Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 230



Ánh mắt anh trở nên u ám, yết hầu trượt lên xuống. Anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô.

Diệp Sanh Ca lén nhìn anh một cái, ghi nhớ kỹ hai chữ “im lặng” mà anh nói.

“Thế nào?” Anh khàn giọng hỏi bác sĩ.

Nữ bác sĩ lớn tuổi đẩy gọng kính nói: “Cũng may vết thương đều không nghiêm trọng, tôi kê cho cô Diệp ít thuốc, rất nhanh sẽ khỏi.”

Nghe vậy, Diệp Sanh Ca không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.

Kỷ Thời Đình từ trong đôi mắt tròn của cô nhìn thấy một câu: Tôi đã nói là không nghiêm trọng mà?

Anh cười lạnh một tiếng: “Không cần kê thuốc cho cô ấy, cứ để cô ấy đau đi, cũng coi như để nhớ đời.”

Bác sĩ ngẩn người gật đầu: “Vâng, ngài Kỷ.”

Diệp Sanh Ca không thể tin được tròn mắt nhìn Kỷ Thời Đình. Sau đó cô nhận được một ánh mắt lạnh lùng giễu cợt của anh.

Cô ủ rũ cúi đầu xuống.



Trên đường về, bầu không khí trong xe vô cùng im lặng.

Kỷ Thời Đình có lẽ là tức giận đến mức không muốn nói chuyện, còn Diệp Sanh Ca thì là không dám.

Cô suy nghĩ một chút rồi xòe lòng bàn tay ra, cẩn thận cầm viên kim cương xanh lên lau sạch sẽ. Quả nhiên là kim cương, sau khi bụi bẩn được lau đi, viên kim cương vẫn sáng bóng như mới không hề có một chút vết xước nào.

Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, về nhà tìm một sợi dây chuyền mới xâu vào là cô có thể đeo lại rồi.

Kỷ Thời Đình nhìn thấy dáng vẻ trân trọng của cô, trái tim khẽ nhói đau.

Sắc mặt anh dịu đi đôi chút, đưa tay ôm cô vào lòng, khàn giọng hỏi: “Thật sự thích đến vậy sao?”

Diệp Sanh Ca cẩn thận liếc nhìn anh.

Kỷ Thời Đình nhíu mày: “Bây giờ em có thể nói chuyện rồi.”

Nghe vậy, cô lập tức cười rộ lên: “Thích, đồ anh tặng đương nhiên là thích, cho nên em mới liều mạng như vậy để tìm lại nó.”

Câu nói này như gợn lên một tầng sóng trong lòng Kỷ Thời Đình, đồng tử của anh cũng theo đó mà co lại.

Ngay sau đó, anh cười lạnh một tiếng: “Em đừng tưởng nói như vậy là tôi sẽ tha thứ cho em.”

Cô liều lĩnh như vậy, nói cho cùng là vì viên kim cương quá đắt.

Thật là ngốc chết đi được.

Miệng thì nói nghe hay ho.

Diệp Sanh Ca ủy khuất bĩu môi, trong lòng lại có chút mơ hồ.

Thực ra ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao lúc đó cô lại như phát điên mà lao vào tìm kim cương.

Đúng vậy, cô thật sự tiếc tiền, nhưng với quyền thế của Kỷ Thời Đình có vô số cách để tìm lại kim cương này. Tại sao lúc đó đầu óc cô lại như bị chập mạch vậy?

Chẳng lẽ thật sự là bởi vì đây là do Kỷ Thời Đình tặng cô? Vị trí của người đàn ông này trong lòng cô đã cao đến vậy rồi sao?

Cô bị suy nghĩ này của mình dọa sợ.

“Em…” Cô vốn định nhân lúc còn nóng mà nói vài câu ngon ngọt để xoa dịu cơn giận của anh, nhưng nhận ra những lời mình nói có thể là lời nói thật lòng, cô lại không còn mặt mũi nào để nói tiếp.

“Thời Đình, anh đừng giận nữa, em biết lỗi rồi.” Cô kéo kéo tay áo anh, ngoan ngoãn cầu xin.

Người đàn ông lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

Diệp Sanh Ca bị anh nhìn đến mức chột dạ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh yên tâm, sau này em sẽ không để hai người đó bắt nạt em nữa, hôm nay thật sự chỉ là ngoài ý muốn…”

“Ồ, em có bản lĩnh đó sao?” Giọng điệu anh mỉa mai.

“Đương nhiên là em có.” Diệp Sanh Ca không phục nói, “Em hiểu rõ bọn họ, cũng biết điểm yếu của bọn họ. Trước đây em chỉ là không muốn lãng phí thời gian cho bọn họ, nhưng là bọn họ được voi đòi tiên, em đương nhiên sẽ không nương tay nữa.”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm xuống: “Dư luận một chiều như vậy em cũng có thể giải quyết được? Không sợ bị đám fan hâm mộ đó vây công lần nữa sao?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 231



“Em có thể giải quyết được, anh yên tâm đi!” Diệp Sanh Ca vỗ ngực cam đoan.

Tuy nhiên, cô vừa dứt lời, sắc mặt Kỷ Thời Đình lại càng thêm u ám.

Diệp Sanh Ca bỗng nhiên hiểu ra.

…Kỷ Thời Đình hy vọng cô cầu cứu anh.

Đúng vậy, anh luôn nỗ lực để cô yêu anh, dựa dẫm vào anh, tốt nhất là vĩnh viễn không rời xa anh. Như vậy anh có thể nắm giữ quyền chủ động mãi mãi.

Vì vậy anh hy vọng cô cầu cứu anh.

Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo kéo tay áo anh: “Thời Đình…”

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, không nói gì.

“Em có thể nhờ anh giúp một việc được không?” Cô nở nụ cười rạng rỡ.

Trong lòng Kỷ Thời Đình dâng lên cảm giác thỏa mãn khi đạt được mục đích, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút biểu cảm nào.

“Chuyện gì?” Anh thản nhiên lên tiếng, lơ đãng nắm lấy tay cô mân mê.

“Em… muốn mượn anh một người.”

“Ai?” Ánh mắt anh bỗng trở nên sắc bén.

“Không không, không phải một người cụ thể nào, ai cũng được.” Diệp Sanh Ca vội vàng giải thích, “Chỉ cần đủ linh hoạt, đủ kín đáo, thân thủ tốt là được. Trong số những vệ sĩ của anh chắc chắn có người như vậy chứ?”

“Chỉ vậy thôi?” Kỷ Thời Đình hơi nhướng mày.

“Chỉ vậy thôi.” Diệp Sanh Ca mỉm cười gật đầu, trong lòng âm thầm tán thưởng cho sự thông minh của mình.

Nếu cô không mở miệng cầu cứu, cơn giận của người đàn ông này không biết đến khi nào mới nguôi. Mặc dù hiện tại cô không vội ngủ với anh, cũng không sợ anh tức giận, nhưng nếu có cơ hội cô đương nhiên vẫn hy vọng Đại Ma Vương có thể nguôi giận.

Nhưng bản thân cô lại không muốn mở miệng để Kỷ Thời Đình giúp cô giải quyết mọi chuyện.

Vì vậy, nhờ Kỷ Thời Đình một chuyện nhỏ nhặt như này là thích hợp nhất.

Đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình chăm chú nhìn cô. Một lúc lâu sau, anh bỗng nhiên cười khẩy một tiếng, có lẽ đã nhìn thấu tâm tư của cô.

“Diệp Sanh Ca, em còn rất có khí phách đấy.” Giọng điệu của anh tràn đầy mỉa mai.

“Haha, cũng tạm được.” Cô ôm anh làm nũng, “Vậy anh đồng ý chứ? Anh là chồng em, chút việc nhỏ này cũng không giúp sao?”

Kỷ Thời Đình cười lạnh một tiếng, đột nhiên bế cô đặt lên đùi mình, sau đó nâng mặt cô lên hôn thật sâu.

Nụ hôn triền miên kết thúc, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt long lanh của cô, khẽ cười nói: “Ừm, anh đồng ý.”



Diệp Sanh Ca kiên quyết yêu cầu trở về đoàn phim.

Ban đầu Kỷ Thời Đình không cho phép, nhưng thái độ của cô rất kiên quyết. Ánh mắt của cô như muốn nói trừ phi anh nhốt cô lại, nếu không cô nhất định phải quay lại đoàn phim. Còn bề ngoài cô hùng hồn nói, nếu Kỷ Thời Đình không cho cô uống thuốc chứng tỏ anh cũng cho rằng vết thương của cô không nặng, vậy còn nghỉ ngơi gì nữa.

Đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình nhìn cô thật lâu, cuối cùng cũng đồng ý.

Vì vậy, Diệp Sanh Ca cầm theo số điện thoại của một vệ sĩ nào đó mà Kỷ Thời Đình đưa cho rồi bình tĩnh xuống xe.

Lúc cô đến đoàn phim thời gian đã không còn sớm. Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra ở cổng Tinh Duệ vào buổi chiều rõ ràng chưa bị truyền thông đưa tin, vì vậy mọi người trong đoàn phim nhìn thấy cô đều giống mọi ngày.

Từ Hướng Kiệt vừa gặp mặt đã hỏi: “Thế nào rồi, đã làm hòa với ngài Kỷ chưa?”

Diệp Sanh Ca gật đầu: “Tôi đã nói chuyện với ngài Kỷ rồi, ngài ấy bảo ông yên tâm, bộ phim này sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng ông ấy có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Từ Hướng Kiệt lập tức buông công việc trong tay xuống.

“Bằng mọi giá phải đuổi việc Mộ Hiểu Nhã khỏi đoàn phim.” Diệp Sanh Ca thản nhiên thốt ra câu nói này.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 232



“Cái gì?” Từ Hướng Kiệt kinh ngạc.

“Ông cũng thấy rồi đấy, tôi và Mộ Hiểu Nhã căn bản không thể ở chung trong đoàn phim.” Giọng Diệp Sanh Ca lạnh nhạt, “Diễn xuất của cô ta kém cỏi, ba bữa nửa tháng lại trốn việc, đến bây giờ cảnh quay của cô ta cũng chẳng được bao nhiêu. Đổi người khác đóng tổn thất cũng không lớn. Tóm lại là tôi và cô ta, nhất định phải có một người rời đi. Ông không thể để tôi đi chứ?”

Nói xong, cô mỉm cười rạng rỡ với Từ Hướng Kiệt.

Từ Hướng Kiệt ấp úng nói: “Đương… đương nhiên, cô là nữ chính, nhất định không thể đi. Nhưng nhất định phải để Mộ Hiểu Nhã rút lui sao?”

“Đúng, nhất định.” Diệp Sanh Ca vỗ vai ông ta, giộng điệu đầy ẩn ý, “Đây là ý của ngài Kỷ. Đạo diễn Từ, ông cứ làm theo là được. Bộ phim này sẽ không bị ảnh hưởng đâu, ông cứ yên tâm đi.”

Từ Hướng Kiệt cười khổ một tiếng: “Cô nói dễ nghe thật đấy.”

“Tóm lại, bất kể kết cục cuối cùng của bộ phim này như thế nào tôi đều là người chịu trách nhiệm đầu tiên, ngài Kỷ nhất định sẽ không trách ông đâu.” Diệp Sanh Ca cam đoan, “Thời điểm đuổi việc Mộ Hiểu Nhã là vào sáng ngày mốt, ông nhất định phải để Weibo chính thức đăng thông báo vào lúc đó. Lý do là diễn xuất của Mộ Hiểu Nhã quá kém, thực sự không thể đảm đương nổi vai diễn.”

… Cách làm này cũng quá tuyệt tình rồi chứ?

Nhưng nghĩ đến người chống lưng phía sau cô gái trước mặt, Từ Hướng Kiệt cuối cùng đành bất đắc dĩ đồng ý.

Diệp Sanh Ca hài lòng trở về phòng mình.

Lâm Nhiễm vẫn chưa đi, đang ở trong phòng giúp cô dọn dẹp vệ sinh. Thấy Diệp Sanh Ca trở về, cô ấy rất vui mừng: “Chị Sanh Ca, dư luận quả nhiên đã có chuyển biến rồi, kim chủ của chị lợi hại thật đấy!”

Diệp Sanh Ca ngẩn người: “Cái gì?”

“Chính là chiều nay, trên một diễn đàn bỗng nhiên có người đăng bài nói chỉ là một bức ảnh thôi, hơn nữa chị cũng đâu có đánh Mộ Hiểu Nhã, sao lại bị bôi đen thành ra thế này? Sau đó bên dưới có rất nhiều người hưởng ứng, dần dần lại có người vạch trần những điểm tự mâu thuẫn trong lời nói của Mộ Hiểu Nhã. Sau đó bài đăng này lại được đăng lại lên Weibo được rất nhiều người có ảnh hưởng lớn chia sẻ. Chiều hướng dư luận lập tức thay đổi, ít nhất là bây giờ cư dân mạng đều đứng về phía chị, cho rằng đây là Mộ Hiểu Nhã đang nhân cơ hội này để đánh đập người mới.”

Lâm Nhiễm càng nói càng phấn khích: “Mộ Hiểu Nhã vốn định bôi đen chị, kết quả lại gián tiếp giúp chị tạo dựng danh tiếng, còn thu hút được thiện cảm của một bộ phận cư dân mạng.”

Diệp Sanh Ca theo bản năng phản bác: “Không thể nào? Rõ ràng là thủy quân của Mộ Hiểu Nhã kiểm soát bình luận quá mức khiến cư dân mạng chán ghét cho nên mới bị phản tác dụng thôi.”

“Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.” Lâm Nhiễm vẫn khăng khăng cho rằng đây là công lao của kim chủ đại nhân.

Diệp Sanh Ca không tranh luận với cô ấy nữa. Cô đi tắm rồi lên mạng lướt Weibo một chút, phát hiện tình hình quả thực giống như Lâm Nhiễm nói.

Hơn nữa, thời điểm đăng bài trên diễn đàn cũng được nắm bắt rất tốt. Trong giới giải trí làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

Thực sự là Kỷ Thời Đình phái người đứng sau thao túng sao?

Cô cắn môi, tuy không muốn thừa nhận nhưng lý trí lại rất rõ ràng, đây chính là đáp án có khả năng nhất.

Thôi kệ, dư luận đã chuyển hướng là tốt rồi.

Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại di động ra, bấm gọi vào số điện thoại của vệ sĩ vừa mới ghi nhớ.

“Alo, là Tiểu Khâu phải không?” Cô lên tiếng hỏi.

Đối phương cung kính đáp lại.

“Đừng sợ, chuyện tôi muốn cậu làm rất đơn giản.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nói, “Sáng ngày mốt cậu nghĩ cách trà trộn vào trung tâm ghi hình của đài truyền hình, nhớ kỹ là ngàn vạn lần đừng để người khác chú ý.”

Tiểu Khâu thận trọng đáp ứng.

Diệp Sanh Ca cúp điện thoại, mân mê chiếc điện thoại trong tay, cười lạnh một tiếng.

Giả mạo Mộc Hạ rất vui sao?

Vạch trần còn vui hơn đấy!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 233



Diệp Sanh Ca suy nghĩ kỹ kế hoạch trong đầu một lần nữa, xác định không có gì thiếu sótliền trở mình trên giường.

Kết quả không biết đụng phải vết thương nào, đau đến mức cô phải hít vào một ngụm khí lạnh.

… Kỷ Thời Đình thật là nhẫn tâm, ngay cả thuốc cũng không cho cô bôi.

Cô ấm ức nghĩ.

Kết quả đúng lúc này, Lâm Nhiễm lại chạy đến, trong tay cầm một tuýp thuốc mỡ.

“Chị Sanh Ca, đạo diễn Tư vừa gõ cửa bảo em đưa thuốc mỡ cho chị bôi.” Lâm Nhiễm có chút nghi hoặc nói, “Chị Sanh Ca, chị bị thương ở đâu vậy?”

Diệp Sanh Ca ngẩn người, cô đúng là bị thương nhưng tại sao Từ Hướng Kiệt lại biết?

Chẳng lẽ ông ta tin tức nhanh nhạy nên biết chuyện xảy ra ở cổng tập đoàn Tinh Duật chiều nay?

Nhưng tuýp thuốc mỡ này đúng là thứ cô cần, vì vậy cô cũng không suy nghĩ nhiều, vội vén áo ngủ lên: “Ở đây, mau bôi cho chị đi, xoa mạnh vào.”

Lâm Nhiễm lúc này mới nhìn thấy vết bầm tím trên người cô, giật mình kêu lên: “Trời ơi, chị Sanh Ca, chị bị người ta đánh sao?”

“… Ừ.” Cô buồn bã đáp một tiếng.

Kết quả hốc mắt cô bé lập tức đỏ lên: “Chị Sanh Ca, chị thật là không dễ dàng gì.”

Hả? Diệp Sanh Ca khó hiểu nhìn cô ấy.

“Haiz, kim chủ của chị, đẹp trai như vậy, khí chất như vậy, em không ngờ anh ta cũng thích chơi SM*. Chẳng trách lúc đầu chị không muốn gọi điện thoại cho anh ta cầu cứu anh ta.” Lâm Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói, “Chị nhất định phải tìm cơ hội chia tay với anh ta!”

*SM (th*ng d*m) – thích nhận đau đớn từ người tình hoặc người thích được bạo lực tình d ục.

Diệp Sanh Ca á khẩu không nói nên lời.

Hóa ra cô ấy tưởng cô bị Kỷ Thời Đình đánh?

“Không phải, em đừng nghĩ lung tung.” Cô bất lực phản bác một câu.

Nhưng Lâm Nhiễm hiển nhiên đã khẳng định suy đoán của mình, cô ấy hít mũi một cái nói: “Chị Sanh Ca, chị yên tâm, em sẽ không nói cho ai biết đâu.”

Diệp Sanh Ca: “…”

*

Biệt thự Thiên Phàm.

Trong thư phòng, Kỷ Thời Đình nhìn thấy tin nhắn “Thuốc đã đưa đến nơi an toàn” do Từ Hướng Kiệt gửi đến, nhịn không được khẽ cười một tiếng, châm một điếu thuốc.

Ban đầu anh định tối nay sau khi về nhà sẽ tự mình bôi thuốc cho cô. Ai ngờ người phụ nữ này lại nắm thóp được anh, nhất quyết muốn quay về đoàn phim.

Kỷ Thời Đình cắn đầu lọc thuốc lá, cười lạnh một tiếng.

Lúc này, Tôn Diệp gõ cửa đi vào.

Kỷ Thời Đình gật đầu về phía bàn làm việc, không nói gì, vì vậy Tôn Diệp tự giác đi tới thu dọn tài liệu trên bàn, chuẩn bị mang về công ty.

Sau khi thu dọn xong, anh ta nhẹ giọng lên tiếng: “Tổng giám đốc.”

Kỷ Thời Đình nhướng mắt, nhìn anh ta dò hỏi.

“Anh còn nhớ em họ của phu nhân là Diệp Tư Ngôn không? Trước đây chủ tịch có tổ chức tiệc tối ở nhà cũ, Diệp Tư Ngôn được Tạ Tư Ỷ mời đến, sau đó hiện tại… Diệp Tư Ngôn hình như có thai rồi.” Tôn Diệp ho khan một tiếng, “Diệp Tư Ngôn không nói ra được cha đứa bé là ai. Cha mẹ cô ta muốn đổ lên đầu anh liền tìm đến nhà cũ nhà họ Kỷ nhưng đã bị chú Tần chặn lại.”

Kỷ Thời Đình nhếch khóe môi: “Tối hôm đó Diệp Tư Ngôn và Mộ Ngạn Hoài ở chung một phòng phải không?”

“Vâng.” Tôn Diệp gật đầu.

“Vậy thì để cậu ta chịu trách nhiệm.” Giọng điệu Kỷ Thời Đình lạnh nhạt, “Đây là chuyện vui, để người nhà họ Mộ cùng vui vẻ một chút.”

Tôn Diệp lập tức hiểu ra, anh ta mỉm cười nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi xử lý ngay.”

“Để cậu ta bận rộn một chút, càng bận càng tốt.” Kỷ Thời Đình cười khẩy một tiếng, “Đợi thời cơ thích hợp thì để Tinh Duật phá sản đi.”

“Vâng.” Tôn Diệp ôm tập tài liệu trong ngực, vốn định rời đi nhưng trên mặt lại lộ vẻ do dự.

“Còn chuyện gì sao?” Kỷ Thời Đình nhướng mày nhìn anh ta.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 234



“Anh Kỷ, anh đã làm nhiều việc cho phu nhân, anh nên để phu nhân biết đó, nếu không phu nhân sẽ mãi mãi không hiểu được tâm ý của anh…” Tôn Diệp lấy hết can đảm nói.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm xuống: “Cậu có thể cút rồi.”

“… Vâng.” Tôn Diệp lập tức không dám nói thêm lời nào, ôm tập tài liệu lặng lẽ rời khỏi thư phòng.

Dưới lầu, dì giúp việc đang bưng đĩa nho ăn ngon lành. Tôn Diệp thường xuyên ra vào biệt thự Thiên Phàm nên cũng quen với dì giúp việc, vì vậy anh không chút khách khí lấy mấy quả nho từ đĩa trái cây của bà nhét vào miệng.

“Cậu có biết cậu chủ và thiếu phu nhân sao vậy không?” Dì giúp việc liếc mắt nhìn lên lầu hai, “Thiếu phu nhân đã lâu không về rồi.”

Tôn Diệp thở dài: “Tôi cũng không biết, nhưng mà, nếu dì có cơ hội thì khuyên ngài ấy một câu, cuộc chơi thì ngắn còn cuộc đời thì dài, ‘lạnh lùng nhất thời, cô đơn cả đời’ đấy!”

“Hả?” Dì giúp việc không hiểu mấy câu cửa miệng trên mạng này, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.

“Thôi bỏ đi, ai mà khuyên được ngài ấy chứ. Ngay cả chủ tịch còn không được, huống chi là chúng ta.” Tôn Diệp xua tay, “Tôi phải nhanh chóng đưa tài liệu về công ty đây.”

Nói xong anh ấy liền cầm một nắm nho rời đi.

Dì giúp việc bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu: “Nói chuyện cũng không nói rõ ràng, người trẻ bây giờ thật là…”

*

Ngày hôm sau, Diệp Sanh Ca vẫn đi quay phim như bình thường.

Hiệu quả của thuốc mỡ rất tốt. Chỉ cần không cố ý chạm vào vết thương, cơ bản đã không còn đau nữa, Hơn nữa Từ Hướng Kiệt biết cô bị thương, còn cố ý giảm bớt khối lượng công việc cho cô.

Tuy nhiên hôm nay Mộ Hiểu Nhã tiếp tục vắng mặt.

Không ít nhân viên trong đoàn làm phim đã rất bất mãn với Mộ Hiểu Nhã. Dù sao công việc trong đoàn rất áp lực, tiến độ lại đặc biệt gấp rút. Ngay cả những người nổi tiếng hơn Mộ Hiểu Nhã như Tần Hựu Huy ngày nào cũng có mặt, chăm chỉ quay phim, nhưng Mộ Hiểu Nhã lại liên tục vắng mặt. Diễn viên quay xong cảnh của mình là có thể tan ca nhưng nhân viên bình thường thì không như vậy. Bọn họ phải đợi đến khi quay xong tất cả các cảnh mới có thể hoàn thành công việc. Vì vậy việc Mộ Hiểu Nhã lười biếng, chắc chắn sẽ làm chậm trễ thời gian hoàn thành công việc của bọn họ, làm sao bọn họ không có ý kiến được.

Diệp Sanh Ca biết hết những chuyện này.

Cô nhịn không được nhếch khóe môi. Hiện tại Mộ Hiểu Nhã vẫn coi như đang nổi tiếng, cho nên nhân viên công tác chỉ dám oán thầm trong lòng vài câu. Một khi Mộ Hiểu Nhã ngã ngựa, những lời oán thầm này sẽ biến thành dư luận một chiều khiến cô ta không còn cơ hội lật mình.

Quay xong cảnh quay của ngày hôm nay, Diệp Sanh Ca xin Từ Hướng Kiệt nghỉ sáng mai.

Từ Hướng Kiệt đương nhiên gật đầu đồng ý, sau đó tò mò hỏi: “Cô muốn làm gì vậy?”

“Xem kịch hay.” Diệp Sanh Ca cười tủm tỉm nói.

Từ Hướng Kiệt nhíu mày nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đi đi. Tôi sẽ bảo bên quản lý Weibo đúng giờ đăng thông báo sa thải Mộ Hiểu Nhã. Đúng rồi, vết thương trên người cô thế nào rồi?”

“Tốt hơn nhiều rồi, thuốc mỡ của ông rất hiệu quả.” Diệp Sanh Ca rất chân thành cảm ơn.

Nụ cười của Từ Hướng Kiệt có chút kỳ quái: “Hiệu quả là tốt rồi, haha, không cần cảm ơn tôi.”



Ngày hôm sau, Thượng Thiên Ý lái xe đến đoàn phim từ sớm để đón Diệp Sanh Ca rồif lái xe đến trung tâm ghi hình của đài truyền hình.

“Chương trình ‘Ngôi Sao Đối Diện’ là chương trình trò chuyện đang rất hot gần đây, từ sau khi Mộ Hiểu Nhã ám chỉ cô ta chính là Mộc Hạ, chương trình đã mời cô ta quảng bá rất lâu rồi.” Thượng Thiên Ý vừa lái xe vừa nói, “Gần đây những cuộc phỏng vấn cô ta nhận lời đều rất ngắn gọn, vẫn chưa có cơ hội để nói rõ ràng chuyện cô ta là Mộc Hạ. Trong chương trình hôm nay, người dẫn chương trình chắc chắn sẽ không bỏ qua chủ đề này. Cô đã đợi ngày này từ lâu rồi đúng không?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 235



“Ừm, lần trước cậu cho tôi xem lịch trình của Mộ Hiểu Nhã, chương trình này cô ta chắc chắn sẽ không bỏ lỡ. Những chương trình có thể làm nổi bật cô ta, cô ta luôn thích tham gia.” Diệp Sanh Ca mỉm cười.

“Cậu định làm gì?” Thượng Thiên Ý vừa hỏi, vừa đưa mũ và kính râm cho cô. “Nhanh chóng trang bị đi, đừng để lại bị fan nhận ra. Đúng rồi, hôm qua cậu trốn thoát ổn chứ? Lúc tôi đến đã thấy cậu đã lên một chiếc xe rồi.”

“Ờ…” Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút rồi quyết định kể lại chuyện hôm qua ở cửa Tinh Tập cho anh.

Thượng Thiên Ý lập tức nổi giận: “Chết tiệt! Hai tên khốn nạn đó, thật là tức chết mà! Sao hôm qua cậu không nói với tôi?”

“Bởi vì tôi nghi ngờ bên cậu có nội gián.” Diệp Sanh Ca thành thật nói. “Cậu nghĩ xem, hôm qua tôi đột nhiên quyết định gặp cậu ở công viên, sao Mộ Ngạn Hoài lại xuất hiện đúng lúc như thế?”

“Đúng rồi!” Thượng Thiên Ý đập tay lên đùi. “Còn lần đó nữa, chúng ta gặp nhau ở phòng trà, Mộ Ngạn Hoài cũng xuất hiện. Còn nói là tình cờ nghe lén cuộc gọi của tôi. Nhưng khi tôi gọi, anh ta đâu có ở gần, chẳng lẽ anh tacó tai nghe từ xa?”

“Đúng, lúc đó tôi cũng có chút nghi ngờ nhưng không nghĩ sâu.”

Thượng Thiên Ý trầm ngâm: “Tôi biết là ai rồi, tôi sẽ xử lý ngay khi về. Là tôi sơ suất suýt nữa thì hại cậu.”

“Không sao.” Diệp Sanh Ca cười tươi, vỗ nhẹ vai anh. “Phát hiện kịp thời là tốt rồi.”

“May mà cậu không nghi ngờ tôi.” Thượng Thiên Ý đảo mắt, “Không thì tôi sẽ trở mặt với cậu đấy.”

“Tình cảm chúng ta bền chặt hơn cả vàng, làm sao tôi có thể nghi ngờ cậu được.”

“… Biến đi!”



Lúc này, Mộ Hiểu Nhã cũng đã đến trung tâm ghi hình, được quản lý và trợ lý dẫn đến phòng chờ.

Sắc mặt Mộ Hiểu Nhã tái nhợt và u ám, cô không nói một lời nào. Tiểu Thất ôm túi xách trong tay, vẻ mặt lo lắng đi theo sau cô ta.

Cô ta luôn tập trung vào Mộ Hiểu Nhã, kết quả là đâm sầm vào một nhân viên đang chạy đến khiến cô ta hét lên một tiếng, cả người ngã ra đất. Túi xách trong tay cũng văng xa làm rơi hết mỹ phẩm và tài liệu ra ngoài.

Thấy vậy, sắc mặt Mộ Hiểu Nhã càng u ám hơn.

“Sao lại bất cẩn như vậy!” Tống Dật Hải quát mắng, “Mau mau, nhặt hết đồ lên đi.”

Tiểu Thất mắt ngấn lệ, cố gắng đứng dậy. Nhân viên va vào cô ta đã giúp thu dọn đồ đạc trong túi và đưa lại cho cô ta, vẻ mặt đầy áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đang gấp nên chạy nhanh quá. Cô không sao chứ?”

Tiểu Thất lắc đầu, ôm lấy túi xách rồi đứng dậy. Nhân viên đó cũng vội vàng rời đi sau khi xin lỗi, rõ ràng là đang rất gấp.

Tiểu Thất còn đang kiểm tra lại đồ đạc trong túi thì nhìn lên đã thấy Mộ Hiểu Nhã và nhóm người của cô ta đi xa, cô ta chỉ còn cách nhanh chóng đuổi theo.

Vào đến phòng chờ, sau khi nói chuyện xong với đạo diễn về quy trình, Mộ Hiểu Nhã đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại Tiểu Thất.

Tiểu Thất vội vàng rót một ly nước nóng đưa cho cô: “Chị Hiểu Nhã, chị uống một chút đi.”

Mộ Hiểu Nhã nhận ly nước uống một hơi cạn sạch, Tiểu Thất lại nhanh chóng đưa cho cô ta viên ngậm họng.

Sau buổi hẹn hò với thiếu gia Tiêu tối hôm trước, Mộ Hiểu Nhã trông rất phờ phạc, giọng nói cũng khản đặc… Tiểu Thất không dám tưởng tượng Mộ Hiểu Nhã đã trải qua điều gì. Nhớ lại nụ cười lạnh lùng của Tiêu Duệ Lãng, cô ta không khỏi rùng mình.

Mộ Hiểu Nhã ngậm viên ngậm họng, một lúc sau mới lên tiếng: “Đưa tài liệu cho tôi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 236



“Vâng ạ.” Tiểu Thất vội vàng lục túi xách của mình.

Mấy ngày trước Mộ Hiểu Nhã dặn cô ta chuẩn bị một bản tài liệu về Mộc Hạ, cô ta đã in ra và để sẵn trong túi. Tiểu Thất lấy tập tài liệu ra xem qua một lượt, xác định là bản tài liệu liên quan đến Mộc Hạ mà mình đã chuẩn bị, liền vội vàng đi đến bên cạnh Mộ Hiểu Nhã, đưa tài liệu cho cô ta: “Chị Hiểu Nhã, nội dung hơi nhiều, nếu không đủ thời gian chị chỉ cần nhớ hai trang đầu là được, đó là những phần quan trọng.”

“Ừm.” Mộ Hiểu Nhã cau mày nhận lấy, nhìn những dòng chữ chi chít trên đó liền cảm thấy đau đầu, đang định bảo Tiểu Thất đọc cho mình nghe kết quả thấy Tiểu Thất bỗng nhíu mày.

“Chị… chị ơi, em… em đột nhiên đau bụng quá.” Cô ta đau đến nỗi mặt mày tái mét, “Em đi vệ sinh một lát.”

“Nhanh lên.” Mộ Hiểu Nhã cau có nói.

Tiểu Thất vội vàng chạy ra ngoài tìm nhà vệ sinh.

Mộ Hiểu Nhã chỉ đành tự mình xem. Ngoại trừ Mộ Ngạn Hoài và Tiểu Thất ra, không ai biết cô ta không phải là Mộc Hạ, cô ta không thể để người khác phát hiện ra mình còn đang xem tài liệu về Mộc Hạ ngay trước khi lên sân khấu.

Kết quả là cô ta phải cố gắng ghi nhớ lời bài hát trong suốt nửa tiếng đồng hồ, Tiểu Thất vẫn chưa quay lại. Cô ta càng học càng bực bội, chỉ muốn xé nát tập tài liệu này!

Mộc Hạ, Mộc Hạ, Mộc Hạ, hiện tại cả đoàn làm chương trình đều cung phụng cô ta như bà hoàng, đoàn phim bên kia cho phép cô ta xin nghỉ liên tục tất cả đều là vì họ tưởng cô ta là Mộc Hạ!

Còn cả Tiêu Duệ Lãng nữa… Nghĩ đến những gì anh ta đã làm với mình, trong mắt Mộ Hiểu Nhã tràn ngập sự nhục nhã và căm hận.

Nhưng cô ta không thể, hiện tại cô ta phải là Mộc Hạ nếu không thì tiêu đời!

Nghĩ đến đây Mộ Hiểu Nhã hít sâu một hơi, lại nhặt tập tài liệu lên, ép buộc bản thân phải học thuộc.

Gần một tiếng đồng hồ sau, Mộ Hiểu Nhã cuối cùng cũng miễn cưỡng nhớ được nội dung hai trang đầu.

Lúc này, đạo diễn đi tới gõ cửa: “Hiểu Nhã, chuẩn bị trang điểm thôi.”

“Tôi biết rồi, sắp xong rồi.” Mộ Hiểu Nhã cau mày đáp, nhét tập tài liệu vào túi xách, xoay người đi vào phòng trang điểm.

Kết quả là cô ta đã trang điểm xong xuôi, con bé Tiểu Thất chết tiệt kia mới mặt mày tái mét xuất hiện. Mộ Hiểu Nhã trừng mắt nhìn cô ta một cái, cũng không rảnh mắng mỏ, thay một bộ đồ khác rồi chuẩn bị lên sân khấu.



Mặc dù khi ở dưới sân khấu, Mộ Hiểu Nhã luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vừa bước lên sân khấu đối diện với ống kính, cô ta liền nở nụ cười rạng rỡ như một tiểu thiên hậu ôn nhu ngọt ngào quen thuộc trong mắt người hâm mộ. Hôm nay, những người có mặt tại trường quay đều là fan của cô ta, hoặc là fan của Mộc Hạ, cô ta vừa xuất hiện khán đài liền bùng nổ những tiếng hò reo cuồng nhiệt.

Người dẫn chương trình của “Ngôi sao đối mặt” là chị Lam, một người nổi tiếng trong giới với tài ăn nói dí dỏm, rất nhanh đã khuấy động bầu không khí. Sau đó, chị Lam chuyển chủ đề: “Chúng ta đều biết Hiểu Nhã còn có một thân phận khác đó là Mộc Hạ, thật ra chị cũng là fan của Mộc Hạ đấy.”

Mộ Hiểu Nhã mỉm cười, chớp chớp mắt: “Chị nói đùa rồi.”

Cô ta vừa dứt lời, khán đài lại vang lên một tràng pháo tay.

“Thật mà, chị thích nhất là bài “Hàn Y”.” Chị Lam cười nói, “Em đoán xem chị thích câu hát nào nhất?”

Mộ Hiểu Nhã đặt hai tay lên đầu gối một cách tao nhã, tự tin cười nói: ” Giáp quang hướng nhật khai, tướng quân quy cố lý . Em biết mọi người đều thích câu này nhất. Nếu không phải câu này, chắc chắn là Thiên lý tống hàn y, tử như ái biệt ly . Em đoán đúng không?”

Cô ta nói xong, cứ tưởng chị Lam sẽ lập tức phụ họa theo, nào ngờ sắc mặt chị Lam hơi cứng lại.

Ngay cả tiếng hò reo của khán giả cũng đột nhiên im bặt, tất cả mọi người đều sững sờ. Sau đó như thể không dám tin vào tai mình, bắt đầu xì xào bàn tán.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 237



“Mộ Hiểu Nhã vừa nói gì vậy?”

” Thiên lý tống hàn y, tử như ái biệt ly ? Cái gì thế kia, logic chẳng ăn nhập gì cả! Bài “Hàn Y” có câu này sao?”

“Hình như là không? Tôi chỉ nhớ là ‘Nguyệt quang hi, thị thuỳ đảo hàn y, vọng thiên nhai, tưởng quân tư cố lý ‘.”

“Đúng rồi, hoặc là câu ‘Tri khanh tâm, thiên lý ký hàn y, nhược công thành, quan linh quy cố lý’ .”

Khán đài ồn ào tiếng bàn tán, Mộ Hiểu Nhã trên sân khấu nhịn không được nhíu mày, trong lòng thoáng qua một tia bất mãn.

Cô ta không nhớ nhầm mà, vừa nãy lúc trang điểm cô ta còn lẩm nhẩm trong lòng.

Cô ta nhìn về phía chị Lam với ánh mắt nghi hoặc.

Chị Lam hơi nhướng mày, đột nhiên cười: “Cũng gần đúng rồi. À phải, tôi rất muốn biết bài hát “Thập Hạ Cửu Lê” được sáng tác như thế nào. Đây cũng là bài hát được giới âm nhạc đánh giá cao nhất hiện nay, cho rằng ý nghĩa của nó rất sâu xa, tôi rất muốn nghe tác giả giải thích.”

“Thập Hạ Cửu Lê à.” Mộ Hiểu Nhã nhíu mày, dường như đang cố nhớ lại điều gì đó, sau đó tự tin cười nói: “Hạ, chính là dân tộc Hoa Hạ, Lê, là dân tộc Lê thời cổ đại, Thập Hạ Cửu Lê chính là nói về nguồn gốc của dân tộc Hoa Hạ.”

Mộ Hiểu Nhã vừa dứt lời, lông mày chị Lam càng nhíu chặt hơn.

Tiếng bàn tán trên khán đài cũng càng lúc càng lớn.

Thập Hạ Cửu Lê, xét về mặt chữ nghĩa thì không thể nói Mộ Hiểu Nhã giải thích sai, nhưng mấy năm qua vô số người đã giải thích ý nghĩa sâu xa của lời bài hát này. Chính vì vậy mà bài hát này mới trở thành kinh điển, kết quả là Mộ Hiểu Nhã, tác giả của bài hát lại chỉ đưa ra được lời giải thích nông cạn như vậy?

“Sao vậy?” Hai tay Mộ Hiểu Nhã siết chặt, trong mắt thoáng qua một tia hoảng sợ, “Rốt cuộc là có vấn đề gì?”

“Không có gì.” Chị Lam hít sâu một hơi, nụ cười có chút kỳ quái, “Lúc trước, với thân phận là Mộc Hạ, em đã đăng tải tổng cộng 1 bài hát trên mạng, bản thân em thích bài nào nhất?”

“Ừm… 1 bài hát em đều thích, dù sao cũng là tâm huyết của em.” Mộ Hiểu Nhã mỉm cười, tự cho rằng câu trả lời này là không thể chê vào đâu được.

Tuy nhiên, không ít khán giả đều ngẩn người.

Rõ ràng lúc trước Mộc Hạ đã đăng tải 17 bài hát!

Người dẫn chương trình nhớ nhầm có lẽ còn có thể thông cảm, nhưng bản thân Mộc Hạ sao có thể nhớ nhầm? Còn thuận theo lời người dẫn chương trình nói là 1 bài cô ta đều thích!

Nhớ nhầm tổng số bài hát, lời bài hát thì nhớ thành câu chữ chẳng ăn nhập gì, giải thích về bối cảnh bài hát cũng nông cạn gượng gạo… Cô ta thật sự là Mộc Hạ sao?

Làm sao có thể?

Không ít khán giả đã ngây người, một số fan cuồng của Mộc Hạ thậm chí suýt chút nữa nhảy khỏi ghế. Nếu không phải nhân viên an ninh ngăn cản, có lẽ họ đã xông lên sân khấu chất vấn Mộ Hiểu Nhã rồi.

Mộ Hiểu Nhã trên sân khấu rốt cuộc cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, cô ta kinh ngạc nhìn khán đài, rồi lại nhìn người dẫn chương trình.

“Vẫn đang tiếp tục ghi hình sao?” Cô ta nhỏ giọng hỏi.

“Đang chứ, đương nhiên là đang rồi.” Chị Lam cười nói, “Khán giả có lẽ là hơi kích động thôi, em đừng để ý, chúng ta tiếp tục.”

Chị Lam lại tiếp tục hỏi thêm vài câu liên quan đến Mộc Hạ, Mộ Hiểu Nhã gần như không trả lời đúng câu nào, thậm chí có câu còn chẳng ăn nhập gì với nhau.

Cuối cùng, Mộ Hiểu Nhã nhìn nụ cười đầy ẩn ý của chị Lam, mồ hôi lạnh sau lưng rốt cuộc cũng túa ra.

“Chúng ta… hay là đừng nói về Mộc Hạ nữa.” Cô ta gượng cười, “Nói về bộ phim em đang quay gần đây đi, dù sao thì, hiện tại diễn xuất mới là nghề nghiệp chính của em. Hoặc là cuộc sống gần đây của em.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 238



“Đúng vậy.” Chị Lam cười nhạt, “Chúng ta nên kết thúc buổi phỏng vấn ở đây thôi. Cô Mộ, tôi khuyên cô nên nhanh chóng trở về phòng nghỉ và gọi thêm vài vệ sĩ nữa khi ra ngoài.”

Nói xong, chị Lan làm dấu hiệu kết thúc với đạo diễn rồi quay lưng rời khỏi sân khấu.

Mộ Hiểu Nhã đứng ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Lừa đảo, lừa đảo, cô không phải là Mộc Hạ!”

“Thật không biết xấu hổ, dám giả mạo Mộc Hạ!”

Những tiếng la hét giận dữ từ khán giả cuối cùng cũng lọt vào tai Mộ Hiểu Nhã khiến sắc mặt cô lập tức tái nhợt.

Cô nhanh chóng bước xuống sân khấu, đi về phía hậu trường. Tại lối vào hậu trường, cô thấy Tiểu Thất đang sắp khóc và Tống Dật Hải trông như sắp sụp đổ hoàn toàn. Tim cô lạnh buốt.

Cô túm chặt lấy cổ tay Tiểu Thất, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”

“Chị Hiểu Nhã, chị… chị đã nhớ nhầm hết rồi.” Tiểu Thất hoảng sợ, “Sao chị lại có thể nhớ nhầm hết như vậy, trong tài liệu mà em chuẩn bị cho chị rõ ràng có ghi mà!”

“Cút đi! Tôi đã chuẩn bị theo đúng tài liệu mà cô đưa đấy!” Mộ Hiểu Nhã giận dữ hét lên, “Những thứ đơn giản như vậy tôi có thể nhớ nhầm sao? Tôi ngốc đến mức đó à?”

Tiểu Thất mấp máy môi nhưng không thể nói thêm gì.

Tống Dật Hải nghiêm mặt quát: “Trở về phòng nghỉ trước đã.”

Cả nhóm người nhanh chóng trở về phòng nghỉ dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Mộ Hiểu Nhã lập tức lấy tài liệu từ túi xách ra, nhìn lướt qua rồi tức giận ném mạnh vào mặt Tiểu Thất: “Cô nhìn xem, tôi có nhớ nhầm không?”

Tiểu Thất run rẩy kiểm tra kỹ lại tài liệu, mắt trợn trừng, suýt thì ngất xỉu: “Đây không phải… đây không phải là tài liệu mà em đã chuẩn bị! Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”



Trong khi chương trình được ghi hình, Diệp Sanh Ca và Thượng Thiên Ý ở trong phòng thiết bị, theo dõi toàn bộ buổi phỏng vấn của Mộ Hiểu Nhã qua màn hình.

Thượng Thiên Ý phấn khích đến mức không kiềm chế được: “Trò này hay quá! Nhìn vẻ mặt tự tin của Mộ Hiểu Nhã, tôi cười đến muốn điên lên! Nhưng tôi vẫn không hiểu, Sanh Ca, cậu làm cách nào vậy? Dù Mộ Hiểu Nhã có ngốc thì những người bên cạnh cô ta cũng không ngốc, chắc chắn sẽ chuẩn bị kỹ càng cho cô ta!”

“Đó là nhờ công của Tiểu Khâu. Anh ấy đã tìm cơ hội thay thế tài liệu trong túi của Tiểu Thất, còn khéo léo điều Tiểu Thất rời khỏi Mộ Hiểu Nhã vào thời điểm thích hợp.” Diệp Sanh Ca đang chỉnh sửa video phỏng vấn của Mộ Hiểu Nhã, nghe thấy vậy thì cười, liếc nhìn Tiểu Khâu.

Tiểu Khâu trông không có gì nổi bật nhưng lại rất tài năng. Phòng thiết bị thường chỉ dùng để dự phòng, không thường xuyên mở cửa. Vậy mà Tiểu Khâu vẫn có thể lấy được chìa khóa và âm thầm đưa họ vào đây mà không ai hay biết.

Thượng Thiên Ý nheo mắt đầy ẩn ý: “Cậu giỏi đấy nhỉ, Tiểu Khâu!”

Tiểu Khâu ngượng ngùng gãi đầu: “Chẳng có gì đâu.”

Thượng Thiên Ý nghĩ ngợi: “Dù có thay đổi tài liệu, Tiểu Thất trước khi đưa cho Mộ Hiểu Nhã chắc chắn sẽ kiểm tra lại. Nếu cô ta phát hiện ra thì sao?”

“Tinh Tập có tên miền thống nhất, xâm nhập vào hộp thư của Tiểu Thất là có thể lấy được mẫu tài liệu của cô ta.” Giọng Diệp Sanh Ca rất điềm nhiên, “Chỉ cần thay đổi vài chi tiết, về tổng thể vẫn giống như tài liệu gốc của cô ta. Trừ khi cô ta đọc kỹ từng chữ, nếu không sẽ không phát hiện ra.”

Thượng Thiên Ý gật đầu, ra chiều suy nghĩ: “Nhưng tôi vẫn không hiểu, sao cậu chắc chắn Mộ Hiểu Nhã cũng không phát hiện ra? Cô ta không ngốc, đã giả mạo Mộc Hạ lâu như vậy chẳng lẽ cô ta không chuẩn bị kỹ trước?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 239



“Không đâu.” Giọng điệu của Diệp Sanh Ca vô cùng chắc chắn, “Trước đây khi quay phim, cô ta chỉ học thuộc lời thoại vài phút trước khi lên sân khấu. Nếu học trước đó, dù có nhớ được thì đến lúc diễn cũng sẽ quên. Một bài hát dù có hát hàng trăm lần, cô ta cũng không thực sự để tâm. Ví dụ như lời bài ‘Hàn Y’, ‘nhớ quân về cố hương’ hay ‘tướng quân về cố hương’, chỉ cần khác nhau một chút như thế, cô ta chắc chắn không thể nhận ra.”

Cô hiểu Mộ Hiểu Nhã quá rõ, nên toàn bộ kế hoạch chỉ có một khó khăn duy nhất là thay thế được tài liệu và làm sao để trợ lý Tiểu Thất rời khỏi cô ta. Nếu không có người nhanh nhẹn như Tiểu Khâu giúp đỡ, có lẽ cô cũng không thể thực hiện được.

Thượng Thiên Ý im lặng trong giây lát: “Vậy mà cô ta đã tồn tại trong giới giải trí suốt ba năm.”

Diệp Sanh Ca nhìn anh một cách bất lực: “Bởi vì trước đây tôi luôn đứng sau lưng bảo vệ cô ta. Tôi ngốc, được chưa?”

“Không không, cậu không ngốc đâu.” Thượng Thiên Ý đột nhiên bật cười, “Hôm nay tôi quá vui rồi, không được, chúng ta phải đi ra hậu trường, tôi nhất định phải thấy được biểu cảm của Mộ Hiểu Nhã, tốt nhất là chọc tức cô ta vài câu.”

Diệp Sanh Ca nghĩ đến những gì Thượng Thiên Ý đã phải chịu đựng trong thời gian qua, rồi mỉm cười nói: “Được thôi.”

Nói rồi, cô nhanh chóng chỉnh sửa đoạn video vừa rồi, sao chép vào ổ cứng.

“Chúng ta đi thôi!” Thượng Thiên Ý háo hức.

“Phu nhân…” Tiểu Khâu bỗng nhiên dè dặt lên tiếng, “Ông chủ dặn tôi sau khi mọi chuyện kết thúc phải đưa phu nhân về nhà.”

Diệp Sanh Ca thoáng sững sờ.

“Cũng đúng, cậu vừa bị fan vây quanh hôm trước. Dù bây giờ Mộ Hiểu Nhã đã bị lật tẩy nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Thượng Thiên Ý lập tức gật đầu, “Cậu đi với Tiểu Khâu về nhà đi, tôi sẽ đi một mình.”

Diệp Sanh Ca suy nghĩ một lát: “Vậy cậu cẩn thận nhé.”

“Yên tâm đi.” Thượng Thiên Ý tự tin giơ tay ra dấu, rồi chia tay họ tại cửa phòng thiết bị.

Khi sắp đến gần phòng nghỉ, Thượng Thiên Ý bỗng đập tay lên đùi: “Phu nhân? Chẳng phải cô ấy được bao nuôi sao, tại sao thuộc hạ của kim chủ lại gọi cô ta là phu nhân? Con mụ này liệu còn giấu mình chuyện gì nữa không?”

Không được, lần sau gặp cô ấy nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

Thượng Thiên Ý vừa nghĩ vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy đạo diễn chương trình đang đi về phía phòng nghỉ của Mộ Hiểu Nhã, anh liền cười nhếch mép, nhanh chóng tiến lại gần. Nhờ vào các mối quan hệ trong giới, anh dễ dàng theo chân trợ lý của đạo diễn mà vào được phòng nghỉ.

Lúc này trong phòng nghỉ đã có khá nhiều người, ngoài đội ngũ của Mộ Hiểu Nhã còn có cả đội ngũ chương trình “Gương Mặt Ngôi Sao”.

“Chương trình này không thể phát sóng, bằng mọi giá không thể phát sóng!” Tống Dật Hải hùng hổ nói, “Đạo diễn Lục, mấy ngày trước cô Hiểu Nhã bị sốt, hôm nay không khỏe nên mới nói sai. Nếu chương trình này phát sóng, cô ấy sẽ bị hủy hoại!”

“Nhưng chương trình đã được ghi hình rồi, và cũng có khá nhiều khán giả tham dự. Họ đều đã thấy mọi thứ.” Chị Lam cười đáp, “Hơn nữa, tất cả mọi người đều biết cô Hiểu Nhã sẽ tham gia chương trình này. Dù không phát sóng, anh cũng không thể ngăn chặn được dư luận.”

“Không giống nhau, khán giả vào sân không được mang theo điện thoại.” Tống Dật Hải vội nói, “Chỉ cần không có video, chúng tôi vẫn có thể xoay sở được.”

“Vậy tổn thất của chương trình chúng tôi thì sao…” Đạo diễn Lục chậm rãi lên tiếng.

“Tôi sẽ trả tiền cho anh.” Mộ Hiểu Nhã đột nhiên lên tiếng, mặt tái nhợt, ánh mắt trừng trừng nhìn ông, “Ông nói đi, cần bao nhiêu? Dù bao nhiêu tôi cũng sẽ đáp ứng, điều kiện là phải mua lại toàn bộ video của buổi ghi hình này!”
 
Back
Top