Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 220



Với một diễn viên mà nói, điều quan trọng nhất vẫn là khả năng diễn xuất. Nếu Mộ Hiểu Nhã cho rằng loại chuyện nhỏ nhặt này có thể đánh bại cô, vậy chỉ có thể trách cô ta quá ngây thơ rồi.

Hơn nữa, thế giới này thay đổi khôn lường. ,ột tin tức giải trí nhỏ nhặt nhiều nhất là nửa ngày sẽ bị lãng quên. Chờ đến khi bộ phim được phát sóng, ai còn nhớ lúc trước cô từng bắt nạt Mộ Hiểu Nhã?

Dù sao Diệp Sanh Ca cũng đã lăn lộn trong giới giải trí ba năm, những chuyện này cô đều rõ như lòng bàn tay.

Nhưng Lâm Nhiễm lại thở dài: “Chị Sanh Ca, em hiểu nỗi khổ tâm của chị.”

Diệp Sanh Ca càng thêm khó hiểu: “Con bé này cả ngày cứ suy nghĩ lung tung cái gì vậy?”

“Em biết mà, chị yêu kim chủ của mình nên muốn có được sự tôn trọng của anh ấy, không muốn chuyện gì cũng dựa dẫm vào anh ấy.” Lâm Nhiễm ra vẻ cảm động nói.

Diệp Sanh Ca nhất thời cạn lời.

Sự thật rõ ràng là ngược lại mà?

“… Em nên ít xem phim thần tượng đi, ngoan nào.”



Trên xe buýt trở về, Tô Hàm vậy mà lại phá lệ đi tới bên cạnh họ, nói với Lâm Nhiễm: “Cô ra sau đi.”

Lâm Nhiễm nhìn Diệp Sanh Ca một cái, sau khi nhận được cái gật đầu của Diệp Sanh Ca, cô ngoan ngoãn đứng dậy nhường chỗ cho Tô Hàm.

“Chị Tô Hàm?” Diệp Sanh Ca nghi hoặc nhìn cô ấy.

“Chị thấy tin tức rồi.” Tô Hàm đi thẳng vào vấn đề, “Dư luận hoàn toàn nghiêng về một phía… Chắc chắn là do Tiêu Duệ Lãng giở trò. Chị nghe bạn bè nói, Tiêu Duệ Lãng làm việc không từ thủ đoạn, đầu óc anh ta không giống người bình thường. Anh ta vì muốn dỗ dành Mộ Hiểu Nhã vui vẻ, nói không chừng chuyện gì cũng dám làm, em tốt nhất nên cẩn thận một chút.”

Diệp Sanh Ca sững người, cười nói: “Em biết rồi, cảm ơn chị đã nhắc nhở, em sẽ chú ý.”

Tô Hàm có chút bực bội: “Chị nói thật đấy! Chuyện này, em vẫn nên nói với kim chủ của em một tiếng, để anh ta phái người bảo vệ em.”

Diệp Sanh Ca cười gượng gạo: “Kim chủ gì chứ…”

“Chính là người tặng váy Valentino cho em đó.” Tô Hàm thấy cô giả ngu, có chút không vui, “Có gì đâu chứ? Lúc chị mới vào nghề cũng từng dựa dẫm vào một phú thương. Có người nâng đỡ là chuyện tốt, cần gì phải giấu giếm chứ.”

Diệp Sanh Ca bị sự thẳng thắn của cô ấy làm cho kinh ngạc.

Cô nghiêm túc gật đầu: “Vâng, em về sẽ gọi điện.”

“Vậy mới được chứ.” Tô Hàm nhận được câu trả lời mình muốn, hài lòng đứng dậy nhường chỗ cho Lâm Nhiễm.

Người này đến người khác, ai cũng bảo cô gọi điện thoại cho Kỷ Thời Đình, còn miêu tả sự việc nghiêm trọng như vậy, khiến Diệp Sanh Ca cũng không khỏi có chút bất an.

Tới tối, dư luận càng thêm sôi sục.

Bởi vì tối hôm đó, Mộ Hiểu Nhã có một buổi phỏng vấn, có phóng viên hỏi đến chuyện này, cô ta trong lúc phỏng vấn rưng rưng nước mắt nói những lời đại loại như “Lần này quay phim vất vả hơn trước rất nhiều, nhưng tôi sẽ kiên trì”, “Dù thế nào đi chăng nữa, diễn xuất tốt mới là quan trọng nhất”, coi như gián tiếp thừa nhận việc cô ta ở phim trường bị Diệp Sanh Ca bắt nạt.

Diệp Sanh Ca là người mới, không có tác phẩm, cũng không có chút fan hâm mộ nào. Cho dù là cư dân mạng từng có thiện cảm với cô cũng không chống đỡ nổi dư luận đang nghiêng về một phía. Họ lao vào mắng chửi cô, trong đó phẫn nộ nhất chính là fan của Mộc Hạ, những người coi Mộ Hiểu Nhã như Mộc Hạ Trong lòng bọn họ, Mộc Hạ luôn là tiểu tiên nữ không vướng bụi trần, bây giờ tiên nữ bị người ta bắt nạt, bọn họ làm sao có thể nhịn được?

Nhóm fan này thậm chí còn lập topic yêu cầu Diệp Sanh Ca cút khỏi đoàn phim “Tiết Ninh Truyện”, nếu không bọn họ nhất định sẽ tẩy chay bộ phim này.

Tóm lại, chỉ trong một đêm, Diệp Sanh Ca bỗng chốc trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 221



Diệp Sanh Ca hoàn toàn không biết gì về những chuyện đang diễn ra, cô đã ngủ một giấc ngon lành đến tận sáng, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần.

Cô vừa thức dậy vệ sinh cá nhân xong thì Lâm Nhiễm đã đến, trên tay cô ấy là bữa sáng và một khuôn mặt đầy oán trách.

“Em bị sao vậy?” Diệp Sanh Ca vừa nhận lấy túi bánh bao nhỏ, vừa buồn cười hỏi.

“Chị Sanh Ca, sao chị có thể bình tĩnh như vậy chứ!” Lâm Nhiễm tức giận đến mức nhăn cả mặt, “Chị không biết cư dân mạng đang mắng chửi chị thậm tệ thế nào đâu!”

“Ừm…” Diệp Sanh Ca gắp một chiếc bánh bao nhỏ, thổi thổi rồi cho vào miệng, “Nếu xem mà thấy tức giận thì đừng xem nữa là được!”

“Không chỉ em, anh Thiên Ý cũng nói rằng anh ấy sắp phát điên lên rồi.” Lâm Nhiễm trừng mắt nhìn cô, “Chị nhẫn tâm nhìn chúng em tức giận như vậy sao?”

Hai người này chẳng phải là muốn cô gọi điện thoại cho vị kim chủ đứng sau lưng cô để dập tắt dư luận hay sao.

“Nói thật là chị bị bôi nhọ cũng không phải là một hai lần, lần này cũng chẳng khác gì những lần trước.” Diệp Sanh Ca thản nhiên gắp thêm một chiếc bánh bao nhỏ.

“Nhưng mấy lần trước đó cũng không nghiêm trọng như lần này!” Lâm Nhiễm bĩu môi nói, “Anh Thiên Ý còn đang bàn với chị về bộ phim tiếp theo, bây giờ dư luận như thế này, ai dám đưa kịch bản cho chị chứ!”

Điều này đúng là có phần nghiêm trọng.

Diệp Sanh Ca thở dài: “Thôi được rồi. Để chị nghĩ cách.”

Cách của cô là tìm Từ Hướng Kiệt, hỏi xem liệu ông ấy có thể để Weibo chính thức của “Tiết Ninh Truyện” đăng một bài viết làm rõ hay không.

Nhưng khi cô nói ra yêu cầu này, Từ Hướng Kiệt lại nhíu mày: “Hiện tại dư luận trên mạng đang nghiêng hẳn về một phía, rõ ràng là có người thao túng. Cho dù Weibo chính thức có lên tiếng thanh minh cũng không có tác dụng gì. Tình hình hiện tại, không phải là những phương pháp điều hướng thông thường có thể áp chế được. Tôi chỉ là thấy kỳ lạ, tại sao ngài Kỷ vẫn chưa ra tay để mặc cho dư luận phát triển đến mức này?”

Ông ấy còn quay sang chất vấn Diệp Sanh Ca.

Diệp Sanh Ca á khẩu không nói nên lời. Tại sao Kỷ Thời Đình không ra tay? Bởi vì cô không cầu xin anh!

Hơn nữa, đằng sau chuyện này không chỉ có Mộ Hiểu Nhã, mà còn có nhà họ Tiêu. Nếu để Kỷ Thời Đình vì cô mà đối đầu với nhà họ Tiêu… Cô thật sự không có dũng khí đó.

Vì vậy, một khi cô gọi điện thoại cho Kỷ Thời Đình, đồng nghĩa với việc Kỷ Thời Đình vì cô mà phải gánh chịu rủi ro trở thành kẻ thù của nhà họ Tiêu. Kỷ Thời Đình chưa chắc đã không muốn làm như vậy, nhưng đến lúc đó, cô ngay cả cơ hội nhận thua cũng không có, chỉ có thể cam chịu.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô phải giao cho anh cả thể xác lẫn tâm hồn của mình.

Diệp Sanh Ca rối rắm túm lấy tóc mình.

“Tôi không quan tâm giữa cô và ngài Kỷ đã xảy ra chuyện gì, có thể nhanh chóng đi xin lỗi anh ấy được không.” Từ Hướng Kiệt bất lực nhìn cô, “Sanh Ca, bộ phim này mới quay được một thời gian ngắn đã liên tục gặp trắc trở. Tôi không thể để nó bị hủy hoại được!”

“Không đến mức đó chứ…” Diệp Sanh Ca cười gượng, “Thật ra làn sóng dư luận này cũng coi như là quảng bá cho “Tiết Ninh Truyện”, đối với bộ phim này chưa chắc đã là chuyện xấu.”

“Nếu không có nhà họ Tiêu, chuyện này quả thật không tính là gì. Nhưng hiện tại bàn tay đứng sau là Tiêu Duệ Lãng.” Từ Hướng Kiệt ngữ trọng tâm trường, “Sanh Ca, cô ngàn vạn lần đừng có tùy hứng.”

Đúng vậy, nhà họ Tiêu, Tiêu Duệ Lãng… Chỉ mới gặp mặt một lần, Diệp Sanh Ca cũng có thể nhìn ra người đàn ông đó nguy hiểm đến mức nào. Anh ta vì muốn dỗ dành Mộ Hiểu Nhã vui vẻ, e rằng chuyện gì cũng có thể làm ra được.

“Vậy… Chiều nay tôi xin nghỉ một hôm.” Diệp Sanh Ca thở dài.

“Đừng, chiều nay cô lập tức quay về đi.” Từ Hướng Kiệt lập tức đuổi người, “Nhanh đi dỗ dành ngài Boss họ Kỷ đi! Sinh tử của bộ phim này nằm trong tay cô đấy!”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 222



Diễn viên Diệp Sanh Ca bị “đuổi” khỏi đoàn phim như thế.

Từ Hướng Kiệt thậm chí còn cử tài xế riêng của mình đưa cô về.

Cô ngồi lên xe với vẻ bất đắc dĩ, yêu cầu tài xế đưa mình đến tập đoàn T.S.

Hiện vẫn là buổi chiều, khả năng cao là Kỷ Thời Đình vẫn đang ở công ty. Nhưng lát nữa khi gặp anh, cô nên mở lời thế nào đây?

Thật sự chuyện này khiến cô cảm thấy rối bời.

Từ khi gặp Kỷ Thời Đình, dường như mọi chuyện đều suôn sẻ, ngoại trừ việc Mộ Hiểu Nhã giả danh Mộc Hạ mà chưa có cơ hội tốt để giải quyết. Những rắc rối nhỏ nhặt khác, cô chưa kịp mở lời thì đã được giải quyết ổn thỏa.

Dĩ nhiên, lúc này Diệp Sanh Ca không hề biết rằng những rắc rối nhỏ đó thường đã được Kỷ Thời Đình âm thầm giải quyết trước khi cô kịp nhờ đến.

Sau một giờ, tài xế đưa cô đến trước tòa nhà T.S. Cô cảm ơn rồi bước xuống xe, nhìn tòa nhà hùng vĩ trước mắt, lòng cô lại không khỏi bồi hồi.

Cô đội mũ áo khoác gió lên, kéo chặt cổ áo, cố gắng không gây chú ý và đi vào tòa nhà T.S. Cô bước vào thang máy dẫn thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, nhưng… cô lại không biết mật mã.

Dù vậy cũng không sao, lần trước đến đây cô đã hỏi được số điện thoại của Tôn Diệp nên có thể trực tiếp gọi cho anh ấy.

Cô gọi điện, Tôn Diệp tuy ngạc nhiên nhưng vẫn thành thật cho cô biết mật mã thang máy.

Nhờ đó Diệp Sanh Ca thuận lợi đến văn phòng tổng giám đốc.

Khi cửa thang máy mở ra, cô hít một hơi thật sâu như muốn tự động viên bản thân.

Cô bước ra khỏi thang máy, không ngờ lại gặp ngay Kỷ Thời Đình vừa bước ra từ văn phòng, ánh mắt hai người chạm nhau.

Người đàn ông mặc áo khoác đen càng tôn thêm vóc dáng cao lớn của anh, áo len màu xám bạc bên trong làm giảm bớt vẻ lạnh lùng, tăng thêm phần thanh lịch và ấm áp.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, đồng tử của Kỷ Thời Đình không khỏi co lại một chút. Ngay sau đó, anh nở một nụ cười nhạt, trong mắt thoáng hiện vẻ bí ẩn.

Mấy ngày không gặp anh, Diệp Sanh Ca không hiểu sao vừa gặp lại anh, cô lại có cảm giác muốn khóc.

Cô vừa định mở miệng, Kỷ Thời Đình đã quay đi, nói với người phụ nữ bên cạnh, đang mặc bộ đồ công sở: “Phương án cứ theo những gì chúng ta vừa thống nhất, có vấn đề gì thì liên hệ với tôi.”

Người phụ nữ mỉm cười thanh lịch: “Vâng.”

Nói xong, cô ấy bước vào thang máy, khi đi ngang qua Diệp Sanh Ca còn lịch sự mỉm cười với cô.

Dĩ nhiên, Diệp Sanh Ca cũng không nhịn được mà nhìn cô ấy vài lần. Người phụ nữ này không phải là người đẹp sắc sảo nhưng rất có khí chất, điều quan trọng là cô ấy còn rất trẻ.

Trong nhóm thư ký của Kỷ Thời Đình cũng có phụ nữ, nhưng đều là những người đã có tuổi, cô chưa từng thấy người phụ nữ trẻ nào bên cạnh anh. Mặc dù biết rõ người phụ nữ này chỉ là cấp dưới của Kỷ Thời Đình, nhưng trong lòng cô vẫn dâng lên một chút cảm giác kỳ lạ.

Khi thang máy sau lưng khép lại, Diệp Sanh Ca vẫn chưa hết ngỡ ngàng, cho đến khi giọng nói nhàn nhạt của Kỷ Thời Đình vang lên: “Sao em lại đến đây?”

Cô lập tức tỉnh táo lại, nhận ra vừa rồi mình có lẽ đã ghen tuông vô cớ, lập tức cảm thấy vừa xấu hổ vừa đề phòng.

“Em đến thăm anh…” Cô cố nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi chớp chớp mắt với anh, “Anh có thời gian không?”

Kỷ Thời Đình nhìn cô đầy ẩn ý, khẽ ừ một tiếng: “Vào đi.”

Diệp Sanh Ca lập tức theo anh vào văn phòng, sau đó đóng cửa lại.

Người đàn ông dựa vào bàn làm việc, khóe môi cong lên một nụ cười chế nhạo: “Không phải em muốn giữ khoảng cách với tôi sao?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 223



Lòng tự trọng của Diệp Sanh Ca bị giọng điệu mỉa mai của anh chọc cho đỏ mặt.

Cô há miệng, nhưng lời nói ra lại là: “Người phụ nữ vừa rồi là ai?”

Giọng nói vừa dứt, đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình đã tối sầm lại, vẻ mặt thêm vài phần trêu tức.

“Em đến để hỏi tội sao?” Anh trầm giọng hỏi.

Diệp Sanh Ca vừa hỏi xong đã hối hận, cô cười gượng gạo hai tiếng: “Không phải, không phải, em biết cô ấy là cấp dưới của anh.”

“Biết vậy sao còn hỏi?” Kỷ Thời Đình nhướn mày, “Em đây là… ghen rồi?”

“Em không có.” Diệp Sanh Ca lập tức phủ nhận, “Em chỉ là muốn tìm chủ đề để nói thôi.”

Kỷ Thời Đình nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, đôi mắt đen sâu thẳm khó lường.

Diệp Sanh Ca bị anh nhìn đến mức chột dạ.

“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?” Kỷ Thời Đình thản nhiên lên tiếng.

“Em thật sự chỉ là đến thăm anh…” Diệp Sanh Ca mím môi, suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào.

“Em cũng đã thăm xong rồi.” Người đàn ông nhấc tách cà phê trên bàn lên, cười như không cười, “Ba phút nữa tôi có cuộc họp.”

Ý tứ rất rõ ràng, nếu không có chuyện gì thì cô có thể đi được rồi.

Lông mi Diệp Sanh Ca run lên, cuối cùng cũng lấy hết can đảm lên tiếng: “Thời Đình, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng mà?”

“Ừ.” Kỷ Thời Đình thản nhiên đáp, “Nếu thuộc về trách nhiệm nên làm, tôi đương nhiên sẽ làm.”

“Đúng vậy.” Diệp Sanh Ca gật đầu, “Là vợ chồng thì nên đồng cam cộng khổ. Cho nên, nếu anh gặp phải chuyện gì khó khăn, chỉ cần trong khả năng của em, em nhất định sẽ không chối từ.”

Kỷ Thời Đình cười khẩy một tiếng: “Nếu có chuyện gì mà đến cả tôi cũng không giải quyết được thì em cũng không thể giúp được gì đâu.”

Một câu nói của anh đã chỉ ra ‘hạt sạn’ trong lời nói của cô, Diệp Sanh Ca có chút chán nản cúi đầu.

Đây chính là nguyên nhân cô không thể mở lời với người đàn ông này. Bởi vì địa vị xã hội, nguồn lực mà hai người nắm giữ thật sự chênh lệch quá lớn. Những lời cô vừa nói nghe thì hay ho, nào là đồng cam cộng khổ. Kỳ thực nói trắng ra chỉ có phần người đàn ông này giúp đỡ cô.

Điều này cũng có nghĩa là, tất cả sự giúp đỡ mà người đàn ông này dành cho cô, cô đều không có khả năng báo đáp. Mà thứ anh muốn, cô lại không thể cho.

Cũng bởi vì địa vị xã hội của người đàn ông này vượt xa cô nên cô mới không dám dễ dàng yêu anh. Nếu không, nếu có một ngày Kỷ Thời Đình gặp được người phụ nữ anh yêu, muốn đuổi cô ra khỏi nhà, cô căn bản không có sức phản kháng.

Nói cách khác, cô không có đủ tự tin và vốn liếng để yêu anh.

Sự thật này khiến Diệp Sanh Ca càng thêm chán nản. Cô mím môi, uể oải nói: “Anh nói đúng. Vậy… tôi không làm phiền anh nữa.”

Đồng tử Kỷ Thời Đình co lại, đặt mạnh tách cà phê lên bàn.

“Rốt cuộc em muốn nói gì?” Giọng anh lạnh lùng.

Anh đương nhiên biết người phụ nữ này muốn nói gì. Sở dĩ anh không hành động, để mặc cho dư luận phát triển đến mức này chính là để cô tự nguyện mở lời nhờ giúp đỡ.

Thế nhưng, vất vả lắm mới đợi được cô xuất hiện, kết quả cô còn chưa nói đến điểm mấu chốt đã muốn đi?

“Em… em nói xong rồi.” Diệp Sanh Ca nhìn anh cười vô tội, bước chân đã lùi về sau, “Ừm… đợi đến lúc em nghỉ ngơi sẽ về biệt thự Thiên Phàm, đến lúc đó chúng ta gặp lại.”

Nói xong, cô mặc kệ sắc mặt u ám của anh, chạy một mạch ra khỏi văn phòng.

Kỷ Thời Đình nhìn bóng lưng cô, đưa tay kéo cà vạt, cười lạnh một tiếng.

Tốt lắm, anh ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc cô có thể kiên trì được bao lâu.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 224



Diệp Sanh Ca thất vọng rời khỏi tòa nhà T.S, kéo mũ xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Nghĩ một lúc, cô gọi điện cho Thượng Thiên Ý. Cô nhớ Thượng Thiên Ý từng nói, địa điểm văn phòng làm việc của studio cách tòa nhà T.S không xa. Nói đến cũng ngại, cô đường đường là chủ mà còn chưa ghé qua lần nào.

Điện thoại của Thượng Thiên Ý nhanh chóng được kết nối: “Sanh Ca, cậu đã nhờ kim chủ của cậu giúp đỡ chưa?”

Diệp Sanh Ca: “…”

Cô im lặng một lúc, rồi mới nhịn giọng đáp: “Cậu đang ở đâu, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.”

“Ơ, cậu không ở đoàn phim à?” Thượng Thiên Ý nghi hoặc một chút, nói: “Vậy cậu đến công viên đi, tôi đang dẫn Ôn Khả Hinh chụp ảnh ở đây.”

“Được.” Diệp Sanh Ca đáp một tiếng, cúp điện thoại, đưa tay vẫy một chiếc taxi.

Diệp Sanh Ca đến nơi liền thấy Thượng Thiên Ý đang đợi cô ở lối vào.

Vừa nhìn thấy cô, Thượng Thiên Ý lập tức xông lên, đưa cho cô một chiếc kính râm, quát: “Nhanh đeo vào! Cậu đúng là không có chút ý thức nào của một ngôi sao, lỡ như bị người ta nhận ra thì sao?”

“Chắc không ai nhận ra tôi đâu.” Diệp Sanh Ca nói thì nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đeo kính râm vào.

“Trước kia đúng là không có mấy ai biết cậu, nhưng bây giờ, cậu không biết fan của Mộ Hiểu Nhã và fan của Mộc Hạ đều hận cậu thấu xương sao? Người khác không nhận ra cậu, nhưng đám fan cuồng kia thì khó nói lắm!” Thượng Thiên Ý trừng mắt nhìn cô một cái, kéo cô vào góc khuất, “Thế nào rồi?”

“Ừm… Tôi đã nói với anh ấy rồi, anh ấy nói sẽ nghĩ cách.” Dưới ánh mắt nóng bỏng của Thượng Thiên Ý, Diệp Sanh Ca đành bất lực nói dối.

“Tốt quá!” Thượng Thiên Ý vỗ mạnh vào vai cô một cái, “Rốt cuộc thì khi nào mới có thể vạch trần Mộ Hiểu Nhã đây? Thật là tức chết tôi mà! Lần này nếu không phải lực lượng fan của Mộc Hạ quá mạnh, chuyện có lẽ cũng không đến mức ầm ĩ như vậy! Cậu bị chính fan của mình hại đấy có biết không?”

“Tôi đây không phải đang chờ thời cơ sao.” Cô cười gượng một tiếng.

Chủ yếu là, cô không muốn công khai mình chính là Mộc Hạ cho nên chỉ có thể chờ Mộ Hiểu Nhã tự lộ sơ hở.

Thượng Thiên Ý đảo mắt.

“Đúng rồi, cậu dẫn tôi đi xem studio một chút đi.” Đây mới là mục đích chính của cô.

“Được thôi, tôi đã nói với Khả Hinh rồi, lát nữa sẽ bảo trợ lý đưa cô ấy về.”

Hai người vừa đi về phía lối ra của công viên vừa bàn bạc về kế hoạch của studio. Thượng Thiên Ý than thở với cô một hồi về vấn đề thiếu nhân lực, còn có kế hoạch phát triển cho mấy nghệ sĩ cần cô quyết định, Diệp Sanh Ca đều gật đầu đồng ý.

Đang đi, Diệp Sanh Ca lơ đãng một chút, chiếc kính râm trên mặt bị cành cây móc rớt xuống, đồng thời bị móc trúng còn có cả phần tóc lộ ra ngoài mũ.

Cô đành phải tháo kính râm xuống, kéo mũ xuống, chỉnh lại tóc tai. Kết quả chuyện đời đúng là không như ý muốn, một cô gái trẻ cách đó không xa trừng mắt nhìn cô hai giây, bỗng nhiên hét lên: “Diệp Sanh Ca! Là Diệp Sanh Ca!”

Vừa nói, cô ta như phát điên chạy về phía cô.

Diệp Sanh Ca thấy vậy có chút ngơ ngác. Cô chỉ có kinh nghiệm làm người đại diện chứ chưa từng làm nghệ sĩ, đối mặt với anti-fan hung dữ, đầu óc cô nhất thời bị đình trệ.

May mà Thượng Thiên Ý phản ứng nhanh, cậu ấy đẩy mạnh cô một cái: “Nhanh lên, đi từ lối vào ra ngoài! Ra khỏi cửa lập tức bắt xe về đoàn phim!”

“Biết rồi!” Diệp Sanh Ca vừa nói, vừa đeo kính râm, quay đầu bỏ chạy.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 225



Tiếng thét của cô gái kia vẫn không ngừng truyền đến từ phía sau: “Diệp Sanh Ca, người phụ nữ phía trước là Diệp Sanh Ca! Mọi người mau chặn cô ta lại!”

Giọng nói của cô gái vừa dứt, tiếng bước chân hỗn loạn cũng theo đó nhiều hơn,.Diệp Sanh Ca nhanh chóng chạy đến lối vào, mặc kệ tiếng quát của ông chú bảo vệ, hai tay chống lên lan can, nhẹ nhàng nhảy qua như nhảy xà đơn, sau đó chạy về phía lề đường.

Nhưng trên đường lại không có chiếc taxi nào, cô liếc mắt nhìn thấy mấy cô gái kia cũng đã chạy ra từ lối vào, sắp đuổi kịp cô, cô cũng không rảnh mà vẫy taxi nữa, tiếp tục sải bước chạy về phía trước.

Kết quả đúng lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh, giọng nam quen thuộc truyền vào tai: “Nhanh lên xe!”

Giọng nói này thật sự quá quen thuộc, mặc dù không nhớ ra thân phận của anh ta, nhưng Diệp Sanh Ca vẫn không nhịn được dừng bước, kéo cửa xe ngồi vào. Côđóng cửa lại, quay đầu định nói lời cảm ơn. Kết quả tiếng “cảm ơn” liền nghẹn lại trong cổ họng sau khi cô nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông.

Người đàn ông đang lái xe, không ai khác chính là Mộ Ngạn Hoài.

Sắc mặt cô lập tức trầm xuống: “Cho tôi xuống xe.”

Nói xong cô liền muốn mở cửa xe.

Nhưng Mộ Ngạn Hoài đột ngột đạp ga, chiếc xe phóng đi như bay.

“Dù sao cũng là bạn cũ, chẳng lẽ tôi còn hại cô sao?” Mộ Ngạn Hoài liếc nhìn cô một cái, “Bây giờ cô xuống xe, lập tức sẽ bị đám fan kia xé thành từng mảnh.”

“Chẳng phải là nhờ ơn anh sao.” Diệp Sanh Ca cười lạnh, “Dừng xe!”

“Đừng phí công nữa, ngoan ngoãn ngồi yên đi.” Mộ Ngạn Hoài nói, “Đi đâu? Tôi đưa cô đi.”

“Không cần.” Diệp Sanh Ca vẫn hờ hững, “Cho tôi xuống xe!”

Mộ Ngạn Hoài bỗng nhiên cười một tiếng: “Sanh Ca, em thật sự quá cứng đầu. Em có biết lúc trước tại sao tôi không thích em không? Chính là vì em quá cứng đầu. Không có người phụ nữ nào giống như em, còn muốn phấn đấu hơn cả đám đàn ông. Em cũng chưa bao giờ chịu dựa dẫm vào bất kỳ người đàn ông nào, có phải em cảm thấy bản thân em còn lợi hại hơn cả tôi?”

“Tôi vốn dĩ đã lợi hại hơn anh!” Diệp Sanh Ca khinh miệt nhếch mép, “Chỉ là trùng hợp, lúc trước tôi cũng không thích anh cho lắm. Tôi chỉ là đã lầm tưởng về anh mà thôi.”

Khuôn mặt Mộ Ngạn Hoài co rúm lại.

“Bây giờ em có thể phủ nhận.” Anh ta hiển nhiên không tin lời cô nói, “Em vô tình, nhưng tôi không thể vô nghĩa. Tôi nguyện ý cho em thêm một cơ hội nữa. Sanh Ca, em muốn làm diễn viên, tôi sẽ nâng đỡ em thành diễn viên. Chỉ cần em quay về, chuyện trước kia tôi đều không truy cứu nữa, tôi vẫn sẽ cưới em.”

Diệp Sanh Ca thiếu chút nữa tưởng mình nghe nhầm: “Anh nói cái gì? Vậy Mộ Hiểu Nhã thì sao?”

“Hiểu Nhã bây giờ đã có Tiêu Duệ Lãng.” Mộ Ngạn Hoài cười khẽ, hiển nhiên không hề bận tâm, “Đã có Tiêu gia làm chỗ dựa. Sanh Ca, em không phải là đối thủ của tôi. Cho nên đừng kháng cự nữa.”

“Anh…” Diệp Sanh Ca thật sự phải bội phục độ dày của da mặt anh ta, “Tiêu Duệ Lãng theo đuổi Mộ Hiểu Nhã là bởi vì anh ta tưởng cô ta là Mộc Hạ, anh thật sự cho rằng Mộ Hiểu Nhã có thể mạo danh cả đời sao?”

Hơn nữa, cô còn luôn cho rằng người đàn ông này yêu Mộ Hiểu Nhã đến nhường nào, hóa ra cũng chỉ có vậy. Phát hiện có thể lợi dụng Mộ Hiểu Nhã để vắt ép ra giá trị lớn hơn liền không chút do dự đẩy cô ta cho người đàn ông khác.

“Ít nhất là hiện tại, tôi có thể khiến cho Thời Sanh studio của em đóng cửa bất cứ lúc nào.” Mộ Ngạn Hoài cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn cô nói, “Bây giờ tôi cần câu trả lời của em. Em có bằng lòng quay về bên cạnh tôi không?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 226



“Câu trả lời của tôi? Câu trả lời của tôi chỉ có một chữ.” Diệp Sanh Ca cười nhạt, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Đó chính là, cút.”

Sắc mặt Mộ Ngạn Hoài biến đổi: “Sanh Ca, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

“Chỉ cần là rượu của anh, tôi đều không có hứng thú.” Diệp Sanh Ca cười lạnh, “Dừng xe!”

Mộ Ngạn Hoài bỗng nhiên quay đầu nhìn cô một cái, nụ cười có chút quỷ dị: “Đây chính là do em nói đấy.”

“Đương nhiên.” Diệp Sanh Ca nhíu mày nhìn anh ta.

Mộ Ngạn Hoài đột nhiên đánh mạnh tay lái, lái xe đến một quảng trường bên cạnh: “Bây giờ em có thể xuống xe rồi.”

Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng ngồi trên xe của người đàn ông này càng khiến cô cảm thấy ghê tởm. Vì vậy Diệp Sanh Ca không chút do dự đẩy cửa xe bước xuống, phía sau truyền đến tiếng cười lạnh đầy ẩn ý của Mộ Ngạn Hoài: “Em sẽ đến cầu xin tôi, tôi chờ điện thoại của em.”

Nói xong anh ta liền quay đầu xe rời đi.

Diệp Sanh Ca thầm mắng một câu thần kinh, nhưng khi ngẩng đầu lên thì cô sững sờ, trước mắt chính là tòa nhà văn phòng của Tinh Duệ.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: “Diệp Sanh Ca, phía trước chính là Diệp Sanh Ca! Cô ta lại muốn đến bắt nạt Hiểu Nhã rồi!”

Diệp Sanh Ca kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới phát hiện mình bị một đám con gái trẻ tuổi bao vây. Trong tay bọn họ phần lớn đều cầm bảng hiệu cổ vũ, trên đó viết không phải là Mộ Hiểu Nhã thì là Mộc Hạ… Cho nên, những người này là fan của Mộ Hiểu Nhã hoặc Mộc Hạ?

Mộ Ngạn Hoài quả nhiên không có ý tốt!

Sắc mặt cô trầm xuống, đang suy nghĩ đối sách thì đột nhiên có mấy người trong đám fan kích động ném thẳng bảng hiệu trong tay về phía cô.

Diệp Sanh Ca kịp né, may mắn cô không bị ném trúng, nhưng cô cũng biết rõ, những fan hâm mộ này lúc này e là không còn lý trí nữa. Vì vậy cô không chút do dự xoay người chạy vào trong tòa nhà Tinh Duệ.

Chạy đến gần cô mới phát hiện trợ lý Tiểu Thất của Mộ Hiểu Nhã đang đứng ở cửa. Thấy Diệp Sanh Ca chạy tới, cô ta cười nhếch mép với Diệp Sanh Ca: “Chị Hiểu Nhã bảo cô không cần phải cảm ơn cô ấy.” Nói xong liền hung hăng đóng sầm cửa kính lại!

Diệp Sanh Ca tức giận đá mạnh vào cửa kính một cái, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là xoay người, đối mặt với đám fan hâm mộ đang hùng hổ.

“Tôi không phải Diệp Sanh Ca, các người nhận lầm người rồi.” Cô bình tĩnh nói.

“Đừng có chối cãi nữa, cô chính là Diệp Sanh Ca!”

“Chính là cô bắt nạt Hiểu Nhã của chúng tôi đúng không? Đồ rác rưởi!”

“Dựa hơi người khác để nổi tiếng, cướp vai nữ chính của Hiểu Nhã, còn dám bắt nạt Hiểu Nhã ở phim trường. Loại người như cô thật sự là ung nhọt của giới giải trí!”

Bọn họ phẫn nộ nói, trên mặt tràn đầy phẫn uất và chán ghét như thể Diệp Sanh Ca chính là kẻ thù của bọn họ, thậm trí còn ném những vật phẩm cổ vũ trong tay về phía cô.

Diệp Sanh Ca đưa tay cản lại, hít sâu một hơi.

Thật ra những thứ này ném vào người cũng không đau, nhưng việc cô bị Mộ Ngạn Hoài và Mộ Hiểu Nhã liên thủ tính kế lại khiến cô tức giận ngùn ngụt.

“Các người đừng để người khác lợi dụng nữa.” Cô lạnh lùng nhìn đám fan hâm mộ này, “Các người thử nghĩ kỹ xem, nếu tôi thật sự có năng lực bắt nạt Mộ Hiểu Nhã, thì có thể còn đứng đây bị các người vây công sao? Hơn nữa idol của các người bây giờ đã có Tiêu gia làm chỗ dựa, cô ta có thể bị tôi bắt nạt sao? Các người có thể dùng não mà suy nghĩ một chút được không?”

Nghe xong lời cô nói, đám fan hâm mộ đều có chút ngơ ngác. Kết quả có một cô gái tiếp tục kích động: “Cô ta đang ngụy biện! Mọi người đừng bị cô ta lừa!”

Nói xong cô gái kia liền lao lên định động thủ với Diệp Sanh Ca.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 227



Diệp Sanh Ca biết rõ người này chắc chắn là do Mộ Hiểu Nhã phái đến, vì vậy cũng không khách khí chút nào, dễ dàng khống chế cô ta.

“Là Mộ Hiểu Nhã phái cô đến đây đúng không? Không muốn bị thương thì mau cút đi.” Diệp Sanh Ca bẻ hai tay cô ta ra sau lưng, ép cô ta quỳ xuống.

Cô gái kêu lên một tiếng đau đớn, vẫn cố gắng kích động đám fan hâm mộ: “Chắc chắn cô ta cũng đối xử với Hiểu Nhã như vậy ở phim trường, mọi người mau cứu tôi!”

Quả nhiên đám fan hâm mộ bị kích động, chuẩn bị xông lên, Diệp Sanh Ca lạnh mặt, kéo cô gái kia dậy, sau đó mạnh mẽ đẩy về phía trước.

Lúc loạng choạng về phía trước, cô gái kia vẫn không từ bỏ ý định, hai tay vung loạn xạ trên người Diệp Sanh Ca. Kết quả cũng không biết cô ta đã túm được thứ gì, Diệp Sanh Ca chỉ cảm thấy cổ hơi đau, sau đó trống không.

Cô cúi đầu nhìn, trái tim lập tức lạnh đi một nửa.

Trên cổ lúc này trống trơn, viên kim cương xanh The Premier Blue mà Kỷ Thời Đình tặng cô đã biến mất!

Cô không dám để ở phòng khách sạn, vì vậy mấy ngày nay cô đều đeo trên cổ.

Mặc dù viên kim cương bị cô gái kia giật lấy, nhưng cô ta không giữ chặt được, viên kim cương xanh đó vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, rơi vào đám đông.

Con ngươi Diệp Sanh Ca co rút dữ dội, lao nhanh về phía viên kim cương rơi xuống. Kết quả đám fan hâm mộ kia còn tưởng rằng cô muốn động thủ với bọn họ, nhất thời bị chọc giận, ném lung tung những thứ lộn xộn về phía cô, có người còn to gan đẩy cô một cái rồi cho cô một cú đấm.

Nhưng lúc này Diệp Sanh Ca không còn tâm trí đâu mà để ý đến đau đớn, trong lòng chỉ có sự lo lắng tột độ.

Mặc dù viên kim cương đó được coi là lớn trong số những viên kim cương xanh, nhưng nó cũng chỉ có tám carat, còn không bằng một viên đá nhỏ. Một khi bị đá vào bụi cỏ rơi vào khe hở, hoặc bị người nào đó mắt tinh nhặt được trước, vậy thì rất có thể cô sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.

Cô nóng như lửa đốt, hung hăng đẩy những người bên cạnh ra, đứng dậy tiếp tục chen về phía viên kim cương rơi xuống. Đám fan hâm mộ này cũng càng ngày càng to gan. Họ nhắm vào cô rồi đấm đá, miệng không ngừng mắng chửi.

Phòng họp ở tầng hai của Tinh Duệ đối diện với hướng cửa ra vào, Mộ Hiểu Nhã đang đứng ở vị trí cửa sổ.

Nhìn thấy Diệp Sanh Ca bị đám fan hâm mộ đánh đập, trong mắt cô ta tràn đầy sự hả hê. Trợ lý Tiểu Thất cười nịnh nọt, đưa điện thoại qua: “Chị Hiểu Nhã, điện thoại của thiếu gia Tiêu.”

Mộ Hiểu Nhã khẽ cau mày, nhưng cũng không dám không nghe, cô ta dịu dàng “alo” một tiếng.

“Vui vẻ chứ?” Giọng nói người đàn ông mang theo ý cười, tràn đầy từ tính giống như lời thì thầm giữa những người yêu nhau, “Tối nay ở bên cạnh anh, được không?”

Mộ Hiểu Nhã vừa sợ vừa kính nể người đàn ông này, nhưng lại bị sức hấp dẫn của anh ta thu hút. Vì vậy khi nghe được câu nói này trong lòng cô ta ngoài sự sợ hãi, trên mặt vẫn không nhịn được hiện lên một tia đỏ ửng.

“Em…” Tim cô ta đập thình thịch nhưng lại không thể nào nói ra một chữ “không”, cuối cùng chỉ có thể run rẩy đáp một tiếng “vâng”.



Đám fan hâm mộ dưới lầu thấy Diệp Sanh Ca chỉ lo tìm đồ, căn bản không phản kháng cho nên càng được nước lấn tới. Họ không còn thỏa mãn với việc xô đẩy nữa. Có người thậm chí còn duỗi chân ra chuẩn bị ngáng cô ngã, kết quả một lực mạnh từ phía sau đột nhiên ập đến, cả người bị ném ra khỏi vòng vây.

Không chỉ có cô ta, đám fan hâm mộ liên tiếp bị một lực mạnh ném mạnh xuống đất. Cuối cùng cũng có người nhận ra có gì đó không đúng, bọn họ bừng tỉnh khỏi sự hưng phấn khi trả thù Diệp Sanh Ca, ngẩng đầu lên lại phát hiện trên quảng trường không biết từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều vệ sĩ mặc vest đen đeo kính râm.

Sau khi đám đông bị giải tán, Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng phát hiện ra viên kim cương phát ra ánh sáng xanh lam cách đó không xa, cô kích động nhào tới, nắm chặt trong tay.

Giây tiếp theo, cô đột nhiên phát hiện trước mắt xuất hiện một đôi giày da bóng loáng.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 228



Diệp Sanh Ca sững người một lúc, ngẩng đầu lên là gương mặt tuấn tú lạnh lùng tột độ của Kỷ Thời Đình.

“… Thời Đình?” Cô khó hiểu lên tiếng.

Sao anh lại ở đây?

Kỷ Thời Đình mím chặt môi mỏng, quai hàm siết chặt, cúi người ôm cô lên khỏi mặt đất.

“Em không có não à?” Anh khẽ quở trách, giọng nói kìm nén giận dữ.

Bất ngờ được người đàn ông ôm vào lòng, Diệp Sanh Ca mới nhận ra toàn thân mình đau nhức, cô nhíu mày: “Đau quá!”

“Bây giờ mới biết đau à?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói. Anh ngẩng đầu, lạnh lùng phân phó cho đám vệ sĩ: “Đưa tất cả đến đồn cảnh sát, xử lý tội cố ý gây thương tích.”

Có mấy cô gái đứng gần đó nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch, định mở miệng cầu xin nhưng lại bị vệ sĩ khống chế bịt miệng lại.

Diệp Sanh Ca cảm thấy hình phạt này rất thích đáng, vì vậy cũng không đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào. Cô chỉ thấy sắc mặt Kỷ Thời Đình u ám đáng sợ, định mở miệng, nhưng người đàn ông lại lạnh lùng quát một tiếng “Im lặng”, sau đó ôm cô xoay người rời đi.



Đội ngũ vệ sĩ đông đảo không chỉ khống chế đám fan hâm mộ gây rối mà còn đủ để tạo thành một bức tường người chặn mọi ánh mắt dò xét.

Mộ Hiểu Nhã ở trên lầu trơ mắt nhìn Diệp Sanh Ca được đưa đi, tức giận đập mạnh vào cửa kính. Nhưng ở khoảng cách xa như vậy, cô ta chỉ có thể mơ hồ nhận ra đó là một người đàn ông trẻ tuổi, căn bản không nhìn rõ mặt mũi, càng không biết thân phận của anh ta.

Xem ra Diệp Sanh Ca thật sự đã tìm được một chỗ dựa vững chắc, nhưng vậy thì đã sao?

Diệp Sanh Ca không thể nào là đối thủ của cô ta!

Mộ Hiểu Nhã nghĩ vậy khuôn mặt bỗng trở nên méo mó.

Lúc này, điện thoại của cô ta vang lên, Mộ Hiểu Nhã không thèm nhìn mà nghe máy.

“Tôi thấy cửa ra vào quảng trường có rất nhiều vệ sĩ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Là giọng nói của Mộ Ngạn Hoài, “Diệp Sanh Ca được người ta đưa đi rồi?”

“Đúng vậy.” Mộ Hiểu Nhã bực bội nói, “Em thấy cô ta bị một người đàn ông ôm lên xe chở đi.”

“Là ai?” Giọng Mộ Ngạn Hoài sốt ruột.

Trong lòng Mộ Hiểu Nhã đột nhiên dâng lên một cơn ghen tuông: “Em không nhìn rõ. Anh, sao em lại cảm thấy anh rất quan tâm đ ến người phụ nữ này?”

“Quan tâm? Nếu anh quan tâm đ ến cô ta anh còn trơ mắt nhìn cô ta bị đánh sao?” Mộ Ngạn Hoài dịu giọng, “Chỉ là bây giờ sau lưng cô ta có người chống lưng, anh không thể không đề phòng. Đúng rồi, thiếu gia Tiêu có liên lạc với em không?”

Nghe vậy, trong lòng Mộ Hiểu Nhã càng thêm khó chịu: “… Anh ta bảo em tối nay ở bên cạnh anh ta.”

Sau khi cô ta nói xong câu này, hơi thở của Mộ Ngạn Hoài lập tức thay đổi.

“… Em nói gì?” Mộ Ngạn Hoài khẽ hỏi.

“Anh hy vọng em nói gì?” Mộ Hiểu Nhã cười nhạt, “Anh?”

“Hiểu Nhã, em không thể trực tiếp từ chối anh ta.” Mộ Ngạn Hoài dường như đang đấu tranh, “Chúng ta đều không thể đắc tội với anh ta.”

“Vậy anh muốn trơ mắt nhìn em bị người đàn ông khác chạm vào sao?” Giọng Mộ Hiểu Nhã đột nhiên trở nên sắc nhọn, “Mộ Ngạn Hoài! Bảy năm rồi! Từ năm em mười sáu tuổi đến bây giờ, em vẫn luôn là phụ nữ của anh. Bây giờ anh muốn đưa em lên giường của người đàn ông khác sao?”

“Vậy thì từ chối anh ta đi!” Mộ Ngạn Hoài gầm lên, “Từ chối anh ta, sau đó chúng ta cùng nhau đồng quy vô tận!”

Mộ Hiểu Nhã im lặng hồi lâu, mới khẽ thốt ra ba chữ: “Em hiểu rồi.”

Mặc dù cô ta biết Mộ Ngạn Hoài nói có lý nhưng thái độ kiên quyết của anh ta vẫn khiến cô ta vô cùng lạnh lòng.

Nếu đã như vậy cô ta càng phải nắm chắc lấy Tiêu Duệ Lãng. Nếu không, ai sẽ giúp cô ta đối phó với người phụ nữ Diệp Sanh Ca kia?
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 229



Trở lại xe, Kỷ Thời Đình vẫn ôm chặt eo cô. Anh kéo cô vào lòng, sắc mặt âm trầm khó đoán.

Diệp Sanh Ca nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhỏ giọng lên tiếng: “Em…em có thể nói chuyện được không?”

Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.

Cô vội vàng xoa lòng bàn tay cho anh xem: “Thật sự không phải em ngốc, cũng không phải em đánh không lại bọn họ, chỉ là vừa rồi viên kim cương này rơi mất, em đang vội vàng tìm nó…”

Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông càng thêm u ám: “Mất thì thôi, em tìm nó làm gì?”

“Viên kim cương này đắt như vậy! Sao có thể nói mất là mất được!” Diệp Sanh Ca tròn mắt nói vẻ mặt khó tin, “Ít nhất cũng hai mươi triệu euro, bằng hai trăm triệu tệ đấy!”

“Dù có đắt đến mấy cũng chỉ là vật ngoài thân.” Bàn tay đang siết chặt eo cô càng dùng sức, lạnh lùng nói, “Rõ ràng biết những người đó đều không lý trí, ra tay không có chừng mực. Em không biết chạy nhanh đi còn xông lên? Nhỡ đâu bị thương nặng thì sao?”

“Em…em cũng không bị thương gì…” Diệp Sanh Ca bị anh mắng đến ngẩn người, có chút tội nghiệp nói, “Nhiều nhất cũng chỉ là bị bầm tím vài chỗ…”

Kết quả cơn giận của Kỷ Thời Đình càng bùng lên dữ dội, “Nếu tôi không đến kịp thời, em cho rằng chỉ bị bầm tím vài chỗ là đơn giản sao? Ngốc hết chỗ nói! Còn dám cãi lại?”

“Em…”

“Im lặng đi!” Kỷ Thời Đình ấn mạnh cô vào lòng, giọng nói khàn đặc, “Bây giờ tôi không muốn nghe em nói!”

Diệp Sanh Ca bị ép phải dựa vào ngực anh, cảm nhận được cơ bắp cứng rắn và nhịp tim có chút dồn dập của anh, sợ đến mức không dám nói thêm lời nào.

Anh thật sự rất giận, hơn nữa không phải giận bình thường mà là cực kỳ cực kỳ giận.

Cô có thể hiểu được nguyên nhân anh tức giận nhưng bản thân cô thật sự không nỡ làm mất đồ anh tặng. Tuy của cải chỉ là vật ngoài thân nhưng cũng phải xem đó là cái gì. Viên kim cương trị giá hai trăm triệu tệ đấy! Có lẽ trong mắt Kỷ Thời Đình nó không là gì, không đáng để cô liều mạng vì nó, nhưng cô không có dũng khí như anh.

Quan trọng nhất là… Dù sao đây cũng là món quà anh tặng cô.

Nghĩ đến đây, sống mũi Diệp Sanh Ca hơi cay cay. Cô bất giác siết chặt viên kim cương trong lòng bàn tay.

Không lâu sau, xe dừng lại.

Diệp Sanh Ca nhìn ra ngoài, vô thức nói: “Tôi không sao, không cần đến bệnh…”

“Em im lặng đi!” Kỷ Thời Đình véo một cái lên eo cô, kết quả lại véo đúng chỗ bị thương, đau đến mức cô suýt nữa hét lên.

Cô vừa tức vừa ủy khuất, được rồi, ngậm miệng thì ngậm miệng. Cô bảo đảm sẽ không nói thêm một lời nào nữa.

Kỷ Thời Đình cố ý cho người sắp xếp bác sĩ nữ đến kiểm tra cho cô vì phải c ởi quần áo.

Nhưng lúc Diệp Sanh Ca c ởi quần áo, Kỷ Thời Đình lại như bức tượng đứng im trong phòng bệnh, hoàn toàn không có ý định ra ngoài.

Bác sĩ nữ vừa nhìn thấy sắc mặt âm trầm của anh nào có dũng khí bảo anh ra ngoài? Diệp Sanh Ca cũng không dám, vì vậy cô đành phải c ởi sạch quần áo dưới ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Thời Đình chỉ còn lại đồ lót.

… Dù sao anh ấy cũng đã nhìn thấy hết rồi, nên cũng không có gì phải ngại ngùng.

Diệp Sanh Ca bình tĩnh làm theo lời bác sĩ dặn dò, giơ tay hoặc duỗi chân, trong lúc đó viên kim cương vẫn được cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

Đồng tử Kỷ Thời Đình đột nhiên co lại.

Làn da của cô rất trắng, cũng rất mỏng manh, bình thường anh hôn mạnh một chút cũng có thể để lại dấu vết trên người cô, huống chi vừa rồi cô bị đá nhiều như vậy.

Vài vết bâm tím kia trông thật chói mắt.
 
Back
Top