Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 80



Nhưng Phó tổng giám đốc Chu chỉ quay đầu lại, hứng thú đánh giá cô, không hề lên tiếng đáp lại.

Như thể ông ta căn bản không phải là số 5.

Diệp Sanh Ca ngẩn người, chẳng lẽ cô nhầm rồi?

“Vị tiểu thư của chúng ta là một cô gái vô cùng xinh đẹp động lòng người.” Người dẫn chương trình thấy chỉ có mình Diệp Sanh Ca bước lên, liền cười hỏi: “Vậy vị khách mời nam của chúng ta đang ở đâu nhỉ?”

Không ít người đàn ông có mặt tại hiện trường đều không cam lòng cúi đầu nhìn tấm bảng số của mình, dường như cảm thấy rất tiếc nuối.

Diệp Sanh Ca vẫn nhìn chằm chằm Phó tổng giám đốc Chu, nhưng sau khi đánh giá cô hai lần, ông ta lại tiếp tục trò chuyện với những người bên cạnh khiến Diệp Sanh Ca vô cùng thất vọng.

Vì người đàn ông kia không phải Phó tổng giám đốc Chu, lại chậm chạp không chịu xuất hiện, Diệp Sanh Ca đành bất đắc dĩ nói với người dẫn chương trình: “Hay là anh rút thăm lại số khác đi.”

“Không cần.” Một giọng nam trầm thấp lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Tôi là số 5.”

Giọng nói này…

Diệp Sanh Ca như bị sét đánh, lập tức lần theo tiếng nói nhìn sang.

Giữa tòa nhà chính và sân có một cổng vòm, vì buổi tiệc tối nay, cổng vòm được trang trí vô cùng rực rỡ.

Lúc này, người đàn ông vừa mới bước ra khỏi cổng vòm, dưới ánh đèn lộng lẫy, ngũ quan anh tuấn càng thêm mê hoặc người, nhưng đôi mắt đen láy lại ẩn chứa vài phần lạnh lùng và xa cách như thể không hòa hợp với sự náo nhiệt trước mắt.

Hiện trường bỗng chốc rơi vào sự yên lặng kỳ lạ, dường như tất cả mọi người đều vô thức nín thở.

Diệp Sanh Ca càng không thể tin được nhìn anh, miệng hơi há hốc.

Vẻ mặt này của cô lọt vào mắt Kỷ Thời Đình, khiến cơn giận trong lòng anh càng thêm dữ dội.

Anh sải bước đến trước mặt Diệp Sanh Ca, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo vài phần chế giễu.

“Cô Diệp, thật trùng hợp.” Giọng anh lạnh lùng như có thể đóng băng mọi thứ.

“Kỷ… anh Kỷ…” Diệp Sanh Ca lập tức tê dại da đầu: “Tôi thề, đây thật sự chỉ là trùng hợp.”

“Thật sao?” Kỷ Thời Đình nhìn cô từ trên cao, một tay đặt lên vai cô: “Vừa rồi ở trên lầu tôi đã nhìn thấy cô đổi bảng số với người khác, hừ… Thật trùng hợp làm sao.”

“Tôi đúng là có đổi bảng số với người khác, nhưng… nhưng tôi cứ tưởng số 5 là người khác.” Diệp Sanh Ca vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không phải đang bám lấy anh!”

Cô vẫn còn nhớ rõ điều kiện mà người đàn ông này đưa ra khi đồng ý giao vai nữ chính cho cô, làm sao cô dám trắng trợn bám lấy anh chứ!

“Người khác.” Kỷ Thời Đình cười lạnh: “Mục tiêu của cô cũng thật nhiều.”

“…” Diệp Sanh Ca lập tức có cảm giác ấm ức như bị oan uổng mà nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Kỷ Thời Đình nhìn thấy vẻ mặt vừa buồn bực vừa khó hiểu của cô, không khỏi cong môi.

Cơn giận trong lòng lúc này mới tiêu tan đi phần nào.

Tiếng nhạc vang lên đúng lúc này.

Bàn tay phải Kỷ Thời Đình đang đặt trên vai cô trượt xuống dọc theo cánh tay, bàn tay trái ôm lấy eo cô, hơi dùng sức, liền kéo cô vào lòng.

“Thôi vậy, là cô còn hơn là người phụ nữ kỳ quái nào khác.” Giọng anh trầm thấp lạnh nhạt vang lên bên tai cô.

Diệp Sanh Ca lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì người đàn ông này không tức giận là tốt rồi. Hiện tại cô có quá nhiều mục tiêu cần phải thông qua người đàn ông này mới có thể thực hiện được.

Chỉ là, vừa rồi cô đã cố ý xác nhận kỹ càng, số 5 rõ ràng là Phó tổng giám đốc Chu, cho nên cô mới tìm người đổi bảng số.

“Anh Kỷ, anh… thật sự là số 5 sao?” Diệp Sanh Ca vẫn còn ngơ ngác, thậm chí còn không nhận ra bàn tay người đàn ông này đang đặt ở chỗ giao nhau giữa eo và mông cô – một vị trí vô cùng ám muội.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 81



Nghe vậy, ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm xuống: “Ý cô là, tôi cố ý đổi bảng số với người khác sao?”

“Không, đương nhiên là không phải.” Diệp Sanh Ca vội vàng phủ nhận: “Ý tôi không phải vậy…”

Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt cô vẫn không nhịn được nhìn xuống cổ tay người đàn ông – nơi đó trống trơn. Không hề có bảng số nào cả.

Kỷ Thời Đình chú ý tới ánh mắt của cô, lạnh lùng nói: “Sao vậy, muốn tôi lấy bảng số ra cho cô kiểm tra sao?”

Diệp Sanh Ca vội vàng lắc đầu.

Cũng đúng, người đàn ông này vừa nãy vẫn luôn ở trên lầu, anh không có cơ hội cũng không cần thiết phải đổi bảng số với người khác. Quan trọng nhất là, Phó tổng giám đốc Chu hoàn toàn không có phản ứng gì với số 5, xem ra… thật sự là cô nhầm rồi.

Diệp Sanh Ca nhất thời có chút bực bội.

“Trông cô có vẻ hơi thất vọng.” Người đàn ông đột nhiên thản nhiên lên tiếng, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, mang theo từng đợt tê dại.

Diệp Sanh Ca khẽ cười gượng: “Đương nhiên là không! Đây là vinh hạnh của tôi. Chỉ là… tôi thấy Mộ Ngạn Hoài và Mộ Hiểu Nhã cũng được mời đến đây, chẳng lẽ T.S thật sự muốn đầu tư vào Tinh Tập sao?”

Vì nhân vật chính đã ở ngay trước mặt, cô đương nhiên không cần thiết phải nhớ nhung Phó tổng giám đốc Chu nữa, hỏi thẳng người đàn ông này không phải tốt hơn sao.

“Bọn họ cũng ở đây?” Kỷ Thời Đình khẽ nhướng mày, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Anh chợt nhớ tới buổi tiệc tối nay do Tạ Tư Ỷ phụ trách, thiệp mời phần lớn đều do cô ta gửi đi.

Điều này có nghĩa là, Tạ Tư Ỷ đã biết đến sự tồn tại của Diệp Sanh Ca, cho nên mới gửi thiệp mời cho anh em nhà họ Mộ, mục đích chắc chắn không đơn giản.

“Ừm… vậy nên, bọn họ không phải do anh mời đến? T.S cũng sẽ không thật sự đầu tư vào Tinh Tập, đúng không?” Diệp Sanh Ca mong đợi hỏi.

Kỷ Thời Đình khẽ thu lại vẻ mặt, nhìn vào đôi mắt trong veo đen trắng rõ ràng của cô.

“Tôi đã đồng ý hợp tác với cô rồi.” Anh lạnh nhạt nói: “Diệp tiểu thư, cô cho rằng tôi là người như thế nào?”

“Là tôi sai rồi, tôi không nên nghi ngờ nhân phẩm của anh!” Như được nuốt một viên thuốc an thần, Diệp Sanh Ca lập tức dứt khoát nhận lỗi: “Anh đương nhiên là người giữ chữ tín.”

“Bây giờ yên tâm rồi chứ?”

Diệp Sanh Ca gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

“Nếu đã vậy, tối nay ở lại đây đi.” Kỷ Thời Đình đột nhiên cười khẽ, nói bên tai cô.

Sau đó, người đàn ông nhìn thấy tai cô đỏ bừng lên.

Ánh mắt anh tối sầm lại, bỗng nhiên rất muốn cắn lên d** tai nhỏ nhắn của cô, cả chiếc khuyên tai ngọc trai kia nữa.

“Anh… anh Kỷ, ý của anh là…” Tim Diệp Sanh Ca đập loạn xạ, trong lòng rối bời.

Có thể ngủ với người đàn ông này, cô đương nhiên rất vui vẻ, nhưng mà… nhưng mà, anh ta thế mà hẹn thẳng cô như vậy, có ổn không?

Không đồng ý, cô nhất định sẽ hối hận. Nhưng mà đồng ý… lòng tự trọng lại khiến cô không thể nào thốt ra chữ “được” kia.

Đúng lúc này, Kỷ Thời Đình lại cười khẽ: “Ý của tôi là, sau khi buổi tiệc kết thúc thì ở lại bàn bạc chi tiết về việc thành lập studio, tốt nhất là có thể ký hợp đồng càng sớm càng tốt, cũng tránh cho cô nghi ngờ sự chân thành của tôi… Cô nghĩ đi đâu vậy, hửm?”

Mặt Diệp Sanh Ca nóng như lửa đốt.

Cô cứng miệng nói: “Ý tôi chính là vậy, tôi sốt ruột muốn ký hợp đồng thì không được sao!”

“Đương nhiên là được.” Bờ môi mỏng của người đàn ông vô tình lướt qua má cô: “Lát nữa đi lấy chìa khóa phòng khách.”

Nói xong, Kỷ Thời Đình cười khẽ buông cô ra.

Hoá ra bản nhạc đã kết thúc lúc nào không hay.

Diệp Sanh Ca ngơ ngẩn nhìn anh rời đi, vẫn chưa hoàn hồn, đặc biệt là… chỗ má vừa bị anh chạm vào, vẫn còn lưu lại hơi ấm từ bờ môi người đàn ông.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 82



Từ lúc Kỷ Thời Đình xuất hiện đến khi tiếng nhạc vang lên chỉ vỏn vẹn một phút ngắn ngủi, nhưng trong một phút này, toàn bộ hội trường lại yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

Hầu như những tiểu thư danh giá được mời đến đây hôm nay đều chưa từng gặp qua Kỷ Thời Đình, cho nên lúc đầu, họ chỉ bị ngoại hình và khí chất của người đàn ông này làm cho chấn động, mãi đến khi tiếng nhạc vang lên, mới có những tiếng bàn tán xen lẫn thở dài khe khẽ vang lên.

“Là Kỷ Thời Đình…”

“Kỷ Thời Đình thật sự xuất hiện rồi!”

“Tối nay đến đây thật sự quá đáng giá!”

“Nhưng mà, nhưng mà… tôi nhớ rõ số 5 là một người khác.”

“Người phụ nữ kia là ai vậy? Cô ta vậy mà lại có thể trò chuyện với Kỷ Thời Đình mấy câu, chẳng lẽ bọn họ quen biết?”

“Này, cậu có cảm thấy, Kỷ Thời Đình có chút khác so với lời đồn không? Không phải nói anh ấy luôn lạnh lùng với phụ nữ sao? Sao trông… anh ấy lại dịu dàng với bạn nhảy như vậy?”

“Đúng vậy, anh ấy còn cười nữa, thật sự đã cười rồi! Quá… quá đẹp trai!”



Tiếng bàn tán như sóng triều lan rộng ra, đương nhiên cũng truyền đến tai Mộ Ngạn Hoài và Mộ Hiểu Nhã.

Mộ Hiểu Nhã tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, cô ta không hiểu nổi tại sao Diệp Sanh Ca lại có vận may tốt như vậy?

Mộ Ngạn Hoài càng thêm kinh sợ và tức giận, hai tay siết chặt, dường như hận không thể xông lên tách bọn họ ra!

Anh ta trơ mắt nhìn người phụ nữ Diệp Sanh Ca kia được Kỷ Thời Đình ôm vào lòng, trơ mắt nhìn bọn họ thấp giọng trò chuyện, trơ mắt nhìn bọn họ bốn mắt nhìn nhau, gần đến mức dường như giây tiếp theo sẽ hôn nhau…

Mặc dù biểu cảm của Kỷ Thời Đình phần lớn thời gian đều lạnh nhạt, nhưng anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ Diệp Sanh Ca kia.

Ngay cả động tác ôm Diệp Sanh Ca của anh cũng không che giấu được sự chiếm hữu mãnh liệt.

Mộ Ngạn Hoài không hiểu rõ Kỷ Thời Đình, nhưng anh ta hiểu đàn ông.

Chẳng lẽ nói, nguyên nhân Diệp Sanh Ca quyết đoán chia tay với anh ta đều là bởi vì… Kỷ Thời Đình?

Suy đoán này khiến hai mắt anh ta đỏ ngầu.

Mộ Hiểu Nhã cũng là vô tình quay đầu lại mới nhìn thấy vẻ khác thường của Mộ Ngạn Hoài.

“Ngạn Hoài!” Cô ta giật mình: “Anh sao vậy?”

Mộ Ngạn Hoài nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Không sao.”

Mộ Hiểu Nhã chú ý tới tia máu đỏ trong mắt anh ta, trong lòng lập tức trỗi dậy sự ghen tị: “Ngạn Hoài, chẳng lẽ anh vẫn còn lưu luyến người phụ nữ kia sao?”

Mộ Ngạn Hoài lúc này mới hoàn hồn.

Anh ta nhìn thấy Kỷ Thời Đình không chút lưu luyến xoay người rời đi, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

“Đương nhiên là anh không còn lưu luyến cô ta, chỉ là nhỡ đâu cô ta thật sự được Kỷ Thời Đình coi trọng, nói không chừng sẽ cản trở Tinh Tập nhận được đầu tư của T.S.” Mộ Ngạn Hoài miễn cưỡng tìm được một lý do.

“Cô ta bất quá chỉ là may mắn được nhảy một điệu với Kỷ Thời Đình thôi, Kỷ Thời Đình là ai chứ? Sao có thể coi trọng cô ta được?” Mộ Hiểu Nhã khinh thường nói, giọng điệu chua ngoa.

Đúng vậy, không sai. Kỷ Thời Đình sao có thể coi trọng người phụ nữ này chứ?

Mộ Ngạn Hoài thầm nghĩ, nhưng sắc mặt vẫn u ám.



Tạ Tư Ỷ đứng cách đó không xa không tham gia vào các hoạt động của buổi tiệc, nhưng sự chú ý của cô ta vẫn luôn đặt trên người những người tham gia.

Diệp Tư Ngôn, Diệp Sanh Ca. Ngày hôm đó, chú Tần điều tra ra hai người phụ nữ khả nghi nhất, tư liệu của họ, Tạ Tư Ỷ sớm đã ghi nhớ trong lòng.

Tối nay vừa nhìn thấy Diệp Tư Ngôn, Tạ Tư Ỷ liền hiểu rõ cô ta tuyệt đối không phải là người đó. Quả nhiên, lúc ông cụ gọi số một, Kỷ Thời Đình căn bản không hề xuất hiện.

Vậy nên chỉ có thể là Diệp Sanh Ca.

Cô ta cố ý không gửi thiệp mời cho Diệp Sanh Ca, nhưng người phụ nữ Diệp Sanh Ca này vẫn xuất hiện.

Rõ ràng Kỷ Thời Đình không cầm số 5, nhưng Diệp Sanh Ca là số 5, cho nên bảng số của anh cũng biến thành số 5.

Quan trọng nhất là… cô ta chưa từng thấy Kỷ Thời Đình thân mật với người phụ nữ nào như vậy.

Tạ Tư Ỷ thở dài một hơi, ánh mắt rơi vào người Mộ Ngạn Hoài cách đó không xa.

Cô ta biết người đàn ông này là vị hôn phu của Diệp Sanh Ca, ít nhất là đã từng.

Lúc này, vẻ mặt phẫn nộ của anh ta khiến Tạ Tư Ỷ vô cùng hài lòng.

Tạ Tư Ỷ nhếch môi cười.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 83



Điệu nhảy kết thúc, Diệp Sanh Ca lập tức lao đến bên phó tổng giám đốc Chu nhìn chằm chằm vào cổ tay của ông ta.

Phó tổng giám đốc Chu đang nói chuyện với người khác nhưng vô tình di chuyển cổ tay đủ để cô nhìn rõ con số trên đó.

Quả nhiên không phải số 5…

Diệp Sanh Ca tự trách mình, làm sao có thể nhìn nhầm được chứ, thật là ngốc quá đi.

Tuy nhiên, vấn đề đã được giải quyết, cũng không cần phải nghĩ ngợi thêm nữa.

Diệp Sanh Ca vừa quay đầu lại thì thấy một cô gái đang tức giận nhìn mình, cô ngay lập tức nhớ ra số 5 của mình là đổi với người khác…

Cô ngượng ngùng rời ánh mắt đi, chuẩn bị rút lui, nhưng lại bị một nhóm tiểu thư chặn đường.



Lúc này Kỷ Thời Đình cũng đã trở lại phòng trên lầu hai.

Anh ngay lập tức nhìn thấy khay thức ăn xuất hiện ở giữa bàn, trên đó có rượu và hoa quả.

“Đây là do cô gái nhảy với Thư Hàng mang tới.” Kiều Nghiễn Trạch cố nén cười, “Cô gái đó… ừm, thật tội cho Thư Hàng.”

Sắc mặt Ngu Thư Hàng rất khó coi, không nhịn được mà quát lên: “Cậu im lặng được rồi đó!”

Kỷ Thời Đình khẽ nhướn mày.

Cô gái đó có thể tìm được đúng phòng chắc chắn là nhờ vào sự sắp xếp của Tạ Tư Ỷ.

Anh lạnh lùng lên tiếng: “Các cậu uống rồi à?”

“Không dám.” Kiều Nghiễn Trạch cầm ly rượu lên lắc lư, vẻ mặt đầy tò mò, “Nhưng tôi thật sự tò mò không biết trong này có thuốc hay không.”

“Cậu có thể thử xem.” Kỷ Thời Đình liếc anh ta một cái.

“Thôi bỏ đi, người ta nhắm vào cậu mà.” Kiều Nghiễn Trạch nói rồi lại liếc nhìn Ngu Thư Hàng, “Hoặc là nhắm vào Thư Hàng.”

Ngu Thư Hàng trừng mắt nhìn Kiều Nghiễn Trạch.

Kỷ Thời Đình không để ý đến sự trêu chọc của hai người này, anh đi đến bên cửa sổ, đôi mắt đen láy lập tức bắt gặp bóng dáng của Diệp Sanh Ca.

Lúc này cô đang lén lút đi về phía khu vực tối, nhưng vẫn là tâm điểm của sự chú ý, không ít ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Kỷ Thời Đình khẽ nhếch môi.

“Đúng rồi, rõ ràng tôi không thấy cậu đổi số với ai, vậy mà cậu có thể giả mạo số 5? Cậu trở thành số 5 từ khi nào thế?” Ngu Thư Hàng đột nhiên hỏi.

Kiều Nghiễn Trạch kéo cổ áo mình, đùa cợt: “Số 5 là Chu Diễn Đông của T.S, có lệnh của Kỷ Thời Đình, ông ta làm sao dám làm trái ý? Chắc hẳn phải nhanh chóng đổi số với người khác để chứng minh mình không phải số 5.”

“Thật là gian xảo quá.” Ngu Thư Hàng lắc đầu, “Không trách được cô Diệp lại có biểu cảm như bị lừa như thế.”

“Này này.” Kiều Nghiễn Trạch đột nhiên đặt tay lên vai Kỷ Thời Đình, “Cậu theo đuổi phụ nữ cần gì phải phiền phức như vậy? Trực tiếp tỏ tình, có phụ nữ nào nghe cậu tỏ tình mà không bị khuất phục?”

Kỷ Thời Đình thu lại ánh nhìn, đột nhiên mỉm cười: “Tôi và Thư Hàng đều đã nhảy một điệu, chỉ có tứ thiếu gia họ Kiều là cậu đến giờ vẫn chưa xuất hiện, hình như không hợp lý lắm thì phải?”

Nói rồi, anh thuận thế nắm chặt lấy cánh tay của Kiều Nghiễn Trạch.

“Đúng vậy.” Ngu Thư Hàng lập tức phối hợp, bước đến đối diện Kiều Nghiễn Trạch, nắm lấy cổ tay anh ta, “Cậu không xuất hiện, mấy tiểu thư dưới lầu chắc phải thất vọng lắm.”

Sắc mặt Kiều Nghiễn Trạch tái nhợt: “Các cậu định làm gì?”

Kỷ Thời Đình nhìn Ngu Thư Hàng một cái, Ngu Thư Hàng lập tức mở cửa sổ, sau đó hai người hợp lực đẩy Kiều Nghiêm Trạch ra ngoài cửa sổ.

Sau đó, đóng cửa sổ lại cạch một tiếng.

“Khốn nạn!” Kiều Nghiễn Trạch đành chịu đứng trên ban công.

Dưới lầu đã có người nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn anh.

Kiều Nghiêm Trạch đảo mắt một cái, đành phải nhảy xuống khỏi giàn hoa.

Khác với sự bí ẩn của Kỷ Thời Đình và sự khiêm tốn của Ngu Thư Hàng, gương mặt của Kiều Nghiêm Trạch không thua kém bất kỳ ngôi sao nào về độ nhận diện.

Sự xuất hiện của anh lập tức gây ra tiếng reo hò và huýt sáo từ đám đông.

Vì thế, Diệp Sanh Ca đang ở giữa cơn sóng gió đã may mắn thoát thân.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 84



Diệp Sanh Ca vất vả lắm mới tránh được sự vây quanh của các vị tiểu thư danh giá liền thở phào nhẹ nhõm.

Bữa tiệc vẫn tiếp tục, mọi người uống rượu, bàn chuyện làm ăn, làm quen, không biết có phải vì Kỷ Thời Đình và Kiều Nghiễn Trạch lần lượt xuất hiện hay không mà bầu không khí càng thêm phần mờ ám khiến cho gương mặt Diệp Sanh Ca vẫn còn nóng ran.

Cô vỗ vỗ mặt mình, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.

Lát nữa còn phải bàn công việc với Kỷ Thời Đình, cô tuyệt đối không thể mắc sai lầm. Nghĩ đến đây, cô vội vàng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.

Đúng lúc này, một bóng hình yêu kiều đi đến bên cạnh cô.

Diệp Sanh Ca cho rằng đối phương đến để hỏi thăm về Kỷ Thời Đình, đang định chuồn đi thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô gái kia: “Cô Diệp.”

Ơ? Vậy mà lại quen biết cô…

Diệp Sanh Ca dừng bước, nghi hoặc nhìn cô gái: “Cô là…”

“Tôi là… chị gái trên danh nghĩa của Thời Đình.” Tạ Tư Ỷ mỉm cười dịu dàng, đưa cho cô một chiếc chìa khóa: “Đây là chìa khóa phòng khách sạn, nếu tối nay không tiện về nhà, cô có thể ở lại phòng khách.”

Đúng rồi, Kỷ Thời Đình cũng bảo cô lấy một chiếc chìa khóa phòng khách sạn.

“Vậy thì tốt quá, cảm ơn cô.” Diệp Sanh Ca nhận lấy chìa khóa, mỉm cười cảm ơn: “Tôi cũng đang cần.”

“Không làm phiền nữa.” Tạ Tư Ỷ khẽ cười, xoay người rời đi.

Diệp Sanh Ca cầm chìa khóa lên xem, ừm… phòng 207 khu khách sạn.

“Không ngờ em cũng ở đây.”

Giọng nói của người đàn ông đột ngột vang lên khiến Diệp Sanh Ca giật mình, cô ngẩng đầu, cau mày nói: “Mộ Ngạn Hoài.”

“Sanh Ca, xem ra sau khi chia tay anh, em sống rất tốt.” Mộ Ngạn Hoài nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, cười nhạt, nhưng ánh mắt lại có chút u ám.

“Nhờ phúc của anh đấy.” Diệp Sanh Ca cười rạng rỡ: “Đúng rồi, đừng quên hai mươi triệu tệ tiền chuyển nhượng cổ phần, nếu anh không sớm chuyển tiền cho tôi, thỏa thuận của chúng ta sẽ không có hiệu lực.”

“Vậy thì càng tốt.” Mộ Ngạn Hoài tiến thêm một bước, ánh mắt mang theo ý chiếm hữu mãnh liệt: “Thực ra, anh không muốn chia tay em.”

Diệp Sanh Ca nổi giận: “Anh có ý gì?”

Tên này chẳng lẽ còn muốn nuốt lời?

“Em cho rằng chỉ cần nhảy một điệu với Kỷ Thời Đình là có thể nhận được sự che chở của anh ta sao?” Mộ Ngạn Hoài ghen tuông đến mức mất khôn, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô: “Sanh Ca, em là của anh.”

Diệp Sanh Ca hất tay anh ta ra, theo bản năng lùi về sau một bước.

Cô càng ngày càng không thể chịu đựng được sự động chạm của người đàn ông này.

“Đừng quên, anh đã bị tôi đá rồi.” Diệp Sanh Ca cố ý nói lời cay nghiệt: “Là tôi không cần anh! Mộ Ngạn Hoài, anh còn muốn giữ lại chút thể diện nữa không vậy?”

Quả nhiên, sắc mặt Mộ Ngạn Hoài lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Diệp Sanh Ca cười lạnh một tiếng, nhanh chóng xoay người rời đi, như thể mỗi giây mỗi phút ở bên anh ta đều khiến cô khó chịu.

Mộ Ngạn Hoài nhìn bóng lưng cô với vẻ mặt u ám, một lúc sau, anh ta đột nhiên cười.

Anh ta giơ tay phải lên, đưa chiếc chìa khóa trên ngón trỏ lên môi hôn.

Số phòng được treo trên móc chìa khóa cũng là 207.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 85



Kiều Nghiễn Trạch phải nhảy hết năm điệu nhảy mới thoát ra được.

Anh ấy tức giận trở về phòng khách ở khu nhà chính, đẩy cửa ra, lại thấy Kỷ Thời Đình và Ngu Thư Hàng đang thoải mái ngồi trên ghế sofa, mỗi người cầm một ly rượu, đang nói chuyện về dự án ở thành phố Tây.

Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh: “Hai người rảnh thật đấy.”

“Chưa đến một tiếng đã quay lại rồi?” Ngu Thư Hàng kinh ngạc: “Xem ra tối nay bạn gái cũ của câju đến không nhiều lắm, nếu không làm sao cậu có thể dễ dàng thoát thân như vậy.”

Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh: “Mấy người phụ nữ ở dưới lầu, tôi xưa nay lười nhác dây dưa.”

Anh ta luôn chỉ hẹn hò với minh tinh và người mẫu trẻ, lý do rất đơn giản, dễ dàng qua lại. Còn những tiểu thư danh giá dưới lầu này ít nhiều gì cũng có chút lai lịch, rất phiền phức.

“Hiểu rồi.” Kỷ Thời Đình khẽ cười: “Dù sao cũng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”

Người khiến Kiều Nghiễn Trạch năm xưa say đắm không quên, Lê Dĩ Niệm, từng là tiểu thư được săn đón nhất thành phố Dương.

“…” Bị đâm trúng tim đen, Kiều Nghiễn Trạch trừng mắt nhìn Kỷ Thời Đình một cái.

Anh ấy đi đến bên bàn, nhìn thấy hai cái đĩa, một cái là do cô gái kia mang đến lúc nãy, cái còn lại chỉ còn một ly rượu, hai ly kia… đang ở trong tay hai người kia.

“Ai lại mang rượu đến nữa vậy?”

“Chú Tần.” Ngu Thư Hành lắc lắc ly rượu của mình: “Yên tâm uống đi.”

Kiều Nghiễn Trạch lúc này mới bưng ly rượu cuối cùng trên đĩa lên, uống cạn một hơi.

Đúng lúc này, cửa phòng sách lại bị gõ.

Kỷ Thời Đình đứng dậy: “Để tôi.”

Anh đi tới mở cửa, không ngoài dự đoán nhìn thấy Tạ Tư Ỷ đang đứng bên ngoài.

“Có chuyện gì sao?” Kỷ Thời Đình lạnh nhạt hỏi.

“Chị đến đưa chìa khóa phòng cho Kiều thiếu gia và Ngu thiếu gia.” Tạ Tư Ỷ mỉm cười đưa hai chiếc chìa khóa, đồng thời, ánh mắt cô ta nhanh chóng liếc nhìn bên trong phòng sách, nhìn thấy chiếc đĩa trống trên bàn, cô ta lặng lẽ mím môi: “Đã khuya rồi, nếu hai người không ngại, có thể ở lại phòng khách một đêm.”

Kỷ Thời Đình nhận lấy hai chiếc chìa khóa từ tay cô ta, khó có khi nở nụ cười: “Cô có lòng rồi, cảm ơn.”

“Đã là chuyện ông nội nhờ vả, chị đương nhiên sẽ cố gắng làm tốt.” Tạ Tư Ỷ cười ngọt ngào: “Không làm phiền mọi người nữa.”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Kỷ Thời Đình đóng cửa lại, quay người lại: “Hai người tối nay có muốn ở lại không?”

“Đương nhiên rồi, muộn như vậy rồi, tôi lười lái xe về lắm.” Kiều Nghiễn Trạch liếc nhìn Ngu Thư Hành: “Còn cậu?”

“Tôi cũng không về nữa.” Ngu Thư Hàng xoa xoa mi tâm: “Đưa chìa khóa đây.”

Kỷ Thời Đình chơi đùa với chiếc chìa khóa trong tay, vẻ mặt có chút thích thú.

“Có ai muốn ở phòng tôi không?” Anh đột nhiên hỏi.



Gần nửa đêm, khách khứa bắt đầu lần lượt rời đi, những vị khách say xỉn đều được người phục vụ đưa đến phòng nghỉ. Chẳng mấy chốc, khu vườn rộng lớn đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại những đĩa trái cây và ly rượu lộn xộn.

Diệp Sanh Ca trốn trong góc rất lâu, còn dùng điện thoại ghi lại những suy nghĩ của mình, mãi đến khi cô hoàn thành, ngẩng đầu lên đã chẳng còn mấy ai.

Cô vỗ vỗ đầu, vội vàng đứng dậy đi về phía khu nhà khách. Kết quả vừa rẽ vào một góc đã va vào một người phụ nữ, cả hai cùng ngã xuống đất.

“A!” Đối phương đau đớn kêu lên.

Diệp Sanh Ca nhịn đau bò dậy, nhìn kỹ đối phương liền cảm thấy sửng sốt: “Diệp Tư Ngôn?”

Không phải Diệp Tư Ngôn thì là ai? Cô ta trang điểm đậm, gương mặt đỏ bừng, không biết có phải say rượu hay không.

Kết quả Diệp Tư Ngôn không để ý đến cô, vội ngồi xổm trên mặt đất mò mẫm: “Chìa khóa, chìa khóa của tôi đâu…”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 86



“Cô đến một mình, còn muốn ở lại?” Diệp Sanh Ca nhíu mày, nhìn bộ dạng thần trí không rõ ràng của cô ta liền tiến lên kéo cô ta dậy: “Thôi vậy, tôi đưa cô về nhà.”

Dù sao cô ta cũng là em họ của cô, Diệp Sanh Ca không thể để cô ta ở lại đây một mình được.

Ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

“Không cần lo cho tôi!” Diệp Tư Ngôn đẩy cô ra, tiếp tục mò mẫm trên đất, một lúc sau, cô ta mừng rỡ kêu lên: “Tìm thấy rồi!”

Nói xong, cô ta bò dậy, chạy biến đi.

Diệp Sanh Ca tức giận lườm nguýt.

Cô ta không biết tốt xấu, cô cần gì phải lo cho cô ta chứ.

Cô đang định rời đi bỗng nhận ra tay mình trống trơn… Đúng rồi, chìa khóa của cô vốn dĩ đang đeo trên tay mà.

Diệp Sanh Ca cúi đầu tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện ra một chiếc chìa khóa sáng bóng, cô vội vàng nhặt lên lại phát hiện số phòng đã biến thành 203.

Cô sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn về hướng Diệp Tư Ngôn rời đi nhưng đã không thấy bóng dáng cô ta.

Thôi vậy, dù sao phòng nào cũng như nhau.



Tối nay Diệp Tư Ngôn uống rất nhiều rượu, một mặt là vì cô ta rất vui, mặt khác cũng là để lấy dũng khí.

Cô Tạ đã nói, nếu muốn thuận lợi trở thành thiếu phu nhân nhà họ Kỷ, tối nay cô ta nhất định phải ngủ với anh Kỷ.

Nghĩ đến gương mặt tuấn tú của anh Kỷ, cô ta cảm thấy mặt càng nóng hơn.

Cô ta nắm chặt chiếc chìa khóa cô Tạ đưa rồi đi về phía căn phòng, hình như còn va phải người khác làm rơi cả chìa khóa, may mà cô ta đã nhanh chóng tìm lại được.

Nóng quá, càng lúc càng nóng.

Diệp Tư Ngôn nhìn chìa khóa trên tay, miệng lẩm bẩm số phòng, một lúc sau mới tìm được, lại mất thêm một lúc lâu mới tra được chìa khóa vào ổ, vặn một cái, cửa phòng liền mở ra.

Căn phòng tối om, cô ta l**m môi, đang định bật đèn, bỗng một cánh tay rắn chắc nóng bỏng ôm lấy cô ta.

“Đến rồi sao?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, hơi thở gấp gáp.

Diệp Tư Ngôn run lên, sau đó nhận ra, là anh Kỷ!

Cô ta lập tức từ bỏ chống cự, mặt đỏ bừng để mặc anh ôm mình vào lòng…



Cùng lúc đó, Diệp Sanh Ca cũng tìm được phòng 203, cô tra chìa khóa vào ổ, vặn mở cửa nhưng ngay sau đó liền sững sờ.

Đèn trong phòng vậy mà lại đang bật? Không khoa học chút nào!

Chẳng lẽ cô còn có thêm bạn cùng phòng sao?

Đang lúc cô ngẩn người, cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông mặc áo choàng tắm bước ra.

Diệp Sanh Ca lập tức chết lặng!

Kỷ Thời Đình?

Có lẽ vì vừa tắm xong, trên người anh vẫn còn vương lại vài phần hơi nước, đôi mắt phượng hẹp dài cũng vì hơi nước mà càng thêm đen láy, nhìn thấy cô, đôi môi mỏng màu đỏ nhạt của người đàn ông khẽ nhếch lên.

“Nhìn thấy tin nhắn của tôi rồi?” Anh thản nhiên lên tiếng.

Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hoàn hồn.

Gương mặt cô không tự chủ được mà đỏ bừng: “Anh… sao anh lại ở đây?”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại, từng bước tiến về phía cô, mang theo áp lực bức người.

“Không phải cô xem tin nhắn của tôi rồi mới đến sao?”

Diệp Sanh Ca ngẩn người, vội vàng lấy điện thoại ra, trong hộp thư quả nhiên có một tin nhắn từ Kỷ Thời Đình: Đến phòng 203.

Cô khó khăn nuốt nước miếng: “Tôi… tôi trên đường va phải Diệp Tư Ngôn, chúng tôi bị cầm nhầm chìa khóa của nhau.”

Diệp Tư Ngôn?

Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Là cô gái ăn mặc lòe loẹt kia?”

“Vâng…” Diệp Sanh Ca có chút hoang mang: “Cô ta… sao cô ta lại ở cùng phòng với anh…”

Nếu không phải cô tình cờ va phải Diệp Tư Ngôn và làm rơi chìa khóa thì người xuất hiện ở đây lúc này chính là Diệp Tư Ngôn.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 87



Trong mắt Kỷ Thời Đình thoáng qua một tia ý cườinhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào: “Nhưng kết quả lại là tôi và cô cùng dùng chung một phòng.”

Nếu như một lúc nữa Diệp Sanh Ca không xuất hiện, anh vẫn có thể tóm được cô. Nhưng không thể không thừa nhận anh rất thích sự trùng hợp này.

Còn về việc Diệp Tư Ngôn lại cầm chìa khóa phòng 203… Xem ra lại là kiệt tác của Tạ Tư Ỷ.

Kỷ Thời Đình cười lạnh trong lòng.

“Cùng dùng chung?” Diệp Sanh Ca tròn mắt nói: “anh Kỷ, đây là nhà anh mà? Tại sao anh không về phòng mình ngủ?”

“Phòng của tôi bị người ta chiếm rồi.” Kỷ Thời Đình lạnh nhạt liếc nhìn cô: “Nếu không, cô nghĩ tôi muốn ngủ chung phòng với cô sao?”

Ngủ chung phòng cái gì chứ… Diệp Sanh Ca cảm thấy tai mình bắt đầu nóng lên.

Đối với cô mà nói, đây rõ ràng là cơ hội tốt, nhưng không biết tại sao bây giờ đối mặt với người đàn ông này, cô lại không thể ngông cuồng như lúc đầu.

Ngay cả lời muốn ngủ với anh, cô cũng không dám thốt ra nữa.

Diệp Sanh Ca cười gượng hai tiếng: “Chờ chúng ta chốt hợp đồng xong, tôi sẽ đổi phòng khác…”

“Phòng khách sạn tối nay đã kín chỗ rồi.” Giọng điệu Kỷ Thời Đình mang theo chút chế giễu: “Hay là, cô định lát nữa bắt xe về?”

Diệp Sanh Ca sững sờ.

Lúc đến cô đã biết nơi này hẻo lánh thế nào, giờ này, lấy đâu ra taxi chứ!

Chẳng lẽ… thật sự phải ở chung với người đàn ông này một đêm, trong tình huống cả hai đều vô cùng tỉnh táo?

Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của cô, Kỷ Thời Đình không nhịn được cười khẩy: “Yên tâm, chỉ cần cô an phận một chút, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”

Mặt Diệp Sanh Ca đỏ bừng, lắp bắp nói: “Tôi… tôi sẽ không quấn lấy anh đâu, anh yên tâm!”

Sắc mặt Kỷ Thời Đình càng thêm lạnh lùng.

“Hợp đồng soạn thảo xong chưa? Qua đây.” Nói xong, anh xoay người đi đến bàn làm việc, mở laptop ra.

Diệp Sanh Ca vội vàng đi theo, ngồi xuống bên cạnh anh: “Vừa rồi tôi đã soạn thảo một số điều khoản chi tiết, anh xem qua…”

Nói xong, cô mở ghi chú trên điện thoại ra.

Kỷ Thời Đình cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, sau đó nhướng mày nhìn cô: “Đây chính là điều khoản chi tiết của cô?”

“Tôi không ngờ tối nay có thể ký hợp đồng…” Diệp Sanh Ca ngượng ngùng nói.

“Tôi không thích kiểu câu ‘không ngờ tới’ này.” Kỷ Thời Đình vừa gõ bàn phím vừa lạnh nhạt nói: “Là người đưa ra quyết định, cô phải suy nghĩ trước mọi tình huống, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.”

“Anh nói đúng.” Diệp Sanh Ca không khỏi dùng kính ngữ: “Là tôi sơ suất.”

Kỷ Thời Đình tranh thủ liếc nhìn cô, thấy cô trầm ngâm suy nghĩ, không khỏi cong môi.

“Sau này chú ý là được.” Kỷ Thời Đình nói xong câu đó liền tập trung gõ bàn phím.

Nói là tập trung, nhưng cũng không hẳn, anh dường như không dồn hết tâm trí vào đó. Có lẽ vì mặc áo choàng tắm, tối nay người đàn ông này dường như trút bỏ hết vẻ xa cách và lạnh lùng, mái tóc ngắn chưa khô hẳn hơi rối, khiến anh thêm phần lười biếng.

Chưa kể đến lúc này đôi mắt đen láy của người đàn ông đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, lại toát lên vẻ ung dung tự tại.

Diệp Sanh Ca không nhịn được nuốt nước miếng. Không biết tại sao, cô cảm thấy Kỷ Thời Đình lúc này thật sự rất quyến rũ.

Ngón tay cô cũng bắt đầu ngứa ngáy…

Muốn chạm vào tóc anh… Không đúng, là muốn giúp anh lau khô tóc.

Nhận ra mình lại có suy nghĩ táo bạo như vậy, cô vội vàng cúi đầu, hai tay nhanh chóng giấu ra sau lưng như thể sợ mình không kiềm chế được bản thân.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 88



Kỷ Thời Đình nhìn thấy động tác nhỏ ấy của cô, khoé môi anh nhếch lên, nhưng lại không nói gì mà lại tiếp tục viết gì đó lên máy tính, ba phút sau, anh điềm tĩnh lên tiếng: “Được.”

Vừa nói, anh vừa di chuyển máy tính, đưa màn hình máy tính đến trước mặt cô: “Xem qua một lần đi, nếu như không có vấn đề gì thì tôi sẽ in ra.”

Diệp Sanh Ca tròn mắt nhìn anh có chút không dám tin: “Anh viết xong rồi à?” Thế thì cũng nhanh quá rồi đó, chỉ mới mấy phút thôi mà!”

“Loại công việc không cần năng lực kỹ thuật như này…” Giọng điệu của Kỷ Thời Đình rất lạnh lùng: “Mau lên, đừng để lãng phí thời gian.”

“Vâng!” Sự dịu dàng uyển chuyển của cô đã bay đi hết rồi, cô mau chóng chạy đến cầm máy tính lên đọc hợp đồng. Chỉ vừa đọc vài dòng, cô đã nhận ra được rằng đây là bản hợp đồng vô cùng chuẩn mực, cách dùng từ rất tinh tế lại vô cùng chuẩn xác và hiệu quả. Cho dù là những người đứng đầu trong giới luật sư cũng chưa chắc có thể trong vài phút mà soạn ra một bản hợp đồng đầy đủ và chuẩn xác như vậy.

Hình như chưa từng nghe nói người này tốt nghiệp chuyên ngành pháp luật mà, sao đến chuyện soạn thảo một bản hợp đồng mà cũng ở một đẳng cấp xa vời đến vậy chứ…

Diệp Sanh Ca có chút thất thần, rồi lại giật mình nhìn về phía Kỷ Thời Đình.

Có thể là do mệt mỏi, anh chống một tay lên cằm rồi nhắm mắt lại, hàng mi cong vút trên mí mắt trông rất yên tĩnh và bình thản.

Diệp Sanh Ca dường như nghe thấy rõ âm thanh của những nhịp tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực mình.

Hồi lâu sau, cô bỗng nhiên dứt khoát quay mặt nhìn sang hướng khác, nắm tay lại đập vào ngực mình.

Đừng có đập loạn xạ như vậy nữa! Có cái gì đâu mà đập dữ vậy! Để cho người ta dễ thở chút có được không hả?

Cô càng nghĩ càng tức, ép buộc bản thân phải tập trung vào những dòng chữ trên màn hình, phải nhanh chóng đọc xong.

“Tôi xem xong rồi!” Cô đột nhiên nói to: “Tôi thấy không có vấn đề gì cả!”

Kỷ Thời Đình mở mắt ra, trong đôi mắt đen tuyền ấy lại có chút mệt mỏi: “In ra đi.”

Diệp Sanh Ca không dám lề mề, lập tức in ra hai bản. Sau khi đóng tệp hoàn chỉnh liền đưa đến bên cạnh tay anh kèm theo một cây bút: “Anh kí trước đi.”

Kỷ Thời Đình nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn như cún con đó của cô, khoé môi anh lại cong lên, thành thục kí tên của mình lên bản hợp đồng.

Diệp Sanh Ca cũng viết tên của mình lên rồi thở dài một cách nhẹ nhõm.

Cô cuối cùng cũng có thể dựa dẫm vào “cây đại thụ” T.S này rồi!

Nghĩ đến việc sắp tới có thể tự do phát triển bản thân trong giới diễn xuất, Diệp Sanh Ca liền cảm thấy vui đến mức không thể tả được.

Kỷ Thời Đình thấy cô vui vẻ đến mất kiểm soát như vậy, ánh mắt lại trở nên dịu dàng hơn đôi chút.

Chỉ một việc cỏn con thế này mà vui đến vậy sao.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng v**t v* gò má cô, giọng nói bỗng nhiên lại khàn hơn: “Cũng không còn sớm nữa, mau đi tắm đi.”

Cả người Diệp Sanh Ca bỗng chốc cứng đờ.

Cô ậm ờ đáp lại một tiếng, đột ngột đứng dậy bỏ chạy thẳng vào phòng tắm.

Kỷ Thời Đình nhìn theo bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy của cô, ánh mắt của anh lại trầm xuống.



Tại một góc khác trong toà nhà chính.

Biệt phủ nhà họ Kỷ gồm hai toà nhà, phía trước là toà nhà chính, phía sau là toà nhà phụ. Toà nhà phụ là nơi ở của người làm, ngoài ra trong đó còn có phòng dùng cho khách đến thăm ở lại qua đêm.

Tầng ba của toà nhà chính là phòng sinh hoạt và phòng làm việc của ông cụ, tầng hai từng là phòng ngủ và phòng làm việc của Kỷ Thời Đình.

Lúc này xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh, người làm trong nhà cũng đã nghỉ ngơi hết rồi.

Tạ Tư Ỷ hít sâu một hơi, đi đến trước cửa phòng ngủ ở tầng hai.

Cô ta đã tới lui ở đây rất nhiều lần rồi, nhưng chưa một lần nào vào trong.

Cô ta cắn môi, gương mặt lại vô thức ửng đỏ.

Cô ta nhẹ nhàng gõ cửa, giống như cô ta đã dự đoán từ trước, bên trong không có bất cứ phản ứng nào.

Tạ Tư Ỷ lấy ra chìa khoá đã chuẩn bị trước đó, nhẹ nhàng mở cửa ra, đập vào mắt cô ta là khoảng không gian chỉ toàn màu đen xám, rất đơn giản và dường như không có bất cứ món đồ trang trí nào.

Đúng thật là phong cách của Kỷ Thời Đình.

Cô ta để lại chìa khóa ở trước cửa, sau đó nhẹ nhàng bước vào, đóng cửa lại.

Bên trong phòng tắm vọng ra tiếng xì xào của nước chảy.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 89



Tạ Tư Ỷ nghĩ đến chiếc đĩa trống trơn mà cô ta nhìn thấy trong phòng làm việc, cô ta liền mỉm cười.

Đang ở phòng tắm là đúng rồi, e là…khả năng cao là đang ngâm nước lạnh đấy.

Cô ta cởi áo khoác ngoài ra rồi tiện tay vứt lên thành ghế, đi đến trước cửa phòng tắm, nhẹ nhàng đẩy mở cửa ra nhưng lại không mở được.

Tạ Tư Ỷ liền đi sang bên cạnh vài bước, im lặng chờ đợi.

Đợi một lúc lâu, âm thanh nước chảy cũng không còn nữa, có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông mở cửa phòng tắm bước ra.

Anh đang dùng khăn để lau khô tóc, vậy nên không hề phát hiện Tạ Tư Ỷ đang đứng ở bên cạnh, bình thản bước ra ngoài.

Người đàn ông đó chỉ quấn quanh eo một lớp khăn tắm, để lộ ra nửa thân trên săn chắc và thể hình đẹp đẽ, vì đang lau tóc nên toàn bộ phần cơ ở bắp tay và vai sau của anh đều đang chuyển động liên tục làm cho từng đường cơ di chuyển nhịp nhàng tạo cảm giác vô cùng mạnh mẽ và rắn rỏi.

Gương mặt của Tạ Tư Ỷ bỗng chốc đỏ ửng lên, cô ta hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên chạy đến ôm chặt lấy eo của người đàn ông từ phía sau.

Sự rắn chắc của những múi cơ cùng làn da mềm mại đang lướt qua trong lòng bàn tay khiến tim của cô ta lại đập nhanh hơn nữa.

“Thời Đình…” Cô ta nói ra cái cớ mà mình đã chuẩn bị từ trước, kề môi sát vào lưng của anh: “Chị khó chịu quá, hình như chị bị người ta bỏ thuốc rồi…em giúp chị với…”

Người đàn ông này dường như không bất ngờ trước sự xuất hiện của cô ta.

Cô ta chợt nghe thấy tiếng cười của người đàn ông đó, sau đó anh nắm lấy hai tay cô ta, rồi dùng sức gỡ mạnh ra.

“Không!” Tạ Tư Ỷ lập tức siết chặt tay lại: “Chị thật sự rất khó chịu, em giúp chị có được không?”

“E là tôi không giúp được cô rồi, cô Tạ.” Người đàn ông đã cuối cùng cũng chịu lên tiếng, giọng nói đầy sự lả lướt và châm biếm.

Tạ Tư Ỷ giật mình “a” một tiếng, sau đó liền buông tay ra lùi về sau vài bước.

Người đàn ông đó quay người lại, đối mặt với cô ta, anh mỉm cười: “Khiến cô thất vọng rồi.”

“Anh…Kiều Nghiễn Trạch?” Tạ Tư Ỷ giật mình, giọng điệu dịu dàng quyến rũ ban nãy cũng biến mất: “Sao anh lại ở đây? Đây rõ ràng là phòng của Thời Đình mà!”

“Đúng vậy.” Kiều Nghiễn Trạch tiếp tục dùng khăn lau khô tóc như không có chuyện gì: “Tôi không muốn ngủ ở phòng ngủ cho khách nên đã giành phòng của anh ấy để ngủ.”

Đôi môi của Tạ Tư Ỷ run lên, cô ta đột nhiên phát hiện ra: “Anh…không sao à?”

Sự giễu cợt trong mắt của Kiều Nghiễn Trạch càng rõ ràng hơn: “Sao lại có sao?”

Chuyện đã đến nước này, Tạ Tư Ỷ cũng không muốn đóng kịch nữa: “Những ly rượu đó…tôi rõ ràng nhìn thấy các anh đã uống hết rồi mà.”

“Ồ, rượu mà chúng tôi uống là do chú Tần đem đến.” Kiều Nghiễn Trạch nhướng mày cười nói: “Làm uổng phí lòng tốt của cô mất rồi, thật lòng xin lỗi cô nhé.”

Gương mặt của Tạ Tư Ỷ tái đi.

“Thời Đình đang ở đâu?” Cô ta hạ giọng hỏi.

“Không biết, đây là nhà của cậu ấy, lẽ nào cô đang lo rằng cậu ấy không có chỗ ngủ sao?” Kiều Nghiễn Trạch vứt khăn tắm sang một bên, mỉm cười nói: “Cô Tạ, tôi không ngờ rằng cô lại trực tiếp chạy đến phòng của Thời Đình, cô nói cô bị người ta bỏ thuốc à… Ha, tôi cũng thấy như vậy, hơn nữa hình như hàm lượng thuốc không nhẹ đâu.”

Tạ Tư Ỷ nghe thấy những lời nói mỉa mai đó của anh ta liền cảm thấy choáng váng đầu óc.

Vụt mất cơ hội lần này rất khó để cô ta có thể tìm được cơ hội lần nữa. Cô ta biết rõ Kỷ Thời Đình đề phòng mình nhiều đến mức nào, trước đây chỉ là do không có chứng cứ mà thôi. Bây giờ lại có nhân chứng là tên Kiều Nghiễn Trạch này, có lẽ cô ta muốn bước chân vào nhà họ Kỷ sẽ là một chuyện khó khăn.

“Không được tiết lộ ra ngoài!” Tạ Tư Ỷ đột nhiên lớn tiếng hét lên: “Kiều Nghiễn Trạch, chỉ cần anh không nói cho Thời Đình biết chuyện này, tôi có thể làm giúp anh một việc.”

“Vậy sao?” Kiều Nghiễn Trạch nhìn cô ta với ánh mắt đầy sự giễu cợt.
 
Back
Top Bottom