Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 60



Anh vừa dứt lời, khuôn mặt của người phụ nữ đối diện sáng bừng lên.

“Thật sao? Anh cũng cảm thấy tôi rất có thiên phú?” Cô như học sinh tiểu học khao khát được khen: “Có phải là rất có tiềm năng trở thành siêu sao không?”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình dịu đi, hôm nay anh không cười nhạo cô, mà thản nhiên gật đầu: “Đương nhiên, nếu không tại sao tôi lại hợp tác với cô?”

Giọng điệu của anh tuy bình thản, nhưng chính vì bình thản nên lời nói của anh càng có sức thuyết phục.

Diệp Sanh Ca cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, có chút ngại ngùng cười nói: “Tôi sẽ không để anh thất vọng đâu, Anh Kỷ.”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình thoáng qua một ý cười khó phát hiện.

“Tôi sẽ sắp xếp một người phụ trách liên lạc với cô, mô hình hoạt động của công ty do cô toàn quyền phụ trách.” Kỷ Thời Đình trầm ngâm nói: “Cô đầu tư ban đầu bao nhiêu, T.S sẽ đầu tư bấy nhiêu, về phần cổ phần… T.S chiếm 51%, cô chiếm 49%, T.S có quyền quyết định cao hơn.”

“Không thành vấn đề!” Diệp Sanh Ca lập tức đồng ý, kết quả này đã vượt xa mong đợi của cô! T.S bỏ tiền lẫn tài nguyên mà chỉ hơn cô 2% quyền quyết định, phi vụ này cô kiếm lời quá rồi còn gì?

“Nhưng tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng hủy hôn.” Kỷ Thời Đình lạnh nhạt ra lệnh.

Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, nhớ lại lúc nãy người đàn ông này còn trêu chọc cô, có phải là có hứng thú với cô rồi không?

Cho nên, anh mới hy vọng cô nhanh chóng hủy hôn?

“Chuyện này không thành vấn đề.” Cô nhanh chóng đồng ý, sau đó cẩn thận thăm dò: “Vậy, giữa chúng ta nên là quan hệ gì…”

“Cô cảm thấy thế nào?” Kỷ Thời Đình hơi nhướng mày.

Ánh mắt anh khó lường khiến Diệp Sanh Ca có chút lo lắng.

Cô không dám đưa ra yêu cầu quá đáng, nhỡ đâu chọc giận người đàn ông này, anh không muốn hợp tác với cô nữa thì sao?

“Tôi vẫn là câu nói cũ, nếu Anh Kỷ có yêu cầu gì, tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào anh muốn.” Cô lấy hết can đảm nói.

Kỷ Thời Đình nhìn cô, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Không thể nào.”

Muốn ngủ xong rồi bỏ đi? Mơ đi.

Diệp Sanh Ca lập tức nhụt chí, càng không dám nói đến chuyện kết hôn.

Dù sao đã đạt được thỏa thuận hợp tác, sau này cơ hội gặp mặt còn nhiều, cô lúc nào cũng có cơ hội.

“Là tôi quá tham lam…” Cô cười gượng, sau đó nghiêm túc tuyên bố: “Anh Kỷ, anh yên tâm, năng lực chuyên môn của tôi sẽ không để anh thất vọng, tôi nhất định sẽ là một đối tác xuất sắc.”

Đối tác xuất sắc? Anh chưa bao giờ thiếu.

“Tôi rất mong chờ.” Kỷ Thời Đình nhếch mép, nụ cười có vẻ khó hiểu.

Diệp Sanh Ca luôn cảm thấy lời anh nói rõ ràng có ẩn ý, nhưng vì nghĩ mãi không ra nên cô đành bỏ cuộc.

Cô cầm ly rượu lên: “Anh Kỷ, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Kỷ Thời Đình nhìn cô, sau đó anh cũng nâng ly cụng với cô.

Diệp Sanh Ca phấn khích uống cạn ly rượu vang đỏ, miệng còn phát ra tiếng ‘ực ực’ vô cùng thỏa mãn.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Diệp Sanh Ca lấy điện thoại ra nhìn, vừa nhìn thấy tên người gọi lập tức mỉm cười.

Cô giơ điện thoại về phía Kỷ Thời Đình: “Nhìn kìa.”

Nói xong, cô bật loa ngoài, lạnh lùng “alo” một tiếng.

“Sanh Ca, em đang ở đâu?” Mộ Ngạn Hoài nén cơn giận trong lòng, nói: “Có phải em đã làm gì có lỗi với anh không?”

“Mộ Ngạn Hoài, anh không tin tưởng tôi như vậy, chi bằng chúng ta hủy hôn đi.” Có lẽ vì uống rượu, giọng Diệp Sanh Ca có chút lười biếng.

“Ý em là sao?”

“Ý là,” Diệp Sanh Ca đột nhiên cầm điện thoại, nói với đầu dây bên kia từng chữ một: “Chúng ta chia tay đi! Anh muốn ngủ với Mộ Hiểu Nhã cũng được, hay là người phụ nữ khác cũng được, tùy anh!”

PS: Mê cái cách boss Đình chống lưng cho người phụ nữ của anh ấy, chúc các bà iu sớm 1 Kỷ Thời Đình của riêng mình hii (:3)
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 61



Nói xong, Diệp Sanh Ca nhấn nút kết thúc cuộc gọi, cắt ngang tiếng gầm gừ đầy khó tin của Mộ Ngạn Hoài.

Cô bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm như thể một tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ.

Nhưng ngay sau đó là một cảm giác mất mát không thể kìm nén.

Ba năm cô bỏ ra, ba năm tâm huyết, cuối cùng chỉ là dã tràng xe cát biển Đông.

Thà đem cho chó ăn còn hơn.

Cô đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, cố gắng để bản thân trở nên vui vẻ.

“Tôi đã hủy hôn với anh ta rồi.” Diệp Sanh Ca nhìn người đàn ông đối diện như muốn khoe chiến công: “Sau này, tôi sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào với anh ta nữa… Tôi sẽ đưa nghệ sĩ và mối quan hệ của Tinh Tập đi để anh ta ở lại chơi một mình…”

“Ừ.” Kỷ Thời Đình nhẹ giọng đáp.

Không biết có phải ảo giác của Diệp Sanh Ca hay không mà cô lại nghe ra trong đó có vài phần dịu dàng.

“Anh Kỷ, anh đúng là người tốt.” Diệp Sanh Ca chống cằm, nhìn anh với ánh mắt mơ màng, nụ cười hơi ngây ngô.

Kỷ Thời Đình nhìn chằm chằm vào gò má ửng hồng của người phụ nữ trước mặt, hơi thở bỗng loạn nhịp.

“Uống có chút đã say rồi sao?”

“Ai nói, tôi uống rất giỏi.” Diệp Sanh Ca không phục nói. Cô lại cầm chai rượu vang đỏ rót đầy ly của mình, sau đó một hơi uống cạn.

Uống vẫn chưa thỏa mãn, cô cầm luôn chai rượu tu ừng ực hơn nửa chai.

“Rượu ngon!” Cô hưng phấn vỗ bàn đứng dậy, nhưng do men rượu bốc lên, mọi thứ trước mắt bắt đầu quay cuồng.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình sẫm lại. Anh bước đến bên cạnh cô, ôm lấy cô rồi đặt cô ngồi lên đùi mình.

“Sao vậy, chẳng lẽ cô vẫn còn lưu luyến?” Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô.

Vẫn còn dám buồn vì người đàn ông đó sao?

“Không, tôi không lưu luyến.” Diệp Sanh Ca ngây ngốc nói: “Chỉ là… chỉ là quá dễ dàng cho anh ta… Nếu không có tôi, căn bản không có Tinh Tập.”

“Ừ.” Kỷ Thời Đình nhàn nhạt đáp: “Anh ta sẽ phải trả giá.”

“Được.” Diệp Sanh Ca ngây ngốc gật đầu: “Trước đây tôi thật ngốc.”

“Đúng là khá ngốc.” Kỷ Thời Đình nâng cằm cô lên: “Ánh mắt của cô thế nào mà nhìn trúng anh ta vậy.”

“Nhưng mà… nhưng mà, trước đây chỉ có Mộ Ngạn Hoài không chê tôi.” Cô có chút tủi thân, giọng nhỏ nhẹ.

Kỷ Thời Đình nhớ lúc nãy anh ở ngoài phòng bao nghe được câu nói kia, sắc mặt trầm xuống.

Chẳng lẽ bao nhiêu năm nay cô đều bị người ta chê bai sao?

Vậy mà cô vẫn giữ được tâm tính như vậy quả thực hiếm có ai làm được.

Trong lòng Kỷ Thời Đình bỗng cảm thấy xót xa, anh nâng cằm cô lên, giọng khàn khàn nói: “Bọn họ căn bản không có tư cách bình phẩm về cô.”

“Ừm… nếu có thể xóa bỏ vết bớt thì tốt rồi.” Diệp Sanh Ca đột nhiên cười “hì” một tiếng: “Tôi đã tìm được cách rồi.”

“Thật sao?” Kỷ Thời Đình không để lộ cảm xúc: “Cách gì?”

“Không… không thể nói.” Cô hào hứng nói: “Không thể nói cho Kỷ Thời Đình… Nhưng mà, tôi cảm thấy anh ấy chắc chắn đã đoán ra… Người đàn ông đó, tâm tư thật khó đoán…”

Khó đoán sao.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình dừng lại trên đôi môi nhuốm màu men rượu càng thêm kiều diễm của cô.

Yết hầu anh lên xuống như ngọn sóng ngầm đang cuộn trào, cuối cùng vẫn không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy.

Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, cô chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.

Cho đến khi người đàn ông không nhịn được đưa lưỡi vào, cô mới “ưm” một tiếng rồi bắt đầu giãy giụa.

“Không được, không được…” Cô đẩy anh ra, thở hổn hển.

Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng: “Tại sao?”

“Bởi vì…” Cô lắc lắc đầu: “Tôi… tôi có phải đang nằm mơ không?”

“Ừ, còn là giấc mơ xuân.” Người đàn ông khẽ cười, lại một lần nữa chiếm lấy đôi môi cô.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 62



Dáng người của Diệp Sanh Ca cao ráo thon thả, nhưng lúc này được anh ôm vào lòng lại trông mềm mại và nhỏ nhắn.

Cô thật sự cho rằng mình đang nằm mơ. Cô nhìn anh, khẽ mở đôi môi đỏ mọng ngầm cho phép anh tự do tấn công.

Kỷ Thời Đình hôn sâu và cuồng nhiệt, một lúc lâu sau mới buông cô ra.

Anh thở hổn hển, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên đôi môi cô, ánh mắt u ám đến cực điểm.

Cơ thể dễ dàng có phản ứng, nhưng lúc này, Kỷ Thời Đình đã lười đi tìm hiểu nguyên nhân, anh chỉ cần một kết quả.

“Kỷ Thời Đình…” Người phụ nữ trong lòng đột nhiên nhỏ giọng gọi tên anh, có lẽ vì uống rượu nên giọng cô hơi khàn.

“Ừ.” Yết hầu của anh lăn lăn, khóe môi hơi nhếch lên: “Sao vậy?”

“Tôi… hối hận…” Cô lẩm bẩm, giọng đầy tiếc nuối: “Lần đầu tiên tôi nên đồng ý với anh ấy.”

Kỷ Thời Đình thản nhiên: “Đồng ý kết hôn với anh ấy?”

“Đúng…” Người phụ nữ nhẹ nhàng đáp: “Anh ấy bị ông nội ép kết hôn cho nên lúc trước mới định kết hôn với tôi, không ngờ tôi lại từ chối.”

Nói xong, cô tràn đầy hối hận, còn dùng tay vỗ lên đầu mình: “Ngu ngốc chết mất!”

Kỷ Thời Đình nắm lấy cổ tay cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của cô.

Xem ra cô thật sự rất hối hận.

“Vậy cô định làm thế nào?” Anh hỏi.

“Tôi đã từng nghĩ đến chuyện trực tiếp đi tìm ông nội anh ấy, nhưng lại sợ anh ấy giận…” Diệp Sanh Ca khó nhọc chớp chớp mắt, giọng nói hơi mơ hồ: “Hơn nữa, chắc là anh ấy có người mình thích thì phải, không biết có phải là vị hôn thê trước kia của anh ấy hay không.”

“Tại sao cô lại nghĩ anh ấy có người mình thích?” Kỷ Thời Đình hơi nhướng mày.

“Bởi vì, mỗi lần ngủ với tôi, anh ấy đều… đều rất miễn cưỡng.” Diệp Sanh Ca càng nói giọng càng nhỏ: “Cho nên tôi cảm thấy anh ấy nhất định là đang giữ… giữ mình cho ai đó.”

Ánh mắt của Kỷ Thời Đình trầm xuống, bàn tay to nóng bỏng đã áp lên eo cô: “Anh ấy rất miễn cưỡng?”

Diệp Sanh Ca “ừm” một tiếng, đầu lại vùi sâu vào lòng anh hơn.

Kỷ Thời Đình muốn cho cô trải nghiệm xem anh có thật sự “rất miễn cưỡng” hay không.

Tuy nhiên chưa kịp hành động, chiếc điện thoại đặt trên bàn ăn của cô lại vang lên.

Kỷ Thời Đình dừng lại. Anh cầm điện thoại lên liền nhìn thấy ba chữ “Mộ Ngạn Hoài” nhấp nháy trên màn hình, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.

Vẫn chưa từ bỏ ý định sao.

Anh dứt khoát cúp điện thoại, sau đó nắm lấy ngón tay cái của Diệp Sanh Ca để mở khóa màn hình rồi mở danh bạ của cô ra.

Liếc thấy ba chữ “Trợ lý Tôn”, anh lạnh lùng hừ một tiếng, dứt khoát xóa đi. Tiếp đó tạo một liên lạc mới, nhập số riêng của mình vào, sau đó tắt điện thoại đặt lại trên bàn.

Kỷ Thời Đình cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng đã nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn.

Ngủ rồi sao?

Kỷ Thời Đình nâng cằm cô lên, nhìn hàng mi run nhẹ của cô, trong lòng bỗng dưng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Người phụ nữ này nhìn có vẻ thông minh nhưng thực ra là ngốc chết đi được.

Anh ôm Diệp Sanh Ca đặt lên sofa, lấy chăn đắp cho cô rồi điều chỉnh lại hơi thở cho bình ổn, sau đó mới gọi Tôn Diệp vào.

Tôn Diệp bước vào, cố gắng phân tán sự chú ý như thể hoàn toàn không nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên sofa.

“Tổng giám đốc.” Anh ta hạ giọng xuống rất thấp.

“Bảo họ dọn hết đồ ăn trên bàn đi.” Kỷ Thời Đình ra lệnh: “Đem bản kế hoạch ông Hoàng vừa để lại cho tôi.”

“Vâng.” Tôn Diệp cung kính đáp.



Diệp Sanh Ca sau khi tỉnh giấc, vẻ mặt rất mơ màng. Cô nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra mình đang ở đâu.

Cho đến khi nghe thấy tiếng lật giấy bên tai, như hiểu ra điều gì đó, cô vội quay đầu nhìn sang. Gương mặt nam tính và góc cạnh của người đàn ông hiện ra trước mắt cô.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 63



Cô nhớ ra rồi, trước đó cô và Kỷ Thời Đình đã đạt được ý định hợp tác. Cô còn dứt khoát nói lời chia tay với Mộ Ngạn Hoài. Trong lúc hưng phấn, cô đã uống không ít rượu.

Xem ra, cô không chỉ say rượu mà còn ngủ được một giấc ngon lành.

Hơn nữa, nếu cô nhớ không lầm, hình như sau khi cô ngủ còn mơ thấy người đàn ông này hôn cô.

Diệp Sanh Ca xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, lặng lẽ vén chăn lên rồi ngồi dậy.

“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói trầm thấp của Kỷ Thời Đình vang lên, anh ngước mắt nhìn cô.

“Xin lỗi, Anh Kỷ.” Diệp Sanh Ca vô cùng lúng túng: “Tôi vô ý uống say…”

“Đã tỉnh rồi thì đi thôi.” Kỷ Thời Đình gập tập tài liệu trên tay lại: “Tôi bảo người đưa cô về.”

Diệp Sanh Ca ngẩn người. Chẳng lẽ, anh vì muốn cô ngủ ngon nên cố ý ở bên cạnh trông chừng cô sao?

“Sao vậy?” Kỷ Thời Đình thấy cô ngẩn người, khẽ nhướng mày.

Diệp Sanh Ca rất cảm động: ” Anh Kỷ, anh đúng là người tốt.”

Người tốt? Câu này hình như cô đã nói với anh rất nhiều lần rồi.

Kỷ Thời Đình cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt anh vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra.

“Ừ, dù sao sau này chúng ta cũng là đối tác.” Anh khẽ cười rồi đẩy cửa ra hiệu cho cô đi ra ngoài trước.



Kỷ Thời Đình phái tài xế khác đưa cô về.

Diệp Sanh Ca ngồi trên xe, lúc này mới nhận ra môi mình hơi đau.

Cô đưa tay sờ thử, hơi sưng.

Cô bỗng nhớ đến giấc mơ lúc trước, vẻ mặt có chút mơ hồ.

Đó thật sự là mơ sao?

Nhưng… nếu không phải mơ, chẳng lẽ là Kỷ Thời Đình thừa lúc cô ngủ mà lén hôn cô?

Không, không, tuyệt đối không thể nào! Sao Kỷ Thời Đình có thể làm chuyện như vậy được?

Diệp Sanh Ca lập tức phủ nhận suy đoán này, nhưng vì suy đoán này, cô vẫn không nhịn được đỏ mặt, ngay cả tai cũng nóng lên.

Cô tức giận vỗ mạnh vào mặt mình.

Để chuyển hướng sự chú ý, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở máy. Vô số tin nhắn chưa đọc hiện lên, phần lớn là của Mộ Ngạn Hoài, xen lẫn trong đó là vài tin nhắn của Diệp Tư Ngôn.

Cô bỏ qua tin nhắn của Mộ Ngạn Hoài, còn kéo số của anh ta vào danh sách đen, sau đó mở tin nhắn của Diệp Tư Ngôn.

Cô ta đang giục cô cho cô ta cơ hội đóng phim.

Kỷ Thời Đình đã nói cô đầu tư bao nhiêu, T.S sẽ góp vốn bấy nhiêu. Vì vậy, để quy mô của studio lớn mạnh, cô cần càng nhiều tiền mặt càng tốt.

Cổ phần của Tinh Tập không dễ chuyển nhượng nhưng thông qua Diệp Tư Ngôn thì có thể nhanh chóng lấy được tiền.

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca cười khẽ, bảo tài xế đưa cô về biệt thự Minh Uyển. Cô lấy bản hợp đồng có hiệu lực pháp luật do Diệp Tư Ngôn ký tên, sau đó trực tiếp bắt xe đến nhà họ Diệp.

Từ sau khi Diệp Tư Ngôn ký hợp đồng, Diệp Sanh Ca đã ném cô ta vào bộ phận đào tạo người mới của Tinh Tập, nhưng có lẽ là do giáo viên huấn luyện quá nghiêm khắc, Diệp Tư Ngôn ở đó được vài ngày thì không chịu ở nữa, xin giáo viên dạy hình thể đến nhà dạy kèm.

Lúc Diệp Sanh Ca đến nhà họ Diệp thì Diệp Tư Ngôn đang khổ sở ép chân. Diệp Sanh Ca nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô ta cũng có chút không nỡ.

“Chị Sanh Ca, chị đến rồi!” Diệp Tư Ngôn nhìn thấy cô, lập tức phấn khích chạy đến: “Sao rồi, em có thể đi thử vai chưa?”

“Bố mẹ em đâu?” Diệp Sanh Ca mỉm cười hỏi.

“Bố đi làm rồi, mẹ đi trung tâm tư vấn du học.” Diệp Tư Ngôn tràn đầy bất mãn: “Bà ấy vẫn nhất quyết muốn đưa em ra nước ngoài.”

Diệp Sanh Ca kinh ngạc: “Em vẫn chưa nói chuyện này với chú thím sao?”

“… Em sẽ tìm cơ hội nói với họ!” Diệp Tư Ngôn bực bội nói: “Chỉ cần em có phim để đóng, họ sẽ không còn cách nào nữa.”

“Chuyện này…” Diệp Sanh Ca nhíu mày, ra vẻ khó xử.

—— Chương hai, những bạn nào chưa bình chọn thì nhớ tiện tay bình chọn nhé ~
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 64



“Ôi chao, em đã trưởng thành rồi, không cần phải xin phép ý kiến của bố mẹ!” Diệp Tư Ngôn bĩu môi: “Em đã ký hợp đồng rồi còn quan tâm đến họ làm gì? Vấn đề là khi nào em mới được đóng phim?”

“Em còn không chịu đi đào tạo, sao chị có thể giới thiệu em đi thử vai được?” Vấn đề đi thử vai, ngay cả Diệp Sanh Ca cũng bó tay.

Diệp Tư Ngôn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không vui: “Còn không phải tại Mộ Hiểu Nhã sao! Lúc em đang đào tạo ở công ty thì gặp cô ta, kết quả là vừa nhìn thấy em, cô ta đã bắt đầu cười nhạo, còn nói chị bị mù rồi, vậy mà muốn lăng xê em. Tức chết em, em đã cãi nhau một trận với cô ta! Mấy người mới vào cùng đợt với em vì muốn lấy lòng cô ta nên bắt đầu cô lập em, em đành phải về nhà.”

Diệp Sanh Ca nhướng mày.

“Chị, em biết Mộ Hiểu Nhã có thể nổi tiếng là nhờ chị! Chị yên tâm, chỉ cần chị lăng xê em thật tốt, em nhất định sẽ dẫm đạp Mộ Hiểu Nhã dưới chân!” Diệp Tư Ngôn hung hăng nói, tuổi còn nhỏ mà trong mắt đã lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Có lẽ cô ta đã quên, cách đây không lâu, chính cô ta còn cùng Mộ Hiểu Nhã hãm hại cô.

Diệp Sanh Ca cong môi: “Được, đợi chú thím về, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng về vấn đề phát triển của em. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai của em, nhất định phải có được sự ủng hộ của họ.”

Diệp Tư Ngôn miễn cưỡng đáp: “Vâng ạ.”



Diệp Sanh Ca ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, trong đầu sắp xếp lại từng việc cần làm tiếp theo.

Không lâu sau, Lý Văn Cầm và Diệp Văn Hoa lần lượt trở về.

“Ồ, Sanh Ca đến rồi à?” Lý Văn Cầm nhìn thấy cô, hai mắt sáng lên: “Vừa rồi thím còn đang bàn bạc với bên trung tâm, họ nói Tư Ngôn đi du học, mỗi năm ít nhất cũng phải tốn năm mươi vạn. Cháu là chị gái cũng nên có chút gì chứ nhỉ?”

Diệp Sanh Ca mỉm cười không để ý đến bà ta, quay đầu nhìn Diệp Văn Hoa: “Chú cũng về rồi ạ, vừa hay, chú và thím xem cái này đi.”

Nói xong, cô đặt bản hợp đồng lên bàn trà.

“Cái gì vậy?” Diệp Văn Hoa khó hiểu ngồi xuống bên cạnh Lý Văn Cầm, hai vợ chồng nhìn nhau, sau đó mở hợp đồng ra xem.

Không lâu sau, Diệp Văn Hoa là người đầu tiên bùng nổ: “Sao trên này lại có chữ ký của Tư Ngôn?”

“Là con bé tự ký mà.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nói.

Diệp Văn Hoa xanh mặt, quay về phía cầu thang hét lớn: “Diệp Tư Ngôn, con lăn xuống đây cho mẹ!”

Diệp Tư Ngôn lề mề một lúc lâu mới xuống lầu, bất mãn nói: “Bố, mẹ, con không muốn đi du học đâu. Chị đã đồng ý sẽ lăng xê con rồi, hai người cứ để con vào giới giải trí đi, con nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền!”

“Kiếm cái rắm ấy!” Diệp Văn Hoa tức giận, chỉ vào chữ ký trên hợp đồng: “Đây là do con tự ký sao?”

Diệp Tư Ngôn liếc nhìn, xác nhận là bản hợp đồng mà cô ta đã ký trước đó liền gật đầu: “Đúng vậy, sao ạ?”

“Cái con bé ngốc này!” Lý Văn Cầm cũng tức giận, nhìn cô ta với vẻ mặt rèn sắt không thành thép.

Diệp Tư Ngôn có chút ngơ ngác không hiểu tại sao bố mẹ lại nổi giận như vậy.

Hai vợ chồng mắng Diệp Tư Ngôn xong liền đồng loạt chĩa mũi dùi về phía Diệp Sanh Ca: “Đây là do cô dụ dỗ Tư Ngôn ký, không có hiệu lực! Bây giờ phải hủy hợp đồng ngay!”

“Tư Ngôn còn nhỏ, chúng tôi là bố mẹ còn chưa biết gì, sao có thể có hiệu lực được!”

Diệp Sanh Ca mỉm cười nói: “Diệp Tư Ngôn đã trưởng thành rồi, chữ ký của nó có hiệu lực pháp luật. Nếu hai người không thực hiện hợp đồng, vậy thì chúng ta ra tòa án giải quyết. Dù sao hai mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng, tôi cũng không thiệt thòi chút nào.”

Nghe đến con số hai mươi triệu, Lý Văn Cầm hai mắt trợn trắng, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 65



Diệp Tư Ngôn cuống lên: “Bố, mẹ, con không muốn hủy hợp đồng! Hai người không thể nghe con một lần sao?”

“Câm miệng!” Diệp Văn Hoa tức giận đến mức hai mắt đỏ òm: “Con bé ngốc này, con có xem kỹ những điều khoản trên đó không? Con đã ký với Tinh Tập ba mươi năm, ba mươi năm đấy! Hơn nữa trên đó còn quy định, nếu như con không nhận được vai diễn thì phải tham gia khóa đào tạo của Tinh Tập mà phí đào tạo còn phải tự mình chi trả!”

“Nhưng mà mỗi năm đều có ba bộ phim, con không sợ không có phim để đóng!” Diệp Tư Ngôn hùng hồn nói.

Diệp Văn Hoa chỉ thiếu nước ném thẳng bản hợp đồng vào mặt cô ta: “Là giới thiệu! Con có biết giới thiệu là gì không? Có nghĩa là, nếu như người ta không cần con, thì con sẽ phải ngồi chơi xơi nước! Con… con thật sự muốn chọc tức chết bố mẹ mà!”

Điều này có nghĩa là, nếu như không có phim để đóng, Diệp Tư Ngôn sẽ phải tham gia đào tạo ba mươi năm, hơn nữa còn phải tự mình trả phí đào tạo.

Nếu thật sự thực hiện theo bản hợp đồng này, cả đời này của cô ta coi như xong đời!

Diệp Tư Ngôn sững người, vội vàng cầm lấy bản hợp đồng xem xét kỹ lưỡng, sau đó sắc mặt bỗng trắng bệch.

Hôm đó lúc Diệp Sanh Ca đưa hợp đồng, cô ta vì quá kích động nên không xem kỹ nội dung, bây giờ mới biết được thì ra bản hợp đồng này chính là một bản hợp đồng bất bình đẳng.

Cô ta trừng mắt nhìn Diệp Sanh Ca: “Chị gài bẫy em!”

“Chú thím đừng vội, hủy hợp đồng cũng không phải là không được.” Diệp Sanh Ca thản nhiên cười: “Chỉ cần bàn bạc một khoản phí hủy hợp đồng thích hợp, tôi cũng sẽ không làm khó Tư Ngôn.”

Diệp Văn Hoa ngồi phịch xuống ghế sofa, lạnh lùng nhìn cô, giống như thể mới quen biết cô ngày hôm nay: “Cô muốn bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm, chỉ một ngàn vạn mà thôi.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nói: “Nếu phải ra tòa án là hai ngàn vạn. Tôi nghĩ số tiền này vẫn rất đáng giá chứ? Hơn nữa tôi cũng không đòi hỏi nhiều, chú cũng biết lúc trước tài sản mà bố mẹ tôi để lại cũng chỉ có bấy nhiêu.”

“Một ngàn vạn? Cô nằm mơ đi!” Lý Văn Cầm hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

“Chú thím, hai người suy nghĩ cho kỹ đi. Bản hợp đồng này hai người cứ giữ lấy, dù sao cũng là hai bản giống nhau, tôi còn một bản.” Diệp Sanh Ca đứng dậy: “Cho tôi câu trả lời sớm nhé, nếu không thì chúng ta gặp nhau tại tòa án.”

Nói xong, Diệp Sanh Ca sải bước rời khỏi nhà họ Diệp, để lại ba người nhà họ Diệp với sắc mặt trắng bệch.



Nhà họ Mộ.

Mộ Ngạn Hoài lần thứ n gọi điện thoại cho Diệp Sanh Ca thất bại, trong cơn tức giận, anh ta ném phăng chiếc điện thoại xuống đất.

Mộ Hiểu Nhã chưa từng thấy Mộ Ngạn Hoài mất bình tĩnh như vậy, cô ta nổi cơn ghen: “Ngạn Hoài, cô ta muốn chia tay thì chia tay thôi, dù sao anh cũng sẽ không ở bên cô ta!”

“Đúng vậy!” Trình Phương phụ họa: “Ngạn Hoài, loại phụ nữ thấp hèn như vậy, cho dù có ở lại, nhà họ Mộ chúng ta cũng nhất quyết không chấp nhận!”

Trình Phương đến giờ vẫn chưa biết con gái ruột của mình và con riêng lại cấu kết với nhau.

Mộ Ngạn Hoài cáu kỉnh quát lớn: “Im lặng hết đi!”

Anh ta ôm đầu, giống như con thú bị nhốt đi đi lại lại trong phòng khách, hai mắt đỏ ngầu.

Đúng vậy, anh ta chưa từng thích người phụ nữ Diệp Sanh Ca này. Đối với cô, anh ta chỉ có lừa dối và lợi dụng, mặc dù anh ta đã đính hôn với cô, nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ sống cùng người phụ nữ này.

Anh ta thậm chí còn chưa từng chạm vào cô, bởi vì vết bớt trên mặt cô khiến anh ta không muốn nhìn thêm. Hơn nữa cô lúc nào cũng mặc những bộ quần áo rộng thùng thình, chẳng có chút nữ tính nào.

Thế nhưng, khi người phụ nữ này chủ động đề nghị chia tay, trong đầu anh ta lại hiện lên hình ảnh cô cười nói vui vẻ, mỗi một khung hình như đang nhạo báng anh ta.

Anh ta luôn tin chắc rằng cô không thể rời xa anh ta, thế nhưng bây giờ, cô không chỉ chủ động đề nghị chia tay mà… còn có khả năng đã tìm được chỗ dựa vững chắc hơn.

Nghĩ đến đây, Mộ Ngạn Hoài tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Anh ta không cho phép.

Anh ta tuyệt đối không cho phép!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 66



Ngay cả Mộ Ngạn Hoài cũng không ngờ rằng, có một ngày khi Diệp Sanh Ca quyết định rời xa anh ta, anh ta lại tức giận đến mức này.

Có lẽ, điều khiến anh ta tức giận không chỉ là việc món đồ chơi nghe lời bỗng dưng thoát khỏi tầm kiểm soát mà còn có những yếu tố khác, nhưng anh ta không thể nào hiểu rõ được.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại bị anh ta ném xuống đất bỗng nhiên vang lên.

Mộ Ngạn Hoài dừng bước.

Trình Phương lập tức nhặt điện thoại lên đưa cho anh ta, giọng nói mang theo vẻ lấy lòng: “Là số lạ.”

Mộ Ngạn Hoài xoa xoa mặt, cố gắng giữ bình tĩnh, đưa tay nhận lấy điện thoại: “Alo”.

Không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt Mộ Ngạn Hoài vốn còn mang theo tức giận bỗng nhiên thay đổi.

“Cậu nói thật chứ?” Hơi thở của anh ta trở nên gấp gáp: “T.S muốn đầu tư vào Tinh Tập? … Hai trăm triệu?”

*

Sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, Diệp Sanh Ca lên xe taxi, lấy số điện thoại của Mộ Ngạn Hoài ra khỏi danh sách đen rồi soạn một tin nhắn hẹn gặp Mộ Ngạn Hoài tại công ty.

Mộ Ngạn Hoài nhanh chóng nhắn lại một chữ “Được”.

Diệp Sanh Ca nhướng mày, cất điện thoại vào túi rồi rơi vào trầm tư.

Cổ phần của Tinh Tập, cô và Mộ Ngạn Hoài mỗi người một nửa. Bây giờ cô muốn chuyển nhượng số cổ phần trong tay mình nhất định phải được sự đồng ý của Mộ Ngạn Hoài.

Làm sao để có thể nhanh chóng chuyển nhượng cổ phần? Đây mới là vấn đề nan giải nhất hiện nay.

Mộ Ngạn Hoài chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Trên đường đi, Diệp Sanh Ca vẫn luôn suy nghĩ đối sách. Thật sự không còn cách nào khác thì chỉ có thể vạch trần chuyện anh ta và Mộ Hiểu Nhã gian díu, lấy đó làm cớ ép buộc anh ta đồng ý.

Nghĩ như vậy, Diệp Sanh Ca đẩy cửa phòng họp bước vào.

Cô vừa nhìn đã thấy Mộ Ngạn Hoài ngồi ở đầu bàn họp. Khác với những gì cô tưởng tượng, Mộ Ngạn Hoài không những không hề lộ ra bất kỳ tức giận nào, ngược lại trông có vẻ… đắc ý?

Anh ta nhếch môi, hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt kiêu ngạo ẩn chứa sự đắc ý và cuồng nhiệt không thể kìm nén.

“Đến rồi sao?” Mộ Ngạn Hoài đứng dậy, vô cùng lịch thiệp kéo ghế cho cô, mỉm cười nói: “Ngồi đi.”

Diệp Sanh Ca kinh ngạc nhìn anh ta, không nhúc nhích.

“Anh muốn xin lỗi em trước.” Mộ Ngạn Hoài trở về vị trí của mình ngồi xuống: “Mẹ anh hôm nay quá thô lỗ, suýt nữa làm em bị thương, anh xin lỗi.”

Diệp Sanh Ca lúc này mới ngồi xuống, cười cười: “Không sao. Dù sao sau này tôi cũng sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với bà ấy nữa.”

Mộ Ngạn Hoài khẽ nhíu mày: “Sanh Ca, em nghiêm túc chứ?”

“Đương nhiên.” Diệp Sanh Ca nhìn anh ta một cách chắc chắn: “Tôi không phải đang nói đùa, cũng không phải đang giận dỗi anh.”

Mộ Ngạn Hoài cười lạnh: “Nếu chúng ta chia tay thì công việc cũng phải tách ra. Nhưng anh sẽ không rời khỏi Tinh Tập.”

“Không sao, tôi sẽ rời khỏi.” Diệp Sanh Ca nhanh chóng tiếp lời: “Tôi sẽ chuyển nhượng số cổ phần trong tay mình, anh là đối tác của tôi, có quyền ưu tiên. Nếu như anh không muốn, tôi sẽ đi tìm người khác.”

Mộ Ngạn Hoài không ngờ Diệp Sanh Ca lại đồng ý dứt khoát như vậy: “Sanh Ca, ba năm tâm huyết, chẳng lẽ em thật sự nỡ lòng sao?”

Diệp Sanh Ca cười nhạo: “Cho dù không nỡ thì có thể làm gì? Anh không chịu rời khỏi Tinh Tập, mà tôi nhất định phải rời xa anh, vậy thì chỉ có thể là tôi rời khỏi Tinh Tập.”

“Nhất định phải rời xa anh…” Mặc dù lúc này Mộ Ngạn Hoài đang chìm đắm trong niềm vui sướng tột độ khi T.S sắp đầu tư vào Tinh Tập, nhưng nghe được câu này, vẫn không nhịn được tức giận: “Chỉ vì anh phản đối em đóng phim sao?”

“Mộ Ngạn Hoài, anh đối xử với tôi như thế nào, trong lòng anh tự rõ.” Diệp Sanh Ca nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh: “Trước đây tôi ngốc, luôn tìm cớ biện minh cho anh, chỉ là những chuyện gần đây khiến tôi cuối cùng không thể nào tự lừa dối bản thân mình được nữa.”

Bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm, trái tim Mộ Ngạn Hoài không khỏi thắt lại.

Anh ta mím chặt môi, một lúc lâu sau mới cười lạnh: “Tốt, hy vọng em sẽ không hối hận.”

—— Kết thúc chương ~ Kỷ Thời Đình bắt đầu đào hố rồi hí hí hí ~ Các bảo bối ơi, vì truyện hay nên Hố cố gắng dịch và đăng sớm nhất, nếu có sai sót gì đó hãy hoan hỉ cho Hố nhé. Cảm ơn sự ủng hộ của các bae!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 67



“Tôi nghĩ, anh hẳn là muốn công ty nằm trong tay mình hơn.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nhạt: “Cho nên chỉ cần hai mươi triệu, sau này Tinh Tập chính là của một mình anh.”

“Hai mươi triệu?” Mộ Ngạn Hoài cười lạnh: “Lúc đầu em chỉ đầu tư vào có hai triệu.”

Diệp Sanh Ca hít sâu một hơi.

Sự vô liêm sỉ của người đàn ông này luôn có thể làm mới giới hạn của cô.

“Ba năm qua, tôi đã dồn bao nhiêu tâm huyết cho công ty? Mộ Ngạn Hoài, nếu anh còn chút lương tâm nào thì nên biết hai mươi triệu là một con số rất công bằng.” Diệp Sanh Ca nhìn anh ta, cười nhạt: “Trước đây tôi thật ngu ngốc, vậy mà lại tin rằng anh yêu tôi.”

Nhìn dáng vẻ thất vọng tràn trề của cô, Mộ Ngạn Hoài bỗng nhiên cảm thấy hơi bực bội.

Hai mươi triệu hay hai triệu, thật ra cũng không quan trọng. Mục đích của anh ta cũng không phải là muốn mặc cả với cô. Anh ta chỉ là không thể chịu đựng được việc cô lại bình tĩnh tách khỏi anh ta như vậy.

Rõ ràng là cách đây không lâu, người phụ nữ này còn ngoan ngoãn nghe lời anh ta, gần như có thể nói là gọi dạ bảo vâng.

Ban đầu, anh ta cũng cho rằng Diệp Sanh Ca đã tìm được chỗ dựa vững chắc nên mới chia tay với anh ta, nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh ta biết cô không phải loại người đó.

Mộ Ngạn Hoài thở hắt ra một hơi: “Được rồi, hai mươi triệu thì hai mươi triệu.”

Diệp Sanh Ca cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không ngờ Mộ Ngạn Hoài lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Bất kể là vì lý do gì, cô cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Diệp Sanh Ca lấy ra bản hợp đồng đã được chuẩn bị từ trước, nhanh chóng viết số tiền, ký tên mình, sau đó đẩy cho anh ta, thản nhiên nói: “Đến lượt anh.”

Mộ Ngạn Hoài nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, đồng tử co lại.

Thì ra cô đã sớm chuẩn bị tách khỏi anh ta rồi! Cô dựa vào cái gì?

Cơn giận dâng lên, Mộ Ngạn Hoài suýt nữa thì không nhịn được mà hối hận. Nhưng nghĩ đến cuộc gọi từ trợ lý thân cận của Kỷ Thời Đình, cuối cùng anh ta vẫn đè nén cơn giận xuống.

Trợ lý Tôn trong điện thoại nói, mô hình hợp tác hiện tại của Tinh Tập tồn tại rủi ro rất lớn, nếu muốn nhận được đầu tư của T.S thì phải nghĩ cách loại bỏ rủi ro này.

Vì vậy, anh ta phải đá Diệp Sanh Ca ra khỏi công ty.

Nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp khi hợp tác với T.S, Mộ Ngạn Hoài hạ quyết tâm, nhanh chóng ký tên mình, sau đó đẩy một bản hợp đồng về phía Diệp Sanh Ca: “Hai mươi triệu, tôi sẽ sớm chuyển vào tài khoản của em.”

“Tốt lắm.” Diệp Sanh Ca mỉm cười, cất hợp đồng, không chút do dự xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô, Mộ Ngạn Hoài cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng: “Em không biết sao? Không bao lâu nữa, Tinh Tập sẽ trở thành công ty con của T.S.”

“Cái gì?” Diệp Sanh Ca vô cùng kinh ngạc, quay phắt lại: “Anh nói T.S?”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, trong lòng Mộ Ngạn Hoài tràn đầy khoái ý.

Anh ta cười kiêu ngạo: “Đúng vậy. Tập đoàn T.S đồng ý đầu tư hai trăm triệu, trở thành cổ đông lớn của Tinh Tập, tương lai còn giúp Tinh Tập lên sàn chứng khoán.”

Diệp Sanh Ca bị sốc đến mức nửa ngày không nói nên lời.

Mộ Ngạn Hoài đứng dậy, đi đến bên cạnh cô: “Tôi đã nhắc nhở em rồi, đừng hối hận.”

Vừa nói, ánh mắt anh ta rơi vào bờ vai thon thả của cô.

Yết hầu anh ta không tự chủ được mà trượt lên xuống, trong lòng cũng theo đó mà nóng lên.

Anh ta theo bản năng đặt tay lên vai cô: “Nếu em chịu nhận lỗi, cầu xin sự tha thứ của tôi, biết đâu tôi sẽ cho em cơ hội.”

Diệp Sanh Ca bừng tỉnh khỏi cú sốc, hất tay anh ta ra, lùi lại hai bước, lạnh lùng nói: “Đừng động vào tôi!”

Mộ Ngạn Hoài không ngờ phản ứng của cô lại dữ dội như vậy, tức giận nói: “Diệp Sanh Ca, cho dù em có nhận được vai nữ chính của “Tiết Ninh Truyện” thì em cũng chỉ có thể đóng bộ phim này mà thôi. Sau khi đóng xong bộ này thì sao? Em không có bằng cấp, bây giờ lại mất cả Tinh Tập, rồi em sẽ phải quay lại cầu xin tôi!”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 68



Diệp Sanh Ca hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Người của T.S liên lạc với Mộ Ngạn Hoài, còn nói muốn đầu tư vào Tinh Tập, chắc chắn là đã được Kỷ Thời Đình đồng ý.

Tại sao Kỷ Thời Đình lại làm như vậy?

Mặc dù cô tạm thời chưa hiểu rõ nhưng cô có linh cảm rằng Kỷ Thời Đình sẽ không hại cô.

“Tương lai của tôi, không cần anh phải lo lắng.” Diệp Sanh Ca nói xong, xoay người sải bước rời khỏi phòng họp.

Cô trở về văn phòng của mình để thu dọn đồ đạc.

Lâm Nhiễm vội vàng đẩy cửa bước vào: “Chị Sanh Ca! Vừa rồi Mộ tổng gửi mail cho toàn công ty, nói chị không còn là cổ đông của Tinh Tập nữa, hơn nữa còn phải rời khỏi Tinh Tập, có thật không ạ?”

“Ừ.” Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Là thật.”

Biểu cảm của Lâm Nhiễm thay đổi khó lường, một lúc sau, cô ấy đột nhiên nghiến răng nói: “Chị Sanh Ca, em quyết định nghỉ việc! Không phải sắp tới chị vào đoàn phim sao? Chị vẫn cần trợ lý mà!”

Diệp Sanh Ca sửng sốt: “Em suy nghĩ kỹ chưa? Đi theo chị, nói không chừng đến lương tháng chị cũng không trả nổi cho em đâu.”

“Em không sợ.” Lâm Nhiễm vừa nói vừa cười: “Hơn nữa em tin tưởng chị!”

Diệp Sanh Ca rất cảm động, xoa đầu cô ấy: “Vậy thì nghỉ việc đi, mấy ngày nữa chị vào đoàn phim, em đi cùng chị.”

“Vâng!” Lâm Nhiễm vui vẻ gật đầu: “Em đi viết đơn xin nghỉ việc đây!”

Người nhận được tin tức không chỉ có Lâm Nhiễm, mà còn có các nhân viên khác trong công ty, không ít nghệ sĩ đã gọi điện thoại hỏi thăm nguyên nhân, nhưng Diệp Sanh Ca không giải thích gì cả.

Cô còn chưa thu dọn xong đồ đạc, Thượng Thiên Ý cũng vội vàng chạy đến.

“Tôi vừa mới xem mail… Sao lại đột ngột như vậy?”

“Hợp tác mà lần trước tôi nói với cậu đã thành công rồi!” Diệp Sanh Ca cười híp mắt làm động tác chữ “V”.

“Thật sao?” Thượng Thiên Ý kích động vung tay: “Được, nếu bên cậu đã có tin chắc chắn, vậy tôi cũng có thể thực hiện kế hoạch của mình rồi.”

“Ừ, khoảng thời gian tôi đi đóng phim, việc chiêu mộ nghệ sĩ nhờ cả vào cậu đấy.” Diệp Sanh Ca gật đầu: “Nhưng Mộ Ngạn Hoài chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên đâu, bất kể anh ta nói gì, cậu cũng đừng tin.”

“Hừ…” Thượng Thiên Ý khinh thường nói: “Ai mà tin anh ta chứ? Ba năm qua, ai có mắt đều nhìn ra được giữa cậu và anh ta ai đáng tin hơn.”

Diệp Sanh Ca chỉ cười không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

T.S muốn đầu tư vào Tinh Tập… Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Mang theo nỗi lo lắng này, cô trở về biệt thự Minh Uyển, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra thử liên lạc với Tôn Diệp.

Vì Kỷ Thời Đình đã đồng ý hợp tác với cô rồi nên Tôn Diệp chắc chắn sẽ không từ chối nghe điện thoại của cô chứ.

Nghĩ vậy, Diệp Sanh Ca bắt đầu tìm kiếm trong danh bạ.

Nhưng điều kỳ lạ là, cô tìm khắp danh bạ cũng không thấy số điện thoại của trợ lý Tôn đâu.

Kỳ lạ… Rõ ràng cô đã lưu trong điện thoại, gần đây cũng không xóa mà.

Diệp Sanh Ca không cam lòng, tiếp tục tìm kiếm, kết quả là không tìm thấy số của trợ lý Tôn mà lại thấy tên của Kỷ Thời Đình.

Cô chớp chớp mắt, cho rằng mình nhìn nhầm.

Nhưng ba chữ Kỷ Thời Đình vẫn không hề biến mất.

Diệp Sanh Ca trong nháy mắt cho rằng trí nhớ của mình có vấn đề, chẳng lẽ cô đã luôn lưu nhầm số điện thoại của trợ lý Tôn thành số của Kỷ Thời Đình sao?

Cô do dự ấn vào dãy số xa lạ này, không lâu sau, điện thoại được kết nối.

“Alo.” Giọng nói trầm thấp và đầy nam tính của người đàn ông truyền vào tai cô.

Diệp Sanh Ca giật mình suýt nữa thì ném điện thoại!

Thật sự là Kỷ Thời Đình sao? Từ khi nào cô lại lưu số điện thoại của người đàn ông này vậy? Trí nhớ của cô thật sự không có vấn đề gì sao?

” Anh Kỷ, là tôi…” Diệp Sanh Ca cười gượng gạo hai tiếng: “Cái đó, rất xin lỗi vì đã làm phiền anh…”

“Cô lấy số của tôi từ đâu?” Người đàn ông không khách khí ngắt lời cô, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần giận dữ.

PS:—— ~ Kỷ Thời Đình mà phúc hắc thì không ai địch nổi, hì hì hì ~
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 69



Diệp Sanh Ca ngây người trước câu hỏi của anh.

Cô cũng muốn biết tại sao trong danh bạ của mình lại xuất hiện số điện thoại của người đàn ông này!

Cô vừa mới suy đoán có phải trưa nay lúc cô ngủ quên ở khách sạn Phong Hoa, Kỷ Thời Đình đã tự ý lưu số vào điện thoại của cô hay không, nhưng câu hỏi phủ đầu của Kỷ Thời Đình đã nhanh chóng gạt bỏ nghi ngờ này của cô.

“Cái đó… Tôi ép trợ lý Tôn cho tôi.” Trong lúc cấp bách, Diệp Sanh Ca đành phải đổ hết trách nhiệm cho Tôn Diệp: “Ơ… Tôi có làm phiền anh không?”

Kỷ Thời Đình khựng lại một chút, giọng điệu trở nên dịu dàng: “Vì cô đã có rồi, vậy thì cứ lưu lại đi. Dù sao sau này chúng ta cũng là đối tác.”

“Vâng vâng!” Diệp Sanh Ca có cảm giác như vừa trốn thoát một kiếp nạn: “Cổ phần của Tinh Tập, tôi đã bán thành công được hai mươi triệu, đợi đến khi nào nhận được thù lao đóng phim, tôi ước chừng có thể chuẩn bị được khoảng năm mươi triệu vốn ban đầu!”

“Ừm, không tệ.” Kỷ Thời Đình cười khẽ, giọng nói mang theo sự khen ngợi.

Diệp Sanh Ca được khích lệ, tiếp tục hỏi: “Chỉ là… Mộ Ngạn Hoài nói với tôi, T.S đồng ý rót vốn vào Tinh Tập, tôi không hiểu lắm…”

“Ồ, tôi đoán việc cô bán cổ phần có thể gặp chút rắc rối, nên đã dùng một chút thủ đoạn nhỏ để giúp cô.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói: “Vì cô đã bán thành công, chứng tỏ thủ đoạn nhỏ này cũng khá hữu dụng.”

Thật sự quá hữu dụng!

Nếu không có lời hứa của T.S, Mộ Ngạn Hoài sao có thể dễ dàng nhả ra như vậy?

Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến việc Kỷ Thời Đình lại ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ như vậy, không khỏi cảm thán nói: ” Anh Kỷ, anh thật tốt quá!”

“Tôi luôn đối xử với đối tác như vậy.” Kỷ Thời Đình cười khẽ: “Sau này có chuyện gì khó khăn, cứ gọi điện thoại trực tiếp cho tôi.”

Giọng nói trầm thấp xen lẫn ý cười của người đàn ông truyền vào tai, Diệp Sanh Ca không tự chủ được mà đỏ mặt, ngay cả tai áp sát vào điện thoại cũng trở nên nóng ran.

Cứ như… người đàn ông này đang ghé sát tai cô nói câu này vậy.

“Vâng, vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Nói xong câu đó, cô vội vàng cúp điện thoại. Tuy nhiên, trái tim vẫn không kiềm chế được mà đập loạn nhịp.

Cô vỗ mạnh vào mặt mình: “Không được phép mê trai, không được phép mê trai!”

Mục tiêu của cô chỉ là ngủ với Ký Thời Đình mà thôi, ngủ với người đàn ông này vài lần thì dễ nhưng nếu có ý nghĩ khác thì thật là tự chuốc khổ vào thân!

Hơn nữa, cho dù Kỷ Thời Đình có dịu dàng hơn một chút thì cũng chỉ là đối xử với đối tác mà thôi. Cô nghĩ nhiều như vậy để làm gì?

*

Biệt thự cũ nhà họ Kỷ.

Kỷ Thời Đình nghe tiếng tút tút trong điện thoại, không khỏi cong môi cười.

Anh gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngơ ngác của cô.

Hóa ra, nhìn con mồi tự chui đầu vào lưới lại… thú vị đến vậy.

Anh cất điện thoại, xoay người bước ra khỏi thư phòng.

Quản gia Tần vẫn luôn đợi bên ngoài thư phòng, thấy anh đi ra, lúc này mới cung kính cười nói: “Cậu chủ. Tiểu thư Tạ đến rồi ạ.”

Kỷ Thời Đình nhíu mày khó chịu: “Cô ta đến làm gì?”

“Cậu chủ thỉnh thoảng mới về biệt thự một lần nên có thể không biết.” Chú Tần giải thích: “Cô ấy cứ cách vài ngày lại đến một lần, mang theo một ít thuốc bổ quý và trò chuyện cùng ông Kỷ. Ông ấy cũng rất thích cô ấy.”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình hơi trầm xuống. Quan hệ giữa nhà họ Kỷ và nhà họ Tạ không được sâu đậm, Tạ Tư Ỷ lại muốn lấy lòng ông nội anh sao?

Cô ta muốn làm gì?

Đúng lúc này, từ phía sau chú Tần, một bóng hình mảnh mai bước ra.

“Thời Đình, em cũng ở đây sao?” Nụ cười của Tạ Tư Ỷ mang theo vài phần kinh ngạc: “Vừa hay chị mang theo chút bánh ngọt mẹ tự tay làm, lát nữa em cũng nếm thử nhé.”
 
Back
Top Bottom