Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 910: Không Phải Chỉ Là Ngủ Với Một Cô Gái Sao!



Cô gái bối rối: "Hay là để tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?"
"Không, không cần." Mặt Cố Dĩ Mặc đỏ bừng, ánh mắt lẩn tránh, Cô tránh xa tôi một chút là được."
"Sao lại được chứ, anh có phải đang sốt không?" Cô gái lo lắng, tay mềm mại đặt lên trán anh.
Cố Dĩ Mặc không kiềm chế được, khẽ run lên, muốn đẩy cô ra nhưng... lại không nỡ.
Cô gái thật thơm, lại xinh đẹp nữa...
Anh ta tiếp tục ngây người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc của cô.
"Anh rất nóng..." Cô gái cau mày, nói, "Anh thật sự không bị sốt chứ?"
"Không phải." Cố Dĩ Mặc buột miệng nói, "Trán tôi nóng là vì cô."
Cô gái ngây ra trong giây lát, rồi khuôn mặt cô bất chợt đỏ bừng.
Cô ấy rụt tay lại, rụt rè kéo nhẹ áo của Cố Dĩ Mặc, giọng nói như tiếng muỗi vo ve: "Vậy... chúng ta lên giường đi."
Cố Dĩ Mặc như bị mê hoặc, không hề từ chối.
Quan trọng hơn, anh ta nhận ra rằng khi tiếp xúc thật sự, phụ nữ cũng không đáng sợ đến vậy, và cô gái này thật tốt, không giống như những cô gái ở trường trước đây từng cười nhạo anh ta.
Anh ta nuốt khan mấy lần, đột nhiên cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ trong lòng.
Không phải chỉ là ngủ với một cô gái sao! Có gì mà phải sợ!
Nếu hôm nay anh ta bỏ chạy, ngày mai nhất định sẽ bị Kỷ Thời Đình và Kiều Nghiễn Trạch cười nhạo. Anh ta đâu phải là không làm được!

Nếu hôm nay anh ta bỏ chạy, ngày mai nhất định sẽ bị Kỷ Thời Đình và Kiều Nghiễn Trạch cười nhạo. Anh ta đâu phải là không làm được!
Nghĩ đến đây, anh ta hạ quyết tâm và gật đầu như một người chiến sĩ.
Cô gái mỉm cười bẽn lẽn, kéo anh ta đến giường rồi tự mình nằm xuống.
Cố Dĩ Mặc hít sâu một hơi, lấy hết can đảm leo lên giường, cúi xuống từ từ.
Đôi mắt to tròn của cô gái ánh lên vẻ ngượng ngùng và lo lắng, đôi môi hồng mỏng manh như cánh hoa. Đầu óc Cố Dĩ Mặc bỗng nhiên trống rỗng, anh ta không thể tin nổi dưới thân mình là một cô gái xinh đẹp.
Cảnh tượng này giống hệt trong những bộ phim mà anh ta hay xem.
Cô gái thấy anh ta nhìn đờ đẫn, không nhịn được cười khẽ.
Mẹ cô ấy bị bệnh nặng, không kiếm đủ tiền thuốc thang, trong cơn tuyệt vọng cô ấy đã quyết định bán thân. Nhưng cô ấy không ngờ mình lại may mắn gặp được một vị khách như thế này.
Cô ấy không chỉ không sợ anh ta, mà còn cảm thấy anh ta thật dễ thương. Cô ấy thậm chí còn mong chờ chuyện sắp xảy ra nhiều hơn là lo sợ.
Cô ấy đưa tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh ta, rồi vội vàng hôn nhẹ lên khóe môi anh ta.
Cố Dĩ Mặc khẽ run lên, mắt mở to.
Cô gái cảm thấy xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác. Nhưng ngay sau đó, Cố Dĩ Mặc đột ngột đưa tay giữ lấy khuôn mặt cô, hôn mạnh lên môi cô, rồi cứ thế tiếp tục hôn mãi, không ngừng nghỉ. Đến cuối cùng, anh ta thở hổn hển như bò, mặt đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
Cô gái cũng run rẩy dưới nụ hôn của anh, cô ấy nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ ửng, để mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Chẳng bao lâu sau, cô cảm thấy quần áo bị kéo lên, và đôi môi nóng bỏng của anh ta đặt lên ngực cô ấy. Hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề. Cô nghĩ anh ta sắp tiến tới bước cuối cùng thì bất ngờ, anh run lên mạnh mẽ, rồi kiệt sức nằm bẹp trên người cô, thở d ốc.

Cô gái kinh ngạc mở mắt, bắt gặp ánh mắt của Cố Dĩ Mặc, trông anh ta như thể cả thế giới đang sụp đổ.
"Tôi... tôi..." Cố Dĩ Mặc mặt đỏ bừng, nhìn ánh mắt sửng sốt của cô gái, đột nhiên anh ta lăn khỏi người cô, "Tôi đi ngủ trên sofa!"
"Anh Cố" Cô gái gọi tên anh ta, giọng đầy tủi thân và khó hiểu.
Tuy nhiên, Cố Dĩ Mặc đã chạy nhanh như chớp, gần như bỏ trốn.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 911: Cơ Thể Thật Không Chịu Nghe Lời



Cố Dĩ Mặc bối rối khi nhận ra sự thật đau lòng: chỉ mới hôn thôi mà anh đã không thể kiềm chế được. Anh chưa từng "xử lý" nhanh như thế khi tự mình hành động trước đây. Có phải... anh ta chính là kiểu đàn ông "ba giây" như người ta đồn đại sao?
Sự thật này là một cú sốc lớn đối với Cố Dĩ Mặc, người vẫn được xem như trai tân. Anh ta rời khỏi câu lạc bộ với khuôn mặt tái nhợt như hồn ma.
---
Sáng hôm sau.
Diệp Sanh Ca bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện điện thoại của Kỷ Thời Đình.
"... Sao cơ, nửa đêm cậu ta đã bỏ chạy khỏi câu lạc bộ?" Kỷ Thời Đình nhướn mày, "Tôi không bảo cậu cho cậu ta uống thuốc sao?"
"... Phải, đúng là cậu ta nghiên cứu về mấy thứ này, chắc khó mà hạ được cậu ta bằng thuốc."
"... Thôi được, để tôi nghĩ cách khác."
Sau khi Kỷ Thời Đình cúp máy, nét mặt anh trở nên trầm tư. Anh không còn mạo hiểm trực tiếp nữa, nhưng người anh tin tưởng cũng không nhiều. Việc này lại không thể giao bừa cho ai khác điều tra.
Anh đặt điện thoại lên bàn đầu giường, phát hiện Diệp Sanh Ca đã tỉnh dậy. Cô nhìn anh với đôi mắt lờ mờ, tóc đen xõa tung, vai trần lộ ra dưới tấm chăn, khuôn mặt ửng hồng vẫn vùi trong gối, trông vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt anh lập tức trở nên sâu thẳm. Anh cúi xuống, kéo cô vào một nụ hôn sâu, giữ chặt sau đầu cô.

Ánh mắt anh lập tức trở nên sâu thẳm. Anh cúi xuống, kéo cô vào một nụ hôn sâu, giữ chặt sau đầu cô.
Diệp Sanh Ca vừa bị anh giày vò cả đêm, cơ thể mệt mỏi rã rời, chưa kịp tỉnh táo đã bị anh hôn. Đầu óc cô càng thêm mơ màng.
Chỉ đến khi cảm nhận được anh đang đè lên người mình, cô mới nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
"Ưm..." Cô bắt đầu giãy dụa, đôi mắt tràn đầy sự trách móc nhìn anh.
Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng buông cô ra, thở nhẹ một hơi, cười khàn: "Chào buổi sáng."
Diệp Sanh Ca tức giận kéo chăn trùm kín mặt, không muốn đối diện với anh nữa.
Anh còn mặt mũi nói "chào buổi sáng" sao, bây giờ ít nhất cũng đã là buổi trưa rồi. Còn quên mất tối qua anh đã hành hạ cô thế nào à?
Kỷ Thời Đình cười, kéo chăn ra khỏi mặt cô: "Em có đói không? Anh mang đồ ăn lên cho em nhé."
"Không cần, em phải dậy rồi." Diệp Sanh Ca thử ngồi dậy, nhưng cơ thể rã rời không nghe theo lời cô, cuối cùng cô lại ngã trở về giường.
Kỷ Thời Đình bật cười thành tiếng.
Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh. Anh còn dám cười sao, rõ ràng anh chính là thủ phạm gây ra chuyện này.
"Điện thoại của em đâu? Có ai gọi cho em không?"
"Một tiếng trước Tôn Diệp có gọi, anh đã nói cậu ấy đừng làm phiền em hôm nay." Anh đáp nhẹ nhàng, tâm trạng có vẻ rất tốt.
"Sao lại thế được, hôm nay em có rất nhiều việc phải xử lý..."
"Anh đã nói rồi mà, để anh lo công việc cho." Kỷ Thời Đình chạm nhẹ vào mặt cô, "Anh đã bảo Tôn Diệp gửi những việc cần giải quyết cho anh, và anh đã xử lý xong hết rồi. Yên tâm."
Diệp Sanh Ca tròn mắt: "Thật sao?"

"Thật." Anh mỉm cười.
"Nhưng... sao anh nhanh quá vậy? Thường thì em mất cả buổi mới xong." Diệp Sanh Ca cảm thấy hơi thất vọng.
Cô biết Kỷ Thời Đình làm việc rất hiệu quả, nhưng anh không thể quen với công việc của công ty bằng cô được. Sự chênh lệch này khiến cô có chút hụt hẫng.
"Anh chỉ giải quyết những việc quan trọng và khẩn cấp thôi, còn lại anh để sang một bên." Kỷ Thời Đình điềm nhiên nói.
Lời này khiến Diệp Sanh Ca thấy an lòng hơn. Cô gật đầu: "Được rồi, vậy để lát nữa em xử lý nốt."
Kỷ Thời Đình cúi xuống ôm lấy cô: "Anh bế em đi tắm nhé?"
Diệp Sanh Ca định từ chối, nhưng cơ thể không chịu nghe lời, đành gật đầu đồng ý.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 912: Không Phải Chỉ Là Ngủ Một Đêm Thôi Sao



Sau khoảng một giờ, Diệp Sanh Ca nhạy bén nhận ra rằng sau đêm qua, thái độ của Kỷ Thời Đình với cô đã có một sự thay đổi lớn.
Trước đây, dù anh cũng rất tốt với cô, cũng không từ chối sự gần gũi, nhưng vẫn thiếu đi một chút gì đó.
Nhưng giờ đây, cái thiếu sót đó đã hoàn toàn biến mất, và thậm chí còn vượt xa những gì cô mong đợi.
Không chỉ giúp cô tắm rửa và mặc quần áo, khi cô ngồi vào bàn ăn, anh còn đích thân gắp thức ăn và múc canh cho cô, chỉ còn thiếu việc bón cho cô ăn nữa thôi.
Ánh mắt đen láy, dịu dàng của anh khiến cô hiếm khi cảm thấy xấu hổ.
“Anh nhìn em như vậy làm gì.” Diệp Sanh Ca cố gắng che giấu sự ngượng ngùng của mình bằng vẻ bực bội, “Chẳng phải chỉ là ngủ một đêm thôi sao.”
"Không chỉ đơn giản là ngủ một đêm." Kỷ Thời Đình mỉm cười.
“Ồ, vậy là vì hai đứa con sao?” Diệp Sanh Ca khẽ hừ một tiếng, cắn nhẹ chiếc thìa.
"Không phải chỉ có thế." Anh tiến lại gần, hôn nhẹ vào khóe môi cô để lau đi chút mứt dính.
Anh chỉ vừa nhận ra sâu sắc rằng, người phụ nữ này thực sự đã cắm rễ sâu trong lòng anh. Nếu trước đây anh còn có chút kháng cự trước sự ảnh hưởng to lớn của cô đối với mình, thì giờ đây, anh vui mừng vì cô quan trọng với anh như vậy.
Diệp Sanh Ca nhìn thẳng vào mắt anh, trái tim bỗng trở nên mềm yếu.
Cô thấy trong ánh mắt của anh sự ấm áp và tập trung mà cô đã quen thuộc từ trước. Cô đặt dao nĩa xuống và xoay người ôm lấy anh.

Cô thấy trong ánh mắt của anh sự ấm áp và tập trung mà cô đã quen thuộc từ trước. Cô đặt dao nĩa xuống và xoay người ôm lấy anh.
Kỷ Thời Đình thuận tay ôm cô, đặt cô ngồi lên đùi mình.
“Xin lỗi.” Giọng anh chưa bao giờ nghiêm túc đến thế, “Anh đã để em phải chờ quá lâu.”
Mắt Diệp Sanh Ca ươn ướt.
Cô hiểu ý anh, lúc này đây, con người của anh trước kia đã thực sự trở lại.
“Không sao, không quá lâu đâu.” Cô khẽ cắn môi, nhẹ nhàng nói, “Thật ra, dù anh không bao giờ lấy lại trí nhớ cũng không sao cả.”
Chỉ cần tình cảm của anh dành cho cô không thay đổi là đủ.
Kỷ Thời Đình luồn tay vào mái tóc cô, suy nghĩ một lát rồi khẽ cười: “Anh biết em lo lắng điều gì, yên tâm đi, anh không có ý định làm anh hùng nữa. Đã đến lúc giao việc này cho người khác rồi.”
“Vậy... anh có thể quay về không?” Diệp Sanh Ca ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Có lẽ bây giờ chưa được, nhưng anh sẽ có nhiều thời gian hơn để ở bên em và hai đứa nhỏ.”
Nếu trở lại với thân phận Kỷ Thời Đình ngay lúc này, anh rất có thể sẽ trở thành mục tiêu cho nhiều kẻ thù. Anh không muốn mạo hiểm điều đó.
Nhưng anh cũng không có ý định tiếp tục điều tra thêm nữa. Ở kinh thành, chắc chắn sẽ có người phải chịu trách nhiệm.
Mất trí nhớ không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của anh, vậy thì không cần thiết phải quá cố chấp.
Hơn nữa, bây giờ anh không chỉ có cô, mà còn có hai đứa trẻ. Anh đã bỏ lỡ quá nhiều, và anh không muốn bỏ lỡ thêm nữa.
Diệp Sanh Ca chớp mắt, hiểu được sự lo lắng của anh, nên cũng không thất vọng quá.

“Được.” Cô ôm chặt lấy anh, đắc ý nói, “Xem ra anh chỉ có thể làm người đàn ông đứng sau lưng em thôi.”
Kỷ Thời Đình bật cười.
Sau bữa ăn, hai người tạm chia tay.
Nhưng lần này, người không nỡ rời xa lại là Kỷ Thời Đình.
“Chẳng phải anh đã nói là công việc đã giúp em xử lý rồi sao?” Anh ôm cô vào lòng, giọng điệu không vui, “Không đi làm không được sao?”
“Dù em không đưa ông York đi tham quan công ty thì cũng còn nhiều lịch trình khác đã sắp xếp rồi, sao có thể thất hứa được.” Diệp Sanh Ca mỉm cười an ủi, “Anh yên tâm, xong việc em sẽ về ngay. Rồi anh đến biệt thự Thiên Phàm, được không?”
Kỷ Thời Đình thở dài, cuối cùng cũng đồng ý với sự sắp xếp này: “Được.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 913: "tôi Hoàn Toàn Bình Thường!"



Chương 913: "tôi Hoàn Toàn Bình Thường!"

Đừng bỏ lỡ, nội dung này chỉ có tại To̴idoc.
Kỷ Thời Đình quay lại viện nghiên cứu của Cố Dĩ Mặc.
Cố Dĩ Mặc không nghe điện thoại, nên Kỷ Thời Đình đi thẳng đến chỗ anh hay sinh hoạt. Quả nhiên, vào giữa buổi chiều, Cố Dĩ Mặc đang ngồi trên sofa, quấn chăn kín mít, mặt mày trắng bệch, mắt trân trân như bị hoảng sợ lớn.
"Có chuyện gì vậy?" Kỷ Thời Đình ngồi xuống đối diện anh, "Nghe nói cậu bỏ chạy khỏi câu lạc bộ giữa đêm, chẳng lẽ không được vui sao?"
Từ "vui" khiến khuôn mặt Cố Dĩ Mặc nhăn nhó: "Tôi thề sẽ không bao giờ đến những nơi đó nữa! Dù anh có đe dọa tôi cũng đừng hòng!"
Kỷ Thời Đình nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý: "Tôi nghĩ cậu đang xấu hổ giận dữ thôi. Chẳng lẽ tối qua cậu không cương nổi?"
Cố Dĩ Mặc lập tức như một con sư tử xù lông: "Ai nói chứ!"
Chương 913: "tôi Hoàn Toàn Bình Thường!"
"Vậy thì cậu chỉ không giữ được lâu thôi." Kỷ Thời Đình chặc lưỡi, ngồi xuống đối diện anh, "Thiếu kinh nghiệm, chuyện bình thường."
Mặt Cố Dĩ Mặc đỏ bừng, giọng đầy hy vọng: "Thật sao? Anh cũng thế lúc đầu à?"
Kỷ Thời Đình nhếch môi cười: "Xem ra tôi đoán đúng rồi."
"Cái gì mà đoán đúng! Tôi hoàn toàn bình thường!" Cố Dĩ Mặc lại bùng nổ.
Kỷ Thời Đình bật cười.
Cố Dĩ Mặc tức đến phát điên, đẩy máy tính xách tay về phía anh: "Đây, chúng ta đã tìm ra vài địa điểm mà có thể là nơi Cảnh Chí Viễn tiến hành các thí nghiệm bất hợp pháp đúng không? Tôi vừa nghiên cứu và nghĩ rằng đây mới thực sự là nơi đặt cơ sở nghiên cứu."
Anh chỉ vào một trong những địa chỉ.
"Nhà hàng Dạ Yến?" Kỷ Thời Đình nhướng mày, "Lý do?"
"Thứ nhất, vì nơi này có yêu cầu rất cao mới được vào, không phải ai cũng dễ dàng vào được. Thứ hai, nó nổi lên một cách bí ẩn, không giống các câu lạc bộ khác."
"Hai lý do đó chưa đủ thuyết phục."
"Dù sao thì anh cứ tin tôi, nếu sai, tôi sẽ chặt đầu mình giao cho anh!" Cố Dĩ Mặc tức giận đáp.
Kỷ Thời Đình nhìn màn hình máy tính, ghi nhớ địa chỉ rồi nhếch môi cười: "Được."
---
Chiều tối, tại biệt thự Thiên Phàm.

Chiều tối, tại biệt thự Thiên Phàm.
Nghe tiếng xe chạy vào cổng, cô quản gia Tú lập tức lên tầng hai, tươi cười gọi hai đứa trẻ đang chơi trong phòng đồ chơi: "A Chân , Khuynh Nhi, đã đến giờ ăn tối rồi!"
Cả hai đang hợp tác xây dựng mô hình, nghe gọi ăn tối liền nhảy cẫng lên từ sàn nhà.
"Bà Tú, mẹ cháu về chưa?" A Chân nắm tay em gái hỏi.
"Mẹ cháu về rồi. Lúc cô lên lầu, xe đã qua cổng chính." Cô Tú nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
"Tuyệt quá!" Hai đứa trẻ vội chạy ra ngoài, đôi chân nhỏ bé chạy thình thịch xuống cầu thang, mặc kệ chị Tú gọi chậm lại phía sau.
Chẳng mấy chốc, chúng đã chạy đến tầng dưới, rồi lao ra cửa. Quả nhiên, xe đã dừng trước cổng.
Cả hai ngước lên, chờ đợi mẹ bước xuống. Nhưng khi cửa xe mở, người bước ra lại là một người đàn ông cao lớn.
Anh đóng cửa xe lại và thản nhiên đi về phía hai đứa trẻ. Khi đến gần, anh đứng thẳng trước mặt chúng.
Cả hai tròn mắt nhìn anh đầy kinh ngạc, rồi nhìn nhau.
"Sao thế, không nhận ra chú à?" Kỷ Thời Đình nhìn hai đứa trẻ, không kìm được nụ cười.
"Nhận ra chứ! Tất nhiên là nhận ra!" A Chân chớp mắt, "Nhưng... sao chú lại lái xe của mẹ cháu?"
Kỷ Thời Đình cúi xuống trước mặt chúng, giọng khàn khàn: "Các cháu nên gọi chú là gì nhỉ?"
------------------------------
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 914: Bố Ơi, Bố Nói Là Phải Giữ Lời Nhé!



Chương 914: Bố Ơi, Bố Nói Là Phải Giữ Lời Nhé!
0
Khám phá nội dung duy nhất chỉ có tại Tоidoc!
Hai đứa trẻ mở to mắt nhìn, sau đó lại quay sang trao đổi với nhau qua ánh mắt.
【Có vẻ như bố đã biết rồi.】
【Không thì sao bố lại lái xe của mẹ về? Chắc mẹ đã nói với bố rồi.】
【Vậy thì chúng ta...】
Sau khi trao đổi xong, cả hai đồng thanh kêu lên: “Bố ơi!”
Trái tim Kỷ Thời Đình bỗng chùng xuống, anh lập tức dang tay ôm chặt hai đứa vào lòng.
“A Chân, Khuynh Nhi,” giọng anh đã khàn đặc, “Bố đã về rồi, xin lỗi các con.”
Buổi trưa, Diệp Sanh Ca đã để lại tài xế và xe cho anh, nhờ đó anh có thể trở về mà không gây sự chú ý.
Ban đầu anh định đợi đến khi trời tối, nhưng anh không thể chờ thêm một phút nào nữa. Anh không ngờ rằng vừa xuống xe đã thấy hai đứa trẻ đợi ở cửa, đôi mắt tràn đầy sự mong mỏi của chúng khiến tim anh đập mạnh, cho dù ánh mắt ấy không dành cho anh thì cũng đã khiến anh rung động.
Hai đứa nhỏ dựa vào vai Kỷ Thời Đình, đôi mắt chớp chớp, rồi bất ngờ cùng nhau bật khóc thút thít.
Kỷ Thời Đình ngơ ngác một lúc, rồi mới nhận ra rằng hai đứa đang khóc.
“Sao thế?” Anh gần như không biết phải làm sao, nhìn vào những gương mặt nhỏ nhắn cố gắng kìm nén nỗi buồn của hai đứa, trái tim anh quặn thắt, “Có chuyện gì, nói với bố đi, đừng khóc.”

“Sao thế?” Anh gần như không biết phải làm sao, nhìn vào những gương mặt nhỏ nhắn cố gắng kìm nén nỗi buồn của hai đứa, trái tim anh quặn thắt, “Có chuyện gì, nói với bố đi, đừng khóc.”
“Bố ơi, con và anh tưởng... tưởng là bố không cần tụi con nữa.” Khuynh Nhi nức nở nói.
“Sao có thể chứ?” Trái tim Kỷ Thời Đình đau như cắt, “Bố chỉ gặp phải một số chuyện nên mới về muộn như vậy. Bố thương các con còn không kịp, sao có thể bỏ rơi các con được.”
“Bố ơi...” A Chân nghẹn ngào gọi anh, “Bố về rồi, bố sẽ không đi nữa chứ?”
Cổ họng Kỷ Thời Đình nghẹn lại, anh nhớ đến những địa chỉ mà anh đã thấy ở chỗ Cố Dĩ Mặc, trong một khoảnh khắc anh ngập ngừng.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của hai đứa nhỏ, anh lập tức quyết định.
“Tất nhiên rồi.” Anh không chút do dự gật đầu, “Bố sẽ ở nhà với các con.”
Khuynh Nhi khịt khịt mũi: “Bố nói là phải giữ lời đấy nhé.”
“Ừ.” Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, giọng anh khàn khàn, “Bố hứa với con.”
Hai đứa nhỏ nghe được câu trả lời hài lòng, liền ôm chặt lấy cổ anh bằng đôi bàn tay mềm mại.
“Không khóc nữa nhé?” Kỷ Thời Đình dịu dàng nói.
A Chân ngượng ngùng dụi mắt: “Con đâu có khóc, là do em gái lây cho con thôi.”
Khuynh Nhi lè lưỡi làm mặt xấu với anh: “Không phải, rõ ràng là anh lây cho em mà.”
“Em gái à, khóc cũng không phải là chuyện xấu hổ gì, sao em lại nói dối như thế.” A Chân nghiêm túc giáo huấn.
“Anh không chịu thừa nhận thì có.” Khuynh Nhi nhíu mũi nhỏ lại, “Bố ơi, bố phân xử đi.”
Kỷ Thời Đình nghe hai đứa cãi vặt trẻ con, chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn.

“Là lỗi của bố.” Anh mỉm cười, “Hai đứa không ai khóc cả.”
Hai đứa nhỏ lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Kỷ Thời Đình ôm hai đứa bước vào nhà, và đột nhiên gặp phải một người phụ nữ trung niên với gương mặt đẫm lệ.
Anh ngay lập tức nhận ra, đó chính là “chị Tú” mà Diệp Sanh Ca đã nhắc đến.
Vì vậy, anh khẽ gọi một tiếng.
Chị Tú ngay lập tức bật khóc: “Thiếu gia, thật sự là cậu sao, tôi còn tưởng mình đang mơ! Trời ơi! Thật sự... quá tốt rồi! Phu nhân có biết không? Ông cụ có biết không? Để tôi gọi điện cho họ.”
“Phu nhân đã biết rồi, cô ấy sẽ sớm trở về. Còn ông nội, tôi sẽ liên lạc ngay bây giờ.” Kỷ Thời Đình khàn giọng trả lời.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 915: Cuối Cùng Cả Nhà Đã Đoàn Tụ



"Thiếu gia, mấy năm nay cậu đã đi đâu vậy?" Chị Tú vừa nói vừa lau nước mắt. "Cậu không biết đâu, sức khỏe của ông cụ ngày càng kém. Nếu không phải vì hai đứa nhỏ, có lẽ ông ấy đã không thể gắng gượng thêm nữa. Còn thiếu phu nhân, cô ấy thực sự đã chịu rất nhiều khổ sở, ngày nào cũng nhớ cậu... Cả hai đứa nhỏ, chúng thậm chí không dám đòi mẹ cho bố."
Chị Tú nói năng lộn xộn, chỉ muốn kể hết mọi chuyện trong ba năm qua cho anh biết.
Kỷ Thời Đình cảm thấy đau nhói trong lòng.
"Ừ, tôi biết rồi." Anh nghẹn ngào, cổ họng khô khốc. "Tôi sẽ không rời đi nữa."
"Tốt, tốt." Chị Tú cố gắng nở nụ cười, "Cậu hãy nói chuyện với bọn trẻ đi, chúng nhớ cậu lắm. Tôi sẽ vào bếp xem sao, cuối cùng cả nhà đã đoàn tụ rồi..."
Nói rồi, cô Tú chạy vội vào bếp, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía phòng khách.
Kỷ Thời Đình ngồi xuống sofa, ôm hai đứa trẻ trong vòng tay. Anh nhìn ánh mắt đầy ngưỡng mộ của chúng và khẽ mỉm cười: "Giúp bố một việc, được không?"
Cả hai đứa nhỏ gật đầu mạnh mẽ.
Vài phút sau, ở căn nhà lớn của ông cụ, ông nhận được cuộc gọi từ cô cháu gái yêu quý, báo rằng Kỷ Thời Đình đã trở về. Ông suýt chút nữa thì bị cơn đau tim làm cho choáng váng vì quá vui mừng. Ngay sau khi cúp máy, ông lập tức gọi chú Cận chuẩn bị xe, không chần chừ thêm một giây nào, tức tốc đến biệt thự Thiên Phàm.

"Cụ cố vui lắm." Sau khi kết thúc cuộc gọi, Khuynh Nhi lại nhào vào lòng Kỷ Thời Đình. "Bố ơi, ai cũng nhớ bố. Bố về rồi, ai cũng vui. Con cũng rất vui."
Kỷ Thời Đình cười, xoa đầu cô bé, rồi nhìn sang A Chân : "A Chân có vui không?"
"Chỉ cần bố làm cho mẹ vui, con sẽ vui." A Chân đáp với vẻ rất nguyên tắc.
Kỷ Thời Đình bật cười. Nghĩ ngợi một lúc, anh nắm lấy tay cậu bé, nghiêm túc nói: "Bố hứa với con, từ nay về sau, mẹ sẽ chỉ có một cảm xúc duy nhất là vui vẻ, miễn là có bố ở bên."
A Chân bị sự chân thành trong lời hứa của bố làm cảm động, nghiêm túc đáp lại: "Con tin bố."
"Con cũng tin bố." Khuynh Nhi chớp đôi mắt to tròn, rồi yêu cầu: "Con muốn bố kể chuyện trước khi đi ngủ."
"Con muốn bố lắp ráp Gundam với con."
"Con muốn bố dạy con tập kiếm."
"Con muốn bố dạy con học chữ."
Hai đứa trẻ cứ thế thi nhau đưa ra yêu cầu. Kỷ Thời Đình nghe xong, nở nụ cười dịu dàng, không chút do dự đáp: "Được, bố hứa với các con, từ nay thời gian của bố sẽ dành hết cho các con, được không?"
Từ những yêu cầu của hai đứa, Kỷ Thời Đình cũng phần nào nhận ra tính cách của chúng. A Chân có vẻ trầm tĩnh, điềm đạm hơn, trong khi Khuynh Nhi lại hoạt bát và hiếu động hơn.
Hai đứa trẻ vui sướng hét lên, cười rạng rỡ.
"Nhưng bố không hiểu, các con đã biết bố là bố của mình, vậy tại sao lại giả vờ không biết bố hôm đó?" Kỷ Thời Đình nhướng mày, tò mò hỏi.
Cả hai đứa liền cúi đầu, có vẻ hơi lúng túng.
A Chân cười ngượng ngùng: "Tại bố không nhớ chúng con..."

"Mẹ muốn cho bố một bất ngờ, cũng là cho chúng con một bất ngờ, nên chúng con phải giả vờ không biết." Khuynh Nhi cười khúc khích.
Kỷ Thời Đình khẽ thở dài.
Anh đã thực sự quên đi tất cả, đến mức không nhận ra đây là những đứa con của mình.
"Ngày mai là sinh nhật của các con, bố đã chuẩn bị quà cho các con rồi. Không biết các con có thích không." Anh mỉm cười, "Còn quà sinh nhật của năm ngoái và năm trước nữa, bố cũng sẽ bù cho."
"Thật tuyệt quá!" Cả hai đứa nhỏ đều sáng bừng đôi mắt, đồng thanh hỏi: "Quà đâu rồi ạ?"
"Quà ở trên xe, nhưng ngày mai mới được mở." Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng nói, "Nếu không thích, bố sẽ mua quà khác cho các con."
"Quà bố mua, con đều thích." Hai đứa lại đồng thanh đáp.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 916: Bố Ơi, Sau Này Bố Sẽ Ngủ Chung Với Mẹ, Đúng Không?



Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Kỷ Thời Đình đã bị hai đứa trẻ làm cho xúc động đến mức mắt anh mấy lần đỏ hoe.
Diệp Sanh Ca nói không sai, hai đứa nhỏ này thật sự ngọt ngào lạ thường, không biết chúng thừa hưởng điều đó từ ai.
Hai đứa nhỏ hăng hái chia sẻ với anh những sở thích của chúng, kéo anh đi xem phòng đồ chơi và phòng sưu tầm của mình, tất nhiên còn cả phòng ngủ của chúng.
Cuối cùng, chúng còn dẫn anh vào phòng ngủ chính.
“Mẹ thường ngủ ở đây.”
“Mẹ chỉ ngủ một mình thôi, thỉnh thoảng con và anh trai mới đến đây ngủ cùng mẹ.”
“Bố ơi, sau này bố sẽ ngủ chung với mẹ, đúng không?”
Kỷ Thời Đình nhìn chiếc giường lớn trong phòng, trong đầu lại hiện lên những cảnh tượng của đêm qua, cổ họng anh khẽ động, giọng nói khàn khàn: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy con với anh có thể ngủ chung với bố mẹ không?” Khuynh Nhi nhỏ nhẹ đề nghị.
Kỷ Thời Đình nhướn mày cười: “Thỉnh thoảng thì được.”
Trong vòng nửa tiếng, Kỷ Thời Đình đã nhanh chóng quen thân với hai đứa trẻ và cũng dần quen thuộc với biệt thự Thiên Phàm.
Lúc này, anh chợt nhận ra một cách rõ ràng rằng mình đã về nhà, đây chính là nhà của anh.
Cuối cùng, anh bế hai đứa nhỏ vào phòng rửa tay, rồi bế chúng ra phòng ăn.

Cuối cùng, anh bế hai đứa nhỏ vào phòng rửa tay, rồi bế chúng ra phòng ăn.
Sức lực của Kỷ Thời Đình rất lớn, anh không cảm thấy mệt mỏi dù phải bế hai đứa đi lại. Hai đứa nhỏ rõ ràng rất thích được anh bế cao, cười khúc khích không ngừng.
Ngồi xuống bàn ăn, hai đứa vẫn chưa nỡ rời khỏi vòng tay anh.
Chẳng bao lâu sau, ông cụ cũng đến.
Khi nhìn thấy Kỷ Thời Đình, ông cụ gần như rơi nước mắt.
Kỷ Thời Đình nhìn người ông với mái tóc bạc phơ trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi sâu sắc. Anh đã biết đến sự hiện diện của ông từ lâu, nhưng chỉ đến lúc này, anh mới thực sự nhận ra đây là người thân duy nhất đã nuôi nấng anh khôn lớn.
Kỷ Thời Đình bảo hai đứa trẻ ở lại phòng ăn ăn điểm tâm, sau đó cùng ông cụ đến phòng khách, thú nhận về những gì anh đã trải qua và kết quả điều tra của mình trong thời gian qua. Tuy nhiên, anh giấu chuyện Kỷ Tử Lương vẫn còn sống.
Nghe xong, ông cụ gần như chết lặng, không nói nên lời.
Ông cụ đỏ mắt: “Mất trí nhớ cũng chẳng sao, chuyện của công ty con cứ từ từ tiếp nhận, giúp đỡ vợ con một tay. Nhưng… đừng đi nữa.”
“Ông yên tâm.” Kỷ Thời Đình không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh hứa, “Con sẽ không đi nữa, những gì xảy ra ở kinh thành không còn liên quan gì đến con.”
“Được rồi.” Ông cụ gật đầu mãn nguyện, “Đợi vợ con về, chúng ta cùng nhau ăn một bữa thật ngon. Hôm nay con nhất định phải uống với ông hai chén!”
“Ông à, sức khỏe của ông…”
“Ông khỏe lắm, dù có chỗ nào không khỏe thì giờ thấy con về rồi, mọi thứ đều khỏe lại!” Ông cụ vui vẻ vỗ vai anh, mắt đỏ hoe, “Hôm nay ông vui lắm!”
Kỷ Thời Đình mỉm cười gật đầu: “Được ạ.”

Khi ông cụ trở lại phòng ăn để nói chuyện với hai đứa nhỏ, Kỷ Thời Đình gọi điện cho Diệp Sanh Ca.
Anh biết rõ lịch trình của cô, theo lý thuyết, cô đã sắp về đến nhà.
Thế nhưng, cuộc gọi không ai nghe máy.
Kỷ Thời Đình nhíu mày, đợi một phút rồi gọi lại lần nữa, nhưng vẫn không ai bắt máy.
Anh lập tức gọi cho Tôn Diệp, lần này điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.
Phải mất một lúc lâu, Tôn Diệp mới đưa điện thoại lên tai, giọng đầy lo lắng và hoảng sợ: “Tổng giám đốc, phu nhân không thấy đâu cả!”
Trong khoảnh khắc đó, tim Kỷ Thời Đình như ngừng đập, đồng tử giãn to đến cực độ.
“Gửi cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến ngay.” Nói rồi, anh đã bước nhanh ra ngoài, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 917: Vì Cậu Chỉ Là Cái Cớ, Thật Ra Là Bà Ta Ghét Phu Nhân



“... Lúc 5:30, tôi và phu nhân kết thúc một cuộc họp và rời khỏi công ty. Phu nhân không thích có quá nhiều vệ sĩ khi ra ngoài, nên trên xe chỉ có tôi và Phong Cảnh. Phong Cảnh là người lái xe. Trên đường đi, phu nhân nhận được một cuộc gọi... là từ phu nhân Tiêu.”
Trong điện thoại, Tôn Diệp đang mô tả lại cảnh tượng lúc đó với Kỷ Thời Đình: "Sau khi nghe xong cuộc gọi, phu nhân bảo Phong Cảnh lái xe đến trung tâm thương mại. Tôi đi cùng phu nhân lên tầng thượng của nhà hàng trà, và đứng bên ngoài chờ. Lúc đó, tôi thấy phu nhân Tiêu đang nói chuyện với phu nhân một cách khá kích động. Vài phút sau, tôi định vào xem tình hình thì bị ai đó đánh ngất. Nếu không phải Phong Cảnh phát hiện điều bất thường và lên kiểm tra, có lẽ tôi vẫn chưa tỉnh. Khi Phong Cảnh lên, cả phu nhân và phu nhân Tiêu đều đã biến mất."
Kỷ Thời Đình lộ vẻ mặt đầy sát khí: “Phu nhân Tiêu, tức là mẹ ruột của tôi, Hứa Thiệu Khánh.” 0
1
“Vâng.” Tôn Diệp gật đầu. “Tôi vừa kiểm tra và thấy xe của bà ta đang trên đường về Tiêu gia. Phong Cảnh đã đưa người đuổi theo, chắc sắp bắt kịp.”
“Nhà hàng trà còn ai ở đó không?”
“Khi tôi tỉnh lại, nơi đó đã trống rỗng. Lúc chúng tôi đến, nhà hàng vốn đã không có nhiều khách, chỉ có vài nhân viên phục vụ.”
“Đây là một cái bẫy.” Giọng Kỷ Thời Đình lạnh băng. “Xem ra Hứa Thiệu Khánh cũng là đồng phạm.”
“Tôi…”
“Khi Phong Cảnh bắt được bà ta, cậu hãy thẩm vấn. Tuyệt đối không để lộ rằng tôi còn sống.” Kỷ Thời Đình nói lạnh lùng, ra lệnh cho tài xế lái xe đến viện nghiên cứu của Cố Dĩ Mặc.

“Khi Phong Cảnh bắt được bà ta, cậu hãy thẩm vấn. Tuyệt đối không để lộ rằng tôi còn sống.” Kỷ Thời Đình nói lạnh lùng, ra lệnh cho tài xế lái xe đến viện nghiên cứu của Cố Dĩ Mặc.
“Rõ.” Tôn Diệp vừa dứt lời thì bất ngờ thốt lên: “Phong Cảnh đã bắt được người rồi!”
“Tôi đợi điện thoại của cậu.” Kỷ Thời Đình vừa kết thúc cuộc gọi thì nhận được một cuộc gọi khác từ Kỷ Tử Lương.
"Tiểu Khôn đã mất tích cả ngày rồi. Lúc đầu lão Viên tưởng nó đi chơi nên không để ý, nhưng vừa phát hiện ra là không thể liên lạc được với nó. Thời Đình, có phải nó đã đi tìm con không?"
Ánh mắt Kỷ Thời Đình lập tức trở nên sắc bén.
Viên Tuấn Khôn tất nhiên không đến tìm anh, nhưng chuyện hắn biến mất cả ngày lại trùng hợp với việc Diệp Sanh Ca bị bắt cóc. Chắc chắn giữa hai sự việc có mối liên hệ.
“Không, cậu ta không tìm con.” Giọng Kỷ Thời Đình lạnh nhạt. “Bảo lão Viên tự lo liệu.”
“Thời Đình!” Kỷ Tử Lương không ngờ Kỷ Thời Đình lại thờ ơ như vậy.
“Tôi còn có chuyện.” Kỷ Thời Đình nói rồi cúp máy.
Ngay sau đó, anh gọi về biệt thự Thiên Phàm, đơn giản giải thích tình hình cho ông nội và dặn dò một số việc, nhờ ông trấn an hai đứa trẻ. Ông nội đồng ý không chút do dự.
Kỷ Thời Đình vừa kết thúc cuộc gọi thì Tôn Diệp lại gọi đến.
“Tổng giám đốc, ngài đoán đúng rồi! Phu nhân Tiêu đã thừa nhận có người nói với bà ta rằng chỉ cần lừa được phu nhân đến nhà hàng trà, họ sẽ nói cho bà ta biết tin tức về ngài... Bà ta nói bà làm vậy cũng chỉ vì lo cho ngài.”
Kỷ Thời Đình mím chặt môi, gương mặt lạnh lùng đến mức các cơ má căng lên.
Anh biết rõ mối quan hệ của mình với mẹ ruột không thân thiết, nhưng không ngờ Hứa Thiệu Khánh lại ngu ngốc đến mức này.
“Tổng giám đốc, tôi nói không phải chứ, phu nhân Tiêu viện cớ là vì ngài, nhưng thật ra bà ta ghét phu nhân mới là sự thật... Khi ngài để lại di chúc, giao toàn bộ tài sản cho phu nhân, phu nhân Tiêu đã không hài lòng từ lâu rồi…” Tôn Diệp không kìm được mà nói thẳng.

“Bảo Phong Cảnh tìm vài người canh chừng bà ta. Trước khi tôi trở về, không để bà ta rời khỏi.” Kỷ Thời Đình cười lạnh, “Chuyện của Tiêu gia, ông nội sẽ có lời giải thích."
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 918: Đây Là Một Cái Bẫy



Kỷ Thời Đình liên tục gọi vài cuộc điện thoại, và khi mọi việc đã được sắp xếp xong, xe cũng vừa đến nơi.
Cố Dĩ Mặc đã thu xếp xong một đống đồ đạc lớn và đang chờ sẵn. Thấy Kỷ Thời Đình trong xe, anh ta lập tức mở cửa xe và lên ghế ngồi.
Kỷ Thời Đình bảo tài xế xuống xe, dặn anh ta tự lái xe về biệt thự Thiên Phàm, sau đó anh ngồi vào ghế lái và khởi động xe.
“Những thứ anh cần, tôi đều mang rồi. Nhưng, anh thực sự muốn đích thân đi sao? Tôi cảm thấy rõ ràng mục đích của bọn chúng là muốn lôi anh ra mà.” Cố Dĩ Mặc lo lắng nói.
“Bất kể mục đích của bọn chúng là gì, tôi cũng không thể không đi.” Kỷ Thời Đình giọng khàn khàn, đầy căng thẳng.
Từ lúc xảy ra sự việc đến giờ, anh luôn giữ được sự bình tĩnh. Mọi thông tin cần biết anh đã tìm hiểu rõ, những chỉ đạo cần thiết anh cũng đã thực hiện, nhưng sự lo lắng và sợ hãi bị dồn nén dưới đáy lòng giờ đây bỗng dưng trỗi dậy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính anh đã làm liên lụy đến Diệp Sanh Ca. Trong suốt mấy năm qua, cô vẫn bình yên vô sự, không ai có ý đồ với cô. Nhưng chỉ sau vài ngày anh trở về, cô đã bị nhắm đến.
Hành động của đối phương còn tiết lộ một thông điệp đáng lo ngại bọn chúng đã âm thầm ẩn mình trong những năm qua, không muốn thu hút sự chú ý. Nhưng việc bọn chúng bắt cóc Diệp Sanh Ca, dù chỉ để lôi kéo anh, cũng cho thấy một bước đi rất táo bạo. Điều này có nghĩa là có khả năng nghiên cứu của bọn chúng đã đạt được kết quả, và giờ chúng không còn e ngại gì nữa.
“Anh đã để lộ sơ hở ở đâu sao? Mấy ngày nay anh cũng chỉ gặp một vài người thôi mà?” Cố Dĩ Mặc lo lắng vò đầu bứt tóc.

“Anh đã để lộ sơ hở ở đâu sao? Mấy ngày nay anh cũng chỉ gặp một vài người thôi mà?” Cố Dĩ Mặc lo lắng vò đầu bứt tóc.
Kỷ Thời Đình mím môi, im lặng không nói.
Anh đoán chuyện này có liên quan đến Viên Tuấn Khôn. Gã thanh niên này tính tình bất cẩn, rất có thể đã lỡ lời để lộ điều gì đó, khiến kẻ địch chú ý. Sau khi bị bắt đi, có lẽ Viên Tuấn Khôn không thể chịu nổi áp lực, và đã để lộ thông tin về sự hiện diện của anh và Diệp Sanh Ca tại Dương Thành.
Anh luôn hành động kín đáo và thận trọng, đối phương không tìm được cơ hội tấn công anh, nhưng việc nắm được hành tung của Diệp Sanh Ca thì không quá khó khăn.
Chung quy lại, đó vẫn là sơ suất của anh.
“Tôi cần một danh tính mới, trước khi chúng ta đến Night Banquet, anh nhanh chóng chuẩn bị giúp tôi.” Kỷ Thời Đình ra lệnh.
“Chuyện đó đơn giản.” Cố Dĩ Mặc đáp, “Ngoài ra, tôi có một tin tốt cho anh. Tôi vừa nghĩ ra và đã mang theo máy in 3D. Có thể tôi sẽ sử dụng nó để làm một mặt nạ cải trang cho anh. Chỉ cần lập trình một chút phần nhận diện khuôn mặt, việc này không khó lắm. Chỉ có điều, tôi không biết độ chân thực của mặt nạ sẽ ra sao. Nếu nó quá giả thì...”
“Chúng ta còn ba giờ nữa mới đến đích. Thời gian đó đủ để anh thử nghiệm rồi.” Kỷ Thời Đình ngắt lời anh, giọng nói lạnh lùng, “Nhanh lên!”
Cố Dĩ Mặc hiếm khi lúng túng: “Được rồi, tôi sẽ lập trình ngay...”
Diệp Sanh Ca tỉnh dậy sau cơn mê, thấy mình đang ở trong một căn phòng xa hoa, xung quanh toàn là màu vàng lấp lánh. Cô lập tức nhớ đến cái tên Night Banquet—một câu lạc bộ đêm mà Kỷ Thời Đình từng kể cho cô.
Cô nhớ, buổi chiều hôm đó, Hứa Thiệu Thanh đã gọi điện cho cô, khóc lóc xin lỗi về những gì mình đã phải chịu đựng ở nhà họ Tiêu. Mặc dù Diệp Sanh Ca không thích bà ta, nhưng khi Hứa Thiệu Thanh hạ mình cầu cứu, cô vẫn không nỡ từ chối.

Vì vậy, cô đã đồng ý gặp mặt, không ngờ đó lại là một cái bẫy.
Diệp Sanh Ca không khỏi bật cười chua chát. Ngay trong ngày hôm nay, Kỷ Thời Đình vừa quyết định tránh xa những rắc rối ở kinh thành, nhưng sóng gió vẫn chưa dứt.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 919: Tôi Có Thể Không Làm Nữa Được Không?



Diệp Sanh Ca khẽ cử động, cảm thấy tay chân vẫn còn tự do, không bị trói. Cô nhanh chóng ngồi dậy và phát hiện mình đang ở một quán bar nhỏ, ngồi trên sofa. Không xa là quầy bar, nơi có một cô gái chân dài, eo thon đang nhìn cô với ánh mắt không thiện cảm.
Diệp Sanh Ca mím chặt môi, cẩn thận liếc nhìn cô ta mà không nói gì. Cô gái với dáng đi khập khiễng bước đến trước mặt Diệp Sanh Ca, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Cô mới đến phải không? Sao lại ngồi đây lười biếng mà không ra ngoài tiếp khách? Bên ngoài bận muốn chết rồi."
Đôi mắt Diệp Sanh Ca hơi mở to. Cô nhanh chóng nhận ra cô gái này chỉ là một nhân viên bình thường, không phải kẻ bắt cóc cô.
"Này, sao không trả lời hả? Có biết hôm nay có nhiều khách không? Không muốn kiếm tiền boa nữa sao?" Cô gái tỏ ra khó chịu, "Nếu không phải tôi đi giày cao gót bị trật chân, thì mấy con bé khác đã không được lợi rồi... À mà này, tôi có thể giới thiệu khách quen cho cô, cô cho tôi chút tiền hoa hồng nhé, chỉ cần 10% thôi."
Diệp Sanh Ca cố gắng bình tĩnh lại, giả vờ tỏ ra sợ hãi: "Cô... cô ơi, tôi... tôi đột nhiên hối hận rồi, tôi có thể không làm nữa được không?"
"Cái gì?" Cô gái ngạc nhiên trừng mắt. "Cô đã vào đây rồi, còn hối hận gì nữa chứ!"
"Tôi không muốn làm gì có lỗi với bạn trai mình... Tôi muốn đi về..."
"Hừ!" Cô gái cười khinh bỉ. "Cô đúng là ngốc! Tiền ở đây dễ kiếm lắm, mà không ai ép cô phải bán thân đâu. Qua một đêm thôi, cô sẽ quên mất bạn trai của mình tên gì luôn. Hơn nữa, bây giờ cô không thể ra ngoài được đâu. Hành lang và sảnh toàn người say rượu và vệ sĩ, nếu không muốn tiếp khách, thì cứ ngồi đây. Nếu không, lũ say rượu hoặc vệ sĩ kia mà thấy cô đi một mình, chúng sẽ không ngại làm gì đâu, và cô cũng chẳng có chỗ nào để kêu cứu đâu."

"Hừ!" Cô gái cười khinh bỉ. "Cô đúng là ngốc! Tiền ở đây dễ kiếm lắm, mà không ai ép cô phải bán thân đâu. Qua một đêm thôi, cô sẽ quên mất bạn trai của mình tên gì luôn. Hơn nữa, bây giờ cô không thể ra ngoài được đâu. Hành lang và sảnh toàn người say rượu và vệ sĩ, nếu không muốn tiếp khách, thì cứ ngồi đây. Nếu không, lũ say rượu hoặc vệ sĩ kia mà thấy cô đi một mình, chúng sẽ không ngại làm gì đâu, và cô cũng chẳng có chỗ nào để kêu cứu đâu."
Lời cô gái vừa dứt, cánh cửa nặng nề mở ra, một người trông như quản lý bước vào.
"Sao hai cô còn ở đây?" Quản lý giận dữ nói, "Không mau ra ngoài! Buổi tiệc rượu đang thiếu người, tối nay là khách VIP đấy."
"Quản lý, tôi bị trật chân rồi, để cô ấy đi thay tôi!" Cô gái nhanh chóng đẩy Diệp Sanh Ca về phía quản lý. "Cô ấy là người mới, có thể không hiểu chuyện, mong anh thông cảm."
Nói xong, cô gái còn nháy mắt với Diệp Sanh Ca như muốn nói "không cần cảm ơn đâu".
Diệp Sanh Ca bị đẩy mạnh về phía trước, lòng cô tràn đầy lo lắng. Quản lý không quan tâm đ ến việc Diệp Sanh Ca có phải là người mới hay không, nắm lấy vai cô và kéo cô ra ngoài: "Mau theo tôi!"
Diệp Sanh Ca cắn chặt môi, thử thăm dò bằng cách đề nghị được về nhà, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt của quản lý như thể cô là sinh vật lạ.
"Tôi đang rất bận, không có thời gian dạy bảo cô. Tóm lại, hoặc là nghe theo tôi, hoặc để hai tên to con đến 'chăm sóc' cô. Khách chưa chắc đã làm khó cô, nhưng mấy gã vệ sĩ có khi sẽ giết cô luôn đấy, cô muốn thử không?" Quản lý cười lạnh.
Diệp Sanh Ca đành im lặng. Cô cũng không dám quay lại quán bar nhỏ kia, sợ rằng bọn bắt cóc sẽ quay lại tìm cô.
Bên ngoài, khung cảnh quả thật rất xa hoa, lộng lẫy. Đúng như lời cô gái kia nói, hành lang và sảnh đầy vệ sĩ mặc áo đen, to lớn vạm vỡ. Dù cô có chút võ nghệ, nhưng cũng không dám mạo hiểm lúc này.
Cô đành phải tùy cơ ứng biến.
Quản lý kéo cô vào một phòng thay đồ, giao cô cho hai người phụ nữ trông giống thợ trang điểm. Diệp Sanh Ca đành để họ trang điểm và thay đồ cho mình. Cô cố gắng bắt chuyện để lấy thông tin, nhưng cả hai đều không quan tâm, khiến cô đành phải bỏ cuộc.
 
Back
Top Bottom