Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 890



Cổ họng Kỷ Thời Đình khẽ động, vừa lúc hai người đã đến cửa thang máy. Anh thả Diệp Sanh Ca xuống đất, với tay nhấn nút mở cửa.

Diệp Sanh Ca quay đầu định chạy.

Nhưng vừa chạy được hai bước, vòng eo mảnh mai của cô đã bị cánh tay mạnh mẽ của anh siết chặt. Kỷ Thời Đình ôm cô vào lòng, bật cười đầy tức giận: “Còn dám giở trò với anh?”

“Em còn có việc, thả em ra.” Diệp Sanh Ca lạnh lùng vừa nói vừa cố gắng gỡ tay anh ra.

Cô lo lắng về tình hình với ông York. Nếu bây giờ cô lập tức xin lỗi và giải thích, chắc chắn sẽ tốt hơn là để vài ngày sau mới nói.

Kỷ Thời Đình cười nhạt, thấy thang máy mở ra, liền bế cô lên và bước vào thang máy.

“A!” Diệp Sanh Ca hét lên, cảm giác chóng mặt làm cô suýt nôn. Nhưng ngay sau đó, anh đặt cô xuống, thân hình cao lớn của anh ép sát vào cô, giam cô giữa anh và tường thang máy.

“Em đang gây sự gì thế, hửm?” Kỷ Thời Đình nắm chặt tay cô, ép lên tường thang máy, giọng điệu bình thản.

Diệp Sanh Ca thở gấp, trừng mắt nhìn anh: “Anh quên mất những gì anh vừa làm sao? Còn dám hỏi em!”

Nói xong, cô lạnh lùng quay mặt sang một bên, từ chối nhìn anh.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình càng tối lại.

Anh thật sự không hiểu vì sao cô lại tức giận đến vậy.

Có lẽ việc cô luôn ngoan ngoãn và phụ thuộc vào anh trước đây khiến anh sinh ra một ảo tưởng nào đó, nên anh không nghĩ rằng khi cô bị chọc giận, cô lại có phản ứng mạnh mẽ như thế này.

Chỉ là một hợp đồng, không thể nào ảnh hưởng lớn đến công ty. Hơn nữa, sự hợp tác giữa T.S và Tập đoàn Weir vốn do phía Weir thúc đẩy. Ông York có thể giận, nhưng bản tính của một thương nhân sẽ khiến ông ta đưa ra những quyết định hợp lý. Do đó, Kỷ Thời Đình không hề cảm thấy có lỗi, và anh tin rằng Diệp Sanh Ca cũng hiểu điều này.

Vì vậy, cơn giận của cô là vô lý.

Trừ khi…

“Em đang tức giận vì anh đã phá hỏng màn tỏ tình của gã Tây kia sao?” Anh cúi xuống, đôi môi mỏng chạm vào môi cô, giọng nói lạnh lùng xen lẫn cơn giận.

Diệp Sanh Ca cắn chặt môi, tức đến mức run rẩy.

“Phải.” Cô nói giọng run rẩy, “Em đã định đồng ý với ông ấy rồi, nhưng bị anh phá hỏng, em ghét anh đến chết!”

Cô nói vậy, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe, ngấn nước.

Kỷ Thời Đình mím chặt môi.

Dù biết cô đang nói trong lúc tức giận, nhưng lời cô vẫn khiến tim anh co rút lại. Dù chỉ là giả thuyết, nó cũng khiến anh khó chịu vô cùng.

“Anh chỉ ghét việc người đàn ông khác dòm ngó em.” Giọng anh trầm xuống, “Anh nghĩ em sẽ vui.”

Cô chẳng phải rất thích nhìn anh ghen sao?

Diệp Sanh Ca hít mũi, cố gắng bình tĩnh lại.

Cô cảm thấy oan ức, nhưng làm gì được? Người đàn ông này đã mất trí nhớ, về lý mà nói, cũng không phải lỗi của anh. Dù cô có làm ầm lên thì anh cũng không thể trở lại như ba năm trước.

“Đúng, anh nói đúng.” Cô nói với giọng khàn khàn, “Em không nên cãi nhau với anh.”

“Hết giận rồi?” Kỷ Thời Đình nhếch môi cười, ngón tay cái áp lên môi cô.

“Hết rồi, anh về phòng nghỉ ngơi đi.” Cô khẽ nói, “Tối nay em còn phải về nhà.”

Kỷ Thời Đình cau mày, hừ lạnh một tiếng, bàn tay nóng rực trượt xuống và nắm lấy hông cô.

“Sao, không muốn nữa à?” Giọng anh khàn khàn, “Trước đây chẳng phải em cầu xin tôi sao?”

Diệp Sanh Ca đỏ bừng mặt: “Không muốn, không có tâm trạng.”

“Ồ, vậy là em vẫn còn giận.” Đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn cô, “Thế thì càng không thể để em đi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 891



“Anh…” Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh, nhưng cô đã không còn sức để cãi nhau với anh nữa.

“Tối nay, thời gian của anh đều dành cho em, được không?” Kỷ Thời Đình cười khẽ, giọng đầy dịu dàng.

“Chẳng lẽ em còn phải cảm ơn anh vì sự ban ơn này sao?” Diệp Sanh Ca cười chua chát, tự giễu.

Kỷ Thời Đình nhướng mày một chút.

“Vậy để anh nói theo cách khác.” Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô, “Tối nay ở lại, được không? Anh nhớ em.”

Diệp Sanh Ca cảm thấy sống mũi cay cay, cô dựa đầu vào vai người đàn ông này. Rõ ràng đây là vòng tay và hơi thở quen thuộc, rõ ràng anh đã cố gắng dỗ dành cô, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy buồn bã vô cùng.

Kỷ Thời Đình nhìn đôi mắt đỏ hoe cùng dáng vẻ khóc nức nở không thể kìm nén của cô, trái tim anh đau nhói.

Đúng lúc này, thang máy “đinh” một tiếng và dừng lại.

Anh bế cô ra khỏi thang máy, nhanh chóng tìm được số phòng, quẹt thẻ và bước vào. Thấy người phụ nữ trong lòng vẫn còn mơ màng và yếu ớt, yết hầu anh khẽ động, anh ôm cô ngồi xuống ghế sofa.

“Anh sẽ gọi họ mang thêm thức ăn lên.” Ngón tay dài của anh giữ lấy cằm cô, nâng mặt cô lên để cô nhìn vào mắt anh, “Em có muốn không?”

Diệp Sanh Ca khẽ gật đầu, dường như không quan tâm, sau đó lại gục đầu vào vai anh.

Kỷ Thời Đình hơi ngạc nhiên, ôm cô chặt hơn một chút, rồi khẽ trầm ngâm: “Nếu vụ hợp tác thất bại, chứng tỏ York là kẻ nhỏ nhen. Đối tác như vậy vốn dĩ cũng không đáng tiếc.”

Diệp Sanh Ca cắn môi: “Nhưng nếu đối tác tiếp theo còn tệ hơn, anh cũng phá hoại sao? Những người em tiếp xúc đều là CEO của các tập đoàn lớn hoặc quan chức cấp cao, hầu hết đều là đàn ông. Có người nhìn vào cổ phần T.S của em, muốn kết hôn với em. Có kẻ nghĩ em dễ bắt nạt, tùy tiện chiếm lợi bằng lời nói. Thậm chí có người cho rằng em cô đơn đến phát điên, còn trực tiếp đề nghị qua đêm một lần…”

Kỷ Thời Đình càng nghe càng tức giận: “Chúng muốn chết sao! Là những ai, em còn nhớ không?”

Anh đã từng nghe Kiều Nghiễn Trạch nói rằng cô rất được nhiều người yêu thích, nhưng không ngờ những kẻ tỏ ra “quan tâm” đến cô phần lớn đều mang ý xấu, thiếu tôn trọng và đầy sỉ nhục như vậy.

“Họ là ai không quan trọng. Thường thì đó chỉ là một chiến thuật. Họ nghĩ rằng sỉ nhục em có thể đánh gục tâm lý em, từ đó chiếm ưu thế trong đàm phán.” Diệp Sanh Ca hít mũi, “Tất nhiên, em sẽ không dễ dàng để họ được như ý.”

Cơn giận trong lòng Kỷ Thời Đình vẫn chưa nguôi. Anh nắm chặt tay cô, đưa lên môi mình, giọng khàn khàn: “Xin lỗi.”

Lẽ ra cô không nên phải chịu đựng những chuyện này, vì đó vốn dĩ không phải trách nhiệm của cô.

“Vậy nên, anh cũng nên hiểu rằng đối tác như York đã là hiếm có rồi. Ít nhất, anh ta không thiếu tôn trọng em.” Diệp Sanh Ca cắn môi, “Thế mà anh lại nói em đang bợ đỡ, cười nịnh nọt anh ta.”

Kỷ Thời Đình sững lại một lúc, nhưng không thể phủ nhận.

Lúc nãy, trong cơn giận, quả thực anh đã nói như vậy.

“Lúc nãy anh lỡ lời.” Vừa áy náy vừa đau lòng, anh nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, “Anh xin lỗi, được không?”

“Không chỉ thế, đôi khi em còn cố tình kéo dài, để họ nghĩ rằng họ có cơ hội với em. Như vậy, họ mới chịu nhượng bộ trong những điểm nhỏ nhặt.” Diệp Sanh Ca nói, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào anh. “Thực ra, với York, em cũng tính làm như vậy. Ít nhất, em sẽ để lại chút khoảng trống, không từ chối dứt khoát.”

Đồng tử Kỷ Thời Đình khẽ co lại, trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh hiện lên một cảm xúc khó lường.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 892



Diệp Sanh Ca không thể nhận ra cảm xúc của Kỷ Thời Đình, nhưng cô cũng không quan tâm anh có giận hay không, cô nói hết tất cả trong một hơi.

“Em không có nhiều kinh nghiệm, khả năng cũng có hạn, nhưng những người em đối mặt đều là những kẻ lão luyện. Để đạt được mục tiêu, em phải dốc hết sức, ngay cả khi cảm thấy ghê tởm đối phương, em vẫn phải giữ nụ cười trên mặt… vì em không đủ bản lĩnh để cứng rắn. Quan trọng nhất là, em không thể thất bại. Mọi người đều đang chờ em mắc sai lầm, một số thành viên trong hội đồng quản trị thì háo hức muốn thay thế em. Nếu chuyện đó xảy ra…”

Diệp Sanh Ca nói đến đây, giọng bỗng nghẹn lại.

Người đàn ông này đã không còn nhớ gì, vì vậy anh không thể hiểu cô đã nỗ lực như thế nào để giữ gìn tâm huyết của anh. Cũng như anh không nhớ cô đã từng đam mê diễn xuất ra sao, nên không thể hiểu được cô đã hy sinh lớn đến mức nào.

Cô không muốn kể khổ, nhưng sau bao lâu chờ đợi anh trở về, cuối cùng anh lại quên hết mọi thứ. Anh không còn như xưa, không còn hiểu được vì sao cô không thể đắc tội với đối tác như York, cũng không thể hiểu nỗi đau và sự tổn thương của cô.

Cô biết đó không phải lỗi của anh, nhưng cô không thể không buồn.

Kỷ Thời Đình thở dài nặng nề, một lúc sau, anh đưa tay vuốt v e gương mặt cô, giọng khàn khàn: “Nếu cảm thấy mệt, em có thể giao lại công việc này. Anh không quan tâm đ ến vị trí này, em không cần phải chịu đựng chỉ để chờ anh.”

“Em đã cố gắng đến tận bây giờ, anh bảo em từ bỏ, chẳng phải công sức ba năm qua của em đều đổ sông đổ bể sao?” Cô hít mũi, “Hơn nữa, giờ T.S cũng là tâm huyết của em, em không nỡ để người khác phá hủy nó.”

Kỷ Thời Đình nhếch môi cười, đôi mắt đen sâu thẳm.

“Được.” Anh kéo cô lại gần hơn. “Vụ hợp tác với Tập đoàn Weir sẽ không thất bại đâu, anh hứa với em, được không? Nếu ai dám bắt nạt em, cứ nói với anh, anh sẽ giúp em đòi lại công bằng.”

Còn những kẻ đã bắt nạt cô trong mấy năm qua, anh sẽ dần dần tìm ra hết.

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh trở nên âm u hơn.

Cuối cùng, Diệp Sanh Ca đưa tay vòng qua cổ anh, giọng nhẹ nhàng: “Nhưng anh lúc nào cũng bận, đến nói chuyện với em cũng chẳng có thời gian.”

Anh nhướn mày, rồi bất ngờ bật cười: “Anh hiểu rồi, cuối cùng thì cũng chỉ vì anh bỏ bê em.”

Không lạ khi cô hôm nay nổi giận lớn như vậy.

Diệp Sanh Ca bực bội lấy đầu húc anh: “Ai thèm quan tâm chứ, em đã bảo là muốn về nhà rồi mà, là anh không chịu thả em đi!”

“Ở bên anh không phải là về nhà sao.” Anh nhếch môi đầy ẩn ý, “Hay là em đang giấu ai ở nhà?”

Diệp Sanh Ca hừ một tiếng: “Đúng vậy, em giấu hai người rất quan trọng, có họ rồi thì anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Ngoại trừ những lần đi công tác, buổi tối cô luôn về biệt thự Thiên Phàm, tự tay giúp hai đứa nhỏ rửa mặt và kể chuyện trước khi ngủ. Vì thời gian cô dành cho con vốn đã ít ỏi, nên cô vô cùng trân trọng những khoảnh khắc quý giá này.

Kỷ Thời Đình cứ nghĩ cô đang nói đùa, anh đưa tay khẽ gõ vào má cô: “Nếu vậy, anh sẽ đưa em về nhà.”

Diệp Sanh Ca cắn môi, không chịu yếu thế: “Cầu còn không được.”

Kỷ Thời Đình nhìn chằm chằm cô vài giây, thấy cô không có dấu hiệu thỏa hiệp, liền bật cười.

“Hiếm lắm, hôm nay em lại cứng rắn như vậy.” Giọng anh đầy thích thú.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 893



Ý anh là cô trước đây không có chút cốt khí nào sao?

“Kỷ Thời Đình, tối nay em tuyệt đối sẽ không ở lại đây!” Diệp Sanh Ca nghiến răng nói, “Anh tránh ra, em sẽ đi ngay bây giờ!”

Kỷ Thời Đình cười khẽ, giữ lấy cằm cô và hôn sâu xuống. Khi nhận ra cô bắt đầu vùng vẫy, anh lật người, đè cô xuống ghế sofa, đồng thời giữ chặt tay cô, thỏa sức làm nụ hôn thêm sâu hơn.

Diệp Sanh Ca cảm thấy răng mình bị anh ép mở ra, lưỡi anh tiến vào miệng cô, nóng bỏng và bá đạo quấn lấy lưỡi cô, như muốn hút hết linh hồn cô ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, cô đã không thể chống cự được nữa, cảm giác quen thuộc như dòng điện chạy khắp cơ thể cô. Những tiếng r*n r* yếu ớt phát ra từ miệng cô đều bị đôi môi nóng bỏng của anh chặn lại.

Người đàn ông này dù đã mất trí nhớ, kỹ năng hôn của anh vẫn không hề giảm sút. Khi ở Hạ Thành trước đây, anh cũng dùng cách này để buộc cô phải nhượng bộ.

Nghĩ đến điều này, Diệp Sanh Ca không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, không thể để anh chiếm thế thượng phong nữa. Nếu lần này cô lại để anh thành công, thì chắc chắn anh sẽ càng tin rằng cô không thể thoát khỏi tay anh.

Tuy nhiên, mọi cố gắng của cô không mang lại kết quả. Cuối cùng, cô vẫn bị anh hôn đến mức toàn thân run rẩy. Không biết từ lúc nào, anh đã thả tay cô ra, đẩy váy cô lên đến eo, bàn tay to lớn của anh bắt đầu lướt qua đùi và hông cô, để lại những đợt nóng bỏng khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy tê dại khắp cơ thể. Cô chẳng những không thể vùng vẫy, mà ngay cả đầu ngón tay cũng như bị tê liệt.

Kỷ Thời Đình nhìn thấy tình hình đã đến mức này, khẽ thở hắt ra và buông môi cô ra, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc: “Còn muốn đi nữa không, hử?”

Khuôn mặt Diệp Sanh Ca đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước tràn ngập, dường như chỉ cần anh mở miệng, cô sẽ ngoan ngoãn vòng tay quanh eo anh, để anh thỏa sức làm gì cũng được.

Tuy nhiên, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ run lên, rồi cô nói ra một từ: “Đi!”

Cô nói rồi cố gắng đưa cánh tay yếu ớt của mình lên đẩy anh ra.

Đôi mắt Kỷ Thời Đình càng thêm sâu thẳm, vừa không vui, vừa bị khơi dậy những khao khát mãnh liệt.

Bàn tay to của anh chạm vào g*** h** ch*n cô, cười khẽ, giọng khàn khàn: “Đã ướt thế này rồi mà còn bướng bỉnh.”

Diệp Sanh Ca cảm thấy xấu hổ đến mức muốn phát điên.

Cô vội vàng khép chặt hai chân lại, nhưng không ngờ hành động đó lại khiến bàn tay của anh bị kẹp g*** h** ch*n cô. Anh cười thích thú: “Sao phải sợ? Anh có nói là không cho em đâu.”

Như thể cô không muốn buông tay anh vậy!

Cô đành phải thả lỏng hai chân, tức giận nói: “Bỏ tay anh ra!”

“Rồi đổi sang thứ khác nhé?” Anh nhìn cô đầy ẩn ý.

Diệp Sanh Ca: “…”

Cô một lần nữa bị anh chọc tức đến phát điên. Làm sao có thể có người đàn ông vô liêm sỉ đến vậy chứ!

Dáng vẻ tức giận của cô giống hệt như một con mèo nhỏ đang phô trương sức mạnh, chẳng chút đáng sợ mà ngược lại còn vô cùng đáng yêu.

Trong lòng Kỷ Thời Đình dâng lên một cảm giác ấm áp, anh lại cúi xuống hôn lấy môi cô, giọng nói thấp trầm đầy ám muội: “Chúng ta đi tắm trước đã.”

Diệp Sanh Ca tức tối quay đầu sang chỗ khác. Đúng lúc đó, điện thoại cô đột nhiên reo lên.

“Là điện thoại của em!” Đôi mắt Diệp Sanh Ca sáng lên, cô dùng sức đẩy anh ra, rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra từ túi áo khoác.

Là Tôn Diệp gọi đến.

Cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, rồi bấm nút nghe, hỏi: “Ngài York nói thế nào?”

“Ông ta vẫn còn giận, nhưng không lập tức đổi vé máy bay về nước, chứng tỏ vụ hợp tác vẫn còn khả năng bàn tiếp.” Tôn Diệp trả lời, “Bà chủ, lịch trình ngày mai vẫn giữ nguyên chứ ạ? Chiều mai theo kế hoạch là bà sẽ dẫn ông ấy tham quan trụ sở T.S.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 894



“Anh…” Diệp Sanh Ca vừa thốt ra một chữ thì điện thoại trong tay cô đã bị Kỷ Thời Đình giật lấy.

Giọng anh bình thản: “Đổi người khác đi với ông ta. Nếu ông ta không đồng ý thì hủy bỏ.”

Nghe thấy giọng Kỷ Thời Đình, Tôn Diệp lập tức cứng người.

“Vâng, tổng giám đốc!” Anh ta đáp không chút do dự, rồi nhanh chóng cúp máy, không cho Diệp Sanh Ca cơ hội để ra thêm lệnh.

Diệp Sanh Ca tức giận. Tôn Diệp đã làm việc cho cô ba năm, trong ba năm đó người trả lương cho anh ta là cô, vậy mà Kỷ Thời Đình vừa trở lại, anh ta lập tức nghe theo mọi ý kiến của anh.

Cô quyết định sẽ tăng lương cho Lâm Nhiễm khi về nhà. Dù sao người của mình vẫn yên tâm hơn.

Cô giật lại điện thoại, trừng mắt nhìn Kỷ Thời Đình: “Tất cả những gì em vừa nói anh không nghe lọt tai sao? Hợp đồng này em nhất định phải ký được!”

“Anh cũng đã nói rồi, bất kể thế nào Tập đoàn Weir cũng sẽ hợp tác với T.S.” Kỷ Thời Đình nhướng mày, “Có vẻ em không nhớ.”

Diệp Sanh Ca nhất thời cạn lời, chỉ biết trừng mắt nhìn anh.

Đối với cô, mất đi một hợp đồng cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng bây giờ, cô đang muốn đối đầu với Kỷ Thời Đình.

Thực tế đã chứng minh, khi cô ngoan ngoãn, hiểu chuyện, anh thường bỏ lơ cô, vì luôn có những việc quan trọng hơn cần anh làm. Nhưng khi cô gây sự, anh lại có thời gian dành cho cô.

Vậy thì cô sẽ tiếp tục gây sự.

Nhất là bây giờ cơn giận trong lòng cô vẫn chưa nguôi. Vừa rồi anh đã phá hỏng cuộc nói chuyện của cô với ông York, bề ngoài thì có vẻ ghen tuông, nhưng Diệp Sanh Ca hiểu rằng đó chỉ là bản tính kiểm soát của anh trỗi dậy, không nhất thiết là do anh quá quan tâm đ ến cô.

“Dù sao công ty cuối cùng vẫn là của anh, anh muốn làm gì thì làm.” Diệp Sanh Ca cắn môi, chỉnh lại váy, “Em phải về nhà.”

Hôm nay cô rất tổn thương, cần ôm hai đứa con để hồi phục.

Kỷ Thời Đình nhìn chằm chằm cô, cổ họng khẽ di chuyển, cảm giác khó chịu trào dâng.

Tối nay cô bướng bỉnh hơn thường lệ.

Anh chợt cảm thấy nhớ cô gái nhỏ hay ôm anh làm nũng trước đây.

Anh từ từ đứng dậy, thả cô ra: “Nếu em đã nhất quyết, anh không ép nữa.”

Diệp Sanh Ca sững sờ, không ngờ anh thật sự chịu để cô đi.

Cô cố gắng đè nén cảm giác hụt hẫng trong lòng, đứng dậy khỏi ghế sofa, cắn môi nhìn anh một cái: “Vậy em đi đây.”

“Em có cần anh đưa về không?” Giọng anh đã trở lại điềm tĩnh, thậm chí còn mang chút lười biếng.

“Không.” Cô đáp rồi quay người bước ra ngoài, “Phong Cảnh chắc ở gần đây, anh ấy sẽ đến đón em.”

Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, đứng yên không nhúc nhích, chỉ dõi theo cô.

Diệp Sanh Ca nhanh chóng đi đến cửa, tay nắm lấy tay cầm.

Cô thật sự đang do dự trong lòng.

Cô có thể gây sự đến đâu phụ thuộc vào vị trí của cô trong lòng anh. Trước đây, cô không cần phải gây sự, Kỷ Thời Đình đã luôn sẵn sàng dỗ dành cô. Nhưng giờ đây, cô không chắc mình còn quan trọng với anh nữa, vì chỉ vài ngày trước, cô vẫn chỉ là một người xa lạ đối với anh.

Tuy nhiên, lòng tự trọng của cô không cho phép cô thay đổi quyết định, cô nghiến răng và mạnh mẽ xoay tay cầm.

Nhưng không được.

Cô sững lại, thử xoay vài lần nhưng vẫn không có phản ứng. Ngay lúc đó, tiếng cười khẽ của người đàn ông phía sau vang lên.

“Anh làm đấy. Khóa trung tâm đã bị anh giấu rồi, em không thể đi đâu cả.”

“Kỷ Thời Đình!” Cô tức giận.

“Đừng đi, được không?” Anh bước đến sau lưng cô, cơ thể cao lớn ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng đến cực độ, “Anh không nỡ để em đi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 895



Diệp Sanh Ca cảm thấy lòng mình mềm nhũn, thật chẳng có chút cốt khí nào.

Cô cảm thấy sống mũi cay cay, vội cắn chặt môi, sợ mình sẽ bật khóc.

Diệp Sanh Ca quay lại đối diện với anh, chớp chớp đôi mắt.

“Em đã nói tối nay nhất định phải về rồi.” Cô vẫn cố giữ vẻ kiêu ngạo, nhưng giọng điệu đã mềm mỏng hơn nhiều.

Kỷ Thời Đình mỉm cười nhẹ: “Anh biết. Nhưng xem như anh cầu xin em, ở lại với anh một lần, được không?”

“Anh chẳng có mặt mũi lớn đến vậy.” Diệp Sanh Ca hừ một tiếng.

Người đàn ông nắm lấy tay cô, rồi dẫn tay cô đến một nơi nào đó, cười khẽ với giọng khàn khàn: “Vậy, nó có đủ không?”

Diệp Sanh Ca như bị phỏng, vội vàng rụt tay lại, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Dù em có ở lại, tối nay anh cũng không được phép chạm vào em.”

“Ồ, em nghĩ mình chịu nổi sao?” Giọng anh trêu chọc rõ rệt.

“Chúng ta cứ thử xem.” Diệp Sanh Ca hếch cằm lên, “Câu này em nên hỏi anh mới đúng. Xin hỏi, anh có chịu nổi không?”

Kỷ Thời Đình nhìn cô sâu sắc, khóe môi cong lên nhưng không nói gì.

“Em tin anh làm được.” Diệp Sanh Ca vỗ nhẹ vào ngực anh, giọng đầy giả tạo.

So với trước kia, nhu cầu của anh bây giờ dường như không còn mãnh liệt như trước nữa. Cô không biết có phải vì anh đã qua tuổi ba mươi hay không… Nghĩ đến đây, ánh mắt cô vô thức liếc nhìn xuống một chỗ nào đó của anh, mang theo chút nghi hoặc.

Đôi mắt Kỷ Thời Đình nguy hiểm hẳn lên: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.” Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rồi nhanh chóng rút lại ánh nhìn, “Em đi tắm trước.”

Kỷ Thời Đình không cản, chỉ khẽ cười, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô.

Diệp Sanh Ca không nhận ra rằng cô đã bị anh dẫn dắt, quên mất việc tranh luận về chuyện có nên về nhà hay không.

Phòng tổng thống được trang bị đầy đủ tiện nghi, có đến vài bộ đồ ngủ. Diệp Sanh Ca chọn một bộ có ít vải nhất rồi khoác lên người chiếc áo choàng và bước ra ngoài.

Kỷ Thời Đình đứng bên cửa sổ kính lớn, dáng người cao lớn của anh cùng với khung cảnh đèn đuốc lấp lánh bên ngoài tạo nên một khung cảnh đầy ấn tượng, như trong một bộ phim điện ảnh.

Diệp Sanh Ca không kìm được mà cắn nhẹ môi. Cô không muốn thừa nhận rằng mình dễ dàng bị anh hấp dẫn như vậy.

Khi bước đến gần, cô mới phát hiện anh đang nói chuyện điện thoại.

“Cố Dĩ Mặc không được, cậu ta còn quá ngây ngô.” Giọng của Kiều Nghiễn Trạch vang lên từ đầu dây bên kia. “Tôi đưa cậu ta đến một quán bar, khi có cô gái chạm vào cậu ta, cậu ta đỏ mặt, còn muốn bỏ chạy ngay. Nhát gan như vậy, dù có cử cậu ta đi thì cũng chẳng làm nên trò trống gì, chắc chắn chẳng điều tra được gì.”

Kỷ Thời Đình hơi ngẫm nghĩ: “Nếu không thì để tôi đi.”

“Tôi thấy cậu cũng chẳng khá hơn đâu.” Kiều Nghiễn Trạch cười cợt, “Nếu có cô gái lạ nào đó chạm vào đùi cậu, cậu chắc chắn sẽ đẩy ra ngay. Cậu không thích phụ nữ chạm vào mình, thì giả làm khách làng chơi kiểu gì? Cậu không phải là chị dâu, cậu không diễn được đâu.”

Kỷ Thời Đình cau mày, thầm thừa nhận rằng đó quả thật là một vấn đề. Lý do này còn hợp lý hơn việc sợ nguy hiểm.

“Để tôi rèn luyện cậu ta thêm vậy, không ngờ cậu ta lại là trai tân.” Kiều Nghiễn Trạch cười khẩy, “Thời buổi này mà làm nghiên cứu đến mức không có đời sống t*nh d*c sao? Đúng là thảm thật.”

“Nếu không ổn, cho cậu ta uống thuốc gì đó để có kinh nghiệm.” Giọng Kỷ Thời Đình nhàn nhạt, “Nhớ tìm người khỏe mạnh.”

“Đó cũng là một ý hay.” Kiều Nghiễn Trạch vừa nói xong, đầu dây bên kia dường như vang lên tiếng la thảm thiết của Cố Dĩ Mặc, sau đó âm thanh đó liền biến mất. Kiều Nghiễn Trạch cười nhạt, “Cậu ta còn nói, không được tính kế trinh tiết của cậu ấy.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 896



“Bảo với anh ta, kinh phí nghiên cứu năm tới sẽ tăng gấp đôi.” Kỷ Thời Đình nhếch môi cười, “Trinh tiết của anh ta đáng giá vài chục triệu đấy.”

Kiều Nghiễn Trạch bật cười thành tiếng: “Nghe chưa? Vài chục triệu mua trinh tiết của cậu, quá hời rồi còn gì?”

Dường như Cố Dĩ Mặc nói thêm điều gì đó.

“Ừ, cậu ấy nói cũng là cống hiến cho khoa học.” Giọng Kiều Nghiễn Trạch nghiêm túc một cách đáng ngờ. “Tôi sẽ chọn giúp cậu ấy một người. Còn cậu cứ tận hưởng thế giới hai người đi nhé.”

Nói xong, Kiều Nghiễn Trạch cúp máy.

Kỷ Thời Đình cầm điện thoại trong tay, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi. Đột nhiên, từ phía sau, một cơ thể mềm mại áp sát vào anh.

“Sao em nghe cứ thấy hai người không làm việc nghiêm túc gì cả.” Diệp Sanh Ca lo lắng, hỏi, “Rốt cuộc hai người đang làm gì vậy?”

Tại sao lại bàn về trinh tiết của Cố Dĩ Mặc? Trinh tiết của cái gã đó đáng giá vài chục triệu sao? Tên mọt sách đó chắc đã trao trinh tiết cho bàn tay trái hay bàn tay phải của mình từ lâu rồi.

Kỷ Thời Đình nắm lấy tay cô, xoay người kéo cô vào lòng, rồi hít sâu một hơi.

“Thơm quá.” Giọng anh khàn đặc, “Em xịt nước hoa gì thế?”

“Không, đó là mùi sữa tắm thôi.” Diệp Sanh Ca vòng tay ôm cổ anh, giọng mềm mại, “Lọ màu xanh lá cây ấy.”

Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Người phụ nữ vừa tắm xong, làn da hồng hào, quyến rũ đến lạ thường.

Diệp Sanh Ca thấy được điều gì đó trong ánh mắt anh, trong lòng cô cảm thấy khoái chí, nụ cười càng thêm ngọt ngào: “Anh không chịu nổi nữa rồi phải không?”

Kỷ Thời Đình siết chặt cô hơn, giọng khàn khàn: “Em đang cố ý quyến rũ anh.”

“Em không có!”

“Không phải em tự chủ động ôm lấy anh sao?” Anh nhướng mày.

Diệp Sanh Ca á khẩu, thầm hối hận vì không giữ vững bản thân trước sự quyến rũ của anh.

“Bây giờ người đang ôm em là anh mà.” Diệp Sanh Ca giọng thách thức, “Sao anh không buông ra?”

“Không nỡ.” Anh bật cười, “Em định làm loạn đến bao giờ?”

Diệp Sanh Ca dụi mặt vào ngực anh, giọng nghẹn ngào: “Em đâu có làm loạn.”

Bàn tay nóng bỏng của anh vuốt v e lưng cô, giọng khàn khàn: “Diệp Sanh Ca, có phải anh đã làm em thất vọng không?”

“… Gì cơ?” Cô ngước mắt nhìn anh, hơi bối rối.

“Em nghĩ rằng anh không còn đối xử tốt với em như trước nữa, đúng không?” Anh khẽ chạm vào má cô, “Ít nhất là không bằng trước kia.”

Diệp Sanh Ca cắn môi, vô thức đáp: “Em không trách anh…”

“Vậy là em đã nghĩ thế rồi.” Đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô, “Em nghĩ rằng anh không thể hiểu em.”

Diệp Sanh Ca không nói gì thêm, nhưng trong lòng cô thoáng đau nhói.

“Anh cũng ghét điều này.” Bàn tay anh luồn vào tóc cô, giọng nói trầm lắng, “Vì vậy, anh muốn nhanh chóng điều tra rõ mọi chuyện để có thể sớm lấy lại ký ức.”

Nghe những lời này, trái tim Diệp Sanh Ca không khỏi nhói lên.

“Xin lỗi, là do em quá vội vàng.” Cô ngước lên nhìn anh, “Nhưng rốt cuộc bây giờ anh đang làm gì? Anh đã tìm ra manh mối gì rồi sao? Có thể nói cho em biết không?”

Kỷ Thời Đình trầm ngâm một lúc, cuối cùng gật đầu: “Được.”



Tại câu lạc bộ 1912.

Trong phòng bao, Kiều Nghiễn Trạch ngồi vắt chân trên ghế sofa, môi ngậm điếu thuốc, lười biếng nhìn dãy cô gái trước mặt.

Người quản lý cười xun xoe: “Tứ thiếu gia, cậu biết rồi đấy, câu lạc bộ của chúng tôi các cô gái đều kiểm tra sức khỏe định kỳ, đảm bảo an toàn tuyệt đối.”

Kiều Nghiễn Trạch không nói gì, quay sang nhìn Cố Dĩ Mặc: “Ngẩng lên xem đi, chọn một người em thích đi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 897



Cố Dĩ Mặc vẫn cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, giọng đầy bực bội: “Cứ chọn đại ai đó là được rồi! Tắt đèn rồi thì cũng như nhau thôi.”

“Ha, cậu trai tân mà cũng dám nói thế.” Kiều Nghiễn Trạch phì cười, nhả một vòng khói, “Nhanh lên, đừng làm mất thời gian của tôi. Tôi cũng phải về ngủ với phụ nữ nữa đấy.”

Cố Dĩ Mặc ngồi không yên, cuối cùng đành ngước lên liếc nhanh một cái, rồi bừa bãi chỉ tay: “Cô ta đi!”

Kiều Nghiễn Trạch nhìn lên, lập tức bảo quản lý kéo cô gái mà Cố Dĩ Mặc chọn ra khỏi hàng.

“Thiếu gia, đây là Lisa, vẫn còn là tân. Cô ấy có chút đặc biệt, nên giá cả cũng cao hơn…” Quản lý cười nịnh.

Cô gái được chọn không lớn tuổi, gương mặt xinh xắn thanh tú. Cô ấy run rẩy mở miệng: “Tôi… tôi muốn 500.000. Nếu thấp hơn thì tôi không làm.”

Cố Dĩ Mặc sững sờ ngẩng đầu: “Đắt thế? Tôi có thể mua bao nhiêu thiết bị thí nghiệm với số tiền đó!”

Nghe vậy, sắc mặt cô gái càng trở nên tái nhợt, nước mắt chực trào ra nhưng cô vẫn cố gắng không để chúng rơi xuống.

“Được rồi, dù sao cậu Cố nhà chúng ta cũng đích thân chọn. Đắt thì đắt chút cũng không sao.” Kiều Nghiễn Trạch cười, tỏ vẻ không có gì to tát.

“Và tôi muốn được thanh toán trước.” Cô gái cắn môi, như quyết tâm đặt cược tất cả, “Tiền phải vào tài khoản thì tôi mới…”

Quản lý không vui, đẩy cô gái: “Thiếu gia đã nói thì cậu ta sẽ trả, cô lo cái gì? Đúng là không biết điều!”

“Không sao, miễn là cô ấy làm cậu Cố của chúng ta vui vẻ.” Kiều Nghiễn Trạch lại nhả khói thuốc, “Cứ để câu lạc bộ trả tiền trước cho cô ấy, tôi sẽ bảo trợ lý chuyển khoản cho các anh ngay.”

“Vâng, làm theo ý ngài.” Quản lý vội vã cười, đẩy cô gái thêm một cái, “Đi thôi.”

Sau đó, anh ta rời khỏi phòng cùng với những cô gái còn lại.

Kiều Nghiễn Trạch ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng lúng túng, rồi đá nhẹ vào Cố Dĩ Mặc: “Này, hai người đều là ‘tân’ cả đấy. Liệu có làm ăn được không? Hay để tôi tìm người hướng dẫn cho hai người?”

Cố Dĩ Mặc gần như muốn dựng tóc lên, giận dữ lườm Kiều Nghiễn Trạch: “Tôi biết mình phải làm gì, không cần anh lo!”

Kiều Nghiễn Trạch cười khẩy, đứng dậy, bước đến gần cô gái, để lại một câu đầy ẩn ý: “Nếu tối nay không thành công, 500.000 của cô sẽ bay mất. Dù anh ta không muốn, cô cũng phải ép anh ta, hiểu không?”

Cô gái run rẩy, gật đầu mạnh mẽ.

Sau khi Kiều Nghiễn Trạch rời đi, cô gái lấy hết can đảm nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

Cô ấy nhớ lại lúc nãy Kiều Nghiễn Trạch đã gọi anh là “cậu Cố”, nên cẩn thận tiến đến: “Anh… anh Cố…”

Cố Dĩ Mặc đang cúi đầu lúng túng, nghe thấy giọng nói trong trẻo, non nớt vang lên trước mặt mình, bất giác ngẩng đầu, nhưng không may lại đụng trúng đầu cô gái đang cúi xuống. Cả hai đều đau đến mức hít vào một hơi lạnh.

“Cô… cô không sao chứ…” Cố Dĩ Mặc gần như nhảy bật khỏi ghế, lắp bắp.

“Không sao, không sao.” Cô gái vội vàng lắc đầu, tay xoa chỗ vừa bị va chạm.

Đến lúc này, cô ấy mới thấy rõ mặt của Cố Dĩ Mặc. Anh trông trẻ, thậm chí còn khá đẹp trai, nhưng có chút lôi thôi, tóc tai bù xù, lông mày cũng rối bù. Gương mặt anh đỏ bừng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cô ấy, trông có vẻ còn căng thẳng hơn cả cô ấy.

Cô gái vốn lo lắng đến chết, nhưng khi thấy anh như vậy, lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Ban đầu, cô ấy nghĩ mình sẽ phải “bán” cho một ông già béo phì, nào ngờ khách hàng lại là một người như anh. Ở anh ta có điều gì đó không hề hợp với không gian của câu lạc bộ này, có thể gọi là… ngây thơ.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 898



Cô gái cảm thấy mình thật may mắn.

Cắn nhẹ môi, mặt đỏ bừng, cô ấy nói: “Anh Cố, chúng ta… chúng ta vào phòng phía sau đi.”

Trong lòng Cố Dĩ Mặc đã đang hét lên đầy tuyệt vọng.

Tại sao lại thế này? Rõ ràng anh ta nên ở trong phòng thí nghiệm để sắp xếp báo cáo tuần trước, sao giờ lại rơi vào hoàn cảnh này? Aaaaaaaa!

Anh thực sự muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ đến việc kinh phí nghiên cứu sẽ được tăng gấp đôi, anh đành nhẫn nhịn. Phòng thí nghiệm có bao nhiêu thiết bị cũ kỹ, anh ta luôn tiếc không dám thay. Năm sau anh ta có thể đổi mới hết tất cả.

“À… tiền đã chuyển khoản chưa?” Cố Dĩ Mặc lúng túng hỏi, “Chẳng phải tiền chưa tới thì… thì… không làm gì sao?”

Cô gái sững sờ một chút, rồi đỏ mặt đáp: “Chuyển rồi, em vừa nhận được tin nhắn.”

“Ồ.” Cố Dĩ Mặc trả lời, cúi xuống tiếp tục đếm… kiến.

Cô gái cắn môi, ngập ngừng hỏi: “Anh Cố… anh có nghĩ em không biết xấu hổ không?”

“Không đâu, ai cũng bán cả.” Cố Dĩ Mặc không do dự nói, “Chỉ có điều giá của anh cao hơn em một chút.”

Cô gái hoàn toàn bị sốc. Chuyện gì thế này? Vị anh Cố này chẳng lẽ là kẻ ngốc sao?

Theo bản năng, cô ấy thốt lên: “Anh bán bao nhiêu?”

“Ồ, ít nhất cũng là bốn mươi triệu.” Cố Dĩ Mặc vui vẻ đáp.

Cô gái há hốc mồm, một lúc sau mới ngập ngừng nói: “Vậy… vậy là cao hơn em nhiều rồi.”

Cố Dĩ Mặc sững người, cuối cùng cũng nhận ra sự kỳ lạ trong cuộc đối thoại này.

Phòng bao chìm vào bầu không khí đầy ngượng ngùng.



Ở một nơi khác, Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng hiểu rõ toàn bộ câu chuyện.

“Em không cho phép anh mạo hiểm.” Cô ôm chặt lấy Kỷ Thời Đình, lo lắng vô cùng, “Dù anh làm gì đi nữa, em chỉ có một yêu cầu này.”

Kỷ Thời Đình vuốt nhẹ lưng cô, giọng khàn khàn: “Được, anh nhớ rồi.”

“Nhưng… anh thật sự định để Cố Dĩ Mặc điều tra à?” Diệp Sanh Ca đầy lo lắng, “Anh ấy là một kỹ sư công nghệ, chuyện này khó quá cho anh ấy rồi…”

“Ít nhất thì anh ấy có kinh nghiệm xem nhiều phim.” Kỷ Thời Đình nhếch môi cười lạnh, “Anh tin vào tiềm năng của anh ấy.”

Diệp Sanh Ca chợt nhớ lại cuộc điện thoại kỳ lạ hôm trước, âm thanh kỳ quái phát ra từ điện thoại của anh…

Thì ra là Cố Dĩ Mặc!

Cô không nhịn được bật cười: “Vậy cứ để anh ấy đi, miễn là anh không phải đi là được.”

Người đàn ông nắm lấy tay cô, cười nhẹ: “Anh đi tắm trước đây, kẻo em lại chờ lâu.”

“Em không có chờ.” Diệp Sanh Ca hừ một tiếng, quay mặt đi.

Liên quan đến lòng tự trọng, tối nay cô sẽ không chủ động đâu, trừ khi anh năn nỉ thật nhiều, cô mới miễn cưỡng suy nghĩ lại một chút.

Kỷ Thời Đình mỉm cười, quay người bước vào phòng tắm.

Nhân cơ hội đó, Diệp Sanh Ca gọi điện về biệt thự Thiên Phàm, nói với chị Tú rằng cô tối nay không về. Sau đó, cô gọi video với hai đứa nhỏ.

Giờ này cả hai đã rửa mặt xong, mặc đồ ngủ, hai cái đầu bé xíu chen nhau trước ống kính, đáng yêu vô cùng.

“Mẹ ơi, mẹ ở đâu vậy?”

“Mẹ lại đi công tác à?”

“Không đâu, mẹ ở khách sạn thôi.” Diệp Sanh Ca nhớ đến trò nghịch ngợm của hai đứa nhỏ, không nhịn được cười, “Hai đứa có chuyện gì giấu mẹ phải không?”

Hai đứa liếc nhìn nhau, sau đó cùng lắc đầu vô tội: “Không có mà.”

Diệp Sanh Ca không vạch trần, chỉ nở nụ cười tươi hơn.

Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên: “Em đang nói chuyện với ai thế?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 899



Diệp Sanh Ca lúc này đang nằm trên ghế sofa.

Nghe thấy tiếng của Kỷ Thời Đình, cô giật mình, theo phản xạ liền đặt điện thoại lên ngực, sau đó bình tĩnh ngồi dậy, mỉm cười nhìn anh: “Anh tắm nhanh thật đấy.”

Kỷ Thời Đình bước tới, liếc nhìn điện thoại của cô, rồi ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, mang theo ý tứ sâu xa.

“Em có vẻ rất căng thẳng.”

Lúc nãy anh còn nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô từ xa, nên thuận miệng hỏi một câu. Không ngờ, phản ứng đầu tiên của cô là đặt điện thoại lên ngực, rõ ràng không muốn anh nhìn thấy người đang trò chuyện với cô qua video.

Diệp Sanh Ca mở to mắt, gương mặt đầy vẻ vô tội: “Không có, chỉ là thói quen thôi mà.”

“Thật sao?” Kỷ Thời Đình nhướn mày, “Sao em không đưa điện thoại cho anh xem thử? Cuộc gọi video chưa kết thúc đâu nhỉ?”

Lúc nãy cô chỉ đặt điện thoại lên ngực, có lẽ chưa kịp ngắt cuộc gọi.

“Không đưa! Dựa vào đâu anh có quyền xem điện thoại của em?” Diệp Sanh Ca mạnh miệng đáp.

Thật ra cô không hẳn là không muốn anh biết về sự tồn tại của hai đứa nhỏ, chỉ là cô đã giấu đến giờ rồi, ngay cả hai đứa cũng phối hợp, chỉ chờ đến ngày kia để tạo bất ngờ cho anh. Nếu giờ lỡ hỏng kế hoạch, cô sẽ cảm thấy cực kỳ bực bội.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình càng trở nên sâu thẳm, đột nhiên anh nhếch môi cười: “Em có chuyện đang giấu anh.”

“Không có, không có!” Cô lắc đầu vô tội, vẻ mặt giống hệt như hai đứa nhỏ lúc nãy.

Nhưng Kỷ Thời Đình không phải người dễ bị qua mặt. Một khi anh đã nghi ngờ, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Đôi mắt anh tối lại, giọng nói trở nên trầm thấp: “Lúc nãy em nói, em đang giấu trong nhà hai người rất quan trọng. Ban đầu anh nghĩ em chỉ đang nói đùa, nhưng giờ xem ra, có lẽ không phải.”

Nếu cô chỉ nói bừa, thì sẽ không đưa ra con số chính xác là “hai” người như vậy.

Trừ khi, những gì cô nói là thật.

Ánh mắt Diệp Sanh Ca trở nên bối rối, cô cười gượng: “Em chỉ nói đùa thôi mà.”

Thấy phản ứng của cô, Kỷ Thời Đình càng chắc chắn về suy đoán của mình.

“Rốt cuộc em đang giấu ai trong nhà vậy, hử?” Người đàn ông với dáng người cao lớn tiến gần hơn về phía cô.

Diệp Sanh Ca vẫn đang nắm chặt điện thoại, có chút căng thẳng mà lùi lại, ngón tay cô siết chặt hơn, nhưng giọng điệu lại càng kiên quyết: “Em đã nói không có là không có. Tin hay không tùy anh.”

Đôi mắt anh trở nên lạnh lùng.

“Diệp Sanh Ca, anh từng nghĩ em là người đáng tin.” Giọng anh trầm xuống, mang theo sự thất vọng.

Nếu không phải vì sự nhiệt tình và chủ động của cô, anh sẽ không chấp nhận cô nhanh như vậy. Nhưng giờ đây anh nhận ra rằng, hóa ra cô luôn giấu anh điều gì đó.

Tại sao?

Anh không tin rằng cô đang giấu hai người đàn ông trong nhà, nhưng cảm giác bị cô giấu giếm khiến anh vô cùng khó chịu, thậm chí khiến anh cảnh giác, như thể có điều gì đó vượt khỏi tầm kiểm soát của anh.

Diệp Sanh Ca không ngờ Kỷ Thời Đình lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.

“Được thôi, cho dù em có giấu anh chuyện gì đi nữa, sao anh lại nói em không đáng tin?” Cô nghẹn ngào, “Chẳng lẽ em sẽ làm hại anh sao?”

Kỷ Thời Đình mím chặt môi, đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng những cảm xúc khó lường.

Anh đã mất trí nhớ, và nhiều lúc cảm thấy thiếu đi cơ sở để đưa ra phán đoán. Anh không muốn nghi ngờ cô, nhưng nếu cô thật sự chỉ đang diễn kịch với anh thì sao? Nếu cô thực sự có khả năng diễn xuất đỉnh cao như vậy thì sao?

Diệp Sanh Ca nhận ra sự nghi ngờ trong mắt anh.

Cơn giận trong cô bùng lên, cô ném thẳng điện thoại vào người anh: “Kỷ Thời Đình, em ghét anh chết mất!”
 
Back
Top Bottom