Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình

Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 10: Chương 10



“Thêm nữa, tôi không có sở thích tự làm khổ mình. Cho nên anh không cần phải ra sức nhấn mạnh mối quan hệ m.á.u mủ của anh với ba mẹ ở đây làm gì. Không ai phủ nhận điều đó cả, nhưng việc anh vừa muốn thứ này lại vừa muốn thứ khác, làm mọi chuyện rối tung lên, là do anh ngu ngốc mà thôi.”

“Tại sao tôi lại không thể nhận những thứ ba mẹ anh cho? Chẳng lẽ Tranh Tranh không phải cháu nội ruột của họ sao? Tống Luật Thanh, anh đừng tưởng rằng tôi sẽ từ bỏ tất cả, chỉ ôm con gái rồi ra đi tay trắng nhé? Nằm mơ đi.”

“Tôi sẽ lấy con gái, lấy tiền, và cả ba mẹ anh nữa. Từ đầu đến cuối, người duy nhất bị đuổi ra khỏi đây như một thứ đồ bỏ đi, chỉ có anh mà thôi.”

“Nhưng chẳng phải em cũng không thiếu tiền sao? Không cần lấy bất cứ thứ gì từ nhà anh, em vẫn thừa sức lo cho mẹ con em một cuộc sống sung túc kia mà.”

“Không phải ai cũng có lối suy nghĩ kỳ quặc như anh. Có ai lại chê tiền nhiều bao giờ? Riêng tôi thì không.”

“Anh nói đúng, tôi không thiếu tiền. Gia thế nhà tôi cũng chẳng kém cạnh nhà anh, và tôi là con một của ba mẹ. Nhưng tôi có tiền không có nghĩa là tôi phải từ bỏ những quyền lợi chính đáng mà mình có thể giành được.”

“Tranh Tranh có một người mẹ tham tiền như em, đúng là tội nghiệp cho con bé.”

13

“Xin lỗi, tôi không chấp nhận những lời chỉ trích vô căn cứ và mang tính xúc phạm của anh.”

Tôi ngắt lời Tống Luật Thanh.

“Có tôi làm mẹ, trên đời này không ai hạnh phúc hơn Tranh Tranh đâu.”

“Tranh Tranh sẽ có một cái đầu sáng suốt, một khối tài sản dùng không hết. Con bé sẽ có vô vàn con đường để đi đến thành công.

Ngay từ khi sinh ra, con bé đã nghiễm nhiên thừa hưởng gia sản và các mối quan hệ được vun đắp qua nhiều thế hệ của cả hai gia đình.”

“Con bé có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, miễn là không vi phạm đạo đức và pháp luật, bởi vì con bé có vô số cơ hội để thử và sai.”

“Gia đình của con bé có đủ tiềm lực và khả năng để giúp con bé trở thành một người hạnh phúc, cũng như tạo mọi điều kiện cho bất cứ điều gì con bé khao khát thực hiện.”

“Đó chỉ là những gì em nghĩ thôi. Làm sao em biết được Tranh Tranh có thật sự muốn những thứ đó hay không?”

“Anh cứ ra ngoài đường, hỏi bất kỳ ai xem, họ có muốn sống một cuộc đời như vậy không thì biết.”

“Thư Ý, biết tại sao anh không yêu em không? Bởi vì em giống hệt ba mẹ anh, trong mắt lúc nào cũng chỉ có tiền.”
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 11: Chương 11



“Vậy sao? Thế thì tôi phải cảm ơn anh, vì đã giúp tôi sớm nhận ra bộ mặt thật của anh, để không lãng phí cả cuộc đời mình.”

Tôi nói, giọng không chút bận tâm.

“Em suy nghĩ quá lý tưởng rồi. Cho dù em có dồn hết tài nguyên cả đời vào Tranh Tranh, làm sao dám chắc con bé sẽ trở thành một đứa trẻ xuất chúng?

Em tính toán kỹ lưỡng như vậy, lỡ như sau này con bé không thành công như mong đợi, em chịu nổi không?”

“Hừ.”

Tôi cười khẩy, hoàn toàn không muốn lãng phí thêm thời gian với kẻ ngu ngốc này.

“Tôi đã nói rồi, miễn con bé hạnh phúc là đủ.

Con gái tôi, anh nghĩ con bé cần phải tranh đấu để tồn tại sao? Con bé đến thế giới này là để hưởng thụ.”

“Kể cả sau này con bé chỉ muốn làm thợ làm bánh, thì con bé cũng sẽ là người thợ làm bánh hạnh phúc nhất thế gian.

Nhân cách của con bé sẽ tròn đầy và độc lập.”

“Không sợ trẻ con xuất thân từ gia đình đơn thân sau này sẽ gặp vấn đề tâm lý à?”

“Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

Tôi đứng dậy.

“Có một người cha như anh mới là vết nhơ trong cuộc đời con tôi.

Không có anh, đó mới là điều tốt đẹp nhất.”

14

“Nói thật nhé.”

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp.

“Tôi thấy anh rất nực cười, Tống Luật Thanh ạ.

Nếu anh thật sự sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng ngày nào cũng sống trong bất hạnh, tôi còn có thể thông cảm cho việc anh muốn rũ bỏ tất cả.

Nhưng anh sống trong gia đình này, chẳng lẽ không hạnh phúc sao?”

“Anh vừa xem tiền bạc như cỏ rác, coi thường gia sản của ba mẹ, nhưng lại nghiễm nhiên hưởng thụ mọi đặc quyền mà gia đình mang lại.

Từ tiền tài, các mối quan hệ, cho đến sự kính trọng và ngưỡng mộ mà người đời dành cho anh suốt hai mươi tám năm qua, tất cả đều nhờ vào ba mẹ anh mà có.

Cả bộ vest hàng hiệu đặt may riêng từ nước ngoài, chiếc đồng hồ và đôi khuy măng sét trị giá hàng triệu trên người anh nữa, tất cả đều đến từ cái khối tài sản mà anh luôn miệng khinh thường đó.”

“Vậy nên, anh không thấy mình mâu thuẫn sao? Một mặt thì hưởng thụ, một mặt lại tỏ vẻ cao thượng rằng mình không cần. Anh không thấy mình đạo đức giả đến buồn nôn à?”

Tống Luật Thanh im lặng rất lâu.
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 12: Chương 12



Ngay khi tôi định mở miệng đuổi anh ta đi, anh ta đột nhiên lên tiếng:

“Anh biết mình có lỗi với mẹ con em, nhưng anh không còn cách nào khác. Anh yêu cô ấy, anh có thể vì cô ấy mà từ bỏ tất cả.”

“Không cần phải nhấn mạnh điều đó với tôi. Tôi cũng chẳng quan tâm anh yêu cô ta tha thiết đến mức nào.

Chuyện đó không liên quan gì đến tôi hết.”

Kể từ lúc phát hiện Tống Luật Thanh ngoại tình trong thời gian tôi mang thai, tôi đã nếm trải đủ mọi đau khổ.

Khi đó tôi đang ở những tháng cuối thai kỳ, vậy mà anh ta vẫn không chút do dự phản bội tôi.

Anh ta chưa từng nghĩ đến, nếu tôi biết chuyện, hậu quả có thể nghiêm trọng đến mức nào.

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến anh ta đáng bị người đời khinh bỉ.

Tôi không phải hạng người thánh thiện bao dung.

Anh ta là kẻ bội bạc hôn nhân, bội tín lời thề. Vậy nên, người phải ra đi tay trắng chính là anh ta.

Kẻ phải sống trong cảnh túng thiếu đến hết đời cũng nên là anh ta.

Tự mình đào hố thì tự mình phải chôn thân.

Sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng lại tự đ.â.m đầu vào khổ đau.

Đó là do anh ta tự chuốc lấy.

Mọi thứ đều là đáng đời, chẳng thể trách ai được.

15

“Anh sẽ không về nữa đâu. Địa vị và tiền bạc này chỉ khiến anh ngạt thở.”

Tống Luật Thanh tiếp tục độc thoại.

“Nếu anh đã nói vậy, tôi phải cảm ơn anh mới phải. Hy vọng anh giữ lời, đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ quay lại.”

Chỉ cần anh ta không quay về, tất cả sản nghiệp nhà họ Tống sau này đều sẽ thuộc về Tranh Tranh.

“Nếu không thể ở bên người mình yêu thương, cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa…”

“Cút!”

Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ Tống Luật Thanh nữa.

Tôi đã nhẫn nhịn đủ rồi, hơn một năm qua, khoảng thời gian đủ dài để tôi không cần phải tiếp tục nhẫn nhịn thêm một giây nào nữa.

Từ trước khi Tranh Tranh chào đời, ngay khi phát hiện Tống Luật Thanh có qua lại với cô thư ký kia, tôi đã từng nghĩ đến chuyện ly hôn.

Nhưng suy đi tính lại, làm vậy thật không đáng.

Dù Tống Luật Thanh là người sai trước, nếu ly hôn lúc đó, tôi cũng chỉ có thể chia được một nửa số tài sản ít ỏi đứng tên anh ta.

Bởi lẽ ba mẹ anh ta đời nào lại dại dột giao hết gia sản cho đứa con trai khi nó còn quá trẻ.

Nên thực tế, tài sản riêng của anh ta cũng chẳng có bao nhiêu.

Thay vì thế, con gái tôi có thêm ông bà nội yêu thương và một hậu phương vững chắc, chẳng phải tốt hơn sao?

Tôi không thiếu tiền, nhưng thứ gì chỉ cần đưa tay là có thể nắm lấy, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 13: Chương 13



Trên đời này, làm gì có ai chê tiền nhiều.

Đặc biệt là tiền.

16

Nếu lúc đó tôi kiên quyết đòi ly hôn, ba mẹ Tống Luật Thanh cũng sẽ không giữ tôi lại.

Khi ấy, mọi thứ sẽ nghiễm nhiên rơi vào tay anh ta và người đàn bà kia.

Kẻ sai rành rành là bọn họ, cớ gì tôi phải hành xử như một kẻ phạm lỗi, ôm con gái cuốn gói ra đi?

Những gì vốn dĩ thuộc về Tranh Tranh, tôi nhất định sẽ đòi lại đầy đủ cho con bé.

Trong hơn một năm qua, cô thư ký tên Thẩm Hứa mà Tống Luật Thanh bao nuôi bên ngoài đã không ít lần tìm cách tiếp cận tôi.

Tôi chưa từng làm ầm ĩ lên.

Chỉ là thỉnh thoảng “vô tình” để mẹ chồng nhìn thấy những tin nhắn mờ ám trong điện thoại.

Với sự từng trải của bà, làm sao lại không hiểu?

Dù chỉ là một chút manh mối, với năng lực và các mối quan hệ của bà, việc điều tra ra Thẩm Hứa dễ như trở bàn tay.

Bà đã tìm gặp cô ta.

Nhưng Thẩm Hứa là một kẻ tham lam không đáy.

Ả ta đã nhắm đến vị trí mợ chủ nhà họ Tống, làm sao có thể dễ dàng buông tha Tống Luật Thanh chỉ vì vài lời cảnh cáo?

Vậy nên, ả ta càng làm mọi chuyện thêm rắc rối, muốn thông qua tôi để đẩy sự việc lên đến đỉnh điểm.

Những tấm ảnh mập mờ mà ả gửi đến nhà cũ, tôi chẳng buồn liếc mắt, cứ để nguyên ở đó.

Lâu dần, quản gia hoặc người giúp việc tự khắc sẽ nhìn thấy và trình lên cho ba mẹ Tống Luật Thanh.

Còn những email mà Thẩm Hứa gửi, tôi đều mở ra xem, đọc kỹ rồi “giúp” ả ta thêm dầu vào lửa.

Tôi chỉnh sửa địa chỉ IP, rồi dùng chính tên của ả gửi lại cho ba mẹ chồng.

Có tiền trong tay, việc tìm một chuyên gia công nghệ thực hiện mấy việc cỏn con này dễ như ăn cháo.

Mẹ Tống Luật Thanh đã nhiều lần nói chuyện riêng với anh ta, nhưng với cái tính cố chấp của anh, ai nói cũng như nước đổ lá khoai.

Sự kiên nhẫn của con người có giới hạn.

Rồi cũng sẽ đến lúc ba mẹ anh ta chán ngán cả đứa con trai này lẫn mớ bòng bong mà anh ta gây ra.

Khi tình yêu của Tống Luật Thanh dành cho Thẩm Hứa lên đến đỉnh điểm, anh ta sẽ tự mình đề nghị ly hôn.

Và khi anh ta chủ động phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng, con đường của anh ta ở nhà họ Tống cũng xem như đi vào ngõ cụt.

Đó là lý do vì sao, ngày hôm qua ba mẹ Tống Luật Thanh lại tức giận đến thế.

Tranh Tranh đã ở lại ngôi nhà cũ này được một năm, mọi việc lớn nhỏ liên quan đến con bé, ông bà nội đều muốn tự tay thu xếp, chăm lo.

Thứ gì đã bỏ tâm sức vào, người ta lại càng thêm trân quý.

Một bên là đứa cháu gái bé bỏng, tương lai còn có thể dạy dỗ, bồi đắp, một bên là quân cờ đã hỏng, không còn giá trị lợi dụng.

Chọn ai, bỏ ai, đáp án đã quá rõ ràng.

Ba mẹ Tống Luật Thanh vốn không phải kiểu người trọng nam khinh nữ hay cổ hủ phong kiến.

Gầy dựng cơ nghiệp đã khó, giữ gìn cơ nghiệp lại càng khó hơn.

Thứ họ cần, trước nay vẫn luôn là một người kế thừa xứng đáng.
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 14: Chương 14



17

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục ly hôn, tôi cầm tờ giấy chứng nhận vừa được cấp trên tay, liếc qua một cái rồi nhét vào túi xách.

Người đến đón Tống Luật Thanh là Thẩm Hứa.

Cô ta bước xuống xe, sắc mặt trông không được tốt lắm.

Chắc là tối qua mất ngủ.

Ba mẹ Tống Luật Thanh xưa nay nói là làm, đã thu hồi toàn bộ những gì từng giao cho Tống Luật Thanh trong thời gian ngắn nhất có thể.

Ngay tối qua, căn biệt thự trên đỉnh núi – tài sản đáng giá cuối cùng trong tay anh ta – đã chính thức bị niêm phong, thu hồi.

Nghe đâu, anh ta bị đuổi ra khỏi nhà ngay giữa đêm khuya.

Còn chuyện nửa đêm gà gáy anh ta và cô ả kia dắt díu nhau đi đâu, thì chẳng liên quan gì đến tôi.

Nếu tôi đoán không lầm, chiếc túi LV cô ta đang xách và chiếc khăn lụa Chanel quàng trên cổ kia, đều là dùng tiền của Tống Luật Thanh mà mua.

Số tiền cô ta đã tiêu xài đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt cô ta nôn ra trả lại, bao gồm cả chiếc xe họ đang đi bây giờ.

Tôi bước về phía cô ta, Tống Luật Thanh lập tức chắn trước mặt, ngăn tôi lại.

“Thư Ý, cô muốn làm gì?

Chúng ta đã ly hôn rồi, cô không còn quyền can thiệp vào chuyện của tôi nữa.”

Thẩm Hứa theo phản xạ lùi lại một bước.

Tôi cười nhạt, một tay kéo cô ta lại gần.

“Lúc cô gửi mấy cái video riêng tư của cô với Tống Luật Thanh khiến tôi động thai suýt sinh non, cô chẳng phải kiêu ngạo lắm sao?

Lúc cô cố tình mò đến bệnh viện, đứng ngay trước mặt tôi, hả hê nói rằng mong con gái tôi không sống nổi qua ngày, cô chẳng phải tự mãn lắm sao?”

Tôi không cho cô ta kịp hoàn hồn, hai cái tát giáng thẳng xuống gương mặt tái nhợt kia.

“Thưởng cho cô đấy, không cần cảm ơn.”

18

Tống Luật Thanh đứng sững sờ tại chỗ:

“Không thể nào! Thư Ý, em đang nói cái gì vậy?

Thẩm Hứa sao có thể làm những chuyện đó được?

Trước đây hai người làm sao có thể gặp nhau?”

Tôi không chút do dự, tặng luôn cho anh ta hai cái tát.

Lúc cần nói thì câm như hến, lúc không cần thì lại nhảy vào che chở.

Tưởng mình có tình yêu đích thực là cao cả lắm, thực chất chỉ là một thằng ngu không hơn không kém.

“Anh nghĩ tôi bịa chuyện chắc?”

Tôi liếc xéo anh ta.
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 15: Chương 15



“Nếu đây là giả, sao anh lại ra nông nỗi thảm hại thế này?”

Tôi trước nay chưa bao giờ làm khó bản thân, càng không phải kiểu người cắn răng chịu đựng oan khuất.

Chỉ cần Thẩm Hứa dám giở trò, ngày hôm sau tôi nhất định sẽ tìm cách để ba mẹ Tống Luật Thanh biết chuyện.

Tôi không nói thẳng ra, không có nghĩa là tôi không thể để họ biết theo những cách khác.

Tất cả những gì bọn họ đã làm, đều là tự rước họa vào thân mà thôi.

“Trên đời này, đàn ông không có loại rẻ nhất, chỉ có loại rẻ hơn.”

Tôi nhìn bàn tay Thẩm Hứa đang siết chặt chiếc túi xách.

“Hiển nhiên, người đàn ông của cô thuộc loại rất rẻ tiền.”

“Chúc mừng cô đã nhặt được một kẻ nghèo kiết xác.”

Tôi dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Là tôi nhường cho cô đấy, không cần cảm ơn.”

19

Tôi bước lên chiếc xe sang trọng đang chờ sẵn bên lề đường, kéo cửa kính lên và nhận lấy chiếc điện thoại từ tay trợ lý.

“Xung quanh đây có bao nhiêu máy quay?”

“Tổng cộng 28 máy ạ,” trợ lý đáp. “Bố trí tại 28 vị trí khác nhau, bao quát toàn bộ khung cảnh từ mọi góc độ.”

“Tốt. Lát nữa về công ty, cùng tôi đến phòng truyền thông của Tập đoàn Thư thị chọn vài người, lập một nhóm tạm thời. Sau này sẽ chuyên trách việc xây dựng hình ảnh và tạo hiệu ứng dư luận cho tôi.”

“Vâng, thưa chị.”

Công ty tôi thì thu hút sự chú ý, còn Tống Luật Thanh và kẻ thứ ba kia thì thân bại danh liệt.

Chuyện này vốn là lẽ công bằng.

Tôi đã từng nói, tôi thích đôi bên cùng có lợi, kiểu “cùng thắng”.

Nhưng những kẻ đã dám tổn thương tôi, tôi sẽ khiến họ phải trả cái giá đắt nhất.

“28, con số đẹp đấy. Trùng với tuổi của tôi năm nay.”

Tôi cầm điện thoại, chuyển khoản ngay 500.000 tệ cho ba trợ lý riêng đang ngồi cùng xe.

“Chúc mừng tôi, chính thức trở thành phú bà với tài sản ngàn tỷ.”

….
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 16: Ngoại Truyện 1



Ngoại truyện

Có lẽ vì cuộc đời quá đỗi thuận lợi, chẳng mấy khi phải phiền lòng nên thời gian trôi qua thật nhanh.

Lần gần nhất tôi nghe lại cái tên Tống Luật Thanh, là khi Tranh Tranh vừa giành được huy chương vàng trong kỳ thi Vật lý quốc tế trở về.

Trên xe, con bé cứ quấn lấy tôi không rời.

“Mẹ yêu quý của con ơi, mẹ nhìn xem con vừa ngoan ngoãn lại vừa xuất sắc thế này, cộng thêm việc ngày mai là sinh nhật tròn 15 tuổi của con nữa, tối nay mẹ làm hộ con bài tập vi phân đi mà, con van mẹ đấy, thật sự luôn!”

“Con lại định giở trò gì?”

Tôi lấy từ trong túi ra chai nước uống mà nó thích nhất.

“Con có làm gì đâu. Nhưng hội bạn chắc chắn sẽ lôi con đi cưỡi ngựa chiều nay. Đây lại là sở trường của con, hôm nay, con nhất định phải là ngôi sao sáng nhất sân.”

“Con đừng làm mẹ cười c.h.ế.t mất.”

Tranh Tranh vòng tay ôm chặt lấy cổ tôi.

“Mẹ ơi mẹ à, con mãi mãi là cún con bé bỏng của mẹ.”

“Tôi chịu thua cô rồi đấy, tiểu thư ạ. Lớn tướng rồi mà còn làm nũng.”

Tôi bảo tài xế quay đầu xe.

“Buổi trưa mẹ phải về nhà cũ ăn cơm với ông bà. Con muốn đi cùng mẹ hay mẹ cho người đưa con đến thẳng trường đua?”

Tranh Tranh ngắm nghía tấm huy chương vàng trên tay, lắc lắc vài cái.

“Đột nhiên con cũng muốn khoe khoang một chút. Con sẽ về nhà cũ trước ạ.”

Về đến nhà, ông bà nội đã đứng đợi sẵn ở cổng.

Tranh Tranh giơ cao tấm huy chương vàng, dáng vẻ vô cùng đắc ý, lắc tới lắc lui.

“Ông bà nội, con chuẩn bị xong rồi đây. Cho hai người mười phút để tha hồ khen ngợi con, bắt đầu bấm giờ đi, nhanh lên nào!”

Bà nội cười hiền, dang tay ôm lấy Tranh Tranh.

Con bé mới 15 tuổi, đã cao 1m75, vượt bà nội hẳn một cái đầu.

“Vào ăn cơm đã nào, Tranh Tranh. Ăn xong muốn nghe ông bà khen thế nào cũng được, cứ từ từ mà nghe.”

“Khoan đã bà ơi. Hôm nay bà giúp con làm bài tập tiếng Anh nhé, coi như thể hiện thành ý của bà đi. Con xin bà đấy!”

“Bảo ông con làm cho. Chiều nay ông con có cuộc họp, nhờ ông vừa họp vừa xem bài cho con là tiện nhất.”

“Đừng nói nữa, ý này cũng không tồi đâu ạ.”



Tranh Tranh thừa hưởng tính hiếu thắng y như tôi, việc gì cũng muốn làm tốt hơn người khác một chút, và có vô số sở thích linh tinh.

Bóng đá, trượt tuyết, lướt sóng đều là những môn con bé chủ động đòi đi học.

Leo núi, cưỡi ngựa, chơi golf – bất cứ môn nào đòi hỏi kỹ năng, con bé đều hứng thú và đặc biệt thích thể hiện trước mặt bạn bè.
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 17: Ngoại Truyện 2



Cầm, kỳ, thi, họa, cũng đều là Tranh Tranh tự mình muốn học.

Con bé thích học đủ thứ, mỗi thứ biết một ít, dù chẳng môn nào thực sự tinh thông, nhưng cũng chẳng sao cả.

Theo cách nói của nó, thì khoác lác và “làm màu” chính là nấc thang tiến bộ của nhân loại.

Có thể không thực sự giỏi giang mọi mặt, nhưng vào những lúc cần thiết, phải biết giả vờ hiểu biết để “hóa thân” thành người tài giỏi.

Lúc tôi bước vào phòng khách, Tranh Tranh đang vừa uống nước vừa thao thao bất tuyệt.

“Bà nội ơi, bà khen con đỉnh quá đi mất, con yêu bà lắm luôn. Bà biết không, những lời khen của bà làm lòng tự tôn của con được thỏa mãn cực độ. Con cảm động c.h.ế.t mất, haha, một đứa ‘đen đủi’ như con mà được khen thế này thì còn gì sướng bằng!”

Ông bà nội đã quá quen với việc nghe Tranh Tranh nói mấy từ lóng trên mạng, nên chẳng còn thấy lạ lẫm gì nữa.

“Ông nội ơi, ông biết không, con thật sự ngưỡng mộ ông vô cùng tận luôn, vì ông lại có một đứa cháu gái giỏi giang như con!”

“Ông nội này, lần tới Thanh Minh, ông nhớ kiểm tra kỹ xem mộ phần tổ tiên nhà mình có khói xanh bay lên không nhé, sao lại sinh ra được một đứa cháu xuất chúng như con cơ chứ…”

Tranh Tranh vẫn đang mải mê khoe khoang thì bác quản gia bước vào.

Ông ấy nói, Tống Luật Thanh đã trở về.

Ồ, một cái tên thật xa xôi.

Xa đến mức tôi gần như đã quên bẵng sự tồn tại của anh ta.

Những năm qua, mọi người cũng không phải hoàn toàn không biết gì về tình hình của anh ta.

Khi còn tiền trong tay, Tống Luật Thanh luôn miệng nói về “thi ca và những phương trời xa xôi”.

Ở bên ngoài, người ta cũng sẵn lòng nghe anh ta nói nhảm, bởi vì anh ta vẫn còn được hưởng chút hào quang từ ba mẹ.

Ngay cả khi anh ta chỉ đứng đó không làm gì cả, vẫn có kẻ sẵn lòng tâng bốc, nịnh nọt.

Nhưng kể từ khi ba mẹ anh ta công khai tuyên bố từ mặt, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.

Anh ta trở thành một kẻ trắng tay không xu dính túi, chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào, tự nhiên cũng chẳng còn ai đối xử rộng lượng với anh ta nữa.

Đầu tiên, vì năng lực cá nhân có hạn, dù bằng cấp không đến nỗi nào, anh ta cũng chẳng tìm được công việc tử tế.

Huống hồ, danh tiếng của anh ta đã thối nát từ lâu, công ty nào có chút tên tuổi cũng sẽ không bao giờ tuyển dụng một kẻ như vậy.

Thêm vào đó, anh ta không còn khả năng mua túi hiệu, đồng hồ đắt tiền, hay chu cấp cho những khoản chi tiêu xa xỉ của Thẩm Hứa nữa.
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 18: Ngoại Truyện 3



Khi Thẩm Hứa nhận ra Tống Luật Thanh thực sự chỉ là một kẻ nghèo mạt rệp, cô ta ngày nào cũng gây sự, cãi vã với anh ta, thậm chí còn chửi bới thậm tệ.

Cuối cùng, anh ta suy sụp hoàn toàn.

Và đó mới chỉ là sự khởi đầu.

Sau đó không lâu, Thẩm Hứa dứt khoát đi phá thai, rồi nhanh chóng cặp kè với một ông chủ giàu có bụng phệ nào đó.

Chuyện này càng khiến Tống Luật Thanh phải cay đắng đối mặt với hiện thực phũ phàng.

Không tiền, không người thân, cuộc sống của anh ta rơi vào bế tắc cùng cực.

Nhưng may mắn là anh ta không tìm đến tôi, không làm phiền đến cuộc sống vui vẻ, tự tại của tôi.

À… thực ra, anh ta cũng từng tìm đến.

Nhưng chưa kịp gặp mặt ba mẹ, anh ta đã bị bảo vệ đuổi thẳng cổ ra ngoài.

Cả công ty lẫn nhà cũ, anh ta đều không thể bén mảng tới gần.

Lần này, Tống Luật Thanh trở về là vì anh ta mắc bệnh nặng.

Bệnh nan y không chữa được, nên muốn quay về gặp mặt người thân lần cuối.

Trong phòng khách, mẹ chồng tôi ngồi đối diện Tống Luật Thanh, không nói một lời.

Một lát sau, bà lặng lẽ lên lầu, nắm lấy tay tôi, khẽ nói:

“Ngại quá con ạ. Mẹ chẳng biết phải nói gì với nó cả. Bao nhiêu năm không gặp, thật sự cũng chẳng còn chút tình cảm nào nữa rồi.”

Tôi không đáp lời.

Tống Luật Thanh nhìn thấy Tranh Tranh thì tỏ ra rất xúc động, cố gắng bắt chuyện với con bé.

Nhưng Tranh Tranh chẳng hề muốn nói chuyện với anh ta, chỉ tìm cách lảng tránh.

Khi biết anh ta định đưa mình đi học, Tranh Tranh thậm chí còn tuyên bố nghỉ học hôm đó luôn.

Tống Luật Thanh tỏ vẻ không hài lòng:

“Sao con lại bướng bỉnh như vậy chứ?”

“Có gì mà bướng bỉnh? Chẳng phải chỉ là không muốn đi học thôi sao? Năm xưa bố còn tự ý bỏ học cơ mà.”

“Con nói chuyện có thể đừng giống mẹ em như vậy không, lúc nào cũng châm chọc, móc mỉa?”

Tống Luật Thanh đứng ở cửa, trông anh ta đã già đi nhiều.

Còn tôi, nhờ có tiền bạc chăm sóc, vẫn giữ được vẻ ngoài rạng rỡ, trẻ trung như ngày nào.

“Bố đã làm ra bao nhiêu chuyện tệ hại như vậy, còn mong con đối xử tốt với bố sao? Nếu không phải bố tự dưng quay về, chúng ta chẳng khác gì người dưng nước lã. Mà nói đúng ra, trước đây chúng ta cũng có gặp nhau được mấy lần đâu, phải không?”

“Con lúc nào cũng ăn nói kiểu đó à? Không biết giữ chút lễ độ nào sao? Dù con có sống thuận lợi cả đời, cũng không cần phải tỏ thái độ như vậy. Con nghĩ con hơn tôi ở điểm nào? Đừng quên, tôi là ba của con.”
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 19: Ngoại Truyện 4 (Hoàn)



“Khác nhau nhiều chứ.”

Tranh Tranh vừa giải ô số Sudoku vừa thản nhiên đáp.

“Bố có lợi thế hơn con một chút ở vạch xuất phát.”

“Ý con là sao?”

“Đừng hiểu lầm, ý con không phải nói bố thông minh hơn con, hay EQ, IQ cao hơn con. Ý con là, bố có một người cha thông minh và tài giỏi, còn người cha về mặt sinh học của con thì… không được như vậy.”

“Con…”

“Đừng có giơ tay chỉ trỏ rồi mắng mỏ con. Anh có nuôi dạy con được ngày nào đâu mà giờ còn lên mặt dạy đời?”

“Con còn nhỏ mà tâm địa đã lạnh lùng, tàn nhẫn thế này.”

“Thôi đi, đừng cố gắng giảng giải đạo lý hay tẩy não người khác nữa. Ở đây ai cũng hiểu chuyện hơn anh đấy.”

Nhận ra trong căn nhà này chẳng ai thực sự muốn đoái hoài đến mình, Tống Luật Thanh mất hết bình tĩnh, lao đến trước mặt tôi.

“Thư Ý, em không nghĩ rằng cuộc đời em đã quá thành công, quá viên mãn rồi sao?”

“Ít nhất cũng hơn anh.”

Tôi nhìn anh ta, ánh mắt không chút cảm xúc.

“Rõ ràng, anh chẳng khá khẩm gì.”

“Tranh Tranh thật sự quá thiếu lễ phép. Con cái xuất thân từ gia đình đơn thân đúng là luôn có vấn đề về tính cách.”

“Thôi đi, lại tự đề cao bản thân nữa rồi.”

Tranh Tranh không hề tức giận, vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến lạ.

“Con yêu mẹ và ông bà nội ngoại c.h.ế.t đi được ấy chứ. Họ vừa cho con tiền, vừa cho con tình thương, lại còn rất tâm lý và cưng chiều con hết mực. Điều kiện tốt đẹp như vậy không phải ai cũng có được đâu, con trân trọng lắm.

Chỉ có mỗi bố là chê bai con thôi.”

“Tranh Tranh, rồi sẽ có ngày con hiểu ra, tiền bạc không phải là thứ quan trọng nhất trên đời này. Con thử tự hỏi lòng mình xem, con có thật sự hạnh phúc không?”

Tranh Tranh ho sặc sụa vì nghẹn nước miếng.

“Hả? Như thế này mà còn chưa gọi là hưởng phúc hả bố?

Cuộc đời con, ‘hố sâu’ chỉ là đi xe Maybach, ‘kiếp nạn’ lớn nhất là lái Porsche. Nỗi khổ duy nhất con từng nếm trải chắc là uống cà phê Americano đá lạnh. Vậy mà còn chưa đủ hạnh phúc sao?”

Tranh Tranh tiếp tục tập trung giải Sudoku, tiếng giấy sột soạt, cây bút xoay tít trong tay.

“Đừng để ý đến ông ta, ông ta bệnh rồi.”

Tôi bước tới gần, nhẹ nhàng nói với con bé.

Tranh Tranh phẩy tay:

“Mẹ yên tâm đi, tâm trạng con còn ổn định hơn cả con chuột lang nước ấy chứ.”

Tôi ra hiệu cho quản gia tiễn khách, đuổi Tống Luật Thanh ra khỏi nhà.

Dù sao bệnh của anh ta cũng hết thuốc chữa rồi, nói ít đi vài câu chắc sẽ thanh thản hơn.

Tha thứ cho anh ta là chuyện không bao giờ có thể xảy ra.

Nhưng sau này, nếu anh ta qua đời, tôi có thể giúp anh ta một tay trong việc rải tro cốt.

Dù sao thì, anh ta cũng luôn yêu tự do mà, đúng không?
 
Back
Top Bottom