Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Và Chồng Lựa Chọn Không Quen Biết Nhau

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,445
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPi5yOkM06qyl7mjf_nneqVXvVFKhVBcJftPojZqOufZIHrvdbwCVJYg9umylEjZaT1lh7GMYsPKt81nZiIChtBYmvrur8VpxyXauLb61fIaUpQdjaJK9fJDU3wozlTshpRx2oCIeZpZR20qfsg56N1=w215-h322-s-no-gm

Tôi Và Chồng Lựa Chọn Không Quen Biết Nhau
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Kiếp trước, tôi và chồng từ thanh mai trúc mã đã ở bên nhau đến tận lúc đầu bạc răng long.Điều tiếc nuối duy nhất là chúng tôi không có con.Mãi đến ngày kỷ niệm 50 năm ngày cưới, tôi vô tình phát hiện cuốn album mà anh ta giấu kín. Bên trong dày đặc những bức ảnh của người con gái anh ta luôn thầm thương trộm nhớ.Lúc ấy tôi mới bàng hoàng nhận ra: Anh ta không phải không muốn có con, mà là không muốn có con với tôi.Kiếp này, chúng tôi ngầm hiểu mà giữ khoảng cách, không còn chọn nhau lần nữa.Anh ta trở thành doanh nhân thành đạt trong ngành xuất nhập khẩu, là niềm ghen tị của bao người. Trong buổi họp lớp cấp ba, anh ta nhìn tôi, cười nhạo:"Trác Lâm Khê, em đợi anh bao năm cũng vô ích thôi. Hai kiếp rồi, người anh yêu vẫn chỉ có Tân Tân."Tôi mỉm cười, nắm tay hai đứa trẻ song sinh.Nụ cười của anh ta cứng đờ lại, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn mất kiểm soát:"Em đã hứa sẽ mãi mãi là người của anh mà?!"​
 
Tôi Và Chồng Lựa Chọn Không Quen Biết Nhau
Chương 1: Chương 1



Kiếp trước, tôi và chồng từ thanh mai trúc mã đã ở bên nhau đến tận lúc đầu bạc răng long.

Điều tiếc nuối duy nhất là chúng tôi không có con.

Mãi đến ngày kỷ niệm 50 năm ngày cưới, tôi vô tình phát hiện cuốn album mà anh ta giấu kín. Bên trong dày đặc những bức ảnh của người con gái anh ta luôn thầm thương trộm nhớ.

Lúc ấy tôi mới bàng hoàng nhận ra: Anh ta không phải không muốn có con, mà là không muốn có con với tôi.

Kiếp này, chúng tôi ngầm hiểu mà giữ khoảng cách, không còn chọn nhau lần nữa.

Anh ta trở thành doanh nhân thành đạt trong ngành xuất nhập khẩu, là niềm ghen tị của bao người. Trong buổi họp lớp cấp ba, anh ta nhìn tôi, cười nhạo:

“Trác Lâm Khê, em đợi anh bao năm cũng vô ích thôi. Hai kiếp rồi, người anh yêu vẫn chỉ có Tân Tân.”

Tôi mỉm cười, nắm tay hai đứa trẻ song sinh.

Nụ cười của anh ta cứng đờ lại, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn mất kiểm soát:

“Em đã hứa sẽ mãi mãi là người của anh mà?!”

1.

Mười năm sau ngày tốt nghiệp cấp hai, tôi mới gặp lại Lục Nhượng.

Cả tuần nay tôi bận bịu soạn giáo án, trên tay vẫn còn hai bài thi chưa chấm, mệt mỏi đến kiệt quệ.

Tôi tùy tiện khoác đại một chiếc áo len, vội vã đến buổi họp lớp.

Lục Nhượng đứng giữa đám đông, tay ôm Tân Tân, mặc một bộ vest lịch lãm, trông cực kỳ nổi bật. Xung quanh toàn là ánh mắt ngưỡng mộ.

“Lục ca giỏi thật đấy! Còn trẻ thế mà đã mở công ty riêng, lại còn hợp tác với tổng giám đốc Lệ – người giàu nhất nước!”

“Đúng vậy! Một tháng kiếm nhẹ nhàng mấy chục ngàn tệ!”

“Nghe nói hàng của công ty cậu ấy đều bán cho bên tổng giám đốc Lệ, xuất khẩu nước ngoài luôn đấy! Tiền đô chứ không đùa đâu!”

Mấy cô gái đứng gần đó len lén liếc mắt sang:

“Tân Tân, nghe nói hai cậu sắp kết hôn rồi?”

Tân Tân gật đầu, mặt đỏ bừng:

“Ừm, nhà anh ấy mua cả TV màn hình lớn, còn định lắp… máy lạnh nữa.”

“Trời ơi, ghen tị thật đấy! Máy lạnh luôn kìa! Đúng là cuộc sống của triệu phú, sung sướng hết biết!”

Tân Tân và Lục Nhượng nhìn nhau cười, vui vẻ nhận lời chúc mừng từ mọi người.

Bỗng nhiên, có người tò mò hỏi:

“Lục Nhượng, có phải hồi mới tốt nghiệp cậu đã tán tỉnh Tiểu Trác rồi không?”

“Không phải còn làm thơ tặng cô ấy nữa sao? Bằng tiếng Anh luôn ấy?”

Nụ cười của cả hai người lập tức đông cứng lại.

Bởi vì, “Tiểu Trác” mà họ nhắc đến, không phải Tân Tân.

Mà là tôi – Trác Lâm Khê, đứa con gái bị tráo đổi năm xưa.

Hồi đó, Lục Nhượng biết tôi thích tiếng Anh, còn cẩn thận chép lại một bài thơ từ tạp chí, lắp bắp đọc cho tôi nghe.

Thậm chí, còn học theo người nước ngoài, quỳ một chân xuống, nghiêm túc thề thốt:

“Trác Lâm Khê, cả đời này anh sẽ luôn đối xử tốt với em!”

Tôi đã tin.

Chỉ tiếc rằng, cái gọi là “tốt” của anh ta, lại quá rẻ mạt.

Tân Tân miễn cưỡng cười gượng:

“Mọi người nhớ nhầm rồi, đó không phải tôi. Khi còn nhỏ ai chẳng ngốc nghếch, bây giờ bọn tôi sắp kết hôn rồi, mối tình đầu cũng là chuyện quá khứ thôi mà.”

Đúng vậy, kiếp trước nó đã kết thúc rồi.

“Ồ, Tiểu Trác cũng đến này!”

Không biết ai vừa lên tiếng, tất cả ánh mắt lập tức dồn về phía tôi.

“Sao cậu lại mặc đại một cái áo len đi họp lớp thế?!”

“Nhìn cậu cứ như vừa bước ra từ xưởng sản xuất ấy, tóc tai cũng chẳng buồn chải chuốt gì cả!”

Tôi lặng lẽ cúi đầu, uống một ngụm nước lọc, chẳng buồn đáp lại.

Nếu không phải vì chờ người, tôi đã chẳng đến đây làm gì.

Đúng lúc đó, ánh mắt của Lục Nhượng cũng quét qua, anh ta vượt qua đám đông, đi thẳng đến trước mặt tôi, giọng trầm xuống:

“Lâu rồi không gặp.”

Tôi gật đầu, lịch sự đáp:

“Lâu rồi không gặp.”

Ánh mắt anh ta dừng lại trên khuôn mặt tôi vài giây, nhíu mày, rồi đột nhiên đưa tay nâng cằm tôi lên:

“Gầy đi rồi.”

Tôi sững sờ, theo phản xạ lùi lại một bước, tránh khỏi tay anh ta. Anh ta khẽ cười khẩy:

“Trác Lâm Khê, sao em lại biến mình thành thế này?”

Không khí xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.

Bên cạnh, Trác Tân Tân nhanh chóng kéo tay anh ta, vỗ vỗ vào bộ vest không một hạt bụi, rồi từ trên xuống dưới quan sát tôi.

Khóe môi cô ta cong lên:

“Chị à, không ngờ sau khi rời khỏi nhà họ Trác, chị lại thê thảm đến mức này. Chỉ có thể vào xưởng làm công thôi sao?”

2.

Trác Tân Tân là con gái ruột của nhà họ Trác. Sau khi cô ta trở về, lần đầu tiên tôi nghe thấy cô ta gọi mình là “chị”:

“Chị cũng đâu còn trẻ trung gì nữa, đến giờ vẫn chưa có nổi một người đàn ông bên cạnh! Phụ nữ lớn tuổi rồi, ngày ngày vất vả trong xưởng, sớm muộn gì cũng thành món hàng hết giá trị thôi. Hay là đến khách sạn này làm việc đi? Quản lý khách sạn là bạn tôi, làm phục vụ ở đây còn có tiền boa nữa đó!”

Son môi đỏ tươi, váy liền thân trắng đỏ thanh lịch, tóc uốn bồng bềnh mới làm, quả thật trông rất xinh đẹp.

Còn tôi, mấy ngày liền mất ngủ, quầng thâm mắt lộ rõ, vẻ ngoài tiều tụy hơn hẳn.

“Không cần.”

Tôi lười giải thích, chỉ nhàn nhạt đáp lại.
 
Tôi Và Chồng Lựa Chọn Không Quen Biết Nhau
Chương 2: Chương 2



Lục Nhượng đứng bên cạnh, thở dài một hơi. Anh ta rút từ túi áo ra một xấp tiền, đặt trước mặt tôi. Những tờ tiền mệnh giá 100 tệ sáng choang.

“Cầm lấy đi.”

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng hít khí kinh ngạc.

“Tiền chẵn đó!”

“Chỗ này ít cũng phải hơn một ngàn tệ, bằng cả mấy tháng lương của người ta!”

Tôi nhìn chằm chằm vào xấp tiền ấy, nhưng không đưa tay nhận.

“Đã bảo là không cần.”

“Đừng cứng đầu nữa.”

Giọng anh ta trầm xuống, ánh mắt khóa chặt lấy tôi.

“Bức thư tình hồi cấp hai, em vẫn còn giữ đúng không? Hôm nay em đến họp lớp, nghĩ là có thể lừa được anh à? Em vẫn nhớ mà, đúng không? Kiếp trước…”

Anh ta bỏ lửng câu nói, giọng điệu trở nên mơ hồ.

“Tóm lại, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không được buông thả bản thân.”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi gần như ngỡ mình đã quay về mùa hè năm lớp tám.

Dưới bóng cây ngoài giếng trời của lớp học, cậu thiếu niên từng quỳ một chân xuống trước mặt tôi, ánh mắt tràn đầy sự cố chấp và không cam lòng.

Chỉ tiếc rằng, hai kiếp trôi qua, tôi sớm đã không còn là cô gái ngây thơ năm nào nữa.

Kiếp trước, suốt hơn năm mươi năm hôn nhân, tôi thật sự đã giữ gìn bức thư tình đầu tiên và cũng là duy nhất của anh ta.

Chỉ vì tin vào tình yêu ấy, tôi đã từ bỏ con đường học vấn, dốc sức ủng hộ anh ta lập nghiệp.

Đôi tay vốn dùng để lướt trên phím đàn của tôi, lại trở thành đôi tay cầm vải dệt trong xưởng.

Nước nóng tôi nấu, quần áo tôi giặt, anh ta mặc vào người, rồi quay lưng khinh thường tôi.

Anh ta nói, có một người vợ là công nhân thất nghiệp như tôi, khiến anh ta mất mặt trước bạn bè. Anh ta trách tôi làm liên lụy, khiến cả đời anh ta mờ nhạt, vô danh.

Mỗi lần say rượu, anh ta lại đập phá đồ đạc trong nhà, nghiến răng nói:

“Trác Lâm Khê, tôi thật sự hối hận! Nếu năm đó tôi chọn cưới Tân Tân, cuộc sống của tôi đã không ra nông nỗi này! Là cô hại tôi! Hại tôi thua sạch cả tiền của nhà họ Trác, còn làm tiêu tan cả tiền của tôi! Đầu tư cái gì cũng thất bại!”

Tôi từng nghĩ, anh ta chỉ là đang say, nói những lời trong lúc tức giận. Mãi đến khi tôi phát hiện ra những cuốn nhật ký, những bức ảnh mà anh ta giấu kín…

Tôi mới biết, suốt bao năm qua, tiền lương của anh ta chẳng hề dùng để kinh doanh, mà đều âm thầm gửi cho Trác Tân Tân.

Anh ta không muốn có con với tôi, bởi vì trong lòng anh ta, từ đầu đến cuối, chỉ muốn chung sống với người phụ nữ khác.

Nghĩ đến đây, tôi chỉ cảm thấy tất cả những gì đang diễn ra trước mắt chẳng khác nào một vở kịch rẻ tiền, nhàm chán.

Tôi nhẹ nhàng đẩy xấp tiền về phía anh ta, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta:

“Lục Nhượng, anh có cuộc sống của anh, tôi cũng có cuộc sống của tôi. Không cần phải làm thế này.”

Không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

Đúng lúc đó, một giọng nói non nớt vang lên:

“Mẹ tôi không cần tiền của chú!”

?

Tất cả ánh mắt đổ dồn vào cậu bé bên cạnh tôi. Đôi mắt trong veo như pha lê, cậu đứng chắn trước mặt tôi, giọng nói non nớt nhưng đầy kiêu hãnh:

“Nhà tôi giàu, ba tôi cũng giàu!”

Lục Nhượng nghe thấy từ “mẹ”, lập tức ngẩng lên nhìn tôi. Đôi mắt anh ta cuộn trào cảm xúc, sâu thẳm như cơn sóng dữ:

“Em có con rồi? Sao em có thể có con? Ba đứa bé là ai?”

Gương mặt anh ta tối sầm, ánh mắt đầy nguy hiểm.

Tôi nhếch môi cười lạnh:

“Ba đứa bé là ai thì liên quan gì đến anh? Chỉ biết chắc chắn một điều—không phải anh.”

Lục Nhượng sững người, ánh mắt lóe lên chút phức tạp, nhưng rồi anh ta chỉ siết chặt nắm tay, không nói thêm lời nào.

Tôi cúi xuống bế con trai lên, dịu dàng hôn lên trán nó:

“Bảo bối ngoan, sao chỉ có mình con đến đây?”

Con còn chưa kịp trả lời, phía sau đã vang lên những tiếng cười khẩy.

Ngay sau đó, vài tờ tiền lẻ và mấy đồng xu bị ném xuống chân tôi.

Một nhóm nam sinh tựa người vào tường, trong đó có một gã lắc lư chai rượu trong tay, nhếch mép cười đầy mỉa mai:

“Trác Lâm Khê, đừng nói với bọn tao là thằng nhóc này không có cha nhé?”

“Làm mẹ đơn thân chắc vất vả lắm nhỉ? Không lấy tiền của đại gia Lục, vậy lấy của tao đi?”

Cả đám phá lên cười, ánh mắt đầy chế giễu và khinh miệt.

Gã kia đưa mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi nhếch mép châm chọc:

“Thật ra nhìn kỹ cũng không tệ lắm, hợp làm phục vụ đấy!”

Hắn ném cái chai rượu xuống đất, giọng điệu đầy khiêu khích:

“Nào, nhặt tiền lên đi! Hôm nay là tiệc họp lớp mà, coi như góp vui đi!”

Nhưng chưa kịp dứt lời, hắn bỗng hét lên thảm thiết.

——Con trai tôi lao đến, cắn mạnh vào cánh tay hắn! Máu lập tức trào ra.

“Mày làm cái quái gì thế?! Trác Lâm Khê, con mày là chó à?! Đây là họp lớp mà mày giở trò này à?!”

Trong tiếng la hét đau đớn của gã kia, Trác Tân Tân lập tức dẫn theo quản lý khách sạn bước tới. Cả hai liếc tôi một cái đầy ẩn ý.

“Chị à, hôm nay là tiệc họp lớp, đừng để mọi chuyện đi quá xa.”

Con trai tôi tức giận đến đỏ bừng mặt, nước mắt lưng tròng:

“Chính bọn họ bắt nạt mẹ con trước!”

Giọng thằng bé run lên vì giận dữ, nhưng vẫn đầy khí thế:

“Ba con là ông chủ lớn ở đây! Chờ ba con đến, mấy người cứ đợi xem!”

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười khinh miệt.
 
Tôi Và Chồng Lựa Chọn Không Quen Biết Nhau
Chương 3: Chương 3



Lục Nhượng cười lạnh:

“Trác Lâm Khê, bao nhiêu năm không gặp, cô không chỉ nghèo hơn mà còn vô liêm sỉ hơn rồi đấy. Chủ khách sạn này là Lệ Hành—doanh nhân kiều bào, tỷ phú số một trong nước. Cô đẩy con trai ra nói dối như vậy, đúng là hết thuốc chữa.”

Anh ta lắc đầu đầy thất vọng.

Lời vừa dứt, cả đám xôn xao.

“Là Lệ Hành thật sao? Người nổi danh khắp Phố Wall, hai mươi mấy tuổi đã đưa công ty niêm yết trên sàn chứng khoán quốc tế ấy à?”

“Tôi nhớ ông ấy từng lên trang bìa báo thành phố, còn có ảnh chụp chung với thị trưởng nữa!”

“Nghe nói ông ấy rất kín tiếng, đến mức chưa từng công khai vợ con. Không biết vợ ông ấy trông như thế nào nhỉ?”

Bầu không khí đầy ghen tị và ngưỡng mộ.

Quản lý khách sạn nhìn tôi và con trai bằng ánh mắt đầy khinh thường.

“Năm đó Lệ tổng cầu hôn phu nhân, tặng hẳn nhẫn kim cương nhập khẩu một cara!”

Hắn vừa nói vừa nhìn xuống ngón tay vô danh trống trơn của tôi, cười lạnh:

“Cô biết nhẫn kim cương là gì không? Kim cương máu nhập khẩu từ Brazil đấy, một viên thôi là đủ mua cả khách sạn này! Chỉ bằng hai mẹ con cô mà dám bám víu vào thân phận của phu nhân Lệ tổng và thiếu gia nhà họ Lệ sao?”

Hắn phất tay ra lệnh cho bảo vệ:

“Lôi hai người này ra ngoài ngay!”

Lục Nhượng khẽ gật đầu với bảo vệ, ngay lập tức, gã ta sải bước tới, thô bạo kéo tôi ngã xuống đất.

Bên cạnh, Trác Tân Tân giật mình hét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó, cô ta cầm ly rượu vang đỏ, thản nhiên hất thẳng lên người tôi. Chất lỏng sền sệt lạnh buốt chảy dọc từ đỉnh đầu xuống, nhuộm đỏ cả bộ váy tôi đang mặc.

Trác Tân Tân che miệng, cố tình tỏ vẻ hối lỗi:

“Ôi trời, chị à, thật ngại quá!”

Cô ta cười khẩy:

“Loại rượu này gọi là rượu vang, màu đỏ… rất hợp để chúc mừng chị đấy!”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Lục Nhượng và cô ta:

“Hai người dám ra tay với tôi?”

Trác Tân Tân bị ánh mắt tôi làm cho chột dạ, theo phản xạ lùi một bước, nép sát vào Lục Nhượng. Hắn ta lập tức đưa tay ôm lấy cô ta, cười khẩy:

“Trác Lâm Khê, cô tưởng mình còn là tiểu thư sao? Đúng là tự ảo tưởng thân phận mình cao quý lắm nhỉ?”

Những người xung quanh nhìn tôi, bộ dạng ướt sũng vì rượu, ánh mắt tràn đầy hả hê.

“Chậc, lúc trước Lệ tổng chỉ vì phu nhân thích piano mà nhập hẳn một cây đại dương cầm từ Anh quốc!”

“Thư tình ông ấy viết cho phu nhân toàn bằng tiếng Anh, thậm chí còn lên cả báo đấy! Có bức còn được Đại học Thanh Bắc muốn lưu giữ cơ mà!”

“Thì phu nhân của Lệ tổng vốn dĩ tốt nghiệp Thanh Bắc mà!”

“Còn cô á, Trác Lâm Khê? Cô cũng không soi gương thử xem mình là ai, một công nhân quèn mà dám nhận vơ là vợ của Lệ tổng? Đúng là biết khoác lác ghê!”

Con trai tôi vùng vẫy, cố gắng gỡ tay bảo vệ ra, nhưng đúng lúc ấy, cửa ra vào bỗng trở nên náo loạn.

Một giọng nói đầy quyền uy vang lên:

“Quản lý đâu?! Bảo anh ta ra cửa đón rồi cơ mà?!”

Một người đàn ông mặc vest đen bước vào, đôi găng tay trắng tinh, bộ âu phục trên người còn tinh tế hơn cả bộ của Lục Nhượng.

Quản lý khách sạn thấy cảnh này, lập tức chạy đến tiếp đón, cúi người, giọng đầy nịnh nọt:

“Tôi… tôi ở đây! Ngài đến sao không báo trước ạ?”

Người đàn ông kia lườm hắn ta một cái, lạnh lùng hỏi:

“Thấy thiếu gia nhà họ Lệ đâu không?”

“Hả?”

“Thiếu gia nhà họ Lệ tự đi vào trước rồi!”

“Cháu chính là thiếu gia!”

Con trai tôi nhảy lên hai lần, nhưng còn chưa kịp nói thêm câu nào, thì Trác Tân Tân đã giơ tay, tát thẳng vào mặt thằng bé.

“Còn dám nói bậy! Mẹ mày không dạy mày thì để tao dạy!”

Lục Nhượng đứng bên cạnh cũng khoanh tay, lắc đầu chán ghét:

“Tôi từng hợp tác với Lệ tổng, Trác Lâm Khê, con trai cô đúng là dối trá thành bản năng, bản chất xấu xa từ trong máu.”

“Đánh nó đi!”

Tôi nhìn dấu tay đỏ in hằn trên khuôn mặt non nớt của con trai, lòng đau như dao cắt. Tôi ôm chặt lấy con, cả người run lên vì giận dữ:

“Các người quá đáng lắm rồi!”

Trác Tân Tân đi giày cao gót, giẫm mạnh lên mu bàn tay tôi, cười nhạt:

“Lệ tổng yêu thương vợ con nhất, bình thường đi đâu cũng có xe đưa đón. Mày dám giả danh phu nhân của ông ấy? Đợi Lệ tổng biết chuyện, chắc chắn sẽ lột da mày ra!”

“Không bằng bây giờ quỳ xuống cầu xin anh Lục đi? Nếu anh ấy nể tình cũ, có khi còn giúp mày xin Lệ tổng tha mạng đấy!”
 
Tôi Và Chồng Lựa Chọn Không Quen Biết Nhau
Chương 4: Chương 4



Lục Nhượng giả vờ thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối:

“Chỉ có tôi mới có thể giúp cô thôi, xin Lệ tổng rộng lượng không chấp nhặt với kẻ hèn mọn như cô.”

Nhưng ngay lúc đó, từ phía sau vệ sĩ, một người đàn ông vô cùng điển trai xuất hiện, trên tay còn bế một bé gái nhỏ xíu.

Quản lý khách sạn vừa thấy người đó, lập tức tái mặt, giọng nói lắp bắp:

“Lệ… Lệ tổng! Sao ngài lại đích thân tới đây?!”

Lệ tổng không để ý đến hắn ta, ôm con gái trong lòng, chỉ lướt mắt nhìn về phía này, rồi lập tức sải bước đi tới.

Bấy giờ, ngay cả Lục Nhượng cũng không kìm được nữa.

Hắn ta nuốt nước bọt, vội vàng chỉnh lại bộ vest nhăn nhúm trên người, kéo Trác Tân Tân tiến lên, cố gắng nịnh bợ. Hắn lau tay vào quần, làm ra vẻ tự tin, vươn tay định bắt tay với Lệ tổng:

“Lệ tổng, chào ngài, tôi là…”

Nhưng còn chưa kịp dứt lời, con trai tôi đã đột nhiên lao ra khỏi vòng tay tôi, đẩy Lục Nhượng qua một bên, chạy thẳng đến trước mặt Lệ tổng. Thằng bé ôm chầm lấy chân anh ấy, bật khóc nức nở:

“Ba ơi, cuối cùng ba cũng đến rồi!”

5.

Cả sảnh tiệc chìm trong im lặng.

Lệ Hành nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp nát một tờ giấy, không nói một lời, cúi xuống bế tôi lên, động tác thuần thục như thể đã làm vô số lần trước đó.

Sau khi thay quần áo và để bác sĩ kiểm tra cho tôi cùng con trai, chúng tôi quay lại đại sảnh.

Lần này, đám đông vây quanh tôi, gần như muốn nuốt chửng tôi.

“Trời ơi, đúng là không biết nhìn người! Cô thật sự là phu nhân của Lệ Hành sao?!”

“Còn trẻ như vậy mà đã sinh một cặp song sinh long phụng rồi à!”

Gã nam sinh lúc nãy còn buông lời trêu chọc tôi giờ đây lại tự vả vào mặt mình, đánh đến mức “bốp bốp” vang dội.

“Nhìn tôi mà xem, đúng là đui mù, ngu ngốc quá đi!”

“Lâm Khê… À không, Lệ phu nhân! Cô đừng chấp nhặt với chúng tôi nhé! Sau này nhất định sẽ đến tận nhà để xin lỗi cô!”

Bọn họ không ngừng chen nhau lên tiếng, nhưng chẳng ai dám lại gần Lệ Hành, chỉ dám đứng từ xa nịnh nọt.

Lệ Hành nhàn nhạt quét mắt một lượt, nhẹ giọng hỏi tôi:

“Những người này, ai đã bắt nạt em?”

Tôi hờ hững trả lời:

“… Chẳng ai vô tội cả.”

Lệ Hành khẽ gật đầu, giọng lạnh lùng vang lên:

“Từ hôm nay, ai còn muốn có quan hệ với nhà họ Lệ, thì tốt nhất nên học cách im miệng.”

Lời vừa dứt, đám đông lập tức câm nín, cúi đầu tản ra như một đám chuột chạy loạn.

Lệ Hành quay đầu, ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía đám bảo vệ và quản lý khách sạn, những kẻ đang run lẩy bẩy trong góc.

“Nghe nói, có người đã ra tay với phu nhân của tôi?”

Quản lý mặt trắng bệch, vội quỳ rạp xuống, giọng run rẩy:

“Tổng giám đốc, tôi thật sự không biết đó là phu nhân! Xin ngài tha mạng!”

Lệ Hành chẳng buồn nhìn hắn, chỉ phất tay một cái. Đám vệ sĩ ngay lập tức hiểu ý, lập tức lôi gã quản lý ra ngoài.

Từ bên ngoài, tiếng la hét thảm thiết vang lên, khiến tất cả những người có mặt đều run cầm cập.

Quản lý sợ đến mức mặt không còn giọt máu, chân run như cầy sấy, cố gắng gượng cười lấy lòng:

“Tổng giám đốc Lệ, tất cả chỉ là hiểu lầm! Tôi thật sự không nhận ra phu nhân! Tôi… Tôi chỉ làm theo lệnh của…”

Hắn chưa kịp nói hết, Lệ Hành đã hờ hững cắt ngang:

“Đổ lỗi nhanh đấy.”

Giọng điệu anh ta vẫn bình thản, nhưng sát khí tỏa ra lạnh lẽo như băng.

“Nhưng dù là ai đi nữa, chỗ này cũng không còn chỗ cho cậu nữa. Tự đi làm thủ tục nghỉ việc đi.”

Quản lý trực tiếp quỳ xuống bò tới, bấu víu lấy góc quần Lệ Hành:

“Tổng giám đốc! Xin hãy cho tôi một cơ hội!”

“Biến.”

Chỉ một từ duy nhất, lạnh lùng và vô tình.

Gã quản lý như bị rút cạn sức lực, gục xuống sàn, mặt mày thất thần.

Lúc này, Lục Nhượng và Trác Tân Tân đứng chết trân ở một bên, mặt còn trắng hơn tờ giấy. Toàn bộ quá trình vừa rồi, Trác Tân Tân đều nhìn thấy hết.

Lệ Hành đứng trước mặt cô ta, giọng nói đột ngột trở nên lạnh đến thấu xương:

“Tạt rượu đỏ, đánh con tôi. Chuyện này, cô tính giải thích thế nào?”

Trác Tân Tân run lẩy bẩy, môi tái mét, nhưng vẫn cố mạnh miệng:

“Tổng giám đốc Lệ, tôi… tôi chỉ muốn giúp ngài dạy dỗ con cái. Còn rượu… là tôi không cẩn thận…”

“Không cẩn thận?”

Lệ Hành lặp lại hai chữ đó một cách đầy chế giễu.

Trác Tân Tân hoảng sợ đến mức không kịp nghĩ, vội chộp lấy một chai rượu đỏ khác, tự đổ lên đầu mình. Dòng rượu đỏ thẫm chảy xuống, nhuộm ướt cả người cô ta.

“Xin lỗi, xin lỗi chị! Là tôi không có mắt! Là tôi sai, tất cả đều là lỗi của tôi!”

Lệ Hành chẳng thèm phản ứng, chỉ nhẹ nhàng liếc vệ sĩ, ra lệnh:

“Giám sát cô ta. Nhà họ Trác trong vòng một tuần phải rời khỏi thành phố này, không được giữ lại bất cứ tài sản nào.”

Trác Tân Tân nghe vậy, cả người mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ xuống sàn.

Đôi mắt cô ta đầy hoảng loạn, đầu ngón tay bấu chặt xuống thảm, rượu đỏ vẫn nhỏ giọt từ tóc xuống.

Lệ Hành chậm rãi cúi xuống, giọng nói lạnh lẽo như sương giá giữa mùa đông:

“Động đến vợ con tôi, tôi tuyệt đối không tha.”

“Lệ… Lệ tổng…”

Lục Nhượng đứng bên cạnh, nuốt nước bọt, sắc mặt cứng đờ, cố gắng nặn ra một nụ cười giả lả:

“Vừa rồi chỉ là hiểu lầm… Thực ra tôi với phu nhân của ngài… trước đây từng có chút quan hệ.”

Lệ Hành, người vốn đang bận trấn an tôi và con, cuối cùng cũng chịu nhìn hắn ta một lần.

“Ồ?”

Ánh mắt anh ta u tối, không rõ cảm xúc.

“Cậu chính là người từng viết thư tình cho cô ấy?”
 
Tôi Và Chồng Lựa Chọn Không Quen Biết Nhau
Chương 5: Chương 5



6.

Lục Nhượng sững người.

“Anh… Anh biết tôi sao?!”

Tôi bảo Lệ Hành đưa con trai và con gái vào xe chờ trước. Trước khi rời đi, anh ta liếc nhìn Lục Nhượng, giọng nói đầy ẩn ý:

“Tôi thật sự phải cảm ơn cậu.”

Lục Nhượng gượng cười, khó hiểu: “Hả?”

“Cảm ơn cậu, vì đã không giữ được một người phụ nữ tốt như Lâm Khê.”

Nhìn theo bóng lưng Lệ Hành khuất dần, Lục Nhượng vừa khó hiểu vừa giận dữ, cuối cùng không nhịn được mà chất vấn tôi:

“Trác Lâm Khê, rốt cuộc cô làm cách nào bám được vào Lệ tổng?!”

Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Ra nước ngoài du học rồi quen biết nhau.”

“Cô? Du học? Cô ra nước ngoài từ khi nào?!”

“Năm đó, tôi không kết hôn với anh, liền thi vào Thanh Bắc.”

Lệ phu nhân là sinh viên tốt nghiệp Thanh Bắc, chuyện này không phải là lời đồn đại.

Tôi ngừng một lát, nhìn thẳng vào Lục Nhượng, giọng điệu vẫn bình thản:

“Không giống như kiếp trước, khi thanh xuân của tôi bị anh lãng phí, đến đôi tay của chính mình tôi cũng không thể giữ gìn.”

Ánh mắt hắn dao động.

Hắn nhớ về những mùa đông trước kia, đôi tay tôi bị lạnh đến mức nứt nẻ, chảy máu. Thế nhưng những năm đó, thứ tôi cố gắng bảo vệ, với hắn mà nói lại chẳng hề quan trọng.

Sắc mặt Lục Nhượng ngày càng khó coi.

Tôi chậm rãi tiếp tục, giọng nói có phần dịu dàng hơn:

“Thỉnh thoảng, vào những lúc rảnh rỗi sau hoạt đ*ng t*nh nguyện, tôi hay chơi piano. Nhưng anh ấy luôn biến mất một lúc. Mãi sau này tôi mới biết, lần nào anh ấy cũng lau sạch nắp đàn trước khi tôi đến, còn chuẩn bị cả túi sưởi tay trong phòng. Anh ấy nói, đôi tay tôi là vốn liếng để chơi đàn, không thể sơ suất dù chỉ một chút.”

Lục Nhượng theo bản năng nhìn xuống tay tôi.

Bàn tay mềm mại, mịn màng, ngón tay thon dài, nước da căng bóng, không còn những vết chai sần hay nứt nẻ như trước.

Chuyện Lệ Hành bỏ ra một số tiền lớn để mua tặng tôi một cây đàn piano không phải lời đồn. Năm đó, để mừng sinh nhật tôi, anh ấy thực sự đã mất bao công sức để mang cây đàn vào nhà, chỉ để làm tôi vui.

Tôi khẽ cười:

“Lục Nhượng, kiếp trước, vì giấc mộng phát tài của anh, tôi chịu khổ biết bao nhiêu năm, tay chân nứt nẻ, một lòng chăm lo gia đình. Còn anh thì sao? Anh dành cả một cuốn album đầy ắp hình ảnh của Trác Tân Tân, tiền kiếm được đều mang đi dỗ dành cô ta vui vẻ?”

Lục Nhượng giận dữ đấm mạnh vào tường.

“Cô không hiểu! Bối cảnh nhà họ Trác… Tôi làm tất cả là vì tương lai của hai chúng ta!”

Tôi khẽ cười:

“Thật sao? Đến cả chuyện có con với tôi anh cũng không chịu, cũng là vì muốn tôi có cuộc sống tốt hơn à?”

Lục Nhượng đứng sững, môi mấp máy, mãi mới thốt ra được một câu:

“Vậy… cặp song sinh của Lệ Hành thật sự là con cô?”

Tôi bình thản đáp:

“Đương nhiên. Anh ấy ủng hộ tôi chơi đàn, ủng hộ tôi tốt nghiệp rồi trở thành giáo viên dạy piano.”

“Anh ấy tặng tôi nhẫn, nhưng không bận tâm liệu tôi có thể đeo khi chơi đàn hay không.”

“Anh ấy yêu tôi, bảo vệ tôi, muốn cùng tôi có con, nhưng lại xót xa khi tôi phải chịu đau đớn vì sinh nở.”

“Những thứ anh chưa từng cho tôi, hoặc không muốn cho tôi, anh ấy đều có thể làm được.”

Lục Nhượng nghẹn lời.

Hắn không cam lòng, giọng khàn đặc:

“Trác Lâm Khê, trước đây cô từng nói, cả đời này chỉ muốn sinh con cho tôi. Sao cô có thể cùng người đàn ông khác…?”

Tôi cười bất đắc dĩ:

“Lục Nhượng, kiếp trước đã qua rồi. Kiếp này, chúng ta đã chẳng còn nợ nần gì nhau nữa. Anh hà tất phải dùng những chấp niệm buồn cười ấy để ràng buộc tôi?”

Hắn đứng đó, để mặc cơn gió lạnh mùa đông quét qua, nhìn theo tôi dần khuất xa.

Cho đến khi tôi ngồi vào xe, hắn bất ngờ lao đến, gương mặt đầy đau khổ và giằng xé.

“Trác Lâm Khê!”

Giọng hắn khàn đặc, như thể bị bóp nghẹt:

“Tôi biết tôi sai rồi! Trước đây là tôi mù quáng, là tôi không ra gì… Cô cho tôi một cơ hội nữa, được không? Lâm Khê, chúng ta vẫn có thể quay lại như trước kia! Cô còn nhớ kiếp trước…”

Tôi bật cười, trong nụ cười mang theo vài phần chế giễu.

Tôi siết chặt tay Lệ Hành, không quay đầu lại, chỉ khẽ đáp:

“Không thể nào.”

“Tôi không còn yêu anh nữa.”

7.

“Cô Trác, điện thoại của cô!”

Dạo gần đây, tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi ở phòng trực ban của trường.

Vừa nhấc máy, lại là Lục Nhượng.

Giọng hắn đầy lo lắng, gần như mất kiểm soát:

“Lâm Khê! Giúp anh xin Lệ tổng một lần đi! Anh ấy đã cắt hết mọi hợp đồng của anh rồi, giờ ngân hàng đang ráo riết đòi nợ! Em biết mà, nếu chuỗi vốn bị đứt, đời này anh không thể ngóc đầu lên nổi nữa…”

Tôi khẽ nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt:

“Lục Nhượng, đây là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi.”

“Trác Lâm Khê!”

Hắn gần như gào lên trong tuyệt vọng:

“Nếu em chịu giúp anh nói đỡ một câu, vậy coi như giữa chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Chỉ cần anh ấy chịu cho anh một cơ hội…”

Tôi dứt khoát cắt ngang:

“Lục Nhượng, Lệ Hành chưa từng nợ anh bất cứ điều gì. Anh ấy có quyền lựa chọn người để hợp tác.”

“Cô!”

Bên kia điện thoại, Lục Nhượng nghẹn họng, không nói thêm được gì. Cuối cùng, chỉ gằn từng chữ đầy căm phẫn:

“Trác Lâm Khê, sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận!”
 
Tôi Và Chồng Lựa Chọn Không Quen Biết Nhau
Chương 6: Chương 6 [Hết]





Ngày hôm sau, vừa tan lớp bước ra khỏi phòng học, tôi đã cảm nhận được không khí có gì đó bất thường.

Cổng trường vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo loạn.

Người đứng chật kín, ba lớp trong, ba lớp ngoài, ai cũng xì xào bàn tán. Từng đợt âm thanh kích động vang lên, có cả tiếng la hét lẫn tiếng khóc lóc.

Ngay trước cổng trường, một tấm băng rôn đỏ rực căng ngang:

“Quỳ lạy Trác Lâm Khê tha cho phụ nữ mang thai!”

Nổi bật nhất là Trác Tân Tân—cô ta quỳ ngay trước băng rôn, đôi mắt đẫm lệ, thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước mắt.

Dưới đầu gối là một mảnh vải cũ, chạm xuống nền đất lạnh buốt, khiến đầu gối cô ta tái nhợt vì rét.

Bên cạnh, có người giơ cao những tấm biểu ngữ:

“Bạn học cũ sao phải tuyệt tình như vậy?”

“Mẹ góa con côi bị áp bức tàn nhẫn!”

Tiếng trống, tiếng chiêng vang lên inh ỏi, khiến khung cảnh càng thêm hỗn loạn.

Giáo viên và sinh viên trong trường đều xôn xao bàn tán:

“Chuyện gì thế này? Sao lại có người quỳ khóc cầu xin?”

“Hóa ra cô giáo dạy piano Trác Lâm Khê có liên quan đến vụ này à?”

“Thật mất mặt, rốt cuộc là quan hệ gì, sao có thể để chuyện này ầm ĩ đến tận cổng trường?”

Tôi siết chặt vạt áo.

Bấy lâu nay, tôi luôn giữ thái độ khiêm nhường, không phô trương trong trường. Nhưng giờ đây, những ánh mắt dò xét của mọi người như muốn l*t tr*n tôi giữa chốn đông người.

Một lát sau, khi thấy tôi vẫn chưa xuất hiện, một tấm băng rôn khác được kéo căng ngay dưới bậc thềm cổng trường:

“Trác Lâm Khê vô tình vô nghĩa, trả lại mồ hôi nước mắt cho chúng tôi!”

Lần này, ngay giữa vòng người, Lục Nhượng cũng quỳ xuống. Áo quần xộc xệch, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu.

Hắn mang theo cả trăm công nhân, vây kín cổng trường. Họ đều là những người đàn ông trung niên, tay chân chai sần, gương mặt hằn rõ dấu vết của lao động vất vả.

Trong tay họ cầm những chiếc nồi niêu cũ kỹ, rồi đồng loạt dùng thìa gõ mạnh.

“Keng! Keng! Keng!”

Tiếng kim loại va chạm vang vọng chói tai.

“Nợ tiền thì phải trả! Đó là lẽ đương nhiên!”

Tiếng hô ngày càng lớn, sự phẫn nộ dâng trào, như muốn chọc thủng cả bầu trời.

8.

Trác Tân Tân ánh mắt âm u, mái tóc rối bời, hôm nay cô ta còn cố tình mặc một chiếc váy cũ rách, khuôn mặt tràn đầy tủi thân:

“Trác Lâm Khê! Tôi đã có thai! Nhưng giờ đứa bé sắp không giữ được nữa! Tất cả đều tại cô! Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng từng là chị em. Giờ cô đã là phu nhân hào môn, sao có thể nhẫn tâm tuyệt tình như vậy?”

Lục Nhượng ánh mắt hoang mang, pha lẫn cơn giận dữ mất kiểm soát, hắn gào lên:

“Trác Lâm Khê! Cô vừa lòng chưa? Nhà tôi mất rồi, nhà máy cũng sụp đổ, cô còn muốn dồn ép bao nhiêu người vào đường cùng nữa?!”

Hắn vừa hét xong, đám công nhân xung quanh lập tức hưởng ứng, tiếng phẫn nộ vang lên như thủy triều.

“Nhà máy đóng cửa, chúng tôi lấy gì mà sống? Cả gia đình sắp chết đói rồi! Cô làm vợ tỷ phú rồi thì không coi chúng tôi là con người nữa sao? Lũ tư bản đáng chết!”

“Đả đảo tư bản!”

Những sinh viên và giảng viên đứng xem đều há hốc mồm:

“Chuyện gì thế này?”

“Cô giáo Trác thực sự đã kết hôn với tỷ phú sao?”

“Nhưng tại sao cô ấy lại khiến nhà máy của người ta phá sản?”

Tiếng bàn tán ồn ào như từng mũi kim châm vào màng nhĩ, nhưng lòng tôi lại chẳng gợn sóng.

Tôi nhịn giận, quét mắt qua đám đông, giọng nói bình tĩnh mà cứng rắn:

“Các người thực sự nghĩ chỉ vì một câu nói của tôi mà cả một nhà máy sụp đổ? Chuyện này tất cả đều do tôi gây ra sao?”

Đám đông chợt im lặng trong giây lát, dường như bị khí thế của tôi làm cho sững sờ.

Đúng lúc này, một chiếc Hồng Kỳ đen tuyền phanh gấp ngay trước cổng trường. Cửa xe mở ra, thị trưởng và Lệ Hành bước xuống. Ngay sau họ là vài chiếc xe cảnh sát sáng đèn chói mắt.

Lệ Hành sải bước dài về phía tôi, vầng khí lạnh lẽo quanh anh khiến đám đông bất giác nép sang hai bên, mở ra một lối đi.

Anh ôm chặt tôi vào lòng, siết mạnh đến mức khiến tôi đau. Rồi không nói một lời, anh quét ánh mắt sắc bén qua đám người gây rối.

Thị trưởng giơ tay ra hiệu, lập tức, hiện trường trở nên im lặng. Ông trầm giọng nói:

“Nhà máy của Lục Nhượng vốn đã nợ nần chồng chất từ lâu, các người có biết hắn ta đã nợ lương của mình bao nhiêu không? Làm loạn ở đây có giúp các người đòi được tiền lương không?”

Đám công nhân dần dao động, vài người lộ rõ vẻ nghi hoặc. Ngay sau đó, cảnh sát tiến lên, bẻ quặt tay Lục Nhượng, còng hắn xuống đất.

“Lục Nhượng, anh bị bắt vì tội buôn lậu, đầu cơ trục lợi và hối lộ quan chức!”

Đám đông cứng đờ, không ai dám hé răng.

Thị trưởng tiếp tục cười nói:

“Năm nay, Lệ tổng sẽ hỗ trợ chúng ta cải cách cổ phần, và nhà máy của các người chính là dự án đầu tiên! Đừng lo, không ai bị mất việc, mọi người vẫn sẽ có cơm ăn!”

Công nhân nhìn nhau, bàn tán xôn xao, dường như đã hiểu ra rằng bản thân bị Lục Nhượng lợi dụng.

Rồi đột nhiên, ai đó ném mạnh một nắm rau thối vào mặt hắn. Lá rau nát bấy, nước chảy dài xuống, bốc mùi hôi thối kinh khủng. Tiếp theo là trứng thối, giẻ lau bẩn, thậm chí cả nước cơm thừa.

Lục Nhượng và Trác Tân Tân lấm lem đầy bẩn thỉu, giơ tay che đầu, chật vật không chịu nổi.

Lục Nhượng vùng vẫy, đôi mắt đỏ ngầu, gào lên điên cuồng:

“Không! Tôi bị oan! Tôi không có tội! Trác Lâm Khê! Là cô hại tôi!”



Hôm sau, tin tức nóng hổi lan khắp cả thành phố.

“Tỷ phú Lục Nhượng bị bắt vì buôn lậu, đầu cơ trục lợi và hối lộ quan chức. Toàn bộ tài sản bị phong tỏa, vụ án chính thức được điều tra!”

Giữa mùa đông giá rét, tôi nhận được một bức thư.

“Ở trong tù, A Nhượng được chẩn đoán mắc viêm gan B cấp tính. Nó sắp chết rồi. Lâm Khê, xin con, hãy giúp nó, giúp chúng ta đi!”

Gió rét buốt như dao cắt da cắt thịt.

Nhưng vẫn không lạnh bằng tờ thư trong tay tôi—

Nó như một lưỡi dao sắc, cứa nát lòng tôi.

9.

Bức thư lần này là do trưởng bối nhà họ Trác gửi đến.

Tôi không ngờ rằng, nhiều năm trước, khi Trác Tân Tân được nhận lại vào gia tộc, bọn họ đã lạnh lùng ép tôi rời đi. Giờ đây, lại dùng cách này để cầu xin tôi giúp đỡ:

“A Nhượng… nó cũng chỉ vì đường cùng nên mới phạm sai lầm. Nể tình ngày xưa chúng ta đã nuôi dưỡng con, con và Tân Tân, A Nhượng cũng từng là bạn học, con có thể khuyên Lệ Tổng, cho nó một cơ hội được không?”

Tôi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng con chữ.

Cuối thư, bọn họ còn viết thêm một câu:

“Tân Tân sắp sinh rồi, đứa trẻ vô tội, con là một đứa trẻ hiểu chuyện, đúng không?”

Từng câu từng chữ như một mũi kim nhọn đâm thẳng vào tim tôi.

Tôi đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, vậy nên năm đó mới ngoan ngoãn rời khỏi nhà họ Trác.

Vậy nên ở kiếp trước, tôi mới cam tâm từ bỏ con đường học vấn, ở nhà tận tụy vì Lục Nhượng, vất vả suốt bao nhiêu năm. Để rồi đến khi nhắm mắt, tôi mới nhận ra, cả đời mình chỉ là kẻ làm nền cho hạnh phúc của người khác.

Nhưng ở kiếp này, tôi không muốn làm “đứa trẻ hiểu chuyện” nữa.

Tôi xé bức thư thành từng mảnh nhỏ, không do dự ném vào thùng rác. Những gì Lục Nhượng nợ, tôi không có nghĩa vụ phải trả thay.

Lệ Hành bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:

“Có chuyện gì sao?”

Hai đứa trẻ của tôi nép vào lòng tôi, ánh mắt trong veo, miệng cười ngọt ngào. Tôi ôm con vào lòng, một trái một phải, thơm ngào ngạt, mềm mại đáng yêu.

Ngước nhìn Lệ Hành, tôi khẽ mỉm cười:

“Không có gì, chỉ là vài chuyện cũ mà thôi.”

Bàn tay anh ấm áp, nhẹ nhàng bao bọc lấy tay tôi:

“Đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, bọn họ chỉ là người của quá khứ.”

“Ừm.”

Tôi gật đầu, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm đen thẫm, nhưng lòng tôi lại chưa bao giờ bình yên đến thế.

Những chuyện của quá khứ, đã theo gió bay đi từ lâu.

Người ta đều nói tôi may mắn mới có thể gả cho Lệ Hành, nhưng chỉ có tôi biết—

Kiếp này, tôi và anh, tình cảm cân xứng, chẳng ai cao hơn ai.

Tôi theo đuổi giấc mơ của mình, thi đỗ Thanh Bắc, phát triển sự nghiệp âm nhạc, dạy dỗ những học trò của tôi.

Kiếp này, tôi sống không phải vì đàn ông, không phải vì con cái, mà là vì chính mình.

Mà đàn ông, con cái, sự nghiệp— tôi đều có cả.

End
 
Back
Top Bottom