Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ

Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 10



Đó là vào mùa đông năm ngoái, Tàng Viễn tham dự một bữa tiệc, khi trở về thì nồng nặc mùi rượu.

Hắn nằm xuống bên cạnh ta, mùi rượu trên người hắn khiến ta cảm thấy mơ hồ.

Ta định xuống giường, thêm hương trầm để át đi mùi rượu, nhưng khi ta nhẹ nhàng bò qua người hắn, hắn đột ngột mở mắt.

Ta giật mình, không dám động đậy.

Không khí trở nên vô cùng ngượng ngập.

Ta vừa xin lỗi, vừa định trèo xuống, thì hắn bất ngờ xoay người, đè ta xuống dưới, và chặn lời ta bằng một nụ hôn.

Đó là lần đầu tiên hắn hôn ta, cũng là khoảnh khắc thân mật nhất kể từ khi chúng ta thành hôn.

Môi hắn hơi lạnh, mang theo mùi rượu ngọt, khiến ta cũng có chút say mê.

Cho đến khi bàn tay thô ráp của hắn chạm vào lưng ta, ta mới bừng tỉnh.

Hình ảnh những vết sẹo đáng sợ trên eo và bụng hiện lên trong đầu, ta theo bản năng dùng sức đẩy hắn ra.

Hắn như chợt tỉnh, lập tức buông ta ra, để lại một câu “Xin lỗi”, rồi vội vã rời khỏi phòng.

Đêm hôm đó, ta bị lạnh đến cóng người.

Cũng từ hôm đó, ta nhận ra sự thiếu sót của mình.

Tàng Viễn cũng là một nam nhân tràn đầy sức sống.

Ta chiếm lấy danh phận “phu nhân tướng quân” suốt ngần ấy năm, đúng là đã làm khó hắn.

Thêm vào đó, không có "lò sưởi" như hắn bên cạnh, ta thật sự ngủ không ngon giấc.

Vậy nên ta tự mình xuống bếp nấu một nồi canh gừng. Sau khi uống một bát để xua tan cái lạnh, ta lại múc thêm một bát mang đến thư phòng cho hắn, mong có thể nhân cơ hội này làm dịu bớt mối quan hệ, suy cho cùng, ta cũng không thể rời xa hắn được.

Trong thư phòng, Tàng Viễn vẫn giữ im lặng.

Ta đoán có lẽ hắn cảm thấy ngượng ngùng vì chuyện xảy ra đêm qua, nên chủ động bắt chuyện:

“Tướng quân thích kiểu nữ nhân thế nào?”

Ánh mắt Tàng Viễn nhìn chằm chằm vào ta, khiến lòng ta không khỏi bồn chồn.

Ta sợ hắn nghi ngờ ta có ý đồ xấu, đang định giải thích thì chợt nghe giọng nói của hắn:

“Người náo nhiệt.”

Câu nói này thật khiến lòng ta nhói đau.

Ngần ấy năm, chúng ta sống chung trong sự trầm lặng.

Hắn nói thế rõ ràng là muốn nhắc nhở ta không nên mơ tưởng hão huyền, có lẽ hắn cũng chịu đựng đủ vẻ u ám, chán nản của ta rồi.

Ta cười gượng, không nói thêm, biết điều đứng dậy rời đi.

Đi được vài bước, chợt nhớ ra đã để quên lò sưởi mang theo, liền quay lại, nhưng vừa lúc thấy thuộc hạ của Tàng Viễn từ thư phòng bước ra.

Hắn cầm bát canh gừng mà ta mang tới, đổ hết vào góc tường.

Ta rất muốn vào bảo hắn rằng canh gừng ta nấu rất ngon, nhưng nghĩ lại, thôi thì bỏ đi.

Hắn đã cố gắng giữ vẻ hòa nhã bề ngoài đủ khó khăn rồi, ta cần gì phải phơi bày sự thật?

Chỉ là từ đó về sau, ta không bao giờ xuống bếp nữa.

Chuyện này nói ra thật mất mặt, nên ta cũng chẳng nhắc với Nhiễm Tuyết Linh.

“Ta còn tưởng ở chỗ tỷ tỷ có thể nghe ngóng được điều gì đó, hóa ra tỷ cũng chẳng hiểu rõ tướng quân là mấy.”

Ngón tay Nhiễm Tuyết Linh xoay xoay chiếc khăn lông thỏ, rõ ràng không có ý muốn chia sẻ thêm.

Lời của nàng khiến ta không biết đáp sao, vì ta đâu thể bịa ra sở thích của Tàng Viễn.

Bỗng trong đầu lóe lên ý tưởng, ta vui mừng nói:

“Tướng quân từng bảo rằng hắn thích những người náo nhiệt.”

“Không thể nào.”

Nhiễm Tuyết Linh lập tức phản bác:

“Trước kia ở biên cương, bất cứ ai nói nhiều hơn một chút, đều bị chàng trừng mắt cho im lặng.”

Có lẽ… câu nói đó chỉ là hắn tiện miệng nói để ta không nảy sinh hy vọng nào khác.

Chẳng trách sau này, ta tìm những nữ tử “náo nhiệt” để giới thiệu cho hắn, nhưng chẳng ai được hắn để mắt tới.

“Quả nhiên vẫn là ngươi hiểu rõ tướng quân hơn, có lẽ ta nhớ nhầm rồi.”

Ta mỉm cười đầy thiện ý.

Nhiễm Tuyết Linh bỗng thấy chẳng thú vị gì nữa, có lẽ vì thái độ thuận theo của ta khiến nàng không cảm thấy chiến thắng.

Ánh mắt nàng đảo quanh, liếc ra ngoài cửa, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, ngồi thẳng dậy nhìn ta:

“Ta nghe nói, năm xưa tướng quân vì muốn cưới tỷ, đã quỳ trước cổng cung bốn ngày ba đêm.”

7

Ký ức mà ta cố tình lãng quên bất ngờ bị nhắc lại, cả người ta như bị đóng băng trong khối băng lạnh, không thể cử động.

Nhiễm Tuyết Linh đang chờ câu trả lời của ta.

Ta cố điều chỉnh hơi thở, mãi mới gượng cười được một chút:

“Hắn làm vậy là để hoàn thành di nguyện cuối cùng của sinh tử chi giao mà thôi. Vì điều đó, ta luôn cảm thấy mình mắc nợ hắn.”

“Chỉ là mắc nợ thôi sao?” Nhiễm Tuyết Linh nhìn chằm chằm ta, như muốn nhìn xuyên vào nội tâm.

“… Phải.”

Nhiễm Tuyết Linh không buông tha:

“Vậy còn mười năm sau đó? Tỷ thật sự chưa từng động lòng với tướng quân sao?”

Một cơn gió lùa qua, khiến toàn thân ta càng thêm lạnh buốt, tứ chi cứng đờ.

Những lời nàng nói hẳn là điều nàng cực kỳ để tâm.

Ta cũng hiểu, bất kỳ nữ nhân nào khi yêu, đều không mong có ai khác thèm khát người mình yêu thương.

Suy nghĩ một lúc, ta thẳng thắn nhìn vào mắt Nhiễm Tuyết Linh, trả lời không né tránh:

“Ta chưa từng có tình cảm nam nữ với hắn.”

Nhiễm Tuyết Linh nhìn ta sâu sắc một hồi, rồi quay đầu nhìn về phía cửa:

Hồng Trần Vô Định

“Tướng quân đợi lâu rồi, chúng ta về dùng bữa thôi.”

Ta vẫn ngồi yên, không động đậy.

Không cần quay đầu, ta cũng biết Tàng Viễn đang đứng ở cửa.

Ánh mắt Nhiễm Tuyết Linh vừa rồi hướng ra ngoài đã khiến ta nhận ra điều đó.

Đi được vài bước, Nhiễm Tuyết Linh lại quay lại, ném chiếc khăn lông thỏ vào lòng ta:

“Tỷ cứ giữ lấy, sau này ta sẽ không tới chỗ tỷ nữa.”

Tiếng bước chân dần xa, lúc này ta mới ngẩng đầu lên.

Hai bóng lưng, một cao một thấp, trông vô cùng xứng đôi.
 
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 11



Trước khi chết, có thể thấy Tàng Viễn tìm được người hắn yêu thương, coi như ta đã hoàn thành một tâm nguyện.

Nếu xuống dưới gặp Gia Trụ, ta cũng có thể ngẩng cao đầu.

Ta chưa bao giờ làm lỡ sinh tử chi giao của hắn.

Thời tiết ngày càng lạnh, nhưng ban đêm ta không còn bị lạnh đến tỉnh giấc, có thể ngủ thẳng đến sáng.

Có lẽ là nhờ tấm da hổ mà Nhiễm Tuyết Linh tặng.

Trong phòng không biết từ khi nào đã được đổi sang loại hương trầm khác, mùi hương mang lại cảm giác tĩnh lặng cho tâm hồn.

Có lẽ vì quá rảnh rỗi, nên ta dễ dàng nhận ra những việc vụn vặt như vậy.

Chỉ là, cơ thể ta ngày càng nặng nề hơn.

Chỉ cần đứng một lúc đã thấy kiệt sức, hơi thở cũng khó khăn.

Lữ thái y lại tới bắt mạch, vẻ mặt ông vẫn đầy nặng nề.

Thuốc ta uống chưa từng ngừng, nhưng bệnh cũng chưa từng thuyên giảm.

Mấy ngày trôi qua, Tàng Viễn không hề xuất hiện trước mặt ta.

Có lẽ sau khi nghe những lời ta cố tình nói, hắn đã chán ghét sự "tự mình đa tình" của ta đến cực điểm.

Hắn không đến, nhưng ta vẫn phải đi tìm hắn.

Trong lòng ta vẫn còn canh cánh chuyện hòa ly, mong tìm được cách vẹn toàn.

Suy cho cùng, ta không thể mãi kiềm chế để không ra tay với Vạn Kỳ Gia Chính.

Mặc dù với thân thể này, ta không mong có thể g.i.ế.c được hắn, nhưng nếu không kiềm chế nổi mà đánh hắn, thì chỉ làm liên lụy Tàng Viễn.

Khi đi đến nửa đường, ta vô tình gặp phó tướng của Tàng Viễn, Lưu Vinh Hợp, đang đi ra.

Gần đây, ta thường thấy hắn xuất hiện.

Lưu Vinh Hợp cũng nhìn thấy ta, vẫn như thường lệ, cúi chào rất cung kính.

“Biên cương có chuyện gì sao?” Ta không nhịn được hỏi thêm.

Lưu Vinh Hợp có vẻ khó xử, cuối cùng chỉ nói lấp lửng:

“Mỗi mùa đông đều không yên ổn, nên cần thường xuyên đến xin chỉ thị của tướng quân.”

Ta gật đầu, không hỏi thêm.

Dù sao đây cũng là chuyện quân cơ, không thể tiết lộ nhiều.

Ta lại tiếp tục đi về phía thư phòng.

Vừa tới ngoài thư phòng, bỗng có tiếng chó sủa vang lên.

Cả người ta cứng đờ tại chỗ.

Sơn Nại nhận ra sự khác thường của ta, nghi hoặc hỏi:

“Phu nhân, người sao vậy?”

Ta muốn lên tiếng, nhưng không thốt ra lời nào.

Đôi chân không tự chủ bước vào trong, và ta nhìn thấy Nhiễm Tuyết Linh đang bế một con ch.ó đi ra.

Con chó đó có bộ lông loang lổ, chỗ đen chỗ vàng, giống như bị ai đó hắt màu lên người.

Nó giống hệt con “Phú Quý” mà ta từng nuôi.

Nhiễm Tuyết Linh có lẽ không ngờ ta tới, bị dọa giật mình lùi lại một bước, đụng vào lòng Tàng Viễn vừa bước tới.

Tàng Viễn nhanh chóng kéo Nhiễm Tuyết Linh ra sau lưng, chắn trước mặt nàng, như sợ ta làm hại nàng.

Nhưng ta đâu còn sức làm điều gì khác.

Toàn bộ sức lực của ta như bị rút cạn ngay khi nhìn thấy con chó, như thể có một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ ta.

Hơi thở nghẹn lại, trước mắt tối sầm, rồi chìm vào bóng tối.

Trước khi ngất đi, ta nghe thấy tiếng hét của Sơn Nại và tiếng chó sủa vang dội.

Nhưng ta chẳng bận tâm được nữa.

Ta chỉ nghĩ tới Phú Quý của ta.

Phú Quý mà chính tay ta đã chôn cất.

Khi đó, với thương tích đầy mình, ta được Tàng Viễn đưa về phủ tướng quân.

Ta từng nghĩ mình không thể sống nổi, nhưng Tàng Viễn lại bế Phú Quý của ta tới.

Nó bị gãy một chân, nhưng vẫn ngoan ngoãn cuộn mình bên đầu giường ta, liên tục dùng đầu cọ vào người ta, như muốn gọi ta mau chóng đứng dậy.

Đợi đến khi ta hồi phục, có thể xuống giường, thì nó lại ra đi.

Thái y nói, nó đã hơn mười tuổi, vốn dĩ chẳng sống được lâu nữa. Thêm vào đó, còn bị người ta đánh đập tàn nhẫn, theo lý mà nói, đáng lẽ nó đã không qua khỏi từ trước.

Nhưng nó vẫn kiên trì sống đến khi ta hồi phục, thái y nói rằng, đó là vì nó nhìn thấy ta khỏe lại nên mới yên lòng mà đi.

Ta ôm lấy Phú Quý khóc suốt một ngày, đó cũng là lần cuối cùng trong đời ta rơi nước mắt.

Sau đó, ta chôn nó, đem cả quá khứ của mình cùng nó vùi xuống lòng đất.

Từ đó về sau, ta không còn chịu được khi nhìn thấy chó.

Ta cứ nghĩ Tàng Viễn biết điều đó, nhưng xem ra hắn đã quên mất rồi.

Khi tỉnh lại, ta thấy Tàng Viễn đang ngồi bên giường.

Ánh mắt hắn như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ta quá mệt mỏi, chỉ xoay người đưa lưng về phía hắn.

Một lúc lâu sau, giọng hắn vang lên từ sau lưng:

“Xin lỗi.”

Ta bỗng thấy buồn cười, bao nhiêu năm qua, giữa ta và hắn, lời nói nhiều nhất dường như là “xin lỗi.” À, đúng rồi, còn cả “cảm ơn.”

“Không sao, do thân thể ta yếu quá. Ta ngủ một lát sẽ ổn thôi.” Ta giả vờ như không có chuyện gì.

“Con chó đó nuôi ở viện của nàng ấy, bình thường sẽ không ra ngoài.”

Hiếm khi Tàng Viễn chủ động giải thích, ta cũng không muốn làm lớn chuyện này, chỉ “ừm” một tiếng.

Chiều hôm đó, chúng ta cứ một người nằm, một người ngồi, không ai nói thêm lời nào, mãi đến tối Tàng Viễn mới rời đi.

Sau đó, ta nằm liệt giường ba ngày. Thực ra, ta muốn nằm mãi cũng được, nhưng lại có người trong cung tới.

Hồng Trần Vô Định

Một thái giám lạ mặt nói rằng Thái hoàng thái hậu triệu kiến.

Ta định bảo Sơn Nại từ chối, nhưng vị thái giám này quá khó đối phó, nhất quyết không chịu đi.

Ta sợ làm lớn chuyện khiến Tàng Viễn bị kinh động, lúc này không muốn làm phiền hắn, đành sửa soạn, lên xe ngựa vào cung.

Vừa bước vào cung, đi được vài bước, ta đã nhận ra có điều không đúng—đây không phải đường đến cung của Thái hoàng thái hậu.

Ta dừng bước, nhìn chằm chằm vào thái giám dẫn đường.

Thái giám đó là người khôn khéo, lập tức giải thích:

“Đường này gần hơn.”

“Giấu đầu lòi đuôi.”

Ta cười lạnh, nhưng vẫn đứng yên bất động.

Thấy ta cứng rắn, thái giám cũng thu lại nụ cười:

“Phu nhân, người đã vào cung rồi, con đường này dù muốn đi hay không, cũng phải đi.”

Thái độ này, ngoài người đó, không ai dám làm.
 
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 12



Đây là địa bàn của hắn, dù ta có vùng vẫy cũng vô ích.

Thay vì vậy, ta muốn xem hắn định giở trò gì, liền đi theo.

Cuối con đường, quả nhiên là cung điện của Vạn Kỳ Gia Chính.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong mười năm qua, hắn triệu kiến riêng ta.

Sơn Nại bị giữ lại ở cửa, ta một mình bước vào.

Trong đại điện, Vạn Kỳ Gia Chính mặc thường phục, tự tay rót rượu, vẻ mặt thư thái.

Thấy ta bước vào, hắn nâng tay ra hiệu:

“Ngồi đi, nếm thử xem rượu này thế nào.”

“Thần phụ thân thể yếu, không uống được rượu.”

Ta không chút do dự từ chối.

Động tác nâng ly của Gia Chính khựng lại, sau đó hắn tự uống cạn:

“Vậy nên, Tàng Viễn mới đổi rượu thành nước cho ngươi sao?”

Ta sững sờ, nhận ra hắn đang nói về chuyện ở yến tiệc hôm đó.

Ánh mắt Gia Chính đầy vẻ cay độc:

“Dạo này trẫm nghe được một chuyện, có cung nữ nói Tàng tướng quân và phu nhân của hắn thật ân ái, đến mức tham dự yến tiệc cũng lén lút bảo người đổi rượu thành nước. Các ngươi thật sự ân ái như vậy sao?”

Không đoán được ý đồ của hắn, ta chỉ giữ gương mặt vô cảm mà đáp:

“Việc này dường như không liên quan tới hoàng thượng.”

“Không liên quan đến trẫm?”

Nụ cười giả dối trên mặt Gia Chính biến mất.

Hắn đột ngột đứng dậy:

“Thư Quỳnh Hoa, ngươi còn biết liêm sỉ không? Tỉnh táo còn dám lao vào trẫm? Ngươi có mấy cái đầu mà giả vờ say để trêu chọc trẫm?”

“Hoàng thượng hiểu lầm rồi.”

Ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng:

“Hôm đó từ đầu tới cuối, thần phụ chưa từng nói mình say.”

Gia Chính bị câu nói của ta chặn lại, nhưng chỉ lát sau hắn bật cười lớn:

“Thư Quỳnh Hoa, ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy, vì nghĩ rằng có Tàng Viễn làm chỗ dựa sao?”

“Phải thì sao?”

Ta mệt mỏi, không muốn phí lời với hắn.

Gia Chính không hề bị chọc giận, ngược lại hắn cười mỉm, từng bước tới gần ta, vẻ mặt như một đứa trẻ chuẩn bị chơi khăm ai đó:

“Nếu trẫm nói, năm xưa chính Tàng Viễn đã bán đứng Vạn Kỳ Gia Trụ, khiến hắn thất bại trong cuộc mưu phản, ngươi còn coi hắn làm chỗ dựa không?”

Tim ta chợt run lên, tay nắm chặt lại để giữ bản thân tỉnh táo.

Ánh mắt Gia Chính đầy vẻ phấn khích chưa từng có, hắn mong chờ phản ứng của ta, mong ta đau đớn đến rơi nước mắt, thậm chí tốt nhất là gục ngã.

Hắn đúng là kẻ ác độc, có lẽ vì hôm đó thấy Tàng Viễn đặc biệt bảo vệ ta, nên mới gọi ta vào cung để hành hạ.

Hắn thực sự không muốn ta được sống một ngày yên ổn.

8

Ánh mắt Vạn Kỳ Gia Chính phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của ta, nhưng ta nhất định không thể để hắn toại nguyện.

Ta nhếch môi, khẽ cười:

“Vậy sao? Đa tạ hoàng thượng đã nói cho ta biết.”

Vạn Kỳ Gia Chính thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng:

“Ngươi không tin sao?”

“Ta tin chứ.”

Ta đáp lại vô cùng nghiêm túc.

Vạn Kỳ Gia Chính không tức giận, ngược lại càng thêm ung dung:

“Trẫm biết ngươi không tin lời trẫm, nên bao năm nay chưa từng nói chuyện này. Chỉ là hôm yến tiệc thấy các ngươi thực sự buồn cười, nên trẫm không nhịn được mà nhắc nhở ngươi. Ngươi có thể về hỏi Tàng Viễn, xem hắn nói gì? Hoặc trẫm gọi Tàng Viễn đến đây, để các ngươi đối chất ngay tại đây?”

Ta và Vạn Kỳ Gia Chính hiểu rõ nhau hơn bất kỳ ai. Ta biết hắn sẽ không nói ra một lời dối trá dễ dàng bị vạch trần chỉ để làm ta đau khổ.

Nhưng điều đó thì sao chứ?

Hắn quên rằng, người ta hận nhất vẫn là hắn. Làm sao ta có thể để hắn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của mình?

“Chuyện giữa phu thê chúng ta, không cần hoàng thượng bận tâm.”

Vạn Kỳ Gia Chính cười khẩy:

“Ồ? Vậy ngươi định giải quyết thế nào?”

“Không liên quan tới hoàng thượng.”

Ta lặp lại.

Hồng Trần Vô Định

Khuôn mặt thản nhiên của Vạn Kỳ Gia Chính cuối cùng cũng sụp đổ, ánh mắt hắn đầy giận dữ nhìn chằm chằm vào ta.

Chỉ trong thoáng chốc, hắn lại tìm được thú vui mới, cúi người xuống ngang tầm ta, ngước mắt lên nhìn, giống hệt dáng vẻ của hắn thuở nhỏ:

“Vậy trẫm ban cho ngươi một ân huệ, nếu ngày nào đó ngươi không nhịn được mà g.i.ế.c Tàng Viễn, trẫm sẽ miễn tội cho ngươi, được không?”

Tay ta siết chặt, cố gắng kiềm chế để không đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn.

Hắn vẫn như ngày bé.

Khi đó, ta mười ba tuổi, vì Gia Trụ không có ở kinh thành, nên ta chỉ còn cách kéo hắn xuất cung chơi cùng mình.

Hắn từ chối, nhưng ta cứ bám riết không tha.

Hắn bèn nói:

“Hôm qua *phu tử cho một bài kiểm tra, ta cảm thấy làm không tốt, nên hôm nay muốn học lại. Nhưng nếu ngươi chịu đốt bài kiểm tra của ta hôm qua, ta sẽ đi chơi với ngươi.”

(*phu tử: thầy)

Lúc đó, ta đã hiểu được chừng mực, biết rằng đây không phải chuyện nhỏ, nên còn do dự không chịu nhận lời.

Hắn lại nói:

“Ta hứa với ngươi, nếu ngươi đốt bài kiểm tra, ta cam đoan phụ hoàng và phu tử sẽ không phạt ngươi.”

Vì lời hứa này, ta không cưỡng lại được h*m m**n vui chơi, dựa vào các mối quan hệ thân thiết trước đó mà lén vào phòng phu tử đốt bài kiểm tra.

Quả nhiên, tiên hoàng và phu tử không phạt ta. Nhưng ta bị mẫu thân cầm roi đánh đến không thể xuống giường suốt ba ngày.

Sau đó, hắn làm ra vẻ giả vờ đến thăm ta, một tiếng “tỷ tỷ” lại khiến ta bỏ qua chuyện cũ, không nhắc lại là do hắn mà ta đốt bài kiểm tra.

Nhiều năm trôi qua, hắn lại ngu ngốc dùng chiêu này một lần nữa.

“Đa tạ hoàng thượng, vậy ta có thể rời đi chưa?”

Vạn Kỳ Gia Chính nhích sang bên, nhường đường.

Ta không do dự, đứng dậy rời đi.

“Thực ra trẫm luôn thắc mắc, tại sao năm đó Tàng Viễn lại bán đứng Vạn Kỳ Gia Trụ. Ngươi nói xem, có phải vì ngươi không?”
 
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 13



Giọng nói của hắn chậm rãi đuổi theo ta:

“Những năm qua ngươi ủy thân cho hắn, liệu Gia Trụ dưới suối vàng có hận ngươi đến mức làm quỷ cũng không yên được không?”

Hắn biết ta, biết rõ câu nói nào đ.â.m thẳng vào tim ta nhất.

Ta không trả lời, chỉ sải bước rời khỏi đại điện.

Vạn Kỳ Gia Chính quả thực rất thông minh, nhưng cũng vô cùng độc ác.

Nhưng hắn đã bỏ sót một điều, đó là hắn không biết ta và Tàng Viễn đã chung sống với nhau như thế nào suốt những năm qua.

Khi ta mười bảy tuổi, ta ép Gia Trụ nói suốt một đêm rằng hắn muốn cưới ta.

Hôm sau tỉnh dậy, ta thấy mình đã ngủ trong phòng riêng.

Nhưng ta vẫn nhớ mơ hồ Gia Trụ từng nói rằng cần chuẩn bị hôn lễ, hắn sẽ xin cưới ta, đợi đến mùa xuân sẽ tới rước dâu.

Hai ngày sau đó, ngày nào ta cũng trang điểm xinh đẹp, đợi hắn đến cầu hôn.

Nhưng cuối cùng, người đến lại không phải Gia Trụ.

Một toán quan binh xông vào nhà, đến bắt toàn bộ nhà họ Thư, nói rằng Tam hoàng tử Vạn Kỳ Gia Trụ vây thành, bức vua thoái vị thất bại, bị bắt giữ, và cả họ nhà hắn đều bị liên lụy.

Khi bị giam vào thiên lao, ta vẫn không tin, chỉ muốn được gặp Gia Trụ. Nhưng không ai thèm nghe lời ta.

Khi đó, tiên hoàng sức khỏe vốn đã không tốt, sau chuyện này lại lâm bệnh nặng, phải để thái tử Vạn Kỳ Gia Chính tạm quyền nhiếp chính.

Nghe tin này trong ngục, ta còn mừng rỡ, nghĩ rằng với tình cảm của ta và Gia Chính, chắc chắn cả hai đều sẽ không sao.

Nhưng thánh chỉ đầu tiên của Vạn Kỳ Gia Chính khi đăng cơ là:

“Nghịch tặc Vạn Kỳ Gia Trụ cùng toàn bộ đồng đảng nhà họ Thư đều phải c.h.é.m đầu.”

Khi đó, cả triều đình đều xin giảm tội cho nhà họ Thư, nói rằng họ không tham gia mưu phản, dù bị liên lụy cũng không đáng phải chết.

Nhưng Vạn Kỳ Gia Chính nhất quyết không nghe.

Lúc đầu, ta nghĩ có lẽ cai ngục đã nhầm lẫn, nên cầu xin họ giúp ta tìm thái hậu, ngây thơ nói rằng thái hậu là bà nội ta.

Cai ngục cười phá lên, không thương tình mà đáp lại:

“Thái hậu vừa nhận được thánh chỉ đã lập tức xuất cung đi lễ Phật ngoài thành, phải một tháng nữa mới về.”

“Ngươi đừng mơ, thái hậu rõ ràng đã đồng ý với quyết định của thái tử, không muốn quản chuyện này.”

Lúc đó, lòng ta như rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Những người mà ta từng gọi là "bà nội", "đệ đệ" đã hoàn toàn bị xóa sạch trong ta.

Ngày hành hình được ấn định là một tháng sau đó. Trong thời gian ấy, ta và cha mẹ bị chuyển từ thiên lao sang thủy lao.

Nước trong thủy lao dâng tới ngang ngực, màu nước đen ngòm, bên trong có chuột và vô số loài côn trùng không rõ tên. Chúng không ngừng cắn xé từng tấc da thịt ngâm trong nước của ta.

Tay ta bị trói, không thể nào đuổi đánh chúng, vết thương bị cắn dần dần thối rữa, mưng mủ.

Ban đầu, ta đau đớn đến mức ngày đêm gào khóc, khiến cha mẹ ta cũng rơi nước mắt.

Họ không sợ đau, họ chỉ sợ ta đau.

Ta không biết mình đã bị giam trong thủy lao bao lâu, vì nơi ấy không phân biệt được ngày hay đêm.

Ta chỉ biết rằng, đến cuối cùng, ngay cả sức để khóc ta cũng không còn.

Tai ta vẫn còn vang vọng tiếng gọi của cha mẹ, họ bảo ta đừng ngủ, nhưng ta vẫn chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, ta đã ở trong phủ tướng quân, Tàng Viễn đang ngồi bên giường.

Eo, bụng và chân ta đều được băng kín, chỉ cần cử động nhẹ cũng đau đớn.

Ta không màng đến vết thương của mình, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y Tàng Viễn hỏi:

“Cha mẹ ta đâu?”

“Hôm qua... đã hành hình.”

“Gia Trụ đâu?”

“Cũng trong ngày hôm qua...”

Khoảnh khắc đó, trước mắt ta tối sầm, tai ù đi như tiếng sấm, ta nghĩ rằng mình cũng sẽ chết.

Nhưng Tàng Viễn đã kéo ta trở lại.

Ta vốn nghĩ mình sẽ khóc, nhưng lại chẳng rơi được giọt nước mắt nào.

Trong đầu ta cứ mãi văng vẳng lời cha từng đùa rằng ta hay khóc—ông thường nói ta khóc như thể mất cả cha lẫn mẹ.

Nhưng không ai ngờ, đến khi điều đó thực sự xảy ra, ta lại không biết khóc.

Ta không được nhìn họ lần cuối, cũng không có lời từ biệt.

Thậm chí ta còn không thể hỏi Gia Trụ một câu: “Tại sao chàng lại mưu phản?”

Ta sống mơ màng, ngay cả thuốc cũng không uống nổi.

Tàng Viễn đặc biệt đến phủ của Gia Trụ, tìm được Phú Quý còn sống sót, mang nó đặt bên giường ta.

Hắn nói:

“Là Gia Trụ nhờ ta cứu nàng. Hắn bảo nàng phải sống tốt, sống thay phần của hắn.”

Sau này ta mới biết, lúc đó Tàng Viễn từ biên cương chạy về, sau khi gặp Gia Trụ trong ngục liền tiến cung xin chỉ dụ:

“Thần đã yêu thương nữ nhi nhà họ Thư từ lâu, mong hoàng thượng ban hôn. Thần nguyện lấy nàng làm thê.”

Nói là yêu thương, nhưng ai cũng biết, đó là Gia Trụ nhờ hắn cứu mạng ta.

Vì là sinh tử chi giao của Gia Trụ, trong tình thế ấy, hắn không những không né tránh, mà còn tự mình đón hiểm nguy.

Ai cũng cảm thán nghĩa khí của hắn.

Có được huynh đệ như vậy, cuộc đời Gia Trụ không hề uổng phí.

Vạn Kỳ Gia Chính vốn không muốn đồng ý, nhưng không ngờ Tàng Viễn lại quỳ gối trước cổng cung suốt bốn ngày ba đêm.

Quần thần từng xin tha cho nhà họ Thư, không thành.

Lúc này họ đều sẵn lòng lùi một bước, cầu xin giữ mạng sống cho ta.

Vạn Kỳ Gia Chính dù mới đăng cơ, cuối cùng cũng phải nhượng bộ, cho phép Tàng Viễn đưa ta ra khỏi thủy lao.

Thực ra, hắn đã sai thái y kiểm tra thương tích của ta, biết rằng ta không còn sống được bao lâu, nên mới bằng lòng thả người.

Khi ấy, Phú Quý luôn lấy đầu cọ vào người ta.

Ta nghiến răng, từng ngụm từng ngụm uống hết bát thuốc.

Cứ như vậy, mười năm đã trôi qua.

Hồng Trần Vô Định

Ta nằm trên giường suốt một năm, ngoài những vết sẹo vĩnh viễn không lành, do tổn thương gốc rễ, từ đó ta vô cùng sợ lạnh.

Vì vậy, Tàng Viễn cố ý chọn một ngày xuân ấm áp để làm lễ bái đường với ta.

Không có cha mẹ chứng giám, không có khách khứa tham dự, từ đó về sau, chỉ còn lại hai người chúng ta.

Giờ đây, Vạn Kỳ Gia Chính muốn dùng lời khiêu khích để khiến ta và Tàng Viễn bất hòa, khiến ta đau khổ.

Nhưng ta nhất định không để hắn đạt được mục đích.

Mạng của ta là do Tàng Viễn cứu về, ta rõ ràng hơn ai hết, ai là người thân, ai là kẻ thù.

Chỉ là cuộc trò chuyện hôm nay với Vạn Kỳ Gia Chính khiến ta nhận ra một điều—hắn đã nảy sinh sát ý với Tàng Viễn.

Ta vốn luôn do dự không biết có nên báo thù hay không.

Nhưng giờ đây, ta biết mình không thể để Vạn Kỳ Gia Chính sống thêm nữa.

Ta không hiểu gì về thiên hạ, về lê dân bách tính.

Ta chỉ biết, không thể để hắn tiếp tục làm tổn thương những người ta quan tâm.
 
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 14



9

Vừa về đến nhà, ta đã thấy Tàng Viễn đang chờ sẵn trong sân.

“Tướng quân sao lại…”

Chưa kịp nói hết câu, Tàng Viễn đã cắt ngang lời ta:

“Nàng vào cung rồi?”

“Phải, Thái hoàng thái hậu muốn gặp ta.”

Ta thản nhiên nói dối, không cần thiết khiến hắn lo lắng.

“Gặp nàng làm gì?”

“Cũng không có gì, chỉ trò chuyện đôi chút. Dù sao bà ấy cũng chẳng nhớ được ta.”

Ta giả vờ lộ ra vẻ buồn bã.

Tàng Viễn im lặng một lát rồi nói:

“Lần sau không muốn đi, hãy đến tìm ta.”

“Được.”

Ta tươi cười đáp lại.

Hồng Trần Vô Định

Rõ ràng hắn hơi sững sờ, có lẽ vì ta tỏ ra quá tự nhiên, cũng có thể vì thái độ dịu dàng bất ngờ của ta.

Ta vẫn giữ nụ cười:

“Tướng quân có muốn dùng bữa tại đây không?”

Sắc mặt Tàng Viễn càng thêm ngạc nhiên, vì ta hiếm khi chủ động mời hắn ăn cơm.

Ta nhẹ nhàng nói tiếp:

“Nếu tướng quân cần ở bên Nhiễm cô nương cũng không sao…”

“Không cần, cứ ăn ở đây.”

Tàng Viễn lại cắt ngang lời ta.

Chắc vì chuyện nuôi chó của Nhiễm Tuyết Linh, hắn vẫn còn áy náy.

Sơn Nại không quan tâm đến những chuyện khác, chỉ thấy ta biết “nắm bắt cơ hội” là vui mừng không thôi, hớn hở chạy xuống bếp chuẩn bị bữa tối.

Trong bữa ăn, ta nhiệt tình rót rượu cho Tàng Viễn. Hôm nay tâm trạng hắn có vẻ tốt, ta lén uống vài ngụm, hắn cũng không trách.

Khi thấy không khí đã đủ thuận lợi, ta bèn gợi lại chuyện cũ.

“Tướng quân, chúng ta vẫn nên hòa ly đi.”

Tàng Viễn hơi run tay, chiếc chén trong tay khẽ rung, nhưng không lên tiếng.

Ta chân thành giải thích:

“Tướng quân nếu lo lắng về danh tiếng của mình, sau này ta có thể tự ra phố, công khai giải thích mọi chuyện đều là ý muốn của ta, không liên quan gì đến tướng quân. Xin tướng quân cứ yên tâm, ta lấy mạng sống của mình đảm bảo, tuyệt đối không để tướng quân chịu chút tiếng xấu nào.”

Tàng Viễn không nói lời nào, tay vẫn nắm chặt chén rượu.

Vì không muốn liên lụy đến hắn, ta đổi lý do:

“Gần đây sức khỏe của ta ngày càng tệ, không biết sẽ ra đi lúc nào. Xin tướng quân cho ta một lá thư hòa ly, để ta sau này có thể đường hoàng xuống dưới gặp Gia Trụ.”

Nhắc đến Gia Trụ, ta nghĩ hắn hẳn sẽ không phản đối nữa.

Quả nhiên, ta vừa dứt lời, Tàng Viễn đã đột ngột đứng dậy, chậm rãi đặt chén rượu xuống bàn.

Nhưng khi ta nghĩ hắn sẽ đồng ý, thì hắn lại nói:

“Không được.”

Ta sững sờ, chưa kịp phản ứng, Tàng Viễn đã bước ra khỏi sân, ta đuổi theo cũng không kịp.

Không biết vì sao hắn lại không đồng ý, nhưng hắn không nói, ta cũng chẳng thể đoán ra.

Buồn bã trở về phòng, ta vô tình thấy chiếc chén rượu mà Tàng Viễn vừa dùng có một vết nứt, không hiểu sao hắn lại sơ ý đến mức uống rượu mà không nhận ra.

Mấy ngày sau, ta đến tìm hắn vài lần, nhưng không gặp. Có lẽ hắn đang tránh mặt ta.

Nếu không thể hòa ly, ta chỉ còn cách tìm con đường khác, vì thời gian của ta không còn nhiều.

Ta quyết định viết một bức thư tuyệt mệnh, bày tỏ rõ mọi chuyện. Dù cách này có hạn chế, nhưng vẫn hơn là không làm gì.

Trong khi chờ đợi các dược liệu từ hiệu thuốc, ta bắt đầu sắp xếp mọi thứ khác.

Ta xin quản gia đưa cho mình khế ước bán thân của Sơn Nại, rồi trả lại cho nàng.

Sơn Nại ôm khế ước, vẻ mặt đầy hoang mang.

“Dạo này ta chợt nghĩ, tuổi của ngươi và Nhiễm cô nương cũng tương tự nhau, nàng ấy đã mang thai, còn ngươi thì chưa thành thân. Vậy nên ta trả lại khế ước, sau này nếu gặp được ý trung nhân, ngươi có thể tự do ra đi.”

Ta kiên nhẫn giải thích.

Sơn Nại nghe xong mới vỡ lẽ, vui mừng cất khế ước vào người:

“Không được đâu, cho dù sau này tìm được ý trung nhân, ta vẫn phải ở bên cạnh phu nhân. Phu nhân hào phóng như vậy, chắc chắn sẽ chuẩn bị của hồi môn đầy đủ cho ta, còn cả quà thôi nôi cho con của ta nữa.”

Ta bật cười, trêu nàng:

“Ngươi thật biết tính toán.”

Sơn Nại chẳng hề bận tâm, nhảy chân sáo đi thay than.

Khi bắt đầu sắp xếp hậu sự của chính mình, ta mới nhận ra rằng những mối ràng buộc của ta trên thế gian này đã ít ỏi đến mức nào. Tựa như dù ta c.h.ế.t ngay lúc này, cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.

Suy đi tính lại, ta quyết định gửi một tấm thiếp xin gặp Thái hoàng thái hậu.

Hạ công công hẳn không thể tin được rằng ta lại chủ động đến thăm bà, nên tự mình ra tận cổng cung đón tiếp.

Trong điện, Thái hoàng thái hậu ôm một đĩa hạt dưa, như một đứa trẻ, vừa nhai vừa lắc lư đầu.

Ta bước tới, định lấy đĩa hạt dưa trong tay bà, nhưng bà giữ chặt, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn ta. Ta không quan tâm, cứ thế cướp lấy đĩa hạt dưa từ tay bà.

Hạ công công chứng kiến hành động “đại nghịch bất đạo” này, tay run lẩy bẩy, mấy lần định ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Thái hoàng thái hậu vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn ta, còn ta chỉ cúi đầu bóc từng hạt dưa.

Ta vừa bóc vừa nói:

“Thật ra những năm qua, ta vẫn luôn trách người.”

Hạ công công giật mình, vội nhìn xung quanh, thấy chỉ có ba người chúng ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Thái hoàng thái hậu không hiểu lời ta, chỉ chăm chú nhìn tay ta đang bóc hạt dưa.

Ta tiếp tục nói:

“Ta vẫn nhớ như in, khi ta bị côn trùng trong thủy lao cắn xé, người lại yên bình tại lễ Phật trong ngôi chùa sạch sẽ. Mỗi lần nghĩ đến, ta lại cảm thấy bản thân từng quấn quýt gọi người là ‘bà nội’ thật là ngu ngốc.”

Thái hoàng thái hậu vẫn không phản ứng, dường như trong mắt bà chỉ có hạt dưa.

Ta nói thêm:

“Khi ta biết người đã quên hết mọi chuyện, ta cảm thấy buồn cười. Tại sao chỉ có kẻ chịu nạn là nhớ rõ mọi thứ, còn kẻ gây ra và người thờ ơ đứng nhìn lại có thể sống an nhiên? Nhưng giờ ta đã hiểu, quên được cũng tốt. Quên rồi thì tốt hơn, những chuyện đó đối với ai cũng chẳng phải điều hay, ít đi một người nhớ, có lẽ cũng bớt đi một phần đau khổ.”
 
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 15



Cuối cùng, ánh mắt của Thái hoàng thái hậu cũng rời khỏi hạt dưa, chuyển sang nhìn ta, nhưng trong mắt bà vẫn là vẻ ngây thơ của trẻ nhỏ.

Hạ công công đã đỏ hoe đôi mắt, vội quay lưng lại, như không nỡ nhìn thêm.

Ta nắm lấy tay Thái hoàng thái hậu, đặt vào đó những hạt dưa đã bóc:

“Nếu người đã không nhớ được ta, thì cũng không cần phải nhớ đến Đông Nhi nữa. Đông Nhi đã lớn rồi, lần này tới là để nói với người rằng, Đông Nhi không giận nữa. Và người bóc hạt dưa cho Đông Nhi ngày xưa không còn nữa, giờ Đông Nhi cũng không thích ăn hạt dưa nữa rồi.”

Tay của Thái hoàng thái hậu khẽ run, ánh mắt càng thêm ngơ ngác.

Hồng Trần Vô Định

Ta không nói gì thêm, đứng dậy cúi lạy bà một cái thật sâu.

Ngoài chuyện bà không cứu giúp gia tộc ta trong lúc bị giam vào thiên lao, thời gian còn lại bà đối xử với ta không tệ.

Nhớ lúc nhỏ, mỗi lần rời khỏi cung điện của bà, túi áo ta luôn đầy ắp đồ ăn vặt.

Khi ấy mẫu thân thường mắng ta là không biết điều, luôn ăn lấy ăn để.

Thái hậu lúc đó chỉ cười bảo: “Không sao, Đông Nhi thích là được.”

Tháng Chạp đã qua nửa, ta cũng nhận đủ 15 loại độc từ các tiệm thuốc khác nhau. Ta gói chúng cẩn thận, mang theo bên mình.

Đúng là đời khó lường, ta rốt cuộc vẫn không đợi được sinh thần tuổi 27 của mình.

Gần đây, ta thường thấy chóng mặt, tai ù, nhiều lúc Sơn Nại nói chuyện mà ta chẳng nghe rõ.

Ta biết, không thể đợi thêm được nữa.

Đêm hôm đó, ta một mình ngồi mài mực, viết một bức thư hòa ly.

Ta ký tên mình vào thư, cẩn thận gấp lại và cất đi. Sau này khi Tàng Viễn phát hiện ra, hắn chỉ cần viết thêm tên mình vào, là có thể đoạn tuyệt hoàn toàn với ta.

Sau đó, ta dồn hết tâm sức viết một bức di thư.

Trong thư, ta kể rằng mình và Gia Trụ lớn lên bên nhau, tình cảm này không ai sánh bằng. Vì thế, mười năm qua, nỗi hận trong lòng ta chưa hề nguôi.

Mười năm sống cùng Tàng Viễn, ta và hắn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chưa từng có thực tình.

Bởi trong lòng ta luôn coi hắn là quân cờ trả thù. Ta nhẫn nhịn bên hắn suốt mười năm, âm thầm lợi dụng tình nghĩa huynh đệ giữa hắn và Gia Trụ, tìm cách được đưa tới cung yến, chỉ để tiếp cận hoàng đế, tìm cơ hội báo thù cho Gia Trụ và nhà họ Thư…

Viết xong di thư, chính ta cũng khâm phục khả năng bịa chuyện của mình.

Có lẽ kiếp sau ta nên trở thành một người viết sách.

Bất kể ai đọc được lá thư này, chắc chắn sẽ căm ghét ta tận xương tủy, đồng thời dành hết sự đồng cảm cho Tàng Viễn.

Ngay cả chính hắn đọc xong, e rằng cũng không còn chút thương hại nào cho ta nữa.

Hôm vào cung, ta đặt thư hòa ly và di thư trên bàn trang điểm nơi Sơn Nại vẫn dọn dẹp hàng ngày.

Đợi nàng giao lại cho Tàng Viễn, hẳn ta đã hoàn thành xong những gì cần làm.

Nhắc đến Tàng Viễn, trước khi đi, ta lại đến thư phòng tìm hắn một lần nữa, nhưng hắn vẫn đóng cửa không gặp.

Đáng tiếc thật. Ta vốn định trước khi c.h.ế.t có thể nhìn hắn lần cuối, nói với hắn thêm một lời cảm ơn.

Vạn Kỳ Gia Chính không từ chối lời cầu kiến của ta. Ta đoán hắn rất muốn thấy dáng vẻ hiện tại của ta, sau khi bị hắn chia rẽ.

Đúng như ta mong đợi, hắn đã cho lui tất cả cung nhân, chỉ mình ta và hắn ngồi đối mặt.

Còn ta, đang cân nhắc xem nên dùng loại độc nào trong số 15 loại mang theo.

10

Có lẽ vì bệnh tật hành hạ, dáng vẻ ta càng thêm tiều tụy, yếu đuối, vừa khéo giống với hình ảnh trong tâm trí của Vạn Kỳ Gia Chính—một kẻ phát hiện sự thật, chịu tổn thương tình cảm.

Hắn đắc ý nghịch chiếc chén rượu trong tay, cười hỏi:

"Thế nào? Có đúng như trẫm đã nói không?"

Trong cung điện, lò sưởi quá nhỏ, lại đặt quá xa, khiến ta lạnh đến mức từng khớp xương đều đau nhức. Dù cố gắng chịu đựng, sắc mặt ta vẫn trắng bệch, không cách nào che giấu.

Vạn Kỳ Gia Chính hiểu sai, nụ cười trên môi càng rạng rỡ:

"Ngươi có phải nên cảm ơn trẫm không? Nếu không, ngươi vẫn còn bị giấu trong bóng tối."

Sau khi uống liền vài ngụm trà nóng, ta mới có chút sức để nói chuyện:

"Hoàng thượng định xử trí Tàng Viễn thế nào?"

"Ngươi muốn trẫm xử trí hắn ra sao?"

Hắn không trả lời, mà ngược lại hỏi ta.

Ta nhếch môi cười nhạt, cố gắng đứng lên, cầm lấy chén rượu trong tay hắn, rót đầy lại.

Loại thuốc thứ nhất đã được dùng.

"Ta muốn thế nào, hoàng thượng thật sự sẽ làm vậy sao?"

Ta đặt chén rượu trở lại tay hắn.

Ánh mắt Vạn Kỳ Gia Chính rời khỏi chén rượu, dừng lại trên khuôn mặt ta, mang theo sự dò xét khó đoán:

"Ngươi nỡ để hắn c.h.ế.t sao?"

Nụ cười trên môi ta không thay đổi:

"Nếu như ngài nói, hắn phản bội Gia Trụ là để giúp ngài, ta chỉ sợ chính ngài không nỡ để hắn chết."

Vạn Kỳ Gia Chính cười lớn, đặt chén rượu xuống bàn:

"Trẫm không thiếu tướng tài."

Thấy hắn không có ý định uống rượu, ta bèn cầm lấy miếng bánh trên bàn, ăn một miếng, giống như vô số lần trước đây, tiện tay lấy thêm một miếng, đưa cho hắn.

Loại thuốc thứ hai cũng được dùng.

"Xem ra, lần này ta và hoàng thượng lại nhất trí rồi?"

Hắn khựng lại một chút, sau đó mới cầm lấy miếng bánh, xoay trong tay, mãi không chịu ăn:

"Trẫm cứ nghĩ, bao nhiêu năm qua, ngươi đã yêu hắn rồi."

Ta cười nhạo, hỏi ngược lại:

"Điều đó có quan trọng không?"

Hắn không trả lời, một lát sau, đem miếng bánh trả lại lên bàn.

Tim ta như chùng xuống, một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng. Ta xoa xoa hai tay, đứng dậy bước về phía lư hương:

"Cung điện của hoàng thượng cũng lạnh quá rồi."

Đến gần lư hương, ta khơi đống than bên trong, sau đó chuẩn bị thả loại thuốc thứ ba vào.

Một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, kẹp lấy tay ta đang cầm gói thuốc.
 
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 16



Ta quay đầu lại, chạm ngay ánh mắt lạnh lẽo như băng của Vạn Kỳ Gia Chính.

Hắn nói:

"Tay áo của ngươi quả thực chứa được nhiều thứ."

Hắn giật lấy gói thuốc trong tay ta, cẩn thận xem xét, nhưng vẫn không buông tay còn lại của ta.

Ta dứt khoát cứng rắn, dùng tay còn tự do rút cây trâm trên đầu, đ.â.m thẳng về phía hắn.

Trong trâm có chứa loại thuốc thứ tư.

Nhưng Vạn Kỳ Gia Chính là người luyện võ, dễ dàng chế ngự ta mà không tốn chút sức lực nào. Hắn nắm chặt cả hai cổ tay ta, mạnh mẽ đẩy ta tựa vào tường.

Cơn đau nhức từ sống lưng khiến ta không còn sức để giãy giụa.

Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đầy khinh miệt, lạnh lùng nói:

"Ngươi quả thực dốc hết tâm tư muốn g.i.ế.c trẫm."

Ta nhếch môi, buông xuôi:

"Phải thì sao?" Ta cười nhạt, không chút hối hận.

Vạn Kỳ Gia Chính không nói thêm, nhưng động tác nhanh nhẹn lục soát tay áo, bên hông và cả giày của ta, lôi ra mười gói thuốc. Hắn nhìn ta đầy châm biếm:

"Ngươi bao nhiêu năm vẫn giấu đồ ở mấy chỗ cũ, thật sự nghĩ rằng ta không phát hiện ra sao?"

Ta không đáp, chỉ trừng mắt căm hận nhìn hắn.

Thấy dáng vẻ đó, hắn lại cười, nụ cười càng thêm ngạo mạn:

"Ngươi quên rồi sao? Ta là người hiểu ngươi nhất. Từ lúc ngươi tỉnh táo gọi ta là 'Chính nhi', ta đã biết ngươi muốn g.i.ế.c ta."

"Đồ... tiểu nhân..." Ta gắng sức thốt ra hai chữ từ cổ họng khô khốc.

"Là ngươi quá ngu ngốc. Đã mười năm rồi mà vẫn không khôn hơn chút nào." Vạn Kỳ Gia Chính buông tay.

Ta không còn sức đứng vững, ngã thẳng xuống đất. Toàn thân ta đau đớn, mắt ta mờ dần, tai ong ong, chỉ có thể cắn chặt vạt áo để giữ mình tỉnh táo, nhưng mồ hôi đã tuôn đầy trán.

Hắn dùng mũi giày hất nhẹ ta:

"Đứng dậy."

Ta chẳng còn sức chửi rủa hắn, chỉ cố hít thở giữ tỉnh táo, nhưng từng hơi thở đều trở nên dồn dập như sắp chết.

Vạn Kỳ Gia Chính nhíu mày, giọng vẫn lạnh lùng:

"Ngươi đừng giả vờ nữa."

Ta không muốn phí sức với hắn, chỉ nhắm mắt, dưỡng sức cho chút hơi tàn cuối cùng.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Đến lúc ta nghĩ mình sắp ngất đi, Vạn Kỳ Gia Chính cuối cùng cũng hành động.

Hắn ngồi xuống, giơ tay đỡ ta dậy:

"Thư Quỳnh Hoa, ngươi lại diễn trò này sao?"

Ta nhắm mắt không thèm trả lời.

Chờ một lúc lâu, hắn giữ lấy ta, bàn tay có chút cứng nhắc. Cuối cùng, hắn cúi người, có vẻ định bế ta lên khỏi mặt đất.

Khi hắn đến gần nhất, ta giơ tay ôm lấy cổ hắn, cắn mạnh vào cổ hắn.

Vạn Kỳ Gia Chính phản ứng cực nhanh, bóp chặt mặt ta, nhưng ta vẫn cắn rách được da cổ hắn.

"Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa là cắn đứt động mạch của ngươi."

Hồng Trần Vô Định

Vạn Kỳ Gia Chính đưa tay sờ cổ, nhìn thấy m.á.u tươi dính trên tay, ánh mắt hắn càng trở nên nguy hiểm:

"Thư Quỳnh Hoa, ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?"

Ta cười lớn, giọng đầy giễu cợt:

"Ngươi nghĩ ta sợ c.h.ế.t sao?"

Ánh mắt hắn phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đầy thách thức của ta. Sau đó, hắn cũng cười, nụ cười mang chút điên cuồng:

"Ta biết ngươi không sợ chết. Nhưng ta sẽ không để ngươi c.h.ế.t dễ dàng như vậy. Ngươi không phải luôn muốn biết vì sao Vạn Kỳ Gia Trụ lại tạo phản sao? Để ta nói cho ngươi biết."

Ta nhìn nụ cười gần như điên loạn của hắn, lòng dấy lên cảnh giác.

Hắn vẫn bóp chặt mặt ta, giọng nói đều đều:

"Hắn bị ta ép đến mức phải tạo phản."

Ta nhíu mày, cố gắng hiểu lời hắn.

Vạn Kỳ Gia Chính dịu dàng lau đi m.á.u dính trên môi ta, giọng nói đầy châm chọc:

"Ngày lễ cập kê của ngươi, ngươi còn nhớ chuyện Gia Trụ bị ám sát không? Người phái đi g.i.ế.c hắn chính là ta. Cũng là ngươi đã vô tình nói cho ta biết về hành trình của hắn. Đáng tiếc, hắn mạng lớn, lại được cứu sống."

Ta ngây người, cố gắng hiểu ý hắn, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Hắn mỉm cười như muốn làm rõ:

"Gia Trụ, hắn luôn rất thông minh. Hắn đoán được ta muốn lấy mạng hắn, biết rằng ta sẽ không dung tha cho hắn. Vì vậy, hắn chỉ còn cách tranh giành ngôi vị. Nhưng hắn chỉ là con thứ, danh không chính, ngôn không thuận. Chỉ cần ta còn sống một ngày, hắn chỉ có con đường duy nhất – mưu phản.”

Những lời hắn nói dần rõ ràng trong đầu ta, nhưng ta không thốt nên lời.

Hắn lại "tử tế" mở lời:

"Ta biết ngươi muốn hỏi tại sao ta không dung tha hắn. Đó là vì ngươi."

Hắn ghé sát, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt đầy cuồng loạn:

"Ngươi còn nhớ không? Mỗi lần ngươi đến tìm ta, câu đầu tiên đều là: 'Gia Trụ không có ở đây, nên ta đến tìm ngươi chơi.' Tại sao chỉ khi hắn không có mặt, ngươi mới nhớ đến ta? Tại sao bá quan chỉ nhìn thấy ta khi hắn không ở đó? Tại sao bách tính chỉ biết đến Vạn Kỳ Gia Trụ mà không biết đến thái tử là ta?"
 
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 17



Vạn Kỳ Gia Chính càng điên cuồng, ta lại càng bình tĩnh. Hơn hai mươi năm quen biết, đây là lần đầu tiên ta thật sự nhìn thấu trái tim hắn.

Ta muốn nói gì đó, nhưng cảm giác cổ họng như bị nghẹn. Ta cố sức ho một tiếng, không ngờ lại ho ra một ngụm m.á.u tươi.

Máu b.ắ.n lên tay Vạn Kỳ Gia Chính, khiến hắn giật mình, vô thức buông tay khỏi ta.

Cổ họng ta thoải mái hơn một chút, ta cố gắng nói ra một câu đầy mỉa mai:

"Ngươi thật đáng thương."

Bốn chữ ấy khiến đôi mắt của Vạn Kỳ Gia Chính đỏ ngầu. Hắn đột ngột đứng dậy, quát lớn:

“Ta đáng thương sao? Ngươi mở mắt ra mà nhìn! Người đứng đây là ta, kẻ quỳ dưới đất là ngươi!”

Ta muốn dùng những lời lẽ cay độc nhất để chế giễu hắn, nhưng ngay cả sức để cười ta cũng không còn.

Vạn Kỳ Gia Chính quay lưng lại, không thèm liếc nhìn ta thêm: "Thư Quỳnh Hoa, ngươi mau xuống dưới mà xin lỗi Vạn Kỳ Gia Trụ đi. Vì ngươi chính là kẻ đã đẩy hắn vào chỗ chết! Người đâu!"

Một toán thái giám và thị vệ tràn vào.

Vạn Kỳ Gia Chính giữ lưng thẳng tắp, lạnh lùng nói: "Thư Quỳnh Hoa âm mưu hành thích vua, lập tức giam vào đại lao, chờ ngày hành quyết!"

Thái giám lôi ta ra khỏi điện. Nhìn bóng lưng của Vạn Kỳ Gia Chính càng lúc càng xa, ta bỗng bật cười.

Hắn không hề nhận ra rằng mình đã trúng kế.

Một lần nữa, ta lại bị đưa vào nơi quen thuộc - đại lao.

Trên sàn không có chiếu, chỉ là một đống rơm cũ mốc. Nhưng ít nhất đây không phải là thủy lao.

Ta tự an ủi bản thân. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, dù là ở đâu, e rằng ta cũng không còn sống bao lâu nữa. Cảm giác sinh lực trong cơ thể đang cạn kiệt từng chút một, từng hơi thở đều trở nên khó khăn.

Hồng Trần Vô Định

Mười năm trôi qua, ta lại quay về nơi này.

May mắn thay, trước khi đi, ta đã để lại thư hòa ly cho Tàng Viễn. Dù Vạn Kỳ Gia Chính có tàn bạo đến đâu, triều đình vẫn còn những quan viên sáng suốt. Nếu năm xưa hắn dùng quan hệ huyết thống để kéo cả nhà họ Thư xuống nước, thì lần này ta đã hòa ly, hắn sẽ không thể kéo Tàng Viễn vào.

Không biết có phải vì lòng luôn nghĩ về Tàng Viễn hay không, ta nằm trên sàn rơm, lại nhìn thấy Tàng Viễn đang bước về phía mình.

Ta tưởng đó chỉ là ảo giác. Nhưng ngay sau đó, tiếng xích khóa bị c.h.é.m đứt vang lên, kéo ta tỉnh dậy.

Hắn thật sự đến đây.

Trong đại lao tối tăm, Tàng Viễn cầm đao c.h.é.m mạnh vào khóa cửa. Các cai ngục sợ hãi, không dám đến gần vì hắn là tướng quân trong tay nắm binh quyền.

Mấy nhát đao, xích khóa đứt lìa.

Tàng Viễn mở cửa, tiến vào ôm lấy ta đang nằm bẹp dưới đất.

"Ngươi làm gì ở đây?" Ta khó khăn hỏi.

"Ta đến đưa nàng về nhà." Tàng Viễn đáp, mặt không chút biểu cảm.

Ta bỗng muốn cười lẫn muốn khóc: "Ta để lại thư cho ngươi, ngươi không đọc sao?"

"Ta đã đọc."

Nếu đã đọc, vì sao hắn vẫn đến đây? Vì sao vẫn không có vẻ tức giận gì?

Tàng Viễn mặt lạnh tanh, ôm ta đi ra ngoài. Ta muốn ngăn cản, nhưng cổ họng càng lúc càng nghẹn, không nói nên lời.

Cai ngục vây kín lối ra, không chịu nhường bước. Một tên dẫn đầu lớn tiếng quát: "Tàng tướng quân, đây là thiên lao, người mà ngươi muốn đưa đi chính là trọng phạm mưu sát vua!"

Tàng Viễn không chút biểu cảm: "Nàng là thê tử của ta."

"Tàng tướng quân, cướp ngục là trọng tội. Ngài nên nghĩ kỹ trước khi hành động!"

Tàng Viễn không trả lời, chỉ từng bước từng bước tiến tới. Cai ngục cũng từng bước lùi lại.

Họ không dám đụng đến Tàng Viễn vì hắn là tướng quân, nhưng cũng không thể để phạm nhân mưu phản thoát đi.

Ta đã rất nhiều năm không khóc, nhưng lúc này, ta lại muốn khóc.

Cuối cùng, một tên cai ngục đứng ra đóng vai mềm mỏng, cản đường:

"Tàng tướng quân, phu nhân của ngài bị Hoàng thượng đích thân ra lệnh giam giữ. Nếu ngài có gì bất mãn, hãy đến gặp Hoàng thượng mà trình bày. Không có thánh chỉ, chúng ta không dám thả người."

Các cai ngục đồng loạt rút đao, ánh thép lạnh lẽo lóe lên. Cuối cùng, Tàng Viễn cũng chịu thỏa hiệp. Vì sợ ta bị thương, hắn yêu cầu được dẫn ta vào cung gặp Hoàng thượng.

Có lẽ ta và Vạn Kỳ Gia Chính đều không ngờ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh như vậy.

.....

Mn chờ Hồng Làm nốt nha. 12h xong nha mn.
 
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 18



11

Vạn Kỳ Gia Chính đứng trên cao, ánh mắt đầy thù hận nhìn ta và Tàng Viễn. Hắn gằn giọng:

"Tàng Viễn, ngươi cũng muốn phản bội sao?"

Tàng Viễn đứng thẳng, giọng bình tĩnh:

"Thỉnh Hoàng thượng tha mạng cho thê tử của thần."

"Nàng ta muốn g.i.ế.c trẫm! Vì sao trẫm phải tha cho nàng ta?" Vạn Kỳ Gia Chính đôi mắt đỏ rực, giận dữ hét lớn, "Hay là nàng ta hành thích trẫm, vốn là do ngươi sai khiến?"

Hắn lại đang cố lôi kéo người vô tội vào.

Ta gắng sức mở miệng:

"Không phải do hắn... Là ta muốn g.i.ế.c ngươi. Chỉ vì ta hận ngươi, việc này không liên quan đến Tàng tướng quân."

Cung điện chìm vào sự im lặng, chỉ còn nghe thấy hơi thở khó nhọc của ta.

Vạn Kỳ Gia Chính như lấy lại bình tĩnh, nhưng ánh mắt đỏ ngầu vẫn chưa tan:

"Tàng tướng quân, ngươi nghe rõ rồi đấy. Thư Quỳnh Hoa đã tự mình thừa nhận, là nàng ta muốn chết. Ngươi còn muốn trẫm tha cho nàng ta sao?"

"Không cần Hoàng thượng tha cho nàng ấy, nàng ấy vốn đã không qua nổi mùa đông này."

Tàng Viễn bình tĩnh đáp, như đang nói một sự thật hiển nhiên.

Ta kinh ngạc nhìn Tàng Viễn, làm sao hắn lại biết?

Vạn Kỳ Gia Chính nhíu mày, hỏi: "Ý ngươi là gì?"

"Hoàng thượng có thể hỏi Lữ thái y của Thái y viện, sẽ rõ." Tàng Viễn vẫn bình thản trả lời.

Vạn Kỳ Gia Chính lộ vẻ ngạc nhiên hiếm hoi, hắn nhìn ta, như muốn xác nhận lời Tàng Viễn.

Nhưng ta còn đang bận ngẫm nghĩ vì sao Tàng Viễn biết được chuyện này, không thèm để ý đến hắn.

Vạn Kỳ Gia Chính như bị chọc tức, đột nhiên nổi cơn thịnh nộ: "Nàng ta c.h.ế.t là chuyện của nàng ta. Trẫm muốn g.i.ế.c nàng ta, là chuyện của trẫm!"

Tàng Viễn ánh mắt như lưỡi kiếm sắc:

"Nếu Hoàng thượng muốn g.i.ế.c nàng ấy, vậy trước tiên hãy g.i.ế.c thần."

"Không được!"

Ta vội vàng lên tiếng ngăn cản, vì ta biết Vạn Kỳ Gia Chính có thể làm bất cứ điều gì.

Ánh mắt Vạn Kỳ Gia Chính trở nên như dã thú, hắn gằn giọng:

"Trẫm đã nói cho ngươi biết là hắn phản bội Vạn Kỳ Gia Trụ, sao ngươi không hận hắn?"

Tàng Viễn khựng lại, toàn thân cứng đờ. Nhưng ta biết, đây không phải lúc để bàn chuyện đó.

Ta đáp, giọng yếu ớt nhưng chắc nịch: "Vì ta không ngu."

Ta vùng vẫy khỏi vòng tay của Tàng Viễn, cố gắng đứng thẳng dậy. Ta nắm lấy tay hắn, đặt lên tai: "Bịt tai lại."

Tàng Viễn ngơ ngác, nhưng cuối cùng cũng làm theo. Ta quay lưng bước từng bước chậm chạp lên bậc thang dẫn đến ngai vàng.

Mỗi bước đi đều khiến ta mệt mỏi rã rời, nhưng trong đại điện không ai nói lời nào.

Khi ta đến trước mặt Vạn Kỳ Gia Chính, ta th* d*c dữ dội, phải mất một lúc mới nói được.

Vạn Kỳ Gia Chính cười nhạt:

"Thư Quỳnh Hoa, nếu ngươi quỳ xuống cầu xin trẫm, trẫm sẽ xem xét không truy cứu tội hành thích của ngươi, cũng như tội cướp ngục của Tàng Viễn. Ngươi nghĩ sao?"

Ta bật cười chế nhạo:

"Ta chỉ còn chưa đầy một tháng để sống. Hoàng thượng không cần dùng những lời lẽ giả tạo này để lừa ta."

Sắc mặt Vạn Kỳ Gia Chính giật giật, các mạch m.á.u trên trán hắn như đang nhảy múa:

"Lừa ngươi? Ngươi biết rõ chỉ cần ngươi tỏ ra yếu đuối, cầu xin trẫm, trẫm sẽ đồng ý mọi thứ. Từ nhỏ đến lớn đều là vậy."

"Vậy sao?" Ta nhìn hắn chằm chằm, rồi chậm rãi nói:

"Vậy tại sao mười năm trước, ngươi không nói những lời này?"

Hồng Trần Vô Định

Lần đầu tiên, ánh mắt của Vạn Kỳ Gia Chính lộ ra vài tia bối rối. Không để hắn kịp nói gì, ta tiếp tục:

"Ta biết vì sao ngươi nhất quyết muốn ta c.h.ế.t năm đó."

Hắn im lặng, ánh mắt như loài thú săn mồi lạnh lẽo, muốn xem ta diễn trò gì.

"Sự tồn tại của ta, luôn nhắc nhở ngươi về những thủ đoạn bẩn thỉu mà ngươi từng dùng để có được ngai vàng. Mỗi lần nhìn thấy ta, ngươi đều nhớ lại những gì ngươi đã làm – ngươi ép c.h.ế.t ca ca ruột của mình, và vì muốn nhổ cỏ tận gốc, ngươi g.i.ế.c cả gia tộc của hắn. Nếu ngươi thực sự mạnh mẽ, thực sự tàn nhẫn, ngươi đã có thể bỏ qua sự hiện diện của ta. Nhưng ngươi không đủ mạnh, và cũng không đủ ác độc."

"Ngươi ghét ta, vì ta là chiếc gai trong mắt ngươi. Nhưng thực chất, ngươi đang căm ghét chính bản thân mình của ngày đó – kẻ độc ác và nham hiểm. Ngươi muốn ta biến mất khỏi thế gian, để quá khứ có thể bị lãng quên. Chỉ khi ta không còn, ngươi mới có thể an tâm ngồi trên ngai vàng."

Vẻ mặt của Vạn Kỳ Gia Chính nứt ra từng chút. Ta biết hắn đang gồng mình chống đỡ.

"Ngươi nói bậy bạ! Ngươi chỉ đang tìm cách cứu Tàng Viễn, nên mới nói năng lộn xộn!"

Ta cười nhẹ, không chút tức giận:

"Thực ra, ngươi còn giỏi hơn Gia Trụ trong việc làm Hoàng đế."

Hắn khựng lại, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên.

Ta không để hắn có thời gian phản ứng, lập tức nói:

“Nguyên nhân Gia Trụ thất bại là vì cân nhắc quá nhiều. Hắn không muốn kéo gia tộc xuống, không muốn liên lụy đến các huynh đệ, cuối cùng chỉ một mình đơn độc chiến đấu. Vì hắn có trái tim, còn ngươi thì không, cho nên ngươi thích hợp với vị trí này hơn.”

Thực ra, ta không oán trách Gia Trụ, hắn cũng chỉ là muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Nhưng cuối cùng hắn lại tính sai một điều, rằng đệ đệ của hắn còn tàn nhẫn hơn hắn tưởng.

Gia Trụ nghĩ rằng nếu không kéo Thư gia vào cuộc, nhỡ hắn thất bại, Thư gia sẽ được bình an. Nhưng hắn không ngờ đệ đệ của mình thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót.

Vạn Kỳ Gia Chính nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của ta, hắn đột ngột đứng dậy, đưa tay như muốn bóp cổ ta, nhưng Tàng Viễn nhận thấy điểm bất thường liền lao lên che chở cho ta.

Vạn Kỳ Gia Chính lặng lẽ nhìn chúng ta một lúc, đột nhiên hắn bước nhanh ra ngoài:

“Nếu hai ngươi tình cảm sâu đậm như vậy, trẫm sẽ thành toàn cho các ngươi, để các ngươi có bạn đồng hành trên đường xuống Hoàng Tuyền, thế nào? Người đâu, áp Tàng Viễn và Thư Quỳnh Hoa vào thiên lao!”

Ta e rằng vẫn liên lụy Tàng Viễn. Từ lúc hắn xuất hiện trong nhà lao, ta đã biết mọi sự chuẩn bị trước đó của ta, kể cả thư hòa ly, đều trở nên vô nghĩa.

“Xin lỗi.” Ta lại nói lời xin lỗi.
 
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 19



Tàng Viễn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

“Không sao.”

Hốc mắt ta lại cay xè.

Một hồi lâu cũng không có ai tiến vào.

Một lát sau, một bóng dáng già nua xuất hiện, là Thái Hoàng Thái Hậu.

Ánh mắt bà trong trẻo, xem ra bệnh đã khỏi, bà hiền từ nhìn ta một cái, rồi quay sang Vạn Kỳ Gia Chính:

“Chính nhi, hãy để bọn họ đi.”

Vạn Kỳ Gia Chính như nghiến răng nói ra từng chữ:

“Không được.”

Thái Hoàng Thái Hậu vẫn dịu dàng, như đang dỗ dành trẻ nhỏ:

“Chính nhi, đừng làm điều gì khiến mình phải hối hận nữa.”

Vạn Kỳ Gia Chính như nghe được chuyện nực cười, khó tin hỏi lại:

“Hối hận? Trẫm chưa bao giờ hối hận về những việc mình làm!”

“Vậy sao?” Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu dường như cũng đong đầy nước mắt,

“Vậy sao ngươi không đổi dược hương an thần mỗi đêm thành hương liệu bình thường?”

Vạn Kỳ Gia Chính như một chú hề bị vạch trần, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng hắn vẫn cố chấp:

“Nếu trẫm nhất định phải g.i.ế.c bọn họ thì sao?”

Thái Hoàng Thái Hậu tiến lên, dịu dàng xoa đầu Vạn Kỳ Gia Chính:

“Ta đã già, không chịu nổi nhìn thấy nhiều m.á.u như vậy nữa. Ngươi coi như vì ta mà tích chút phúc, để ta sống thêm vài năm nữa, được không? Ta cũng đau lòng vì ngươi, không muốn ngươi đêm đêm lại bị ác mộng quấy nhiễu, không thể an giấc.”

Vạn Kỳ Gia Chính đứng sững tại chỗ, rất lâu sau vẫn không nói gì, để mặc Thái Hoàng Thái Hậu v**t v* gương mặt hắn như dỗ dành một đứa trẻ.

Không biết có phải ảo giác của ta không, mà trong đôi mắt đỏ hoe của Vạn Kỳ Gia Chính dường như có nước mắt sắp rơi.

Giây tiếp theo, hắn quay người bước nhanh ra ngoài, đến cửa thì dừng lại, quay đầu hung dữ nhìn Tàng Viễn:

“Nếu đến mùa xuân năm sau nàng ta vẫn còn sống, trẫm nhất định sẽ lấy mạng cả hai ngươi!”

Rõ ràng hắn đang nói lời hăm dọa, nhưng ta lại thấy dáng vẻ hắn như kẻ tháo chạy, bóng lưng trông thật chật vật. Đây có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, lần sau gặp lại có lẽ sẽ là dưới Hoàng Tuyền.

Ta đáng lẽ phải xuống địa ngục, vì ta đã hạ độc hắn, người bạn tốt nhất thời thơ ấu của ta.

Tàng Viễn không nói gì, cõng ta chuẩn bị rời đi.

Thái Hoàng Thái Hậu ngăn chúng ta lại:

“Để Đông nhi qua chỗ ta chải chuốt một chút, ngươi cũng thay một bộ y phục. Đây chắc là lần cuối cùng Đông nhi vào cung, hãy để nàng ra đi thật xinh đẹp.”

Thấy ta không phản đối, Tàng Viễn mới giao ta cho Thái Hoàng Thái Hậu.

Thái Hoàng Thái Hậu chuẩn bị cho ta một bộ y phục màu đỏ. Ta thay xong liền ngồi trước gương, bà nghiêm túc giúp ta chải tóc, chúng ta không ai nói lời nào.

Lâu sau, Thái Hoàng Thái Hậu mới giúp ta búi tóc xong, bà nhìn vào gương, hài lòng cười:

“Ta đã biết Đông nhi là xinh đẹp nhất.”

Sống mũi ta cay cay, cố gắng đứng dậy hành lễ với bà, nhưng không nói gì.

Bà đỡ ta cùng bước ra ngoài.

Bà nói:

“Chính nhi từ nhỏ đã nhạy cảm đa nghi, vì vậy khi vừa lên ngôi liền lập tức muốn trừ khử tất cả mối nguy hiểm. Lúc đó tất cả quan lại đều phản đối, nhưng ta hiểu rằng ngọn lửa đầu tiên của một tân hoàng phải cháy thật lớn thì ngai vàng mới vững.”

“Vì vậy ta đã không can thiệp vào triều chính, chọn rời cung đi lễ Phật. Ta nghĩ rằng Phật tổ có thể khiến lòng ta thanh tịnh, nhưng không ngờ ở chùa ta cũng đêm đêm gặp ác mộng. Xem ra là Phật tổ đang trừng phạt ta, vì Phật tổ biết ta đã có lỗi với các ngươi.”

Đúng vậy, hắn nhạy cảm đa nghi, vì muốn củng cố ngai vàng, hắn đã dùng cả Thư gia để làm vật bồi táng.

Thái Hoàng Thái Hậu nói tiếp:

“Ta biết ngươi hận ta, ta cũng không mặt mũi nào cầu xin ngươi tha thứ, nên đây là điều cuối cùng ta có thể làm cho ngươi.”

Chúng ta vừa đi đến cửa thì bóng dáng của Tàng Viễn hiện lên trong tầm mắt.

Ta lập tức hiểu được ý tứ của Thái Hoàng Thái Hậu, bởi dưới ánh mặt trời, Tàng Viễn cũng mặc một bộ y phục màu đỏ.

Khi Thư gia bị tru di, ta không hề được lên kiệu hoa, lễ bái đường cũng chỉ làm qua loa. Vì ta luôn sống trong phủ tướng quân nên không có nghi thức rước dâu. Giờ đây, mọi thứ như đang bù đắp lại cho hôn lễ còn dang dở của chúng ta.

Hồng Trần Vô Định

Tàng Viễn mặc hồng bào đứng đợi ta, trông chẳng khác nào tân lang đến đón tân nương.

Hắn trước giờ chỉ mặc y phục màu đen, không ngờ mặc màu rực rỡ như vậy lại đẹp đến thế, làm gương mặt lạnh lùng của hắn cũng dịu dàng hơn nhiều.

12

Tàng Viễn hẳn cũng hiểu ý tứ của Thái Hoàng Thái Hậu, hắn đứng dưới ánh mặt trời đợi ta từng bước tiến về phía hắn.

Hắn nắm lấy tay ta, cuối cùng cúi đầu hành lễ với Thái Hoàng Thái Hậu.

Hai chúng ta cứ thế rời khỏi hoàng cung, rời khỏi nơi mà lúc nhỏ ta từng xem như sân sau nhà mình.

Tàng Viễn không chuẩn bị xe ngựa, hắn dắt đến một con ngựa, sau khi quấn chặt áo choàng cho ta, liền bế ta lên ngựa.

Thật ra, hắn không biết rằng, chỉ cần có hắn bên cạnh, dù không quấn kín như vậy, ta cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Ta nhận ra hướng đi không phải về phủ tướng quân, liền tò mò hỏi:

“Chúng ta không về nhà sao?”

“Về.”

Tàng Viễn chỉ nói một chữ ngắn gọn, mặc dù ta tò mò, nhưng cũng không hỏi thêm, bởi trong lòng ta còn một chuyện khác lo lắng hơn:

“Tướng quân, chàng từ quan được không? Đừng làm tướng quân nữa.”

Vạn Kỳ Gia Chính như một con ch.ó điên, không biết ngày nào đó sẽ lại cắn loạn người khác.

“Được.”

Tàng Viễn vẫn đáp gọn lỏn, khiến ta chẳng cần phải giải thích gì thêm.

Ta đắc ý không nhịn được mà khoe với hắn:

“Nếu chàng không làm quan nữa, ta sẽ nói chàng nghe một bí mật, ta đã hạ độc Vạn Kỳ Gia Chính.”

Cánh tay Tàng Viễn đang ôm ta siết chặt lại, nhưng hắn không nói gì.
 
Back
Top Bottom