Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ

Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 5



Chưa kịp nói hết câu, Nhiễm Tuyết Linh đã lấy ra một đôi găng tay lông hồ ly trắng.

“Đây là da hồ ly trắng mà tướng quân săn được trước kia. Ta rảnh rỗi đã làm thành găng tay, nhưng vì ta sợ nóng nên cũng ít dùng. Không biết tỷ tỷ có thích không?”

Ta lập tức phấn chấn, vừa nhận lấy găng tay, vừa sai Sơn Nại đi đun nước nóng.

“Ngươi muốn hỏi gì?” Ta siết chặt đôi găng tay lông hồ ly trong tay.

Đôi găng này thật mềm mại, thật ấm áp.

Nhiễm Tuyết Linh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Vậy tỷ tỷ hãy kể từ lần đầu gặp tướng quân đi?”

Lần đầu gặp sao...

Có lẽ là khi ta mười một tuổi, Gia Trụ từ biên cương trở về, bên cạnh mang theo một cậu thiếu niên da đen nhẻm.

Hồng Trần Vô Định

Gia Trụ hễ gặp ai cũng khoe:

“Đây là sinh tử chi giao của ta trên chiến trường.”

Vốn là người miệng ngọt, vì Gia Trụ, ta cũng gọi hắn một tiếng: “Viễn ca ca.”

Tàng Viễn khi ấy mười bảy tuổi, gầy gò vô cùng, như thể thiếu ăn lâu ngày.

Thêm làn da đen sạm vì nắng, trông chẳng khác gì dân tị nạn.

Các tiểu thư có chút địa vị ở hoàng thành đều tránh xa hắn, chỉ có ta là vô cùng tò mò.

Bởi vì Tàng Viễn có một đôi tay rất đặc biệt.

Không chỉ to gấp đôi tay ta, từng đốt ngón tay cứng như đá, lòng bàn tay thì đầy vết chai sần, thô ráp đến mức chạm vào còn nhám hơn cả đá.

Ta không hề nghi ngờ rằng hắn có thể một đ.ấ.m g.i.ế.c c.h.ế.t ta.

Nhưng ta biết hắn sẽ không làm vậy, vì hắn là bạn của Gia Trụ.

Vậy nên mỗi lần gặp hắn, dù bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm, ta vẫn táo bạo giơ tay hắn lên khoe với mọi người như một "kỳ quan".

Vì chuyện này, Gia Trụ còn kéo ta ra một góc, bảo ta đừng chạm vào nỗi đau của người khác.

Lúc đó ta không hiểu tại sao đây lại là “nỗi đau”.

Nếu ta có đôi tay như vậy, mẫu thân chắc chắn sẽ không dám đánh ta bằng roi nữa, vì ta có thể dễ dàng giật đứt roi của bà.

Nghe ta lý luận như thế, Gia Trụ xoa trán đầy bất lực, cuối cùng nói:

“Tàng Viễn vốn không có đôi tay như vậy. Chỉ vì từ nhỏ hắn sinh ra trong gia đình nghèo khổ, phải làm mọi việc nặng nhọc. Sau khi nhập ngũ, hắn tiếp tục làm những công việc cực nhọc nhất. Ra chiến trường, hắn cầm d.a.o kiếm g.i.ế.c địch. Lâu ngày, đôi tay ấy đã biến dạng. Đôi tay này phơi bày toàn bộ quá khứ khổ cực của hắn, nên hắn không muốn bị nhắc tới.”

Ta không hiểu hết, nhưng biết rằng Gia Trụ nói gì cũng đúng.

Từ đó, mỗi lần gặp Tàng Viễn, ta chỉ lặng lẽ nhìn đôi tay hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, chứ không đem khoe với ai nữa.

Nghe đến đây, ánh mắt Nhiễm Tuyết Linh hiện lên vẻ kỳ lạ nhìn ta.

Ta hiểu ý nàng, chỉ có thể cười khổ, tự kiểm điểm:

“Hồi nhỏ ta đúng là được nuông chiều quá mức.”

Từ đó về sau, mỗi lần gặp ta, Tàng Viễn – vốn ít nói – lại càng không nói lấy một lời.

Ta nghĩ chắc hắn ghét ta đến tận cùng.

Ý nghĩ này ta giữ trong lòng, không nói ra miệng.

Nếu để hắn nghe được, không chừng hắn lại bực mình, cho rằng ta đang giả vờ đáng thương.

Nhiễm Tuyết Linh vươn vai, xoa bụng:

“Nghe đến đây làm ta đói bụng rồi, hôm nay dừng ở đây nhé. Hôm khác ta lại đến.”

Nghe nàng nói còn định quay lại, ta không khỏi có chút không tình nguyện.

“Ta sẽ không đến tay không đâu.”

Câu này khiến mắt ta sáng lên.

Theo lời Sơn Nại, suýt nữa ta đã cúi đầu, cung kính tiễn nàng ra cửa.

Có thứ gì giúp ta bớt khổ, dù phải cúi đầu cũng chẳng đáng là gì.

Thậm chí quỳ xuống ta cũng làm được, vì những năm qua, ta đã sống như thế mà.

Nói ra, Tàng Viễn quả thực rất yêu thương Nhiễm Tuyết Linh.

Thứ gì tốt cũng đều mang tới cho nàng.

4

Có lẽ vì trong ngày gặp quá nhiều người xưa cũ, lại nhắc đến Gia Trụ, nên trong bữa tối ta không tự chủ mà uống vài ly rượu.

Cái đầu trở nên nặng nề, nhưng thân thể lại nhẹ bẫng. Đây chính là cái hay của việc uống rượu: uống nhiều rồi, cơn đau trên người dường như biến mất.

Trong cơn mơ màng, ta nhìn thấy gương mặt của Tàng Viễn. Khi đang cảm thán rằng mình uống quá nhiều, ta lại thấy Sơn Nại đứng sau lưng hắn, nháy mắt ra hiệu cho ta.

Ồ, thì ra không phải là mơ.

Ta bất ngờ ngồi bật dậy, lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn một chút.

Chưa đợi ta nói gì, Tàng Viễn đã bước tới, cầm lấy bình rượu xem qua, sau đó nhíu mày nhìn ta:

“Uống bao nhiêu rồi?”

“Không nhiều.” Ta gần như phản xạ trả lời ngay.

“Là bao nhiêu?”

“… Hai bình.”

Tàng Viễn không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng không thiện cảm.

Hắn vốn không thích ta uống rượu. Mỗi lần ta lén uống và bị phát hiện, hắn sẽ giữ khuôn mặt lạnh lùng suốt cả tháng, đến mức ngay cả thuộc hạ của hắn cũng lén cầu xin ta đừng uống nữa, vì cuối cùng người khổ sở vẫn là bọn họ.

Lần này vốn dĩ kế hoạch lén uống của ta rất hoàn hảo, đều do Sơn Nại – kẻ ngốc ấy – đi mách lẻo.

Có thể thấy Tàng Viễn đang cố kìm nén sự chán ghét trong mắt, chỉ lạnh lùng nói:

“Đừng uống nữa, đi ngủ đi.”

Hắn đứng bất động, như thể muốn chờ đến khi chắc chắn ta đã ngủ mới chịu rời đi.

Không biết có phải do rượu không, ta bỗng có rất nhiều điều muốn nói, nên chẳng màng hắn có muốn nghe hay không, cứ thế mở miệng:

“Hôm nay ta vào cung gặp Thái hoàng thái hậu, ngươi nói xem có buồn cười không, bà ấy không nhận ra ta nữa.”

Tàng Viễn không nói gì, ta cũng không quan tâm, đầu càng lúc càng mơ màng, nhưng miệng thì vẫn không ngừng thốt ra những lời:

“Bà ấy còn ôm An Nguyệt công chúa mà gọi là Đông Nhi. Ngươi nói xem, bà ấy là quên ta hay nhớ ta đây? Nhưng làm sao bà ấy có thể không nhận ra ta được? Ta còn hận bà ấy đến thế, làm sao bà ấy có thể quên ta?”
 
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 6



Thấy ta càng nói càng quá đáng, cuối cùng Tàng Viễn không thể thờ ơ thêm.

Hắn bước tới, kéo ta dậy rồi lôi vào phòng.

Ta lại níu lấy hắn, gọi lên cái tên mà đã lâu không thốt ra:

“Viễn ca ca.”

Tàng Viễn khựng lại, không nhúc nhích.

“Trước khi chết, Gia Trụ nói gì với ngươi, ngươi nói lại với ta một lần nữa được không?” Ta cầu xin, gần như van nài.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, Sơn Nại đã sớm rời đi.

Khi ta nghĩ rằng Tàng Viễn sẽ không trả lời, hắn lại mở miệng:

“Hắn nhờ ta cứu nàng, bảo ta nói với nàng rằng hãy sống cho tốt.”

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng như một chiếc chìa khóa, mở tung nắp đậy của cảm xúc.

Rượu vừa uống, giờ đã hóa thành nước mắt.

“Ngươi nói xem, tại sao Gia Trụ lại mưu phản? Có phải huynh ấy bị oan không? Huynh ấy sao có thể làm chuyện đó được chứ?”

Ta níu lấy Tàng Viễn, dường như muốn từ miệng hắn tìm được câu trả lời.

Dù gì hắn cũng từng cùng Gia Trụ sát cánh nhiều năm.

“Ngươi biết tại sao huynh ấy lại mưu phản không?”

Tàng Viễn không trả lời.

Ta chờ mãi, cho đến khi chính mình ngủ thiếp đi.

Trước khi ngủ, ta chỉ thấy một màn đêm đen kịt, không còn ánh trăng của ta đâu nữa.

Có lẽ do rượu, đêm đó ta ngủ rất ngon, không hề cảm thấy lạnh.

Nhưng khi tỉnh lại, ta nhận ra mình đã sai – không phải vì rượu.

Khi thấy ta thức dậy, Tàng Viễn – đang nằm bên cạnh, vẫn mặc nguyên y phục – liền đứng dậy, đi mang giày chuẩn bị rời đi.

“Tướng quân, sao ngươi lại ở đây?”

Ta đã quên hết chuyện tối qua, cái đầu ngơ ngác chỉ bật ra câu hỏi này.

Động tác đi giày của Tàng Viễn khựng lại:

Hồng Trần Vô Định

“Nàng nói sợ lạnh, bảo ta đừng đi.”

… Quả thật nghe giống việc ta có thể làm ra.

Khi thấy Tàng Viễn đã mang giày xong và định bước ra ngoài, ta lí nhí nói:

“… Xin lỗi.”

Hành động của ta tối qua hẳn đã khiến hắn phiền lòng.

Tàng Viễn quay lại nhìn ta.

Ánh mắt lạnh như băng khiến ta không khỏi siết chặt chăn, cuối cùng hắn không nói gì, chỉ để lại một bóng lưng khuất dần.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Đây là lần đầu tiên ta nhận ra, rượu không phải thứ tốt.

Khi đối diện với Nhiễm Tuyết Linh sau đó, không hiểu sao ta lại có chút chột dạ.

Thật ra cũng dễ hiểu, hôm qua nàng tới tìm ta nói chuyện về Tàng Viễn, kết quả buổi tối ta lại kéo Tàng Viễn ngủ cùng.

Dù với ai, chuyện này cũng sẽ giống như một lời khiêu khích.

Nhiễm Tuyết Linh uống một ngụm nước nóng, liếc mắt nhìn ta:

“Bộ dạng tỷ tỷ thế này, sao giống như vừa làm chuyện gì khuất tất vậy?”

Ta có thể làm gì khuất tất chứ?

Hơn nữa, ta là chính thất phu nhân, việc gì phải chột dạ trước mặt nàng ta?

Nghĩ đến đây, ta không khỏi thẳng lưng, nhưng ngay sau đó lại thấy miếng đệm giữ ấm bằng lông hồ ly trong tay nàng.

Ta lại không kìm được, cúi đầu cười xòa:

“Không có gì… không có gì đâu…”

Nhiễm Tuyết Linh cầm miếng đệm, khẽ lắc lắc:

“Ta nghe nói, tối qua tỷ giữ tướng quân ngủ ở đây?”

Quả nhiên là vì chuyện này.

“Hôm qua ta uống rượu, nên mới làm ra chuyện sai lầm.” Ta tỏ vẻ hối lỗi.

Nhiễm Tuyết Linh nhướng mày: “Sai lầm?”

“Không phải loại sai lầm mà ngươi nghĩ.” Ta lập tức giải thích, “Ta uống nhiều nên sợ lạnh, tướng quân ngủ ở đây nhưng vẫn mặc nguyên y phục.”

Nhiễm Tuyết Linh bán tín bán nghi, ánh mắt không ngừng dò xét biểu cảm của ta.

Ta dứt khoát nói thẳng:

“Thực ra ngươi không cần lo lắng về sự tồn tại của ta. Ngươi là người mà tướng quân trân trọng nhất, lại đang mang thai con của hắn. Vì vậy, ngươi chắc chắn là người quan trọng nhất trong lòng tướng quân. Ta nói thật lòng, nếu tướng quân bảo ta nhường vị trí chính thất, ta cũng không có gì phàn nàn.”

Nhiễm Tuyết Linh trừng mắt:

“Tỷ yêu tướng quân đến vậy sao?”

“Không phải yêu, mà là nợ.”

Nhiễm Tuyết Linh nhìn chằm chằm ta rất lâu, còn ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

Cuối cùng nàng thu ánh mắt lại, chậm rãi nói:

“Vậy tỷ tỷ kể tiếp chuyện của tỷ với tướng quân đi.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, liền tiếp tục kể.

Thực ra trong quá khứ, ta và Tàng Viễn gặp nhau không nhiều. Phần lớn thời gian hắn đều bận rộn cùng Gia Trụ.

Ta cố gắng hồi tưởng, chỉ nhớ được vài lần gặp gỡ ít ỏi.

Nhiễm Tuyết Linh càng nghe càng không hài lòng, cuối cùng ngắt lời ta:

“Lần nào tỷ kể cũng có người tên Gia Trụ. Chẳng lẽ tỷ và tướng quân chưa từng ở riêng với nhau sao?”

Ở riêng?

Ta ngây người, bỗng trong đầu hiện lên một hình ảnh.

Phải rồi, có một lần.

Đó là khi ta lén chạy tới biên cương thăm Gia Trụ, cuối cùng Tàng Viễn là người đưa ta trở về.

Dọc đường đi, thứ gì ta cũng thấy tò mò.

Lần đi biên cương trước đó ta chỉ lo đi gấp, không kịp ngắm gì. Lần về này ta tha hồ nhìn ngắm.

“Viễn ca ca, mấy bông hoa tím ven đường kia là gì vậy?”

“Viễn ca ca, đó có phải trâu nước không?”

“Viễn ca ca, huynh nhìn kìa, có người đang cưỡi lừa.”



Tàng Viễn có lẽ sắp bị ta làm phiền đến chết, nên chẳng buồn đáp lại một câu.

Ta mặt dày mày dạn chạy tới bên cạnh hắn:

“Viễn ca ca, huynh định tặng gì làm lễ cập kê cho ta?"

Tàng Viễn cưỡi ngựa, thậm chí không thèm liếc nhìn ta một cái.

Ta lập tức thấy thật mất hứng, giận dữ hét lên:

“Dừng xe!”

Tàng Viễn lúc này mới quay đầu liếc nhìn ta. Ánh mắt của hắn khiến ta hơi chột dạ, nhưng vẫn cứng đầu nói:

“Ta muốn đi vệ sinh!”

Tàng Viễn cho dừng xe, ta liền bước vào rừng, tức tối giẫm lên bất cứ thứ gì ta nhìn thấy trên đường.

Và rồi báo ứng đã đến.

Khi ta giẫm lên một chiếc lá, liền bị một con rắn cuộn bên dưới cắn vào chân.

Ta ôm lấy chân, khóc lóc ầm ĩ.

Tàng Viễn lập tức xuất hiện, nhưng hắn không hỏi “sao vậy” hay nói bất cứ lời nào.

Hắn kéo tay ta ra để kiểm tra vết thương trên chân.

“Ta bị rắn cắn.” Ta càng khóc lóc thảm thiết hơn.
 
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 7



Tàng Viễn không nhíu mày lấy một cái, trực tiếp xắn ống quần ta lên, dùng sức bóp mạnh vết thương để m.á.u chảy ra.

Máu đỏ tươi nhỏ xuống.

Ta không còn sức để khóc, vì bị đau đến mức hét lên oai oái.

Tàng Viễn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, sau khi bóp m.á.u xong, hắn rắc bột thuốc lên, rồi xé một mảnh vải từ người mình để băng bó lại.

Sau đó, hắn… bỏ đi.

Đúng vậy, hắn cứ thế đi mất.

Ta gọi hắn suốt nửa ngày nhưng hắn không ngoảnh lại. Cuối cùng, ta phải tự mình tập tễnh trở về xe ngựa.

Sau sự việc này, ta không bao giờ gọi hắn là “Viễn ca ca” nữa, mỗi lần đều gọi thẳng tên “Tàng Viễn”.

Còn hắn, vẫn không một lần đáp lại.

Về đến nhà, quả nhiên mẫu thân lại cầm roi ra. Ta nhanh trí nhảy vọt ra sau lưng Tàng Viễn.

Chiếc roi không kịp thu thế, bị Tàng Viễn nắm lấy.

Như ta đã đoán, hắn nhẹ kéo một cái, chiếc roi lập tức đứt làm đôi.

Mẫu thân vừa xin lỗi, vừa nói với Tàng Viễn:

“Cảm ơn cậu nhé, cái roi này đúng là quá mỏng, ta phải đổi một cái dày hơn.”

Hồng Trần Vô Định

Vì vậy, suốt một thời gian dài, mỗi lần nhắc tới tên “Tàng Viễn”, ta đều nghiến răng nghiến lợi vì tức.

Nhiễm Tuyết Linh đưa tay che miệng, ta biết nàng muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ ho khẽ một tiếng, rồi lấy lại vẻ nghiêm nghị.

“Chỉ có lần đó thôi sao?”

“Phải.” Ta vò nhẹ ống tay áo mình, “Sau đó, nếu có ở riêng, thì là lúc chúng ta thành thân rồi.”

Trong phòng yên lặng một lúc, Nhiễm Tuyết Linh nhìn ta, như muốn nói gì đó.

Nhưng cuối cùng, nàng chỉ chống lưng đứng dậy:

“Lần sau nói tiếp nhé, ta mệt rồi.”

Nói xong, nàng quăng miếng đệm lông hồ ly giữ ấm cho ta, rồi rời đi.

Ta không chần chừ, lập tức mang miếng đệm vào.

Thật tuyệt, đầu gối không còn lạnh chút nào.

Biết đâu lần sau có phải quỳ gối, đầu gối ta cũng chẳng còn đau nữa.

5

Ta và Nhiễm Tuyết Linh bất ngờ sống chung rất hòa hợp.

Dù sao nàng cũng có không ít thứ mà ta cần, lại là người được Tàng Viễn yêu thương, nên mọi chuyện ta đều nhường nhịn nàng.

Điều này khiến những người hầu trong phủ mong chờ một màn “chính thất đại chiến với ngoại thất đang mang thai” phải thất vọng tràn trề.

Ban đầu, mỗi lần Nhiễm Tuyết Linh đến tìm ta, trước cổng viện thường có vài kẻ “đi ngang qua”.

Về sau, chẳng còn ai quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của chúng ta nữa.

Thật ra ta rất thích tính cách của Nhiễm Tuyết Linh – thẳng thắn, không làm màu, mọi ý đồ đều lộ rõ trên mặt.

Nếu đổi lại là một thời điểm khác, có lẽ ta và nàng đã trở thành bạn thân.

Thời gian trôi qua, lại đến yến tiệc hàng năm trong cung.

Từ nhiều năm trước, Vạn Kỳ Gia Chính đã hạ lệnh, yêu cầu các quan viên phải mang theo gia quyến tham dự.

Vì vậy, ta cũng sớm chuẩn bị.

Người tinh ý đều cảm thấy đạo chỉ dụ này thật kỳ lạ, nhưng ta biết rõ, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này để hành hạ ta.

Dù sao thì ta vẫn sợ lạnh, mỗi khi trời trở lạnh liền không ra khỏi cửa, vậy mà hắn lại cố tình ra lệnh ta vào cung.

Rõ ràng kẻ đáng hận phải là ta, vậy mà hắn không hiểu sao lại mặt dày đến mức muốn hành hạ ta.

May mà có miếng đệm lông hồ ly và găng tay do Nhiễm Tuyết Linh tặng, nên khi rời phủ vào buổi tối, ta không cảm thấy quá lạnh.

Trong xe ngựa, chỉ có ta và Tàng Viễn.

Ta do dự một lúc rồi mở miệng hỏi:

“Nhiễm cô nương không cùng đi sao?”

“Nàng ấy đang mang thai, không tiện đi lại nhiều.”

À, chuyện này không nằm trong phạm vi hiểu biết của ta.

Ánh mắt Tàng Viễn lướt qua đôi găng tay và miếng đệm lông hồ ly của ta, lòng ta chợt nhảy dựng lên.

Hắn chắc chắn đã nhận ra đây là những thứ hắn tặng cho Nhiễm Tuyết Linh.

Ta vội vàng giải thích:

“Nhiễm cô nương có tấm lòng tốt, biết ta sợ lạnh, nên đã đau lòng mà cho ta mấy món này.”

Tàng Viễn thu ánh mắt lại, không nhìn ta nữa.

Xem ra lời giải thích này khiến hắn hài lòng.

Nghĩ mà xem, ta thật đáng thương.

Rõ ràng chẳng còn bao nhiêu thời gian, vậy mà vẫn phải sống cẩn thận dè dặt như vậy.

Nhưng… ai bảo hắn là Tàng Viễn chứ?

Mạng ta là do hắn cứu, chịu thiệt thòi một chút thì có sao?

Đến yến tiệc, lòng ta lại một lần nữa rủa thầm Vạn Kỳ Gia Chính.

Rõ ràng hoàng cung có rất nhiều cung điện có thể tổ chức yến tiệc, vậy mà hắn lại chọn một nơi gió lùa tứ phía. Đúng là sợ ta chưa c.h.ế.t vì lạnh mà!

Kẻ khởi xướng thì mặc hoa phục, ngồi cùng hoàng hậu trên đài cao, cười nói vui vẻ với các quan viên khác, trông chẳng khác gì một minh quân.

Còn ta thì không ngừng co rụt cổ lại, cảm giác như gió lạnh đều chui hết vào cổ mình.

May mà thức ăn nóng được dọn lên khá nhanh, ta uống vài bát canh nóng mới thấy khá hơn.

Có một món gà kho khoai tây, ăn rất ngon miệng.

Ta không nhịn được gắp một miếng khoai tây bỏ vào đĩa của Tàng Viễn.

Tàng Viễn liếc nhìn miếng khoai tây, không nói lời nào, chỉ cầm đũa… rồi gắp các món khác.

Ta nhìn miếng khoai tây trong đĩa hắn một hồi, chắc chắn rằng ta không gắp nhầm – nó không phải gừng.

Nhưng Tàng Viễn vẫn không động tới, chỉ ăn các món khác.

Ta đành gắp miếng khoai tây đó về, nhét vào miệng mình.

Tàng Viễn liếc nhìn ta, như thể định nói gì đó.

Nhưng ta không kịp để ý, vì miếng khoai tây vừa nhét vào bị nghẹn ở họng.

Ta vội bưng ly rượu trước mặt lên uống cạn, nhưng vẫn cảm thấy nghẹn.

Khi ta chuẩn bị tự rót thêm một ly, Tàng Viễn liền giật lấy chén rượu của ta.

Đúng rồi, hắn không thích ta uống rượu.

Ta đành bưng chén canh gà uống vài ngụm, mới có thể nuốt miếng khoai tây xuống.

Đúng là có lòng tốt, lại tự làm khổ mình.

Mấy ngụm canh mặn khiến ta càng cảm thấy khô miệng, nhưng chén rượu đã bị Tàng Viễn giữ, ta không tiện lấy lại, chỉ đành nhịn.

Một lát sau, có cung nữ đến dọn bình rượu đã hết, thay vào đó là bình mới.

Tàng Viễn cầm một bình, rót một ly, không nói không rằng đặt trước mặt ta.

Đây là ý bảo ta uống sao?

Ta bán tín bán nghi, bưng ly rượu lên. Thấy hắn không ngăn cản, ta liền uống cạn.

Trong ly là nước, hơn nữa là nước nóng.

Ta ngạc nhiên nhìn bình rượu trước mặt, giống hệt bình rượu ban nãy.
 
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 8



Có lẽ là Tàng Viễn đã dặn cung nữ đổi thành nước.

Ta uống liên tiếp mấy ly nước, mới giật mình nhận ra mình nên nói gì đó.

Ta lén ghé sát tai Tàng Viễn, khẽ nói:

“Cảm ơn.”

Tàng Viễn quay đầu lại, mặt ta và hắn liền kề rất gần, suýt nữa… chạm môi nhau.

Tim ta chợt đập mạnh, vội rụt về vị trí cũ, ngồi ngay ngắn.

Trong lúc ta còn bối rối không biết có ai nhìn thấy không, giọng nói của Vạn Kỳ Gia Chính từ trên cao truyền xuống:

“Tàng tướng quân, trẫm kính ngươi một chén.”

Vạn Kỳ Gia Chính giơ cao ly rượu, Tàng Viễn cũng cầm ly lên đáp lễ.

Ánh mắt của Gia Chính quét qua ta, nụ cười trên môi hắn càng sâu thêm.

“Chúc mừng Tàng tướng quân cuối cùng cũng có được quý tử.”

Trong chớp mắt, tất cả ánh mắt trong yến tiệc đều đổ dồn vào cái bụng phẳng lì của ta.

Từ khi Nhiễm Tuyết Linh vào phủ, nàng hiếm khi ra ngoài, nên hầu hết mọi người bên ngoài không biết đến sự tồn tại của nàng.

Xem ra, tên hoàng đế này quả thực tai mắt rất tinh tường.

Tàng Viễn không nói gì, nhưng ta biết tâm trạng của hắn lúc này không tốt.

Ta là chính thất của hắn, nhắm vào ta chẳng khác nào nhắm vào hắn.

Dù sao Gia Chính cũng chỉ muốn khiến ta bẽ mặt.

Hiểu rõ điều này, ta liền đưa tay nắm lấy tay Tàng Viễn, tỏ vẻ đồng tâm hiệp lực, đồng thời nâng ly rượu lên, đối mặt với ánh mắt đầy ác ý của Gia Chính, nở nụ cười chậm rãi:

“Thần phụ thay mặt phu quân đa tạ Hoàng thượng, được người chúc phúc, thần phụ thật vô cùng… vinh hạnh.”

Ta làm ra vẻ hào sảng, uống cạn ly nước trong tay.

Tàng Viễn cũng uống hết rượu trong ly, nhìn ta một cái.

Ta thấy rõ trong ánh mắt hắn có sự hài lòng, hẳn là rất vừa ý với lời đáp của ta.

Những người trong yến tiệc, phần lớn vẫn còn nhớ chuyện xảy ra mười năm trước, vì vậy họ cũng lần lượt nâng ly, giả vờ chúc mừng.

Tàng Viễn không từ chối bất kỳ ai, uống hết ly này đến ly khác.

Hắn tửu lượng tốt, ta không lo lắng.

Còn Gia Chính, ly rượu kia cuối cùng cũng không uống.

Ta thấy hắn đặt lại ly xuống bàn qua khóe mắt, đoán rằng trong lòng hắn không được thoải mái.

Hắn không vui, ta lại thấy thoải mái vô cùng.

Khi yến tiệc đi được một nửa, gió lạnh thổi đến khiến đầu ta choáng váng.

Ta xoa trán, nhưng vẫn cố chịu đựng.

“Ta sẽ để cung nữ đưa nàng đến hậu điện nghỉ ngơi. Đợi yến tiệc kết thúc, ta sẽ tới đón nàng về.”

Tàng Viễn có lẽ đã nhận ra ta không ổn, ta cũng không từ chối ý tốt của hắn, để Sơn Nại dìu ta đến hậu điện.

Mền trong hoàng cung thật quá mỏng, đắp lên như không.

Ta đành bảo Sơn Nại đi tìm cung nữ xin thêm một chiếc mền khác.

Sơn Nại vừa đi khỏi không lâu, cửa phòng lại mở ra.

Nghe tiếng bước chân, ta biết người vào không phải Sơn Nại, cũng không phải Tàng Viễn.

Ta ôm mền ngồi dậy, nhìn về phía cửa.

Ánh nến trong phòng rất mờ, kết hợp với ánh trăng rọi vào từ cửa, khiến bóng người kia nửa sáng nửa tối, mơ hồ như ảo ảnh.

Khuôn mặt có bảy phần giống, giờ đây như mười phần trùng khớp.

Ta bất giác lẩm bẩm: “Gia Trụ…”

Cái tên này dường như chọc giận hắn.

Vạn Kỳ Gia Chính sải bước tới, túm lấy chiếc mền trên người ta, kéo sát ta lại:

“Xem ra ngươi uống không ít rượu. Nhìn rõ đi, trẫm không phải là tên phản tặc đó!”

Gia Trụ chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy để nói với ta, nên hắn không thể là Gia Trụ.

Nhưng nhìn dáng vẻ tức tối của hắn, ta thấy lòng mình sảng khoái vô cùng.

Nếu hắn đã nghĩ rằng ta uống say, vậy sao ta không giả vờ say luôn?

Ta nở nụ cười, làm bộ như say, hơi ngẩng đầu nhìn hắn:

“Ồ, hóa ra là Chính Nhi à.”

Cách gọi này dường như còn k*ch th*ch hắn hơn cả cái tên Gia Trụ.

Vạn Kỳ Gia Chính hất mạnh tay, đẩy ta ra, lùi lại mấy bước.

Ta từ trên giường ngồi dậy, vẫn mỉm cười nhìn hắn:

“Chính Nhi lại đây, ta cho ngươi kẹo, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ có được không?”

Đây là câu ta từng nói với hắn nhiều nhất khi còn nhỏ.

Ta chỉ hơn hắn năm tháng tuổi, vì vậy mỗi lần muốn hắn gọi ta là tỷ tỷ, ta đều phải dùng kẹo để dụ dỗ.

Về sau, khi hắn lớn lên, hiểu chuyện, dù ta có mang nhiều kẹo hơn, hắn cũng không chịu gọi.

Hồng Trần Vô Định

Rồi sau đó, không chỉ không gọi ta là tỷ tỷ, mà hắn còn muốn lấy mạng ta.

Những ký ức xưa cũ ùa về, ta không biết tâm trạng của Vạn Kỳ Gia Chính lúc này ra sao, nhưng hắn đứng im, không động đậy.

Ánh trăng chiếu lên tấm lưng thon dài của hắn, ta thấy rõ chiếc cổ cao trắng ngần lộ ra ngoài.

Liếc qua cửa, ta không thấy ai đi theo hắn.

Ta đứng dậy, chân trần bước xuống đất, giả vờ say, loạng choạng tiến về phía hắn:

“Biểu đệ ngoan, tỷ tỷ gọi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?”

Khi gần tới bên hắn, ta cố tình trẹo chân, như ta dự đoán, hắn đỡ lấy ta.

Ta tựa vào vai hắn, ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ, nơi có động mạch đang mơ hồ đập.

Nếu ta cắn một cái, hoặc dùng trâm đ.â.m xuống, có lẽ ngay cả thần tiên cũng không cứu được hắn.

Dòng m.á.u mang tên “báo thù” sôi sục trong cơ thể ta.

Nhưng ngay trước khi lý trí mất đi, khuôn mặt của Tàng Viễn hiện lên trong đầu ta.

Nếu phu nhân của tướng quân g.i.ế.c hoàng đế, e rằng tướng quân cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Lý trí trở lại, ta cuối cùng đã dẹp bỏ ý định g.i.ế.c hắn.

Bàn tay Gia Chính siết c.h.ặ.t t.a.y ta, dù không nhìn rõ mặt, ta cũng thừa biết ánh mắt hắn lúc này không có chút thiện cảm nào.

“Thư Quỳnh Hoa, nếu sau này nhớ lại chuyện này, ngươi có phải sẽ hối hận mà tự sát không?”

Hắn thật sự không hiểu ta.

Ta đã chịu đựng được từng ấy năm, làm sao chỉ vì mấy lời nói này mà phải tự sát?

“Hoàng thượng, người đi nhầm chỗ rồi.”

Giọng nói của Tàng Viễn phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.
 
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 9



6

Vạn Kỳ Gia Chính như bị kim châm, mạnh tay đẩy ta ra.

Ta ngã mạnh xuống đất, lần này không cần giả vờ, ta thực sự bị ngã choáng váng.

Tàng Viễn đứng đó, tay cầm một chiếc chăn gấm, khuôn mặt vẫn không có chút biểu cảm nào.

Ta thật sự khâm phục hắn, dù không có tình nghĩa phu thê, nhưng đối diện với một cảnh tượng như “bắt gian tại trận” này, hắn vẫn có thể ung dung như vậy.

Vạn Kỳ Gia Chính bày ra vẻ mặt ghê tởm, lấy khăn lau tay, rồi vứt khăn xuống đất:

“Tàng tướng quân, hãy quản tốt phu nhân của ngươi, đừng để ai cũng đeo bám như thế.”

Tàng Viễn buông chăn gấm xuống, bước tới chỗ ta nằm.

Ta không biết nên phản ứng thế nào, đành nằm im giả chết. Không ngờ hắn cúi xuống, bế ta lên ngang người.

“Cũng mong hoàng thượng quản tốt chân mình, đừng đi tới những nơi không nên đến.”

Tàng Viễn để lại câu đó, rồi bế ta ra ngoài.

Trong lòng ta âm thầm cổ vũ cho hắn.

Nếu không phải đang giả vờ, chắc chắn ta phải mở mắt ra để nhìn xem sắc mặt Vạn Kỳ Gia Chính lúc này thế nào.

Tàng Viễn bế ta đi thẳng về phía xe ngựa trong cung.

Gió bên ngoài lớn vô cùng, nhưng kỳ lạ là ta không cảm thấy lạnh chút nào.

Xem ra hắn thực sự là một “lò sưởi sống.”

Vào đến xe ngựa, Tàng Viễn không đặt ta xuống, mà vẫn giữ nguyên tư thế bế ta, để ta ngồi trên đùi hắn.

Ta thoáng do dự, không biết có nên mở mắt hay không.

“Giải thích.”

Giọng nói lạnh như băng của Tàng Viễn khiến ta không thể tiếp tục giả chết.

Ta lúng túng mở mắt, định ngồi sang một bên, nhưng Tàng Viễn vẫn không thả tay.

Bàn tay to lớn của hắn giữ chặt eo ta, khiến ta không thể động đậy.

Hắn đang chờ câu trả lời của ta, nhưng ta không biết phải nói gì.

Không thể nói rằng ta muốn g.i.ế.c hoàng đế, và hắn cũng biết ta chỉ uống nước, không thể say.

Vạn Kỳ Gia Chính là kẻ thù của ta, vậy làm sao ta giải thích được việc ta lao vào hắn?

“Sao? Chưa nghĩ xong à?”

Giọng nói lạnh lùng, không khách sáo của Tàng Viễn vang lên lần nữa.

Cảm giác như có một tảng đá nặng đè lên n.g.ự.c ta.

Cuối cùng, ta lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt hắn và dựng lên một lời nói dối đáng tin nhất:

“Ta tưởng hắn là Gia Trụ.”

Bên trong xe ngựa rơi vào im lặng chưa từng có, sự tĩnh lặng khiến người ta nghẹt thở.

Tàng Viễn từ từ thả tay ra, ta cũng thuận thế ngồi sang một bên.

Cả quãng đường còn lại, không ai trong chúng ta nói thêm lời nào.

Về đến phủ tướng quân, khi chuẩn bị xuống xe, ta vươn tay kéo Tàng Viễn lại.

Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt có một tia sáng khó lường.

Ta nói:

“Tướng quân, chúng ta hòa ly đi.”

Tiếng gió bên ngoài xe nghe chói tai hơn bao giờ hết.

Tàng Viễn thả rèm xe xuống, rồi ngồi lại vào chỗ cũ:

“Lý do.”

Vì ta muốn dùng chút thời gian ngắn ngủi còn lại của đời mình để đi một con đường, một con đường cụt mà chỉ có thể ta tự đi một mình.

Ta cố gắng nở một nụ cười, dựng lên một lý do:

“Hoàng thượng đã biết đến sự tồn tại của Nhiễm cô nương, cuối cùng cũng phải cho nàng một danh phận. Nàng là người mà ngươi yêu thương, không thể để nàng chịu thiệt làm thiếp. Ngươi đã bảo vệ ta ngần ấy năm, thế là đủ rồi. Hãy để vị trí phu nhân tướng quân lại cho nàng.”

“Vậy nàng có nghĩ tới, nếu ta vì một nữ nhân mang thai mà hòa ly với thê tử mười năm, rồi lập tức cưới người khác, người đời sẽ nhìn ta thế nào?”

Ánh mắt Tàng Viễn lộ rõ sự chán ghét.

“Vô ơn bội nghĩa? Hay là phụ bạc lòng chung thủy?”

Những lời này khiến ta cứng họng, không thể đáp lại.

Tàng Viễn quay đầu đi, như thể không muốn nhìn ta:

“Đừng dùng giọng điệu như thể nghĩ cho ta mà nói chuyện nữa. Nàng chưa bao giờ thực sự quan tâm đến việc ta sẽ thế nào.”

Ta há miệng định phản bác, nhưng nhận ra mình chẳng có gì để nói.

Dường như đúng là ta chưa bao giờ hiểu hắn muốn gì, bởi hắn cũng chưa từng nói ra.

Tàng Viễn chờ một lúc, thấy ta không nói gì, liền xuống xe, không ngoảnh lại mà bước vào phủ.

Ta lại làm hắn tức giận. Có lẽ vì ta quá ngu ngốc, ngần ấy năm mà vẫn không biết cách nhìn sắc mặt người khác.

“Ta đã đánh giá tỷ quá cao. Ban đầu cứ nghĩ rằng tỷ và tướng quân có tình nghĩa mười năm…”

Giọng nói của Nhiễm Tuyết Linh vang lên từ vị trí chủ tọa trong phòng ta, tay nàng v**t v* chiếc khăn lông thỏ:

“… Hóa ra là ta đã nghĩ quá nhiều.”

Ta nghiêm túc đáp:

“Mười năm qua, mỗi năm tướng quân ở biên cương ít nhất nửa năm. Mỗi khi trở về cũng chỉ ở lại trong mùa đông, đến mùa xuân lại rời đi. Nếu tính kỹ, thời gian ta thực sự ở cùng hắn chưa tới ba năm.”

“Mỗi lần tướng quân về đều ở lại chỗ tỷ sao?”

Nhiễm Tuyết Linh lập tức nắm được trọng điểm, nhanh nhạy hơn ta nhiều.

“Vì ta sợ lạnh, tướng quân ở lại chỗ ta chỉ để chữa bệnh cho ta.”

Ta nghiêm túc giải thích.

Nhiễm Tuyết Linh rõ ràng không tin:

“Chữa bệnh gì?”

Ta mím môi, vốn không muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng sợ nàng hiểu lầm ta nói dối, cuối cùng vẫn lên tiếng:

“Thân thể ta… mấy năm trước bị để lại bệnh căn. Chỉ cần lạnh một chút là xương cốt toàn thân đau đớn khôn tả. Tướng quân thân nhiệt cao, hiệu quả hơn mười cái lò sưởi, nên mới ở lại phòng ta.”

Ánh mắt Nhiễm Tuyết Linh rõ ràng có chút kỳ lạ.

Ta cảm thấy nàng đang hiểu nhầm, liền vội vàng bổ sung:

“Tướng quân luôn mặc nguyên y phục mà ngủ.”

Nghe vậy, mắt Nhiễm Tuyết Linh mở lớn hơn:

“Mười năm đều như thế?”

Ta gật đầu.

Trong chốc lát, ánh mắt Nhiễm Tuyết Linh trở nên phức tạp, khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trong đó có sự thương hại, có sự khinh thường, và dường như… còn cả thất vọng.

Hồng Trần Vô Định

Thực ra giữa ta và Tàng Viễn từng có một lần vượt quá giới hạn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back