Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Chờ Em Nghìn Năm

Chờ Em Nghìn Năm
Chương 50


Qua mấy ngày, sứ giả từ bên triều đình đã được cử đến.

Nhạc San dùng hết những kiến thức lễ nghi mà mình đã học được trong suốt thời gian ở lại Thịnh quốc để đón tiếp đoàn sứ thần kia cho chu đáo.

Những người thạo việc còn nói, Vĩnh Ô lúc này không khác gì kinh thành của một nước nhỏ, khen nàng thực sự có dáng dấp của một bậc mẫu nghi hiền hoà, đức độ.Mãi mới có một dịp Nhạc San thấy bản thân mình có ích một chút nên đã dồn hết tâm tư vào.

Chẳng ngờ phu quân nàng chẳng có lấy một lời khen, ngược lại còn nói nàng không cần phí sức như thế.Đúng là phu quân vô tâm!Người này sinh hoạt thường ngày đều rất đều đặn.

Buổi sáng hắn sẽ đến nha môn, họp bàn với tướng sĩ.

Đến tối thì tận sức ở trên người nàng.

Sau lần vô lễ không ra đón hắn kia, dường như tin tức hắn sủng ái nàng vô độ càng được phát tán ra rộng rãi.

Lý Huyền Lịch có không ít kẻ thù từ bên cả Xiêm quốc và cả ở bên Thịnh quốc chỗ bè phái của Thái tử.

Người nào căm ghét hắn mà không làm gì được thì cứ oai hùng nói một câu rằng muốn đem vương phi của hắn về chà đạp dưới thân, hay muốn chiếm được nàng về để khao binh...

Những lời khó nghe hơn cũng có.

Lý Huyền Lịch có bao nhiêu tức giận, cuối cùng thì vẫn là chính nàng phải chịu trận cho hắn phát tiết.Có lẽ do quá bận rộn thu xếp việc ăn ở cho bên sứ đoàn, tối còn bị Lý Huyền Lịch hành hạ, thân thể của nàng không được tốt lắm.

Giữa đường đang đi đến chỗ dãy nhà dùng để thiết yến tối nay thì bỗng một cơn chóng mặt ập đến.

Nhạc San liêu xiêu, suýt nữa đã quỵ ngã.May là Vạn Nương ở đó đã đỡ chắc lấy nàng.

Có tiếng bước chân thoăn thoắt đến gần, Nhạc San nghiêng mặt hé mắt, thấy Ỷ Thiên Kỳ đang vội vàng chạy đến.

Trước sự ngẩn ngơ của cả nàng và Vạn Nương, hắn hỏi."

Nương nương không sao chứ?

Có cần gọi đại phu đến khám không?"."

Ta...

Ta không sao!".Bọn họ ở trong nhà của Ỷ Thiên Kỳ nhưng rất ít khi va chạm.

Bình thường nếu có gặp mặt thì cũng chỉ xã giao qua loa vài câu.

Nhạc San thật có hơi ngỡ ngàng khi nhận được sự quan tâm bất ngờ này.Còn chưa kịp bình ổn thì mắt tròn nâng lên đã đụng phải một thân tử phục đang ôn hoà đi tới.

Khí chất của Lý Huyền Lịch chính là như vậy.

Hắn khoác áo giáp thì sẽ cực kỳ dũng mãnh và oai hùng, giống như một chú sư tử được trở về lãnh thổ kỳ vĩ của mình.

Còn khi hắn mặc thường phục, tấm vải tơ ôm lấy tấm lưng rộng lớn và rắn chắc đứng thẳng thì còn ngọc thụ lâm phong hơn bất kỳ tên tài tử nào trong kinh thành.

Mái tóc hắn đen dài rũ xuống tận thắt lưng.

Trên đầu chỉ đeo độc một đai ngọc bằng bạc bắt ngang qua trán.

Hào hoa, phong nhã, không đủ tả hết được vẻ đẹp của hắn.

Từ khi thành hôn, hắn ngày càng ít đụng tới chiếc mặt nạ cũ kỹ kia.

Hai mày đen rậm như kiếm, cực kỳ sắc bén.

Đường mũi cao và thẳng.

Đường nét vô cùng góc cạnh, lại không phô trương.

Lúc này, môi hắn mím lại, đôi mắt dài và sâu nhấc lên, để lộ ra vẻ khó chịu.Nửa giây trước hắn còn cách nàng một quãng, nửa giây sau đã lao tới, bế lấy nàng."

Vạn Nương, đi gọi đại phu!".Hắn chẳng chừa cho bất cứ ai lấy nửa khắc để phản ứng.

"Ơ kìa, Lý Huyền Lịch.

Mau thả em xuống.

Ở đây có biết bao nhiêu người chàng biết không?".Hắn không nói gì, chỉ hừ nhẹ một tiếng trong họng.Nhạc San nhớ đến bộ dạng này của hắn rất giống với lần hắn bắt gặp nàng và Thái tử đi cưỡi ngựa cùng nhau.

"Chàng ghen rồi?".Hắn trừng mắt với nàng, hoàn toàn không để cho nàng nhìn thấy gì khác ngoài khung cằm ương ngạnh đã được cạo hết râu đi của hắn.

Nàng không nhịn được mà giơ tay chạm vào.

Đây là một tác phẩm khác của nàng đấy.Bỏ đi bộ râu kia, trông hắn trẻ ra không biết bao nhiêu tuổi."

Ỷ Thiên Kỳ là đích tôn của sư phụ chàng đấy..."

- Nàng nhắc nhở, kéo nhẹ tay áo hắn - "Chàng không được tỏ thái độ với hắn đâu"."

Ta tự có chừng mực".Vậy là thừa nhận rồi?Khoé môi nàng cong lên.Lý Huyền Lịch có bực tức đến đâu đều không dám thô lỗ với nàng.

Động tác hắn đặt nàng ngồi xuống còn nhẹ hơn chữ nhẹ nữa, vô cùng cẩn thận."

Sao vậy?"

- Nàng ngó nghiêng ngó dọc hỏi - "Bộ trên ghế có gì à?".Lý Huyền Lịch ngồi xuống bên cạnh nàng, tay đặt trên bụng nàng vuốt ve.

Nhạc San càng thêm khó hiểu."

Tiểu San, nguyệt sự của nàng đã trễ được bao nhiêu ngày rồi?".Lý Huyền Lịch dồn nén nửa ngày, vẫn là kiềm không nổi sự hồ hởi.Hoá ra, hắn đang mong chờ chuyện này.

Nhạc San còn chẳng nhớ nổi ngày, vậy mà hắn nhớ."

Em không biết nữa..."."

Nếu ta tính không nhầm, nàng đã trễ hơn ba ngày rồi...".Lý Huyền Lịch không ngừng hôn lên bầu má bầu bĩnh của nàng.

Tay xoa lên bụng nàng chẳng dừng được."

Chàng... mong chờ em mang thai đến vậy ư?".Nhạc San có mong ngóng.

Tuy nhiên không được đến mức độ của hắn.Lý Huyền Lịch nằm xuống đùi nàng, hận không thể âu yếm cái bụng nhỏ của nàng ngay lập tức.

Nhạc San khẽ sờ, nhưng thật sự là chẳng thấy có gì khác lạ.

Hắn ôm lấy tay nàng, hôn rồi lại hôn."

Đương nhiên rồi.

Chỉ còn thiếu một tiểu hài tử mũm mĩm nữa, gia đình chúng ta sẽ đủ đầy, chẳng phải vậy sao?".Lý Huyền Lịch đã bị bào mẫu và bào phu của chính mình ruồng bỏ.

Khao khát mãnh liệt nhất trong đời hắn chính là có thể có được một gia đình toàn vẹn của riêng mình.

Hắn đặt hết toàn bộ tình cảm của mình vào đó.Lý Huyền Lịch nhắm mắt, giống như đang cố tưởng tượng ra dáng vẻ hài tử của hắn sau này thế nào.

Nhạc San lặng im không nói, nàng vừa vui mừng lẫn sợ hãi, lỡ như khiến hắn thất vọng...Vạn Nương rất nhanh vời được đại phu đến xem mạch cho nàng.

Hai mắt Lý Huyền Lịch khi đó sáng rỡ lên lấp lánh, giống như niềm hạnh phúc chực chờ vỡ oà, chỉ cần một câu nói khẳng định của vị đại phu kia.Vị đại phu kia bị biểu hiện này của hắn doạ sợ.

Kỳ vọng quá cao ngược lại sẽ gây ra một loại áp lực vô hình.

Bàn tay ông ta cứ lần lữa trên cổ tay của Nhạc San mãi vẫn chẳng thốt ra được câu nào."

Huyền Lịch, Vạn Nương..."

- Nàng hiểu được khó khăn của ông ta vì chính nàng đang đồng cảm xúc đó - "Hai người đừng như vậy.

Để đại phu tuỳ ý bắt mạch có được không?".Lý Huyền Lịch đã nóng ruột tới mức muốn giậm chân tại chỗ, rốt cuộc chỉ có thể ngồi xuống bàn trà.

Vạn Nương đi tới đó, rót trà cho hắn, nhưng mắt thì vẫn giữ vững ở chỗ vị đại phu kia.Khoảng cách được bảo toàn.

Tay ông ta mới thu về vuốt râu, lưỡng lự nói."

Nương nương thể hàn...

E là... khó có thể thụ thai...".Ấm trà trên tay Vạn Nương tí nữa đã rớt xuống đất.

Nước từ trong chiếc chén nhỏ đã bị rót đầy, cứ thể trào ra, thấm ướt một mảng khăn trải."

Ông chắc chứ?"

- Tay Lý Huyền Lịch siết lại."

Thật...

Thật có lỗi...

Nô tài... chắc chắn ạ!".Cảm nhận được ánh mắt nộ khí xung thiên của Lý Huyền Lịch, ông ta lật đật quỳ xuống dập đầu."

Vương gia tha mạng!

Vương gia tha mạng!

Nô tài hành y cứu người nhiều năm, thực sự không có nói dối...

Nếu...

Nếu vương gia không tin, có thể mời vị đại phu khác đến khám thử.

Xin ngài đừng lấy mạng nô tài!".Đại phu như thể sắp khóc đến nơi.Tia sáng trong mắt nàng dần tắt lụi.

Nhạc San không cả dám ngẩng đầu lên đối diện với Lý Huyền Lịch nữa.

Sợ hắn trút giận lên đầu lão đại phu, nàng khẽ nói."

Vạn Nương, mau giúp ta dẫn đại phu đi bốc thuốc"."

Thần xin được phép lui xuống để kê cho nương nương mấy vị thuốc điều hoà lại, may ra còn có hi vọng".Ông ta vội dập đầu đa tạ rồi vội vã theo Vạn Nương ra khỏi phòng.Lý Huyền Lịch định nói gì đó, nhất thời lại không thể thốt ra.

Nhạc San dám cá rằng hắn muốn mời đại phu khác đến, nhưng lại sợ khiến nàng tổn thương.Không khí trong phòng còn có hai người bọn họ, nhất thời chùng xuống dưới mức thảm thương.Nàng cấu váy, khó khăn lắm mới nói ra được."

Huyền Lịch...

Em xin lỗi..."

- Cổ họng nàng nghẹn đắng.Nhạc San thấy mình thật sự vô dụng, chẳng những đã không giúp được hắn mà ngay cả chuyện cơ bản nhất một nữ tử có thể làm, nàng cũng không làm được.Hắn nén tiếng thở dài."

Nàng đâu có lỗi gì?".Chấn chỉnh lại bản thân, Lý Huyền Lịch đứng dậy, đi đến chỗ nàng, ôm lấy nàng vào lòng."

Không sao San San, đại phu nói sẽ bốc thuốc cho nàng mà.

Chúng ta còn chưa hết hi vọng.

Nàng đừng vội tuyệt vọng có được không?".Nhạc San không cả dám khóc.

Nàng không muốn tạo ra thêm gánh nặng cho hắn.

Nhạc San lấy ra dáng vẻ bình thản nhất, nhìn vào sâu trong đôi mắt hắn nói."

Huyền Lịch...

Hay chàng cứ nạp thêm thiếp đi.

Em sẽ không trách chàng".Dường như có một con dao đang ngầm đâm xé trái tim nàng thành trăm mảnh."

Hồ đồ!

Nàng nói gì vậy?"

- Hắn vừa nghe xong đã lớn tiếng phản đối - "Đời này kiếp này, Lý Huyền Lịch ta chỉ cần một mình Vương Nhạc San nàng thôi nghe rõ không?".Mắt nàng lấp lánh nước."

Thà chàng cứ thẳng thắn với em thừa nhận một lần, em sẽ không ngăn cản chàng, cũng không trách cứ chàng.

Chàng đừng cho em hi vọng hão huyền rồi dập tắt nó có được không?

Em xin chàng đấy..."."

San San, ta không có đang lừa nàng" - Hắn tỉ mỉ lau nước mắt cho nàng - "Nếu ta thật sự có ý với nữ nhân khác, ta sẽ nói với nàng ngay được chứ?".Nhạc San gật đầu.Đoàn sứ thần rất nhanh đã hiện diện để chờ mong bữa yến tiệc long trọng đã được dày công chuẩn bị, tiếp đón bọn họ kia.

Xiêm nữ múa ca linh đình, đồ ăn thịnh soạn trên bàn.Tuy vậy, gương mặt của Lý Huyền Lịch vẫn lãnh đạm như trước.Sứ thần không mất nhiều thời gian, lập tức đứng ra cầu khẩn."

Bẩm điện hạ, thần được Hoàng thượng phái tới đây là có việc muốn thỉnh cầu điện hạ.

Mong điện hạ có thể nể tình Hoàng thượng, Hoàng hậu luôn chiếu cố người bao lâu nay, có thể tha cho Hoàng thái tử một mạng.

Nếu Thái tử điện hạ được lành lặn thả ra ngoài, triều đình sẽ xá tội phản nghịch cho ngài và Thăng Ninh công chúa, đồng thời để ngài cai quản một phương.

Từ nay, nước sông không phạm nước giếng...

Còn nếu không, hơn bốn vạn quân đã mai phục ở ngoại thành Vĩnh Ô, một khi Thái tử xảy ra chuyện, đoàn quân này sẽ lập tức tiến công, đánh phá hết tất cả thành trì phía Bắc của ngài!".Phụ tá của lão sứ thần vội vã đem bản hiệp ước đưa lên cho Lý Huyền Lịch.Lý Huyền Lịch ngồi trên cao, nghe vậy thì bật cười."

Nước sông không phạm nước giếng..."

- Đuôi mắt hắn quắc lên - "Các người nói vậy thì hay lắm.

Lý Tiêu Phong đã có bằng chứng gì cho việc ta tạo phản nào?

Mà rồi các người vẫn ngang nhiên đưa quân sang mưu sát ta?".Nhạc San nghe ra được sự chua chát trong giọng nói của hắn.Suy cho cùng, đế hậu một lần nữa đã chọn lựa Lý Tiêu Phong thay vì hắn.

Bọn họ không có cách nào tin tưởng được đứa con mà bản thân đã ruồng rẫy có thể toàn tâm toàn ý trung thành với họ.

Hẳn một phần nào đó, Lý Huyền Lịch đã lóc da xé thịt với mong chờ có thể khiến phụ mẫu có thể nhìn nhận hắn lại từ đầu.Và đây là kết quả...Lý Tiêu Phong vừa bị bắt giam thì đã vội vã cử sứ giả tới.

Còn Lý Huyền Lịch...

Đế hậu hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của chàng, thậm chí còn cho rằng chính mình đang diệt trừ một mối hoạ lớn."

Quân vô hí ngôn.

Hoàng đế đã nói, chắc chắn sẽ giữ lời".Nụ cười nhạo của Lý Huyền Lịch càng thêm đậm sâu."

Thế ư?

Thế nếu ta cứ khăng khăng kiên quyết muốn giết Lý Tiêu Phong thì sao?

Các ngươi có thể làm gì được ta?"

- Lý Huyền Lịch uy nghi lớn tiếng nói, có chút ngông cuồng.Lời này đến tai tư mã Ỷ Thiên Nông khiến ông run lên một cái.

"Điện hạ, người đừng quên thiên hạ này vẫn là của Hoàng thượng.

Mặc dù phần lớn thành trì phía Tây nam đã bị ngài thu phục, nhưng số lượng quân triều đình tập hợp có thể lên đến bao nhiêu.

Ngài tự mình có thể hiểu rõ!

Lấy trứng chọi đá đây là hành động hoang đường đến cỡ nào?"."

Lý Huyền Lịch ta bách chiến bách thắng, còn phải sợ một đám nhát cáy làm rùa rụt cổ như các ngươi ư?

Lúc đánh chiếm Xiêm quốc, các người đang ở đâu?

Nếu các người anh dũng thiện chiến đến thế thì đã chẳng đến lượt ta ra trận rồi!".Nhạc San có hơi khâm phục vị sứ thần kia.

Phải bản lĩnh thế nào mới có thể đứng ở đây, phản bác lại những lời tàn bạo và bắt bẻ của Lý Huyền Lịch chứ?"

Vương gia anh minh đó là điều không thể phủ nhận" - Hắn cung kính không dám đắc tội - "Tuy nhiên, dù ngài có là chiến thần đi chăng nữa, lãnh thổ Thịnh quốc rộng lớn đến thế, há dễ dàng để ngài làm loạn như vậy ư?".Lý Huyền Lịch cười rộ lên."

Ta chính là muốn làm loạn như vậy đấy!"

- Hắn đứng dậy, phất tay áo nói - "Bay đâu.

Tiễn khách!".Bây giờ thì Nhạc San đã hiểu tại sao hắn nói nàng không cần phí sức.

Hoá ra Lý Huyền Lịch đã sớm quyết tâm giết chết Lý Tiêu Phong từ lâu.Binh sĩ tứ phía bước ra, áp giải vị sứ thần kia ra khỏi phòng tiệc.

Mãi cho đến khi bị xách ra khỏi nơi ánh sáng chiếu rọi, sứ thần vẫn một mực la ó."

Xin điện hạ suy xét!

Xin điện hạ suy xét!".Ngay khi bóng dáng của vị sứ thần kia chìm vào trong màn đêm thì cha con Ỷ Thiên Nông và Ỷ Thiên Kỳ đánh mắt nhau, quỳ xuống."

Mong điện hạ suy xét!"."

Bốn vạn quân tuyệt đối không phải là con số nhỏ.

Quân ta chỉ vừa đánh trận trở về.

Lòng quân còn chưa ổn định.

Ra quân lúc này sẽ chỉ khiến cho người người hoang mang.

Huống hồ binh lực của chúng ta còn chưa đủ, vẫn cần phải củng cố thêm..."

- Ỷ Thiên Nông nói một hồi, quên cả thở.

Giọng ông thành khẩn run lên - "Mong điện hạ suy xét!"."

Ý ta đã quyết.

Sư phụ không cần khuyên ngăn nữa!".Lý Huyền Lịch không có nói lấy hai lời, phất tay áo tức giận rời đi.

Nhạc San bị bỏ lại phía sau.

Ánh mắt chạm phải hai đôi mắt đầy thành khẩn của hai người bên dưới không khỏi thấy vô cùng khó xử.Còn chưa biết nên nói câu gì hay có nên chạy đuổi theo Lý Huyền Lịch hay không thì bên dưới đã có người cất tiếng.Là Ỷ Thiên Nông.

Ông ta quỳ rạp xuống dưới đất, hai mắt rưng rưng mà cầu xin nàng."

Vương phi, mong người suy xét.

Thế lực chúng ta còn đang bành trướng nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để đối đầu trực diện với triều đình.

Thịnh quốc hùng mạnh ra sao, vương phi nương nương chắc chắn rõ hơn ai hết!

Vương gia có thể mù quáng nhưng người không thể mù quáng được thưa nương nương.

Bên dưới Vĩnh Ô còn có hàng trăm hàng nghìn sinh mạng, còn có bách tính, một quyết định sai lầm vào lúc này đây có thể đi đến cảnh vạn kiếp bất phục...".Giọng Ỷ Thiên Nông cực kỳ thống thiết.Nội tâm Nhạc San chấn động một phen.

Nàng biết, bọn họ cho rằng nàng là bảo bối của Lý Huyền Lịch nên chắc chắn sẽ có cách.

Mặc dù rất vui mừng khi được bọn họ coi trọng, nhưng nàng cũng không dám khiến cho phu quân mình không vui.Tuy nhiên, nàng ghét trở thành một kẻ vô dụng."

Hai vị tướng quân... mau đứng lên..."

- Nàng dùng giọng điệu dịu dàng nhất để khuyên giải bọn họ - "Chuyện này ta không dám hứa trước.

Nhưng ta sẽ cố gắng thuyết phục điện hạ thử xem sao...".Ỷ Thiên Nông nghe vậy thì mừng rỡ thiếu điều muốn dập nát đầu xuống đất."

Chúng thần đội ơn vương phi".P/s: đủ 25 vote lên chap mới ẹ
 
Chờ Em Nghìn Năm
Chương 51


Nhạc San còn chưa biết phải nói thế nào với Lý Huyền Lịch.

Mấy ngày trước, hắn đã nói với nàng vô cùng rằng hắn không hi vọng nữ nhân của hắn dính dáng vào chuyện bên ngoài.

Cách một khoảng sân nhỏ, nàng tựa đầu trên ô cửa, trông sang bên phòng của Khắc Cần.

Bên ấy vẫn còn sáng đèn."

Vương phi, thuốc đã sắc xong.

Người mau uống cho nóng!".Vạn Nương ôm bát thuốc, canh đúng sau khi nàng dùng bữa xong, liền dâng đến.Nàng không vội uống ngay.

Đôi đồng tử nhìn xoáy vào trong bát thuốc đen ngòm như thôi miên, còn chẳng buồn chớp mắt lấy một cái.

Vạn Nương ở bên cạnh nàng đã lâu, nhận ra Nhạc San có cực kỳ nhiều tâm sự.

Dường như người duy nhất mà nàng có thể mở lòng để nói ra hết đã đi mất.

A Hỷ đi rồi.

Tính tình của nàng trầm lắng hẳn..."

Vương phi...".Bà khẽ gọi, đánh thức nàng khỏi giấc mộng."

Người còn trẻ.

Vương gia cũng đã nói sẽ không để bụng mà.

Người không cần phải lo lắng quá!"."

Vạn Nương, bà có thấy...

Ta là một thê tử tốt không?".Vạn Nương lo lắng hỏi lại."

Sao vương phi đột nhiên hỏi vậy?".Nàng rũ mắt."

Ta thấy ta... không giúp gì được cho vương gia, còn làm vướng bận ngài...

Ngay cả chuyện cơ bản nhất mà một vị thê tử nên làm là nạp thiếp hay sinh con, ta cũng làm không tốt...

Bà nói xem...

Có phải vương gia mặc dù không nói nhưng thực chất đang oán giận ta không?"."

Tuyệt đối không phải.

Vương phi, người đừng nghĩ nhiều quá như vậy.

Người nào có mắt mà không biết, vương gia thương người còn chẳng hết.

Nói gì đến chuyện oán giận người cơ chứ?".Nhạc San không đáp lại, chỉ thở dài.Nàng cảm thấy mình không xứng với Lý Huyền Lịch.

Tay với ra.

Nàng nâng chén, dốc cạn hết bát thuốc đen ngòm.

Mùi thuốc xộc lên từ họng đến tận trong khoang đầu, xông nóng, khiến nàng có chút không thích ứng được.

Bụng cồn cào sôi sục."

Vương phi..."

- Vạn Nương đỡ lấy nàng, dìu vào phòng - "Đại phu có nói thuốc này khó uống nhưng cực kỳ hữu hiệu.

Người chịu khó một chút!".Nhạc San được đưa về giường, còn chưa qua cơn choáng váng thì đã thấy bóng hình của phu quân mình sừng sững đứng ở trước cửa phòng.

Nàng gắng gượng để trông không quá khó coi, nặn ra nụ cười."

Phu quân về rồi ạ?".Hắn khẽ ừm một tiếng, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ lăn lộn của nàng.

Đầu hắn cũng đang ngổn ngang rất nhiều chuyện.Vạn Nương thấy nàng ra dấu, vội lui đi.Nhạc San lập tức đứng dậy, hầu hạ hắn cởi xiêm y.

Mãi đến khi hắn ngửi thấy mùi thuốc nồng trên người nàng thì mới hỏi."

Đó là thuốc đại phu vừa kê cho nàng đó à?"."

Dạ vâng...".Không hiểu sao, nói ra câu này, đầu nàng cúi xuống thấp một cách thảm thương.

Nàng không có cả tự tin để nhìn thẳng vào mắt hắn.Hắn như thường lệ, dùng tay nâng cằm nàng lên."

San San, nàng lại né tránh ta nữa rồi".Đôi mắt nàng vừa chạm đến hắn đã liền đẫm nước.Lý Huyền Lịch chậm rãi lau nước mắt cho nàng rồi ôm chặt nàng vào lòng."

Mặc dù bọn họ hay nói phu thê nên tương kính như tân, nhưng ta thật sự hi vọng ta và nàng không có loại khoảng cách đó.

Ta hi vọng nàng có thể tâm sự mọi thứ với ta, lựa chọn tin tưởng ta, có được không?"."

Tướng công, em sợ lắm...

Em sợ sẽ mất đi chàng.

Em sợ chúng ta sẽ không thể có con, rằng sau cùng chàng sẽ chán ngấy em và sẽ bỏ rơi em như bao người khác...

Em biết chàng có rất nhiều chuyện phiền não, em không giúp được gì cho chàng...

Em vô dụng, em còn...".Trước khi nàng kịp nói gì thêm, Lý Huyền Lịch đã úp đầu nàng vào vai hắn để nàng thoải mái khóc oà.

Hơn ai hết, hắn hiểu được nàng đang phải chịu sức ép thế nào.Hắn xoa đầu nàng, nhẹ giọng an ủi."

San San, ta sẽ không như phụ hoàng, mẫu hậu nàng.

Ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nàng đâu.

Nàng hiểu chứ?"

- Hắn trấn an - "Ta lấy nàng đâu phải vì mong chờ nàng sinh con cho ta?

Ta còn không chết được, nàng lo cả đời này chúng ta không có lấy một mụn con ư?...".Nàng ngẩng đầu."

Nhưng..."."

Không nhưng gì cả!"

- Hắn giữ đầu nàng - "Nàng ngoan ngoãn uống thuốc, hai ta tích cực ân ái, không có cũng sẽ phải có thôi.

Quan trọng là nàng phải giữ gìn sức khoẻ, đừng để bị ngất nữa!".Nhạc San thấy trái tim mình dịu lại.

Mọi thứ qua miệng hắn đều dường như rất dễ giải quyết...

Còn có một chuyện nàng băn khoăn không biết có nên nói ra hay không?...

Lúc hắn đang ghị chặt lấy đầu nàng mút mát cánh môi mềm của nàng thì nàng khẽ nghiêng mặt quay đi né tránh.

Đôi mắt hắn vẫn còn đang đờ đẫn, bất ngờ ngây dại nhìn chằm chặp xuống gương mặt rồi xuống cần cổ nàng."

Huyền Lịch, còn một chuyện em muốn nói với chàng..."."

Chuyện gì?"."

Ừm... là về Thái tử...".Nếu đến ngay cả Ỷ Thiên Kỳ và Ỷ Thiên Nông đều muốn ra mặt thay đổi chủ ý của Lý Huyền Lịch, thì tức là quyết định này của hắn rất đáng lo.

Mặc dù trong nội tâm nàng biết chuyện này khuyên giải hắn là đúng đắn, nhưng nàng càng sợ hắn hiểu lầm nàng, cho rằng nàng có tình ý với Thái tử.Máu mủ của hắn đã chọn Lý Tiêu Phong thay cho ruột rà là Lý Huyền Lịch.

Nàng không muốn khiến hắn nghĩ rằng chính thê tử của mình sẽ bỏ hắn để đi theo người khác.Quả nhiên, vừa nói đến đây, bàn tay hắn ở trên đai ngực nàng liền ngưng trệ.

Tia mắt lắng đọng lại."

Sao nàng bỗng nhắc tới cái tên này?".Tay hắn giật ra khỏi người nàng, như sợ nàng không tỏ tường thái độ không vui của hắn."

Tướng công, chàng hiểu rõ ý của em..."."

Ý của nàng?"

- Hắn chặt đứt câu nói của nàng - "Ý của nàng là gì?

Nàng muốn ta tha mạng cho hắn?".Nhạc San mở miệng định giải thích, nhưng chưa gì thì Lý Huyền Lịch đã né tránh nàng, ngồi về trên giường.

Hắn nhắm mắt.

Biểu cảm trên gương mặt để lộ sự gắt gỏng không sao giấu được.Dường như đây là lần đầu tiên hắn nổi giận với nàng kể từ sau khi bọn họ thành thân.Miệng nàng khô khốc, cố nén cảm giác bị vứt bỏ và sợ hãi đang dâng lên trong lòng.Còn đang nghĩ phải nên đối đáp với hắn thế nào thì Lý Huyền Lịch đã dứt khoát nằm xuống giường, quay lưng về phía nàng.

Hắn lạnh lẽo nói."

Thay đồ rồi thổi nến đi ngủ đi.

Ta mệt rồi!".Giọng của hắn khàn, nhưng không có độ ấm như trước đây hắn từng nói với nàng.Nhạc San bối rối đứng ngẩn ra đó hồi lâu.Mi mắt khẽ chớp, nàng vâng lời, đi thay sang bộ trung y rồi dập tắt nến nằm trên giường cùng với hắn.

Hai thân thể nằm cạnh nhau mà chỉ thấy giá lạnh.

Nhạc San xoay người, giấu đi trái tim nhộn nhịp đang thổn thức.

Nàng hiểu được cơn giận của hắn, nhưng không vì thế mà không thấy đau lòng.Hai người họ ở bên nhau không tính là ngắn.

Từ lúc hôn lễ diễn ra đến giờ, hắn thường xuyên phải đi xuất chinh đánh trận.

Quá nửa thời gian đều là một mình nàng ở nhà trông ngóng, gom nhặt những lá thư.

Đã quá nửa năm...

Vốn dĩ nghĩ nếu có thể có được một đứa con, cho nàng vơi đi nỗi nhung nhớ.

Cuối cùng không có được, còn lỗ mãng chọc hắn giận.Thời gian nàng cùng với hắn ở bên nhau vốn đã không nhiều..."

Vương phi, hôm nay sắc diện người không tốt.

Đêm qua người ngủ không ngon chăng?".Sáng nay Vạn Nương đem đồ dùng vào để hầu hạ nàng thì nhận ra Trấn Bình vương đã rời khỏi từ sớm.

Chính xác là bà chưa từng thấy vương gia rời khỏi tẩm phòng sớm như vậy bao giờ.

Đến bữa sáng cũng không dùng tại phủ, trực tiếp chạy đến nha môn.Bà cũng thầm đoán là đã có chuyện gì đó.

Qua biểu hiện của Nhạc San thì càng chắc chắn thêm ít nhiều.

Mí mắt nàng có hơi sưng.

Trong đáy mắt thiếu đi thần khí, để lộ vẻ tiều tuỵ."

Có sao?".Nhạc San vờ như không rõ, dùng đầu ngón tay sờ nhẹ xuống mi mắt của mình.Tóc của nàng chỉ vừa được Vạn Nương chải và búi lên hơn nửa.

Nhạc San còn đang tỉ mỉ ngắm mình trong gương, cố soi ra điểm nào không ổn.Chợt bên ngoài, nghe tiếng người lập rập chạy vào.Cả Nhạc San và Vạn Nương nhất thời đều bị doạ cho hết hồn bởi người lính bất chấp quy củ để chạy vào trong kia.

Một toán vệ binh trong phủ cũng không kịp cản hắn lại.

Người kia vừa thấy nàng thì liền lao vào trong phòng, ném người rạp xuống đất, giống như sợ không về đích nổi vậy."

Vương phi, xin thứ lỗi.

Thuộc hạ sẽ xử lý hắn ngay!"

- Nói rồi, người đứng đầu đoàn vệ binh hất tay ra lệnh - "Người đâu, mau áp giải hắn đi!"."

Không được, ta có chuyện muốn tấu với Vương phi...

Ta có chuyện..."

- Tên kia vùng vẫy.Nhạc San vô cùng bàng hoàng.

Người kia dường như không có ý định làm hại nàng.

Ánh mắt nhìn nàng trăng trối, như muốn nói gì đó nhưng mệt quá không thốt nổi nên lời."

Dừng tay!"

- Nàng ra lệnh.Đoàn vệ binh đang lôi xềnh xệch người kia ra khỏi cửa thì nghe nàng nói."

Từ từ đã...".Nàng đứng dậy khỏi sạp, đi đến trước mặt bọn họ."

Ta muốn nghe hắn muốn nói gì...".Hắn hẳn là có chuyện rất vội.

Hơn nữa, từ trước đến nay, chưa từng có ai tấu qua chuyện gì với nàng cả.Nghe vậy, vệ binh mới chịu thả hắn ra.

Người kia thở gấp một hồi, cuối cùng đã chịu nói."

Vương phi...

Vương phi...

Nguy to rồi!...

Ỷ Thiên Kỳ đô đốc bảo thần lập tức mời người đến nha môn.

Trấn Bình vương đang muốn xử trảm Thái tử ngay trong hôm nay!"

- Hắn còn không kịp nuốt nước miếng thì liền nói vội."

Sao cơ?".Nhạc San không tin nổi vào tai mình.Nàng không thể tin được Lý Huyền Lịch có thể lỗ mãng đến vậy.

Vị sứ thần kia chỉ vừa mới nghị hoà hôm qua.

Hôm nay hắn đã định đem Thái tử đi xử trảm?Lý Huyền Lịch thật sự không định chờ thêm thoả thuận mới từ bên triều đình ư?

Nếu nàng không quen phu quân mình, nàng thật sự đã nghĩ rằng chàng đã mất trí.Quên cả việc búi nốt phần tóc còn lại, nàng níu tay vị lính kia, vội vã kéo đi."

Mau dẫn ta đến đó!".Đám người kia từ ngỡ ngàng chuyển đến phục tùng, không hỏi thêm câu gì lập tức tháp tùng nàng đi.

Vạn Nương bối rối chạy theo phía sau.

Trên tay còn cầm nguyên theo cây lược.Nhạc San không muốn nghĩ đến, nhưng nàng chợt nhớ đến đêm qua.

Lẽ nào chính nàng đã kích động Lý Huyền Lịch rồi?Vạn Nương bận bịu búi tóc cho nàng trong lúc nàng thất thần ngồi xe ngựa đi tới nha môn.Con ngựa vừa dừng lại.

Nhạc San liền hấp tấp ra khỏi xe."

Đứng lại!"

- Nàng bị lính gác cổng chặn lại ngay bậc thềm - "Ngươi là ai?

Sao dám tự tiện xông vào nha môn?"."

Vô lễ!"

- Vạn Nương đứng cạnh nàng, tức giận mắng - "Đây là Thăng Ninh công chúa của Dương quốc, Trấn Bình vương phi, là người để các ngươi tuỳ tiện chặn đầu ư?".Hai bọn họ nháo nhác nhìn nhau.

Sau đó nhận ra trang phục xa hoa diễm lệ trên người nàng, cùng với người lính ban nãy chạy đi báo tin.

Giáo mác lập tức buông xuống, bọn họ phủ phục trên đất."

Chúng thần có mắt như mù, không nhận ra vương phi.

Mong vương phi trách tội".Nhạc San có hơi phiền nhưng vô cùng nhân hậu nói với bọn họ."

Không sao.

Các ngươi đứng lên hết cả đi.

Các ngươi không nhận ra ta là phải.

Ta quả thật chưa từng đến đây bao giờ...".Lý Huyền Lịch không muốn nàng tham dự vào chuyện quân.

Nàng kính trọng hắn.

Tự dưng cũng sẽ không nhúng tay vào.Có điều, chuyện của Thái tử hiện nay...Bọn họ đưa nàng vào bên trong nha môn.

Ở đây dày đặc binh sĩ.

Dường như người nào lướt qua tầm mắt của nàng đều có mang quân hàm nào đó.

Nhạc San ngồi xuống bàn trà, đột ngột cảm thấy phục sức của mình có hơi không thích hợp cho lắm.

Mọi người ở đây đều là binh sĩ, áo giáp sắt đóng từ đầu tới chân, được nắng gió nơi biên ải bào không mòn thì rách.

Một mình nàng một thân y phục chỉnh chu.

Trâm ngọc cùng vòng vàng dát đầy người.Đa số đều là nam nhân, trông thấy mỹ nhân như nàng đi vào, không khỏi trầm trồ một lúc.Vạn Nương mất kiên nhẫn thay nàng, có hơi gắt gỏng hỏi một vị binh sĩ gần đó."

Vương gia đâu?"."

Dạ bẩm...

Vương gia từ sáng đã đi cùng với Kỷ Dũng đô đốc và Khắc Cần quận chúa sang bên nước Xiêm rồi ạ, nghe nói là đang giúp đỡ bá tánh tị nạn về Vĩnh Ô...".Nghe vậy, mặt Nhạc San có hơi sượng đi một chút.

Người lính kia còn tưởng mình nói gì sai, vội chữa lại."

Chúng thuộc hạ đang đi gọi Ỷ đô đốc đến tiếp người ngay!"."

Ta hiểu rồi.

Cám ơn ngươi...".Nàng vừa dứt lời thì phía sau nghe thấy tiếng gọi."

Vương phi...".Ỷ Thiên Kỳ đi tới.

Trông thấy nàng, gương mặt thiếu niên của hắn đột ngột đỏ rực.

Hắn không dám thú nhận với bản thân rằng mình đã hồi hộp thế nào khi trông thấy nàng.Nhạc San mặc một bộ y phục đơn giản màu vàng.

Trông nàng có hơi nhợt nhạt.

Tuy nhiên, điều đó chẳng khiến vẻ đẹp kia của nàng lu mờ đi chút nào.

Do hôm nay ra ngoài có chút vội vàng, nàng còn chưa cả đánh phấn.

Trên người đều là một vẻ da thịt trong suốt nhẵn nhụi."

Người cuối cùng đã đến rồi!"."

Thái tử đâu?

Ngài ấy không sao chứ?".Khi nàng chạy đến trước mặt Ỷ Thiên Kỳ.

Hắn vô tình thu vào trong khoang phổi một ít mùi hương ngọt nhẹ từ sữa và thanh trong như những cánh hoa.Loại quyến rũ không chạm đến này...

Thảo nào nhiều người cứ luôn ca tụng nàng đến thế."

Thái tử chưa sao cả.

Có điều..."

- Ỷ Thiên Kỳ lúng túng - "Ngài ấy muốn gặp người...".Nhạc San đứng đờ một chỗ, khó hiểu."

Muốn gặp ta?"."

Phải ạ.

Thái tử nói muốn gặp người.

Hắn nói chỉ có người mới cứu được hắn.

Hắn cứ liên tục la hét rồi lẩm bẩm như vậy hết mấy ngày nay rồi..."

- Ỷ Thiên Kỳ gãi gãi cổ - "Vậy... vương phi có muốn gặp hắn không ạ?".Nhạc San hơi suy nghĩ, lại nghe Ỷ Thiên Kỳ nói."

Thái tử còn đang bị nhốt dưới ngục nên nếu vương phi muốn gặp hắn thì phải...".Nàng hiểu nỗi lo của hắn."

Ta không sợ".Ỷ Thiên Kỳ gật đầu, thầm coi đó là một lời đồng ý.

Hắn quay đầu, lập tức dẫn nàng đi.Vạn Nương ở phía sau nàng.

Ban đầu bà không nghĩ gì quá sâu xa nên không hề ngăn cản nàng xuống dưới.

Tuy nhiên, bọn họ đều đã quá coi nhẹ chữ "ngục" từ miệng Ỷ Thiên Kỳ rồi.

Đây nào phải là "ngục"?

Đây là tù túng, chật hẹp, nhơ nhuốc.Nhạc San vừa bước qua cầu thang đá xuống dưới thì đã không còn thấy được chút tia sáng nào.

Vạt váy dưới chân nàng đều bị mặt đất nhầy nhụa thấm bẩn hết.

Vạn Nương hớt hải định vén lên thì đã không còn kịp nữa.

Bà định nói vương phi mau quay về đi thì bên trong màn đêm bỗng lầm rầm những tiếng ai oán khóc than như quỷ đòi mạng.

Vạn Nương mất hồn mất vía, lập tức nép chặt vào nàng.

Cổ tay Nhạc San cũng đang run lên.Ỷ Thiên Kỳ cầm lấy bó đuốc trên tay, thắp lên một ngọn lửa, dẫn đường cho bọn họ.

Chàng thanh niên quen giết chóc nơi sa trường hoàn toàn không nhìn ra được nỗi sợ hãi của hai nữ nhân đằng sau gáy.

Hắn vô cảm thúc giục nàng."

Vương phi, đi lối này!".Nhạc San cố giấu vẻ thảng thốt.Đôi hài gấm thêu hoa dò dẫm trên nền đất nhung nhúc những vũng nước đen ngòm không rõ, còn chột rột những tiếng sinh vật chạy qua lại.

Nàng bước được ba bước thì bỗng có một con chuột chạy qua.

Nhạc San vội rụt chân, sợ hãi đến quên cả thở."

Vương phi, sao vậy?".Vạn Nương càng ôm cứng lấy người nàng.

Nàng cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể."

Vạn Nương, bà sợ thì có thể lên trên trước...

Ta đi một mình với Ỷ đô đốc...

được rồi..."."

Không được đâu, vương phi.

Người...".Vạn Nương không kịp dứt lời thì Nhạc San đã mạnh mẽ nắm lấy vai bà xoay đi.Bà khẽ thở dài rồi hận mình không thể nhanh chân hơn leo lên cầu thang.Ỷ Thiên Kỳ khẽ bật cười trước dáng vẻ ấy."

Vương phi, người nhân từ rồi...".Bỗng hàng chục cánh tay bên cạnh liền vươn ra quờ quạng định chụp lấy nàng.

Ỷ Thiên Kỳ nhanh hơn, hắn cuỗm lấy nàng ra khỏi chỗ đang đứng.

Nhạc San loạng choạng ngã trên ngực hắn, nghe thấy hơi thở hắn dồn dập bên tai nàng.

Bàn tay hắn cách lớp tơ lụa mỏng ôm trên vòng eo mềm và mảnh, dường như không muốn buông ra.

Lưng nàng dán trên lớp giáp của hắn.

Mùi hương hoàn toàn khác biệt với cái mùi ẩm mốc và hôi hám xung quanh.Ỷ Thiên Kỷ tham lam hít chặt một hơi.

Tay quấn lấy nàng.

Bờ môi cách gáy thơm của nàng một khoảng, không nhịn được mà nhấn lên.

Nhạc San chấn động, vội đẩy hắn ra."

Đô đốc!...".Mắt hắn mờ mịt như vừa được dội qua một thau nước lạnh, vội vàng thanh tỉnh."

Vương phi thứ lỗi.

Thần bất cẩn rồi.

Thần chỉ muốn...".Nhạc San dường như không để ý đến ý đồ xấu của hắn.

Ngược lại, ánh mắt nàng dán lên những hồn ma giấu trong những cái xác vất vưởng không ra hình người ở sau chấn song kia.

Bọn họ không ngừng rì rầm gọi nàng: "Vương phi...

Vương phi..."."

Bọn họ..."

- Nàng khó khăn mở miệng - "Các ngươi không cho họ ăn gì ư?".Nàng trông thấy những cánh tay gầy như que củi trơ ra muốn bấu lấy mình không khỏi hoảng hốt.

Bàn chân lùi lại rồi lùi lại, đến khi lưng chạm vào bức tường đá phía sau.

Nàng giật mình.

Bàn tay Ỷ Thiên Kỳ muốn đỡ lấy nàng.

Vừa chạm tới, nàng đã hoảng hồn, lùi đi xa hơn.Hắn biết, hắn vừa doạ đến nàng."

Vương phi, tường ở đây đều rất dơ bẩn.

Người cẩn thận đừng chạm vào thì hơn...".Nàng co ro, trả lời hắn."

Ta... ta biết rồi...

Cảm ơn ngài...".Chờ nàng lấy lại được bình tĩnh, tiếp tục đi tới chỗ hắn, Ỷ Thiên Kỳ mới nói tiếp."

Dưới đây đều là mấy tên tội trạng nặng nề.

Người mà biết bọn họ đã làm ra những chuyện gì, có lẽ người sẽ không thấy tội nghiệp cho họ nữa đâu"."

Dù vậy... họ vẫn là người..."

- Nàng kinh hãi khi nhớ tới - "Thái tử cũng ở đây ư?"."

Vâng, chúng thần chiếu theo lệnh của Trấn Bình vương, giam giữ Lý Tiêu Phong ở ngục tối nhất, sâu nhất trong nha môn".Nàng kinh ngạc.

Nàng quả nhiên không hiểu phu quân của mình.

Nàng không hề biết rằng, Lý Huyền Lịch lại là người tàn nhẫn như vậy...Nàng đáng nhẽ không nên kỳ vọng sẽ được trông thấy một Lý Tiêu Phong lành lặn mới phải, cho nên khi thấy hắn bị treo lên bằng dây xích, máu thịt lẫn lộn, có chỗ còn lòi xương trắng.

Tay nàng đưa lên miệng, cố ngăn cơn buồn nôn dậy lên từ cái mùi máu tanh tưởi kia.

Nàng chợt hiểu phu quân nàng muốn làm gì Lý Tiêu Phong rồi.

Chàng muốn róc thịt hắn, như cách chàng đã từng bị róc thịt."

Vương phi...".Ỷ Thiên Kỳ lo lắng.Tiếng động kia dường như đã đánh thức con thú hoang đang ngủ say bị treo ngược trên trần kia.

Dưới ánh lửa phập phừng, mắt hắn mở ra, vô cùng vô hồn và ma dại.

Qua mái tóc xơ bùng nhùng trên đầu, Lý Tiêu Phong liếc tới nàng.

Môi hắn kéo ra thành hình nụ cười rộng đến mang tai, để lộ ra khoang miệng nhoe nhoét máu."

Thái tử phi...

Nàng cuối cùng đã chịu hạ giá đến đây rồi...".Hắn cười khùng khục.

Thân thể hắn giờ còn mảnh hơn tấm giấy.

Trung y trên người đều sậm một màu đỏ nâu lem luốc.Nhạc San đi đến mấy bước.

Hai tay ôm lấy chấn song sắt.

Bề mặt nó sần sùi những vết gỉ sét, còn ướt nhẹp...Nàng hơi giở tay ra.

Hai lòng bàn tay đã đều là máu."

Sợ rồi ư?"

- Lý Tiêu Phong khiêu khích hỏi rồi bất chợt lớn tiếng - " Đây chính là cách ngươi trả ơn ta đã cứu mạng hoàng huynh ngươi đấy ư?

Đây chính là những gì mà tên quái vật kia đã làm với ta đấy.

Ngươi nhìn cho kỹ đi Thăng Ninh.

Ngươi điên rồi mới đi chọn một tên quái vật thay vì đi làm mẫu nghi thiên hạ!..."."

Im miệng!".Có tiếng gằn ở sau ót khiến nàng giật bắn mình.Quay đầu, Nhạc San đã thấy Lý Huyền Lịch ở ngay đấy, lừ lừ nhìn nàng.

Ánh mắt hắn quá đỗi kinh khủng...P/s: đủ 30 vote lên chap mới ẹ
 
Back
Top Bottom