- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
Chờ Em Nghìn Năm
Chương 40
Chương 40
San San thoát khỏi cơn mơ, chợt tỉnh ngộ.Sự ngọt ngào trong tim dần tan biến.
Cô nằm một lúc lâu trên giường.
Mặt giường đã dần trở nên lạnh lẽo và trống trải.Giật mình, cô tự động viên chính mình phải phấn chấn lên.Năm mới sắp đến, không thể giữ loại tâm trạng trì trệ này được.Xỏ dép bông đi xuống nhà, San San nhận ra rằng người trì trệ trong nhà này không chỉ có mình mình.
Anh ba và anh hai đang ngồi với bố mẹ trong phòng khách lớn.
Chẳng hiểu đã nói những chuyện gì mà bầu không khí quanh đó có vẻ tù túng và ảm đạm.Hà Vô Thương nghe tiếng bước chân cô còn không cả dám ngóc đầu lên."
Bố, mẹ, có chuyện gì vậy?".Ông bà Hà không chút nhúc nhích.
Mãi cô mới nghe được một tiếng ừm nhẹ và trầm từ trong cổ họng bố phát ra."
Nhà chúng ta sắp bị tịch thu" - Ông giống như đang cố giữ vẻ mặt bình thường nhất có thể - "San San, con lên phòng, thu dọn đồ đạc đi...".Bước chân cô như đông cứng trên bậc đá cầu thang.
Mặt mũi cũng cứng đờ, phải mất một lúc cô mới phản ứng lại được."
Tịch...
Tịch thu...?
Có chuyện gì vậy bố?"
- Cô băn khoăn - "Nhà mình xảy ra chuyện gì vậy ạ?".Hà Hải Đông không nén được tiếng thở dài.Anh hai là người thứ ai cố gắng trả lời câu hỏi của cô.
Khác với những người còn lại, đôi mắt anh vẫn còn rất sáng và cứng rắn.
Hà Gia Dĩ nói ra."
Em còn nhớ cuộc đấu thầu mà anh đã nói với em không?
Kết quả đã bị chậm trễ, không biết khi nào mới thu hồi được vốn.
Bên ngân hàng đang siết nợ.
Họ muốn thu lại nhà mình" - Anh vô cùng bình tĩnh - "Anh đã liên lạc với Lý tổng rồi.
Nhà bọn họ rất lớn.
Chúng ta sẽ sống ở nhà họ một thời gian, chờ qua Tết rồi lại tính...".San San hoàn toàn sững sờ.Cô rõ hơn ai hết.
Đối với loại tin tức này, Hà Gia Dĩ mới là người đang chịu sức ép lớn nhất.
Gia sản cả nhà họ Hà đều bị huỷ hết trong tay anh.
Công sức cả đời của ông Hà Hải Đông...
Chưa kể đến việc bố cô hoàn toàn không định rút lui nếu không phải vì mẹ cô...Bọn họ sẽ ra sao đây?...Mặt San San tái nhợt đi, nhưng cô vẫn cố vẽ lên một nụ cười đầy gượng ép."
Nhà bố nuôi cũng tốt lắm...
Để em lên thu đồ...".Không kịp ăn gì.
Đến trưa, cả nhà cô bốn người cùng nhau bắt một chiếc taxi đi qua nhà của Lý Huyền Lịch.
Đó là lần đầu tiên trong đời, San San phải ngồi trong một chiếc xe chật hẹp như thế.Bánh xe lăn đi.
Không ai nói với ai câu nào.Người muốn làm ầm lên nhất có lẽ chính là ông Hà Hải Đông.
Và lý do duy nhất mà ông không làm vậy chính là lo lắng cho cảm nhận của bà Vân Ninh.
Mẹ cô biết, bà có phần rất lớn trong việc giao toàn bộ Hà Thị vào tay Hà Gia Dĩ và Hà Vô Thương.
Ông Hà Hải Đông mà mắng mỏ hai anh trai bây giờ thì không khác nào đang mắng vào mặt bà cả.Dạo này sức khoẻ của bà đã đang không được tốt...
Gương mặt xinh đẹp đều không còn khí sắc như xưa nữa.
Thậm chí gò má và thái dương còn có chút hốc hác.
San San chợt nghĩ ra, mấy ngày nay, bà chính là lo lắng về chuyện này.
Đôi mắt bà trầm buồn, hướng ra ngoài cảnh vật đang trôi đi qua ô cửa.Ông Hà Hải Đông có lẽ không chịu được sự giả vờ cứng rắn này của vợ mình, khẽ ôm đầu bà đặt xuống vai.
Tay đan vào tay bà vô cùng vững vàng.San San vẫn luôn rất ngưỡng mộ tình cảm mặn nồng của bố mẹ.
Có điều...
Sóng gió lớn đến thế này...Gia tộc lớn nhất đất nước, trong một đêm đã bị tịch thu tài sản.Bầu trời hôm nay có hơi ảm đạm, bên một góc trời đã bắt đầu lộ ra một góc mái nhọn của "lâu đài bóng đêm".Lý Huyền Lịch và vị phu nhân kia...
đã đứng kề sát bên nhau, chờ đón bọn họ ở trước cổng.
San San đã suýt chút nữa quên mất, tâm trạng của mình đang lênh đênh vô định thế nào.
Một giấc mơ không có thực, cô còn ngây thơ nghĩ, khóc một trận rồi sẽ xong...Mọi chuyện nào có bao giờ đơn giản được như thế.Khi thấy hai người họ thân mật khoác lấy tay nhau, trái tim San San lại thêm một dịp chấn động.
Cô thậm chí không hề để ý tới thái độ của bố cô với Lý Huyền Lịch dường như đã tốt hơn trước rất nhiều.Lý Vĩnh Hoàng không có nhà.Người làm nhanh chóng ra vào tấp nập để thu xếp cho gia đình cô về phòng.
San San lẳng lặng bước đi, trông theo bóng lưng nặng nề và quật cường của bố mẹ mình đang lê bước lên cầu thang.Phòng bọn họ cách khá xa phòng của San San, do bên phòng dành cho khách có một khu riêng.Bữa ăn đều đã được chuẩn bị, nhưng bố mẹ cô lên phòng xong là ở lì trên đó, không thấy đi xuống.
Tuy San San không liên quan, cô bỗng cảm nhận được một loại sức nặng đang đè lên gia đình cô, không chừa bất kỳ một ai.Cô ăn không thấy ngon miệng.
Trên dĩa còn một nửa thì cô đã hạ nĩa xuống, lau miệng.
Còn chưa kịp đứng dậy thì chợt nghe thấy có tiếng hỏi."
San San...
Đó có phải là tên của con không?".Người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế nữ chủ nhân thường được bỏ trống ở đầu bàn đối diện kia mở lời trước bắt chuyện.Hiện tại, cho dù San San có đang ghét cay ghét đắng cảnh ngộ của mình bao nhiêu, cô cũng không thể làm nhà mình mất mặt được."
Dạ phải ạ...".Đầu cô cúi thấp hơn thường lệ, chẳng phải do e thẹn gì mà là do khát vọng muốn được tàng hình của mình.
Đáng tiếc dường như điều ấy chẳng giúp được gì mà còn khiến cô trông có vẻ ngoan hiền hơn mọi ngày.
Mái tóc dài rũ xuống, che hết hơn một nửa góc nghiêng của khuôn mặt.
Thứ lộ ra chỉ có đường sống mũi thanh thoát cùng hàng mi dài cong cong khẽ chớp.San San không muốn đối diện người phụ nữ đó.
Cô thậm chí còn không muốn nhìn kỹ xem bà ta rốt cuộc trông như thế nào, sợ bộ não của mình lại bịa ra một câu chuyện nào đó."
Con là bạn gái của Vĩnh Hoàng?".Bà ta có vẻ rất thành thực muốn kết thân với cô.
San San lại chẳng có hứng thú gì về điều đó.
Huống hồ mối quan hệ giữa cô và Lý Vĩnh Hoàng có hơi phức tạp."
Con ăn no rồi.
Con xin phép đi trước!".Cô không nói với bà ta mà nói với Lý Huyền Lịch.Người ngoài trông thấy một phen này chắc còn cho rằng nhà họ Hà không có gia giáo, hoặc có thể cho rằng tiểu thư nhà họ Hà không câu được Lý tổng nên phật ý chăng?Bên trong phòng cô có hơi tối tăm.
Hoặc lâu đài bóng đêm vốn đã luôn như thế rồi nhưng cô chưa từng để ý.
San San ngồi phệt xuống giường.
Công việc cả ngày tính là không nhiều.
Chẳng hiểu sao cơ thể lại có chút uể oải lẫn mệt mỏi.Vừa vươn tay ôm lấy gối thì một vật gì đó rơi xuống.
Cuốn truyện La Belle et la Bete từ thuở nào rồi mà vẫn nằm nguyên ở dưới gối.
Cô buồn chán, đưa tay lật giở quyển sách.
Ấn tượng ngày nhỏ và hiện tại không khác nhau là mấy.
Tranh ảnh được vẽ rất sinh động và đẹp mắt.
Dần dần mắt cô bị thu hút, lại lần nữa đọc lại cuốn truyện.Cho đến khi trang cuối cùng được mở ra, San San mới ngạc nhiên khi trông thấy một dòng chữ vô cùng ngay ngắn ở đầu một trang trống: Thân tặng San San!Tuy chỉ vỏn vẹn có 4 chữ nhưng nét chữ vô cùng sắc bén, đuôi của chữ "g" được phết dài, có chút bay bổng, hàng chữ thẳng tắp, đều ngay ngắn.
San San không nhớ chữ của Vĩnh Hoàng đẹp thế này.
Chữ anh thì không khác gì gà bới.Vậy nên ngay từ đầu, cô nhận định Lý Vĩnh Hoàng là người tặng những thứ này cho mình, chẳng nhẽ đã sai rồi?
San San còn nhớ lúc cô hỏi anh về những món quà, vẻ mặt anh có gì đó rất không đúng.Chẳng nhẽ...Cô đứng dậy, ôm cuốn sách truyện kia rời khỏi phòng, tiến về phía thư viện.
Thư viện của nhà họ Lý còn hùng tráng hơn cả thư viện của hoàng tử trong Giai nhân và quái vật kia.
Bốn phía lắp khung gỗ đen đỏ sáng bóng.
Gáy sách chất đầy chật kín cả bức tường hình vòm.
Trong đây còn có một cái thang gỗ nhỏ dùng để tiện lên gác lửng lựa sách.
Giữa gian phòng là một chiếc bàn đọc sách lớn, được chạm trổ bằng gỗ mun tinh xảo.
Phía sau bàn là một ô cửa sổ lớn, kéo dài từ trên trần xuống tới mặt đất, được khép hờ bởi một bức rèm nhung.
Ánh sáng ngập tràn.
Không gian vừa cổ kính vừa sang trọng.Lý Vĩnh Hoàng và cô ngày nhỏ thường hay vào đây chơi trốn tìm, rất ít khi đụng vào sách, nhưng cô biết là Lý Huyền Lịch rất quý trọng căn phòng này.
Có một lần, San San và Vĩnh Hoàng tinh nghịch lấy trộm cuốn sách ông vừa trả về ngay ngắn trên kệ đọc thử, bên trong kẹp đầy những ghi chú của ông, dường như cứ đọc được dòng nào tâm đắc, ông đều ghi lại cảm nghĩ của bản thân, có lúc là một bức tranh, có lúc lại là một bài thơ.
Ngày nhỏ San San đọc, hoàn toàn chẳng hiểu gì...
Thư viện rộng lớn là thế, ấy vậy mà rút bừa một cuốn sách cũng thấy ghi chú của Lý Huyền Lịch.
Có thể thấy ông dành thời gian trong này nhiều đến thế nào.San San cầm lấy tờ ghi chú của ông, cẩn thận đối chiếu nét chữ.
Quả nhiên...
đuôi chữ "g" đều được kéo ngang và dài qua, chứ chưa bao giờ móc lên.
Cô cầm lấy tờ ghi chú, về cẩn thận đối chiếu với những bức thiệp kẹp trong những món quà qua từng năm, gần như có thể chắc chắn, Lý Huyền Lịch đã dùng tên của Lý Vĩnh Hoàng để gửi quà cho cô!Câu hỏi được đặt ra là tại sao ông phải làm vậy chứ?Tại sao phải lén lút gửi quà cho cô?Nghĩ đi nghĩ lại, Vĩnh Hoàng luôn nói, Lý Huyền Lịch quan tâm đến cô nhiều hơn bất cứ ai.
Hình như ngay cả sinh nhật của Vĩnh Hoàng, ông cũng chỉ đưa tiền cho anh ấy tự tổ chức, chứ chưa bao giờ mua quà...Con trai mình còn vậy mà cô...Một ý nghĩ hoang đường bỗng loé lên trong đầu San San.
Nhỡ như toàn bộ giấc mơ kia không phải là mơ thì sao?
Ngũ điện hạ từng rơi xuống vách vực một lần nhưng không chết, có lẽ...Cô chợt nhớ đến những vết sẹo trên lưng của Trấn Bình Vương.Cô chưa từng thấy Lý Huyền Lịch cởi trần bao giờ thì làm sao có thể bịa ra được chuyện đó trong mơ được chứ?San San nhớ trong toà lâu đài này không có bể bơi, nhưng lại có một bể tắm vô cùng lớn, cách phòng ngủ của San San không xa.
Bể tắm này có hình tròn, giống một cái bồn Jacuzzi nhưng các mặt đều được ốp đá và rộng hơn bồn Jacuzzi một chút.
Tuy nhiên gọi là hồ bơi thì không phải, mỗi lần muốn dùng đến cái bể này đều phải chờ xả tràn khá lâu.
Thông thường cũng chỉ có một mình Lý Huyền Lịch sử dụng nó.A Vi theo thông lệ sẽ chuẩn bị nước trước cho Lý Huyền Lịch trước mấy tiếng đồng hồ.San San mai phục sẵn bên trong, nấp sau cái tủ gỗ để vật dụng ngồi đợi.
San San ngồi lì ở trong góc phòng, bị hơi nước bốc lên ngột ngạt làm cho mụ mị hết cả đầu óc.
Qua một khoảng thời gian, hơi nước bắt đầu lặng xuống, không gian trở về man mát như ban đầu.
San San đã chờ rất lâu, lâu đến mức cô tưởng Lý Huyền Lịch không tới nữa, định về phòng rồi.Kết quả là vẫn kiên trì gà gật bên trong cái tủ kín bưng.
San San vừa mất đi ý thức thì bỗng nghe tiếng rào rào bên tai, đánh thức cô dậy.
Lý Huyền Lịch đã ngâm người trong bể tắm từ lúc nào.
Lưng ông hướng về phía cô.
Khoảng cách từ chỗ cô ngồi đến bể tắm khá xa nên cô chẳng nhìn rõ được gì.
Hơn nữa, ông không hề bật đèn.
Luồng sáng duy nhất trong căn phòng chính là ánh trăng mờ mịt rọi qua ô cửa kính trên trần trong suốt.
Tai cô nghe thấy tiếng nước rào rạt liên tục nhưng không biết là từ đâu đến.Mãi một lúc vô cùng lâu thì cái tiếng nước kia vang vọng kia mới chịu dừng lại, kèm theo một tiếng thở rất to của Lý Huyền Lịch.
Trong bóng đêm, tiếng động ấy có phần kích động và mờ ám...Cô hé mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy được sống lưng ông khẽ động, rồi tay còn lại cũng gác nốt lên sàn gỗ.
Lý Huyền Lịch tựa lưng vào thành bể, có vẻ rất thư thái.
Ông bất động một lúc lâu.
San San chờ rồi chờ, mãi mà không thấy Lý Huyền Lịch ra khỏi đó.
Cô chỉ định nhìn lưng ông một cái rồi chuồn thôi, không ngờ đã dây dưa tới tận bây giờ...
Không phải, ông định ngủ trong đó luôn chứ?!Lưng hơi mỏi, San San khẽ nhúc nhích.
Mặt sàn gỗ ở dưới chân kẽo kẹt lên theo.
Cô kinh hãi, nhắm mắt ngưng thở.
Trông ra thì vẫn thấy Lý Huyền Lịch đang ngồi yên bất động ở đó...Có khi nào ông ngủ rồi không?Nghĩ đến chuyện Lý Huyền Lịch rất có thể đã ngủ, San San có thể nhân lúc này đánh liều ra nhìn kỹ một lần rồi trốn...
Ý nghĩ đó trong lặng lẽ thúc giục cô.
Ngồi trong tư thế này, quả thực rất không thoải mái...
Còn Lý Huyền Lịch thì vẫn cứ bất động như đá, mời mọc cô tới.San San mất hết kiên nhẫn.
Hai bàn chân ngọc đưa ra.
Cô vịn vào tay nắm cửa mà đứng dậy.
Hai môi mím chặt kiềm nén không rên lên vì hai chân tê rần.
Cô rón rén đi tới chỗ của ông.Khi vừa đến sau tấm lưng kia, bước chân cô dừng lại.
San San hạ người xuống, nheo mắt nhìn cho rõ.
Trên da thịt cuồn cuộn của Lý Huyền Lịch hoàn toàn chẳng có chút vết tích nào, chỉ có những giọt nước sáng trong đang chạy xuống dọc tấm lưng trần láng bóng của ông.Cô thất vọng.
Tầm mắt có hơi mờ đi.
Đang định đứng dậy thì tay bất ngờ bị giật mạnh một cái.San San còn chưa kịp kinh ngạc thì "Ùm!".
Cô chỉ vừa cảm nhận được một luồng gió mát thốc qua váy mềm, rồi ngay lập tức cảm nhận được một cái rát bỏng mà nước vụt qua người.
Ngay sau đó thì cơn buốt giá ập đến.Ôi mẹ ơi lạnh quá!
San San vùng vẫy, sặc sụa.
Hai chân yếu ớt chống đỡ.
Cô dùng lực hất tóc ra sau ngoi lên.
Cả người đều ướt đẫm.
Còn chưa kịp xuýt xoa một tiếng thì đôi mắt đã giao với đôi mắt đen lạnh và sắc bén của người đối diện, San San sững sờ ngây ra.Ánh trăng dìu dịu phủ ngay xuống chỗ cô đang đứng.
San San mặc một chiếc váy ngủ bằng voan trắng mỏng.
Nước trong bể chỉ cao đến ngang hông, để lộ ra phần thân thể phía trên kiều diễm đẫm trong nước, bị váy voan bó chặt.
Lỗ chân lông cô đều co cứng lại vì lạnh.Nước trong này từ khi nào đã bị bỏ đá, rất nhiều đá, nổi lềnh bềnh trên mặt bể.Đôi đồng tử của Lý Huyền Lịch co lại, tối đen không đáy, giống như đang lục soát trên người cô.
San San thì lẩy bẩy, cô còn muốn hắt xì nhưng nhịn được xuống, đứng một thế trang nghiêm bất động, ra vẻ như hối lỗi.
Chỗ cô đứng sáng bao nhiêu thì chỗ Lý Huyền Lịch tối bấy nhiêu.
San San mờ mịt, không nhìn ra được biểu cảm của ông, chỉ nghe thấy tiếng ông trầm đặc hỏi."
Con đến đây làm gì?"."
Con...".Cô còn đang định nói là bản thân đã lỡ ngủ quên mất thì một chiếc khăn bông đã được quăng tới.
Lý Huyền Lịch giương đôi mắt sâu, lạnh lùng nhìn cô."
Ra ngoài!".Cô kinh hoàng, lại nghe tiếng ông gầm thêm lần nữa."
Mau cút ra ngoài!".San San kinh sợ, hốt hoảng ôm khăn trèo ra khỏi bể nước, phóng ra ngoài.Con đường trên hành lang đọng lại vệt nước hình dấu chân bé xíu hoảng loạn của người thiếu nữ.Cho đến khi cánh cửa sau lưng bị khép lại, cô vẫn còn kinh hoàng, quên cả thở.
Trong phòng tối om, đối diện cô còn là một chiếc gương lớn.
Chiếc khăn bông theo đường cánh tay buông thõng của cô rơi xuống đất.Bên trong chiếc gương là hình ảnh thiếu nữ ướt sũng từ đầu tới chân.
Làn da trắng như sứ, mắt đen, môi đỏ.
Lớp váy trắng mỏng manh đã bị nước biếm thành trong suốt.
Bộ ngực căng tròn run rẩy phập phồng, lộ ra hai điểm đỏ hỏn nhô cao.
Ngay cả cái rốn ở giữa eo nhỏ cùng quần lót dây ren điệu đà ở bên trong cũng bị lộ ra không chút che đậy.San San nhận ra ban nãy mình đã ở trước mặt của Lý Huyền Lịch làm ra chuyện đáng xấu hổ cỡ nào, thậm chí còn ở trước mặt ông trong bộ dạng thế này.
Mặt nóng như chảo lửa.Cô vào trong phòng tắm, xối qua nước nóng, nhận ra trên người mình đều là mùi hương nồng nàn của ông...P/s: đủ 15 vote lên chap mới ẹ