- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,569
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Chờ Em Nghìn Năm
Chương 50
Chương 50
Qua mấy ngày, sứ giả từ bên triều đình đã được cử đến.
Nhạc San dùng hết những kiến thức lễ nghi mà mình đã học được trong suốt thời gian ở lại Thịnh quốc để đón tiếp đoàn sứ thần kia cho chu đáo.
Những người thạo việc còn nói, Vĩnh Ô lúc này không khác gì kinh thành của một nước nhỏ, khen nàng thực sự có dáng dấp của một bậc mẫu nghi hiền hoà, đức độ.Mãi mới có một dịp Nhạc San thấy bản thân mình có ích một chút nên đã dồn hết tâm tư vào.
Chẳng ngờ phu quân nàng chẳng có lấy một lời khen, ngược lại còn nói nàng không cần phí sức như thế.Đúng là phu quân vô tâm!Người này sinh hoạt thường ngày đều rất đều đặn.
Buổi sáng hắn sẽ đến nha môn, họp bàn với tướng sĩ.
Đến tối thì tận sức ở trên người nàng.
Sau lần vô lễ không ra đón hắn kia, dường như tin tức hắn sủng ái nàng vô độ càng được phát tán ra rộng rãi.
Lý Huyền Lịch có không ít kẻ thù từ bên cả Xiêm quốc và cả ở bên Thịnh quốc chỗ bè phái của Thái tử.
Người nào căm ghét hắn mà không làm gì được thì cứ oai hùng nói một câu rằng muốn đem vương phi của hắn về chà đạp dưới thân, hay muốn chiếm được nàng về để khao binh...
Những lời khó nghe hơn cũng có.
Lý Huyền Lịch có bao nhiêu tức giận, cuối cùng thì vẫn là chính nàng phải chịu trận cho hắn phát tiết.Có lẽ do quá bận rộn thu xếp việc ăn ở cho bên sứ đoàn, tối còn bị Lý Huyền Lịch hành hạ, thân thể của nàng không được tốt lắm.
Giữa đường đang đi đến chỗ dãy nhà dùng để thiết yến tối nay thì bỗng một cơn chóng mặt ập đến.
Nhạc San liêu xiêu, suýt nữa đã quỵ ngã.May là Vạn Nương ở đó đã đỡ chắc lấy nàng.
Có tiếng bước chân thoăn thoắt đến gần, Nhạc San nghiêng mặt hé mắt, thấy Ỷ Thiên Kỳ đang vội vàng chạy đến.
Trước sự ngẩn ngơ của cả nàng và Vạn Nương, hắn hỏi."
Nương nương không sao chứ?
Có cần gọi đại phu đến khám không?"."
Ta...
Ta không sao!".Bọn họ ở trong nhà của Ỷ Thiên Kỳ nhưng rất ít khi va chạm.
Bình thường nếu có gặp mặt thì cũng chỉ xã giao qua loa vài câu.
Nhạc San thật có hơi ngỡ ngàng khi nhận được sự quan tâm bất ngờ này.Còn chưa kịp bình ổn thì mắt tròn nâng lên đã đụng phải một thân tử phục đang ôn hoà đi tới.
Khí chất của Lý Huyền Lịch chính là như vậy.
Hắn khoác áo giáp thì sẽ cực kỳ dũng mãnh và oai hùng, giống như một chú sư tử được trở về lãnh thổ kỳ vĩ của mình.
Còn khi hắn mặc thường phục, tấm vải tơ ôm lấy tấm lưng rộng lớn và rắn chắc đứng thẳng thì còn ngọc thụ lâm phong hơn bất kỳ tên tài tử nào trong kinh thành.
Mái tóc hắn đen dài rũ xuống tận thắt lưng.
Trên đầu chỉ đeo độc một đai ngọc bằng bạc bắt ngang qua trán.
Hào hoa, phong nhã, không đủ tả hết được vẻ đẹp của hắn.
Từ khi thành hôn, hắn ngày càng ít đụng tới chiếc mặt nạ cũ kỹ kia.
Hai mày đen rậm như kiếm, cực kỳ sắc bén.
Đường mũi cao và thẳng.
Đường nét vô cùng góc cạnh, lại không phô trương.
Lúc này, môi hắn mím lại, đôi mắt dài và sâu nhấc lên, để lộ ra vẻ khó chịu.Nửa giây trước hắn còn cách nàng một quãng, nửa giây sau đã lao tới, bế lấy nàng."
Vạn Nương, đi gọi đại phu!".Hắn chẳng chừa cho bất cứ ai lấy nửa khắc để phản ứng.
"Ơ kìa, Lý Huyền Lịch.
Mau thả em xuống.
Ở đây có biết bao nhiêu người chàng biết không?".Hắn không nói gì, chỉ hừ nhẹ một tiếng trong họng.Nhạc San nhớ đến bộ dạng này của hắn rất giống với lần hắn bắt gặp nàng và Thái tử đi cưỡi ngựa cùng nhau.
"Chàng ghen rồi?".Hắn trừng mắt với nàng, hoàn toàn không để cho nàng nhìn thấy gì khác ngoài khung cằm ương ngạnh đã được cạo hết râu đi của hắn.
Nàng không nhịn được mà giơ tay chạm vào.
Đây là một tác phẩm khác của nàng đấy.Bỏ đi bộ râu kia, trông hắn trẻ ra không biết bao nhiêu tuổi."
Ỷ Thiên Kỳ là đích tôn của sư phụ chàng đấy..."
- Nàng nhắc nhở, kéo nhẹ tay áo hắn - "Chàng không được tỏ thái độ với hắn đâu"."
Ta tự có chừng mực".Vậy là thừa nhận rồi?Khoé môi nàng cong lên.Lý Huyền Lịch có bực tức đến đâu đều không dám thô lỗ với nàng.
Động tác hắn đặt nàng ngồi xuống còn nhẹ hơn chữ nhẹ nữa, vô cùng cẩn thận."
Sao vậy?"
- Nàng ngó nghiêng ngó dọc hỏi - "Bộ trên ghế có gì à?".Lý Huyền Lịch ngồi xuống bên cạnh nàng, tay đặt trên bụng nàng vuốt ve.
Nhạc San càng thêm khó hiểu."
Tiểu San, nguyệt sự của nàng đã trễ được bao nhiêu ngày rồi?".Lý Huyền Lịch dồn nén nửa ngày, vẫn là kiềm không nổi sự hồ hởi.Hoá ra, hắn đang mong chờ chuyện này.
Nhạc San còn chẳng nhớ nổi ngày, vậy mà hắn nhớ."
Em không biết nữa..."."
Nếu ta tính không nhầm, nàng đã trễ hơn ba ngày rồi...".Lý Huyền Lịch không ngừng hôn lên bầu má bầu bĩnh của nàng.
Tay xoa lên bụng nàng chẳng dừng được."
Chàng... mong chờ em mang thai đến vậy ư?".Nhạc San có mong ngóng.
Tuy nhiên không được đến mức độ của hắn.Lý Huyền Lịch nằm xuống đùi nàng, hận không thể âu yếm cái bụng nhỏ của nàng ngay lập tức.
Nhạc San khẽ sờ, nhưng thật sự là chẳng thấy có gì khác lạ.
Hắn ôm lấy tay nàng, hôn rồi lại hôn."
Đương nhiên rồi.
Chỉ còn thiếu một tiểu hài tử mũm mĩm nữa, gia đình chúng ta sẽ đủ đầy, chẳng phải vậy sao?".Lý Huyền Lịch đã bị bào mẫu và bào phu của chính mình ruồng bỏ.
Khao khát mãnh liệt nhất trong đời hắn chính là có thể có được một gia đình toàn vẹn của riêng mình.
Hắn đặt hết toàn bộ tình cảm của mình vào đó.Lý Huyền Lịch nhắm mắt, giống như đang cố tưởng tượng ra dáng vẻ hài tử của hắn sau này thế nào.
Nhạc San lặng im không nói, nàng vừa vui mừng lẫn sợ hãi, lỡ như khiến hắn thất vọng...Vạn Nương rất nhanh vời được đại phu đến xem mạch cho nàng.
Hai mắt Lý Huyền Lịch khi đó sáng rỡ lên lấp lánh, giống như niềm hạnh phúc chực chờ vỡ oà, chỉ cần một câu nói khẳng định của vị đại phu kia.Vị đại phu kia bị biểu hiện này của hắn doạ sợ.
Kỳ vọng quá cao ngược lại sẽ gây ra một loại áp lực vô hình.
Bàn tay ông ta cứ lần lữa trên cổ tay của Nhạc San mãi vẫn chẳng thốt ra được câu nào."
Huyền Lịch, Vạn Nương..."
- Nàng hiểu được khó khăn của ông ta vì chính nàng đang đồng cảm xúc đó - "Hai người đừng như vậy.
Để đại phu tuỳ ý bắt mạch có được không?".Lý Huyền Lịch đã nóng ruột tới mức muốn giậm chân tại chỗ, rốt cuộc chỉ có thể ngồi xuống bàn trà.
Vạn Nương đi tới đó, rót trà cho hắn, nhưng mắt thì vẫn giữ vững ở chỗ vị đại phu kia.Khoảng cách được bảo toàn.
Tay ông ta mới thu về vuốt râu, lưỡng lự nói."
Nương nương thể hàn...
E là... khó có thể thụ thai...".Ấm trà trên tay Vạn Nương tí nữa đã rớt xuống đất.
Nước từ trong chiếc chén nhỏ đã bị rót đầy, cứ thể trào ra, thấm ướt một mảng khăn trải."
Ông chắc chứ?"
- Tay Lý Huyền Lịch siết lại."
Thật...
Thật có lỗi...
Nô tài... chắc chắn ạ!".Cảm nhận được ánh mắt nộ khí xung thiên của Lý Huyền Lịch, ông ta lật đật quỳ xuống dập đầu."
Vương gia tha mạng!
Vương gia tha mạng!
Nô tài hành y cứu người nhiều năm, thực sự không có nói dối...
Nếu...
Nếu vương gia không tin, có thể mời vị đại phu khác đến khám thử.
Xin ngài đừng lấy mạng nô tài!".Đại phu như thể sắp khóc đến nơi.Tia sáng trong mắt nàng dần tắt lụi.
Nhạc San không cả dám ngẩng đầu lên đối diện với Lý Huyền Lịch nữa.
Sợ hắn trút giận lên đầu lão đại phu, nàng khẽ nói."
Vạn Nương, mau giúp ta dẫn đại phu đi bốc thuốc"."
Thần xin được phép lui xuống để kê cho nương nương mấy vị thuốc điều hoà lại, may ra còn có hi vọng".Ông ta vội dập đầu đa tạ rồi vội vã theo Vạn Nương ra khỏi phòng.Lý Huyền Lịch định nói gì đó, nhất thời lại không thể thốt ra.
Nhạc San dám cá rằng hắn muốn mời đại phu khác đến, nhưng lại sợ khiến nàng tổn thương.Không khí trong phòng còn có hai người bọn họ, nhất thời chùng xuống dưới mức thảm thương.Nàng cấu váy, khó khăn lắm mới nói ra được."
Huyền Lịch...
Em xin lỗi..."
- Cổ họng nàng nghẹn đắng.Nhạc San thấy mình thật sự vô dụng, chẳng những đã không giúp được hắn mà ngay cả chuyện cơ bản nhất một nữ tử có thể làm, nàng cũng không làm được.Hắn nén tiếng thở dài."
Nàng đâu có lỗi gì?".Chấn chỉnh lại bản thân, Lý Huyền Lịch đứng dậy, đi đến chỗ nàng, ôm lấy nàng vào lòng."
Không sao San San, đại phu nói sẽ bốc thuốc cho nàng mà.
Chúng ta còn chưa hết hi vọng.
Nàng đừng vội tuyệt vọng có được không?".Nhạc San không cả dám khóc.
Nàng không muốn tạo ra thêm gánh nặng cho hắn.
Nhạc San lấy ra dáng vẻ bình thản nhất, nhìn vào sâu trong đôi mắt hắn nói."
Huyền Lịch...
Hay chàng cứ nạp thêm thiếp đi.
Em sẽ không trách chàng".Dường như có một con dao đang ngầm đâm xé trái tim nàng thành trăm mảnh."
Hồ đồ!
Nàng nói gì vậy?"
- Hắn vừa nghe xong đã lớn tiếng phản đối - "Đời này kiếp này, Lý Huyền Lịch ta chỉ cần một mình Vương Nhạc San nàng thôi nghe rõ không?".Mắt nàng lấp lánh nước."
Thà chàng cứ thẳng thắn với em thừa nhận một lần, em sẽ không ngăn cản chàng, cũng không trách cứ chàng.
Chàng đừng cho em hi vọng hão huyền rồi dập tắt nó có được không?
Em xin chàng đấy..."."
San San, ta không có đang lừa nàng" - Hắn tỉ mỉ lau nước mắt cho nàng - "Nếu ta thật sự có ý với nữ nhân khác, ta sẽ nói với nàng ngay được chứ?".Nhạc San gật đầu.Đoàn sứ thần rất nhanh đã hiện diện để chờ mong bữa yến tiệc long trọng đã được dày công chuẩn bị, tiếp đón bọn họ kia.
Xiêm nữ múa ca linh đình, đồ ăn thịnh soạn trên bàn.Tuy vậy, gương mặt của Lý Huyền Lịch vẫn lãnh đạm như trước.Sứ thần không mất nhiều thời gian, lập tức đứng ra cầu khẩn."
Bẩm điện hạ, thần được Hoàng thượng phái tới đây là có việc muốn thỉnh cầu điện hạ.
Mong điện hạ có thể nể tình Hoàng thượng, Hoàng hậu luôn chiếu cố người bao lâu nay, có thể tha cho Hoàng thái tử một mạng.
Nếu Thái tử điện hạ được lành lặn thả ra ngoài, triều đình sẽ xá tội phản nghịch cho ngài và Thăng Ninh công chúa, đồng thời để ngài cai quản một phương.
Từ nay, nước sông không phạm nước giếng...
Còn nếu không, hơn bốn vạn quân đã mai phục ở ngoại thành Vĩnh Ô, một khi Thái tử xảy ra chuyện, đoàn quân này sẽ lập tức tiến công, đánh phá hết tất cả thành trì phía Bắc của ngài!".Phụ tá của lão sứ thần vội vã đem bản hiệp ước đưa lên cho Lý Huyền Lịch.Lý Huyền Lịch ngồi trên cao, nghe vậy thì bật cười."
Nước sông không phạm nước giếng..."
- Đuôi mắt hắn quắc lên - "Các người nói vậy thì hay lắm.
Lý Tiêu Phong đã có bằng chứng gì cho việc ta tạo phản nào?
Mà rồi các người vẫn ngang nhiên đưa quân sang mưu sát ta?".Nhạc San nghe ra được sự chua chát trong giọng nói của hắn.Suy cho cùng, đế hậu một lần nữa đã chọn lựa Lý Tiêu Phong thay vì hắn.
Bọn họ không có cách nào tin tưởng được đứa con mà bản thân đã ruồng rẫy có thể toàn tâm toàn ý trung thành với họ.
Hẳn một phần nào đó, Lý Huyền Lịch đã lóc da xé thịt với mong chờ có thể khiến phụ mẫu có thể nhìn nhận hắn lại từ đầu.Và đây là kết quả...Lý Tiêu Phong vừa bị bắt giam thì đã vội vã cử sứ giả tới.
Còn Lý Huyền Lịch...
Đế hậu hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của chàng, thậm chí còn cho rằng chính mình đang diệt trừ một mối hoạ lớn."
Quân vô hí ngôn.
Hoàng đế đã nói, chắc chắn sẽ giữ lời".Nụ cười nhạo của Lý Huyền Lịch càng thêm đậm sâu."
Thế ư?
Thế nếu ta cứ khăng khăng kiên quyết muốn giết Lý Tiêu Phong thì sao?
Các ngươi có thể làm gì được ta?"
- Lý Huyền Lịch uy nghi lớn tiếng nói, có chút ngông cuồng.Lời này đến tai tư mã Ỷ Thiên Nông khiến ông run lên một cái.
"Điện hạ, người đừng quên thiên hạ này vẫn là của Hoàng thượng.
Mặc dù phần lớn thành trì phía Tây nam đã bị ngài thu phục, nhưng số lượng quân triều đình tập hợp có thể lên đến bao nhiêu.
Ngài tự mình có thể hiểu rõ!
Lấy trứng chọi đá đây là hành động hoang đường đến cỡ nào?"."
Lý Huyền Lịch ta bách chiến bách thắng, còn phải sợ một đám nhát cáy làm rùa rụt cổ như các ngươi ư?
Lúc đánh chiếm Xiêm quốc, các người đang ở đâu?
Nếu các người anh dũng thiện chiến đến thế thì đã chẳng đến lượt ta ra trận rồi!".Nhạc San có hơi khâm phục vị sứ thần kia.
Phải bản lĩnh thế nào mới có thể đứng ở đây, phản bác lại những lời tàn bạo và bắt bẻ của Lý Huyền Lịch chứ?"
Vương gia anh minh đó là điều không thể phủ nhận" - Hắn cung kính không dám đắc tội - "Tuy nhiên, dù ngài có là chiến thần đi chăng nữa, lãnh thổ Thịnh quốc rộng lớn đến thế, há dễ dàng để ngài làm loạn như vậy ư?".Lý Huyền Lịch cười rộ lên."
Ta chính là muốn làm loạn như vậy đấy!"
- Hắn đứng dậy, phất tay áo nói - "Bay đâu.
Tiễn khách!".Bây giờ thì Nhạc San đã hiểu tại sao hắn nói nàng không cần phí sức.
Hoá ra Lý Huyền Lịch đã sớm quyết tâm giết chết Lý Tiêu Phong từ lâu.Binh sĩ tứ phía bước ra, áp giải vị sứ thần kia ra khỏi phòng tiệc.
Mãi cho đến khi bị xách ra khỏi nơi ánh sáng chiếu rọi, sứ thần vẫn một mực la ó."
Xin điện hạ suy xét!
Xin điện hạ suy xét!".Ngay khi bóng dáng của vị sứ thần kia chìm vào trong màn đêm thì cha con Ỷ Thiên Nông và Ỷ Thiên Kỳ đánh mắt nhau, quỳ xuống."
Mong điện hạ suy xét!"."
Bốn vạn quân tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Quân ta chỉ vừa đánh trận trở về.
Lòng quân còn chưa ổn định.
Ra quân lúc này sẽ chỉ khiến cho người người hoang mang.
Huống hồ binh lực của chúng ta còn chưa đủ, vẫn cần phải củng cố thêm..."
- Ỷ Thiên Nông nói một hồi, quên cả thở.
Giọng ông thành khẩn run lên - "Mong điện hạ suy xét!"."
Ý ta đã quyết.
Sư phụ không cần khuyên ngăn nữa!".Lý Huyền Lịch không có nói lấy hai lời, phất tay áo tức giận rời đi.
Nhạc San bị bỏ lại phía sau.
Ánh mắt chạm phải hai đôi mắt đầy thành khẩn của hai người bên dưới không khỏi thấy vô cùng khó xử.Còn chưa biết nên nói câu gì hay có nên chạy đuổi theo Lý Huyền Lịch hay không thì bên dưới đã có người cất tiếng.Là Ỷ Thiên Nông.
Ông ta quỳ rạp xuống dưới đất, hai mắt rưng rưng mà cầu xin nàng."
Vương phi, mong người suy xét.
Thế lực chúng ta còn đang bành trướng nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để đối đầu trực diện với triều đình.
Thịnh quốc hùng mạnh ra sao, vương phi nương nương chắc chắn rõ hơn ai hết!
Vương gia có thể mù quáng nhưng người không thể mù quáng được thưa nương nương.
Bên dưới Vĩnh Ô còn có hàng trăm hàng nghìn sinh mạng, còn có bách tính, một quyết định sai lầm vào lúc này đây có thể đi đến cảnh vạn kiếp bất phục...".Giọng Ỷ Thiên Nông cực kỳ thống thiết.Nội tâm Nhạc San chấn động một phen.
Nàng biết, bọn họ cho rằng nàng là bảo bối của Lý Huyền Lịch nên chắc chắn sẽ có cách.
Mặc dù rất vui mừng khi được bọn họ coi trọng, nhưng nàng cũng không dám khiến cho phu quân mình không vui.Tuy nhiên, nàng ghét trở thành một kẻ vô dụng."
Hai vị tướng quân... mau đứng lên..."
- Nàng dùng giọng điệu dịu dàng nhất để khuyên giải bọn họ - "Chuyện này ta không dám hứa trước.
Nhưng ta sẽ cố gắng thuyết phục điện hạ thử xem sao...".Ỷ Thiên Nông nghe vậy thì mừng rỡ thiếu điều muốn dập nát đầu xuống đất."
Chúng thần đội ơn vương phi".P/s: đủ 25 vote lên chap mới ẹ