Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Chiếm Hữu Tù Binh

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
636,640
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
281545471-256-k666877.jpg

Chiếm Hữu Tù Binh
Tác giả: HoangKhanh2712
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Thể loại : Đam mỹ , H , giam cầm , chiếm hữu , đô thị .

Tác Giả : Hoàng Khánh .

Văn án :
Hắn vì báo thù xâm chiếm cả hành tinh của cậu , nhưng lại muốn giam cầm cậu cả đời không buông .

Thù hận này chồng chất lên thù hận kia , giày vò hắn , cũng không ngừng buông tha cậu .

Nhưng hắn vẫn ôm lấy cho đến khi cậu không còn đủ sức mạnh chống trả nữa .

 
Chiếm Hữu Tù Binh
Chap 1


Ngụy Thương tỉnh dậy, căn phòng xa lạ khiến cho cậu không thể không kinh ngạc, mặc cho xung quanh là tiếng reo hò của mọi người, nhưng cậu vẫn không thể tránh khỏi thất thần , vì vừa mới hôm qua, trước khi đi ngủ, cậu vẫn còn ở trong một khu ổ chuột nhỏ bé, xung quanh còn bị dột mưa một trận.

- Thiếu gia tỉnh rồi, mau gọi cho ngài Tư lệnh.

Một lát sau, có 1 thanh niên xuất hiện.

Ngụy Thương hoàn hồn quay đầu lại nhìn hắn, người trước mặt này khí chất nho nhã, nụ cười dịu dàng.Phải nói cho dù hắn đứng trước hàng ngàn người thì mãi mãi vẫn nổi trội nhất, nhưng làn da hắn tái nhợt không hề có chút sắc hồng, khiến cho cậu chợt nhớ đến một người .....

- a...Ngụy Thương đau đầu, trong đầu rõ ràng là hiện ra hình ảnh của 1 người, cậu chắc chắn mới gặp hắn ngày hôm qua, thế nhưng hôm nay đã quên, cảm giác những kí ức kia như 1 giấc mộng, nhưng 20 năm đó, đau buồn tủi nhục trải qua đều là mơ hay sao???

- Em không sao chứ?

Thanh niên trước mắt giơ tay đón lấy cậu, hắn vẫn giữ nụ cười nhẹ
, nhưng đôi bàn tay hắn lạnh lẽo đến đáng sợ.

- Tôi...

Anh là ai?

-Em không nhớ anh?

- Hắn tỏ ra lo lắng hỏi cậu, bàn tay vẫn vân vê đôi môi của cậu đến yêu thích.

Ngụy Thương nhận ra hành động của hắn, liền quay đầu lảng tránh, hắn không so đo cười nhẹ: - Cũng phải, em đã nằm liệt trên giường từ 4 năm trước mà.

- Cái gì?

4 năm?

Ngụy Thương giật mình nhìn hắn , như không tin, cậu nhìn ra sau hắn, nhận được những ánh mắt đồng cảm của đám người hầu.

- Phải, em là Ngụy Thương, là vị hôn thê của anh- Tống Khiêm.

Em...

Một chút cũng không nhớ về anh sao?

Ngụy Thương thấy Tống Khiêm gần như chết lặng, đau lòng thay cho hắn , cậu liền lên tiếng để trấn an: - Ừm hiện tại có thể không nhớ gì, nhưng.... tương lai... có... có thể nhớ....

Tống Khiêm mắt sáng lên cầm lấy tay cậu, cười dịu dàng: - Ngụy Thương, không sao hết, em không nhớ đều không sao hết, anh vẫn nhất định sẽ yêu em, chúng ta rồi sẽ lại như trước...

-.....

- Ngụy Thương, em vừa tỉnh dậy, cảm thấy trong người thế nào?

Anh gọi bác sĩ đến khám cho em, rồi sẽ làm cho em một bữa tối...

- Được.Trước mắt, Ngụy Thương vẫn chưa nghĩ ra được tại sao mình lại trải qua một việc như vậy , khiến cậu khó có thể thích nghi được ngay, thế nhưng cậu nhất định phải sống thật tốt.

Bác sĩ được Tống Khiêm mời đến, ông kiểm tra kĩ toàn bộ cơ thể Ngụy Thương, gật gù như thể rất hài lòng: - ừm tôi thấy Ngài đã hoàn toàn bình phục, trước hết hãy cứ ở yên một chỗ, chưa nên ra ngoài.

- Vậy là tôi không được phép ra ngoài sao??

- Trước mắt là vậy, cơ thể của ngài hiện tại không có gì đáng lo ngại, nhưng vừa tỉnh dậy sau một thời gian khá dài, trước hết nên ở yên đợi tình hình sức khỏe đã.

Vị bác sĩ vừa định rời khỏi phòng, Ngụy Thương liền gọi lại: - Có thể cho tôi hỏi... này là năm bao nhiêu?

ở đâu?

- Ừm năm 3012, thành phố Tokyo, Nhật Bản .

- Hành tinh nào? nghe địa danh lại hoắc vậy.

- Trái Đất thưa ngài.

Ngụy Thương giật mình, nguyên bản cũng không nhớ hôm qua mình ở hành tinh nào, nhưng cậu chắc chắn mình không phải ở Trái Đất.
 
Chiếm Hữu Tù Binh
Chap 2


Ngụy Thương rời giường, trước chiếc gương to là hình ảnh một thiếu niên cao gầy, da trắng nõn, nhưng đó chính là cậu mà.

Vẫn là cậu, vậy nhưng lại là ở một nơi khác, có lẽ hôm qua vì quá rét nên đã xuyên không bay thẳng đến nơi khác, hoặc nơi cậu ở xảy ra một thiên tai nào đó.

Mải nhìn mình, cậu không để ý đến Tống Khiêm vừa bước vào, hai tay hắn bê vào một bát cháo đặt lên bàn, sau đó hướng tới cậu đi đến.

Cho đến khi Ngụy Thương nhận ra hắn, thì Tống Khiêm đã đứng cạnh cậu, ngắm cậu trong gương, nụ cười như có như không hiện hữu trên đôi môi hắn.

Tống Khiêm cao hơn cậu cả một cái đầu.

Ngụy Thương bỗng giật mình khi đã nghĩ, cậu và hắn trong gương thật sự rất đẹp đôi.

- Em đã đói.

Con người này thật là...

Hắn không hề hỏi cậu mà thẳng thừng nhận định vậy.

Ngụy Thương không so đo, gật đầu nhẹ.

- Tống Khiêm...Hắn đang loay hoay múc cho cậu từng thìa cháo, nghe Ngụy Thương gọi mình liền nhìn chăm chú.

Thấy khuôn mặt hắn thật sự rất đẹp trai, Nguy Thương ho khan một tiếng, nói: - Anh có chắc tôi đã nằm liệt từ 4 năm trước chứ?

Nếu như thật sự xuyên không, vậy thì vừa mới chỉ hôm qua, vạn nhất không phải vậy mà là chết đi, linh hồn nhập vào thể xác này, lại giống nhau đến 100% từ nốt ruồi dưới đuôi mắt phải của cậu.

- Em nghi ngờ anh sao?

- Tôi không có.

Thật sự có lẽ tôi đã mơ phải 1 giấc mơ dài trong 4 năm trước, nhưng hiện tại kí ức của tôi...

ừm... anh biết đấy, nó chỉ vỏn vẹn là giấc mơ đó, chứ không hề có kí ức của bên ngoài này...

Tống Khiêm nhíu mày, sau đó quay trở về trạng thái ban đầu, hắn nhéo má cậu cười: - Có lẽ em mơ 1 giấc mơ quá dài, nên không buông bỏ được đi.

- Không - Nguy Thương lắc đầu - Nếu được quên, tôi chỉ muốn quên giấc mơ đó.

Thật sự quá mệt mỏi.

Đương nhiên ai lại muốn ở trong một giấc mơ mà mình là kẻ nghèo khổ, phải chui rúc ở một ổ chuột và đi làm không đủ ăn, lại bị mọi người khinh thường chứ?

Mải suy nghĩ, Ngụy Thương không hề phát hiện, nụ cười của Tống Khiêm có phần rạng rỡ.
 
Chiếm Hữu Tù Binh
Chap 3


6 tháng sau đó: - Tống Khiêm đâu?-Thiếu gia, ngài Tư lệnh đã ra khỏi nhà rồi ạ.

Ở với hắn thật lâu... nhưng hắn luôn biến mất 1 cách thần bí.

Và thân phận hắn ra sao đến giờ cậu vẫn không hề được biết.

Vị này là hôn phu của cậu sao?Tuy rằng tính cách có hơi kì lạ.

Nhưng hắn đối xử rất tốt với cậu, nên cậu không hề ghét hắn.

Thậm chí còn quan tâm hắn thật nhiều.

Nhưng điều làm cậu luôn canh cánh trong lòng, chính là lòng tin của hắn liệu có đặt ở cậu không, mà chút thân phận cũng không cho cậu biết.- ngài Tư lệnh.

Người hầu lần lượt chào hỏi, không cần quay lại cậu cũng biết rõ người đến là ai.

- đồ ăn được không.

Vị đầu bếp này khả năng nấu hợp khẩu vị em?- không tệ - Ngụy Thương cười nhẹ.

- Tống Khiêm, cảm ơn anh- Em chuẩn bị đi.

Tối nay anh đưa em đi dự tiệc.- dự tiệc???- không phải trước giờ em vẫn thích sao?

- hắn hỏi nhẹ.- à không.

Không có gì.

- Ngụy Thương suy nghĩ, cậu từng nói rất muốn đi dự tiệc cùng hắn chỉ vì ở nhà quá buồn chán.Bỏ đi, dù gì ở nhà hiện tại cũng không có gì để làm.

Đi du lịch thì cũng nhiều và chán ngấy rồi.Đêm đến, Ngụy Thương đem li rượu ra ngoài ban công ngồi 1 mình.

Cả 1 buổi tiệc không 1 chút tin tức gì về thân phận của Tống Khiêm.

Bọn họ 1 mực gọi hắn là ngài Tư lệnh với thái độ cung kính.

Đương nhiên, cậu là vị hôn thê của hắn, nên không 1 ai dám làm khó cậu, tất cả đều một thái độ hết sức cẩn trọng.

- sao vậy??

Không vui?Giọng nói quen thuộc này cậu yêu thích đến mức độ nào rồi.

Nghe 1 chút là đoán được ai.

Ngụy Thương ngước lên nhìn người đang đứng trước mặt.

Ánh mắt hắn xoáy sâu vào đáy mắt cậu, vẫn nụ cười bình thản như vậy nhưng cậu chợt hiểu ra, nụ cười này của hắn thật hờ hững.- Tống Khiêm, nếu 1 ngày anh bỏ tôi.

À ví dụ anh yêu 1 người khác.

Anh có phải sẽ vứt tôi ra đường không??- sao em nói vậy?- tôi chỉ đang ví dụ.- em là do anh mang về.

Vứt cái gì mà vứt.

Anh chỉ hi vọng em ở bên cạnh anh là được.- thật chứ ??Hắn cười đáp lại chắc nịch:- thậtNhưng cậu luôn cảm thấy bất an.

Không hiểu tại sao.- nếu em không thích thì hãy nói là không thích.

Ở thế giới này, mọi thứ anh đều có thể cho em.- phải.

Tôi không thíchTống Khiêm nhíu mày:- Anh đã cho em rất đầy đủ.

Không lo nghĩ điều gì- không.

Anh rất chiều ý tôi.

Nhưng thứ anh cho tôi không phải tình yêu."

Anh không hề tin tưởng tôi, trong mơ hồ nhận thức của tôi anh luôn có bí mật không thể chia sẻ.

Anh lạnh nhạt xa cách tôi ở 1 khoảng nào đó mà tôi không với tới được " Hắn đơ người, cứ vậy nhìn cậu như thể chìm đắm trong 1 kí ức hỗn độn nào đó.

Cho đến khi cậu ngủ mất.

Hắn lặng lẽ đưa tay áp má cậu:- không phải em là sợ tình cảm của tôi sao??
 
Chiếm Hữu Tù Binh
Chap 4


Sáng hôm sau , Tống Khiêm lại đi vắng không có ở nhà , Ngụy Thương đã quá quen thuộc với màn ẩn hiện này của hắn nên cũng chỉ hỏi qua qua hắn đang ở đâu , nhưng lúc này người hầu bên cạnh cậu liền lên tiếng nói : -Thiếu gia , ngài Tư lệnh đang ở căn phòng cuối tầng 3 đợi ngài .

-Hửm - Nguy Thương ngẩng lên - không phải hắn nói không muốn ta lên tầng đó ....-Ngài ấy ra lệnh vậy thưa ngài .

-ừm , vậy cô có thể đưa ta lên đó chứ ? căn nhà rộng quá ta sợ lạc .

Ngụy Thương cười nhẹ , như là xấu hổ nói với người hầu bên cạnh -dạ vâng , thưa thiếu gia .

Căn phòng tối càng ngày càng gần khiến Ngụy Thương có chút tò mò và hơi sợ .

Nhưng khi nghĩ đến Tống Khiêm có bất ngờ dành cho mình , cậu liền không e dè mà bước đến gần hơn .

Người hầu sau lưng giúp cậu đẩy cửa đi vào .

Bên trong lạnh tột độ , nhưng thế giới bên trong căn phòng hoàn toàn khác so với những gì bên ngoài diễn ra khiến cậu có chút bất ngờ .

Những ánh sáng màu xanh vi tính chiếu ra từ trên màn hình lớn trên tường ngay trước mặt cậu , những con số nhảy nhót khiến Ngụy Thương thất thần , có chút quen thuộc nhưng cậu không thể nhớ ra là đã gặp nó ở đâu .

-Tống Khiêm ?

Người vẫn chưa thấy đâu cả , Nguy Thương hơi hoảng quay lại định hỏi cô hầu kia , thì đột nhiên thấy cô ta đang đứng cạnh 1 chiếc gương trong suốt màu aqua : -Thiếu gia , ngài thấy sao ?

-Đừng có nghịch , Tống Khiêm mà ngươi nói đang ở đâu ?

-Thiếu gia ngài đến đây xem đã , tôi vừa phát hiện ra một thứ ...Cô ta không đáp lại mà trực tiếp chỉ chỉ vào chiếc gương aqua kia .

Ngụy Thương vốn đang quá tò mò về nó nên quay xung quanh , lén lén lút lút nhìn rồi lại gần chiếc gương .

Nhưng 1 khắc sau khi tiến gần chiếc gương muốn xem thử , thì có 1 bàn tay đằng sau đẩy cậu ngã vào chiếc gương đó . ....Tống Khiêm cố gắng chạy hết sức có thể lên tầng 3 , cảm giác khi trái tim hắn nhảy lung tung không ổn định , hắn phát giác ra có người cố gắng đẩy Ngụy Thương vào gian phòng kia , thứ mà có chết hắn đều chỉ muốn khóa lại ném đi , nhưng nếu làm vậy , Ngụy Thương nhất định sẽ không còn thuộc về hắn nữa .

Khoảnh khắc lên đến nơi , hắn trở nên tuyệt vọng , khi mà nhận ra ánh mắt mà Nguy Thương dành cho hắn không còn là thâm tình của ngày hôm qua nữa , thay vào đó là 1 ánh mắt trở nên căm hận hắn đến tận xương tủy .

-Ngụy Thương !!!Tống Khiêm tiến lên 1 bước , hắn cảm thấy 1 bước này thật gian nan .

Nhưng Ngụy Thương lùi lại , lạnh lùng nhìn hắn : -Đưa tôi về , Lý Tống Khiêm , anh không thể đối xử với tôi như vậy được , tôi không phải trò đùa của anh , đưa tôi về .

Tên thật của hắn là Lý Tống Khiêm , thế giới Ngụy Thương đang ở là thế giới ảo do hắn tạo ra , mục đích chỉ để giam cầm cậu .

Lý Tống Khiêm bất lực nhìn cậu .

Hắn quay sang người hầu bên cạnh lúc này đã hóa thành mảnh sáng xanh nhạt bé bằng đốt ngón tay , lạnh nhạt lên tiếng : -Thì ra ngươi chính là con virus mà ta bỏ sót ....
 
Chiếm Hữu Tù Binh
Chap 5


Trong quá khứ , hành tinh PISCES xinh đẹp :Ngụy Thương là hoàng tử trẻ tuổi nhất của hành tinh , cậu có cha mẹ , có các anh chị xinh đẹp tài giỏi , Không những thế , vì là em út nên cậu được cưng chiều nhất , tất cả mọi người đều yêu quý cậu .

Nhưng ngày hôm đó , là ngày bi kịch đã xảy ra , đoạn kí ức đó đến với cậu nhanh tới mức cậu chỉ nghĩ đó là một ác mộng , khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu .

Ngày hôm đó , hành tinh của cậu bị người ta đánh chiếm , người nhà cậu bị người ta giết hại , dân chúng đau khổ chạy nạn khắp nơi , mà quân địch , chính là hành tinh láng giềng –CAPRICORN.

Cậu cùng đám người bỏ chạy về hướng núi phía Bắc , dòng dã suốt 3 ngày 4 đêm không kịp nghỉ .

Quân triều đình kẻ thì bị bắt người thì bị giết , anh em cha mẹ lần lượt biến mất không rõ sống chết thế nào .

Giữa lúc mạng người là quan trọng nhất , Ngụy Thương lại đi cưu mang 1 người bị ngất ở bên sườn núi , mặc cho người khác khuyên nhủ cậu rằng , mạng mình còn không cứu nổi huống chi là người khác .

Ngụy Thương đem theo hắn về , nhưng người này chỉ bị vết thương ngoài da , không có gì bất ổn .

Chỉ là hắn không nói gì , lặng lẽ nhìn cậu bất cứ lúc nào có thể .

- Cậu không thể nói sao ?

Hắn không làm biểu cảm gì , chỉ cúi mặt xuống , Ngụy Thương mỉm cười dịu dàng : - Không sao , tôi giỏi đoán được tâm ý của người khác lắm đấy , nên cậu cần gì cứ biểu thị cho tôi biết .

Người thanh niên ít nói , cậu đặt cho hắn 1 cái tên là A Lam , vì cảm giác hắn giống với huynh trưởng ít nói của mình tên là Ngụy Lam Tuân .A Lam không bất bình gì với cái tên này , thậm chí hắn bày tỏ sự chấp nhận bằng cách khi cậu gọi 2 chữ A Lam cũng vui vẻ chạy đến .

- Cậu đó , thấy mấy cô gái kia chưa , cứ nhìn thấy cậu là liền đỏ mặt tía tai , haha , A Lam , cậu có sức hút như vậy liền chia cho tôi với .

A Lam quay lại nhìn các cô gái kia , thi thoảng họ vẫn len lén nhìn mình , hắn cau mày , sau đó lại cúi xuống cố gắng gắn cho bằng được đôi dép đứt của Ngụy Thương .

Làn da hắn trắng tái , khiến cho Ngụy Thương không khỏi suy đoán , chắc là vị thiếu gia nhà nào được cưng chiều từ nhỏ nên mới trắng không dấu vết thế này , mà tốc độ hồi phục vết thương cũng nhanh đến chóng mặt , nhưng đến khi thấy hắn làm những công việc nặng , cậu mới vứt bỏ ngay cái suy nghĩ đó , thành thục đến mức này thì không hẳn là 1 thiếu gia nhà giàu rồi .
 
Chiếm Hữu Tù Binh
Chap 6


Lẩn trốn được 1 tháng yên bình , ngày A Lam rời đi lại không yên bình như thế nữa .

A Lam biến mất đột ngột , Ngụy Thương chỉ có thể xin đoàn người kéo dài nửa ngày nữa , cho đến khi có người báo gấp , quân đoàn V9IRON65 của CAPRICORN đã kéo gần tới , Ngụy Thương không thể đợi được nữa đành lên đường , cậu chỉ có thể cầu may mắn cho A Lam mà thôi .

Nhưng việc gì đến cũng phải đến , bọn họ bắt buộc phải chạm trán V9IRON65 .

Đám lính kia không chọn cách giết mà bắt đám người họ về làm tù binh .Một số trong đó nói : - Nhị Hoàng tử thật kì lạ , cái hành tinh này thì còn 1 đám người này thôi chứ còn ai đâu , giết sạch đi cũng chẳng còn gì ngáng đường .

- Bớt cái miệng , ngài ấy nói số người này bắt buộc phải để lại , không được gây tổn thương cho kẻ nào .

Tiếng hành tinh CAPRICORN Ngụy Thương có hiểu đôi chút , vì cậu đã được ba mẹ cho theo học từ năm lên 9 tuổi .

Cậu thở phào nhẹ nhõm , hiện tại cả đoàn người bọn họ ít nhất vẫn còn giữ được mạng sống .

2 ngày sau , bọn họ bị đưa về CAPRICORN , Ngụy Thương dao động 1 tiếng trong lòng , từ nay có lẽ cho đến cuối đời , sẽ không còn gì là 2 chữ quê hương nữa , dù có về , thì nơi đó cũng không còn những con người mà cậu yêu quý nữa .

Cậu bị nhốt trong phòng riêng tách biệt với đám người kia .

Ngụy Thương cũng chẳng thấy lạ vì có lẽ thân phận cậu khác với họ chăng , nhưng nếu nghĩ kĩ ra thì bây giờ cậu đâu còn là Hoàng tử nữa đâu , số người PISCES tồn tại quá ít , cậu căn bản cũng không thể chuyển mình để đối kháng với họ , vậy cậu còn tác dụng gì ? ngày thứ 3 bị nhốt : Bên ngoài có tiếng mở cửa lạch cạch , Ngụy Thương ngước nhìn , cửa vừa mở ra cậu hơi ngẩn người .

Chính là A Lam của cậu .

Ngụy Thương vui mừng chạy ra ôm lấy hắn nói : - A Lam , anh đây rồi , anh không sao , may quá , tôi thật sự lo cho anh .

Ngỡ là A Lam sẽ không nói gì , thì đột nhiên hắn giơ 1 tay ôm lấy cậu , kéo sát cậu như khảm vào thân thể hắn , 1 tay hắn xoa tóc cậu .

Nguy Thương thấy hành động bất ngờ này sững người ra vài giây , cậu đẩy hắn ra nói nhỏ : - A Lam mau trốn đi , họ sẽ bắt được anh mất .

Tôi không biết họ làm gì với người của mình , nhưng tôi nghĩ họ có âm mưu gì đó .

Nhưng A Lam không tránh , hắn mỉm cười .

Nụ cười nhạo khiến cậu thất thần .

Để ý kĩ mới biết , hắn từ đầu đến cuối là 1 bộ lễ phục cao quý , những thứ cao quý ở xứ CAPRICORN Ngụy Thương đều đã được thấy qua , hắn thậm chí còn khoác lên người bộ lễ phục dành riêng cho các vị Hoàng Tử ở hành tinh này .

Ngụy Thương không tin vào mắt mình nữa , cậu đẩy A Lam ngay trước mắt ra , đôi môi hắn vẫn giữ nét cười nhưng lạnh ngay tức khắc .

- A Lam ?

- Hửm , tôi đây ! – A Lam nhướn mày , giọng hắn dịu dàng hết sức có thể .

- Anh .. anh là ai ?

- Tôi ? em muốn tôi là thân phận gì , tôi liền là thân phận đấy .

- Không , anh không phải là A Lam , anh là Hoàng Tử CAPRICORN , là kẻ thù của tôi , cả nhà anh , không trừ 1 ai đều là kẻ thù của tôi .

Ngụy Thương có hơi chật vật , như không tin thanh niên mà cậu cứu sống đó lại là A Lam cậu hết mực bảo vệ .

- Tôi là nhị Hoàng tử của CAPRICORN – Lý Tống Khiêm , và cũng là A Lam , em muốn gọi thế nào cũng được .

- Không .

Lý Tống Khiêm nhàn nhạt lên tiếng : - Ngụy Thương có lẽ em nên hiểu , bây giờ em là chiến lợi phẩm lớn nhất của tôi .

Em không còn quyền lựa chọn gì cho dù là hiện tại hay tương lai , ở bên tôi hay thoát khỏi tôi .

- Anh không có lý do gì.....- Ngụy Thương không cầu mong có thể trả thù được cho hành tinh và gia đình của mình .Cậu chỉ là 1 kẻ bất tài , cậu không còn gì để bảo vệ nữa rồi , bây giờ chỉ cầu mong hắn một nhát giết chết cậu ....

- Tôi có lý do ...Lý Tống Khiêm nhìn cậu , nụ cười nhàn nhạt hiện hữu trên đôi môi hắn nhưng chưa từng bị lay động , khiến cậu không thể nào nhìn rõ tâm can của hắn .

- ....

- Tôi thích em , Ngụy Thương , đây là lý do duy nhất để tôi ép em phải ở bên mình , đồng thời giữ lại mạng của em và những người ở hành tinh PISCES .

Em có đủ 3 tháng để khiến tôi chán em , ngoại trừ việc chống đối tôi , miễn là đừng vượt qua giới hạn là được .

Ngụy Thương cười gằn : - Anh là đang xem nhẹ ý chí trả thù của tôi ?

- Em sẽ không .

- ......

- Quân đội triều đình đều đã bị giết chết , hiện tại trong tay em đều không nắm giữ binh lực , hơn nữa tôi đang giam giữ những người dân của em , chỉ cần em có dấu hiệu phản kháng , tôi lập tức xử tử bọn họ theo cách đau đớn nhất , rồi sẽ đến em .

Chưa bao giờ Ngụy Thương phải trải qua cảm giác này , như là đau đớn , như là thất vọng , thêm một chút nghẹt thở vì hết thảy sự tự do đều bị khống chế .

Cậu từng là vị Hoàng tử kiêu hãnh đó .
 
Chiếm Hữu Tù Binh
Chap 7


-Tôi đồng ý ...

Rồi sẽ có một ngày hắn phải chán cậu , tốt nhất là chán đến nỗi không muốn nhìn thấy mặt nhau .

Nhưng lạ một cách khó hiểu là cậu càng cố tránh xa hắn , thì hắn lại càng tỏ ra có hứng thú với cậu , cậu được đưa đến một căn biệt thự ở gần biển , việc mỗi ngày làm là đợi hắn về . ==============================================================Hôm nay vẫn như mọi khi , tỉnh dậy thấy bên giường trống trơn , Ngụy Thương biết người bên cạnh đã đi ra ngoài rồi , phải , trong mắt cậu dù hắn là kẻ xấu xa thế nào , dù hắn chính là kẻ thù đem quân đến hành tinh cậu giết chết dân tộc mình , thì có một sự thật khiến cậu bội phục là : hắn luôn giữ tác phong của một quân nhân , sáng dậy sớm , đi ngủ đúng giờ , ăn đúng bữa .

- Thiếu gia , ngài tỉnh .

Nhị Hoàng tử đã cho người chuẩn bị bữa sáng cho ngài .

- Ừm .

- Tôi đỡ ngài dậy .

- Không cần , tôi tự đi được .

Người hầu thông báo , tối nay cậu bắt buộc phải theo nhị Hoàng tử đến hoàng cung cùng hắn .

Ngụy Thương gật đầu lấy lệ tiếp tục ăn phần soup của mình , đây có lẽ là lần đầu tiên cậu theo hắn ra ngoài kể từ khi lập khế ước một tuần .

Còn may cậu chưa bị trầm cảm vì phải ở nhà suốt ngày .

Lý Tống Khiêm cho người đến trực tiếp thiết kế một bộ quần áo riêng cho cậu .

Người thiết kế nổi tiếng này tên là Evi Willam , và anh ta được lệnh không được phép nhìn mặt cậu , sẽ có người hầu trong nhà giám sát .

Ngụy Thương không thèm quan tâm những quy tắc rườm rà mà Lý Tống Khiêm đặt ra , cậu lặng yên làm theo lời người thiết kế .

Lý Tống Khiêm là người khó hiểu , trừ người hầu trong nhà ra , người đầu bếp PISCES được hắn mời đến dù là nữ hay nam cũng không được phép tiếp xúc với cậu , tưởng mình đang giữ một món trân bảo quý giá đi ?- Tôi đã đo xong số đo , cậu muốn bộ lễ phục của mình sẽ như thế nào ?

Nếu không cần , tôi có thể ....- Hãy làm cho tôi bộ trang phục Domino PISCES .

Willam thoáng giật mình : - Thiếu gia , ngài biết rõ là...- Vì ta biết rõ hành tinh của mình đã bị hủy diệt bởi người CAPRICORN nên mới yêu cầu vậy .

- Tôi ....- Anh không có quyền từ chối , tôi có thể nói với hắn bất cứ lúc nào về vấn đề anh nhìn lén tôi nãy giờ .

Willam ngậm miệng , lập tức gật đầu rồi lui ra ngoài .

Đến khi hắn gặp Lý Tống Khiêm bên ngoài , bèn lau mồ hôi trên trán nói nhẹ : - Họ Lý này , cái này ..... cậu nên suy nghĩ kĩ trước khi yêu cái người trong kia ....- Sao ?- Vì cậu có yêu cũng không yêu nổi hắn đâu .

Lý Tống Khiêm nghe việc Willam nói , không nói không rằng , trầm tư thật lâu bên bàn làm việc của mình .

Hắn lặng lẽ ngắm nhìn người phụ nữ trong ảnh , bên trong rõ ràng là một người phụ nữ , nhưng lại mặc trang phục truyền thống Domino của đàn ông hành tinh PISCES .

Thần thái của bà tỏa ra một khí chất vừa nhu vừa cương , lại rất cao quý , khiến người ta không thể nào rời mắt .

Không hiểu vì sao , hắn đột nhiên lại mong chờ tối nay đến thế .

Có yêu cũng không yêu nổi à ?

Vậy hắn càng muốn chờ xem .

- Thưa ngài , tôi có chuyện cần báo với ngài .

Lý Tống Khiêm dứt ra khỏi suy nghĩ , hắn ngồi vào ghế nói : - Vào đi .

Người đi vào là một người cao lớn , hắn bị bịt mất một bên mắt , do vậy nét mặt cương nghị của hắn trở nên u ám hơn .Hắn cúi người chào Lý Tống Khiêm , sau đó đặt lên bàn một tập hồ sơ mỏng : - Thuộc hạ đã đi tra hành tung của đại Hoàng tử và Hoàng Hậu ngày hôm đó không hề có điều gì bất thường .

Những nơi mà họ đi vào 1 tháng đó đều là hoàng cung , nhà hàng Starbucks , và dinh thự tể tướng Đa Lê Anh , còn lại đều không có gì cả .

Tôi cũng đã điều tra về những người họ gặp mặt nhưng đều tuyệt nhiên không liên quan gì đến trận đánh của ngài đến hành tinh PISCES.

Lý Tống Khiêm trầm tư suy nghĩ , về sau hắn mới nói : - Ta cũng nghĩ là vậy . thế lực của họ không thể nào mạnh như vậy .

- Dạ ?

- Khoa học của đám người đó tân tiến đến mức ta không thể tin được , chỉ cần một vòng tròn đen trên không trung có thể hút ta qua một không gian nào đó , đến khi tỉnh dậy ta đã thấy Ngụy Thương .

- Ngài có thể điều tra Thiếu gia ...

- Không , không phải em ấy .

Lý Tống Khiêm nhìn vào bức ảnh trên bàn : - Sự gặp gỡ ta khiến em ấy bàng hoàng , cảm xúc đó không phải là giả , ta dám chắc .
 
Chiếm Hữu Tù Binh
Chap 8


Trời tối , Willam đúng giờ có mặt tại căn biệt thự của Ngụy Thương , trang phục Domino PISCES ngoài dự liệu của cậu còn đẹp hơn gấp ngàn lần cậu tưởng tượng ra , Willam ngây người nhìn cậu , anh ta cảm thán một câu :- Không biết là họa hay phúc nữa .

Lý Tống Khiêm nghe được , ho nhẹ một cái . mọi người đều quay lại nhìn hắn , ngoại trừ Ngụy Thương .

Willam thấy hắn liền gật đầu chào hỏi rồi đi ra ngoài .

Lý Tống Khiêm cũng ngầm đưa mắt ra lệnh cho tất cả đều đi ra ngoài .

Đến khi cả phòng không còn ai , im ắng lạ thường , hặn mới bước đến chỗ cậu đang đứng , hai tay liền xoay người cậu lại .

Ánh mắt hắn tỏ vẻ tán thưởng , đôi tay vuốt ve lấy gò má cậu .Ngụy Thương lạnh lùng tránh mặt đi , cậu chán ghét sự động chạm của hắn , cảm giác gò bó ngày cạnh mãnh liệt .

- Đây là quốc phục của dân tộc tôi .

- Ừ ..Thấy hắn không có vẻ gì ngoài ánh mắt si mê đang nhìn cậu , Ngụy Thương giật mình nhìn hắn : - Anh không hề cảm thấy tôi đang sỉ nhục anh sao ?

- Sao em nghĩ vậy ?

- Hành tinh chúng tôi đã không còn , nhưng tôi mặc như vậy là đang cố tình chọc tức anh không phải sao ?

Lý Tống Khiêm một thời khắc ánh mắt chợt lạnh đi , hắn cười như có như không liền buông Ngụy Thương ra hỏi : - Em không tiếc đủ mọi cơ hội để chọc tức tôi nhỉ ?

- Tôi căm hận anh , nếu anh sợ mình có thể chết bên gối lúc nào , thì sao còn không mau giết tôi đi ?

Thấy khuôn mặt Lý Tống Khiêm tối lại , Ngụy Thương cười nhạt , phải rồi , 1 đao chém chết cậu đi , nếu đã không còn đủ năng lực phản kháng thì sống trên đời cũng vô ích .

Một lát sau , Lý Tống Khiêm lấy lại bình tĩnh cười nhẹ : - Ngụy Thương , khiêu khích tôi là khiêu khích mạng sống của mấy trăm người dân đang bị bắt làm tù nhân của tôi đấy .

Qủa nhiên sự uy hiếp của hắn có tác dụng , Ngụy Thương liền đứng im , ánh mắt lãnh đạm như cũ .

Nhưng lại vô thức khiến cho Lý Tống Khiêm khó chịu .

Hắn nắm lấy tay Ngụy Thương hôn một cái lên mu bàn tay cậu : - Biết điều thì một lát nữa ngoan ngoãn cho tôi . ===Chiếc xe đưa Lý Tống Khiêm và Ngụy Thương đi đến trước cửa một toà dinh thự thuộc về hoàng cung , nơi yến tiệc diễn ra vào tối nay .

Khi họ vừa bước vào đến cửa sảnh , tất cả mọi con mắt đều đổ dồn lên người hắn và cậu .

Ngụy Thương không thể phủ nhận rằng thật ra Lý Tống Khiêm có sức hút rất lớn .

Vậy nhưng khuôn mặt hắn , ngoại trừ nụ cười nhàn nhạt ra thì không còn một biểu cảm nào khác .

Vị Hoàng đế CAPRICORN trong quá khứ từng khiến cậu tò mò , thì nay đang ngồi phía trên cao nhất , sáng nhất , long lanh nhất , nhưng so với quá khứ cậu từng rất ngưỡng mộ ông ta , thì bây giờ mọi thứ đều giảm đi đáng kể ., trong mắt cậu không còn gì ngòai thù địch .Ông ta có một thần thái và gương mặt so với Lý Tống Khiêm không khác gì , cũng lạnh nhạt và tuyệt tình như thế , nhưng ông ta , cậu không dám chắc tuổi thật , vì trông ông ta thật sự rất trẻ , người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là 30 - 31 tuổi , thậm chí còn nghĩ với Lý Tống Khiêm thật sự là anh em .

Nhưng ông ta , khi thấy cậu thì chợt sững người , ánh mắt dán chặt lên cậu , 1 giây nào đó cậu nhận ra một sự nuối tiếc , day dứt , cùng lưu luyến trong mắt ông ta .Lý Tống Khiêm có lẽ nhận ra được , ánh mắt hắn khinh bỉ nhìn cha mình , hắn nói : - Nhi thần tham kiến bệ hạ !!

Lý Giang giật mình , đôi mắt thoát khỏi người Ngụy Thương , ông ta khôi phục nét mặt , nhàn nhạt nhìn Lý Tống Khiêm : - Miễn lễ !- Nhi thần tạ ơn .

Rồi hắn kéo Ngụy Thương định rời đến chỗ của 2 người đã được sắp sẵn .

Thì chợt hoàng đế lên tiếng : - Nhị hoàng tử năm nay cũng 27 tuổi rồi nhỉ ?- Phải , nhi thần đã tròn 27 tuổi từ sau ngày thành công chiếm được hành tinh PISCESNghe vậy , mọi người trong đây nín thở chờ đợi , ai chẳng biết mối quan hệ giữa vị hoàng đế đáng kính của họ cùng với vị Nhị hoàng tử mà trước đây ngài một mực cưng chiều kia đang dần rơi vào bế tắc , kể từ khi người phụ nữ quan trọng nhất của đời họ đã ra đi vĩnh viễn - hoàng quý phi Ngụy Triều Anh , cũng chính là mẹ của hắn .

Lý Tống Khiêm đã phải trải qua sự dằn vặt đau khổ không khác gì cha hắn vào 3 năm trước sau khi mẹ hắn ra đi trên mảnh đất quê hương của chính bà - PISCES , tội lỗi lớn nhất của cha hắn , chính là không tin tưởng sự trong sạch của bà , khiến bà ngậm ngùi rời đi trong sự lạnh nhạt , và bị ám sát .

Khi đó hắn đã xin hoàng đế không được động đến PISCES , đến 3 năm sau , sau khi hận thù đã tích tụ đủ , hắn sẽ về tàn sát cả nơi này .

Và cha hắn đã đồng ý .

Mọi người trong sảnh ngầm đổ mồ hôi lạnh , sau khi nhận thấy ánh mắt Lý Tống Khiêm lạnh dần .

Hắn chợt nhận ra tay mình đang bị nắm chặt , Ngụy Thương ngước đôi mắt căm hận lên nhìn hoàng đế .

Trong khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt cậu , hắn đã mỉm cười .

Căn bản chẳng ai ở đây dám ho he nửa lời vì Lý Tống Khiêm cũng là một nhân vật chẳng phải dạng vừa , không chỉ vị trí là hoàng tử được yêu nhất , thậm chí hắn còn nổi tiếng về sự tàn nhẫn cùng mưu trí .

Hoàng đế ho khan một tiếng , nhìn về phía Ngụy Thương , rồi nhìn về phía Lý Tống Khiêm , khuôn mặt ông ta trầm xuống : - Sau bữa tiệc , con phải đến gặp ta , cùng với hắn - ông ta chỉ vào Ngụy Thương , sau đó lệnh cho họ về chỗ ngồi .

Đôi bàn tay mà Lý Tống Khiêm đang nắm , chẳng khác nào một viên đá lạnh , hắn nắm lấy tay cậu mò đặt vào bên trong lòng bàn tay mình , kéo về phía áo chiếc áo choàng dày cộp của hắn , như là muốn sưởi ấm .

Nhưng Ngụy Thương căn bản không hề để tâm .

Cậu đang nghĩ đến sự sỉ nhục âm thầm mà mình phải gánh chịu .

Đường đường hoàng tử của cả một hành tinh , được tôn kính , uy nghiêm , nhưng bây giờ lại phải đứng trước mặt kẻ đã tấn công hành tinh mình , giết chết cha mẹ anh chị em mình , như một sủng vật lấy lòng hắn .
 
Chiếm Hữu Tù Binh
chap 9


Cánh cửa lại một lần nữa mở .

Người bước vào lần này là một thiếu niên trẻ tuổi , anh ta nhìn có vẻ mới 23 -24 tuổi thôi .

Nhưng người này cũng không kém cạnh Lý Tống Khiêm , hắn đi đến đâu , sự chú ý rơi vào hắn đến đó .

Hắn bước đến gần Hoàng đề , cúi chào ông ta , sau đó cười cười lấy lệ : - Thần nhi Tham kiến Hoàng đế bệ hạ Câu nói một mực bày tỏ sự cung kính của hắn không làm giảm sự phẫn nộ ngày càng gia tăng của hoàng đế , ông ta phất tay nói : - Tam hoàng tử , hôm nay là ngày đính ước của ngươi với Đa tiểu thư , ngươi là nhân vật chính của ngày hôm nay , tại sao lại có thể đến muộn ?

- Con xin lỗi , dọc đường kẹt xe ...

- Kẹt xe ?

Ai có thể ngáng đường một Hoàng tử như ngươi ?

Người của Hoàng gia đều có con đường riêng để đi , ngươi nói ngươi kẹt xe ?

Hoàng đế tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Tam hoàng tử : - Lý Tống Anh , ngươi coi thường hôn sự mà ta ban cho ngươi ?

- Nhi thần không dám .

- Ngươi ....

- Hoàng đế bệ hạ - bỗng nhiên một tiếng nói vang lên thu hút sự chú ý của hoàng đế Ngụy Thương để ý , thấy cô gái vừa bước ra , rụt rè tiến đến , cung kính chào hỏi xong , cô liền nói : - Hoàng đế bệ hạ , thật ra ban nãy Tam hoàng tử đã đến đón thần nữ , nhưng giữa đường thần nữ bị đau bụng , nên ngài ấy rất lo lắng , ngài ấy đã đưa thần nữ đến bệnh viện .

Vì sợ sự chậm trễ sẽ làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người ở đây , nên thần nữ đã khuyên nhủ ngài ấy nên quay về .

Ngài ấy đã để người lại , đợi đến khi thần nữ hồi phục lại mới đến đón .

Hoàng đế nghe xong , sắc mặt dịu lại , ông ta nhìn Lý Tống Anh hỏi lại : - Chuyện có đúng là như vậy không ?

Lý Tống Anh ngờ nghệch nãy giờ vội lên tiếng đáp : - Vâng thưa bệ hạ .

- Hai ngươi đấy , không thể phụ sự kì vọng của ta cùng Tể tướng Đa được , biết chưa ?

- Dạ .

- Về chỗ ngồi đi , yến tiệc sắp bắt đầu rồi .

Đa Khiết - Đại tiểu thư của tể tướng , tính tình ôn hòa , được chỉ hôn với Tam hoàng tử .

Khi cô ấy đi lướt qua Lý Tống Khiêm , ánh mắt dừng nơi hắn có đau lòng , có tiếc nuối , rồi rời đi .

Ngụy Thương như có như không cảm nhận được , vì cậu không thể rời mắt khỏi cô ấy một giây nào .

- Nhìn gì mà chăm chú vậy ?

- Người bên cạnh lên tiếng , khiến cho Ngụy Thương giật bắn mình - Tôi ...- Không hiểu sao cậu chợt cảm thấy lúng túng .

- Ăn bánh đi ... em không nên uống rượu , tôi sẽ sai người chuẩn bị một ly hoa quả cho em .

Hắn ân cần , cậu bài xích .

Ngụy Thương không nói , tay cầm dĩa cắt miếng bánh cho vào miệng , vị ngọt dịu của bánh lan tỏa trong miệng lại trở nên đắng ngắt .

Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh người chị đã mất của mình , nếu chị còn sống , chắc hẳn sẽ tầm tuổi Đa Khiết , cũng ân cần dịu dàng như vậy .

- Ngon chứ ?

- Lý Tống Khiêm tiếp tục hỏi - Cũng được .

Hắn cười nhẹ , lấy giấy lau miệng giúp cậu : - Vậy sau này tôi sai người làm bánh phu thê giúp em .

- Bánh phu thê ?

- Phải , hành tinh CAPRICORN có tập tục , đến lễ đính hôn phải có bánh phu thê .

Ngụy Thương nhắm mắt thở dài , cậu sao không thể nhớ được chứ , hình ảnh chiếc bánh ăn sâu vào tiềm thức của cậu , bây giờ nhớ lại , lại đau lòng đến thế .

- Là anh sai người đem chiếc bánh Phu thê có độc cho chị gái tôi vào ngày lễ đính hôn của cô ấy ?

Người bên cạnh ngẩn người , hắn im lặng đưa tay rót rượu bên cạnh , một lát sau hắn lên tiếng : - Không phải tôi , là người của tôi , tôi không nỡ hại cô ấy .

- Cũng là hại , Lý Tống Khiêm , tội ác của anh , tôi có băm anh thành ngàn mảnh cũng không rửa hết mối thù của tôi .

Lý Tống Khiêm im lặng , hắn không thể nói được gì .

Công nhận lời cậu nói , ngày đó cho dù người của hắn không hạ độc nhầm chị gái cậu , thì cũng là độc dùng để hạ độc cha ruột cậu , rồi cũng sẽ có người phải chết , nhưng nào ngờ lại giết cô ấy đúng vào ngày mà cô ấy đang thật hạnh phúc .Nhưng về sau , vì cái chết của cô ấy , kế hoạch bị thay đổi , ngay ngày hôm sau , hành tinh PISCES chính thức tuyên chiến với CAPRICORN vì cái chết này .

Bên phía cửa chính lại một lần nữa vang lên : - Đại Hoàng tử đến .

Hoàng đế đang định quở trách hắn thì Hoàng hậu bên cạnh đã lên tiếng trước : - Tống Đại , sao giờ này con mới đến , có biết là mọi người đang chờ con không , ta biết là con lịch trình công việc dày đặc , nhưng không thể như thế , lát nữa hãy đến tòa nhà Alpha chịu phạt .

Tòa nhà Alpha chẳng qua chỉ là một thư viện trong hoàng cung , ngày bé bệ hạ thường bắt các vị hoàng tử lười học đến đó để giáo huấn .

Nhưng giờ họ đã lớn , ai cũng biết thực ra nơi đó là nơi yên tĩnh nhất , có thể nói là khu nghỉ dưỡng cũng nên .

- Thần nhi tuân lệnh .

Hoàng đế cười khẩy quay sang Hoàng hậu nói : - Có vẻ em đã tính trước hình phạt cho con trai mình .

- Đó là điều em nên làm , sợ bệ hạ nhọc tâm - Hoàng hậu cúi người cười .

Hoàng đế liếc nhìn Đại hoàng tử , ông ta phất tay : - Về chỗ đi .
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back