Roseanne - Chaeyoung --> Dùng tên này của Chaeng cho khác biệt xíu 🙂) ---Trời về đêm, khu chợ nhỏ ở ngoại ô thành phố đã bắt đầu vắng người.
Những ánh đèn đường vàng vọt, hắt bóng Lisa trên con đường lát đá lấm tấm sương.
Cô gái trẻ ôm chặt túi xách, bước nhanh hơn, trong lòng hơi rùng mình.Tiếng bước chân vang phía sau.
Không phải một người.
Nó quá nặng nề, kéo lê, lại quá nhanh để là của con người bình thường.Lisa quay lại.
Thứ đứng cách cô vài mét khiến hơi thở đông cứng trong lồng ngực.
Đôi mắt đỏ rực, hàm răng nhọn, những móng tay dài sắc lẻm - một con quỷ.Lisa lùi lại, giọng run run:-"M-Mình… mình không tin nổi cái này" đâu…"
Con quỷ cười gằn, lao tới.
Lisa hét lên.Ngay khoảnh khắc đó, một bóng đen lao ra từmái nhà, động tác nhanh đến mức mắt thường khó theo kịp.
Lưỡi gươm dài ánh lên dưới ánh đèn đường, xé toạc màn đêm."
Xoẹt.."
Máu đen bắn tung tóe.
Con quỷ gầm lên đau đớn rồi ngã gục, tan biến thành làn khói đặc.Lisa run rẩy ôm ngực.
Trước mặt cô, người vừa ra tay cứu là một cô gái trẻ, mái tóc nâu hạt dẻ xõa xuống vai, đôi mắt nâu lạnh lùng không chút cảm xúc.
Cô lau thanh gươm dính máu rồi tra lại vào vỏ, giọng nói dứt khoát:-"Đi về nhà.
Ở đây không an toàn cho loại người như cậu."
Lisa mở to mắt.-"C-cô vừa… cô vừa chém… một con quỷ sao?"
Cô gái không đáp.
Chỉ liếc nhìn Lisa một thoáng rồi quay đi.-"Khoan đã!"_Lisa vội chạy theo-" Tên cậu là gì?"
-"Không liên quan"-"Ê, đừng đi mất!"_Lisa cắn môi, nắm lấy tay áo cô.-"Cậu cứu tôi, ít ra cũng cho tôi biết ai đã cứu mạng mình chứ?"
Ánh mắt kia nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn đang níu mình.
Một thoáng ngập ngừng.
Rồi cô gái khẽ thở dài.-"Thợ săn quỷ Roseanne Park..
Đừng tìm tôi nữa."
Rose rút tay, xoay người bước vào màn đêm.
Bỏ lại Lisa ngẩn ngơ, tim đập dồn dập chẳng rõ vì sợ hãi hay vì điều gì khác.---Hôm sau, Lisa vẫn chẳng thể quên gương mặt lạnh lùng ấy.
Trên giảng đường đại học, cô vừa nghe bạn bè tám chuyện vừa thẫn thờ nghĩ ngợi.
Rồi bất giác, cô quyết định: -"Mình phải gặp lại cô ấy."
Và cơ hội đến nhanh hơn cô nghĩ.
Buổi tối, khiVà cơ hội đến nhanh hơn cô nghĩ.
Buổi tối, khi đi ngang qua con hẻm gần ký túc xá, Lisa thoáng thấy bóng dáng quen thuộc ngồi trên nóc nhà, lặng lẽ quan sát.Lisa ngẩng đầu hét lên:-"Này!
Roseanne!"
Cái bóng giật mình, rồi cau mày đáp xuống đất.-"Cậu điên à?
Gọi tên tôi giữa chỗ này làm gì?"
-"Tôi biết mà, là cậu thật!"_Lisa cười sáng rỡ, đôi mắt long lanh.-"Tối qua tôi cảm ơn chưa kịp.
Cảm ơn cậu đã cứu tôi nhé!"
Rose khoanh tay, vẻ mặt lạnh như băng:-"Tôi đã nói, đừng tìm tôi nữa."
Lisa bĩu môi.-"Nhưng cậu cứu tôi.
Ít ra tôi cũng có quyền quan tâm chứ?"
-" Quan tâm?"_ Rose nhướng mày -"Người thường không nên dây dưa với giới thợ săn.
Nguy hiểm"Lisa chống nạnh, không chịu thua:-"Tôi không quan tâm nguy hiểm!
Tôi chỉ biết nhờ có cậu mà tôi còn đứng đây.
Với lại…"_nàng mỉm cười tinh nghịch -" …tôi thấy cậu ngầu thật sự."
Rose thở dài, quay lưng bỏ đi.
Nhưng Lisa nhanh nhẹn chạy theo, líu lo như chim sẻ:-"Này, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
-"...-"Cậu ăn tối chưa?"
-…-"Cậu chuyên săn quỷ à?
Có sợ không?"
Rose cố gắng phớt lờ, nhưng rõ ràng sự im lặng của cô chỉ khiến Lisa hăng hái hơn.
Cuối cùng, cô dừng bước, cau mày:-"Cậu phiền thật đấy."
Lisa cười toe:-"Nhưng mà nhờ tôi phiền, cậu mới không thấy cô đơn đúng không?"
Lời nói khiến Rose khựng lại.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt lạnh lùng ấy thoáng gợn sóng.Những ngày sau, Lisa như cái đuôi bám lấy Rose.
Hễ thấy bóng dáng cô đi qua hẻm tối, Lisa liền chạy theo.
Lúc thì dúi cho cô chai nước, lúc thì kể một câu chuyện ngốc nghếch ở trường, lúc lại hỏi vu vơ:-"Nếu một ngày tôi biến thành quỷ, cậu có giết tôi không?"
Rose chau mày:-" Đừng nói linh tinh."
Lisa cười, đôi mắt cong cong:-"Thấy chưa, cậu quan tâm tôi rồi đó."
Rose im lặng.
Nhưng lòng lại dậy lên một cảm giác lạ.
Ban đầu, cô thấy Lisa thật phiền.
Nhưng dần dần, cái giọng nói ríu rít ấy lại thành âm thanh quen thuộc, như một phần trong đêm tối vốn tĩnh lặng đến ngạt thở của cô.Cô chưa bao giờ thừa nhận.
Nhưng khi Lisa cười, nơi sâu thẳm trong tim Rose lại rung động một nhịp nhẹ nhàng.---Đêm hôm ấy, Rose ngồi trên mái nhà cao, lặng lẽ lau thanh gươm.
Ánh trăng rọi xuống gương mặt nghiêng nghiêng của cô, đẹp nhưng lạnh lẽo.
Từ lâu rồi, cuộc đời Rose chỉ xoay quanh việc săn quỷ.
Cô không có bạn, không có gia đình.
Sự tồn tại như một bóng ma.Vậy mà giờ đây, một cái tên cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí: Lisa.Rose chau mày.
Cô không cho phép bản thân yếu mềm.
Những kẻ săn quỷ không được phép có ràng buộc.
Bởi một khi quỷ phát hiện điểm yếu, mọi thứ sẽ sụp đổ.-"Sóc Chuột!"
Giọng gọi trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ.
Rose giật mình nhìn xuống.
Đúng như cô đoán, cái bóng cao gầy, mái tóc vàng óng quen thuộc đang ngẩng lên nhìn cô, cười tươi đến mức sáng cả góc phố.-"Này!
Tôi mang đồ ăn cho cậu nè!"
Lisa vẫy vẫy chiếc túi nilon.
Chưa kịp phản ứng, Rose đã thấy cô trèo lên bậc thang sắt cạnh tòa nhà, leo một cách vụng về nhưng quyết tâm.-"Lisa, xuống ngay.
Nguy hiểm."
-"Không sao màaa, tôi leo giỏi lắm."
-"Cậu sẽ ngã đấy"Vừa dứt câu, 'rầm!'_ Lisa trượt chân, kêu thất thanh.
Trong khoảnh khắc ấy, Rose lao xuống nhanh như chớp, vòng tay ôm gọn lấy Lisa trước khi cơ thể nhỏ bé ấy rơi xuống đất.Lisa ho sặc một tiếng, mở mắt ra, thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp.
Gương mặt Rose ở gần đến mức cô có thể nhìn thấy từng hàng mi run run.Lisa mỉm cười:-"Thấy chưa, tôi nói rồi.
Cậu sẽ không để tôi ngã đâu."
Rose khựng lại.
Tim cô, lần đầu sau nhiều năm, đập loạn nhịp.---Hai người ngồi bên vỉa hè, Lisa mở túi đồ ăn, chìa hộp cơm ra:-"Nè, tôi mua gà rán.
Ngon lắm.
Ăn chung với tôi đi."
-"Tôi không đói."
-"Đừng bướng nữa.
Người ta bảo ăn gà rán sẽ vui hơn đó."
Rose thở dài, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy miếng gà.
Hơi nóng, mùi thơm lan tỏa.
Cắn một miếng, Rose bất giác cảm nhận hương vị mà đã rất lâu rồi cô không chạm tới: hương vị của cuộc sống bình thường.Lisa cười toe, mắt cong cong:-"Thấy chưa?
Tôi biết ngay là cậu sẽ thích."
Khoảnh khắc đó, Rose bất giác nghĩ: -"Có lẽ mình đã quên mất cảm giác này lâu rồi."
---Những ngày sau, sự xuất hiện của Lisa trở thành điều hiển nhiên trong lịch trình của RoseCứ tối đến, khi Rose đang tuần tra trong thành phố, Lisa lại xuất hiện, tay cầm theo một món ăn nhỏ hay chai nước.
Cô vừa đi vừa huyên thuyên kể chuyện thầy giáo đại học khó tính, chuyện bạn cùng lớp lén crush nhau, thậm chí cả việc Lisa từng trốn học để đi xem phim.Ban đầu, Rose chỉ im lặng nghe.
Nhưng dần dần, cô bắt đầu trả lời ngắn gọn.
Rồi lâu hơn.-"Lisa, đừng đi vào con hẻm này.
Có quỷ xuất hiện ở đó tuần trước"-"Ồ, cậu quan tâm tôi rồi kìa."
Chaeyoung nghiêm mặt:-"Tôi nói nghiêm túc.
Nếu cậu bị thương, tôi…"
Cô ngừng lại, nuốt xuống phần còn lại của câu nói.Lisa nghiêng đầu, nụ cười dịu dàng thay cho trêu chọc:-" Tôi hiểu.
Tôi sẽ cẩn thận."
---Một tối nọ, trong khi cả hai đang ngồi trên nóc nhà nhìn trăng, Lisa bỗng hỏi:-"Rose này, cậu chưa từng nghĩ… sống một cuộc sống bình thường à?"
Rose lặng im.
Thợ săn quỷ vốn không được quyền mơ mộng.
Nhưng ánh mắt Lisa sáng ngời, đầy hy vọng, khiến câu trả lời của cô bị chôn vùi nơi cổ họng.-"…Nếu có thể, tôi cũng muốn thử."
Lisa quay sang nhìn cô, khẽ mỉm cười.-"Vậy thì tôi sẽ cho cậu thử."
-"Cậu định làm gì?"
-"Ngày mai, tôi sẽ dẫn cậu đi ăn kem.
Không có quỷ, không có gươm.
Chỉ có hai chúng ta thôi."
Rose nhìn vào nụ cười ấy, lần đầu tiên không tìm thấy lý do để từ chối.
---Hôm sau, dưới ánh mặt trời hiếm hoi mà Rose chịu để chiếu vào mình, cô bước bên cạnh Lisa.
Quán kem nhỏ ven đường rộn ràng tiếng cười.
Lisa chọn vị dâu, còn Rose bối rối cầm cây kem vani.-"Này, ăn đi.
Kem tan bây giờ."
Rose liếm thử một cái, khẽ nhíu mày vì lạnh.
Lisa bật cười:-"Trời ơi, biểu cảm dễ thương ghê!"
-"Tôi không dễ thương."
-"Có chứ.
Với tôi, cậu dễ thương lắm."
Lời nói thẳng thắn khiến Rose bất ngờ, tim cô lại lỡ một nhịp.
Cô quay mặt đi, che giấu sự đỏ bừng trên má.Lisa nhìn thấy hết, nhưng chỉ cười khẽ, không nói gì thêm.
---Đêm hôm ấy, khi chia tay ở ngõ nhỏ, Lisa vẫy tay chào.-"Hôm nay vui thật.
Cảm ơn cậu, Rose"Rose nhìn theo bóng dáng Lisa khuất dần.
Bất giác, cô thì thầm với chính mình:-"Lisa… có lẽ… cậu đã trở thành ánh sáng duy nhất trong bóng tối của tôi rồi"Trong lòng cô, một điều gì đó đang dần thay đổi.---
End
---🙂) chiều theo ý độc giả viết dài.
Mà viết Rose tui cứ bị quen tay viết thành Chaeyoung nên viết hết rồi mới biết.
Ngồi sửa muốn chết vậy á..Mấy bạn có muốn tui viết Chương 2 rồi kết thúc luôn không? tui chiều theo ý mấy bạn đó hehe hihi =))