Lãng Mạn [Chaelisa] "Dream Toxic"

[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 12: Hôn hôn.


Seoul tháng Mười Hai, gió lạnh rít qua từng khe phố.

Thành phố sáng đèn, người người hối hả trở về nhà, chỉ riêng Lisa cứ bước đi vô định.Áo khoác dày khoác ngoài chẳng đủ để làm ấm đôi vai nhỏ.

Nhưng cái khiến Lisa lạnh lẽo nhất lại chẳng phải gió đông, mà là cuộc cãi vã vài tiếng trước.Chaeyoung, với đôi mắt nâu thẫm, đã nhìn cô đầy giận dữ.-"Em lúc nào cũng vô tâm như vậy sao?"

Lisa siết chặt bàn tay, nhớ lại khoảnh khắc mình gằn giọng đáp trả:-"Unnie thì lúc nào cũng muốn kiểm soát em."

Tiếng cửa đóng sầm lại vẫn vang vọng trong đầu.

Lisa bỏ đi, để mặc Chaeyoung đứng trong căn hộ tối om, không một lời giải thích.Bước chân cô ngày càng nhanh, rồi chậm dần, cuối cùng chỉ còn lê thê trên vỉa hè.

Người qua lại nhìn thoáng qua, chẳng ai nhận ra đó là idol nổi tiếng.

Với họ, chỉ là một cô gái trẻ măng, mặt mày buồn bã, đang cố nuốt nước mắt vào trong.Điện thoại rung.

Một tin nhắn hiện trên màn hình.-"Em ở đâu?

Đêm nay lạnh lắm, đừng cố chấp nữa.

Về đi."

Lisa dừng lại giữa đường, ngón tay run run.

Cô muốn bấm trả lời, nhưng chẳng biết viết gì.

Một mặt, tự tôn mách bảo cô không nên quay về dễ dàng.

Nhưng mặt khác, trái tim lại thì thầm rằng Chaeyoung chính là nơi duy nhất để cô nương náu.Một giờ đồng hồ trôi qua trong lạc lõng.

Khi nhận ra bản thân đã đứng trước cánh cửa căn hộ, Lisa mới chua chát cười.Cô nhập mật mã.

Cánh cửa mở ra, hơi ấm và mùi hương quen thuộc ùa đến, khiến đôi mắt Lisa cay xè.Chaeyoung ngồi trên sofa.

Áo sơ mi vẫn còn nguyên, vài cúc bung ra, mái tóc rối bù như thể cô chẳng buồn chải.

Đôi mắt mệt mỏi chậm rãi ngước lên.Lisa lúng túng đứng im ở cửa.

Chaeyoung nhìn chằm chằm vài giây, sau đó khẽ thở dài.-"Cuối cùng cũng chịu về."

Lisa cắn môi.

Giọng cô nhỏ xíu, yếu ớt hơn cả tiếng gió:-"Em… không định ở lại lâu."

Chaeyoung nhướn mày, đứng dậy.

Từng bước tiến lại gần, chậm rãi nhưng đầy áp lực.

Khi khoảng cách chỉ còn vài cm, Chaeyoung đưa tay chạm nhẹ gáy Lisa, buộc cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình.-"Nói dối.

Em bỏ đi vì giận chị.

Nhưng rồi ai đưa em quay về đây?

Trái tim em đúng không?"

Lisa im lặng.

Hàng mi dài run run, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt.Chaeyoung nghiêng đầu, giọng trầm xuống, vừa như mệnh lệnh vừa như lời cầu xin:-"Em có thể giận chị, có thể cãi vã.

Nhưng đừng bao giờ rời bỏ chị, Lisa."

Lời nói như khóa chặt trái tim Lisa.Chaeyoung siết chặt vòng tay, ghì Lisa áp sát vào ngực mình.

Hơi thở cô đều đặn, nóng hổi len vào tai khiến Lisa run lên từng nhịp.-"Unnie…" _ Lisa khẽ gọi, giọng run run.-"Ừm?" _ Chaeyoung cúi xuống, ánh mắt như nuốt trọn lấy gương mặt Lisa.-"Em… em thấy ngộp quá."

Chaeyoung nở nụ cười nhạt, nhưng không buông ra.-"Ngộp… là vì em còn chưa quen với việc có ai đó giữ chặt mình.

Nhưng Lisa à, chị sẽ không nới lỏng đâu."

Lisa tròn mắt.

Sự cứng rắn ấy khiến cô nghẹn lại, vừa bực tức vừa… thấy an toàn một cách lạ lùng.-"Unnie lúc nào cũng như vậy."_ Lisa cắn môi, cố gắng đẩy nhẹ vai Chaeyoung.

-"Lúc em muốn tự do thì unnie giữ chặt.

Em đâu phải đứa trẻ nữa."

Chaeyoung nhìn cô chăm chú, ánh mắt nghiêm nghị.-"Chị chưa bao giờ nghĩ em là trẻ con.

Nhưng chị không thể chịu nổi nếu một ngày nào đó mở mắt ra mà không thấy em ở bên."

Lisa lặng im.

Tim cô thắt lại, bởi chính mình cũng đã từng sợ cảm giác đó.Chaeyoung đưa tay nâng cằm Lisa, buộc cô phải đối diện.-"Em tưởng chị muốn kiểm soát em sao?

Không.

Chị chỉ muốn giữ em lại.

Vì em hay cười cho cả thế giới, nhưng những lúc khóc thì chỉ có mình chị thấy.

Và chị không muốn bất kỳ ai khác có quyền ở cạnh em trong khoảnh khắc yếu đuối đó."

Nước mắt dâng lên trong mắt Lisa.

Cô quay đi, cố che giấu nhưng Chaeyoung đã kịp áp môi mình lên má, hôn lấy dòng lệ vừa trào ra.-"Đừng khóc nữa, bé ngốc."_ Chaeyoung thì thầm.

-"Khóc chỉ làm em thêm đẹp, nhưng cũng làm chị đau."

Lisa khẽ bật cười trong nước mắt.-"Unnie đúng là lúc nào cũng nói mấy câu kỳ lạ."

-"Vì em lúc nào cũng làm chị mất bình tĩnh."_Chaeyoung cười, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự lo lắng thật sự.

Lisa im lặng một lúc, rồi bất ngờ hỏi nhỏ:-"Nếu một ngày em thật sự muốn đi… unnie sẽ làm gì?"

Không khí chùng xuống.

Chaeyoung siết chặt eo Lisa, cúi sát tai cô.

Giọng cô trầm thấp, dứt khoát đến mức khiến Lisa rùng mình:-"Thì chị sẽ đi tìm.

Tìm cho đến khi nào bắt được em thì thôi."

Lisa khựng lại, đôi mắt mở to.

Từ ánh mắt ấy, cô biết Chaeyoung không hề nói đùa.-"Unnie…

Em sợ cái kiểu nói đó lắm."_ Lisa lắc đầu.-"Nghe như giam giữ vậy."

"Không."_Chaeyoung áp trán mình lên trán Lisa, hơi thở hòa vào nhau.

-"Chị không giam em.

Chị chỉ muốn nhắc em rằng nơi em thuộc về… chưa bao giờ thay đổi."

Lisa ngập ngừng.

Trái tim đập loạn nhịp, đôi tay vô thức vòng qua lưng Chaeyoung.

Sự ấm áp ấy, dù muốn hay không, vẫn luôn là nơi cô tìm về.Trong tích tắc, môi Chaeyoung chạm vào môi Lisa.

Ban đầu dịu dàng, như muốn dỗ dành, nhưng rồi ngày càng sâu hơn, mạnh mẽ hơn.

Lisa bất giác kháng cự, bàn tay đặt lên ngực Chaeyoung.-"Unnie, đừng…" _ giọng cô đứt quãng."

Đừng cái gì?

Đừng để chị hôn em sao?"

_Chaeyoung khẽ nhếch môi.

-"Vậy em thử nói thật xem… em có muốn chị dừng không?"

Lisa im lặng.

Đôi mắt long lanh dao động, nhưng không có câu trả lời.Chaeyoung cười khẽ, hôn thêm một lần nữa, lần này chậm rãi, kéo dài đến mức Lisa chỉ biết nhắm mắt lại, trái tim như muốn vỡ tung.Khi rời môi, Chaeyoung thì thầm:-"Im lặng nghĩa là đồng ý, Lisa à."

Lisa đỏ bừng mặt, đấm nhẹ vào ngực Chaeyoung.-"Lúc nào unnie cũng bắt nạt em."

-"Ừ." _ Chaeyoung ôm chặt cô hơn.

-"Vì chỉ có chị mới được quyền làm vậy."

Cả căn phòng yên lặng, chỉ còn tiếng thở gấp gáp xen lẫn nhịp tim rộn rã.

Ngoài kia, gió mùa vẫn rít qua từng ô cửa, nhưng trong vòng tay Chaeyoung, Lisa chẳng còn thấy lạnh nữa.----the end---
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 13.1: Lỡ Đàn Sớm, Thì Tui Đền Bánh


Căn hộ tầng 12 của khu chung cư Maple Residence vốn dĩ yên tĩnh.

Ít nhất là cho đến khi Park Chaeyoung chuyển đến.Sáng đầu tiên, Lisa bị đánh thức không phải bởi chuông báo thức, mà bởi tiếng đàn guitar vọng qua bức tường mỏng manh.

Một giai điệu ballad du dương, nhưng kèm theo đó là… tiếng hát vang trời, cao vút đến mức Lisa tưởng mình đang xem concert ngay trong phòng.Cô bật dậy, tóc rối bù, gào lên:-"Trời đất ơi, 6 giờ sáng mà ai ca hò gì vậy nèeee!"

Bực bội, Lisa khoác áo chạy sang căn hộ kế bên.

Cửa mở ra, và trước mắt cô là một cô gái cao, tóc nâu, mặc áo sơ mi rộng thùng thình, trên tay vẫn ôm cây guitar.-"Ờ… chào buổi sáng?" _ cô gái nở nụ cười ngại ngùng.-"Chào cái gì mà chào!" _ Lisa khoanh tay, mắt trợn tròn.

-"Chị biết bây giờ mấy giờ không hả?"

"Ờm…

6 rưỡi?" _cô gái đáp tỉnh bơ.

-

Lisa sắp xỉu.-"Ai mà đi đàn hát lúc 6 rưỡi sáng chứ?

Người ta còn phải ngủ để đi làm đó nhaaa."

-"Xin lỗi nha.

Tui quen thói rồi.

Hồi trước ở nhà toàn đàn giờ này để lấy năng lượng cho cả ngày."

Lisa chống nạnh, hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh.-"Tên gì?"

-"Park Chaeyoung.

Gọi Chaeyoung cũng được."

-"Tui là Lisa.

Từ giờ, unnie mà còn làm ồn sáng sớm nữa thì tui sẽ… sẽ gọi ban quản lý!"

Chaeyoung bật cười trước vẻ mặt hùng hổ của Lisa.-"Ừ ừ, biết rồi, Lisa hàng xóm."

Lisa quay lưng bỏ đi, nhưng trong đầu không ngừng than thở: ' Trời ơi, sao lại dính ngay cái hàng xóm phiền phức vậy chứ…'---Ngày hôm sau, Lisa quyết định ngủ bù.

Nhưng chưa kịp mơ đẹp, tiếng gõ cửa vang dồn dập.Cô mở cửa, mắt lờ đờ:-"Cái gì nữa đây?"

Chaeyoung đứng đó, tay cầm một cái hộp.-"Tui làm bánh muffin nè, đem qua tạ lỗi hôm qua."

Lisa nhìn hộp bánh, rồi nhìn Chaeyoung.

Mùi chocolate thơm lừng bay ra.

Bụng cô réo một tiếng phản chủ.-"Thôi được… tạm tha."_Lisa lầm bầm, cầm hộp bánh.-"Nhưng mà này…" _Chaeyoung nghiêng đầu, cười tinh quái.

-"Nếu hôm nào tui lại lỡ đàn sớm, tui sẽ bù bằng bánh nha?"

Lisa nghẹn lời.

Trong thoáng chốc, cô nhận ra mình vừa tự chuốc thêm phiền phức to đùng.

Kể từ hôm đó, cuộc sống yên tĩnh của Lisa chính thức… chấm hết.Chaeyoung giống như một cái đồng hồ báo thức biết hát.

Dù đã cố kìm nén, nhưng cứ sáng ra cô lại cầm đàn, gảy vài hợp âm, hát khe khẽ.

Mà 'khe khẽ' của Chaeyoung, theo định nghĩa của Lisa, vẫn đủ để cả tầng 12 nghe rõ.Lisa nhiều lần gõ tường ầm ầm.

Chaeyoung lập tức dừng… rồi 5 phút sau lại hát tiếp.Một buổi sáng, Lisa không chịu nổi nữa, bèn sang tận nơi.

Cửa vừa mở, tiếng guitar dừng lại, Chaeyoung nhìn cô cười toe.-"Ủa, Lisa mới ngủ dậy hả?

Nhìn tóc kìa, xù như mèo con."

Lisa giận đến mức đỏ mặt.-"Unnie!

Em đã nói bao nhiêu lần rồi, sáng sớm thì đừng có hát nữa!"

-"Biết rồi mà… nhưng sáng sớm yên tĩnh quá, không hát thì chịu không nổi."

Lisa nghiến răng.-"Em mà chết vì thiếu ngủ thì unnie chịu trách nhiệm đó."

-"Ừ, chịu trách nhiệm.

Chị sẽ nấu cháo cho em ăn, bón từng muỗng luôn."

Lisa nghẹn lời, mặt nóng bừng.-"Đồ điên!" _cô quát, rồi quay lưng bỏ đi.

Nhưng vừa đóng cửa lại, trái tim trong lồng ngực cô đập thình thịch, như thể bị chính cái giọng trêu chọc kia gõ nhịp.---Không chỉ sáng sớm, Chaeyoung còn có thói quen… xin đồ lặt vặt.Hôm thì gõ cửa mượn đường.

Hôm thì mượn muối.

Có hôm còn tỉnh bơ:-"Lisa ơi, có nước mắm không, cho chị xin tí."

Lisa chống nạnh, cau mày:-"Unnie định biến em thành siêu thị mini hả?"

-"Ờ thì… siêu thị mini Lisa nghe cũng dễ thương mà."

Lisa cạn lời.

Nhưng rồi cô vẫn chạy vào lấy lọ nước mắm, dúi vào tay Chaeyoung.

Lạ thay, mỗi lần như vậy, Chaeyoung đều cười thật tươi, khiến Lisa không nỡ nặng lời thêm.---Một buổi tối, Lisa về muộn sau giờ làm.

Cô mệt rã rời, định nấu mì gói ăn cho xong.

Nhưng vừa mở cửa, đã thấy trước nhà mình đặt sẵn một hộp cơm còn ấm.Bên trên có tờ giấy ghi bằng chữ viết mềm mại: Kí Tên

Park Chaeyoung

Lisa cầm hộp cơm, khẽ bật cười.

Bên trong là cơm trứng cuộn, kimchi, thêm cả thịt nướng thơm phức.

Cô vừa ăn vừa nghĩ: 'Cái người phiền phức này… sao lại biết cách khiến mình mềm lòng thế không biết.'---Còn tiếp---
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 13.2: Đồ Ngốc


Chủ nhật tuần đó, Lisa quyết định trả đũa.Cô dậy từ sáng sớm, mang theo cái loa nhỏ, mở nhạc dance xập xình ngay ngoài cửa Chaeyoung.

Tiếng nhạc vang ầm ầm, đến mức mấy con mèo trong hành lang cũng giật mình bỏ chạy.Một phút sau, cửa mở.

Chaeyoung xuất hiện, tóc rối, mắt còn nhắm tít.-"Gì dzạaaa…"_cô ngáp dài.

-

"Unnie thấy sao?

Bị phá giấc ngủ dễ chịu không?" _Lisa khoanh tay, nở nụ cười đắc thắng."

Ừm…" _Chaeyoung dụi mắt, giọng ngáy ngủ nói tiếp.-"Đáng lẽ chị phải bực… nhưng nhìn em đứng cười xinh quá, chị hết giận rồi."

Lisa đứng hình.

Mặt đỏ như quả cà chua.-"Đ…đừng có nói mấy câu đó chứ!"

-"Thật mà."_Chaeyoung nhún vai, rồi bất ngờ kéo Lisa lại gần.

-"Em mà cười vậy hoài, chị sợ mình lỡ thương mất thì sao?"_Khoảnh khắc ấy, Lisa tim như rơi xuống dạ dày.

Cô vội gỡ tay Chaeyoung ra, chạy vội về phòng, đóng cửa cái rầm.Tựa lưng vào cánh cửa, Lisa đưa tay ôm ngực, thì thầm một mình:-"Cái người này… rốt cuộc muốn em ngủ được hay mất ngủ đây chứ…"

Lisa ngồi bệt xuống nền phòng khách, tóc tai rối bù, trước mặt là một đống… mì gói.

Cô thở dài não nề.-"Aisshh… hết gạo, hết trứng, hết đồ ăn vặt luôn.

Đúng là cuộc đời bất hạnh mà."

Cô nàng cầm gói mì lên ngắm nghía, nhưng lại thấy nước chưa kịp đun, bếp thì…

ờ, hỏng từ tuần trước.

Lisa chỉ còn biết ôm bụng kêu đói.Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.-"Lisa, em lại làm gì mà ồn ào thế?" _giọng Chaeyoung vang lên, lạnh lùng nhưng rõ ràng đã quen thuộc.Lisa vội đứng phắt dậy, hấp tấp mở cửa.-"Chaeng à!

Cứu em với, em đói quá rồi."

-"…Em nghĩ tôi là nhân viên cứu trợ hả?" _Chaeyoung khoanh tay, nhướng mày nhìn cảnh tượng bừa bộn sau lưng Lisa.

Lisa chớp mắt mấy cái, nắm tay áo Chaeyoung lắc lắc.-"Unnie~~ nấu cho em gì ăn đi, làm ơn đóo"-"Tôi đang mệt lắm đó..

Lát còn phải đi làm nữa"-"Thì… thì ăn xong mình đi làm, đúng không?"_Lisa cười hề hề, hai mắt long lanh.Chaeyoung im lặng nhìn Lisa vài giây, cuối cùng thở dài:-"Vào bếp dọn chỗ ngồi đi."

Lisa reo lên như trúng số.---Mười phút sau, trong căn bếp nhà Chaeyoung, mùi canh nóng và trứng chiên lan tỏa.

Lisa ngồi ghế, hai tay chống cằm nhìn Chaeyoung bận rộn, ánh mắt như dán chặt vào bóng lưng kia.-"Chaeng nấu ăn giỏi ghê nha, nhìn chuyên nghiệp vãi."

-"Im lặng đi, kẻo tôi lỡ tay cho thêm muối bây giờ."

-"Haha, em đâu có chê đâu.

Em khen mà."

Chaeyoung quay sang, định mắng thêm, nhưng ánh mắt vô tình bắt gặp gương mặt Lisa đang sáng rỡ dưới ánh đèn bếp.

Nụ cười ngốc nghếch, mái tóc rối, gò má hơi ửng vì đói.

Bất giác, tim cô khẽ hẫng một nhịp.Cô quay phắt đi, giả vờ tập trung vào nồi canh.-"Đừng có nhìn người khác chằm chằm như vậy.

Mất lịch sự."

-"Ơ, em nhìn thôi mà.

Hay là unnie ngại?" _Lisa tinh nghịch hỏi vặn lại.-"…Lo ăn đi kẻo tôi đổi ý."

---Bữa tối trôi qua trong tiếng thìa chạm bát lách cách và giọng Lisa không ngừng luyên thuyên.

Chaeyoung hầu như chỉ đáp gọn lỏn, nhưng thỉnh thoảng khóe môi lại cong nhẹ khi thấy Lisa ăn ngon lành.Khi Lisa đặt bát xuống, cô ngả người ra ghế, xoa bụng đầy thỏa mãn.-"Trời ơi… ngon xuất sắc.

Em tuyên bố từ nay em sẽ qua đây ăn ké suốt."

-"Em dám thử xem."_Chaeyoung liếc nhẹ, nhưng giọng không còn nghiêm khắc như thường.Lisa chống cằm, nheo mắt tinh nghịch:-"Thật ra unnie cũng thích em qua mà, đúng không?"

-"…"

-"Đúng không nà~"Chaeyoung bất giác quay đi, cố che đi vành tai đã đỏ ửng.-"Ăn xong thì về đi.

Tôi dọn dẹp."

-"Được rồi được rồi… nhưng mai em lại qua nha."_Lisa đứng lên, cười toe toét.Chaeyoung khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng lại có một cảm giác gì đó lạ lẫm_ như thể sự ồn ào của Lisa đang dần trở thành thói quen mà cô… chẳng muốn mất đi.---Buổi chiều hôm sau, Lisa hí hửng ôm một túi đồ ăn vặt về phòng.

Vừa đi vừa lẩm bẩm:-"Hôm qua Chaeng cho ăn ngon quá, nay mình phải báo đáp mới được."

Cô đặt túi xuống bàn, hí hoáy chuẩn bị hộp snack, vài lon nước ngọt rồi hí hửng mang qua gõ cửa phòng Chaeyoung.Cạch.

Cánh cửa mở ra, Chaeyoung xuất hiện trong chiếc áo sơ mi trắng, tóc buộc gọn.

Nhưng điều khiến Lisa khựng lại là… trong phòng còn có một chàng trai lạ đang ngồi.Lisa chớp mắt.-"À… unnie có khách à?"

-"Ừ, bạn làm chung thôi."_Chaeyoung đáp gọn, định khép cửa lại.Nhưng Lisa nhanh tay chèn túi snack vào khe cửa, đôi mắt sáng rực."

Em mang đồ ăn qua cho unnie nè!"

"…"

Chaeyoung nhíu mày, định nói gì đó, nhưng Lisa đã lon ton bước thẳng vào, đặt túi lên bàn.

Ánh mắt cô lướt qua người con trai kia, rồi quay sang Chaeyoung, giọng có chút lạ:-"Unnie tiếp khách ghê ha.

Hôm qua còn bảo mệt, nay đã ngồi ăn uống cười nói được rồi."

-"Lisa." _ Chaeyoung hạ giọng, như cảnh cáo.-"Em nói giỡn mà…" – Lisa cười gượng, nhưng trong lòng lại thấy nhói nhói.Cả buổi, Lisa ngồi im một góc, lặng lẽ bóc snack.

Chaeyoung thỉnh thoảng liếc nhìn, thấy đôi môi Lisa mím chặt, đôi mắt không còn tinh nghịch như mọi ngày.Đến khi người bạn kia ra về, căn phòng chỉ còn hai người.

Lisa định đứng lên đi về, nhưng Chaeyoung đã kéo tay cô lại.-"Em làm sao vậy?"

-"Em… có làm sao đâu."_Lisa tránh ánh mắt.-"Nói dối.

Thường em ồn ào lắm cơ mà."

Lisa ngập ngừng, cuối cùng buột miệng:-"Em tưởng unnie không thích ồn ào… nhưng hóa ra unnie chỉ không thích em thôi."

Câu nói ấy khiến Chaeyoung thoáng sững người.

Một lúc sau, cô khẽ siết tay Lisa, buộc người kia phải nhìn vào mắt mình.-"Đồ ngốc.

Tôi chỉ quen với ồn ào… của một mình em thôi."

Lisa tròn mắt, trái tim đập thình thịch.

Khuôn mặt cô nóng bừng, vội quay đi giấu nụ cười ngượng ngùng.-"Unnie nói thế… em hiểu lầm mất."

-"Hiểu đúng đi." _Chaeyoung cúi xuống, thì thầm sát bên tai.Lisa ngơ ngác một giây, rồi bật cười khúc khích, hai má đỏ rần.-"Aigoo, hàng xóm gì mà đáng sợ quá trời.

Nhưng mà… em không ghét đâu."

Chaeyoung cong môi, thả tay Lisa ra, nhưng trong mắt đã ánh lên sự dịu dàng chưa từng có.Và từ hôm đó, cả khu chung cư bắt đầu quen với cảnh hai cô gái… một người lạnh lùng, một người ồn ào, ngày nào cũng cãi nhau chí chóe, lại chẳng thể rời xa nhau.---Có muốn chap 3 không??
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 13.3:Làm Hàng Xóm Phiền Phức Cả Đời


Tối hôm đó, Lisa ôm gối lăn qua lăn lại trên giường.

Căn phòng bên cạnh im lìm, không còn tiếng gõ bàn phím hay tiếng bước chân quen thuộc.

Cô chợt thấy... thiếu thiếu."

Chaeng không ở nhà sao?

Ủa mà mình quan tâm làm gì nhỉ?" _Lisa tự lẩm bẩm, rồi lại chép miệng, thở dài.

Cuối cùng, cô đứng dậy, sang gõ cửa phòng Chaeyoung.

Không ai trả lời.

Lisa nhăn mày, cảm giác lo lắng len lỏi.Vừa quay lưng định về thì cửa mở kêu cạch.

Chaeyoung bước ra, gương mặt hơi nhợt nhạt.-"Unnie... unnie ốm hả?"_Lisa hốt hoảng.-"Không sao.

Chỉ hơi sốt nhẹ thôi."_ Chaeyoung đáp nhỏ, nhưng giọng khàn hẳn.

Lisa tròn mắt, không nói không rằng, liền kéo Chaeyoung về giường.-"Nằm xuống đi, để em chăm cho."

-"Em... biết chăm sóc người khác từ bao giờ vậy?"_Chaeyoung cố cười.-"Đừng đùa.

Unnie mà gục thì ai nấu ăn cho em nữa."_ Lisa nói, nhưng mắt ánh lên sự lo lắng thật sự.---Cả tối hôm đó, Lisa loay hoay nấu cháo, lau mồ hôi, đo nhiệt độ.

Mỗi lần chạm vào tay Chaeyoung, tim cô lại đập mạnh.Chaeyoung mở mắt, thấy Lisa ngồi cạnh, đầu gục xuống bàn, ngủ gà ngủ gật.

Bàn tay cô vẫn nắm lấy cổ tay Chaeyoung, như sợ đối phương biến mất.Một nụ cười hiếm hoi hiện lên trên môi Chaeyoung.-"Đúng là phiền phức... nhưng đáng yêu thật."_cô thì thầm rất khẽ.Lisa nghe loáng thoáng, dụi mắt ngẩng dậy.-"Unnie nói gì vậy?"

"Không có gì.

Em ăn gì chưa?"_ Chaeyoung vội đánh trống lảng.Lisa chu môi, định cằn nhằn, nhưng ánh mắt chạm phải cái nhìn dịu dàng của Chaeyoung, nhất thời đỏ bừng cả mặt.-"Hừm... mai em mua thuốc cho.

Unnie mà không uống là em giận á."

-"Rồi rồi, nghe lời em."_Chaeyoung khẽ cười, giọng yếu ớt nhưng ấm áp lạ thường.Đêm đó, Lisa ngồi canh bên giường mãi không ngủ, trong lòng chợt nhận ra: cái người hàng xóm 'khó ưa' này... dần trở thành một phần quan trọng không thể thiếu.---Sau cơn sốt, Chaeyoung hồi phục khá nhanh.

Lisa thì như biến thành... bảo mẫu toàn thời gian.

Cô chạy qua chạy lại phòng Chaeyoung mỗi ngày, ép uống thuốc, nấu cháo, thậm chí còn dọn dẹp cả căn phòng vốn đã rất gọn gàng kia.Chaeyoung nhiều lần phải nhắc:-"Em đừng qua hoài, người ta lại nghĩ chúng ta..."

-"Nghĩ gì?"_ Lisa nghiêng đầu.-"..."_Chaeyoung nghẹn lời, quay đi.Lisa bật cười khúc khích, ngồi bệt xuống sofa.-"Unnie đuổi em về hoài, nhưng có bao giờ khóa cửa đâu."

-"..."

Chaeyoung lặng im, nhưng tim thì đập nhanh hơn bình thường.---Tối hôm đó, Lisa lại sang phòng.

Hai người ngồi ngoài ban công, mỗi người một lon nước ngọt.

Thành phố về đêm sáng rực ánh đèn, gió nhẹ thổi qua làm mái tóc Lisa khẽ bay.Lisa chống cằm, bất giác thở dài.-"Unnie này... em hay làm phiền lắm đúng không?"

-"Biết vậy mà vẫn làm?"_Chaeyoung nhướng mày.-"Vì... em không muốn unnie cô đơn."_ Lisa đáp nhỏ, ánh mắt nhìn xa xăm.Chaeyoung khựng lại.

Một khoảng lặng trôi qua.Cô đặt lon nước xuống, nghiêng người nhìn thẳng vào Lisa.-"Em nghĩ tôi cô đơn sao?"

-"Ừm...

Unnie lúc nào cũng lạnh lùng, ít nói.

Chắc là..."

Chaeyoung cắt lời:-"Tôi không cô đơn.

Tại vì luôn có một người...

ồn ào bên cạnh rồi."

Lisa tròn mắt, trái tim khẽ hẫng.-"Unnie đang... nói em hả?"

-"Còn ai vào đây nữa." _ Chaeyoung mỉm cười, hiếm hoi nhưng đầy dịu dàng.Lisa bối rối quay mặt đi, đôi tai đỏ hồng.-"Em... em cũng không ghét unnie đâu.

Ngược lại... em thấy thích lắm."

-"Lisa."_Chaeyoung gọi khẽ.Lisa quay lại, chỉ kịp thấy Chaeyoung nghiêng người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt lên môi cô.Cả thế giới như dừng lại trong giây lát.Khi Chaeyoung lùi ra, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào Lisa, thấp giọng:-"Phiền phức thật đấy... nhưng tôi muốn giữ em ở bên."

Lisa bật cười, vừa ngượng vừa hạnh phúc.-"Thế thì em sẽ làm hàng xóm phiền phức cả đời luôn."

Hai người nhìn nhau, cười khẽ.

Bầu không khí ban công nhỏ hẹp lúc này lại ấm áp lạ thường, như thể tất cả ồn ào cãi vã trước đó chỉ để dẫn tới khoảnh khắc này mà thôi.

---The end---Vẫn còn ngoại truyện, tui có up sau chap này nha =)) Sao tui up ngoại truyện là vì chap này ngắn quá sợ đọc giả coi không đã..
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Ngoại Truyện Chương 13


Buổi chiều muộn, ánh nắng cuối ngày lọt qua khung cửa sổ phòng khách.

Chaeyoung đang ngồi cặm cụi soạn tài liệu trên laptop, trong khi Lisa lại loay hoay với chiếc điện thoại.

Thỉnh thoảng, tiếng Lisa cười khúc khích vang lên khiến Chaeyoung liếc mắt nhìn sang, gương mặt hơi nhăn lại.-"Em cười gì vậy?"_Chaeyoung hỏi, giọng không quá gay gắt nhưng đủ để Lisa nhận ra sự tò mò xen chút khó chịu.-"À, không có gì.

Bạn em gửi meme thôi." _ Lisa vội vàng lướt qua, đặt điện thoại xuống bàn, nhưng khóe môi vẫn cong cong.Chaeyoung khựng lại.

Meme thì có gì khiến em cười cả buổi như vậy?

Nhất là Lisa còn vừa trả lời vừa né ánh mắt mình.-"Bạn nào?"_Cô hỏi tiếp, giọng trầm hơn.-"Thì... bạn bình thường thôi mà."_ Lisa cười gượng, nhưng sự chần chừ đó lại như đổ thêm dầu vào lửa.Chaeyoung gập mạnh laptop, tiến lại gần.-"Bạn bình thường nào mà nhắn em đến mức em vừa đọc vừa cười suốt từ nãy đến giờ?"

Lisa hơi giật mình trước thái độ đó.

Cô chu môi, khoanh tay như thể phòng thủ.-"Ya, Chaeyoung à, em chỉ xem tin nhắn vui thôi.

Chị làm gì căng vậy?

Không lẽ em không được có bạn à?"

Câu nói ấy khiến Chaeyoung thoáng sững người.

Cô không muốn tỏ ra kiểm soát, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy khó chịu.

Từ trước tới giờ, Lisa vốn hay thân thiện, đôi khi hơi vô tư.

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười sáng rực của em dành cho người khác, lòng Chaeyoung lại quặn lên, khó chịu một cách bản năng.-"Không phải chị không cho em có bạn.

Nhưng... chị ghét cảm giác em cười vì người khác như vậy."_Chaeyoung hạ giọng, nhưng vẫn cứng rắn.Lisa bặm môi.

Thay vì dịu đi, cô lại bật lại.-"Thế chị nghĩ em chỉ được phép cười với chị thôi sao?

Đúng là vô lý thật đó!"

Không khí trong phòng chợt nặng nề.

Cả hai im lặng vài giây, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.

Chaeyoung quay đi, định bước về phòng thì Lisa cất giọng:-"Chị ghen hả?"

Chaeyoung dừng lại, vai khẽ run.-"Nếu chị bảo là không thì em có tin không?"

Lisa nhìn bóng lưng Chaeyoung, đôi mắt chợt dịu xuống.

Sự nóng giận khi nãy bỗng tan đi, thay bằng một cảm giác khác - cảm giác được người mình yêu thật sự để tâm, dù là bằng sự ghen tuông.Cô đứng dậy, bước tới, vòng tay ôm từ phía sau.-"Thôi mà... em chỉ đùa một chút thôi.

Bạn kia chẳng là gì cả.

Người em quan tâm nhất vẫn là chị, đồ ngốc."

Chaeyoung khựng lại.

Hơi ấm từ vòng tay ấy xua tan sự lạnh lẽo trong lòng.

Nhưng cô vẫn hỏi, giọng trầm khàn:-"Thật không?"

Lisa khẽ cười, vùi mặt vào lưng chị.-"Thật.

Em chẳng có lý do gì để nói dối cả.

Chị đúng là đồ ghen bóng ghen gió.

Nhưng... em thấy cũng dễ thương."

Chaeyoung quay lại, ánh mắt dịu hẳn.

Cô nâng cằm Lisa lên, nhìn thẳng vào mắt em.-"Em chỉ được thấy chị dễ thương thôi.

Người khác không được."

-"Biết rồi mà~"_Lisa nhăn mũi, sau đó cười tươi.Khoảnh khắc ấy, cả hai bất giác cùng bật cười, sự căng thẳng khi nãy tan biến.

Chaeyoung kéo Lisa ngồi xuống ghế sofa, vòng tay ôm trọn em vào lòng.-"Em làm chị phát điên mất."

-"Thì em sinh ra là để làm chị phát điên còn gì."_Lisa nghịch ngợm, nhưng giọng đầy yêu thương.Trong căn phòng nhỏ, ánh nắng cuối cùng trong ngày dần nhạt đi, chỉ còn hai người ngồi tựa vào nhau.

Tiếng tim đập xen lẫn tiếng cười khẽ, như minh chứng rằng, dù có ghen tuông hay cãi vã, tình yêu của họ vẫn luôn tìm được cách quay lại, ngọt ngào hơn cả ban đầu.

---

Tối hôm đó, căn hộ nhỏ sáng đèn vàng ấm áp.

Lisa vẫn ngồi gọn trong vòng tay Chaeyoung, nhưng đôi mắt cứ long lanh, như thể muốn nói thêm điều gì.

Chaeyoung khẽ xoa đầu em, nhẹ nhàng:-"Nè, Lisa... mai em có định ra ngoài không?"

-"Có.

Em hẹn Jisoo unnie đi cà phê.

Sao vậy, chị muốn đi cùng à?"_Lisa cười, vô tư hỏi.Chaeyoung hơi chau mày.-"Không.

Chỉ muốn biết lịch của em thôi."

Lisa nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Chaeyoung.-"Chị này... ghen nữa hả?

Jisoo unnie cũng không được luôn sao?"

-"Jisoo thì không sao.

Nhưng ai khác thì không được."_Chaeyoung đáp gọn, dứt khoát.Lisa bật cười, kéo tay Chaeyoung lại gần.-"Em biết rồi, em biết rồi.

Trái tim em chỉ để chị giữ thôi.

Người khác có muốn cũng không lấy được đâu."

Chaeyoung im lặng một lát, rồi hạ giọng:-"Chị sợ mất em lắm, Lisa à.."

Câu nói bất ngờ khiến Lisa khựng lại.

Em vòng tay ôm siết lấy chị hơn, áp mặt vào vai Chaeyoung.-"Em mới là người sợ mất chị.

Chị có biết không?

Em hay vô tư, hay cười với mọi người, nhưng thật ra... em chỉ muốn người em yêu biết rằng nụ cười của em thuộc về họ."

Ánh mắt Chaeyoung dịu lại.

Cô cúi xuống, khẽ hôn lên trán Lisa.-"Ngốc a.

Em không cần nói gì cả.

Chỉ cần ở cạnh chị, như bây giờ, là đủ rồi."

Lisa ngước lên, mỉm cười tinh nghịch.-"Vậy mai chị đi theo em đi.

Ngồi cạnh em để chắc chắn em không 'cười lố' với ai khác."

-"Ừm"_ Chaeyoung đáp gọn, nhưng khóe môi lại cong nhẹ.Cả hai phá lên cười, nhưng ẩn trong tiếng cười ấy là một lời hứa ngầm - sẽ không để sự ghen tuông vụn vặt nào khiến họ xa cách.

---Ngày hôm sau, như lời Lisa, Chaeyoung thật sự đi cùng.

Hàng xóm trong khu chung cư bắt đầu xì xào khi thấy cả hai xuất hiện cùng nhau nhiều hơn.-"Hai đứa đó... hình như không chỉ là bạn đâu nhỉ?"_một bác lớn tuổi thì thầm với người bên cạnh.-"Ừa, nhìn cách cô tóc vàng dựa vào cô kia là biết rồi."

Lisa nghe thấy, mặt đỏ bừng, nhưng lại lén liếc Chaeyoung.

Còn Chaeyoung thì chẳng quan tâm, thậm chí còn khoác vai Lisa công khai, như muốn khẳng định cho cả thế giới biết: Đúng, đây là người của tôiSau khi gặp Jisoo về, Lisa ngồi thụp xuống sofa, che mặt than thở.-"Trời ơi, em xấu hổ muốn chết.

Người ta nhìn quá chừng luôn!"

Chaeyoung ngồi xuống cạnh, nhướng mày:-"Em xấu hổ cái gì?

Chị còn muốn cho cả khu biết em là của chị."

Lisa chun mũi, nũng nịu.-"Em biết rồi... nhưng cũng ngại chứ bộ."

Chaeyoung kéo Lisa lại gần, đặt một nụ hôn lên má em.-"Không cần ngại.

Vì chị tự hào khi có em."

Lisa im lặng vài giây, rồi cười khúc khích.-"Chị nói mấy lời ngọt ngào này lúc nào vậy?

Trước đây toàn cằn nhằn em thôi mà."

-"Thì chị chỉ ngọt với em thôi."_ Chaeyoung thủ thỉ, giọng khàn khàn, ánh mắt đầy chân thành.Lisa tim đập loạn nhịp, rồi chậm rãi tựa đầu vào vai chị.-"Chaeyoung..."

-"Sao?"

-"Em yêu chị.

Rất nhiều."

Chaeyoung vòng tay siết em vào lòng, khẽ đáp:-"Chị cũng vậy.

Yêu em, Lisa.

Và sẽ không bao giờ buông."

Khoảnh khắc ấy, mọi ồn ào bên ngoài dường như tan biến.

Chỉ còn hai người, trong không gian nhỏ bé nhưng tràn ngập sự ngọt ngào.

Dù ghen tuông, dù cãi vã, tình yêu vẫn bền chặt, và cả hai đều hiểu rõ: họ đã tìm thấy nơi mình thuộc về – là bên cạnh nhau.

---hêhe.. có muốn tui viết vibe gì không?

kiểu học đường, văn phòng, nghệ thuật, phép thuật,.. =))?
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 14: Rắc Rối Cả Đời


Sunbae - Tiền bối (선배) ---Tiếng trống tan học vang lên, học sinh trong lớp nhanh chóng ùa ra ngoài như bầy ong vỡ tổ.

Giữa đám đông ồn ào ấy, Chaeyoung vẫn ngồi yên, tay chỉnh lại tập vở một cách gọn gàng.

Nét mặt cô điềm đạm, ánh mắt chăm chú, chẳng màng đến thế giới xung quanh.Chaeyoung, học bá nổi tiếng của trường.

Cái tên đủ khiến thầy cô yên tâm, bạn bè ngưỡng mộ.

Lạnh lùng, ít nói, và lúc nào cũng đứng đầu bảng xếp hạng thành tích.Nhưng sự yên bình đó nhanh chóng bị phá vỡ khi cánh cửa lớp bật ra, một giọng nói lanh lảnh vang lên:-"Chaeyoung sunbae!"

Tất cả học sinh còn sót lại trong lớp đều quay đầu.

Một bóng dáng cao, tóc vàng rực nổi bật bước vào - Lisa, đàn em khóa dưới, nổi tiếng quậy phá và thường xuyên bị giáo viên gọi phụ huynh.Chaeyoung ngẩng lên, ánh mắt thoáng cau lại.-"Em làm gì ở đây?"

Lisa nhếch môi cười, thản nhiên ngồi xuống bàn cạnh Chaeyoung, gác cằm lên tay.-"Nghe đồn chị được giao nhiệm vụ kèm cặp học sinh yếu… mà học sinh đó, không ai khác, chính là em."

Chaeyoung im lặng vài giây, như đang cố kìm nén một tiếng thở dài.-"Đúng là hình phạt tệ nhất."

Lisa bật cười khanh khách.-"Chị nghĩ em ngốc hả?

Em chỉ lười thôi.

Nhưng mà học với chị thì… cũng không chán đâu."

Câu nói đó kèm theo ánh nhìn tinh nghịch khiến Chaeyoung khựng lại trong chốc lát.

Nhưng rồi cô dứt khoát thu dọn sách vở.-"Đi theo chị.

Nếu em thật sự muốn học, thì bắt đầu ngay hôm nay."

Lisa nhún vai, miệng lẩm bẩm:-"Sunbae nghiêm túc ghê…

Đúng kiểu mọt sách."

Chaeyoung không đáp, chỉ quay người đi thẳng.

Lisa lững thững bước theo, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú.

---Tối hôm đó, trong thư viện của trường.Chaeyoung trải tài liệu ra bàn, còn Lisa thì chống cằm nhìn chị, chán nản.-"Này, em hỏi thật.

Chị học kiểu gì mà suốt ngày cắm mặt vào sách thế?

Không thấy chán à?"

-"Không.

Vì chị muốn đạt được điều mình đặt ra.

Em thử một lần tập trung đi, thay vì ngồi đó kêu ca."

Lisa chu môi, lén giật cây bút của Chaeyoung nghịch.-"Chán chết.

Hay là… chị kể cho em nghe bí mật của chị đi?

Sao chị lại học giỏi vậy?"

Chaeyoung giật lại bút, lạnh lùng:-"Bí mật là đừng mất thời gian hỏi mấy câu vô nghĩa."

Lisa giả vờ ôm ngực, than thở.-"Trời ơi, lạnh lùng quá.

Em mà không biết chắc tưởng chị là robot."

Dù ngoài miệng cà khịa, Lisa vẫn mở sách ra.

Chaeyoung ngồi sát cạnh, tay cầm bút chì chỉ vào từng dòng.

Khoảng cách gần đến mức Lisa có thể nghe thấy mùi hương nhè nhẹ từ mái tóc chị.

Tim em khẽ loạn một nhịp, nhưng miệng vẫn không quên trêu:"Chị biết không, ngồi gần vậy em thấy… hơi hồi hộp á."

Chaeyoung khựng tay, liếc sang.-"Em muốn học hay muốn giỡn?"

Lisa chống cằm, cười nửa miệng.-"Cả hai."

Chaeyoung mím môi, nhưng tai lại hơi đỏ.

Cô quay sang cuốn sách, tiếp tục giảng, giả vờ như không nghe thấy.

Lisa thì mỉm cười, cảm giác trò chọc ghẹo này thú vị hơn bất kỳ trò đùa nào khác.---Vài tuần sau.Khi điểm kiểm tra giữa kỳ được phát, cả trường ngạc nhiên khi thấy Lisa – kẻ thường xuyên lẹt đẹt dưới trung bình – nay đạt điểm khá.Bạn bè xì xào:-"Con bé đó mà được vậy á?"

-"Chắc có người giúp thôi."

Lisa phớt lờ, chạy thẳng đến tìm Chaeyoung đang đứng ở hành lang.

Em giơ tờ giấy trước mặt chị, cười toe:-"Sunbae, xem này!

Em được 78 điểm đó!"

Chaeyoung cầm lấy, nhìn thoáng qua, khẽ gật.-"Cũng tạm."

Lisa trề môi.-"Cũng tạm?

Em cố gắng lắm mới được vậy đó nha."

Chaeyoung nhìn em, môi khẽ nhếch.-"Ý chị là tốt hơn chị nghĩ."

Lisa tròn mắt.

Đây là lần đầu tiên em thấy Chaeyoung cười, dù chỉ là thoáng qua.

Trái tim nhỏ bé bỗng nhảy một nhịp lạ lẫm.---Nhưng càng thân, rắc rối cũng bắt đầu.Một buổi chiều, Lisa đang chờ Chaeyoung trước cổng trường thì thấy một nữ sinh khác đến gần chị, đưa hộp quà nhỏ.

Chaeyoung từ chối lịch sự, nhưng Lisa đã nhìn thấy hết.Khi Chaeyoung bước lại, Lisa khoanh tay, cau mày:-"Chị nổi tiếng quá ha.

Ai cũng tặng quà, chắc quen rồi nhỉ?"

Chaeyoung thở dài.-"Đừng làm ầm lên.

Chị không nhận."

-"Nhưng chị được tỏ tình suốt mà.

Chắc thích lắm." _ Lisa nói giọng hờn dỗi.Chaeyoung khựng lại, nhìn thẳng vào mắt em.-"Lisa, em đang ghen sao?'Lisa đỏ mặt, vội quay đi.-"Đâu…

đâu có."

Chaeyoung khẽ cười, tiến lại gần, ghé sát tai em thì thầm:-"Chị không quan tâm mấy thứ đó.

Người chị quan tâm…

đang đứng trước mặt đây."

Lisa cứng đờ, tim đập rộn ràng.

Đàn em lém lỉnh giờ chỉ còn biết cúi gằm mặt, không dám nhìn.---Một tối muộn trong thư viện.Sau nhiều giờ học, Lisa nằm gục xuống bàn, lẩm bẩm:-"Mệt quá… sao chị học được nhiều như vậy?"

Chaeyoung cất sách, đặt áo khoác nhẹ lên vai em.-"Vì chị có mục tiêu.

Em cũng sẽ tìm thấy của riêng mình."

Lisa ngẩng lên, ánh mắt long lanh:-"Nếu mục tiêu của em… là chị thì sao?"

Không gian bỗng lặng đi.

Chaeyoung hơi sững sờ, rồi cúi xuống gần, giọng khẽ khàng:-"Thì chị không từ chối."

Lisa mở to mắt, đôi má ửng hồng.

Chaeyoung đưa tay khẽ vuốt tóc em, ánh nhìn dịu dàng đến mức Lisa không thể rời đi.Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như biến mất, chỉ còn lại học bá lạnh lùng và đàn em quậy phá, cuối cùng tìm thấy điểm chung duy nhất - trái tim của nhau.Chaeyoung thì thầm, gần như chỉ đủ để Lisa nghe:-"Em là rắc rối lớn nhất đời chị.

Nhưng cũng là điều chị không muốn buông tay."

Lisa bật cười khúc khích, vòng tay ôm lấy chị:-"Vậy thì chị cứ để em làm rắc rối cả đời đi."

---

Kể từ ngày đó, mọi người trong trường vẫn thấy cảnh quen thuộc: Chaeyoung học bá trầm lặng, bên cạnh là Lisa nghịch ngợm không chịu ngồi yên.

Một người kéo, một người đẩy, nhưng lại hòa hợp kỳ lạ.Họ chẳng cần tuyên bố gì, chỉ bằng ánh mắt, nụ cười, ai cũng hiểu: học bá Chaeyoung và đàn em Lisa đã là của nhau.

---The end---
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 15: Đừng để chị ghen nữa [end]


---Lisa kéo nhẹ tay áo sơ mi, khẽ soi mình trong gương.

Chiếc áo trắng vừa vặn ôm lấy vai, cúc áo trên được cài kín, còn chiếc váy đen dài ngang gối mang lại vẻ chuyên nghiệp.

Cô gái trẻ hít sâu, cố giấu đi sự hồi hộp trong lòng.-"Ngày đầu tiên… cố gắng lên Lisa!" – cô tự nhủ, mỉm cười lấy lại tinh thần.Văn phòng của tập đoàn Park Holdings toạ lạc giữa trung tâm Seoul, sang trọng và nghiêm túc.

Bước vào thang máy, Lisa cảm nhận được nhịp tim mình đang đập nhanh hơn thường lệ.

Tất cả mọi thứ ở đây đều toát lên sự chỉn chu và khắt khe.Cửa thang mở ra, đập vào mắt cô là một không gian sáng bóng, yên tĩnh.

Nhân viên đi lại nhịp nhàng, không ai nói chuyện ồn ào.

Lisa hít một hơi thật sâu rồi tiến đến bàn lễ tân.-"Chào cô, tôi là Lalisa Manoban, nhân viên mới của phòng kế hoạch."

-"Vâng, cô Lisa.

Giám đốc Park đang đợi cô ở phòng họp tầng trên."

Lisa khẽ gật đầu, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Cô đã nghe danh Park Chaeyoung – nữ giám đốc trẻ tuổi tài năng, nổi tiếng nghiêm khắc đến mức khiến cả phòng run rẩy mỗi khi họp.Cửa phòng họp bật mở.

Bên trong, một người phụ nữ ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc lạnh đang nhìn vào màn hình laptop.

Mái tóc nâu dài buộc thấp, bộ vest đen cắt may hoàn hảo khiến cô toát lên vẻ quyền lực.Lisa nuốt nước bọt, khẽ gõ cửa.-"Xin phép giám đốc, tôi là nhân viên mới – Lisa."

Đôi mắt Chaeyoung ngẩng lên.

Ánh nhìn sâu, bình tĩnh, thoáng qua như quét một lượt từ đầu đến chân Lisa.-"Vào đi.

Ngồi xuống."

Giọng nói lạnh nhưng trầm, có gì đó khiến người nghe vừa sợ vừa cuốn.Lisa kéo ghế ngồi, tim đập loạn xạ.

Chaeyoung nhìn hồ sơ trên bàn, nói không cảm xúc:-"Cô từng thực tập ở tập đoàn Hwang đúng không?"

-"Dạ vâng."

-"Tôi mong cô biết cách làm việc ở đây.

Tôi không thích sự cẩu thả."

Lisa gật đầu liên tục, nhỏ giọng đáp:-"Tôi sẽ cố gắng hết sức, thưa giám đốc."

Chaeyoung không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng ra hiệu:-"Về bàn làm việc, Jinny sẽ hướng dẫn."

Lisa khẽ cúi đầu chào, trong lòng vừa sợ vừa tò mò.

Người giám đốc này thật sự lạnh lùng đến mức không để cô thở nổi.---Buổi trưa hôm đó, Lisa ăn trưa cùng đồng nghiệp mới - Jennie, trưởng nhóm marketing.-"Giám đốc Park nghiêm thật ha…”_Lisa nói nhỏ.Jennie bật cười:-"Ừ, nhưng chỉ nghiêm lúc làm việc thôi.

Chị ấy giỏi lắm, toàn làm việc quên ăn."

-"Còn chuyện cá nhân thì sao?"

-"Không ai dám đồn đâu.

Cô ấy ít tiếp xúc, hình như chẳng có bạn trai luôn đó."

Lisa chớp mắt.

Trong lòng cô bỗng dấy lên cảm giác kỳ lạ, như vừa tò mò vừa muốn tìm hiểu.---Chiều hôm đó, Lisa bị giao một dự án nhỏ để kiểm tra năng lực.

Cô làm đến tối vẫn chưa xong, ánh đèn văn phòng chỉ còn lại vài người.Tiếng giày cao gót vang lên phía sau.-"Vẫn chưa về?"_giọng Chaeyoung vang lên, khiến Lisa giật bắn.-"Tôi… còn đang sửa số liệu."

Chaeyoung tiến lại gần, cúi xuống xem màn hình.

Hương nước hoa nhẹ thoang thoảng khiến Lisa ngây người.-"Dòng này sai.

Công thức lệch, số liệu sẽ vỡ hết."

Lisa hoảng hốt, tim đập mạnh:-"Em…

à tôi xin lỗi giám đốc."

-"Không sao.

Làm lại đi.

Tôi đợi."

Cô ngồi cạnh Lisa, cùng kiểm tra từng dòng.

Khoảnh khắc đó, Lisa nhận ra bên trong vẻ lạnh lùng kia là sự tỉ mỉ, kiên nhẫn.

Chaeyoung hướng dẫn cô cẩn thận, từng chút một.Khi xong, đồng hồ đã chỉ gần 10 giờ tối.

Chaeyoung đứng dậy, nói nhẹ nhàng:"Lần sau đừng quên ăn tối."

Lisa ngẩng đầu, ngỡ ngàng.

Cô không ngờ người phụ nữ nghiêm khắc ấy lại để tâm đến điều nhỏ nhặt như vậy.Lúc bước ra khỏi văn phòng, Lisa lén nhìn bóng lưng Chaeyoung.

Cô không biết từ khi nào, trong lòng mình bắt đầu có một nhịp đập khác lạ.---Tối đó, nằm trên giường, Lisa ôm gối, nhớ lại giọng nói trầm ấm ấy.-"Lần sau, đừng quên ăn tối."

Tim cô đập loạn, môi mím chặt."

Cái gì đây trời… mới ngày đầu mà…"

Cô bật cười một mình, nhưng rồi lại thấy lòng ấm áp lạ thường.---Sau hôm đó, Lisa bắt đầu quen với nhịp làm việc ở Park Holdings.

Mỗi sáng cô đến sớm, pha cà phê cho mình, sắp xếp tài liệu gọn gàng.

Dù công việc nhiều, áp lực lớn, nhưng trong lòng Lisa luôn có một động lực kỳ lạ -- ánh mắt nghiêm nghị của giám đốc Park Chaeyoung.Chaeyoung vẫn vậy, mỗi ngày xuất hiện đúng giờ, ánh mắt sắc sảo quét qua văn phòng như tia laser.

Cô hiếm khi cười, chỉ tập trung vào công việc.

Nhưng Lisa để ý, mỗi khi cô làm tốt, Chaeyoung sẽ gật đầu nhẹ, như một lời khen thầm lặng khiến tim Lisa đập rộn ràng.---Một buổi sáng đầu tuần, phòng kế hoạch có thêm một nhân viên mới: Taehyun, cùng tuổi Lisa, vừa từ chi nhánh chuyển lên.

Cậu ta nhanh nhẹn, hoạt bát, nói chuyện khéo léo nên mau chóng hòa đồng với mọi người.-"Này, Lisa, cậu có thể chỉ mình quy trình báo cáo tháng không?"

-"Được chứ."_Lisa vui vẻ, đứng dậy qua bàn Taehyun.Hai người cùng cúi xuống màn hình, trò chuyện rôm rả.Phía xa, trong phòng kính, Chaeyoung đang xem tài liệu, ánh mắt vô tình dừng lại cảnh Lisa đang cười tươi với người đồng nghiệp mới.

Môi cô khẽ mím, tay siết nhẹ cây bút.Jennie đi ngang, liếc thấy, mỉm cười tinh nghịch:-"Giám đốc nhìn gì thế ạ?"

Chaeyoung đặt tài liệu xuống, giọng lạnh như thường ngày:-"Không gì cả.

Cô ra ngoài đi."

Nhưng trong lòng, có thứ gì đó nhói lên - một cảm giác khó chịu, chẳng tên gọi.---Tối hôm đó, Lisa và Taehyun bị kẹt lại làm thêm.

Hai người vừa làm vừa trêu đùa, tiếng cười vang lên trong văn phòng vắng.Đúng lúc Chaeyoung quay lại lấy tài liệu.

Cửa thang máy mở ra, cô đứng đó, nhìn thấy Lisa đang đưa chai nước cho Taehyun, ánh mắt dịu dàng.Tim Chaeyoung chùng xuống.

Cô quay người bước đi, không nói một lời.---Ngày hôm sau, bầu không khí giữa hai người lạ đi rõ rệt.Trong buổi họp sáng, Chaeyoung liên tục soi kỹ từng lỗi nhỏ trong bản báo cáo Lisa nộp.-"Số liệu này chưa đối chiếu chéo.

Làm lại."

-"Định dạng sai cột.

Làm việc phải chuyên nghiệp hơn."

Lisa cắn môi, lòng hoang mang.-"Dạ… tôi xin lỗi, tôi sẽ sửa ngay."

Khi ra khỏi phòng họp, Jennie thở dài:-"Không biết hôm nay giám đốc bị gì nữa, khó quá trời."

Lisa cúi đầu, trong lòng có chút buồn.

Cô không hiểu vì sao thái độ của Chaeyoung thay đổi nhanh đến vậy.

Cô đã cố gắng hết sức, không muốn làm chị ấy thất vọng.---Buổi chiều, Lisa chủ động gõ cửa phòng giám đốc.-"Giám đốc… tôi có thể nói chuyện một chút không ạ?"

Chaeyoung không ngẩng lên:-"Cứ nói."

-"Tôi… có làm gì sai khiến giám đốc không hài lòng sao?"

-"Không có.-"Nhưng… sao chị lại lạnh nhạt với tôi vậy?"

Chaeyoung dừng lại.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm:-"Cô nghĩ tôi phải thân thiết với từng nhân viên à?"

Câu nói như một lưỡi dao nhỏ cắm vào tim Lisa.

Cô cắn môi, khẽ cúi đầu:-"Tôi xin lỗi, tôi không có ý đó."

Rồi quay đi, lòng chùng xuống.Khi cánh cửa đóng lại, Chaeyoung khẽ thở dài.

Cô biết mình vừa quá lời, nhưng cảm giác ghen tuông mơ hồ khiến lý trí bị xáo trộn.---Tối hôm ấy, Lisa ngồi trong quán cà phê, nhìn điện thoại trống trơn.

Trong lòng cô cứ lặp lại hình ảnh ánh mắt lạnh băng ấy.-"Sao chị lại xa cách như vậy…?"

Taehyun ngồi đối diện, cười nhẹ:-"Này, đừng buồn nữa.

Mai mình cùng đi ăn trưa nha?"

Lisa gật đầu cho qua, nhưng tâm trí cô chỉ nghĩ đến Chaeyoung.---Ngày hôm sau, Chaeyoung vô tình nhìn thấy hai người đi chung.

Tim cô như bị bóp nghẹt.

Tối đó, cô ngồi một mình trong văn phòng, ánh đèn mờ hắt lên gương mặt cô mệt mỏi.Jennie bước vào, khẽ nói:-"Giám đốc, chị ghen rồi đấy."

Chaeyoung khẽ giật mình:-"Tôi… không có."

-"Chị tưởng tôi không nhận ra à?

Ánh mắt chị nhìn Lisa khác lắm."

Chaeyoung im lặng.

Jennie mỉm cười:-"Nếu chị thích cô ấy, đừng để sự lạnh lùng phá hỏng cơ hội."

Câu nói ấy khiến Chaeyoung trầm ngâm suốt đêm.---Sáng hôm sau, Lisa đến sớm, đặt ly cà phê nóng lên bàn Chaeyoung rồi định quay đi.-"Đợi đã."

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Lisa dừng lại, tim đập mạnh.

Chaeyoung đứng dậy, tiến đến gần.-"Hôm qua… tôi hơi quá lời."

Lisa ngẩng lên, đôi mắt trong veo:-"Tôi không sao.

Tôi chỉ muốn hiểu chị hơn thôi."

Khoảnh khắc ấy, Chaeyoung nhìn thẳng vào mắt Lisa.-"Đừng quá thân thiết với người khác.

Tôi… không thích."

Lisa ngẩn người, tim đập loạn.-"Chị…

đang ghen à?"

Chaeyoung quay đi, giọng nhỏ lại:-"Không.

Tôi chỉ… không muốn mất tập trung."

Nhưng Lisa thấy rõ gò má chị ửng nhẹ.

Một nụ cười khẽ hiện trên môi cô.---Buổi chiều, cả văn phòng bàn tán chuyện giám đốc Park hiếm hoi xuống tận nơi kiểm tra dự án cùng nhóm Lisa.

Ánh mắt Chaeyoung luôn vô thức dừng lại nơi Lisa, khiến cả phòng không khỏi thắc mắc.Lisa thì chỉ thấy tim mình rối như tơ.

Cô không biết đây có phải là tình cảm không, nhưng mỗi khi Chaeyoung nhìn, cô lại thấy an lòng lạ thường.---

Những ngày sau đó, bầu không khí trong văn phòng có chút khác lạ.

Chaeyoung không còn gay gắt như trước, đôi khi còn chủ động hỏi Lisa vài điều nhỏ, như cách quan tâm vụng về.

Lisa thì vẫn ngại ngùng, nhưng trong lòng lại vui như có ánh nắng.Tối hôm ấy, sau buổi họp căng thẳng, Chaeyoung đứng ở ban công tầng 20, gió thổi nhẹ qua mái tóc.

Ánh đèn thành phố trải dài dưới chân, rực rỡ mà xa cách.

Cô thở dài.

Cảm giác này… có phải là yêu?Một giọng nói vang lên phía sau:-"Giám đốc?"_Lisa bước tới, tay cầm cốc cà phê nóng.-"Chị làm việc khuya vậy, uống chút đi."

Chaeyoung khẽ nhận lấy, ngón tay hai người chạm nhau thoáng qua - một tia ấm áp truyền vào tim.-"Cảm ơn."

-"Tôi không muốn chị lại quên ăn nữa."

Chaeyoung nhìn cô, trong ánh mắt ẩn giấu điều gì đó sâu hơn.-"Lisa."

-"Dạ?"

-"Nếu… tôi bảo, tôi không muốn ai khác ở cạnh em… em có thấy phiền không?"

Lisa sững người, tim đập nhanh.

Cô chưa kịp trả lời thì điện thoại reo.

Là Taehyun.

Cô bắt máy, bước sang một bên.-"Alo?

Ừ, mai ăn trưa nha."

Chaeyoung đứng im, ánh mắt vụt tối.

Cô quay đi, không nói thêm.

---Hôm sau, tin đồn lan trong văn phòng: Lisa và Taehyun đang hẹn hò.

Không ai biết bắt đầu từ đâu, chỉ thấy họ hay đi cùng nhau, nói chuyện vui vẻ.Chaeyoung nghe được, lòng trĩu nặng.

Cô cố tập trung vào công việc, nhưng ánh mắt cứ vô thức hướng về phía Lisa.

Cô gái ấy vẫn cười, nhưng chẳng còn nhìn về phía cô nữa.Chiều hôm đó, trong buổi họp dự án, Chaeyoung gần như lạnh băng:-"Phần báo cáo Lisa làm chưa đạt.

Làm lại."

Giọng nói sắc như dao, khiến Lisa sững sờ.-"Tôi đã đối chiếu rồi…"

-"Không đủ.

Làm lại."

Sau buổi họp, Lisa một mình ngồi lại trong phòng, đôi mắt hoe đỏ.

Cô không hiểu vì sao giám đốc lại thay đổi thất thường như vậy.

Cô đã làm gì sai?

---Đêm xuống, Lisa rời công ty muộn.

Cơn mưa bất chợt đổ xuống, cô không kịp mang dù, đành co ro dưới mái hiên.

Điện thoại rung lên - là tin nhắn từ Chaeyoung.>"Em đang ở đâu?"

Lisa ngạc nhiên, chưa kịp trả lời thì một chiếc xe đen dừng lại trước mặt.

Cửa mở ra, Chaeyoung bước xuống, khoác áo vest lên vai cô.-"Trời mưa thế này, sao không về sớm?"

Giọng cô trầm, pha chút trách móc.Lisa cắn môi, đáp nhỏ:-"Tôi… sợ chị không hài lòng…"

Chaeyoung nhìn cô, ánh mắt dịu lại.-"Đừng làm việc đến kiệt sức vì tôi."

Khoảnh khắc ấy, hai người nhìn nhau, mưa rơi lộp độp xung quanh, nhưng thế giới như chỉ còn lại hai trái tim đang đập cùng nhịp.

---Tối đó, Chaeyoung lái xe đưa Lisa về.

Cô ngập ngừng mãi, rồi khẽ nói:-"Về tin đồn với Taehyun…"

Lisa quay sang, nhẹ giọng:-"Không có gì hết.

Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp."

Một nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực Chaeyoung.

Cô dừng xe bên lề, thở ra một hơi:-"Tôi đã ghen, Lisa à."

Lisa mở to mắt, nhìn người phụ nữ bên cạnh.-"Chị… vừa nói gì?"

-"Tôi ghen.

Tôi không chịu nổi khi thấy em cười với người khác.

Tôi biết điều đó thật vô lý… nhưng tôi…"

Giọng cô nghẹn lại, rồi bỗng siết nhẹ tay Lisa:-"Em làm tôi mất bình tĩnh.

Tôi không muốn giấu nữa.

Tôi thích em."

Lisa sững sờ.

Cơn mưa ngoài kia vẫn rơi, nhưng trong tim cô là cơn bão cảm xúc.-"Chị… thích tôi?"

-"Ừ.

Rất thích."

Đôi mắt Chaeyoung dịu hẳn, không còn là ánh nhìn của giám đốc lạnh lùng, mà là của một người đang yêu.Lisa bật cười, nước mắt khẽ rơi.-"Chị biết tôi đã chờ câu này bao lâu không?"

Chaeyoung ngẩn ra.

Lisa khẽ nói tiếp, giọng run run:-"Tôi cũng thích chị… từ ngày đầu tiên chị chỉ tôi sửa lỗi trong bảng tính đó."

Hai người nhìn nhau, rồi như bị kéo bởi một sợi dây vô hình, họ nghiêng mình, môi chạm môi.

Nụ hôn nhẹ như mưa đầu mùa, dịu dàng mà cháy bỏng.

---Từ hôm đó, cả hai vẫn giữ mối quan hệ bí mật trong công ty.

Nhưng ai tinh ý cũng nhận ra: giám đốc Park Chaeyoung dạo này hay mỉm cười hơn, còn nhân viên Lisa thì mỗi sáng luôn mang hai ly cà phê.Một buổi tối, sau khi tan làm, Chaeyoung gọi Lisa vào phòng.-"Em biết không, ngày em bước vào phòng họp hôm đầu tiên… tôi đã chú ý rồi."

Lisa khẽ dựa vào vai cô, thì thầm:-"Em cũng vậy.

Cảm ơn chị vì đã đến tìm em hôm mưa đó."

Chaeyoung mỉm cười, ôm cô vào lòng:-"Từ nay, đừng để chị ghen nữa nha."

-"Không ghen nữa, vì giờ em là của chị rồi."

Họ cười, nụ cười tan vào nhau như ánh đèn thành phố đêm nay - rực rỡ, ấm áp và đầy yêu thương.

---end nhe =))

tui qua làm bộ khác, chắc mốt phải siêng hơn rùii, dạo này lười quá à, không còn đăng hằng ngày nữaa🥹
 
Back
Top Bottom