Lãng Mạn [Chaelisa] "Dream Toxic"

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
399749201-256-k866312.jpg

[Chaelisa] "Dream Toxic"
Tác giả: lirwonn
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

⬜️Fic Chuyện Ngắn Của Lichaeng⭐️
Lưu ý: ⚠️ ⬇️
➡️ Mỗi chương 1.1 | 1.2 như vậy thì sẽ chung một fic.
➡️ Nếu chương 2.1 | 2.2 thì tương đương sẽ là một fic khác chứ không trùng với fic đầu.
➡️ Mong mọi người đừng nhầm lẫn rồi trách tớ ạ :3
⛔️ Không có H.
⛔️Fic sẽ có bị nhiều lỗi như bị lập lại chap,..
mấy bạn thông cảm mà bỏ qua nhé.
🗒 Phấn Đấu Mỗi Ngày 1 hoặc 2 chap..

Siêng thì 3 chap trở lên nhe hihi.
🔴Ảnh bìa: Pinterest Tags: chaelisalichaeng​
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 1.1: Bí Mật Của Học Bá


Giữa màng đêm, ánh đèn nhấp nhấy ở Bệnh Viện nổi bật hàng đầu seuol, trong căn phòng sinh mổ.

Đứa trẻ sinh ra trong im lặng, không khóc.

Đôi mắt mở trừng - đen sâu, vô đáy như đã sống qua nhiều kiếp.

Da tái, lạnh lẽo.

Căn phòng bỗng chùng xuống, ánh đèn khẽ nhấp nháy.

Ai đó thì thầm: "Nó... không phải một đứa bé bình thường."

Nhưng ba mẹ cô lại không nghĩ vậy.Trước khi em bé được sinh ra, ba nàng như nghe được lời nói từ ai đó, tuy không to cũng không nhỏ nhưng đủ nghe trọn từng chữ..

Mẹ cô nghe được lời ông nói cũng đành thuận theo ý ông, từng ngày từng ngày chờ đợi.

Đúng theo ý ông, vào đúng ngày đấy một tinh linh bé nhỏ được sinh ra đời.

Sau đấy ba cô mời từng thầy về làm lễ cho cô trở nên khỏe mạnh, thông minh, xinh đẹp..Lớn lên, làn da Chaeyoung mềm mại như sương mai, hồng hào rạng rỡ như cánh hoa đào đầu mùa.

Mỗi bước đi đều toát lên khí chất của một người lãnh đạo.

Đôi mắt sáng ngời, phản chiếu niềm vui và sự hiếu kỳ với thế giới rộng lớn xung quanh.-------

Hiện tại.Từng bước, từng bước..

Nhịp nhàng bước từ trên xe xuống, mọi người trố mắt nhìn, từ khung kính của cô.

Lisa thấy một cô nàng với vóc dáng mảnh mai bước nhẹ xuống xe, dần tiến đến cổng trường.Tầm mắt nàng thu lại, bỏ máy ảnh lại vào cặp, nhanh chân tìm kiếm phòng Hiệu Trưởng để xin nhận lớp.Trong căn phòng, vừa bước đến cửa, Lisa nghe loảng thoảng vài chữ.

Nhưng hình như trong đó có tên cô, Nghe giọng khá quen có lẽ là Hiệu trưởng, và một cô gái.

Tuy rất tò mò nhưng cô đành bước ra lan can, đứng đợi.

Một lúc sau, cửa mở, một cô gái với mái tóc vàng, đi ra khỏi cửa, đưa ảnh mắt sắc bén đó cho nàng, rồi chỉ mỉm cười bước dần đi.Cô khó hiểu, nhìn vào phòng, Hiệu Trưởng bây giờ mặt mày lắm lúc, nhìn ánh mắt cũng đủ hiểu, đang bối rối chừng nào.

Cô định nói nhưng một giọng nói xảo quyệt từ phía sau cất lên.

-"Yahh, tớ là Park Chaeyoung.

Chúng ta học cùng lớp.." cô định nói thêm gì đó nhưng chợt nhìn vào đồng hồ rồi quay sang bảo "Trễ giờ mất, không muốn trễ học thì theo tớ"Lisa từng là học sinh nhất nhì ở trường cũ, vừa chuyển qua đây không muốn mang danh đi trễ, sợ lại mất mặt nên đành bước theo cô vậy.Đứng trước cửa lớp.

Cô không định đi vào, chỉ đứng nhìn tôi, rồi không nói gì.

Sau một lúc một hơi ấm từ bàn tay kéo tôi chầm chậm bước vào lớp.

Cửa vừa mở, tôi nhanh chân đi theo lực đẩy.

Không ngờ cô ấy lại bỏ tôi ở giữa lớp mà bình thản đi về chỗ ngồi.

Không khí trong lớp này quá ngột ngạt.

Hàng chục người đưa đôi mắt về chỗ tôi, không phải là ngưỡng mộ đó chứ ?

À nhầm rồi, đó là ghen tị.Vừa đúng lúc cô giáo bước vào, nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười bước tới chỗ tôi rồi bảo: "Giới thiệu về mình đi.

Lisa" Jisoo vừa nói với tôi xong lại bước nhịp nhàng lại chỗ ngồi.-"Tớ là Lalisa, hãy gọi là Lisa nhé."

-"Tớ vừa tới nếu có khó khăn mong được giúp đỡ.." nói xong nàng đưa ánh mắt sang Jisoo, cô ấy chỉ bảo là tìm chỗ ngồi rồi lại cợt nhã nhìn tôi cười hố hố.

Cả lớp còn nghe được nữa chứ.-"Tới giờ vẫn còn cái tính bất lịch sự đấy.."

Lisa nói thì thầm trong miệng rồi cũng quên đi chuyện đấy.Jisoo biết được tên nàng cũng chỉ vì hai đứa là bạn thân từ nhỏ, cách nhau mười mấy tuổi nhưng vẫn quyết chơi với nhau từ thở bé.

Từ bé nàng ra nước ngoài du học, sau mười mấy năm trời, Lisa lại đòi về Korea để học cấp 3, không ngờ Jisoo, bạn thân của nàng lại là Giáo Viên Chủ nhiệm của mình.

Asihh nghĩ lại thật là tức mà.Sau khi nhìn xơ qua lớp học, chỉ còn một chỗ trống đó là kế cô gái hồi nãy, chỉ gặp cách đây vài phút.

Nàng không nghĩ nhiều liền bước xuống dưới chỗ trống đó, đặt cặp xuống ghế, nhấc mông ngồi xuống, chống cằm nhìn qua cô gái tóc vàng rồi liền ung dung nói.-"Ngồi đây được không?

Học bá Cheayoung?"

-"Ừm được, cứ tự nhiên"Mọi người kinh ngạc nhìn về phía bàn chúng tôi, Chaeyoung thì chán nản vì tiết đầu là tiết trống, đột nhiên xoay qua, đưa ánh mắt dịu dàng kia cho tôi.

Không phải chứ ? rõ ràng hồi sáng ánh mắt như muốn nuột chửng tôi vậy.

Giờ còn cười nữa chứ, hình như là chạm dây rồi.Tiết thứ hai cũng đến, đó là tiết toán, tuy những bài này có lẽ là khá đơn giản nhưng không ngờ khi trình bài lại khó khăn đến vậy.

Ngồi nghĩ đến điên não lại không có được một số.

Hazz.. chợt nhiên có tờ giấy đưa qua chỗ tôi, đó là lời giải.

Không ngờ nó lại đơn giản đến thế, khi nhìn qua tôi thấy Học Bá cười đến ngẩn người.

Chả hiểu vì sao nhưng làm bài trước đã.Kết thúc buổi học, giờ ra chơi đã đến.

Nhưng cơ thể mệt mỏi vì ngồi giải mấy bài toán hắc não, người như muốn nằm lăn ra sàn vậy.

Bất chợt có luồn gió thổi vài bên tai.. nàng ngẩn người nhìn lên đó là Học Bá Chaengyoung, người nở nụ cười liên tục, tay cứ chạm lấy nàng.-"Không định ăn gì sao?"

-"Không"-"Đi ăn với tớ nhé?" vừa nói xong cánh tay cô kéo kéo như thúc dục Lisa vậy.

Nàng đành lết cơ thể mệt mỏi đó đi ra canteen cùng cô thôi.Vừa tới nơi, bao nhiêu ảnh mắt đổ dồn về phía nàng và Học bá Chaeyoung.

Sự ghen tị có, ngưỡng mộ có.. nhưng đa số là ghen tị.

Cô cầm tay nàng rồi dắt tới một quầy ăn, mua xong lại dẫn Lisa đến một bàn, bàn đó có 6 người.

Người nào người nấy cười không ngậm được mồm, giỡn hết trò này tới trò khác.

Khi thấy Lisa và Chaeyoung tới, mọi người ngừng cuộc trò truyện và ngước lên nhìn tôi rồi tia ánh mắt sang chaeyoung nói nhỏ.-"thích người ta rồi sao? dẫn tới chỗ bọn tớ ngồi luôn này.."

Jennie -"ờ đúng rồi, thường ngày cậu chả bao giờ như thế cả.

Còn tận tình kéo ghế cho người ta nữa chứ.

Định ra mắt bọn tớ à?"

Jungkook-"Wae, có vụ gì sao? nghe với nào" TaeHyung vừa nói vừa nhích tới gần.-"Xàm vừa thôi.

Đây là bạn mới của tớ đấy, có xinh không nào?"

Chaeyoung vừa nói vừa nhếch miệng cười gian manh.-"Ừm, chào nhé.

Hân hạnh được làm quen" Nàng vừa nói xong bất chợt có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai mình.

Theo thói quen Lisa quay sang nhìn.-"Hey, chào Lisa.

Nhớ tớ không?"

Jay đưa ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh rồi lại bắn mắt dịu dàng sang cho Lisa nở nụ cười.-"Hả?

Nhớ sao?"

Nàng khó hiểu, nhìn Jay một lúc rồi chóp nhớ lại là cậu bạn của mình lúc đi du học.-"Sao cậu lại ở đây, chẳng phải đang bên Pháp học sao?"

-"Nhớ Lili nên về đây học với cậu.

Sao? không thích tớ ở lại hả?"

Jay dùng giọng thản nhiên nói với Lili rồi lôi từ cặp ra một hộp sữa dâu đặt lên bàn.-"Uống đi, tớ tặng" Cậu nói xong quay sang nhìn Chaeyoung nở nụ cười gian manh rồi quay đi.Nàng nhìn qua Chaeyoung thì chả hiểu từ đâu mà mặt lại bí xị, đen òm thế kia.

Nhưng khi ngước mặt lên nhìn Lisa thì lại mang một nụ cười ấm áp.

Giận à? nàng vừa suy nghĩ, tay thì đặt lên đầu hộp sữa..

Định cắm ống hút nhưng đột ngột có bàn tay nắm lấy tay nàng lại.

-"Không nên uống sữa CỦA CẬU TA.

Uống của tớ này Lisa" Cô còn nhấn mạnh ba chữ cuối chữ nữa chứ, con người này thật khó hiểu mà.

Nói xong cô đặt lên tay nàng một hộp sữa dâu khác.

Lisa cũng không nói gì mà nhận lấy hộp sữa.-"Ê tớ mệt hai cậu quá, muốn phát cơm thì ra chỗ khác đi !"

Bambam vừa nói vừa khinh ra cái vẻ mặt chán ngắt đó.-"Thôi được rồi, chúng ta lên lớp thôi" Chaeyoung nắm lấy tay nàng rồi kéo lên lớp.

Khí chất dẫn dàng khiến mọi người phải choáng sợ vì đó giờ Chaeyoung không dễ tính như vậy.

Nếu có thì chỉ có với ngoại lệ là Lisa.-"Yahh.

Từ từ thôi, đợi tớ" Lisa mệt mỏi đi theo lực kéo, tay Chaeyoung thì nắm chặt lấy tay nàng, có thể nhìn ra dấu cào luôn rồi.

Cô không nói gì.

Một mạch kéo tay nàng về thẳng lớp.

Vừa tới lớp thẳng tiến bỏ nàng giữa lớp rồi hầm hực quay lại chỗ ngồi.

Nhìn khuôn mặt đó chắc là đang ghen rồi.Lisa đứng giữa lớp, ngẩn người vài giây.

Cả đám bạn trong lớp bắt đầu rì rầm như đang xem phim truyền hình trực tiếp.-"Cái gì thế kia?

Học bá Chaeyoung kéo tay ai vậy?"

-"Đừng nói là... cô gái mới đó nha."

Lisa thở dài, tiến về chỗ ngồi cạnh Chaeyoung.

Cô nàng học bá đang cúi gằm, đôi môi mím chặt như đang cố kiềm lại điều gì.

Lisa nghiêng đầu, chống tay lên bàn:-"Yah...

Cậu ghen thật à?"

Chaeyoung giật nhẹ, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản:-"Ai ghen?

Đừng tự tin quá."

Nói vậy nhưng đôi tai hồng hồng đã tố cáo tất cả.Lisa khẽ cười, định chọc thêm thì tiếng chuông vào tiết vang lên.

Suốt tiết học, Chaeyoung chẳng nói với Lisa câu nào, nhưng bàn chân dưới gầm bàn lại khẽ chạm vào chân Lisa, rồi... không rút lại.

Lisa cố nhịn cười, giả vờ tập trung vào bài giảng nhưng tim thì đập loạn.---Giờ tan học.

Lisa vừa bước ra khỏi lớp thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:-"Lisa!

Về chung không?"

- Jay chạy tới, nụ cười rạng rỡ như hồi còn ở Pháp.Lisa chưa kịp trả lời thì Chaeyoung xuất hiện, đứng chắn ngay trước mặt Jay.

Ánh mắt cô sắc như dao:-"Xin lỗi, Lisa về với tớ rồi."

Jay nhướn mày:-"Ồ?

Cậu là gì của Lisa mà tự quyết vậy?"

Chaeyoung không trả lời.

Jay mỉm cười từ từ rút điện thoại, mở một đoạn video, giơ về phía Lisa.Trên màn hình là cảnh một cô gái - trông rất giống Lisa từ phía sau - đang ngồi bên bờ sông.

Một bóng người tiến lại, khoác áo lên vai cô, rồi kéo cô rời đi.

Gương mặt hiện rõ khi máy lia sang - là Chaeyoung.Lisa cau mày:"Đây là...

ở Paris?"

Jay gật đầu:-"Hơn một năm trước.

Đêm đó, cậu mất tích mấy tiếng.

Cậu nhớ gì không?"

Lisa cố lục lại trí nhớ, nhưng đầu óc trống rỗng.

Chaeyoung bước lên, giọng lạnh như băng:-"Tớ đưa cậu đi... vì khi đó cậu gặp nguy hiểm.

Đơn giản vậy thôi."

Jay mỉa mai:"Đơn giản?

Cậu đã chuốc thuốc để cô ấy quên đêm đó.

Và giờ giả vờ như không có gì?"

Không khí đặc quánh.

Lisa lùi lại một bước, nhìn Chaeyoung với ánh mắt vừa nghi ngờ vừa đau lòng."

Có phải... cậu đã làm thế thật không?"

Chaeyoung mím môi, không đáp.

Sự im lặng đó khiến Lisa thấy lạnh sống lưng.------Còn nữa
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 1.2: Sóc Chuột Nhỏ


Lisa còn đang lùi lại thì Chaeyoung bỗng bật cười, nhưng là kiểu cười đầy nguy hiểm.

-“Jay… cậu nghĩ tớ không biết cậu sẽ chơi chiêu này sao?”

Jay nheo mắt: -“Ý cậu là gì?”

Chaeyoung móc điện thoại, mở một đoạn video khác.

Trên màn hình, cùng là bờ sông ở Paris, nhưng góc quay rộng hơn, rõ cảnh Jay đứng sau một gã đàn ông đang lén quay lén.

Và khi Lisa trong video vừa rời khỏi khung hình cùng Chaeyoung, Jay đã rút ví đưa tiền cho gã đó.Chaeyoung nhìn thẳng vào mắt Lisa, giọng bình tĩnh: -“Tớ chuốc thuốc cậu?

Không.

Tớ cứu cậu khỏi một người đã lên kế hoạch biến cậu thành ‘mồi nhử’.

Và người đó…

đang đứng ngay trước mặt cậu.”

Lisa ngẩng lên, sững sờ.

Chaeyoung mỉm cười, nhưng nụ cười lần này nhẹ hẳn:“Tớ biết mật khẩu… vì chính bố cậu đưa cho tớ.”

Đằng sau, Jay sững lại, không nói được gì.

Chaeyoung siết tay Lisa, bước đi thẳng, giọng vang lên chắc nịch:“Tớ bảo vệ cậu không phải để chứng minh điều gì… mà vì tớ muốn ở bên cậu.

Và đây là lần cuối tớ phải giải thích.”

Lisa không đáp, nhưng bàn tay trong tay Chaeyoung lần này nắm chặt hơn.

Jay chỉ đứng nhìn theo, ánh mắt tối lại, biết mình đã thua hoàn toàn.Lisa đứng sững, tim đập mạnh.

Chaeyoung khẽ cười, nhưng lần này không còn nhẹ nhàng:“Jay… cậu nghĩ ném vài câu nghi ngờ là đủ phá được tớ à?”

Cô rút trong túi ra một tờ giấy in, ném xuống đất trước mặt hắn.

Trên đó là tin nhắn của Jay với gã đàn ông ở Paris — hẹn giờ, địa điểm, và số tiền chuyển khoản.Jay tái mặt, lùi lại một bước.

Chaeyoung nắm tay Lisa, giọng dứt khoát:“Sự thật đủ lớn để át mọi lời vu khống.

Và tớ không cần thêm một giây nào ở đây nữa.”

Lisa nhìn Chaeyoung, rồi quay sang Jay — ánh mắt lạnh lẽo như chưa từng quen biết.

Hai người bước đi, bóng họ khuất dần, để lại Jay một mình giữa sân trường hơi thở gấp gáp, hoàn toàn bị hạ gục.

Đứng một hồi lâu.

Mọi người bây giờ cũng đã không còn ở trường.

Chỉ còn Jay đứng giữa sân trường cười nham hiểm.

Vì biết nhiệm vụ đợt này thất bại rồi, đành tạm gác lại rồi nhanh chân quay về trụ sở báo cáo.-------------

Bên cô và nàng:Hai người bước song song, im lặng.

Chỉ khi đến ngã rẽ, Lisa thúc dục cô ngồi xuống ghế đá cạnh, rồi liền cất tiếng:-“Cảm ơn đã ở lại.”

Chaeyoung đáp gọn:-“Không định đi đâu cả.”

Chaeyoung nói xong lại nhìn lên bầu trời..

Suy tư một lúc rồi lại nhìn vào Lisa và khẳng định chắc nịch-"Tớ sẽ bảo vệ cậu.

Cho dù thế nào.. nên hãy ở bên tớ mãi nhé ?"

Nàng chỉ vọn vẹn đáp lại 4 chữ nhưng lại khiến Chaeyoung ấm lòng hơn hẳng-"Sẽ ở bên cậu" Lisa vừa nói vừa mỉm cười, tay đặt vào lòng bàn tay của cô, một hơi ấm lan tỏa khiến cô cảm thấy giảm một phần căng thẳng.Nhưng niềm vui vẫn chưa hết, cô tựa đầu vào vai nàng, suy nghĩ một hồi, mặt mài nhăn nhó, khó chịu ra mặt.

Lisa nhìn thấy liền áp trán cô vào trán nàng, hơi ấm của nàng liền xua tan cái lạnh của Chaeyoung.

Cô đơ một hồi hai tai liền đỏ lên, Lisa không kìm nổi liền bật cười.

Ghé vào tai cô thì thầm-"Tớ luôn ở đây, hỗ trợ cậu..

Đừng lo lắng Sóc Chuột nhỏ"Nàng càng nói tai cô càng đỏ lên, liền quay mặt ra hướng khác.

-"Sóc Chuột Nhỏ cái gì chứ !?

Tớ lớn rồi.."

Cô liền bật cười thành tiếng, khiến cô không chịu nổi mà xụ mặt xuống, mặt đỏ dần lên..

Lisa thấy liền kìm lại, không cười nữa mà bắt đầu dỗ dành Chaeyoung..-"Thôi mà, tớ xin lỗi" Cô vẫn không nói gì, mặt cứ hầm hầm mà vẫn không dám giận dỗi Bé Gà Con.Im lặng một hồi lâu, cô không chịu nổi nữa, đành ngước mặt lên nhìn thì đã thấy khuôn mặt Lisa rưng rưng rồi.

Cô thấy vậy liền bỏ cái vẻ mặt đen xì đó vội lại an ủi bé con của cô.

Một hồi sau, hai cô nàng nắm tay nhau cùng ngắm nhìn bầu trời đầy sao..Bất chợt cô quay qua ngắm nhìn khuôn mặt Lisa rồi bỗng cất lên một tông giọng trầm ấm khiến nàng phải quay qua nhìn..-"Này..

Thành thật mà nói, tớ thật sự yêu cậu rồi Lisa ah.."

Cô nói xong lại ngại ngùng quay đi hướng khác..Nàng trầm ngâm một lúc, không nói gì khiến cô đột ngột lo lắng, suy nghĩ điều gì đó..

Mặt cô dần đen lại, không vui vẻ mấy.Nàng thì tới bây giờ mới mỉm cười rồi xoay đầu Chaeyoung lại.

Thẳng thừng áp môi nàng vào môi cô.

Chaeyoung to mắt rồi mặt, tai đều đỏ lên, Lisa thì vẫn hôn lấy môi cô, môi nàng mềm mại nhưng hôn quá lâu khiến cô dần mất hơi mà vẫn không chịu buông ra vì luyến tiếc..-"Hah.. ha.." cô thở dốc, bắt đầu lấy lại hơi thở của mình-"Thế là..

Hah cậu cũng thích tớ đúng không..?"

Cô chỉ vừa thở lại được vài ba hơi lại quay mặt lên nhìn Lisa, rồi lại hỏi nàng một cách nghiêm túcNàng không nói gì liền đưa tay lên búng trán cô một cái rồi đứng dậy..-"Yahh..

Không trả lời hah.. mà đi đâu hả?"

Cô cũng liền bật dậy nắm lấy tay áo Lisa-"Ngốc thế ?

Tớ đã cho cậu câu trả lời rồi mà Sóc Chuột nhỏ" Nàng nói xong liền quay người ra hướng khác để lại Chaeyoung mặt mài khó hiểu.-"Không định về ?"

Nàng nói xong liền bước đi.Cô liền bước theo sau-"Đợi..

đợi tớ"Giữa lòng thành phố Seoul..

Có hai bóng người đứng sát vào nhau và không cần biết tương lai họ có ra sao nhưng chỉ biết khoảnh khắc này họ vẫn thuộc về nhau.

The end----

có xàm quá không trời ơi😫
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 2.1: Khoảng Cách


Phòng tập vang tiếng nhạc bass trầm, nhưng Chaeyoung chẳng còn để tâm.

Mắt cô cứ vô thức nhìn về phía cửa, nơi mà trước đây Lisa hay ló đầu vào, trêu:“Cố lên nha, Sóc Chuột.”

Nhưng hôm nay, cửa vẫn im lìm.

Không một động tĩnh gì.Gần một tháng nay, Lisa luôn bận - ít nhất, đó là lý do duy nhất Chaeyoung tự cho mình để bám víu.

Tin rằng khoảng cách chỉ là tạm thời, rằng Lisa sẽ quay lại, đứng cạnh cô như trước.Thế nhưng buổi chiều hôm đó, khi bước ra hành lang để lấy nước, Chaeyoung khựng lại.

Ở cuối dãy, Lisa đang đứng cạnh một stylist mới.

Cả hai cùng cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, rồi cười, vai chạm vai.

Nụ cười ấy… vốn là của Chaeyoung nhưng giờ lại cho một người xa lạ khác mà cô không hề quen biết.Tối hôm đó, tin nhắn được gửi đi:-"Chị có chuyện gì giấu em không?"

Dấu “đã xem” hiện lên, nhưng không có hồi âm.Sáng hôm sau, Chaeyoung chặn Lisa ngay khi buổi họp kết thúc:-"Nếu chị muốn chia tay, cứ nói.

Em không muốn đoán nữa.”

Lisa hơi ngạc nhiên, ánh mắt thoáng dao động, nhưng rồi lại quay đi:-"Tùy em nghĩ.”

Câu trả lời như một nhát dao lạnh.

Cánh cửa phòng thay đồ khép lại, Chaeyoung đứng chết lặng.

Cô không nhớ mình đã về ký túc xá thế nào, chỉ nhớ bàn tay run run khi cởi giày, và nước mắt rơi ướt cả áo.Ba ngày tiếp theo, họ không nói với nhau một lời.

Trong phòng tập, Lisa vẫn tập trung vào phần mình, còn Chaeyoung giả vờ bình thản, nhưng từng động tác đều nặng như đeo chì.---------Còn nữa
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 2.2: Ngốc Vì Làm Em Khóc


Đêm thứ ba, tiếng gõ cửa vang lên.

Chaeyoung mở ra, thấy Lisa đứng đó, đội mũ hoodie xám, tay cầm túi giấy bốc khói.-"Ra ngoài với chị một chút.”

Chaeyoung khoanh tay, giọng lạnh: “Em không đói.”

-“Chị đâu có hỏi em đói hay không.”

Lisa kéo nhẹ tay cô, không mạnh nhưng đủ để Chaeyoung phải bước theo.Ban công tầng 12 lạnh cắt da, gió đêm lùa vào tóc.

Lisa đưa cho Chaeyoung một cái bánh bao nóng:- “Cầm đi, không thì bỏng tay chị mất.”

Chaeyoung nhận lấy, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng ra phố:-"Chị định giải thích gì?”

Lisa im vài giây, rồi rút từ túi áo ra một hộp nhỏ màu đen.

Bên trong là chiếc vòng bạc mảnh, khắc dòng chữ:“If lost, return to Chaeyoung.”

-"Stylist hôm bữa… là giúp chị đặt khắc cái này.

Chị biết em ghét bị bỏ rơi, nên muốn tặng thứ này để nhắc em rằng… dù thế nào, chị vẫn sẽ quay lại.”

Chaeyoung mím môi, tay siết chặt chiếc vòng: “Chị biết em lo lắng vậy, mà vẫn im lặng?”

- “Chị muốn tạo bất ngờ.

Nhưng hoá ra lại làm em tổn thương.”

Khoảng lặng ngắn ngủi.

Chaeyoung thở dài, đôi mắt long lanh:-“Chị đúng là đồ ngốc.”

Lisa cười nhẹ, bước lại gần:-“Ngốc vì yêu em nhiều hả?”

-“Ngốc vì làm em khóc.”

Lisa đặt hai tay lên má Chaeyoung, cúi xuống, môi chạm môi.

Nụ hôn chậm rãi, không vội vàng, như để bù đắp từng ngày xa cách.

Khi tách ra, Lisa thì thầm:-"Chị không hứa mãi mãi, nhưng chị hứa sẽ yêu em đến khi em không còn muốn nữa.”

Chaeyoung khẽ cười, tựa đầu vào vai Lisa:-“Vậy chị cứ chuẩn bị yêu em cả đời đi.”

Giữa ban công lạnh giá, nhịp tim họ đập cùng một nhịp, xua tan hết những khoảng cách vừa qua.The end
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 3.1: Nhớ Vì Em Bướng


Mùa thu năm đó, ngôi trường cấp 3 ở quận nhỏ bất ngờ rộn ràng hẳn lên khi xuất hiện tin đồn: "Lalisa Manobal - idol nổi tiếng toàn cầu - sẽ tạm nghỉ hoạt động và trở về học ở đây."

Chaeyoung nghe tin xong thì... ngáp.-"Thì idol cũng là người thôi, mắc gì ầm ĩ vậy."

Bạn cô lườm:-"Bướng vừa thôi, mày gặp là xỉu ngang đấy."

Ngày nhập học, Lisa xuất hiện với đồng phục gọn gàng, tóc buộc thấp, nhưng ánh mắt lại sắc và cuốn hút đến mức... giáo viên cũng phải khựng lại một giây.

Lũ học sinh bu quanh xin chữ ký, chụp hình, chỉ trừ một người - Chaeyoung - vẫn đang dựa cửa sổ, gặm bánh mì.Ánh mắt Lisa thoáng liếc qua, chạm vào ánh nhìn thờ ơ của Chaeyoung.

Không biết vì sao, cô lại thấy... khó chịu.-----------Giờ ra chơi, Lisa vô tình đi ngang qua bàn Chaeyoung.

Cô dừng lại, nhìn cái tai nghe cũ kỹ trên bàn:-"Bộ em không thích nhạc của chị à?"

Chaeyoung ngước lên, nhai miếng bánh:- "Chị là ai?"

Cả lớp há hốc mồm.

Lisa nhướng mày, khóe môi cong lên:-"Idol toàn cầu đấy, bé ạ."

Chaeyoung nhún vai:-"À, xin lỗi nha, em chỉ thích ngủ hơn là nhớ tên người nổi tiếng."

Câu trả lời khiến Lisa bật cười, nhưng không hiểu sao lại thấy... tức.

Từ hôm đó, cô để ý Chaeyoung nhiều hơn.

Còn Chaeyoung thì, dù ngoài miệng bảo "chị idol phiền phức", nhưng tối về vẫn lén search "Lisa Manobal" trên mạng.-----------Một chiều tan học, trời đổ mưa lớn.

Chaeyoung không mang ô, đang loay hoay định chạy đại thì ai đó đứng chắn trước mặt.

Lisa, tay cầm ô đen, ánh mắt bình thản:-"Đi chung không?

Idol mà để học sinh ướt mưa thì mang tiếng lắm."

Chaeyoung lưỡng lự, rồi gật đầu.

Hai người bước đi dưới ô, khoảng cách đủ gần để nghe rõ tiếng tim mình.Lisa bất ngờ hỏi:- "Sao hôm đầu em lại làm như không biết chị?"

Chaeyoung liếc nhìn:-"Tại em không muốn giống mấy người kia.

Em không muốn chị nhớ em chỉ vì em là fan."

Lisa cười khẽ:-"Yên tâm, giờ chị nhớ em vì em bướng."

Mưa vẫn rơi, nhưng giữa ô là khoảng ấm áp không tên.-----------Còn nữa
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 3.2: Đẹp quá.. Chị chịu hết nổi rồi.


Kể từ hôm đi chung ô, mối quan hệ giữa Lisa và Chaeyoung dần trở thành đề tài bàn tán khắp trường.

Ban đầu, ai cũng nghĩ “idol toàn cầu” sẽ chẳng để ý đến một cô học sinh bình thường, nhưng sự thật lại khác: cứ mỗi lần Lisa có tiết ở trường là sẽ “vô tình” đi ngang lớp Chaeyoung.-“Bữa nay ngủ ít thôi nha, bé bướng.”

-"Chị lo làm idol đi, đừng quản em.”

Lần nào cũng là vài câu cà khịa qua lại, nhưng cả hai đều cười, dù đôi lúc cố giấu.Hôm lễ hội trường, lớp Chaeyoung mở một quán cà phê nhỏ.

Mới khai trương 10 phút, cả hành lang đã chật kín… không phải vì quán đẹp, mà vì tin đồn “Lisa sẽ ghé chơi” lan khắp nơi.Chaeyoung bận rộn bưng đồ uống, nép qua đám fan chen lấn.

Khi cô vừa quay lại quầy, giọng nói quen thuộc vang lên ngay sát tai:-“Cho chị một ly trà sữa.”

Lisa đứng đó, mặc hoodie đen và mũ lưỡi trai, nhưng vẫn nổi bật đến mức ai cũng nhận ra.

Mấy bạn trong lớp lập tức xì xào, chụp hình lia lịa.Chaeyoung đặt ly trà sữa lên quầy:-"50 ngàn.”

Lisa nhướng mày:-“Không có giảm giá cho chị à?"

- “Giảm cho chị, mấy fan kia thấy lại ghen.”

Lisa chống tay lên quầy, cúi xuống gần đến mức Chaeyoung phải hơi ngửa đầu:-“Vậy giảm bằng cách khác đi… cho chị một nụ cười.”

Chaeyoung cố giữ vẻ tỉnh bơ, nhưng khóe môi khẽ cong.

Lisa nhìn chằm chằm nụ cười ấy vài giây, rồi thở ra:-"Đẹp quá…

Chị chịu hết nổi rồi.”

Tiếng xung quanh dần mờ đi khi Lisa nói tiếp, giọng trầm nhưng đủ để Chaeyoung nghe rõ:-“Chị thích em, Chaeyoung.

Không phải kiểu fan – idol, mà là… thật sự thích.”

Chaeyoung khựng lại, tim đập nhanh đến mức cảm giác như ai cũng có thể nghe.

Cô vẫn cố bướng:-“Chị tỏ tình giữa chỗ đông người vậy, em từ chối thì sao?”

Lisa nháy mắt:- “Thì chị tán lại.

Tán cho tới khi em gật thì thôi.”

Cả lớp ồ lên, có tiếng trêu chọc, tiếng cổ vũ.

Chaeyoung hơi cúi mặt xuống để che má đỏ, rồi lặng lẽ rót thêm một ly trà sữa khác, đặt trước mặt Lisa.- “Cái này miễn phí.”

Lisa cười:- “Đặc biệt cho chị hả?”

- “Có kèm điều kiện.”

Lisa nhướng mày.

Chaeyoung trượt tờ giấy nhỏ về phía cô, chỉ ghi vỏn vẹn vài chữ:Lisa nhướng mày.

Chaeyoung trượt tờ giấy nhỏ về phía cô, chỉ ghi vỏn vẹn vài chữ:> “Em cũng thích chị, đồ idol phiền phức.”
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 4: Thuộc Về Hôn Phu


Chaeyoung – tiểu thư nhà họ Park – nổi tiếng khắp giới thượng lưu bởi vẻ đẹp lạnh lùng và quyền lực trong từng ánh nhìn.

Không một ai dám cãi lệnh cô.

Trong công ty, một câu nói của Chaeyoung có thể quyết định số phận của hàng trăm nhân viên.

Ngoài xã hội, chỉ cần cô xuất hiện, mọi ánh mắt đều tự động cúi xuống.Nhưng chỉ riêng với một người, mọi luật lệ đều bị phá vỡ.Lisa – vị hôn phu được hai gia tộc định ước từ khi cả hai còn chưa chào đời – giờ đã là một người mẫu kiêm vũ công quốc tế, bận rộn với lịch trình dày đặc.

Mỗi lần Lisa về nước, Chaeyoung như biến thành một con người khác: không còn ánh mắt lạnh băng, không còn giọng điệu nghiêm khắc.

Thay vào đó là sự dịu dàng, đôi khi còn pha chút vụng về mà chính cô cũng không nhận ra.----------Buổi chiều hôm đó, tại biệt thự họ Park.Chaeyoung đang ngồi trong phòng làm việc, chăm chú xem hợp đồng.

Người trợ lý gõ cửa, cúi đầu:-"Thưa tiểu thư, cô Lisa vừa về:Chaeyoung lập tức bỏ bút xuống, ánh mắt lạnh lùng bỗng dịu lại như băng tan.

Cô bước nhanh ra sảnh, thấy Lisa đang kéo vali, trên vai là chiếc balo to tướng.

Mái tóc vàng óng ánh dưới ánh chiều, nụ cười tươi rói.-"Chaeng!

Lisa reo lên, lao đến ôm chầm lấy cô"Chaeyoung vòng tay ôm Lisa, khẽ nhíu mày:-"Sao không để người của nhà ra đón?

Tự kéo vali về thế này à?"

-"Em nhớ chị quá, muốn về nhanh."

Lisa cười, má hơi ửng hồng.Chaeyoung không nói gì thêm, chỉ cầm vali kéo vào, tay kia vẫn nắm chặt tay Lisa.

Đám giúp việc nhìn cảnh đó, ai cũng biết tiểu thư nhà họ Park mà nắm tay người khác thế này… chắc chỉ có thể là vị hôn phu đặc biệt kia.------Tối hôm ấy, khi Lisa đang ăn tối, cô vô tình làm đổ ly rượu đỏ lên khăn trải bàn trắng tinh.

Đám giúp việc hoảng hốt, vì bình thường Chaeyoung cực ghét sự cẩu thả.

Nhưng…Chaeyoung chỉ nhẹ nhàng:-"Không sao, em ăn tiếp đi.

Để họ dọn"Một người giúp việc mới vào, chưa quen, lỡ lời:-"Nhưng tiểu thư, quy tắc bàn ăn…"

Ánh mắt Chaeyoung lập tức sắc như dao:-"Quy tắc không áp dụng với Lisa.

Ra ngoài.Cả bàn ăn im phăng phắc.

Lisa hơi ngại, khẽ chạm vào tay Chaeyoung:-"Em xin lỗi…"

-"Không cần xin lỗi."

Chaeyoung mỉm cười hiếm hoi, giọng nhỏ đủ để chỉ Lisa nghe -"Em làm gì cũng được."

---Ngày hôm sau, Lisa lén ra ngoài đi gặp bạn mà không báo.

Đến tối về, Chaeyoung đứng ở sảnh, ánh mắt lạnh như băng.

Đám người trong nhà nín thở.-"Em đi đâu? – Chaeyoung hỏi, giọng trầm."

-"Em… chỉ đi uống cà phê thôi.

" Lisa đáp, hơi cúi đầu.Mọi người nghĩ lần này Lisa chắc chắn sẽ bị phạt như bao kẻ khác từng trái lệnh Chaeyoung.

Nhưng không.

Chaeyoung chỉ thở dài, bước lại kéo Lisa vào lòng.-"Lần sau đi đâu báo chị một tiếng.

Không phải để quản, mà để biết em an toàn."

Lisa ôm lấy Chaeyoung, nghe rõ nhịp tim cô đập đều.

Trong khoảnh khắc đó, cô biết, dù thế giới có đổi thay, Chaeyoung vẫn sẽ luôn ở đây, ôm cô trong vòng tay ấm áp nhất.-------Cuối cùng, lễ đính hôn diễn ra trong một đêm lộng lẫy.

Khách mời toàn những nhân vật quyền lực, báo chí chen nhau chụp ảnh.

Nhưng khi bước lên sân khấu, Chaeyoung không nhìn ai khác ngoài Lisa.-"Từ hôm nay, em chính thức là người của chị."

Chaeyoung nói, không phải bằng giọng ra lệnh như thường, mà là lời hứa.

Và sẽ luôn là người duy nhất được chị cưng chiều vô điều kiện.Lisa mỉm cười, khẽ đáp:-"Em vốn đã là của chị từ lâu rồi."

Tiếng pháo hoa nổ tung trên bầu trời, nhưng với họ, khoảnh khắc đó chỉ có ánh mắt dành cho nhau.The end

------------Thưởng mấy bạn một bộ ngọt ngây hehe =))
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 5.1: Luôn cần chị


Lisa là một cô học sinh cá tính, nổi bật nhất lớp, luôn khiến các bạn vừa thương vừa “toát mồ hôi hột” vì những trò nghịch ngợm của mình.

Cô không bao giờ chịu ngồi yên, luôn tìm cách tạo ra tình huống khó đỡ.

Nhưng trong lòng, Lisa biết rằng có một người luôn đứng sau cô, sẵn sàng bảo vệ bất cứ khi nào cô gặp rắc rối – đó chính là cô giáo chủ nhiệm Chaeyoung.Chaeyoung là người nghiêm khắc, lạnh lùng, nổi tiếng trong trường về khả năng quản lý lớp tuyệt đối.

Nhưng chỉ có Lisa mới hiểu, rằng dưới vẻ ngoài băng lãnh ấy là một trái tim luôn quan tâm và bảo vệ cô học sinh bướng bỉnh này.Một buổi sáng thứ Hai, lớp đang yên ắng học bài thì Lisa lén lấy điện thoại ra, nhắn tin với bạn.

Chẳng may, điện thoại phát sáng dưới ánh nắng, Chaeyoung phát hiện ngay.

Cô tiến lại, ánh mắt sắc lạnh như cắt qua cả lớp.-“Lisa, em lại nghịch ngợm rồi à?”

Lisa nhún vai, cười khúc khích:

Chaeyoung thở dài, bước đến gần, giọng dịu dàng hơn nhưng vẫn uy quyền:-“Được thôi, nhưng từ giờ em phải biết giới hạn.

Và nhớ, nếu ai làm phiền em, chị sẽ không để chuyện đó qua đâu.”

Lisa đỏ mặt, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp.

Cô biết rằng, dù cô có bướng bỉnh và nghịch ngợm, Chaeyoung vẫn luôn đứng phía sau bảo vệ mình.Một buổi chiều khác, Lisa quyết định thử thách bản thân bằng một trò chơi mạo hiểm trong sân trường – trèo lên mái nhà để nhặt quả bóng rơi.

Cô vừa trèo lên, vừa cười khúc khích, không hề hay biết rằng mình sắp gặp nguy hiểm.Ngay khoảnh khắc Lisa trượt chân, một bàn tay mạnh mẽ đã nắm lấy cô.

Chaeyoung, với ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy dịu dàng, kéo Lisa lên an toàn.-“Lại liều nữa rồi, Lisa.”

-“Biết chị sẽ cứu mà.”

Lisa cười khúc khích, mắt long lanh, vừa tự tin vừa ngại ngùng.Chaeyoung kéo cô ra khỏi mái nhà, vuốt tóc Lisa nhẹ nhàng, thì thầm:-“Em có thể bướng bỉnh, liều lĩnh… nhưng chị sẽ luôn ở đây, bảo vệ em.”

Lisa cúi đầu, đỏ mặt, nhưng vẫn nở nụ cười tinh nghịch.

Cô biết rằng, dù có nghịch ngợm đến đâu, phía sau mình luôn có Chaeyoung – bức tường vững chắc bảo vệ cô.Một buổi khác, Lisa gặp khó khăn trong bài kiểm tra môn Toán.

Cô đứng trước bảng, nhìn các con số quay cuồng, tim đập loạn nhịp.

Cô biết mình có thể thất bại, nhưng khi Chaeyoung tiến lại bên cô, đặt tay lên vai, Lisa cảm thấy bình tĩnh hơn hẳn.-“Bình tĩnh, em có thể làm được.

Chị tin em.”

Lisa nhìn vào đôi mắt dịu dàng nhưng đầy quyền lực của Chaeyoung, cảm giác như cả thế giới đang đứng về phía mình.- “Chị… em… không biết làm sao cả.”

-“Chị sẽ luôn ở đây, hướng dẫn và bảo vệ em.

Em chỉ cần cố gắng thôi.”

Nhờ sự giúp đỡ và động viên của Chaeyoung, Lisa lấy lại bình tĩnh, hoàn thành bài kiểm tra một cách xuất sắc.

Cô quay sang nhìn Chaeyoung, đôi mắt long lanh ánh lên niềm hạnh phúc:-"Cảm ơn chị… em may mắn lắm.”

Chaeyoung mỉm cười, vuốt tóc Lisa:- “Chị sẽ luôn là bờ vai cho em, dù em bướng bỉnh đến đâu.”

Ngày tháng trôi qua, Lisa vẫn nghịch ngợm, vẫn bướng bỉnh, nhưng cô biết rằng dù gặp bất cứ rắc rối gì, Chaeyoung vẫn luôn ở bên, là người bảo vệ và hướng dẫn cô.

Mỗi ngày đến lớp không còn chỉ là áp lực hay bài tập, mà trở thành những khoảnh khắc dễ thương, ấm áp, khi cô biết rằng có một người luôn đứng sau lặng lẽ chống lưng cho mình.Và vào những buổi chiều tan học, Lisa thường nắm lấy tay Chaeyoung, vừa đi vừa cười khúc khích:-“Em thật sự may mắn vì có chị.”

Chaeyoung khẽ cười, vuốt tóc Lisa, thì thầm:-“Chị sẽ luôn ở đây… cho đến khi em không cần nữa.

Nhưng chị biết, em sẽ luôn cần chị thôi."

Lisa dựa vào vai Chaeyoung, mắt long lanh, cảm nhận sự ấm áp, bảo vệ và tình cảm chân thành.

Dù cô có nghịch ngợm, bướng bỉnh hay gặp rắc rối gì, Chaeyoung vẫn luôn là bức tường vững chắc, chống lưng vô điều kiện.

Và cô biết, mình may mắn hơn tất cả vì có cô giáo vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng này.
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 5.2: Lúc nào cũng bảo vệ em


Một buổi sáng thứ Sáu, lớp học rộn ràng tiếng cười, tiếng xào xạc giấy vở.

Lisa vẫn như mọi ngày, tinh nghịch, nở nụ cười lém lỉnh, tay vẫn lén nghịch điện thoại dưới bàn.

Chaeyoung, cô giáo chủ nhiệm, đứng từ xa quan sát, ánh mắt lạnh lùng nhưng dịu dàng.-"Lại điện thoại à, Lisa?”

Lisa nhún vai, cười khúc khích:- “Em chỉ kiểm tra bài thôi mà.”

Chaeyoung thở dài, tiến tới, giọng nghiêm:-"Biết là kiểm tra, nhưng từ giờ em phải biết tự kiểm soát.

Nếu gặp khó khăn, hãy nhờ chị, không ai khác sẽ giúp em đâu.”

Lisa nhìn Chaeyoung, đôi mắt long lanh ánh lên niềm tin:-“Vâng… em biết mà, chị.”

-------Ngay sau giờ học, Lisa chạy ù ra sân trường, chuẩn bị tham gia cuộc thi nhảy của lớp.

Cô tự tin, bướng bỉnh, nhưng cũng biết rằng không thể thắng nếu thiếu sự hỗ trợ.

Chaeyoung đứng bên ngoài sân, mắt dõi theo từng bước nhảy, từng chuyển động.Khi Lisa bước lên sân khấu, một vài học sinh cạnh tranh bắt đầu chế giễu cô vì phong cách “khác người”.

Cô cảm thấy áp lực, tim đập nhanh.

Chaeyoung tiến lại gần, đặt tay lên vai Lisa, giọng dịu dàng nhưng đầy quyền lực:-“Bình tĩnh, em có thể làm được.

Chị tin em.”

Lisa nhìn vào đôi mắt cô giáo, cảm giác như cả thế giới đang ủng hộ mình.

Cô hít một hơi thật sâu, nở nụ cười và trình diễn hết mình.

Mỗi động tác, mỗi bước nhảy đều uyển chuyển, đầy tự tin, khiến cả lớp phải trầm trồ.--------Kết thúc tiết mục, Lisa chạy xuống sân khấu, thở hổn hển nhưng mắt vẫn long lanh.

Chaeyoung mỉm cười, nắm tay cô:-“Em đã làm tốt.

Chị luôn biết em có thể làm được."

Lisa đỏ mặt, cười khúc khích:- “Chị… chị lúc nào cũng bảo vệ em… em may mắn quá.”

Chiều hôm đó, trời bắt đầu mưa.

Lisa quên mang áo mưa, đứng bất lực dưới cơn mưa tầm tã, tóc và quần áo ướt sũng.

Ngay lập tức, Chaeyoung xuất hiện, áo khoác che cả hai, đôi tay ôm lấy cô:- “Em nghĩ mình có thể tự lo sao?”

Lisa đỏ mặt, nhưng vẫn nhún vai:-"Em… em chỉ muốn đi nhanh về nhà thôi mà.”

Chaeyoung kéo Lisa vào tiệm cà phê gần đó, gọi hai cốc sô cô la nóng.

Ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài trời, Lisa dựa vào vai Chaeyoung, cảm nhận sự ấm áp và bảo vệ tuyệt đối:- “Em… em thật sự may mắn vì có chị.”

Chaeyoung vuốt tóc cô, thì thầm:-“Chị sẽ luôn ở đây… dù em bướng bỉnh hay nghịch ngợm thế nào.”

Trong những ngày sau, Lisa vẫn nghịch ngợm, bướng bỉnh, nhưng cô biết rằng bất cứ rắc rối nào, Chaeyoung đều sẽ xuất hiện, bảo vệ cô vô điều kiện.

Mỗi khi cô cười khúc khích, nắm tay Chaeyoung đi qua sân trường, Lisa cảm nhận rõ ràng rằng mình may mắn hơn tất cả: có cô giáo vừa nghiêm khắc, vừa dịu dàng, vừa là bờ vai, vừa là vòng tay, vừa là người chống lưng vô điều kiện cho cô.Buổi tối, khi hai người ngồi trên ghế bành, ngắm ánh đèn thành phố, Lisa khẽ cựa mình, tựa đầu vào vai Chaeyoung:- “Chị… em biết mà… dù em bướng bỉnh, chị vẫn luôn ở đây.”

Chaeyoung mỉm cười, vuốt tóc Lisa:-“Chị sẽ luôn ở đây… cho đến khi em không cần nữa.

Nhưng chị biết, em sẽ luôn cần chị thôi.”

Và cứ thế, mỗi ngày trôi qua, dù có những rắc rối, những trò nghịch ngợm hay những buổi học khó khăn, Lisa luôn cảm nhận được một sự an toàn tuyệt đối, một bờ vai vững chắc đứng sau mình – Chaeyoung, cô giáo, người bảo vệ, là tất cả với cô.-----

Còn nữa 🙂)
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 6: Hoa Hồng Tan Băng


Vương quốc Arendelle ngập trong tuyết trắng quanh năm.

Trên ngai vàng phủ ánh bạc, Nữ hoàng Park Chaeyoung ngồi đó, kiêu hãnh và lạnh lùng.

Đôi mắt như mặt hồ mùa đông, tĩnh lặng đến mức người đối diện phải rùng mình.

Người ta gọi cô là “Nữ hoàng băng giá”, không chỉ vì quyền năng điều khiển tuyết, mà còn vì trái tim chưa từng rung động.Các cận thần thì thầm: “Nữ hoàng chẳng cần ai bảo vệ.

Thứ đáng sợ nhất chính là bản thân Người.”

Thế nhưng, trong một buổi nghị triều, cánh cửa cung điện mở ra, bước vào là một cô gái trẻ với ánh mắt sáng như ngọc, mái tóc vàng rực nổi bật trên nền áo giáp bạc.

Cô quỳ xuống, giọng vang dõng:“Thần là Lalisa Manoban, hiệp sĩ mới được triệu từ phương Nam.

Thần xin thề sẽ bảo vệ Người bằng cả sinh mệnh.”

Chaeng khẽ nhướng mày.

Bao năm qua, chưa từng ai dám đối diện ánh mắt của cô lâu đến vậy.

Vậy mà Lisa, với nụ cười rực rỡ, lại nhìn thẳng không chút sợ hãi.

“Ngươi nghĩ một hiệp sĩ nhỏ bé có thể che chắn cho ta sao?” – Chaeng cất giọng lạnh như gió bấc.Lisa mỉm cười, đặt tay lên ngực:

“Không phải ai cũng có thể.

Nhưng em tin mình làm được, thưa Nữ hoàng.”

Chaeng im lặng.

Và lần đầu tiên, đôi môi cô khẽ cong lên – một nụ cười khó đoán.

---Những ngày sau đó, Lisa luôn kề cận Nữ hoàng.

Trong khi Chaeng bận triều chính, Lisa kiên nhẫn đứng bên, tay đặt lên chuôi kiếm.

Nhưng khác với những cận vệ khác luôn nghiêm nghị, Lisa lại không ngừng… chọc phá.“Nữ hoàng ơi, Người có biết không, ánh mắt lạnh lùng của Người làm mấy tên sứ giả run lẩy bẩy đó.

Nhìn mắc cười ghê.”

Chaeng liếc qua, ánh mắt sắc bén:

“Ngươi đang lắm lời đấy, hiệp sĩ.”

Lisa vẫn tươi cười:

“Thần chỉ muốn thấy Người cười thêm chút thôi.

Khi Người cười, tuyết ngoài kia cũng tan nhanh hơn thì phải.”

Tim Chaeng bất giác khựng lại.

Cô vội quay đi, che giấu sự bối rối.

---Một đêm nọ, cung điện bị tấn công.

Bọn sát thủ bí ẩn phá vỡ lớp băng phòng thủ, tràn vào đại sảnh.Chaeng giơ tay, tuyết cuộn trào, đông cứng cả một hàng dài kẻ địch.

Nhưng giữa lúc ấy, một mũi tên tẩm độc lao tới.

Chaeng chưa kịp xoay người—“Keng!”

Lisa chắn ngay trước mặt, lưỡi kiếm lóe sáng.

Mũi tên vỡ tan.

Nhưng máu chảy xuống vai Lisa, nhuộm đỏ áo giáp.“Lalisa!” – lần đầu tiên, Chaeng thốt lên tên cô trong nỗi lo lắng tột cùng.Lisa gượng cười, mồ hôi lấm tấm:

“Thần đã thề… sẽ bảo vệ Người bằng sinh mệnh.

Vậy nên, đừng khóc nha, Nữ hoàng.”

Trái tim Chaeng nhói lên.

Cô chưa từng khóc vì ai, nhưng giây phút ấy, băng trong ngực như rạn nứt.

Cô giơ cả hai tay, sức mạnh bùng nổ, một cơn bão tuyết thổi tung toàn bộ kẻ thù ra ngoài.

Cung điện im lặng trở lại, chỉ còn Chaeng quỳ xuống ôm lấy Lisa.

---Sáng hôm sau, Lisa tỉnh dậy trên giường phủ lụa trắng.

Vết thương đã được chữa lành bằng chính quyền năng của Chaeng.Chaeng ngồi bên cạnh, ánh mắt phức tạp.Lisa nheo mắt cười:

“Người ngồi canh em suốt đêm đó hả?

Chà, hóa ra Nữ hoàng lạnh lùng cũng biết lo cho thần dân sao?”

Chaeng im lặng, rồi cúi xuống, thì thầm:

“Ngươi không phải thần dân.

Ngươi là người duy nhất dám làm trái tim ta tan chảy.”

Lisa sững người.

Cô chưa kịp phản ứng thì đôi môi lạnh giá của Chaeng khẽ chạm lên trán mình – nhẹ nhàng mà run rẩy.“Đừng liều mình lần nữa.

Nếu mất ngươi… ta sẽ không thể giữ ngai vàng này thêm một ngày.”

Lisa đỏ mặt, bàn tay yếu ớt nhưng vẫn nắm chặt tay Chaeng:

“Vậy Người phải chịu trách nhiệm rồi.

Em sẽ ở cạnh Người, không chỉ với tư cách hiệp sĩ… mà còn là người yêu.”

Chaeng khẽ cười, nụ cười hiếm hoi nhưng rạng ngời.

Băng tan, tuyết ngoài kia cũng ngừng rơi.Trong cung điện giá lạnh, lần đầu tiên sau bao năm, Nữ hoàng băng giá biết thế nào là hơi ấm tình yêu.-----

bị lười đăng..
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 7: Cẩu Lương


Phòng tập YG lúc 11 giờ đêm.

Jisoo với Jennie đang ngồi một góc, cười khúc khích vì hai người em nhỏ của nhóm lại bắt đầu…

“chiến tranh lạnh” nhẹ.Lisa vừa tập nhảy xong, ngồi xuống uống nước, thì thấy Chaeyoung (Rosé) đang nói chuyện với một staff nam.

Cậu nhân viên cúi xuống chỉnh lại mic trên áo cho Chaeng, cười thân thiện.Lisa nhíu mày.

Cái chai nước trong tay vô tình bị siết chặt.Jisoo huých Jennie, thì thầm:

“Ủa, nhỏ này ghen rồi kìa.”

Jennie cười nhạt, gật đầu:

“Chuẩn.

Mỗi lần Chaeng lỡ thân thiện với người khác là Lisa như… bão tố.”

---Lisa tiến lại gần, cố giữ giọng bình thường:

“Unnie, em chỉnh mic cho chị được mà, cần gì staff làm.”

Chaeng ngẩng lên, mỉm cười:

“À, Lisa à, không sao đâu.

Xong rồi nè.”

Lisa vẫn không hài lòng, ánh mắt hơi cụp xuống.

Chaeng tinh ý nhận ra, khẽ chạm vào tay Lisa khi staff rời đi.

“Đừng cau mày nữa, em nhìn thấy rõ mà.”

Lisa bĩu môi:

“Em đÉo ghen nha.”

Chaeng bật cười nhỏ, tiếng cười trong trẻo khiến Jennie với Jisoo nhìn nhau rồi lắc đầu:

“Thôi xong, lại phát cẩu lương.”

---Lúc cả nhóm về ký túc xá, Lisa vẫn im im, không bám Chaeng như mọi khi.

Chaeng thở dài, đi thẳng vào phòng Lisa.“Yah, Lalisa.”

Lisa ngẩng lên, đôi mắt mè nheo:

“Chị nổi tiếng là giọng ca chính, là visual, ai cũng thích chị.

Em mà không để ý… lỡ có người cướp mất thì sao.”

Chaeng lặng vài giây, rồi tiến lại gần, đưa tay vuốt tóc Lisa.

“Ngốc à.

Em tưởng chị dễ để bị cướp lắm hả?”

Lisa lí nhí:

“Thì… ai biết được…”

Chaeng cười, cúi xuống áp trán vào Lisa, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:

“Người chị muốn nắm tay trên sân khấu, người chị muốn đứng cạnh, người chị muốn hát cùng… chỉ có em thôi.”

Lisa đỏ mặt, mím môi.

Jisoo tình cờ đi ngang qua, hắng giọng:

“Ờ, hai đứa nhớ khóa cửa nhé, bọn chị không có rảnh hứng cẩu lương nữa đâu.”

Jennie bật cười ngoài hành lang:

“Chuẩn, tụi này chịu hết nổi rồi.”

---Lisa ôm eo Chaeng, cười nhỏ vào cổ cô:

“Vậy… chị nhớ nha.

Trên sân khấu, dưới sân khấu, độc quyền của em hết.”

Chaeng gật đầu, môi cong cong dịu dàng:

“Ừ.

Độc quyền của em.

Mãi mãi.”

----The end---

mấy bạn có muốn tui làm vibe gì không? hoặc viết dài một tí, drama nhiều lên ấy.
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 8: Khỏi cần shipper!


Tiếng reo hò vang rền, hàng chục ngàn fan đứng chật kín sân vận động.

Blackpink vừa kết thúc màn encore, cả bốn cúi chào, vẫy tay chào fan.

Hậu trường rộn ràng tiếng staff, máy quay, và tiếng gọi í ới.Lisa tháo tai nghe in-ear, thở phào.

Mồ hôi thấm ướt áo nhưng nụ cười trên môi cậu vẫn rạng rỡ.

Ngước sang, thấy Chaeyoung đang được stylist chỉnh lại tóc, còn quay sang nháy mắt với một staff nữ đứng gần.Lisa đứng sững lại.

Trái tim bỗng nhói lên một nhịp.-" Ồ, lại nữa rồi."_ Jisoo thì thầm, đứng cạnh Jennie, mắt đảo về phía Lisa.Jennie bật cười nhỏ:-"Đúng là luôn có mặt mọi lúc mọi nơi."

Lisa hít một hơi, bước nhanh tới.

Cậu chen vào giữa Chaeng và stylist, cầm ngay cái khăn trên tay staff rồi cúi xuống lau mồ hôi trên trán Chaeng.-"Để tớ làm cho." _Giọng Lisa đều đều, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua.Stylist ngơ ngác, lùi ra.

Chaeyoung thì hơi bất ngờ, rồi bật cười khe khẽ.-"Cậu làm gì mà nghiêm trọng thế?"

Lisa lườm, không trả lời.---Khi cả nhóm về phòng chờ, Jisoo cười khúc khích, huých nhẹ Jennie:-"Thấy chưa, chị nói mà, Lisa cứ như vệ sĩ riêng của Chaeyoung."

Jennie gật gù:-"Vệ sĩ mà kiêm luôn... bạn gái."

Lisa quay phắt lại:-"Này!

Đừng có nói bậy!"

Chaeng cười tủm tỉm, ngồi xuống ghế sofa, vỗ nhẹ chỗ trống cạnh mình:-"Lại đây, Lalisa."

Lisa bước tới, ngồi xuống, vẫn cố tỏ vẻ lạnh lùng.

Chaeng nghiêng đầu, khẽ thì thầm:-"Cậu ghen đúng không?"

Lisa chột dạ, quay đi:-" Ai... ai ghen."

-"Vậy sao nãy giờ mặt đỏ như cà chua thế kia?"

Jennie vừa uống nước vừa suýt sặc vì cười.

Jisoo thì vỗ tay côm cốp-"Trời ơi, hai đứa này công khai thế này chắc fan khỏi cần shipper làm gì luôn."

Lisa bực bội đứng phắt dậy, định bỏ ra ngoài, nhưng Chaeng nhanh tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo ngồi lại.Ánh mắt Chaeng trở nên nghiêm túc:-"Lalisa, nghe tớ nói này.

Sân khấu có hàng ngàn ánh đèn, nhưng ánh nhìn của tớ chỉ tìm đúng một người."

Lisa chớp mắt, ngơ ngác.

Chaeng khẽ mỉm cười, thì thầm như lời hứa:-"Người đó là cậu."

Trái tim Lisa đập loạn.

Cậu bặm môi, định quay đi giấu mặt thì bất chợt Chaeng vươn tay, kéo cậu vào cái ôm trước mặt hai unnie.-"Yahhh!"_ Jennie hét nhỏ, mắt trợn tròn.

-Tụi nhỏ ôm giữa phòng chờ thật kìa!Jisoo cầm điện thoại, giả vờ chụp hình:-"Ảnh độc quyền, bán cho BLINK chắc lời to."

Lisa đỏ mặt muốn xỉu, vùi hẳn vào vai Chaeng.

Cậu lầm bầm:-" Mấy unnie này thiệt là..."

Chaeng cười nhẹ, vỗ vỗ lưng Lisa, thì thầm chỉ đủ để cậu nghe:-"Đừng quan tâm họ.

Chỉ cần nhớ, tớ là của cậu."

Lisa khẽ đáp, giọng run run nhưng kiên định:-"Ừ.

Vậy thì cậu cũng đừng cười với ai khác nữa."

Chaeng cười rạng rỡ, gật đầu:

--- Deal.------Đêm hôm đó, khi cả nhóm rời concert, fan vây kín hai bên đường.

Lisa và Chaeyoung bước cạnh nhau, bàn tay khẽ chạm, rồi đan vào nhau trong bóng tối, tránh khỏi ống kính.Jisoo thở dài, thì thầm với Jennie:-"Hết thuốc chữa rồi."

Jennie mỉm cười:-"Nae, nhưng ít ra tụi nhỏ hạnh phúc."

---The end---tui cũng ước gì cái này có thật =)) đọc mà cười tủm tỉm
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 9.1: Tự Do Của Cậu Là Gì?


Đêm buông xuống, lâu đài Rosenberg sáng rực như một ngọn đuốc giữa vùng đất phương Bắc lạnh giá.

Trong tiếng nhạc vang vọng khắp đại sảnh, những vũ điệu uyển chuyển của quý tộc hòa cùng hương rượu vang ngọt ngào.Công chúa Lalisa Manoban bước xuống cầu thang, tà váy trắng tinh khôi lấp lánh dưới ánh đèn chùm.

Nàng mỉm cười với những lời chào kính cẩn, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ buồn chán.

Tất cả chỉ là nghi lễ nàng phải gánh, còn trái tim nàng khao khát thứ gì đó xa xôi hơn.Ở góc phòng, Bá tước Park Chaeyoung lặng lẽ quan sát.

Một bá tước trẻ tuổi, gương mặt lạnh lùng như tạc, đôi mắt xám sâu thẳm chẳng bao giờ để lộ cảm xúc.

Chaeng không phải kẻ thích tiệc tùng, nhưng vì sắc chỉ của hoàng thất, nàng buộc phải có mặt.Họ chạm ánh nhìn vào nhau.Lisa nhướn mày, như trêu ghẹo:-"Bá tước Park, cậu đứng một mình thế kia trông thật cô độc."

Chaeng cúi nhẹ đầu, giọng trầm bình thản:-"Công chúa, tôi đến để làm nhiệm vụ, không phải để tìm niềm vui."

Lisa cười khúc khích, nụ cười nghịch ngợmphá vỡ không khí trang nghiêm.-"Vậy nhiệm vụ của cậu… là nhìn chằm chằm vào tớ cả buổi sao?"

Chaeng khựng lại.

Một thoáng ngượng ngùng len vào ánh mắt, nhưng nhanh chóng bị che giấu bởi sự điềm tĩnh.-" Nếu công chúa cảm thấy bị làm phiền, tôi sẽ quay đi."

Lisa lắc đầu, tiến lại gần.-"Không.

Tớ chỉ thấy thú vị thôi."

Khoảng cách giữa hai người ngắn lại.

Trong khung cảnh ồn ào của buổi dạ tiệc, chỉ có họ như rơi vào một thế giới riêng biệt.

Chaeng muốn lùi lại, nhưng bước chân dường như bị ghim chặt xuống nền gạch cẩm thạch.

---Vài ngày sau, tin tức về những kẻ phản loạn ngoài biên giới khiến cung điện náo động.

Nhà vua chỉ thị Bá tước Park phải trở thành người bảo hộ trực tiếp cho công chúa.Lisa nghe tin, mắt sáng lên:-"Nghĩa là từ nay cậu sẽ theo tớ khắp nơi ư?"

Chaeng giữ gương mặt nghiêm túc:-"Đúng vậy.

Công chúa đừng nghĩ đó là trò đùa."

Lisa nghiêng đầu, đôi môi cong cong:-"Nhưng tớ thấy vui mà."

Từ hôm ấy, Chaeng luôn kề bên nàng: từ những buổi học nhạc, khi cưỡi ngựa dạo vườn, đến cả lúc ngắm trăng từ ban công.Chaeng ít nói, nhưng ánh mắt nàng luôn vô tình dõi theo từng nụ cười, từng cái nhíu mày của Lisa.

Còn Lisa, càng ngày càng thích chọc ghẹo bá tước lạnh lùng ấy, như thể muốn nhìn thấy sự lay động sau lớp băng giá kia.

---Một đêm trăng sáng, khi cung điện chìm trong yên tĩnh, Lisa lén trốn khỏi phòng.

Nàng muốn ra vườn ngắm trăng, nhưng chưa kịp đi xa thì giọng Chaeng vang lên sau lưng:-"Công chúa… lại muốn gây rắc rối sao?"

Lisa quay lại, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời.-"Tớ không muốn bị nhốt trong bốn bức tường.

Cậu đi cùng tớ nhé, Bá tước?

Chaeng khẽ thở dài, nhưng rồi vẫn bước theo."

Hai người đi giữa vườn hồng, sương đêm lấp lánh trên từng cánh hoa.

Lisa ngẩng lên nhìn vầng trăng tròn, khẽ mỉm cười:-"Đẹp quá.

Nhưng… tự do chắc còn đẹp hơn nhỉ?"

Chaeng siết chặt bàn tay sau lưng.

Giọng nàng thấp hẳn:-"Công chúa, tự do của người và của tôi… vốn không giống nhau"Lisa quay sang, đối diện ánh mắt ấy.-"Vậy tự do của cậu là gì?"

Khoảnh khắc ấy, Chaeng muốn nói "là được yêu em", nhưng đôi môi khựng lại.

Nàng chỉ khẽ lắc đầu, lảng tránh.Lisa không ép.

Thay vào đó, nàng tiến lại gần, thì thầm:-" Tớ ghét những luật lệ ngăn cấm tình cảm.

Tớ không quan tâm ai là bá tước, ai là công chúa.

Tớ chỉ muốn biết… trong tim cậu có tớ không."

Chaeng bối rối, bờ vai cứng lại.

Ánh mắt nàng dao động, cuối cùng không thể trốn tránh.-"Công chúa… cậu biết rõ tình cảm đó là điều cấm kỵ."

Lisa mỉm cười dịu dàng, nhưng đôi mắt long lanh rực sáng:-"Thì cứ để tớ là người phạm luật đầu tiên.Không đợi Chaeng phản ứng, Lisa kiễng chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nàng.

Thoáng chốc, thế giới im bặt.

Chỉ còn hương hoa hồng, ánh trăng và nhịp tim vang dội trong lồng ngực.Chaeng đứng chết lặng, nhưng rồi bản năng thắng thế.

Nàng khẽ vòng tay giữ lấy eo Lisa, siết chặt, đáp lại bằng tất cả cảm xúc bị kìm nén bao lâu.Đêm ấy, vườn hồng chứng kiến một mối tình bị cấm đoán nhưng rực cháy.

---Còn Tiếp---=))))
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 9.2: Ta Sợ Mất Cậu Hơn Bất Cứ Điều Gì


Cung điện lại sáng đèn rực rỡ.

Chỉ vài ngày sau dạ tiệc, khắp nơi đã rộ tin quốc vương muốn gả công chúa Lisa cho hoàng tử của vương quốc phương Bắc.Chaeyoung nghe tin từ miệng các bá tước khác.

Khi ấy, cậu đang đứng bên hành lang đá lạnh, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.-"Công chúa… sẽ thuộc về người khác sao?"_Chaeyoung nghĩ, trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng, nóng rát như lửa cháy.Lisa thì khác.

Nàng biết mình chỉ là con cờ trong bàn cờ chính trị của phụ vương, nhưng lần đầu tiên trong đời, nàng thấy trái tim phản kháng mãnh liệt đến vậy.

Mỗi khi nghĩ đến ánh mắt bình tĩnh nhưng ấm áp của Bá tước Chaeyoung, nàng không thể nào chấp nhận ý nghĩ phải nắm tay một người khác trong hôn lễ.

---

Đêm hôm ấy, Lisa lặng lẽ trốn ra vườn hồng phía tây cung điện.

Đêm tối, gió lạnh phả qua mái tóc vàng, nhưng trong lòng nàng còn lạnh hơn.Chaeyoung xuất hiện, dường như đã đoán trước Lisa sẽ tìm đến nơi này.

Ánh trăng rọi xuống bộ áo choàng đen của cậu, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại đầy xao động.-"Công chúa, trời khuya rồi.

Người ra đây một mình thật nguy hiểm."

Lisa ngẩng lên, cười gượng:-"Cậu cũng biết tin rồi, đúng không?

Phụ vương muốn ta thành vật hi sinh cho hòa bình."

Chaeyoung im lặng, tim thắt lại.

Cậu đáng lẽ phải nói những lời trung thành như mọi khi: -"Thần sẽ chúc phúc cho người"_nhưng cổ họng cô nghẹn cứng.Lisa tiến lại gần, hạ giọng, như thì thầm chỉ để mình Chaeyoung nghe:-"Cậu nghĩ ta muốn sao?

Ta không muốn…

Chaeyoung, ta không muốn lấy ai khác."

Cậu giật mình, đôi mắt mở to.

Trong phút chốc, Chaeyoung nhận ra: nàng công chúa kiêu hãnh kia, thật ra đang tuyệt vọng cầu cứu.Chaeyoung thì thầm, giọng khàn đi:-"Nhưng thần… chỉ là một bá tước.

Thần không có quyền thay đổi số phận của người."

Lisa bỗng nắm lấy tay cậu.

Bàn tay nhỏ bé nhưng run rẩy, nóng hổi.-"Ta không cần quyền lực, ta cần sự thật từ cậu.

Chaeyoung, hãy nói với ta.. trong lòng cậu có ta không?"

Khoảnh khắc ấy, vườn hồng như đông cứng.

Gió ngừng thổi, trăng như rọi thẳng vào hai người.

Chaeyoung nhìn vào đôi mắt ấy, thấy sự dũng cảm và yếu mềm xen lẫn.Cậu cắn răng, nhưng cuối cùng vẫn thốt ra:

-"...

Phải.

Từ lần đầu gặp người, trái tim thần đã không còn thuộc về thần nữa."

Lisa khẽ bật cười, nước mắt trào ra.

Nàng dựa đầu vào vai Chaeyoung, thì thầm:-"Vậy thì hứa với ta đi.

Dù cả thế giới phản đối, cậu vẫn sẽ đứng về phía ta."

Chaeyoung siết chặt tay nàng, như một lời thề máu:-"Thần hứa.

Dù phải đánh đổi tất cả, thần cũng sẽ bảo vệ công chúa."

Nhưng ngay khoảnh khắc hai trái tim chạm nhau, tiếng động lạ vang lên trong bóng tối.

Những kẻ bịt mặt lao ra từ bụi cây, gươm sáng loáng."

Ám sát công chúa!!"

Chaeyoung ngay lập tức kéo Lisa ra sau lưng, rút kiếm.

Âm thanh kim loại chạm nhau chát chúa.

Dù chỉ có một mình, Chaeyoung vẫn chiến đấu như ngọn lửa dữ dội, từng nhát kiếm đều chính xác.Lisa hoảng sợ ôm ngực, nhưng ánh mắt nàng lại dõi theo dáng người ấy với niềm tin tuyệt đối.

Nàng nhận ra: không một hoàng tử nào, không một kẻ quyền lực nào… có thể bảo vệ nàng như Chaeyoung.Sau trận kịch liệt, bọn ám sát bị đánh bại.

Chaeyoung trên tay dính máu, quỳ xuống kiểm tra Lisa.-"Người có bị thương không, công chúa?"

Lisa nhào tới ôm chặt lấy cậu, giọng run run:-"Đừng bao giờ… rời bỏ ta.

Ta sợ mất cậu hơn bất cứ điều gì."

Chaeyoung vòng tay ôm lại, trong lòng bùngcháy nhưng cũng đầy đau đớn.

Bởi lẽ, sau đêm nay, nếu tin tức về việc công chúa và bá tước ở cùng nhau lan ra… cả hai sẽ đối mặt với sóng gió khủng khiếp.---Còn Tiếp---=)))
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 9.3: Thần Yêu Công Chúa


Buổi sáng sau vụ ám sát, cả cung điện chấn động.

Tin công chúa Lisa bị tập kích trong vườn hồng lan ra, khiến các quan thần tranh cãi dữ dội trong triều.Nhưng điều đáng sợ hơn: có kẻ đã nhìn thấy Lisa cùng Bá tước Chaeyoung trong vườn, ngay trước khi thích khách xuất hiện.

---Trước ngai vàngTrong đại điện, dưới ánh sáng mờ của những ngọn đuốc, quốc vương ngồi trên ngai cao, đôi mắt nghiêm nghị quét xuống toàn bộ bá quan.

Lisa đứng một bên, gương mặt lạnh lùng nhưng bàn tay giấu trong tay áo khẽ run.

Chaeyoung thì quỳ dưới sàn đá lạnh, áo choàng đen loang máu vì vết thương đêm qua.-"Chaeyoung"_ quốc vương cất giọng trầm, uy nghiêm đến mức khiến không khí nặng nề nghẹt thở.-"Ngươi là bá tước trung thành, nhưng ngươi đã vượt qua bổn phận.

Tại sao công chúa lại ở cùng ngươi lúc đó?"

Chaeyoung cúi đầu, cắn môi đến bật máu.

CậuChaeyoung cúi đầu, cắn môi đến bật máu.

Cậu có thể nói dối để giữ lấy mạng mình, nhưng trái tim lại gào thét không cho phép.Lisa bước lên, giọng nàng vang vọng khắp đại điện:-"Phụ vương, chính ta gọi cậu ấy đến.

Nếu không có Chaeyoung, giờ này con đã không còn đứng ở đây."

Tiếng xì xào nổi lên.

Một công chúa thừa nhận thân cận quá mức với bá tước?

Đó là điều tối kị.Quốc vương siết chặt tay vịn ngai, ánh mắt đầy giận dữ:-Lisa!

Con là công chúa của cả vương quốc, không phải một thiếu nữ để trái tim điều khiển!

Con phải gả cho hoàng tử phương Bắc, đó là mệnh lệnh!"

Lisa ngẩng cao đầu, nước mắt lấp lánh nhưng giọng vẫn dứt khoát:-"Con không chấp nhận.

Con không thể lấy một người xa lạ, khi trái tim con đã thuộc về người khác."

Mọi ánh mắt dồn về Chaeyoung.Quốc vương gằn giọng:-"Người khác?

Con dám nói là bá tước này ư?"

Lisa không hề lùi bước."

Phải.

Con yêu cậu ấy."

Cả đại điện náo loạn.

Nhiều quan thần phản đối dữ dội:-"Phản loạn!

Một bá tước sao xứng với công chúa?"

-"Nếu phương Bắc biết chuyện này, hòa ước sẽ tan vỡ!"

Chaeyoung vẫn quỳ gục, bàn tay siết kiếm run lên.

Trong lòng cậu là giằng xé khủng khiếp:'Nếu nói thật, cậu sẽ bị xử tử.

Nếu im lặng, Lisa sẽ đau khổ cả đời'Quốc vương đứng dậy, giọng vang dội như sấm:-"Chaeyoung, ngươi trả lời đi!

Ngươi có dám thừa nhận tình cảm với công chúa không?"

Khoảnh khắc ấy, Chaeyoung ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen như bầu trời trước bão, nhưng ánh nhìn lại trong trẻo đến lạ."

Bệ hạ" Chaeyoung nói, từng chữ vang lên như lưỡi gươm.-"Thần yêu công chúa."

Cả đại điện chết lặng.

Lisa thở dốc, rồi bật khóc.

---Lời phán quyếtQuốc vương giận dữ đến mức run rẩy.

Ông giáng mạnh gậy vàng xuống sàn, tiếng vang khiến tim mọi người thắt lại.-"Tình cảm của các ngươi là sỉ nhục với ngai vàng.

Chaeyoung, ngươi sẽ bị giam vào ngục tối, chờ ngày xử trảm!"

-"KHÔNG!!" – Lisa hét lên, lao đến ôm lấy Chaeyoung.-"Phụ vương, con xin người!

Nếu giết cậu ấy, con thà chết cùng!"

Các thị vệ vội vàng tách hai người ra.

Lisa vùng vẫy, gào khóc, còn Chaeyoung chỉ nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như muốn nói: Đừng sợ.

Ta hứa sẽ bảo vệ người.Chaeyoung bị kéo đi, bóng dáng dần khuất sau cánh cửa sắt.

Lisa quỵ xuống sàn, đôi bàn tay run rẩy chạm vào khoảng không vô vọng.---Còn Tiếp---kết HE, hứa luôn
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 9.4: Sẽ Cùng Chết..


Ngục giam nằm sâu dưới lòng đất, tường đá rêu phong ẩm ướt, chỉ có những giọt nước rơi tí tách và mùi sắt gỉ loang lổ.

Chaeyoung bị trói bằng xiềng nặng, máu từ vết thương chưa kịp lành vẫn rỉ xuống nền đá.Nhưng cậu không kêu than, chỉ ngẩng đầu nhìn lên song sắt nhỏ hẹp trên cao, nơi một vệt trăng mờ rọi xuống.-"Công chúa…"_Chaeyoung thì thầm, giọng lạc đi -"Xin đừng khóc."

---

Cùng lúc đó, trong hậu cung, Lisa lặng lẽ bước vào phòng của Jennie và Jisoo.

Họ là chị em kết nghĩa, cũng là người duy nhất nàng tin tưởng lúc này.-"Cậu ấy sẽ bị xử trảm sau lễ cầu hòa với phương Bắc."_giọng Lisa run run, đôi mắt đỏ hoe.

-“Tớ không thể để chuyện đó xảy ra.”

Jennie siết tay Lisa, ánh mắt kiên định:-"Cậu chắc chứ?

Nếu làm trái lệnh vua, chúng ta sẽ bị coi là phản nghịch."

0Jisoo thì khẽ cười, vuốt tóc Lisa:-"Nhưng công chúa của chúng ta chưa từng lùi bước trước bất cứ thứ gì.

Nếu đã chọn Chaeyoung, thì chị sẽ đi cùng em đến cùng."

Lisa nhìn hai người chị, trái tim nàng ấm lên giữa bóng đêm dày đặc.

---

Ba người lập kế hoạch tỉ mỉ.

Jennie, vốn tinh thông y thuật, sẽ pha một loại hương mê khiến lính gác bất tỉnh.

Jisoo dùng tài ăn nói để đánh lạc hướng thị vệ bên ngoài.

Còn Lisa - công chúa vốn chỉ quen với cung cấm - sẽ đích thân xuống ngục.-"Nguy hiểm lắm, công chúa."_ Jennie lo lắng.Lisa mỉm cười, ánh mắt sáng như lửa cháy:-"Cậu ấy đã vì tớ mà chịu xiềng xích.

Giờ đến lượt tớ vì cậu ấy mà phá bỏ xiềng xích này."

---Cuộc vượt ngục

Nửa đêm, trời lại mưa.

Từng cơn sấm chớp che lấp bước chân lén lút trong hành lang đá.

Jisoo xuất hiện ngoài cổng ngục, giả vờ say rượu gây náo loạn, trong khi lính gác ho sặc sụa vì hương mê tỏa ra từ bình hương nhỏ Jennie đặt gần.Lisa khoác áo choàng đen, tay run run cầm chìa khóa lấy trộm từ phòng quản ngục.

Nàng bước xuống bậc thang ẩm ướt, tim đập dồn dập.Khi cánh cửa nặng nề mở ra, Chaeyoung ngẩng lên.

Đôi mắt vốn u ám bỗng sáng rực:

-"...

Lisa"Lisa lao tới, ôm chầm lấy cậu.

Nước mắt nàng rơi ướt bờ vai lấm máu:-"Chaeyoung…

Tớ đến rồi.

Tớ sẽ không để cậu chết."

Chaeyoung khẽ run, bàn tay xiềng xích vẫn cố vươn ra ôm lấy nàng.-"Cậu thật ngốc…

Nếu bị phát hiện thì…"

-"Thì tớ sẽ cùng cậu chết."_ Lisa cắt lời, ánh mắt kiên định.

-"Nhưng tớ sẽ không bao giờ để cậu ở đây một mình."

Câu nói ấy như ngọn lửa xé tan màn đêm.Lisa dùng chìa khóa mở xiềng, đôi tay mềm run run nhưng kiên trì.

Mỗi tiếng lách cách vang lên như tiếng chuông báo tự do.

Khi xiềng cuối cùng rơi xuống, Chaeyoung quỵ xuống nhưng vẫn nắm chặt lấy bàn tay nàng."

Cậu đã liều mạng vì tớ…"_ Chaeyoung thì thầm, môi run rẩy.

-"Tớ thề, từ nay dù là địa ngục hay thiên đường, tớ cũng không buông tay cậu nữa."

Lisa ôm lấy gương mặt cậu, đặt lên đó một nụ hôn run rẩy mà cháy bỏng.

Trong bóng tối hôi hám, họ vẫn tìm thấy nhau như ánh sáng duy nhất.

---Tiếng bước chân thị vệ vang vọng xa xa.

Jennie hét lên từ ngoài:-"Nhanh!

Chúng ta không còn nhiều thời gian!"

Lisa dìu Chaeyoung đứng dậy.

Cả hai nhìn nhau một giây - giây ngắn ngủi nhưng khắc sâu như vĩnh hằng.Rồi họ lao ra hành lang, trái tim cùng đập theo nhịp trống trận trong mưa gió.Cuộc đào thoát bắt đầu.

Và phía trước… là số phận của cả vương quốc.

---Còn Tiếp---Nay tui thưởng 5 chap đó =))))) kết HE nhê mấy bạn..
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 9.5: Sẽ Không Buôn Tay!


Cơn mưa tầm tã như muốn nuốt chửng cả cung thành.

Jennie dìu Lisa, Jisoo kè Chaeyoung, cả bốn lao đi trong bóng đêm.Nhưng khi gần đến cổng thành, tiếng kèn báo động vang lên chói tai.

Lính gác phát hiện ngục trống.-"Chạy đi!"_Jisoo hét.Hàng trăm ngọn đuốc rực sáng như biển lửa, bao vây lấy họ.

Lisa ôm chặt tay Chaeyoung, đôi mắt sáng lấp lánh trong mưa:-"Nếu phải chết, tớ cũng muốn chết cạnh cậu."

Chaeyoung nắm lại tay nàng, ánh mắt kiên định:-"Không.

Chúng ta sẽ sống.

Và sẽ sống để ở bên nhau.”

---

Ngay khi lính định lao tới, một giọng nói vang vọng trong đêm:-"Dừng lại!"

Từ xa, một đoàn người cưỡi ngựa tiến đến - chính là cận thần thân tín của Hoàng hậu, cùng với vài vị đại thần còn trung thành.

Họ giơ cao tờ mật chỉ có ấn ngọc của Hoàng hậu.-"Người vu cáo Bá tước Park chính là Thừa tướng.

Hắn đã bán tin mật cho phương Bắc để đổi lấy quyền lực.

Mọi chứng cứ đều đã được tìm thấy!"

Đám lính đồng loạt hoang mang.

Cả sân thành hỗn loạn, tiếng bàn tán rì rầm lan ra như sóng.Lisa nghẹn ngào nhìn Chaeyoung.

Tất cả oan khuất… cuối cùng cũng được chứng minh.---Sáng hôm sau, trong điện lớn, toàn triều đình họp.

Chaeyoung quỳ giữa chính điện, thương tích vẫn còn, nhưng đôi mắt sáng rực.Lisa đứng cạnh, không rời cậu nửa bước.Thừa tướng bị áp giải, sắc mặt tái mét.

Những chứng cứ bày ra trước mắt khiến hắn không còn đường chối cãi.Quốc vương trầm mặc hồi lâu, rồi nhìn Chaeyoung:-"Ngươi trung thành với hoàng tộc, lại bị hãm hại oan uổng.

Trẫm… có lỗi với ngươi."

Cả điện im phăng phắc.

Rồi vua dời ánh nhìn sang Lisa, khẽ thở dài:-"Con gái ta… vì hắn mà dám liều cả tính mạng.

Ta nào không thấy.

Nếu ngươi chọn hắn, thì từ nay… hãy cùng nhau mà sống."

---Trước sự chứng kiến của bá quan, Lisa nắm chặt tay Chaeyoung.-"Chaeyoung, từ nay không còn xiềng xích nào giữ cậu lại nữa.

Tớ muốn cậu ở bên tớ, không phải như kẻ dưới quyền, mà là người duy nhất trong tim tớ.”

"Chaeyoung nhìn nàng, đôi mắt ngập tràn yêu thương, rồi quỳ xuống dâng thanh gươm từng là vật chứng buộc tội:-"Tớ thề, cuộc đời này chỉ thuộc về cậu.

Dù là vương quốc, dù là sinh mệnh, tất cả…

đều vì cậu."

Lisa run run đỡ cậu đứng dậy, ôm chặt lấy.

Nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.---Vài tháng sau, vương quốc dần yên bình trở lại.

Lisa cùng Chaeyoung đứng trên ban công cung điện, nhìn mặt trời mọc sau cơn bão lớn.Jennie và Jisoo từ phía sau bước đến, cười rạng rỡ:-"Cuối cùng thì cũng tới lúc cậu được hạnh phúc thật sự."

Lisa ngả đầu lên vai Chaeyoung, thì thầm:-"Cậu còn nhớ lúc trong ngục không?

Tớ đã nói sẽ không bao giờ để cậu ở đó một mình."

Chaeyoung khẽ mỉm cười, hôn lên tóc nàng:-"Và tớ đã hứa… dù địa ngục hay thiên đường, tớ cũng không buông tay cậu nữa."

Giữa ánh bình minh, hai người nắm tay nhau, không còn sợ hãi, không còn ngăn cách.Chỉ còn lại tình yêu - rực sáng, kiêu hãnh, và bất diệt.---The End---háp bi en đinhh !!!
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 10: Ánh Sáng Duy Nhất


Roseanne - Chaeyoung --> Dùng tên này của Chaeng cho khác biệt xíu 🙂) ---Trời về đêm, khu chợ nhỏ ở ngoại ô thành phố đã bắt đầu vắng người.

Những ánh đèn đường vàng vọt, hắt bóng Lisa trên con đường lát đá lấm tấm sương.

Cô gái trẻ ôm chặt túi xách, bước nhanh hơn, trong lòng hơi rùng mình.Tiếng bước chân vang phía sau.

Không phải một người.

Nó quá nặng nề, kéo lê, lại quá nhanh để là của con người bình thường.Lisa quay lại.

Thứ đứng cách cô vài mét khiến hơi thở đông cứng trong lồng ngực.

Đôi mắt đỏ rực, hàm răng nhọn, những móng tay dài sắc lẻm - một con quỷ.Lisa lùi lại, giọng run run:-"M-Mình… mình không tin nổi cái này" đâu…"

Con quỷ cười gằn, lao tới.

Lisa hét lên.Ngay khoảnh khắc đó, một bóng đen lao ra từmái nhà, động tác nhanh đến mức mắt thường khó theo kịp.

Lưỡi gươm dài ánh lên dưới ánh đèn đường, xé toạc màn đêm."

Xoẹt.."

Máu đen bắn tung tóe.

Con quỷ gầm lên đau đớn rồi ngã gục, tan biến thành làn khói đặc.Lisa run rẩy ôm ngực.

Trước mặt cô, người vừa ra tay cứu là một cô gái trẻ, mái tóc nâu hạt dẻ xõa xuống vai, đôi mắt nâu lạnh lùng không chút cảm xúc.

Cô lau thanh gươm dính máu rồi tra lại vào vỏ, giọng nói dứt khoát:-"Đi về nhà.

Ở đây không an toàn cho loại người như cậu."

Lisa mở to mắt.-"C-cô vừa… cô vừa chém… một con quỷ sao?"

Cô gái không đáp.

Chỉ liếc nhìn Lisa một thoáng rồi quay đi.-"Khoan đã!"_Lisa vội chạy theo-" Tên cậu là gì?"

-"Không liên quan"-"Ê, đừng đi mất!"_Lisa cắn môi, nắm lấy tay áo cô.-"Cậu cứu tôi, ít ra cũng cho tôi biết ai đã cứu mạng mình chứ?"

Ánh mắt kia nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn đang níu mình.

Một thoáng ngập ngừng.

Rồi cô gái khẽ thở dài.-"Thợ săn quỷ Roseanne Park..

Đừng tìm tôi nữa."

Rose rút tay, xoay người bước vào màn đêm.

Bỏ lại Lisa ngẩn ngơ, tim đập dồn dập chẳng rõ vì sợ hãi hay vì điều gì khác.---Hôm sau, Lisa vẫn chẳng thể quên gương mặt lạnh lùng ấy.

Trên giảng đường đại học, cô vừa nghe bạn bè tám chuyện vừa thẫn thờ nghĩ ngợi.

Rồi bất giác, cô quyết định: -"Mình phải gặp lại cô ấy."

Và cơ hội đến nhanh hơn cô nghĩ.

Buổi tối, khiVà cơ hội đến nhanh hơn cô nghĩ.

Buổi tối, khi đi ngang qua con hẻm gần ký túc xá, Lisa thoáng thấy bóng dáng quen thuộc ngồi trên nóc nhà, lặng lẽ quan sát.Lisa ngẩng đầu hét lên:-"Này!

Roseanne!"

Cái bóng giật mình, rồi cau mày đáp xuống đất.-"Cậu điên à?

Gọi tên tôi giữa chỗ này làm gì?"

-"Tôi biết mà, là cậu thật!"_Lisa cười sáng rỡ, đôi mắt long lanh.-"Tối qua tôi cảm ơn chưa kịp.

Cảm ơn cậu đã cứu tôi nhé!"

Rose khoanh tay, vẻ mặt lạnh như băng:-"Tôi đã nói, đừng tìm tôi nữa."

Lisa bĩu môi.-"Nhưng cậu cứu tôi.

Ít ra tôi cũng có quyền quan tâm chứ?"

-" Quan tâm?"_ Rose nhướng mày -"Người thường không nên dây dưa với giới thợ săn.

Nguy hiểm"Lisa chống nạnh, không chịu thua:-"Tôi không quan tâm nguy hiểm!

Tôi chỉ biết nhờ có cậu mà tôi còn đứng đây.

Với lại…"_nàng mỉm cười tinh nghịch -" …tôi thấy cậu ngầu thật sự."

Rose thở dài, quay lưng bỏ đi.

Nhưng Lisa nhanh nhẹn chạy theo, líu lo như chim sẻ:-"Này, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

-"...-"Cậu ăn tối chưa?"

-…-"Cậu chuyên săn quỷ à?

Có sợ không?"

Rose cố gắng phớt lờ, nhưng rõ ràng sự im lặng của cô chỉ khiến Lisa hăng hái hơn.

Cuối cùng, cô dừng bước, cau mày:-"Cậu phiền thật đấy."

Lisa cười toe:-"Nhưng mà nhờ tôi phiền, cậu mới không thấy cô đơn đúng không?"

Lời nói khiến Rose khựng lại.

Trong khoảnh khắc, đôi mắt lạnh lùng ấy thoáng gợn sóng.Những ngày sau, Lisa như cái đuôi bám lấy Rose.

Hễ thấy bóng dáng cô đi qua hẻm tối, Lisa liền chạy theo.

Lúc thì dúi cho cô chai nước, lúc thì kể một câu chuyện ngốc nghếch ở trường, lúc lại hỏi vu vơ:-"Nếu một ngày tôi biến thành quỷ, cậu có giết tôi không?"

Rose chau mày:-" Đừng nói linh tinh."

Lisa cười, đôi mắt cong cong:-"Thấy chưa, cậu quan tâm tôi rồi đó."

Rose im lặng.

Nhưng lòng lại dậy lên một cảm giác lạ.

Ban đầu, cô thấy Lisa thật phiền.

Nhưng dần dần, cái giọng nói ríu rít ấy lại thành âm thanh quen thuộc, như một phần trong đêm tối vốn tĩnh lặng đến ngạt thở của cô.Cô chưa bao giờ thừa nhận.

Nhưng khi Lisa cười, nơi sâu thẳm trong tim Rose lại rung động một nhịp nhẹ nhàng.---Đêm hôm ấy, Rose ngồi trên mái nhà cao, lặng lẽ lau thanh gươm.

Ánh trăng rọi xuống gương mặt nghiêng nghiêng của cô, đẹp nhưng lạnh lẽo.

Từ lâu rồi, cuộc đời Rose chỉ xoay quanh việc săn quỷ.

Cô không có bạn, không có gia đình.

Sự tồn tại như một bóng ma.Vậy mà giờ đây, một cái tên cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí: Lisa.Rose chau mày.

Cô không cho phép bản thân yếu mềm.

Những kẻ săn quỷ không được phép có ràng buộc.

Bởi một khi quỷ phát hiện điểm yếu, mọi thứ sẽ sụp đổ.-"Sóc Chuột!"

Giọng gọi trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ.

Rose giật mình nhìn xuống.

Đúng như cô đoán, cái bóng cao gầy, mái tóc vàng óng quen thuộc đang ngẩng lên nhìn cô, cười tươi đến mức sáng cả góc phố.-"Này!

Tôi mang đồ ăn cho cậu nè!"

Lisa vẫy vẫy chiếc túi nilon.

Chưa kịp phản ứng, Rose đã thấy cô trèo lên bậc thang sắt cạnh tòa nhà, leo một cách vụng về nhưng quyết tâm.-"Lisa, xuống ngay.

Nguy hiểm."

-"Không sao màaa, tôi leo giỏi lắm."

-"Cậu sẽ ngã đấy"Vừa dứt câu, 'rầm!'_ Lisa trượt chân, kêu thất thanh.

Trong khoảnh khắc ấy, Rose lao xuống nhanh như chớp, vòng tay ôm gọn lấy Lisa trước khi cơ thể nhỏ bé ấy rơi xuống đất.Lisa ho sặc một tiếng, mở mắt ra, thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp.

Gương mặt Rose ở gần đến mức cô có thể nhìn thấy từng hàng mi run run.Lisa mỉm cười:-"Thấy chưa, tôi nói rồi.

Cậu sẽ không để tôi ngã đâu."

Rose khựng lại.

Tim cô, lần đầu sau nhiều năm, đập loạn nhịp.---Hai người ngồi bên vỉa hè, Lisa mở túi đồ ăn, chìa hộp cơm ra:-"Nè, tôi mua gà rán.

Ngon lắm.

Ăn chung với tôi đi."

-"Tôi không đói."

-"Đừng bướng nữa.

Người ta bảo ăn gà rán sẽ vui hơn đó."

Rose thở dài, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy miếng gà.

Hơi nóng, mùi thơm lan tỏa.

Cắn một miếng, Rose bất giác cảm nhận hương vị mà đã rất lâu rồi cô không chạm tới: hương vị của cuộc sống bình thường.Lisa cười toe, mắt cong cong:-"Thấy chưa?

Tôi biết ngay là cậu sẽ thích."

Khoảnh khắc đó, Rose bất giác nghĩ: -"Có lẽ mình đã quên mất cảm giác này lâu rồi."

---Những ngày sau, sự xuất hiện của Lisa trở thành điều hiển nhiên trong lịch trình của RoseCứ tối đến, khi Rose đang tuần tra trong thành phố, Lisa lại xuất hiện, tay cầm theo một món ăn nhỏ hay chai nước.

Cô vừa đi vừa huyên thuyên kể chuyện thầy giáo đại học khó tính, chuyện bạn cùng lớp lén crush nhau, thậm chí cả việc Lisa từng trốn học để đi xem phim.Ban đầu, Rose chỉ im lặng nghe.

Nhưng dần dần, cô bắt đầu trả lời ngắn gọn.

Rồi lâu hơn.-"Lisa, đừng đi vào con hẻm này.

Có quỷ xuất hiện ở đó tuần trước"-"Ồ, cậu quan tâm tôi rồi kìa."

Chaeyoung nghiêm mặt:-"Tôi nói nghiêm túc.

Nếu cậu bị thương, tôi…"

Cô ngừng lại, nuốt xuống phần còn lại của câu nói.Lisa nghiêng đầu, nụ cười dịu dàng thay cho trêu chọc:-" Tôi hiểu.

Tôi sẽ cẩn thận."

---Một tối nọ, trong khi cả hai đang ngồi trên nóc nhà nhìn trăng, Lisa bỗng hỏi:-"Rose này, cậu chưa từng nghĩ… sống một cuộc sống bình thường à?"

Rose lặng im.

Thợ săn quỷ vốn không được quyền mơ mộng.

Nhưng ánh mắt Lisa sáng ngời, đầy hy vọng, khiến câu trả lời của cô bị chôn vùi nơi cổ họng.-"…Nếu có thể, tôi cũng muốn thử."

Lisa quay sang nhìn cô, khẽ mỉm cười.-"Vậy thì tôi sẽ cho cậu thử."

-"Cậu định làm gì?"

-"Ngày mai, tôi sẽ dẫn cậu đi ăn kem.

Không có quỷ, không có gươm.

Chỉ có hai chúng ta thôi."

Rose nhìn vào nụ cười ấy, lần đầu tiên không tìm thấy lý do để từ chối.

---Hôm sau, dưới ánh mặt trời hiếm hoi mà Rose chịu để chiếu vào mình, cô bước bên cạnh Lisa.

Quán kem nhỏ ven đường rộn ràng tiếng cười.

Lisa chọn vị dâu, còn Rose bối rối cầm cây kem vani.-"Này, ăn đi.

Kem tan bây giờ."

Rose liếm thử một cái, khẽ nhíu mày vì lạnh.

Lisa bật cười:-"Trời ơi, biểu cảm dễ thương ghê!"

-"Tôi không dễ thương."

-"Có chứ.

Với tôi, cậu dễ thương lắm."

Lời nói thẳng thắn khiến Rose bất ngờ, tim cô lại lỡ một nhịp.

Cô quay mặt đi, che giấu sự đỏ bừng trên má.Lisa nhìn thấy hết, nhưng chỉ cười khẽ, không nói gì thêm.

---Đêm hôm ấy, khi chia tay ở ngõ nhỏ, Lisa vẫy tay chào.-"Hôm nay vui thật.

Cảm ơn cậu, Rose"Rose nhìn theo bóng dáng Lisa khuất dần.

Bất giác, cô thì thầm với chính mình:-"Lisa… có lẽ… cậu đã trở thành ánh sáng duy nhất trong bóng tối của tôi rồi"Trong lòng cô, một điều gì đó đang dần thay đổi.---

End

---🙂) chiều theo ý độc giả viết dài.

Mà viết Rose tui cứ bị quen tay viết thành Chaeyoung nên viết hết rồi mới biết.

Ngồi sửa muốn chết vậy á..Mấy bạn có muốn tui viết Chương 2 rồi kết thúc luôn không? tui chiều theo ý mấy bạn đó hehe hihi =))
 
[Chaelisa] "Dream Toxic"
Chương 11: Nhớ


Trong căn hộ tầng 15, Lisa nằm vắt vẻo trên sofa, điện thoại cầm hờ hững nhưng mắt thì cứ nhìn về phía cửa.

Cô biết Chaeyoung chưa về, lịch trình hôm nay kín đến tận khuya.

Nhưng cái cảm giác mong chờ, nó lại khiến tim Lisa đập nhanh hơn thường lệ.Cạch.

Cửa mở.Chaeyoung bước vào, áo sơ mi đen ôm lấy vóc dáng cao gầy, vài nút áo trên còn chưa cài lại sau buổi diễn.

Lisa bật dậy, đôi mắt sáng rỡ:-"Unnie về rồi đó hả?

Em chờ nãy giờ luôn á."

Chaeyoung nhìn cô bé tóc vàng đang lon ton chạy tới, khóe môi khẽ nhếch:-"Ai cho em thức khuya chờ chị hả?"

Lisa bĩu môi, vòng tay ôm lấy eo người kia, mùi nước hoa dịu nhẹ quen thuộc làm cô an tâm vô cùng:-"Tại nhớ unnie... không chờ thì sao ngủ được."

Chaeyoung khẽ nghiêng đầu, bàn tay vuốt nhẹ tóc Lisa, sau đó bất ngờ đẩy cô áp vào tường.

Giọng trầm thấp, thì thầm ngay bên tai:-"Nhớ tới mức này, em chịu trách nhiệm đi."

Lisa tròn mắt, gương mặt đỏ bừng.

Cô chưa kịp phản ứng thì Chaeyoung đã cúi xuống, đôi môi mạnh mẽ nhưng không kém phần dịu dàng tìm lấy môi cô.

Nụ hôn sâu dần, chiếm trọn hơi thở, khiến Lisa chỉ biết bám chặt vào áo người kia.Khoảnh khắc ấy, Lisa nhận ra: với Chaeyoung, cô chẳng bao giờ có cơ hội 'thắng thế' cả.---Lisa bị ép sát vào tường, môi còn chưa kịp tách ra đã bị Chaeyoung giữ chặt.

Nụ hôn vừa dữ dội vừa ngọt ngào đến mức làm đôi chân dài của cô nàng dancer như mềm nhũn.-"Unnie..."_Lisa khẽ gọi, nhưng giọng run run, giống như đang năn nỉ hơn là phản kháng.Chaeyoung mỉm cười, ánh mắt nửa dịu dàng nửa nguy hiểm.

Bàn tay cô trượt xuống eo Lisa, khẽ bóp nhẹ khiến Lisa giật nảy.-"Em gọi vậy là muốn chị dừng hay muốn chị tiếp tục hả, hmm?"

Lisa đỏ mặt, cúi gằm, nhưng đôi tay vẫn níu lấy cổ áo Chaeyoung.

Cái kiểu ngập ngừng ấy lại càng làm Chaeyoung nổi hứng trêu chọc.-"Lisa, em nghịch ngợm cả ngày rồi.

Giờ thì ngoan cho chị, được không?"_Nói rồi, Chaeyoung kéo Lisa rời khỏi bức tường, đẩy cô ngã xuống sofa.

Tấm lưng trắng mịn của Lisa lộ ra khi áo trễ xuống, hơi thở gấp gáp vang trong không khí yên tĩnh.Lisa ngước lên, đôi mắt nâu ánh lấp lánh, khẽ cười nghịch:-"Nhưng em cũng đâu dễ để chị điều khiển hết đâu."

Chaeyoung khựng lại một giây, sau đó bật cười.

Cô cúi xuống, thì thầm:-"Vậy thì...

để chị chứng minh cho em thấy, rốt cuộc ai mới là người nắm quyền ở đây."

Đêm nay, tiếng cười xen lẫn tiếng thì thầm của cả hai vang khắp căn hộ.

Một trận 'giằng co' dịu dàng nhưng cũng chẳng kém phần mãnh liệt bắt đầu...---The end---comback..
 
Back
Top Bottom