Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai Láng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,131
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP2yT2NNVsDv6s7aBLuAKy-Rx4mhfOTQFSp-GeOcf_WSPhdbq1IwHT8BlzAGeqKkMOsZKJUCKv_AoPzye-Vs57406xsj18wgiQ79LWGKccJ4KyqedEvWo_EM6FxGoNcO1NfFa9w7qF-Rpf6l7vFtvcf=w215-h322-s-no-gm

Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai Láng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Điền Văn, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Hiện Đại, Gia Đình, Chữa Lành, Điền Văn

Team dịch: Tiểu Soái thích Zhihu

Giới thiệu

Từ nhỏ, tôi đã không có mẹ, chỉ sống cùng ba.

Ba tôi bị điếc một bên tai.

Ông bảo rằng, tôi là đứa trẻ được ông vớt được từ dưới nước lên.

Người trong làng khuyên ông:

"Chỉ là đứa con hoang nhặt về ấy mà, nuôi thế nào cũng chẳng thân được đâu."

Nhưng ba chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ rơi tôi.

Em ruột của ba tôi nói muốn dùng ba vạn tệ để đưa tôi về làm vợ cho đứa con trai ngốc nghếch của bà

Vợ kế của ba dùng kim nung đỏ đâm tôi:

"Huệ Huệ không nghe lời, tôi là mẹ kế nó, chẳng lẽ không có quyền dạy dỗ nó sao?"

"Con bé đó là đứa ông nhặt từ ngoài về, còn tôi mới là vợ hợp pháp của ông đó!"

Ba tôi: “Hôm nay tôi phải đánh chết con mụ ác độc này!"

Thím Trương gần nhà: "Đồ đàn bà ác độc, tim gan đen tối!"

"Huệ Huệ là do tôi nhìn lớn lên, cô dám đối xử với con bé thế này à?!"

…​
 
Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai Láng
Chương 1: Chương 1



Có những ngày ba uống say, ông lại kể chuyện năm xưa đã nhặt được tôi.

"Con là đứa nhỏ trôi từ thượng nguồn xuống. Lúc ấy khóc được vài tiếng thì im bặt.”

“Nước lạnh dìm con đến ngạt thở, khóc chẳng ra hơi nữa. Giữa tháng chạp lạnh căm, ba phải nhảy xuống sông cứu con.”

“Không có ba, con đã sớm về báo danh với Diêm Vương từ lâu rồi!"

Khi ông cứu tôi lên, túm hai chân, vác ngược trên vai, rồi cứ thế chân trần mà chạy như điên hơn hai dặm đường.

Cuối cùng tôi cũng bật khóc thêm một lần nữa, xem như giữ được mạng sống này.

Từ nhỏ sức khỏe tôi đã rất yếu, hết sốt lại ho, chẳng lúc nào yên.

Nửa đêm, ba thường cõng tôi chạy đến gõ cửa nhà ông bác sĩ làng.

Khi ấy đêm tối mịt mờ, trăng sao chẳng có, chỉ nghe vọng mãi tiếng càu nhàu đầy khó chịu của ông giữa trời đất:

"Biết trước mày là cô tiểu thư yếu ớt thế này, ngày ấy tao để c.h.ế.t chìm luôn cho rồi!"

Ông bác sĩ cũng chẳng biết làm sao, chỉ ghé sát tai ba lớn tiếng nói:

"Phải dùng thuốc mắc hơn rồi! Thuốc rẻ không ăn thua với con bé nữa đâu!"

Tai ba từng bị thương từ vụ nổ hồi còn đi làm thuê, nói chuyện phải đứng sát bên, hét to lên thì ông mới nghe rõ được.

Nghe xong, ông châm điếu thuốc, trừng mắt nhìn tôi một cái đầy vẻ bực bội:

"Chắc kiếp trước tao mắc nợ mày rồi." Rồi ông quay qua nói với bác sĩ:

"Cứ dùng đi! Tiền thuốc tạm ghi nợ trước vậy!"

Truyền nước xong, trời cũng đã sáng.

Ba cả đêm không được ngủ ngon, trên đường về ông cứ mãi lải nhải trách tôi:

"Bao nhiêu tiền bạc, tâm huyết tao đều dồn hết lên người mày.”

“Mai sau lớn lên, kiếm ra tiền rồi, nhớ phải nuôi tao đến già đấy!"

Vì nghe không rõ, ông cứ lớn giọng quát tháo om sòm suốt cả quãng đường về…

Giọng ba cứ ầm ĩ suốt cả quãng đường, ai không biết nghe vào chắc tưởng hai cha con đang cãi nhau.

Bình minh vừa hé, từng nhà trong làng đã bắt đầu nổi lên những làn khói bếp mỏng manh.

Trên đường quê, một người bán hàng rong đang đạp chiếc xe cũ kỹ, vừa đi vừa rao lớn:

“Bánh bao đây! Bánh bao nóng hổi đây!”

Cả ngày hôm qua tôi gần như chưa ăn gì, bụng đói đến mức sôi ùng ục, mắt cứ nhìn chăm chăm theo xe hàng rong mãi không rời.

Ba thấy vậy liền dừng lại bước chân, liếc nhìn tôi hỏi:

“Muốn ăn à?”

Tôi lập tức lắc đầu.

Ba tôi sức khỏe cũng chẳng tốt, cơ hội kiếm tiền chẳng bằng người ta. Đến tiền thuốc còn phải ghi nợ, tôi không thể vô tâm đòi ăn thứ này thứ kia được.

Nhưng ba vẫn gọi người bán hàng dừng xe, mua cho tôi một cái bánh bao nhân thịt.

Miệng ông càu nhàu:

“Cái bánh bé tí bằng quả trứng chim mà đòi tận 6 hào, sao không đi ăn cướp luôn cho nhanh?”

Thật ra cái bánh ấy phải to bằng hai nắm tay tôi chập lại, bên trong đầy ắp nhân thịt.

Cắn một miếng thôi, hương thơm đã lan tỏa cả miệng.

Tôi giơ bánh lên, đưa sát miệng ba. Ba lắc đầu:

“Ba không thích ăn thứ này.”

Tôi cứ cố đưa bánh cho ông. Cuối cùng ông miễn cưỡng cắn một miếng nhỏ xíu rồi nhăn mặt chê bai:

“Chẳng ngon chút nào, con ăn đi!”

Nhưng rõ ràng hôm trong làng có đám tiệc, một mình ông từng ăn hết năm cái bánh bao thịt cơ mà.

Cái bánh bao ấy thực sự rất ngon. Tôi chầm chậm ăn từng miếng một, ăn xong còn m*t sạch từng đầu ngón tay.

Ba nhìn tôi ăn mà buồn cười, trêu đùa nói:

"Ngon đến thế kia à? Chờ sau này ba giàu rồi, ngày nào cũng mua mười cái, để con ăn chán thì thôi!"

Ông bác sĩ làng bảo rằng cơ thể tôi thiếu dinh dưỡng, cần phải bồi bổ thật nhiều.

Suốt khoảng thời gian ấy, tối nào ba cũng ra ngoài.

Ông đi bắt lươn, bắt cá trạch, tôm đồng, mò ốc, mò trai dưới sông. Có hôm ba còn bắt về cả mấy con rắn bông lau.

Nhưng tất cả đều không đem bán, ông nấu chín hết, ép tôi phải ăn cho bằng được.

Tới năm lên tám, sức khỏe của tôi dần dà tốt hơn, không còn hay bệnh vặt như trước nữa.

Lúc này, tôi cũng bắt đầu học tiểu học. Cơ thể dần cao lên, trắng trẻo, trở thành đứa bé trắng trẻo nhất làng.

Một hôm, ba đang đi giúp người trong làng xây nhà mới. Tan học, tôi cố ý đi đường vòng qua để tìm ông.

Vừa đến nơi thì nghe thấy tiếng bác Kiến Quân cười to nói đùa:

"Con bé Huệ Huệ nhà anh càng lớn càng xinh, anh ráng nuôi thêm vài năm nữa, vừa vặn có thể lấy về làm vợ luôn rồi đấy!"

Tuy còn nhỏ, nhưng ít nhiều tôi cũng biết rõ sự khác biệt giữa "con gái" và "vợ".

Trong đầu tôi bỗng “ầm” một tiếng, trở nên trống rỗng.

Vừa đúng lúc ấy, ba nhìn thấy tôi.

Gương mặt ông đột nhiên biến sắc, lao tới chỗ bác Kiến Quân, giáng một cú đ.ấ.m vào mặt ông ấy, hét lên đầy giận dữ:

"Ông nói bậy bạ cái gì vậy! Huệ Huệ là con gái tôi!"

Bác Kiến Quân cười khẩy:

"Có phải con ruột của anh đâu! Tôi nói vậy cũng là nghĩ cho anh thôi, một lão già độc thân như anh..."

"Muốn lấy vợ thì tôi lấy con gái ông kia kìa!"
 
Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai Láng
Chương 2: Chương 2



Bác Kiến Quân nghe xong lập tức nổi cơn thịnh nộ, hai người đàn ông lao vào nhau vật lộn dữ dội.

Khung cảnh lúc ấy vô cùng hỗn loạn.

Cuối cùng, chủ nhà phải đứng ra can ngăn mới kéo được hai người ra.

Vợ bác Kiến Quân là thím Xuân, thấy chồng mình bị đánh thì xót ruột, nói mỉa mai bóng gió:

"Chẳng trách người ta hay nghĩ bậy nghĩ bạ. Bao nhiêu năm rồi, người làng ra sức giới thiệu phụ nữ cho anh, anh có chịu lấy ai đâu!"

Trên đường về nhà, ba bước đi rất nhanh.

Suốt cả đoạn đường, ông cứ không ngừng trách móc tôi:

"Tất cả là tại con! Cái đồ đòi nợ này, nếu không phải vì con, ba có ra nông nỗi làm kẻ độc thân thế này không?"

Thực ra ba từng có một đời vợ.

Nhưng sau khi xảy ra một lần tai nạn lao động, tai ông bị tổn thương, công trường đền bù cho ông một khoản tiền lớn.

Không ngờ người vợ khi ấy lại ôm hết số tiền bỏ đi mất dạng.

Sau lần đó, ông tình cờ nhặt được tôi, và cứ thế sống độc thân tới tận bây giờ.

Sau vụ đánh nhau, trên người ba đầy những vết bầm tím.

Ở nhà lại hết dầu hoa hồng để xoa bóp, tôi phải sang nhà thím Trương hàng xóm mượn.

Thím Trương dẫn theo anh Sinh Sinh sang tận nơi, bắt anh ấy giúp ba tôi bôi thuốc.

Có những lời vốn dĩ nên nói nhẹ nhàng, nhỏ tiếng.

Nhưng ba tôi vốn nghe không rõ, nên thím chỉ còn cách lớn giọng mà nói:

"Huệ Huệ càng ngày càng lớn rồi, con gái lớn lên có nhiều chuyện tế nhị cần xử lý, một người đàn ông như anh sẽ bất tiện lắm."

"Anh mau tìm một người phụ nữ đi! Huệ Huệ cũng cần một người mẹ mà!"

Lúc còn rất nhỏ, tôi từng vô cùng ngưỡng mộ những đứa trẻ khác vì chúng đều có mẹ.

Ngay cả khi mẹ chúng thường xuyên kéo tai, đánh vào mông, đứng ngoài đầu ngõ quát lớn:

“Cái đồ mèo hoang kia, còn chưa mau về ăn cơm hả?”

Dù là vậy, nhưng đó cũng là tình yêu thương của mẹ mà tôi mãi mãi không thể nào có được.

Nhưng giờ đây, tôi đã quen với cuộc sống chỉ có hai cha con.

Có mẹ hay không, với tôi cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Thím Trương kéo tôi sang một bên nhỏ giọng bảo:

“Ba con sống cũng chẳng dễ dàng gì đâu, ông ấy rất cần một người phụ nữ biết chăm sóc, biết quan tâm. Như hôm nay ba con đánh nhau, đến cả người phụ nữ xức thuốc giúp ông ấy cũng chẳng có.”

“Huệ Huệ à, con phải hiểu chuyện một chút chứ!”

Sau đó, thím Trương giới thiệu cho ba một người phụ nữ góa chồng ở làng bên, tên là Trịnh.

Cô ấy còn có một cậu con trai sáu tuổi.

Phụ nữ ở quê chẳng lo không lấy được chồng.

Nếu không phải vì cô Trịnh nhất quyết dẫn theo đứa con trai, người khác lại sợ nuôi con riêng lớn thế này chẳng thân thiết nổi, thì chuyện tốt như vậy đâu đến lượt ba tôi.

Ba dẫn tôi cùng đi gặp cô Trịnh một lần.

Cô Trịnh có đôi mắt rất đẹp, nhưng ba có vẻ không thích lắm.

Sau một lúc nói chuyện, cô Trịnh vào nhà lấy ra một chiếc váy mới màu hồng, viền ren rất đẹp.

“Huệ Huệ, cô vừa mua cho con này, cũng không biết có vừa người con không nữa!”

Thím Trương giục tôi đi thay thử.

Khi tôi bước ra, mọi người đều ngẩn ngơ.

Thím Trương liên tục khen tôi xinh đẹp, lại khen cô Trịnh thật biết chọn đồ, mắt nhìn rất khéo.

Cô Trịnh nắm lấy tay tôi dịu dàng bảo:

“Con gái mặc váy vẫn là xinh nhất. Huệ Huệ đẹp như vậy, nhất định phải ăn mặc thật đẹp mới xứng.”

Trên đường về nhà, thím Trương quay sang hỏi ba:

“Anh thấy sao rồi, nếu không được thì để tôi về nhờ bên ngoại tìm người khác giúp anh nhé!”

Ba rít một hơi thuốc, liếc nhìn chiếc váy trên người tôi, rồi bình thản nói:

"Không cần tìm nữa, cứ là cô ấy đi."

Vì cả hai đều từng có một đời chồng, một đời vợ nên không làm đám cưới rình rang.

Chỉ mời bà con, họ hàng trong làng đến ăn bữa cơm vui vẻ xem như xong chuyện.

Hôm đó, cô “ruột” của tôi cũng đến.

Cô ấy là em ruột của ba, cô lấy chồng ở làng bên, nhiều năm nay rất ít qua lại với ba.

Mỗi lần đến, gương mặt cô đều khó chịu, tôi chào "cô" nhưng chưa bao giờ được đáp lại.

Lâu dần, tôi có phần e sợ cô.

Lần này, trông cô còn khó chịu hơn mọi khi.

Cô kéo ba ra ngoài nói chuyện.

Tôi lúc vô tình ra nhà kho lấy củi, vô tình nghe thấy giọng cô quát lớn:

"Hồi trước, anh nhặt về một đứa con hoang thì thôi đi, dù sao nó cũng là con gái, sau này gả chồng ít nhất còn lấy được tiền sính lễ.”

“Giờ lại còn đi nuôi con trai của góa phụ, đầu anh bị sốt đến hỏng rồi sao?!"

Ba tức giận, lớn giọng cãi lại:

"Con hoang cái gì mà con hoang! Huệ Huệ là con gái tôi!”

“Với lại, đó không phải là góa phụ gì hết, mà là chị dâu cô!"

Cô tôi giận dữ đến mức hét lên:

"Anh có tiền, không biết đi giúp cháu ruột mình à? Sau này có c.h.ế.t đi, cháu nó còn lo hậu sự cho anh, nó còn cầm chậu tiễn anh đi!"

"Bây giờ anh lại hăng hái đi nuôi hai đứa chẳng có chút m.á.u mủ ruột rà gì với mình, tôi thật không hiểu anh đang nghĩ cái gì nữa!"

Cuộc trò chuyện giữa hai anh em chẳng mấy chốc biến thành cãi vã.

Cuối cùng, cả hai giận dữ bỏ đi, chẳng ai nhìn ai thêm lần nào nữa.
 
Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai Láng
Chương 3: Chương 3



Cô tôi giận đến mức chẳng buồn ăn bữa cơm, cũng không để lại tiền mừng, cứ thế bỏ về.

Lúc ấy, tôi mới biết được rằng năm xưa, cô từng kịch liệt phản đối việc ba nhận nuôi tôi.

Cô nói, nếu ba thật sự muốn có một đứa con, thì có thể nuôi giúp con trai cả tên Văn Tài của cô ấy

Thậm chí, cô còn tìm được một gia đình khác, họ sẵn sàng trả năm trăm tệ để nhận nuôi tôi.

Nhưng ba đã từ chối.

Ba luôn la mắng, trách móc tôi, nhưng chuyện này, ông chưa từng nhắc một lời.

Sau khi kết hôn, ba trông có vẻ rất vui, cả ngày mặt mày rạng rỡ.

Có người trêu chọc:

"Có vợ rồi thì sướng hơn chứ gì?"

Ba cười ha hả, lớn giọng đáp:

"Tất nhiên rồi! Còn gì tốt hơn là có vợ, có con, có cái giường ấm để nằm chứ!"

Cô Trịnh sắp xếp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp, còn mua cho ba hai bộ quần áo mới.

Nhưng, luôn có những người không thể chịu được khi thấy người khác sống tốt hơn mình.

Thím Xuân và bác Kiến Quân mỉa mai ba:

"Có khi cả đời này anh chẳng có con ruột đâu. Thế là đành phải đi nuôi con của người khác rồi!"

Ba nghe không rõ, mà họ lại cố tình nói với giọng rất bình thường, tươi cười như thể đang nói chuyện phiếm.

Ba tưởng họ khen mình, còn vui vẻ cười theo hai tiếng.

Tôi lúc ấy đau lòng đến mức không chịu được nữa, liền lấy hết sức hét lớn:

"Con không phải là con của ai khác! Con là con gái của ba! Cả đời này con cũng chỉ là con của ba thôi!”

“Sau này nhất định con sẽ hiếu thảo với ba của con!"

"Còn các người thì sao? Có con trai thì sao chứ? Con trai các người mua nhà trên thành phố rồi, có thèm đón hai người lên ở chung đâu!"

Những lời này là do tôi nghe lén mấy thím trong làng bàn tán sau lưng.

Bây giờ, tôi lấy hết ra làm vũ khí.

Thím Xuân tức đến suýt ngất.

Tôi chưa từng gọi cô Trịnh là "mẹ".

Cô ấy cũng không ép tôi phải gọi như vậy.

Hôm ấy, ba đi ăn cỗ, chắc là uống không ít rượu.

Lúc về nhà, ông đi loạng choạng, bước chân xiêu vẹo.

Cô Trịnh phải vội vàng đỡ ông vào phòng.

Đến khi qua bậu cửa, đột nhiên ba dừng lại, nói lớn:

"Khoan đã!"

Ông thò tay vào túi áo, lấy ra một túi nhựa, rồi đưa cho tôi:

"Mở ra xem đi!"

Bên trong túi nhựa là một chiếc bánh ngọt hình con thỏ.

Nhưng vì bị nhét trong túi áo quá lâu, đôi tai thỏ đã chảy nhão, đôi mắt cũng rơi mất, chỉ còn lại một vũng đường dính nhơm nhớp, mơ hồ giữ lại hình dạng ban đầu của con thỏ.

Ba lẩm bẩm:

"Mỗi người được chia một cái, nhưng ba không thích ăn cái thứ ngọt lịm này. Huệ Huệ, con ăn đi!"

Ba luôn như vậy.

Mỗi lần đi ăn cỗ, thế nào cũng mang về cho tôi một món gì đó.

Có khi là một nắm kẹo, có khi là một hộp sữa bò, có lúc là một con cua lớn, hoặc một cái đùi gà nóng hổi…

Khoảnh khắc đó, mắt tôi bỗng cay xè.

Ngước lên nhìn, tôi chợt phát hiện trong mắt cô Trịnh chất đầy ghen tị.

Tôi ăn nửa cái bánh, rồi đưa nửa còn lại cho "em trai", thằng bé nhìn chằm chằm với ánh mắt thèm thuồng.

Ba nhìn hai đứa tôi, cười ha hả:

"Sau này ba có tiền, ngày nào cũng mua cho các con ăn!"

Cô Trịnh bĩu môi, đảo mắt khinh thường:

"Toàn nói suông, thế anh đi kiếm tiền đi chứ!"

Vài ngày sau, cô ta bảo ba đến làm việc ở công trường của anh họ cô ta.

"Anh cứ yên tâm đi làm, Huệ Huệ ở nhà có em lo."

Ba nghe vậy, liền xách đồ lên đường.

Nhưng ba vừa đi, bộ mặt thật của cô Trịnh cũng lộ ra.

Trước mặt người khác, cô ta vẫn giữ vẻ dịu dàng, tử tế.

Nhưng khi cửa nhà đóng lại, cô ta cùng đứa con trai của mình dùng chổi quất tôi không chút nương tay.

Cô ta lấy kim khâu châm vào n.g.ự.c tôi, lột tay áo tôi lên rồi dùng kìm nung đỏ trong bếp dí lên cánh tay tôi.

"Con tiểu tiện nhân! Mày xinh đẹp như vậy là muốn quyến rũ ai hả?"

"Dám khóc à? Tao chọc mù mắt mày bây giờ!"

Cô ta ép tôi ăn cơm nguội, thức ăn thừa, thậm chí có lúc là cả đồ ăn của lợn.

Tôi muốn phản kháng.

Cô ta đe dọa tôi:

"Mày mà dám chạy đến mách ba mày, tao sẽ ly hôn với ông ta ngay lập tức!"

Mỗi lần gặp tôi, thím Trương đều nói:

"Từ sau khi lấy vợ, ba con làm gì cũng có tinh thần hơn hẳn.”

“Huệ Huệ, con phải biết hiểu chuyện, đừng có làm mẹ con giận."

"Ba con điều kiện như thế nào, con cũng biết đấy. Không dễ gì mới lấy được vợ, con đừng để ông ấy phải sống một mình nữa!"

Mỗi đêm, những vết thương trên người đau nhức đến mức không sao ngủ được, tôi chỉ biết thầm cầu nguyện ba sớm trở về.

Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.

Gần hết kỳ nghỉ hè, cuối cùng ba cũng về.

Hôm ấy, tôi đang giặt đồ trong sân.

Cô Trịnh dẫn con trai đi đánh mạt chược, trong nhà chỉ có mình tôi.

Từ xa, giọng ba vang lên:

"Huệ Huệ..."

Nước mắt tôi lập tức trào ra.
 
Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai Láng
Chương 4: Chương 4



Tôi sợ ba lo lắng, nên vội vàng gạt nước mắt, bịa chuyện nói rằng tôi tự nguyện giặt đồ.

Ba mang về cho tôi một chiếc váy ngắn tay mới.

Ông vui vẻ giục:

"Mau thay thử xem có vừa không nào!"

Tôi siết chặt ống tay áo, cúi đầu, lí nhí nói:

"Ba... con không thích mặc đồ ngắn tay."

Ba lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Ông vươn tay kéo ống tay áo tôi lên.

Những vết thương do kìm nung đỏ hằn sâu trên cánh tay, lập tức lộ ra giữa không khí.

Có vết đã đóng vảy, da non mới hình thành một màu hồng nhạt.

Có vết do tôi không nhịn được mà gãi, rớm m.á.u đỏ sẫm.

Có vết phồng rộp, bên trong chứa đầy mủ vàng chưa vỡ.

Đôi mắt ba ngay lập tức đỏ lên, từng đường tơ m.á.u nổi rõ.

Ông giận dữ gầm lên: "Là ai làm?!"

Tôi vội vã kéo tay áo xuống, che đi những vết thương vừa nhức nhối vừa nhục nhã ấy.

Nở một nụ cười, tôi cố gắng nói thật nhẹ nhàng:

"Con bất cẩn tự mình làm bị thương thôi ạ!"

"Con không sao, thật đấy, chẳng đau chút nào đâu…"

Ba ơi, con có thể chịu đựng được.

Con không muốn làm ba mất đi vợ. Con không muốn lấy đi niềm vui của ba.

Chỉ là…

Tôi hạ giọng, khẽ khàng hỏi:

"Ba ơi, lần này ba có thể ở nhà lâu thêm chút nữa không?"

Ba ơi, chắc ba không nghe thấy lời cầu xin nhỏ bé này đâu nhỉ.

Vậy nên, chuyện này cũng không tính là con làm nũng đâu, đúng không?

Chưa kịp nghe ba trả lời, thì một giọng nói sắc bén đã vang lên:

"Ông Lưu về rồi à?"

Tôi còn chưa kịp kéo tay áo xuống hoàn toàn, ánh mắt cô Trịnh đã lướt qua.

Sắc mặt cô ta đột ngột thay đổi, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

Cô ta dõng dạc nói to:

"Huệ Huệ không nghe lời, tôi là mẹ kế nó, chẳng lẽ không có quyền dạy dỗ nó sao?"

Cô ta cười nhạt, ánh mắt đầy thách thức:

"Nếu ông cảm thấy tôi không nên quản nó, vậy thì chúng ta cũng chẳng cần sống với nhau nữa!"

"Ông nghe rõ chưa, lão Lưu điếc?"

"Con bé đó là đứa ông nhặt từ ngoài về, còn tôi mới là vợ hợp pháp của ông đó!"

"Ông mà bỏ tôi, thì cả đời này đừng mong tìm được người phụ nữ nào khác chịu lấy ông nữa!"

Gương mặt ba đỏ bừng lên, từng đường gân xanh trên cổ nổi rõ, cả người như sắp bùng nổ vì tức giận.

Tôi vội vàng kéo kín tay áo, cố nén nước mắt, nhỏ giọng an ủi:

"Ba đừng giận mà, con không sao thật mà… Con không thấy đau chút nào cả."

Cô Trịnh vẫn trơ tráo, cười nhạt:

"Ông xem đi, chính nó nói không sao kìa! Trẻ con bị thương là chuyện bình thường, da non lành nhanh lắm."

Ba rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

Ông lao thẳng vào nhà kho, vớ lấy một cây cuốc rồi xông ra.

"Con gái tôi, tôi còn chưa nỡ đánh, đến lượt bà quản chắc?”

“Hôm nay tôi phải đánh c.h.ế.t con mụ ác độc này!"

Nói xong, ba vung cuốc lên, nhằm thẳng vào cô ta mà bổ xuống.

Lúc này cô Trịnh mới thật sự hoảng sợ.

Vừa gào lên "Đánh phụ nữ rồi! Đánh phụ nữ rồi!", vừa kéo con trai mình chạy ra khỏi sân.

Ba bước nhanh đuổi theo, cây cuốc trong tay giơ cao, chỉ còn chút nữa là bổ xuống đầu cô ta.

Tôi hoảng sợ đến mức lao tới, ôm chặt lấy eo ba.

"Ba! Đừng mà! Đừng mà!"

Tôi bật khóc nức nở:

"Giết người thì phải vô tù đó ba, ba ơi!"

Ba gằn từng chữ, giọng khàn đặc:

"Ba không sợ! Giết con đàn bà ác độc này trước đã!"

Tôi càng siết chặt tay, gào lên giữa nước mắt:

"Nhưng con sợ! Ba đừng bỏ con lại! Con không muốn làm trẻ mồ côi!"

Giống như một chiếc kim nhọn đ.â.m thẳng vào ba.

Cơn giận bừng bừng trong người ông như bị hút sạch trong chớp mắt.

Cánh tay đang giơ cao chậm rãi buông xuống.

Cây cuốc rơi xuống nền đá, vang lên một tiếng "rầm" khô khốc.

Ba quay lại, mắt ông đỏ hoe.

Ông vươn tay xoa đầu tôi, giọng nghẹn ngào trách móc:

"Đồ ngốc này… Nó hành hạ con đến mức này, sao con không nói với ba?!

Miệng con để làm gì chứ?!"

Tiếng ồn quá lớn, hàng xóm láng giềng đều đã chạy đến.

Thím Trương trước tiên chặn cô Trịnh đang khóc lóc ỉ ôi, rồi quay sang khuyên ba tôi:

"Anh Lưu, anh là đàn ông, có chuyện gì cũng không đáng để cầm cuốc lên đâu! Làm vậy không hay đâu!"

Cô Trịnh vẫn giả bộ đáng thương, nước mắt lưng tròng nói:

"Tôi vất vả lo toan cho cái nhà này, giúp ông ấy chăm con gái, thế mà ông ấy vừa về đã đòi lấy mạng tôi…"

Thấy mọi người bắt đầu chỉ trích ba, tôi hít sâu một hơi, rồi kéo thẳng tay áo lên.

"Là cô ta dùng kìm nung đỏ dí lên tay tôi, dùng kim khâu đ.â.m tôi."

"Ba là tức giận, chỉ là muốn dọa cô ta thôi!"

Khoảnh khắc đó, cả sân lặng như tờ.

Giọng cô Trịnh nhỏ hẳn xuống, lí nhí biện minh:

"Trẻ con không nghe lời, tôi làm mẹ kế, chẳng lẽ không có quyền dạy dỗ một chút sao…"

Thím Trương bước nhanh đến, nhìn vết bỏng chằng chịt trên tay tôi, lại kéo nhẹ cổ áo tôi xuống xem vết thương trên ngực.

Đôi mắt thím lập tức đỏ hoe.

Không nói một lời, thím quay phắt lại, lao thẳng đến chỗ cô Trịnh vẫn đang than thở đáng thương, giơ tay lên "BỐP" một tiếng, tát thẳng vào mặt cô ta.

"Đồ đàn bà ác độc, tim gan đen tối!"

"Huệ Huệ là do tôi nhìn lớn lên, cô dám đối xử với con bé thế này à?!"
 
Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai Láng
Chương 5: Chương 5



Thím Trương vung tay túm chặt tóc cô ta, nghiến răng tức giận:

"Hôm nay bà đây phải đánh nát mặt cô mới hả giận!"

Hai người phụ nữ lao vào nhau, giằng co dữ dội.

Thím Trương là người phụ nữ giỏi việc đồng áng, quanh năm vác cuốc vác cày, sức khỏe không phải dạng vừa.

Còn cô Trịnh, một kẻ quen thói bắt nạt kẻ yếu, căn bản chẳng phải đối thủ của thím.

"Thôi nào, đừng đánh nữa mà!"

Mấy bà thím trong làng đứng ngoài nhìn, túm lấy thằng con trai của cô Trịnh, miệng thì bảo can ngăn, nhưng chẳng ai thực sự xông vào kéo hai người ra.

Đến khi thấy mặt mũi cô Trịnh đã sưng tấy, bị cào ra không ít vết máu, tóc rụng từng nắm lớn, cuối cùng bí thư thôn mới chậm rãi lên tiếng:

"Còn đứng đó làm gì, kéo hai người họ ra đi!"

"Đừng có để xảy ra án mạng!"

Cô Trịnh vừa được kéo ra, vừa khóc lóc vừa mếu máo, nước mắt nước mũi giàn giụa:

"Cả cái thôn Minh Sơn này không có ai tốt đẹp hết! Ai cũng bắt nạt tôi!"

Bí thư thôn lạnh lùng nhìn cô ta, cười nhạt:

"Vậy thì mau cút đi! Ở đây không hoan nghênh cái loại người như cô!"

Cô ta quay sang nhìn ba, giọng nghẹn ngào cầu xin:

"Anh Hán Dân… Một ngày vợ chồng, trăm ngày nghĩa tình mà…"

Đáng tiếc, nói chuyện với ba mà không hét lên thì chẳng có chút hiệu quả nào.

Lời cô ta nói vốn là để khơi gợi lòng thương hại, nhưng vì giọng quá nhỏ, chẳng có lấy một chút đáng thương nào.

Ba siết chặt cán cuốc, lạnh giọng quát:

"CÚT!"

Lúc này, anh Sinh Sinh từ trong bếp bước ra, trên tay cầm một cây kìm nung đỏ.

Anh ta đưa cho tôi, ánh mắt sáng quắc:

"Mày cũng dí cho nó một cái đi!"

Cô Trịnh hét lên thất thanh, hai tay ôm chặt lấy mặt:

"Mấy người hợp lại bắt nạt tôi!"

Bí thư thôn giận dữ quát lên:

"Huệ Huệ dù là đứa trẻ được nhặt về, nhưng cũng là báu vật của thôn Minh Sơn này! Không phải ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt nó!"

"Muốn giải quyết thì có hai cách: một là để Huệ Huệ dí lại cô một cái, hai là để tôi đưa cô lên đồn công an!"

Anh Sinh Sinh giữ chặt cổ tay tôi, dí cây kìm nóng đỏ vào cánh tay cô Trịnh.

"Xèo xèo…"

Mùi thịt cháy khét lẹt lan ra trong không khí.

Tôi hoảng sợ đến mức suýt đánh rơi cây kìm.

Anh Sinh Sinh nhìn tôi, giọng trầm ổn:

"Huệ Huệ, cầm chắc vào. Nếu không, sau này ai cũng có thể bắt nạt mày."

Cô Trịnh đau đến mặt cắt không còn giọt máu, không dám kêu một tiếng, chỉ run rẩy thu dọn đồ đạc, kéo theo con trai bỏ chạy.

May mắn là, ở quê, người ta coi trọng tiệc cưới, nhưng chẳng mấy ai quan t@m đến tờ giấy hôn thú.

Ba và cô ta chưa từng đăng ký kết hôn, vì vậy, chuyện chia tay cũng chẳng cần thủ tục gì rườm rà.

Tối đó, thím Trương sang nhà giúp tôi bôi thuốc.

Vừa bôi, thím vừa lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:

"Là do thím giới thiệu nhầm người, làm con phải chịu khổ thế này!"

"Con bị bỏng nặng thế này, sao không nói với thím một tiếng chứ?!"

Sau khi xong xuôi, thím Trương ngồi ngoài sân nói chuyện với ba:

"Hay là để tôi về bên ngoại tìm giúp anh một người tử tế, đàng hoàng hơn mà lấy?"

Ba phẩy tay, thở dài nói:

"Thôi đi, đàn bà chẳng có ai tốt đẹp cả!"

"Tôi và Huệ Huệ cứ sống thế này là đủ rồi."

Ba là người không giỏi ăn nói, hoàn toàn không nhận ra rằng câu này cũng đã kéo cả thím Trương vào.

Nhưng thím không để bụng, chỉ khẽ thở dài:

"Cũng được, sau này tôi cũng sẽ giúp anh chăm sóc Huệ Huệ."

Thím nói được làm được.

Túi băng vệ sinh đầu tiên trong đời tôi, chiếc áo lót đầu tiên tôi mặc, đều là do thím Trương mua cho tôi.

Thật ra, thím Trương cũng là một người phụ nữ mệnh khổ.

Khi về làm dâu ở làng này, mẹ chồng thím đã nằm liệt giường.

Một tay thím chăm sóc, nuôi dưỡng, lo tang lễ, chôn cất.

Sau đó thím sinh được anh Sinh Sinh, thím có được vài năm sống nhẹ nhàng hơn.

Nhưng bảy năm trước, chú Trương nói muốn vào Quảng Đông kiếm tiền nuôi gia đình.

Nửa năm sau, không còn tin tức gì nữa.

Sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.

Nếu là những góa phụ bình thường, họ đã có thể tái giá, tìm một người đàn ông khác để cùng nhau nương tựa.

Nhưng thím Trương thì không.

Thím đã chọn tự mắc kẹt trong ngôi làng này, không thể rời đi.

Từ sau lần đó, mỗi ngày tan học, anh Sinh Sinh đều chờ tôi để cùng về nhà.

Mỗi lần anh chơi b.ắ.n bi, đánh bài, b.ắ.n ná với đám con trai trong làng, tôi chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh chờ.

Có mấy đứa trẻ làng khác tò mò hỏi:

"Con bé này là ai thế?"

Anh Sinh Sinh đáp không cần nghĩ:

"Em gái tao!"

Không bao lâu sau, anh vào cấp hai.

Thím Trương dành dụm mua cho anh một chiếc xe đạp.

Mỗi sáng, anh đèo tôi đến trường tiểu học, sau đó mới tiếp tục đạp xe sáu dặm đến trường cấp hai.

Ba tôi vẫn như cũ.

Ông vẫn thích uống rượu, hút thuốc, đánh mấy ván bài nhỏ để g.i.ế.c thời gian.

Nhưng khi có người mai mối, ông chẳng còn muốn xem mắt nữa.
 
Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai Láng
Chương 6: Chương 6



Ngày càng nhiều người trong làng kéo nhau vào Quảng Đông làm công nhân.

Không ít nhà đã xây được nhà hai tầng.

Những hôm ba uống say, đôi khi cũng không giấu nổi sự ao ước trong lòng.

Có lẽ… tôi đã trói chân ba lại rồi.

Cuối năm lớp bảy, anh Sinh Sinh thi chuyển cấp.

Anh đỗ vào trường Nhất Trung.

Ngày biết điểm, thím Trương đứng ngay trước cổng làng, nước mắt rơi không ngừng.

Dân làng kéo đến chúc mừng:

"Đợi đến khi Sinh Sinh đỗ đại học, chị xem như đã khổ tận cam lai rồi!"

Không biết từ đâu, câu chuyện lại chuyển sang tôi.

Thím Xuân đứng chống nạnh, quát lớn với ba tôi:

"Lão Lưu điếc! Ngày tháng tốt đẹp của ông cũng sắp đến rồi!"

"Chờ đến khi con bé Huệ Huệ tốt nghiệp cấp hai, là có thể vào Quảng Đông làm công nhân rồi.”

“Lúc đó, ông cứ việc nằm ở nhà mà uống rượu thoải mái!"

Thím Xuân trừng mắt, nghiêm giọng dạy tôi:

"Huệ Huệ, ba con vì con mà cả đời không chịu lấy vợ. Sau này con kiếm được tiền, nhất định phải lo cho ba ăn ngon mặc đẹp!"

Ở đầu làng, thím Ngô dịu dàng nói:

"Nghe con bé Điềm Điềm nói, Huệ Huệ học cũng khá lắm. Nếu cố gắng, có khi cũng đỗ được vào Nhất Trung đấy!"

"Con gái cũng cần phải học nhiều!"

Thím Xuân lật mắt, cười nhạt:

"Điềm Điềm là con ruột của chị, chị muốn cho nó đi học thì tùy chị."

"Còn con bé Huệ Huệ này, nó là đứa nhặt về. Lão Lưu điếc nuôi nó đến tốt nghiệp cấp hai là đã quá tử tế rồi!”

“Chứ học cấp ba á? Chị có biết học cấp ba tốn bao nhiêu tiền không?"

Đúng vậy.

Tôi đã trở thành gánh nặng của ba suốt bao năm nay rồi.

Tôi không thể tiếp tục kéo ông xuống nữa.

Tâm trạng tôi đang chùng xuống thì ba từ ngoài đồng trở về.

Ông vừa bán xong bó lúa, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, liền giơ tay áo lên quệt ngang một cái.

Ông cười nói:

"Huệ Huệ mà đỗ được cấp ba, ba có bán m.á.u cũng sẽ lo cho con học!"

Tôi ngẩng phắt đầu lên, sững sờ nhìn ba.

Màn đêm mùa hạ dần buông xuống, ánh hoàng hôn rực rỡ bao trùm lấy ông.

Dưới bầu trời ráng đỏ, ông chính là ánh sáng duy nhất cứu rỗi cuộc đời tôi.

Thím Xuân trợn tròn mắt, gào lên:

"Anh điên rồi sao?! Con gái sau này cũng phải đi lấy chồng!”

“Huống hồ con bé này còn chẳng phải con ruột của anh!"

Ba nhổ toẹt một bãi nước bọt, trừng mắt đáp:

"Bà biết cái quái gì hả? Đây gọi là đầu tư!"

"Ba vất vả thêm ba năm, sau này con bé vào đại học, đi làm kiếm tiền gấp mấy lần so với tốt nghiệp cấp hai.”

“Còn bà thì đầu óc cạn cợt, tầm nhìn ngắn như sợi tóc!"

(Cạn cợt: thiếu hiểu biết)

Ba quay sang tôi, giọng đầy nghiêm túc:

"Sau này con học xong đại học, nhớ ngày nào cũng mua rượu Ngũ Lương Dịch cho ba uống!"

(Rượu Ngũ Lương Dịch là loại rượu được lên men và ủ từ năm loại ngũ cốc là lúa miến, gạo, gạo nếp, lúa mì và ngô, sử dụng công thức thủ công cổ xưa. Đây là loại rượu mạnh đầu tiên trên thế giới được ủ bằng năm loại ngũ cốc và nổi tiếng bởi hương vị nồng đậm, đặc trưng)

Thím Xuân bĩu môi, cười khẩy:

"Nói như thật vậy! Nó còn chưa chắc đỗ nổi Nhất Trung đâu, đừng nói tới đại học!”

“Ông cứ nằm mơ mà uống Ngũ Lương Dịch đi!"

Màn đêm buông xuống, mọi người lục tục ra về.

Bầu trời đen đặc, mây che khuất cả vầng trăng, chỉ lấp ló vài ánh sao mờ nhạt.

Dưới ruộng, những con ếch vẫn râm ran kêu inh ỏi.

Anh Sinh Sinh đứng đối diện tôi, vỗ nhẹ lên vai tôi, trầm giọng nói:

"Huệ Huệ, nếu ba em đã sẵn sàng lo cho con ăn học, thì em nhất định phải cố gắng."

"Chỉ có đỗ vào Nhất Trung, đỗ vào đại học, em mới có thể giúp ba con sống tốt hơn."

Tôi im lặng một lát, rồi khẽ hỏi:

"Sinh Sinh, anh cũng cố gắng học hành như vậy, là vì muốn thím Trương có cuộc sống tốt hơn à?"

Anh gật đầu, không chút do dự:

"Ừm."

Mây đen tản đi, ánh trăng bạc phủ đầy lên người anh.

Từng chữ, từng lời anh nói đều vang vọng trong màn đêm:

"Huệ Huệ, thế giới bên ngoài rộng lớn lắm. Sau này, chúng ta có thể trở thành đôi cánh của họ, giúp họ bay ra khỏi ngôi làng này."

Đúng vậy!

Hiện tại, chúng tôi giống như những hòn đá buộc chân ba mẹ, ngăn họ bay xa.

Nhưng trong tương lai, chúng tôi có thể là đôi cánh của họ.

Dẫn họ đi qua những ngọn núi cao, những vùng biển rộng, qua hồ nước trong veo và những con suối nhỏ.

Dẫn họ đến những thành phố phồn hoa, bước vào thế giới rộng lớn đầy sắc màu.

Mang theo giấc mơ ấy, tôi bắt đầu nỗ lực học tập.

Anh Sinh Sinh để lại toàn bộ vở ghi chép và đề thi cũ cho tôi.

Điềm Điềm, con gái của thím Ngô, học trên tôi một lớp, cũng là học sinh giỏi.

Tôi thường xuyên hỏi chị ấy những bài mình không hiểu.

Chị Điềm Điềm luôn kiên nhẫn giải thích từng chút một giúp tôi.

Mỗi kỳ nghỉ, anh Sinh Sinh đều kiểm tra bài vở của tôi, giúp tôi giải quyết những vấn đề khó khăn.

Trước đây, đám bạn nhậu của ba rất thích kéo đến nhà tôi uống rượu, nói chuyện ồn ào đến tận nửa đêm.

Vì ai cũng có vợ con ở nhà quản chặt, nên họ cứ tìm đến ba tôi để tránh bị cằn nhằn.
 
Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai Láng
Chương 7: Chương 7



Nhưng dạo này, hầu như chẳng còn ai đến nữa.

Ba tôi hừ một tiếng, phẩy tay bảo:

"Lúc nào cũng đến uống chực rượu nhà tao, bộ rượu của tao không phải dùng tiền mua chắc?"

Ở vùng quê này, môi trường học tập ở cấp hai không tốt lắm.

Nhiều đứa chỉ học cầm chừng, chờ đến khi tốt nghiệp xong là đi làm công nhân.

Nhưng tôi toàn tâm toàn ý cố gắng, nên thành tích tiến bộ rất nhanh.

Kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ lớp tám, tôi đều xếp trong top 5 toàn khối.

Năm ấy, chị Điềm Điềm cũng thi đỗ vào Nhất Trung.

Cuối cùng, thím Ngô cũng ly hôn.

Trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người, thím và chị Điềm Điềm dọn lên huyện sống.

Mùa hè năm lớp tám, để nâng cao tỷ lệ đậu cấp ba, trường học đặc biệt dành ra hai phòng học cũ, cải tạo thành ký túc xá.

Họ khuyến khích top 30 học sinh có thành tích cao nhất trong khối nên ở nội trú.

Phí nội trú cũng rất rẻ.

Tôi về nhà kể chuyện này cho ba nghe.

Ông trầm mặc một lúc, rồi buồn bã nói:

"Vậy sau này, con chỉ về nhà vào cuối tuần thôi sao?"

"Dạ."

"Thầy chủ nhiệm bảo, chỉ cần con giữ vững phong độ, đỗ vào Nhất Trung không thành vấn đề."

Ba hít mạnh một hơi thuốc, nhả khói thật dài:

"Được rồi, ba biết rồi. Con cứ đi nội trú đi!"

Ông móc từ túi áo ra một xấp tiền lẻ, đã nhàu nát, đếm từng tờ rồi đưa cho tôi.

"Ba kiếm tiền không dễ, con phải biết tiết kiệm!"

"Con biết mà!"

Ba liếc tôi một cái, rồi lại thò tay vào túi bên kia, lấy ra mấy tờ tiền lẻ khác.

Lấy thêm ba tờ hai mươi tệ, đẩy vào tay tôi.

"Thôi được rồi, đã đầu tư thì phải đầu tư cho đàng hoàng."

"Học hành tốn sức lắm, con phải ăn đầy đủ, mỗi bữa đều phải có thịt. Buổi tối cũng phải mua đồ ăn khuya."

"Nếu con mà không đỗ Nhất Trung, ba bẻ gãy chân con đấy!"

Chiều hôm sau, tôi thu dọn hành lý xong, dự định ăn tối rồi đi.

Ba đứng trong bếp xào ớt với thịt.

Chiếc điện thoại Nokia cũ kỹ của ông rung liên tục trên bàn trong phòng khách.

Tôi cầm lên xem thử.

Hộp thư đi chứa đầy những tin nhắn chưa gửi được.

【Anh Trương, chỗ anh có cần người không? Nếu cần, cứ gọi tôi, lương thấp một chút cũng được! Con gái tôi sắp lên cấp ba, tôi phải kiếm tiền lo học phí cho nó!】

【Anh Vương, chỗ anh có thiếu người không? Nếu cần, cứ gọi tôi, lương thấp cũng không sao…】

【Anh Lâm, chỗ anh có cần người không…】

Những tin nhắn y hệt nhau, còn đến hơn chục tin chưa gửi đi.

Nước mắt tôi bất giác tuôn trào.

Tiếng xào nấu trong bếp đột nhiên dừng lại.

Tôi vội vàng lau nước mắt, đặt điện thoại trở lại chỗ cũ.

Ba nhìn tôi chăm chăm, gương mặt có chút cáu kỉnh:

"Lớn tướng rồi, đi nội trú thôi mà cũng khóc nhè à?"

Ăn xong, ba nhất quyết đòi đưa tôi đến trường.

Tôi ngồi trên yên sau của chiếc xe đạp cũ.

Lúc đầu, ánh hoàng hôn rực rỡ soi sáng cả con đường phía trước.

Sau đó, trời dần tối lại.

Tôi bật đèn pin lên, soi đường cho ba.

Ánh sáng nhỏ bé từ chiếc đèn pin trong tay tôi, như thể là nguồn sáng duy nhất giữa trời đất bao la.

Cơn gió đêm hè thổi phồng chiếc áo thun cũ kỹ của ba.

Những lỗ thủng nhỏ trên lưng áo bị kéo căng, lộ ra từng khoảng da sạm nắng.

Tôi nhìn một lúc, rồi lớn tiếng nói:

"Ba! Sau này con kiếm được tiền, sẽ mua cho ba thật nhiều thật nhiều quần áo mới!"

Ba đáp ngay, như thể chuyện đó hiển nhiên:

"Mua bảy cái. Một tuần không mặc trùng bộ nào."

Tôi cười:

"Con sẽ mua cho ba 365 cái! Cả năm không cần mặc lại cái cũ!"

Ba bật cười, lắc đầu:

"Bây giờ con còn nói khoác hơn cả ba nữa đấy."

Ba à, đây không phải là khoác lác.

Đây là lời hứa từ tận đáy lòng con!

Và con nhất định sẽ làm được.

Tới cổng trường, ba không chịu vào thêm bước nào.

Ông hạ giọng, như thể đang làm chuyện mờ ám:

"Tự đi đi! Học cho đàng hoàng!"

Tôi xách hành lý đi vào cổng.

Bước qua rồi, tôi quay lại nhìn.

Ba vẫn đứng dưới ánh đèn đường cũ kỹ, màu ánh sáng vàng nhạt hắt lên gương mặt ông.

Ông cười, giơ tay vẫy tôi một cái.

Sau này, có rất nhiều người khuyên ba tôi.

Thím Xuân dẫn đầu, cả đám người trong làng đều lên tiếng:

"Mới là cấp hai thôi mà, đã tốn tiền nội trú, còn tiền học thêm nữa."

"Sau này học cấp ba, chi phí càng cao hơn. Ông lo nổi không?"

"Đến con ruột cũng không ai nuôi kiểu đó, huống hồ con bé này là nhặt về!"

"Nó tốt nghiệp cấp hai rồi cho đi làm công nhân, kiếm tiền cho ông hưởng phúc."

"Lớn lên lại gả chồng, đến lúc đó còn có tiền sính lễ nữa!"

Tết năm ấy, cô ruột tôi lại về nhà.

Bà và ba tôi lại cãi nhau ầm ĩ.

"Cháu ruột của anh là Văn Tài, anh đã bao giờ lo cho nó chưa?"

"Còn con bé nhặt từ ngoài về, anh lại lo cho nó từng chút một, còn tốn bao nhiêu tiền!"

"Nó sau này có con, họ có thể mang họ Lưu sao?"

Văn Tài là anh họ của tôi, bị thiểu năng trí tuệ.
 
Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai Láng
Chương 8: Chương 8



Anh ta đã mười tám tuổi rồi, nhưng mỗi khi phát bệnh, vẫn chạy ra giữa đường mà đi vệ sinh ngay tại chỗ.

Ba tức giận, cười khẩy:

"Con trai cô cũng đâu mang họ Lưu!"

Cô tôi nghẹn lời, sững lại vài giây, rồi gân cổ lên cãi:

"Nhưng nó chảy dòng m.á.u nhà họ Lưu!"

Ba hừ lạnh, giọng dứt khoát:

"Tôi có tài sản gì để truyền lại chắc? Cần gì quan tâm m.á.u mủ!”

“Con bé này là do tôi nuôi lớn, tôi từng khổ sở vì không được học hành đàng hoàng, nên nhất định phải để nó được đi học!"

Anh em họ lại một lần nữa cãi nhau đến không nhìn mặt nhau.

Trước khi rời đi, cô tôi trừng mắt nhìn tôi, giọng đầy tức giận:

"Nếu mày có chút hiểu chuyện, thì đừng đi học cấp ba nữa!”

“Nghĩ cho ba mày một chút đi! Nuôi mày đến từng này tuổi, ông ấy đã là quá nhân từ rồi!"

Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ d.a.o động.

Nhưng anh Sinh Sinh và chị Điềm Điềm luôn động viên tôi.

Ba cũng luôn đứng về phía tôi.

Tôi mỉm cười, ngẩng đầu nói rõ ràng:

"Chính vì vậy, con nhất định phải thi đỗ vào Nhất Trung, phải vào đại học!

Sau này, con sẽ đưa ba sống những ngày tháng thật tốt!"

"Dù cô có nói gì, con cũng sẽ học!"

Cô tôi tức giận bỏ đi.

Có rất nhiều người hy vọng tôi và ba có thể sống tốt.

Nhưng cũng không ít kẻ chờ xem ba tôi trở thành trò cười.

Tôi tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra!

Tôi dốc toàn bộ sức lực vào việc học.

Thầy chủ nhiệm cũng khen tôi:

"Em cùng làng với Trương Sinh Sinh và Điềm Điềm đúng không?”

“Quê em phong thủy tốt thật đấy, toàn sinh ra những đứa trẻ thông minh!"

Tôi mải mê học hành, thời gian về nhà càng lúc càng ít.

Mỗi lần về, trong nhà luôn nồng nặc mùi cao dán.

Ba bảo ông bị đau lưng.

Tôi lo lắng khuyên ông đi bệnh viện kiểm tra.

Ba trừng mắt:

"Đi bệnh viện làm gì? Chỗ đó chỉ tổ đốt tiền thôi! Dán miếng cao là ổn rồi!"

Tôi mong thời gian trôi chậm lại, để có thể củng cố thêm chút kiến thức.

Nhưng kỳ thi chuyển cấp vẫn đến đúng hẹn.

Ngày công bố kết quả, ba sang làng bên làm thuê, để lại điện thoại cho tôi dùng liên lạc với thầy chủ nhiệm.

Tôi hỏi: "Ba không ở nhà chờ kết quả với con sao?"

Ba xua tay, lườm tôi:

"Chuyện vặt vãnh! Con chắc chắn đỗ rồi!"

"Ba không đi làm, thì lấy đâu ra tiền cho mày học?"

Ông đã đi được một lúc, rồi đột nhiên lại đạp xe lộc cộc quay về, đứng trước cổng nhà hét lớn:

"Lát nữa có điểm rồi, gọi điện cho lão Vương báo ba một tiếng!"

Tôi còn chưa kịp trả lời, ông đã lại cúi người đạp xe đi mất.

Mãi đến hơn mười một giờ, điện thoại của thầy chủ nhiệm cuối cùng cũng gọi tới.

Tay tôi đẫm mồ hôi, phải bấm hai lần mới nhận được cuộc gọi.

Thầy chủ nhiệm đầy phấn khích:

"Huệ Huệ! Em đỗ rồi!”

“Em là thủ khoa của trường mình, xếp hạng 95 toàn huyện!”

“Em thật sự rất giỏi!”

Tiếng ve mùa hè vẫn râm ran không ngớt.

Trong một khoảnh khắc, đầu óc tôi trống rỗng.

Mất vài giây tôi mới phản ứng lại, nghẹn ngào nói:

"Cảm ơn… cảm ơn thầy!"

Vừa cúp máy, tôi định gọi ngay cho ba để báo tin vui.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại ba lại rung lên.

Tôi vừa bắt máy, giọng chú Vương từ đầu dây bên kia vang lên đầy lo lắng:

"Huệ Huệ! Ba con lúc làm việc đau quá đến mức ngất xỉu rồi!”

“Chúng ta đang đưa ông ấy vào viện, con mau đến đi!"

Tôi và thím Trương vội vàng lao ra ngoài giữa cái nắng gay gắt, mồ hôi nhễ nhại chạy đến bệnh viện.

Khi đến nơi, ba đã tỉnh lại.

Ông nằm trên chiếc giường tạm kê ngoài hành lang bệnh viện, tay đang truyền nước, sắc mặt trắng bệch.

Vừa thấy tôi, ông lập tức hỏi ngay:

"Đỗ chưa?"

Nước mắt tôi lập tức rơi xuống như mưa:

"Con đỗ rồi! Con đứng thứ 95 toàn huyện!"

Ba cười rạng rỡ, những nếp nhăn nơi khóe mắt xếp lại thành từng lớp dày đặc.

Ông quay sang chú Vương, đầy tự hào:

"Thấy chưa! Tôi nói con gái tôi nhất định sẽ đỗ mà!"

"Bữa rượu này, ông không trốn được đâu!"

Chú Vương lườm ông một cái, cúi xuống hét thẳng vào tai:

"Ông giờ còn nghĩ tới uống rượu à? Nhìn lại thân thể mình đi!"

Kết quả kiểm tra cũng có rồi.

Bác sĩ nghiêm giọng nói:

"Ông ấy bị sỏi thận, dẫn đến giãn bể thận."

"Cần phẫu thuật sớm, nếu kéo dài, có thể ảnh hưởng đến chức năng thận."

"Gia đình chuẩn bị khoảng bốn ngàn đi."

Thấy chúng tôi căng thẳng, bác sĩ hạ giọng, giải thích thêm:

"Nhưng giờ có bảo hiểm y tế nông thôn, sau khi trừ bớt, chi phí thực tế chỉ khoảng hơn hai ngàn thôi."

Chiều tối, cô tôi cũng đến bệnh viện.

Bà trách móc ngay khi bước vào:

"Ruộng vườn ở nhà còn bao nhiêu việc, sao anh lại chọn đúng lúc này để đổ bệnh hả?"

Chú Vương thở dài, nói rằng chi phí kiểm tra và điều trị hôm nay, ông sẽ lo.

Nhưng chi phí phẫu thuật sắp tới thì ba tôi phải tự xoay sở.

Có điều, vấn đề là…

Ba tôi chỉ mua bảo hiểm y tế nông thôn cho tôi, nhưng lại không mua cho chính mình.
 
Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai Láng
Chương 9: Chương 9



Ở quê, khi bệnh nhẹ, người ta thường ráng chịu đựng, cùng lắm là tìm thầy lang trong làng bốc thuốc.

Chính sách bảo hiểm y tế mới vừa triển khai, nhiều người vẫn chưa hiểu rõ, cũng không tin tưởng.

Nên rất nhiều người đều không mua.

Ba tôi nhất quyết đòi xuất viện ngay trong đêm.

"Tôi không sao cả! Cứ cố chịu thêm nửa năm nữa, đợi đến đợt sau tôi đóng bảo hiểm, có hiệu lực rồi thì quay lại làm phẫu thuật."

Tôi hoảng loạn đến mức bật khóc:

"Ba ơi! Ba vẫn còn tiền để dành cho con đi học, đúng không?”

“Mình lấy số tiền đó chữa bệnh trước đi!"

"Con không học nữa! Con bỏ học!"

Ba vung tay, mạnh mẽ đập xuống mu bàn tay tôi.

"Câm miệng!”

“Con vất vả lắm mới đỗ vào Nhất Trung, nhất định phải đi học!"

Thấy nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, ông cụp mắt, đưa tay xoa nhẹ mu bàn tay vừa bị đánh:

"Đánh đau không?"

Thím Trương lên tiếng:

"Tôi có thể xoay sở được khoản hai ngàn, góp vào lo viện phí trước."

Sau đó, thím quay sang hỏi cô tôi:

"Còn chị? Chị có thể giúp được bao nhiêu?"

Cô tôi nhìn ba, rồi lại nhìn tôi.

Chậm rãi lên tiếng:

"Anh à, tiền viện phí của anh, vợ chồng em có thể lo hết."

Nghe vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, suýt chút nữa quỳ xuống cảm ơn bà.

Nhưng…

Cô tôi vẫn chưa nói hết.

Bà ngừng lại một lát, sau đó tiếp tục:

"Nhưng em có một điều kiện."

"Anh gả con bé Huệ Huệ cho thằng Văn Tài nhà em, làm vợ nó."

"Như vậy, vừa là con gái của anh, vừa là con dâu trong nhà. Sau này nó sẽ chăm sóc cho anh cả đời, không phải lo nữa!"

"Em còn chuẩn bị ba vạn tệ tiền sính lễ cho Văn Tài. Toàn bộ số đó sẽ thuộc về anh!"

"Anh vừa có tiền phẫu thuật, vừa có người chăm sóc, chẳng phải là hai bên cùng có lợi sao?"

Sắc mặt tái nhợt của ba lập tức đỏ bừng lên.

Ông giận dữ quát thẳng vào mặt cô tôi:

"Cút! Cô cút đi ngay!"

Nhưng cô tôi vẫn không tức giận, mà quay sang nhìn tôi, nhẹ giọng nói:

"Đừng vội, nghe xem ý của Huệ Huệ thế nào đã!"

Bà ta tiếp tục dịu dàng thuyết phục:

"Huệ Huệ à, con cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy."

"Thận là bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể đàn ông, không thể chậm trễ được đâu…”

“Con cũng không muốn nhìn ba mình chịu đau đớn như vậy, đúng không?"

Đúng vậy!

Bác sĩ nói rằng nếu không chữa trị kịp thời, ba có thể bị suy thận, thận hoại tử, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc ấy, tôi còn quá nhỏ.

Tôi cứ ngây thơ nghĩ rằng, những điều bác sĩ nói chính là kết cục chắc chắn sẽ xảy ra.

So với việc đi học, tất nhiên ba quan trọng hơn!

Chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, tôi đã đưa ra quyết định.

Tôi lau nước mắt, nở nụ cười:

"Ba, con đồng ý. Con đồng ý mà."

Cô tôi đắc ý vô cùng, cười ha hả nói:

"Anh thấy chưa? Anh nuôi con bé bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có ích rồi!”

"Xem ra nó vẫn còn chút lương tâm! Sau này để nó sinh hai đứa, một đứa mang họ Lưu là được!"

Đôi mắt ba đỏ quạch.

Ông vịn chặt mép giường, chậm rãi đứng dậy.

Sau đó, vung tay tát mạnh vào mặt cô tôi.

"BỐP!"

Tiếng tát vang vọng khắp hành lang bệnh viện.

Ba gào lên:

"Tao có c.h.ế.t cũng không bán con gái để đổi mạng!"

"Tao không có đứa em nào như mày! Biến đi! Càng xa càng tốt!"

Thím Trương lúc này đã nhịn hết nổi, nghiến răng mắng:

"Cô Cúc! Hồi cô xây nhà, anh cô giúp không công ba tháng trời, có lấy của cô một xu nào không?"

"Lúc Văn Tài đi bệnh viện, ai là người chạy ngược chạy xuôi lo liệu hết? Ai là người bỏ tiền, bỏ sức ra giúp cô?"

"Làm người thì phải có lương tâm! Cô cứ cho anh mình mượn tiền chữa bệnh đi, sau này anh ấy kiếm được rồi sẽ trả cô!"

Cô tôi ôm gò má bị đánh đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy tức giận.

Bà ta nghiến răng, lạnh lùng nói:

"Nếu gả con bé cho Văn Tài, tôi lập tức đưa tiền!"

"Còn không thì khỏi mơ! Bốn ngàn không phải số tiền nhỏ, tôi muốn xem ngoài tôi ra, còn ai có thể xoay được số đó!"

Sắc mặt ba càng lúc càng tái xanh, cả người ông trông rất mệt mỏi.

Ông thở dài, nhìn cô tôi rồi nói:

"Cúc Hoa, có lẽ chúng ta không có duyên làm anh em. Từ nay về sau… đừng qua lại nữa."

Cô tôi trừng mắt nhìn ba, lạnh lùng đáp:

"Thế thì càng tốt, vì anh đâu bao giờ coi tôi là em gái.”

"Từ nay tôi sẽ không đến tìm anh, cái lão điếc này!"

"Nếu tôi còn gọi anh là anh, tôi sẽ đi ăn cứt!"

Nói xong, cô quay lưng bỏ đi, giận dữ bước ra ngoài.

Thím Trương tiến lại gần tôi, thì thầm vào tai tôi:

"Thật ra ba con và cô ấy cũng không cùng mẹ sinh ra đâu."

Hóa ra cô tôi là con của mẹ kế.

Từ bé, mẹ cô ta đã luôn dặn dò ba phải cẩn thận với cô ta.

Vì vậy, ba đã luôn hết lòng yêu thương cô tôi, nhưng không nhận được sự đáp lại từ cô.

Không ngạc nhiên khi cô tôi lại nói những lời đó hôm nay.

Nhưng tất cả không phải lỗi của ba. Ba cũng chỉ là một người bị tổn thương trong câu chuyện này.
 
Back
Top Bottom