Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Câu Truyện Của Cừu

Câu Truyện Của Cừu
Chương 150: Chương 150



Không ai ghen tị, bởi vì mọi người đều cho rằng Bạch Nhược Linh xứng đáng với những gì cô đã đạt được.

Có nhiều người theo dõi như vậy, nhưng Bạch Nhược Linh thường ngày vẫn rất giản dị, lối sống cũng cực kỳ khiêm tốn.

Thỉnh thoảng, cô sẽ dùng tiền mình kiếm được mua một ít đồ chơi đắt tiền, chia sẻ trên trang cá nhân của mình.

Danh hiệu của cô đã đổi từ “Thiên thần của đảo Trân” thành “Con gái của đảo Trân”.

Cô là con gái của hàng ngàn hàng vạn người, là hy vọng tiếp nối của thành phố này.

Ngay khi Bạch Nhược Linh chuẩn bị tốt nghiệp đại học, danh tiếng của cô cũng càng ngày càng tăng theo, các công ty lớn không ngừng mời chào cô. Người bố đã bỏ rơi cô nhiều năm lại bất ngờ xuất hiện trên truyền thông và nói rằng muốn con gái trở lại bên cạnh mình.

“Nhược Linh đã hiểu lầm tôi rồi.” Ông ta nói với khán giả cả nước: “Năm đó mẹ con bé nhất quyết giành quyền nuôi con. Tôi vẫn luôn có tình cảm rất sâu sắc đối với con mình.”

Ông ta nhìn vào camera, thâm tình gọi: “Nhược Linh, trở về đi! Bố thật sự rất nhớ con.”

Thật sự rất nhớ cô à?

Nỗi nhớ của ông ta khiến điện thoại của Bạch Nhược Linh sắp nổ tung luôn rồi. Cô đã phải đổi số điện thoại rất nhiều lần.

Trong lòng cô biết rất rõ Lộc Minh muốn làm gì.

Chẳng qua là biết cô thi đỗ trường học tốt nhất, lại sắp có được một công việc tốt hơn, nên ông ta chỉ muốn hưởng thụ chỗ tốt của một người bố mà thôi.

Năm đó cô còn cố ý nhờ các phóng viên đừng đi làm phiền bố cô, điều này quả nhiên đã làm cho Lộc Minh nghĩ nhiều.

Có lẽ ông ta cho rằng mình có một vị trí rất quan trọng trong lòng con gái mình.

Nhưng ông ta lại không biết rằng Bạch Nhược Linh hận ông ta đến mức nào.

Đó là cái bẫy thầm lặng của cô.

Cô hận Lộc Minh không phải bởi vì một phát cắt đứt quan hệ của ông ta.

Mà là vì mẹ của cô.

Đối với Trác Dương Hào, cô đã viết thư thông cảm để giảm án cho ông ấy. Nhưng trong lòng lại cô chưa bao giờ tha thứ cho người bố này.

Nếu như không phải bị ông ta lừa gạt nhiều tiền như thế, nếu như không phải vì ông ta từ chối trả phí nuôi dưỡng thì mẹ cô đã không cần phải đến hòn đảo này để làm việc, cũng đã không phải chết...

Chẳng mấy chốc, Bạch Nhược Linh đã đăng lên một bài viết dài.

Trong bài viết, cô kể chi tiết những nỗ lực và khó khăn của mẹ khi nuôi cô, đồng thời giải thích rằng Lộc Minh đã ngoại tình trong lúc kết hôn, nhiều năm như vậy cũng chưa từng trả phí nuôi dưỡng cô dù chỉ một lần. Kể từ sau khi cô tìm được đường sống từ trong chỗ chết, cho tới tận bây giờ cô cũng chưa từng nhận được một tin nhắn hay một lời hỏi thăm nào, càng đừng nói đến một đồng tiền nào từ Lộc Minh.

[Tôi họ Bạch, không phải họ Lộc.

Sau khi trải qua nỗi tuyệt vọng với gia đình, với cuộc sống, thì tôi càng muốn tiến về phía trước hơn, mang theo cả phần của mẹ mà tiếp tục sống.

Hy vọng ông Hà sống tốt với cuộc sống của mình. Đừng nhớ mong, đừng quấy rầy.]

Bài viết vừa mới được đăng thôi mà đã có vài phóng viên năm đó cũng chia sẻ:

“Hóa ra là thế. Nhược Linh quá lương thiện rồi. Năm đó, thậm chí cô bé còn xin chúng tôi đừng đi làm phiền bố mình.”

“Đây mà là bố à? Còn không bằng cầm thú.”



Ngay sau đó, cư dân mạng đã nhiệt tình đưa nhiều hashtag khác nhau lên hotsearch:

#Ngoại tình trong lúc kết hôn

#Lộc Minh 5 năm không trả phí nuôi dưỡng

#Lộc Minh chuyển nhượng tài sản chung trong hôn nhân



Cũng có không ít trang pháp luật lớn có tích V đe dọa sẽ trợ giúp pháp lý cho Bạch Nhược Linh.

Gần như chỉ trong một đêm, Lộc Minh đã trở thành con ch.ó bị người người đuổi đánh. Ông ta chẳng những không tìm về được con gái mà còn suýt bị mất việc.

Mà tâm trạng của Bạch Nhược Linh hoàn toàn không bị ảnh hưởng vì chuyện này. Cô mua một cái cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi, thậm chí còn ngân nga hát khi nhìn thấy Lộc Minh trên TV giống như chó nhà có tang bị người ta tặng hoa tang.

[Một con cừu đen,

Sao lại giống với thế giới này đến vậy.

Nó đang vui mừng.

Cũng đang bàng hoàng.

Nó đang tiến về phía trước, tiến về phía trước, tiến về phía trước...

Cũng mãi mắc kẹt trong nỗi buồn.]

Mùa đông đã lặng lẽ đến, bầu trời u ám, những cơn mưa phùn như tơ lụa mang theo những đợt mát lạnh.

Cô mặc một chiếc áo gió màu đen, một tay quàng chiếc khăn quàng đỏ quanh cổ— Đây là món quà sinh nhật Diệp Tinh Du tặng cô vì cô đã chọn được một công việc thực tập ưng ý trong số rất nhiều offer.

Hôm nay là đêm Giáng sinh, cô bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi và gặp một nhóm trẻ em mặc trang phục cừu màu trắng, đeo ruy băng Giáng sinh.

Bọn trẻ trắng như tuyết, giống như những đám mây trôi bồng bềnh, đi ngang qua cô đang mặc đồ đen rồi lại mỉm cười với cô.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 151: Chương 151



Cô cũng cười với bọn trẻ.

Cô đang chuẩn bị ăn hết rau củ viên thì nhận được điện thoại của mẹ Diệp.

Đầu bên kia điện thoại, mẹ Diệp nhiệt tình mời cô đến nhà làm khách: “Nhược Linh à, cô biết hôm nay là đêm Giáng sinh, chúng ta cùng nhau đón Tết Tây nhé? Cô đã làm Phật nhảy tường và cá nướng rồi. Con đến ăn cơm nhé!”

Bạch Nhược Linh mím môi cười rồi nói: “Cô, vậy bây giờ con qua đó, làm phiền cô rồi.”

“Ai nha, tốt quá, phiền gì đâu chứ. Vậy cô chờ con.” Mẹ Diệp cực kỳ vui mừng, cúp điện thoại xong lại quay sang thì thầm với Diệp Tinh Du đứng gần đó: “Còn không đi sửa lại cái đầu trông như chuồng gà kia của con đi à.”

Cúp điện thoại, Bạch Nhược Linh nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng nhỏ tinh tế.

Cô vứt vội chiếc rau củ viên vào thùng rác, sau đó đi về phía nhà họ Diệp.

“~I had to kill you

I"m really sorry

I had to do it

Gotta go on my own

I had to kill you

I took it for so long~



I had to kill you

Was it so much fun?”

Cô khẽ ngân nga bài hát không có giai điệu.

Đến khi cô tới nhà họ Diệp rồi thì lại ngoài ý muốn phát hiện ra trong nhà chỉ có một mình Diệp Tinh Du.

“A... Nhược Linh, cậu đến rồi...” Hôm nay cậu cực kỳ căng thẳng, lại vô cùng khách khí: “Ngồi, ngồi đi...”

“Ơ? Chú và cô đâu rồi?” Cô nhìn quanh nhà, ngôi nhà lớn nhưng lại rất yên tĩnh, ngoại trừ bọn họ ra thì giống như không còn ai khác nữa.

“Hai người họ, hai người họ đột nhiên nói công ty còn có việc nên đi rồi...” Vẻ mặt Diệp Tinh Du hơi buồn, nhưng trên mặt cậu lại hiện lên hai vệt đỏ kích động.

“À...”

Cô chậm rãi ngồi xuống, dường như cũng hiểu được một chút rồi.

Mặt cô cũng hồng hồng.

Cả hai đều hơi xấu hổ.

“Nhược Linh, tớ... thật ra tớ...” Cậu vắt óc suy nghĩ, giọng nói vô cùng thiếu sót vì căng thẳng: “À, có lẽ tớ nên hỏi trước. Cậu cảm thấy tớ thế nào...”

Cô cười: “Tớ cảm thấy cậu rất tốt!”

“À... thế à... Vậy... là loại tốt nào? Là loại bạn tốt hay là... hay là...”

Cô vờ như đang suy nghĩ, sau đó cười híp mắt hỏi: “Diệp Tinh Du, tớ thích cậu. Cậu có đồng ý làm bạn trai tớ không?”

Một lúc lâu sau Diệp Tinh Du mới nhận ra rằng mình không hề nằm mơ, cậu lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu đang nói đùa à?”

Nhược Linh vừa mới tỏ tình với cậu à?

Cậu choáng váng.

Hay mình nghe nhầm rồi? Cậu căn bản cũng không thông minh lắm, lại không hoạt bát, bề ngoài càng không thể nói là hiền lành, thậm chí cậu còn chẳng biết nói mấy lời cảm động, chẳng khác gì khúc gỗ cả!

Coi như cậu vượt cả thành phố đi thăm cô, nhưng cũng chỉ biết đưa cô đi ăn cơm rồi làm một số việc mà ai cũng có thể làm là hỏi thăm cô.

Bạch Nhược Linh nhấp một ngụm trà, làm trái tim đang đập thình thịch của cô bình tĩnh lại, giọng nói tinh tế ngọt ngào: “Sao lại nói đùa được chứ? Cậu đẹp trai thế mà, tớ không thể thích cậu à?”

Có thứ gì đó đang nổ tung trong đầu cậu, khiến cậu khó có thể tỉnh táo lại.

Cô thở dài, nhẹ giọng nói: “Thật ra, cậu biết không? Lúc bị chôn dưới đất, tớ vẫn luôn có một nguyện vọng, nhưng không thể thực hiện được. Thật ra lúc đó tớ rất không cam lòng.”

Cậu vội vàng nói: “Nguyện vọng gì?! Sao trước đây tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến?”

Chỉ cần Nhược Linh nói ra thì cho dù lên núi đao hay xuống biển lửa, cậu cũng phải thực hiện cho cô.

“À, cho dù lúc trước có nói thì cũng không dễ thực hiện lắm.” Cô cắn môi, do dự vài giây, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Lúc ấy tớ nghĩ, tớ còn chưa biết cảm giác yêu đương là như thế nào. Cho nên thật sự muốn biết hôn một người sẽ có cảm giác gì...”

Lúc này, Diệp Tinh Du đã trở thành một con tôm hùm bị luộc chín, giống như đã bị kinh ngạc đến mức không nói được gì.

“Bây giờ thì,” Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cậu: “Nếu cậu đồng ý làm bạn trai tớ, nguyện vọng của tớ có lẽ sẽ được thực hiện vào hôm nay rồi...”

Cô hỏi cậu:

“Diệp Tinh Du, vậy... cậu có muốn giúp tớ thực hiện nguyện vọng không?”

Tất nhiên là cậu muốn rồi.

Linh hồn và thân thể của cậu đều thuộc về cô.

Tất cả của cậu, đều chỉ thuộc về một mình cô.

Khi nhớ lại về nụ hôn đầu tiên, tuy rằng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, nhưng cũng có hơi buồn cười.

Bạch Nhược Linh chọn chỗ ngồi trước, thấy sô pha trong phòng cậu tương đối tốt, lại sợ Diệp Tinh Du quá căng thẳng cho nên cô còn cố ý tìm hiểu cách hôn, nhưng không ngờ lại có nhiều cách khác nhau như thế...

“Không biết cách nào tốt...” Cô đỏ mặt, nhất thời cũng rối rắm.

Kết quả là thời gian cô tìm kiếm càng dài, Diệp Tinh Du càng bị tra tấn như một kẻ khó chịu khi sắp bị xử tử, lại giống như ngọn núi lửa bị đè nén không thể phun trào được.

Cuối cùng, rốt cuộc không hề có kỹ xảo gì, cậu chỉ làm theo bản năng, thậm chí còn không cẩn thận cắn rách môi Bạch Nhược Linh.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 152: Chương 152



Trong sự choáng váng của tình yêu và khát vọng, Diệp Tinh Du nói ra lời tỏ tình thẳng thắn nhất mà cậu có thể nói ra trong cuộc đời này:

“Nhược Linh, tớ yêu cậu. Tớ nhất định sẽ đối xử tốt với cậu. Tớ muốn bên cậu mãi mãi. Đây không phải lời hứa suông của tớ...”

Cô không trả lời, chỉ đặt một nụ hôn lên mặt cậu.

Cô biết, cậu sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với cô, cũng biết cậu yêu cô nhiều như thế nào.

Cô còn biết, cô muốn vĩnh viễn ở bên cậu.

Thoáng chốc, một năm nữa trôi qua. Bạch Nhược Linh kết thúc thực tập, bắt đầu cuộc sống của một thạc sĩ.

Cuộc sống của cô bình thản nhưng không tầm thường.

Mọi người vẫn chú ý đến từng cử chỉ của cô và không quên gửi đến cô tình yêu sâu sắc.

Tất nhiên, lúc yêu đương với Diệp Tinh Du cũng có nhiều khoảnh khắc ngọt ngào.

Cuộc sống của cô đột nhiên có bước ngoặt lớn, tất cả cái ác và bóng tối đều biến mất, chỉ còn lại lòng tốt và tình yêu.

Như thể thế giới đang bao bọc lấy cô với sự dịu dàng nhất.

Một mùa đông nữa lại đến, vẫn là đêm Giáng sinh, cô đứng trước tủ kính và nhìn vào chiếc bánh ngọt bên trong, vẫn mặc chiếc áo gió đen giống năm ngoái.

Đột nhiên, hình ảnh cô trong gương trở nên vặn vẹo.

Cô giật mình.

Sau đó, cô kinh hãi khi thấy một con cừu xuất hiện trong gương.

Một con cừu có mắt khắp cơ thể.

Một kẻ lập dị.

Bạch Nhược Linh lùi lại hai bước, khi cô chớp mắt, tủ kính lại chỉ phản chiếu hình ảnh xinh đẹp của cô.

Giống như con cừu b3nh hoạn vừa rồi chỉ là ảo giác do cô mệt mỏi.

Nhưng cô sẽ không cho rằng đó chỉ là ảo giác. Hạt giống bất an bắt đầu nảy mầm trong lòng cô. Cô quay ngoắt người, vội vã rời đi, muốn thoát khỏi nơi này.

Khi rẽ vào một góc phố vắng vẻ, cô liếc thấy một bà lão ngồi một mình sau quầy bói toán.

Sở dĩ cô chú ý là vì bà lão mặc chiếc áo bông đỏ chót, giữa thành phố mùa đông xám xịt, trông chói mắt đến kỳ dị.

Trước quầy hàng của bà lão không có ai, chỉ có tấm vải cũ nhảy múa trong gió, trên đó viết:

[Tôn Sĩ Lệ bói toán].

Bạch Nhược Linh đã đi qua hơn 10 mét nhưng đột ngột dừng lại.

Cô cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình...

Mà cô biết giác quan thứ sáu của mình rất nhạy bén. Đây không phải ảo giác.

Cô chậm rãi quay đầu nhìn lại—

Quả nhiên, bà lão mặc quần áo đỏ kia đã đứng lên từ lúc nào.

Bà lão đang nhìn cô.

“Bà... biết cháu à?” Cô chần chừ hỏi.

“Nhược Linh, tôi biết sớm muộn gì cô cũng đến tìm tôi. Cô cần gì phải giả vờ?” Bà Tôn nheo mắt: “Tôi biết cô là ai, cô cũng đoán được tôi là ai.”

Hai người đứng giằng co một lúc lâu.

Trong sự yên tĩnh dường như đang diễn ra một cuộc chiến khốc liệt.

Cuối cùng, Bạch Nhược Linh cúi đầu và cười nhạt, đổi giọng điệu như gặp lại người quen cũ: “Cháu còn tưởng bà chỉ có thể ở thế giới của người chết.”

“Tôi tất nhiên có thể đến thế giới của người sống.”

Cô gật đầu: “Tại sao bà lại đến đây? Bà lo lắng cho Diệp Tinh Du à? Cậu ấy rất tốt. Chúng cháu đều thoát khỏi nguy hiểm, giống như kỳ tích. Hai chúng cháu dự định sang năm sẽ kết hôn. Có lẽ lúc đó, bà có thể đến uống một ly rượu mừng?”

Khuôn mặt nhăn nheo của bà Tôn nở nụ cười lạnh, vừa ghê tởm vừa phản cảm, lại như đang bội phục cô.

Bà thở dài rồi lắc đầu, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt:

“Nhược Linh, cô lợi hại thật đấy. Cô đang đùa giỡn bọn họ.”

Bạch Nhược Linh hơi kinh ngạc và khó hiểu: “Bà, bà đang nói gì...”

“Còn muốn tôi nói thẳng ra à? Được. Tôi đang nói, cô là ác linh lợi hại nhất mà bà lão già này từng gặp.”

Nhiệt độ xung quanh dường như cũng lạnh hơn bởi vì những lời này.

“Bà à, bà đang nói gì thế! Ác linh là Chước Khánh Giang, sao lại là cháu được?” Vẻ mặt Bạch Nhược Linh tối sầm lại, ánh mắt sắc bén lướt nhanh xung quanh.

Trên đường phố không có ai khác.

Bà Tôn gằn từng chữ: “Chước Khánh Giang là ác linh, cô cũng thế. Cô còn hung ác hơn gã ta gấp trăm lần. Hơn nữa, chỉ có ác linh mới nhớ rõ tất cả mọi thứ trong giấc mơ của chúng.”

Trong nháy mắt, vẻ mặt Bạch Nhược Linh cứng đờ mấy giây, trở nên hơi vi diệu.

Sự khiếp sợ vô cùng chân thật trên khuôn mặt cô biến mất, thay vào đó là sự thờ ơ và trống rỗng dần dần hiện ra. Trong bầu trời tối đen, khuôn mặt vô cảm của cô trông kỳ quái như một chiếc mặt nạ nhựa.

Một lúc lâu sau, cô than nhẹ: “Thì ra là như thế. Tôi còn tưởng rằng bọn họ không nhớ được gì là do có lý do đặc biệt nào đó cơ.”

Bà Tôn hơi tức giận: “Đây... đây là điều cô muốn nói hả? Cô g.i.ế.c nhiều người như thế rồi mà bây giờ lại chỉ quan tâm chuyện này thôi hả?!”

Vẻ mặt của cô cuối cùng cũng trở nên sinh động hơn một chút: “Giết nhiều người? Bà à, sao bà lại lấy tội danh lớn như thế gán lên đầu tôi? Làm người khác sợ hãi đấy.” Cô nhún vai, giọng điệu vô tội:
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 153: Chương 153



“Tôi ấy à, đúng là tôi đã g.i.ế.c Chước Khánh Giang ở trong mộng, nhưng đó là tự vệ mà. Nếu như không g.i.ế.c c.h.ế.t ác linh này thì tôi ở trong hiện thực cũng không sống được. Cái này gọi là... phòng vệ chính đáng nhỉ, không thể coi là có tội đúng không?”

Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt cô giống như bị chia thành hai người: Một người nói những lời yếu đuối đáng thương, một người lại có ánh mắt lóe lên ác ý không hề sợ hãi, cũng giống như đang mỉm cười.

Bà Tôn nhìn ra được.

Cũng chính bởi vì nhìn ra được cho nên bà càng tức giận vì bị cô trêu đùa.

Bà hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc châm chọc, chất vấn cô: “À, cô chỉ g.i.ế.c một mình Chước Khánh Giang thôi à?”

Vẻ mặt Bạch Nhược Linh vô tội, bắt chước giọng bà ấy mà hỏi ngược lại: “À, không thì sao?”

“Động đất c.h.ế.t mấy chục nghìn người, cô cho rằng người c.h.ế.t như đèn tắt, sẽ không có sau đó nữa hả? Nếu thật sự là như vậy thì tại sao tôi lại mệt mỏi như thế này?”

Cô gái nhìn chằm chằm mũi chân mình: “Bà à, tôi thật sự không hiểu bà muốn nói gì.”

“Nhược Linh, lớp của cô ngoại trừ Hứa Bảo Nam ra, tất cả đều đã chết, bao gồm cả giáo viên chủ nhiệm lớp cô.” Chỉ kể lại sự việc này thôi mà bà Tôn cũng đã cảm thấy ớn lạnh rồi.

“Tôi biết chứ.” Cô thản nhiên, phản ứng với việc này rất lạnh lùng: “Hứa Bảo Nam may mắn là bởi vì cậu ta không đến trường nên mới giữ được một mạng, nhưng lại biến thành người thực vật. Thật là đáng thương... Cậu ta còn trẻ như vậy, bố mẹ cậu ta lại chỉ có một mình cậu ta. Cho nên, mỗi năm, vào ngày xảy ra trận động đất, tôi đều đến thăm cậu ta đấy.” Cô mỉm cười: “Thật đáng buồn. Khi thiên tai ập đến thì con người cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi.”

“Nhưng họ không c.h.ế.t bởi vì trận động đất. Cô cũng biết Hứa Bảo Nam không chỉ thoát khỏi thiên tai mà.” Bà Tôn nhìn chằm chằm vào mắt cô, thấp giọng nói: “Bọn họ bị đầu độc chết. Tất cả học sinh, tính cả giáo viên chủ nhiệm, tổng cộng 33 người, toàn bộ đều c.h.ế.t vì ngộ độc thuốc trừ sâu 3911.”

Không đợi Bạch Nhược Linh nói chuyện, bà lại nặng nề bổ sung một câu:

“Thuốc độc được bỏ vào trong chè đậu xanh.”

Con ngươi vốn trong veo của cô gái biến thành màu đen, như thể giờ phút này, bóng tối của cả thế giới đều ở trong mắt cô.

“Thuốc độc?” Cô chần chừ nói: “Vậy người trúng độc sẽ có triệu chứng gì nhỉ.”

“Triệu chứng chính là những người c.h.ế.t vì loại độc này, con ngươi co rút lại thành những chấm đen nhỏ xíu.”

“Thế à...” Cô rõ ràng không cảm thấy kinh ngạc bởi vì lời nói của bà Tôn, ngược lại cố làm ra vẻ mặt khoa trương, giọng nói còn tỏ vẻ lo lắng: “Chuyện này, bà đã báo cảnh sát chưa? Có lẽ bọn họ có thể đào t.h.i t.h.ể lên để kiểm tra lại nhỉ?”

“Cho dù có kiểm tra ra thì cô cũng đã sớm nghĩ ra cách để giải thích rồi, không phải à?”

Cô im lặng, nụ cười lạnh lẽo: “Bà nói như vậy lại làm tôi nhớ lại không ít chuyện đấy.” Cô nghiêm túc suy nghĩ: “Lúc ở tầng hầm, Chước Khánh Giang từng nói Linh Mẫn là bạn gái duy nhất của gã ta. Gã ta rất yêu cô ấy, sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy tan nhà nát cửa.”

Ký ức ngày đó, chậm rãi trở nên rõ ràng.

Hình như Chước Khánh Giang còn cùng cô nói rất nhiều chuyện...

Đúng rồi, điều gã ta nói nhiều nhất chính là:

“Tôi thực sự đang gặp rắc rối lớn.”

Gã ta liếc nhìn Ngô Kính Tâm đang bất tỉnh, vẻ mặt đầy khó chịu: “Em gái, tôi cũng không có ý định g.i.ế.c cô ta. Đương nhiên, cô ta biết chuyện của tôi, tôi cũng không thể thả cô ta ra được, cho nên hiện tại cô ta đang tuyệt thực. Sớm biết vậy đã không lấy móc chìa khóa của cô ta, cũng không nên đi xem trò vui...” Gã ta nheo mắt nhìn Bạch Nhược Linh: “Ai biết được lại bị em nhìn thấy. Tôi không thể không trói em lại. Phiền phức quá.”

Khi đó Bạch Nhược Linh đã hoàn toàn chán nản, chỉ im lặng lắng nghe.

“Này, em gái, em cũng ở Thánh Tâm à? Lớp nào?” Gã ta lại hỏi.

“Lớp 12/2.”

“Lớp 12/2? Cũng là lớp 12/2 à? Vậy em cũng biết Tiểu Mẫn đúng không?”

“Không biết. Lớp 12 tôi mới chuyển đến.”

Trên mặt gã ta hiện lên nụ cười ngầm hiểu: “Cũng là học sinh chuyển trường à? Vậy em chắc cũng cảm giác được người trong lớp em... đều rất thú vị nhỉ.”

“Cho nên, tại sao anh phải g.i.ế.c Linh Mẫn? Cô ấy là học sinh, không thù không oán, lại mất đi ông nội. Cô ấy rất đáng thương.”

“Không không, em hiểu nhầm rồi.” Chước Khánh Giang liên tục xua tay, sau đó còn nghiêm túc sửa lại: “Em hiểu nhầm rồi. Tôi không g.i.ế.c cô ấy. Tôi yêu cô ấy, là tôi đang giúp cô ấy, giúp bạn gái của tôi. Có thể em không biết, chúng tôi quen nhau ở trên diễn đàn Hoa Bỉ Ngạn. Đó là một diễn đàn tự sát. Tiểu Mẫn chính là kiểu người có mong muốn sống rất yếu ớt. Trong diễn đàn đó, có rất nhiều người đều như thế... Sau khi ông nội cô ấy qua đời, cô ấy nói cô ấy không muốn sống nữa, lại sợ tự sát sẽ bị xuống địa ngục cho nên mới cầu xin tôi g.i.ế.c cô ấy.”
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 154: Chương 154



Nghĩ đến chuyện cũ, khuôn mặt u ám của gã ta lại dịu dàng hơn một chút: “Vậy nên tôi chỉ có thể làm theo cô ấy mà thôi. Nhưng mà tôi chưa từng g.i.ế.c ai trước đây, g.i.ế.c xong mới phát hiện không biết phải xử lý t.h.i t.h.ể như thế nào. Cuối cùng tôi chỉ có thể chặt nhỏ t.h.i t.h.ể ra rồi đông lạnh trong tủ lạnh. Sau đó tôi phát hiện ra ở trên diễn đàn còn có người khác cũng có suy nghĩ như thế, cho nên chúng tôi mới quyết định giúp đỡ nhau... Tên đàn ông kia cũng thật buồn nôn, c.h.ế.t được một nửa rồi còn nói mình muốn đổi ý, tôi cũng đã cắt chân cho ông ta rồi, mệt đến mức người đầy mồ hôi! Sau đó... mẹ nó, t.h.i t.h.ể càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức tôi không bỏ kem vào được nữa, lại sợ không có chỗ để người mới vào cho nên chỉ đành vứt bớt đi. Thật ra tôi đã kể cho Ngô Kính Tâm rồi, nhưng cô ta sống c.h.ế.t không chịu tin tôi... Bây giờ lại có thêm em. Haiz...”

Nói đến đây, gã ta hơi phát điên, trong cổ họng phát ra một tiếng không nói nên lời: “Tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ... Các người vì sao lại thông minh như thế chứ? Các người khiến tôi gặp phải rắc rối lớn rồi.”

Bạch Nhược Linh không hiểu được: “Nhưng sao Ngô Kính Tâm lại biết anh g.i.ế.c Linh Mẫn và mấy người kia?”

“Hừ, còn không phải vì cái tên Tuế Đồng Đồng c.h.ế.t tiệt kia à...” Vẻ mặt gã ta trở nên hung ác: “Tiểu Mẫn là fan của Tuế Đồng Đồng, mà hai người họ từng ở trong cùng một nhóm fan, còn bí mật kết bạn với nhau. Cô ta cũng biết đến sự tồn tại của tôi, nên cảm thấy mình có nghĩa vụ giúp chị em tốt của cô ta thăm dò tôi. Thật xui xẻo mà, may là tôi đủ thông minh. Lúc cô ta tìm đến thì tôi đã biết ý đồ của cô ta rồi. Cô ta bị tôi mê hoặc điên đảo. Hơn nữa, may mắn là cô ta chỉ hơi nghi ngờ tôi thôi, chứ không báo cảnh sát...”

Chước Khánh Giang đương nhiên không biết Ngô Kính Tâm từng nói nơi cô ta sẽ đến cho Từ Mục Hiến biết. Nhưng Từ Mục Hiến quá nhát gan, lại sợ phiền phức, nên mới gián tiếp cứu Chước Khánh Giang một mạng.

Chước Khánh Giang nhìn Bạch Nhược Linh vẫn đang bình tĩnh thì có hơi bất mãn mà nói: “Thật kỳ quái, sao tôi lại nói chuyện với em lâu như vậy rồi mà không biết em lại dễ tính thật đấy.”

Khuôn mặt cô lạnh tanh, chỉ có đôi mắt là đang run rẩy, cô nhìn gã ta, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy bây giờ đang có hai người, anh định làm gì? Định g.i.ế.c tôi à?”

Gã ta cười: “Cũng khó nói. Em muốn c.h.ế.t không?”

Lúc đó cô đã trả lời như thế nào?

“Muốn.”

Chước Khánh Giang nở nụ cười: “Nhưng cứ c.h.ế.t đi như thế thì không phải sẽ làm các bạn học trong lớp em vui vẻ à? Nói thật, bọn họ bức tử Tiểu Mẫn, tôi cũng cảm thấy khó chịu với bọn họ lâu rồi.”

“Tôi biết ngay mà!” Bà Tôn cắt ngang lời cô, giọng đầy mỉa mai: “Tôi đã đoán được cô sẽ đổ tội lên đầu Chước Khánh Giang mà! Dù sao Chước Khánh Giang cũng c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t ở trong tay cô! Cho nên cô muốn nói gì chẳng được!”

Bạch Nhược Linh không phủ nhận, chỉ nhẹ giọng nói: “Bà à, mấy hôm trước, tôi đọc được một câu chuyện trong một quyển sách, kể về t.h.i t.h.ể của một con cừu con. Bà có muốn nghe không?”

Không đợi bà Tôn trả lời, cô đã bắt đầu tự mình kể lại:

“Ngày xửa ngày xưa, có một con cừu con theo mẹ đến sống ở một hòn đảo mới trong rừng. Cừu mẹ cần phải đi tìm thức ăn, vì vậy cừu con luôn tự chăm sóc bản thân. Trong rừng cũng có một trường học dành cho động vật. Động vật trong đó rất tàn nhẫn, không thích người ngoài.”

“Chúng nó được dẫn dắt bởi một con cáo rất không thân thiện với con cừu mới này. Chúng nó bắt nạt cừu con, chế giễu cừu con, dùng mọi thủ đoạn mà chúng nó có thể nghĩ ra để làm cho cừu con đau khổ. Nhưng cừu con rất yếu đuối và có trái tim rất mềm yếu. Nó không muốn tranh cãi và làm cừu mẹ lo lắng.”

“Thật ra nó không nên nhẫn nhịn như thế. Sự nhẫn nhịn của nó làm cho đám động vật kia có một loại ảo tưởng rằng chúng nó đối xử với cừu con như thế nào cũng được. Cho đến một ngày, trong rừng đổ mưa lớn, đám động vật đưa cừu con đến một hồ nước.”

Cô nhắm mắt, hình ảnh hồ bơi khô cạn, bẩn thỉu hiện lên trong đầu.

“Cừu con bị đẩy xuống đó. Các động vật cùng lớp chụp lại bộ dạng chật vật của nó bằng điện thoại. Nhưng chúng nó vẫn chưa hài lòng, chúng nó còn gửi ảnh cho cừu mẹ. Đám động vật còn cảm thấy làm như vậy là không có vấn đề gì.”

“Trong mắt chúng nó, đây chẳng qua chỉ là một hành vi nghịch nghợm nho nhỏ mà thôi. Chúng nó thậm chí còn cảm thấy rằng lần bắt nạt này còn chẳng tàn nhẫn bằng bình thường. Nhưng vẫn nằm trong dự đoán... khi cừu mẹ nhìn thấy bức ảnh thì trong lòng nóng như lửa đốt. Bà ấy đã vội vã chạy đi cứu con mình.”

Cô giơ tay lên, lau nước mắt trên mặt, giọng nói run rẩy:
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 155: Chương 155



“Bà ấy quá vội vàng nên không chú ý tới nguy hiểm. Ngay khi bà ấy gần đến được hồ nước thì bị một con voi đi ngang qua giẫm phải. Thật đáng thương. Cừu con vất vả lắm mới bò ra được khỏi hồ nước, nhưng nó lại nhìn thấy t.h.i t.h.ể của mẹ mình... Bà à, bà hiểu không? Cái gì mà cắt đứt ruột gan, cái đó cũng không đủ để diễn tả một phần vạn cảm giác lúc đó đâu.”

Bà Tôn không nói gì, ánh mắt nghiêm túc của bà vô thức xen lẫn một tia thương xót.

Thật lâu sau, Bạch Nhược Linh mới bình tĩnh lại, khẽ nhếch khóe miệng: “Nhưng mà, tất cả vẫn chưa kết thúc... Tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi. Cừu con nhìn thấy một con rắn độc trà trộn vào đám động vật đang vây xem. Con rắn độc này đã ăn thịt nhiều loài động vật rồi, gần đây nó mới ăn thịt một con thỏ.”

“Tất nhiên, các loài động vật muốn đưa nó ra trước công lý, nhưng nó rất thông minh, xảo quyệt và giỏi ngụy trang. Con rắn và cừu con nhìn nhau, con rắn tưởng rằng cừu con đã phát hiện ra thân phận của nó nên nó đã mang cừu con đi. Sau đó rắn độc giải thích rằng nó có trách nhiệm giúp những con vật kết thúc cuộc sống của chính mình khi những con vật đó không muốn tiếp tục sống nữa, chứ nó không phải là loài vật xấu xa.”

“Về phần bắt thỏ thì hoàn toàn là bởi vì thỏ phát hiện ra nó là một con rắn độc. Bây giờ nó sẽ không g.i.ế.c cừu con và thỏ nữa, nhưng nó cũng không thể để hai con ấy đi. Nhưng cừu con lại nói nó không muốn sống nữa. Nó cũng muốn rắn độc g.i.ế.c c.h.ế.t nó. Nhưng trước khi chết, nó phải làm một việc.”

Bà Tôn lạnh lùng nói: “Nó muốn độc c.h.ế.t tất cả động vật đã bắt nạt nó.”

Bạch Nhược Linh mỉm cười, sau đó cô sửa lại: “Nó muốn trả thù tất cả động vật đã hại c.h.ế.t mẹ nó.”

Câu chuyện tiếp tục:

“Rắn độc đương nhiên sẽ không trực tiếp thả cừu con đi. Nó dùng thỏ làm con tin, uy h.i.ế.p cừu con nếu sau khi làm xong việc mà không trở về thì thỏ sẽ chết. Cừu con sau đó đã đồng ý rồi. Cừu con luôn phải chịu trách nhiệm tìm nước cho các động vật trong lớp nó uống. Cho nên nó đã lấy nọc độc mà rắn độc cho nó và bỏ vào trong nước uống. Sau khi làm xong tất cả những việc đó, nó quay trở lại hang ổ của rắn độc.”

“Nó cho rằng nó làm như thế thì sẽ cứu được thỏ, nhưng lại không nghĩ rằng thỏ đã quá suy yếu, mấy ngày liền không ăn không uống rồi. Cái đêm mà cừu con trở lại thì thỏ đã c.h.ế.t rồi. Mà rắn độc, kẻ vốn không phải sát nhân thật sự, giờ đây đã thật sự phải chịu trách nhiệm vì cái c.h.ế.t của thỏ. Về phần sau của câu chuyện nghe có vẻ hơi huyền huyễn. Cừu con tiến vào một giấc mơ quỷ dị.”

“Động vật trong mơ, bao gồm cả con rắn độc kia, đều sắp chết. Bọn họ dùng trạng thái của một bán sinh linh mà trợ giúp bà thần tìm ác linh. Cừu con tuy nhỏ yếu nhưng may mắn là nó lại cực kỳ thông minh. Trong khi những động vật khác, như chó và gấu chẳng hạn, chúng vẫn còn đang ngây ngốc thì cừu con đã thông qua manh mối trên người bà thần để suy đoán ra nguyên nhân cái c.h.ế.t của chính mình rồi.”

Bà Tôn khiếp sợ: “Cái gì? Trên người bà thần có manh mối gì?”

Bạch Nhược Linh mỉm

Bà Tôn kinh hoàng, mắt mở to như không tin vào tai mình.

Bà hoàn toàn không ngờ được sơ hở đầu tiên của mình đến từ chính sự mệt mỏi của mình!

Bà chỉ thấy Diệp Tinh Du đơn thuần và lương thiện, lại không nghĩ đến ác linh phía sau Diệp Tinh Du thông minh và xảo quyệt cỡ nào.

Bà tin tưởng Diệp Tinh Du, mà Diệp Tinh Du lại tin tưởng ác linh nhất.

Bà Tôn run giọng hỏi: “Vậy, làm sao con cừu con này biết mình là ác linh...”

Bạch Nhược Linh nhếch mép cười: “Là do có càng nhiều manh mối hơn đó. Ban đầu nó nghi ngờ, là vì ngựa vằn đã chết. Ngựa vằn bỏ lại vợ mà chạy trốn, sau khi tỉnh lại, ngựa vằn rơi vào trạng thái cực kỳ tự trách, sau đó mới biến thành ngựa vằn giấy và vẫn luôn muốn chết.”

“Nhưng lúc ngựa vằn muốn c.h.ế.t lại không tìm đến chó cường tráng mà lại tìm đến cừu con yếu ớt. Cừu con không hiểu, tại sao nó là con vật yếu nhất nhưng lại có thể làm cho ngựa vằn nghĩ rằng nó có thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngựa vằn? Sau này nó mới hiểu ra, động vật giấy và ác quỷ có thể nhìn thấu một số thứ.”

“Ngựa vằn có thể nhìn ra cừu con là ác linh, thỏ đã c.h.ế.t cũng thế. Con thỏ biến thành ác quỷ rồi hận con rắn độc đã g.i.ế.c hại mình, mà bản thân thỏ lại không g.i.ế.c được rắn độc nên đành phải lợi dụng cừu con biến thành ác linh để g.i.ế.c c.h.ế.t rắn độc. Thỏ dẫn dắt cừu con phát hiện ra chuyện cừu mẹ đã chết. Bởi vì thỏ biết, chấp niệm của cừu con chưa bao giờ là cừu mẹ. Nhưng cừu mẹ lại có thể làm cho cừu con hoàn toàn tỉnh lại.”

Bà Tôn trầm giọng nói: “Chấp niệm của cừu con là đám động vật đã hại c.h.ế.t cừu mẹ.”
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 156: Chương 156



“Không sai. Chấp niệm của cừu con là đám động vật kia. Hơn nữa, khi cừu con tiến vào sâu không gian gần c.h.ế.t hơn, nó đã gặp được một ông lão giống như ác quỷ. Lúc đó, ông lão có nói một câu:

[Đúng thế, ác linh... Nếu như cô suy nghĩ cẩn thận, cô có thể hoàn toàn tỉnh táo lại.]

Lúc đầu, cừu con nghĩ rằng ông ta chỉ đang chỉ ra tầm quan trọng của ác linh mà thôi. Nhưng sau đó nó mới nhận ra rằng ông lão ác quỷ kia chỉ là đang nói cho nó biết, nó chính là ác linh.”

Hoàng hôn nặng nề buông xuống, giống như chiếc lưới sắt dày đặc, nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi.

Bà Tôn chỉ cảm thấy rất mệt mỏi: “Vì vậy, vào thời điểm đó, cừu con đã nhớ lại mọi chuyện và nhận ra có hai ác linh. Nó nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để mình thoát tội— Chỉ cần g.i.ế.c con rắn độc và đổ tất cả tội lỗi lên rắn độc là xong. Sau này, tất cả sự thật sẽ bị chôn vùi bởi thiên tai.”

“Đúng thế.” Giọng cô ta lạnh lùng: “Nhưng thật ra lại không dễ dàng như vậy. Bởi vì cho dù đang ở trong mơ thì cừu con vẫn yếu nhất, không dễ dàng sống sót được nhất. Nó nên làm gì thì mới g.i.ế.c được rắn độc đây? May là nó rất thông minh.”

“Nó dụ hồ ly đến cấm địa, sau đó lợi dụng trách nhiệm của lợn rừng, lợi dụng khao khát đối với con gái của gấu, lợi dụng chấp niệm của khỉ, sự lương thiện của chim, sự áy náy của voi, và tất nhiên, quan trọng nhất chính là sự yêu mến và tin tưởng của chó đối với nó.”

“Nó thậm chí còn lợi dụng cả rắn độc, để rắn độc trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người! Như vậy, nó tạo ra ảo ảnh cuối cùng trong giấc mơ tiếp dẫn, vì thế mới có cơ hội cuối cùng để cho rắn độc một đòn chí mạng. Cứ như thế, nó chẳng những trả thù được cho cừu mẹ, còn hoàn hảo thoát được ra ngoài. Lúc nó tỉnh lại thì đã bị loài người ôm ra khỏi khu rừng rồi. Loài người nói [Cừu con đáng thương quá...]. Họ yêu thích nó, quan tâm nó, thương xót nó...”

“Nhưng tất cả đều bị nó lừa gạt!” Bà Tôn lớn tiếng ngắt lời cô: “Loài người cũng không biết, thứ bọn họ ôm ra không phải là một con cừu con, mà là một con quái vật còn đáng sợ hơn cả rắn độc.”

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Bạch Nhược Linh thở dài, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ: “Bà hình như không thích câu chuyện này lắm nhỉ.”

Bà Tôn nhìn cô, hỏi một vấn đề mà bà vẫn không hiểu:

“Vậy tại sao cừu con lại khác với những ác linh khác? Ác linh chỉ muốn tất cả mọi người đều chết, trong khi cừu con lại đi ngược lại với bản chất của ác linh, muốn giữ cho mọi người sống.”

Bạch Nhược Linh cười nhạt: “Bởi vì nó biết, nếu c.h.ế.t như vậy thì nó sẽ không bao giờ được gặp lại cừu mẹ nữa.”

Bà Tôn giật mình nhận ra:

“Là ông lão ác quỷ kia nói cho cô biết.”

“Ừ.”

“Cho nên, cô chẳng những sống sót mà còn phải yêu thương tất cả mọi người.”

“Ừ.”

“Vậy cô ở cùng với Diệp Tinh Du là bởi vì cậu nhóc đó nói nếu tìm được ác linh thì công đức sẽ che chở cho vợ con của mình.”

“Đúng thế...” Cô dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Đương nhiên, tôi cũng thích cậu ấy. Tôi sẽ không làm mình bị thiệt thòi.”

Cô gái trước mắt, vừa thuần khiết như thiên sứ, lại vừa lạnh lùng và mưu mô, đáng sợ đến mức khiến người ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng...

Bà Tôn không nhịn được mà nói: “Nhưng cô phải biết rằng, cho dù cô có đạt được tình yêu của mọi người thì đó vẫn là giả! Bọn họ yêu quý cô là giả, Diệp Tinh Du thích cô cũng là giả. Cô tự biết con người thật của mình là như thế nào!”

“Ừ... nhưng cái gì mới là thật, cái gì mới là giả?” Hai hàng nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên má cô, cô đưa tay nhẹ nhàng lau đi: “Đối với cừu con mà nói, mất đi cừu mẹ, chính là sự thật duy nhất trên thế giới này...”

“Nhưng nếu mẹ cô biết cô như thế này thì cũng sẽ không tha thứ cho cô.”

Cô không thèm để ý: “À, đó là chuyện sau khi tôi gặp bà ấy.”

Bà Tôn nhắm mắt lại.

Bà biết rõ Bạch Nhược Linh độc ác và đáng hận như thế nào, nhưng không hiểu vì sao, bà lại không thể tiếp tục ghét cô được nữa. Thậm chí, trong lòng bà còn cảm thấy thương hại cho hoàn cảnh của cô, cũng khâm phục trí thông minh của cô.

Cuối cùng, bà đau lòng nói: “Nhược Linh, có lẽ cô cảm thấy số mệnh bất công, trong lòng tràn đầy oán hận, nhưng có lẽ cô cũng đã nghe đến câu “Cộng trừ nhân chia, trên có trời cao” (*). Cô có từng nghĩ, tại sao sau trận động đất, những người đó lại tình cờ ở bên cạnh cô, vì sao Trác Dương Hào là người đ.â.m c.h.ế.t mẹ cô, nhưng lại hết lần này đến lần khác cứu cô ra khỏi cấm địa không...”

(*) Ý nói, đời người có tính toán như thế nào thì cũng không thắng được thiên đạo luân hồi. Đời người có bốn phép toán, ông trời cũng ắt có tính toán của riêng mình.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 157: Chương 157



“Bà nói đúng, cộng trừ nhân chia, trên có trời cao.” Cô dịu dàng ngắt lời: “Thật ra, cừu con quyết định độc c.h.ế.t tất cả động vật trong lớp là bởi vì nó sợ hãi. Bởi vì có quá nhiều biến số. Nếu có một con vật nào biết cừu con vừa mất mẹ mà vẫn ngoan ngoãn như thế, thì sẽ nhận ra có vấn đề; nếu có con vật nào không khát, cũng không uống nước, thì coi như xong rồi; còn nữa, các động vật cũng có bạn bè của mình, những bạn bè này có thể sẽ đến tìm chúng nó, hoặc sẽ đi tìm tê tê và hồ ly, hoặc là trong số chúng nó có người không chết... “

“Cừu con không tự tin rằng nó có thể g.i.ế.c c.h.ế.t được tất cả. Thậm chí nó còn nghĩ rằng có thể không ai trong số chúng nó sẽ chết, cùng lắm là đi bệnh viện rửa ruột là xong. Thế nhưng, cái ngày đặc biệt đó lại diễn ra vô cùng suôn sẻ, suôn sẻ đến mức kỳ quái.”

“Khi các con vật phát hiện ra sự khác thường, có con thì đau đớn gào thét, có con khóc lóc, có con còn muốn chạy trốn, nhưng chẳng mấy chốc lại ngã xuống, còn có con cố gắng gọi điện cho bố mẹ, nhưng không ai bắt máy cả. Thật sự rất kỳ quái, cũng không có động vật nào khác đến hỏi thăm, không có một ai quan tâm cả.”

“Có lẽ mọi người đều cho rằng chúng nó chỉ đang chơi đùa mà thôi, sau đó mọi người cũng chỉ cảm thấy hơi kỳ quái và đi luôn. Thật sự rất lạnh lùng, không phải sao? Các loài động vật trong lớp lạnh lùng và ác độc với cừu con, nên các loài động vật khác cũng lạnh lùng và ác độc với chúng nó.”

“Lúc cừu con đẩy mí mắt của chúng nó ra và nhìn qua từng người một, trong lòng nó đã nghĩ rằng nhất định là ông trời đang giúp nó. Mà điều cuối cùng chúng nó nhìn thấy trước khi c.h.ế.t chính là đôi mắt của cừu con. Đây chẳng phải là quả báo của chúng nó à?”

Nói đến đây, cô mỉm cười: “Tội lỗi của chúng nó đã chấm dứt dưới sự chứng kiến của cừu con. Còn tội lỗi của chính cừu con... có lẽ... Bà biết Sodom và Gomorrah (*) không?”

(*) Kinh Thánh mô tả, trước khi bị phá hủy, tại hai thành phố Sodom và Gomorrah tràn ngập những hành vi suy đồi, việc dâm loạn, cưỡng h.i.ế.p và thói quen hưởng thụ xa hoa là cực kỳ phổ biến. Bởi vì tội lỗi này, Thiên Chúa cuối cùng đã giáng họa tiêu diệt Sodom và Gomorrah bằng lửa và lưu huỳnh.

Bà Tôn cau mày: “Có ý gì? Không phải cô muốn nói rằng tất cả người của thành phố này đều là tội nhân đấy chứ?! Cô cho rằng mình là thiên sứ được Chúa phái đến hả?”

“Không phải. Tôi muốn nói là cừu con đã đầu độc những con vật đó, chỉ là do tâm niệm xấu xa của nó mà thôi. Một tâm niệm là thiên đường, một tâm niệm là địa ngục. Mà vốn dĩ nó đã quyết định c.h.ế.t đi, nhưng sự biến mất của khu rừng lại là một cơ hội cho nó, nên cái ác của nó cũng biến mất theo đó rồi. Tôi cho rằng, Sodom và Gomorrah trong lòng cừu con đã bị lửa trời thiêu rụi rồi. Mà cừu con ở trong ngọn lửa đó cũng cảm nhận được sự chỉ dẫn của trời cao: Thì ra, là trời cao hết lần này đến lần khác cho tôi cơ hội, muốn chúng nó c.h.ế.t đi và để cho tôi sống tốt.”

Cô nhẹ giọng nói: “Bà à, là ông trời đứng về phía tôi!”

Bà Tôn bỗng cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, bị câu nói “Là trời ông trời đứng về phía tôi” đả kích đến mức trở nên choáng váng.

Có thật là như thế không?

Ông trời đứng về phía cô?

Ông trời đang cho cô cơ hội làm lại lần nữa?

Bà nên tin tường ác linh miệng đầy lời nói dối này không?

Vẻ mặt Bạch Nhược Linh trở nên ai oán: “Bà à, bản chất của cừu con chính là lương thiện. Nó vẫn luôn hướng đến tình yêu và sự tốt đẹp của thế giới này. Có lẽ đến cuối cùng, sẽ có một ngày nó từ một con quái vật biến trở lại thành cừu con một lần nữa.”

“Cho nên tôi tin rằng, thứ con người ôm ra ngoài, là một con cừu non mới sinh. Con cừu non này sẽ tìm cách để giúp đỡ càng nhiều người và cũng cứu vớt càng nhiều người hơn. Xin bà hãy tin rằng cái ác của nó đã biến mất trong ngọn lửa của trời rồi. Mà trên thế giới này, vẫn còn vô số động vật hung ác hơn nó nhiều. Bà không cần phải khó xử chỉ vì một con cừu con đâu.”

Bà Tôn gần như bị lay chuyển, thành khẩn nói: “Nhược Linh, có lẽ cô không phải người tàn ác nhất trên thế giới này, nhưng trình độ tàn ác của cô cũng không thua kém gì bọn họ đâu. Bọn họ là ác một cách trắng trợn, còn cô lại là một họa bì lương thiện.”

Bạch Nhược Linh nở nụ cười, nhưng nụ cười của cô vào lúc này dường như là phát ra từ tận đáy lòng.

“Dù bà có nghĩ thế nào đi nữa thì câu chuyện này đã thật sự kết thúc rồi.” Cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn lên bầu trời: “Nhưng câu chuyện dù sao cũng chỉ là câu chuyện, không phải thực tế. Thực tế là, Chước Khánh Giang đã nói với tôi rằng gã ta sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai đã làm tổn thương Linh Mẫn. Gã ta đã nói rằng sẽ độc c.h.ế.t tất cả bọn họ. Mà bây giờ, tên đầu sỏ đã c.h.ế.t ở trong chính hang ổ của mình, vậy coi như là gã ta đã phải chịu hình phạt xứng đáng rồi. Còn tôi...”
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 158: Chương 158



Cô yếu ớt thở dài: “Chỉ là một nạn nhân may mắn mà thôi.”

Bà Tôn tức giận đến mức phát run lên, trừng mắt nhìn cô, dường như có hàng ngàn lời muốn nói, dường như vẫn không cam lòng.

Nhưng mà, nhưng mà, ông trời đã đứng về phía cô...

Dùng một thành phố để che giấu hết tất cả tội ác của cô.

Có lẽ, còn che giấu thêm nhiều tội ác nữa.

“Vậy còn linh hồn của bọn họ thì sao?” Bà Tôn truy hỏi: “Linh hồn của các bạn học và thầy giáo của cô chưa từng xuất hiện trên con đường luân hồi. Bọn họ đang ở đâu?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Cô lắc đầu, nghiêm túc nói: “Có lẽ, là ở dưới địa ngục đấy!”

Bà Tôn biết mình sẽ chẳng hỏi được cái gì nữa rồi.

Thế giới c.h.ế.t có quy tắc của thế giới chết, thế giới sống cũng vậy. Nhưng cho dù là thế giới nào và quy tắc nào thì Bạch Nhược Linh vẫn sẽ thoát khỏi sự trừng phạt một cách hoàn hảo và cô vẫn sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Bà thở dài một hơi, vung tay lên rồi xoay người rời đi.

Lúc Bạch Nhược Linh vòng qua góc đường và đuổi theo bà, nhưng trên con đường náo nhiệt này, làm gì còn bóng dáng của bà lão áo đỏ nào nữa.

Bạch Nhược Linh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ.

1 năm sau.

Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du tổ chức hôn lễ trên một hòn đảo xinh đẹp.

Thật ra mấy năm nay cô vẫn rất khiêm tốn, chỉ chuyên tâm vào làm từ thiện, nhưng tin tức về hôn lễ của cô lại đánh thức ký ức của mọi người.

[Thật tốt, phải luôn hạnh phúc nhé...]

[Quả nhiên là ở bên cạnh Tiểu Diệp. Tôi đẩy thuyền này chưa từng sai.]

[Nếu con tôi còn sống, có lẽ cũng sẽ kết hôn rồi.]

[Muốn bảo vệ Nhược Linh đến già.]

[Tôi thật sự yêu em, Nhược Linh. Mặc dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng tôi đã từng lặng lẽ đi thăm em, khi thấy em và bạn trai hạnh phúc như vậy, tôi thậm chí cũng cảm thấy hạnh phúc thay em đến mức muốn khóc luôn rồi.]

[Nhược Linh, chúc mừng em. Hãy mang theo sự yêu mến của chúng tôi mà sống thật tốt nhé.]

[Tôi chưa bao giờ hy vọng một người sẽ có tất cả tình yêu của thế giới này, nhưng em xứng đáng.]

[Nhược Linh, lúc em học đại học, tôi luôn có thể nhìn thấy em. Em gái tôi c.h.ế.t trong trận động đất. Tôi rất muốn ôm lấy em, giống như ôm em gái của tôi vậy.]

Sau khi kết thúc hôn lễ, Bạch Nhược Linh đọc được những lời nhắn này, nước mắt rưng rưng, bên môi lại là nụ cười ấm áp.

Điều duy nhất không được hoàn hảo chính là, chú rể vì quá mệt mỏi nên trực tiếp đổ bệnh, phải vào bệnh viện truyền nước.

“A, đời này kết hôn một lần là đủ rồi...” Diệp Tinh Du nằm trên giường bệnh, nắm tay cô: “Vợ đại nhân có hài lòng không?”

“Hài lòng, hài lòng. Em đã nói hài lòng một trăm lần rồi.” Cô dịu dàng nói.

“Thật đáng tiếc, giỏ hoa trước cửa bị rụng một ít...”

“Không có ai chú ý đến chuyện đó đâu.” Cô cười.

“Làm điểm tâm nhiều thêm một chút thì tốt...”

“Anh ngoan ngoãn ngủ đi, được không hả?”

Diệp Tinh Du yếu ớt mở mắt, nhìn chằm chằm cô: “Nhược Linh, anh luôn nghĩ, mình có tài đức gì mới có thể được em thích. Anh cảm thấy mình đã cưới được thiên sứ trong lòng mọi người rồi...”

Cô nhẹ nhàng vuốt tóc anh, nói đùa: “Nói không chừng cũng có thể là ác quỷ đấy!”

Anh nhắm mắt lại, giống như đang nói mê: “Anh muốn cho em những điều tốt nhất...”

“Cảm ơn chồng... Anh chính là điều tốt nhất.” Cô hôn lên trán anh rồi đắp chăn cho anh.

Kết hôn xong, Bạch Nhược Linh đi hưởng tuần trăng mật ở đảo Bali, sau khi trở về, cô đã ngay lập tức đi thăm bạn học cũ của mình.

Mấy năm nay, người nhà của Hứa Bảo Nam đã đi khắp nơi, cả trong nước lẫn nước ngoài để tìm cách để chữa trị cho cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại.

Cuối cùng, người nhà của Hứa Bảo Nam cũng bỏ cuộc, để cậu ở trong một bệnh viện hàng đầu trong nước. Chẳng qua chỉ đang kéo dài sinh mạng cho cậu ta mà thôi.

Mỗi lần Bạch Nhược Linh đến, cho dù bố mẹ cậu ta có ở nơi xa đến thế nào thì cũng sẽ trở về càng sớm càng tốt để tiếp đón cô.

“Nhược Linh, thật sự cảm ơn cháu... Cháu vẫn không quên Bảo Nam, chúng ta thật sự rất cảm động.” Mẹ Chu nghẹn ngào. Mặc dù lần nào bà ấy cũng nói như vậy, nhưng lần nào cũng vẫn chân thành và tha thiết như nhau.

Cô cũng khóc nức nở: “Dì à, dì đừng nói như vậy. Cháu tin một ngày nào đó cậu ấy sẽ tốt lên thôi.”

“Cái này là lì xì mừng cháu kết hôn. Cầm lấy...”

“Không... Dì à, cháu không thể nhận được...”

Trên giường bệnh, Hứa Bảo Nam vẫn đang yên bình mà ngủ.

Nằm bất động nhiều năm như vậy, cho nên cả người cậu ta đã trở nên vô cùng sưng phù, ở trong làn sương của máy cấp ẩm, nhìn giống như một cái xác không hồn.

Bố Chu lau mặt cho con trai, nước mắt lăn dài trên má: “Đều tại chúng ta không tốt, chỉ mải lo làm ăn, ngay cả gặp nó lần cuối cũng không được... Nếu không có chú Tiền thì ngay cả mạng sống của nó, có lẽ cũng không giữ được rồi.”
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 159: Chương 159



Bạch Nhược Linh tiến đến giường bệnh, ánh mắt lạnh lẽo.

“Nhược Linh, cháu nói chuyện với nó đi, chúng ta ra ngoài.” Mẹ Chu kéo chồng mình đi ra ngoài.

Bọn họ vẫn tin tưởng rằng, chỉ cần mỗi ngày Bạch Nhược Linh đến nói chuyện với Hứa Bảo Nam thì con trai họ sẽ có thể tỉnh lại.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng “Tích tích” của máy móc.

Bạch Nhược Linh cầm lấy khăn lông ở bên cạnh lên và tiếp tục lau mặt cho cậu ta.

Lau xong, cô ném chiếc khăn dính nước lên bàn, sau đó cô lại nhìn chăm chú vào người đàn ông đang ngủ say ở trước mặt.

Cô cúi người xuống, nhẹ giọng nói vào bên tai cậu ta: “Hứa Bảo Nam, là tôi, Bạch Nhược Linh đây.”

Không biết có phải do ảo giác hay không mà cô lại nhìn thấy lông mi của Hứa Bảo Nam hơi giật giật.

Cô cẩn thận quan sát một lúc, nhưng người trước mặt vẫn yên tĩnh như cũ.

Lông mi cử động có lẽ là bởi vì cậu ta đang mơ một giấc mơ ly kỳ nào đó.

Đáng tiếc, cô không có cách nào mở đầu cậu ta ra để xem được.

Cô tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng:

“Hôm nay trước khi đến đây, tôi đột nhiên nhớ lại một chuyện rất thú vị. Diệp Tinh Du từng nói, anh ấy cho rằng tên của tôi là Nhược Linh trong thiên lý rõ ràng (*). A... Tôi không ngờ tên mình lại có ý nghĩa quan trọng như thế. Cậu nói xem, tôi sẽ biến thành như thế, là thiên lý rõ ràng à?”

(*) Tên nữ chính là Nhược Linh, cũng có nghĩa là rõ ràng, sáng tỏ.

Cô chờ một lúc, nhưng rõ ràng là người thực vật không thể trả lời được.

Cô thở dài, đành tiếp tục nói: “Tôi kết hôn với Diệp Tinh Du rồi. Cậu sẽ chúc phúc cho chúng tôi đúng không? Đương nhiên, cậu không chúc phúc thì cũng chẳng sao cả. Nhìn thấy cậu nằm ở đây sống không bằng chết, đối với tôi mà nói, đó là lời chúc phúc tốt nhất rồi.”

Cô nhẹ nhàng nói bên tai cậu ta: “Hằng năm tôi đều đến đây, hy vọng nhất chính là nhìn thấy t.h.i t.h.ể của cậu đấy. Nhưng sao cậu vẫn chưa chết? Khó chịu như thế rồi thì không bằng tự mình bỏ cuộc đi... Các bạn học của chúng ta đều đang chờ để được đoàn tụ với cậu đấy.”

Suy nghĩ một lúc, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sưng húp của cậu ta, lại đổi ý: “Bỏ đi, nhìn cậu như bây giờ, tôi cũng rất vui vẻ rồi. Cậu yên tâm, về sau, năm nào tôi cũng sẽ đến. Nếu như ngày nào đó tôi không muốn đến nữa thì tôi sẽ tìm một cách thật tốt để tiễn cậu đi. Hứa Bảo Nam, cậu cảm thấy bây giờ mình rất khổ à?”

“Lúc cậu ám chỉ xúi giục mọi người bắt nạt tôi, cậu có từng nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ biến thành như thế này không? Nhưng cho dù cậu có khổ đến đâu thì bố mẹ cậu vẫn luôn ở bên cạnh cậu... Mà mẹ tôi, bà ấy vĩnh viễn không thể trở về nữa rồi... Vừa nghĩ đến đó thôi là tôi lại muốn g.i.ế.c cậu thêm một lần nữa...”

Cô cười khổ một tiếng, sau đó lại ngồi thẳng người dậy, nhẹ nhàng sửa sang lại tóc cho cậu ta: “Chuộc lỗi cho hành động của mình đi. Hứa Bảo Nam, cho đến tận khi cậu c.h.ế.t thì cậu vẫn chỉ là một khối thịt thối nát mà thôi...”

Chuyến thăm ngắn ngủi này nhanh chóng kết thúc.

Lúc đi ra ngoài, bố mẹ Hứa Bảo Nam lại lôi kéo cô nói rất nhiều lời cảm kích, còn đưa cô ra khỏi bệnh viện.

Diệp Tinh Du cũng lái xe đến đón cô.

Bạch Nhược Linh lên xe, vẻ mặt có hơi mệt mỏi.

“Sao thế? Bố mẹ cậu ta lại lôi kéo em khóc lóc à?” Diệp Tinh Du ân cần hỏi.

“Ừ, không trách bọn họ. Em cảm thấy sau khi đi du lịch về có lẽ vẫn chưa nghỉ ngơi tốt nên hơi mệt, muốn về sớm ngủ một lúc.”

“Được. Vậy chúng ta mau về nhà ăn chút gì đó rồi để em đi ngủ.” Anh cũng nhận ra sự khác thường của cô, còn nói: “Sao anh cảm thấy lần nào em đi gặp Hứa Bảo Nam cũng đều không vui thế.”

“Ừ... có một chút.” Cô không phủ nhận.

“Lại nghĩ đến trận động đất đúng không... Cho dù em không đến thăm cậu ta thì mọi người cũng nhất định sẽ hiểu. Em không cần miễn cưỡng chính mình đi vạch lại vết sẹo đâu. Dù sao... chuyện đã qua lâu rồi.”

Cô cười rồi lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt v3 cánh tay anh: “Có thể sẽ không vui, nhưng vừa thấy anh là em vui hơn nhiều rồi. Haiz, chúng ta không nói chuyện này nữa. Tối nay em muốn ăn Phật nhảy tường, được không?”

Anh mỉm cười: “Được, tối nay anh sẽ làm món Phật nhảy tường cho em.”

Ăn tối xong, bởi vì Bạch Nhược Linh cảm thấy mệt mỏi nên cô đi ngủ từ rất sớm...

Cô nằm mơ.

Trong mơ, một mình cô đang đi trên con đường đêm đen kịt, trong tay cô cầm một chiếc ô màu trắng.

Bầu trời đêm đỏ quạch, nhuốm màu m.á.u tanh. Mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống, đèn đường đỏ như máu, tạo thành vũng m.á.u sền sệt trên mặt đất.

Trong m.ô.n.g lung, phía trước có một bóng người đang ẩn trong bóng tối, chậm rãi bước đi, che một cái ô màu đen.

Chiếc ô đen bị hỏng, mất một góc, lộ ra khung kim loại, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
 
Back
Top Bottom