Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Câu Truyện Của Cừu

Câu Truyện Của Cừu
Chương 10: Chương 10



Nói thẳng ra, cô ta là "ma mới" và bị "ma cũ" bắt nạt – một kịch bản rất dễ hiểu và dễ cảm thông.

Trong tiết thể dục chiều hôm đó, giáo viên yêu cầu các nữ sinh tập né bóng.

Và như thể có sự sắp đặt nào đó, mỗi khi Sơn Du giành được bóng, cô ta luôn... “vô tình” ném trúng Bạch Nhược Linh.

Trước đây cũng đã từng như thế. Vô tình đụng, vô tình dẫm lên chân, vô tình huých vai. Nhưng hôm nay thì rõ ràng hơn, cố tình mà lại cứ giả vờ là vô tình.

Sau vài lần cố gắng phòng bị, cuối cùng Bạch Nhược Linh cũng không tránh được — quả bóng đập thẳng vào má cô.

“Ối! Xin lỗi Nhược Linh nha!” – Sơn Du mỉm cười, giọng nghe ra vẻ chân thành. “Tớ không cố ý đâu.”

Nhưng cơn đau khiến cơn giận trong cô như bị châm lửa. Một điều chưa từng xảy ra — Bạch Nhược Linh thật sự nổi giận.

Đến lần thứ hai, khi Sơn Du lại “vô tình” ném bóng về phía cô, m.á.u nóng dồn lên đầu. Cô bắt được bóng, không chần chừ, liền giơ tay ném trả – nhắm thẳng vào Sơn Du.

Không trúng.

Nhưng Sơn Du sững người.

Các bạn nữ xung quanh cũng bất ngờ. Một số nhìn nhau, trao đổi ánh mắt khó tin.

Bạch Nhược Linh vẫn giữ nét mặt bình thản, nhàn nhạt nói:

“Xin lỗi nhé. Tớ cũng không cố ý.”

Giờ nghĩ lại, buổi chiều hôm đó vẫn in đậm trong lòng cô. Có lẽ là vì cô ghét cái cảm giác bất lực của cánh tay mình — quá yếu. Cũng có thể vì sau khi tiết học kết thúc, cô bỗng cảm thấy... sợ.

Nếu lúc ấy cô ném trúng, liệu Sơn Du có đi mách thầy không? Mẹ cô có bị liên lụy không?

Nhưng suy cho cùng... bị bóng đập trong giờ thể dục thì có gì đặc biệt?

Trong quả bóng... cũng đâu có quỷ.

Trước khi kết thúc tiết học, thầy giáo thể dục tập hợp mọi người lại.

“Lớp 12A5, hôm nay cần hai bạn đến vận chuyển chè đậu xanh từ căng tin. Ai đến lượt đây?”

Sơn Du nhanh nhảu giơ tay, chỉ thẳng vào Bạch Nhược Linh:

“Thầy! Đến lượt cậu ấy ạ!”

“Hả?” – Thầy thể dục nhíu mày, liếc danh sách. “Hôm nay đáng lẽ là Hứa Bảo Nam.”

Trưởng ban thể dục vội đỡ lời:

“Hứa Bảo Nam bị trẹo chân hôm qua, đã xin phép nghỉ rồi thầy.”

Bạch Nhược Linh lúc này mới để ý, đúng thật, hôm nay không thấy Hứa Bảo Nam đâu.

“Thế à…” – Thầy gật đầu, rồi quay sang nhìn cô từ đầu tới chân. “Em làm được không đấy?”

“Cậu ấy làm được mà thầy, có xe đẩy nữa mà.” – Mộ Linh Nhi lịch sự vừa lau mồ hôi vừa nói thêm, giọng điệu mang vẻ bất đắc dĩ.

“Cậu ấy thường xuyên trốn việc kiểu này.”

Một đám nam sinh cũng đồng thanh hùa theo:

“Đúng rồi, đúng rồi! Đến lượt cậu ấy đấy ạ!”

Những người còn lại... im lặng.

Nhược Phương Ly đứng gần đó — người từng nắm tay Bạch Nhược Linh và nói “Tớ thích cậu” — chỉ lặng lẽ quay mặt đi, giả vờ không nghe, cười đùa với bạn khác.

Tất cả như một giấc mơ mà cô là người duy nhất tỉnh.

“Vậy... em đi đi. Các bạn khác tự do hoạt động thêm 15 phút rồi giải tán!” – Thầy thể dục quyết định.

Bạch Nhược Linh mím môi, không nói gì, lặng lẽ bước về phía căng tin.

Một mình cô không thể nhấc nổi thùng chè nặng như vậy. Như mọi lần, cô phải nhờ bác gái căng tin phụ giúp đẩy vào thang máy chở hàng.

“Cháu gái, sao lần nào cũng là cháu vậy?” – Bác gái nhìn cô, ánh mắt lo lắng.

Cô chỉ lắc đầu, không nói gì.

“Nếu có ai bắt nạt thì phải nói với giáo viên đấy!” – Bác gái dặn dò, giọng chân thành.

Hai tiết sau là tiết Tiếng Anh của giáo viên chủ nhiệm.

Lớp học ngập trong tiếng thì thầm và mùi chè đậu xanh.

Lục Hoài An và Chu Nam Vũ nằm ườn trên ghế, thậm chí còn cởi giày, khoe bàn chân hôi hám như một chiến tích.

“Á! Buồn nôn quá!” – Các bạn nữ thét lên, bịt mũi.

“Các cậu thì biết gì? Đây là mùi vị của đàn ông chân chính!” – Bọn họ cười ha hả, không hề biết xấu hổ.

Cửa mở.

Giáo viên chủ nhiệm bước vào, cau mày, quẳng quyển sách giáo khoa lên bục giảng:

“Im lặng! Ăn xong chưa? Vào học đi!”

Bạch Nhược Linh bước đến, nhỏ giọng:

“Thầy Quách, để em rót nước cho thầy.”

Thầy nhìn cô rồi đưa bình nước.

Sau đó, ông liếc về phía Lục Hoài An và quát lớn:

“Lục Hoài An! Em nói chuyện đủ chưa đấy?!”

Lục Hoài An vội xoay người, nở nụ cười khúm núm như chưa có gì xảy ra.

Không khí trong lớp rốt cuộc cũng dịu lại.

Bạch Nhược Linh giống như một tiểu cung nữ ngoan ngoãn. Cô rót nước xong, nhẹ nhàng đặt bình lên bàn giảng, rồi trở về chỗ ngồi.

Bên phải cô là Sơn Du.

Cô ta nghiêng đầu, ghé sát lại, thì thầm bằng giọng chỉ đủ để cô nghe:

“Cậu nịnh giáo viên cũng vô ích thôi.”

Tiết học bắt đầu.

Bạch Nhược Linh... nhắm mắt, nuốt lời định nói vào lòng, tiếp tục giả vờ như không nghe thấy gì cả.

Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm vừa thổi chè đậu xanh, vừa cười như không cười:

“Có phải Linh Nhi muốn khiêu chiến phần đọc thuộc lòng bài tiếng Anh hôm qua không đấy?”

“Ồ—”Tiếng ồ lên ồn ào khắp lớp.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 11: Chương 11



Mọi người đều biết tiếng Anh của Bạch Nhược Linh rất tốt. Trong tiết học trước, cô được thầy khen vì đọc thuộc trôi chảy, và Mộ Linh Nhi thì không phục. Lúc đó, cô ta đã chủ động đề nghị được “thi đấu” với Nhược Linh.

“Linh Nhi, vậy em đọc trước đi.”

Giọng giáo viên chủ nhiệm đầy khích lệ, ánh mắt nhìn Mộ Linh Nhi tràn ngập kỳ vọng.

Phần bài đọc hôm nay là một đoạn dài hơn một nghìn chữ. Thầy chia đôi, để Linh Nhi đọc phần đầu.

Mộ Linh Nhi vội đứng lên. Tối qua, sau khi làm xong bài tập, cô ta cố thức đến nửa đêm để học thuộc.

Nhưng khi bắt đầu đọc, từng câu chữ vẫn vấp váp, ngắc ngứ. Giọng cô ta nhỏ dần, càng đọc càng lắp bắp.

Cả lớp không ai dám cười, nhưng ai cũng có cảm giác... giống như đang cùng nhau bị táo bón tập thể, tâm trạng căng cứng như dây đàn.

Giáo viên chủ nhiệm cũng căng thẳng, mồ hôi rịn ra trán, ánh mắt luôn hướng về học sinh mà ông ta yêu thích. Cuối cùng, ông phải dựa vào thìa chè đậu xanh để giúp mình nuốt trôi đoạn đọc thuộc đau khổ kia.

Sau một hồi dài như cả tiết học, Mộ Linh Nhi cũng đọc xong.

Phần sau được giao cho Bạch Nhược Linh.

Cô đứng dậy, giọng đọc trong trẻo, nhịp điệu rõ ràng, từng từ từng câu trôi chảy như nước chảy mây trôi. Một mạch đến hết.

Lúc cô ngồi xuống, không khí trong lớp như được thở phào. Rất nhiều người… thậm chí không hiểu tại sao lại thấy nhẹ nhõm đến thế.

Có lẽ, khi người giỏi thật sự thể hiện thực lực, thì việc công nhận họ lại dễ chịu hơn là cố gắng phủ nhận.

Nhưng… ánh mắt các bạn học nhìn nhau, trong lòng họ vẫn không giấu được chút hụt hẫng mơ hồ.

Họ không biết rằng, thật ra Bạch Nhược Linh đã sớm đoán được kết quả hôm nay.

Bởi vì ai từng học thuộc lòng đều biết, khi ôn tập, người ta thường lặp đi lặp lại đoạn đầu – như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Nên phần đầu bài luôn dễ nhớ hơn.

Cô biết rõ điều đó. Và cũng tin rằng giáo viên chủ nhiệm, người thường xuyên kiểm tra học thuộc, chắc chắn cũng biết.

Vì thế, sau khi làm bài xong, cô chỉ cần chậm rãi học thuộc phần sau. So với việc phải học cả đoạn dài, còn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cô đã đánh cược: giáo viên chủ nhiệm chắc chắn sẽ thiên vị Mộ Linh Nhi và phân cho cô ta phần đầu dễ hơn.

Và cô đã đúng.

“Được rồi, học thuộc tốt lắm. Ngồi xuống đi.”

Giọng thầy không có khích lệ, cũng không có vẻ gì là hài lòng.

Bạch Nhược Linh thản nhiên ngồi xuống, gương mặt không biểu cảm.

Con người mà, đúng là chẳng khó đoán chút nào.

Mộ Linh Nhi thì thất vọng thấy rõ. Cô ta đã thức đến tận đêm khuya để học thuộc đi học thuộc lại – kết quả lại vẫn bị soán ngôi.

Dù chẳng ai nói ra, nhưng đối với cô ta, đó là một thất bại ê chề.

Sơn Du nhẹ nhàng quay sang, thì thầm an ủi bằng giọng dịu dàng như gió lướt.

Bạch Nhược Linh vẫn ngồi yên, như một mỹ nhân sứ — tĩnh lặng, lạnh lẽo, không vỡ nhưng cũng chẳng mềm.

Giờ đây, cô đã chấp nhận một sự thật:

Mộ Linh Nhi — không thích cô.

Không cần lý do, không cần kịch bản phức tạp. Chỉ đơn giản là ghét.

Nhưng Mộ Linh Nhi lại không muốn tự hạ thấp mình bằng việc trực tiếp ra mặt châm chọc hay đấu đá — đó là cách hành xử của những nữ phụ rẻ tiền trong các bộ phim thần tượng.

Cô ta muốn giữ vai chính. Vì vậy, thay vì trực tiếp đối đầu, cô ta chọn cạnh tranh học tập. Một con đường "cao thượng" hơn.

Thế mà... mới chỉ là một trận đọc thuộc lòng thôi mà đã rơi nước mắt.

Bạch Nhược Linh nghĩ, nếu cô đoán không sai, thì người nói lời cay nghiệt thay Mộ Linh Nhi sẽ là Sơn Du.

Quả nhiên.

Tiết học vừa kết thúc, giáo viên chủ nhiệm vừa ra khỏi cửa, Sơn Du đã quay người lại, ánh mắt đầy hằn học, giọng nói the thé vang lên:

“Có một số người đúng là không biết xấu hổ!”

Giọng mắng của Sơn Du the thé, hăng hái như một bà cô chợ búa đã quá quen với việc khẩu chiến. Cách cô ta b.ắ.n ra từng câu chữ khiến người đối diện không cách nào đỡ nổi — không phải vì lý lẽ, mà vì... quá ồn ào.

Bạch Nhược Linh chỉ cúi đầu.

Máu nóng của cô, nếu có bùng lên, cũng rất nhanh chóng nguội lạnh. Tiết thể dục đã là một lần bộc phát hiếm hoi, còn lúc này — cô chọn nhẫn nhịn.

Né thị phi. Tránh va chạm.

Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến Sơn Du càng thêm đắc ý, khí thế như được bơm căng.

“Tôi đã sớm nhìn ra bộ mặt thật của cậu rồi!” – Cô ta gào lên. “Cậu biết rõ Linh Nhi thích Hứa Bảo Nam mà vẫn mặt dày quyến rũ cậu ấy!”

Bạch Nhược Linh vẫn không đáp.

Trong lòng lại hơi kinh ngạc.

Thích Hứa Bảo Nam ư? Cô mới biết chuyện này. Từ trước đến nay, phần lớn năng lượng của cô chỉ dành để... co đầu rụt cổ mà sống qua ngày.

“Cậu tưởng cho cậu ta chép bài thi thử thì cậu ấy sẽ thích cậu à? Cậu ấy nói rồi đấy! Rằng cậu cực kỳ buồn nôn!”

Sơn Du tiếp tục gào.

“Còn bày đặt tết tóc giống Linh Nhi!”
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 12: Chương 12



Thi thử…?

Bạch Nhược Linh phải mất mấy giây mới nhớ ra chuyện đó.

Lúc ấy do xáo trộn chỗ ngồi, cô tình cờ ngồi cạnh Hứa Bảo Nam. Khi đó cậu ta còn chưa tỏ tình, chỉ cúi đầu lặng lẽ kéo bài thi của cô sang chép.

Cô im lặng — cũng coi như giúp đỡ.

Vậy mà sau đó... cậu ta lại nói những lời đó?

Còn kiểu tóc...? Cô chỉ vì ngại tóc vướng vào mặt nên mới tết gọn một bên. Đây chẳng phải là kiểu tóc... phổ biến hay sao?

Hàng loạt suy nghĩ hỗn loạn chạy qua đầu cô. Nhưng rồi cô lại im lặng.

Cô không cần giải thích. Cũng không muốn.

Vì rõ ràng, Sơn Du không cần câu trả lời. Những lời cô ta nói — không phải để nghe mà để xả giận, để dìm người khác xuống bùn, để làm vừa lòng ai đó.

Cô hiểu quá rõ rồi.

Nếu muốn tiếp tục sống sót, tiếp tục bước về phía trước, cô phải học cách bịt tai với những lời bẩn thỉu. Không nên lãng phí thời gian vào đám người như vậy.

Cô có mục tiêu. Có lý tưởng. Cô không cần làm bạn với bọn họ.

Bạch Nhược Linh thu dọn sách vở, lặng lẽ đứng lên, bước ra khỏi lớp mà không thèm quay đầu lại.

Sau lưng, tiếng Mộ Linh Nhi bật khóc mỗi lúc một to.

Phương pháp công kích tinh thần tạm thời đã có kết quả. Một chiến thắng ngắn ngủi, nhưng cũng đủ làm cho không khí đặc quánh lại.

Haiz… Một ngày dài thật đằng đẵng.

Sơn Du — đanh đá.

Mộ Linh Nhi — giả nai.

Lục Hoài An — xấu người, xấu nết.

Hứa Bảo Nam — tự cho mình là trung tâm vũ trụ.

Giáo viên chủ nhiệm — công khai thiên vị.

Còn lại... là một tập hợp hỗn tạp những ánh mắt lạnh nhạt, những lời xì xào hèn mọn, những cử chỉ vô tình đầy ác ý.

Chỉ khiến người ta thêm mệt mỏi mà thôi.

Nếu bắt phải lựa chọn... Bạch Nhược Linh thà đối mặt với quỷ còn hơn.

Ít ra, quỷ không biết giả vờ. Quỷ không biết cười cợt rồi đ.â.m lén sau lưng. Không biết “nói đạo lý” rồi dùng nó để giày xéo người khác.

Người ta vẫn thường nói — quỷ chỉ ám những người yếu bóng vía.

Vậy có phải vì cô yếu đuối nên mới bị quỷ tìm tới?

Hay là... giống như con người, quỷ cũng bắt nạt kẻ yếu?

Nhưng... cho dù vậy, cũng phải có lý do, phải có cơ hội chứ?

Tại sao?

Vì sao cô lại bị quỷ bám theo?

Cô nghĩ mãi không ra.

Cuối ngày hôm đó, Bạch Nhược Linh cảm thấy bản thân chẳng khác gì Đường Tăng vừa vượt qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn.

Tại một góc ven đường, dưới ánh đèn dầu lập lòe và làn khói mờ ảo từ các quầy hàng, cô ngồi lặng lẽ ăn hết phần bánh tráng như đang tự thưởng cho chính mình vì đã sống sót.

Sau đó, cô lững thững bước lên xe buýt.

Giờ tan tầm đã qua, xe vắng người. Đèn neon ngoài đường lấp lóe ánh sáng xanh đỏ, phản chiếu lên cửa kính khiến khung cảnh mờ mịt như một giấc mộng uể oải.

Và rồi — cô bất ngờ nhận ra một gương mặt quen thuộc.

Một người đàn ông trung niên, đeo kính, mặc vest chỉn chu, giày da sạch sẽ, trông khoảng hơn ba mươi tuổi. Không đẹp trai, cũng chẳng xấu — dáng vẻ lịch sự, nghiêm túc, như một nhân viên văn phòng điển hình.

Ông chú ấy sống cùng tòa nhà với cô.

Căn 201, đối diện với căn 202 của Diệp Tinh Du. Cũng là người đi thuê nhà giống mẹ con cô.

Thỉnh thoảng họ có chạm mặt khi ra vào chung cư, nhưng chỉ dừng lại ở mức gật đầu xã giao.

Nhận ra ánh mắt của cô, ông chú cũng ngẩng lên, gật đầu nhẹ.

Một cái gật đầu đơn giản. Nhưng... Bạch Nhược Linh lại cảm thấy là lạ.

Có thể do ánh sáng chập chờn của xe buýt? Hay do bản thân quá mệt mỏi?

Sắc mặt ông ta... xanh xao đến đáng sợ.

Vầng trán nhợt nhạt, ấn đường tối sầm, như phủ một lớp tro lạnh. Một thứ cảm giác... không lành lẩn khuất trong không khí.

Trong xe rất yên tĩnh. Chỉ có tiếng máy xe đều đều lăn bánh trên đường, lâu lâu vang lên vài âm thanh nhè nhẹ khi ai đó đổi vị trí ngồi.

Cô ngả người ra ghế, định chợp mắt một lúc, thì bất ngờ — có người ngồi xuống ghế bên cạnh.

Mắt cô bật mở theo phản xạ.

Là ông chú hàng xóm.

Không chờ cô mở lời, ông ta đã nhanh chóng rút ra một tấm danh thiếp, đưa qua như thể đang làm việc gì đó cực kỳ hệ trọng, giọng run rẩy, tốc độ nói cực nhanh:

“Cháu gái… chú tên là Từ Mục Hiến, Chú ở tòa số 2 khu chung cư Lâm Đường. Chúng ta đã gặp nhau rồi, đúng không?”

“Cháu… cháu có thể giúp chú một việc được không? Là... nhìn xem… hàng ghế cuối xe...Có một người phụ nữ tóc dài đang ngồi không?”

“Nhìn thôi, đừng quay đầu mạnh. Đừng để cô ta phát hiện. Chỉ cần giả vờ lục cặp rồi liếc nhẹ về phía sau… được không?”

Bạch Nhược Linh sững sờ.

Cô ngập ngừng gật đầu.

Sau đó cúi người, giả vờ lục tìm gì đó trong cặp sách, mắt khẽ liếc ra sau...

Hàng ghế cuối — tối om, mờ mịt.

Chỗ cô ngồi quá gần đầu xe, lại bị cận nặng, nên nhìn không rõ lắm. Nhưng bằng trực giác... cô cảm nhận được — không có ai cả.

Cô nhỏ giọng nói với ông chú: “Không có ai ở đó cả ạ.”
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 13: Chương 13



Ngay lập tức, Từ Mục Hiến run b.ắ.n lên.

Ông ta quay đầu chậm rãi ra sau như thể đang cưỡng ép bản thân, rồi lại lập tức quay ngoắt trở lại, mặt trắng bệch, môi khô khốc, trán rịn mồ hôi lạnh như người vừa sốt cao nhiều ngày.

Ông ta nói như sắp khóc:

“Không thể nào… rõ ràng là có người mà! Cô ta đang… đang nhìn chằm chằm vào chú từ nãy đến giờ... Cháu… cháu không thấy sao?”

Bạch Nhược Linh sững người.

Toàn thân lạnh toát.

“Cháu gái…” Giọng ông ta run rẩy như tiếng gió rít khe cửa sổ trong đêm.

“Hình như chú… chú gặp phải quỷ rồi…”

A!

Trong khoảnh khắc đó, Bạch Nhược Linh đột ngột nhớ lại — giống như một sợi dây trong đầu bị bật mạnh.

Đúng rồi.

Ông chú ấy… ông ấy nói ra rồi. Nói cái điều không nên nói nhất.

Bà nội từng dạy cô từ bé:

“Nếu gặp phải quỷ, tuyệt đối không được kể cho người khác biết.

Nếu không, quỷ sẽ tìm đến người đó luôn.”

Bắt đầu từ hôm đó — đúng cái ngày trên xe buýt, lúc ông chú hàng xóm thì thào cái câu không nên nói ấy… cô cũng bắt đầu bị quỷ quấn lấy.

Từ Mục Hiến. 36 tuổi.

Tốt nghiệp đại học chính quy.

Vào công ty hiện tại đã hơn mười năm, nhưng vẫn là một nhân viên nhỏ bé, không tên không tuổi. Chưa từng thăng chức, chưa từng được công nhận.

Lặng lẽ đến mức... chính bản thân ông cũng dần quên mất mình từng có ước mơ gì.

Bề ngoài thì không đến nỗi — đeo kính, dáng người không quá tệ — nhưng không có duyên với phụ nữ.

Ông từng nghĩ có thể do điều kiện không đủ tốt: không nhà, không xe, không tài sản thừa kế. Là kiểu người mà trong thị trường xem mắt, người ta chỉ liếc một lần rồi lướt qua.

Thế giới này vận hành bằng tiền.

Giá nhà đắt đến mức phi lý. Ông từng đùa rằng, nếu tổ tiên ông bắt đầu tiết kiệm từ thời kỳ đồ đá, thì đến bây giờ... may ra mới đủ mua một căn hộ nhỏ ở ngoại ô.

Ví dụ như khu chung cư Lâm Đường mà ông đang thuê.

Nhìn bề ngoài, chỉ là khu căn hộ bốn tầng kiểu cũ, vôi tường đã phai màu, lan can sắt han rỉ. Nhưng thời trước, nơi này từng là khu cao cấp của thành phố — có sân riêng, nằm trong khu trường điểm, gần siêu thị và bệnh viện. Bây giờ giá nhà đã vượt mốc 70 nghìn tệ mỗi mét vuông.

Mỗi căn lại có câu chuyện riêng.

Căn 202 — bên kia hành lang — là của Diệp Tinh Du, cậu học sinh cao ráo, đẹp trai, sáng sủa, vừa học giỏi vừa chơi thể thao. Gia đình giàu, mua luôn căn 3 phòng ngủ, 2 nhà vệ sinh rộng rãi, nội thất sang trọng.

Căn 102 tầng một — của gã béo đầu trọc luôn đứng hút thuốc trước sảnh. Trông như xã hội đen, lời nói ngắn cộc, ánh mắt dữ dằn. Căn nhà đó cũng thuộc sở hữu riêng.

Còn căn 401 — nơi ở của mẹ con Bạch Nhược Linh — là căn được cải tạo lại để cho thuê. Gác mái, hơi nóng vào mùa hè, nhưng sạch sẽ và tiện nghi. Giá thuê… hơn 10 ngàn tệ một tháng.

Đối diện họ, căn 402 là của một bà lão sống một mình. Người ta bảo bà sống ở đó mấy chục năm, không đi đâu, không tiếp ai. Mỗi chiều sẩm tối đều lặng lẽ khuân cái ghế dài ra sân rồi biến mất trong bóng đêm. Mặt bà nhăn nheo, ánh mắt trống rỗng, da sạm như cương thi già vừa nhìn đã khiến người ta lạnh sống lưng.

Căn hộ của bà ta trang trí cực kỳ lỗi thời. Cửa sắt gỉ sét, kính cửa sổ dán băng dính, rèm vải sờn rách. Từ Mục Hiến đoán, đó chắc là nhà phúc lợi nhà nước cấp từ thời bao cấp. Một nơi thời gian đã bỏ quên.

Còn căn hộ của chính ông…

Chỉ cần liếc qua cửa sổ là biết — tồi tàn, ẩm mốc, ánh đèn vàng úa và rèm vải lửng lơ như sắp rơi. Một thế giới nhỏ âm u, giống như trái tim ông — trống rỗng và mệt mỏi.

Cửa sổ nhà người ta thì sáng bóng mới tinh.

Chỉ có nhà của Từ Mục Hiến — cửa sổ làm bằng hợp kim nhôm rẻ tiền, đã dùng hơn mười năm, khớp nối rỉ sét loang lổ, tróc sơn và nhuốm đen từng mảng.

Nhìn nó... giống như một cái quần đùi cũ kỹ, rách tả tơi, vắt lạc lõng giữa một tòa nhà tử tế.

Bên ngoài đã tồi tàn, bên trong lại càng thê thảm.

Từ ngày ông dọn vào, cái vệt dầu mỡ trên tủ bếp chưa từng được lau chùi. Ban đầu còn vàng vàng, sau dần ngả nâu, rồi cuối cùng đóng thành một lớp đen đặc, dính như nhựa đường.

Phòng gần như trống trơn. Tường sơn trắng nhưng cũ kỹ, xỉn màu, nham nhở.

Tủ quần áo âm tường gần cửa vào thì mang đậm "phong cách thời đại" màu vàng nhạt, sơn bong tróc từng mảng. Mỗi lần chạm nhẹ vào cửa gỗ, lớp sơn vỡ ra như mảnh xác c.h.ế.t bong khỏi da thịt.

Những khi quá rảnh rỗi và chán nản, Từ Mục Hiến thường hay tìm một góc còn nguyên trên tủ, ấn mạnh đầu ngón tay cho lớp vỏ phồng lên bung ra, lộ ra phần gỗ thô ráp bên trong.

Lâu dần, trên tủ dường như mọc ra hàng chục... hàng trăm "con mắt gỗ", lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ông, âm thầm và dai dẳng như oán khí.

Ông đã sống trong căn hộ này được 9 năm.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 14: Chương 14



Tiền thuê vẫn chỉ 2.500 tệ một tháng, chưa từng tăng.

Chủ nhà dường như đã quên mất sự tồn tại của căn hộ, hoặc có thể thẻ ngân hàng thu tiền đã thất lạc đâu đó, chẳng ai còn để ý đến.

Nhưng Từ Mục Hiến chưa từng trễ hạn một ngày.

Bởi vì ông sợ.

Nếu chủ nhà nhận ra điều gì bất thường, quay lại đòi giá thị trường hơn 10.000 tệ mỗi tháng thì ông chỉ còn nước dọn ra ngoại ô mà sống.

Cho nên... càng ở lâu, ông càng không dám sửa sang gì.

Ông biết, chỉ cần mình bỏ tiền ra cải tạo, làm mới chỗ này thì sẽ lập tức có người tới đuổi ông đi. Mọi công sức, tiền bạc sẽ thành công cốc.

Thế nên, ông cứ thế mà ở. Đóng tiền thuê đúng hạn. Không động chạm gì đến ai.

Trong lòng, ông đã coi căn hộ này là của mình.

Ông cho một cô y tá trẻ thuê lại phòng ngủ phụ 3.000 tệ một tháng.

Cô ta thấy giá rẻ bất ngờ, lại nằm trong khu trung tâm, liền đồng ý dọn vào.

Nhưng gần đây, cô y tá được thăng chức làm y tá trưởng. Có tiền, có địa vị hơn, cô bắt đầu khó chịu với nơi ở cũ kỹ, bừa bộn và bẩn thỉu này, và bắt đầu chuẩn bị dọn đi.

Từ Mục Hiến không vui, nhưng vẫn đành cắn răng chấp nhận.

Ông lặng lẽ in quảng cáo bằng máy in công ty, đem dán ở vài nơi cách xa chỗ ở của mình để tránh bị hàng xóm phát hiện.

3.700 tệ một tháng.

Vị trí trung tâm. Có sân riêng.

Giá này như cho không. Chắc chắn sẽ có người thuê. Nếu may mắn, ông còn có thể dư được chút tiền... mua bao thuốc.

Tối hôm đó, sau khi dán xong tờ quảng cáo cuối cùng, tâm trạng ông khá tốt.

Ông bắt xe buýt về nhà. Không phải giờ cao điểm, trên xe khá vắng. Người ít, tiếng ồn của xe chạy át hết mọi thanh âm bên ngoài, chỉ còn tiếng rung khẽ của ghế và ánh đèn lạnh chiếu lướt qua mặt người.

Ông lên xe từ cửa sau, ngồi xuống ghế gần cửa.

Và rồi... ông thấy cô ấy.

Hàng ghế cuối. Một người phụ nữ tóc dài.

Trong ánh đèn mờ xanh chớp tắt, vóc dáng cô ta hiện ra nhòe nhoẹt nhưng... rõ ràng rất đẹp.

Mặc vest đen, váy dài ôm sát, thân hình cao gầy.

Không ngẩng đầu. Ngồi thẳng lưng, tĩnh lặng đến mức như thể không có hô hấp.

Ông thầm nghĩ có lẽ cô ta cũng là dân văn phòng, đi làm về muộn, cùng tuyến đường với ông. Cảm giác cô ấy quen quen, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Rồi ông liếc sang cửa xe, nhìn ánh đèn mờ chiếu lên cửa kính, và...

Sắc mặt ông từ từ tái đi.

Từ Mục Hiến không kìm được, quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia một lần nữa rồi mỉm cười lấy lòng.

Cô ta cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.

Một nụ gật đầu lễ phép, duyên dáng đủ để khiến trái tim ông đập “thình thịch” như có ai đó đang đ.ấ.m bốc ngay trong lồ ng ngực. Một cú móc trái từ thần Cupid.

Trước nay đi xe buýt, ông chưa từng gặp một người phụ nữ nào xinh đẹp đến vậy.

Tất nhiên, cô cháu gái sống trong cùng khu chung cư cũng rất xinh, thậm chí có nét như ngôi sao điện ảnh. Nhưng cô bé vẫn còn nhỏ, chưa đủ để khiến ông rung động theo cách này.

Còn người phụ nữ kia thì khác hẳn.

Đẹp một cách thành thục. Giỏi giang.

Son môi bóng lên như thủy tinh, phản chiếu ánh đèn mờ ảo. Bộ vest đen ôm sát người, vừa vặn đến từng chi tiết. Cô ta giống như kiểu phụ nữ ngồi trong xe hơi sang trọng, không phải kẻ sẽ chen chúc cùng ông trên chiếc xe buýt đầy bụi bặm này.

Ông muốn bắt chuyện. Nhưng lại ngại ngùng.

Ông ngó đồng hồ — 19 giờ 35 phút.

Thôi… để lần sau vậy. Lần sau gặp lại, bắt chuyện sẽ tự nhiên hơn, đỡ bị hiểu lầm là gã có ý đồ xấu.

Ông không hề hay biết lần gặp lại đó sẽ mở đầu cho một cơn ác mộng.

Hôm sau.

Ông vẫn tăng ca như thường lệ, chịu đựng đến khi sếp nở nụ cười khen ngợi rồi mới rời khỏi công ty.

19 giờ 30 phút, ông bước lên xe buýt.

Lần này ông đi từ cửa trước. Người trên xe vẫn vắng.

Và cô ấy vẫn ở đó.

Ngồi cuối xe. Mặc đúng bộ vest đen hôm qua.

Mái tóc dài che kín mặt, đầu hơi cúi như đang ngủ.

Từ Mục Hiến nuốt nước bọt. Gặp lại lần hai… là có duyên.

Lòng dũng cảm từ đâu đó bỗng dâng lên.

Dù sao, đời này ông đã quá quen với việc bị từ chối.

Ông chỉnh lại hơi thở, lặp đi lặp lại câu chào trong đầu như thể đang luyện tập, rồi xoay người lại.

“Cái đó… xin chào, lại gặp cô rồi…”

Ông giữ c.h.ặ.t t.a.y vịn để không lộ vẻ căng thẳng. Nếu cô ấy tỏ ra khó chịu, ông sẽ xin lỗi rồi rút lui ngay nhanh gọn, lịch sự, không phiền phức.

Nhưng...

Người phụ nữ kia không đáp lời. Vẫn cúi đầu. Vẫn mái tóc đen nhánh rũ xuống che khuôn mặt.

“A… cô đang ngủ ạ? Xin lỗi nhé…”

Từ Mục Hiến lúng túng. Ông chưa bao giờ giỏi bắt chuyện đặc biệt là với phụ nữ. Cảm giác nhục nhã bắt đầu dâng lên. Ông chuẩn bị quay người đi.

Nhưng rồi... xe buýt chạy ngang qua một con phố sáng đèn neon.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 15: Chương 15



Ánh sáng bên ngoài lấp lánh chiếu vào cửa kính. Mọi vật lung linh như đang bơi trong nước.

Và cũng lúc ấy Từ Mục Hiến c.h.ế.t sững.

Một dòng khí lạnh trào ngược trong mạch máu.

Cô ta không ngủ.

Cô ta đang nhìn ông.

Nhìn xuyên qua kẽ tóc.

Trong một khe hở nhỏ giữa những sợi tóc dài xõa xuống, Từ Mục Hiến thấy rõ — một con mắt lóe lên như lửa tàn.

Đỏ như máu.

Ánh sáng neon phản chiếu trong con ngươi khiến nó như phát sáng, lạnh lẽo, u ám, khát máu.

Ông đứng không vững.

Ông lùi lại theo phản xạ, bàn tay siết lấy tay vịn đến trắng bệch.

Người phụ nữ ấy bắt đầu ngẩng đầu lên.

Từ từ. Rất chậm.

Từng sợi tóc trượt xuống theo chuyển động đó, hé lộ hai con mắt đỏ rực, trừng trừng nhìn ông không chớp.

Một cái nhìn... không có lấy một tia cảm xúc của con người.

“Xin, xin… xin lỗi…”

Ông lắp bắp, lùi lại, gần như chạy trối c.h.ế.t về ghế đầu xe, toàn thân run rẩy.

Phía sau gáy tê dại như bị ai thổi một hơi lạnh.

Ánh mắt ấy vẫn đang dính chặt lấy ông.

Ông co người lại, ép sát vào cửa kính nhưng không nhịn được… quay đầu lại.

Lần này, bốn mắt chạm nhau.

Hai mắt đỏ như máu. Vẫn ở đó. Vẫn nhìn ông.

Không chớp. Không thay đổi. Không... rời đi.

Không có tình cảm. Chỉ có... rợn người đến sởn gai ốc.

Ánh mắt của người phụ nữ kia đỏ rực như máu, ánh lên tia sáng lạnh lẽo, vô cảm và... c.h.ế.t chóc.

Giờ phút này, Từ Mục Hiến thậm chí còn thấy hận chính cặp kính đang đeo trên mặt tại sao lại trong suốt đến vậy? Tại sao lại giúp ông thấy rõ đến thế?

“Cô ấy... cô ấy không phải... quỷ đấy chứ?”

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã khiến da đầu ông tê dại như bị kim châm.

Ông không dám quay đầu lại, nhưng mắt liếc nhanh khắp xe...

Mọi người vẫn bình thường.

Người thì dán mắt vào điện thoại.

Kẻ thì nhắm nghiền ngủ gật.

Có người ngáp dài. Có người gãi đầu. Có người nhắn tin.

Không ai… không một ai… nhận ra cô ta.

Chẳng lẽ… chỉ có mình mình thấy được cô ấy?

Toàn thân Từ Mục Hiến cứng đờ như bị đông cứng trong ngăn đá.

Đến trạm, ông lao xuống xe như bị ma đuổi.

Cô ta... không xuống.

Gió đêm táp vào mặt. Ông không dám quay đầu, cắm đầu chạy về chung cư.

Mãi cho đến khi trốn được vào căn hộ cũ kỹ, bụi bặm của mình, khóa ba lớp cửa, kéo kín rèm cửa ông mới thở hắt ra, như vừa vớt được mạng sống.

Lần đầu tiên trong đời, ông cảm thấy yêu quý cái ổ chó nát của mình đến thế.

Nếu cô y tá cũng có nhà, chắc sẽ khiến ông yên tâm hơn. Nhưng không may, hôm nay cô ta trực đêm, không về.

Không khí lạnh vẫn chưa tan đi.

Ông ngồi bệt dưới sàn nhà, thở d ốc. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Cô ta là ai? Người à? Hay... thứ gì khác?

Nhưng có một điều ông chắc chắn cô ta đang nhìn ông. Chết lặng. Không chớp mắt. Không rời đi.

Đêm đó, ông không ngủ nổi.

Khi ông chợp mắt, cơn ác mộng liền ập đến.

Cô ta đang ngồi trên giường ông. Ánh mắt đỏ như than hồng, không hề nhắm lại, nhìn ông chằm chằm trong bóng tối.

Hôm sau, ông lại bị sếp giữ lại tăng ca.

Không phải vì việc gì quan trọng.

Chẳng qua ông sếp ấy quyền lực nhỏ, không có đất dụng võ, nên hay kéo nhân viên ở lại chỉ để… kiểm tra mức độ ngoan ngoãn.

Tức đến buồn nôn. Nhưng ông vẫn phải chịu.

Và rồi... đồng hồ chỉ 19:30. Lại là chuyến xe đó.

Từ Mục Hiến cảm thấy dạ dày mình đang lộn ngược.

Tay chân lạnh ngắt. Tim đập nhanh, mồ hôi túa ra như trút.

Nhưng... ông vẫn lên xe.

Có thể… hôm nay cô ta không có ở đó.

Có thể… mọi chuyện chỉ là do ông quá căng thẳng, nhìn nhầm.

Có thể… chỉ cần không nhìn nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Giống như hồi đi học, không ôn bài gì mà vẫn hy vọng mình sẽ khoanh đúng tất cả câu trắc nghiệm.

Từ Mục Hiến đặt cược bằng chính thần kinh của mình.

Nhưng khi ông bước lên xe, ánh đèn mờ nhòe chiếu qua cửa kính...

Cô ta lại ở đó.

Ngồi đúng chỗ cũ. Mặc đúng bộ vest đen. Tóc dài phủ mặt.

Và lần này.

Cô ta đang nhìn thẳng vào ông.

Ánh mắt... đỏ như tro tàn vừa được thổi lên.

Ông thấy m.á.u trong người như biến thành bùn. Tất cả đông lại. Chảy chậm. Không truyền nổi nhiệt xuống tay chân.

Cứng đờ. Không bước nổi một bước.

“Này! Cậu bốn mắt kia!” — tài xế quát lớn từ cabin.

“Đứng đơ ra đấy làm gì hả? Có đi không?”

Tiếng quát đầy sinh khí ấy đột ngột kéo Từ Mục Hiến trở lại mặt đất.

Một luồng khí an toàn xộc thẳng vào phổi.

Lần đầu tiên trong đời, ông thấy một người lạ cáu gắt lại đáng yêu đến thế.

Tâm lý “có lẽ không sao đâu” lại trỗi dậy.

Từ Mục Hiến nghiến răng… bước thêm một bước.

Lái xe là một gã béo mập với ánh mắt đầy căng thẳng vì tan ca muộn thở phì ra một tiếng, rồi đóng cửa xe lại.

Từ Mục Hiến ngồi phịch xuống ghế đầu, sát buồng lái.

Cả người đông cứng, sống lưng cứng đờ như bị chèn nẹp.

Không dám quay đầu.

Không biết đã trôi qua bao lâu…
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 16: Chương 16



“Trạm tiếp theo: THPT Dân Lập Thánh Tâm. Xin chú ý cửa xe, không chen lấn xô đẩy khi lên xuống.”

Tiếng phát thanh vang lên đều đều, lạnh tanh.

Xe dừng. Cửa mở.

Chỉ có một người bước lên.

Một cô gái.

Mặc đồng phục màu đen, tóc buộc gọn thành búi nhỏ sau đầu.

Sườn mặt thanh tú, ngũ quan sắc nét như tượng khắc.

Nhỏ bé, mảnh khảnh như một đóa sen khép nụ trong giá lạnh.

Cô không quàng khăn. Không mặc áo ấm. Trời đang mưa.

Từ Mục Hiến lập tức nhận ra là cô bé ở khu chung cư nhà ông.

Thỉnh thoảng ông vẫn gặp vào buổi sáng sớm. Cô bé lễ phép, đi học sớm, dáng vẻ lúc nào cũng mệt mỏi như thể gánh cả kỳ thi đại học trên vai.

Giờ phút này, ông như vớ được cọng rơm cứu mạng.

Cô bé ngồi xuống ghế sau ghế lái, yên lặng.

Ông chần chừ. Rồi không nhịn được nữa.

Ôm chặt cặp da vào n.g.ự.c như thể tấm khiên, chạy sang phía cô, thấp giọng năn nỉ:

“Em gái, giúp tôi một việc được không? Em có thấy… ghế hàng cuối có người ngồi không?”

Cô gái hơi sững sờ. Quay đầu nhìn thoáng qua rồi nhẹ nhàng đáp:

“Cháu nghĩ là… không có ai cả…”

Từ Mục Hiến hoảng hốt quay đầu theo.

Và lần nữa bắt gặp đôi mắt đỏ m.á.u đó.

Cô ta… vẫn ngồi đó.

Không nhúc nhích. Vẫn mặc bộ vest đen. Vẫn trừng mắt nhìn ông chằm chằm.

Không phải là ảo giác...

Ông sợ đến mức suýt đứng không vững, giọng run run:

“Em… em thật sự không thấy ai sao? Rõ ràng có người phụ nữ đang ngồi ở đó mà!”

“Cô ấy còn đang nhìn chằm chằm vào tôi!”

“Chẳng lẽ em không nhìn thấy?!”

Bạch Nhược Linh hơi chột dạ cô vội lấy kính cận trong túi ra, đeo vào rồi liếc nhanh về phía cuối xe.

Chỉ một giây sau.

Mặt cô tái mét.

“Đúng rồi… có… có một người phụ nữ! Lúc nãy cháu không thấy… chắc do cô ấy mặc đồ đen, ngồi trong góc…”

“Nhưng bây giờ cô ấy đang nhìn về phía chúng ta! Cô ấy là ai vậy ạ?!”

Từ Mục Hiến thở phào một hơi không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay hoảng loạn hơn.

Ít nhất... không chỉ mình ông thấy cô ta.

“Tôi không quen. Tôi thề. Nhưng cô ấy cứ nhìn tôi suốt. Cảm giác… rất quái dị.”

Cô gái nhỏ nhẹ an ủi:

“Chắc là người bị vấn đề về thần kinh thôi ạ…”

Từ Mục Hiến chợt nhớ lại lần đầu tiên mình gặp cô ta.

Trang điểm tinh tế, son bóng phát sáng trong đêm.

Khuôn mặt đẹp, chỉ hơi mệt mỏi. Khi ông lên tiếng bắt chuyện, cô ta gật đầu mỉm cười.

Lúc đó hoàn toàn giống người bình thường.

Hay là... chỉ hôm đó cô ta còn là người?

Ông gật đầu, lặp lại như để tự trấn an:

“Đúng, đúng. Tôi cũng nghĩ vậy. Cô ta bị thần kinh. Nhưng mà em cũng phải cẩn thận đấy. Có khi cô ta theo cả em…”

Nhược Linh hơi run:

“Vâng… hay là, hay là mình gọi cảnh sát ạ? Nhỡ cô ta làm hại người thì sao?”

Từ Mục Hiến cười gượng, trong tiếng cười có mùi thất bại:

“Không sao. Dù sao tôi cũng là đàn ông mà…”

Cô nhìn ông, thấy tội nghiệp quá, bèn nói:

“Thế… chú ngồi ở đây luôn đi. Cháu cũng sắp đến nơi rồi, có thể xuống cùng nhau.”

“Chú?”

Từ Mục Hiến như bị ai tát một cú vào lòng tự trọng.

Ông bàng hoàng quay sang, lặp lại:

“Chú… nhìn già đến vậy sao?”

Nhược Linh hoảng hốt xua tay:

“Dạ, không phải… cháu… cháu chỉ… gọi quen miệng thôi ạ.”

Ông hậm hực nhưng vẫn không quên “vớt vát” chút tự tôn:

“Gọi là… đại ca cũng được.”

Nhược Linh bật cười khẽ:

“Vậy… gọi là anh Hiến nhé?”

Từ Mục Hiến gật đầu, như thể mình vừa giành lại một chút vị thế xã hội mong manh:

“Ừ. Gọi thế… nghe ổn hơn.”

Từ Mục Hiến cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn khi có Bạch Nhược Linh ngồi bên cạnh trò chuyện.

Khi xe đến khu chung cư Lâm Đường, ông mới biết cô bé học sinh này tên là Bạch Nhược Linh, là học sinh cấp ba. Thế là ông đẩy gọng kính, nghiêm túc nói với vẻ từng trải:

“Tuy hơi cực, nhưng em phải cố gắng lên. Nhớ chọn một chuyên ngành tốt... Đừng như tôi.”

Ông thở dài, rồi tiện tay quay đầu nhìn ra cửa kính. Trong màn mưa mờ mịt, người phụ nữ kia không đi theo.

Cả hai cùng thở phào.

Hai người che ô, bước về phía căn hộ trong ánh đèn vàng leo lét. Không khí mưa phùn khiến tiếng bước chân vang lên khẽ khàng.

“Anh Hiến, sao anh không thay cái cửa sổ bảo vệ ở nhà?”

Vấn đề này đã nằm trong đầu Bạch Nhược Linh từ rất lâu rồi.

Căn hộ cũ kỹ nhưng vị trí đắc địa, chỉ riêng cái khung sắt rỉ sét kia là trông vô cùng lạc lõng.

Từ Mục Hiến lúng túng một chút, rồi gãi đầu:

“Anh chỉ thuê thôi mà. Còn đang... tiết kiệm.”

(Có điều, số tiền tiết kiệm ấy chắc cũng chỉ đủ mua một cái… bệ xí mới trong căn hộ này.)

“À...” – Bạch Nhược Linh gật đầu.

“Vậy... anh có biết ông béo ở tầng 1 đối diện làm nghề gì không ạ? Cái ông to con, hay đứng hút thuốc ấy. Em thấy hơi... sợ ông ấy.”

Từ Mục Hiến nhớ lại, đáp:

“À, tên là Quan Chính Hạo. Nghe nói là người Đông Bắc, mở cửa hàng xe hơi. Còn sao lại vào tận đây thì anh cũng không rõ.”
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 17: Chương 17



“Cửa hàng xe hơi à...” – Cô khúc khích.

“Em còn tưởng... là xã hội đen chứ.”

Từ Mục Hiến ngẫm nghĩ, rồi cũng gật gù:

“Ờ thì... trông cũng giống thật. Nhưng làm kinh doanh mà, đôi khi cũng phải dữ dằn một chút mới sống được. Còn em thì sao, Nhược Linh?”

“Em là người thành phố Hoành Giang.”

“Ồ, người miền Bắc à? Sao lại chuyển xuống đây vậy?”

“Vì... mẹ em thuyên chuyển công tác.” – Cô vừa nói vừa mím môi, có vẻ hơi bối rối.

Cô không quen nói dối. Cũng không giỏi che giấu điều gì. Sự ngại ngùng thể hiện rõ trong ánh mắt và ngữ điệu.

Vừa trò chuyện, họ vừa bước lên tầng hai.

Tới nơi, Bạch Nhược Linh cúi đầu chào tạm biệt rồi tiếp tục đi lên tầng trên.

Khi gần đến tầng ba, một tiếng cãi vã vang lên chói tai từ căn hộ bên trái âm thanh rõ ràng xuyên qua cả lớp cửa gỗ cũ kỹ.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì cửa tầng ba bật mở, một người đàn ông trông như nhân viên văn phòng vội vã lao ra, mặt tái xanh.

Anh ta sững người khi bắt gặp Bạch Nhược Linh đang đứng ngay đầu cầu thang.

Khoảnh khắc đó, tiếng hét bên trong lại vang lên the thé, đầy oán hận:

“Anh cút đi! Hàn Nho, đồ khốn!”

“Cút cho khuất mắt tôi! Tôi đúng là mù mới lấy cái loại rác rưởi như anh!”

Tiếng hét the thé của người phụ nữ trên tầng ba vẫn còn văng vẳng bên tai, hòa lẫn với tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ trong nhà — khi ngắn, khi dài, khi nghẹn ngào như nấc... như một nỗi u uất bị kìm nén lâu ngày.

Người đàn ông kia vội vã đóng cửa lại, gương mặt thoáng hiện vẻ căng thẳng và thất bại.

Anh ta bước nhanh qua Bạch Nhược Linh như không thấy ai, ánh mắt tránh né, rồi đi xuống tầng với dáng vẻ bấn loạn.

Bạch Nhược Linh lặng người, cảm thấy có chút xấu hổ như thể vừa lỡ nghe được chuyện riêng của người khác. Cô rụt rè đi tiếp lên tầng, không dám nhìn lại.

Về đến nhà, căn hộ chìm trong một màu tối âm u. Cô đứng bên cửa, hít một hơi thật sâu, ánh mắt đảo khắp căn phòng vắng lặng.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng đèn đường hắt vào, nhuộm tường thành một màu xanh lạnh lẽo một sắc xanh khiến lòng người bất giác thấy rờn rợn.

Cô ghét bóng tối.

Ngay lập tức, cô bật đèn lên.

Ánh sáng vàng dịu trải rộng, xua tan lớp bóng đen bám trên các góc tường. Mọi thứ dường như lập tức ấm áp và có sức sống hơn.

Giờ vẫn còn sớm. Mẹ chưa về. Mà nếu hôm nay phải tăng ca, có lẽ mẹ cũng sẽ không về luôn.

Bạch Nhược Linh dựa lưng vào cửa, thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi một đợt sóng dữ. Ngón tay đang siết chặt cũng dần buông lỏng ra như cánh hoa hé nở trong cơn mưa mỏng.

Sau vài giây đứng yên, cô đặt cặp xuống rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Động tác của cô nhẹ nhàng, thuần thục: đập trứng vào bát, thái hành lá và rau mùi, thêm một ít xà lách cùng mấy con tôm nhỏ vào nồi mì đang sôi. Cô nêm vào chút muối, một ít giấm, rồi khuấy nhẹ.

Chỉ một lát sau, một bữa tối đơn giản nhưng đủ đầy đã hoàn tất.

Cô lấy điện thoại ra, chụp lại tô mì nghi ngút khói rồi gửi ảnh kèm tin nhắn cho mẹ:

[Mẹ, con về nhà rồi, đang ăn tối. Nhìn cũng ổn đúng không ạ?]

Tin nhắn mãi không có hồi âm.

Đến khi cô ăn xong, rửa sạch nồi niêu xoong chảo và ngồi xuống nghỉ, điện thoại mới rung lên.

Mẹ trả lời. Chỉ một icon like

Nhược Linh bật cười. Nhưng rồi nụ cười ấy nhanh chóng nhạt đi.

Cô nhẹ nhàng mím môi, thở dài khẽ khàng.

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Cô giật mình, tim đập mạnh, đứng bất động mất vài giây. Cô không biết nên giả vờ không có nhà, hay là đi ra xem thử.

Một giọng nam nhẹ nhàng, quen thuộc vang lên từ phía cửa chống trộm:

“Bạch Nhược Linh, là tớ. Tớ vừa mua nhiều điểm tâm lắm, tặng cậu một ít nhé.

Tớ để ở cửa cho cậu rồi.”

Sau đó là tiếng bước chân dần xa xuống tầng dưới.

Ơ...?

Nhược Linh lặng lẽ tiến tới cửa, áp mắt vào mắt mèo. Đèn hành lang vẫn sáng, nhưng hành lang đã trống không.

Cô nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại ở tầng 2.

Cô chần chừ giây lát, rồi mở cửa.

Trên tay nắm là một túi nilon trắng, buộc gọn gàng, sạch sẽ.

Bên trong là bánh bông lan nhân ruốc và vài viên mochi toàn là loại đóng gói cao cấp. Nhãn hiệu của một tiệm bánh ngọt nổi tiếng ở phố thương mại. Nghe nói nguyên liệu toàn là nhập khẩu, vị ngọt nhẹ, không gây ngán.

Cô cúi đầu nhìn túi bánh, trong lòng có chút ấm áp, cũng có chút khó hiểu.

Diệp Tinh Du... tại sao lại tốt với cô như vậy?

Rõ ràng mới chỉ gặp nhau vài lần trên đường đi học, cậu ấy lại đột nhiên tặng bánh cho cô...

Chẳng lẽ… có tẩm độc?

Bạch Nhược Linh bật cười vì chính sự đa nghi vô lý của mình. Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc túi, sau đó nuốt nước bọt.

Mở túi ra, cô lấy chiếc bánh bông lan nhân ruốc ra ăn trước. Miếng cắn đầu tiên đã khiến gương mặt cô hiện lên vẻ mãn nguyện không giấu được.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 18: Chương 18



Cô cảm thấy má mình bắt đầu nóng ran, như thể sắp bật cười đến nơi.

Cô lặng lẽ nghĩ: lần gặp Diệp Tinh Du lúc xuống tầng sáng nay… có thật là tình cờ?

Chẳng lẽ…

Cậu ấy đang theo đuổi mình?

Ý nghĩ vừa lóe lên, hình ảnh Diệp Tinh Du trong đầu cô càng rõ ràng và sống động.

Nhưng rồi, cô nhanh chóng lắc đầu phủ nhận. Không được tự mình đa tình. Cậu ấy đã nói rồi, là do mua nhiều, tiện tay chia cho thôi…

Cô ăn hết chiếc bánh bông lan, nhưng cảm giác thèm ăn vẫn còn. Thế là lại lấy thêm một chiếc mochi.

Thực ra, Bạch Nhược Linh là người có hơi tham ăn. Nhưng nhà cô không có điều kiện để thường xuyên mua những món ngon chỉ có thể thưởng thức một lần như vậy.

Đồ ăn vặt ăn xong là hết. Cô thà tiết kiệm tiền để mua thứ hữu dụng hơn.

Lần đầu tiên cô được ăn kẹo bơ cứng là từ đồng nghiệp của mẹ, khi họ chia kẹo trong giờ nghỉ. Mẹ cô đã không màng đến ánh mắt khó hiểu xung quanh, xin thêm hai viên mang về cho cô.

Ngày hôm đó, cô cảm giác như mình bước vào một thế giới khác. Ba viên kẹo nhỏ mà cô ăn suốt cả tháng trời, mỗi lần đều cẩn thận cắn thật chậm, như đang thưởng thức cả hạnh phúc.

Từ sau khi bố mẹ ly dị, mỗi tháng bố cô chỉ chu cấp 3000 tệ, còn nhấn mạnh sẽ không trợ cấp thêm sau khi cô tròn 18. Gần đây, ông ấy đã mấy tháng không gửi đồng nào. Gánh nặng đổ dồn lên vai mẹ cô.

Hai mẹ con đều có áp lực riêng, đều giấu đi phần khó khăn của mình để không làm phiền người còn lại.

Cuộc sống tất nhiên là khổ, nhưng đôi khi, trong lòng vẫn có thể nhen lên chút ngọt ngào.

Bạch Nhược Linh đang chuẩn bị một bất ngờ cho mẹ sắp đến sinh nhật mẹ, cô muốn tặng mẹ một chiếc áo khoác thật đẹp. Cô đã lặng lẽ tiết kiệm, muốn mua loại vải nhung lông cừu màu vàng be, kiểu dáng thanh lịch, không lỗi mốt, phù hợp cho mẹ mặc đi làm.

Sau khi ăn xong bánh, cô lấy sổ ra tính toán lại tiền tiêu vặt.

Dù vẫn còn thèm, cô cũng kiềm chế, cẩn thận gói lại phần còn lại và cho vào tủ lạnh để sáng mai mẹ về còn có thể ăn.

Vì được một niềm vui nhỏ lấp đầy, nên tâm trạng cô cũng trở nên tốt hơn. Cô mở sách vở ra, tiếp tục làm bài tập.

Thời gian trôi chậm rãi, trong căn nhà tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng nước nhỏ giọt từ vòi rửa.

Cho đến nửa đêm.

12 giờ.

Cô rửa mặt xong, vừa định đi ngủ thì—

Tạch.

Toàn bộ căn nhà đột nhiên chìm vào bóng tối.

Cúp điện rồi sao?

Cô vội cầm lấy điện thoại, định kiểm tra xem có phải tháng này quên đóng tiền điện không thì…

“Hu hu hu hu…”

Đúng lúc này, tiếng khóc yếu ớt của một người phụ nữ vang lên — như có như không...

Không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Ban đầu, Bạch Nhược Linh không mấy lo lắng. Cô nghĩ đó là tiếng người vợ trẻ ở tầng dưới đang khóc, có lẽ chồng cô ấy lại chưa về nhà...

Cô mở điện thoại lên kiểm tra. Đồng hồ đo điện vẫn báo còn đầy, khiến cô hơi ngạc nhiên. Không thể là hỏng bóng đèn được, vì tất cả đèn trong nhà đều không sáng.

Cô định gọi điện cho mẹ.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...”

“Hu hu hu hu...”

Trong bóng tối đặc quánh, tiếng khóc dường như càng lúc càng rõ ràng, thậm chí... quá rõ ràng.

Như thể—

“Hu hu hu hu...”

—Như thể người phụ nữ ấy đang khóc... trong chính căn nhà này.

Da đầu Bạch Nhược Linh tê rần. Ngay bên tai cô, vang lên một tiếng gọi vô cùng khẽ nhưng rõ mồn một: “Nhược Linh...”

Cô thậm chí còn cảm giác được hơi thở lạnh lẽo đang thổi lướt qua lông tơ trên vành tai mình!

“A—! A—!”

Cô hét lên từng tiếng, hoảng loạn ôm đầu như muốn xua đi tất cả, toàn thân run rẩy. Đúng lúc đó, điện thoại của cô "tinh tinh" một tiếng. Đèn trong nhà cũng sáng trở lại.

Có điện rồi?

Tiếng khóc cũng biến mất.

Bạch Nhược Linh mở mắt, trong lòng vẫn còn run sợ, ánh mắt dừng lại trên tin nhắn mới nhận được từ mẹ:

“Mẹ đang họp, sẽ về muộn một chút. Có chuyện gì thế?”

Phải mất một lúc lâu, ngón tay cứng đờ của cô mới chầm chậm gõ lại dòng tin:

“Không sao ạ. Con đi ngủ đây. Mẹ ngủ ngon.”

Nhắn xong, Bạch Nhược Linh bật khóc.

Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng như tấm khiên mỏng manh bảo vệ cô khỏi bóng tối và nỗi sợ hãi đang rình rập ngoài cửa sổ.

Cô tự nhủ bản thân vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra, nghẹn ngào và không thể ngăn lại.

Cô vội khóa hết cửa sổ, sau đó chạy vào bếp lấy một con d.a.o rồi trở về phòng, khóa trái cửa lại.

Dao đặt dưới gối, một tay cô vẫn giữ chặt lấy cán dao, như một chút cảm giác an toàn cuối cùng.

Trên đời này thật sự có quỷ sao?

Không thể nào...

Chắc chỉ là do bản thân học quá nhiều, mệt quá rồi thôi.

Mặc dù trong lòng vẫn còn sợ, cô vẫn không bật đèn sáng để tiết kiệm tiền điện. Chỉ mở chiếc đèn ngủ nhỏ đặt ở đầu giường, rồi chui vào chăn, run rẩy nhắm mắt ngủ.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 19: Chương 19



Sáng hôm sau.

Ánh nắng dịu dàng xuyên qua rèm cửa, nhuộm vàng cả căn phòng.

Âm thanh xe cộ, tiếng người nói chuyện vọng lên từ bên ngoài, khiến không khí trở nên ấm áp và yên bình đến lạ.

Bạch Nhược Linh tỉnh dậy, cảm giác như được cứu rỗi khỏi cơn ác mộng. Một đêm yên giấc.

Có lẽ... là do cô quá mệt mỏi, nên mới tưởng tượng rằng mình đã gặp phải ma quỷ.

Cô bật cười trước sự nhút nhát và những suy nghĩ vẩn vơ của mình, rồi mở cửa bước ra ngoài. Phòng mẹ vắng lặng, chỉ có bữa sáng đơn giản trên bàn. Chắc hẳn mẹ đã về muộn và đi sớm. Tờ giấy nhắn quen thuộc: "Nhược Linh, ăn sáng rồi đi học nhé!"

Cô mở tủ lạnh, mấy gói đồ ăn vặt vẫn còn nguyên. Cô thở dài, viết một tờ giấy dán lên cửa tủ: "Mẹ, trong tủ có đồ ăn vặt, mẹ nhớ ăn nha!"

Trước khi rời nhà, cô nhìn thấy chiếc ô trắng lẻ loi bên cửa, còn chiếc ô đen của mẹ đã biến mất. "Mẹ mang đi rồi quên?" - cô tự hỏi, rồi khóa cửa và chậm rãi xuống nhà. Diệp Tinh Du đang cúi người buộc dây giày trên bậc thềm.

Cô hơi căng thẳng, cất tiếng chào: "Chào buổi sáng..."

"Chào buổi sáng." - Chàng trai đứng thẳng dậy, nở nụ cười tươi rói. Khuôn mặt cậu giãn ra, ánh mắt rạng rỡ. Bình thường cậu lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, nhưng khi cười lại rất thu hút. Nhìn thấy cậu, Bạch Nhược Linh cảm thấy con đường đến trường bớt tẻ nhạt hơn.

Diệp Tinh Du sợ không khí im lặng nên vội nói: "Đi ra bến xe à?"

"Ừ..."

"Đi cùng nhau nhé?" - Cậu hỏi nhanh, không để cô kịp trả lời, rồi tiếp: "Bánh ngọt hôm qua ngon chứ?"

"Ngon lắm, tớ thích lắm." - Cô thành thật đáp.

"Vậy tớ mua thêm cho cậu..." - Cậu dừng lại, rồi nói chậm rãi: "Ý tớ là tớ cũng thấy ngon. Lần sau mua nhiều, tớ sẽ chia cho cậu."

Bạch Nhược Linh rụt cổ, gật đầu.

Trời đẹp nhưng gió lạnh, nhiệt độ chỉ khoảng 15 độ. Cô tiếc vì không mang khăn quàng cổ. Thấy cô co ro, Diệp Tinh Du cởi chiếc khăn len đen của mình, đưa cho cô:

"Cho cậu này, quàng cho ấm."

Cô giật mình: "Không cần đâu... Tớ không lạnh." - Mặt cô ửng hồng.

"Cứ quàng đi, đừng khách sáo." - Cậu nhét khăn vào tay cô.

Tim Bạch Nhược Linh đập nhanh, cầm lấy chiếc khăn. Đi được một đoạn, cô mới từ từ quàng lên cổ. Lớp len mềm mại, ấm áp, khiến cô cảm thấy dễ chịu.

Chiếc khăn của Diệp Tinh Du thoang thoảng mùi nước hoa nam tính, mùi trầm hương ấm áp và mùi thông mát lạnh. "Mùi hương này hợp với Diệp Tinh Du thật!" - Cô nghĩ thầm.

Diệp Tinh Du liếc nhìn cô, rồi cúi gằm mặt, tai đỏ ửng. Cậu im lặng, như đang chìm vào thế giới riêng.

Hai người không thân thiết nên không nói chuyện nhiều trên đường đến bến xe. Nhưng với những người xung quanh, việc họ đi cùng nhau đã là một thông báo ngầm.

Trên xe buýt, Bạch Nhược Linh cố ý giữ khoảng cách với Diệp Tinh Du. Cô không muốn những lời đồn thổi vô căn cứ tiếp tục lan truyền, cũng không muốn vô tình gây rắc rối cho cậu. Nhưng dù thế nào, vẻ đẹp của cô vẫn tỏa sáng giữa đám đông, thu hút mọi ánh nhìn. Ánh mắt Diệp Tinh Du "vô tình" lướt qua cô, rồi lại "vô tình" dừng lại. Khi cậu nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào cô quá lâu, thì đã quá muộn.

Đến lần thứ tư, ánh mắt hai người chạm nhau. Diệp Tinh Du vội vàng quay phắt mặt ra ngoài cửa sổ, động tác mạnh đến nỗi suýt trật cả cổ. Cơn đau khiến cậu không thể quay đầu lại được nữa.

Trong buổi tập bóng rổ buổi sáng, Diệp Tinh Du liên tục xoa cổ. "Dầu Dừa!" - một người bạn nhào tới, ôm lấy cổ cậu - "Sao cứ xoa cổ mãi thế? Tối qua rình mò ai nên bị vẹo cổ à?"

Cậu cười mắng: "Biến đi. Tối qua tao rình mò mày đấy."

"Ồ, vậy mày có bị choáng ngợp trước vẻ đẹp trai của tao không?"

Một đồng đội khác nghiêm túc hỏi: "Này, Dầu Dừa, tao nghe nói sáng nào mày cũng đi học cùng Bạch Nhược Linh à?"

Sân vận động bỗng im phăng phắc. Lớp 10 và lớp 2 tập luyện chung một sân, lúc này, lớp 2 đang dồn hết sự chú ý về phía họ. Những người khác nháy mắt ra hiệu, chờ đợi một tin tức chấn động. Chỉ có Hứa Bảo Nam là tái mặt, như thể vừa bị sét đánh trúng.

Diệp Tinh Du liếc nhìn bầu không khí kỳ lạ bên kia, rồi thản nhiên nói: "Nhà gần nhau, tình cờ gặp thôi."

"Này, chẳng lẽ hai người đang hẹn hò à?" - Một học sinh lớp 2 không nhịn được lên tiếng.

"Hả? Tao có nói thế à?"

Hứa Bảo Nam lạnh lùng cất lời: "Vậy là thế nào? Mày đang theo đuổi cậu ta à?"

"Đúng đấy!" - Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu thẳng thắn thừa nhận - "Tao thích cậu ấy, đang theo đuổi cậu ấy."

"Không được à?"

"Oa!" - Cả sân vận động ồ lên.

Hứa Bảo Nam nghiến răng, giọng nói đầy ẩn ý: "À, được chứ... Chỉ là, loại người như cậu ta..."

Diệp Tinh Du không chút khách khí, lớn tiếng nói từng chữ: "Chuyện theo đuổi này là tao tự nguyện. Tao sẽ không vì bị từ chối mà thẹn quá hóa giận, rồi bịa đặt nói xấu con gái. Làm người không thể vô liêm sỉ như thế được, đúng không?"
 
Back
Top Bottom