Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu

Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 30



37.

Trước khi vào, tôi đã hình dung ra rất nhiều tình huống, và lập ra các phương án phản công tương ứng.

Những năm tháng trong quân đội không phải là vô ích, ít nhất những người chúng tôi ra ngoài, khả năng phản ứng, các biện pháp ứng phó khẩn cấp đều là hàng đầu, nếu không cũng không thể chọn làm nghề bảo vệ.

Tình hình trong nhà thế nào tôi không biết, bây giờ gọi điện cho cậu chủ nhỏ để hỏi tình hình chắc chắn sẽ đánh động kẻ địch, tôi do dự một lát trước cửa, vừa sợ hành động hấp tấp của mình sẽ chọc giận những người bên trong, khiến họ làm ra chuyện gì bất lợi cho cậu chủ nhỏ, vừa sợ cậu chủ nhỏ đã bị thương, đang lo lắng chờ tôi giải cứu.

Cuối cùng, nỗi lo về tình huống thứ hai đã thôi thúc tôi quyết định, không do dự nữa, trực tiếp phá cửa xông vào. Giây phút trước khi đạp cửa, tôi còn đoán già đoán non tình hình bên trong, nhưng tôi không ngờ rằng, khi bước vào, lại là cảnh tượng như thế này.

Trước hết, tôi phải giải thích một chút về gia đình của cậu chủ nhỏ. Cậu ấy có một người ba như cái hình nộm, một người mẹ đã mất, ngoài ra, ông cụ nhà họ Thích, tức là ông nội của cậu chủ nhỏ, vẫn còn sống, chỉ là tôi chưa từng gặp, chỉ nghe cậu chủ nhỏ nhắc đến vài câu, nói rằng ông nội rất thương cậu ấy, cậu ấy không cần tiền sinh hoạt mà ba cho, mà luôn được ông nội chu cấp ăn mặc, sinh hoạt. Ông nội thậm chí từng vì cậu ấy mà muốn từ ba cậu, sau đó trực tiếp đuổi ông ấy ra khỏi nhà tổ.

Vì vậy, tình cảm giữa cậu chủ nhỏ và ông nội là tốt nhất. Ông nội đến thăm cậu ấy cũng là điều đương nhiên.

Nói lại chuyện chính, vừa bước vào cửa, tôi thấy trong phòng khách có người, lại là những bộ vest đen quen thuộc, dáng người thẳng tắp, lập tức nổi giận, không cần suy nghĩ gì liền quát lên: "Buông cậu ấy ra!"

Một tiếng quát đầy khí thế khiến tất cả mọi người cùng nhìn về phía tôi, trong chốc lát tôi cảm thấy mình như đang đứng giữa sân khấu. Chỉ là ánh mắt nhận được không phải là sự ngưỡng mộ của fan hâm mộ, mà là lời cảnh báo đầy ác ý.

Tôi nghĩ thầm: Tôi còn sợ các người sao? Đến cả đám đông như các người cũng không đủ sức đánh tôi đâu.

Nhưng khi nhìn quanh, tôi không thấy cậu chủ nhỏ trong phòng khách, mà lại thấy một ông lão tóc bạc phơ nhưng tinh thần minh mẫn đang bị mấy người đó vây quanh.

Đây lại là chiêu trò mới nào nữa đây? Cho rằng đổi sang một ông lão thì có thể lay động cậu chủ nhỏ, khiến cậu ấy ngoan ngoãn về nhà sao? Các người tưởng các người là ai?

Tôi đi đến với vẻ khinh thường, hỏi: "Mấy lần trước chưa đủ sao? Lần này các người lại muốn đưa Thanh Viễn đi đâu?"

"Còn cố tình chọn lúc tôi không ở nhà mà đến, là cho rằng đánh không lại nên sợ rồi phải không? Nhát gan như vậy mà còn ra tay gây chuyện, người thuê các người cũng thật là gan lớn."

Tôi liên tiếp bắn phá những lời chế giễu, khiến mấy tên mặc vest đen kia đến mức biểu cảm cứng đờ sắp nứt ra, họ cũng không đáp lại lời nào.

Miệng khá kín đấy.

Không còn cách nào khác, tôi đành chuyển hướng mũi nhọn về phía người đang ngồi, giọng điệu dịu đi một chút, dù sao khi đối mặt với người già cũng cần thể hiện thiện ý, nếu không làm họ sợ thì mang nghiệp lớn lắm.

Tôi gọi ông cụ: "Ông ơi, ai sai ông đến đây ạ?"

Đương nhiên, tôi cho rằng ông cụ là người mà ba cậu chủ nhỏ phái đến.

Nhưng ông cụ lại có vẻ ngơ ngác: "Ai sai tôi đến?"

Tôi giật mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là mời một ông lão không được tỉnh táo đến để đánh lừa sao? Hay là họ đã đưa cậu chủ nhỏ đi rồi, để lại mấy người này để trì hoãn thời gian của tôi?

Không được, tôi không thể cứ thế mà chờ đợi.

Tôi nóng lòng, cũng không cần khách khí nữa, thẳng thắn hỏi: "Ông đã đưa Thanh Viễn đi đâu rồi?"

Ông cụ có vẻ ngạc nhiên hơn cả tôi: "Tôi có đưa nó đi khi nào chứ?"

Tôi giữ bình tĩnh: "Ông không phải là..."

Chưa nói xong, phía sau truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc: "Quý Thiệu?"

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy cậu chủ nhỏ đang bưng ấm trà.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 31



38.

Nhìn thấy cậu chủ nhỏ, tôi lập tức chạy tới, quan sát cậu ấy từ trên xuống dưới, hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Cậu chủ nhỏ rất kỳ lạ: "Không sao cả, sao tôi lại có chuyện gì được?"

Tôi chỉ về phía đó: "Ông ấy không..."

"Không thế nào?" Cậu chủ nhỏ nhìn theo hướng tôi chỉ, ánh mắt chạm vào ánh mắt của người đó, trên mặt nở một nụ cười, là kiểu nụ cười mà trẻ con khi gặp người lớn mà mình yêu thương mới có.

Tôi ngây người.

Nghĩ thầm, tình tiết này hình như có chút không đúng.

Quả nhiên, tiếp theo, cậu chủ nhỏ liền gọi: "Ông nội."

Ông nội???

Là ông nội mà tôi đang nghĩ đến sao?

Tôi cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy người đó trên mặt nở một nụ cười hiền từ, rất hiền hậu gật đầu với cậu chủ nhỏ.

Tôi quay lại nhìn cậu chủ nhỏ: "Ông ấy... là ông nội của cậu à?"

Cậu chủ nhỏ gật đầu, vẻ mặt như thể tôi đang làm quá lên: "Ừ."

Tôi: "..."

Điều này khá là lúng túng.

Từ lúc bước vào cửa đến giờ, mọi hành động của tôi cứ tua đi tua lại trong đầu. Tôi đã nói chuyện với ông cụ Thích thế nào nhỉ?

“Giao ra đây!”

“Các người không được phép đưa cậu ấy đi!”…

Những lời đe dọa ngu xuẩn đó… lại thốt ra từ miệng tôi??? Lại còn là với ông nội của cậu chủ nhỏ???

Toàn thân tôi như bị dội một gáo nước đá từ trên đầu xuống, kiểu gáo vỡ luôn ấy, lạnh buốt đến tận xương tủy, tuyệt vọng đến mức muốn tìm một khe nứt nào đó chui xuống mà chôn mình.

Giờ hỏi thăm xem hiện giờ nhà hỏa táng còn chỗ trống không có kịp không nhỉ?

Tôi tự thiêu luôn đây.

Có lẽ vẻ mặt hóa đá của tôi quá rõ ràng, cậu chủ nhỏ bưng khay trà đi đến, liếc nhìn tôi hai cái rất với ánh mắt kiểu rất lạ lùng, đặt ấm và chén lên bàn trà, hỏi: “Sao thế?”

Sao thế cơ à? Tôi lại coi ông nội mà cậu ấy yêu quý nhất là kẻ xấu định bắt cóc cậu ấy, vừa về nhà chưa kịp làm rõ mọi chuyện đã lao vào hỏi người ta đòi người như một thằng nhóc đang tuổi trẻ trâu, giọng điệu như thể tám trăm năm chưa từng biết đến hai chữ “tôn trọng”, suýt nữa thì còn ra tay nữa chứ.

Nếu kể ra những chuyện đó…

Tôi mất hết can đảm để trả lời, chỉ muốn được chết cho rồi.

Chỉ tại lúc đó máu nóng lên đầu nên mới ngu ngốc như vậy, tự nghĩ lại cũng thấy mình quá khờ dại.

Vậy nên nói lại lần nữa, nhà hỏa táng đóng cửa lúc mấy giờ vậy? Có được chen hàng không?

Đợi mãi không thấy tôi trả lời, cậu chủ lại hỏi: “Hai người vừa rồi nói chuyện gì vậy?”

Đây cũng là một câu hỏi hiểm hóc.

Tôi quyết định giữ im lặng cho đến cùng, cố gắng che giấu sự hốt hoảng trong lòng.

Nhưng không ngờ, tôi không trả lời thì người kia – ông cụ Thích – lại lên tiếng.

Ông cụ tự rót cho mình một chén trà, cười hề hề kéo cậu chủ ngồi xuống bên cạnh mình, nói: “Không sao, chỉ nói chuyện phiếm thôi.”

Tôi thấy rõ ông cụ nhìn tôi qua người cậu chủ, nháy mắt một cái: “Phải không, Quý Thiệu?”

Cậu chủ nhỏ cũng nhìn tôi.

Dù lúc đó tôi đang bị những cơn núi lửa liên tục phun trào trong lòng tấn công đến mức sắp sụp đổ thần kinh, nhưng vẫn hiểu được ý ông cụ, nên ngoan ngoãn đáp: “Vâng, ông cụ Thích nói đúng ạ.”

Ông cụ cười, rồi tiếp tục nói chuyện với cậu chủ nhỏ.

Tôi không đoán được ý ông cụ là gì, là vì độ lượng nên không để ý đến sự xúc phạm của tôi? Hay là vì không muốn nổi giận trước mặt cậu chủ nhỏ nên định tính sổ sau?

Nhưng dù là trường hợp nào, tôi cũng phải chịu.

Ai bảo tôi nhất thời xúc động mà xúc phạm người ta chứ.

Nếu như ông nội cũng hay thù dai như cậu chủ nhỏ…

Giờ tôi chọn tự sát chắc cũng không kịp nữa rồi.

Tôi đành run rẩy đứng bên cạnh, cậu chủ nhỏ vẫy tay bảo tôi lại ngồi xuống, tôi liền ngồi xuống, nghe hai ông cháu họ nói chuyện ở khoảng cách gần, nở nụ cười gượng gạo, cho đến khi cậu chủ nhỏ bị gọi đi chỗ khác, ông cụ Thích thu lại nụ cười, gõ nhẹ vào thành chén, lại nhìn về phía tôi.

Tôi lập tức ngồi thẳng người, nghe thấy giọng ông cụ:

“Cháu là Quý Thiệu phải không?”

Tôi gật đầu.

Ông cụ từ tốn uống một ngụm trà, vẻ mặt thờ ơ nói: “Thanh Thanh rất thích cháu.”
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 32



39.

“Thanh Thanh rất thích cháu.”

Nghe ông cụ Thích dùng giọng điệu rất bình thản nói câu này, toàn thân tôi rùng mình.

Cậu chủ thích tôi? Thật hay giả vậy?

Là cậu ấy tự nói ra sao?

Tôi suýt nữa thì hỏi luôn rồi, nhưng chợt nhớ lại sự bất kính của mình đối với ông cụ lúc ban nãy, lại hoảng hốt mà thu lời lại.

“Lúc tôi nói chuyện với nó, nó có nhắc đến cháu, nhắc nhiều lần lắm, đây là chuyện chưa từng có, cho đến giờ, tôi chưa từng thấy nó nhắc đến người khác nhiều như vậy. Vì vậy tôi nghĩ, nó hẳn là rất thích cháu.”

Tôi hít sâu một hơi, không dám tin hỏi: “Thật sao?”

“Cháu nghĩ tôi lừa cháu làm gì?”

Tôi: “….”

Ông cụ Thích dường như không để tâm đến sự thất thố của tôi, tiếp tục nói:

“Cháu là người trong mấy năm nay ở bên cạnh nó lâu nhất. Những người khác hoặc là ngay cả mặt cũng không được gặp, hoặc là ở không được một ngày đã bị đuổi đi, hễ người mà ba nó thuê đến đều không được nó vừa mắt, cháu là người duy nhất.”

Tôi giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Vâng.” – Thực ra trong lòng đã hoa nở xuân về.

Đây có phải là đồng ý rồi không?

Điều này có nghĩa là tôi là người đặc biệt nhất trong lòng cậu chủ nhỏ đúng không?

Không ai khác, chỉ có mình tôi.

Ngay cả ông nội cũng nghĩ như vậy.

Tôi cảm thấy cuộc đời mình sắp viên mãn rồi, giờ chỉ còn thiếu việc tỏ tình để “đóng gói” cậu chủ nhỏ đi thôi.

Dĩ nhiên vẫn phải xin phép vị lão nhân đang ngồi trước mặt này đã.

Lòng tôi dâng trào như thuỷ triều đang dâng lên, nhưng bề ngoài tôi vẫn phải giữ im lặng, lắng nghe ông cụ nói hết lời.

Chỉ là ánh mắt đánh giá của ông cụ khiến tôi hơi rùng mình, cứ cảm thấy không được mấy thiện cảm, trông như… như thể tôi đã cướp đi báu vật của ông cụ vậy.

Nhưng khi thấy ông cụ thu lại ánh nhìn mà sắc mặt không thay đổi gì mấy, tôi lại nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm.

Ông cụ tiếp tục nói với tôi: “Thanh Thanh còn nhỏ, nhiều chuyện chưa hiểu, lại thêm mẹ nó mất sớm, ba nó… thôi không nói nữa. Tính tình lại bướng bỉnh, thật ra rất khó gần…”

Tôi vội lắc đầu: “Không khó đâu ạ, cậu chủ rất đáng yêu.”

Ông cụ khá ngạc nhiên nhìn tôi: “Nó chưa từng nổi giận với cháu à?”

Điều này thì… “Có ạ." Tôi thành thật gật đầu, nhưng lập tức phản bác: "Nhưng cháu đều xử lý được, tuổi nổi loạn mà, hơn nữa, cậu ấy giận cháu cũng không gây ra chuyện gì lớn, chỉ là trẻ con giận dỗi thôi, dỗ dành là được.”

Hơn nữa, cậu chủ dễ dỗ đến thế, tôi còn mong cậu ấy giận mình nhiều hơn nữa, để tôi có cơ hội dỗ dành, biết đâu dỗ nhiều lần, cậu ấy sẽ thành của tôi mất.

Câu sau tôi không dám nói ra.

Sợ ông cụ cầm gậy đánh tôi mất.

Tuy ông cụ trông không có vẻ gì là sẽ sử dụng bạo lực, nhưng dù sao tôi cũng đang định “đóng gói” cháu trai của ông cụ đi mà, thế nào cũng là tôi có lỗi.

Nghe xong lời tôi, ông cụ không nói gì, lại uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Nếu cháu không xử lý được, thì giờ cháu cũng không ngồi đây.”

Tôi gật đầu đồng ý.

“Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cháu." Ông cụ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ mặt nghiêm nghị: "Vì nó thích cháu, nên cháu phải đối xử tốt với nó, bảo vệ nó thật tốt. Bất kể gặp chuyện gì cũng phải đặt nó lên hàng đầu, không được bắt nạt nó, càng không được bỏ rơi nó, trừ phi nó không cần cháu nữa…”

Tôi bổ sung: “Dù cậu ấy có không cần cháu nữa, cháu cũng sẽ không rời đi.”

Ông cụ gật đầu tán thưởng, rồi lại trầm giọng nói: “Nếu một ngày nào đó tôi phát hiện ra cháu đối xử không tốt với nó, thì tự chịu hậu quả.”

Ông cụ có vẻ muốn nhấn mạnh điều gì đó, tôi nói sẽ không.

Tôi sẽ không bắt nạt cậu ấy, sẽ không rời bỏ cậu ấy, cho dù một ngày nào đó cậu ấy chán tôi, tôi vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ cậu ấy. Đó là trách nhiệm của tôi, vượt ngoài phạm vi công việc, là lời hứa của tôi với chính mình.

Tôi thích cậu ấy đến vậy, làm sao nỡ làm tổn thương cậu ấy được.

Ông cụ gật đầu, coi như là kết thúc cuộc nói chuyện “thân mật” này: “Cháu tốt nhất nên nhớ những lời mình nói hôm nay.”

Tôi: “Vâng ạ.”

Khi cậu chủ nhỏ trở về, cả hai chúng tôi đều im lặng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khiến cậu chủ nhỏ tò mò nhìn ngó xung quanh mãi, cuối cùng đợi ông cụ đi rồi, có lẽ không nhịn được nữa, kéo vạt áo tôi hỏi:

“Anh và ông nội nói gì vậy?”

Tôi quanh co: “Không nói gì cả.”

Cậu chủ nhỏ: “Không thể nào, lâu như vậy, làm sao không nói gì được.”

Tôi: “Thật sự không có gì, ồ, đúng rồi…”

“Gì gì?” Cậu ấy sốt ruột hỏi.

Tôi mỉm cười: “…Ông cụ nói với tôi, cậu chủ nhỏ rất thích tôi.”

Cậu chủ nhỏ: “…”

Tôi hỏi lại: “Thật không?”

Cậu chủ nhỏ lập tức nhảy ra khỏi bên cạnh tôi, như một con mèo bị giẫm đuôi: “Tôi không nói thế!”

Tôi: “Thật sự không nói sao?”

Cậu chủ nhỏ từ chối trả lời câu hỏi này, quay người bỏ đi, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng điển trai và vành tai đỏ ửng.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 33



40.

Tôi tin lời ông cụ Thích nói, ông cụ bảo cậu chủ nhỏ thích tôi, vậy chắc chắn cậu chủ nhỏ thích tôi rồi.

Là loại thích nào thì tôi không lo.

Dù là bạn bè, người nhà hay bất cứ thứ gì khác, chỉ cần cậu ấy thích tôi là đủ.

Chỉ cần cậu ấy đáp lại, dù chỉ một chút thôi, tôi cũng có thể dựa vào chút ít đó mà nỗ lực hơn nữa để tiến về phía cậu ấy.

Một trăm điểm, cậu ấy cho một điểm thôi cũng được, tôi tự mình có thể bù đủ chín mươi chín điểm còn lại.

Dĩ nhiên, nếu cậu ấy cho nhiều hơn, tôi cũng nhận hết.

Và vô cùng vinh hạnh.

Tết này cậu ấy vẫn về nhà ông nội, tôi không tiện đi theo, chỉ có thể giúp cậu ấy thu dọn đồ đạc, tiễn đến cửa.

Cậu ấy thấy tôi có vẻ không vui, hỏi sao vậy.

Tôi nửa thật nửa giả, nói đùa: “Vì không nỡ xa cậu chủ.”

Cậu ấy: “Chỉ vài ngày thôi mà.”

Tôi: “Một ngày không gặp như cách ba thu, vài ngày là mấy ba thu, cộng lại cũng hơn mười mấy năm rồi, lâu lắm đó!”

“……”

Cậu chủ bị giọng điệu cường điệu và lời nói linh tinh của tôi làm cho hết nói nổi, trợn mắt lên nhìn tôi, tôi làm bộ vô tội: “——Làm sao mà nỡ được chứ?”

Kỹ năng nói láo của tôi đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, độ dày mặt cũng phi thường xuất chúng, trong tình huống này vẫn có thể chịu đựng ánh mắt cạn lời của cậu ấy mà kéo tay áo cậu ấy.

Cậu chủ không nhúc nhích, hỏi tôi: “Làm gì vậy?”

Tôi: “Sắp phải chia tay rồi, cậu chủ ôm tôi một cái được không?”

“……”

Tôi: “Chỉ một cái thôi, một cái thôi, coi như là kỷ niệm mấy ngày nay, được không?”

Cậu chủ nhìn tôi, như đang suy nghĩ gì đó, tôi nhìn cậu ấy chằm chằm.

Một lúc lâu sau, cậu ấy có vẻ miễn cưỡng nhúc nhích, quay người lại, đối diện với tôi, giơ một ngón tay lên: “Chỉ một cái thôi.”

Tôi: “Được!”

Lời vừa dứt tôi đã lao tới, như hổ đói vồ mồi, ôm cậu ấy vào lòng, ôm thật chặt, vùi mặt vào cổ và vai cậu ấy, nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng này, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Lúc này mà cho tôi cái đuôi, tôi có thể vểnh nó lên tận trời.

Tôi chỉ nói một cái thôi, không nói bao lâu, vì vậy cái ôm này dưới sự vô tình dung túng của cậu ấy và sự cố ý bỏ qua của tôi đã kéo dài rất lâu, cho đến khi cậu ấy cảm thấy không ổn bắt đầu đẩy tôi ra —— thật ra tôi cũng không muốn buông tay.

“Quý Thiệu." Tôi nghe thấy giọng cậu ấy vang lên bên tai, hơi có vẻ nghiến răng, cậu ấy hỏi tôi: "Không phải đã nói tốt chỉ một cái thôi sao?”

Tôi ôm cậu ấy như ôm một con búp bê lớn, mềm mại và nhỏ nhắn, chiều cao cũng vừa đủ để che khuất hoàn toàn, trong lòng đang đắc ý, nghe thấy câu hỏi này, không cần suy nghĩ liền đáp: “Đúng vậy.”

Cậu chủ nhỏ: “Vậy bây giờ sao anh vẫn chưa buông tôi ra?”

Tôi: “Đã nói là một cái mà, bây giờ vẫn là một cái mà.”

Cậu chủ nhỏ: “……”

Tôi thêm dầu vào lửa: “Cũng không có quy định ‘một cái’ là bao lâu.”

Cậu chủ nhỏ: “……”

Tôi: “Cho nên ôm bao lâu cũng được đúng không?”

Cậu chủ nhỏ lúc này mới phản ứng lại, lạnh lùng nói: “Không được.”

Cậu ấy đẩy vai tôi: “Anh, bây giờ lập tức buông tôi ra!”

Tôi nghe ra mình hình như lại làm cậu ấy tức giận, lập tức buông tay lùi lại: “Được được, tôi buông tay, cậu đừng giận nhé.”

Cậu chủ nhỏ tức giận: “Tôi không giận!”

Tôi lập tức nhận lỗi: “Tôi sai rồi, tôi không nên được voi đòi tiên ôm lâu như vậy, cầu xin cậu chủ tha thứ cho tôi nha.”

Cậu chủ nhỏ: “Hừ!”

Tôi ôm chút hy vọng cuối cùng hỏi: “Vậy sau này tôi có còn được ôm cậu chủ không?”

Cậu chủ vừa mở cửa xuống xe, vừa quay lưng lại nói với tôi: “Không có cửa nữa đâu!”

Tôi: TAT
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 34



41.

Ba mẹ tôi đi du lịch trong dịp Tết, hai người đăng ký một tour du lịch, nói là muốn tận hưởng cuộc sống nghỉ hưu thật tốt.

Chỉ trong một đêm, họ đã bay sang bờ bên kia đại dương, hạ cánh xong mới nhắn tin báo cho tôi, bảo tôi không cần về nhà, tự chăm sóc bản thân cho tốt, họ chơi rất vui, không cần lo lắng.

Lúc đọc được tin nhắn thì tôi vừa đến cửa nhà.

Đọc xong tin nhắn, một mình xách vali đứng ở cửa không biết làm sao.

Hai người đi du lịch rồi? Còn tôi thì sao?

Hai người chơi rất vui? Còn tôi thì sao?

Đột nhiên tôi cảm thấy như mình bị cả thế giới bỏ rơi. Thật buồn quá.

Cậu chủ nhỏ không có mặt, ba mẹ lại đi du lịch nước ngoài, tôi thậm chí còn không có chìa khóa nhà của ba mẹ.

Dù nhìn từ góc độ nào thì cũng đều thật thảm hại, thê thảm khiến tôi không nỡ nhớ lại.

Cuối cùng, tôi đã ăn Tết ở nhà bạn, một chú cún độc thân và một chú cún độc thân khác mang theo nỗi buồn phiền mà tụ lại với nhau, không khí rất hòa hợp.

Tóm lại là—

Tất cả đều rất thảm.

Thảm hại theo nhiều nghĩa.

Toàn bộ thời gian Tết, tâm trạng của tôi như sau:

Ngày đầu tiên không có cậu chủ nhỏ, tôi nhớ cậu ấy

Ngày thứ hai không có cậu chủ nhỏ, tôi nhớ cậu ấy

Ngày thứ ba không có cậu chủ nhỏ, tôi nhớ cậu ấy, nhớ cậu ấy

……

Trước đây khi ở bên nhau không cảm thấy gì, khi chia xa tôi mới nhận ra, hóa ra không có cậu ấy thì những ngày đó thật khó chịu, mỗi ngày đều dài vô tận.

Bạn bè thấy tôi mệt mỏi như vậy, muốn cho tôi một cú đánh vào đầu.

Anh ấy hỏi tôi: “Con trai, chắc con bị con yêu quái nào đó hút hết sinh khí rồi phải không? Có muốn ba ba giúp con trừ tà không?”

Tôi tát mạnh vào mặt bạn mình: “Tôi sẽ dạy anh cách tôn trọng người lớn trước đã. Có ai lại nói chuyện với ba mình như vậy không??”

Tôi: “Còn có, anh mới bị hút hết sinh khí, chứ tôi thì chưa từng chạm vào người khác đâu đấy.”

Người bạn: “Vậy cái vẻ mặt như bị bỏ rơi kia của anh thì là cái gì?”

Tôi: “……”

Anh ấy miêu tả bổ sung: “Giống như Lão Vương bị hàng xóm vừa bị cướp vợ vậy.”

Tôi giật mình: “Lão Vương còn có thể bị hàng xóm cướp vợ?”

Người bạn: “Lão Vương là tên con chó hàng xóm nuôi.”

Tôi: “Ồ. Hàng xóm có sở thích khá đặc biệt nhỉ.”

Tôi chợt nhận ra: “Chờ đã... Anh đang so sánh tôi với cái gì vậy?”

Người bạn: “Tôi đi trước nhé!”

Ngày thứ bảy không có cậu chủ nhỏ ở bên, tôi thật sự không chịu nổi, lái xe đến nhà ông nội cậu ấy, đậu ở góc đường, định chờ cậu ấy ra rồi lén nhìn vài lần.

Nhưng có lẽ tôi thật sự hơi đen đuổi, đứng ở cửa từ bảy giờ sáng đến trưa mười hai giờ, ăn sáng xong, chơi game trên điện thoại mấy người, người đi ngang xe qua lại không biết bao nhiêu mà đếm, nhưng tôi chưa thấy được bóng dáng cậu chủ nhỏ.

Cuối cùng, khi tôi gần như ngủ gật thì nghe thấy ai đó gõ cửa xe. Tôi vui mừng trong lòng, còn tưởng là cậu chủ nhỏ, vội vàng nhìn ra ngoài.

Kết quả, khi hạ cửa kính xe thì phát hiện là một bảo vệ, giọng điệu nghiêm chỉnh nhắc nhở tôi: “Thưa ngài, ở đây không được đậu xe quá lâu, phiền ngài dời sang chỗ khác một chút được không ạ?”

Tôi mặt không biểu cảm: “Vâng. Xin lỗi đã làm phiền.”

Anh ta vung tay.

Nỗi thất vọng hiện rõ trên mặt tôi. Tôi chuyển xe đến chỗ anh ta chỉ, đầu đập vào vô-lăng, thở dài trong lòng:

Sao tôi lại xui xẻo như vậy?

Chẳng qua chỉ muốn gặp cậu ấy một lần, sao lại khó khăn đến thế?

Ngay khi tôi đang buồn bã, muốn lái xe đi thì cửa sổ xe lại bị gõ.

Cửa sổ bên lái đã hạ xuống một nửa. Tôi tưởng lần này lại là bảo vệ nên không thèm ngẩng đầu mặt mày mà nói: “Chẳng phải đã dời xe rồi sao? Còn đến làm gì nữa?”

Vừa dứt lời, một giọng nói quen thuộc và được tôi mong nhớ xuất hiện:

“Quý Thiệu?”
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 35



42.

Vừa nghe thấy giọng nói này, tôi giật mình ngồi dậy, không phải cậu chủ nhỏ đây sao?

Quả nhiên, quay đầu nhìn, người đang cúi xuống nhìn qua cửa sổ xe chính là cậu ấy.

Thật sự là “hết bóng tối rồi cũng sẽ thấy ánh sáng”.

Tôi vội vàng mở cửa xe, xuống xe, nghe thấy cậu ấy hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Nhưng tôi không để ý đến câu hỏi của cậu ấy, vừa xuống xe đã lao đến, giống như một chú chó to lớn lâu ngày không thấy chủ, dùng tay chân để quấn lấy cậu ấy.

Chênh lệch chiều cao và thân hình giúp tôi dễ dàng ôm cậu ấy vào lòng, cậu ấy không từ chối càng khiến tôi có thêm cơ hội. Tôi chôn mặt vào cổ cậu ấy, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào rất đặc trưng trên người cậu ấy, mọi sự lo lắng và khó chịu trong lòng tôi ngay lập tức tan biến.

Cậu ấy thích ăn đồ ngọt, bánh kem và trà sữa là không thể thiếu, sau một thời gian nỗ lực, tôi còn thành công dưỡng cho cậu ấy thói quen uống sữa mỗi sáng. Vì vậy, một mùi hương ngọt ngào hòa với vị sữa tự nhiên lan tỏa trên cơ thể cậu ấy. Giống như con người của cậu chủ nhỏ vậy, mềm mại và ngọt ngào, khiến người khác không thể cưỡng lại được.

Tôi ôm cậu ấy, thở dài một cách u uất.

Chưa gặp nhau còn dễ chịu, tối đa chỉ là thất vọng quay về, không đến nỗi quá buồn bã, tôi thậm chí còn lạc quan nghĩ sẵn nội dung sẽ gọi điện và nhắn tin cho cậu ấy khi về nhà, nhất định phải nói cho cậu ấy biết tôi nhớ cậu ấy đến mức nào.

Nhưng giờ khi thật sự gặp được cậu chủ nhỏ, tôi phát hiện bản thân không thể nói được câu nào, trong cổ họng như có một cục bông cản trở, cơ thể cũng lười biếng không muốn động đậy, chỉ muốn ôm chặt lấy cậu ấy như thế này mãi mãi.

Tôi nhận ra mình đã không thể rời xa cậu ấy được nữa.

Khi cảm giác cậu chủ nhỏ có ý định đẩy ra, tôi siết chặt cậu ấy, thì thầm bên tai cậu ấy: “Đừng động, cho tôi ôm một chút.”

Có lẽ do giọng nói khàn khàn của tôi khiến cậu chủ nhỏ hơi bất ngờ, bàn tay vốn đang đặt trên ngực tôi bỗng nới lỏng một chút và còn không chắc chắn hỏi: “Quý Thiệu, anh sao vậy?”

Tôi dịu dàng chạm má vào mặt cậu ấy: “Tôi nhớ cậu.”

Cậu chủ nhỏ lập tức im lặng. Tôi cảm nhận được phần da bên tai ấm lên khi chúng tôi gần nhau.

Tay tôi vòng ra sau lưng cậu ấy, tôi kiềm chế không nhúc nhích, cứ giữ tư thế này ôm thêm một lúc nữa, mới miễn cưỡng buông cậu ấy ra.

Khi vừa thả tay, tôi mới nhận ra hôm nay cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo hoodie và bên ngoài là một chiếc gile mỏng. Nhìn đẹp thật đấy, nhưng chẳng có tác dụng giữ ấm nào cả.

Phải chăng vì tôi không có ở đây nên cậu ấy mới ăn mặc đơn giản thế này?

Nhớ lại việc mình ôm một người mặc ít như thế đứng ở ngoài lâu như vậy, tôi thật sự muốn tự tặng mình một cú đấm. Nếu chẳng may làm cậu ấy bị ốm thì sao?

Không kịp nói gì, tôi đã ôm cậu chủ nhỏ lên. Cậu ấy hoảng sợ, theo phản xạ siết chặt cổ tôi: “Anh làm gì vậy?”

Tôi ôm cậu ấy đi vòng qua bên kia xe, mở cửa xe và đặt cậu ấy lên ghế: “Ngoài kia lạnh, cậu chủ mặc quá ít, tôi sợ cậu bị ốm.”

Cậu chủ nhỏ như mới tỉnh lại, vừa ngồi xuống ghế lập tức muốn ngồi dậy, nhìn thấy trán cậu ấy sắp chạm vào cửa xe, tôi nhanh trí đưa tay ra đỡ.

Ôi.

Cú va chạm này khá mạnh. Tôi nhăn mặt một chút, lập tức xoa xoa trán cậu ấy, hỏi: “Bị va vào hả? Có đau không?”

Có tay tôi đỡ lại, ngăn cản trán cậu ấy tiếp xúc trực tiếp với cửa, chắc chắn là không đau lắm, nhưng thấy phần trán cậu hơi ửng đỏ làm tôi cảm thấy đau lòng.

Cậu chủ nhỏ dường như nhận ra suy nghĩ của tôi, để cho tôi xoa xoa trán cậu ấy, đột nhiên nắm lấy tay tôi, hỏi: “Đau không?”

Tôi ngẩn người, động tác trên tay cũng dừng lại.

Cậu chủ nhỏ ngẩng đầu, dùng hai tay nắm lấy tay tôi, hỏi: “Anh có đau không?”

Tôi vô thức muốn lắc đầu, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của cậu ấy, không hiểu sao lại gật đầu: “Có hơi đau một chút.”

Cậu ấy lộ vẻ đã hiểu: “Đau thì nói đi, giả vờ gì chứ.”

Tôi: “…”

Tôi: “Đau lắm, cậu chủ có thể giúp tôi xoa một chút không?”

Cậu chủ nhỏ liếc nhìn tôi, im lặng.

Giận rồi sao?

Tôi chần chừ một chút, vừa định mở miệng thì hành động tiếp theo của cậu ấy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, đến mức tôi quên luôn cả cách nói chuyện.

Cậu chủ nhỏ cúi đầu, nâng tay tôi lên, rất nhẹ nhàng thổi thổi vào lòng bàn tay tôi vài cái.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 36



43.

Tôi là ai, tôi ở đâu, vừa xảy ra chuyện gì?

Chỉ thuận miệng đùa một câu mà lại bị tưởng là thật sao?

Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay, tôi thậm chí đã ngừng thở một chút.

Ánh mắt rơi vào nơi đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh sáng mùa đông ấm áp xuyên qua làn da trắng đến gần như trong suốt của cậu, những mạch máu xanh hiện rõ nơi thái dương, lan tỏa lên gò má trở thành sắc hồng nhạt, và đôi môi hơi cong lên như miệng của một chú mèo.

Thật sự là một đòn tâm lý.

Dễ thương đến mức không thể tha thứ.

Tôi run rẩy dùng một tay còn lại vỗ vỗ vào ngực, cố gắng làm dịu cảm xúc của mình, liên tục nhắc nhở bản thân rằng đây là nơi đông người, không thể làm những chuyện không đứng đắn.

Cũng may ý chí của tôi đủ kiên định, nhờ tưởng tượng ra những hậu quả có thể xảy ra nếu tôi làm điều gì đó không đúng mực mà dập tắt đi những suy nghĩ không lành mạnh.

Dù sao thì, không ai có thể thờ ơ khi nhìn thấy người mình thích có những hành động và biểu cảm như vậy mà.

Những tưởng tượng không thích hợp bị tôi ép buộc phải dập tắt, khi cậu chủ nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi đã trở lại trạng thái bình thường. Tôi cố gắng che giấu tất cả những cảm xúc không nên có, nhưng vẫn không dám chắc sắc mặt của mình có lộ ra sơ hở hay không, vì vậy tôi cố tình cười một cái.

Cậu ấy có vẻ không có gì không thoải mái, dường như không để ý đến sự hoảng loạn vừa rồi của tôi, chỉ vẫn nắm tay tôi, hỏi: “Còn đau không?”

Tôi cười tươi hơn: “Không đau nữa, cảm ơn cậu chủ.”

Cậu ấy mím môi, không nói thêm gì.

Tôi đang định nói thêm điều gì đó, thì bỗng nhận ra từ bàn tay bị cậu ấy nắm chặt truyền đến một chút lạnh lẽo.

Vừa rồi đắm chìm trong một cảm xúc khó hiểu, khiến cho hệ thống cảm giác của tôi chỉ tập trung vào hành động của cậu ấy, chỉ chú ý đến sự thật hiển nhiên rằng “cậu ấy thật sự quá đáng yêu”, mà không để ý đến tay cậu chủ nhỏ lại lạnh như vậy.

Cũng phải thôi, cậu ấy mặc ít, lại đứng bên ngoài với tôi lâu như vậy, giờ mà tay không lạnh thì thật lạ.

Chỉ trong chốc lát, mọi ý nghĩ mơ mộng đều tan biến.

Tôi tự trách mình một cái, vội vàng nắm chặt tay cậu ấy, hai tay cùng phối hợp, giữ chặt đôi tay đỏ ửng vì lạnh của cậu ấy: “Xin lỗi.”

Cậu ấy giãy giụa một chút: “Sao vậy?”

Tôi xoa xoa mu bàn tay cậu chủ nhỏ, giúp tay cậu ấy ấm lên nhanh hơn: “Là lỗi của tôi, khiến cậu đứng bên ngoài lâu như vậy, tay lạnh mới như thế này.”

Cậu chủ nhỏ cử động ngón tay: “... Không sao.”

Tôi nắm chặt hơn, cậu ấy không giãy ra được, đành thôi không động đậy nữa.

Một lúc sau, cậu ấy khẽ ho, ánh mắt nhìn về phía trước xe, giọng nói rất nhỏ hỏi: “Anh đến đây... thật ra là vì?”

Tôi: “Nhớ cậu?”

Cậu chủ nhỏ nhìn thẳng về phía trước, gật đầu nhưng cực kỳ khó nhận thấy.

Tôi nảy ra ý nghĩ xấu xa, cố tình nói: “Cậu đoán xem?”

Cậu chủ nhỏ: “...”

Cậu ấy đột ngột rút tay lại, mặt đỏ bừng — tức giận — hậm hực nói: “Tôi không thèm đoán!”

Nói xong lập tức muốn xuống xe.

Tôi nhận ra mình lại chọc giận người ta, vội vàng chặn cậu ấy lại, dùng lợi thế về hình thể chặn cửa xe, cậu ấy muốn đẩy tôi, nhưng bị tôi nắm chặt hai tay, bị buộc nghiêng người ép giữa ghế và cơ thể tôi, không thể động đậy.

Cậu ấy tức giận: “Buông tôi ra!”

Tôi điều chỉnh ghế ngồi lùi ra sau một chút, giảm bớt sự khó chịu của cậu ấy: “Không buông.”

Tôi thở dài, nói: “Cậu chủ, tôi biết mình sai rồi, vừa rồi chỉ là đùa với cậu thôi.”

Cậu ấy trừng mắt nhìn tôi.

Tôi bỏ đi vẻ mặt không đứng đắn vừa rồi, lộ ra một mặt thật hiếm hoi trước người khác, khổ sở cười nói: “Tôi thật sự là vì nhớ cậu, nên mới đến đây.”

“Tôi đã bảy ngày ba giờ hai mươi lăm phút không gặp cậu rồi." Tôi cẩn thận chạm nhẹ vào trán cậu ấy, giọng điệu tràn đầy nỗi nhớ: "Không thể chịu đựng được, chỉ muốn đến đây để nhìn cậu, đợi cậu đi về hoặc ra ngoài, tôi chỉ cần nhìn từ xa một cái, chỉ cần một cái thôi.”

“Nhưng tôi từ sáng đến giờ, tới tận bây giờ mới gặp được cậu.”

“Tôi không nên nói những lời đó, tôi xin lỗi cậu nhé.”

“Nhưng tôi thật sự rất nhớ cậu.”

Tôi nắm tay cậu ấy, nghiêm túc và vô cùng kiềm chế hôn nhẹ một cái: “Xin cậu hãy tin tôi.”

Cậu chủ nhỏ chớp mắt, rõ ràng đã không còn giận, vành tai còn hơi đỏ, khi tôi hỏi cậu ấy có khoẻ không, cậu ấy hừ một tiếng: “Lần sau không được nói như vậy nữa.”

Tôi: “Tuân lệnh.”

“Muốn gặp tôi." Khi nói câu này, cậu ấy có vẻ hơi ngại ngùng, yết hầu vô thức chuyển động một chút, rồi mới tiếp tục nói: "Sao không gọi cho tôi?”

Tôi lại thở dài, nhẹ nhàng nói: “Tôi sợ làm phiền cậu.”

Tôi: “Mỗi khi rảnh rỗi tôi đều muốn gọi cho cậu, thế thì cậu sẽ thấy phiền.”

Cậu chủ nhỏ: “Khi nào cậu rảnh?”

Tôi mỉm cười: “Cả ngày.”

Cậu chủ nhỏ: “...”

Cuối cùng tôi đã hẹn với cậu ấy, mỗi tối trước khi đi ngủ sẽ gọi điện một lần, tối đa nửa giờ, có thể mở hoặc không mở video tùy theo tâm trạng của cậu ấy. Tôi ôm cậu ấy lần nữa, khoác chiếc áo của mình lên người cậu ấy, dặn dò cậu ấy nhớ mặc ấm khi ra ngoài, rồi mới để cậu ấy rời đi.

Khi chia tay, cậu ấy đi được vài bước thì quay lại nói: “Quý Thiệu?”

Tôi: “Ừ?”

Cậu chủ nhỏ hít một hơi thật sâu: “Bái bai.” Nói xong liền chạy đi mất.

Tôi cảm thấy thật khó hiểu:?
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 37



44.

Năm mới vừa qua, sinh nhật của cậu chủ nhỏ sẽ đến ngay sau đó.

Cậu ấy vẫn đang ở nhà ông nội, sau khi được cho phép, mỗi tối lúc 8 giờ rưỡi tôi đều gọi điện cho cậu ấy, nói chuyện luyên thuyên, nghe giọng nói của cậu ấy, thỉnh thoảng trêu cậu ấy đến mức đỏ mặt, nghe thấy giọng nói ngượng ngùng bực bội từ đầu kia điện thoại truyền đến, tôi gần như không thể kiềm chế bản thân.

Không thể phủ nhận, tôi cố tình làm vậy.

Đôi khi, không nhìn thấy còn khiến người ta ngứa ngáy hơn là khi nhìn thấy nữa.

Nghe giọng cậu chủ nhỏ, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cậu ấy đang ngồi trên ghế sofa hoặc giường, tựa lưng vào, cầm điện thoại hoặc đeo tai nghe, vô tư trò chuyện với tôi. Còn cậu ấy bị những trò đùa của tôi làm cho ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan cố phản kháng, chính cậu ấy cũng không nhận ra vành tai mình đã đỏ bừng.

Cậu ấy không nhìn thấy được, nên không biết mình đáng yêu đến mức nào.

Nhưng tôi biết.

Những hình ảnh này cứ lẩn quẩn trong đầu tôi, khiến tôi vừa mắng mình vô liêm sỉ, vừa không thể ngăn mình muốn cậu ấy nói nhiều thêm vài câu, chửi mắng tôi cũng được, thậm chí chỉ cần cậu ấy còn ở đó, nghe thấy âm thanh nhịp thở đều đặn từ bên kia, tôi cũng cảm thấy yên tâm.

Nhưng làm như vậy cũng không phải lúc nào cũng suôn sẻ.

Có lần cậu chủ nhỏ bị tôi trêu quá mức, đã cúp điện thoại. Tôi chờ một phút, rồi gọi lại; cậu ấy lại cúp, tôi tiếp tục gọi. Sau ba lần, tôi đã chuyển sang nhắn tin và WeChat, gửi một biểu tượng cảm xúc kèm theo câu “Tôi sai rồi, cậu nghe điện thoại của tôi đi mà, cậu chủ nhỏ ơi." Cuối cùng cậu ấy cũng băn khoăn hồi âm một câu ngắn gọn: “Im miệng, đi ngủ.”

Tôi lập tức đáp: “Chúc ngủ ngon!”

Còn thêm một dấu chấm than.

Vô cùng trẻ con.

Nhưng cậu ấy lại rất thích điều này.

Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể học theo như vậy.

Buổi tối gọi điện trò chuyện với cậu ấy, ban ngày tôi dùng để xử lý công việc của công ty và chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu chủ nhỏ.

Cậu ấy thích xe máy. Tôi đã mua một chiếc và giao cho người bạn có hiểu biết về vấn đề này để độ lại. Tôi phụ trách chi tiền, yêu cầu chính chỉ có hai điều: một là an toàn, hai cũng phải an toàn. Bạn tôi cười châm chọc rằng tôi không dám lái thì đừng mua, tôi liếc qua nói: “Không phải mua cho tôi.”

“Vậy là mua cho ai?” Anh ta hứng thú hỏi.

Tôi: “Cho cục vàng nhà tôi.”

Anh ta: “……”

Tôi: “Cái gì cũng phải tốt nhất, an toàn nhất, anh tự xem mà làm, nhất định phải cho cục vàng của tôi một món quà thật hoàn hảo.”

Tôi: “Ôi cục vàng của tôi đáng yêu lắm, chỉ có cái tốt nhất mới xứng với cậu ấy thôi.”

Anh ta nói một cách lạnh lùng: “Quý Thiệu, nếu anh còn phát bệnh như vậy nữa, có tin tôi sẽ độ anh cùng với chiếc xe luôn không?”

Tôi khôn ngoan lựa chọn im lặng.

Ý tưởng này đã xuất hiện từ khi lần trước cậu ấy cưỡi xe máy của bạn tôi mà không chịu ngừng lại, nhưng lúc đó vì cậu ấy đột nhiên biến mất khiến tôi lo lắng hoảng cả lên, tôi chỉ chú tâm đến vấn đề an toàn của cậu ấy nên đã quên mất chuyện này.

Sau đó, trong một thời gian dài, tôi đã phải đấu trí với ba của cậu chủ nhỏ, lo lắng đến cực độ, còn phải đề phòng những suy nghĩ thầm kín của mình bị phát hiện. Tôi bận rộn đến mức đầu óc choáng váng, tự nhiên không còn thời gian làm nữa.

Nhưng giờ thì cơ hội đã đến.

Thời gian không có cậu ấy bên cạnh khiến tôi thấy những ngày dài như năm, nhưng cũng chỉ có như vậy mới cho tôi cơ hội để chuẩn bị một bất ngờ độc nhất vô nhị cho cậu ấy.

Chỉ cần nghĩ đến biểu cảm phấn khích của cậu ấy khi nhận được món quà này, tôi đã cảm thấy mãn nguyện không gì sánh bằng, như thể đã thấy khóe miệng cậu chủ nhỏ của mình nhếch lên, còn ra sức giả vờ thờ ơ kiêu hãnh, cùng với hình ảnh cậu thanh niên cưỡi xe máy nhanh như tia chớp lao đi trong gió.

Và tôi tặng cậu ấy chiếc xe máy, có lẽ sẽ khiến cậu ấy thích tôi thêm một chút.

Cho dù chỉ một chút, cũng đủ rồi.

Tất nhiên, nếu nhiều hơn một chút nữa tôi cũng không để ý lắm đâu.

Vội vàng lắm, cuối cùng chiếc xe cũng được độ xong vài ngày trước sinh nhật của cậu chủ nhỏ. Tôi đã nhờ bạn mình xác nhận, anh ta nói không có vấn đề gì, rồi tối hôm đó như thường lệ, tôi gọi điện hỏi cậu ấy khi nào có thể về.

Bên đó có tiếng xì xào một hồi, cậu ấy mới trả lời: “Ông nội bảo tôi ở nhà ông ăn sinh nhật, sinh nhật xong mới về.”

Vậy quà của tôi sẽ phải gửi thế nào đây?

Tôi nắm chặt điện thoại, nghe cậu ấy nói tiếp: “Thật ra ông nội còn muốn tổ chức tiệc, mời nhiều người cho vui, nhưng tôi không thích, nên thôi.”

Tôi nghe ra ẩn ý cậu ấy không nói thành lời, liền hỏi: “Vậy chỉ có người nhà cùng cậu ăn mừng sao?”

Cậu ấy: “Ừm.”

Tôi chợt nghĩ: “Vậy tôi có thể đi được không?”

Cậu ấy do dự hai giây: “Chắc là... có thể đấy.”

Tôi qua điện thoại “chụt” một tiếng: “Cảm ơn cậu chủ nhỏ!”

Cậu ấy bên đó dừng lại một lúc, rồi bỗng cúp điện thoại.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 38



45.

Vào sáng ngày sinh nhật của cậu ấy, tôi đã hồi hộp chờ đợi đến lúc tám giờ. Cậu chủ nhỏ vẫn chưa dậy, ông cụ Thích đang ở hoa viên dưới lầu uống trà. Tôi nán lại trò chuyện một lát, ánh mắt không ngừng lén nhìn lên, ông cụ nhìn ra, nói vài câu rồi thôi, vẫy tay bảo tôi cứ lên trên đi.

Tôi đáp: “Vâng ạ.” Sau đó lập tức chạy đi lên lầu.

Đi được nửa đường tôi mới nhớ là không biết cậu ấy ở phòng nào, quay lại bước xuống, vừa nhảy hai bậc cầu thang, thì thấy quản gia chậm rãi đi lại, rất lịch sự gật đầu dẫn tôi đến trước cửa một phòng trên lầu: “Phòng của cậu chủ nhỏ ở đây.”

Có lẽ vẻ mặt tôi hiện lên hai chữ mong đợi quá rõ ràng, quản gia do dự một chút, hỏi: “Có cần tôi gọi cậu ấy không?”

Tôi ngẩn ra, vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi tự vào, bác đi làm việc đi. Cảm ơn bác.”

Quản gia gật đầu, lui lại một bước, rồi quay đi.

Tôi đứng trước cửa, trước tiên điều chỉnh lại hơi thở, rồi nhẹ nhàng gõ hai cái lên cửa.

Không ai trả lời. Cậu ấy hẳn vẫn chưa tỉnh.

Tay nắm chặt tay nắm cửa rất lâu, tôi bỗng thấy do dự không biết có nên mở cửa vào không.

Nếu đánh thức cậu ấy thì sao?

… Nhưng thật sự rất muốn gặp cậu ấy.

Ngay khi tôi đang phân vân, tay nắm cửa bỗng nhiên xoay lại.

Tôi hoảng hốt, sau đó thấy cửa mở ra từ bên trong, lộ ra gương mặt có vẻ chưa tỉnh hẳn của cậu chủ nhỏ.

Cậu ấy có chút mơ màng, mặc bộ đồ ngủ hình thỏ bông, người vẫn đứng không vững, chân trần đứng trên thảm, dùng giọng mang chút ngái ngủ hỏi: “Có chuyện gì?”

Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy mặc bộ đồ ngủ này, bị dễ thương tới mức làm cho ngây người, trong phút chốc muốn vác cậu ấy về nhà.

Nhưng tôi nhớ đây là nhà của ông cụ Thích, không thể tùy tiện được.

Trong đầu tôi đang phân vân, cậu chủ nhỏ lắc lắc, có vẻ hơi không kiên nhẫn: “Anh á, nói đi!”

Tôi bừng tỉnh, bước tiến một bước, đỡ lấy cơ thể sắp ngã của cậu ấy: “Đến thăm cậu, chúc mừng sinh nhật!”

Cậu ấy mở mí mắt: “Lúc mười hai giờ đêm không phải đã chúc rồi sao?”

“Đêm là đêm, giờ là giờ, hôm nay cả ngày là sinh nhật của cậu, tôi có thể nói mãi luôn nè.”

Tôi bế cậu ấy lên, đi về phía chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, cậu chủ nhỏ có vẻ rất mệt, không chống cự, để cho tôi đặt cậu ấy lên giường, còn rất tự giác cuộn một vòng, dùng chăn quấn lấy mình, biến thành một chú gấu đang ngủ đông.

Tôi cũng ngồi xuống, nhìn cậu ấy cuộn mình quấn chăn, rồi lại cuộn lại gần tôi, mái tóc vốn mượt mà giờ trở nên rối bù, nhưng có một cảm giác đáng yêu khác, không nhịn được đưa tay sửa lại tóc cho cậu ấy.

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi một cái, từ trong chăn cuộn chặt đưa tay ôm lấy tay tôi, nhắm mắt cọ cọ hai cái, rồi lại ngủ tiếp.

Tôi cảm thấy cậu ấy có lẽ coi tôi như món đồ chơi ở đầu giường.

Nếu không sao có thể ngủ mà vẫn nắm tay tôi chứ? Tay của tôi có thể hơi to một chút, cậu ấy kéo hai lần nhưng không nhúc nhích được, hầm hực thở ra hai tiếng. Nhìn thấy cậu ấy sắp tỉnh dậy vì tư thế không thoải mái này, tôi vội vàng nằm xuống theo chiều ngang, nghiêng người để cậu ấy có thể rúc vào lòng tôi trong một tư thế thoải mái hơn.

Cậu ấy hài lòng, hai tay được giải phóng khỏi chăn, đặt lên người tôi, dường như đang xác nhận tôi sẽ không chạy trốn, rồi cả người tự nhiên treo lên người tôi, hơi thở dần dài ra.

Cảnh tượng này gợi tôi nhớ đến một lần cách đây vài tháng, tôi lặng lẽ nhìn gương mặt say ngủ của cậu ấy, không thể kiềm lòng đưa ánh mắt hướng về hàng mi của cậu chủ nhỏ. Lúc đó tôi không hề nghĩ rằng bây giờ mình lại thích cậu ấy đến vậy.

Sau đó, tôi đã làm một việc mà mình luôn muốn làm nhưng không có cơ hội:

Đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi mắt khép chặt của cậu chủ nhỏ.

Cảm giác thỏa mãn chợt tràn ngập trong lòng, tôi chỉ chạm nhẹ rồi rút về, nhịp tim mất tự nhiên đập liên hồi, vì vậy tôi đã không để ý rằng, khi tôi rời khỏi đôi mắt của cậu ấy, hàng mi cậu chủ nhỏ khẽ run lên hai cái.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 39



46.

Thông thường, việc hôn trộm thường vừa thú vị vừa có chút xấu hổ. Trong quá trình hưởng thụ niềm vui, thì khi đối diện với người ta lại mang cảm giác tội lỗi. Nhưng có lẽ do tôi đã quen với cảm giác đó qua nhiều năm, nên nụ hôn này cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, vẫn có thể thản nhiên ôm cậu chủ nhỏ cho đến khi cậu ấy tỉnh dậy, rồi theo bên cạnh cậu ấy cả ngày.

Nhưng không biết có phải do cảm giác sai hay không, tôi cảm thấy hành động của cậu chủ nhỏ trong ngày hôm đó có chút không tự nhiên. Cụ thể là, khi cậu ấy tỉnh dậy phát hiện mình nằm trong lòng tôi thì không nói một lời, sắc mặt đột nhiên đỏ lên trông rất đáng nghi. Tôi hỏi có chuyện gì thế, cậu ấy lập tức lăn một cái xuống giường, chạy vào phòng tắm với tốc độ nhanh như tên lửa, câu nói "chuyện gì" của tôi còn chưa kịp thốt ra, đã nghe thấy tiếng cửa đóng “đùng" một cái.

Chỉ có vậy thì thôi cũng không sao, chỉ cần cậu ấy không nổi cáu với tôi là tôi đã đủ cảm ơn trời đất rồi. Nhưng sau đó, suốt cả ngày, cậu ấy không hề nhìn tôi nhiều, điều này thì không bình thường.

Sau rất nhiều lần muốn thu hút sự chú ý của cậu chủ nhỏ mà bị cậu ấy cố tình lờ đi, tôi hít một hơi thật sâu, lặng lẽ ăn hết bánh, chờ cậu ấy ăn xong, sau đó chào ông cụ, nắm tay cậu ấy nói rằng tôi đã chuẩn bị một bất ngờ muốn dẫn cậu ấy đi xem. Tôi liền kéo cậu ấy đi.

Cậu chủ nhỏ không phản ứng kịp, bị tôi kéo ra ngoài còn tưởng rằng mình có thể phản kháng: "Đi đâu?"

Tôi không dùng sức mạnh nhiều, để cậu ấy dễ dàng thoát ra, sau đó lập tức bế ngang cậu chủ nhỏ lên: "Đến một nơi."

Tôi không ngừng bước đi, không cho phép từ chối, nhanh chóng bế cậu ấy lên xe: "Đến nơi thì sẽ biết."

Nói xong tôi cúi đầu nhìn cậu ấy, vừa vặn chạm vào đôi mắt của cậu ấy, ánh sáng lấp lánh như dải ngân hà thoáng qua trước mắt, cậu ấy lại chuyển ánh nhìn đi nơi khác.

Nhìn sắc mặt, dường như vẫn còn hơi hoảng loạn.

cậu chủ nhỏ không giỏi kiềm chế cảm xúc của mình, biểu hiện này thường chỉ ra rằng trong lòng cậu ấy chắc chắn đang giấu diếm điều gì đó?

Tôi nhướng mày.

Có vẻ như, có liên quan đến tôi?

Cộng thêm hành động bất thường của cậu ấy trong suốt cả ngày hôm đó, khiến tôi càng tò mò hơn - điều khiến cậu ấy không yên lòng và cố tình phớt lờ tôi rốt cuộc là gì?

Nhưng thấy cậu ấy cũng không có vẻ gì muốn nói thêm, có hỏi chắc cũng không hỏi ra được gì, tôi chỉ có thể tạm gác lại nghi vấn, dự định sau này sẽ hỏi lại sau.

Dù sao đi nữa, hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, món quà của tôi vẫn chưa được tặng, không thể để những chuyện khác làm ảnh hưởng đến tâm trạng được.

Hơn nữa, biết đâu khi cậu ấy nhìn thấy món quà của tôi, cảm động một chút, thì sẽ nói cho tôi biết ngay thì sao?

Nghĩ đến đây, tôi không còn trì hoãn, nhanh chóng lái xe đến nơi hẹn.

Cậu chủ nhỏ trong một ngày nhận được rất nhiều quà, mọi thành viên trong nhà họ Thích đều tặng quà, đủ loại hình dáng, có áo quần, giày dép, món ngọt tự làm, đồng hồ, v.v..., đơn giản có, đắt tiền có, tinh tế có, dù là gì, cậu ấy cũng nhận hết, còn vui mừng cảm ơn mỗi người, tối hôm cắt bánh, cậu ấy còn tự tay chia mỗi người một miếng.

Món quà của ông cụ Thích là một bộ áo giáp Iron Man phiên bản giới hạn. Khi được khui ra, cậu chủ nhỏ vui mừng không thôi, trong phút kích động, ôm chầm lấy ông cụ Thích và hôn một cái.

Tôi thấy cậu ấy vui, đương nhiên tôi cũng vui, nhưng lại không khỏi lén lút nghĩ, nếu cậu ấy thấy món quà của tôi thì sẽ thế nào nhỉ?

Có vui không?

Có ôm tôi không?

Có phấn khích đến mức hôn tôi không?

Tôi đã tưởng tượng ra nhiều khả năng, nhưng khi thực sự đối diện với tình huống này, phản ứng của cậu ấy lại không thuộc bất kỳ điều gì tôi đã dự đoán.

Chiếc xe máy mới tinh đã được độ lại đậu trước mặt, tôi đưa chìa khóa cho cậu chủ nhỏ, làm động tác phóng đại: "Chúc mừng sinh nhật."

Biểu cảm của cậu ấy là sự phấn khích bị kìm nén, nhưng mãi vẫn không nhận chìa khóa từ tay tôi.

Tôi hơi ngẩn ra, giải thích: "Đây là quà sinh nhật, thực ra đã suy nghĩ từ mấy tháng trước rồi, nhưng lúc đó không kịp chuẩn bị, gần đây mới chọn được. Hồi đó thấy cậu thích chiếc xe của bạn tôi, định trực tiếp mua lại, nhưng lại thấy xe cũ không tốt nên đã mua một chiếc mới, nhờ bạn tôi độ lại. Sao... không thích à?"

Trong lòng tôi hiếm khi cảm thấy hồi hộp, đang chuẩn bị nếu cậu ấy nói không thích thì sẽ lập tức phá xe, không ngờ cậu ấy quay lại đối diện tôi, miệng mở ra đóng vào vài lần, khó khăn phát ra âm thanh: "Không phải... tôi thích lắm."

Đây là lần đầu tiên cậu ấy thẳng thắn như vậy, nghe có vẻ tôi vẫn chưa quen, tôi chạm vào mũi mình: "Nếu thích thì chạy thử vài vòng nhé?"

Cậu chủ nhỏ đứng yên không nhúc nhích, một lúc lâu, tôi cuối cùng nhận ra có gì đó không đúng — mắt cậu ấy sao lại đỏ thế?

Chẳng lẽ bị cảm động đến khóc?

Tôi bị làm cho giật mình, vội vàng ôm lấy cậu ấy, hỏi: "Sao vậy?"

Tôi nói: "Tôi tặng quà là để làm cậu vui, sao lại khóc thế này?"

Cậu ấy cứng miệng nói: "Ai khóc?"

Nếu còn cãi lại tôi, thì chứng tỏ không có chuyện gì, tôi thở phào, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đề nghị dẫn cậu ấy lái xe đi dạo vài vòng.

Cậu chủ nhỏ không từ chối.

Đi xe trên đường vào buổi đêm thực sự khá hồi hộp, tôi chở cậu ấy phóng đi không mục đích, cố gắng xả hết những lo lắng và bực bội trong một ngày qua. Theo thời gian trôi qua, những cảm xúc đã xả dần dần bay xa, adrenaline khiến những suy nghĩ khác bùng lên trước mắt tôi.

Tại sao cậu ấy lại tránh mặt tôi?

Tại sao mặt lại đỏ?

Tại sao lại khóc?



Tôi thích cậu ấy, bao giờ thì có thể nói cho cậu ấy biết?

Trên đường về, tôi giảm tốc độ, để bản thân chìm đắm trong suy nghĩ, khi trở lại điểm xuất phát, tôi tháo mũ bảo hiểm, đối diện với gương mặt còn vương lại chút phiếm hồng và đôi mắt vẫn sáng ngời của cậu chủ nhỏ.

Cảm giác không trọng lượng lâu ngày quay trở lại chiếm lĩnh tâm trí tôi, tiếng gió rít bên tai bỗng dưng ngừng lại trong khoảnh khắc này, tôi còn chưa kịp nghĩ gì, cơ thể đã tự hành động.

"Thanh Thanh"

"Ừ?"

"Cậu lại đây một chút."

"Làm gì?"

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Chuyện gì?"

Cậu ấy bước lại gần.

Một giây im lặng.

Tôi nắm cằm cậu chủ nhỏ, môi không chút do dự áp vào.
 
Back
Top Bottom