Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu

Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 40



47.

Khoảnh khắc tôi hôn lên, cậu ấy rõ ràng là rất bất ngờ, cả người cứng đờ, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, biểu cảm hoàn toàn trống rỗng.

Khi hôn, tôi không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần bị hormone và dopamine làm cho đầu óc mơ màng, ý thức và cơ thể tách rời, cậu chủ nhỏ vừa lại gần, cơ thể bản năng lập tức kêu gào muốn gần gũi với cậu ấy.

Nhưng bản năng này không phải là không thể kiềm chế.

Tôi hoàn toàn có thể chọn như trước, kìm nén sự thôi thúc, cho mình vài giây để sắp xếp lại biểu cảm và cảm xúc, che giấu mọi sơ hở, cất giấu mọi tâm tư, rồi dùng thái độ như trước để đối xử với cậu ấy.

Nhưng tôi không làm vậy.

Tôi thậm chí không chuẩn bị kịch bản, cũng không dự đoán hậu quả, cứ thế mà không để lại một đường lui nào lao vào, dùng một nụ hôn, kết thúc mọi thứ tôi đã dày công xây dựng.

Tôi chưa kịp tỏ tình, đã mạnh bạo hôn lấy cậu chủ nhỏ.

Cho đến giờ, cậu chủ nhỏ chưa đánh tôi, không phải vì có tình cảm đặc biệt với tôi, mà chỉ vì cậu ấy vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Vì vậy, tiếp theo sẽ phải xem khả năng ứng biến của tôi.

Nếu ứng biến tốt, biết đâu có thể ôm được cậu chủ nhỏ về.

Nếu ứng biến không tốt, không chừng tôi sẽ bị cảnh sát bắt vì tội quấy rối.

Nhân lúc cậu ấy chưa kịp phản ứng, tôi nhanh chóng hôn vài cái, rồi tách môi ra, hai tay ôm lấy cậu ấy, trước tiên ngăn chặn khả năng cậu ấy chạy trốn, suy nghĩ một chút về từ ngữ, rồi nói: “Thanh Thanh, tôi muốn thành thật với em một chuyện.”

Ánh mắt cậu ấy hơi lơ đãng: “Hả?”

Tôi hít một hơi thật sâu, trước khi nói ra đã sửa đổi một chút, bảo anh: “Tôi thích một người.”

Cơ thể cậu ấy cứng lại: “... Ai?”

Tôi: “Cậu ấy tên là Thích Thanh Viễn.”

Cậu chủ nhỏ: “...”

Dù đây là lần đầu tiên tôi thổ lộ tình cảm với ai đó, nhưng dù những lời này đã lặp đi lặp lại trong đầu tôi vô số lần, khi thực sự nói ra, vẫn có chút lúng túng.

Nhưng đã nói ra rồi thì không có lý do gì để thu hồi lại.

Tôi nói: “Cậu ấy siêu siêu đẹp trai, đáng yêu nhất vũ trụ, dùng tất cả những từ ngữ tốt đẹp để miêu tả cậu ấy cũng không quá, trong mắt tôi, không ai có thể so sánh với cậu ấy cả.”

“Tính cách cũng rất tốt, có thể trong mắt người khác có chút khó gần, nhưng tôi nghĩ như vậy là vừa hay, người khác đều không dám lại gần, chỉ có tôi là có thể.”

“Lần đầu gặp mặt, cậu ấy không thích tôi chút nào, vì nghĩ tôi là người do ba cậu ấy cử đến để giám sát mình, còn đề nghị thi đấu bóng rổ với tôi, người thua sẽ phải đáp ứng yêu cầu của người thắng.”

“Cậu ấy muốn tôi đi. Nhưng tôi đã thắng.”

“Không ngờ cậu ấy lại thù dai, sau khi thua, tôi bị cậu ấy dẫm một cái.”

Âm thanh cười khẽ trầm thấp bên tai, tôi cố tình pha trò như vậy để tạo hiệu ứng hài hước, trong lòng cảm thấy thoải mái: “Đau đến nỗi tôi đi không vững suốt mười phút. Tiểu quỷ.”

Cậu chủ nhỏ phản bác: “Rõ ràng là anh khiêu khích trước!”

Tôi nhướng mày cười, nhắm mắt lại ôm lấy người trong lòng: “Đúng, đúng, đúng, là lỗi của tôi, đáng bị dẫm. Bây giờ có thể dẫm thêm một cái nữa cũng được.”

Nói rồi tôi lùi lại nửa bước, một chân đưa ra trước, ra hiệu cho cậu ấy dẫm.

Cậu chủ nhỏ: “...”

Tư thế này giữ trong vài giây, cậu ấy không có ý định dẫm, tôi tự mình thu chân lại, lại ôm lấy cậu chủ nhỏ, trong lúc cậu ấy vùng vẫy, tôi tiếp tục nói:

“Nhưng tôi thích tiểu quỷ đó lắm.”

Cậu ấy liền không động đậy, từ góc độ của tôi nhìn thấy vành tai cậu ấy có chút đỏ.

Tôi nhẹ nhàng chạm môi vào phần thịt mềm đó, độ nóng đó làm tôi ngạc nhiên, cậu ấy nhận ra hành động của tôi, vô thức co lại, nhưng lại đúng lúc rúc vào lòng tôi, khiến tôi có thể siết chặt cậu ấy, ôm chặt hơn.

“Tôi đã giữ được cậu ấy rồi.” Tôi thì thầm bên tai cậu chủ nhỏ.

Cậu ấy buông lỏng, có vẻ như không có ý định rời khỏi lòng tôi.

Tôi: “Tôi muốn hỏi cậu ấy một câu.”

Cậu chủ nhỏ ậm ừ: “Hỏi gì?”

“Tôi muốn hỏi em." Tôi hôn nhẹ lên trán cậu ấy: "Có muốn ở bên tôi không, hoặc đồng ý cho tôi theo đuổi em không?”

Cậu chủ nhỏ không nói gì.

Tôi cố tình trêu cậu ấy: “Em nghĩ cậu ấy sẽ trả lời thế nào?”

Cậu chủ nhỏ nhìn tôi một cái, nhanh chóng cúi đầu, phải một lúc lâu mới lên tiếng: “Tôi nghĩ—”

Tôi vô thức nín thở, cảm thấy khoảng cách giữa những lời nói của cậu ấy dài như hàng thế kỷ.

Có vẻ như cậu ấy đã suy nghĩ nghiêm túc trước khi đưa ra quyết định, trong giọng nói có chút không chắc chắn:

“—Tôi nghĩ cậu ấy, cậu ấy sẽ đồng ý… có lẽ thế.”

Tôi ngừng thở, nhịp tim đập như trống đánh, gần như không nghe rõ những lời tiếp theo của cậu ấy, trong lòng chỉ chú ý đến từ “đồng ý”.

Cậu chủ nhỏ nói cậu ấy đồng ý.

Kết quả tốt nhất mà tôi không dám nghĩ đến xảy ra ngay trước mắt, tôi gần như không thể tin đây là sự thật, phải mạnh tay bóp mình một cái mới nhận ra đây không phải ảo giác.

Cậu chủ nhỏ đồng ý!

Tôi phấn khích đến mức muốn ngay lập tức cưỡi xe lượn vòng quanh mười vòng.

Cân nhắc đến sự không ổn định của giao thông và các tai nạn khác, ý nghĩ này bị tôi kiềm chế lại.

Có lẽ do nhịp tim tôi quá mạnh, cậu chủ nhỏ chôn đầu vào ngực tôi, im lặng một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lên, vừa mở miệng đã nói một chữ: “Anh...”

Những lời còn lại bị tôi nuốt xuống.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 41



48.

Tính cả lần vừa rồi, đây là nụ hôn thứ hai giữa chúng tôi, cả hai đều không quen thuộc với việc này, chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyết mà hôn nhau, cẩn thận thử nghiệm theo những gì đã thấy trong những bộ phim truyền hình.

Tôi vẫn ổn, là một người trưởng thành đã xem qua nhiều phim ảnh, tôi cũng cơ bản hiểu rõ cách thức.

Nhưng cậu ấy rõ ràng còn nhiều bỡ ngỡ, thụ động đối diện với sự tấn công của tôi, không né tránh cũng không đáp lại. Nếu không phải tôi nhân lúc cậu ấy mở miệng mà hôn, có lẽ ngay cả môi cậu ấy cũng không thể mở ra.

Bàn tay cậu ấy vẫn treo lủng lẳng bên hông, nắm chặt thành nắm đấm, tôi cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể cậu ấy, vì vậy tôi trượt một tay xuống nắm lấy tay cậu chủ nhỏ, dùng chút sức lực xoa bóp trên mu bàn tay cậu ấy nhằm khiến cậu ấy phân tâm. Khi cậu ấy thả lỏng, tay tôi liền nhân cơ hội chui vào, nắm lấy mười ngón tay: “Thư giãn một chút, chỉ là một nụ hôn, tôi muốn hôn em, có được không?”

Cậu ấy lo lắng chớp chớp nhanh, hàng mi dài chớp chớp, dù có vẻ không hợp thời nhưng biểu cảm này khiến tôi liên tưởng đến một chú nai con hoảng sợ, cũng mở to đôi mắt, vẻ mặt ngơ ngác.

Nhưng cậu ấy còn dễ thương hơn nhiều.

Cậu chủ nhỏ đang từ từ hiểu ý nghĩa trong lời nói của tôi, tôi cũng không vội, chỉ đợi cậu ấy từ từ lấy lại tinh thần, trong quá trình đó, tôi thỉnh thoảng hôn nhẹ lên má cậu, nhìn thấy mặt cậu dần dần đỏ lên.

Một tiếng “được” gần như không nghe thấy thoát ra từ giữa môi, ngay khi cậu ấy đáp lời, tôi không kiềm chế được mà hôn ngay. Cậu ấy vẫn mở to mắt, tôi đưa tay che mắt cậu ấy: “Lúc này phải nhắm mắt lại.”

Cảm nhận được hàng mi của cậu chủ nhỏ nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay mình, tôi buông ra, cậu ấy đã ngoan ngoãn nhắm mắt, hàng mi căng thẳng run rẩy, nhưng vẫn nghe lời không mở mắt.

Tim tôi ngay lập tức mềm nhũn.

Khi nụ hôn kết thúc, trong mắt cậu ấy có hơi nước lờ mờ, gương mặt đỏ bừng, trông như không được tỉnh táo cho lắm, cậu ấy ngẩng đầu ngơ ngác nhìn tôi, vô thức chui vào lòng tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, gắng gượng kiềm chế cơn khát khao đang dâng trào trong lòng, ôm chặt cậu ấy, chờ cậu ấy bình tĩnh lại.

Khi cậu ấy không yên mà động đậy, dường như đã thoát khỏi cơn mơ màng, đang vùng vẫy muốn chui ra khỏi lồng ng.ực tôi.

Tôi không cản, chỉ chắp tay sau lưng cậu ấy rồi buông ra, sau đó chú ý đến vết nước ở khóe môi cậu ấy, dùng ngón cái lau đi.

Cậu ấy có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng vẫn cố gắng không động đậy, thể hiện vẻ điềm tĩnh, nhưng lại không thể giấu được, giống như con mèo nhà bạn tôi mỗi lần ăn cắp cá khô xong đều phải giả vờ không có gì mà quay đi.

Rõ ràng chỉ cần nhìn là có thể thấy rõ.

Nhưng vì quá dễ thương, không ai nỡ vạch trần.

Tôi đưa tay lên vai cậu chủ nhỏ, dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng m*n tr*n sau gáy cậu ấy, trán áp lên trán cậu ấy, giọng nói mềm mại, cảm giác rất thỏa mãn: “Thanh Thanh, tôi rất vui.”

Cậu ấy đã đồng ý quen tôi, trước khi hôm nay xảy ra, tôi còn xem đó là một sự kiện ngang tầm với việc một hành tinh va chạm với trái đất hoặc trên trời rơi xuống một cơn mưa tiền mặt. Vì cũng là điều hoang đường, khó tin.

Thậm chí theo tiêu chuẩn hiện hành, việc trước còn khó thực hiện hơn cả việc sau.

Dù sao trong vũ trụ không có gì là không thể xảy ra.

Nhưng cậu ấy thích tôi, là điều tôi mơ ước, cố gắng hết sức để có được, nhưng tôi cũng sâu sắc biết rằng điều đó rất khó xảy ra.

Vì vậy, khi nhận được phản hồi, tôi gần như phát điên vì vui sướng.

Không ai có thể giữ bình tĩnh trong tình huống này.

Cậu bé dễ thương nhất trên thế giới đang ở trong lồng ng.ực của tôi, kho báu lớn nhất bất ngờ rơi xuống đầu tôi, tôi vui đến mức hận không thể thông báo với tất cả mọi người trên thế giới.

Cậu chủ nhỏ hơi ngẩng đầu: “Vui… cái gì?”

Tôi cọ cọ trán cậu chủ nhỏ: “Em là của tôi rồi.”

Cậu ấy chậm rãi chớp mắt, tôi hôn lên mặt ấy: “Không được hối hận đâu đấy.”

“... Không hối hận." Cậu ấy cong ngón tay, liế.m môi như để chứng minh, đột nhiên nắm lấy cổ áo tôi, nhắm mắt hôn tôi một cái.

Lực độ và vị trí không đúng, nụ hôn này rơi vào khóe miệng tôi, tôi vừa cười, cậu ấy lập tức che miệng tôi lại, tức giận cảnh cáo: “Không được cười!”

Tôi giơ tay đầu hàng: “Không cười không cười.”

Có lẽ lời nói nghe không mấy đáng tin, cậu ấy suy nghĩ một chút, rồi đưa ra điều kiện “đe dọa”:

“Cười nữa thì không được hôn!”

Tôi lập tức ngừng cười, nghiêm túc như bức tượng người đàn ông suy tư ở quảng trường.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 42



49.

Sau khi sinh nhật xong, cậu chủ nhỏ ở nhà ông nội thêm hai ngày nữa rồi mới chuyển về.

Cuối cùng cũng không cần phải chịu đựng nỗi nhớ xa nhau nữa, tôi cũng nhanh chóng chuyển ra khỏi nhà bạn, trở về “căn nhà” chỉ có hai chúng tôi.

Lần đầu tiên yêu đương, chuyện này đối với cả hai chúng tôi đều là một trải nghiệm mới lạ, không biết nên làm gì, mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản năng.

Bản năng của tôi là —— luôn muốn gần gũi cậu ấy.

Thỉnh thoảng hôn cậu ấy, ôm cậu ấy, xem ti vi trên ghế sofa, chỗ rộng rãi bên cạnh không ngồi, nhất định phải ôm cậu ấy vào lòng, hai người ngồi chung một chỗ.

Khi chơi game, mỗi người một máy tính, trận đơn đầu tiên, cậu ấy không cho tôi ôm, sợ tôi nhìn thấy vị trí của cậu ấy, nhưng tự cậu ấy lại thỉnh thoảng liếc nhìn, bị tôi phát hiện lại làm như không có chuyện gì xảy ra quay trở lại, nhưng những suy nghĩ nhỏ nhặt đều hiện rõ trên mặt, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu, vì thế tôi mặc cả với cậu ấy: “Ôm một cái, tôi sẽ nói cho em biết vị trí ở đâu.”

Cậu chủ nhỏ chớp mắt, đột nhiên nghiêm túc: “Không được.”

Tôi: “Tại sao?”

Cậu chủ nhỏ: “Tôi muốn dựa vào thực lực đánh bại anh.”

Tôi: “…” Được rồi.

Cuối cùng trận chiến này kết thúc với sự thất bại nhẹ nhàng của tôi.

Cậu ấy nhướng mày với tôi: “Tôi thắng rồi!”

Tôi gật đầu, vẻ mặt trang nghiêm: “Đã thắng rồi thì phải có phần thưởng.”

Cậu chủ nhỏ: “Hả? Phần thưởng gì?”

Tôi với tốc độ nhanh như chớp lao tới, ôm lấy cậu ấy: “Thưởng cho em một cái ôm.”

Cậu chủ nhỏ: “…”

Lúc ăn cũng muốn ôm cậu ấy, tiếc là bị cậu chủ nhỏ thẳng thừng từ chối: “Không tiện.”

Tôi: “Tôi có thể đút cho em, rất tiện mà.”

Cậu chủ nhỏ lặng lẽ kéo ghế ra xa một chút: “Tôi tự ăn được.”

Cậu ấy kiên quyết như vậy, tôi đành phải thôi.

Từ khi ở bên cậu ấy, tôi cảm thấy mình như bị chứng thiếu thốn tiếp xúc da thịt vậy, không lúc nào là không muốn ở bên cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy là muốn giấu vào lòng, không kìm lòng được.

Trước khi chưa xác định quan hệ thì còn đỡ, vì không biết cậu ấy có cảm giác gì với mình, sợ nếu cậu ấy không thích mình, làm quá lên sẽ làm cậu ấy phiền, vì vậy tôi luôn cố gắng tiết chế bản thân, dù trong lòng gãi đầu gãi tai muốn chạm vào cậu ấy, cũng chỉ có thể kìm nén tám phần sức lực, nắm bắt chừng mực, nhẹ nhàng ôm cậu ấy.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Bây giờ tôi là bạn trai của cậu ấy, kiểu đã tỏ tình và được chấp nhận ấy.

Chức danh này đại diện cho việc tôi có thể làm nhiều việc trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ, và sẽ không bị cậu ấy ghét.

——Bởi vì cậu ấy cũng thích tôi.

Hơn nữa, chủ động cũng không phải là chuyện xấu.

Tôi có thể cảm nhận được cậu ấy cũng thích gần gũi tôi, khi tôi đến gần, ôm cậu ấy hoặc xin hôn hôn, cậu ấy tuy bề ngoài không có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự mong đợi và thỏa mãn. Tai cũng đỏ lên.

Đôi khi, khi tôi ôm cậu ấy và phân tâm xử lý công việc, vẫn có thể nhận thấy cơ thể cậu ấy đang điều chỉnh nhè nhẹ, sau đó chuyển sang tư thế thoải mái hơn để nằm trong lòng tôi.

Tất nhiên, khi tôi để ý đến, cậu ấy lại làm như không có chuyện gì xảy ra, tôi rất hợp tác, cũng giả vờ như mình không nhìn thấy gì, tiện tay ôm chặt hơn, hôn l*n đ*nh đầu cậu ấy.

Cậu ấy giống như một con thú non đang thận trọng thăm dò ở phần rìa thế giới bên ngoài, vì những trải nghiệm trước đây mà nghi ngờ về thế giới này, lại có hơi tình trong như đã mặt ngoài còn e, thụ động tiếp nhận mọi thứ, sẽ sợ hãi sẽ lùi bước, luôn cần người dẫn dắt mới có thể thoát khỏi xiềng xích.

Tôi rất may mắn, có thể trở thành người dẫn đường đó.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 43



50.

Ba của cậu chủ nhỏ sau đó đã đến tìm cậu ấy, nhưng lúc đó cậu ấy đi học, chỉ có mình tôi ở nhà.

Kể từ lần gặp nhau cuối cùng đã lâu rồi, ấn tượng về người đứng đầu dễ gần trong ký ức đã trở thành hình mẫu điển hình của người ba vô tình vô nghĩa.

Trên gương mặt người đàn ông trung niên đã hằn sâu nhiều nếp nhăn, từng cử chỉ đều toát lên vẻ già nua, nhưng ánh mắt và động tác lại mang một khí chất đặc biệt. Con trai ông ấy - cậu chủ nhỏ, có đường nét khuôn mặt không mấy giống ba, thậm chí còn đẹp trai hơn, đôi mắt cũng trong sáng hơn nhiều. Nhưng dù sao cũng là ba con, máu mủ ruột thịt vẫn là sợi dây liên kết, giọng nói của họ lại có nét tương đồng kỳ lạ. Khi ông ấy ngồi yên không nói năng gì, vẫn rất có uy lực.

Thành thật mà nói, tôi không có thiện cảm gì với ông ấy. Thời trẻ phong lưu đa tình không phải là sai, nhưng khi đã gánh vác trách nhiệm, có vợ có con rồi mà vẫn muốn “một nách hai em”, đến mức hại chết vợ, khiến cậu chủ nhỏ mất mẹ, căm hận ba mình. Đứa nhỏ ấy, sống trong hận thù mờ mịt suốt bao nhiêu năm. Chỉ riêng điều đó thôi, tôi đã muốn cho ông ấy một trận.

Tay tôi hơi ngứa ngáy, tôi vận động cổ tay, ngồi đối diện ông ấy, tạm thời kìm nén cơn giận dữ.

Khi lại đối mặt với ông ấy, nhìn gương mặt thản nhiên ấy, tôi thực sự hối hận vì đã cứu ông ấy.

Nhưng nghĩ lại, nếu không cứu ông ấy, có lẽ cả đời này tôi sẽ không gặp được cậu chủ nhỏ, lòng lại thoáng chút may mắn thoát chết.

“Thanh Viễn đâu?” Ông ấy hỏi.

Mấy người đi cùng ông ấy trước đó đã đến đây, bị tôi “thân thiện” đuổi về. Bây giờ thấy tôi, mấy khuôn mặt đơ cứng kia đồng loạt xuất hiện vết nứt, tôi có thể tưởng tượng ra ánh mắt kinh hoàng sau cặp kính râm của họ, không nhịn được cười:

“Thanh Thanh không có ở đây.”

Ông ấy cũng mỉm cười, khóe mắt hiện lên những nếp nhăn sâu đậm: “Hai người có mối quan hệ rất tốt. Có vẻ như việc tôi thuê anh đến đây là một quyết định đúng đắn.”

Dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là nhờ ông ấy mà tôi mới có thể ở bên cậu chủ nhỏ.

Tôi gật đầu: “Bảo vệ cậu ấy là vinh hạnh của tôi.”

Ông ấy gật đầu, xoay xoa chuỗi tràng hạt trong tay: “Với tính khí của nó, tôi còn tưởng anh sẽ không thể ở bên cạnh nó quá ba ngày.”

“Cậu ấy rất tốt.” Tôi phản bác.

“Nếu nó tốt——” Ông ấy vẫn không ngừng xoay chuỗi tràng hạt, ngẩng đầu ra hiệu, một người phía sau bước ra, run rẩy đặt một tập tài liệu lên trước mặt tôi, rồi nhanh chóng lùi lại, như thể chậm một bước sẽ bị con quái vật nào đó ăn thịt vậy.

Thấy vệ sĩ của mình sợ hãi như vậy, ông ấy bất ngờ ngước mắt lên.

Tôi cũng không ngờ mình lại để lại bóng ma tâm lý nặng nề như vậy cho người khác, nhưng không hề cảm thấy hối hận, ngược lại còn thấy rất sung sướng. Làm lại một lần nữa cũng được.

Nhưng rõ ràng ông ấy sẽ không cho tôi cơ hội đó.

Chỉ trong chớp mắt, ông ấy dường như không mấy hứng thú với chuyện này, chỉ vào tài liệu: “Tài liệu này, đợi Thanh Viễn về thì bảo nó ký vào.”

Giọng nói vẫn là giọng điệu ra lệnh quen thuộc, sắc mặt tôi lạnh đi: “Đây là tài liệu gì?”

Ông ấy bị tôi nhìn chằm chằm, không có ý định nói cho tôi biết: “Quà sinh nhật cho con trai tôi.”

Đây là cái gì? Bù đắp tình cảm muộn màng sao?

Tôi suýt nữa thì bật cười: “Sinh nhật cậu ấy đã qua hơn một tháng rồi, ông không thấy món quà này đến hơi muộn sao?”

“Sớm muộn không quan trọng." Ông ấy thản nhiên nói: "Chỉ cần đủ trọng lượng là được.”

Nhìn thấy sự mỉa mai trong mắt tôi, ông ấy dừng tay lại: “Tôi biết nó không muốn gặp tôi, cũng không muốn thừa nhận tôi là ba nó. Chuyện năm đó quả thật là lỗi của tôi, không bảo vệ được mẹ con họ, nó hận tôi là điều đương nhiên.”

“Tôi không cầu xin sự tha thứ của nó." Ông ấy tiếp tục xoay chuỗi tràng hạt: "Chỉ cần nó sống tốt là được.”

Ánh mắt sắc bén nhìn tôi từ trên xuống dưới, ông ấy dời tầm mắt, đôi vai căng cứng thả lỏng đôi chút, áp lực vô hình giảm bớt phần nào, vẻ mặt có vẻ hơi khó chịu, nhưng lại bất lực nói: “Chỉ cần nó thích, anh… cũng tạm được.”

Tôi: …

Loại cảm giác vi diệu như kiểu ba mẹ đến xem mặt con dâu này là sao đây? Cậu chủ nhỏ nào có muốn nhận ông ấy đâu!

Chưa đợi tôi lên tiếng, ông ấy ung dung đứng dậy: “Tôi có thể đảm bảo sẽ không cử người đến làm phiền nó nữa, chỉ cần nó ký những tài liệu này.”

Tôi cũng đứng dậy, dựa vào chiều cao để áp chế, không hề nhượng bộ: “Tôi cần phải biết đó là cái gì.”

Ông ấy ngẩng đầu nhìn tôi: “Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.”

Tôi: …

“Nó là con trai duy nhất của tôi, tất cả mọi thứ của tôi đều là của nó.”

Nói xong câu đó, ông ấy liền dẫn theo đám vệ sĩ chân tay run rẩy cùng nhau rời đi.

Tôi ngồi đợi cậu chủ nhỏ tan học, rồi vội vàng lấy chìa khóa lái xe đến đón cậu ấy về nhà.

Lên xe, cậu ấy như thường lệ được tôi hôn. Tôi hôn hơi mạnh, khi buông ra rồi thì môi cậu ấy hơi sưng.

Lau đi nước bọt trên môi cậu ấy, cậu chủ nhỏ mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn tôi, tôi không hiểu sao lại hơi áy náy, an ủi mà hôn nhẹ lên khóe môi cậu ấy, không dám quá đáng nữa: “Được rồi, về nhà thôi.”

Cậu ấy quay mặt đi, khoan dung tha thứ cho hành động bất thường của tôi: “Ừ.”

Tôi vẫn đang lo lắng không biết nên nói chuyện đó với cậu ấy thế nào.

Và suy nghĩ xem khả năng cậu chủ nhỏ không đuổi tôi đi là bao nhiêu.

Theo tính khí của cậu ấy, nếu biết tôi đã gặp ba cậu ấy và còn cho phép “món quà” đó ở lại, cậu ấy nhất định sẽ chia tay với tôi.

Chuông báo động của cuộc khủng hoảng tình cảm đầu đời vang lên, tôi ngồi không yên.

Xe vừa đến nhà, tôi bồn chồn cùng cậu ấy vào nhà.

Cậu chủ nhỏ có thói quen về nhà là lên phòng trước, thông thường, tôi sẽ cùng cậu ấy lên, tiện thể âu yếm nhau trong phòng ngủ.

Nhưng hôm nay thì khác.

Sau khi cậu ấy lên lầu, tôi xác nhận cậu ấy đã vào phòng và tạm thời sẽ không ra, liền nhanh chóng chạy đến ghế sofa, dọn dẹp những tập tài liệu trên bàn.

Bây giờ không thể để cậu ấy biết, tôi định thăm dò ý cậu ấy trước.

Tối ăn cơm, tôi vòng vo hỏi cậu ấy: “Thanh Thanh, nếu, tôi nói nếu, ba em… tặng em quà sinh nhật thì em sẽ xử lý thế nào?”

Động tác nhai của cậu ấy dừng lại, một bên má phồng lên, ánh mắt sắc bén hướng về tôi.

Tôi lập tức giơ tay thề son sắt: “Chỉ là giả sử thôi mà.”

Cậu ấy nhúc nhích môi, nói không rõ: “Không cần.”

Tôi định hỏi “không cần” cái gì, nhưng nhìn sắc mặt cậu ấy, đành phải im miệng.

Cậu ấy giận rồi.

Tôi khổ sở vô cùng.

Nhìn cậu ấy ăn xong rất nhanh, "rầm” một tiếng đặt bát xuống bàn, đứng dậy làm ghế kéo ra một tiếng dài trên sàn nhà, rồi không thèm nhìn tôi, quay người bỏ đi.

Tôi lập tức hoảng sợ.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 44: Hết



51.

Cậu ấy vừa đi, tim tôi liền thắt lại, thấy cậu ấy đi, tôi phản xạ có điều kiện đứng dậy theo, thân thể phản ứng nhanh hơn não bộ, vươn tay giữ cậu ấy lại: “Thanh Thanh!”

Cậu chủ nhỏ mặt không cảm xúc: “Buông tay.”

Đùa à, lúc này buông tay thì chẳng khác nào bị tuyên án tử hình.

Tôi không những không buông tay, mà còn tiến thêm một bước, kéo cậu ấy vào lòng, thành khẩn nhận lỗi: “Tôi sai rồi.”

Cậu ấy không hề lay động: “Buông tôi ra.”

Tôi tiếp tục nhận lỗi: “Tôi thật sự sai rồi. Không buông.”

Cân nhắc giữa việc giấu nhẹm và giả vờ thăm dò, tôi hít sâu một hơi, quyết định thành khẩn khai báo: “Tôi hỏi câu đó là vì, hôm nay ông ấy đến tìm tôi.”

Cơ thể trong lòng tôi cứng đờ rõ rệt.

Tôi bế cậu ấy lên, bất chấp sự giãy giụa, đi đến ghế sofa ngồi xuống, ép cậu ấy vào lòng, nhẹ nhàng hôn cậu ấy: “Trước tiên đừng giận, nghe tôi nói hết được không?”

Cậu chủ nhỏ cứng nhắc: “Không được.”

Tôi thở dài, kể lại mọi chuyện xảy ra chiều nay cho cậu ấy nghe chi tiết, khi nghe đến món quà sinh nhật đó, cậu chủ nhỏ khẽ hừ một tiếng: “Trễ hơn một tháng, món quà này đúng là kịp lúc.”

Tôi quan sát biểu cảm của cậu ấy, sợ hãi hỏi: “Vẫn còn giận à?”

Cậu ấy trừng mắt nhìn tôi: “Ai cho ông ấy vào?”

Tôi cúi đầu im lặng: “Tôi sai rồi.”

Rồi tôi lấy những tập tài liệu nhét dưới gầm bàn trà ra, nịnh nọt đưa cho cậu ấy: “Đồ đây này.”

Cậu ấy ghê tởm nhìn đống tài liệu đó, như thể đang nhìn thứ gì đó kinh tởm, thấy vậy, tôi lập tức hiểu ý mà ném đồ vào thùng rác: “Tôi sẽ xử lý ngay.”

Hậu quả của việc lấy những thứ đó ra là, cậu chủ nhỏ nhất định không cho tôi dùng bàn tay đó chạm vào cậu ấy, phải rửa tay bằng nước rửa tay đến bốn năm lần mới miễn cưỡng chấp nhận. Không những thế, quyền giúp cậu ấy sưởi ấm giường cũng bị tước đoạt, chỉ có thể ôm gối ôm chăn đi ngủ ở ghế sofa.

Thảm không tả nổi.

Tôi thề, cả đời này sẽ không bao giờ động vào bất cứ thứ gì của ông ấy đưa đến nữa.

Sợ xảy ra chuyện không hay, ngày hôm sau tôi đã suy nghĩ một hồi và kể lại chuyện này cho ông cụ Thích. Ông cụ bình tĩnh nói để ông xử lý chuyện này. Tôi yên tâm, chuyên tâm vào việc dỗ dành cậu chủ nhỏ.

Tôi đã áp dụng đủ mọi chiêu trò, phát huy hết khả năng bám riết, ngoại trừ việc trèo lên giường — cậu ấy không cho phép, làm như vậy chỉ càng khiến cậu ấy tức giận — cơ bản tôi đã làm đủ mọi thứ, mất gần nửa tháng, cuối cùng cũng đã thấy lại nụ cười của cậu ấy.

Tôi thở dài một hơi, mọi mệt mỏi trong những ngày qua vì cố gắng làm cậu ấy vui vẻ đều tan biến hết khi thấy nụ cười của cậu ấy, tôi dang tay ra, ôm chặt "báu vật" đã mất và tìm lại được vào lòng.

Cậu ấy nói với giọng lạnh lùng: “Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.”

Nếu không phải tôi nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt cậu ấy, có lẽ tôi đã bị lừa, nhưng ngay cả khi biết cậu ấy đang giả vờ mạnh miệng, tôi cũng chỉ có thể phối hợp hỏi: “Vậy em muốn tôi phải làm gì mới tha thứ cho tôi?”

Cậu ấy giữ vững vẻ lạnh lùng: “Không tha thứ.”

Tôi âu yếm hôn cậu ấy: “Tôi sai rồi, đảm bảo sẽ không có lần sau. Sau này em bảo tôi làm gì tôi sẽ làm nấy, nếu ông ấy lại đến tôi sẽ đuổi ông ấy đi ngay, có thể những thứ khác không làm được, nhưng tôi vẫn có thể đánh nhau thắng ông ấy.”

Cậu chủ nhỏ lạnh lùng nở một nụ cười: “Ông ấy có nhiều người lắm.”

Tôi nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu ấy: “Nhưng họ không bằng tôi.”

Cuối cùng cậu chủ nhỏ không giữ được vẻ lạnh lùng nữa, muốn nói gì đó, vừa mở miệng, tôi đã nhân cơ hội đó mà hôn cậu ấy, đầu lưỡi chạm nhau, ánh mắt lạnh lùng giả vờ trong mắt cậu ấy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự ửng hồng dần dần hiện lên trên gương mặt.

Kết thúc nụ hôn, mặt cậu ấy đỏ bừng, vẫn muốn duy trì hình tượng lạnh lùng của mình, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi biết cậu ấy đã mềm lòng, không còn e ngại gì nữa, cúi đầu nhìn vào mắt cậu ấy, trong đầu vô tình nghĩ, cậu chủ nhỏ dường như cao hơn một chút so với năm ngoái, nhưng vẫn không cao bằng tôi, khi hôn vẫn phải ngẩng đầu lên… chưa kịp suy nghĩ xong, tôi đã cảm thấy cổ áo mình bị kéo một cái.

Quay lại, cậu chủ nhỏ đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi vô thức muốn hôn cậu ấy thêm lần nữa, nhưng bị cậu ấy tránh đi, có vẻ không muốn hôn tôi nữa, trong lòng tôi hơi hoảng, nhưng không để lộ ra, cười hỏi: “Sao vậy?”

Cậu ấy kéo tôi xuống, không vui nói: “Anh cao quá.”

……

Tôi im lặng.

Suy nghĩ một hồi, tôi cúi người khi cậu ấy không để ý, trực tiếp bế cậu ấy lên, cậu ấy bất ngờ, lập tức ôm chặt cổ tôi, chân cũng được tôi đỡ vòng quanh hông của tôi.

Trong tư thế này, cậu ấy vừa vặn cao hơn tôi một chút.

Tôi ngước nhìn cậu ấy: “Như vậy không phải tốt hơn sao.”

Cậu chủ nhỏ sau khi vượt qua sự hoảng hốt ban đầu, mới hiểu ý tôi.

“Giờ tôi có thể hôn em chưa?” Tôi hỏi với giọng nghiêm túc.

Cậu chủ nhỏ chớp chớp mắt, từ góc nhìn này, cậu ấy có vẻ bối rối hơn bình thường, như một thiên thần lạc lối giữa thế gian, lại như một tiểu yêu tinh mới bước vào thế giới.

Trong mắt cậu ấy nhanh chóng xuất hiện những làn sóng, cậu ấy hơi cúi đầu, tôi nhanh chóng chớp lấy cơ hội, bắt lấy môi cậu ấy, trao nhau một nụ hôn khác.

Cậu ấy rất thích tư thế này, tôi không vội đặt cậu ấy xuống, để cậu ấy từ góc nhìn mới mẻ này quan sát tôi, tận hưởng lợi ích của việc nhìn từ trên cao, thỉnh thoảng lại vuốt tóc tôi, thỉnh thoảng lại chạm vào giữa trán tôi.

Khi cậu ấy chơi đủ, tôi một tay đỡ cậu ấy, tay còn lại nắm lấy bàn tay đang quậy phá của cậu ấy, nhẹ nhàng cắn một cái.

Cậu chủ nhỏ định nhảy lên, tôi cười khổ không biết làm sao mà giữ cậu ấy lại, tránh cho cậu ấy mất thăng bằng và ngã.

Cậu ấy trả thù bằng cách nắm lấy tai tôi: “Không được cắn tôi!”

Tôi gật đầu: “Được.”

“Sau này tôi cũng muốn cao hơn một chút!”

“Được.”

“Chỉ được nghe tôi.”

“Được.”

“Chỉ được thích tôi.”

Câu này có lẽ là cậu ấy nói ra một cách vô thức, vừa nói xong cậu ấy cũng hơi ngạc nhiên, vội vàng che tai tôi lại như để tôi không nghe thấy.

Nhưng tôi đã nghe thấy rồi.

Cậu ấy có chút tức giận.

Tôi lại rất vui, gật đầu rất nghiêm túc: “Được. Tôi chỉ thích em.”

Lời còn dưa dứt, cậu ấy hơi ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp mấy lại, sau đó lại vùi đầu vào cổ tôi, giọng nói nghèn nghẹn: “... Không cho anh gạt tôi.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt lưng cậu ấy: “Sẽ không lừa rm. Tôi yêu em.”

Cậu ấy cọ cọ vào cổ tôi, một lúc lâu không nói gì, ngay khi tôi nghĩ rằng cậu ấy đã ngủ, thì bên tai tôi cảm nhận được một chút rung động.

Dường như cậu ấy đã dùng hết sức lực, nhưng giọng nói lại nhỏ đến gần như không nghe thấy, nói với tôi:

“Em cũng... thích anh.”
 
Back
Top Bottom