Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu

Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 20



25.

Nhận ra điều đó, tôi đưa cậu chủ nhỏ đến trường, rồi đi tìm bạn cũ, muốn hỏi anh ấy xem tình huống này phải làm sao.

Tôi thích một đứa trẻ, vừa trưởng thành, tính tình không tốt, nhưng lại rất ngoan ngoãn, đáng yêu nhất thế giới, mọi từ ngữ đẹp đẽ đều có thể dùng để miêu tả cậu ấy.

Đặc biệt đẹp trai, năng động, mạnh mẽ, chơi bóng rổ chưa bao giờ thua, lần đầu gặp nhau tôi đã dùng hết sức lực mới thắng được cậu ấy vài quả bóng, kết quả còn bị cậu ấy giẫm một phát, cậu ấy thè lưỡi như con cáo nhỏ đi ngang qua tôi, và ngay lập tức đâm thẳng vào tim tôi.

Tính tình thực sự không tốt, buổi sáng dậy rất cáu kỉnh, cầm cái gì ném cái đó, các bạn có tin không, trên giường của cậu ấy bày đầy thú nhồi bông, mềm mại, lông xù, ôm rất thích. Tất nhiên, ôm cậu ấy còn thoải mái hơn.

Nhưng cậu ấy không thích bị tôi ôm, mỗi lần đều giãy giụa muốn tôi đặt cậu ấy xuống.

Tôi làm vậy là để gọi cậu ấy dậy, sợ cậu ấy đi học muộn.

Hàng ngày đấu trí với cậu ấy, tôi cảm thấy mình trẻ ra nhiều rồi.

Chênh nhau gần mười tuổi.

……

Bạn tôi nghe tôi kể xong, im lặng một lúc, vỗ vai tôi: “Tôi nghĩ anh nên tự lo liệu đi, người ta còn là trẻ con, anh cũng xuống tay được à? Trâu già gặm cỏ non, khụ.”

Tôi: “……”

Thực sự không xuống tay được.

Ủa nhưng mà, thằng nào là trâu già hả???

Đúng vậy, tôi thực sự có ý đồ với cậu ấy.

Điều này tôi phải thừa nhận, dù sao thì sự rung động được phát hiện sau bao lâu cũng không phải giả dối, tôi tự hỏi lương tâm mình, những năm trước đó, chưa từng có ai khiến tôi có cảm giác này.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến tôi phản ứng chậm chạp.

Đến khi nhận ra thì lửa nhỏ đã thành cháy lớn, nước nhỏ giọt từ mái nhà đã khoét thủng cả tảng đá.

Nhưng tôi, một thợ săn không có đạo đức nghề nghiệp, lại đang yêu đương và sát phạt với con mồi, sống chung một nhà nửa năm trời mới phản ứng lại.

Mấu chốt là cậu ấy không có khả năng là của tôi.

Thật là tức giận.

Tôi uống sạch một ly rượu, đặt ly “cạch” xuống bàn, ngả người dựa vào lưng ghế sofa.

Bạn tôi đá tôi một cái: “Dùng sức làm gì? Đây là ly chứ không phải búa.”

“Nếu đây là búa, anh nghĩ bây giờ anh còn mở miệng nói chuyện được không?” Tôi cười lạnh lẽo.

Bạn tôi khinh thường trợn trắng mắt.

Người lớn thường hay suy nghĩ nhiều hơn, trong lúc nhiệt huyết dâng trào, tôi cũng bình tĩnh lại để suy nghĩ.

Một số điều rất thực tế hiện ra trước mắt tôi, chẳng hạn như cậu ấy không thích tôi, chẳng hạn như gia thế, chẳng hạn như tuổi tác.

Điều cuối cùng tôi không thể thay đổi, chỉ có thể sau này tự mình cố gắng chăm chút tốt bản thân, ít nhất cũng không được quá xấu xí. Bởi vì theo quan sát của tôi, cậu chủ nhỏ khá coi trọng ngoại hình. Quá xấu xí thì ngay cả cơ hội cũng không có.

Còn về điều thứ hai…

Tôi phải chuẩn bị điều kiện tiên quyết, xứng đáng với cậu ấy, mới có thể đi cầu xin cậu ấy thích mình.

Hai người ngồi đối diện nhau uống rượu cả buổi chiều, tôi cúi đầu tính toán lại tổng tài sản hiện tại của mình, cuối cùng buồn bã phát hiện ra mình còn cách xa việc có thể nuôi nổi cậu chủ nhỏ một quãng đường dài.

Buồn đến mức muốn khóc.

Tôi đá đá chân anh bạn, nằm dài trên ghế sofa như cá chết, hỏi: “Chuyện vườn trái cây hồi trước, anh đàm phán thế nào rồi?”

“Đàm phán xong rồi." Anh ấy ợ một hơi rượu: "Tuần sau ký hợp đồng, dự kiến thu nhập hàng năm đạt được con số này.”

Anh ấy ra hiệu, tôi tính nhẩm một chút, thấy thu nhập này cũng tạm được.

Được rồi.

Tôi đứng dậy, khoác áo khoác lên tay, bước đi y như lúc đến, bạn tôi nằm vật ra ghế sofa cố gắng ngồi dậy, ba lần, cuối cùng thất bại.

“Không cần tiễn." Tôi ân cần giúp anh ấy đổi tư thế, dựa lưng vào ghế sofa: "Tôi phải đi đón bạn nhỏ.”

“Đi đi! Trâu già!” Anh ấy cosplay mỹ thiếu nữ chỉ vào tôi.

Tôi gắng sức kìm nén cơn muốn b.óp ch.ết thằng bạn, đá mạnh vào ghế sofa:

“Cút đi.”
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 21



26.

Uống rượu, chưa đến mức say, nhưng không thể lái xe, tôi đành phải đi xe máy của bạn đến đón bạn nhỏ.

Đến nơi đúng giờ, học sinh nối đuôi nhau ra khỏi trường, tôi dừng xe bên đường, tháo mũ bảo hiểm, tìm cậu chủ nhỏ trong đám đông.

Vừa nhìn đã thấy ngay.

Tôi vẫy tay gọi cậu ấy, thấy cậu ấy đi đến, đi ngang qua có rất nhiều cô gái nhỏ thì thầm to nhỏ, ánh mắt nhìn cậu ấy mang theo sự háo hức và ngượng ngùng khó tả.

Tôi chợt nhận ra, dường như tình địch hơi nhiều.

Nhưng không sao, nhà tôi gần hồ nước hơn, họ không với tới ánh trăng này được.

Đang lúc tôi suy nghĩ lung tung thì cậu chủ nhỏ đã đến, nhìn chiếc xe máy và bộ dạng của tôi một lượt, hỏi: “Hôm nay không lái xe à?”

Tôi sực tỉnh: “Vừa uống chút rượu, không lái xe được, đành phiền cậu chủ nhỏ ngồi tạm cái này vậy.”

“Anh uống rượu?” Cậu ấy đột nhiên đến gần, cánh mũi phập phồng.

Sự gần gũi đột ngột làm tôi giật mình, phản xạ đưa tay định ôm cậu ấy, rồi nhớ ra đây là trước cổng trường, dòng người đông đúc di chuyển xung quanh chúng tôi, nhiều người đang nhìn, đành phải kìm nén lại, làm ra vẻ không sao cả, để cậu ấy ngửi.

Đồng thời tôi cũng cảm nhận được hơi thở của cậu ấy.

Mùi hương trên người cậu ấy cũng rất dễ chịu, tươi mát ấm áp, như ánh mặt trời ban mai, tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình sắp bị mùi hương quyến rũ ấy làm say đắm.

Cậu ấy ngửi vài giây rồi mới rời đi, nghi ngờ nhìn sắc mặt tôi: “Uống bao nhiêu?”

Tôi thầm tiếc nuối khoảng cách quá ngắn, nhớ đến những lon bia trên bàn trà của bạn mình, giơ một tay lên, dừng lại một chút, rồi thêm một ngón tay nữa.

Cậu ấy: “…”

Cậu ấy: “Anh chắc chắn đây gọi là uống một chút sao?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có chút rượu thôi mà, không sao, tôi không say.”

Cậu ấy có vẻ không tin hơn, cứ như giây tiếp theo sẽ ra đường tìm cảnh sát giao thông mượn máy đo nồng độ cồn để chứng minh.

Nhưng góc nhìn của tôi khá tinh tế, phát hiện ánh mắt cậu ấy thỉnh thoảng lại lướt về phía chiếc xe máy phía sau tôi, trong lòng hiểu ra, rồi nghe cậu ấy nói rất nghiêm túc: “Người say rượu đều nói mình không say, tôi không tin, hay để tôi chở anh?”

Tôi chớp mắt chậm rãi, nhìn rõ sự háo hức trong mắt cậu ấy, lại cố tình giả vờ như là đang ban phước cho tôi.

Hơi muốn cười.

Thấy tôi không trả lời, cậu ấy đưa tay chọc má tôi, khẽ ho một tiếng: “Nhìn mặt anh đỏ bừng lên rồi kìa, chắc say không nhẹ đâu, đây, đưa chìa khóa cho tôi.”

Tôi lấy chìa khóa ra, ấn ấn vào giữa hai lông mày, vuốt phẳng khóe miệng, muốn cười nhưng không dám cười, nói lắp bắp: “Dường như hơi chóng mặt…”

Mắt cậu ấy sáng lên: “Đúng rồi đúng rồi!”

Tôi nhịn cười: “Đúng rồi, lúc nãy uống nhiều quá, không phản ứng kịp, bây giờ hơi men lên rồi, đúng là say rồi.”

Đôi tai vô hình trên đầu cậu ấy đang rung lên, mắt nhìn chằm chằm vào chìa khóa trên tay tôi, như đứa trẻ nhìn thấy kẹo, đưa tay ra: “Vậy đưa chìa khóa cho tôi.”

Tôi rất ngoan ngoãn đưa chìa khóa cho cậu ấy, bước tới nửa bước, để chứng minh mình thực sự say, bước chân khập khiễng, thân thể nghiêng về phía trước, ôm lấy cậu ấy, cằm đập vào vai cậu ấy, mượn cớ say rượu để làm loạn: “Vậy thì phiền cậu chủ nhỏ rồi.”

Cậu ấy vỗ lưng tôi, làm ra vẻ hơi miễn cưỡng: “Lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, tôi không thể lúc nào cũng chở anh được đâu.”

Tôi cười gật đầu: “Được, lần sau không uống nữa.”

“Vậy đứng dậy nào, chúng ta về nhà.”

“Ừ.”
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 22



27.

Những cậu con trai ở độ tuổi này rất thích xe máy, hôm đó tôi mượn xe bạn một lần, cậu chủ nhỏ leo lên, hoàn toàn không nỡ xuống.

Lúc đầu tôi còn lo lắng không biết cậu ấy có biết lái xe không, nhưng sau khi thấy cậu ấy leo lên xe một cách rất thuần thục, còn chở tôi đi dạo mà không hề có chút loạng choạng nào, tôi cũng yên tâm phần nào. Chắc chắn trước đây cậu ấy cũng có nhiều kinh nghiệm rồi, dù sao cũng là con nhà giàu, có gì mà chưa từng chơi qua.

Nhưng dù có kinh nghiệm đến mấy, hổ vẫn là hổ thật.

Tôi ngồi phía sau, suốt đường tim đập thình thịch, sợ cậu ấy sơ sẩy mà bị văng ra ngoài.

May mà, kỹ thuật của cậu ấy khá tốt, tốt hơn tôi nhiều, sau khi lượn vài vòng, cả hai người chúng tôi đều bình an vô sự trở về nhà.

Có một cảm giác vui mừng như thoát khỏi tai nạn.

Tiếng gầm rú của xe tắt hẳn trước cửa nhà, tôi xuống xe trước, nhìn cậu ấy ngồi trên xe tháo mũ bảo hiểm, vẻ mặt vẫn còn lưu luyến.

Tôi chợt nảy ra một ý, hỏi: "Chưa lái đủ à?"

Cậu chủ nhỏ thành thật gật đầu.

Tôi vẫy tay: "Thế thì cậu cứ lái thêm vài vòng nữa đi?"

"Được!"

Lời chưa dứt, cậu ấy nhanh như chớp đội mũ bảo hiểm, đạp chân ga một cái, vèo một cái đã phóng đi mất.

Chỉ còn lại tôi đứng đó, bị gió từ chiếc xe lao đi cuốn phăng vào mặt.

Cô đơn, yếu đuối, và bất lực.

Cần một cái ôm ấm áp từ cậu chủ nhỏ.

Mười phút sau, cậu ấy vẫn chưa về, tâm trạng tôi lập tức thay đổi.

Sao tôi lại tiện mồm nói câu đó chứ?

Cậu ấy đi một mình, lỡ có chuyện gì nguy hiểm thì sao?

Hơn nữa, sao động tác của cậu ấy lại nhanh thế? Mắt chớp một cái là đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Cậu ấy đi đâu rồi?

Bao giờ mới về?



Vô số câu hỏi dồn dập trong đầu tôi, cảm xúc dần trở nên bồn chồn bất an, những suy nghĩ khó hiểu cứ thế dần dần được hé lộ, cuối cùng đọng lại thành một nỗi buồn bực.

Tôi bắt đầu lo lắng, bắt đầu hối hận.

Sao tôi lại để cậu ấy đi một mình được chứ?

Ít nhất cũng phải ngồi sau ôm cậu ấy chứ.

Để cậu ấy ra khỏi tầm mắt tôi, tôi còn bảo vệ cậu ấy thế nào được?

Tôi quay vài vòng tại chỗ, cảm giác bất an ngày càng lớn dần, tay run run tôi nhét vào miệng một điếu thuốc, cầm bật lửa lên lắc lắc, nhưng không châm lửa.

Cậu ấy không thích người khác hút thuốc, hồi chưa thân thiết, tôi đứng ở cửa hút thuốc, vừa hút một hơi, còn đang cầm điếu thuốc trên tay thì bị cậu ấy tạt một cốc nước vào, còn bảo tôi nếu để cậu ấy thấy tôi hút thuốc nữa thì cút ngay lập tức.

Cậu ấy ghét mùi thuốc lá, có hại cho sức khỏe là một chuyện, nhưng quan trọng hơn là mùi đó khiến cậu ấy nhớ đến người ba của mình. Đây là điều mà sau này tôi mới biết.

Từ đó về sau, tôi không bao giờ hút thuốc trước mặt cậu ấy nữa. Thỉnh thoảng ở công ty cùng bạn bè hút một điếu, cũng phải đợi cho mùi tan hết mới dám xuất hiện trước mặt cậu chủ nhỏ.

Không phải sợ cậu ấy đuổi tôi đi, mà sợ cậu ấy ghét tôi thôi.

Nhưng giờ phút này, tôi không biết cậu ấy ở đâu, không thể đảm bảo an toàn cho cậu ấy, thậm chí cả việc cậu ấy bao giờ về cũng không rõ, tất cả những điều chưa biết đó khiến tôi vô cùng bồn chồn, lượng rượu trước đó càng làm phóng đại những suy nghĩ nhất định trong tôi, khiến tôi cần phải có thứ gì đó để xoa dịu cảm xúc.

Cầm điếu thuốc trên miệng, tôi đứng giữa gió, cố gắng để gió thổi bay đi sự nóng nảy của mình.

Cố gắng mãi mà tôi vẫn…chết tiệt, tôi quẳng điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, quay người đi vào nhà để xe.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, tôi phải đi tìm cậu chủ nhỏ.

Nhưng chưa kịp đi đến nơi, một tiếng gầm rú từ xa đến gần vang lên, cuối cùng dừng lại cách tôi không xa.

"Tôi về rồi!" Giọng cậu chủ nhỏ vang lên.

Tôi dừng chân, hít một hơi thật sâu, quay người lại và chạy như điên về phía cậu ấy.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 23



28.

Lúc lao tới, đầu óc tôi trống rỗng, chỉ còn nhớ đến chiều cao và cân nặng của mình, chạy đến trước mặt cậu ấy rồi mới phanh lại, sau đó mới ôm chầm lấy cậu chủ nhỏ.

Cậu thiếu niên bước xuống xe, chân vừa chạm đất đã bị tôi ôm trọn, rõ ràng là bị giật mình, khuôn mặt đầy vẻ tự tin ban nãy giờ đã vùi vào ngực tôi, cậu ấy vùng vẫy hỏi: “Sao vậy?”

Tôi đang sợ hãi.

Tôi sợ cậu ấy sẽ gặp chuyện không hay, ở những nơi tôi không nhìn thấy.

Tôi tự trách mình tại sao không đi theo cậu ấy, để cậu ấy một mình lang thang ở những nơi mình không biết.

Sự hoảng loạn và hối hận suýt nữa nhấn chìm tôi, nếu cậu ấy về trễ thêm một phút nữa, tôi sẽ vi phạm luật giao thông để lái xe đi tìm cậu ấy mất.

Nhưng cậu ấy đã trở về, mang theo sức sống tràn đầy của tuổi trẻ và hơi thở của phương trời xa, mọi ồn ào trong nháy mắt đều mất đi màu sắc, chỉ có cậu chủ nhỏ trước mắt tôi là thật.

Niềm vui mừng khôn xiết khi tìm lại được tràn ngập tâm trí, tôi chỉ muốn ôm cậu ấy mà thôi.

Ôm cậu thật chặt.

Suy nghĩ sến súa đến cực điểm ấy bị tôi chôn sâu trong lòng, mỗi chữ nói ra đều không phù hợp với thân phận của tôi.

Tôi không thể nói với cậu ấy rằng, tôi như một con chó săn tưởng mình bị chủ bỏ rơi, ngóng trông cậu ấy trở về, lo lắng cậu ấy có gặp nguy hiểm trên đường không, có gặp chuyện không may nào khi tôi không ở bên cạnh không, có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa…

Cái vẻ lo được lo mất ấy thật sự quá nhục nhã.

Vì vậy tôi không thể để cậu ấy nhìn thấy.

Tôi chỉ có thể kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, giọng khàn khàn trả lời: “Không sao.”

Nói xong lại không nhịn được hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Cậu ấy động đậy trong lòng tôi, cằm dựa lên vai tôi, giọng vẫn vui vẻ nói: “Chỉ chạy một vòng thôi mà.”

“Trên đường có gặp chuyện gì không?” Tôi buông cậu ấy ra, từ trên xuống dưới xem xét kỹ lưỡng một lượt, ngoài tóc hơi rối và quần áo có thêm vài nếp nhăn thì không có gì bất thường.

Câu trả lời của cậu ấy cũng chứng thực quan sát của tôi: “Không có.”

Cậu chủ nhỏ nhỏ tự hào ngẩng đầu, đặt mũ bảo hiểm lên xe, vỗ vai tôi: “Kỹ thuật của tôi rất tốt, không cần lo lắng đâu.”

Tôi gật đầu, mắt vẫn không rời cậu ấy.

Cậu chủ nhỏ nhỏ để tôi nhìn một lúc, quan sát ánh mắt và biểu cảm của tôi một lúc, đột nhiên hiểu ra, mắt chứa đầy ý cười, hỏi tôi: “Quý Thiệu, anh… có phải đang sợ không?”

Tâm trạng con người đôi khi thật kỳ lạ, rõ ràng lúc nãy tôi còn căng thẳng sợ hãi vô cùng, lo lắng về những hậu quả không hay khác nếu tôi không đi theo, đến khóe miệng cũng không nhếch lên được.

Nhưng cậu ấy vừa lên tiếng, cái tên ấy đã khiến tôi hồn bay phách lạc, suýt nữa thì muốn bất chấp tất cả mà hôn cậu ấy, cho đến khi chạm đến ánh mắt trêu chọc của cậu ấy mới kéo lại được tinh thần, mặt lạnh trả lời câu hỏi của cậu ấy: “Đúng, tôi đang sợ.”

Cậu chủ nhỏ nhỏ: “Sợ cái gì?”

“Sợ cậu gặp chuyện không hay." Tôi thành thật nói: "Trách nhiệm của tôi là bảo vệ cậu, nhưng lúc nãy cậu lại tự đi ra ngoài, mất gần nửa tiếng, không ở trong phạm vi bảo vệ của tôi.”

“Tôi rất lo lắng.”

Việc thành thật bộc bạch cảm xúc không khiến tôi cảm thấy khó chịu, ai cũng có điểm yếu, huống chi là thể hiện sự yếu đuối trước mặt cậu ấy, cứ như từng chút một phơi bày tâm tư của mình cho cậu ấy xem. Chỉ cần cậu ấy quan tâm, dù chỉ một chút thôi, đối với tôi cũng là một bước tiến lớn.

Quả nhiên, sau khi tôi thú nhận, sắc mặt cậu chủ nhỏ nhỏ có chút ngượng ngùng, nắm lấy vạt áo tôi, rất tự giác xin lỗi: “Xin lỗi nha, tôi không nghĩ nhiều, chỉ là lâu rồi không đi chơi, nên ra ngoài chạy một vòng thôi.”

Đây là lần thứ hai tôi thấy vẻ cẩn thận như vậy, lần đầu tiên là lần tôi lừa cậu ấy nói rằng mình bị cậu ấy đánh hư não.

Nhưng cậu ấy không rút kinh nghiệm, lại bị lừa lần thứ hai.

Rõ ràng là một con mèo chỉ biết cào cấu, nhưng lại vô thức thể hiện ra mặt mềm yếu, với người thân thiết thì lộ ra cái bụng mềm mại, để người khác v.uốt ve.

Sao lại đáng yêu đến thế chứ?

Tôi kìm nén h*m m**n tiếp tục trêu chọc cậu ấy, nắm lấy tay cậu ấy, ôm cậu ấy vào lòng: “Không sao rồi không sao rồi, cục cưng không cần xin lỗi, lỗi của tôi, đã không nhất quyết đi theo cậu.”

Cậu ấy dụi dụi vào ngực tôi: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”

“Sẽ không làm gì?”

“Sẽ không để anh lo lắng nữa.”

“Nói rồi phải giữ lời nha?”

“Ừ!”
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 24



29.

Sau kỳ nghỉ, cậu ấy không về nhà, tôi ở lại luôn bên chỗ cậu ấy, kèm cậu ấy làm bài tập, chơi game và tiện tay nấu cơm.

Mùa đông ở các thành phố phía Bắc đến rất nhanh, khoảng tháng mười hai đã bắt đầu có tuyết rơi, đến khi cậu ấy nghỉ học và ở nhà thì ngoài trời đã lạnh đến mức nước nhỏ xuống cũng thành đá. May mà chúng tôi có hệ thống sưởi ấm, chỉ cần vào nhà là lại thấy ấm áp ngay.

Cứ ở mãi trong phòng cũng không tốt, dù cậu chủ nhỏ có vẻ không phản đối lối sống này, nhưng tôi nghĩ, thanh niên nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, cần được ra ngoài giải phóng năng lượng, chứ không phải cứ ru rú ở nhà suốt ngày như tu luyện làm gì.

Chả có tí niềm vui nào cả, tôi thấy không ổn.

Vì vậy, tôi đề nghị đi mua đồ vào buổi chiều, hỏi cậu chủ nhỏ có muốn đi cùng không.

Một ván game sắp kết thúc, chỉ còn lại tôi, cậu chủ nhỏ và một người khác.

Cậu ấy ở bên kia màn hình lắc đầu, tôi hiểu ý và để cậu ấy hạ gục mình.

Cậu chủ nhỏ thắng, vui vẻ giậm chân, sau khi tôi hỏi lần thứ hai, cậu ấy gật đầu, đồng ý đi mua đồ cùng tôi.

Nhiệt độ ngoài trời âm mười mấy độ, nhưng trong nhà ấm áp, cậu chủ nhỏ cứ ở trong phòng không chịu ra ngoài, lại còn thích lạnh, nên mặc rất ít quần áo, vẫn là đồ mùa thu, áo hoodie và áo khoác ngoài đều mỏng te tua, quần lửng, để lộ cả nửa mắt cá chân, toàn thân không có chỗ nào có thể chống lại cái lạnh của gió bắc.

Mặc như vậy ra ngoài, đoán chừng không quá một phút là sẽ bị đông cứng thành cây kem que đẹp trai nhất mùa đông cho mà coi.

Mà còn là cây kem que không muốn mặc thêm quần áo nữa.

Lý do của cậu chủ nhỏ là mặc nhiều quá sẽ đi không nổi, mập lên như con chim cánh cụt thì không đẹp trai chút nào.

“Ra ngoài một lát rồi lại về mà, mặc nhiều làm gì?” Cậu ấy cúi xuống xem xét quần áo của mình: "Hơn nữa tôi cũng đâu có mặc ít đâu——” kéo cổ áo cho tôi xem: "——Hai lớp đấy chứ!”

Tôi suýt nữa thì quỳ xuống: “Cậu chủ nhỏ ơi, ngoài trời âm mười mấy độ, hai lớp áo của cậu đâu phải là miếng dán giữ ấm, làm được gì chứ!”

Cậu ấy bĩu môi: “Tôi không sợ lạnh.”

Tôi cố tình mặc cho cậu ấy một chiếc áo khoác bông, lại lục trong phòng chứa toàn giày dép của cậu ấy một chiếc quần nỉ, bắt cậu ấy mặc: “Vâng vâng, cậu chủ thân thể cường tráng không sợ lạnh chút nào, là tôi sợ nhìn cậu chủ mặc ít như vậy tôi mới thấy lạnh.”

“Vì vậy cậu làm ơn, mặc nhiều vào được không?” Tôi suýt nữa thì khóc nức nở: "Coi như giúp tôi một việc?”

Cậu chủ nhỏ nhìn chiếc quần như thể nhìn thấy kẻ thù kiếp trước của mình, cau mày nói: “Nhưng cái này xấu quá, tôi không muốn mặc.”

Tôi giơ chiếc quần lên xem xét: “Cũng được mà…”

Cậu ấy kiên quyết từ chối: “Xấu, không mặc.”

Thái độ cứng rắn như vậy thật sự khiến người ta không biết làm sao, nhưng nếu cứ để cậu ấy mặc như vậy ra ngoài, chắc chắn sẽ bị ốm.

Tôi suy nghĩ một chút, nảy ra một ý hay, hỏi: “Hay là tôi mặc giúp cậu?”

“!!!”

Câu nói vừa thốt ra, cậu chủ nhỏ liền liếc tôi một cái, tôi làm bộ như muốn dựa vào người cậu ấy, với tay sờ vào quần cậu ấy, thì bị cậu ấy né tránh ngay lập tức, không biết là do hơi ấm trong phòng hay sao mà mặt cậu ấy đỏ bừng, ôm chặt lấy quần của mình, quát tôi: “Đừng động vào!”

Tôi làm bộ lưu manh thành thạo rồi, giơ chiếc quần lên cười với cậu ấy: “Thế cái quần này thì sao?”

Cậu ấy nhanh mắt nhanh tay giật lấy: “Tự tôi mặc!”

Khi cậu ấy mặc xong đi ra, vẻ mặt khó chịu đi đến trước mặt tôi, kéo kéo chiếc quần hơi chật, nói: “Mặc không thoải mái chút nào.”

Tôi vuốt đầu cậu ấy, an ủi: “Thích nghi một lát là được thôi, ít nhất cũng ấm hơn lúc nãy chứ.”

Rõ ràng cậu ấy vẫn còn bực bội về hành động của tôi lúc nãy, cậu ấy vỗ tay tôi ra, quay người đi ra ngoài: “Đi thôi.”

“Được rồi.”

Tôi nhanh chóng đuổi theo.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 25



30.

Cậu chủ nhỏ, trước khi ra cửa còn hùng hổ tuyên bố tuyệt đối không sợ lạnh, vừa bước ra ngoài đã đứng khựng lại.

Tôi đi theo phía sau, thấy cậu ấy đứng im, tưởng có chuyện gì nên hỏi: “Sao không đi nữa?”

Cậu ấy run lên, quay lại trừng mắt nhìn tôi, cứng miệng nói: “Không sao!”

Nói xong liền bước tiếp, đi được một đoạn thì hai tay đút túi, cổ cũng rụt lại, chống chọi với gió lạnh mà bước đi.

Được rồi, tình hình này làm sao mà không nhìn ra được, lạnh đến thế mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, chắc chắn là đang giận dỗi rồi.

Tôi vội vàng đuổi theo, đi đến phía sau cậu ấy, hỏi: “Lạnh lắm phải không?”

Cậu ấy quay đầu lại: “Không lạnh.”

Lời vừa dứt đã hắt hơi một cái.

Một tiếng “A-xì” đầy mạnh mẽ vang lên, cả hai chúng tôi đều sững sờ.

Cậu ấy càng sững sờ hơn, tự mình vả mặt mình, tôi nhìn thấy rõ mặt cậu ấy từ trắng chuyển sang đỏ, trông cả người như sắp đóng băng vì xấu hổ.

Đến khi phản ứng lại được thì càng tức giận hơn, không chút do dự mà lao về phía trước, có vẻ như không muốn quay đầu lại nữa.

Tôi nhịn cười, nhanh chóng đuổi kịp và kéo cậu ấy lại, kéo cậu ấy vào lòng mình, cởi áo khoác ra và ôm cậu ấy từ phía sau, cậu ấy vùng vẫy muốn đi, nhưng tôi không nói hai lời mà ôm chặt hơn.

Cậu chủ nhỏ: “Anh buông ra! Tôi không lạnh! Đừng chạm vào tôi!”

Cậu ấy trông như đang bị chọc tức, giống như một con mèo bị chọc tức, cứ quằn quại muốn thoát ra, tức giận nói dối rằng không lạnh, dù hai bàn tay lạnh như đá, cả người chỉ có lúc được tôi ôm mới có chút ấm áp.

Trẻ con giận dỗi phải làm sao?

Dỗ dành thôi.

Tôi đương nhiên không thể buông tay, ngược lại, tôi ôm rồi thì không định buông ra nữa.

Nhưng tôi cũng phải giữ thể diện cho cậu ấy. Nếu tôi thái độ quá cứng rắn mà nói cậu ấy lạnh đến thế rồi còn làm loạn gì nữa, kết cục chờ đợi tôi chỉ có một – chết. Còn là kiểu chết tan xác vô cùng thảm khốc.

Tệ hơn cả cái chết là cậu chủ nhỏ có thể sẽ rất lâu không thèm để ý đến tôi nữa.

Tôi thấy không được.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng thấy không chịu nổi.

Vì vậy, tôi lại vứt bỏ sĩ diện, ôm chặt cậu ấy, thở ra nói: “Cậu không lạnh, nhưng tôi hơi lạnh, nên muốn mượn cậu ôm một chút để giữ ấm, được không?”

Cậu ấy lạnh lùng: “Không được.”

Tôi giả vờ không nghe thấy, tiếp tục mặt dày mày dạn ôm cậu ấy: “Vậy thì cảm ơn cậu nhé.”

Cảm ơn xong tôi thở ra một hơi, trước khi hơi thở tan biến thì tự nhủ: “Lạnh thật đấy.”

Để cho giống thật, tôi còn giậm chân tại chỗ.

Điều bất ngờ là, sau đó cậu ấy không vùng vẫy nữa – tất nhiên, khả năng bị diễn xuất xuất sắc của tôi lừa là rất lớn – ngoan ngoãn cùng tôi giữ nguyên tư thế đó di chuyển đến bên xe, rồi sau khi tôi mở cửa, cậu ấy nhanh như chớp chui vào trong.

Tôi mở rộng vòng tay, đi sang bên kia, ngồi vào ghế lái, trong lúc đó có thể cảm nhận được ánh mắt cậu ấy đang nhìn mình, đầy ẩn ý.

Sau khi tôi ngồi xuống, cậu ấy vẫn nhìn tôi, tôi hỏi có chuyện gì, cậu ấy liền quay đầu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, sau ba bốn lần như vậy, tôi đành phải lại gần, đỡ lấy lưng ghế của cậu ấy, hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”

Cậu ấy liếc tôi một cái, không vui nói: “Anh không lạnh à?”

Tôi sững lại: “….Ừ, cậu xem tôi đã bật điều hòa mạnh thế này rồi mà…”

Cậu ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới với ánh mắt phức tạp, đột nhiên kéo áo của tôi, giọng cứng nhắc: “Lạnh mà không mặc đồ cho đàng hoàng, có bệnh à?”

Tôi: “…”

Cậu ấy vừa mắng vừa cài khuy áo cho tôi, với tư thế này, tôi chỉ cần nghiêng đầu là có thể chạm vào má cậu ấy.

Tay cậu chủ nhỏ nhỏ có lẽ vẫn còn bị đông cứng, cài khuy áo không được linh hoạt lắm, vẻ mặt càng thêm tập trung và nghiêm túc, tuy giữa hai hàng lông mày hơi khó chịu, nhưng dù sao cũng đang thực sự quan tâm đến tôi.

Còn tôi - người đang ở tâm điểm của cơn lốc, bị cảnh này k.ích thích không nhẹ, thần kinh đang ở bên bờ vực sụp đổ, vô cùng nguy hiểm.

Không được, quá đáng yêu rồi, muốn hôn.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 26



31.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không hôn cậu ấy.

Thứ nhất, chưa phải lúc, mối quan hệ của chúng tôi hiện tại không đủ để tôi có thể toàn thây rút lui sau khi làm chuyện đó. Kết quả tốt nhất tôi có thể tưởng tượng được là cậu ấy đá tôi ra ngoài, còn tệ hơn nữa thì tôi không dám nghĩ đến.

Thứ hai, theo quan điểm cá nhân của tôi, với tư cách là một người trưởng thành, điều quan trọng nhất là phải biết kiềm chế h*m m**n của mình, phải nghĩ đến chuyện lâu dài. Niềm vui nhất thời đều có hạn, muốn có được nhiều hơn, phải có sự hy sinh tương ứng. So với những gì sẽ nhận được sau này, sự nhẫn nhịn hiện tại chẳng là gì cả.

Hơn nữa, nếu ngay cả chút bốc đồng này cũng không kìm chế được, thì còn là người nữa không?

Được rồi, tôi thừa nhận, chủ yếu là sợ cậu ấy giận.

Dù sao tôi cũng đã gây ra chuyện một lần rồi, cuối cùng cũng nhờ nũng nịu làm lành được phần nào, nếu lại hành động thiếu suy nghĩ, thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, hậu quả khôn lường.

Khoảng cách giữa chúng tôi quá gần, tôi căn bản không dám động đậy, sợ động đậy là sẽ không nhịn được mà hôn cậu ấy, nên cho đến khi cậu ấy cài khuy áo cho tôi xong, tôi vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, tay đã hơi tê cứng.

Cậu ấy bận rộn xong rồi vỗ mạnh vào tôi một cái, như thể đang trút giận, phát ra tiếng “bốp”, nhưng qua mấy lớp áo dày, lực tác động lên người tôi gần như không đáng kể, không đau chút nào.

“Được rồi." Cậu ấy trút giận xong, quay đầu không nhìn tôi, nói với cửa sổ: “Đi thôi.”

Tôi chậm rãi rụt tay lại, vận động cổ tay một chút, không vội đi, trước tiên thành khẩn nói: “Cảm ơn cậu chủ nhé.”

Cậu ấy “hừ” một tiếng đầy ẩn ý.

Sau đó tôi khởi động xe.

Điểm đến là siêu thị, không xa nhà, lái xe chưa đến mười phút là tới, bình thường tôi đi bộ, vừa đi dạo vừa tập thể dục. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, hôm nay trời lạnh hơn mấy ngày trước, nhiệt độ dưới 0 độ lại còn kèm theo gió, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan.

Hơn nữa tôi còn phải dẫn theo cậu chủ nhỏ.

Bình thường tự mình đi thì bị lạnh cũng không sao.

Nhưng cậu ấy thì không thể bị lạnh được.

Vì vậy khi xuống xe, bất chấp sự giãy giụa của cậu ấy, tôi trực tiếp ôm cậu ấy vào cửa siêu thị, đợi cảm nhận được hơi ấm bên trong rồi mới thả cậu ấy ra.

Trước khi cậu ấy chạy đi, tôi xấu tính lại gần thì thầm vào tai cậu ấy: “Bây giờ ở đây có rất nhiều người, lát nữa nếu cậu chủ nhỏ rời khỏi tầm mắt của tôi, lỡ lạc mất, tôi không tìm thấy cậu, thì phải đến chỗ loa để mượn loa mà gọi: ‘Bạn nhỏ Thích Thanh Viễn, bạn chạy đi đâu rồi’…”

Chưa kịp nói xong cậu ấy đã bịt miệng tôi lại, hung dữ nói: “Không được gọi! Hơn nữa, tôi không phải là bạn nhỏ!”

Tôi cười gật đầu, trước khi lấy tay cậu ấy ra khỏi miệng thì chu môi một cái, coi như bù lại nụ hôn đã bỏ lỡ trước đó, rồi nhanh chóng lấy tay cậu ấy ra trước khi cậu ấy phát hiện, nắm lấy tay cậu ấy trong lòng bàn tay mình, nghiêng đầu nói:

“Không muốn tôi gọi thì phải đi sát bên tôi, không được chạy, bạn nhỏ thì phải ngoan, tôi mua kẹo cho cậu.”

Cậu ấy bị tôi kéo đi về phía trước, lại nhấn mạnh: “Tôi không phải là bạn nhỏ!”

Tôi không quan tâm đẩy xe đẩy bằng một tay, một tay nắm chặt tay cậu ấy, nói: “Được rồi, bạn nhỏ.”

“……”

Cậu ấy thích ăn vặt, tôi chiều theo ý cậu ấy, đi đến khu đồ ăn vặt, trước khi lấy thứ gì cũng đều hỏi ý kiến cậu ấy, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định mới cho vào xe đẩy, đi hết rồi mới kết luận – cậu ấy thực sự rất thích ăn đồ ngọt.

Kẹo bông, kẹo sữa, kẹo nougat, kẹo m.út, đủ loại kẹo đều không từ chối, bánh nhỏ, bánh quy nhân, thạch… cũng nằm trong phạm vi yêu thích, còn khoai tây chiên, tôm khô… chắc là đồ ăn vặt phổ biến, cậu ấy cũng chấp nhận hết.

Cuối cùng khi đi ra khỏi khu đồ ăn vặt, xe đẩy đã chứa gần nửa xe đồ ăn vặt rồi, tôi còn nghi ngờ cậu ấy không phải là hứng lên mới đi dạo mà là đặc biệt đến để tích trữ lương thực cho mùa đông.

Chuột hamster thành tinh sao.

Tưởng tượng mà xem, cậu ấy mặc bộ đồ ngủ hình chuột hamster, trên đầu có hai cái tai nhỏ, phía sau mông có một ít lông đuôi, còn đang dụi mắt mơ màng, tôi tưởng tượng đến mức tim suýt nữa thì tan chảy.

Có lẽ lúc đó biểu cảm của tôi quá mức si mê, làm cho cậu chủ nhỏ liếc tôi một cái: “Nghĩ gì thế?”

Tôi rất tự nhiên trả lời: “Nghĩ về cậu.”

Cậu chủ nhỏ: “……”
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 27



32.

Cậu chủ nhỏ rõ ràng rất ít khi đến siêu thị, thường thì chỉ gọi đồ ăn hoặc mua sắm trực tuyến, điều này có thể thấy rõ từ chiếc xe đẩy đầy ắp hàng hóa của chúng tôi. Cậu thấy gì cũng muốn bỏ vào xe đẩy, quăng đại một cái rồi đi rất thoải mái, hoàn toàn không lường trước được sự tuyệt vọng khi phải sắp xếp đồ đạc lại sau này.

*bên ấy mua hàng tự quét mã rồi thanh toán, siêu thị họ không thuê thu ngân tính tiền giùm giống bên mình

Chiếc xe đẩy đầy ắp hàng hóa khiến chúng tôi hòa mình hoàn hảo vào đám đông mua sắm dịp lễ ở quầy thu ngân. Hơn nữa, chúng tôi chắc chắn là một trong những người có "thu hoạch" nhiều nhất. Trong số những thứ này, một nửa là đồ ăn vặt, túi lớn túi nhỏ không theo quy tắc nào cả. Tôi cũng không có kinh nghiệm như vậy, cuối cùng khi ra ngoài, chúng tôi phải mất đến năm phút để xếp đồ, ông lão bên cạnh nhìn chiếc xe đẩy của tôi với ánh mắt có chút đồng cảm. Tôi dọn được hai túi lớn và một túi nhỏ, vừa đủ để hai tay tôi bận rộn.

Cậu chủ nhỏ ban đầu đứng bên cạnh, nhưng sau thấy tôi vất vả nhét đồ vào túi, có vẻ hơi áy náy và muốn giúp tôi một tay. Nhưng có lẽ cậu chủ nhỏ không quen giúp đỡ người khác, động tác giúp tôi xách đồ như thể muốn giật đồ từ tay tôi, không cẩn thận đã làm một túi đồ bị rơi ra ngoài.

"Cậu chủ à." Tôi tránh sang một bên, tay cầm đồ không rảnh để dắt tay cậu ấy, đành để cậu ấy tự đi, rồi bảo: "Tôi cầm được, thật không sao đâu, chỉ vài bước thôi, đến xe là được."

Cậu ấy lại không chịu buông tha, với giọng điệu hơi lúng túng: "Đồ nhiều quá..." Mặc dù câu nói có phần cứng nhắc, nhưng ánh mắt cậu ấy nhìn tôi lại rất nghiêm túc, không thể từ chối, rõ ràng là cậu ấy cũng muốn làm gì đó. Dù tôi đã ở bên cậu ấy lâu như vậy, nhưng trước sự chân thành của cậu ấy, tôi vẫn không thể nói lời từ chối, đành phải nhượng bộ, suy nghĩ một chút, rồi chia cho cậu ấy một túi nhỏ.

Cậu chủ nhỏ dường như còn muốn lấy một túi lớn nữa, may mà tôi kịp thời cầm đồ lên đi, cậu ấy chỉ biết rút tay lại, cầm lấy túi nhỏ rồi bắt đầu xách đi.

Thế nhưng, khả năng tự điều chỉnh tâm trạng của thanh niên bây giờ cũng thật sự mạnh mẽ, không lâu sau, cậu ấy đã cầm thành quả mua sắm của mình, trông rất phấn khởi, như một cơn gió lao vào bãi đỗ xe. Khi tôi đến, cậu ấy đang đứng trước xe, thấy tôi xuất hiện, cầm túi trong tay lắc lắc, cách một khoảng hỏi tôi: "Chìa khóa đâu?"

Tôi chỉ vào túi của mình, cậu ấy lại chạy qua, một tay cầm đồ, tay còn lại trực tiếp sờ vào, trước tiên sờ rồi hỏi tôi: "Ở túi nào?"

Tôi bị cậu ấy làm cho rối bời, suýt nữa có phản ứng không hay ở nơi công cộng, trong lòng thầm niệm mấy câu "sắc tức thị không, không tức thị sắc" mới miễn cưỡng kiềm chế được suy nghĩ không tốt, nghe thấy câu hỏi của cậu ấy, vừa định trả lời thì cảm giác như trong túi quần mình có gì đó thêm vào. Nhìn xuống, tôi: "!"

Cậu khi nào đã thò tay vào đó?! Còn thò sâu như vậy nữa! Cậu đang thử thách tôi sao?!

Tôi nhịn đến mức mắt gần như đỏ ngầu, vấn đề không chỉ là không thể làm gì, mà còn không thể có phản ứng cơ bản, nếu không thì chỗ nguy hiểm đó, chỉ cần cậu ấy hơi lộn tay là có thể chạm vào, mà nếu có động tĩnh, chắc chắn sẽ bị phát hiện, lúc đó thật sự không biết giải thích thế nào.

Cậu ấy không biết tôi đang trong tình huống khó xử, còn ngây thơ ngẩng đầu hỏi tôi: "Ở đây cũng không có, rốt cuộc ở đâu?"

Tôi nghiến răng nói: "Không ở trong đó đâu, bé cưng à, cậu rút tay ra được không?"

Cậu chủ nhỏ: "Được."

Sau đó rất nhanh chóng rút tay ra, nhưng chưa kịp cho tôi thở phào, thì cậu ấy lại sờ sang bên kia. Tôi hít một hơi lạnh: "Ở đó cũng không có đâu!"

May mà tôi kêu kịp, cậu ấy chưa kịp thò tay vào đã dừng lại, hỏi: "Vậy ở đâu?"

Tôi hất cằm chỉ vào áo khoác của mình, nói: "Ở trong túi áo khoác."

"Sao không nói sớm?" Cuối cùng cậu ấy cũng tìm ra chìa khóa, vừa mở cửa vừa nhếch môi. Trong lòng tôi nghẹn lại: Tôi cũng muốn nói, nhưng cậu ấy không cho tôi cơ hội, vừa tới tay đã lao vào túi quần, kí.ch thích này thật sự quá lớn.

Trong lòng Quý Thiệu khổ, nhưng Quý Thiệu không thể nói.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 28



33.

Cậu ấy mở cửa xe, đặt đồ vào trong, khi dịch qua người tôi, thấy tôi hơi nghiêng người, sợ cậu ấy phát hiện điều gì bất thường. Cậu ấy hiểu lầm ý tôi, không để ý đến động tác ở chân tôi, tự nhiên nhận đồ và đặt lên ghế sau, rồi ném chìa khóa vào tay tôi, tự mình ngồi vào ghế phụ.

Tôi đứng im tại chỗ, lặng lẽ bình tĩnh lại, cơ thể cứng ngắc, thần kinh căng thẳng, cảm thấy nếu cậu ấy ngồi lại lâu hơn một chút, tôi có thể bay lên tại chỗ.

Thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

Mất một lúc lâu tôi mới trở lại bình thường, cậu chủ nhỏ trong xe đã sốt ruột, hạ cửa kính, gõ gõ cửa, hỏi tôi: “Có chuyện gì không?”

Tôi: “Không có.”

Cậu ấy: “Vậy sao còn đứng đó? Không lạnh à?”

Tôi gật đầu: “Lạnh lạnh lạnh, tôi đây đến ngay.”

Nói xong, tôi nhanh chóng rụt cổ lại, vòng sang bên kia lên xe, vừa khởi động vừa xoa xoa tay, nói theo lời cậu ấy mà cảm thán: “Quả thật hơi lạnh.”

Tôi mở điều hòa.

“Đáng đời.” Cậu ấy liếc tôi một cái, ánh mắt có ý trách móc, sau đó từ ghế trước lôi ra một đôi găng tay ném qua: "Nếu tay lạnh thì đeo cái này vào.”

Đó là một đôi găng tay da có lót lông.

Đeo vào chưa đầy một phút đã có thể toát mồ hôi.

Lúc này trong xe đã dần ấm lên, tôi cười ngượng ngùng nói: “Thực ra cũng không lạnh đến vậy, hơn nữa không phải đã bật điều hòa rồi sao…”

Cậu ấy không đồng ý: “Tay anh đỏ hết rồi, nhanh đeo vào.”

“…”

Tôi cúi đầu nhìn tay mình rõ ràng là do tự mình chà xát mà đỏ, ước lượng nhiệt độ trong xe sau khi bật điều hòa, rồi nhìn sắc mặt cậu chủ nhỏ, liều mạng đeo vào.

Dù sao cũng là lỗi của mình, có nóng chết cũng phải chịu.

Hơn nữa, nói gì thì nói đây cũng là sự quan tâm của cậu chủ nhỏ, mặc dù hơi nóng, nhưng dù sao cũng là do cậu ấy cho.

Tôi tự an ủi mình như vậy.

Hơn nữa, chỉ cần là do cậu ấy cho, dù có là lò sưởi tôi cũng phải nhảy vào.

Cậu ấy dễ thương, cái gì cũng tốt.

Vì vậy, tôi đã lái xe về nhà trong chiếc xe có nhiệt độ lên tới hai mươi lăm độ, tay đeo găng tay dày bằng da nắm chặt vô lăng, khi tháo ra tay mu bàn tay đều cảm động đến mức khói bốc lên, lòng bàn tay đầy mồ hôi chảy ra vì cảm kích.

Khi xe đi được một nửa thì trời bắt đầu đổ tuyết, người đi đường đều được quấn kín mít, vội vã đi qua. Tôi lo đường trơn, không dám lái nhanh, từ từ tiến về phía trước.

Để phân tán sự chú ý của mình, không để mình luôn chú ý đến cái tay đang nóng như thế nào, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói chuyện cho có nói: “Ngoài kia hình như thật sự rất lạnh, cậu xem họ kìa, ai cũng đều quấn chặt như vậy.”

“Đúng vậy." Cậu chủ nhỏ nhìn một cái, quay lại hỏi tôi: "Anh còn lạnh không?”

Tôi ngẩn người: “Không lạnh nữa.”

Sau khi phản ứng lại, tôi giơ tay lên, nói: “Còn phải cảm ơn cậu chủ về đôi găng tay này đó.”

Cậu chủ nhỏ hất cằm lên, hỏi: “Ấm không?”

Tôi giấu bàn tay gần như đã bị “hấp chín” của mình, giữ nụ cười nói: “Rất ấm.”

Về đến nhà, cậu chủ nhỏ hài lòng xuống xe, tôi lén lút vung tay, không để lộ, nhặt một nắm tuyết ở phía trước xe để hạ nhiệt, một nắm tuyết, trong lòng bàn tay tôi không đầy hai phút đã tan thành một vũng nước, chảy từ kẽ ngón tay xuống đất.

Tình cảm ấm áp này thật không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 29



34.

Trước Tết Nguyên Đán, nhà họ Thích đã cử người đến đón cậu chủ nhỏ vài lần, nói rằng đến ngày lễ, cả gia đình nên đoàn tụ, ý trong lời nói đều là muốn cậu chủ nhỏ về nhà, ông Thích nhớ cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể về nhà ăn Tết.

Nhưng cậu chủ nhỏ không muốn về.

Chúng tôi thường áp dụng phương pháp là quân đến tôi chặn, nước đến tôi che.

Lần đầu tiên có người đến, họ bấm chuông cửa, cậu chủ nhỏ thậm chí không bước ra khỏi phòng ngủ, để tôi ra mặt đuổi người đi.

Lần thứ hai, họ học khôn ra rồi, biết gõ cửa cũng không vào được nên không gõ nữa, trực tiếp mai phục, canh ở cửa cho đến khi chúng tôi ra ngoài, chờ thời cơ hành động. Ngay khi cậu chủ nhỏ bước ra, mấy người mặc vest đen đứng thành hàng ngay ngắn, rất cung kính xếp hàng cạnh xe, cúi người nói với cậu chủ nhỏ: “Thưa cậu chủ, mời cậu lên xe.”

Phản ứng của cậu chủ nhỏ là chỉ tay, chẳng buồn nói năng gì, chỉ đưa cho tôi một ánh mắt.

Tôi hiểu ý, bước tới, tranh thủ “thử sức” với mấy người này một trận.

Cuối cùng, tôi vừa động tay, vừa giải thích với họ rằng đừng đến nữa, cậu chủ nhỏ sẽ không về.

Mấy người đó mặt mày tái mét, vừa gật đầu vừa bò lên xe, không ngoái đầu lại mà phóng đi.

Cậu chủ nhỏ rất kiệm lời khen tôi một câu: “Không tệ.”

Tôi hỏi: “Vậy có thưởng không?”

Cậu ấy: “Thưởng gì?”

Tôi mặt dày mày dạn nói: “Lúc nãy đuổi họ, tay có lẽ bị va phải, hơi đau… Cậu có thể giúp tôi xoa bóp không?”

Nói rồi, tôi đưa tay ra cho cậu ấy xem, cố ý làm ra vẻ không thể cử động được.

Thấy tôi như vậy, cậu ấy khinh khỉnh nói: “Thật ngốc, đánh người mà còn làm mình bị thương.”

Tuy miệng nói vậy, nhưng động tác của cậu ấy rất nhanh, rút tay ra khỏi túi áo ấm áp, đặt lên tay tôi, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, đặc biệt chú ý đến các khớp, còn bóp từng đốt ngón tay.

Xong xuôi, cậu ấy dừng tay trên lòng bàn tay tôi, hỏi, đã đỡ chưa.

Tôi nói đỡ rồi đỡ rồi, cảm ơn cậu chủ nhỏ.

Sau đó, nhân cơ hội ôm lấy tay cậu ấy: “Để đáp lại, tôi sẽ giúp cậu sưởi ấm tay nhé.”

Cậu ấy khẽ động đậy, nhưng không rút tay về.

Tôi cứ tưởng, bọn họ đã đụng tường hai lần rồi, "ba lần là hết”, chắc chắn sẽ không đến nữa. Nhưng ai ngờ, chuyện gì cũng có ngoại lệ, và họ lại không chịu tuân theo lẽ thường.

Chưa đầy hai ngày kể từ khi tôi đuổi họ đi, tôi đi chợ về, vừa đến cửa nhà thì thấy có gì đó không ổn.

Chiếc xe bên đường kia là của ai? Đỗ ở đây bao lâu rồi? Sao tôi chưa từng thấy bao giờ?

Chẳng lẽ bọn họ lại đến?

Sao âm hồn bất tán quá vậy?

Cảm thấy có gì đó không ổn, tôi vội vàng dừng xe, để đồ trong xe, xuống xe một mình, đi vòng quanh chiếc xe lạ đó một vòng, phát hiện ra nó không phải là chiếc xe mà những người đó lái đến trước đây.

Chỉ nghiên cứu xe ở đây cũng không tìm ra được gì, tôi chợt nhớ ra cậu chủ nhỏ đang ở nhà một mình, dù là ai đến, cậu ấy một mình thì phải làm sao?

Chết tiệt, đây là cố tình chọn lúc tôi không có nhà để ra tay sao?

Biết thế này còn xảy ra chuyện, tôi đáng lẽ không nên để cậu ấy ở nhà một mình.

Lúc này mà nghĩ đến điều đó cũng đã muộn rồi, chuyện đã xảy ra, hối hận cũng không thể thay đổi được gì.

Hy vọng duy nhất là xe vẫn còn đó, xem ra người vẫn chưa đi.

Nhận ra điều này, tôi hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, gạt bỏ những thắc mắc chưa được giải đáp, chạy thẳng đến cửa nhà.

Chạy đến nơi, đầu óc tôi rối bời, lúc thì nghĩ cậu ấy có thể đã bị bắt đi rồi không, có bị thương không? Những người trông có vẻ đầu óc đơn giản, thân hình lực lưỡng kia có thể sẽ dùng vũ lực với cậu chủ nhỏ nếu cậu ấy chống cự không? Chắc chắn là không… nếu…

Cuối cùng, khi đứng trước cửa, tôi gạt bỏ mọi suy đoán, muôn vàn suy nghĩ đọng lại thành một câu:

Không ai được phép đưa cậu ấy đi.
 
Back
Top Bottom