Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu

Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 10



15.

Trải nghiệm lần đầu tiên tham dự họp phụ huynh của một thanh niên độc thân lớn tuổi lại là ở nhà ông chủ, nghĩ lại vẫn thấy hơi kỳ lạ.

Trên đường đi, cậu chủ nhỏ trái với thường ngày, kể cho tôi nghe một số điều cần lưu ý, đủ thứ đủ kiểu, tóm lại chỉ có hai điểm chính – im lặng, mỉm cười.

À, còn nữa, không được làm mất mặt cậu ấy.

Tôi nói có mất mặt hay không thì không phải do tôi quyết định, cậu chủ xem bộ đồ này của tôi có đẹp trai không?

Suy nghĩ nhảy cóc quá nhanh, có lẽ cậu ấy không theo kịp, chậm một nhịp, rồi cậu ấy dùng vẻ mặt “anh bị điên à” nhìn tôi: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy, anh đang nghĩ gì vậy? Nghe thấy chưa?”

“Nghe thấy rồi." Tôi nghiêm túc nói: "Đẹp trai mới làm cho cậu chủ nở mày nở mặt chứ, tôi thì không hiểu những thứ này, nhìn không ra.”

Cậu ấy nói: “Tôi cũng không hiểu.”

Tôi nịnh hót: “Tôi tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của cậu chủ mà.”

Cậu chủ có lẽ bị câu này làm vui lòng, miễn cưỡng nhìn lên nhìn xuống, qua loa nói: “Cũng được.”

Tôi cười: “Nhưng tôi thấy cậu chủ vẫn đẹp trai hơn.”

Cậu ấy: “Hừ╯^╰”

Nói chuyện một lúc, đường cũng đi được nửa chặng, nhìn thấy trường học ngày càng gần, cậu ấy thì không có gì bất thường, còn tôi - kẻ giả làm phụ huynh lại hồi hộp không chịu được.

Không còn cách nào khác, dù sao đây là lần đầu tiên trong đời, chuyện gì cũng cần có quá trình mà.

Hình như cậu ấy nhìn ra tôi có chút căng thẳng, còn cười bảo tôi: “Cuộc họp phụ huynh của tôi, anh lo lắng gì chứ?”

Tôi nói, sợ làm cậu ấy xấu hổ.

Cậu chủ nhỏ dừng lại một chút, vừa xuống xe vừa lầm bầm: “Sợ thì cứ nói thẳng, kéo tôi làm gì.”

Tôi: “…”

Nhưng nói thật, tôi cũng thực sự có chút sợ hãi khi phải tham gia những buổi họp kiểu này.

Bởi vì hồi nhỏ tôi học kém, mỗi lần có họp phụ huynh ở cấp một và cấp hai, mười lần thì có đến tám lần, ba tôi đều phải về đánh tôi một trận, may mà tôi da dày thịt thô nên không bị đánh hỏng. Điều này dẫn đến tôi cực kỳ ghét những cuộc họp phụ huynh, dù thành tích đã cải thiện ở cấp ba nhưng tôi cũng không dám để ba tôi đi nữa, mỗi khi có họp phụ huynh đều tìm cách lẩn tránh.

Nhưng tôi cũng không ngờ rằng bóng ma tâm lý đó lại còn ám ảnh đến bây giờ, khiến tôi khi đến địa điểm họp phụ huynh rồi mà vẫn cảm thấy hồi hộp.

Nhưng nghĩ lại, đây đâu phải là cuộc họp phụ huynh của tôi, dù thế nào cũng sẽ không bị đánh đập.

Tại sao tôi phải sợ? Chỉ cần chịu đựng cho qua là được.

Nhưng tôi thực sự đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của mình.

Cậu chủ nhỏ trước khi tôi vào cửa còn ngập ngừng nói một câu: “Anh cố gắng tìm chỗ ngồi ở phía sau, chán thì có thể chơi điện thoại.”

Lúc đó tôi còn thờ ơ bảo với cậu ấy là không sao, tôi không sợ chán.

Giờ tôi thực sự muốn quay về quá khứ b.óp ch.ết tôi lúc đó thở ra cái câu không sợ chán.

Thật ngây thơ.

Tôi không ngờ rằng lại chán đến mức này.

Họ rốt cuộc làm thế nào để kiềm chế không ngủ gật trong lớp học của giáo viên chủ nhiệm vậy? Tôi cảm thấy mình vừa nghe xong năm phút giới thiệu bản thân đã muốn gục xuống rồi.

Không chỉ có giáo viên chủ nhiệm nói thao thao bất tuyệt, mà nội dung trò chuyện của những người bên cạnh cũng thật nhàm chán.

Trường này là một trường tư thục, nhìn quanh ai cũng giàu có, bên trái là một quý bà đang nói về các sản phẩm dưỡng da cao cấp, bên phải là một ông lớn đang thảo luận về thời điểm trời lạnh nên làm gì, tôi thì như một vệ sĩ chen giữa, cảm giác thật khó tả.

Cũng không sao, tôi dựa vào việc lén chơi điện thoại và thỉnh thoảng phụ họa để vượt qua được phần họp phụ huynh công khai, giáo viên ở phía trước lại nói một tràng, cuối cùng nói, cần tìm một phụ huynh của một học sinh đến văn phòng để trao đổi trực tiếp.

Tôi ngồi thẳng người, nghe thấy ông ấy gọi:

“Thích Thanh Viễn.”

Không ai đáp lại.

“Phụ huynh của Thích Thanh Viễn không đến sao?”

Thích Thanh Viễn? Tôi lẩm bẩm trong miệng hai lần. Sao lại thấy cái tên này quen thuộc vậy nhỉ?

Tôi vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc đối diện với biểu cảm tức giận của cậu chủ nhỏ.

Ngẩn người một chút, tôi mới nhớ ra tên của cậu chủ nhỏ chính là Thích Thanh Viễn.

Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ tôi đã sớm chết dưới sự tấn công vô tội vạ của cậu ấy qua lớp kính rồi.

Xong rồi xong rồi, trong đầu tôi chỉ toàn hai chữ này.

Tôi thật sự quên mất tên của cậu chủ nhỏ?!!!

Có phải mạng sống này không giữ nổi nữa không?

Bây giờ đặt hàng quan tài còn ship kịp không nhỉ???
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 11



16.

Có lẽ tôi là phụ huynh duy nhất trong sự nghiệp giảng dạy của giáo viên này mà ngay cả tên “đứa con” của mình cũng không nhớ, khi đứng dậy, ông ấy nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ:

“Phụ huynh của Thích Thanh Viễn?”

Tôi chịu đựng ánh mắt gần như muốn giết người của cậu chủ nhỏ bên ngoài, gật đầu liên tục: “Đúng, tôi là chú của cậu ấy.”

“Trẻ vậy sao?”

“Tại tôi trông trẻ tuổi.”

“Được rồi." Giáo viên thu hồi ánh mắt, không biết có chấp nhận lời giải thích của tôi không, nói: "Phiền anh theo tôi một chút.”

Có lẽ vì có giáo viên ở đó, cậu chủ nhỏ không dám phát tác, chỉ khi ra ngoài mới trợn mắt nhìn tôi, ra hiệu rằng sau này sẽ tính sổ, rồi cùng nhau bước vào văn phòng.

Tôi tạm thời thoát nạn, trong lòng có phần may mắn, nhưng rồi lại nghĩ xem rốt cuộc thầy giáo gọi tôi đến để làm gì.

Có phải cậu chủ nhỏ nhà tôi gây chuyện gì rồi không? Đánh nhau? Kết quả học tập giảm sút? Hay là cướp bạn gái người khác?

Không phải tôi suy nghĩ lan man, chỉ cần nhìn khuôn mặt cậu chủ nhỏ nhà tôi thôi, làm hoa khôi trường này quả là dư sức, nói là chủ động cướp bạn gái người khác thì chắc chắn không thể, nhưng không thể ngăn cản các cô gái thích cậu ấy! Biết đâu có vài cô bé cuồng nhiệt, vì cậu chủ nhỏ nhà tôi mà chia tay bạn trai, khiến cậu ấy bị ép trở thành tình địch chứ!

Hơn nữa, cậu chủ nhỏ nhà tôi tính tình cũng không được tốt, người ta tìm đến không biết sẽ bị cậu ấy châm chọc thế nào, vài câu nói làm người ta nổi giận, rủ thêm một đám người đến gây sự đánh nhau cũng không phải là không thể.

Chỉ không biết tại sao lại ầm ĩ đến mức phải báo với thầy giáo, đánh không lại nên mách thầy à? Có hơi nhát gan nhỉ…

Đúng lúc tôi đang chìm đắm trong vở kịch tình địch tương tàn do mình tự tưởng tượng ra thì cảm thấy cậu ấy bị véo một cái, đau đến mức suýt nữa thì kêu lên.

Rồi tôi nghe thấy giọng thầy giáo: “Anh khỏe chứ?”

Hồi phục tinh thần, tôi phát hiện ra hai người trong văn phòng đều đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi: “???”

Sau khi nghe thầy giáo giải thích tôi mới biết, gọi phụ huynh đến là vì cậu chủ nhỏ nhà tôi nghỉ học quá nhiều lần, số điện thoại liên lạc của phụ huynh lại là số trống, ông chủ bận rộn không thể liên lạc được với trường, chỉ có thể hẹn gặp mặt phụ huynh để nói chuyện.

“Học sinh này thành tích học tập rất tốt, vì trò ấy vốn rất thông minh, có năng khiếu bẩm sinh, các mặt khác đều không tệ." Thầy giáo đuổi cậu chủ nhỏ đi rồi nói với tôi: "Nhưng vấn đề tâm lý của trò ấy rất nghiêm trọng.”

Tôi ngạc nhiên: “Vấn đề tâm lý?”

Thầy giáo gật đầu: “Đúng vậy, các vị làm cha mẹ chẳng lẽ không phát hiện ra sao? Nóng nảy dễ nổi giận, thiếu cảm giác an toàn, đó là kết quả kiểm tra của bác sĩ tâm lý trường học lần trước, hơn nữa trong quá trình đó trò ấy không hợp tác, không muốn tiết lộ bất cứ điều gì, dường như rất không kiên nhẫn, nhưng theo quan sát của bác sĩ, trò ấy thực ra đang sợ hãi.”

Lòng tôi dần dần chìm xuống.

“Tôi biết các bậc phụ huynh ở đây thường ngày rất bận rộn, rất khó để quan tâm đến tâm tư của con cái, nhưng Thích Thanh Viễn là một đứa trẻ ngoan, dù tôi không biết trò ấy đã trải qua điều gì mà trở nên như bây giờ, nhưng tôi nghĩ, nếu có vấn đề thì vẫn cần các phụ huynh tự giải quyết." Thầy giáo thở dài: "Là một giáo viên, tôi hy vọng học sinh của mình có thể phát triển tốt hơn.”

Thái độ của ông ấy chân thành, khiến tôi thay đổi ấn tượng ban đầu về ông ấy là người hay nói dài dòng trong cuộc họp phụ huynh, tôi liên tục đảm bảo mình nhất định sẽ chăm sóc tốt cậu chủ nhỏ, rồi không nói thêm gì nữa, trực tiếp rời đi.

Thành thật mà nói, trước đây tôi không nghĩ đến điều này.

Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã biết tính tình nóng nảy của cậu chủ nhỏ, nhưng lúc đó tôi cho rằng đó là bệnh thường gặp ở trẻ vị thành niên, ngay cả hồi còn trẻ tôi cũng có tính khí rất xấu, nói một câu nói có thể làm người ta tức giận đến mức muốn giết người, chỉ cần qua giai đoạn này là được, với tâm lý đó, tôi mới coi cậu ấy như một đứa trẻ vô lý, dù sao chỉ cần chiều theo cậu ấy là được mà, tôi cũng không bị thiệt gì.

Nhưng bây giờ nói rằng cậu ấy trở nên như vậy là do vấn đề tâm lý, khi nóng nảy vô thức từ chối người khác, thực ra bản thân cũng đang chịu đựng, trong lòng tôi đột nhiên có chút xót xa.

“Trò ấy đang sợ hãi.”

Lời thầy giáo cứ vang vọng trong đầu tôi.

Cậu ấy sợ cái gì?

Tôi đang suy nghĩ.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 12



17.

Tôi vẫn đang suy nghĩ xem đứa nhỏ này có bóng ma tâm lý gì, khi ra khỏi cửa không để ý lắm, kết quả là đột nhiên bị ai đó vỗ vào đầu, vừa định mắng người thì thấy cậu chủ nhỏ đứng trước mặt tôi.

Tôi hơi nghi ngờ cậu ấy vừa nhảy lên đánh tôi.

Nhưng tôi không dám hỏi.

Cậu ấy nghi ngờ hỏi tôi: “Anh nói gì với thầy chủ nhiệm thế?”

Tôi ôm đầu nói: “Không nói gì cả.”

Cậu ấy không tin: “Nói thật đi.”

Làm sao tôi có thể nói thẳng với cậu ấy được chứ? Nếu kể lại cho cậu ấy những lời tôi vừa nghĩ, nói rằng tôi thấy cậu ấy có vấn đề về tâm lý, ừ, có bóng ma trong lòng, thì cậu ấy không tức giận đến mức đuổi tôi ra ngoài mới là lạ.

Trẻ con rất sĩ diện, thêm nữa cậu ấy chắc cũng chưa nhận ra tình trạng tâm lý của mình, nếu tôi thẳng thừng nói ra, chắc chắn cậu ấy sẽ phản cảm.

Tôi đâu có ngốc, làm sao mà nói thật với cậu ấy được.

Vì vậy, tôi khéo léo chuyển chủ đề, ôm chỗ bị cậu ấy đánh rồi kêu đau, còn giả vờ cứng đầu không cho ai phát hiện.

Có lẽ vì diễn xuất của tôi quá tốt, sự chú ý của cậu ấy lập tức bị chuyển hướng, nhìn thấy tôi đau đớn như vậy, ánh mắt cậu ấy có chút hối lỗi.

Tôi đúng lúc kêu lên một tiếng “Ui da”.

Cậu ấy quả nhiên càng thêm lo lắng, chớp mắt, một lúc lâu sau, giọng cứng nhắc hỏi: “Đau lắm à?”

Tôi gật đầu: “Đau muốn chết.”

Cậu ấy yếu thế hơn vài phần: “Tôi… tôi đâu có dùng sức…”

Tôi nhập tâm vào vai diễn, để chứng minh lời mình nói, còn kéo tay cậu ấy sờ vào chỗ vừa bị đánh: “A, cậu sờ xem, đã sưng lên rồi này, không chừng còn bị chấn động não nữa, nếu cậu dùng sức mạnh hơn nữa, có lẽ cậu sẽ mất luôn vệ sĩ này đấy.”

Thực ra chỗ tôi dẫn tay cậu ấy sờ là một cái bướu nhỏ xíu trên đầu, chắc là do xương đầu không bằng phẳng nên mới có, nhưng cậu ấy không biết, tôi cứ coi như là do cậu ấy đánh, để cậu ấy tin, tiện thể cũng để cậu ấy quên chuyện tôi nhớ nhầm tên cậu ấy, tự mình tránh được một hình phạt nhỏ. Còn những lời về chấn động não phía sau thì hoàn toàn là bịa đặt, nói bừa thôi.

Không ngờ cậu chủ nhỏ này dễ bị lừa quá, sờ xong thì mặt cậu ấy tái mét.

Vẫn cứng miệng nói là tôi quá yếu đuối, nhưng ánh mắt lại hoảng hốt vô cùng, mạnh mẽ ấn tôi xuống để kiểm tra tình hình, còn muốn đưa tôi đi bệnh viện.

Thấy cậu ấy lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, tôi biết mình chơi quá trớn rồi, vội vàng xua tay nói không cần không cần, bây giờ tôi đã thấy đỡ hơn nhiều rồi.

Cậu chủ nhỏ đã bị những lời tôi nói tẩy não thành công, cho rằng cú đánh của cậu ấy rất có thể đã biến tôi thành kẻ ngốc, còn những hành động hiện tại của tôi đều là cố gắng chịu đựng, vì vậy cậu ấy không chịu buông tha, nhất quyết gọi cấp cứu.

Tôi vội giật lấy điện thoại của cậu ấy, thà rằng quay về quá khứ khâu miệng mình lại còn hơn.

Rảnh rỗi không có việc gì làm mà nói linh tinh cái gì thế này, xem cậu ấy lo lắng thế nào, sắp khóc rồi kìa.

Không còn cách nào khác, nghiệp do mình tạo ra thì mình phải tự giải quyết.

Tôi nắm lấy tay cậu chủ nhỏ, thở dài bất lực nói: “Thật sự không cần đi bệnh viện đâu, tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi.”

Cậu chủ nhỏ còn định phản bác, tôi nhanh hơn cậu ấy nói:

“Nếu cậu chủ thấy áy náy, thì giúp tôi xoa xoa hoặc thổi nhẹ thôi là được rồi.”

Cậu ấy dừng lại, nhìn biểu cảm của tôi.

Tôi đã cố gắng hết sức để không bật cười.

Rồi tôi cảm thấy cà vạt mình bị cậu ấy kéo nhẹ, bị động cúi đầu xuống, hơi ấm phả l*n đ*nh đầu.

Tôi sững sờ, cậu ấy lại cẩn thận xoa xoa hai cái, rồi lo lắng hỏi: “Đỡ… đỡ hơn rồi chứ?”

Tôi nhìn vành tai đỏ ửng của cậu ấy rồi gật đầu: “Đỡ rồi.”
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 13



18.

Cuộc họp phụ huynh diễn ra vào sáng thứ bảy, họp xong thì đã đến giờ ăn trưa, cậu chủ nhỏ chọn một nhà hàng, tôi nhanh chóng đưa cậu ấy đến đó.

Có lẽ cậu ấy vẫn còn áy náy vì khi nãy đánh tôi, khi gọi món, cậu ấy hiếm hoi hỏi tôi muốn ăn gì.

Tôi bất ngờ, nhưng vẫn khăng khăng mình không kén ăn, ăn gì cũng được: "Cậu chủ cứ gọi món mình thích là được.”

Chủ yếu là vì tôi vừa mới lừa cậu ấy, trong lòng áy náy, không dám nhận sự ưu ái này.

Tôi sợ một ngày nào đó cậu ấy hiểu ra, cộng thêm hành động được voi đòi tiên của tôi, thì tôi sẽ tiêu đời mất.

Nhưng tôi không ngờ rằng, dù tôi đã thể hiện rõ ràng ý muốn nghe theo mọi ý kiến của cậu chủ, và nói rằng tôi không còn đau nữa. Cậu ấy vẫn suy nghĩ thật lâu, rồi nghiêm mặt gọi phục vụ đến.

Tôi còn tưởng cậu ấy phát hiện ra vấn đề gì, vừa ngồi thẳng người, tạo ra khí thế "người lạ đừng lại gần, ai động vào tôi thì chết", thì nghe cậu ấy nghiêm túc hỏi phục vụ:

“Ở đây có bán óc heo không?”

Tôi: "..."

"???"

Tôi sững sờ một lúc mới hiểu ra, đây là muốn tôi ăn gì đó bổ não rồi!

Sao cậu ấy lại nghĩ ra được điều này?

Thấy cậu ấy hình như thật sự muốn gọi cho tôi một nồi cháo óc heo để bổ não, tôi vội vàng ngăn lại:

“Cậu chủ, tôi không sao nữa rồi, giờ đầu không đau chút nào, nếu cậu chủ không tin, tôi có thể biểu diễn ngay cho cậu chủ xem một tuyệt kỹ độc môn vận dụng khí công dùng đầu đập vỡ v.ật c.ứng!”

Cậu chủ nhỏ liếc tôi một cái: “Tôi không nói chuyện với anh!”

Rồi lại quay sang hỏi người phục vụ đang hóa đá tại chỗ: “Có không?”

Tôi nhìn nhìn phòng riêng trang trí tinh tế này, nhớ đến số sao của nhà hàng được ghi, lặng lẽ im miệng.

Người phục vụ vẫn giữ nụ cười rạng rỡ theo tiêu chuẩn: “Xin lỗi ngài, nhà hàng chúng tôi hiện chưa có món ăn này.”

Cậu chủ nhỏ tiếc nuối: “Ồ, vậy thôi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ cậu ấy lại nhỏ giọng nói tiếp: “Vậy lát nữa trên đường về nhà xem có bán không.”

Tôi: "!!!"

Cậu chủ nhỏ nói được làm được, cuối cùng tôi ôm một nồi cháo óc heo, khổ sở ăn hết dưới sự giám sát của cậu ấy, mới thực sự hiểu được cảm giác “gậy ông đập lưng ông” là như thế nào.

Cũng không biết cậu ấy biết được quán ăn nhỏ trong con hẻm kia ngon ở đâu, cứ nhất quyết kéo tôi đi mua, còn phải mua phần lớn nhất, về đến nhà còn tự tay giám sát tôi ăn hết, không được bỏ sót một giọt nào.

Xử lý xong bát đũa, tôi gần như bò ra ghế sofa, bụng sắp căng rách cả cơ bụng, mà còn không dám mạnh tay xoa bóp.

Quan trọng hơn là trước vẻ mặt “xem tôi có tốt với anh không này” của cậu chủ nhỏ, tôi không thể nói sự thật, chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười: “Cảm ơn cậu chủ.”

Cậu ấy thản nhiên “Ừ” một tiếng, lại đi tới, giả vờ vô tình sờ đầu tôi, tôi đành mặc kệ, trực tiếp dụi đầu vào lòng bàn tay cậu ấy cho cậu ấy sờ:

“Tôi khỏe rồi!”

Cậu chủ nhỏ lại xoa mạnh vài cái, tin lời tôi nói.

Qua bài học nhớ đời này, tôi thầm ghi nhớ những điều cần lưu ý trong lòng:

1. Không có việc gì thì đừng có đùa với cậu chủ nhỏ, cậu ấy mà nghiêm túc lên thì người bị hành chỉ có thể là tôi.

2. Cả đời này tôi không bao giờ muốn uống cháo óc heo nữa.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 14



19.

Tôi cứ tưởng họp phụ huynh chỉ tổ chức một lần là xong, sau này chắc chắn sẽ không bao giờ đến những nơi như vậy nữa.

Nhưng tôi không ngờ rằng, chưa đầy hai tuần sau, thầy giáo lại gọi điện cho tôi.

Lúc đó tôi đang họp, chủ đề cuộc họp là làm thế nào để nâng cao chất lượng dịch vụ, khiến người sử dụng dịch vụ đồng thời cảm nhận được sự ấm áp như mùa xuân và sự an toàn vững chãi như núi, phải nói là, giảng giải điều này với đám người thô lỗ chỉ biết xông pha là một quá trình thực sự mệt mỏi, tôi tức giận đập bàn một cái rồi thu hết điện thoại của mọi người, mới khiến họ ngồi ngoan ngoãn nghe giảng bài.

Ngay sau đó điện thoại của tôi reo lên.

Một giai điệu rất du dương vang lên, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi tắt máy một lần, chưa đầy hai giây nó lại reo, không còn cách nào khác, tôi đành cố gắng giữ bình tĩnh bước ra khỏi phòng họp, nghe điện thoại của số lạ đó: “Alo?”

Người bên kia hỏi: “Xin hỏi đây có phải là phụ huynh của Thích Thanh Viễn không? Phiền quý phụ huynh đến trường ngay lập tức.”

Tôi: "???"

Cậu chủ nhỏ bị làm sao rồi?

Tôi ngơ ngác cầm chiếc điện thoại vừa bị cúp máy ngang, rồi bất giác chạy ra ngoài.

Khoảng cách từ công ty đến trường không gần, tôi nhớ lại giọng nói có vẻ căng thẳng của thầy giáo trong điện thoại, lòng không dám lơ là, bỏ luôn cuộc họp, đạp ga phóng đi, rút ngắn quãng đường gần một tiếng đồng hồ xuống còn hai mươi phút.

Trước khi vào trường, tôi vẫn còn thắc mắc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra vậy? Buổi sáng ra đi vẫn bình thường mà, sao chưa đến trưa đã lại xảy ra chuyện rồi?

Tất cả câu hỏi được giải đáp khi tôi chạy đến nơi.

Tôi tìm đến phòng thầy giáo theo trí nhớ, gõ cửa, nghe bên trong có tiếng lịch sự “Mời vào”, rồi đẩy cửa bước vào.

Rồi tôi nhìn thấy cậu chủ nhỏ đứng quay lưng về phía cửa.

Nhìn từ phía sau không thấy gì, nhưng tôi để ý thấy hai tay cậu ấy nắm chặt thành nắm đấm, dường như đang kìm nén sự bất mãn và tức giận rất lớn, chỉ cần một giây nữa là sẽ ra tay.

Tôi lập tức bước tới, đỡ lấy vai cậu ấy, hỏi: “Sao vậy?”

Cậu ấy không nói gì, bả vai bị tôi chạm vào vô thức thả lỏng, tôi xoay người cậu ấy lại, nhìn thấy vết thương ở khóe miệng và đôi mắt đỏ ngầu, tim tôi lập tức chùng xuống.

Tôi đau lòng vô cùng, mấy tháng nay ở bên cạnh cậu chủ nhỏ, tôi đã nắm bắt được tính cách kiêu ngạo, miệng cứng nhưng lòng mềm của cậu ấy, bình thường dù có đùa giỡn cũng chưa bao giờ thật sự giận dữ, đánh người mắng người cũng như mèo nũng nịu vậy, thỉnh thoảng vì cậu ấy ngủ nướng tôi khiêng cậu ấy dậy, cũng chỉ tiện tay đánh nhẹ vào mông, chỉ là vỗ nhẹ thôi, chỉ muốn cậu ấy tỉnh táo lại.

Khi nào cậu ấy lại bị thương nặng như vậy chứ?!

Cơn giận không thể ph.át t.iết trong cuộc họp lúc nãy và sự tức giận không kìm nén được khi thấy cậu ấy bị thương cùng lúc dâng lên, tôi ôm cậu ấy vào lòng, cảm nhận được cậu ấy ngoan ngoãn dựa vào tôi như một con thú nhỏ bị thương, lạnh giọng hỏi:

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Anh nên hỏi con trai anh xem chuyện gì đã xảy ra trước đã.” Một giọng nói chua chát vang lên bên cạnh.

Lúc này tôi mới để ý trong phòng ngoài cậu chủ nhỏ và thầy giáo còn có người khác.

Người phụ nữ nói chuyện kéo con trai mình bước tới, không khách khí nói: “Nhìn xem con trai anh đã đánh con trai tôi thành ra thế nào rồi!”

Tôi nhìn đứa trẻ bị kéo đến, phần da thịt lộ ra đầy những vết bầm tím, riêng vết thương ở khóe miệng còn nặng hơn cả vết thương trên mặt cậu chủ nhỏ, mắt cũng bị đánh sưng lên.

Đó phải là cú đánh mạnh cỡ nào mới được.

Tôi thầm nghĩ vậy, rồi liếc thấy phía sau người phụ nữ còn có vài cậu con trai khác tình trạng cũng tương tự con trai bà ta, thầy giáo để ý thấy ánh mắt tôi, lên tiếng: “Đây cũng là do Thích Thanh Viễn gây ra.”

Tôi: … Trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm là sao nhỉ?

Nhìn những cậu thiếu niên đang độ tuổi ăn học gần như bị đánh bầm dập, tôi cố gắng nhịn cười, không để ý đến bà quý phụ đang hùng hổ, giọng nói bình tĩnh hỏi thầy giáo:

“Chuyện cụ thể là thế nào? Thanh Viễn nhà tôi rất ngoan, sao lại tự dưng đánh nhau với người khác được?”

Người phụ huynh hừ lạnh một tiếng: “Rất ngoan? Ngoan mà đánh con trai tôi thành thế này à?”

Tôi đáp lại: “Có lẽ con trai bà đã làm việc gì đáng bị đánh đấy chứ?”

Bà ta: “Anh!”

“Được rồi đừng cãi nhau nữa." Thầy giáo gõ bàn: "Hai bên đều có lỗi, trước tiên hãy hỏi bọn trẻ xem chuyện gì đã xảy ra.”

Ông ấy quay sang tôi, nói: “Thích Thanh Viễn không nói gì cả, anh hỏi đi.”

Không chịu nói gì sao?

Chắc chắn là uất ức lắm rồi!

Tôi cúi xuống hỏi cậu chủ nhỏ: “Họ đã bắt nạt cậu như thế nào?”

Lúc này cậu chủ nhỏ dường như đã bình tĩnh lại, chỉ là vẫn chưa chịu ngẩng đầu lên, tôi vui vẻ ôm cậu ấy, cảm thấy mình như một con rồng dữ đang canh giữ kho báu.

Nhưng lúc này lại có kẻ không biết điều đã chọc giận cục vàng của tôi, khiến rồng dữ không thể nhịn được mà muốn lộ ra nanh vuốt.

“Là bọn nó kiếm chuyện trước." Một lúc sau, cậu chủ nhỏ trong lòng tôi nói một cách ấm ức: "Tôi không nhịn được, đã đánh nó.”

Tôi nhìn về phía phụ huynh kia: “Nghe thấy không, là con trai của bà kiếm chuyện trước.”

“Vậy thì mày có thể đánh người sao!” Bà ta không ngừng truy hỏi.

Tôi lạnh lùng nhìn bà ta: “Có thể phiền bà im miệng trước được không? Sẽ làm trẻ con sợ đấy.”

Có lẽ bị ánh mắt của tôi dọa cho sợ, bà ta không cam lòng cử động miệng nữa, cuối cùng cũng không nói gì.

Tôi tiếp tục kiên nhẫn hỏi: “Nó kiếm chuyện như thế nào?”

Cậu chủ nhỏ ngập ngừng, tay cậu ấy bám lên tôi, nói một cách mơ hồ: “Nó thiếu đánh.”

Tôi: “……”

Không cần nhìn vào ánh mắt của cậu ấy, tôi cũng biết chắc chắn có chuyện gì đó, nhưng nếu cậu ấy không muốn nói, tôi cũng không ép buộc.

Dù sao, nếu hỏi ra là bên kia kiếm chuyện trước, tôi sẽ nói rõ với thầy giáo, để mấy thằng nhóc kia xin lỗi, vậy là xong chuyện.

Bên kia rõ ràng không ngờ tình huống lại phát triển theo hướng này, nghe xong lời tôi đều kinh ngạc: “Để chúng tôi xin lỗi??!”

Tôi nói đúng vậy, các người kiếm chuyện trước, lại còn một đám người ỷ đông h**p yêu bắt nạt cục cưng nhà chúng tôi, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?

Thằng nhóc đứng đầu và mẹ nó đều ngây ngẩn mặt mày không thể tin.

Tôi nhẹ nhàng bổ sung: “Không xin lỗi cũng được, từ giờ trở đi mấy đứa không được xuất hiện trước mặt Thanh Viễn nữa, nếu không, tôi sẽ thay mặt phụ huynh, dạy cho mấy đứa bây biết thế nào là tôn trọng.”

Nói xong, tôi xoay cổ tay một cái.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 15



20.

Sau khi tôi nói xong, phụ huynh kia rõ ràng tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt tôi lại không dám cãi lại, nên đã chỉ trích thầy giáo, chỉ vào tôi hỏi:

“Xem thái độ của anh ta kìa, trường các người không nên chịu trách nhiệm sao? Con trai tôi bị đánh thành như vậy, còn phải xin lỗi bọn họ, các người có biết lý lẽ không thế?”

Thầy giáo chưa kịp lên tiếng, tôi đã thay thầy trả lời:

“Xin lỗi, không biết lý lẽ, tôi bao che khuyết điểm.”

Bà ta: “……”

Có lẽ chưa từng thấy người nào thẳng thắn không nói lý lẽ như tôi, nên bà ta ngây ra một lúc cũng không nói nên lời.

Tôi cười nhạo một tiếng, nói với thầy giáo:

“Nếu là lỗi của Thanh Viễn, tôi sẽ nhận, nhưng rõ ràng không phải Thanh Viễn kiếm chuyện trước, mà là bọn chúng đến khiêu khích Thanh Viễn, lại còn kéo theo nhiều người như vậy, ỷ đông h**p yếu, nhìn thế nào cũng là chúng tôi bị bắt nạt, những gì Thanh Viễn làm đều là chính đáng, tôi tin rằng thầy có thể hiểu được.”

Câu đầu tiên là khách sáo, không thể để lại ấn tượng quá tệ trước mặt thầy giáo, nên tôi phải nói như vậy.

Nhưng thực ra, dù là lỗi của ai, thì cậu chủ nhỏ cũng không sai.

Tôi chính là người bao che khuyết điểm như vậy đấy, không ai có thể để cậu ấy chịu thiệt thòi.

Ngay cả tôi cũng không được.

“Còn về việc bọn chúng bị thương nặng hơn." Tôi liếc nhìn đám con trai đang co rúm lại, suy nghĩ một chút, nói: "Là vì bọn chúng thân thủ không bằng người ta, đáng đời.”

Câu cuối cùng này tôi nói với họ, thẳng thắn thể hiện thái độ của mình:

“Hơn nữa may là mấy đứa không gặp phải tôi, nếu để tôi thấy mấy đứa bắt nạt Thanh Viễn, có lẽ mấy đứa sẽ không chỉ bị thương như vậy đâu.”

Đám con trai rụt lại một chút, từng đứa từng đứa như gà thua trận, vẻ mặt ủ rũ, ngay cả mặt tôi cũng không dám nhìn.

Cuối cùng thầy giáo đã giúp hòa giải, để đám người gây chuyện từng người một xin lỗi cậu chủ nhỏ, tôi đứng bên cạnh, nhìn cậu chủ nhỏ lạnh lùng nghe mấy lời xin lỗi không mấy chân thành của họ, chưa nghe xong, cậu ấy đã kéo tôi đi.

Tôi không phản đối, đúng lúc mọi chuyện cũng đã giải quyết gần xong, quay lại dùng danh nghĩa nhà họ Thích và cơ bắp trên người mình để cảnh cáo phụ huynh kia, thấy sắc mặt bà ta lập tức trắng bệch, trong lòng tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, rồi kéo cậu chủ nhỏ về nhà.

Trên đường mua bông gòn, cồn i ốt và những thứ để xử lý vết thương, về đến nhà, tôi đã xử lý vết thương ở khóe miệng cậu ấy.

Cậu chủ nhỏ ngồi trên ghế sofa, ngoan ngoãn bất ngờ, khiến tôi thoa thuốc mà cứ không dám xuống tay, sợ làm cậu ấy đau. Dặn dò cậu ấy đừng cử động mạnh kẻo rách vết thương, nhưng cậu ấy im lặng lại thấy cậu chủ nhỏ có vẻ quá ủy khuất, như nào cũng đều khiến tôi khó chịu.

Tôi tự nhủ trong lòng mình ngày càng giống như như bà mẹ già rồi, nhanh chóng xử lý vết thương nhỏ đó, cất đồ vào hộp thuốc, quay lại nhìn cậu chủ nhỏ với ánh mắt không biểu lộ cảm xúc gì, lòng tôi bỗng dưng thấy xúc động.

Để làm dịu không khí, tôi cười, dang rộng tay một cách cường điệu:

“Có phải đang buồn không? Lại đây nào, tôi sẽ cho cậu chỗ dựa vững chắc nhất.”

Nghe như lời quảng cáo ấy chứ, tôi không hy vọng cậu chủ nhỏ sẽ nghe, dù sao điều quan trọng nhất là làm không khí vui vẻ hơn, nếu cậu chủ nhỏ cười được thì tôi đã thành công rồi.

Nhưng tôi không ngờ, tư thế dang tay được giữ nguyên một lúc, cậu chủ nhỏ do dự hai giây, chậm rãi tiến lại gần, rồi thật sự chôn mặt vào lòng tôi.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 16



21.

Cậu chủ nhỏ vùi mặt vào lòng tôi, không nói gì. Lúc đầu tôi còn bị hành động này của cậu ấy làm giật mình, vì hoàn toàn không ngờ cậu chủ nhỏ lại thực sự “tới ôm”, bình thường, nếu tôi làm động tác như vậy, cậu chủ nhỏ mà không lườm tôi đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến việc để tôi ôm.

Nhưng điều không thể xảy ra đó lại xảy ra thật, cậu chủ nhỏ không những không phản đối mà còn chủ động chui vào lòng tôi.

Sự bất thường này thực sự khiến tôi ngạc nhiên.

Sau sự ngạc nhiên, trong lòng lại có chút khó chịu.

Cậu chủ nhỏ phải chịu uất ức đến mức nào mới bị tổn thương như vậy chứ.

Cậu chủ nhỏ bình thường luôn nghịch ngợm, tự do tự tại, giờ lại rụt rè như vậy, héo úa như rau bị sương giá, không còn chút vẻ tươi tắn nào.

Tôi tức giận, đáng lẽ ra nên dạy dỗ bọn nhóc đó thêm một trận nữa, ai cho chúng bắt nạt cậu chủ nhỏ chứ???

Nhìn cậu chủ nhỏ yêu quý của tôi ủy khuất thế này, đến nỗi phải lao vào lòng tôi tìm sự an ủi.

Nhưng nói thật, việc cậu chủ nhỏ không phản kháng lại tôi mà để tôi ôm, thì trong lòng tôi vẫn thấy sung sướng.

Vì điều đó quá hiếm hoi.

Vì vậy, đây là một cơ hội hiếm có, tôi tranh thủ v.uốt ve đầu cậu chủ nhỏ, trước khi cậu ấy cảm thấy khó chịu, tôi làm ra vẻ một người lớn điềm tĩnh, hỏi:

“Bây giờ có thể nói cho tôi biết, chúng nó đã bắt nạt cậu như thế nào rồi không?”

Có lẽ giọng nói trầm hơn bình thường của tôi nghe có vẻ chững chạc và đáng tin cậy hơn, hoặc có thể là lồng ng.ực rộng của tôi đã cho cậu chủ nhỏ cảm giác an toàn, khiến cậu ấy cảm thấy ấm áp, và có khát vọng được tâm sự.

Cậu chủ nhỏ im lặng một lúc, vô thức dụi dụi vào ngực tôi, nói nhỏ: “Chúng nó chửi tôi, và mẹ tôi.”

“Mẹ… của cậu?” Tôi kịp thời dừng lại câu nói không được phù hợp lắm.

“Ừ.”

“Chúng nó nói mẹ tôi không có năng lực, bị đàn bà bên ngoài hại chết, để lại một thằng con cũng vô dụng, không bằng quyên góp gia sản cho người tị nạn châu Phi." Cậu chủ nhỏ nói đều đều, không chút cảm xúc: "Nên tôi đã đánh chúng một trận.”

Tôi nắm chặt nắm đấm, hoàn toàn đưa việc “ngày nào đó sẽ dạy dỗ bọn nhóc này một trận ra trò” vào lịch trình, miệng lưỡi thế kia thì không cần thiết bỏ qua nữa.

Trong lòng tính toán những điều đó, tôi vỗ về lưng cậu chủ nhỏ, muốn an ủi cậu ấy: “Lần sau gặp chuyện như vậy, cứ nói với tôi, tôi sẽ đi dạy dỗ chúng.”

Cậu chủ nhỏ dừng lại một chút, hỏi: “Tại sao?”

“Vì tôi phải bảo vệ cậu mà." Tôi nói một cách chính đáng: "Đó là bổn phận của vệ sĩ, nếu có tôi mà cậu vẫn bị thương, thì tôi vô dụng quá, không bằng tự tử cho xong.”

Cậu chủ nhỏ ngẩng đầu nhìn tôi, tôi tưởng cậu ấy định phản bác, nhưng đợi một lúc, lại nghe cậu chủ nhỏ hỏi: “Anh là do Thích Thiên Nham thuê, thực ra tôi không tin anh.”

Tôi mất một lúc mới hiểu ra rằng Thích Thiên Nham là ba cậu ấy.

Cậu chủ nhỏ thật thà như vậy thật hiếm gặp, tôi thở dài, tâm trạng khá phức tạp, cố gắng giải thích với cậu ấy: “Thực ra tôi chỉ gặp ba cậu hai lần, lần đầu tôi cứu ông ấy, lần thứ hai ông ấy nhờ tôi làm vệ sĩ cho cậu, bảo tôi bảo vệ cậu thật tốt.”

Cậu ấy cười khẩy: “Bảo vệ tôi thật tốt? Nhiều năm rồi, ông ấy chỉ biết mỗi chiêu đó thôi.”

Tôi sững sờ, nghe cậu ấy hỏi: “Anh biết mẹ tôi mất như thế nào không?”

Tôi thành thật lắc đầu.

“Anh chưa từng gặp bà ấy, vì bà ấy mất trong một vụ tai nạn xe hơi khi tôi học cấp hai.” Giọng cậu ấy bình tĩnh lạ thường, cứ như đang kể chuyện của người khác vậy, nhưng nghe kỹ lại vẫn có thể nhận ra sự run rẩy nhỏ trong giọng cậu ấy, tim tôi thắt lại.

“Trước khi xảy ra tai nạn, bà ấy đến đón tôi, lúc đó ba tôi đang cặp kè với… hai người phụ nữ khác, không quan tâm đến chúng tôi, nên chỉ cử hai vệ sĩ đi cùng bà ấy.”

“Lúc bà ấy đến tôi rất vui, vì lúc đó tôi ở trường nội trú, một tháng về nhà một lần, đã mấy tuần rồi tôi không gặp bà ấy.”

Cậu ấy dường như đang chìm đắm trong hồi ức, giọng nói có chút dịu dàng, nhưng ngay lập tức lại thay đổi.

“Nhưng tôi không ngờ rằng, trên đường về nhà hôm đó bà ấy gặp tai nạn, hai vệ sĩ cũng không bảo vệ được bà ấy, đến lúc một tuần sau tôi về nhà thì bà ấy đã mất rồi.”

Tôi cảm thấy ngón tay cậu ấy siết chặt lại, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.

“Thích Thiên Nham thậm chí còn không nói với tôi về cái chết của bà ấy, vì nghe nói, vụ tai nạn đó là do hai người tình nhỏ của ông ấy cấu kết với nhau, ban đầu còn định hại cả tôi nữa, nhưng tôi không đi cùng mẹ nên tai họa chỉ đổ lên đầu mẹ tôi.”

Cậu chủ nhỏ nắm chặt góc áo tôi, thì thầm gào lên: “Ông ấy nói sẽ cho tôi một lời giải thích, nhưng giải thích thì sao? Giải thích xong có thể khiến mẹ tôi sống lại được không?”

“Giết họ có thể đổi lại mạng sống của mẹ tôi không?”

Chủ đề đã lạc khỏi hướng ban đầu, nhưng tôi đã không còn tâm trí để bàn luận về vấn đề đó nữa.

Tôi ôm cậu chủ nhỏ, vô ích vỗ về lưng cậu ấy, muốn dùng cách này an ủi cậu ấy, nhưng trong lòng rất rõ ràng, nỗi đau này không phải chỉ cần vỗ vài cái, an ủi vài câu là có thể giải quyết được.

Đây là vết thương đã lâu ngày không lành, chỉ vài câu nói không đủ để làm dịu đi.

Cậu ấy đã đau khổ biết bao.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 17



22.

Cậu ấy được tôi ôm trong lòng, toàn thân run rẩy, cơn giận dữ và tủi thân bị kìm nén cuối cùng cũng bộc lộ ra, lảm nhảm kể với tôi những chuyện tôi không hề biết.

Cậu ấy đã cãi nhau với gia đình và bỏ nhà ra đi như thế nào, lại từ chối đề nghị của ba mình là được gửi đi nước ngoài như thế nào, và cậu ấy sẽ không bao giờ trở về căn nhà đó nữa.

Không về thì thôi, tôi an ủi cậu ấy, nơi đó cũng không đáng để về.

Tóm lại, những câu chuyện và nỗi buồn của cậu ấy là điều tôi không thể hiểu được, tôi không có tư cách nói mình cảm thông, cũng không có lập trường để khuyên cậu ấy rằng mọi chuyện đã qua rồi, chỉ có thể dùng lời lẽ hạn chế của mình để an ủi cậu ấy, và hy vọng sự an ủi nhỏ nhoi này có hiệu quả.

May mà cậu ấy dễ dỗ.

Dễ dỗ đến mức tôi thấy bất lực.

Nghe giọng cậu ấy nghẹn ngào, tôi vỗ về lưng cậu ấy, cố gắng mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy cơ thể cậu ấy, để cậu ấy gục đầu lên vai tôi, một lúc sau, tôi cảm thấy vai mình hơi ẩm ướt.

Khóc ra thì tốt rồi.

Vẫn có thể trút bỏ, tức là vẫn còn chỗ xoay chuyển.

Tôi nhẹ nhàng v.uốt ve lưng cậu ấy như dỗ dành trẻ con, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ của cơ thể cậu ấy, vô thức cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai cậu ấy.

Tôi nói được rồi được rồi, khóc đi, đừng nhịn.

Cậu ấy nấc lên phản bác tôi: “Anh mới khóc cơ!”

Tôi mặt dày mày dạn lau mặt, giả vờ khóc: “Được rồi được rồi, là tôi khóc, cảm ơn cậu chủ nhỏ đã an ủi tôi.”

Cậu ấy đấm nhẹ vào tôi, lực rất nhỏ, sau một lúc lâu nói:

“Thực ra lúc đầu, tôi tưởng anh là người của ba tôi, giống như những người trước đây, đều được cử đến để giám sát tôi.”

Tôi giật mình, bình tĩnh hỏi: “Rồi sao nữa?”

Cậu ấy hít hít mũi: “Sau đó anh cũng không liên lạc với ông ấy nữa, tôi đã kiểm tra điện thoại của anh rồi, thậm chí anh còn không lưu số của ông ấy.”

“Cậu… khi nào kiểm tra điện thoại của tôi vậy?” Sao tôi không biết?

Cậu chủ nhỏ khó chịu một lúc, có vẻ hơi ngượng ngùng, nói: “Hôm đó đó, lúc tôi bật định vị trong điện thoại của anh.”

Chậc, tôi nói sao thái độ của cậu ấy thay đổi nhiều như vậy kể từ hôm đó, hóa ra là đã kiểm tra rồi.

Nhưng mà xem thì xem thôi, dù sao điện thoại của tôi cũng chẳng có gì bí mật, cậu ấy vui là được.

Tôi giải thích với cậu ấy toàn bộ sự việc, nói rằng vì tôi cứu ba cậu ấy nên mới được cử đến làm vệ sĩ cho cậu ta, thực tế tôi chỉ gặp người đó có một lần thôi.

“Nhiệm vụ của tôi chỉ là bảo vệ cậu." Tôi ôm cậu chủ nhỏ tỏ vẻ trung thành: "Chỉ có cậu mới là chủ nhân của tôi, tôi sẽ không nghe lời người khác.”

Cậu ấy ngẩng đầu lên một chút, trong mắt vẫn còn chút không tin tưởng, nhưng rất nhanh lại rúc vào lòng tôi, giơ tay lên như thể thách thức, giống như một con mèo giơ lên những chiếc đệm thịt mềm mại, rồi vỗ lên đầu tôi:

“Nếu anh dám lừa tôi, tôi sẽ khiến anh… phá sản!”

Tôi sợ quá đi mất.

“Không dám không dám." Tôi lấy tay cậu ấy xuống, giả vờ sợ hãi, giơ ngón tay thề: “Tuyệt đối sẽ không lừa cậu.”

cậu ấy “hừ” một tiếng, cả người nằm im trong lòng tôi.

Thật giống như một chú mèo vậy.

Tôi nhẹ nhàng vỗ về cậu chủ nhỏ, một lúc sau, tiếng thở của cậu ấy đã đều đặn hơn.

Có lẽ cảm xúc của cậu thiếu niên đến nhanh và đi cũng nhanh, chỉ một lúc sau, cậu ấy đã ngủ thiếp đi.

Tôi thở dài, cẩn thận bế cậu ấy vào phòng, định đặt cậu ấy lên giường ngủ, nhưng không ngờ, vừa đặt cậu ấy xuống định đi ra, cậu ấy đã túm lấy áo tôi, vùng vẫy định tỉnh dậy.

Tôi đành ngồi bên giường cậu ấy, nằm nghiêng xuống, để cậu ấy vùi đầu vào lòng tôi và ngủ say.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 18



23.

Ngồi dựa vào đầu giường chơi điện thoại một lúc, giải thích với bạn bè trong công ty về sự việc, và hẹn giờ họp lần sau, tôi lại cất điện thoại đi.

Cậu ấy động đậy, có vẻ như bị động tác của tôi làm phiền, cứ quấn quýt không rời mà dụi dụi vào lòng tôi, chân cũng không yên mà đặt lên người tôi.

Tớ đoán cậu ấy có lẽ coi tôi như một chiếc gối ôm đầu giường, nhưng một chiếc gối không ngoan ngoãn như tôi thì chắc là hiếm thấy, nên cậu ấy trong mơ cũng ngủ không yên giấc, có lẽ còn đang nghĩ, cái gối này sao thế này, không nghe lời chút nào.

Tôi tự thấy buồn cười vì những suy nghĩ của mình, sợ làm cậu ấy tỉnh giấc, tay chân cũng không dám động đậy nữa, cứ nằm nghiêng như vậy để cho cậu ấy ôm

Nằm không có việc gì làm, tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt cậu chủ nhỏ.

Trước đây tôi không có cơ hội nào có thể đến gần cậu ấy một cách vô tư như vậy, cậu ấy rất đề phòng, chỉ có bất ngờ mới có thể chạm vào cậu ấy, và sự tấn công bất ngờ của tôi phần lớn là để đấu trí với cậu ấy, không phải là bế cậu ấy vào phòng tắm, thì là tranh thủ lúc cậu chủ nhỏ không để ý mà thắt dây an toàn cho cậu ấy, chưa kể đến việc dỗ cậu ấy ăn cơm, tính ra, từ khi chúng tôi quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn cậu ấy một cách công khai như vậy.

Có một cảm giác sung sướng như một tên nhà giàu đêm đêm lén lút xuống tầng hầm đếm tiền.

Vì tôi biết rõ, khi cậu ấy tỉnh táo, tôi tuyệt đối sẽ không có cơ hội như vậy.

Với tư thế này, tôi chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của cậu ấy.

Da cậu ấy rất trắng, lần đầu gặp mặt đã làm tôi choáng ngợp, lúc đỏ mắt trông giống hệt một ma cà rồng trong một bộ phim nào đó tôi từng xem. Nhưng ma cà rồng thì quá lạnh lùng, cậu chủ nhỏ thì ấm áp, ấm áp dễ chịu, ôm vào người giống như một lò sưởi nhỏ vậy, luôn làm ấm áp tận đáy lòng.

Lông mi cũng rất dài, giống như những chiếc quạt nhỏ, khi chớp mắt thì đập lên đập xuống, tôi cứ không nhịn được muốn đưa tay sờ một cái, tiếc là thông thường làm vậy cậu ấy chắc chắn sẽ tức giận, nên vẫn chưa kịp làm.

Nhưng mà, bây giờ thì đây là một cơ hội tốt.

Cậu ấy đang ngủ.

Tôi nhìn trộm sắc mặt cậu ấy một cách lo lắng, giữ nguyên tư thế, nghiêng tai nghe, tiếng thở của cậu ấy vẫn khá đều đặn, vì vậy tâm trí tôi bắt đầu hoạt động.

Sợ làm cậu ấy tỉnh giấc, tôi nhẹ nhàng đưa tay ra, tiến lại gần một chút rồi dừng lại, di chuyển một cách máy móc, cho đến khi cuối cùng chạm được vào hàng mi của cậu ấy, tôi cảm thấy cánh tay mình chẳng khác gì cánh tay của robot.

Trước khi chạm vào, tôi vẫn thận trọng nhìn cậu ấy thêm lần nữa, chắc chắn rằng cậu ấy chưa tỉnh, rồi mới mạnh dạn dùng ngón trỏ khẽ chạm vào hàng mi “nhỏ xinh” của cậu ấy.

Thực ra khi chạm vào thì chẳng có cảm giác gì đặc biệt, tại tôi da dày thịt chắc, đầu ngón tay chắc đã bị chai lì mất cảm giác rồi, chạm vài cái, không có cảm giác mượt mà như tôi tưởng tượng.

Nhưng chính hành động đó mang lại cho tôi một sự thỏa mãn lớn lao, khoảnh khắc thư thái trong lòng lúc đó là điều mà chỉ đơn thuần tiếp xúc cơ thể không thể sánh được.

Tôi không nhịn được, lại chạm nhẹ vào chỗ cũ, rồi di chuyển ngón tay xuống, chọc nhẹ vào má cậu ấy.

Vừa chạm xong, tôi thấy cậu ấy giật giật mí mắt, như thể sắp tỉnh giấc, tôi lập tức rụt tay lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Không ngờ cậu ấy chỉ động đậy chút thôi, chưa tỉnh hẳn, nghiêng đầu dụi dụi rồi lại ngủ tiếp.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa ngón tay, hồi tưởng lại cảm giác lúc nãy, một lúc lâu sau, tim tôi bỗng đập mạnh.
 
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu
Chương 19



24.

Chuyện đánh nhau tạm thời lắng xuống, tôi xin phép cho cậu chủ nhỏ nghỉ học hai ngày, đợi vết thương ở khóe miệng cậu ấy đỡ hơn một chút mới đưa cậu ấy trở lại trường.

Sau chuyện tâm sự lần đó, mối quan hệ của chúng tôi thân thiết hơn nhiều, cậu ấy không còn tỏ ra khó chịu khi tôi đến gần nữa, dù việc gọi cậu ấy dậy mỗi sáng vẫn là một cuộc chiến trường kỳ, nhưng ít nhất cậu ấy cũng không nổi cáu nữa.

Thật đáng mừng.

Tuy nhiên, thái độ của cậu ấy thay đổi rồi, còn tôi lại gặp vấn đề.

Bởi vì tôi phát hiện ra, tôi dường như, hình như, có lẽ, đã nảy sinh một loại tình cảm khác thường đối với cậu chủ nhỏ.

Nói cụ thể hơn là, mỗi ngày tôi đều rất mong chờ được gặp cậu ấy, cứ động một chút là lại muốn ôm cậu ấy, muốn trêu cậu ấy nói chuyện, muốn nhìn cậu ấy cười, thậm chí trêu quá mức khiến cậu ấy mắng tôi, tôi vẫn thấy cậu nhóc này thật sự rất đáng yêu.

Mỗi sáng gọi cậu ấy dậy, cậu ấy mơ màng ngồi dậy, với tay lấy quần áo mặc vào, biểu cảm y hệt như một chú mèo lười biếng, khiến người ta không nhịn được muốn v.uốt ve.

Không chỉ muốn v.uốt ve, tôi còn muốn bế cậu ấy lên xoay vài vòng.

Khi cậu ấy chơi bóng, tôi ngồi bên cạnh xem, cái kiểu làm ra vẻ ta đây lúc gặp mặt lần đầu đã bị tôi vứt bỏ cách cả vạn dặm, tôi không hề muốn ra sân tranh giành với cậu ấy xem ai giỏi hơn, chỉ muốn ngồi đây cổ vũ cho cậu ấy.

Cậu chủ nhỏ giỏi nhất! Cậu chủ nhỏ đẹp trai nhất! Cậu chủ nhỏ siêu dễ thương!

Tiếng cổ vũ đầy khí thế làm cho các cô gái nhỏ ngồi cạnh sợ hãi, tránh xa tôi – tên fan cuồng mất trí này, sợ rằng giây tiếp theo luồng năng lượng ngốc nghếch này sẽ theo tiếng hét của tôi mà lây lan sang họ.

Phải nói rằng, từ hồi cấp hai tôi chưa bao giờ làm những việc ngu ngốc như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cậu ấy đi về phía tôi sau khi chơi bóng xong, khóe miệng nở nụ cười, ánh nắng chiếu vào, đôi cánh như thiên thần vậy, đến gần hơn, tôi còn có thể nhìn rõ khuôn mặt ửng hồng, những giọt mồ hôi trên trán, cả người cậu ấy tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, cảnh tượng đó hiện ra trước mắt tôi, tôi lập tức cảm thấy dù có ngu ngốc đến mấy cũng đáng.

Một cảm xúc khó tả tràn ngập tâm trí tôi, khiến tôi không thể tự chủ được mà muốn chạy đến bên cậu ấy, một luồng máu nóng sôi sục, thúc giục tôi đến gần cậu ấy, ôm cậu ấy, ôm chặt cậu ấy vào trong tim mình.

Lúc đó tôi nghĩ, có lẽ tôi đã trúng tiếng sét ái tình rồi.

Tôi nhận ra một kết quả không biết là tốt hay xấu – có lẽ, tôi đã thích cậu ấy rồi.

Dấu hiệu rung động này có lẽ đã bắt đầu từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhớ lại tâm trạng lúc đó, đến giờ tôi vẫn không nhịn được cười. Rồi bị cậu chủ nhỏ không hiểu chuyện nhìn với ánh mắt nghi ngờ: “Người này chắc có bệnh”.

Nói cho công bằng, nếu lần gặp đầu tiên đó là với bất kỳ ai khác, thái độ của tôi chắc chắn sẽ không tốt như vậy. Hồi còn trong quân đội, tính khí nóng nảy của tôi, những tân binh từng được tôi huấn luyện chắc chắn đều rất ám ảnh.

Cậu ấy là trường hợp ngoại lệ duy nhất.

Lần đầu tiên trong đời tôi không thể nổi giận với một người, bất kể cậu ấy làm gì tôi cũng thấy thật đáng yêu.

Ngay cả việc cậu ấy ngủ nướng tôi cũng thấy là một thói quen tốt.

Trước đây, tôi luôn nghiêm khắc và không bao giờ thiên vị, giờ đây để có thể tranh thủ thêm cho cậu ấy dù chỉ một phút ngủ, tôi còn chuẩn bị sẵn nước đánh răng rửa mặt.

Rồi quay về phòng ngủ lặng lẽ nhìn cậu ấy ngủ.

Dễ thương, muốn hôn.

Tôi nghĩ mình có lẽ bị bệnh.

Nhưng tôi không muốn khỏi bệnh cho lắm.
 
Back
Top Bottom