Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu

[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 20


Chương 20: Bị người lén lút vào lều trại cường bạoChờ đến khi đi ăn, Tào Tử Nhiên và Cốc Nguyệt cũng đi theo.Đường Miên không nói gì, tự mình bước vào quán lẩu, Từ Tang Tang do dự một chút, sau đó thương lượng với Đường Miên, "Hai cậu ấy không ăn được cay, Miên Miên, chúng ta gọi lẩu uyên ương nhé?"

"Được."

Đường Miên không có ý kiến, cho dù gọi lẩu chín ngăn cô cũng chẳng phản đối, dù sao chỉ cần có lẩu cay cô muốn ăn là được.Bốn người gọi một nồi lẩu uyên ương, Cốc Nguyệt và Tào Tử Nhiên có vẻ không ăn được cay dù chỉ một chút.

Tào Tử Nhiên căn bản không đụng đến phần lẩu cay, Cốc Nguyệt nhìn Đường Miên lên tiếng hỏi, "Miên Miên, cô ăn cay rất giỏi sao?"

"Cũng tạm được."

Đường Miên nói, "Để so sánh thì tôi vẫn thích ăn lẩu cay hơn, nếu ăn không cay cũng phải pha một đĩa nước chấm thật cay, không thì ăn chẳng thấy ngon."

Cô vừa nói xong, điện thoại di động liền đổ chuông.Điện thoại của Đường Miên đặt ngay trên bàn, cô còn chưa kịp nhìn xem ai gọi đến, Tào Tử Nhiên ở bên kia đã liếc qua trước, đọc tên hiển thị, "Anh cả....Miên Miên, là anh cả Văn gọi sao?!"

Cô ta kinh ngạc nhìn Đường Miên.Đường Miên, "...." 🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 21


Chương 21: Mèo nhỏ động dục kêu? (Đường Miên x Văn Cảnh Thần)Giọng nói của Văn Cảnh Thần khiến Đường Miên ngay lập tức cứng đờ, sau đó cô bắt đầu giãy giụa kịch liệt, vặn vẹo cơ thể muốn quay đầu về phía sau.Khi Văn Cảnh Thần phát hiện ra điều này thì không tiếp tục đè lên cô nữa, làm theo ý cô muốn xoay người lại.Đợi đến khi Đường Miên xoay người lại, người đàn ông mới phát hiện hốc mắt cô đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn, trong mắt vừa có lửa giận vừa lộ ra vẻ nhẹ nhõm.Hắn sửng sốt một chút, ngay sau đó nghiêng người tới gần muốn hôn cô, "Miên Miên, sao vậy?"

Đường Miên tức đến mức há miệng cắn hắn một cái, đến khi trên môi rớm máu mới buông ra, nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi, cô lại mở miệng cắn vào một bên gáy người đàn ông, dùng toàn bộ sức lực mà cắn.Cắn đến mức Văn Cảnh Thần rên lên một tiếng, lông mày hơi nhăn lại.Nhưng hắn không tức giận, cũng không đẩy Đường Miên ra, chỉ lặng lẽ đưa tay ôm lấy cô, một bàn tay đặt sau đầu như đang nhẹ nhàng vuốt ve trấn an.Một lúc lâu sau, khi Đường Miên cắn đến quai hàm mỏi nhừ, cô mới chịu buông ra. 🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 22


Chương 22: Ngoan nào, gọi một tiếng anh trai nghe xemTào Tử Nhiên ánh mắt càng lúc càng kỳ quái, Cốc Nguyệt vẻ mặt chua xót, liếc nhìn Văn Cảnh Thần một cái rồi xoay người rời đi.Tào Tử Nhiên há miệng thở dốc, liếc nhìn Đường Miên và Văn Cảnh Thần một cái, cũng vội vàng xoay người đuổi theo, Từ Tang Tang thấy vậy thì có phần ngẩn người, cô ấy cũng không vội vàng rời đi ngay, ngược lại tiến về phía trước hai bước, hướng về phía Đường Miên gọi một tiếng, "Miên Miên."

Ấn tượng của Đường Miên đối với cô ấy không tệ như với Tào Tử Nhiên nên vẫn ngẩng đầu nhìn sang, tốt bụng nhắc nhở, "Hai người họ đều đi rồi, cô không đuổi theo sao?"

Từ Tang Tang có chút xấu hổ, suy nghĩ rồi vẫn lắc đầu, cẩn thận nhìn Văn Cảnh Thần sau đó quay sang Đường Miên, giải thích, "Thật xin lỗi Miên Miên, tôi cứ tưởng A Nguyệt với các anh trai của cô có quan hệ không tệ, hơn nữa cậu ấy còn nói muốn thân thiết với cô trước nên tôi mới gọi cậu ấy đến đây, còn Tử Nhiên là tự mình đi theo tới, nếu biết cậu ta sẽ nói chuyện như vậy thì tôi sẽ không...."

"Ai nói với cô?"

Văn Cảnh Thần đột nhiên lên tiếng.Từ Tang Tang sửng sốt một chút, khi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông thì mới nhận ra hắn đang hỏi mình, vẫn chưa kịp phản ứng lại, lẩm bẩm, "Hả?

Chuyện gì?"

"Ai nói với cô là chúng tôi và...."

Hắn khựng lại, lông mày hơi nhíu, dường như có chút nghi hoặc, "Ai nói với cô là chúng tôi có quan hệ không tệ với A Nguyệt mà cô nói đến?"

Từ Tang Tang trực tiếp bị lời người đàn ông hỏi làm cho ngây người, nhất là khi hắn nhắc đến Cốc Nguyệt, vẻ mặt rõ ràng là xa lạ, đừng nói là thanh mai trúc mã, dường như căn bản hắn còn không biết trên đời có tồn tại một người như vậy.Giờ khắc này, trong lòng Từ Tang Tang bỗng hiện lên một ý nghĩ giống hệt Tào Tử Nhiên, chẳng phải Cốc Nguyệt và hai anh em nhà họ Văn là thanh mai trúc mã sao?Đường Miên thấy Từ Tang Tang còn đang ngây người thì cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, liền quay sang nói với Văn Cảnh Thần, "Nói anh cả là thanh mai trúc mã của cô ấy, ở ngay sát vách nhà cũ của nhà họ Văn, à....Còn nói là rất thân thiết với anh và anh hai, sau này nếu không làm chị dâu cả thì cũng sẽ là chị dâu thứ hai của em."

Cô khẽ cười một chút, nói xong liền cúi đầu tiếp tục ăn.Trứng chiên ở nhà hàng này rất ngon, còn có thể chọn trứng lòng đào khiến Đường Miên vô cùng yêu thích.Văn Cảnh Thần thấy cô sau khi nói xong những lời đó vẫn ăn rất ngon lành, dáng vẻ thản nhiên như thể hoàn toàn không để tâm chuyện hắn và Văn Cảnh Hành bị nhắc tới là "thanh mai trúc mã" với người khác.Anh cụp mắt che đi sự u ám trong đáy mắt, khẽ thở dài trong lòng, hỏi một câu, "Là nhà họ Cốc sao?"

"Đúng vậy."

Từ Tang Tang lúc này mới phản ứng lại, vội vàng trả lời.Văn Cảnh Thần suy nghĩ một chút rồi nói, "Hình như nhà họ Cốc có một cô con gái, trước đây nhà họ Cốc xảy ra chuyện, chẳng phải cô ta đã ra nước ngoài rồi sao?"

"A....A Nguyệt nói là vì bất đắc dĩ nên mới phải ra nước ngoài, còn nói là cảm thấy rất áy náy với các anh, cho nên lần này về nước cũng cứ chần chừ không dám đến gặp mọi người...."

Giọng của Từ Tang Tang càng lúc càng nhỏ.Cô ấy cũng không ngốc, chỉ cần nhìn vẻ mặt của người đàn ông này liền biết mình đã bị lừa.Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comNhà họ Cốc trước kia đúng là ở ngay sát nhà cũ của nhà họ Văn, nhưng rõ ràng mối quan hệ giữa hai nhà chỉ dừng lại ở mức hàng xóm bình thường, hoàn toàn không có chuyện thanh mai trúc mã gì cả, nếu không Cốc Nguyệt mới chỉ ra nước ngoài hai năm, Văn Cảnh Thần cũng không đến mức phải chờ người khác nhắc mới nhớ được, lại quên nhanh như vậy.Từ Tang Tang khẽ thở ra một hơi, sau đó bất giác hồi tưởng lại toàn bộ quá trình trước khi chuyến đi này bắt đầu, bản thân đã gặp Cốc Nguyệt như thế nào, làm sao mà dưới những lời nói dẫn dắt khéo léo của đối phương, cô ấy dần dần tin rằng mối quan hệ giữa Cốc Nguyệt và hai anh em nhà họ Văn không hề đơn giản, thậm chí còn nảy sinh tâm ý muốn tác hợp cho bọn họ.Cô ấy có chút tức giận, nhà họ Từ tuy rằng không bằng nhà họ Văn nhưng tài chính cũng không hề thua kém, ít nhất Từ Tang Tang không phải người có thể bị Cốc Nguyệt đem ra làm trò đùa."

Thật xin lỗi, Miên Miên, là do tôi hiểu lầm, tôi sẽ giải quyết rõ ràng chuyện này."

Từ Tang Tang nói xong liền vội vàng rời đi.Đường Miên vừa mới ăn xong một quả trứng chiên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô còn đang nghĩ có nên ăn thêm một quả nữa không.Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, đến khi quay đầu lại trong bát của cô đã có thêm một quả trứng chiên.Văn Cảnh Thần đưa phần của mình cho cô."

Đủ chưa?"

Văn Cảnh Thần nhìn cô hỏi.Đường Miên sửng sốt một chút, gật đầu, "Đủ rồi."

Ngay sau đó, cô vẫn không nhịn được mà gọi nhân viên cửa hàng ở cách đó không xa, "Làm phiền cho tôi thêm một quả trứng chiên, tôi muốn lòng đào, cảm ơn nhé."

Văn Cảnh Thần không ngăn cản Đường Miên, chờ nhân viên cửa hàng mang trứng chiên tới, nhìn cô gắp trứng về phía mình.Trong mắt người đàn ông hiện lên một chút ý cười, vừa cúi đầu ăn, vừa nói đến chuyện của nhà họ Cốc."

Bọn anh không thân với nhà họ Cốc."

Hắn nói, "Cũng không có cái gọi là thanh mai trúc mã, nhà họ Cốc trước đây dính líu đến chuyện làm ăn mờ ám, hiện tại cả hai cha con vẫn còn đang ngồi tù, còn căn nhà cũ ở bên kia...."

Văn Cảnh Thần dừng lại một chút, rút một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau vệt dầu ớt đỏ dính trên cằm cô, "Muốn đi xem không?

Cuối tuần anh đưa em đến đó nhé?"

"Nhà cũ là nơi các anh lớn lên sao?"

Đường Miên tò mò hỏi, "Vậy ba mẹ bây giờ còn sống ở đó không?"

Nói thật thì Đường Miên vẫn luôn cảm thấy khá thắc mắc, cô được đưa về nhà họ Văn nhưng từ trước đến giờ chưa từng thấy cha mẹ hay bất kỳ người thân nào khác trong nhà, cũng chưa từng nghe mấy người Văn Cảnh Thần nhắc đến.Thật ra nếu nói đến cha mẹ, Đường Miên cũng chỉ là có chút tò mò.Nếu còn nhỏ có lẽ cô còn muốn được gặp cha mẹ ruột của mình, nhưng từ khi trưởng thành, hay nói đúng hơn là từ khi biết suy nghĩ, cô gần như không còn mong đợi về chuyện này.Sau khi được đưa về nhà họ Văn, tuy cô có chút tò mò về sự tồn tại của cha mẹ ruột, nhưng không rõ là do bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh hay chính bản thân cô thực sự cũng không quá bận tâm, cho nên không bao giờ hỏi về chuyện đó một cách cẩn thận.Văn Cảnh Thần ném khăn giấy vào thùng rác cạnh bàn, lên tiếng, "Đúng vậy, anh và A Hành lớn lên ở bên đó, sau khi trưởng thành mới lần lượt dọn ra ngoài, còn cha mẹ....Hai người họ bây giờ không có ở đó, đầu năm đã ra ngoài du lịch rồi, hiện tại cũng không biết đang đi chơi ở đâu, có lẽ một ngày nào đó sẽ quay về thôi, sao vậy?

Em muốn gặp họ sao?"

Đường Miên cảm thấy câu hỏi tiếp theo của hắn có hơi kỳ lạ, nhưng khi cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Văn Cảnh Thần, những lời định nói ra đến bên miệng lại bị nuốt trở vào, đổi giọng nói, "Chỉ là có chút tò mò thôi, ừm....Tò mò không biết họ trông như thế nào."

"Nhà cũ chắc là có ảnh chụp của họ."

Văn Cảnh Thần nói.Chắc là...

Đường Miên cụp mắt xuống tiếp tục ăn, không nhắc lại chuyện này nữa.Sau khi hai người ăn sáng xong, cô được Văn Cảnh Thần đưa lên xe cùng đến công ty.Đây là lần đầu tiên Đường Miên đến công ty của nhà họ Văn, cô không biết cụ thể nhà họ Văn kinh doanh lĩnh vực gì, chỉ nghe nói rằng công ty này hình như có liên quan đến rất nhiều ngành nghề.

Thậm chí còn có liên quan đến ngành giải trí và phát sóng trực tiếp...Khi biết được những điều này, Đường Miên đang ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng của Văn Cảnh Thần, dáng vẻ có chút cứng nhắc, cô mở ứng dụng phát sóng trực tiếp, vô cùng hứng thú nói, "Trước kia em thường xuyên dùng ứng dụng này để xem phát sóng trực tiếp đấy."

"Thường xuyên?"

Văn Cảnh Thần đang lật xem tài liệu thì động tác khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn sang, "Miên Miên thích chủ phòng nào vậy?"

Đường Miên cũng không để ý đến ánh mắt và nét mặt của người đàn ông, thuận miệng liền kể ra tên mấy chủ phòng mà cô thường xem.Chủ phòng nam hay nữ cô đều xem, các chủ phòng nam cô theo dõi chủ yếu là những người chơi trò chơi.

Đường Miên thích xem các buổi phát sóng của họ thật ra không phải vì cô chơi trò chơi đó, mà đơn giản chỉ vì cảm thấy cách nói chuyện của họ rất thú vị.

Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comHơn nữa, mỗi lần phát sóng họ đều mang lại cảm giác như đang xem một tiết mục hài hước, thậm chí còn vui hơn cả một số chương trình tạp kỹ hay phim điện ảnh.Còn về phía các chủ phòng nữ, cô xem chỉ để nghe họ hát.Văn Cảnh Thần có một trợ lý đặc biệt thường xuyên theo sát bên cạnh họ Hà, người trợ lý này rất biết điều, khi Đường Miên kể ra tên những chủ phòng cô thường xem, anh ta cũng âm thầm ghi nhớ hết.Chỉ trong chốc lát, toàn bộ thông tin liên quan đến mấy chủ phòng đó, bao gồm hình ảnh và video các buổi phát sóng trực tiếp đã được gửi đến chỗ Văn Cảnh Thần.Văn Cảnh Thần tiện tay lật xem qua một lượt, tập trung chú ý vào những chủ phòng nam, sau khi phát hiện chỉ là những chủ kênh chơi trò chơi vớ vẩn, lấy sự hài hước làm điểm nhấn trong các buổi phát sóng nên cũng không bận tâm thêm nữa.Hắn đứng dậy, quay sang nói với Đường Miên đang chơi trò chơi, "Anh đi họp, một tiếng nữa sẽ quay lại."

"Ừm."

Đường Miên mắt cũng chẳng buồn ngước lên một cái.Mãi cho đến khi một bàn tay với khớp xương rõ ràng bất ngờ chắn ngang màn hình điện thoại của cô.Cô vội vàng vặn eo né tránh, "Anh làm gì vậy chứ?

Suýt nữa em đánh nhầm bài rồi!"

Đường Miên vừa nói vừa lùi về phía bên kia ghế sô pha, cách hắn rất xa.Văn Cảnh Thần hơi nheo mắt lại, liếc mắt nhìn trợ lý Hà.Trợ lý Hà ngay lập tức nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng, còn cẩn thận khép cửa lại.Bên ngoài cửa, một vài thư ký đã đứng chờ sẵn, thấy chỉ có trợ lý Hà bước ra, hơn nữa khi ra còn cẩn thận đóng kỹ cửa văn phòng của sếp lớn.Đợi vài giây, có người không nhịn được hạ giọng dò hỏi, "Trợ lý Hà, sếp đâu rồi?

Không phải bảo là chuẩn bị họp sao?"

Trợ lý Hà nhìn thẳng về phía cánh cửa, "Sếp muốn xử lý một chút chuyện riêng trong nhà."

Mọi người lập tức hiểu ra, hôm nay tin Văn Cảnh Thần đưa em gái đến công ty vốn đã lan truyền từ sớm, nhưng điều khiến mọi người để ý hơn chính là vết thương trên miệng ông chủ, còn có dấu răng cùng vết cào ở hai bên cổ của người đàn ông.Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể tưởng tượng ra tình hình chiến đấu kịch liệt đến mức nào.Đây vẫn là vị sếp lớn không gần phụ nữ của bọn họ sao?

Điều quan trọng hơn là, rốt cuộc là con mèo nhỏ nào có thể cào ông chủ của bọn họ đến mức như vậy?!

Bọn họ thực sự vô cùng tò mò.Bọn họ đã chịu đựng sự tò mò suốt nửa ngày nên bây giờ có chút không nhịn được nữa, nghĩ rằng có thể sẽ biết được một số tin tức từ trợ lý.Đáng tiếc là còn chưa kịp mở miệng, cửa văn phòng đã mở ra, sếp lớn từ trong văn phòng bước ra, cũng không biết có phải là ảo giác của họ hay không, vừa rồi chỉ liếc mắt nhìn vội một cái, dường như trên mặt vị sếp lớn ấy còn mang theo một nụ cười nhẹ, nhưng tại sao vết thương ở khoé miệng hình như nứt ra thêm rồi?Văn Cảnh Thần rời đi để lại Đường Miên nằm trên ghế sô pha, gương mặt ửng hồng, thở hổn hển một lúc lâu, đưa tay kéo nội y vừa bị đẩy lên, cô tức giận đá vào ghế sô pha, coi nó là Văn Cảnh Thần đạp mấy cái mới miễn cưỡng nghỉ ngơi.Vừa vào thang máy, Văn Cảnh Thần liền lấy điện thoại ra, mở camera giám sát trong văn phòng, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ cô đang buồn bực đạp ghế sô pha, ý cười trong mắt người đàn ông càng sâu hơn, thầm nghĩ phải bảo người đổi ghế sô pha to và mềm hơn.

Đến lúc bắt đầu cuộc họp, hắn cũng không tắt màn hình theo dõi, chỉ đặt điện thoại sang một bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua một cái thấy Đường Miên nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại, không biết đang xem gì mà cười ngây ngô, hắn cũng theo đó mà khẽ mỉm cười.Mấy người bên dưới lén ngẩng lên liếc nhìn, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy trong lòng đều vui vẻ, thầm nghĩ xem ra hôm nay tâm trạng của ông chủ rất tốt, có khi còn có thể bớt bị mắng một chút.Quả nhiên, Văn Cảnh Thần rõ ràng khoan dung hơn hẳn so với ngày thường, trong bản kế hoạch bên dưới trình lên có vấn đề, hắn cũng chỉ bình thản chỉ ra phương hướng cần điều chỉnh, bảo họ về sửa lại cho cẩn thận.Đường Miên lại thua hết đậu trắng nhưng cô đã quen với việc đó nên tâm trạng cũng bình thường, sau khi rời khỏi trò chơi, cô tìm một chương trình tạp kỹ để xem, đó là một chương trình mới về sinh hoạt thường ngày, có một nửa khách mời là diễn viên hài nên tình tiết khá vui vẻ, Đường Miên chỉ mới xem được một lúc mà sắp cười đến mặt cứng lại.Khi cửa văn phòng bị mở từ bên ngoài, cô cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng Văn Cảnh Thần đã quay lại, nên cứ thế nằm đó ôm điện thoại cười ngây ngô.Mãi cho đến khi người kia dừng lại phía sau lưng ghế sô pha, cúi người nhìn về phía cô.Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comĐường Miên ngẩng đầu liếc nhìn, cảm thấy người này có chút quen mắt, cô chớp chớp mắt sau đó lại nhìn xuống màn hình điện thoại, hai mắt lập tức mở to hơn."

Anh, anh là Giang Nhập Niên?!"

Cô lập tức xoay người ngồi bật dậy, ôm chặt điện thoại, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.Giang Nhập Niên, đến cả Đường Miên, người vốn không quan tâm giới giải trí cũng từng nghe tin đồn về người này.

Nghe nói năm đó anh ta khi còn học đại học, chỉ vì tình cờ bị kéo đi đóng một bộ phim điện ảnh liền trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử điện ảnh, sau đó rút khỏi giới giải trí suốt ba năm, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng vô số người hâm mộ yêu điện ảnh.Mãi cho đến khi anh ta hoàn thành việc học, sau đó lại tham gia một chương trình tuyển chọn, cuối cùng ra mắt với tư cách là thành viên của một nhóm nhạc.Sau đó, nhờ tài năng diễn xuất và ca hát vượt trội, gánh cả doanh số phòng vé cùng doanh thu bán đĩa nhạc, sau này mới biết gia thế người đàn ông này cũng không hề đơn giản, anh ta là người nhà họ Giang, một gia tộc hàng đầu trong nước.Nhà người khác thì người hâm mộ lúc nào cũng phải bận tâm thay thần tượng, nào là sự nghiệp, tình yêu các thứ đều phải lo hết, còn người hâm mộ của Giang Nhập Niên chỉ lo lắng hy vọng anh ta đừng chơi chán quá nhanh.Bản thân Giang Nhập Niên cũng từng nói trong một buổi phỏng vấn rằng, anh ta bước chân vào giới giải trí chỉ vì sở thích, khi nào sự hứng thú đó phai nhạt thì sẽ rút lui khỏi giới.Trước đây Đường Miên chỉ từng nhìn thấy người này qua màn hình, biết anh ta có ngũ quan nổi bật, dù đã ngoài hai mươi tuổi nhưng đường nét khuôn mặt vẫn luôn mang theo vài phần khí chất ngang ngược của tuổi trẻ.Gương mặt này trên màn hình đã đủ khiến người ta muốn hét lên vì phấn khích, còn khi nhìn thấy ngoài đời thực, vẻ ngoài ấy lại càng khiến người ta ấn tượng mạnh đến mức chỉ muốn "phản bội" lại lý trí ngay lập tức.Ngay cả lúc này, có vẻ như người đàn ông vừa mới tỉnh ngủ, không trang điểm, đến cả kiểu tóc cũng chưa chỉnh, tóc rối bù lộn xộn, trên đầu cài một chiếc kính râm.Anh ta chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng rộng rãi đơn giản, đứng bên cạnh ghế sô pha cụp mắt nhìn Đường Miên, lông mày cũng hơi nhướng lên, dễ dàng gọi ra tên cô, "Đường Miên?"

"Hả?

Anh biết tôi sao?"

Đường Miên vẫn còn ngơ ngác.Cô nghĩ tới việc không lâu trước đây vừa mới lướt mạng thấy một video chỉnh sửa về người này, theo bản năng muốn mở lại video đó ra so sánh một chút, xem thử mình có nhận nhầm người hay không.Nhưng Giang Nhập Niên hình như nhìn ra được Đường Miên đang định làm gì, duỗi tay về phía trước, đầu ngón tay gõ nhẹ một cái lên màn hình điện thoại của cô, "Không cần tìm, anh chính là Giang Nhập Niên."

Nói xong, anh ta đột nhiên bật cười, nụ cười ấy khiến người ta tim đập nhanh hơn, khí chất càng thêm rực rỡ, "Em còn phải gọi anh là anh trai đấy, ngoan nào, gọi một tiếng anh trai nghe xem."

Đường Miên, "Hả?"

Một lát sau, cô cuối cùng cũng biết Giang Nhập Niên và Văn Cảnh Thần có quan hệ thật sự rất tốt, nói chính xác hơn, nhà họ Giang và nhà họ Văn coi như là bạn bè thân giao qua nhiều thế hệ, ngoài ra còn có cả nhà họ Tần.Chỉ là so với hai nhà kia, quan hệ giữa nhà họ Giang và nhà họ Văn thân thiết hơn một chút.Tuy rằng đã biết những điều đó, nhưng Đường Miên vẫn không thể gọi ra được tiếng "anh trai" kia.Người này ngồi bên cạnh cô, một tay đặt lên lưng ghế sô pha nghiêng người tới, quấn lấy bắt cô gọi "anh trai", nhưng Đường Miên ngại ngùng không dám gọi ra, nên chỉ có thể giơ điện thoại lên che nửa mặt nhìn anh ta, ấp úng không nói nên lời.Đúng lúc này, điện thoại của Giang Nhập Niên vang lên, người đàn ông cầm lên nhìn sau đó nhận máy nói một câu, "Tôi xuống ngay đây."

Nói xong liền cúp máy, ngay sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay Đường Miên, quay sang nói với cô, "Có muốn đi xem tuyển chọn người không?

Anh trai đưa em đi chơi."

Hai mắt Đường Miên sáng rực, "Tuyển người?

Tuyển người gì?"
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 23


Chương 23: Cô cũng quá dễ dụTuy Đường Miên không theo đuổi thần tượng nhưng cô vẫn tò mò về những chuyển tuyển chọn người này.Giang Nhập Niên vừa nhắc đến cô liền cảm thấy hứng thú, cũng thuận thế được người đàn ông kéo đứng dậy.Lúc đi ra ngoài cô mới biết được, hóa ra Giang Nhập Niên vốn đang đi ghi hình một chương trình tuyển chọn, chỉ là trên đường đi ngang qua công ty nhà họ Văn, đột nhiên nổi hứng muốn lên xem thử.Kết quả là chưa gặp được Văn Cảnh Thần nhưng lại tình cờ gặp phải Đường Miên ở đây.Giang Nhập Niên được mời tham gia làm cố vấn cho chương trình, xe của người đàn ông đang đợi sẵn ở gara, Đường Miên đi theo anh ta cùng nhau lên xe, mọi người trong xe đều quay đầu nhìn về phía này.Một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính đen thoáng sững lại, phản ứng đầu tiên là lập tức giục Giang Nhập Niên và Đường Miên nhanh chóng lên xe, sau đó ngó trước ngó sau thăm dò, "Không bị chụp lại đấy chứ?"

"Bị chụp thì bị chụp thôi, có gì phải sợ?"

Giang Nhập Niên khẽ "à" một tiếng, kéo Đường Miên cùng ngồi xuống một hàng với mình, nghiêng mặt giới thiệu với Đường Miên, "Đây là người đại diện của anh – Lý Tiếu, đây là trợ lý Tiểu Viên, còn tài xế phía trước là anh Vương."

Giới thiệu xong, anh ta mới quay sang mấy người Lý Tiếu nói, "Đây là em gái tôi, Miên Miên."

"Em gái?"

Lý Tiếu đưa tay đỡ lại kính mắt, hỏi, "Là kiểu em gái nào?"

Vừa hỏi xong câu đó, anh ấy liền bị Giang Nhập Niên đá một cái, nhưng thực ra chẳng có chút lực nào, rõ ràng chỉ là đùa giỡn cho vui.Giang Nhập Niên cười nhạt một tiếng, "Nghĩ cái gì thế?

Đương nhiên là em gái ruột."

"Hả?"

Lý Tiếu biết gia thế của Giang Nhập Niên, cũng biết trong thế hệ cùng tuổi với Giang Nhập Niên bên nhà họ Giang đúng là có mấy cô bé, nhưng lớn nhất cũng mới mười ba tuổi, còn đang học cấp hai.Mà rõ ràng tuổi tác của Đường Miên hoàn toàn không khớp.Đường Miên há miệng thở dốc muốn giải thích nhưng Giang Nhập Niên đã lên tiếng trước, "Em gái của anh Thần chẳng phải cũng là em gái của tôi sao?"

Lý Tiếu lập tức liền hiểu ra thân phận của Đường Miên.Rốt cuộc việc nhà họ Văn đã tìm lại được cô chủ nhỏ cũng không phải chuyện gì bí mật.Nơi ghi hình cách công ty của nhà họ Văn không xa, xe vừa mới tiến vào gara ngầm thì điện thoại của Văn Cảnh Thần đã gọi tới.Đường Miên nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng hắn ở đầu dây bên kia hỏi, "Đi đâu rồi?"

"Đến xem Giang....À anh Nhập Niên ghi hình tiết mục."

Cô ngoan ngoãn trả lời.Văn Cảnh Thần bên kia ngừng lại một, cuối cùng chỉ dặn dò cô vài câu.Chờ cúp máy xong, cô đã theo Giang Nhập Niên đi vào hậu trường phòng tạo hình.Với địa vị của Giang Nhập Niên, người đàn ông có phòng trang điểm riêng, chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu đã sớm chờ ở đây, vừa thấy Giang Nhập Niên ngồi xuống liền bắt tay vào công việc.Phòng không nhỏ, Giang Nhập Niên bảo cô ngồi ở ghế sô pha bên kia, "Nếu thấy chán thì cứ ra ngoài đi dạo một vòng, Lý Tiếu, anh lấy thẻ công tác cho Miên Miên đi."

Lý Tiếu đáp một tiếng sau đó xoay người ra ngoài tìm người lấy thẻ công tác.Đường Miên ngồi trên ghế sô pha nhìn Giang Nhập Niên tạo hình.Tóc của anh ta vốn đã được tẩy trắng, chuyên viên tạo hình chỉ nhuộm thêm một chút màu ở phần đuôi tóc, những chỗ khác thì gần như không động đến vì nhuộm tóc cũng cần chút thời gian.Lý Tiếu mang thẻ công tác vào trước, đưa cho Đường Miên, "Cứ đi dạo thoải mái, dù sao cũng chưa ghi hình, nếu có chuyện gì thì cứ nói tên anh Niên của em."

Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comĐường Miên nhận lấy rồi nói cảm ơn, cũng rất tò mò bên ngoài như thế nào, vì thế cô nói một tiếng với Giang Nhập Niên rồi tự mình đi ra ngoài.Từ trong phòng của Giang Nhập Niên bước ra là một hành lang, hai bên hành lang có mấy căn phòng, cửa phần lớn đều mở, chỉ có một hai phòng là đóng lại nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong.Trên cửa phòng còn treo còn tấm biển ghi tên và thông tin trên đó.Đường Miên kiểm tra thông tin về chương trình này trên mạng, ngoài Giang Cẩm Niên còn có ba cố vấn khác, tính cả Giang Cẩm Niên là hai nam hai nữ.Trong ba cố vấn còn lại, có hai người là nữ, một người xuất thân từ cuộc thi tài năng, người còn lại là ca sĩ nổi tiếng từ hơn mười năm trước, nam cố vấn còn lại cũng đến từ chương trình tuyển chọn cùng lúc với Giang Nhập Niên.Nam cố vấn đó tên là Vân Nguy, Đường Miên lúc đi ngang qua cửa phòng hắn ta vì tò mò nên liếc nhìn vào trong, kết quả lập tức bị một người chặn trước mặt, cau mày nói, "Làm ơn đừng làm phiền thầy Vân của chúng tôi, cảm ơn."

Giọng điệu không hề có chút thân thiện nào.Đường Miên hơi sững lại, vội vàng lùi về sau, còn có chút ngượng ngùng nói một câu, "Xin lỗi."

Trong lòng lại không nhịn được lẩm bẩm, cô chẳng qua chỉ liếc nhìn một cái thôi mà?

Còn chưa có làm gì đâu.Chờ đi qua rồi, cô còn nghe thấy người trong phòng kia đang lẩm bẩm, hình như coi cô là người hâm mộ của Vân Nguy.Đường Miên, "..."

Tầng này cơ bản là nơi bốn người cố vấn trang điểm và tạo kiểu, Đường Miên không đi thang máy mà chọn đi cầu thang bộ, đứng bên lan can cúi xuống nhìn liền thấy sảnh lớn tầng một, trên sàn dán đầy các áp phích quảng cáo.

Do khoảng cách hơi xa, Đường Miên cũng không nhìn rõ trên đó viết gì.Khoảng cách giữa các tầng hơi cao nên Đường Miên không định đi từng tầng một để xem, thật ra điều cô cảm thấy hứng thú nhất chính là mấy vị cố vấn kia, nhưng hiện tại đã nhìn qua nên không còn hứng thú nữa, suy nghĩ một lúc, cô xoay người quay về phòng của Giang Nhập Niên.Đi ngang qua cửa phòng của nữ cố vấn Mễ Đàm, cô ngửi thấy một mùi rất thơm, không phải mùi nước hoa mà là mùi đồ ăn.Bước chân Đường Miên khựng lại, cô không nhịn được mà thò đầu nhìn vào bên trong một cái.Chỉ mới liếc nhìn một cái, Đường Miên đã vội vàng muốn thu lại ánh mắt, tránh để nhân viên bên cạnh Mễ Đàm trong phòng lại giống như người bên Vân Nguy mà xua đuổi cô.Tuy phản ứng của cô rất nhanh, nhưng người trong phòng vẫn chú ý tới, một cô gái mặt tròn lên tiếng hỏi, "Là người hâm mộ của cô Mễ Đàm sao?"

Mễ Đàm xuất thân từ cuộc thi tài năng, hát và nhảy đều giỏi, dáng người cũng rất đẹp, hình như cô ấy đã trang điểm và làm tóc xong, đang ngồi xem điện thoại, trên bàn trước mặt bày mấy hộp xiên que chiên.

Khi nghe thấy giọng trợ lý, cô ấy liền ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy ngoài cửa đứng một cô gái xinh đẹp còn nhỏ hơn cả mình, phản ứng đầu tiên tưởng Đường Miên là học viên của tổ chương trình, nhưng rất nhanh sau đó lại phát hiện trên cổ cô có đeo thẻ công tác.Cô ấy cũng có chút tò mò, liền lên tiếng hỏi, "Xin chào, có chuyện gì sao?"

Mễ Đàm không giống trợ lý, cô ấy không nghĩ Đường Miên là người hâm mộ của mình.Đường Miên thấy bọn họ nói chuyện bằng giọng điệu thân thiện cũng nhẹ nhõm hơn, dừng lại một chút, hơi ngượng ngùng giải thích, "Chuyện là....Tôi ngửi thấy mùi thơm, nên muốn hỏi mọi người mua xiên que chiên ở đâu vậy?"

"Cái này hả?

Phải hỏi Phỉ Phỉ, là Phỉ Phỉ mua về cho tôi."

Mễ Đàm vừa nói vừa quay sang nhìn trợ lý của mình.Phỉ Phỉ liền vội vàng tiếp lời, "Mua ở ngay bên ngoài...."

Cô ấy còn cố ý đi tới cửa, tận tình chỉ cho Đường Miên vị trí cửa hàng kia nằm ở đâu, tên là gì, còn rất tỉ mỉ giới thiệu rằng xiên que chiên là món đặc trưng của quán, nếu thích ăn cay thì chỉ cần gọi mức bình thường là đã cay lắm rồi, còn nếu ăn cay giỏi thì có thể cân nhắc gọi mức cay đặc biệt."

Đúng rồi đúng rồi, lúc đặt món nhớ ghi chú bảo chủ quán chiên lâu một chút, đậu phụ khô của họ thật sự phải chiên kỹ mới ngon, chiên giòn lên ăn là ngon nhất!

Nhưng hoa lan thái mỏng thì không cần chiên lâu quá đâu, để nó giữ nước một chút ăn sẽ ngon hơn...."

Phỉ Phỉ nói rõ ràng rất có tâm.

Đường Miên nghe xong không khỏi nuốt nước miếng.Cô dự định trên đường về sẽ lập tức đặt hàng, thậm chí địa chỉ giao hàng cũng đã cài sẵn, nào ngờ lúc chuẩn bị rời đi thì Mễ Đàm lại trực tiếp đưa cho cô một hộp xiên que chiên lớn."

Không cần đâu, không cần đâu, lát nữa tôi sẽ đặt sau."

Đường Miên vội vàng xua tay.

Mễ Đàm lại cười tủm tỉm nhìn cô, "Cầm đi, bọn tôi gọi nhiều lắm, lát nữa còn phải vào quay, chắc cũng không ăn hết đâu, để ở đây nguội mất cũng lãng phí lắm."

Cô ấy còn ra hiệu cho Phỉ Phỉ kéo tay Đường Miên lại, đùa giỡn bảo Phỉ Phỉ nhanh tay đóng cửa không cho Đường Miên quay lại trả nữa.Đường Miên bị chọc đến bật cười, nhận lấy lòng tốt của Mễ Đàm, "Cảm ơn nhé!"

"Không có gì!"

Mễ Đàm cười rộ lên, lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ, gương mặt vốn có phần lạnh lùng trở nên đáng yêu hơn.Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comĐường Miên ôm một hộp lớn xiên que chiên quay về, vừa đi vừa bắt đầu ăn.

Quả thật đúng như Phỉ Phỉ nói, xiên que chiên của quán đó thật sự rất ngon, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Phỉ Phỉ gọi món này, những món cần chiên kỹ thì đều được dặn dò rõ ràng, những món không cần chiên lâu cũng được ghi chú cẩn thận, chủ quán cũng làm đúng theo yêu cầu.

Đường Miên ăn đến mức không thể dừng lại.

Khi cô quay lại trước cửa phòng của Giang Nhập Niên, tạo hình của anh ta cũng gần xong, mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn về phía cô.Lý Tiếu tò mò hỏi, "Miên Miên, em mua xiên que chiên từ lúc nào vậy?"

Đường Miên liền kể lại chuyện vừa gặp Mễ Đàm, nói xong còn không quên cảm thán một câu, "Cô Mễ Đàm thật sự là người tốt, nhân viên bên cạnh cô ấy cũng rất dễ thương."

Đặc biệt là sau khi từng gặp qua cách cư xử của nhóm người bên Vân Nguy, Đường Miên càng có nhiều thiện cảm hơn với Mễ Đàm và mọi người quanh cô ấy."

Miên Miên, em đã ăn bao nhiêu rồi?"

Giang Nhập Niên hỏi.Anh ta đã trang điểm xong, chuyên viên trang điểm hiển nhiên rất hiểu rõ cách cách làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông.

Vốn dĩ Đường Miên cảm thấy rằng ngoài đời anh ta đã đủ đẹp trai, trái tim cũng vì thế mà bị tác động không ít, kết quả bây giờ nhìn thấy, cô phát hiện ra Giang Nhập Niên lại trở nên đẹp trai hơn nhiều.Cô cũng ngượng ngùng không dám nhìn nhiều, chỉ cần liếc thêm vài lần thôi là cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hít một hơi thật sâu cô mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói, "Ăn mấy xiên rồi ạ, anh có muốn ăn không?"

Cô ôm hộp xiên que chiên đi đến chỗ anh ta.

Giang Nhập Niên đưa tay nhận lấy hộp, bản thân không ăn mà đưa cho Tiểu Viên, nói, "Anh Thần nói với anh là em ăn uống không điều độ, mấy món chiên cay thế này ăn một chút cho đỡ thèm là được rồi."

"Nhưng mà em vẫn còn thèm mà."

Đường Miên ngẩn ra một lúc, theo bản năng nói, cô còn định lấy lại hộp xiên que chiên của mình.Nhưng Tiểu Viên nhận được ánh mắt của Giang Nhập Niên thì ngay lập tức mang hộp xiên que chiên đi.Đường Miên chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong lòng thật sự muốn lao lên giành lại cho bằng được.Cô không nhịn được quay đầu, ánh mắt dõi theo Tiểu Viên đang rời đi, không đúng, nói chính xác hơn là nhìn theo món xiên que chiên yêu thích của cô.Mãi cho đến khi những ngón tay mát lạnh dừng lại trên cằm Đường Miên, nhéo nhẹ khiến cô phải quay đầu lại.Cô đối diện với gương mặt tinh xảo của Giang Nhập Niên, ánh mắt vô thức hiện lên vài phần oán trách.Đáng ghét, không cho cô ăn ngon, hảo cảm của cô dành cho Giang Nhập Niên giờ đang tụt dốc không phanh!Cô gái nhỏ tức giận trừng mắt nhìn, Giang Nhập Niên ngẩn người, bị vẻ đáng yêu ấy làm cho rung động.Anh ta không nhịn được lại lần nữa đưa tay nhéo nhéo má cô đang phồng lên, khẽ cười nói, "Được rồi, đừng giận nữa, lát nữa anh trai cho em ăn một bữa tiệc lớn, chịu không?"

"Bữa tiệc lớn?

Tiệc lớn gì?"

Má phồng của cô biến mất chỉ trong một giây, Đường Miên lập tức tò mò hỏi.Cũng quá dễ dụ.Giang Nhập Niên không nhịn được nghĩ thầm trong lòng, lúc rút tay về, lòng bàn tay vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại từ làn da cô, người đàn ông lặng lẽ vuốt nhẹ lòng bàn tay mình, cười nói, "Em muốn ăn gì?

Lát nữa bảo Lý Tiếu đưa thực đơn cho em, thích món nào cứ gọi thoải mái, được không?"

"Khụ....Được thôi."

Đường Miên lí nhí đáp lại, trong lòng đã sớm dâng trào mong đợi.Sau bữa trưa mới bắt đầu ghi hình.Cô trở lại chỗ Giang Nhập Niên chưa bao lâu thì cũng vừa vặn đến giờ ăn trưa, quả nhiên Lý Tiếu mang đến cho cô một cuốn thực đơn, bảo Đường Miên cứ thoải mái chọn món mình thích.Đường Miên cầm lấy thực đơn nhìn qua một lượt, có đủ loại món ăn, thậm chí còn có rất nhiều món trước đây cô chỉ từng nhìn thấy trên mạng.

Cô ngo ngoe rục rịch, nhưng cũng không gọi bừa, chỉ tính toán chọn những món mình thích ăn nhất, không thể gọi quá nhiều rồi để lãng phí được.Suy nghĩ của cô gần như viết hết lên mặt.Giang Nhập Niên ngồi bên cạnh xem điện thoại, không biết từ lúc nào đã dồn hết sự chú ý lên người Đường Miên, nhìn thấy vẻ mặt cô đầy rối rắm, anh ta không nhịn được bật cười, "Cứ gọi những món em muốn, gọi nhiều một chút cũng không sao, dù sao chúng ta cũng đông người như vậy, có thể ăn cùng nhau."

Đường Miên nghe xong thấy cũng đúng, hơn nữa tính cả chuyên viên trang điểm, nhà tạo mẫu cùng rất nhiều các trợ lý cộng lại cũng mười mấy người, nếu mọi người cùng ăn thì sẽ cô gọi thêm nhiều món hơn.Sau khi gọi món xong đợi một lúc, đồ ăn còn chưa được đưa tới thì ngoài cửa đã có người đến.Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comNgười đến chính là Vân Nguy đi cùng trợ lý, trên mặt mang theo nụ cười, đứng ngoài cửa hơi cúi người chào Giang Nhập Niên, "Chào thầy Giang Nhập Niên."

Hắn ta nhận lấy túi giấy từ tay trợ lý, bên trong là phần điểm tâm mà hắn ta cố ý sai người đi mua, gần đây quán này vô cùng nổi tiếng, muốn mua được thì phải đi từ rất sớm hoặc phải xếp hàng rất lâu, đôi khi vất vả xếp hàng xong cũng không mua được.Hắn ta cố ý mang theo một phần đến tặng cho Giang Nhập Niên.Giang Nhập Niên không nói chuyện, Tiểu Viên đã bước lên trước thay người đàn ông đáp lại, mỉm cười nói mấy câu khách sáo, từ chối bằng cách nói gần đây Giang Nhập Niên không thể ăn những món như vậy.Vân Nguy có chút thất vọng nhưng rất nhanh lại lấy lại tinh thần, nói một tiếng tạm biệt với Giang Nhập Niên rồi dẫn người rời đi.Đám người vừa rời khỏi, Giang Nhập Niên liền quay sang hỏi Đường Miên, "Miên Miên muốn ăn không?"

Đường Miên gật đầu, "Muốn ăn."

Cô cũng để ý đến quán điểm tâm đó từ trước, "Nhưng dạo gần đây quán đó rất nổi tiếng, người xếp hàng rất đông, khó mua lắm, nên em định chờ lúc nào nó hạ nhiệt thì mới đi ăn."

"Vậy cũng là một cách hay."

Giang Nhập Niên cười, "Nhưng nếu Miên Miên muốn ăn, chỉ cần nói một câu là được."

Đường Miên sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó đã hiểu rõ ý của anh ta.

Nếu cô thật sự muốn ăn, đúng là chỉ cần nói một tiếng với quản gia, rất nhanh sẽ có người mua mang về cho cô.

"Quên đi, dù sao em cũng không cần phải ăn ngay."

Đường Miên lắc đầu.So với món điểm tâm kia, hiện tại cô càng mong chờ được ăn bữa tiệc lớn mà mình vừa mới gọi hơn.Vân Nguy vừa rời khỏi chỗ Giang Nhập Niên, sắc mặt lập tức sa sầm, "

Sau này mấy chuyện như vậy có thể đừng bắt tôi đi được không?

Tôi thật sự không muốn phải nhìn sắc mặt người khác."

Hắn ta tự mình mang đồ qua đưa tận tay, kết quả Giang Nhập Niên đến một câu cũng không thèm nói, chuyện này khiến trong lòng hắn ta cực kỳ khó chịu.

Rõ ràng Giang Nhập Niên còn nhỏ hơn hắn ta một tuổi, chỉ vì đối phương có lưu lượng cùng danh tiếng cao hơn mà ta hắn ta phải gọi một tiếng "thầy", đến cả cau mày giống như thường ngày cũng không dám.So với sự bất mãn của Vân Nguy, trợ lý đi sau hắn ta lại để ý đến một chuyện khác, nghiêng đầu hỏi, "Anh Vân Nguy, vừa rồi anh có thấy cô gái ngồi cạnh Giang Nhập Niên không?"

"Ai?

Không để ý."

Vân Nguy cau mày, "Chẳng lẽ là bạn gái của Giang Nhập Niên?

Không phải nói cậu ta vẫn luôn độc thân sao?"

Đâu chỉ là độc thân, từ khi Giang Nhập Niên ra mắt đến bây giờ, đám nhà báo săn ảnh tìm mọi cách rình mò nhưng chưa từng bắt gặp bất kỳ tin đồn tình ái nào của anh ta.Trợ lý nói, "Chắc không phải bạn gái đâu, nhưng cô gái đó lúc trước có đến tìm anh Vân Nguy đó, ngay lúc anh còn đang trang điểm, cô ấy đeo thẻ công tác, em cứ tưởng là người hâm mộ của anh nên đã đuổi đi."

Nhắc tới chuyện này, trợ lý cũng có chút hối hận, "Sớm biết cô ấy là người bên cạnh Giang Nhập Niên, lúc đó em đã không đuổi đi rồi, biết đâu còn có thể nhân cơ hội tìm hiểu được không ít chuyện."
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 24


Chương 24: Thể chất của cô rất được các chú chó yêu thíchĂn xong không bao lâu liền có nhân viên đến thông báo tiết mục của Giang Nhập Niên sắp bắt đầu ghi hình.Lý Tiếu dẫn cô đi theo xem, tìm cho Đường Miên một chỗ ngồi tốt, còn chào hỏi không ít nhân viên nhờ họ để ý đến cô một chút.Đường Miên cảm thấy bản thân đang được đối xử như một đứa trẻ.Nhưng cô cũng lo nếu mình không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến việc quay hình hoặc công việc của người khác, cho nên cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng yên một bên.Trên đường đi đến nhà vệ sinh, Đường Miên tình cờ gặp một cô gái cũng đang đeo thẻ công tác, cô ta chủ động chào hỏi, "Cô là nhân viên của cố vấn nào vậy?"

"Thầy Giang."

Đường Miên vừa rửa tay vừa nhẹ nhàng đáp lại một câu, đồng thời mỉm cười với đối phương.Ánh mắt cô gái kia sáng rực lên, lập tức lôi kéo Đường Miên nói chuyện, ban đầu toàn là mấy chuyện liên quan đến Giang Nhập Niên, rất nhiều tin đồn bát quái, cô ta vừa nói vừa thăm dò nhìn Đường Miên.

Đường Miên sao có thể biết mấy tin đồn bát quái đó là thật hay giả, chỉ biết liên tục lắc đầu, giữ nguyên nụ cười trên môi, đến khi thật sự không biết nên đáp thế nào, cô mới nói, "Tôi mới đi làm ngày đầu tiên, cũng chưa rõ lắm."

Có lẽ thấy thật sự không thể moi thêm được thông tin gì từ miệng Đường Miên, cô gái kia liền chuyển sang chủ đề khác, chủ động nhắc đến việc mình làm việc bên cạnh Vân Nguy."

Anh Vân Nguy của chúng tôi là người rất tuyệt, cô có thích anh ấy không?

Tôi có thể nói giúp một tiếng, dẫn cô đi gặp anh ấy, thế nào?"

Thái dương Đường Miên giật giật, đang định mở miệng giải thích rằng mình không phải người hâm mộ của Vân Nguy, cũng không quen biết gì với hắn ta thì điện thoại di động vang lên.Là Lý Tiếu gọi tới.Lý Tiếu trở lại không thấy cô đâu, liền gọi điện để tìm."

Em vừa đi vệ sinh, bây giờ em quay lại liền."

Đường Miên mỉm cười với cô gái kia, dứt khoát vừa nghe điện thoại với Lý Tiếu vừa xoay người rời đi.Cô gái kia há miệng định nói gì đó nhưng lại sợ đầu dây bên kia nghe thấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Miên rời đi.Sau khi Đường Miên rời đi, cô ta cũng rời khỏi phòng vệ sinh, quay trở lại chỗ trợ lý của Vân Nguy.Trợ lý hỏi cô ta, "Sao rồi?"

Cô gái kia kể lại tình huống, "Gần như sắp xong rồi, ai ngờ đúng lúc đó có cuộc điện thoại gọi tới, cô ấy liền đi mất."

"Không sao."

Trợ lý vỗ vai cô ta, vô cùng tự tin, "Cô đã mở lời rồi, nếu cô ấy là người hâm mộ của anh Vân Nguy nhà mình thì nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu, cô cũng không cần làm gì thêm, cứ quanh quẩn gần cô ấy vài lần nữa là được, cô ấy nhất định sẽ tìm cách chủ động liên lạc với cô."

Cô gái nhìn vẻ mặt đầy tự tin của trợ lý, trong đầu lại bất chợt hiện lên một suy nghĩ, lỡ như người ta không phải là người hâm mộ của anh Vân Nguy thì sao?Nhưng những lời này cô ta không dám nói ra, sợ lại bị mắng, vì vậy chỉ đành gật đầu, làm theo ý trợ lý, lượn lờ quanh Đường Miên như thể vô tình.Đường Miên vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền ném sạch chuyện ban nãy ra sau đầu.Phải nói rằng chương trình lúc ghi hình thực tế không thú vị bằng khi đã qua chỉnh sửa biên tập phát sóng, vì trong quá trình ghi hình, luôn có những sự cố lặt vặt bất ngờ xảy ra, đôi khi một cảnh còn phải quay đi quay lại nhiều lần.Đường Miên cảm thấy mệt mỏi thay cho bọn họ.Cô cũng dần mất hứng thú, liền đi tìm Lý Tiếu, nhỏ giọng hỏi anh ấy, "Em muốn về trước, lát nữa anh giúp em nói với anh ấy một tiếng nhé."

"Được thôi."

Lý Tiếu gật đầu, rồi lại hỏi thêm một câu, "Có xe tới đón em chưa?"

"Có rồi ạ."

Đường Miên vội vàng gật đầu.

Trong lòng cô nghĩ, ra ngoài dùng điện thoại gọi xe chẳng phải cũng tính là có xe đón rồi sao?Lý Tiếu bảo Tiểu Viên đưa cô ra đến cổng chính.Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comKhi Tiểu Viên xoay người rời đi, Đường Miên cũng không vội vàng gọi xe mà mở bản đồ tra địa chỉ quán xiên que chiên kia, khoảng cách rất gần, cách chỗ này chưa đến hai cây số.Cô vẫn cứ nhớ mãi món xiên que chiên kia.Cô vừa đi về phía trước mấy trăm mét đã thấy có dãy xe máy điện công cộng, bèn quét mã lấy một chiếc, lái thẳng đến quán.Hiện tại là khoảng hơn bốn giờ chiều, vào giờ này đến ăn xiên que chiên cũng không đông lắm, chủ quán đang ngồi bên ngoài, thấy Đường Miên đi vào thì bảo cô tự mình qua bên tủ chọn đồ.Chờ chọn xong món, ông chủ tính tiền, Đường Miên quét mã thanh toán rồi ra ngoài đứng chờ, còn không quên dặn dò ông chủ mấy món cần chiên lâu hơn một chút.Xiên que vừa chiên xong ăn tại chỗ là ngon nhất, Đường Miên cắn miếng đầu tiên, hai mắt liền sáng lên, lập tức quyết định sau này mỗi cuối tuần đều phải chạy đến đây ăn một lần.

Cô đang ăn ngon lành, điện thoại bỗng vang lên.

Màn hình hiển thị người gọi đến là Văn Cảnh Hành.Đường Miên vội vàng lau miệng, uống một ngụm nước rồi mới bắt máy.Vừa mới bắt máy, Đường Miên đã nghe thấy giọng của Văn Cảnh Hành vang lên, "Miên Miên, em đang ở đâu?"

"Ở bên ngoài ạ."

Đường Miên ngập ngừng trả lời.

Văn Cảnh Hành cười khẽ một tiếng, "Bên ngoài là ở đâu?

Người đại diện của Giang Nhập Niên bảo em đã rời khỏi trường quay về nhà rồi, vậy về đến nhà chưa?"

"Chưa ạ, em vẫn đang lang thang bên ngoài một chút."

Đường Miên liếc nhìn quanh, rồi nói thêm, "Hôm nay thời tiết khá đẹp, cũng không nóng lắm, em định lát nữa sẽ đi dạo dọc bờ sông rồi mới về, chắc bữa tối cũng ăn ngoài luôn."

Cô có chút căng thẳng, trong lòng thấp thỏm không yên, lo lắng Văn Cảnh Hành sẽ đột nhiên bảo muốn đến tìm cô.Nhưng Văn Cảnh Hành nghe cô nói xong cũng chỉ ừ một tiếng, dặn dò vài câu, đại khái là bảo cô chú ý an toàn, khi nào muốn về thì nhớ gọi cho tài xế để tài xế đến đón.Sau khi cúp máy, Đường Miên thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng bỗng dưng trở nên vui vẻ hẳn lên, ngay cả phần xiên que chiên còn lại cũng dường như trở nên thơm ngon hơn.Ông chủ quán xiên chiên chứng kiến cảnh tượng này lập tức hỏi cô, "Người nhà gọi tới hả?"

"Dạ, anh trai gọi."

Đường Miên nói.Ông chủ mỉm cười, "Cô bao nhiêu tuổi rồi?

Có phải người nhà không cho phép ăn những thứ này không?"

Đường Miên gật đầu, "Cháu năm nay mới vừa đủ tuổi trưởng thành, thật ra cũng không phải là bị cấm ăn mấy món này, chỉ là không được ăn nhiều thôi, sáng nay cháu đã ăn một lần rồi....Ông chủ, xiên que của chú thật sự rất ngon luôn đó!"

"Ha ha ha ha!"

Ông chủ vui vẻ bật cười lớn, còn tặng cho Đường Miên một chai sữa đậu nành, bảo cô thêm WeChat của cửa hàng, sau này nếu muốn ăn thì có thể đặt trước trên WeChat.Đường Miên vô cùng vui vẻ, nhanh chóng thêm WeChat.Sau khi ăn xong phần xiên que chiên còn lại và chuẩn bị rời đi, Đường Miên mới biết con gái của ông chủ quán cũng đang học cấp ba, tuổi tác gần gần bằng cô, còn nhìn thấy ảnh của cô bé đó, chính là tấm hình mà ông chủ để làm hình nền màn hình chờ điện thoại.Rời khỏi quán xiên que, Đường Miên lại leo lên chiếc xe máy điện, mở định vị đến bờ sông sau đó chậm rãi chạy về hướng đó.Trên đường khi đi ngang qua một tiệm trà sữa, cô còn dừng xe lại mua một ly.

Hôm nay thời tiết đúng là rất đẹp, có nắng nhưng không nóng, lúc lái xe máy điện còn có gió thổi nhè nhẹ, vô cùng dễ chịu.

Hơn nữa khu vực này cách trung tâm thành phố hơi xa một chút, trên đường không có quá nhiều người qua lại hay xe cộ, Đường Miên cứ thong thả chạy, tâm trạng thư giãn, thật sự rất vui vẻ.Đây chính là kiểu cuộc sống mà cô đã từng ao ước từ rất lâu.Sông Loan chảy xuyên qua toàn bộ nội thành, đoạn gần trung tâm thành phố nghe nói còn có một khu biệt thự xây giữa hồ, ven sông là những tòa chung cư cao cấp, khu vực đó rất nhộn nhịp, nhưng Đường Miên chỉ muốn ra ngoài giải sầu nên không chạy xe về phía đó.Cô lựa chọn đoạn đường gần tiệm xiên que vừa nãy nhất để đi dạo, bên này cũng có khá nhiều người ra hóng mát, đi bộ thư giãn, thậm chí còn có người dắt chó đi dạo.Đường Miên dựng xe xong, ôm ly trà sữa đi dọc theo bờ sông, đi được một đoạn mới nhận ra hầu hết ghế dài đều đã có người ngồi, cô cũng không muốn tốn công tìm thêm nữa, bèn chọn một mặt cỏ sạch sẽ rồi ngồi bệt xuống.Ánh hoàng hôn dần buông xuống, người tới đây càng lúc càng đông, Đường Miên ngồi khoanh chân, hơi tiếc là lúc ra khỏi nhà đã không mang theo tai nghe.

Ly trà sữa cũng sắp uống hết, bên bờ sông đã có không ít người, thỉnh thoảng lại có người dắt chó đi ngang qua.Thể chất của Đường Miên không hấp dẫn mèo, nhưng lại rất được các chú chó yêu thích, trước kia cô từng nghĩ, nếu lúc nào có thể nhặt được một con mèo hoang mang về nuôi thì tốt biết mấy, đáng tiếc lại hiếm khi gặp mèo lang thang, cho dù có gặp, mấy con mèo ấy cũng chẳng mấy khi để ý đến cô, có thể đứng yên nhìn cô vài lần đã xem như may mắn lắm rồi.Nhưng nếu là chó, thì đôi khi còn chưa lại gần, từ xa chúng đã tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với cô, vừa sủa vừa nhảy cẫng lên vui mừng.Đường Miên vừa mới ngồi đây được một lúc nhưng cứ có chú chó nào đi ngang qua đều chạy lại gần cô, chó nhỏ thì không sao, chứ gặp phải chó lớn, chủ nhân của chúng đều không kịp giữ lại, vừa kéo dây dắt vừa liên tục xin lỗi cô, đồng thời kinh ngạc hỏi có phải cô cũng nuôi chó không.Đường Miên, "Tôi chưa từng nuôi chó...."

"Hả?!

Ôi, vậy xem ra là bọn nó thật sự rất thích cô đấy."

Chủ nhân của mấy chú chó tỏ vẻ ngạc nhiên, còn có chút ghen tỵ.Thỉnh thoảng còn có người hỏi cô có nghĩ đến việc nuôi một chú chó không.Đường Miên, "...."

Nuôi chó sao?

Đường Miên thật sự bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này, không nuôi được mèo thì nuôi chó chắc cũng được chứ nhỉ?Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comCô đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người, tiện tay ném ly trà sữa vào thùng rác, rồi liếc nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, trời cũng bắt đầu tối dần, chỉ là vì đang là mùa hè nên vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, trên bãi cỏ cách cô một đoạn, có thể thấy có người đang phát sóng trực tiếp ca hát.Cô đi vòng qua phía sau đám đông đang vây xem, men theo lối đi ven bờ sông, ban đầu định tìm một chiếc xe máy điện công cộng, nhưng khi mở bản đồ ra tra, phát hiện từ đây về nhà họ Văn còn cách hơn mười cây số.Đường Miên lập tức bỏ cuộc, cô vẫn chưa có gan lái xe điện đi xa đến vậy, nhất là giữa đường còn phải băng qua khu nội thành, giờ này chắc chắn xe cộ đông đúc, nghĩ tới thôi đã thấy sợ.Nếu gọi cho tài xế trong nhà đến đón thì lại phải chờ tài xế chạy xe tới đây.Thế nên cô dứt khoát đứng bên vệ đường gọi một chiếc xe.Lúc đang chờ xe tới, cô phát hiện ở giao lộ cách đó không xa có một ông lão đang bán chó con, có ba con tất cả, nhỏ nhỏ xinh xinh, một con lông trắng, một con màu vàng, còn có một con lông loang trắng vàng.

Đường Miên quay đầu nhìn về phía ấy rất lâu, trong lòng thầm nghĩ, thật trùng hợp, cô vừa mới nghĩ có nên nuôi chó không, thế mà ngay bên đường đã gặp người bán chó.Đường Miên lại liếc nhìn ứng dụng đặt xe, thấy tài xế còn đang kẹt xe trên đường, chắc còn phải chờ thêm một lúc, cô gửi tin nhắn hỏi tài xế, "Tôi có thể mang theo một chú chó con không ạ?"

Người tài xế nhanh chóng trả lời, "Con chó có to lắm không?"

Đường Miên lập tức chụp một bức ảnh chú chó con rồi gửi đi, "Chỉ nhỏ từng này thôi ạ."

Tài xế, "Được, nhưng cô phải tìm hộp bỏ vào, đừng để nó chạy lung tung trong xe là được."

Đường Miên vui vẻ, nghĩ ngợi một chút, cô vẫn chưa nhắn tin cho Văn Cảnh Thần và mấy người trong nhà, cô nghĩ, nếu bọn họ không cho cô nuôi chó, thì đúng lúc có thể lấy lý do muốn nuôi chó con để dọn ra ngoài ở.Mang theo suy nghĩ như vậy, cô bước về phía ông lão đang bán chó.Ông lão thấy cô lại gần, lập tức nở nụ cười, vội vàng lên tiếng giới thiệu, "Chú chó lớn nhà tôi tự đẻ, ngoan lắm đấy...."

Ông lão cứ lải nhải không ngừng, giọng nói mang theo chất giọng địa phương rất nặng, hơn nửa câu Đường Miên nghe không rõ, chỉ biết là mấy chú chó con này là do chó lớn nhà ông ấy sinh ra.Đường Miên hỏi ông ấy, "Bao nhiêu tiền thế ạ?"

Ông già ra hiệu, "Năm mươi tệ, được không?

Nếu không được thì tôi bớt thêm cho cô cũng được."

Khi xe đặt qua ứng dụng đến nơi, Đường Miên ôm một chiếc hộp giấy trong lòng, bên trong hộp là một chú chó nhỏ lông trắng đang kêu ư ử, cố gắng chui ra khỏi hộp.Ban đầu, Đường Miên còn đang phân vân không biết nên chọn con nào trong ba chú chó con kia, thì chú chó trắng này lại chủ động cắn ống quần của cô.Đường Miên ngay lập tức chọn nó.Khi mang chú chó con đi, ông lão còn dặn Đường Miên phải nuôi nó thật tốt, nhưng lại sợ cô sau này thấy phiền phức, còn nói thêm, "Nó dễ nuôi lắm, nếu cô sợ phiền hay tốn kém, cứ tùy tiện cho nó ăn cơm thừa canh cặn cũng được, rất dễ nuôi."

Sau khi lên xe, cô ôm chú chó và hộp ngồi ở ghế sau, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nó, "Ngoan nào, đừng có chạy lung tung ra ngoài nhé."

Tài xế nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, mỉm cười hỏi, "Mới mua ở ven đường lúc nãy sao?"

"Dạ."

Đường Miên đáp, không nhịn được lại đưa tay xoa đầu chú chó con, xúc cảm thật mềm mại, nó rầm rì một tiếng, dụi đầu vào lòng bàn tay cô, "Năm mươi tệ, từ nay về sau chị sẽ gọi em là Năm Mươi nhé."

Tài xế trong nhà cũng nuôi chó, dọc đường đi vì kẹt xe nên xe cứ đi một đoạn rồi dừng, ông liền tiện thể trò chuyện với Đường Miên, biết cô lần đầu nuôi chó nên tài xế còn nhiệt tình dạy cô phải chăm sóc ra sao, cần đưa chó đi khám sức khoẻ, tiêm vắc-xin phòng bệnh, rồi còn phải mua thức ăn cho chó, mấy thứ linh tinh nữa...Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comĐường Miên cũng vừa mới biết nuôi chó lại cần chú ý nhiều thứ đến vậy, cô chăm chú lắng nghe, cái gì cũng ghi nhớ kỹ trong lòng.Đợi đến khi xe chạy qua khu trung tâm thành phố, rẽ về hướng khu nhà họ Văn, tài xế lúc này mới như chợt nhận ra điều gì, không nhịn được quay đầu hỏi, "Nhà cô ở khu này à?"

"Dạ."

Đường Miên đáp lại.Tài xế có chút khó hiểu, "Nhà cô giàu như vậy, sao lại mua một con chó ta?

Thật ra còn có nhiều giống chó rất dễ thương...."

Đường Miên, "Chỉ là đúng lúc muốn nuôi chó, lại vừa vặn gặp được nó thôi."

Cô nghĩ, cô chỉ là muốn nuôi một chú chó, là chó thì được rồi, còn giống gì thì Đường Miên thật sự không mấy quan tâm.Tài xế cười, phụ họa lời cô, "Cũng đúng, chủ yếu vẫn là duyên phận, thấy hợp mắt là được, nuôi chó mà, quan trọng là bản thân thấy vui."

Xe chạy đến khu biệt thự thì bị chặn lại ở cổng.Đường Miên hạ cửa kính xe xuống, còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài bảo vệ đã nhận ra cô, mỉm cười chào hỏi, còn nói, "Xe của cậu Văn cũng vừa mới chạy vào đấy ạ."

Đường Miên hơi sững người, đáp lại một tiếng sau đó để tài xế tiếp tục lái xe vào trong.Xe dừng trước cửa nhà họ Văn, cô xuống xe, quản gia nghe thấy động tĩnh đã bước ra mở cửa, hỏi, "Cô chủ, sao không gọi điện để tài xế trong nhà đến đón?"

"Khoảng cách cũng không gần lắm, gọi điện thì còn phải chờ nên cháu gọi xe về luôn cho tiện."

Đường Miên đáp.Tài xế thấy cô đã xuống xe liền nhanh chóng quay xe rời đi.Đường Miên ôm hộp giấy đi vào, lúc này quản gia mới nhìn rõ trong lồng ngực cô là một chú chó con, "Ôi trời, chú chó nhỏ như vậy?

Cô chủ, cô nhặt được sao?"

"Không phải đâu, cháu mua đấy, năm mươi tệ."

Đường Miên không nhịn được bật cười, cúi đầu nhìn chú chó con, trông vẫn rất vui vẻ.Năm Mươi vốn dĩ đang ngủ say, có lẽ nghe thấy giọng người lạ nên khẽ mở bừng mắt.Cô quay sang quản gia hỏi, "Gần đây có cửa hàng thú cưng nào không ạ?

Cháu vừa mới mang nó về, còn chưa mua đồ gì cả, sợ phải đi mua ít đồ về dùng ngay...."

Quản gia vội vàng nói, "Có chứ, cô chủ, cô muốn mua gì cứ nói, tôi sẽ cho người đi mua ngay."

Đường Miên liền đưa cho ông danh sách những thứ cần mua mà mình vừa ghi nhớ được từ lời tài xế trên đường về.Chờ quản gia quay người đi tìm người mua đồ, cô mới nhẹ nhàng thở ra, ôm Năm Mươi bước vào trong nhà.Vừa vào đến phòng khách, hai người trong nhà đồng loạt quay lại nhìn cô."

Miên Miên, em mang gì về vậy?"

Văn Cảnh Hành khẽ cười hỏi, duỗi tay đẩy gọng kính.Anh vừa mới về không lâu, đã thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, quần dài màu vàng nhạt, áo ngắn tay cổ chữ V màu trắng, chất vải mềm mại khéo léo tôn lên đường cong ở ngực, trông rất quyến rũ.Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha xem một đoạn video khô khan, thấy Đường Miên bước vào liền tạm dừng video, ngẩng đầu nhìn về phía cô.Văn Cảnh Thần vừa mới về đến nhà, chỉ mới kịp thay giày, vẫn mặc sơ mi cùng quần tây, tay áo xắn lên, vốn đang trò chuyện với Văn Cảnh Hành, lúc này cũng quay sang nhìn Đường Miên, còn bước mấy bước lại gần.
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 25


Chương 25: Tần Việt cũng đến tìm cô nổi điên? (Đường Miên x Văn Cảnh Thần)Văn Cảnh Thần còn chưa kịp đến gần thì Năm Mươi đã thò đầu ra khỏi hộp giấy, hai chân trước chống lên mép hộp, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn.Khi người đàn ông tiến lại gần thêm vài bước, Năm Mươi đột nhiên phát ra một tiếng gầm khẽ, cơ thể theo phản xạ lùi về sau, tiếng kêu cao vút, nhe răng gầm gừ giả vờ hung dữ.Đường Miên có chút kinh ngạc, lúc ngồi trên xe Năm Mươi vẫn ngoan ngoãn, gặp tài xế hay quản gia đều không hề tỏ vẻ hung hăng như vậy.Tại sao khi vừa thấy Văn Cảnh Thần lại...Văn Cảnh Thần không dừng bước, tiến lại gần, cúi đầu nhìn Năm Mươi, hỏi cô, "Ở đâu ra?"

"Mua ở ven đường."

Đường Miên nói, "Anh cả, hình như nó không thích anh."

Cô cố nhịn cười nhưng vẫn lộ vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp chuyện.Văn Cảnh Hành cũng đứng dậy đi tới, nhận được sự đối xử tương tự.Đường Miên không nhịn được bật cười thành tiếng."

Chậc....Súc sinh nhỏ."

Văn Cảnh Hành khẽ chậc một tiếng, ánh mắt nhìn Năm Mươi dần trở nên không mấy thiện cảm.Trong lòng Đường Miên khẽ giật mình, theo bản năng ôm Năm Mươi tránh sang một bên, nhưng vừa mới động đậy, chiếc hộp giấy đã bị lấy khỏi tay, còn bản thân cô thì được Văn Cảnh Hành bế lên."

Bẩn muốn chết."

Văn Cảnh Hành lạnh giọng, "Bảo quản gia đưa nó sang phòng khác, đợi tắm rửa xong rồi em hãy chơi với nó."🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 26


Chương 26: Anh có vẻ rất thành thạoKhi xuống tầng ăn sáng xong, quản gia đã đứng chờ sẵn ở cửa, tài xế cũng đã có mặt.Đường Miên lên xe đến bệnh viện thú cưng, nhận lại Năm Mươi từ bác sĩ.Năm Mươi đã hoàn tất toàn bộ các xét nghiệm, kết quả cho thấy không có vấn đề gì."

Là một chú cún con rất khỏe mạnh đấy."

Bác sĩ mỉm cười nói, sau đó đưa cho cô một cuốn sổ nhỏ.Đó là sổ tiêm phòng của Năm Mươi, trên đó ghi lại thời gian tiêm mũi vắc-xin đầu tiên, bên dưới còn có lịch hẹn cho mũi tiêm thứ hai.Bác sĩ dặn Đường Miên đến đúng thời gian thì đưa Năm Mươi đến tiêm mũi vắc-xin tiếp theo, "Trước khi tiêm đủ các mũi, cố gắng đừng cho nó ra ngoài đi dạo."

"A....Được."

Đường Miên xoa xoa đầu nhỏ của Năm Mươi, hơi tiếc nuối thở dài, cô tưởng rằng mình có thể ngay lập tức dắt Năm Mươi ra ngoài đi dạo, trở thành "thành viên mới" của hội dắt chó đi chơi, không ngờ còn phải chờ thêm một thời gian nữa.Ban đầu, cô còn định sau khi đón Năm Mươi sẽ dắt nó đi dạo một vòng rồi mới về, nhưng nghe bác sĩ nói vậy, cô đành tạm dừng ý định này, để Năm Mươi vào lồng và mang nó về nhà trước.Vừa mới về đến nhà, điện thoại của cô liền đổ chuông, là một dãy số lạ.Đường Miên vừa nghe máy, vừa mở lồng thả Năm Mươi ra ngoài, "Alo?"

Đó là một số điện thoại cô chưa lưu, cô đoán chắc là cuộc gọi quảng cáo linh tinh hoặc của bên giao hàng, tối hôm qua sau khi ăn cơm xong, Đường Miên hăng hái đặt mua cho Năm Mươi không ít đồ trên mạng, nên cũng có khả năng là hàng vừa được giao đến đây.🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 27


Chương 27: Đừng làm những chuyện vượt quá tình cảm anh em "Không hẳn là thành thạo."

Văn Cảnh Thần liếc nhìn cô một cái, chỉnh lại chỗ cuối cùng xong liền đứng dậy, hắn xoay người, nắm tay cô bước đến trước tấm gương lớn đối diện, "Chỉ là hỏi thêm vài câu thôi."

Đường Miên sửng sốt một chút, ngay lập tức hiểu ra ý của hắn.Ý của người đàn ông là trước đó hắn đã hỏi nhân viên ở đây.Giống như vừa hỏi một câu thì lại muốn hỏi tiếp, hỏi người đàn ông trước đây cũng từng gặp chuyện như thế này rồi trao đổi với nhân viên cửa hàng sao?

Hỏi hắn...Đường Miên hoảng hốt, nhận ra trong lòng mình có chút nghi ngờ không kìm lại được.Cô mím môi, cố nén ý muốn hỏi thêm.Văn Cảnh Thần dường như không nhận ra cảm xúc của cô thay đổi, vẫn kiên nhẫn cùng cô thử hết bộ này đến bộ khác.Sau khi thử xong, cuối cùng Đường Miên vẫn chọn một bộ lễ phục dạ hội có thể che được vai, lưng và ngực.Khi đang tạo hình, cô nhìn Văn Cảnh Thần qua gương, người đàn ông đang trò chuyện với ai đó, bàn tay đẹp đẽ cầm điện thoại áp vào tai, giọng nói trầm thấp vững vàng, mắt hơi cụp xuống nhưng ánh nhìn vẫn dừng trên người Đường Miên.🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 28


Chương 28: Anh ta nhìn thấy dương vật Văn Cảnh Thần ra vào ở miệng huyệt của cô (Đường Miên x Văn Cảnh Thần)Trên chiếc ghế sô pha bọc da lớn, chiếc váy dạ hội lộng lẫy bị xé rách, Đường Miên cả người trần trụi nằm ở trên, làn da trắng như tuyết phủ kín những vết đỏ, một số vết đã mờ nhạt còn có một số vết vừa được lưu lại còn rất mới.Văn Cảnh Thần đứng ở bên cạnh ghế sô pha cụp mắt nhìn cô, bàn tay đẹp đẽ của hắn nắm lấy hàng nút áo sơ mi mạnh mẽ kéo bung ra, sau đó chậm rãi trượt xuống dừng lại ở thắt lưng, "lạch cạch" một tiếng khẽ vang lên, khóa dây lưng đã được mở ra.Cánh môi Đường Miên đỏ bừng, cơ thể nhịn không được nghiêng người cuộn tròn lại, ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy chiếc váy dạ hội rách nát dưới thân.Cô khẽ nghiêng người cuộn tròn lại, Văn Cảnh Thần ngay lập tức cúi xuống đè ép, bàn tay thô ráp nhưng ấm áp dán sát lên phần lưng eo mềm mại phía sau Đường Miên, tay còn lại trượt xuống giữa hai chân đang khép chặt của cô, nhẹ nhàng nâng đùi phải lên một chút.Dương vật thô cứng nóng hổi ngay lập tức đặt vào giữa chân Đương Miên.Văn Cảnh Thần có thể cảm nhận rõ ràng phần thịt mềm mại ở miệng huyệt của cô đang run rẩy, co rút lại một chút sau đó bắt đầu bao bọc lấy quy đầu của hắn hút nó vào bên trong.

Khoái cảm khi dương vật được bao bọc mút lấy vô cùng sung sướng, kích thích đến mức hai mắt người đàn ông đỏ bừng, bàn tay đặt sau eo và khuỷu chân của cô vô thức tăng thêm lực đạo, ngón tay nhéo nhẹ vài cái. 🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 29


Chương 29: Giang Nhập Niên cứ chạm vào cô mãi làm gì chứ?Lý Tiếu không nói gì, chỉ nhận ra trong ánh mắt Giang Nhập Niên có chút lo lắng, anh ấy biết Giang Nhập Niên có hút thuốc nhưng không phải là người nghiện thuốc lá nặng, hiếm khi mới hút một điếu.Nếu cả đêm không ngủ thì chắc chắn là đã hút cả đêm, anh ấy quen Giang Nhập Niên lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy người này hút thuốc thành như vậy.Rốt cuộc là chuyện lớn đến mức nào chứ?Lý Tiếu lo lắng, Giang Nhập Niên ngủ một giấc này cũng không yên ổn, trong mơ cứ lặp đi lặp lại khoảnh khắc anh ta đẩy cánh cửa đó ra và nhìn thấy cảnh tượng kia.Để anh ta có thể ngủ ngon một giấc, Lý Tiếu dứt khoát không lái xe nữa, vốn dĩ đây là xe bảo mẫu, hoàn toàn đủ chỗ để Giang Nhập Niên nghỉ ngơi ở bên trong.Lý Tiếu bước xuống xe, đứng bên ngoài cũng không nhịn được mà châm một điếu thuốc.Tiểu Viên cũng bước xuống theo, cô ấy vốn không suy nghĩ nhiều như Lý Tiếu, nhưng thấy anh ấy lo lắng như vậy cũng bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, không nhịn được hỏi, "Anh Lý, xảy ra chuyện lớn gì sao?"

Nhưng Lý Tiếu cũng không chắc, chỉ có thể nói một câu, "Đại khái là vậy."

"Hả?"

Tiểu Viên càng cảm thấy bất an hơn.Hai người đứng ngoài xe một lúc lâu, thấy hơi mệt liền quay lại trong xe, chợp mắt một lát sau đó xử lý công việc.🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
Back
Top Bottom