Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu

[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 10


Chương 10: Bị anh hai trói vào cầu thang trên lầu, một bên đánh mông một bên làm (Đường Miên x Văn Cảnh Hành)Khi Văn Cảnh Hành vừa bế cô vừa đi tới đầu cầu thang, Đường Miên đã siết chặt mông nhỏ phun nước tung tóe.Cô vùi mặt vào một bên cổ Văn Cảnh Hành, hai tay gắt gao ôm chặt cổ người đàn ông, cơ thể phập phồng kịch liệt, mông nhỏ vẫn còn đang run rẩy, phần thịt mềm trong hoa huyệt cũng điên cuồng kẹp chặt lấy dương vật của Văn Cảnh Hành.Văn Cảnh Hành muốn tiếp tục cắm rút nhưng cô kẹp quá chặt, chỉ cần cử động một chút cũng cảm thấy khó khăn, dương vật bị kẹp đến phát đau nhưng người đàn ông cũng không thể mạnh mẽ đâm chọc, rốt cuộc vẫn là lo lắng làm tổn thương Đường Miên.

Vì vậy Văn Cảnh Hành chỉ có thể cắn răng chịu đựng xúc động muốn thọc vào rút ra, người đàn ông đứng ở đầu cầu thang, thỉnh thoảng hôn lên sườn mặt hoặc vành tai của Đường Miên, thậm chí còn muốn hôn môi cô.Nhưng Đường Miên không vui, vùi mặt vào một bên cổ, không chịu ngẩng mặt lên để anh hôn.Văn Cảnh Hành biết rõ ràng là cô cố ý, vừa tức giận vừa buồn cười, bàn tay ôm mông nhỏ xoa nắn phần thịt mềm mại, ấn hai bên mông mềm mại bị ép sát lại sau đó xoa bóp nhẹ nhàng ở giữa. 🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 11


Chương 11: Anh cả ở công ty xem anh hai làm cô (Đường Miên x Văn Cảnh Hành)Sau khi Văn Cảnh Thần đến công ty sau đó lập tức bật camera giám sát trong nhà.Camera giám sát ở phòng khách rất nhanh đã có thể tìm thấy Đường Miên, khi nhìn thấy cô bị Văn Cảnh Hành trói lại sau đó làm tình trên cầu thang, đôi mắt hắn tối sầm xuống, chiếc quần tây tối màu nhô lên thành một chiếc lều.

Chỉ là lúc này người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc, còn trợ lý thì đứng phía trước đang báo cáo với hắn lịch trình sắp tới trong ngày hôm nay.Văn Cảnh Thần không nghe lọt được một chữ nào, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào đoạn camera giám sát, người đàn ông lấy tai nghe từ trong ngăn kéo ra đeo lên, vừa mở âm thanh lên, tiếng rên rỉ sung sướng mềm nhẹ của người phụ nữ đã vang lên."

Ách a a a....Anh ưm a anh hai....Chậm một chút....A a a a...."

Dương vật thô to đột nhiên cắm sâu vào trong, đâm chọc mạnh mẽ, quy đầu đâm vào hoa tâm của cô, khoái cảm mãnh liệt lan tràn khắp cơ thể khiến Đường Miên run lên vì sung sướng, bụng nhỏ tê dại một trận. 🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 12


Chương 12: Đó là xe của Văn Cảnh Thần, hắn đang đuổi theoĐối với Văn Cảnh Hành mà nói, việc nhìn cô ăn cơm dường như là một chuyện vô cùng thú vị.Đường Miên có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông luôn hướng về phía mình.Anh cẩn thận gắp những miếng thịt cá đã gỡ xương cẩn thận vào bát cô, mỗi lần ăn xong một miếng, trong bát Đường Miên lại lập tức có thêm, cô dường như không cần quan tâm đến điều gì, chỉ cần cúi đầu ăn là được."

Ăn chậm thôi."

Văn Cảnh Hành bất ngờ đưa tay nhéo nhéo má đang phồng lên của cô, "Ăn vội vàng như vậy, không sợ nghẹn sao?

Cũng không có ai giành ăn với em."

Đường Miên sửng sốt một chút, kỳ thực những lời này cô nghe không ít.

Từ khi còn nhỏ, mỗi bữa ăn đều phải giành giật, chỉ cần ăn chậm một chút sẽ bị đói nên dần dần cô đã quen với việc ăn thật nhanh.

Sau này khi rời khỏi cô nhi viện, bắt đầu đi làm, thói quen ấy vẫn không sửa được, đồng nghiệp cũng từng thắc mắc sao cô ăn nhanh như vậy nhưng Đường Miên không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ, "Thói quen thôi."

Lúc này, cô cũng trả lời một câu như vậy.Văn Cảnh Hành dừng động tác lại.Đường Miên không để ý tiếp tục ăn, nhưng bởi vì có thêm một bàn tay nhéo lên má nên cô nhai có chút không tiện, ảnh hưởng đến tốc độ cùng cảm giác ăn uống.Chỉ một lát sau, sau lưng cô truyền đến cảm giác một cơ thể áp sát lại gần.

Qua lớp quần áo mỏng, Đường Miên có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Văn Cảnh Hành truyền đến, thật thoải mái, lồng ngực rộng lớn khiến người ta có cảm giác vô cùng an toàn.

Cô thoáng nghĩ, nếu thật sự có một người anh như vậy cũng không tệ chút nào.Nhưng thật đáng tiếc...

Có vẻ người ta không muốn có một cô em gái.Đường Miên nheo mắt lại.Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Đường Miên nghe thấy giọng nói của Văn Cảnh Hành vang lên bên tai, mang theo cảm xúc mà cô không dám nghĩ đến, nhẹ nhàng chậm rãi dỗ dành cô, "Thói quen cũng có thể thay đổi, không sao đâu, anh hai sẽ cùng em sửa, chúng ta ăn từ từ."

Một cảm xúc khó gọi tên bất chợt xâm chiếm suy nghĩ của Đường Miên khiến cô nổi lên một chút phản nghịch trong lòng.Cô há miệng, càng muốn ăn nhanh hơn.Nhưng rất nhanh, cằm cô đã bị giữ chặt lại.Văn Cảnh Hành bóp nhẹ má, buộc cô phải quay đầu nhìn về phía mình, nhìn thoáng qua khuôn mặt cô, người đàn ông không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, đôi mắt đào hoa khi cười lên trông càng thêm dịu dàng.Anh đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa nơi khóe môi cô, nói, "Nhất định phải chống đối lại anh hai đúng không?"

"Không có mà."

Đường Miên mơ hồ nói, cố gắng nghiêng mặt né tránh bàn tay của người đàn ông nhưng đáng tiếc không được như ý.

Văn Cảnh Hành không tranh cãi với cô, chỉ nói, "Nếu không nghe lời, anh hai cũng chỉ có thể dùng một số biện pháp đặc biệt để khiến em ngoan ngoãn."

Nói xong người đàn ông liền buông tay nhéo mặt cô ra.Anh cũng không nói cụ thể sẽ sử dụng phương pháp nào.Đường Miên không để trong lòng, vẫn cố ý ăn nhanh, há miệng nuốt vội vàng.Sau đó cô liền biết Văn Cảnh Hành nói biện pháp là gì.Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comMặt người đàn ông áp sát lại gần, cắn môi Đường Miên như muốn trừng phạt, hôn đến khi cô không thở nổi mới buông ra, rời đi một chút lại cắn lên môi cô một cái.

"Tiếp tục đi."

Anh một tay chống đầu, nghiêng người dựa vào bên cạnh bàn nhìn cô, tay còn lại nới lỏng cà vạt, ánh mắt sau thấu kính cười như không cười.Đường Miên nhéo chiếc đũa trừng mắt nhìn người đàn ông, đôi môi đỏ mọng, trong ánh mắt không có một tia tức giận.Càng giống như động vật nhỏ bị người ta chọc giận nhưng chỉ có thể xù lông lên trừng mắt nhìn kẻ xấu.Thật đáng yêu.

Văn Cảnh Hành cảm thán trong lòng.

Đường Miên thầm mắng anh: Tên khốn kiếp!Cô quay mặt đi không muốn tranh cãi với người đàn ông này, Đường Miên chỉ không muốn ăn phải nước miếng của anh mà thôi.Đường Miên ăn cơm với động tác chậm rãi hơn, má vẫn còn chút phồng lên, nhưng không còn giống như lúc đầu có cảm giác bị nhét đầy trong miệng.Có lúc ăn đến vui vẻ, cô lại quên mất việc phải nhai kỹ nuốt chậm, Văn Cảnh Hành liền duỗi tay nhẹ nhàng véo một cái lên má của cô.Đường Miên ngay lập tức hiểu ý, lại bắt đầu chú ý tới tốc độ ăn uống.Cô không thể không thừa nhận, nhai kỹ nuốt chậm thật sự thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không còn cảm giác mỗi lần nuốt xuống lại như sắp bị nghẹn, đồng thời dạ dày cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.Rất thoả mãn.Đường Miên đặt đũa xuống, một bàn tay thon dài xinh đẹp duỗi ra từ bên cạnh, rút khăn giấy ra lau khóe miệng cho cô."

Anh không ăn sao?"

Cuối cùng cô cũng hỏi câu này.Cô đã ăn xong nhưng cũng không thấy Văn Cảnh Hành động đũa.Văn Cảnh Hành buông khăn giấy trong tay xuống, mỉm cười nhìn cô, "Ăn chứ."

Đường Miên đang muốn rời khỏi người anh, "Vậy anh ăn đi, em không quấy rầy anh nữa."

Một cánh tay vòng qua ôm lấy eo khiến cô không thể nhảy xuống được, vẫn vững vàng ngồi trên đùi người đàn ông như cũ.Đường Miên quay đầu khó hiểu nhìn anh.Ánh mắt Văn Cảnh Hành dừng trên gương mặt cô, "Đi đâu?

Ở lại ăn cơm với anh."

"Không đi đâu, em sẽ ngồi bên cạnh."

Đường Miên nói, "Nhàm chán, em muốn chơi điện thoại."

Cô không giống anh, dù sao Đường Miên cũng không cảm thấy việc nhìn người đàn ông này ăn cơm là chuyện gì thú vị, so với việc nhìn Văn Cảnh Hành ăn cơm, cô thà ngồi chơi điện thoại còn hơn.Hôm nay cô chưa đăng nhập vào trò chơi đâu!Ứng dụng mạt chược cô thường chơi yêu cầu phải đăng nhập liên tục mỗi ngày, chỉ cần duy trì đều đặn, mỗi ngày sẽ nhận được nhiều hơn một hạt đậu trắng so với ngày hôm trước!

Nếu giữa chừng bị ngắt quãng thì phải bắt đầu lại từ đầu, phải tích góp từ 500 đậu trắng một lần nữa, đến bây giờ Đường Miên đã tích lũy đến mức mỗi ngày nhận được hẳn năm mươi ngàn đậu trắng, không thể để nỗ lực của mình thất bại trong gang tấc được.

Văn Cảnh Hành nhìn Đường Miên một lúc, rốt cuộc cũng buông cô ra.Đường Miên đi lấy điện thoại di động, ngồi bên cạnh bắt đầu chơi mạt chược.Văn Cảnh Hành cứ thế ngồi yên tại chỗ, thong thả ung dung ăn nốt phần đồ ăn còn lại, đồ ăn gần như đã nguội hẳn nhưng người đàn ông dường như hoàn toàn không bận tâm, đến khi ăn no anh mới đặt đũa xuống.Đường Miên vận may hôm nay không được tốt cho lắm, đậu đậu trong trò chơi lại sắp thua sạch.Cô chưa bao giờ nạp một đồng nào vào trò chơi, toàn bộ đều là dựa vào việc đăng nhập hằng ngày để tích lũy đậu đậu, nếu thua hết thì không chơi nữa, đợi đến hôm sau tiếp tục chơi tiếp.Hiện tại cũng chẳng khác gì mọi ngày.Đậu đậu vừa thua hết cô liền đặt điện thoại xuống, đúng lúc này Văn Cảnh Hành cũng vừa ăn xong.Bát đũa không cần phải dọn, cứ để như vậy lát nữa sẽ có dì giúp việc đến thu dọn và xử lý.Người đàn ông đứng dậy nghe điện thoại, hỏi Đường Miên, "Ở nhà hay muốn đến bệnh viện cùng anh?"

"Ở nhà."

Đường Miên không chút do dự nói.

Văn Cảnh Hành gật đầu, "Nếu muốn ra ngoài thì nhờ quản gia sắp xếp tài xế cho em."

"Ừm."

Đường Miên ngoan ngoãn ngồi nhìn người đàn ông lên tầng thay một bộ quần áo khác để ra ngoài, lúc chuẩn bị rời đi, điện thoại lại vang lên, hình như là từ phía bệnh viện gọi tới có một ca phẫu thuật đang chờ anh thực hiện, có vẻ còn khá khẩn cấp.Lúc Văn Cảnh Hành thay giày, Đường Miên hỏi, "Khi nào anh về?"

Văn Cảnh Hành ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn Đường Miên, có lẽ không ngờ rằng cô sẽ quan tâm đến thời gian anh về nhà nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô, "Nhanh thì 6 giờ, chậm thì 7 giờ, anh sẽ cố gắng về sớm để ăn tối cùng em."

Trước khi rời đi, anh lại nhìn Đường Miên một chút, nói, "Miên Miên, ngoan nhé."

Đường Miên không nhìn người đàn ông, cúi đầu nhìn điện thoại.Bên ngoài vang lên tiếng xe, cô vẫn ngồi yên trên ghế sô pha không hề động đậy, xem hết một tập phim truyền hình, cô mới vươn vai đứng dậy đi lên tầng.Không lâu sau, khi cô thay một bộ quần áo xuống tầng, trong phòng khách đã có một dì giúp việc đang dọn dẹp vệ sinh.Bước chân Đường Miên hơi dừng lại một chút sau đó tiếp tục đi xuống, khi đến cửa, quản gia bước ra mỉm cười hỏi cô, "Cô chủ muốn ra ngoài sao?"

"Ừm."

Đường Miên gật đầu.Quản gia nói, "Tôi sẽ gọi tài xế."

"Không cần đâu."

Đường Miên lắc đầu, "Tôi không muốn ngồi ô tô, tôi bị say xe, ra ngoài tìm một chiếc xe đạp công cộng là được rồi."

Quản gia do dự một lát, "Vậy tôi sẽ tìm người đi cùng cô."

"Tôi không phải một đứa trẻ tập đi xe, không cần người đi theo."

Đường Miên mỉm cười với ông ấy, "Tôi đã trưởng thành."

Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comCô thay giày xong bước nhanh ra ngoài, vừa đến cửa, Đường Miên chợt nhận ra tại sao quản gia lại có vẻ ngập ngừng do dự không muốn nói.

Nơi này là khu biệt thự, bên ngoài hoàn toàn không có xe đạp công cộng.Đường Miên, "...."

Ngay khi cô còn đang do dự không biết có nên gọi xe hay không, sau lưng liền truyền đến một tiếng động.Một chiếc xe thể thao phóng nhanh qua, đột nhiên dừng lại ở phía trước cách đó không xa, sau đó chậm rãi lùi lại, cuối cùng dừng ngay trước mặt Đường Miên.Đường Miên lùi lại hai bước, nhìn trái nhìn phải, ở đây không có ai khác ngoài cô, khi đang do dự không biết có nên tránh sang một bên hay không thì cửa sổ xe hạ xuống, Phạm Bành đè một tay lên vô lăng, tay kia đỡ kính râm, chào cô, "Em gái Miên Miên, muốn ra ngoài sao?

Tài xế đâu?

Sao chỉ có mình em?"

Đường Miên, "...."

Một lúc sau, cô ngồi lên xe thể thao của Phạm Bành.Tốc độ xe di chuyển rất ổn định, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của chiếc xe thể thao này.Phạm Bành cũng không nhịn được mà cảm thán, "Đây là lần đầu tiên trong đời anh lái chiếc xe này với tốc độ ổn định như vậy."

"Ngại quá, làm phiền anh rồi."

Đường Miên nói.Phạm Bành nói, "Không phiền đâu!

Làm sao có thể phiền được?

Nhưng mà, em thật sự không đi chơi cùng anh sao?

Phần lớn đều là người quen của anh hai em...."

"Lần sau đi, em còn có việc khác phải làm."

Đường Miên mỉm cười.Phạm Bành đành phải bỏ cuộc.Nhưng anh ta nhất quyết muốn đưa Đường Miên đến chỗ cô muốn.Không còn cách nào khác, Đường Miên đành phải nói tên của trung tâm thương mại, khi xe dừng lại trước cửa, cô xuống xe vẫy tay với Phạm Bành, "Cảm ơn, tạm biệt nhé."

Không bao giờ gặp lại.Đường Miên nghĩ trong lòng.

Cô ra ngoài chỉ vì một việc duy nhất.Đó chính là chạy trốn.Cô không mang theo gì cả, giống như khi về nhà họ Văn, chỉ mang theo thẻ căn cước và điện thoại di động.Khi xe của Phạm Bành vừa rời khỏi tầm mắt, Đường Miên lập tức cúi đầu tìm đường trên điện thoại.Đầu tiên cô ngồi tàu điện ngầm đến bến xe, rồi mua vé xe khách về thị trấn, tuy rằng muốn rời khỏi nhà họ Văn, hay nói chính xác hơn là tránh xa hai anh em kia, nhưng Đường Miên cũng không biết bản thân mình có thể đi đâu.Sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng cô chỉ nghĩ đến quay trở lại nơi mình đã lớn lên.Coi như trở về thăm một chút.Đường Miên thầm nghĩ.Cô cầm vé thuận lợi lên xe buýt.Đường Miên đúng là có hơi say xe, nhưng chỉ cần uống một viên thuốc chống say trước khi lên xe sẽ không sao, thế nhưng vẫn sẽ cảm thấy cả người mệt rã rời, vì thế vừa mới ngồi yên được một lát cô liền dựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi.Bởi vì đi một mình nên trong lòng cô vẫn có chút cảnh giác, trên đường thỉnh thoảng sẽ tỉnh dậy mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó không chống lại nổi tác dụng của thuốc mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ.Cứ như vậy chập chờn giữa những giấc ngủ ngắn, xe buýt cuối cùng cũng thông báo điểm dừng, tiến vào trung tâm thị trấn.Không hiểu sao Đường Miên lại thở phào nhẹ nhõm khi nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài.Cô cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện chỉ trong khoảng mười phút sau khi mình lên xe buýt, người cô lưu tên là "anh cả" Văn Cảnh Thần đã gửi cho cô một tin nhắn.

Văn Cảnh Thần: [Miên Miên, xuống xe.]Chỉ có bốn chữ.Đường Miên lập tức nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Văn Cảnh Thần, ngón tay cầm điện thoại khẽ siết lại, trái tim vốn vừa buông lỏng ngay lập tức lại căng thẳng, cô có một linh cảm không lành.Đúng lúc này, xe buýt vào bến xe thị trấn, đã đến điểm cuối nên cô phải xuống xe.Đường Miên nuốt nước bọt, vội vàng đứng lên xuống xe theo mọi người.

Vốn dĩ ý định ban đầu của Đường Miên là sau khi đến thị trấn sẽ về thăm cô nhi viện, sau đó buổi tối tìm một nhà trọ nghỉ tạm qua đêm, những chuyện khác để ngày mai rồi tính tiếp.Nhưng hiện tại nhìn thấy tin nhắn Văn Cảnh Thần gửi tới, Đường Miên đứng tại bến xe, linh cảm chẳng lành trong lòng càng lúc càng rõ rệt, cô cắn chặt răng, ngay lập tức bước lên một chiếc xe buýt đang chuẩn bị đi về hướng vùng nông thôn.Xe buýt đi về nông thôn không cần xuất trình giấy tờ tùy thân để mua vé, chỉ cần lên xe trước sau khi xe chạy trả tiền cũng được.

Điều quan trọng hơn là, loại xe buýt này có thể dừng ngay dọc đường bất cứ lúc nào.Cô hoàn toàn có thể xuống xe ở một thị trấn nào đó, sau đó tiếp tục bắt một chiếc xe máy đến nơi khác.Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comĐường Miên lên kế hoạch dựa trên kinh nghiệm sống của bản thân.Hiện tại cô không còn thời gian để bận tâm suy nghĩ về điểm đến, chỉ muốn trước hết tránh mặt mấy người Văn Cảnh Thần.

Khi cô lên chiếc xe buýt vốn đã chật kín người, không còn chỗ ngồi, chị gái thu tiền nhét cô vào phía đầu xe bên kia, ở đó có một chiếc ghế dài, vài đứa trẻ mười mấy tuổi ngồi đó, Đường Miên cũng theo chúng bước lên.Xe buýt lập tức rời bến xe, ra khỏi thị trấn hướng về vùng nông thôn.Cô lắc lư lảo đảo, tác dụng của thuốc say xe uống trước đó dường như vẫn chưa hết hoàn toàn, Đường Miên rất nhanh lại bắt đầu mệt rã rời.

Nhưng phía sau cô không có thành ghế, hai bên còn có những người không quen biết, Đường Miên không dám ngủ, sợ ngủ quên sẽ bị ngã xuống khi xe chạy về phía trước.Bởi vì muốn ngủ nhưng không được, mỗi một phút trên xe buýt đối với Đường Miên mà nói đều trở nên vô cùng khó chịu, cô không nhịn được mà nghĩ, hay là bây giờ xuống xe, xuống xe rồi thì sẽ không còn mệt mỏi thế này nữa.Ý nghĩ đó vừa mới lóe lên trong đầu, cô liền nghe thấy tiếng còi vang lên, ngay sau đó chiếc xe buýt cũng dừng lại.Tài xế là người có tính cách nóng nảy, đạp phanh gấp, còn chửi bới vài câu thô tục bằng tiếng địa phương.Con đường phía trước bị một chiếc xe chặn lại.Mọi người trên xe đều nghiêng người nhìn về phía trước, Đường Miên cũng không nhịn được đứng dậy nhìn theo, trong lòng thầm nghĩ mình có thể xuống xe ở chỗ này.Nhưng trong một khoảnh khắc, cả người cô cứng đờ tại chỗ.Chiếc ô tô chặn đường phía trước vừa nhìn đã biết có giá trị rất cao, nhưng điều khiến Đường Miên cứng người không phải tại sao chiếc xe đó lại xuất hiện ở vùng nông thôn, mà là người vừa bước xuống xe.Là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc một bộ tây trang phẳng phiu, trên mặt mang nụ cười ôn tồn lễ độ, trông giống người của giới thượng lưu sống trong các tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, nhưng lúc này anh ta lại đang đi về phía này.Đường Miên biết anh ta.Trợ lý đặc biệt bên cạnh Văn Cảnh Thần.Anh ta bước tới cửa xe, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đường Miên đang chen lấn trong đám người, vẻ mặt không thay đổi, chỉ nói với cô, "Cô chủ, ngài ấy đang đợi cô trong xe."

Đường Miên nắm chặt điện thoại trong tay.Những người khác trong xe đều nhìn sang, trong ánh mắt có sự tò mò cùng dò xét.Chị gái thu tiền cũng hỏi cô, "Họ tìm cô đúng không?"

Đường Miên khó khăn trả lời, "Thật ngại quá, làm phiền mở cửa xe, tôi muốn xuống xe."

Cửa xe mở ra, cô từ trong đám người bước xuống, từng bước đi về phía chiếc xe bên kia.Chờ cô đến cạnh xe, trợ lý giúp Đường Miên mở cửa ghế sau, cô liếc mắt một cái liền thấy Văn Cảnh Thần đang ngồi bên trong.Văn Cảnh Thần cũng mặc tây trang chỉnh tề, không chút cẩu thả, trên đầu gối đặt một cuốn sổ ghi chép, hiển nhiên lúc này hắn vẫn đang xử lý công việc.Người đàn ông không lên tiếng, cũng không liếc nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp giống hệt như người ở đầu camera bên kia đã từng nói.Đường Miên mím môi, cúi người ngồi vào.Cửa xe đóng lại, trợ lý quay trở về ghế phụ, chiếc xe đổi hướng lái về nơi vừa xuất phát.
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 13


Chương 13: Miên Miên, đừng nghĩ đến việc rời xa anh traiLúc lên xe, Đường Miên vẫn còn cảm thấy bất an, đặc biệt là khi Văn Cảnh Thần không nói một lời, chỉ chăm chú xử lý công việc của mình khiến Đường Miên lại càng thêm căng thẳng.Cô không biết Văn Cảnh Thần đang nghĩ gì, liệu anh có đang tức giận không?

Hay là...Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, hiệu quả của thuốc say xe lại bắt đầu phát tác, trước đó khi ngồi trên xe buýt, cô đã phải cố gắng chịu đựng, lần này đổi sang xe của Văn Cảnh Thần, ghế ngồi rộng rãi thoải mái, trong xe còn có điều hòa, nhiệt độ cũng dễ chịu hơn rất nhiều.Đường Miên càng lúc càng không thể chịu đựng cơn buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu.Cô thậm chí còn nghĩ, thôi vậy, dù sao mọi chuyện cũng đã ra nông nỗi này, cô không tin còn có chuyện gì tồi tệ hơn nữa, chi bằng ngủ một giấc cho xong, đỡ phải tự làm khổ mình.Đường Miên sau khi tự thuyết phục bản thân, yên tâm nhắm mắt lại dần dần chìm vào giấc ngủ.Văn Cảnh Thần phát hiện chuyện cô bỏ đi khi đang trong cuộc họp.Ông chủ lớn đang ngồi ở ghế chủ tọa đột nhiên sắc mặt trầm xuống, đứng bật dậy ra hiệu tạm dừng cuộc họp.

Hành động đột ngột này xảy ra trong cuộc họp trực tuyến khiến không ít người bị dọa giật mình, trong lòng đầy lo lắng cùng đề phòng, ai nấy đều âm thầm suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng không ai ngờ được rằng, ông chủ lớn kia lại muốn đi bắt người.Lúc này, Văn Cảnh Thần đang mở cuộc họp trực tuyến nhưng thực tế từ khi Đường Miên bước lên chiếc xe buýt kia, một phần sự chú ý của hắn đã bị phân tán.

Người đàn ông nhìn ra sự thấp thỏm và căng thẳng của Đường Miên, vốn định nhân cơ hội này để cô nhớ kỹ một bài học.Không ngờ, chỉ một lúc sau cô đã tựa lưng vào ghế ngủ lúc nào không hay.Văn Cảnh Thần suýt nữa thì bật cười vì tức giận, nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, người đang ngủ say kia lại nghiêng về phía người đàn ông tựa đầu lên vai hắn, cô không hề tỉnh lại, thậm chí còn cọ cọ mấy cái như đang tìm một tư thế thoải mái hơn để dựa vào, dường như ngủ càng ngon hơn.Văn Cảnh Thần, "..."

Người đàn ông khẽ thở dài, nét mặt dịu lại, cơn tức giận ngùn ngụt bỗng chốc như bị dập tắt hoàn toàn.Cảnh tượng này cũng được tất cả những người tham gia cuộc họp ở phía bên kia nhìn thấy.

Vốn dĩ có một giám đốc bộ phận đang báo cáo công việc, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy trên vai tổng giám đốc đột nhiên xuất hiện thêm một cái đầu!

Mà còn là của một người phụ nữ!Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là, nghĩ đến vị tổng giám đốc luôn trầm ổn nghiêm túc trong nháy mắt nét mặt lại dịu xuống, quả thật cứ như biến thành một con người khác, không những không nổi giận với người phụ nữ mà còn cẩn thận điều chỉnh lại tư thế để đối phương ngủ thoải mái hơn.Khi mọi người trong phòng họp còn muốn xem thêm một chút nữa, Văn Cảnh Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía camera, rõ ràng được ngăn cách bởi màn hình máy tính nhưng mọi người vẫn theo bản năng nín thở, không ai dám hóng hớt nữa.Đây rõ ràng là tổng giám đốc Văn của bọn họ!Văn Cảnh Thần đeo tai nghe bluetooth nên cũng không cần lo lắng âm thanh trong phòng họp làm ảnh hưởng đến Đường Miên, bản thân hắn chỉ thỉnh thoảng mới lên tiếng nhưng mỗi lần đều ngắn gọn dứt khoát, nói đúng trọng tâm, giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn mang theo vẻ bình tĩnh điềm đạm.Đường Miên hoàn toàn không có dấu hiệu bị đánh thức, ngược lại càng ngủ sâu hơn.Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comXe chạy một mạch quay về thành phố, dù Văn Cảnh Thần đã kết thúc cuộc họp trực tuyến nhưng vẫn liên tục xử lý công việc, người đàn ông không ít lần quay sang nhìn Đường Miên, cảm thấy cô ngủ mãi như vậy có chút bất thường nên trầm giọng nói, "Đến bệnh viện."

Không cần nhiều lời, tài xế lập tức lái xe chuyển hướng đến bệnh viện của Văn Cảnh Hành.Bọn họ đến đúng lúc gặp được Văn Cảnh Hành vừa hoàn thành ca phẫu thuật, đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, nghe được Văn Cảnh Thần đưa Đường Miên đến bệnh viện, anh cau mày vội vàng chạy tới."

Miên Miên làm sao vậy?"

Người còn chưa bước vào, giọng của Văn Cảnh Hành đã vang lên trước.Văn Cảnh Thần kể lại toàn bộ chuyện Đường Miên bỏ trốn.Văn Cảnh Hành nghe xong, nghiến chặt răng, đôi mắt đào hoa thoáng hiện lên sự u ám, người đàn ông ngồi xuống mép giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Đường Miên, trầm giọng nói, "Quả nhiên là em đã đánh giá thấp lá gan của cô ấy."

Cô thực sự dám trực tiếp bỏ trốn.Dù rất tức giận nhưng Văn Cảnh Hành vẫn lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Đường Miên.Văn Cảnh Thần cũng nói về tình trạng buồn ngủ của cô.Vừa nói xong, Đường Miên đã ngủ đủ giấc từ từ mở mắt, khi nhìn thấy Văn Cảnh Hành, phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh hẳn, vì vậy ngay lập tức nhắm mắt lại."

Chậc!"

Văn Cảnh Hành bị hành động bịt tai trộm chuông của Đường Miên làm cho tức giận đến bật cười, bàn tay lạnh buốt do vừa mới rửa sạch bằng nước lạnh chậm rãi đặt lên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve.Làn da Đường Miên bị kích thích bởi cái lạnh buốt mà nổi lên một lớp da gà mỏng, cô không thể không mở to mắt, sau đó ngay lập tức vùi mặt vào trong chăn định nhân cơ hội này đẩy tay Văn Cảnh Hành ra.Đường Miên còn chưa kịp trốn tránh đã bị Văn Cảnh Hành trực tiếp nhéo mặt, buộc cô phải quay lại đối mặt với hai anh em họ."

Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Văn Cảnh Hành hỏi cô, giọng nói dịu dàng hơn.Đường Miên ngẩn người, sau đó lắc đầu, "Không có chỗ nào thấy khó chịu."

"Vậy sao lại buồn ngủ?"

Văn Cảnh Hành khẽ nhíu mày.Lúc này Đường Miên mới phản ứng lại, vội vàng giải thích, "Buồn ngủ là do em uống thuốc chống say xe, hình như tác dụng phụ của loại thuốc này khiến người ta rất mệt."

Cô đưa tay vào túi lần mò, lúc trước mua thuốc cũng không thể chỉ mua một viên vì vậy nên mua hẳn một hộp, lúc này vừa hay lấy ra đưa cho Văn Cảnh Hành xem.Văn Cảnh Hành liếc qua hộp thuốc, xác nhận loại thuốc này đúng là có tác dụng phụ khiến người dùng dễ buồn ngủ.Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.Văn Cảnh Thần đứng bên cạnh trầm giọng nghiêm túc nói, "Chúng ta vẫn nên kiểm tra một chút."

"Đúng là cần phải làm kiểm tra, vốn dĩ lúc đón em về phải đưa em đi kiểm tra rồi."

Văn Cảnh Hành vừa cười vừa gật đầu.Hai người căn bản không hỏi ý kiến Đường Miên, Văn Cảnh Hành liền trực tiếp đứng dậy đi sắp xếp mọi thứ.Sau khi sắp xếp xong, Đường Miên lập tức được đưa đi làm kiểm tra, từng mục kiểm tra nối tiếp nhau hoàn thành, đến lúc xong thì trời đã hoàn toàn tối đen, cô đã vô cùng đói bụng, tưởng rằng phải chờ có kết quả xong mới có thể ăn cơm.Nào ngờ Văn Cảnh Thần đã sớm mua đồ ăn cho cô, đợi đến khi Đường Miên làm kiểm tra xong, toàn bộ đồ ăn cũng được đưa đến tận tay.Đường Miên cũng không khách sáo, cầm bát chậm rãi ăn.

Có Văn Cảnh Hành đứng ra thu xếp, kết quả kiểm tra cũng được trả về rất nhanh, anh xem qua từng mục một cách cẩn thận sau đó mới quay đầu nhìn về phía Văn Cảnh Thần, nói,"Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ hơi thiếu máu, ngoài ra còn có một vết loét dạ dày nhỏ, sau này từ từ bồi bổ sẽ ổn thôi."

Văn Cảnh Thần gật đầu, giữa hai hàng lông mày vốn luôn căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng.

"Trở về thôi."

Văn Cảnh Hành nói.Đường Miên vẫn chưa ăn xong, nghe nói phải về liền đứng lên theo, hai má hơi phồng lên.Văn Cảnh Hành không nhịn được đưa tay véo má cô, tức giận cười, "Em thực sự chẳng lo lắng chút nào về tình trạng sức khỏe của mình nhỉ."

"Em cảm thấy em thật sự ổn."

Đường Miên vừa nuốt thức ăn trong miệng vừa nói.Cô không cảm thấy bản thân chỗ nào có vấn đề.

Văn Cảnh Hành cười lạnh, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu khiến trong lòng Đường Miên bắt đầu nổi lên sự lo lắng, cuối cùng người đàn ông cũng thu hồi ánh mắt, kéo cô về phía thang máy.Ba người trực tiếp đi đến cửa bệnh viện, Văn Cảnh Hành vốn tự lái xe đến đây, nhưng giờ anh cũng không định lái xe về nữa nên lên xe Văn Cảnh Thần cùng nhau về.Sau khi lên xe, Đường Miên cuối cùng cũng ăn xong đồ ăn trên tay.Đường Miên ngồi giữa hai anh em, chiếc ghế sau vốn rộng rãi nhưng vì hai người đàn ông cao lớn ngồi cạnh nên cô cảm thấy hơi chật chội.Đường Miên không muốn dựa vào người ai nên thẳng lưng ngồi ngay ngắn.Ngược lại hai anh em Văn Cảnh Thần và Văn Cảnh Hành ngồi thoải mái thả lỏng, ánh mắt luôn dừng lại trên người Đường Miên, nhìn thấy cô ngồi như vậy hai người đều không nhịn được mà bật cười.

Ngay sau đó, hai người đàn ông cùng đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên đầu gối.Đường Miên cả người cứng đờ, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi yên như cũ.Văn Cảnh Thần chỉ nắm tay cô, nhẹ nhàng bóp vài cái cũng không có thêm động tác nào khác, nhưng Văn Cảnh Hành, người đã cầm con dao phẫu thuật cách đây không lâu, ngón tay thon dài lướt qua mu bàn tay Đường Miên sau đó theo cổ tay mà nhẹ nhàng di chuyển lên cánh tay cô.Đầu ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng chạm từng chút một lên cánh tay cô mang đến cảm giác ngứa ngáy.Làn da Đường Miên lập tức nổi lên từng đợt ngứa nhẹ.

Khi Đường Miên không nhịn được muốn rút cánh tay mình ra thì bàn tay kia bỗng nhiên nắm chặt lấy cô.Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com"Anh!"

Cô hoảng hốt kêu lên, quay đầu nhìn về phía anh lại đối diện với ánh mắt âm trầm ẩn sau lớp kính của người đàn ông.Trong lòng Đường Miên run lên, không dám lên tiếng.

Văn Cảnh Hành nắm lấy cổ tay cô kéo về phía mình, khi cả người Đường Miên ngã vào trong lồng ngực anh mới dừng lại, người đàn ông đưa tay còn lại nhéo cằm để cô ngửa đầu, giữ nguyên tư thế dựa sát trong lòng.Đường Miên ngẩng đầu nhìn anh.Văn Cảnh Hành cúi đầu sát lại gần, trán chạm nhẹ vào trán cô, hơi thở của hai người quấn lấy nhau.Anh nhìn thẳng vào cô, giọng nói tuy mang ý cười nhưng lại lộ ra sự nguy hiểm rõ ràng, "Miên Miên, lá gan của em còn lớn hơn so với tưởng tượng của anh hai đấy."

Trong lòng Đường Miên căng thẳng, biết rõ anh đang muốn tính sổ liền cố gắng giữ bình tĩnh, lên tiếng, "Đừng nói quá, thật ra em khá nhát gan."

Văn Cảnh Hành sửng sốt một lát mới hiểu được ý tứ của cô.Cô đúng là nhát gan, không dám cùng bọn họ chơi lớn như vậy nên mới nảy ra ý định bỏ trốn.Sau khi hiểu ý cô, Văn Cảnh Hành hơi nheo mắt lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát lên môi cô, xoa đến đôi môi càng thêm đỏ hồng, người đàn ông thấp giọng hỏi, "Miên Miên, vậy em nói cho anh hai biết, em đang sợ cái gì?"

"Em sợ nhiều thứ lắm."

Đường Miên nuốt nước bọt, chậm rãi nói, "Em cũng chẳng có tham vọng to lớn, chỉ mong được sống yên ổn, chỉ cần bình yên thì dù có nghèo khổ một chút cũng không sao cả."

Lời cô nói mang theo hàm ý rất rõ ràng, nếu được chọn, thì ngay cả việc rời khỏi nhà họ Văn quay lại cuộc sống làm công nhân như trước kia cô cũng sẵn lòng chấp nhận.Chứ không phải giống như bây giờ, Đường Miên không hề biết rốt cuộc mấy người Văn Cảnh Thần đang muốn gì, chính vì không hiểu rõ mục đích của họ nên cô luôn cảm thấy bất an, không một giây phút nào có thể yên lòng.Đường Miên chán ghét cái cảm giác thấp thỏm, lo lắng như thế này.

"Sự việc không nghiêm trọng như em nghĩ đâu."

Văn Cảnh Thần vẫn luôn im lặng từ đầu lúc này mới lên tiếng, giọng nói trầm ổn có uy lực, mang theo một loại năng lực kỳ lạ khiến người ta vô thức muốn tin tưởng.Hắn vẫn nắm lấy tay Đường Miên nhẹ nhàng xoa nắn trong lòng bàn tay, cụp mắt xuống, ánh mắt dừng lại ở những vết chai sần nhỏ nơi đầu ngón tay cô.Đó là dấu tích còn lại sau thời gian dài làm việc vất vả.Trong lòng bàn tay Đường Miên thậm chí còn có một vết sẹo mảnh dài, nhìn không quá rõ ràng, hắn không thể tưởng tượng được lúc cô có vết sẹo này đã đau đến mức nào, có khóc hay không, có ai dỗ dành cô hay không...Văn Cảnh Thần nắm lấy tay cô đưa lên bên môi, hơi thở ấm áp cùng sự dịu dàng khẽ dừng lại trên mu bàn tay, người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên những vết chai sần và cả vết sẹo, trong từng động tác đều tràn ngập sự đau lòng."

Miên Miên, bọn anh không phải nhất thời xúc động, cũng không phải muốn cùng em chơi trò biến thái, bọn anh chỉ muốn thương em."

Văn Cảnh Thần khàn giọng nói, "Dùng cả thân phận anh trai và người yêu, cùng nhau yêu thương che chở em."

"Cho nên em không cần lo lắng, cũng đừng cảm thấy bất an, em muốn một cuộc sống yên ổn, bọn anh đương nhiên sẽ cho em sự yên ổn đó.

Không chỉ vậy thôi đâu, bọn anh còn hy vọng em được vui vẻ hạnh phúc, sống một đời bình an..."

Văn Cảnh Hành nói tiếp lời anh trai,"Cho em tất cả những gì bọn anh có."

"Nhưng chỉ duy nhất."

Văn Cảnh Thần ngước mắt lên, há miệng cắn vào cổ tay cô, lực cắn dần dần tăng lên theo từng lời hắn nói.Văn Cảnh Hành cười nhẹ, "Chỉ duy nhất một chuyện, đừng chạy trốn, đừng nghĩ đến việc rời xa anh trai, Miên Miên, nhớ kỹ được không?"

Lời còn chưa nói xong, nụ hôn của người đàn ông đã rơi xuống, bao phủ lên môi Đường Miên nhẹ nhàng cọ xát, tưởng chừng như rất dịu dàng nhưng ngay sau đó đột nhiên dùng lực mạnh hơn, anh duỗi lưỡi ra tiến vào trong miệng, cắn xé cánh môi cô, hung hăng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại, cướp đoạt hơi thở của Đường Miên."

Ưm...."

Đường Miên không thở được bắt đầu giãy giụa, duỗi tay đẩy vào ngực người đàn ông, rút lại bàn tay đang bị Văn Cảnh Thần nắm lấy.Văn Cảnh Thần vẫn dựa vào ghế ngồi bên kia, chỉ hơi nghiêng đầu, rũ mắt nhìn cô bị Văn Cảnh Hành hung hăng hôn môi, một tay hắn đặt trên đầu gối khẽ gõ nhẹ từng nhịp một.

Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comPhía trước xe chỉ có tài xế đang tập trung lái xe, đối với những lời nói và hành động của các ông chủ ở ghế sau hoàn toàn làm ngơ, sắc mặt cũng không hề thay đổi dù chỉ một chút.Văn Cảnh Hành buông lỏng Đường Miên ra, nhìn thấy cô nằm trên người mình thở hổn hển, khiến người đàn ông sung sướng cười nhẹ, đầu ngón tay cọ qua khóe môi cô lau đi nước bọt chưa kịp nuốt xuống."

Miên Miên, đừng chọc giận các anh."

Người đàn ông thở dài, trong giọng nói không hề che giấu sự cảnh cáo.Đường Miên không nói lời nào, chỉ trừng mắt liếc nhìn người đàn ông một cái.Cô không tin mấy lời nói ma quỷ của bọn họ.Đường Miên nhắm mắt lại thở hổn hển, trong đầu chỉ nghĩ đến kế tiếp phải tính toán kỹ càng hơn thì mới có thể rời đi, ít nhất cũng không thể để bị bắt về dễ dàng như lần này.Khi xe về đến nhà họ Văn, Đường Miên được Văn Cảnh Hành ôm từ trên xe xuống đi thẳng vào nhà, trên bàn ăn trong phòng khách đã bày sẵn đồ ăn vừa được nấu.Cô được đặt ngồi vào ghế, Văn Cảnh Hành và Văn Cảnh Thần mỗi người ngồi một bên trái phải.

Ba người cũng không nói nhiều, bắt đầu dùng bữa.Tuy rằng trước đó Đường Miên đã ăn một chút nhưng cũng chỉ đủ để lót dạ, bụng vẫn còn đói, từ trước đến nay cô ăn cơm đều rất tập trung, không để tâm đến chuyện khác.Nhưng phần lớn sự chú ý của Văn Cảnh Hành và Văn Cảnh Thần đều tập trung vào cô, khi thấy Đường Miên ăn vội vàng họ sẽ nhéo má để nhắc nhở.Nhiều lần như vậy thành quen, hai người vừa giơ tay lên Đường Miên đã lập tức nhận ra, nhanh chóng thả chậm tốc độ lại.Sau vài lần, Đường Miên đã có thể đoán được động tác của bọn họ, hai bên má cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.Đường Miên có chút đắc ý, cảm giác giống như mình đã thắng một trò chơi.Điều này khiến tâm trạng cô cảm thấy dễ chịu hơn, cảm giác thèm ăn tăng lên nên cô uống thêm một bát canh nhỏ.Khi kết quả kiểm tra được đưa ra, Văn Cảnh Hành liền thông báo cho dì nấu ăn trong nhà, sau khi thực đơn được chỉnh sửa xong, lúc đó ba bữa ăn mỗi ngày sẽ được chuẩn bị đúng theo thực đơn, mục đích chỉ có một, chính là giúp Đường Miên dưỡng lại dạ dày.Nhưng rõ ràng là thực đơn tối nay vẫn chưa kịp chuẩn bị xong.Đường Miên ăn uống no nê, sau đó đứng dậy quay về phòng của mình.Để phòng ngừa bất trắc, cô còn khóa trái cửa phòng mình, lúc này mới yên tâm đi tắm.Nhưng khi Đường Miên vừa tắm xong bước ra, nhìn thấy người đàn ông dựa trên giường, phản ứng đầu tiên là quay lại trong phòng tắm.Nhưng còn chưa kịp động đậy, Văn Cảnh Thần đưa mắt nhìn qua, ánh mắt nặng nề, "Miên Miên, lại đây."
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 14


Chương 14: Miên Miên, ngồi lên trên (Đường Miên x Văn Cảnh Thần)Trong lòng Đường Miên hiểu rõ, nếu Văn Cảnh Thần có thể vào được khi đã khóa trái cửa thì cho dù cô có trốn vào phòng tắm cũng vô ích, ngược lại càng dễ khiến hắn nổi giận hơn.Cô không trốn nữa mà bước đến mép giường, sắc mặt bình tĩnh, "Em muốn sấy tóc."

"Ừ."

Văn Cảnh Thần đáp lại, tự nhiên đưa tay nhận lấy máy sấy trong tay cô, sau đó đứng lên bước đến phía sau Đường Miên bắt đầu sấy tóc giúp cô.Đường Miên có chút ngẩn người.Động tác của người đàn ông vô cùng nhẹ nhàng, từng sợi tóc luồn qua kẽ tay, thậm chí thỉnh thoảng còn dịu dàng xoa bóp da đầu cho cô, không ai mở miệng nói gì, trong phòng chỉ vang lên tiếng máy sấy rất nhỏ.

Bầu không khí vô cùng thoải mái.Thoải mái đến mức Đường Miên vô thức buông lỏng sự đề phòng trong lòng, thả lỏng cơ thể vốn luôn căng cứng, nhẹ nhàng ngả người ra phía sau, chờ đến khi cô kịp phản ứng thì đã dựa vào trong lồng ngực của Văn Cảnh Thần.Chiếc áo ngủ mỏng manh căn bản không thể ngăn cách được nhiệt độ cơ thể giữa hai người, lồng ngực người đàn ông rộng lớn giống như con người hắn, luôn mang lại cho người khác cảm giác ổn định và an toàn.Cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, từng nhịp vững vàng, nghe lâu lại khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 15


Chương 15: Miên Miên, đây là sự trừng phạt dành cho emNgày hôm sau, khi Đường Miên còn đang say giấc thì Văn Cảnh Thần đã thức dậy.Hắn vừa rời đi không bao lâu liền có người đè lên chăn, ôm trọn lấy cả người Đường Miên lẫn chiếc chăn.Đường Miên bị đè nặng cảm thấy có chút không thoải mái, cô cố gắng thoát ra nhưng lại giống như bị cuốn trong một cái kén, dù thế nào cũng không giãy ra được.Cô vừa tức giận vừa khó chịu, đang định mở mắt ra thì người đang đè lên cô đã rời đi.Đường Miên thở phào nhẹ nhõm, xoay người đưa lưng về phía mép giường tiếp tục ngủ.Chưa ngủ được bao lâu, một bên chăn lại bị ai đó vén lên, có người chui vào trong.Văn Cảnh Hành nằm nghiêng phía sau cô, một tay chống đầu lên gối, tay còn lại luồn vào trong chăn lần mò tìm đến váy ngủ, nhéo nhéo cặp mông căng tròn của Đường Miên sau đó di chuyển từ mép quần sờ soạng vào trong.Đường Miên đang nghiêng người ngủ, hai chân khép lại, nhưng ngay khi tay Văn Cảnh Hành chạm vào phần đùi trong, khe hở lập tức siết chặt lại, nếu lúc này Đường Miên còn tỉnh táo sẽ phát hiện ra trên tay Văn Cảnh Hành còn cầm theo một đồ vật gì đó.Một quả cầu tròn có kích thước bằng ngón tay cái, trên bề mặt có nhiều hạt nhỏ nhô lên.🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 16


Chương 16: Tần Việt ở ngay dưới mí mắt của dì giúp việc làm cô (Đường Miên x Tần Việt)Đường Miên dựa lưng vào ghế sô pha ngủ gật, trong ngực ôm gấu bông hình hươu cao cổ, cô cuộn tròn người lại, hơn nửa khuôn mặt gần như vùi hết vào trong con gấu bông.Tần Việt bước tới ngồi xổm xuống cạnh ghế sô pha nhìn cô, thấy khuôn mặt to bằng lòng bàn tay gần như vùi vào trong con gấu bông, hắn ta không nhịn được nhướng mày, đưa tay khẽ lay mặt cô, "Ngủ như vậy không khó chịu à?"

Trên người hắn ta vẫn còn mặc áo ngụy trang, cứ thế ngồi xổm bên cạnh sô pha, bóng người đàn ông đổ xuống vẫn đủ lớn để phủ kín cả người Đường Miên đang nằm trên ghế.Đường Miên ngủ rất say nên không tỉnh lại ngay, thậm chí còn cọ cọ vào tay Tần Việt, cũng không rúc vào gấu bông nữa mà vùi mặt vào lòng bàn tay của người đàn ông.Trong lòng bàn tay của Tần Việt có một mùi hương rất dễ chịu.Đường Miên cảm thấy vô cùng yên tâm, giấc ngủ cũng trở nên ngủ thoải mái hơn.Tần Việt khẽ nhướng mày, ngay sau đó nhịn không được mà bật cười.Hắn ta rút tay lại, đứng dậy đi lên phòng lấy một chiếc chăn mang xuống, nhẹ nhàng đắp lên người Đường Miên, người đàn ông cũng cởi giày sau đó bước đến phía trước ghế sô pha. 🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 17


Chương 17: Dì giúp việc mang đồ ăn lên, Tần Việt ở dưới liếm huyệt (Đường Miên x Tần Việt)"Ngoan, đừng tự cắn mình, cắn anh Việt đi."

Tần Việt đưa ngang cánh tay ra, nhẹ giọng dỗ dành cô.Đường Miên nghe vậy cũng không khách khí, há miệng hung hăng cắn thật mạnh vào cánh tay người đàn ông.Tần Việt khẽ rên lên, có chút đau nhưng hắn ta cũng không tức giận, ngược lại còn sung sướng nở nụ cười, liếm vành tai cô nói, "Cắn đi, dùng sức cắn mạnh hơn một chút, xem anh Việt có làm chết em hay không."

Vừa dứt lời, dương vật lớn liền hung hăng đâm thẳng vào bên trong hoa huyệt, trong nháy mắt xuất hiện một lực đẩy điên cuồng mãnh liệt, người đàn ông chỉ rút dương vật ra một đoạn sau đó mạnh mẽ cắm vào, sau khi cắm vào nhanh chóng rút ra một chút rồi lại tàn nhẫn đâm chọc.

Khoái cảm dày đặc chồng chất khiến Đường Miên sung sướng đến mức hai mắt trắng dã, không nhịn được ô ô khóc kêu vài tiếng, "Ưm a a a a...."

Cô siết chặt lỗ nhỏ, hoa huyệt gắt gao cắn chặt lấy dương vật của Tần Việt, mông nhỏ điên cuồng run rẩy, chất lỏng trong suốt phun ra như vừa đi tiểu làm ướt đẫm chiếc ghế sô pha bên dưới.Hoa huyệt kẹp chặt lại khiến dương vật Tần Việt bị cắn siết, nhất thời di chuyển cũng trở nên khó khăn hơn.🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 18


Chương 18: Phụ trách chơi với côVăn Cảnh Hành vừa mới trở lại văn phòng, không đến nhà ăn dùng bữa trưa cùng mọi người, anh thay một bộ quần áo, ngồi xuống trước bàn làm việc, vừa mở hệ thống theo dõi trong nhà, vừa mở hộp cơm được giao đến từ bên ngoài, đúng lúc đó người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng trong camera theo dõi.Trên ghế sô pha là một mớ hỗn độn, Đường Miên được Tần Việt ôm ngồi vào bên cạnh bàn ăn, hoa huyệt của cô bị chơi đến sưng đỏ, huyệt thịt bị kéo ra ngoài cho nên mặc quần lót cũng cảm thấy khó chịu.Hơn nữa quần lót vốn đã ướt sũng.Cô muốn lên phòng tắm rửa trước sau đó xuống ăn tối.Không ngờ Tần Việt vừa nghe xong liền hôn cô, một bàn tay lại duỗi xuống dưới người xé rách quần lót của Đường Miên, thậm chí quả cầu khiến cô khó chịu cũng được người đàn ông lấy ra ngoài.Sợi dây xích ngọc trai Đường Miên cho là chỉ có thể cởi ra bằng cách mở khóa đặc biệt đã bị người đàn ông trực tiếp giật đứt, hắn ta nói, "Như vậy mới thoải mái, ăn cơm trước đi, chờ em tắm rửa xong xuống đồ ăn sẽ nguội mất."

Trước đó tuy rằng hắn ta đã quay về đơn vị công tác nhưng vẫn biết chuyện Đường Miên đi kiểm tra sức khỏe, biết dạ dày cô không tốt, không thể ăn đồ quá nóng cũng không được ăn đồ quá lạnh, dù sao cũng cần để cô dưỡng bệnh thật tốt. 🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
[Cao H] Bị Bạn Thân Của Các Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
🍈 Chương 19


Chương 19: Trường kỉ đem chọc nàng (?)* Mình không hiểu tên chương cho lắm, bạn nào biết nhắn về page giúp mình nha ^^*****Đường Miên có thói quen mỗi lần chỉ nhét một đồng xu, cô vừa gắp xong một lượt nên trong máy đã hết xu, không thể tiếp tục chơi nữa.Người đàn ông giành lấy cần điều khiển xong liền thúc giục cô, "Còn đứng ngẩn ra đó làm gì?

Nhét xu vào đi, nhét nhiều một chút, cô có nhiều xu như vậy, đừng keo kiệt, nhìn tôi gắp thêm vài con cho cô xem."

Đường Miên không nói nên lời, ôm giỏ tiền xu định quay người bỏ đi.Cô cũng không phải đồ ngốc, cho dù không gắp được thì cũng là tự chơi bằng xu của mình, như thế nào cũng đều vui vẻ, dựa vào đâu lại bắt cô phải đưa cho hắn ta chơi chứ?Người đàn ông vừa thấy Đường Miên xoay người định bỏ đi liền vội vàng đuổi theo, chặn ngay trước mặt cô, "Đi đâu vậy?

Không phải đang chơi vui lắm sao?"

"Liên quan gì đến anh?

Anh muốn chơi thì tự mình mua xu đi, theo tôi làm gì?

Tôi muốn đi đâu thì đi, không liên quan đến anh."

Đường Miên nói xong định vòng qua người hắn ta.Không ngờ người đàn ông đó ngay lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt trở nên hung dữ, giơ tay định đánh về phía cô, tư thế như muốn hất đổ giỏ tiền xu cô đang ôm trong lòng, miệng thì lớn tiếng quát tháo, "Ông đây thiếu gì mấy đồng xu trò chơi này chứ?

Cô đừng có không biết điều!

Chẳng phải chỉ có vài đồng xu thôi sao?

Cô kiêu căng cái gì hả?"🎀 Truyện được đăng full tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.com 🎀
 
Back
Top Bottom