Chương 12: Đó là xe của Văn Cảnh Thần, hắn đang đuổi theoĐối với Văn Cảnh Hành mà nói, việc nhìn cô ăn cơm dường như là một chuyện vô cùng thú vị.Đường Miên có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông luôn hướng về phía mình.Anh cẩn thận gắp những miếng thịt cá đã gỡ xương cẩn thận vào bát cô, mỗi lần ăn xong một miếng, trong bát Đường Miên lại lập tức có thêm, cô dường như không cần quan tâm đến điều gì, chỉ cần cúi đầu ăn là được."
Ăn chậm thôi."
Văn Cảnh Hành bất ngờ đưa tay nhéo nhéo má đang phồng lên của cô, "Ăn vội vàng như vậy, không sợ nghẹn sao?
Cũng không có ai giành ăn với em."
Đường Miên sửng sốt một chút, kỳ thực những lời này cô nghe không ít.
Từ khi còn nhỏ, mỗi bữa ăn đều phải giành giật, chỉ cần ăn chậm một chút sẽ bị đói nên dần dần cô đã quen với việc ăn thật nhanh.
Sau này khi rời khỏi cô nhi viện, bắt đầu đi làm, thói quen ấy vẫn không sửa được, đồng nghiệp cũng từng thắc mắc sao cô ăn nhanh như vậy nhưng Đường Miên không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ, "Thói quen thôi."
Lúc này, cô cũng trả lời một câu như vậy.Văn Cảnh Hành dừng động tác lại.Đường Miên không để ý tiếp tục ăn, nhưng bởi vì có thêm một bàn tay nhéo lên má nên cô nhai có chút không tiện, ảnh hưởng đến tốc độ cùng cảm giác ăn uống.Chỉ một lát sau, sau lưng cô truyền đến cảm giác một cơ thể áp sát lại gần.
Qua lớp quần áo mỏng, Đường Miên có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Văn Cảnh Hành truyền đến, thật thoải mái, lồng ngực rộng lớn khiến người ta có cảm giác vô cùng an toàn.
Cô thoáng nghĩ, nếu thật sự có một người anh như vậy cũng không tệ chút nào.Nhưng thật đáng tiếc...
Có vẻ người ta không muốn có một cô em gái.Đường Miên nheo mắt lại.Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Đường Miên nghe thấy giọng nói của Văn Cảnh Hành vang lên bên tai, mang theo cảm xúc mà cô không dám nghĩ đến, nhẹ nhàng chậm rãi dỗ dành cô, "Thói quen cũng có thể thay đổi, không sao đâu, anh hai sẽ cùng em sửa, chúng ta ăn từ từ."
Một cảm xúc khó gọi tên bất chợt xâm chiếm suy nghĩ của Đường Miên khiến cô nổi lên một chút phản nghịch trong lòng.Cô há miệng, càng muốn ăn nhanh hơn.Nhưng rất nhanh, cằm cô đã bị giữ chặt lại.Văn Cảnh Hành bóp nhẹ má, buộc cô phải quay đầu nhìn về phía mình, nhìn thoáng qua khuôn mặt cô, người đàn ông không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, đôi mắt đào hoa khi cười lên trông càng thêm dịu dàng.Anh đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa nơi khóe môi cô, nói, "Nhất định phải chống đối lại anh hai đúng không?"
"Không có mà."
Đường Miên mơ hồ nói, cố gắng nghiêng mặt né tránh bàn tay của người đàn ông nhưng đáng tiếc không được như ý.
Văn Cảnh Hành không tranh cãi với cô, chỉ nói, "Nếu không nghe lời, anh hai cũng chỉ có thể dùng một số biện pháp đặc biệt để khiến em ngoan ngoãn."
Nói xong người đàn ông liền buông tay nhéo mặt cô ra.Anh cũng không nói cụ thể sẽ sử dụng phương pháp nào.Đường Miên không để trong lòng, vẫn cố ý ăn nhanh, há miệng nuốt vội vàng.Sau đó cô liền biết Văn Cảnh Hành nói biện pháp là gì.Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comMặt người đàn ông áp sát lại gần, cắn môi Đường Miên như muốn trừng phạt, hôn đến khi cô không thở nổi mới buông ra, rời đi một chút lại cắn lên môi cô một cái.
"Tiếp tục đi."
Anh một tay chống đầu, nghiêng người dựa vào bên cạnh bàn nhìn cô, tay còn lại nới lỏng cà vạt, ánh mắt sau thấu kính cười như không cười.Đường Miên nhéo chiếc đũa trừng mắt nhìn người đàn ông, đôi môi đỏ mọng, trong ánh mắt không có một tia tức giận.Càng giống như động vật nhỏ bị người ta chọc giận nhưng chỉ có thể xù lông lên trừng mắt nhìn kẻ xấu.Thật đáng yêu.
Văn Cảnh Hành cảm thán trong lòng.
Đường Miên thầm mắng anh: Tên khốn kiếp!Cô quay mặt đi không muốn tranh cãi với người đàn ông này, Đường Miên chỉ không muốn ăn phải nước miếng của anh mà thôi.Đường Miên ăn cơm với động tác chậm rãi hơn, má vẫn còn chút phồng lên, nhưng không còn giống như lúc đầu có cảm giác bị nhét đầy trong miệng.Có lúc ăn đến vui vẻ, cô lại quên mất việc phải nhai kỹ nuốt chậm, Văn Cảnh Hành liền duỗi tay nhẹ nhàng véo một cái lên má của cô.Đường Miên ngay lập tức hiểu ý, lại bắt đầu chú ý tới tốc độ ăn uống.Cô không thể không thừa nhận, nhai kỹ nuốt chậm thật sự thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không còn cảm giác mỗi lần nuốt xuống lại như sắp bị nghẹn, đồng thời dạ dày cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.Rất thoả mãn.Đường Miên đặt đũa xuống, một bàn tay thon dài xinh đẹp duỗi ra từ bên cạnh, rút khăn giấy ra lau khóe miệng cho cô."
Anh không ăn sao?"
Cuối cùng cô cũng hỏi câu này.Cô đã ăn xong nhưng cũng không thấy Văn Cảnh Hành động đũa.Văn Cảnh Hành buông khăn giấy trong tay xuống, mỉm cười nhìn cô, "Ăn chứ."
Đường Miên đang muốn rời khỏi người anh, "Vậy anh ăn đi, em không quấy rầy anh nữa."
Một cánh tay vòng qua ôm lấy eo khiến cô không thể nhảy xuống được, vẫn vững vàng ngồi trên đùi người đàn ông như cũ.Đường Miên quay đầu khó hiểu nhìn anh.Ánh mắt Văn Cảnh Hành dừng trên gương mặt cô, "Đi đâu?
Ở lại ăn cơm với anh."
"Không đi đâu, em sẽ ngồi bên cạnh."
Đường Miên nói, "Nhàm chán, em muốn chơi điện thoại."
Cô không giống anh, dù sao Đường Miên cũng không cảm thấy việc nhìn người đàn ông này ăn cơm là chuyện gì thú vị, so với việc nhìn Văn Cảnh Hành ăn cơm, cô thà ngồi chơi điện thoại còn hơn.Hôm nay cô chưa đăng nhập vào trò chơi đâu!Ứng dụng mạt chược cô thường chơi yêu cầu phải đăng nhập liên tục mỗi ngày, chỉ cần duy trì đều đặn, mỗi ngày sẽ nhận được nhiều hơn một hạt đậu trắng so với ngày hôm trước!
Nếu giữa chừng bị ngắt quãng thì phải bắt đầu lại từ đầu, phải tích góp từ 500 đậu trắng một lần nữa, đến bây giờ Đường Miên đã tích lũy đến mức mỗi ngày nhận được hẳn năm mươi ngàn đậu trắng, không thể để nỗ lực của mình thất bại trong gang tấc được.
Văn Cảnh Hành nhìn Đường Miên một lúc, rốt cuộc cũng buông cô ra.Đường Miên đi lấy điện thoại di động, ngồi bên cạnh bắt đầu chơi mạt chược.Văn Cảnh Hành cứ thế ngồi yên tại chỗ, thong thả ung dung ăn nốt phần đồ ăn còn lại, đồ ăn gần như đã nguội hẳn nhưng người đàn ông dường như hoàn toàn không bận tâm, đến khi ăn no anh mới đặt đũa xuống.Đường Miên vận may hôm nay không được tốt cho lắm, đậu đậu trong trò chơi lại sắp thua sạch.Cô chưa bao giờ nạp một đồng nào vào trò chơi, toàn bộ đều là dựa vào việc đăng nhập hằng ngày để tích lũy đậu đậu, nếu thua hết thì không chơi nữa, đợi đến hôm sau tiếp tục chơi tiếp.Hiện tại cũng chẳng khác gì mọi ngày.Đậu đậu vừa thua hết cô liền đặt điện thoại xuống, đúng lúc này Văn Cảnh Hành cũng vừa ăn xong.Bát đũa không cần phải dọn, cứ để như vậy lát nữa sẽ có dì giúp việc đến thu dọn và xử lý.Người đàn ông đứng dậy nghe điện thoại, hỏi Đường Miên, "Ở nhà hay muốn đến bệnh viện cùng anh?"
"Ở nhà."
Đường Miên không chút do dự nói.
Văn Cảnh Hành gật đầu, "Nếu muốn ra ngoài thì nhờ quản gia sắp xếp tài xế cho em."
"Ừm."
Đường Miên ngoan ngoãn ngồi nhìn người đàn ông lên tầng thay một bộ quần áo khác để ra ngoài, lúc chuẩn bị rời đi, điện thoại lại vang lên, hình như là từ phía bệnh viện gọi tới có một ca phẫu thuật đang chờ anh thực hiện, có vẻ còn khá khẩn cấp.Lúc Văn Cảnh Hành thay giày, Đường Miên hỏi, "Khi nào anh về?"
Văn Cảnh Hành ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn Đường Miên, có lẽ không ngờ rằng cô sẽ quan tâm đến thời gian anh về nhà nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô, "Nhanh thì 6 giờ, chậm thì 7 giờ, anh sẽ cố gắng về sớm để ăn tối cùng em."
Trước khi rời đi, anh lại nhìn Đường Miên một chút, nói, "Miên Miên, ngoan nhé."
Đường Miên không nhìn người đàn ông, cúi đầu nhìn điện thoại.Bên ngoài vang lên tiếng xe, cô vẫn ngồi yên trên ghế sô pha không hề động đậy, xem hết một tập phim truyền hình, cô mới vươn vai đứng dậy đi lên tầng.Không lâu sau, khi cô thay một bộ quần áo xuống tầng, trong phòng khách đã có một dì giúp việc đang dọn dẹp vệ sinh.Bước chân Đường Miên hơi dừng lại một chút sau đó tiếp tục đi xuống, khi đến cửa, quản gia bước ra mỉm cười hỏi cô, "Cô chủ muốn ra ngoài sao?"
"Ừm."
Đường Miên gật đầu.Quản gia nói, "Tôi sẽ gọi tài xế."
"Không cần đâu."
Đường Miên lắc đầu, "Tôi không muốn ngồi ô tô, tôi bị say xe, ra ngoài tìm một chiếc xe đạp công cộng là được rồi."
Quản gia do dự một lát, "Vậy tôi sẽ tìm người đi cùng cô."
"Tôi không phải một đứa trẻ tập đi xe, không cần người đi theo."
Đường Miên mỉm cười với ông ấy, "Tôi đã trưởng thành."
Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comCô thay giày xong bước nhanh ra ngoài, vừa đến cửa, Đường Miên chợt nhận ra tại sao quản gia lại có vẻ ngập ngừng do dự không muốn nói.
Nơi này là khu biệt thự, bên ngoài hoàn toàn không có xe đạp công cộng.Đường Miên, "...."
Ngay khi cô còn đang do dự không biết có nên gọi xe hay không, sau lưng liền truyền đến một tiếng động.Một chiếc xe thể thao phóng nhanh qua, đột nhiên dừng lại ở phía trước cách đó không xa, sau đó chậm rãi lùi lại, cuối cùng dừng ngay trước mặt Đường Miên.Đường Miên lùi lại hai bước, nhìn trái nhìn phải, ở đây không có ai khác ngoài cô, khi đang do dự không biết có nên tránh sang một bên hay không thì cửa sổ xe hạ xuống, Phạm Bành đè một tay lên vô lăng, tay kia đỡ kính râm, chào cô, "Em gái Miên Miên, muốn ra ngoài sao?
Tài xế đâu?
Sao chỉ có mình em?"
Đường Miên, "...."
Một lúc sau, cô ngồi lên xe thể thao của Phạm Bành.Tốc độ xe di chuyển rất ổn định, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của chiếc xe thể thao này.Phạm Bành cũng không nhịn được mà cảm thán, "Đây là lần đầu tiên trong đời anh lái chiếc xe này với tốc độ ổn định như vậy."
"Ngại quá, làm phiền anh rồi."
Đường Miên nói.Phạm Bành nói, "Không phiền đâu!
Làm sao có thể phiền được?
Nhưng mà, em thật sự không đi chơi cùng anh sao?
Phần lớn đều là người quen của anh hai em...."
"Lần sau đi, em còn có việc khác phải làm."
Đường Miên mỉm cười.Phạm Bành đành phải bỏ cuộc.Nhưng anh ta nhất quyết muốn đưa Đường Miên đến chỗ cô muốn.Không còn cách nào khác, Đường Miên đành phải nói tên của trung tâm thương mại, khi xe dừng lại trước cửa, cô xuống xe vẫy tay với Phạm Bành, "Cảm ơn, tạm biệt nhé."
Không bao giờ gặp lại.Đường Miên nghĩ trong lòng.
Cô ra ngoài chỉ vì một việc duy nhất.Đó chính là chạy trốn.Cô không mang theo gì cả, giống như khi về nhà họ Văn, chỉ mang theo thẻ căn cước và điện thoại di động.Khi xe của Phạm Bành vừa rời khỏi tầm mắt, Đường Miên lập tức cúi đầu tìm đường trên điện thoại.Đầu tiên cô ngồi tàu điện ngầm đến bến xe, rồi mua vé xe khách về thị trấn, tuy rằng muốn rời khỏi nhà họ Văn, hay nói chính xác hơn là tránh xa hai anh em kia, nhưng Đường Miên cũng không biết bản thân mình có thể đi đâu.Sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng cô chỉ nghĩ đến quay trở lại nơi mình đã lớn lên.Coi như trở về thăm một chút.Đường Miên thầm nghĩ.Cô cầm vé thuận lợi lên xe buýt.Đường Miên đúng là có hơi say xe, nhưng chỉ cần uống một viên thuốc chống say trước khi lên xe sẽ không sao, thế nhưng vẫn sẽ cảm thấy cả người mệt rã rời, vì thế vừa mới ngồi yên được một lát cô liền dựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi.Bởi vì đi một mình nên trong lòng cô vẫn có chút cảnh giác, trên đường thỉnh thoảng sẽ tỉnh dậy mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó không chống lại nổi tác dụng của thuốc mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ.Cứ như vậy chập chờn giữa những giấc ngủ ngắn, xe buýt cuối cùng cũng thông báo điểm dừng, tiến vào trung tâm thị trấn.Không hiểu sao Đường Miên lại thở phào nhẹ nhõm khi nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài.Cô cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện chỉ trong khoảng mười phút sau khi mình lên xe buýt, người cô lưu tên là "anh cả" Văn Cảnh Thần đã gửi cho cô một tin nhắn.
Văn Cảnh Thần: [Miên Miên, xuống xe.]Chỉ có bốn chữ.Đường Miên lập tức nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Văn Cảnh Thần, ngón tay cầm điện thoại khẽ siết lại, trái tim vốn vừa buông lỏng ngay lập tức lại căng thẳng, cô có một linh cảm không lành.Đúng lúc này, xe buýt vào bến xe thị trấn, đã đến điểm cuối nên cô phải xuống xe.Đường Miên nuốt nước bọt, vội vàng đứng lên xuống xe theo mọi người.
Vốn dĩ ý định ban đầu của Đường Miên là sau khi đến thị trấn sẽ về thăm cô nhi viện, sau đó buổi tối tìm một nhà trọ nghỉ tạm qua đêm, những chuyện khác để ngày mai rồi tính tiếp.Nhưng hiện tại nhìn thấy tin nhắn Văn Cảnh Thần gửi tới, Đường Miên đứng tại bến xe, linh cảm chẳng lành trong lòng càng lúc càng rõ rệt, cô cắn chặt răng, ngay lập tức bước lên một chiếc xe buýt đang chuẩn bị đi về hướng vùng nông thôn.Xe buýt đi về nông thôn không cần xuất trình giấy tờ tùy thân để mua vé, chỉ cần lên xe trước sau khi xe chạy trả tiền cũng được.
Điều quan trọng hơn là, loại xe buýt này có thể dừng ngay dọc đường bất cứ lúc nào.Cô hoàn toàn có thể xuống xe ở một thị trấn nào đó, sau đó tiếp tục bắt một chiếc xe máy đến nơi khác.Truyện được đăng tại trang WordPress cherryhouse8.wordpress.comĐường Miên lên kế hoạch dựa trên kinh nghiệm sống của bản thân.Hiện tại cô không còn thời gian để bận tâm suy nghĩ về điểm đến, chỉ muốn trước hết tránh mặt mấy người Văn Cảnh Thần.
Khi cô lên chiếc xe buýt vốn đã chật kín người, không còn chỗ ngồi, chị gái thu tiền nhét cô vào phía đầu xe bên kia, ở đó có một chiếc ghế dài, vài đứa trẻ mười mấy tuổi ngồi đó, Đường Miên cũng theo chúng bước lên.Xe buýt lập tức rời bến xe, ra khỏi thị trấn hướng về vùng nông thôn.Cô lắc lư lảo đảo, tác dụng của thuốc say xe uống trước đó dường như vẫn chưa hết hoàn toàn, Đường Miên rất nhanh lại bắt đầu mệt rã rời.
Nhưng phía sau cô không có thành ghế, hai bên còn có những người không quen biết, Đường Miên không dám ngủ, sợ ngủ quên sẽ bị ngã xuống khi xe chạy về phía trước.Bởi vì muốn ngủ nhưng không được, mỗi một phút trên xe buýt đối với Đường Miên mà nói đều trở nên vô cùng khó chịu, cô không nhịn được mà nghĩ, hay là bây giờ xuống xe, xuống xe rồi thì sẽ không còn mệt mỏi thế này nữa.Ý nghĩ đó vừa mới lóe lên trong đầu, cô liền nghe thấy tiếng còi vang lên, ngay sau đó chiếc xe buýt cũng dừng lại.Tài xế là người có tính cách nóng nảy, đạp phanh gấp, còn chửi bới vài câu thô tục bằng tiếng địa phương.Con đường phía trước bị một chiếc xe chặn lại.Mọi người trên xe đều nghiêng người nhìn về phía trước, Đường Miên cũng không nhịn được đứng dậy nhìn theo, trong lòng thầm nghĩ mình có thể xuống xe ở chỗ này.Nhưng trong một khoảnh khắc, cả người cô cứng đờ tại chỗ.Chiếc ô tô chặn đường phía trước vừa nhìn đã biết có giá trị rất cao, nhưng điều khiến Đường Miên cứng người không phải tại sao chiếc xe đó lại xuất hiện ở vùng nông thôn, mà là người vừa bước xuống xe.Là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc một bộ tây trang phẳng phiu, trên mặt mang nụ cười ôn tồn lễ độ, trông giống người của giới thượng lưu sống trong các tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, nhưng lúc này anh ta lại đang đi về phía này.Đường Miên biết anh ta.Trợ lý đặc biệt bên cạnh Văn Cảnh Thần.Anh ta bước tới cửa xe, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đường Miên đang chen lấn trong đám người, vẻ mặt không thay đổi, chỉ nói với cô, "Cô chủ, ngài ấy đang đợi cô trong xe."
Đường Miên nắm chặt điện thoại trong tay.Những người khác trong xe đều nhìn sang, trong ánh mắt có sự tò mò cùng dò xét.Chị gái thu tiền cũng hỏi cô, "Họ tìm cô đúng không?"
Đường Miên khó khăn trả lời, "Thật ngại quá, làm phiền mở cửa xe, tôi muốn xuống xe."
Cửa xe mở ra, cô từ trong đám người bước xuống, từng bước đi về phía chiếc xe bên kia.Chờ cô đến cạnh xe, trợ lý giúp Đường Miên mở cửa ghế sau, cô liếc mắt một cái liền thấy Văn Cảnh Thần đang ngồi bên trong.Văn Cảnh Thần cũng mặc tây trang chỉnh tề, không chút cẩu thả, trên đầu gối đặt một cuốn sổ ghi chép, hiển nhiên lúc này hắn vẫn đang xử lý công việc.Người đàn ông không lên tiếng, cũng không liếc nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp giống hệt như người ở đầu camera bên kia đã từng nói.Đường Miên mím môi, cúi người ngồi vào.Cửa xe đóng lại, trợ lý quay trở về ghế phụ, chiếc xe đổi hướng lái về nơi vừa xuất phát.