Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị

Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 30: Ngoại truyện 03. Cơm hấp nấm non và nấm dại



Tuần trước, con gái Tiểu Tâm của A Sơn đã chào đời.

Đám cha nuôi của Tiểu Tâm túm tụm bên cạnh giường cũi của cô bé, ngắm nhìn bé con. Tiểu Tâm mới ăn sữa xong, mắt nhắm nghiền, hai tay nắm thành nắm đấm nhỏ xíu để bên tai mình.

“Bé ghê.” Chung Khâu Duyên nói với Châu Tồn Thú. Thì ra em bé mới sinh chỉ to bằng một khúc cẳng tay, hệt như củ cà rốt nhỏ đỏ au.

Hai người bước ra khỏi bệnh viện, thong thả tản bộ về nhà, trên đường ghé qua hàng đồ om quen mua chút rau củ om theo mùa. Sau khi trời trở lạnh, bọn họ rất thích ăn lẩu ở nhà. Nồi lẩu sôi ùng ục giữa bàn ăn tỏa hơi nóng. Chung Khâu Duyên tự nấu nước dùng từ thịt cá để làm cốt lẩu. Châu Tồn Thú treo áo khoác gió vào tủ quần áo trong phòng ngủ, rồi lấy áo hoodie của Chung Khâu Duyên mặc lên người.

Trong bếp, Chung Khâu Duyên vừa cúi đầu đổ rau củ om ra vừa nói chuyện với Châu Tồn Thú: “Khâu Tuyết Mai hỏi tuần này chúng ta có về ăn không… Hoặc bà ấy bảo bà ấy cũng muốn thăm con A Sơn…”

Châu Tồn Thú rụt tay vào trong ống tay áo hoodie, vào nhà vệ sinh rồi quay ra ban công. Chung Khâu Duyên quay sang mới phát hiện mình nói chuyện với không khí nãy giờ, người kia lại không biết chạy đâu rồi.

Chung Khâu Duyên gọi về phía phòng khách: “Anh trai ơi, điện thoại anh ở trên bàn ăn.”

Châu Tồn Thú từ trong phòng đi ra, nhỏ giọng làu bàu: “Không ổn. Dạo này có phải anh có tuổi rồi không, càng ngày càng đãng trí.”

Bọn họ ngồi vào bàn ăn, chào Lưu Tiểu Anh rồi bắt đầu ăn tối. Xung quanh chiếc đèn treo trên đỉnh đầu họ tỏa ra hơi nóng ấm áp. Chung Khâu Duyên gắp cho Châu Tồn Thú một miếng cá viên.

Mấy tháng trước Châu Tồn Thú thiết kế cải tạo lại nhà vệ sinh cũ. Anh đổi những viên gạch tường trắng đã ố vàng thành gạch men sọc ngang màu xanh lam, sàn lát gạch caro đen trắng. Sau đó anh thu nhỏ buồng tắm đứng nguyên bản, rồi nhét vào một bồn tắm nhỏ kiểu nhật màu hồng bong bóng.

Khoảng thời gian sửa nhà vệ sinh, anh và Chung Khâu Duyên chuyển ra ngoài ở một thời gian. Chiều tối, anh tan làm, tới “Canh nóng, bánh mềm” ăn tối. Cuối tháng Mười, món cơm hấp nấm non và nấm dại giới hạn theo mùa đã quay lại thực đơn. Chung Khâu Duyên viết một tấm biển treo trước cửa, trên biển có vẽ một bát cơm đầy ụ. Châu Tồn Thú lách vào trong quán, nhân viên phục vụ lúc đi ngang qua anh khẽ nói nhỏ: “Anh Thú, hết chỗ rồi, anh vào phòng nhân viên đi.”

Châu Tồn Thú cởi áo khoác, vắt trên cánh tay, đẩy cửa phòng nhân viên rồi tiến vào. Một lúc sau, nhân viên phục vụ bê đồ ăn vào cho anh. Ăn uống xong xuôi, anh vừa làm việc vừa chờ Chung Khâu Duyên đóng cửa.

Từ phòng nhân viên có thể nghe thấy tiếng bát đĩa leng keng, tiếng khách nói chuyện và cả tiếng nhạc du dương trong quán bên ngoài. Châu Tồn Thú rất thích những giây phút này, đặc biệt là có những khi Chung Khâu Duyên sẽ bất ngờ xông vào phòng nhân viên, nhét vào miệng anh một chiếc bánh quy bơ sô-cô-la mới nướng, thơm nhẹ lên mặt anh rồi lại vội vã chạy đi.

Châu Tồn Thú cảm nhận được một cảm giác an toàn rất đỗi đặc biệt khi ngồi ở đây.

Tầm hơn tám giờ tối, Chung Khâu Duyên dọn dẹp xong cửa hàng, mở cửa phòng nghỉ của nhân viên rồi bảo: “Bạn nhỏ Châu Tồn Thú lớp mẫu giáo lớn, xem ai tới anh về này.”

Châu Tồn Thú bật cười, cúi đầu gập laptop lại.

Trong giai đoạn sửa nhà vệ sinh, bọn họ thuê ngắn hạn một căn hộ tại khu chung cư mới gần khu Thân Thân. Hôm về nhà, hai ông “trứng hai lòng” đang chuyển nhà, chuẩn bị tới khu nhà dưỡng lão. Hai người họ mỗi người mua một căn hộ nhỏ ở đấy, có đủ phòng bếp và nhà vệ sinh. Tầng dưới có nhà ăn, phòng khách và phòng giải trí chung. Nhân viên công tác của khu nhà giúp họ chuyển túi lớn túi nhỏ đồ đạc lên chiếc xe tải nhỏ. Ông Đại Hoàng xách theo hai con cá điêu khắc bằng gỗ rất nặng. Ông Nhị Hoàng đứng dưới lầu mắng: “Anh mang cái đó theo làm gì, cái gì cũng không nỡ vứt.”

Ông Đại Hoàng mắng lại: “Anh cứ không vứt đấy.”

Họ lại ngồi nghỉ ngơi ở chiếc ghế đấu nhỏ dùng khi đánh cờ ở dưới tầng. Trước kia, có lần hai người ngồi chơi cờ ở ngoài hiên quán của Chung Khâu Duyên, ông Đại Hoàng vào quán đi vệ sinh, Chung Khâu Duyên ngồi cùng ông Nhị Hoàng. Ông Nhị Hoàng kể, thật ra trước đây ông đã từng kết hôn và có một đứa con, nhưng sau này gặp tai nạn qua đời. Sau khi vợ ông cũng qua đời, ông bèn chuyển tới sống cùng anh trai. Bọn họ từ bé đã hay chí chóe, ba ngày đánh nhau hai trận. Giờ đây, ông Đại Hoàng lại vừa bị chẩn đoán mắc căn bệnh rất phức tạp, phải uống thuốc và đi khám thường xuyên. Ông Nhị Hoàng nói: “Tự dưng tôi sợ lắm. Hai bọn tôi ngay cả sinh ra cùng sinh cùng nhau. Nhỡ một ngày không thấy ông ấy nữa…”

Đúng lúc đó, ông Đại Hoàng vừa buộc dây quần vừa đi ra. Ông Nhị Hoàng quay sang mắng: “Anh có biết lịch sự là gì không hả?”

Ông Đại Hoàng thắt nơ bươm bướm cho mình rồi mắng lại: “Chú xem anh đã đủ lịch sự chưa?”

Chung Khâu Duyên cười ngặt nghẽo, vỗ vai hai ông rồi trở vào trong quán.

Trước khi ngồi lên xe tải tới khu nhà dưỡng lão, hai ông cụ “trứng hai lòng” nhất quyết dúi cho hai người cặp cá điêu khắc bằng gỗ nặng trịch kia. Thế là, Châu Tồn Thú và Chung Khâu Duyên một người xách một con, chậm rãi đi lên tầng năm.

Vài ngày sau, Tiểu Tâm ra đời.

Ăn lẩu xong, Châu Tồn Thú nhắm mắt ngâm mình trong chiếc bồn tắm mới của bọn họ. Chung Khâu Duyên rửa bát xong thì cầm viên thả bồn tắm, vội vàng leo vào trong bồn, vu.ốt ve bắp chân của Châu Tồn Thú.

Mấy hôm trước, cậu có gặp một giấc mơ mà chưa kịp kể cho Châu Tồn Thú. Cậu mơ thấy khi tỉnh giấc, có một “củ cà rốt nhỏ” nằm giữa cậu và Châu Tồn Thú. Mắt trông giống hệt cậu, mũi và miệng thì giống Châu Tồn Thú, vừa tỉnh đã khóc ré lên. Chung Khâu Duyên cuồng cuồng tìm bình sữa trong máy tiệt trùng ở ngoài phòng khác để pha sữa cho bé, sau đó lôi ra một miếng tã rồi lao vào phòng hỗ trợ Châu Tồn Thú. Chung Khâu Duyên kể: “Ôi chao, em chỉ nhớ nhóc con cứ nằm lì trong lòng anh không chịu nhúc nhích. Em bảo “Bố bế cái nào” thì nó cắn ngón tay nhỏ của mình, chẳng thèm nhìn em lấy một cái.”

Châu Tồn Thú vẫn đang nhắm mắt, mỉm cười. Chung Khâu Duyên nhéo chân anh, nói: “Anh biết tên ở nhà của bé con của chúng ta là gì không?”

Châu Tồn Thú hỏi: “Là gì?”

Chung Khâu Duyên đáp: “Là Phù Phù.”

Châu Tồn Thú bật cười thành tiếng. Trong phòng tắm hơi nước mù mịt. Bồn tắm hơi chật, Châu Tồn Thú hé mắt, nhổm người dậy, cọ chân vào bụng dưới của Chung Khâu Duyên, nói: “Bố Phù Phù à…”

Chung Khâu Duyên tóm lấy chân anh. Châu Tồn Thú nói: “Hôm nay muốn tạo bé Phù Phù không?”

Chung Khâu Duyên lập tức nắm lấy mắt cá chân của Châu Tồn Thú, kéo anh vào lòng mình. Họ li.ếm lưỡi nhau, quấn quýt hôn nhau. Châu Tồn Thú ngồi lên mép bồn tắm, d*ng ch*n. Chung Khâu Duyên vừa li.ếm bên dưới của anh, vừa ngẩng lên nhìn khuôn mắt ửng hồng cùng bờ môi mím chặt của Châu Tồn Thú. Được một lúc, anh ngửa đầu rê.n rỉ thành tiếng.

Chung Khâu Duyên c*n m* trong đùi của Châu Tồn Thú, mùi hương hoa hồng từ viên thả bồn tắm thoang thoảng trong không khí. Chung Khâu Duyên đỡ mông Châu Tồn Thú, đặt anh vào lại trong bồn tắm. Châu Tồn Thú quỳ bò ở đó, ngẩng đầu nhìn những viên gạch sọc xanh lam mà đích thân anh đã chọn. Trên giá treo gắn cố định bên lớp gạch có đồ ngủ của hai người. Mấy ngày trước, nhiệt độ giảm mạnh, bọn họ vừa mới lấy đồ ngủ mùa thu ra, giặt sạch rồi phơi khô, trên quần áo còn phảng phất mùi xả thơm. Chung Khâu Duyên nhịp nhàng chuyển động, nắm lấy eo Châu Tồn Thú, nhấc anh lên một lúc.

Lúc sau, Châu Tồn Thú run rảy, bám lấy thành bồn tắm, vừa hổn hển vừa khẽ nói: “Đau đầu gối.”

Cuộc tình ái qua đi, họ mặc đồ ngủ rồi ngồi dựa bên nhau trên sofa xem TV. Những cư dân ban đầu của khu tập thể giáo viên cũ kỹ này đều đã lần lượt rời đi. Qua vài bữa nữa, sẽ có người tới xem căn hộ ở tầng hai của hai ông “trứng hai lòng”.

Chung Khâu Duyên tiễn Châu Tồn Thú xuống tầng lái xe đi làm, rồi hai người cùng ngồi ăn sáng ở hàng bán đồ ăn sáng trước cổng khu Thân Thân.

Châu Tồn Thú nói: “Anh đi nhé.”

Chung Khâu Duyên cắn miếng bánh bao nhân súp, vẫy tay với anh: “Mẹ Phù Phù nhớ về sớm nha.”

Châu Tồn Thú bật cười nhéo nhẹ tai cậu.


 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 31: Ngoại truyện 04. Bánh nấm choco 2.0 (1)



Các ngoại truyện tiếp theo sẽ thuộc tuyến truyện giả tưởng IF, không cùng tuyến truyện chính

Hoạt động bắt cặp giữa trường Trung học Thành phố và trường Trung học Thị trấn. Những người được rút trúng để bắt cặp viết thư lần lượt là bạn Chung Khâu Duyên 14 tuổi lớp 8 và bạn Châu Tồn Thú 18 tuổi lớp 12.

.
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 32: Ngoại truyện 05. Bánh nấm choco 2.0 (2)



Lần đầu gặp mặt: Gặp đối phương ở bến xe buýt phố Cây Sa Kê.

Vì Châu Tồn Thú đột nhiên xoa tóc Chung Khâu Duyên, hỏi cậu cao bao nhiêu, cả quãng đường Chung Khâu Duyên nhảy tưng tưng như con bọ chét, kêu: “Em đã 1m52 rồi, em 1m52, anh tin em đi, em qua mét năm rồi.”

Dạo quanh cửa hàng đồ chơi, Chung Khâu Duyên chọn chọn lựa lựa trong một đống thẻ bài, sau cùng Châu Tồn Thú mang đi thanh toán hết cho cậu. Châu Tồn Thú tới phòng tự học, Chung Khâu Duyên nhất định muốn bám theo. Cậu làm một bài Toán trong nửa tiếng đồng hồ, giữa chừng có ngủ gật, gãi ngứa, chơi thẻ bài, giúp con sâu lông trên bàn tìm mẹ. Lần đầu tiên Chung Khâu Duyên gặp người có thói quen học tập tệ đến vậy, hai trang sau phải đè đầu, bắt cậu làm cho xong mới cho phép cậu rời khỏi phòng tự học.

Trên đường về nhà, Chung Khâu Duyên ôm vở bài tập Toán, than thở với Chung Bảo Thần: “Đây là lần đầu tiên con tự viết từng chữ bài tập về nhà cuối tuần đấy.”

Chung Bảo Thần hỏi: “Vậy những lần trước con viết bài kiểu gì?”

Chung Khâu Duyên kêu mệt, sau đó bắt đầu giả bộ ngủ.

Trước khi chia tay, cậu và Châu Tồn Thú đã trao đổi QQ. Chung Khâu Duyên phát hiện tài khoản của Châu Tồn Thú ở cấp hai mặt trời, hai mặt trăng thì bị đả kích nặng nề. Trên đường về, cậu gửi tin nhắn cho Châu Tồn Thú. Mãi nửa tháng sau, Chung Khâu Duyên mới đăng nhập QQ và trả lời: [ Ồ, em về nhà an toàn rồi hả? ]

.

Anh ơi:

Em phát hiện viết thư cho anh vẫn nhanh hơn, vì gửi tin nhắn QQ thì phải nửa đời sau anh mới trả lời. Kể anh nghe nè, Đại Ngư và A Sơn hâm mộ xấp thẻ bài anh tặng em lắm, cứ hỏi mượn em suốt nhưng em không cho.

Tuần này là lần đầu tiên em vô cùng mong đến ngày đi học để được nộp bài tập, vì em đã làm rất tốt bài tập Toán. Cô giáo dạy Toán sau khi chấm điểm và chữa bài đã biểu dương em trước cả lớp đấy. Cô giáo bảo, phía dưới mỗi đề bài đều bị bút xóa kéo làm cho lem nhem, lần này xem ra đúng là em tự làm rồi.

Cô đâu biết, tối thứ Bảy ở phòng tự học trong thành phố, em đã đụng trúng một ác quỷ học tập. Ác quỷ giảng cho em cách làm bài một lần, em bảo em nghe không hiểu, anh ấy bảo anh ấy có thể giảng lại cho em một lần nữa. Em vừa khóc vừa nói: “Em không hiểu đấy, anh làm gì được nào?”

Ác quỷ nói: “Vậy anh sẽ lại giảng lại, em phải nghe hiểu, nếu không anh sẽ lại giảng lại tiếp. Em còn dám tiếp tục không hiểu thì cứ nghe cho tới khi nào hiểu thì thôi.”

Anh ơi, ấn tượng đầu tiên của em về anh là trông anh rất gọn gàng, sạch sẽ, chẳng hề giống đám mọt sách học sinh giỏi trường bọn em. Ấn tượng cuối của em về anh là, anh là ác quỷ.

Để thứ Bảy này lúc tới phòng tự học tìm anh không bị quá mất mặt, em đã thử nghiêm túc nghe giảng trong tiết Toán, thế nhưng em vẫn nghe không vào.

Giờ em đang viết lá thư này cho anh trong tiết Toán. Đột nhiên nhớ ra, hôm đấy lúc trong phòng tự học, anh nhờ em lấy giúp một quyển vở ghi trong cặp sách của anh. Khi mở ngăn trong, em thấy có bao thuốc lá và bật lửa bên trong.

Anh ơi, thật ra học sinh trường em cũng có nhiều người bắt đầu hút thuốc rồi, chẳng qua em cứ tưởng học sinh giỏi như anh sẽ không hút thuốc cơ. Hình như đã phát hiện ra bí mật của anh, em ngại quá, vậy nên em muốn thú nhận trong thư với anh.

Anh ơi, mấy ngày nay em rất hay nhớ tới anh. Khi ấy, cả con phố Cây Sa Kê ngập trong lá cây huyền linh Luân Đôn, anh đứng một mình ở bến xe buýt chờ em.

Lần trước em còn mơ thấy anh trong giấc ngủ. Anh mặc áo khoác bò đứng chờ ở đó, em chạy tới tìm anh, anh cười tươi rói rồi bắt em học thuộc một lượt toàn bộ hằng đẳng thức bình phương. Sao ngay cả trong mơ anh cũng ép em học thuộc công thức toán vậy! Lúc tỉnh lại em nước mắt giàn giụa! Cảm thấy đời người thiệt khổ! Anh có hiểu ý em không?

(Hằng đẳng thức bình phương: (A + B)² = A² + 2AB + B²; (A – B)² = A² – 2AB + B²; A² – B² = (A – B)(A + B))

Không biết bao giờ thư tới nơi, nhưng mà hẹn gặp anh thứ Bảy nhé!

Chung Khâu Duyên.

🍞🍲🍞

Chung Khâu Duyên:

Mấy nay lại khá bận rộn rồi. Đúng, anh biết hút thuốc, nhưng anh không nghiện thuốc, chỉ khi nào tâm trạng cực kỳ bức bối mới hút một điếu. Phần lớn thời gian mỗi ngày anh đều ở nhà, ở trường, ở lớp học thêm, thật ra đến cả thời gian hút thuốc cũng chẳng có.

Có khoảng thời gian khi Ponyo còn chưa qua đời, cứ hết giờ học thêm là anh lại mua một lon rượu trái cây ở siêu thị đồ dùng học tập dưới chân tòa nhà lớp học thêm rồi lén lút mang về nhà. Buổi tối sau khi làm xong bài tập, anh sẽ ngồi ở bàn học, uống hết lon rượu đó. Lon rượu chất đống dưới gầm giường, anh vừa lo lắng lại vừa mong ngóng có một ngày bị mẹ phát hiện. Thế nhưng tới tận hôm nay, bà ấy vẫn chưa phát hiện. Hiện tại người biết Châu Tồn Thú vừa hút thuốc vừa uống rượu trên đời này chỉ còn em thôi.

Anh không biết, đây có tính là chút phản kháng vô dụng với bố mẹ của anh không nữa? Anh mệt rồi. Em nói đúng, đời người thật khổ.

Em sẽ giữ bí mật cho anh phải không? Anh lấy hai tấm thẻ bài trao đổi với em.

Châu Tồn Thú.

🍞🍲🍞

Anh trai thân mến:

Cái này khó gì chứ, cho dù kẻ địch có dùng cực hình với em thì em cũng sẽ không nói cho họ biết. Hay là em cũng kể cho anh một bí mật để trao đổi nhé?

Thật ra Chung Bảo Thần không phải bố ruột của em. Bố em đã qua đời do bị xe tải hạng nặng cán khi em chưa đầy một tuổi. Mẹ đã dẫn theo em, làm việc bán thời gian ở khắp nơi để nuôi sống hai mẹ con em.

Khi em gần tròn ba tuổi, mẹ em kết hôn với Chung Bảo Thần. Chung Bảo Thần trước đây là người đốt lò cho lò hỏa táng. Vậy nên hồi tiểu học, bạn học trong lớp cảm thấy em cực kỳ xúi quẩy, còn kêu mọi người không được chơi với em.

Tuy nhiên, Đại Ngư và A Sơn vẫn luôn biết chuyện này, chúng nó chẳng hề để ý. A Sơn được ông bà nuôi lớn, bố mẹ Đại Ngư thì đều làm việc ở tận Quảng Đông. Hai đứa nó ở nhà cũng không vui cho lắm nên thường tới nhà em chơi. Khâu Tuyết Mai nhận hai đứa nó làm con nuôi rồi. Anh ơi, nếu anh ở nhà mà không thấy vui thì anh có thể tới nhà em chơi, như vậy Khâu Tuyết Mai lại có thêm một cậu con trai nuôi. Ha ha ha.

Không phải chúng ta đã hẹn sau này sẽ cùng làm việc trong thành phố rồi cùng chơi với nhau sao, tới lúc đó cũng có thể ở chung, phải không nào. Anh tan làm có thể về nhà của chúng ta. Ở nhà của chúng ta hút thuốc hay uống rượu đều được cả, anh muốn làm gì cũng được. Anh thấy có ổn không?

Anh ơi, anh đã đẹp lại còn cao ráo, học giỏi, hơn nữa tính tình cũng tốt vô cùng (ps: Trừ những lúc ép em giải đề toán ORZ). Anh là người hoàn hảo nhất em từng gặp,

Thật đó, em xin thề (Giơ ba ngón tay bên phải).

Chung Khâu Duyên.

.

Lần thứ hai gặp mặt: Châu Tồn Thú mang vở ghi trên lớp mấy môn thời cấp II của mình tới cho Chung Khâu Duyên. Thế nhưng, khi phát hiện ra Chung Khâu Duyên còn không đánh vần được từ “quả táo là apple”, anh quyết định lần sau sẽ tìm cả vở ghi chép thời tiểu học.

Làm bài tập được một nửa, Chung Khâu Duyên kéo Châu Tồn Thú ra ngoài hành lang chơi máy game cậu mang theo tới, mỗi người một ván. Sau khi chơi vài ván quen tay, Châu Tồn Thú phá hết kỷ lục của ba người Chung Khâu Duyên, Đại Ngư và A Sơn. Chung Khâu Duyên quyết định sẽ không cho Châu Tồn Thú đụng vào máy game của cậu nữa.

Hôm đó bọn họ cùng ăn tối ở nhà Lưu Tiểu Anh. Chung Khâu Duyên vào nhà rồi lôi kéo Lưu Tiểu Anh so chiều cao, sau đó cậu nói với Châu Tồn Thú: “Anh coi, anh coi. Có phải em cao hơn bà ngoại không.”

Lưu Tiểu Anh nói: “Bà coi, bà coi, thấy nhóc ngứa đòn ấy. Thằng nhóc này đâu ra vậy, Tề Lan Hương đẻ thêm đứa nữa mà không báo bà à?”

Sau khi ăn xong, ba người họ hóng hớt nằm bò ở ban công nghe đôi vợ chồng tầng dưới cãi vã. Sách vở, chậu thau bay tứ tung. Lưu Tiểu Anh gọi lớn xuống dưới: “Bà Trang, cái này không đập được, cái này đắt phết đó.”

Bàn tay thò ra ngoài cửa sổ của cô giáo Trang lại rút trở vào.

.

Nhóc con đến cả từ “quả táo” cũng không biết đánh vần:

Lần này mau mau gửi thư cho em vì muốn tiện đây gửi em mấy quyển vở ghi môn Tiếng Anh hồi Tiểu học của anh. Không biết có hữu dụng với em không, nhưng dù sao em cứ cầm trước đi.

Gần đấy anh phát hiện ở khu sinh hoạt của trường bọn anh cũng có bán loại thẻ bài em thích, trước đây anh chẳng để ý. Anh mua thêm một ít tặng em, bỏ hộp gửi chung rồi đó. Là cái em cần phải không?

Tuần này trước khi tới gặp anh, em phải học thuộc từ vựng đi nhé. Anh sẽ kiểm tra ngẫu nhiên, sai một từ, lần sau viết thư anh sẽ bớt năm từ.

Anh cảm thấy hiện tại anh đã tìm được một việc cực kỳ thú vị bên ngoài việc học, đó chính là giúp em học bài. Mấy hôm nay, lúc lên kế hoạch học tập mới cho bản thân, anh cũng tiện làm cho em một bản, thứ Bảy sẽ mang cho em.

Không phải em bảo sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau sao? Tiền thuê nhà trong thành phố không rẻ đâu nhé. Tuy không phải cứ học giỏi là nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền, nhưng học giỏi rồi sau sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn một chút, vậy nên anh mong em có thể nỗ lực hơn vì căn nhà rộng rãi của chúng ta. Em làm được chứ?

Với cả bà ngoại đột nhiên gọi điện hỏi anh xem em thích ăn món gì, để thứ Bảy Ngoại có thể chuẩn bị trước. Câu hỏi này anh cũng hỏi em trên QQ rồi đó. Bà ngoại anh ngoài miệng hơi ghê gớm chứ thật ra dễ mềm lòng lắm, anh thấy hẳn Ngoại cũng rất thích em.

Thứ Bảy cùng ăn tối nhé 🙂

Châu Tồn Thú.

(Giao diện QQ)

Thú: Có đó không? Bà ngoại kêu anh hỏi em thích ăn món gì?

Ừng Ực Ừng Ực: Anh!!!! Em không hoa mắt chứ. Đây là anh trai Châu Tồn Thú hai mặt trời hai mặt trăng nhưng luôn luôn offline của em sao!!!!

Thú: Nhanh trả lời. Anh không muốn nhìn điện thoại suốt đâu, anh muốn làm bài tập.

Ừng Ực Ừng Ực: Em cứ thịt là ăn!

Ừng Ực Ừng Ực: Không phải anh lại off rồi đó chứ? 🧐

Ừng Ực Ừng Ực: Anh? Anh Thú?

Ừng Ực Ừng Ực: Sao trần đời lại có người đàn ông máu lạnh như thế này chứ? (sững sờ trong cơn gió)

Ừng Ực Ừng Ực: Châu Tồn Thú… Tồn Thú… Thú…

Ừng Ực Ừng Ực: Anh ơi, bài này giải như nào (Ảnh)

Thú (trả lời trong tích tắc): Kẻ đường thẳng CE vuông góc với AD, những cái khác tự nghĩ.

Ừng Ực Ừng Ực: Quào, mẹ ơi, qua coi mặt mũi người này này.

(Tên ID chat của Chung Khâu Duyên là “咕嘟咕嘟”, là từ tượng thanh dịch Hán Việt là “Cô Đô Cô Đô”, trong đó Chung Khâu Duyên có biệt danh là “Chung Đô Đô – 钟嘟嘟“, còn bạn cún nhà cậu tên “Chung Cô Cô – 钟咕咕“)
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 33: Ngoại truyện 06. Bánh nấm choco 2.0 (3)



Châu Tồn Thú ngẩng đầu nhìn chiếc xe tải nhỏ lắc lư tiến lại trên phố Cây Sa Kê. Chung Khâu Duyên nhảy xuống khỏi xe, khoác chiếc túi Mickey đeo chéo nhỏ màu đen của mình, khoác áo bông, mặc quần bò dáng thụng, tay đút trong túi quần tỏ vẻ ngầu nhưng lại chẳng ra dáng chút nào. Châu Tồn Thú bật cười, nói: “Em cao lên rồi.”

Chung Khâu Duyên lập tức nhếch mép nói: “Đúng rồi. Em cảm thấy mình có lẽ đã bắt đầu dậy thì rồi, em phải trở nên cao lớn. Anh ơi, nếu em cao hơn anh thì làm sao đây? Anh cao bao nhiêu…”

Châu Tồn Thú đã đi về phía khu nhà Thân Thân, chú bọ chét nhỏ phía sau vẫn đang liến thoắng.

Ban đầu viết thư cho Chung Khâu Duyên là vì giáo viên chủ nhiệm kêu lớp trưởng đi đầu đăng ký trước đi. Châu Tồn Thú cầm đơn đăng ký, nghĩ thầm: Cái gì cũng phải làm sao? Vừa muốn mình không được phân tâm, phải tập trung học hành, tốt nhất là lần nào cũng đạt hạng nhất, lại vừa muốn mình tham gia cả những hoạt động kiểu này sao? Mấy người thật đáng ghê tởm.

Anh cười tươi với giáo viên: “Vâng ạ.”

Sau khi nộp đơn đăng ký, chưa tới một tháng, lá thứ gửi cho anh đã tới. Giấy viết thư có vẻ được chọn rất kỹ lưỡng, là loại giấy viết thư xịt nước thơm có thể mua tại cửa hàng văn phòng phẩm. Phía trên là tên anh được viết ngay ngắn. Châu Tồn Thú đọc xong lá thư đó thì thuận tay ném vào trong cặp sách.

Mấy ngày sau, anh lấy sách ra, lá thư cũng theo đó rơi ra. Châu Tồn Thú nhặt lên, đập vào lòng bàn tay rồi suy nghĩ một chốc, quyết định vẫn sẽ viết thư hồi âm.

Anh quay đầu, Chung Khâu Duyên nhảy tới, kéo cổ tay áo áo khoác của anh và hỏi: “Châu Tồn Thú, anh 1m80 phải không?”

Lá thư ấy đổi lại chú bọ chét nhỏ này.

Châu Tồn Thú đáp: “Anh chưa tới 1m80.”

Chung Khâu Duyên nói: “Tới rồi, em cảm thấy anh tới rồi.”

Châu Tồn Thú đột nhiên vươn tay để lòng bàn tay mình áp lấy lòng bàn tay của Chung Khâu Duyên: “Trong sách viết, mấy người mùa đông mặc quần áo mỏng chỉ vì để đẹp sẽ không cao được tới 1m80. Em lạnh cóng rồi đúng không.”

Mặt Chung Khâu Duyên lập tức ửng đỏ, lắp bắp: “Em có lạnh đâu.”

Thời tiết tháng Mười Hai gần 0 độ, Chung Khâu Duyên ngủ say sưa trong phòng tự học. Châu Tồn Thú quay sang là có thể thấy cậu lại đang coi chồng sách như gối ngủ để đánh một giấc. Châu Tồn Thú cũng kệ cậu, chăm chú vào bộ đề của mình. Không biết bao lâu trôi qua, một hộp bánh nấm choco chui vào tầm mắt anh, bên trên có mảnh giấy ghi chú: Quà vặt giải lao giữa giờ, mời.

Châu Tồn Thú mỉm cười. Anh tháo tai nghe, cùng Chung Khâu Duyên chia nhau ăn hết một hộp bánh nấm choco.

Hôm đó, muộn hơn một chút, Chung Bảo Thần gọi điện báo với Chung Khâu Duyên rằng ông đi được nửa đường thì một lốp xe bị xịt. Đường núi trước không có thôn xóm, sau không có cửa hàng, cửa tiệm nào, ông đang báo thợ sửa tới nhưng chắc sẽ phải đợi một lúc.

Chung Khâu Duyên cắn đầu bút, hỏi: “Vậy tối nay con ngủ nhà bạn được không?”

Chung Bảo Thần và Chung Khâu Duyên đồng thanh hỏi: “Con/Em ngủ đâu?”

Chung Khâu Duyên cầm điện thoại, quay sang nhìn Châu Tồn Thú rồi nói: “Em ngủ nhà anh.”

Về sau Châu Tồn Thú nghĩ, lá thư đó đã đổi tới cho anh một nhóc bọ chét da mặt còn dày hơn cả tường gạch. Anh dẫn Chung Khâu Duyên về chỗ Lưu Tiểu Anh ở nhờ một đêm. Lưu Tiểu Anh gọi cho Tề Lan Hương, kêu để Châu Tồn Thú ngủ lại một tối. Nói tới nói lui rồi hai người bắt đầu cãi nhau qua điện thoại, cãi qua cãi lại Lưu Tiểu Anh lại muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với Tề Lan Hương.

Lúc này, Chung Khâu Duyên đã lăn lộn khắp ngóc ngách trên chiếc giường nhỏ Châu Tồn Thú từng nằm ngủ khi còn bé. Châu Tồn Thú ngồi khoanh chân bên cạnh giường học thuộc từ vựng tiếng Anh, Chung Khâu Duyên gác cằm trên vai anh, đọc: “Apple, a-p-p-l-e, apple. Vỗ tay.”

Châu Tồn Thú bật cười bất lực.

Đến giờ ngủ, hai người bật chiếc đèn ở đầu giường rồi nằm tựa bên giường tâm sự. Ban đầu chỉ có Chung Khâu Duyên nói luôn mồm. Chung Khâu Duyên kể giáo viên chủ nhiệm lớp cậu chẳng hề thích cậu, mà rõ ràng cậu cũng có làm gì sai đâu, chẳng qua học không vào thôi. Lần trước trong lớp có người bị trộm tiền cũng nghi ngờ cậu. Chung Khâu Duyên giơ gối kêu: “Ghét thầy ấy.”

Châu Tồn Thú nằm thẳng người bên cạnh, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc rồi chợt nói: “Anh cũng ghét cô giáo chủ nhiệm. Cô ấy là bạn của bố anh. Anh hắt xì một cái, cô ấy cũng kể lại với bố là có lẽ anh chưa chăm sóc tốt sức khỏe của mình, để bị cảm như vậy sẽ ảnh hưởng học tập. Anh ghét bố, anh ghét cả mẹ nữa. Mẹ nó, cái đám người ngu xuẩn, đần độn bản thân không làm được cái trò trống gì chỉ biết push anh. Mẹ nó…”

Căn phòng im phăng phắc. Châu Tồn Thú chợt nhận ra, mặt lập tức đỏ lựng, lẩm bẩm: “Xin lỗi.”

Chung Khâu Duyên ngồi bật dậy, vỗ tay: “Siêu quá, tuy em nghe không hiểu nhưng mà siêu lắm ý. Như nghe mấy câu xoắn lưỡi ấy. Hay anh nói thêm nữa đi.”

Châu Tồn Thú không kìm được phì cười, Chung Khâu Duyên cũng cười theo. Cậu bảo: “Anh này, có phải chỉ mình em biết việc Châu Tồn Thú ngày nào cũng mang thuốc lá bên người, hơn nữa còn rất giỏi chửi bậy không?”

Châu Tồn Thú nhìn cậu, không đáp. Quả đúng là vậy, sống mười tám năm trên đời, lại tâm sự những lời trong lòng với nhóc thối mình quen chưa đầy ba tháng, bình thường chỉ liên lạc qua thư viết tay.

Anh thở dài, sau cùng nói: “Thật ra sau này anh muốn làm thầy giáo.”

.

Sớm tinh mơ, Châu Tồn Thú thông báo với Chung Khâu Duyên rằng về sau sẽ không giữ cậu lại qua đêm nữa. Ban đêm cậu chặc lưỡi, nghiến răng, đá chăn, còn kẹp Châu Tồn Thú không buông. Châu Tồn Thú tới quá nửa đêm vẫn không ngủ được, hôm sau chẳng có tí tinh thần nào.

Lúc tới đón Chung Khâu Duyên về nhà, Chung Bảo Thần gửi tặng Lưu Tiểu Anh hai chậu dâu tây nhà mình trồng. Chung Khâu Duyên đeo ngay ngắn chiếc túi quai chéo nhỏ của mình, rồi lon ton chạy tới bên cạnh Châu Tồn Thú, hỏi: “Anh nhận được lá thư trước đó của em chưa? Khi nào gửi thư lại cho em?”

Châu Tồn Thú thu dọn cặp sách của mình, không để ý tới cậu. Chung Khâu Duyên cạy ngón út của anh ra, ngoắc lấy ngón út của anh rồi bảo: “Hôm nay viết thư hồi âm nhé. Móc ngoéo, móc ngoéo, trăm năm không đổi.”

Ngoắc tay xong, cậu xỏ giày rồi phóng ra ngoài.

Trên xe về thôn, Chúc Kinh Nho nằm bò trên cửa sổ xe hóng gió, nhớ lại về lúc Châu Tồn Thú đột nhiên nói mấy lời độc miệng kia. Cậu quay sang nói với Chung Bảo Thần: “Á, siêu thú vị, he he.”

Chung Bảo Thần hỏi có chuyện gì, Chung Khâu Duyên lại không nói. Cậu tự ôm mặt mình, nhớ về Châu Tồn Thú.

Cả tuần đó, Chung Khâu Duyên xoay bút, nguệch ngoạc viết tên Châu Tồn Thú trên trang giấy. Cậu vẽ mặt Châu Tồn Thú, sau đó lại vẽ thêm cho anh hai chiếc ria mèo, tự ngắm nghía rồi bật cười. Đại Ngư sờ trán cậu, rồi lại sờ trán mình, thở dài nói: “Không cứu nổi rồi. Người nhà chuẩn bị chuyện hậu sự đi.”

Tuần đó, Châu Tồn Thú từ sớm đã nhắn tin QQ báo với Chung Khâu Duyên rằng thứ Bảy không thể gặp nhau, anh có việc.

Ừng Ực Ừng Ực: (gửi ảnh) Em vẽ anh này, đáng yêu không?

Thú: Gặp mặt thì cẩn thận một chút.

Ừng Ực Ừng Ực: Khi nào gặp? Khi nào gặp?

Châu Tồn Thú không để ý tới cậu.

Cuối tuần Chung Khâu Duyên tới nhà Chung Mộng Mộng, lại nhét cho cô mấy hộp bánh nấm choco, muốn cô đưa cho Châu Tồn Thú. Cậu ngồi ở bàn học của Châu Mộng Mộng, chống đầu khoe khoang: “Bây giờ mỗi thứ Bảy em đều tới phòng tự học tìm Châu Tồn Thú, anh ấy dạy phụ đạo cho em. Hạng năm toàn thành phố dạy phụ đạo cho em.”

Chung Mộng Mộng đẩy gọng kính của mình, nói: “Anh ấy lớp 12. Lãng phí thời gian của anh ấy, nhỡ thành tích của em chẳng tốt lên mà thành tích của anh ấy lại đi xuống thì em chết chắc.”

Cô vừa nói vừa nhìn cuốn luyện đề. Một lúc sau, ngẩng lên phát hiện Chung Khâu Duyên đang ngây người ở bên cạnh, Chung Mộng Mộng ngập ngừng nói: “Làm sao, chị cũng có nói sai đâu.”

Thứ Bảy tiếp theo, khi gặp mặt, Châu Tồn Thú trông thấy nhóc bọ chét mở to cặp mắt ngái ngủ, nhìn chằm chằm bài tập về nhà vô cùng chăm chú, chăm chú đến mức lúc sau Châu Tồn Thú chủ động vỗ cậu trước rồi bảo: “Chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi một chút?”

Anh thấy Chung Khâu Duyên mua một cốc trà sữa trân châu vị dâu tây. Chung Khâu Duyên vừa nhai trân châu vừa nói: “Em nghĩ rồi, cũng không thể làm lãng phí thời gian của anh, em sẽ chăm chỉ học tập.”

Châu Tồn Thú sửng sốt, bật cười, nói: “Quào, cảm động quá.”

Chung Khâu Duyên nói: “Anh giả quá đi.”

Châu Tồn Thú xoa đầu cậu: “Anh cảm động thật mà. Nếu kết quả thi cuối kỳ có tiến bộ, tới lúc đó anh sẽ mời em ăn món ngon nhé?”

Chung Khâu Duyên ôm chầm lấy Châu Tồn Thú lắc lư, hỏi: “Ăn bít tết được không? Em chưa ăn bít tết bao giờ!”

Châu Tồn Thú bị cậu lắc lư tới chóng mặt, đánh nhẹ cậu, bảo: “Em đúng là chẳng khách sáo với anh chút nào cả.”

Lần đó, trước khi ra về, Chung Khâu Duyên bảo Châu Tồn Thú viết cho cậu một tờ giấy ghi chú, bên trên viết: Chung Khâu Duyên giỏi nhất. Cậu dán tờ giấy ghi chú đó lên trên bàn học, dùng băng dính trong dán đè kín để bảo vệ, mỗi ngày đều có thể trông thấy.

Tuy có Châu Tồn Thú giúp cậu học bù, nhưng Chung Khâu Duyên cả đời chưa nghiêm túc nghe giảng được mấy ngày, học bài mà như đọc sách trời. Cậu chủ động đề nghị được chuyển chỗ lên trước một chút. Trong khoảng thời gian này, cơ thể Chung Khâu Duyên cũng bắt đầu thay đổi. Cậu thật sự có vẻ như đang cao lên, cạnh môi dần xuất hiện lông tơ mảnh, mỗi ngày đều cảm thấy cơ thể nóng bừng.

Một đêm giữa tuần nọ, cậu mơ thấy Châu Tồn Thú vẫn còn nằm trên chiếc giường trong phòng phụ tại nhà Lưu Tiểu Anh. Châu Tồn Thú ngủ rất sâu. Cậu ôm lấy anh, vu.ốt ve cánh tay, gò má và cả nốt ruồi nhỏ trên d** tai của anh. Chung Khâu Duyên trông thấy mình cọ lên người Châu Tồn Thú, có những hành động rất kỳ lạ, rất bồn chồn. Trần nhà chao đảo, có mùi tanh chua trong không khí, thứ mùi ắt sẽ xuất hiện vào ngày hè sau khi nho chín rục.

Chung Khâu Duyên choàng mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường trong phòng ký túc. Trong phòng vẫn xám xịt, còn chưa tới năm giờ sáng. Cậu phát hiện q.uần l.ót của mình ướt một mảng.

Sáng sơm tinh mơ hôm ấy, tới cùng với giấc mơ kia là bức ảnh Chung Mộng Mộng gửi cho Chung Khâu Duyên từ tối hôm trước. Kết quả thi thử khối 12 của trường Trung học số 1, Châu Tồn Thú tụt hơn 30 hạng. Cô nhắn tin qua QQ: [ Chị bảo rồi mà. Em biết hơn ba mươi hạng có nghĩa là gì không? Anh ấy gần như xếp thứ bét trong lớp thực nghiệm đấy. Châu Tồn Thú từng bao giờ tệ như vậy sao… ]

Nhiều năm về sau, Chung Khâu Duyên vẫn nhớ như in buổi sáng hôm đó, sự kiện nổi tiếng nhất tuổi dậy thì trong đời cậu.
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 34: Ngoại truyện 07. Bánh nấm choco 2.0 (4)



Chung Khâu Duyên khi ấy còn chưa nhận ra rằng, chính sự rối loạn hóc-môn tuổi dậy thì cùng thứ tình cảm không thể gọi tên dành cho Châu Tồn Thú đã khiến dường như có một vùng thời tiết đang trú ngụ trong cơ thể cậu. Cậu ngồi ở vị trí của mình, trĩu nặng như đám mây đen, không có cảm giác thém ăn, cũng chẳng có tâm trạng làm việc gì khác. Cậu lôi thư Châu Tồn Thú đã gửi cho cậu ra đọc một lượt. Tuy Châu Tồn Thú thường xuyên nói bản thân bận rất bận nhưng vẫn hồi âm thư gần như là đúng hẹn, hơn nữa còn rất nghiêm túc trả lời các câu hỏi của Chung Khâu Duyên. Cậu không biết Châu Tồn Thú – người ngay cả thời gian tự học tối thứ Bảy do chính bản thân quy định cũng không nỡ nghỉ – liệu có phải đau lòng lắm không sau khi biết đạt được thành tích kém.

Cậu cũng mới ý thức được mình đã quấy rầy Châu Tồn Thú tới mức nào. Khâu Tuyết Mai luôn nói Chung Khâu Duyên không nhạy bén, hiện tại cậu cảm thấy đúng là như vậy.

Chung Khâu Duyên tựa đầu vào góc bàn, lật giờ lá thư trong tay. Đại Ngư bỗng cướp lấy một lá thư, kêu lên trêu chọc :”Ồ! Ê bạn gái Chung Khâu Duyên gửi thư tình cho nó này!”

Nhóm không tập trung học hành phía cuối lớp bắt đầu nhao nhao. Chung Khâu Duyên bật dậy đuổi theo Đại Ngư, mắng lớn kêu cậu ta trả thư lại cho cậu. Hai người rượt nhau ầm ĩ trên hành lang. Chung Khâu Duyên hổn hển đuổi kịp Đại Ngư ở gần cầu thang rồi lao vào đánh nhau với cậu ta. Tờ giấy viết thư có dòng “Trường Trung học số 1 Thành phố” bị xé thành đôi, vắt vẻo trên tay vịn cầu thang.

Chung Khâu Duyên dừng tay, đẩy Đại Ngư ra, ngồi dựa người vào góc tường, sau đó đột nhiên vùi đầu vào cánh tay bật khóc.

Buổi chiều Đại Ngư dán lại lá thư, trả về ngăn bàn của Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên vẫn đang nằm bò trên bàn của mình, mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.

Tiết thể dục hôm ấy, giáo viên phải đi bồi dưỡng bên ngoài nên đổi thành tiết tự học. Đại Ngư lại chạy tới, nhét hai gói mì giòn vào trong ngăn bàn của Chung Khâu Duyên, bảo: “Tao xin lỗi mà Chung Khâu Duyên.”

Chung Khâu Duyên không ngẩng lên: “Đừng làm phiền tao.”

Lúc Chung Mộng Mộng gọi tới điện thoại di động của Chung Khâu Duyên, đã gần giờ tan học buổi chiều tối hôm thứ Sáu. Chung Khâu Duyên nhấc máy, thều thào hỏi: “Chị lại làm sao vậy?”

Người ở đầu bên kia đè nhỏ giọng, thì thầm: “Là anh.”

Chung Khâu Duyên cầm điện thoại bật người dậy, lao ra khỏi phòng học. Cậu suýt nữa ré lên: “Châu Tồn Thú? Anh! Sao anh lại gọi cho em bằng điện thoại của Chung Mộng Mộng?”

Chung Mộng Mộng ở đầu bên kia nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mau trả em được không, nhỡ giáo viên trông thấy thì tiêu…”

Châu Tồn Thú đè giọng, nói: “Điện thoại của anh bị bố mẹ tịch thu rồi, họ cũng sẽ đưa đón anh tới lớp học thêm thứ Bảy, tạm thời không đến phòng tự học được nữa. Mai thứ Bảy rồi, anh muốn báo em một tiếng.”

Nghe thấy giọng Châu Tồn Thú, không biết vì sao Chung Khâu Duyên lại chợt thấy xót mũi, vành mắt đỏ hoe.

Châu Tồn Thú ở đầu bên kia nói tiếp: “Nhưng tối anh vẫn sẽ tới nhà Ngoại ăn cơm. Chúng ta gặp ở nhà Ngoại được không? Mang theo bài tập của em, anh sẽ kiểm tra.”

Chung Khâu Duyên mãi không nói năng gì, Châu Tồn Thú hỏi: “Có nghe thấy không? Sao không nói gì. Alo, bạn nhỏ Chung Khâu Duyên?”

Chung Khâu Duyên khịt mũi, hỏi: “Anh ơi, anh không sao chứ? Chung Mộng Mộng bảo thành tích của anh tụt dốc.”

Châu Tồn Thú ở đầu bên kia bật cười, nói: “Quào, hạng 18x toàn trường như em mà lo lắng cho anh sao? Tự lo cho bản thân đi.”

Chung Khâu Duyên cũng bật cười. Cậu một tay cầm điện thoại, một tay gẩy gẩy bụi tường trên hành lang, xoay người rồi nói: “Anh ơi, em kể anh nghe, trên trán em nổi cục mụn dậy thì đầu tiên rồi. Mai em cho anh coi.”

Châu Tồn Thú cười nói: “Ghê nha. Nhóc bọ chét của chúng ta sắp lớn thành nhóc đàn ông rồi sao?”

Chung Khâu Duyên vừa cười hì hì vừa dụi mũi. Chung Mộng Mộng không dám nói Châu Tồn Thú nên chỉ đành làu bàu qua điện thoại: “Chung Đô Đô, sao em lắm lời nhảm nhí thế. Mau nói cho xong đi, giáo viên thật sự sắp tới rồi…”

Châu Tồn Thú lặp lại: “Chung Đô Đô?”

Chung Khâu Duyên hét lên: “Ai cơ, ai tên Chung Đô Đô cơ. Chung Mộng Mộng, chị đừng có đặt biệt danh lung tung cho người ta!”

Châu Tồn Thú cười ngặt nghẽo, anh tựa vào lan can hành lang, cười tới mức người rung lên. Chung Khâu Duyên vẫn đang cằn nhằn ở đầu bên kia. Châu Tồn Thú nói: “Được rồi, hẹn gặp thứ Bảy nhé, Chung Đô Đô.”

Sau khi cúp máy, Chung Khâu Duyên vẫn cầm điện thoại đứng ngẩn ngơ ở đó một lúc. Châu Tồn Thú đè giọng thật nhẹ, nhỏ tiếng nói hẹn gặp thứ Bảy. Tốt quá, Chung Khâu Duyên bỗng xoay tròn hai vòng trên hành lang, nhảy lên làm động tác ném rổ rồi hào hứng nhún nhảy vào lớp.

Châu Tồn Thú trả điện thoại cho Chung Mộng Mộng. Chung Mộng Mộng lẩm bẩm: “Kỳ ghê, sao anh lại chơi thân với nhóc ngốc Chung Khâu Duyên đến vậy chứ.”

Khuôn mặt Châu Tồn Thú trở về trạng thái không cảm xúc, nhìn Chung Mông Mộng, nói: “Em ấy không ngốc.”

Anh băng qua cây cầu lửng, trở về tòa nhà phòng học khối 12.

Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, Tề Lan Hương sẽ chờ anh ở cổng chính, Châu Tồn Thú đứng hút thuốc trong nhà vệ sinh trên tầng thượng của khoa Quốc tế. Khi ngồi vào trong xe của Tề Lan Hương, anh bắt đầu cúi đầu cạy da chết trên tay. Lớp da bật lên, máu rỉ từng giọt từ miệng vết thương. Châu Tồn Thú vẫn tiếp tục cạy da chết như thể đang trong trạng thái lo lắng quá mức.

Lúc xe đi băng qua trung tâm thành phố, Châu Tồn Thú hít sâu một hơi rồi ngẩng lên, nói: “Mẹ, bữa tối thứ Bảy con vẫn sẽ ăn ở nhà bà ngoại, con đã hẹn với Ngoại rồi.”

Tề Lan Hương dừng xe trước đèn giao thông, thở dài: “Châu Tồn Thú, con đừng cứ mải chơi nữa đi. Con tưởng còn nhiều thời gian lắm à? Con có biết Tưởng Lãng Ngư thi thử được bao điểm không…”

Phần phía sau Châu Tồn Thú không nghe được chữ nào. Anh chú ý tới máu rỉ ra trong lòng bàn tay, có mùi rỉ sắt, ngửi mùi muốn nôn.

Sau cùng Tề Lan Hương nói: “Ăn cơm xong mẹ sẽ lập tức đón con về.”

Châu Tồn Thú đáp: “Con cảm ơn mẹ.”

Buổi tối, Châu Tồn Thú mở giấy viết thư, viết cho Chung Khâu Duyên:

Bạn nhỏ à, nhiệt độ ngoài trời đã bắt đầu giảm rồi. Biển đếm ngược thời gian tới kỳ thi Đại học ở trường mỗi ngày đều là con số mới. Thật ra thành tích của anh lúc lên lúc xuống cũng không phải chuyện gì lạ thường, trước cũng từng tụt hạng rồi. Thế nhưng mỗi lần sau khi thi bị điểm kém đều rất khổ sở. Phải tập hợp những câu đã làm sai trong đề thi, phải viết rõ nguyên nhân làm sai, phải đốc thúc bản thân không được mắc những lỗi sai ấy nữa. Sau đó, trước kỳ thi tiếp theo, bố mẹ sẽ hỏi anh hết lần này tới lần khác: Con không muốn tụt hạng tiếp nữa đâu chứ hả. Tụt xuống hạng 50, 60, 70 là thôi rồi đó, đời con coi như xong rồi.

Mấy ngày nay anh bỗng nghĩ, tụt hạng thì sao chứ. Dù sao cũng có nhóc ngốc mất một tuần lễ để đánh vần “abble” thành “apple”, anh cảm thấy bản thân vẫn rất giỏi. Toàn trường có hai trăm học sinh, cậu ấy còn có thể thẳng thắn kể việc mình thi được hạng 18x cơ mà. Lần này khi bị họ phê bình và phạt, không hiểu sao anh dường như không còn thấy khó chịu như vậy nữa. Lúc mẹ bảo tịch thu điện thoại, về sau không cho anh tới phòng tự học nữa, anh chỉ nghĩ phải sớm liên lạc với em, báo em biết chuyện này. Song may là vẫn có thể cùng ăn tối ở nhà Ngoại, phải không nào. Em bảo, khi những con số trên biển đếm ngược kia về không, có phải anh sẽ không còn khổ sở nữa không?

Về sau chúng ta nhất định phải chuyển tới sống tại căn nhà rộng rãi mà chúng ta tự thuê nhé, móc ngoéo.

Châu Tồn Thú.

Lá thư này Châu Tồn Thú đưa trực tiếp cho Chung Khâu Duyên khi gặp cậu vào thứ Bảy tại nhà bà ngoại. Chung Khâu Duyên vừa bước vào căn căn hộ tầng năm, đơn nguyên III, khu nhà Thân Thân là bắt đầu ồn ào: “Anh ơi, anh trai đáng yêu, thông minh của em đâu rồi? Trong… phòng ngủ! Không có. Vậy trong, nhà vệ sinh! Ế, cũng không có…”

Chung Khâu Duyên quay sang, thấy Châu Tồn Thú đã cởi bỏ lớp áo khoác dày, chỉ mặc một chiếc áo len màu xám, đang đứng ngẩn người ngoài ban công. Chung Khâu Duyên đi ra, cũng học theo Châu Tồn Thú, áp lòng bàn tay của mình vào lòng bàn tay của Châu Tồn Thú rồi nói: “Anh lạnh cóng rồi đúng không.”

Châu Tồn Thú nghiêng đầu, mỉm cười: “Đô Đô tới rồi à?”

Mặt Chung Khâu Duyên lập tức đỏ lựng. Cậu cúi đầu, kéo khóa chiếc túi Micky quai chéo của mình, bảo: “Đây, lần này em mang cho anh ba hộp bánh nấm choco.”

Châu Tồn Thú nhìn cậu. Chung Khâu Duyên hoài nghi nghiêng đầu, hỏi: “Sao vậy? Anh không muốn ăn sao?”

Châu Tồn Thú vươn tay ôm lấy cậu, lẩm bẩm: “Đúng là hơi lạnh.”

Cả người Chung Khâu Duyên đông đá tại chỗ, hai tay căng thẳng túm chắt quần mình không nhúc nhích chút nào. Sau khi Châu Tồn Thú buông tay, Chung Khâu Duyên vẫn đứng đơ ở đó. Châu Tồn Thú xoa tóc cậu bảo: “Đi ăn thôi.”

Tối đó, trước khi Tề Lan Hương tới đón, Châu Tồn Thú ngồi ở bàn học xem bài tập của Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên nhìn chằm chằm Châu Tồn Thú. Một lúc sau, cậu cầm tóc anh lên ngửi, không thì lại phủ tay mình lên trên tay Châu Tồn Thú, chạm khẽ. Châu Tồn Thú nói: “Bài tập mấy hôm nay xem ra khá ổn đấy.”

Chung Khâu Duyên mỉm cười: “Đúng chứ, có tiến bộ rồi. Uầy, sao lại có người thông minh vậy chứ.”

Châu Tồn Thú cũng bật cười. Chung Khâu Duyên nắm lấy tay anh, tẽ các ngón ra rồi lại khép lại, nghịch ngợm vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú bị cậu làm cho nhột. Chung Khâu Duyên bẻ ngón tay của Châu Tồn Thú ra, sau đó ngoắc lại với ngón tay của mình. Cậu khẽ đung đưa bàn tay đang ngoắc lấy nhau của hai người, cảm thấy có một chú cá vàng nóng rực đang bơi trong mạnh máu của mình, bọt nước văng khắp cơ thể.

Lúc ngồi trên xe Chung Bảo Thần về nhà, Chung Khâu Duyên vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lòng bàn tay phải của mình. Tề Lan Hương tới đón Châu Tồn Thú trước. Trước khi ra về, anh bảo bà ngoại đã đưa anh chiếc điện thoại cũ của bà, chỉ có thể dùng để nghe gọi, nếu cậu có việc cần có thể gọi điện liên hệ với anh.

Chung Khâu Duyên đọc hết lá thư Châu Tồn Thú gửi cậu trên xe. Sau khi về đến nhà, cậu ôm túi lao về phòng, nhào lên giường rồi gọi cho Châu Tồn Thú.

Châu Tồn Thú nhấc máy, hỏi: “Chung Khâu Duyên?”

Chung Khâu Duyên hỏi: “Sao anh biết?”

Châu Tồn Thú cười không trả lời. Chung Khâu Duyên nói: “Anh ơi, em đảm bảo sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống trong một căn nhà thật rộng.”

Châu Tồn Thú hình như cũng nằm trên giường, anh cầm điện thoại, vẫn không nói gì. Đầu bên kia điện thoại chỉ có tiếng hít thở khe khẽ, Chung Khâu Duyên không nhịn được khẽ rùng mình. Cậu trùm chăn lên người, bỗng không kìm được, nói: “Em hơi nhớ anh.”

Châu Tồn Thú cười: “Chúng ta mới gặp nửa tiếng trước mà.”

Chung Khâu Duyên lẩm bẩm: “Còn bảy ngày nữa mới tới lần gặp tiếp theo…”

Châu Tồn Thú nói: “Chín giờ tiết tự học tối của anh kết thúc.”

Chung Khâu Duyên không hiểu, “À” lên một tiếng. Châu Tồn Thú lặp lại: “Chín giờ tiết tự học của anh kết thúc, có thể gọi điện cho anh.”

.

Từ sau hôm đó, cứ dăm ba hôm, Chung Khâu Duyên lại căn thời gian Chung Khâu Duyên về nhà để gọi điện cho anh. Thoạt đầu cậu còn lo ngay ngáy, sợ làm ảnh hưởng tới Châu Tồn Thú. Thế nhưng Châu Tồn Thú bảo không sao, trò chuyện cùng cậu có thể giúp anh thư giãn. Chung Khâu Duyên hào hứng nói: “Thật sao? Có phải được nghe giọng nói của em khiến anh cảm thấy như được tắm mình trong sắc xuân không?”

Châu Tồn Thú ngồi bó gối trước bàn học của mình, cười khanh khách. Anh chấm bút vào vở. Chung Khâu Duyên ở đầu bên kia lảm nhảm: “Hôm nay em ấy hả, lần đầu tiên đạt điểm tuyệt đối bài viết lại từ vựng tiếng Anh học thuộc lòng đấy. Trời ơi, em muốn đem đóng khung tờ bài đó rồi treo bên cạnh ảnh chụp nghệ thuật ở studio của Khâu Tuyết Mai.”

Châu Tồn Thú nói: “Đến anh cũng trông thấy đuôi của em đang vểnh lên rồi đó. Phải tiếp tục duy trì, biết chưa hả.”

Chung Khâu Duyên cười hì hì. Châu Tồn Thú xoay bút, ném bút vào ống bút rồi bảo: “Sang tuần anh sẽ tham dự kỳ thi tuyển sinh sớm của trường Đại học Sư phạm mà anh thích, nếu thi đỗ thì không thể thay đổi nguyện vọng nữa. Bà ngoại bảo sẽ bao che cho anh. Em và Ngoại đều đứng về phía anh, đúng không.”

Chung Khâu Duyên kêu lên: “Đương nhiên rồi. Em là hội trưởng fanclub toàn cầu của Châu Tồn Thú đó.”

Châu Tồn Thú mỉm cười: “Vậy thì được rồi.”

Không hiểu sao ánh đèn đường bên ngoài khung cửa sổ lồi của căn phòng lại phát ra thứ ánh sáng xanh lá nhờ nhờ. Châu Tồn Thú nói: “Sắp thi cuối kỳ rồi, sau đó anh phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sớm, có lẽ sẽ không có thời gian dạy em học, cũng không có mấy thời gian để gặp mặt nữa. Em phải tự chăm chỉ học tập có biết không?”

Chung Khâu Duyên nằm úp sấp trên chăn, gật đầu, gõ vào điện thoại. nói: “Anh cũng phải chăm chỉ học tập có biết không. Em luôn luôn ủng hộ anh.”

Châu Tồn Thú cúi đầu, che mắt mình lại, nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn em.”
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 35: Ngoại truyện 08. Bánh nấm choco 2.0 (5)



Châu Tồn Thú nằm mơ. Anh mơ thấy cảnh ngày bé khi Tề Lan Hương cùng anh tham dự cuộc thi violin. Bọn họ ngồi tàu cao tốc tới thành phố bên cạnh. Chạng vạng đầu xuân, ngoài cửa sổ xe tuyết rơi lấp phất, trong khoang xe điều hòa ngột ngạt. Tề Lan Hương cứ một lúc lại lo lắng thái quá mà hỏi anh đã học thuộc bài nhạc chưa. Thật ra mấy ngày qua vì mệt mỏi nên Châu Tồn Thú không luyện đàn mấy. Mỗi lần Tề Lan Hương hỏi anh, anh sẽ căng thẳng siết chặt lấy hộp đàn của mình rồi gật đầu. Cuộc thi lần đó hiển nhiên kết quả rất tệ. Trên xe đi về, tuyết ngoài trời đã ngừng. Tề Lan Hương khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn lối đi trong khoang xe, không nhìn anh. Một lúc sau, bà đột nhiên quay sang, nói: “Châu Tồn Thú, mẹ ghét nhất loại trẻ con dối trá như con.”

Châu Tồn Thú bừng tỉnh, cảm thấy những bông tuyết trên cánh đồng thuở nhỏ đang rơi từ đỉnh đầu xuống người. Từ bé tới lớn, anh chưa từng nói dối. Suốt quãng thời gian giấu giếm Châu Minh và Tề Lan Hương để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sớm, anh luôn cảm thấy như mình đang làm gì đó sai trái.

Trước khi qua năm mới, Chung Khâu Duyên đã tăng hơn bốn mươi hạng trong kỳ thi cuối kỳ, lần đầu tiên vượt cửa ải top 150 toàn trường. Vì quá xúc động, cậu không chờ được đến tối để gọi điện báo với Châu Tồn Thú, bèn lập tức gửi tin nhắn cho Chung Mộng Mộng, nhờ Chung Mộng Mộng truyền tin tới Châu Tồn Thú.

Lúc Châu Tồn Thú từ phòng học bước ra, Chung Mộng Mộng đứng ngoài hành lang, nói với anh bằng giọng rất đỗi bất lực: “Chung Khâu Duyên kêu nó thi được hạng một ba mấy toàn trường ấy, háo hức tới mức xuống tầng chạy liền hai vòng, báo cáo hết. Nhân tiện nhắc lại, em tới Trung học số 1 để học, không phải để làm chim bồ câu hay nhân viên giao đồ ăn vặt.”

Châu Tồn Thú không kìm được phì cười, bảo: “Cảm ơn em, nhưng đừng báo em ấy được không. Anh sẽ mời em ấy đi ăn bít tết.”

Chung Mộng Mộng cau mày, lầm bẩm gì đó, nhưng rồi vẫn đưa tay làm dấu OK.

Trước Tết, Khối 12 kết thúc đợt học bổ sung, Châu Tồn Thú hẹn Chung Khâu Duyên đi ăn bữa bít tết đã hẹn từ trước. Hôm ấy, năm giờ hơn sáng, Chung Khâu Duyên đã tỉnh giấc, lăn lộn trên giường mấy vòng rồi xuống tầng, lôi kéo Cô Cô chơi với cậu một lúc. Chín giờ hơn, cậu tới tìm dì Mỹ Mỹ của tiệm cắt tóc Mỹ Mỹ để làm tóc và tạo kiểu tạm thời. Mười giờ hơn, cậu lén lút thay sang bộ quần áo chuẩn bị mặc Tết mới mua không lâu rồi lao ra khỏi nhà, nhảy lên chuyến xe buýt trung chuyển để đi vào thành phố.

Vì chưa từng đi một mình vào thành phố bao giờ, sau khi tới bến xe buýt lớn, cậu chuyển xe đổi xe trong hào hứng, rồi đổi xe chuyển xe trong ngờ vực, sau cùng đeo chiếc túi quai chéo nhỏ của mình, hoàn toàn lạc đường trong khu vực nội thành.

Khi Châu Tồn Thú tìm thấy cậu, Chung Khâu Duyên đã lạnh tới mức ngồi xụp xuống dưới tấm biển trạm xe buýt, ngơ ngác ôm chiếc túi của mình. Châu Tồn Thú cảm thấy mới không gặp Chung Khâu Duyên một thời gian mà cậu thật sự đã cao vọt lên, có chút dáng vẻ trưởng thành rồi. Châu Tồn Thú chậm rãi bước tới, vốn định ngồi xổm xuống an ủi Chung Khâu Duyên mấy câu. Chung Khâu Duyên ngẩng lên nhìn anh, hào hứng như muốn nói gì đó, nhưng rồi bị mắc lại, hắt xì một cái thật lớn vào mặt Châu Tồn Thú.

Bữa bít tết hôm đó là ở một chuỗi nhà hàng đồ Âu. Châu Tồn Thú khi ấy vì thành tích cuối kỳ đã tăng trở lại, nên được cầm lại điện thoại của mình sau nhiều ngày xa cách. Dùng bữa xong đi ra ngoài, Châu Tồn Thú lướt qua các bài đăng trạng thái trên QQ, phát hiện Chung Khâu Duyên trước khi đi cắt tóc cập nhật trạng thái một lần; thay quần áo, tạo dáng ngầu để chụp ảnh rồi lại đăng dòng trạng thái nữa; có chụp ảnh cảnh dòng sông đi ngang qua khi ngồi xe buýt trung chuyển; chụp một bộ ảnh chín ô cho bít tết; sau khi ăn no cũng đăng “Ăn no rồi”. Lúc tiễn Chung Khâu Duyên lên xe về nhà, anh nói với Chung Khâu Duyên: “Giờ em có thể cập nhật trạng thái thông báo với toàn thế giới là em sắp về nhà rồi.”

Chung Khâu Duyên lẩm bẩm: “Em không muốn đăng, được chưa.” Cậu đưa cho Châu Tồn Thú một lá thư qua ô cửa sổ. Châu Tồn Thú nhận lấy, nhéo má Chung Khâu Duyên, nói: “Về tới nhà thì báo anh một tiếng.”

Chung Khâu Duyên đỏ mặt. Cậu bò người trên cửa sổ, nhìn Châu Tồn Thú. Chờ đến khi xe chậm rãi khởi động, Châu Tồn Thú bèn quay người chuẩn bị về nhà. Chung Khâu Duyên có chút hụt hẫng nhìn theo bóng lưng Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú mặc chiếc áo bóng chày lông cừu, tay đút túi, cúi đầu thong thả đi xa dần.

Chung Khâu Duyên ngẩn người nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ. Cậu cúi đầu ấn bật sáng màn hình điện thoại, nhấn vào không gian QQ rồi kéo làm mới, phát hiện cách đó rất lâu, Châu Tồn Thú trước giờ không đăng bài bao giờ lại cập nhật một dòng trạng thái: Hôm nay đi ăn rất vui, hơn nữa cảm thấy bị lây cảm rồi (Ảnh đính kèm: bít tết).

.

Trên đường về nhà, Chung Khâu Duyên xé mở lá thư của Chung Khâu Duyên, một mảnh ngọc bội rớt ra từ trong bì thư. Trong thư, Chung Khâu Duyên viết:

Anh à, đợt thi cuối kỳ này là lần đầu tiên em nhận ra việc học tập tiến bộ vui vẻ đến vậy, em hơi thích học rồi. Lúc ôn thi cuối ký, em toàn xem mấy cuốn vở ghi trên lớp mà anh cho em. Nét chữ thời cấp II của Châu nhỏ đúng là vừa sạch sẽ vừa ngay ngắn, phía đầu còn có một trang mục lục viết tay nữa. Chẳng qua sạch sẽ quá, nên em đã làm vài tác phẩm nghệ thuật ở chỗ giấy trống, báo trước một tiếng với anh, kẻo không hôm nào đem trả anh đánh em mất.

Em quyết định rồi, về sau em sẽ học tập cùng Châu nhỏ, bớt chơi Rắn săn mồi, chịu khó làm bài tập. Khâu Tuyết Mai luôn nói em vốn rất thông minh, chẳng qua không biết mỗi ngày dùng vào đâu mất rồi. Có một năm mẹ em cùng hội chị em đi du lịch ở phương Bắc, sau đó mang về một mảnh ngọc bội khắc hình kỳ lân. Nghe bảo linh lắm. Em đã đeo mảnh ngọc này rất nhiều năm. Hiện tại em tặng nó cho anh, hi vọng nó sẽ phù hộ anh trai em thuận lợi thi đỗ vào trường Đại học mà mình mong muốn! Nhất định sẽ được, nếu không được thì là do Khâu Tuyết Mai mua phải hàng nhái chất lượng kém!

Ps: Nhỡ Khâu Tuyết Mai phát hiện ra không thấy ngọc bội đâu, anh trả lại em một chút nhé, cảm ơn.

Pps: Háo hức quá, mai được đi ăn bít tết với anh rồi, ngủ không được nên lại bò dậy viết thêm dòng chữ.

Ppps: Phiền muốn chết, vẫn chưa ngủ được…

Chung Khâu Duyên.

Châu Tồn Thú đứng sững ở ngã tư đường, mảnh ngọc kỳ lân nằm trong lòng bàn tay trái. Mảnh ngọc được xâu cùng chuỗi mã não đen, vì người chủ trước đó quá năng động, thường xuyên chạy qua chạy lại lúc đeo nên phía trên các hạt mã não có những vết xước nho nhỏ.

Về sau, Châu Tồn Thú đeo mảnh ngọc này, bay cùng Lưu Tiểu Anh tới tham dự kỳ thi tuyển sinh sớm tại ngôi trường mà anh đã đăng ký. Trước kỳ thi, hai người hệt như mật vụ liên lạc với nhau. Khi gặp mặt trong bữa cơm gia đình quây quần dịp Tết, Lưu Tiểu Anh thì thầm hỏi anh: “Mọi chuyện tiến hành như nào rồi?”

Châu Tồn Thú đáp: “Đang tiến hành như trong kế hoạch.”

Mọi chuyện thật sự thuận lợi hơn trong tưởng tượng. Tầm tháng Hai, tháng Ba báo danh xong, tới kỳ thi vào tháng Bốn, Lưu Tiểu Anh ra mặt xin nghỉ thay Châu Tồn Thú, sau đó bay cùng anh tới thành phố khác để dự thi.

Hôm thi thời tiết khá oi nóng, dường như trời sắp đổ cơn mưa. Trước khi bước vào phòng thi, Châu Tồn Thú nhìn xuống khoảng sân nhỏ phía dưới tầng, Lưu Tiểu Anh đang ôm túi xách của mình, ngồi khép chân trong chòi nghỉ mát. Bà cụ nhỏ con mập mạp, ngồi giữa nhóm phụ huynh trẻ tuổi. Lúc trước Chung Khâu Duyên từng đánh giá, khi Lưu Tiểu Anh ngồi trên sofa vừa xem TV vừa gà gật trông thật giống một cây nấm hương yên tĩnh.

Trong suốt hai ngày thi, mỗi lần Châu Tồn Thú bước chân khỏi phòng thi, từ trên tầng nhìn xuống đều sẽ thấy Lưu Tiểu Anh thật sự giống một cây nấm hương yên tĩnh, trồng mãi tại một chỗ, trong tay cầm chiếc bánh ngọt ăn dở, cứ thế ngẩn người chờ anh.

Sau khi kỳ thi kết thúc, hai người dạo quanh thành phố xa lạ ấy tầm nửa ngày. Đi được một lúc trong một khu danh lam thắng cảnh thì họ ngồi nghỉ. Lưu Tiểu Anh vừa đấm chân vừa kể rằng lúc bà mới kết hôn với ông ngoại Châu Tồn Thú cũng từng đi du lịch ở thành phố này. Nhưng lần đó vì bị trộm mất tiền trên xe lửa, sau khi xuống xe hai người bắt đầu cãi cọ, nên cơ bản chẳng dạo chơi được đâu cả. Lưu Tiểu Anh bật cười rồi chợt vỗ vai Châu Tồn Thú, bảo: “Cho dù kết quả có như nào thì cũng không sao đâu. Chỉ cần có kết quả là bố mẹ con nhất định sẽ biết. Đến lúc đó, bất kể xảy ra chuyện gì, con nhớ phải tới tìm Ngoại.”

.

Rốt cuộc sau đó đã xảy ra những gì, Chung Khâu Duyên cũng không rõ. Cậu chỉ biết Châu Tồn Thú đã thi đỗ ký thi tuyển sinh sớm. Thế nhưng, trước kỳ thi Đại học, Châu Tồn Thú lại chuyển tới khu nhà Thân Thân. Thứ Bảy, Chung Khâu Duyên đeo túi quai chéo, chạy lên tầng năm, đá văng giày rồi đẩy mở cửa phòng Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú mở quạt gió, đang ngồi làm đề thi thử ở bàn luyện chữ. Chung Khâu Duyên áp que kem vào cổ Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú quay đầu lại, làm bộ giận dữ trừng mắt với cậu.

Hai người nằm bò trên ban công, ăn kem đường trắng. Thời tiết càng ngày càng oi nóng, nước kem rớt xuống bàn tay rồi chảy men theo cánh tay. Châu Tồn Thú mặc đồng phục mùa hè của trường Trung học số 1, phanh cúc ở cổ áo, nhắm mắt ngẩng cổ đón chút gió. Bỗng, anh mở mắt, hỏi Chung Khâu Duyên hằng đẳng thức hiệu bình phương là gì.

(Hằng đẳng thức hiệu bình phương: a2 -b2 = ( a + b)( a ─ b ))

Chung Khâu Duyên càu nhàu: “Không cho kiểm tra, cái tên ác quỷ nhà anh. Ai cho anh kiểm tra khi đang ăn quen kem ngon nhất thế gian hả.”

Châu Tồn Thú bật cười hà hà.

Buổi tối, Châu Tồn Thú dành thời gian xem bài tập về nhà giúp Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên tựa vào lưng anh, dùng chân nghịch chiếc quạt đứng cũ kỹ kia. Châu Tồn Thú xoay bút, nói: “Chung Khâu Duyên, nếu anh mà là giáo viên, anh sẽ trừ sạch điểm trình bày của em.”

Châu Tồn Thú càu nhàu: “Sau này anh mà làm giáo viên nhất định cũng sẽ là ác quỷ.” Cậu cụng trán vào lưng Châu Tồn Thú mấy cái.

Châu Tồn Thú im lặng một lúc, rồi đột nhiên quay lại, nói: “Sau này có lẽ bà ngoại sẽ phải thay anh trả học phí trường Đại học…”

Chung Khâu Duyên hơi dùng sức, khiến chiếc quạt đổ nhào. Cậu chạy tới, dựng quạt lên, rồi lại trở về ghế ngồi của mình. Cậu và Châu Tồn Thú nhìn nhau, một lúc sau, Chung Khâu Duyên bỗng đập tay lên vở bài tập của mình, hỏi: “À, về chuyện phí sinh hoạt, hay là anh làm gia sư cho em, Khâu Tuyết Mai sẽ trả tiền cho anh. Thế nào, một mũi tên trúng hai đích chứ?”

Châu Tồn Thú nhìn cậu, bật cười: “Cô nói không sai, em thông minh lắm.”

Chung Khâu Duyên dụi mũi: “Đúng không, em đúng là…”

Châu Tồn Thú mở tay ôm lấy Chung Khâu Duyên. Tối đầu hè trời mới đổ cơn mưa, khoảng thời gian năm mười tám tuổi trước kỳ thi đại học đờ đẫn và âm ỉ đau như khi cắt ruột thừa. Sáng sớm, Lưu Tiểu Anh đi tập thể dục về gọi Châu Tồn Thú dạy để bắt xe buýt đi học. Tối đến, bà ngồi gà gật trên chiếc sofa bỏ đi dưới chân tòa nhà, chờ Châu Tồn Thú về nhà. Cuối tuần, Chung Khâu Duyên sẽ xách túi đồ ăn vặt, ồn ào bước vào nhà tìm anh, kể anh nghe hết chuyện lớn chuyện nhỏ ở trường cậu.

Châu Tồn Thú gục đầu mãi trên vai Chung Khâu Duyên, rồi đột nhiên không kìm được mà bật khóc. Anh vừa khóc vừa run rẩy, khóc thành tiếng, tựa như trận tuyết sau khi thất bại trong cuộc thi violin ngày bé cuối cùng đã rơi xuống, hóa thành nước. Sau khi khóc xong, Châu Tồn Thú lau mắt, nói với Chung Khâu Duyên: “Sửa lại bài tập đi, mấy chữ này viết xấu muốn chết.”

Chung Khâu Duyên đơ người, nói: “Quào…”

Châu Tồn Thú xoay bút, nói: “Quào cái gì, sửa mau…”

Quạt kêu vù vù. Chung Khâu Duyên dính chặt lấy Châu Tồn Thú, vừa túm tóc vừa sửa bài tập. Cậu sửa được một lúc thì áp mặt lên cánh tay bên phải của Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú vẫn nhìn chằm chằm tập đề của mình, nói: “Tránh ra chút, nặng quá đi.”

Chung Khâu Duyên dụi qua dụi lại. Châu Tồn Thú tức tới bật cười, dừng tay lại, ngả người ra sau lưng ghế nhìn Chung Khâu Duyên làm nũng. Một lúc sau, vánh mắt anh lại dần đỏ ửng.
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 36: Ngoại truyện 09. Bánh nấm choco 2.0 (6)



Hoạt động bắt cặp viết thư của trường Trung học Thành phố và trường Trung học Thị trấn đã sắp kết thúc. Châu Tồn Thú 18 được bắt cặp viết thư đã chuẩn bị tốt nghiệp cấp III. Trong thời gian chưa tới một năm, anh và Chung Khâu Duyên 14 tuổi đã trao đổi vô số lá thư. Hơn nữa, Chung Khâu Duyên cứ một thời gian lại đổi màu giấy viết thư để viết thư cho anh. Nét chữ trên thư vừa mạnh mẽ vừa ngay ngắn, rất hiếm khi dùng bút xóa sửa. Vì số thứ mà Châu Tồn Thú không nhận được còn nhiều hơn rất nhiều so với số thư nhận được.

.

Chung Khâu Duyên:

Sắp thi Đại học rồi. Thứ Bảy này phải tới chỗ trường thi xem qua trước, nên anh nhờ Chung Mộng Mộng đưa thư cho em. Vốn anh cứ nghĩ năm lớp 12 này dù thế nào cũng sẽ rất khó khăn, nhưng bất ngờ thay, con số trên biển đếm ngược đã sắp về không rồi.

Tuần trước, khi gặp nhau, anh có kể với em rằng mẹ anh từng nói, cứ ăn hết nho chua trước trong quãng đầu của cuộc đời, về sau sẽ chỉ ăn toàn nho ngọt, vậy nên hiện tại anh phải chịu khó học hành. Sau đó em bảo, nho trong vườn nhà em đảm bảo chỉ có ngọt thôi. Em sẽ chọn cho anh những trái ngọt nhất để ăn.

Giờ nhờ lại anh vẫn thấy buồn cười. Con người em ấy, thật sự là vừa ngốc lại vừa lanh lợi. Hôm đấy em còn vì mọc mụn trên má, lúc nói chuyện với anh, đầu cứ xoay vòng vòng như con quay, không dám quay sang nhìn anh. Thế nhưng trong mắt anh, dù Chung Khâu Duyên có mọc mụn đầy má thì Chung Khâu Duyên cũng là anh chàng đẹp trai nhất thôn Ba, em yên tâm.

Ôi, nghĩ lại vẫn thấy thật thần kỳ. Năm lớp 12, anh đột nhiên kết bạn với một học sinh cấp II nhỏ hơn mình bốn tuổi. Anh nghĩ, dù sau này anh học Đại học hay đi làm rồi, anh vẫn sẽ nhớ kỹ một năm này của chúng ta.

Chung Khâu Duyên, em là trái nho rất lịm.

Châu Tồn Thú.

🍞🍲🍞

Châu Tồn Thú:

Tuần này không được gặp anh, em chợt không biết nên làm gì vào thứ Bảy. Em kể anh nghe nhé, dạo gần đây nhờ biểu hiện trên lớp cũng như kết quả bài tập đều khá ổn nên em được giáo viên biểu dương suốt. Lần đầu Khâu Tuyết Mai nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm nhưng không phải để mách tội mà để khen ngợi, mẹ em thấy sợ lắm. Em bảo đấy đều là công lao của Châu Tồn Thú, không học thuộc một từ, đến thứ Bảy bị anh ấy kiểm tra là toi đời. Tên ác quỷ này sẽ nhẹ nhàng nói: “Không thuộc sao, vậy căn nhà rộng rãi của chúng ta…”

Em thuộc mà anh trai. Anh trai à, em gần như bị sang chấn tâm lý khi nghe bốn chữ “căn nhà rộng rãi” này rồi đó. Mỗi lần muốn lười biếng, trong đầu sẽ xuất hiện giọng Châu Tồn Thú nói: Căn nhà rộng rãi, căn nhà rộng rãi…

Hiện tại là giờ tự học buổi tối. Anh yên tâm, em làm xong bài tập rồi, tác phẩm văn cổ hay từ vựng cần học thuộc cũng đều học thuộc rồi, sẽ không để lỡ căn nhà rộng rãi của chúng ta đầu. Năm lớp 9 này, em thật sự đã phấn đấu đến mức chính em cũng hoảng sợ đó.

Anh à, nhờ anh quá, nhớ anh quá. Anh nhớ đã đồng ý với em, sau khi thi Đại học xong sẽ tới thôn Chung Gia chới đấy nhé. Em sẽ dẫn anh đi hái nho, lên núi ngắm sao, đi bắt cá, bắt thỏ hoang, có rất nhiều, rất nhiều trò vui. Anh nhất định phải tới đó.

À, giờ nhắm mắt lại là em lại nhớ tới anh. Lần trước tới tìm anh, anh ngồi trên chiếc sofa bỏ đi dưới chân tòa nhà chờ em. Dạo gần đây em cứ mở thấy cảnh anh ngồi đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa như một chiếc bánh su kem phơi mình dưới tán cây, dần dần bị nướng mềm, sau đó biến mất tăm.

Chung Mộng Mộng bảo em, trường Sư phạm anh muốn theo học rất khó thi vào, cũng rất xa. Em phải đầu thai kiếp nữa mới có khả năng thi được vào. Sau đây anh sẽ là sinh viên Đại học rồi, em vẫn là học sinh cấp II. Chị ấy bảo anh sẽ có rất nhiều việc cần làm, đầu còn tâm sức để quan tâm tới em nữa.

Vì mấy lời này của chị ấy, em đã đau lòng suy nghĩ suốt cuối tuần. Sau đó, em giờ nghĩ, có xa tới đâu cũng không thể xa khỏi Trái đất được. Chỉ cần anh còn trên Trái đất, em sẽ tới tìm anh. Em tra trên điện thoại rồi, em tích góp hết tiền tiêu vặt chắc chắn sẽ có thể tích đủ tiền vé táu hỏa, ngồi xe tầm một ngày một đêm là có thể tới được chỗ anh.

Anh à, dù anh không có thời gian tìm em chơi, nhưng em có rất nhiều thời gian có thể chạy qua tìm anh. Em sẽ tới tìm anh.

Chung Khâu Duyên.

.

Sau khi kỳ thi Đại học kết thúc, sau khi được Chung Khâu Duyên gọi điện hỏi han cả một tuần tới, Châu Tồn Thú cuối cùng cũng ngồi xe buýt trung chuyển, đi tới thôn Chung Gia. Khi anh nhảy xuống xe, cũng đúng luc Chung Khâu Duyên vẫy tay, chay như bay từ đầu đường tới.

Nhà Chung Khâu Duyên vẫn là kiểu nhà một gian tự xây cũ kỹ ở nông thôn, được thừa kế từ bố mẹ Chung Bảo Thân. Vừa vào sân, Châu Tồn Thú đã trông thấy Cô Cô – chú chó vàng lớn thường xuyên được nhắc tới trong thư, cùng Khâu Tuyết Mai – mẹ Chung Khâu Duyên.

Khâu Tuyết Mai hào hứng gọi: “Thầy giáo nhỏ của Đô Đô tới rồi à?”

Chung Khâu Duyên tức tối gào lên: “Đã thỏa thuận với mọi người mà, sau khi tốt nghiệp tiểu học không cho gọi con là Đô Đô nữa. Sao mẹ cứ thế vậy!”

Khâu Tuyết Mai vẫn đang lôi kéo Châu Tồn Thú, lảm nhảm: “Thầy giáo nhỏ của Đô Đô à, cháu thích ăn gì Đô Đô kể hết với cô rồi… Nhưng mà, cá cháu thích… ăn cay không? Rau thơm thì sao?”

Chung Khâu Duyên tức tối dắt Cô Cô đi theo phía sau. Châu Tồn Thú không kiềm được phì cười.

Chiều tối, Châu Tồn Thú tắm xong, ngồi vào chiếc bàn học bị Chung Khâu Duyên dùng bút bi vẽ loạn xạ. Ngoài cửa sổ là màu xanh lá mờ mờ của dãy núi đằng xa, trong không khí phảng phất mùi thức ăn ấm nóng. Tóc Châu Tồn Thú vẫn còn đọng nước. Anh ngồi ôm gối ở đó, thuận tay lật giở những lá thư anh viết cho cậu, được Chung Khâu Duyên cất ngay ngắn theo thứ tự trong ngăn kéo.

Khi Chung Khâu Duyên tắm xong bước vào phòng mình, thấy Châu Tồn Thú đang chống cằm một lá thư do anh từng viết, giọt nước trên tóc nhỏ xuống giấy viết thư. Không rõ Châu Tồn Thú đọc tới câu nào mà lại cúi đầu mỉm cười.

Rất lâu về sau, Chung Khâu Duyên mở lại những lá thư này để xem, một lá thư trong đó có vết nước nho nhỏ. Khi ấy cậu đã nghĩ, đây là nốt ruồi quý báu mà người chủ của lá thư đã lưu lại trên thư.

Buổi tối, bọn họ nằm ngắm sao trên phản hóng gió. Châu Tồn Thú thở ra một hơi thật khoan khoái. Anh nhớ tới thời điểm bước chân ra khỏi trường thi sau khi kết thúc kỳ thi Đại học, trước cổng đông đúc những vị phụ huynh đang chờ đợi. Anh len qua đám đông, đi tới trạm xe buýt để chờ xe, sau đó trông thấy Lưu Tiểu Anh cầm theo túi vải của bà cũng đang chậm chạp chen chúc, tiến về phía anh. Bọn họ như đang lội nước qua đường, khó khăn lắm mới gặp nhau ở giữa đường. Lưu Tiểu Anh nắm lấy tay áo anh, cười híp mắt, bảo: “Suôn sẻ kết thúc rồi.”

Mắt Châu Tồn Thú đỏ hoe. Anh nằm trên phản hóng mát, khẽ lặp lại: “Suôn sẻ kết thúc rồi.”

Chung Khâu Duyên nằm sấp bên cạnh nghịch sợi dây đỏ đeo trên tay Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú thấy cậu lật qua lật lại tay mình, sau cùng có chút do dự nắm lấy tay anh. Chung Khâu Duyên muốn gợi đề tài trò chuyện sao cho thật tự nhiên, nhưng vì mọi sự tập trung đều đang đặt ở bàn tay đang nắm của bản thân, cẳng thẳng đến mức suýt cắn phải lưỡi mình.

Chỉ có tiếng ve vắng lặng cùng không khí dính dớp. Sau đó Châu Tồn Thú bỗng nói một câu như có như không: “Lòng bàn tay em toàn mồ hôi à…”

Châu Tồn Thú ở lại thôn Chung Gia hai tối. Chiều ngầy thứ ba, anh ôm một thùng đầy nho ngồi xe buýt trung chuyển, trở về thành phố. Chung Khâu Duyên đứng ngoài cửa xe nhìn anh. Châu Tồn Thú cười nói: “Sao thế? Em muốn đi cùng không?”

Chung Khâu Duyên đáp: “Hay em đi cùng nhé.”

Châu Tồn Thú xoa đầu cậu, bảo: “Thôi, về thành phố anh còn có việc, lần sau lại chơi cùng nhau tiếp.”

Chung Khâu Duyên gật đầu. Chiếc xe thổi tung bụi đất, lắc lư chạy xa dần trên con đường cát đá. Vài ngày sau, trong lá thư cuối cùng Chung Khâu Duyên gửi cho Châu Tồn Thú có viết:

Anh à, sau khi xe rời đi, em chợt nghĩa, vài tháng nữa, dù là khu nhà Thân Thân hay trường Trung học số 1 đều sẽ không còn Châu Tồn Thú nữa. Em sẽ không thể tìm thấy anh trong thành phố này nữa.

Cuối học kỳ này, Đại Ngư đã tỏ tình với hoa khôi lớp mà nó theo đuổi suốt hơn một năm nay, sau cùng vẫn bị từ chối. Nó bảo tình đầu là như vậy, tình đầu của mỗi người đều sẽ rất đỗi đẹp đẽ nhưng cũng có chút đau nhói. A Sơn bảo nó có chút giống nhà thơ.

Đại Ngư bảo trong suốt hơn một năm thích hoa khôi lớp, mỗi ngày đến trường đều có việc để làm. Lúc ngẩn ngơ thì nghĩ về cô nhỏ đó, lúc rảnh rỗi, trong lòng cũng nghĩ về cô nhỏ đó. Thích một người giống như người đó trở thành mỏ neo, giữ ta lại trên thế gian này.

Khi ấy em mới cảm thấy trong lòng nặng trĩu, cảm xúc không thể nói rõ đã có tên gọi. Hóa ra em đang thích anh.

Anh ơi, em rất vui khi anh là tình đầu của em. Vì tình đầu là thứ rất đỗi đẹp đẽ như có chút nhói đau, cả đời này em sẽ nhớ cảm giác anh mang lại cho em.

Em biết khi la thư này được gửi tới trường Trung học số I, anh đã tốt nghiệp rồi, sẽ không nhận được. Vậy nên em sẽ lén nói trong lá thư này: Châu Tồn Thú, cho dù là học sinh cấp III Châu Tồn Thú hay sinh viên Đại học Châu Tồn Thú thì vẫn luôn là người em thích nhất trên thế gian này. Em sẽ tích góp hết số tiền dùng để mua thẻ bài, mùa quà vặt để tới tìm anh. Anh ơi, anh nhất định, nhất định phải chờ em nhé (Móc ngoéo, móc ngoéo!!!!!!)

Chung Khâu Duyên.

.

Đầu tháng Bảy, Châu Tồn Thú quay lại trường một chuyển để giúp giáo viên chuẩn bị tài liệu. Anh bước vào trường giữa trưa hè oi ả. Bảo vệ đẩy kính mắt, bỗng gọi anh lại.

Châu Tồn Thú quay sang. Bảo vệ vẫy lá thư trong tay: “Ê, bạn học này, thư của cậu phải không? Quen mặt cậu rồi, ở đây còn một lá thư của cậu chưa lấy này.”

Châu Tồn Thú nhận lấy lá thư, nhìn dòng địa chỉ được viết ngay ngắn trên phong bì. Tấm biển đếm ngược thời gian phái sau đã về không, khuôn viên trường học vắng lặng trong kỳ nghỉ hè. Trán Châu Tồn Thú lấm tấm mồ hôi, anh đứng vào bóng râm chỗ phòng bảo vệ, xé mở lá thư cuối cùng được viết cho mình.
 
Back
Top Bottom