Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,679
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOGnaQdV19bdGeS_kIn3p-HRhZyK3G1NyxSc84R1JpZ-p5JoaKGyKgWLfl2rrbBkZ8BgzV858OonWQjUhzy9DVibQXgPIY9tjr_QF6MTKBV2u-qnBfckuwBDjrjMvCdRJjNm19DUtbmtP4NJO8O2Zuv=w215-h322-s-no-gm

Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Tác giả: Khương Khả Thị
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: hiện đại, 1×1, niên hạ, chữa lành, đời thường, ấm áp HE

Giới thiệu:

Công ấm áp, rạng rỡ, bám người x Thụ chán ghét thế giới, nhốt mình trong nhà

Vào một ngày nọ, tài xế xe buýt Chung Khâu Duyên bắt gặp một bà cụ bị ngất xỉu trên đường. Cậu đưa bà cụ về nhà, phát hiện bà có một đứa cháu trai ngoại tên Châu Tồn Thú vẫn luôn nhốt mình trong nhà, đã hai năm rồi chưa từng bước xuống tầng. Ban đầu cậu chỉ nhiệt tình giúp bà cụ bị thương ở tay mua thức ăn, về sau dần dần tiếp xúc với Châu Tồn Thú, bắt đầu giúp đỡ anh hòa nhập lại với xã hội.

Lưu ý của biên tập:

Với mình thì truyện này không có mìn, nếu dẫm trúng mìn cá nhân của bạn thì mình xin lỗi, bạn có thể click-back.
Thụ từng có bạn trai (chỉ nhắc thoáng qua trong truyện), công không có đề cập về người cũ.
Truyện có nhắc tới việc tự tử, sẽ có cảnh báo đầu chương đề cập, bạn đọc lưu ý.​
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 1: Bánh nấm choco (1)



Lưu Tiểu Anh năm nay 79 tuổi, trước khi nghỉ hưu từng là hiệu phó trường tiểu học thực nghiệm Thành Nam. Bà cao tầm 1m50, tay chân mập mạp, chậm rãi đẩy một chiếc xe đẩy màu đỏ băng qua đường. Bà quay sang nhìn chiếc xe buýt đang nhường đường cho người đi bộ, sau đó chợt ngã xuống đường.

Chung Khâu Duyên lúc đó đang ngồi ở vị trí tài xế xe buýt đã chứng kiến hết thảy, suýt chút nữa hét lên: “Không phải chứ, bây giờ có ăn vạ kiểu này à?”

Tuy nhiên bà Lưu Tiểu Anh một đời chính trực, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện ăn vạ như vậy. Hôm đó chẳng qua đường huyết bà tăng cao nên ngất bên vệ đường. Xương cốt người 79 tuổi, ngã một lần như thế là gãy cánh tay.

Lúc tỉnh lại, Lưu Tiểu Anh phát hiện bản thân đã nằm trong phòng viện. Sau khi bó bột, Chung Khâu Duyên tay trái đỡ cụ bà, tay phải xách xe đẩy lên taxi. Lưu Tiểu Anh cả đời mạnh mẽ, giận dữ nói: “Tôi bị thương cánh tay, chân vẫn khoẻ, cậu…”

Chung Khâu Duyên: “Bà vừa ngã gục trên vỉa hè với đôi chân vẫn khoẻ của mình đó. Ôi chao, mấy cụ ông bên đường vội vàng lao tới muốn cứu cụ bà xinh đẹp, cháu phải bảo chuyến của cháu dù sao cũng sắp kết thúc giao ca rồi, để cháu giúp bà thì an toàn hơn. Mấy ông nhỡ đâu lúc đỡ bà lại trật hông thì sao.”

Mặt Lưu Tiểu Anh ửng hồng, vừa ngồi lên taxi vừa lẩm bẩm làu bàu. Khi tới dưới toà nhà, cụ bà Lưu Tiểu Anh đã mạnh mẽ cả đời kiên quyết không chịu để Chung Khâu Duyên đỡ tiếp. Vậy nên bà leo lên cầu thang một cách chậm rề rề, Chung Khâu Duyên thì xác xe đẩy đi theo phía sau. Bà cụ vừa đi vừa kêu: “Cậu đừng có ủn tôi, bậc thang cao lắm, cậu có thấy không.”

Chung Khâu Duyên cạn lời: “Cháu không đẩy mà Lưu Tiểu Anh.”

Bà cụ quay lại mắng: “Không có trên dưới gì cả.”

Hai người cứ thế vừa đi vừa đấu khẩu, di chuyển trên cầu thang chậm chạp tựa như cả thế kỷ. Mãi mới tới được tầng năm, Lưu Tiểu Anh run run lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa.

Đây là lần đầu tiên Chung Khâu Duyên bước chân vào căn chung cư giáo viên được phân cho Lưu Tiểu Anh. Diện tích căn hộ tầm hơn tám chục mét vuông, có hai phòng ngủ. Đồ đạc trong nhà đều cũ kỹ nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng. Lưu Tiểu Anh kiễng chân treo chùm chìa khóa lên móc treo ở lối ra vào, sau đó đi tới bàn ăn, mở lồng bàn giữ nhiệt ra coi thử. Chưa ai động tới đồ ăn bên trong. Lúc này đồng hồ treo tường đã điểm tám giờ tối. Bà đỡ một bên cánh tay bó bột, im lặng đứng bên bàn ăn một lúc rồi quay lại hỏi Chung Khâu Duyên: “Cậu ăn uống gì chưa?”

Lưu Tiểu Anh dành cả đời nghiên cứu về ẩm thực nên nấu nướng rất ngon. Chung Khâu Duyên ôm bát cơm, vùi đầu ăn ngon lành. Lưu Tiểu Anh ngồi phía bên kia bàn cơm đỡ cánh tay bó bột của mình. Bức tường sau lưng Chung Khâu Duyên có đặt một chiếc tủ thấp đựng các loại cúp và bằng khen. Lưu Tiểu Anh – Lao động tiên tiến năm XX. Ngoài bản thân bà còn có ông cụ đã mất nhà bà. Bên trên chiếc tủ là một khung ảnh nhỏ đặt hình hai người già cùng một cậu thiếu niên mười mấy tuổi. Lục Tiểu Anh gần đây thường ngẩn người nhìn tấm ảnh này hồi lâu.

.

Tính ra thì thiếu niên kia năm nay đã ba mươi mốt rồi. Hai năm trước, cũng khoảng thời gian này, thời tiết nắng mưa thất thường. Buổi chiều hôm ấy Lưu Tiểu Anh có lớp thư pháp tại Đại học Người cao tuổi, lúc xuống tới tầng ba phát hiện có loáng thoáng vài giọt mưa bèn quay về lấy ô. Giai đoạn đó bà bắt đầu có tình trạng nhớ nhớ quên quên, chờ đến khi lên tới tầng năm, bà đã quên mất mình muốn lấy gì. Bà dựa vào tường, trầm ngâm suy nghĩ, cố gắng lần theo những kẽ hở trên đường dẫn truyền thần kinh trong não. Sau khi màn mưa trút xuống, bà cuối cùng cũng nhớ ra mình muốn lấy ô.

Hôm đó, Lưu Tiểu Anh kẹp ô, vừa giận dữ vừa ủ rũ lê bước xuống tầng. Khi đi tới lối vào ở hành lang tầng trệt, bà đứng tựa vào cổng sắt chống trộm, bung chiếc ô được ngân hàng tặng thì trông thấy cậu cháu ngoại 29 tuổi Châu Tồn Thú của mình đang tựa bên ngoài cổng chống trộm như một chiếc túi rác bị vứt đi. Trời mưa nặng hạt, anh gục đầu ngồi bệt trên nền đất như kẻ vô tri vô giác, cả người ướt sũng.

Sau này Lưu Tiểu Anh vẫn luôn tự trách. Ô của bà tới muộn rồi, chờ tới khi chiếc ô của bà che được tới trên đầu cháu trai thì anh dường như đã bị thế giới ngoài kia làm tổn thương đến không còn chút sức sống nào. Anh ngẩng lên nói với bà: “Ngoại ơi, con không sống nổi nữa rồi.”

Đó là chuyện của hai năm trước. Hai năm nay, Châu Tồn Thú sống cùng Lưu Tiểu Anh. Ngoài ban đêm có thể sẽ đi dạo quanh nhà một chút thì thời gian còn lại anh đều ở trong phòng, không nói chuyện với bất kỳ ai ngoài Lưu Tiểu Anh.

Năm đầu tiên Lưu Tiểu Anh còn cố trò chuyện cùng y, cứng rắn có, mềm mỏng có, đều không tác dụng. Châu Tồn Thú không kể đã xảy ra chuyện gì, cũng không chịu bước ra đối mặt với thế giới.

Bố mẹ Châu Tồn Thú – Châu Minh và Tề Lan Hương – từng tới làm ầm ĩ. Bạn bè Châu Tồn Thú cũng từng tới tìm y. Anh chỉ mãi rúc sâu trong phòng, vùi đầu ngủ. Trước khi rời đi, Châu Minh chỉ tay về phía Châu Tồn Thú, nói: “Có chút chuyện như vậy mà mày thành ra thế này sao? Mày có tác dụng gì chứ?”

Lưu Tiểu Anh tiến tới trước, tát Châu Minh một cái, nói: “Cậu dám chỉ tay mắng cháu ngoại tôi lần nữa thử xem. Còn nữa, hai người cứ thử đặt chân vào nhà tôi lần nữa xem.”

.

Lưu Tiểu Anh ngồi bên bàn cơm thở dài. Chung Khâu Duyên mồm miệng nhồm nhoàm, giơ ngón cái, bảo: “Lưu Tiểu Anh, nấu ngon lắm.”

Lưu Tiểu Anh không kìm được phì cười.

Chiếc đèn thả trên trần phòng ăn đã không còn nhạy nữa, tỏa ra thứ ánh sáng có màu ám vàng. Sau khi rửa bát xong, Chung Khâu Duyên tiện tay thay bóng đèn giúp Lưu Tiểu Anh. Cậu còn đổ đống đồ dùng hàng ngày mới mua trong chiếc xe đẩy nhỏ màu đỏ ra để giúp Lưu Tiểu Anh phân loại cất đi, rất nhiều hộp bánh nấm choco
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 2: Bánh nấm choco (2)



Bảy giờ hơn chạng vạng tối, sau khi tan ca, Chung Khâu Duyên đứng chờ trước cửa tiệm vịt quay ở khu chợ phía đông thành phố. Mấy con vịt quay bóng dầu trong lò quay đang trải qua vòng xoay cuối cùng của cuộc đời mình. Mấy ngày nay có cơn bão đi qua, mưa liên miên không ngớt. Chung Khâu Duyên cởi mũ lưỡi trai, ngẩn người theo dõi bản tin thời sự buổi tối trên chiếc TV treo tường.

Nghe nói khu nhà Hoa Hồng bị bỏ dở giai đoạn hai rồi; nghe bảo có bệnh nhân ở bệnh viện Nhân Dân uống nhầm thuốc của bệnh nhân giường bên nên hôn mê chưa tỉnh. Chung Khâu Duyên nhận lấy nửa con vịt quay đã được chặt miếng từ chủ tiệm, cười híp mắt, nói: “Cảm ơn.” Cậu lái xe đến khu Thân Thân, tính mang vịt quay tới cho Lưu Tiểu Anh và Châu Tồn Thú.

Chung Khâu Duyên đậu xe ở dưới tầng. Một cặp cụ ông song sinh sống tại tầng hai, đơn nguyên III đang ngồi chơi cờ vây trước cửa gara nhà người khác. Hai người họ vừa chơi cờ và bàn tán về chuyện gia đình Lưu Tiểu Anh, Chung Khâu Duyên xách vịt quay sà tới hóng chuyện. Tần suất phẩy quạt của hai ông cụ y hệt nhau, một người kể thì người kia sẽ lặp lại một lượt.

(đơn nguyên là một đơn vị độc lập của công trình xây dựng, chỉ một tập hợp các căn hộ trong cùng một mặt bằng, sử dụng chung một tổ chức giao thông thẳng đứng, có thể là thang bộ hoặc thang máy)

“Đúng rồi. Hai năm rồi chưa ra khỏi nhà, xảy ra chuyện lớn đó.”

“Đúng rồi, xảy ra chuyện lớn đó.”

Chung Khâu Duyên ngồi xổm xuống, hỏi: “Vì sao hai năm rồi chưa ra khỏi nhà?”

Cụ ông phe phẩy chiếc quạt, đáp: “Nghe bảo trước đây là kiến trúc sư, có lẽ đã xảy ra chuyện gì.”

“Có lẽ đã xảy ra chuyện gì.”

Chung Khâu Duyên ôm hộp vịt quay, hỏi tiếp: “Xảy ra chuyện gì cơ ạ?”

Ông cụ đặt một quân đen xuống, ông cụ còn lại nối tiếp bằng một quân trắng, nói: “Không có rõ, ông biết không?”

“Không có rõ, ông biết không?”

“Không biết.”

“Không biết.”

Chung Khâu Duyên lại hỏi: “Sau đó hai năm liền không đi xuống tầng sao?”

Ông cụ gật đầu, đáp: “Chưa từng thấy xuống tầng.”

“Thật sự chưa từng thấy xuống tầng.”

Lúc Chung Khâu Duyên đứng dậy tính rời đi, ông cụ kéo cậu lại hỏi: “Vịt quay đâu đó?”

“Vịt quay đâu đó?”

Hôm ấy, khi Chung Khâu Duyên chạy lên tầng, Lưu Tiểu Anh đang ngồi một mình ở sofa, gấp quần áo bằng một tay. Bà đã ăn rồi, phần cơm để dành cho Chung Khâu Duyên và Châu Tồn Thú được đặt dưới lồng bàn giữ nhiệt trên bàn ăn. Chung Khâu Duyên để vịt quay lên bàn, hỏi: “Anh ấy cũng chưa ăn sao?”

Lưu Tiểu Anh quay sang nhìn cậu, đáp: “Cậu ăn phần cậu đi.”

Chung Khâu Duyên ngồi xuống, cắn một miếng thịt kho tàu rồi khen ngợi không ngớt: “Lưu Tiểu Anh, ngon quá đi.” Sau khi ăn xong và rửa bát xong, cậu chen chúc trên sofa giúp Lưu Tiểu Anh gấp quần áo. Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt.

Lưu Tiểu Anh đột nhiên nói: “Thằng bé lúc muốn ăn lúc lại không, có khi mấy ngày liền không ăn bữa tối.”

Chung Khâu Duyên đang gấp bộ đồ ngủ màu xám mà Châu Tồn Thú thay ra, “ồ” lên một tiếng. Lưu Tiểu Anh ngừng tay, nhìn về phía màn hình TV, nói: “Có lúc cũng không ngủ.”

Châu Tồn Thú quả thật thường xuyên mất ngủ. Ban đêm anh sẽ đi quanh căn hộ của Lưu Tiểu Anh, ngồi hút thuốc trên chiếc ghế xếp ngoài ban công. Sáng hôm sau, lon trà dùng làm gạt tàn sẽ được dọn sạch sẽ, tiếp tục đặt về vị trí vốn dĩ của nó. Lưu Tiểu Anh đã không còn dặn dò “Con bớt hút đi” hay “Con đừng hút thuốc nữa” nữa rồi.

Tương tự, trên bàn nước ngoài phòng khách có sẵn bánh quy nấm choco mua cho anh, trên sofa là một tấm chăn nhỏ. Lưu Tiểu Anh làm giáo viên cả đời, có bốn người con và rất nhiều học sinh cũng như bạn bè đồng nghiệp. Thế nhưng kể từ khi Châu Tồn Thú chuyển tới, bà không còn mời bọn họ tới nhà nữa.

Chỉ có tuần trước, dì của Châu Tồn Thú tới bàn bạc với Lưu Tiểu Anh về chuyện tổ chức lễ đại thọ 80 tuổi của bà. Tối đó, Lưu Tiểu Anh ngồi trên sofa, đắp chiếc chăn kia trên người. Khi Châu Tồn Thú đi ra rót nước, bà ngoại vò tóc, cười híp mắt hỏi anh: “Con có đi cùng ngoại tới lễ đại thọ của ngoại không?”

Châu Tồn Thú cầm cốc nước khựng lại bên cạnh bàn ăn. Lưu Tiểu Anh lắc đầu, bảo: “Không đi cũng không sao đâu.”

Châu Tồn Thú ngồi trên sofa tới hai giờ sáng, cũng đắp chiếc chăn kia trên người, cầm một hộp bánh nấm choco lên. Lần đầu tiên trên hộp bánh nấm choco có dán một mảnh giấy nhớ: Anh ơi, em là Chung Khâu Duyên. Anh mở ngăn kéo đầu của bàn nước ra nhé.

Châu Tồn Thú cúi người mở ngăn kéo đầu tiên rồi lấy món đồ bên trong ra. Trên hộp cũng có dán một mảnh giấy nhớ: Anh, em tặng anh đèn ngủ Anpanman
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 3: Bánh nấm choco (3)



Lần đầu tiên Chung Khâu Duyên thấy Châu Tồn Thú ở bàn cơm tối, cậu và Lưu Tiểu Anh ngồi đối diện nhau, tay trái cầm bát, tay phải cầm đũa nhưng cả hai đều không cử động, chỉ nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải, ngẩng đầu cúi đầu trông Châu Tồn Thú gắp thức ăn và ăn cơm. Hôm đó không biết vì lý do gì, Chung Khâu Duyên mở cửa phòng Châu Tồn Thú như thường lệ, thò đầu vào bảo: “Anh ơi, hôm nay Lưu Tiểu Anh nấu canh gà cho anh đấy, ra ăn đi.”

Châu Tồn Thú ngồi tựa bên chiếc đèn ngủ Anpanman, nhìn cậu một lúc rồi gập sách lại.

Hôm đó, năm, sáu món thức ăn được bày trên chiếc bàn nhỏ hình vuông, bên cạnh là nồi cơm điện nhỏ mập mạp.

Trong lúc dọn cơm, Chung Khâu Duyên bảo không biết nhà nào nấu cá om dưa chua, mùi bay tới tận trong này rồi, thơm thơm cay cay. Lưu Tiểu Anh mang gia vị chấm gà luộc đi ra, kêu Chung Khâu Duyên tránh đường qua bên. Châu Tồn Thú rửa tay xong thì ngồi vào bàn. Hương thơm ấm áp chỉ bữa cơm tối mới có khiến anh không khỏi rùng mình. Anh bỗng có chút hối hận vì đã đi ra.

Lưu Tiểu Anh đã đặt một bát canh gà tới trước mặt anh, hào hứng nói: “Chung Khâu Duyên mang từ quê lên đó. Đúng là gà nuôi, ngon cực kỳ.”

Châu Tồn Thú không nhìn bọn họ, cúi đầu thổi canh gà rồi nếm thử một ngụm. Chung Khâu Duyên còn thiếu chút nữa là muốn đứng dậy vỗ tay.

Thế nhưng suốt bữa ăn, Châu Tồn Thú không nói năng câu nào, cũng không nhìn bọn họ, chỉ một mình yên lặng ăn hết cơm trong bát. Lưu Tiểu Anh cầm lấy bát canh gà của anh, sốt sắng bảo: “Ngoại đi múc luôn cho con bát nữa. Con ăn thêm một bát nhé?”

Châu Tồn Thú cúi đầu nhìn ngọn tóc của mình, một lúc sau mới đáp: “Dạ.”

Lưu Tiểu Anh vội vàng đứng dậy. Lúc Chung Khâu Duyên cũng đứng dậy theo định qua hỗ trợ thì đột nhiên Châu Tồn Thú ngẩng lên nhìn cậu, Chung Khâu Duyên hỏi: “Anh trai có cần gì không?”

Châu Tồn Thú đặt một mảnh giấy nhỏ lên bàn, từ từ đẩy về phía Chung Khâu Duyên, sau đó nhìn thoáng qua chỗ Lưu Tiểu Anh. Chung Khâu Duyên hiểu ý, cất mảnh giấy đi.

Ngày hôm đó, Châu Tồn Thú ngoan ngoan uống thêm một bát canh gà rồi đứng lên đi về phòng. Anh tựa mình vào chồng sách, ngồi xuống sàn nhà, có phần cạn kiệt sức lực, vùi mặt vào khuỷu tay. Sự vui mừng của bà ngoại thế nhưng lại khiến anh rất khổ sở. Mấy năm này, bà ngoại từng khóc với anh, cũng từng lén khóc một mình, thế nhưng bà ngoại chưa từng nói mấy lời như xin anh hãy bước ra ngoài. Lưu Tiểu Anh chỉ vừa khóc vừa cười nói với Châu Tồn Thú: “Con muốn ở bao lâu thì ngoại sẽ nuôi con bấy lâu.”

Châu Tồn Thú viết gửi Chung Khâu Duyên trên mảnh giấy: Sáng sớm mong cậu qua đây một chuyến, tôi sẽ để cửa mở cho cậu.

Sáng sớm, Chung Khâu Duyên đẩy cửa lẻn vào. Cậu mở cửa phòng Châu Tồn Thú, sau đó khẽ khàng đóng lại rồi bảo: “Báo cáo, bên ngoài tất thảy vẫn bình thường.”

Châu Tồn Thú ngồi dựa người đầu giường, nhìn cậu với khuôn mặt không cảm xúc.

Chung Khâu Duyên ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu vừa làm dấu thủ ngữ vừa hỏi Châu Tồn Thú: “Anh trai muốn nói chuyện gì với em thế?”

Châu Tồn Thú không đáp. Chung Khâu Duyên gãi đầu, suy nghĩ không biết có cần ra ngoài lấy mấy tờ giấy Lưu Tiểu Anh vẫn dùng để luyện chữ vào để viết chữ trao đổi không. Châu Tồn Thú lên tiếng: “Tôi, có nói được.”

Chung Khâu Duyên nhướng mày, nhìn Châu Tồn Thú đăm đăm. Châu Tồn Thú bị nhìn vậy thì cảm thấy có chút không thoải mái. Anh cúi xuống, nhìn cuốn sách trong tay mình rồi nói thật chậm rãi: “Nói được, nhưng lâu lắm rồi không nói chuyện với người khác.”

Rồi anh lại ngẩng lên, hỏi Chung Khâu Duyên: “Có thể nhờ cậu, giúp tôi một việc không?”

Chung Khâu Duyên mỉm cười, chẳng cần suy nghĩ đã đáp: “Không vấn đề gì.”

Châu Tồn Thú sửng sốt, mấp máy môi rồi cũng chợt bật cười. Hai năm qua anh chẳng hề cười, cử động cơ mặt có chút khó khăn.

Đầu Chung Khâu Duyên quay trái quay phải, nhìn ngắm căn phòng chất đầy sách này. Châu Tồn Thú ngồi sâu trong phòng tựa như nàng công chúa Rapunzel bị nhốt rất lâu trong tòa tháp rồi một ngày nọ, thả mái tóc dài của mình từ khung cửa sổ, mời cậu lên tầng. “Nàng công chúa Rapunzel” này nói với cậu, mong cậu có thể dẫn anh xuống tầng thử vài lần. Anh muốn tháng Mười một có thể tham dự lễ đại thọ tám mươi tuổi của bà ngoại.

Châu Tồn Thú cúi đầu vuốt móng tay bản thân, nói: “Làm phiền cậu quá, nhưng một mình tôi, có lẽ, không cách nào.”

Chung Khâu Duyên nhìn Châu Tồn Thú, đột ngột vươn tay nắm lấy cánh tay anh, bảo: “Vậy chúng ta thử bắt đầu từ buổi nửa đêm không mấy người, được không? Hôm nay có muốn thử không?”

Châu Tồn Thú cau mày, rụt tay lại, nói: “Hôm nay rất mệt, cậu đi trước đi.”

Chung Khâu Duyên bị đuổi khỏi phòng Châu Tồn Thú. Trước lúc bị đuổi ra, Châu Tồn Thú dặn dò cậu: “Đừng nói, với Ngoại. Nếu tôi vẫn, không làm được, Ngoại sẽ thất vọng.”

.

Đêm hôm sau, Chung Khâu Duyên đợi Châu Tồn Thú trước cửa nhà. Châu Tồn Thú thay bộ đồ ngủ, mặc lên người áo phông trắng và quần bò. Bộ đồ trông có vẻ rộng hơn rất nhiều. Anh cột tóc lên, cầm chiếc ô cán dài của Lưu Tiểu Anh trong tay. Lúc anh bước chân ra khỏi nhà, Chung Khâu Duyên đứng dựa bên tường, khẽ huýt sáo với anh.

Châu Tồn Thú giật bắn mình, lập tức muốn quay đầu trốn lại về phòng, Chung Khâu Duyên kéo tay anh lại.

Cậu dẫn anh chậm rãi đi xuống tầng từng chút một. Căn hộ ở tầng bốn thường xuyên đổi người thuê, dạo gần đây có một cặp thanh niên tình tính nóng nảy chuyển vào ở, trên cửa còn dán chữ “Hòa khí sinh tài” to đùng. Cô giáo Trang ở tầng ba là đồng nghiệp cũ của Lưu Tiểu Anh, mắc chứng Alzheimer, đã được đưa vào viện dưỡng lão. Còn về tầng hai, Chung Khâu Duyên nắm cổ tay Châu Tồn Thú, nói: “Cặp cụ ông sinh đôi ở tầng hai, ông Đại Hoàng và ông Nhị Hoàng hôm qua đánh nhau. Anh không biết đâu, ông Nhị Hoàng bị đánh tới khóc hu hu đấy. Để tiện, bây giờ em gọi bọn họ là “trứng hai lòng đỏ”.”

(Hòa khí sinh tài chỉ giữ được sự hòa hợp, vui vẻ thì tài sản sẽ sinh sôi nảy nở;

Lòng đỏ trong tiếng Trung là “蛋黄” – “đản hoàng”, hai ông cụ vừa là sinh đôi, tên lại có chữ Hoàng nên Chung Khâu Duyên gọi hai ông là “双黄蛋” – “song hoàng đản/trứng hai lòng đỏ”)

Châu Tồn Thú cúi đầu nhìn bậc thang. Chung Khâu Duyên luôn miệng nhắc anh cẩn thận, dạo này trời mưa liên miên, cầu thang rất trơn.

Khi đi tới tầng hai, Châu Tồn Thú dừng lại một lúc. Hồi nhỏ anh theo học tại trường tiểu học Thực nghiệm nên từng sống tại nhà bà ngoại một thời gian dài. Tan học là chạy như điên về nhà, lúc lên tầng sẽ cầm chìa khóa vạch chơi trên tường những nét nông sâu khác nhau.

Cuối cùng họ cũng đi tới tầng một, lúc này mưa ngoài trời đã ngớt. Sau hai năm, lần đầu tiên anh đứng trên bề mặt trái đất. Châu Tồn Thú nắm lấy tay Chung Khâu Duyên, cúi đầu nhìn mặt đường được tu sửa không tới nơi tới chốn của khu dân cư cũ kỹ, cỏ xanh và hoa dại mọc giữa nền đất xi măng, có tấm biến “cấm giẫm lên” mới được dựng bên bụi hoa. Một khu nhà khác bên ngoài tường rào đã bị phá bỏ hoàn toàn để xây dựng lại. Châu Tồn Thú nhìn chiếc cần trục tháp
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 4: Bánh nấm choco (4)



Sáng sớm hôm sau, khi bước ra khỏi nhà, Châu Tồn Thú không thấy Chung Khâu Duyên đứng bên ngoài hành lang chờ mình. Dưới ánh đèn hành lang mù mịt, anh tìm quanh một vòng nhưng vẫn chẳng thấy cậu. Châu Tồn Thú đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống, rất muốn tự đi xuống xem thử. Anh đứng đó hồi lâu, nhìn mấy chữ “hòa khí sinh tài” to đùng ở tầng bốn.

Anh không rõ liệu có phải Chung Khâu Duyên đã bị những lời tối qua của anh dọa sợ nên mới không thấy xuất hiện cả ngày hôm nay. Châu Tồn Thú chần chừ thêm một lúc, thật sự không dám đi xuống một mình. Anh thở dài với bản thân mình, quay người vào nhà.

Tầm hai giờ sáng, có người nhấn chuông liên tục. Lưu Tiểu Anh bị đánh thức, khoác áo sơ-mi lên người rồi dậy mở cửa. Lúc mở cửa ra, bà trông thấy Chung Khâu Duyên đang đứng tựa cửa thở hổn hển, lưỡi xoắn vào nhau: “Ôi cháu… Là cháu…”

Lưu Tiểu Anh mắng: “Cậu, là cậu đấy. Biết bây giờ mấy giờ rồi không?”

Chung Khâu Duyên vỗ nhẹ lên cánh tay bó bột của Lưu Tiểu Anh, nói: “Cháu quên món đồ, phải lấy về.”

Lưu Tiểu Anh làu bàu bật đèn phòng khách lên, hỏi: “Quên cái gì? Sao tôi không thấy đồ của cậu?”

Chung Khâu Duyên vừa đẩy bà vừa bảo: “Lưu Tiểu Anh đi ngủ đi. Nếu làm trì hoãn giấc ngủ dưỡng nhan của bà thì không đáng chút nào cả.”

Lưu Tiểu Anh ngáp một cái, mắng Chung Khâu Duyên thêm vài câu rồi đi vào phòng.

Chung Khâu Duyên rề rà trong phòng khách nửa phút rồi mới khẽ khàng mở cửa phòng Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú đang ngồi dựa lưng vào đầu giường nghịch đèn ngủ. Chung Khâu Duyên bỗng quỳ “phịch” lên đồng sách của anh, kêu: “Anh ơi, em quên mất bắt đầu từ tháng Sáu em phải trực ca tối, từ sáu giờ tối tới một giờ sáng, giữa ca lại không thể chạy qua báo anh một tiếng được. Em xin lỗi anh. Em đã mua mười hộp bánh nấm choco để chuộc lỗi với anh này.”

Chung Khâu Duyên bắt đầu đổ bánh nấm choco từ trong túi ni-lông ra. Châu Tồn Thú cau mày, nói: “Đứng dậy, khỏi sách của tôi.”

Chung Khâu Duyên hô: “Tuân lệnh.” Sau đó đứng phắt dậy.

Cậu bóc một hộp bánh nấm choco đưa cho Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú cầm lấy một miếng bánh rồi bỏ vào miệng, Chung Khâu Duyên cũng ăn một miếng. Cậu áp sát lại gần Châu Tồn Thú, nói với anh: “Về sau hàng ngày em sẽ qua tìm anh lúc hai giờ sáng.”

Châu Tồn Thú vốn định bảo cậu nếu đã mệt mỏi vậy thì thôi. Thế nhưng Chung Khâu Duyên vừa cắn miếng bánh nấm choco vừa lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động nhét cho Châu Tồn Thú, mồm miệng nhồm nhoàm, nói không rõ chữ: “Di động cũ em dùng lúc trước, sim thì mới làm. Sau này cần liên lạc, anh có thể gọi cho em. Không gọi cũng không sao, em chỉ sợ không liên lạc được với anh.”

Châu Tồn Thú cúi đầu gõ nhẽ lên chiếc điện thoại di động kia. Màn hình bừng sáng, hình nền màn hình khóa là ảnh chụp chung của Chung Khâu Duyên và bố mẹ cậu. Ông Chung gầy tong teo, Khâu Tuyết Mai lại cực mập mạp, Chung Khâu Duyên mười mấy tuổi kẹp ở giữa miệng cười toe toét đến là vui vẻ. Chung Khâu Duyên ngại ngùng nói: “Đây là bố mẹ em, ở dưới quê trồng hoa với cây trái. Hai người họ đều rất tốt.”

Ngón tay Châu Tồn Thú lướt qua lại trên màn hình, không nói năng gì. Một lúc sau, anh bỗng tò mò hỏi Chung Khâu Duyên: “Vậy cậu, năm nay, cậu bao tuổi?”

Chung Khâu Duyên ôm hộp bánh, vui vẻ trả lời: “Anh ơi, em 27. Hôm nay là sinh nhật 27 tuổi của em.”

.

Sau khi Chung Khâu Duyên rời đi, Châu Tồn Thú vẫn mân mê mãi chiếc điện thoại kia. Ở trong phòng, ánh sáng từ màn hình điện thoại vô cùng chói mắt. Loại ánh sáng này, đối với anh mà nói, đã trở nên kỳ quái và xa lạ. Châu Tồn Thú đặt nó lên chiếc tủ đầu giường. Được một lúc, anh lại cầm lấy, ấn bật màn hình, vào màn hình giao diện chính. Chung Khâu Duyên đã xóa hết sạch mọi thứ trên màn hình, trong danh bạ chỉ lưu số điện thoại của cậu. Cậu đặt tên hiển thị cho bản thân là “Trợ lý thông minh của ngài”, phía sau có một icon trái tim.

Châu Tồn Thú bấm vào giao diện tin nhắn, do dự một lúc rồi chậm chạp gõ chữ: [ Xin chào? ]

Rất nhanh, Chung Khâu Duyên đã mau chóng trả lời: [ Anh!!! Anh gửi tin nhắn cho em!!! Siêu quá!!! ]

Châu Tồn Thú nhìn những dấu chấm than ngập tràn màn hình, không hiểu sao trong đầu chợt hiện lên hình ảnh một chú cún đang điên cuồng vẫy đuôi đuổi theo mình. Thông báo tin nhắn đến cứ ba giây lại vang lên một lần: [ Anh chưa ngủ sao? Anh đang làm gì thế? Em vừa đến nhà trọ, mới đỗ xe xong. Bây giờ đi tới tầng ba rồi. Giờ đến tầng năm rồi… ]

Châu Tồn Thú đã hai năm rồi không gõ chữ, khó khăn lắm mới chậm chạp gửi được cho Chung Khâu Duyên một tin nhắn giữa sự oanh tạc mật độ cao của cậu: [ Sinh nhật vui vẻ. ]

Chung Khâu Duyên trực tiếp gọi qua. Châu Tồn Thú đã lâu lắm rồi không được nghe âm báo cuộc gọi đến. Âm thanh vẫn vậy, đơn điệu mà vô cảm, lặp đi lặp lại. Châu Tồn Thú do dự một lúc, miễn cưỡng nhấn nút nghe máy. Chung Khâu Duyên vô cùng hào hứng, kêu: “Cảm ơn anh! Ah chết tiệt… Á, không phải nói anh đâu, em vừa đá phải cửa. Đù, đau quá, giờ hơi hơi muốn khóc. Nhưng hôm nay sinh nhật em, em không khóc…”

Châu Tồn Thú cầm điện thoại, không nhịn được cúi đầu phì cười.

.

Buổi sáng, trước khi đi làm, Chung Khâu Duyên cùng Lưu Tiểu Anh đi tháo lớp thạch cao. Hôm đó thời tiết nóng nực, bọn họ ngồi bên bồn hoa của bệnh viện, mỗi người một que kem. Chung Khâu Duyên hỏi Lưu Tiểu Anh: “Bà sẽ không vừa ăn hết que kem này thì lại ngất ra đấy chứ?”

Lưu Tiểu Anh quát: “Tôi uống thuốc rồi, thật sự đấy. Tôi uống thuốc rồi, uống thuốc xong phải bổ sung lượng đường phù hợp.”

Chung Khâu Duyên nhún vai.

Lưu Tiểu Anh lấy giấy lau miệng mình rồi bảo: “Để có thể sống thêm vài năm, tôi chưa từng lơi lỏng dù chỉ một giây.” Bà nhìn đám đông đi lại trong sảnh khoa khám ngoại trú của bệnh viện rồi nói tiếp: “Cậu biết không, cái tên “Châu Tồn Thú” là do tôi đặt đấy. Khi ấy tôi chỉ mong cuộc sống của đứa cháu trai út có chút thú vị là được. Từ bé nó đã học rất giỏi, dần dần có thêm nhiều kỳ vọng với nó. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bao năm qua tôi thật ra cũng là thủ phạm…”

Chung Khâu Duyên khựng lại một chút, bảo: “Lưu Tiểu Anh, kem của bà rớt xuống quần rồi kìa.”

Lưu Tiểu Anh – 79 tuổi, nhà giáo ưu tú, học trò khắp nơi, cuộc đời đã trải qua bao chuyện – thốt lên câu chửi thề hiếm hoi trong đời: “Mẹ nó, quần mới may của bà!”

Chung Khâu Duyên đưa Lưu Tiểu Anh về nhà. Hai cụ ông “trứng hai lòng” lại đang chơi cờ vây dưới chân khu nhà. Chung Khâu Duyên theo lên tầng ăn ké bữa trưa. Lưu Tiểu Anh kể bây giờ Châu Tồn Thú ngày ba bữa đều ăn uống bình thường, có lúc còn có thể ra ăn cùng bà, có lúc không thể, nhưng nói chung là đã ăn uống tử tế rồi.

Lúc bọn họ mở cửa vào nhà, Châu Tồn Thú đang đứng bên cạnh tủ lạnh uống nước. Tóc anh không chải chuốt, có chút bù xù, có vẻ như mới dậy. Chung Khâu Duyên vươn tay qua đỉnh đầu Lưu Tiểu Anh, đưa anh một hộp kem to, bảo: “Em vs Lưu Tiểu Anh chọn từ đại lý kem đấy. Anh muốn ăn không?”

Châu Tồn Thú lắc đầu. Chung Khâu Duyên cười hì hì, nói: “Hay em thử dùng bánh nấm choco làm thành kem nhé.”

Châu Tồn Thú cầm cốc nước đi qua chỗ bọn họ, vào lại trong phòng. Lưu Tiểu Anh giận dữ: “Bỏ kem vào tủ lạnh cho tôi, đừng để trên đầu tôi.”

Tối đó, sau khi kết thúc ca đêm, Chung Khâu Duyên về nhà tắm rửa rồi phóng xe tới khu Thân Thân. Lần này cậu chưa lên tầng đã thấy Châu Tồn Thú đang đứng ở ô cửa sổ tầng năm nhìn cậu. Chung Khâu Duyên vẫy tay chào anh.

Chung Khâu Duyên dắt Châu Tồn Thú đi dọc theo con đường nhỏ từ cửa đơn nguyên III tới cổng khu dân cư. Dân cư sống tại khu Thân Thân phần lớn là người cao tuổi. Vào giờ này, trong khu dân cư không một bóng người. Châu Tồn Thú coi như thoải mái đi hết một vòng, Chung Khâu Duyên thưởng cho anh một hộp bánh nấm choco.

Họ cùng ngồi trên chiếc xích đu tại khu máy tập của khu dân cư. Châu Tồn Thú nhắm mắt. Gió buổi sáng sớm đã dần ấm lên, Chung Khâu Duyên vươn tay vén lại những sợi tóc bay lên má Châu Tồn Thú. Cậu nhớ tới những lời Lưu Tiểu Anh đã nói với cậu trong xe trên đường về: “Cậu đừng thấy bộ dạng bây giờ của Châu Tồn Thú như vậy, trước đây nó làm gì cũng chưa từng thất bại.” Lưu Tiểu Anh im lặng một lúc rất lâu rồi mới quay sang, nói với Chung Khâu Duyên: “Tôi biết cậu đang giúp nó. Coi như vì bà lão này đi, làm phiền cậu tiếp tục kiên trì hỗ trợ nó.”

Hôm đầu tiên Châu Tồn Thú bước chân ra khỏi nhà vào sáng tinh mơ, Lưu Tiểu Anh đã đứng sau cánh cửa phòng mình với đôi mắt đỏ hoe. Sau đó, bà ngồi xụp xuống bên cửa, khóc tới mức không thể đứng dậy. Khi tới viện dưỡng lão thăm cô giáo Trang – người bạn già của bà, bà vừa giúp cô giáo Trang chải lại mái tóc chẳng còn là bao của mình vừa kể: “Bà Trang à, một năm trở lại đây, tôi càng ngày càng cảm thấy “gốc cây héo úa, lá rụng theo gió cuốn bay”. Tôi nghĩ, con người ai rồi cũng biết vận số mình tới đâu sẽ dừng, thế nhưng tôi không dám, tôi không nỡ…”

Lúc này đây, bà ngó đầu ra khỏi phòng, nhìn Chung Khâu Duyên và Châu Tồn Thú đang ngồi trên xích đu. Chung Khâu Duyên đẩy xích đu càng lúc càng cao, chơi vui quên trời đất hệt như đứa trẻ mẫu giáo. Lúc gần dừng lại, cậu suýt ngã, khiến Châu Tồn Thú bên cạnh sợ gần chết.

Lưu Tiểu Anh chẹp miệng, Châu Tồn Thú cau mày, cả hai đồng thời nói: “Đồ ngốc…”
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 5: Bánh nấm choco (5)



Chung Khâu Duyên gọi cho Châu Tồn Thú, bảo: “Giờ anh thử tự đi một mình xuống tầng đi. Em chờ anh dưới tầng.”

Châu Tồn Thú một tay cầm điện thoại, một tay cầm chiếc ô cán dài, đứng ở cửa không nhúc nhích. Chung Khâu Duyên nói tiếp: “Em không cúp máy đâu. Anh nhớ nhé, em chờ anh dưới tầng.”

Châu Tồn Thú cúi đầu nhìn chiếc cầu thang trước mắt, nó hệt như một hang động kéo dài đến chốn sâu hun hút. Trong không khí thoang thoảng mùi mưa, đầu bên kia điện thoại là tiếng hít thở của Chung Khâu Duyên, Châu Tồn Thú chầm chậm bước xuống tầng.

Chung Khâu Duyên hỏi anh: “Thấy “hoà khí sinh tài” chưa?”

Châu Tồn Thú đáp: “Thấy rồi.”

Chung Khâu Duyên lại hỏi: “Giờ đã đi qua giá giày nhà cô giáo Trang chưa?”

Châu Tồn Thú không đáp. Chung Khâu Duyên chờ một lúc, Châu Tồn Thú nói: “Thấy rồi.”

Anh cứ thế đi xuống tầng một với tốc độ cực kỳ chậm. Chung Khâu Duyên giơ điện thoại lên, vẫy mạnh tay với anh. Châu Tồn Thú có hơi mất sức, Chung Khâu Duyên bèn đỡ anh rồi bảo: “Giỏi lắm. Bạn nhỏ Châu Tồn Thú giỏi thiệt nha.”

Cái bóng đèn chập chờn ở lối hành lang đơn nguyên III bỗng tối thui. Châu Tồn Thú mệt mỏi tựa trán lên vai Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên không dám cử động, cậu kéo Châu Tồn Thú lại, ôm eo anh.

Chung Khâu Duyên chợt rất muốn hỏi. Châu Tồn Thú bảo anh thích đàn ông, vậy anh từng có quan hệ với người đàn ông nào chưa? Bọn họ hôn nhau thế nào, tiếp xúc thân mật ra sao? Cậu không sao tưởng tượng được.

Chung Khâu Duyên ôm Châu Tồn Thú nghĩ vẩn nghĩ vơ một lúc lâu rồi bỗng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hồi trước em rất thích một cô gái sống cùng thôn, từng cùng em lớn lên. Bây giờ người ta đã có thể dẫn con ngồi xe của em rồi.”

Châu Tồn Thú khó hiểu “ừ” một tiếng. Chung Khâu Duyên buông tay, gượng gạo gãi đầu, nói: “Không có gì.”

Châu Tồn Thú nói: “Vậy cậu, không ổn cho lắm.”

Chung Khâu Duyên sững người, ồn ào: “Cái gì mà không ổn cho lắm cơ. Con gái thích em cũng đông lắm nhé. Mẹ em – Khâu Tuyết Mai – bảo em có thể được coi là chàng trai đẹp trai nhất thôn em đấy.”

Châu Tồn Thú nói: “Dì tốt thật.”

Khoảng thời gian gần đây, Chung Khâu Duyên phát hiện, sau khi Châu Tồn Thú dần có thể trò chuyện trôi chảy với cậu thì anh bắt đầu bộc lộ gen cháu trai ngoại của Lưu Tiểu Anh. Năng lực châm chọc mỉa mai cực kỳ xuất sắc.

Châu Tồn Thú đã tự đi ra ngoài được một đoạn, Chung Khâu Duyên mới đuổi theo kéo tay anh. Cậu tách ra khép lại ngón tay bên bàn tay phải của anh, mân mê một lúc rồi hỏi: “Anh này, lúc nãy anh nói vậy là có ý gì thế?”

Châu Tồn Thú chẳng để ý tới cậu.

.

Vài hôm sau, giờ cơm tối, chỉ có Lưu Tiểu Anh và Châu Tồn Thú. Lưu Tiểu Anh bảo Chung Khâu Duyên có gọi điện báo với bà rằng hôm nay được nghỉ, có hẹn đi ăn với bạn nên không tới. Lưu Tiểu Anh cầm chiếc điện thoại nút bấm chỉ có hai màu đỏ, trắng dành cho người già của mình: “Cậu thật sự coi đây là nhà mình à. Không qua ăn cơm còn phải báo cáo.”

Chung Khâu Duyên ở đầu bên kia điện thoại làm nũng: “Lưu Tiểu Anh, bắt đầu từ hôm nay bà là bà ngoại hai của cháu.”

Lưu Tiểu Anh mắng: “Cái gì mà bà ngoại cả, bà ngoại hai, thằng nhóc thối này.”

Tóm lại, bàn cơm tối hôm đó có bốn món thức ăn nhưng chỉ có hai người Lưu Tiểu Anh và Châu Tồn Thú ngồi ăn. Lưu Tiểu Anh nói: “Thằng nhóc đó đi gặp bạn rồi.”

Châu Tồn Thú gật đầu, gắp một gắp măng tây.

.

Hai cậu bạn nối khố của Chung Khâu Duyên – Đại Ngư hiện đang học việc tại salon tóc và A Sơn đang là thợ sửa ô tô – muốn tổ chức tiệc sinh nhật bù cho cậu.

Từ bé bọn họ đã cùng lớn lên tại thôn Chung Gia, thành tích chẳng ra đâu vào đâu, cả ngày lêu lổng cùng nhau. A Sơn khi bé không thích nói chuyện. Cậu ta vẫn còn nhớ hồi học lớp mầm ở mẫu giáo, mẹ cậu ta đã ném cậu ta vào trường mẫu giáo cạnh siêu thị nhỏ đầu thôn. Cậu ta ôm cái gối con con, ngồi xụp xuống ở bên ngoài không chịu nhúc nhích. Cô giáo kéo cậu ta cũng không đứng lên. Mấy bạn nhỏ tưởng bọn họ đang chơi kéo co, hào hứng chạy tới muốn cùng tham gia. Cô giáo có phần tức giận, dùng phương ngữ bản địa hỏi: “Mi rốt cuộc muốn ở đây làm cái chi?”

Nước mắt A Sơn tí tách, tí tách rơi. Cậu ta mếu máo nói: “Em muốn ở đây làm một cái cây.”

Chung Khâu Duyên và Đại Ngư khi ấy vừa lên lớp chồi phấn khích ngồi xổm thành hàng chen chúc bên cạnh cậu ta, háo hức hỏi A Sơn: “Làm như nào, làm như nào, tụi tui cũng muốn làm một cái cây.”

Cứ thế ba người họ hệt như ba cây nấm mọc lên từ thảm rêu, ngồi ngốc ở đó cả nửa ngày. Mãi cho tới khi Chung Khâu Duyên hỏi A Sơn: “Có thể biến thành người trước không?”

A Sơn gật đầu. Hai người bên cạnh như trút được gánh nặng, đứng lên.

Giáo viên mầm non khi ấy đã quả quyết rằng nếu ba người này có tương lai triển vọng thì cô sẽ không mang họ Chung nữa. Ly kỳ ở chỗ, người ta kể rằng về sau cô giáo đó đã tìm được cha mẹ ruột, thật sự không phải họ Chung. Thế nhưng ba người Chung Khâu Duyên sau khi trưởng thành quả thật cũng chẳng có triển vọng là bao.

A Sơn mở vài lon bia, cùng chạm lon với Chung Khâu Duyên và Đại Ngư. Đại Ngư tuy tên Đại Ngư nhưng thực ra ngoại hình lại như một con tôm khô nhỏ. Cậu ta hỏi Chung Khâu Duyên: “Bọng mắt của mày sắp chạm đất rồi đó, dạo này cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Mày lái xe buýt hay lén lút lái tên lửa vậy?”

Chạng vạng tối, hàng ăn ngoài trời chưa quá đông đúc. Bà chủ đặt hai đĩa thịt nướng lớn lên bàn. Chung Khâu Duyên uống nửa lon bia rồi bảo: “Mày không hiểu đâu.”

Đại Ngư cười khẩy thành tiếng. Bỗng, Chung Khâu Duyên hỏi bọn họ: “Ê, chúng mày có thể ngây người trong phòng hai năm không xuống tầng không? Có làm nổi không?”

A Sơn nói: “Vậy chẳng bằng ở tù hai năm.”

Chung Khâu Duyên cắn que tre không, lẩm bẩm: “Đúng vậy… Rốt cuộc đã chịu tổn thương gì mà lại tự nhốt mình hai năm trời chứ.”

Đại Ngư lại bắt đầu hỏi: “Chung Khâu Duyên, dạo này mày rốt cuộc đang bận chuyện gì vậy?”

Chung Khâu Duyên đáp: “Mày không hiểu đâu.” Thực ra chính cậu cũng không hiểu.

Sáng sớm hôm đó, Châu Tồn Thú chậm rãi đi qua “hòa khí phát tài”, chậm rãi đi qua nhà cô giáo Trang, thấy bên ngoài căn hộ của hai cụ ông “trứng hai lòng” có chiếc bàn cờ vây bị rơi vỡ. Khi đi tới tầng một, anh không trông thấy Chung Khâu Duyên, Châu Tồn Thú bỗng cảm thấy bất an. Anh cầm chiếc ô cán dài, có phần bối rối đứng đờ ra trước cửa tòa nhà. Mấy ngày nay mỗi lần tự mình đi xuống, anh đều sẽ trông thấy Chung Khâu Duyên đứng dựa người bên cổng chống trộm. Khi trông thấy anh, cậu sẽ khua tay gọi anh lại rồi đút cho Châu Tồn Thú một miếng bánh nấm choco. Tối qua, Chung Khâu Duyên đút vào miệng anh miếng bánh cá, sau đó hỏi anh: “Có bất ngờ không?” Châu Tồn Thú vừa bất lực vừa buồn cười.

Châu Tồn Thú lôi điện thoại ra, gọi điện cho “trợ lý thông minh” của mình. Chung Khâu Duyên ở đầu bên kia bảo: “Đi ra ngoài đi.”

Thế là Châu Tồn Thú lần đầu tiên tự mình đẩy mở cánh cổng chống trộm, bước ra con đường chính phía trước đơn nguyên III. Anh bước một mình trên con đường nhỏ ẩm ướt do trời vừa đổ mưa. Thế giới yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập của một mình anh. Anh năm nay đã 31 tuổi, ngay cả việc tự mình xuống tầng đi dạo cũng khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Cuối cùng cũng đi tới cổng lớn của khu dân cư, Châu Tồn Thú trông thấy Chung Khâu Duyên đang đứng ngoài cổng. Cậu một tay kẹp nửa điếu thuốc, tay còn lại vươn qua kéo anh ra khỏi khu nhà Thân Thân. Châu Tồn Thú đờ người tại chỗ một lúc, sau đó nói với Chung Khâu Duyên: “Cho tôi một điếu.”

Bọn họ đứng hút thuốc trên con phố Cây Sa Kê. Châu Tồn Thú híp mắt rít thuốc rồi nhả khói xuống nền đất, nói: “Lần cuối tôi đi trên con phố này trời cũng mưa rất to. Cơn mưa của hai năm trước.” Anh quay sang, mỉm cười với Chung Khâu Duyên: “Cảm ơn cậu.”

(Tên phố này trong tiếng Trung là 面包树街, vì cụm “面包树” là từ có nghĩa cụ thể, chỉ cây sa kê nên mình sẽ dịch tên rõ ra luôn, thay vì dùng phiên âm Hán – Việt)

Chung Khâu Duyên cũng mỉm cười. Hôm nay cậu uống với Đại Ngư và A San đến gần 0 giờ đêm, sau đó gọi taxi lao như bay tới đây. Châu Tồn Thú bảo trên người cậu toàn mùi rượu. Chung Khâu Duyên cố tình dán lại gần anh, nói: “Làm anh hôi, làm anh hôi này.”

Châu Tồn Thú đẩy cậu ra: “Nhạt nhẽo quá.”

Chung Khâu Duyên bỗng đưa tay ôm lấy Châu Tồn Thú. Sau khi uống quá chén, cậu nói chuyện có chút líu lưỡi, câu trước dính câu sau, thầm thì: “Lưu Tiểu Anh kể ngày trước anh rất tài giỏi. Em với bạn bè em ấy hả, một đám người bình thường chẳng mấy giỏi giang, ở cạnh nhau càng tệ. Vậy nên em không rõ, để trở thành một người tài giỏi có phải vô cùng vất vả không. Có lẽ phải nhỉ. Anh có vất vả không?”

Châu Tồn Thú dựa vào người Chung Khâu Duyên, ngẩn ngơ nhìn sạp báo đã đóng cửa bên kia đường. Tới lúc anh hoàn hồn, nước mắt đã không nghe theo sự kiểm soát mà chảy dài trên má, rơi xuống viên gạch lát đường màu vàng xanh.
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 6: Bánh nấm choco (6)



❗Chương truyện có đề cập tới vấn đề tự tự. Bạn đọc lưu ý❗



Tối đó, Châu Tồn Thú phá lệ cho phép Chung Khâu Duyên ngủ lại phòng mình một đêm rồi mới về. Giờ này cũng không dễ gọi được taxi. Chung Khâu Duyên nửa say nửa tỉnh nằm lăn lộn trên giường, Châu Tồn Thú thở dài: “Mai tôi phải thay ga giường.”

Lần này anh nằm xuống bên cạnh Chung Khâu Duyên, bật chiếc đèn ngủ Anpanman ở đầu giường.

Chung Khâu Duyên nằm nghiêng, ngón tay quấn lấy tóc Châu Tồn Thú đùa nghịch. Cậu lẩm bẩm: “Thằng bạn nối khố Đại Ngư của em, làm việc ở salon tóc hai năm vẫn chỉ biết có gội đầu. Nó muốn nhờ em giúp nó luyện tập, sao dám chứ…” Nói một lúc, cậu bắt đầu nói về sự khác biệt giữa những hành khách cậu gặp vào ca sáng và ca đêm: “Ca sáng ấy hả. Woah, một nhóm người ào ào lên xe toàn là “Tít, thẻ dành cho người cao tuổi! Tít, thẻ dành cho người cao tuổi!”. Mấy người Lưu Tiểu Anh giờ đó đều dậy đi chợ, nếu không thì lên xe buýt ngồi cho mát, thời tiết dạo gần đây nóng lên rồi…”

Chung Khâu Duyên cứ huyên thuyên một mình, mí mắt sụp xuống như thể giây tiếp theo sẽ thiếp đi. Nhưng rồi cậu lại mở mắt, kéo tóc Châu Tồn Thú, bảo: “Cơ mà hồi bé Khâu Tuyết Mai có tìm người xem bói cho em, bảo em hợp làm những công việc không ở yên mãi một chỗ. Vậy nên sau khi em trở thành tài xế xe buýt, bà ấy có bảo như này là chuẩn rồi.”

Châu Tồn Thú bị kéo đau, bèn đánh vào tay cậu. Chung Khâu Duyên tay chân rảnh rang cứ muốn nghịch tóc Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú kể: “Năm đầu tiên tôi ở trong nhà, bà ngoại đã mời hết tất cả những người có thể mời tới, từ thiên sư, đạo sĩ, Bồ Tát.”

Chung Khâu Duyên ngừng tay. Châu Tồn Thú kể tiếp: “Ngoại trước giờ không tin vào những thứ này. Bà ấy rất tin tưởng chính mình.”

Căn phòng trở nên yên tĩnh, một lúc lâu không ai nói năng gì. Châu Tồn Thú suy nghĩ, không biết bây giờ đã đến lúc mở miệng vết thương ra xem thử chưa, đến khi mở ra sẽ không thấy giòi bọ bò khắp nơi chứ.

Thế nhưng đêm đó, anh bình tĩnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Anh kể cho Chung Khâu Duyên nghe về lý do khiến anh trốn tránh. Anh kể anh cũng có một cậu bạn thân lớn lên bên nhau, tên Tưởng Lãng Ngữ. Bố mẹ bọn họ là bạn bè, từ bé đã bị lấy ra so sánh với nhau, vậy nên tình bạn pha tạp rất nhiều thứ cảm xúc không rõ ràng khác. Về sau cả hai cùng đi du học, một người ở Hà Lan, một người ở Mỹ. Đến kỳ nghỉ, hai người sẽ hẹn nhau đi du lịch. Phải tới cái tuổi đó, bọn họ mới bắt đầu nhận ra đối phương thật sự là người bạn thân cùng chung cảnh ngộ với mình. Tưởng Lãng Ngữ cũng thấu hiểu cuộc sống được nuôi nâng bởi hai vị phụ huynh nghiêm khắc tới mức gần như là hà khắc, được một đám người lớn đặt kỳ vọng là như thế nào. Tưởng Lãng Ngữ đùa với Châu Tồn Thú: “Ba năm đầu đời chính là thời gian bù giờ của chúng ta. Mỗi ngày sau đó, cho dù ngã, té, chấn thương, mất tay mất chân thì thi cử vẫn phải giành được toàn bộ là điểm xuất sắc.”

Mấy năm trước, Châu Tồn Thú tốt nghiệp và vào làm tại một studio kiến trúc của Nhật. Những khi có dự án cần thực hiện, nếu không phải bay khắp nơi làm việc với khách hàng thì cũng là tăng ca ngày đêm đảo lộn tại studio. Tưởng Lãng Ngữ từng gọi điện cho anh. Châu Tồn Thú đã kiệt sức đến mức không còn thời gian để gọi lại. Cái hôm mà mãi sau anh mới gọi lại cho y, Tưởng Lãng Ngữ bảo muốn hẹn gặp mặt anh một lần. Châu Tồn Thú xem lịch trình của bản thân, đáp: “Để lần sau rồi bàn.”

Tháng đó, một dự án của bọn họ bị đổ vỡ, ngay sau lại nhận được một dự án của Trung Quốc nên anh có bay về nước một chuyến. Anh chủ động hẹn gặp Tưởng Lãng Ngữ, thế nhưng đến ngày hẹn lại mải vùi đầu trong công việc như một kẻ điên, quên mất cuộc hẹn.

Châu Tồn Thú hỏi Chung Khâu Duyên: “Cậu đã bao giờ trải qua chưa? Một câu mà mẹ cậu từng nói từ rất lâu, rất lâu trước đó với cậu, sau nhiều năm lại như tiếng vang vọng về, văng vẳng bên tai. Tôi thường như thế. Mẹ tôi nói bên tai tôi: “Con chưa đủ giỏi, con có tư cách gì mà dừng lại.” Vậy nên hôm ấy tôi đã không tạm dừng công việc để đi gặp Tưởng Lãng Ngữ.”

Tới khi Châu Tồn Thú tỉnh dậy trước máy tính, Tưởng Lãng Ngữ đã nhảy xuống hồ, tự sát tại nơi bọn họ hẹn gặp.

Nghe kể có ba người thợ lặn đã lặn xuống vớt y lên. Lúc được vớt lên, rong rêu mắc đầy mặt y, da tím tái, hai bên chân trái phải đều buộc đá, vô cùng quyết tâm. Lúc tới dự đám tang, Châu Tồn Thú nghe thấy đám người lớn xì xào sau lưng, kêu cảm thấy Tưởng Lãng Ngữ quá hư đốn, bố mẹ y đã phải bỏ ra bao công sức vì y, vì nuôi dạy y.

Châu Tồn Thú nhớ tới lần đầu gặp Tưởng Lãng Ngữ ở nhà giáo viên ngoại ngữ khi còn nhỏ. Bọn họ ngồi ở hai bên của chiếc bàn tròn nhỏ hình nấm. Tưởng Lãng Ngữ tự giới thiệu tên y là Tưởng Lãng Ngữ. Giáo viên tiếng Anh sửa lại: “Không phải, em là Terence.”

Hai người ngồi cách nhau chiếc bàn nhỏ ấy, Tưởng Lãng Ngữ mỉm cười ngượng ngịu với anh.

Sau vụ việc ấy, hàng ngày Châu Tồn Thú vẫn đi làm, tan ca như bình thường, làm những gì cần làm. Anh chợt nhận ra bản thân thậm chí còn chẳng có đến một giây ngừng lại để đau lòng. Lịch trình đã xếp kín, công việc cần làm cũng chất đầy, anh sẽ vĩnh viễn không thể ngừng lại, cho đến khi anh cũng nhảy xuống chiếc hồ kia.

Hôm ấy, anh nhìn bản vẽ trên máy tính một lúc rất lâu, dần không thể đọc hiểu được bất kỳ một ký tự hay con số nào trên đó. Anh nôn. Ban đầu là thức ăn đã ăn, sau đó là mật vàng, sau nữa là máu.

Anh đi khám chuyên gia tâm lý. Không biết Tề Lan Hương nghe được tin tức từ đâu, cất công bay sang Nhật chăm sóc anh, cùng anh đi gặp chuyên gia tâm lý. Bà dúi chỗ thuốc chuyên gia tâm lý đã kê cho Châu Tồn Thú, bảo anh rằng không sao đâu, uống thuốc khỏe rồi lại tiếp tục cố gắng.

Châu Tồn Thú nhận lấy túi thuốc, ngoan ngoãng gật đầu giống như mọi lần trong suốt hơn hai mươi năm qua.

Tưởng Lãng Ngữ, à không, cậu tên là Terence.

Tôi cũng không sao, mắc bệnh tâm lý, uống thuốc rồi lại tiếp tục cố gắng.

Châu Tồn Thú mỉm cười với Chung Khâu Duyên, Chung Khâu Duyên không nói gì một lúc. Cả căn phòng đầy ắp sách dường như cũng đang im ắng một cách ồn ào. Chung Khâu Duyên có lẽ không biết nên an ủi thế nào cho phải, não bộ ra sức hoạt động rồi đột nhiên lẩm bẩm một câu không đầu không đuôi: “Thảo nào anh lại cảm thấy bánh nấm choco là món ăn vặt ngon nhất trần đời. Có lẽ từ bé chưa được ăn món ăn vặt nào ngon cả…”

Châu Tồn Thú mỉm cười, cãi lại: “Bánh nấm choco rất ngon mà.”

Chung Khâu Duyên cũng cười. Châu Tồn Thú cầm lấy chiếc đèn ngủ Anpanman, đặt trong lòng bàn tay rồi xoay tròn. Anh hít sâu một hơi: “Nói ra xong, tôi phát hiện dường như chỉ có chuyện như vậy.”

Chung Khâu Duyên vươn tay ôm lấy đầu Châu Tồn Thú, lắc đầu anh: “Ôm cái nào anh. Con người ấy hả, thật ra không cần quá chăm chỉ. Đến lúc đó, trên mộ của anh cũng không thể khắc: học sinh ba giỏi của thành phố hay là kiến trúc sư ưu tú cấp quốc tế. Cùng lắm thì khắc được một đôi câu đối. Đến lúc đó, trên mộ em sẽ khắc “ha ha ha ha ha ha”, ai đọc cũng sẽ “ha ha ha ha ha ha”.”

Châu Tồn Thú không kìm được bật cười thành tiếng, Chung Khâu Duyên cũng cười theo hề hề. Cậu cười một lúc, sau đó buông tay, rồi nhìn vào mắt Châu Tồn Thú. Ánh sáng li ti từ chiếc đèn ngủ hắt lên mặt hai người họ, tạo nên những vệt lốm đốm. Rồi cả hai cùng chuyển dời tầm mắt. Ánh đèn chuyển động. Đầu óc Chung Khâu Duyên quay cuồng, cậu chợt nghiêng đầu, hôn nhẹ lên má Châu Tồn Thú.
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 7: Mì tôm thêm trứng (1)



Hôm đó là ngày cuối Chung Khâu Duyên làm ca đêm. Trước khi vào làm lúc sáu giờ tối, cậu ngồi mãi ở tiệm salon tóc mà Đại Ngư đang làm việc. Đại Ngư gội đầu xong thì ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi: “Mày không ốm đấy chứ? Không lo đi làm đi, cứ ngồi không như vậy.”

Chung Khâu Duyên chống khuỷu tay lên đùi, đáp: “Ở một mình tao lại nghĩ vẩn vơ.”

Đại Ngư nói: “Đầu óc mày thì còn nghĩ được cái gì.”

Chung Khâu Duyên vẫn câu đó: “Mày không hiểu đâu.” Đại Ngư gần như muốn đuổi Chung Khâu Duyên ra khỏi tiệm.

Gần giờ cơm tối, Lưu Tiểu Anh gọi điện cho Chung Khâu Duyên bảo cả ngày hôm nay Châu Tồn Thú không ra ăn cơm, bà chất vấn Chung Khâu Duyên: “Sáng nay tôi thấy cậu đi ra từ phòng nó.”

Chung Khâu Duyên chột dạ kêu lên: “Cháu chưa làm gì cả!”

Lưu Tiểu Anh lo lắng kêu theo: “Vậy thì nó làm sao mà lại rầu rĩ không chịu ăn uống gì cả.”

Chung Khâu Duyên vội vàng lái xe tới khu Thân Thân. Lúc cậu mở cửa phòng Châu Tồn Thú, Châu Tồn Thú đang cầm sách ngồi đọc bên giường như thường lệ. Chung Khâu Duyên gãi đầu, hỏi: “Anh ơi, anh không đói à? Lưu Tiểu Anh bảo cả ngày hôm nay anh chưa ăn uống gì.”

Châu Tồn Thú ngẩng lên nhìn cậu, lắc đầu, đáp: “Không thấy thèm ăn.”

Chung Khâu Duyên ngồi xuống ở cuối giường, tay cứ nắm vào thả ra đầy căng thẳng. Cậu lắp ba lắp bắp: “Chuyện đó, em tối qua, không biết làm sao nữa. Có thể là, nhìn anh thấy… Ôi chao, nói sao ta.”

Châu Tồn Thú gấp sách lại, nói: “Cậu tự mình đa tình cái gì vậy. Tôi chẳng qua nhớ tới Tưởng Lãng Ngư, nhớ tới khoảng thời gian kia nên nỗi sợ hãi dường như lại ùa về, ăn không nổi.”

Ban đầu lúc mới kể cho Chung Khâu Duyên, Châu Tồn Thú cảm thấy chuyện cũng chỉ có vậy. Thế nhưng, đợi tới khi thật sự nhớ lại rõ ràng, cảm giác bất lực ấy như cơn sóng ập đến với anh. Châu Tồn Thú cảm thấy bản thân có chút đứng không vững. Anh bất lực với chính bản thân mình.

Chung Khâu Duyên muốn khuyên Châu Tồn Thú ăn chút gì đó, thế nhưng bụng cậu lại réo trước. Cậu nói: “Đột nhiên muốn ăn mì tôm, anh ăn không?”

Châu Tồn Thú đáp: “Không ăn.”

Mười lăm phút sau, Châu Tồn Thú bị Chung Khâu Duyên ép kéo ra bàn ăn. Trên bàn là hai bát mì tôm thơm phức. Lưu Tiểu Anh đeo kính lão, đứng ở chỗ bàn luyện chữ ngoài phòng khách vừa luyện chữ vừa làu bàu: “Ăn mì tôm thì có chất dinh dưỡng gì chứ.”

Chung Khâu Duyên hỏi ngược lại bà: “Ăn mì tôm thì cần chất dinh dưỡng gì chứ?” Cậu quay sang híp mắt cười với Châu Tồn Thú: “Tủ kho của Lưu Tiểu Anh còn mỗi một quả trứng. Em miễn cưỡng nhường quả trứng trần này cho anh, anh chỉ cần nói “cảm ơn” là được rồi.”

Châu Tồn Thú buông thõng tay, vẫn không có cảm giác thèm ăn. Thế nhưng Chung Khâu Duyên ngồi bên cạnh đã bắt đầu hút sợi mì một cách vô cùng sảng khoái. Ăn được hai gắp thì cậu bỗng đứng lên, lấy đĩa bò sốt xì dầu từ trong tủ lạnh ra rồi bảo: “Như này là có chất dinh dưỡng rồi.”

Châu Tồn Thú nhìn cậu ăn một lúc, cuối cùng cũng cầm đũa, bắt đầu ăn.

Lưu Tiểu Anh ngồi bên bàn luyện chữ, nhìn về phía chiếc bàn ăn nho nhỏ của nhà mình. Chung Khâu Duyên tự ăn phần mình được một lúc thì gắp hai miếng bò sốt xì dầu phủ lên trên phần mì tôm của Châu Tồn Thú. Cậu hướng dẫn Châu Tồn Thú: “Trứng trần phải để ngâm, ngâm ngập nước dùng rồi mới ăn.”

Châu Tồn Thú có phần bất đắc dĩ, chỉ đành làm theo lời cậu. Hai người họ cúi đầu ăn mì, Lưu Tiểu Anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ. Một lúc sau, bà che mắt mình lại.

.

Bây giờ, Chung Khâu Duyên sẽ đứng đợi bên ngoài cổng khu dân cư, Châu Tồn Thú đã có thể tự mình chậm rãi đi ra tìm cậu. Chung Khâu Duyên hỏi anh có muốn đi dạo một lúc trên phố Cây Sa Kê không, Châu Tồn Thú gật đầu.

Khu nhà Thân Thân tính ra thuộc khu phố cũ, vùng quy hoạch mới của thành phố đã xây đầy các công trình phức hợp. Gần đây vì để chuẩn bị tổ chức cuộc thi quốc tế nào đó, các công trình mặt tiền hướng ra ngoài bên cạnh đường lớn đều được tu sửa.

Cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở đầu phố vẫn còn mở cửa. Nhân viên cửa hàng thường trông thấy có hai người đàn ông dạo bộ quanh quanh không đích đến, đi tới đầu phố rồi lại vòng về vào mỗi buổi sáng. Cậu ta chỉ cảm thấy bọn họ kỳ quặc. Thế nhưng Chung Khâu Duyên lại rất thích khoảng thời gian này của mỗi ngày. Cả thế gian dường như chỉ còn hai người bọn họ và cửa hàng tiện lợi kia. Châu Tồn Thú nói chuyện ngắt quãng, có lúc sẽ kể cho Chung Khâu Duyên nghe về những gì dạo gần đây anh đọc được trong sách. Anh kể rằng trong ngôn ngữ của người Aché, “ra đời” và “hạ cánh” đều dùng một từ “waa”. Vậy nên sự ra đời của một đứa trẻ cũng giống như một sự hạ cánh, có cảm giác như trẻ nhỏ đã phải trải qua một chuyến bay vô cùng gian nan từ nơi xa rất xa.

(Người Aché: người da đỏ Nam Mỹ du mục sống ở phía đông Paraguay)

Lúc nói tới những điều này, Châu Tồn Thú cụp mắt, tỏ vẻ rất thờ ơ. Đi được tầm hai vòng anh sẽ thở d.ốc, bảo mệt rồi, thế là buổi đi bộ hôm đó đến đây là kết thúc. Chung Khâu Duyên sẽ tiễn Châu Tồn Thú về tới tận cửa căn hộ ở tầng năm, đơn nguyên III. Lúc Châu Tồn Thú lấy chìa khóa ra mở cửa, Chung Khâu Duyên phát hiện không biết vì sao mình lại bắt đầu có cảm giác thất vọng khó tả. Chính là cảm giác: Ồ, buổi đi dạo hôm nay lại kết thúc rồi.

Chung Khâu Duyên đứng tựa ở chỗ rẽ của cầu thang, tay đút túi quần, gọi: “Anh ơi.”

Châu Tồn Thú quay đầu lại. Chung Khâu Duyên không biết nói gì, ậm ờ xoắn xuýt cả nửa buổi, chỉ nói: “Ngủ ngon nhé.”

Châu Tồn Thú mỉm cười với cậu.

Tối đó, Chung Khâu Duyên lái xe về nhà, vừa dừng xe vào bãi dưới nhà chưa được bao lâu thì Châu Tồn Thú nhắn tin cho cậu, hỏi: [ Cậu về tới nhà chưa? ]

Chung Khâu Duyên hưng phấn bước một bước ba bậc thang lên đến trước cửa nhà rồi nhắn trả lời: [ Tới rồi. ]

Trả lời xong, cậu nằm úp sấp trên sofa chờ Châu Tồn Thú gửi tin nhắn cho mình. Thế nhưng chờ mãi, Châu Tồn Thú vẫn không nhắn gì cả. Chung Khâu Duyên lật người, nằm trên sofa ấn sáng điện thoại rồi lại tắt, tắt rồi lại bật, giao diện tin nhắn vẫn chỉ có câu “Cậu về tới nhà chưa?”. Chung Khâu Duyên ngồi dậy, kêu lên: “Em về rồi, mẹ nó, em về rồi. Sau đó thì sao?”

Hôm sau, lúc chuyến xe buýt đầu tiên khởi hành, Chung Khâu Duyên vẫn đang trăn trở. Vì sao Châu Tồn Thú lại không nhắn tin trả lời cậu? Hôm nay cậu nhất định phải hỏi lý do.

Kết quả tối đến, Châu Tồn Thú trả lời rất bình thản: “Không phải câu bảo “Tới rồi” sao? Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi.”

Chung Khâu Duyên cảm giác như đang đấm vào bịch bông. Cậu sấn tới chỗ Châu Tồn Thú, hỏi: “Anh không nhắn thêm vài tin cho em được à? Không thể chủ động gọi cho em à?”

Châu Tồn Thú bị cậu chèn ép gần như dính lên hàng rào bao quanh khu Thân Thân. Anh cảm thấy buồn cười, nói: “Cậu hệt như người yêu bé nhỏ làm loạn vô cớ vậy.”

Chung Khâu Duyên im lặng. Châu Tồn Thú đập con muỗi trên cánh tay, lúc ngẩng đầu lên phát hiện Chung Khâu Duyên vẫn đang trầm tư suy nghĩ. Đến tận khi bọn họ lên lại trên tầng, Chung Khâu Duyên vẫn không nói năng gì, Châu Tồn Thú bèn tìm chìa khóa mở cửa.

Hôm đó, Chung Khâu Duyên vừa lái xe tới ngã tư phố Cây Sa Kê thì Châu Tồn Thú gọi điện tới. Chung Khâu Duyên nhấc máy, hỏi: “Sao thế? Khó chịu chỗ nào sao?”

Châu Tồn Thú cười khẽ, đáp: “Tôi lo cậu không khỏe nên gọi cho cậu. Bây giờ cậu đã khỏe chưa?”

Nghe thấy giọng Châu Tồn Thú, Chung Khâu Duyên hưng phấn tới mức mặt đỏ bừng. Cậu mở cửa sổ, già mồm trả lời: “Cũng tạm.”

Châu Tồn Thú “à” một tiếng rồi hỏi: “Vậy phải làm sao đây?”

Chung Khâu Duyên không trả lời nhưng cậu không chịu cúp máy, cũng không chịu cho Châu Tồn Thú cúp máy. Chung Khâu Duyên cứ thế cầm điện thoại đi lên tầng, cầm điện thoại nằm lên giường, tán gẫu câu được câu chăng với Châu Tồn Thú. Có lúc cả hai đều không nói gì, trong loa điện thoại chỉ có độc tiếng Châu Tồn Thú lật sách.

Châu Tồn Thú hỏi: “Ngủ chưa?”

Chung Khâu Duyên đáp: “Chưa.”

Sau đó bọn họ lại tiếp tục giữ máy. Sau cùng, Châu Tồn Thú nói: “Điện thoại nóng lên rồi. Tôi cúp máy trước đây, ngủ ngon nhé?”

Chung Khâu Duyên vùi mặt vào gối, nói với giọng dỗi ồm ồm: “Không ngon.”

Châu Tồn Thú ở đầu bên kia điện thoại phì cười.
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 8: Mì tôm thêm trứng (2)



Châu Tồn Thú phát hiện bản thân ngày càng hay nhắc tới Chung Khâu Duyên trong nhật ký. Khoảng thời gian này giấc ngủ và việc ăn uống của anh vốn đã có chút chuyển biến tốt, thế nhưng vì nói chuyện về Tương Lãng Ngữ với Chung Khâu Duyên, Châu Tồn Thú lại bắt đầu trằn trọc cả đêm.

Một ngày nọ, sau khi biết chuyện, Chung Khâu Duyên đã mang tới cho Châu Tồn Thú một chiếc gối ôm hà mã cỡ siêu lớn. Thỉnh thoảng Châu Tồn Thú cúi đầu là vừa hay bắt gặp hai con mắt to hơn hạt vừng một chút của bé hà mã.

Trong nhật ký Châu Tồn Thú viết, Chung Khâu Duyên lại tặng gấu bông cho anh, trước đây cũng từng tặng anh rất nhiều thứ. Không chỉ vậy, mỗi ngày cậu còn chạy tới giúp anh bất kể mưa gió. Có phải anh cũng nên có chút gì đó đáp trả không nhỉ? Nhưng anh có thể đáp trả như nào đây.

Chập tối, khi chuẩn bị tan ca, Chung Khâu Duyên nhắn tin cho Châu Tồn Thú hỏi anh dù sao cũng đã có thể bước ra khỏi khu Thân Thân rồi, liệu anh có muốn ngồi xe cậu dạo quanh thành phố thăm thú chút không.

Châu Tồn Thú đọc được tin nhắn nhưng không lập tức trả lời. Một lúc lâu sau, anh mới nhắn cho Chung Khâu Duyên:
 
Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị
Chương 9: Mì tôm thêm trứng (3)



Thời tiết nóng lên, mùi trong xe buýt bắt đầu trở nên hỗn tạp, đặc biệt là khoảng thời gian cao điểm buổi sáng và tối. Tuyến 188 đi qua công viên Nguyệt Hồ, có vài vị phụ huynh đưa con đi học bước lên xe. Trong xe không còn chỗ trống, Chung Khâu Duyên bèn bật thông báo nhắc nhở, nhắc mọi người đứng lùi vào trong, tạo không gian cho khách lên xe.

Thế nhưng bảy, tám giờ sáng, chuyến xe nào cũng chật cứng người tới tận cửa xe. Hôm đó là lần đầu tiên Chung Khâu Duyên nghe thấy có hành khách nhắc tới chuyện có liên quan tới Châu Tồn Thú. Có lẽ trước đấy cũng có người ngồi trên xe nhắc tới nhưng cậu không để ý. Trên xe buýt luôn có thể hóng được rất nhiều tin đồn, đặc biệt là ở thành phố nhỏ như chỗ bọn họ. Đụng trúng người quen, kể cả có người đầu xe, người cuối xe thì cũng nhất định phải tán gẫu đôi ba câu.

Tóm lại, hôm đó có hai vị phụ huynh nhắc tới chuyện được nghe kể rằng có người ở trong nhà hơn hai năm trời, chân không bước khỏi cửa, chẳng làm gì cả. Bà mẹ đó tóm lấy tay con mình, nói: “Vậy chẳng phải phí công nuôi nấng sao, cái thứ con cái đó.”

Chung Khâu Duyên bấm còi “bíp bíp” hai lần, quay sang nói với bọn họ: “Lùi vào trong nhường chỗ cái, lại có người lên xe rồi.”

.

Sáng sớm, Chung Khâu Duyên tới tìm “cái thứ con cái đó”. Châu Tồn Thú đã có thể tự mình xuống tầng trước một lúc, đứng đợi cậu dưới tầng. Chung Khâu Duyên hạ cửa kính, huýt sáo với anh, Châu Tồn Thú sực tỉnh. Lúc lên xe, anh đưa cho Chung Khâu Duyên một tấm thiệp nhỏ. Anh đã dùng bút máy chép vài dòng trong bài thơ “Mất ngủ” của Elizabeth Bishop lên tấm thiếp để tặng Chung Khâu Duyên.

Chung Khâu Duyên khởi động xe, vừa trò chuyện với Châu Tồn Thú vừa lái xe chầm chậm dạo quanh phố phường ban đêm. Châu Tồn Thú trông mạnh khỏe và bình thường, cứ như thể anh cũng là người sáng mai sẽ xuất hiện trong quán cà phê, mua một ly Americano rồi đi làm.

Vậy nhưng, sáng hôm sau, đôi trẻ cãi vã ầm ĩ ở tầng bốn chuyển nhà, Châu Tồn Thú đứng ở đầu cầu thang tầng năm, thậm chí còn không dám xuống tầng. Lúc “trợ lý thông minh” gọi điện cho anh, Châu Tồn Thú nói: “Hôm nay tôi không xuống nữa.”

Chung Khâu Duyên đi lên tìm anh. Châu Tồn Thú đã trốn vào trong phòng, bật đèn ngủ xem sách tranh dành cho trẻ em. Anh vẫn rất sợ hãi khi phải gặp mặt hay giao tiếp với người thứ ba ngoài Lưu Tiểu Anh và Chung Khâu Duyên. Thế nhưng hôm lễ đại thọ của bà ngoại sẽ không chỉ có mình bà ngoại mà còn có tất cả họ hàng thân thích, bao gồm cả Châu Minh và Tề Lan Hương. Nghĩ tới đây, Châu Tồn Thú gần như muốn từ bỏ.

Chung Khâu Duyên hỏi anh qua điện thoại: “Vậy chúng ta bắt đầu từ từ bằng việc để anh gặp mặt một vài người mà anh cảm thấy yên tâm được không? Kiểu bạn bè thân thiết ấy?”

Châu Tồn Thú tựa lưng vào đầu giường nghĩ, anh là kiểu người mỗi giai đoạn sẽ có bạn bè của giai đoạn đó. Bạn thân thời cấp hai sau khi học xong cấp hai thì đã mất liên lạc, bạn thân thời cấp ba giờ cũng không có liên hệ nữa. Anh bận rộn với chuyện của riêng mình, không dư thời gian rảnh để giao lưu với người khác. Hai năm nay, anh đọc trong sách có nói: Những năm mười mấy tuổi, thời gian cứ như đang bay. Từ năm hai mươi tuổi đến năm ba mươi tuổi, mỗi năm đều trôi qua bằng rớt xuống. Anh chính là như vậy.

Châu Tồn Thú không nói năng gì, Chung Khâu Duyên tưởng bị ngắt tín hiệu, “alo alo” mấy tiếng. Châu Tồn Thú sau đó mới khẽ “ừm”.

Chung Khâu Duyên bỗng hỏi: “Anh ơi, anh muốn làm quen bạn của em không? Hai đứa nó đảm bảo là tự nhiên, không ô nhiễm, không chất bảo quản.”

Tối đó, qua điện thoại, Chung Khâu Duyên giới thiệu một cách vô cùng sống động về A Sơn và Đại Ngư cho Châu Tồn Thú. Cậu kể Đại Ngư từ bé đã cực kỳ nhỏ con, sau khi trưởng thành vẫn bé tí tẹo. A Sơn thì cực kỳ vạm vỡ, hệt như một ngọn núi vậy. Năm bảy tuổi bọn họ kết nghĩa trong vườn dâu tằm mà nhà Chung Khâu Duyên nhận khoán ở thôn Chung Gia, để được “kết nghĩa vườn dâu”. Thế nhưng ngay hôm đó, vừa kết nghĩa xong thì cậu và Đại Ngư đã đánh nhau vì tranh nhau gói kẹo chíp chíp Vượng Tử
 
Back
Top Bottom