Chưa đợi Hứa Diên phản ứng, Tạ Doanh Triều đã nắm lấy đầu ngón tay cô, dẫn cô đến trước cây đàn piano đặt ở giữa khu vườn.Cô không còn nhớ rõ giai điệu bản nhạc ấy được đánh ra như thế nào.Cô chỉ biết rằng, ánh sáng xung quanh chiếu sáng đến mức cô gần như không thể mở mắt.Trong khu vườn rộng lớn đầy khách dự tiệc, ngoài tiếng đàn piano hòa quyện từ đầu ngón tay cô và Tạ Doanh Triều, mọi thứ đều im lặng đến lạ thường.Mỗi vị khách đều ôm giữ những suy nghĩ riêng.Hứa Diên lại nghĩ đến ánh mắt của Bùi Tễ Ngôn và những lời hắn vừa nói.Khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy cảm xúc vỡ tan trong đôi mắt dịu dàng của hắn, khiến cô không khỏi buồn bã.Lúc ấy, Bùi Tễ Ngôn muốn nói gì đó, nhưng bị cha hắn dùng ánh mắt khéo léo kịp thời ngăn lại."
Em nên tập trung hơn một chút."
Tạ Doanh Triều nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng mang theo vẻ bắt buộc, không cho cô thắc mắc.Hứa Diên vội thu hồi suy nghĩ của mình.Khi bản nhạc kết thúc, Tạ Doanh Triều vòng tay qua eo cô, đứng dậy và giới thiệu với các khách mời: "Quý vị, đây là Hứa Diên.
Chúng tôi gặp nhau một cách tình cờ.
Cô ấy là món quà mà ông trời ban cho tôi, tôi trân trọng và háo hức muốn chia sẻ niềm vui này với mọi người."
Lúc này ánh mắt sắc bén của mấy người Ôn gia gần như xuyên thấu Hứa Diên.Nếu không phải bàn tay Tạ Doanh Triều còn đặt trên eo cô, cô chắc chắn họ đã lao tới xé toạc cô ra rồi.Cô im lặng, lặng lẽ suy đoán dụng ý của hắn.Tạ Doanh Triều không phải là người sẽ để tình cảm làm mờ lý trí.Hắn giới thiệu cô với các vị khách trong buổi tiệc bằng danh nghĩa gì?
Vợ chưa cưới?
Hay chỉ là một món đồ chơi?Về chuyện này, Tạ Doanh Triều giữ thái độ mập mờ, không hề giải thích thêm.Trong buổi tiệc, hắn thoải mái như cá gặp nước, trò chuyện, nhâm nhi rượu, tất cả đều toát ra phong thái tao nhã hoàn hảo không tì vết.Giữa đám đông, Bùi Tễ Ngôn thoát khỏi vòng kiểm soát của cha mình, tiến về hướng cô đang đứng nhưng giữa đường bị Tạ Tư Chỉ chặn lại."
Lời khuyên thôi."
Thiếu niên nhún vai, giọng lười biếng: "Đừng có nói những lời ngu ngốc trước mặt Tạ Doanh Triều.
Cho dù không nghĩ đến bản thân, ít nhất cũng nên nghĩ cho cô ấy."
Trên gương mặt Bùi Tễ Ngôn phủ một lớp giá lạnh, nắm tay siết chặt buông xuống bên hông, cuối cùng vẫn không tiến lên.Buổi tiệc kéo dài tới tận đêm khuya mới kết thúc.Tiếng người tản dần, chỉ còn lại sự yên lặng trống trải.Tạ Doanh Triều đứng trước mặt Hứa Diên vươn tay vuốt những sợi tóc rủ xuống mang tai cô: "Trông em khá mệt mỏi, có phải vì quá căng thẳng không?"
Hứa Diên khẽ đẩy tay hắn ra: "Không phải."
Người đàn ông nhíu mày đầy tò mò."
Tôi chỉ... không biết nên dùng thái độ và danh nghĩa gì để đối đãi với ngài, Tạ tiên sinh."
Hứa Diên nói một cách hờ hững.Tạ Doanh Triều khẽ nhíu mày: "Anh đã nói rồi, đừng dùng kính ngữ với anh.
Anh thích em gần gũi một chút."
Hứa Diên đáp: "Có thể với giáo viên dạy piano thì không cần, nhưng tôi cũng như họ thôi, là đồ chơi của ngài.
Đồ chơi dùng kính ngữ với chủ nhân là điều phải làm."
"Ai nói em là đồ chơi chứ?"
"Nếu không phải, sao ngài lại đùa giỡn với tôi như vậy?
Tôi không biết thân phận của ngài, thậm chí không rõ hôm nay mình đang đóng vai trò gì."
Tạ Doanh Triều dịu dàng nói: "Xin lỗi, anh tưởng làm vậy sẽ mang đến bất ngờ cho em, là anh không suy nghĩ chu toàn."
Hắn phong độ lịch lãm tiếp lời: "Hứa Diên, anh không hề xem em là đồ chơi.
Ai mà có đủ kiên nhẫn chơi trò nhập vai với món đồ chơi trong suốt hai tháng cơ chứ?"
Trong đôi mắt trong veo của cô gái đầy kiên cường và phản kháng, hắn kiên nhẫn giải thích: "Anh thừa nhận, bữa tiệc hôm nay cũng là để cảnh cáo Ôn gia, nhưng những lời anh vừa nói đều xuất phát từ trái tim mình."
"Em là món quà mà trời ban cho anh, anh háo hức muốn chia sẻ niềm vui này ngay lập tức."
Nghe những lời ấy, trong mắt Hứa Diên dường như bớt đi vài phần kháng cự, đôi mắt long lanh ánh lên sự mềm mại: "Những lời anh nói ... là để làm tôi vui sao?"
"Đương nhiên rồi."
Hứa Diên hơi ngạc nhiên.Tạ Doanh Triều mỉm cười: "Chỉ có những người quan trọng, anh mới để ý xem cô ấy có vui hay không.
Nếu là người không liên quan, nỗi buồn của cô ấy có liên quan gì đến anh đâu?"
Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại, trắng trẻo và hơi lạnh của Hứa Diên."
Vẫn lạnh như trước nhỉ."
Ánh mắt Tạ Doanh Triều nặng trĩu đầy thâm ý.Bị hắn nhìn chằm chằm, khiến người ta có cảm giác như trở thành con mồi.Lúc này, Hứa Diên chính là con mồi bị nhắm đến, cô khẽ cúi đầu.Tạ Doanh Triều khẽ cong các ngón tay đặt lên cằm cô, nâng đầu cô ngẩng lên: "Anh đáng sợ đến vậy sao?"
"Không... không phải đâu."
"Vậy sao em lại không dám nhìn anh?"
Trên người hắn thoang thoảng mùi nước hoa gỗ nhẹ nhàng, dễ chịu.Hứa Diên chạm mắt với hắn, lập tức như rơi vào một vòng xoáy mãnh liệt, càng vùng vẫy càng khó thoát."
Đã từng hôn ai chưa?"
Hắn hỏi."
Chưa."
"Vậy là, cũng chưa từng có bạn trai?"
Khung cảnh tiệc tàn chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, người hầu đang lặng lẽ dọn dẹp.Nhưng khi bắt gặp ánh mắt Tạ Doanh Triều, họ rất biết điều mà rút lui.Bàn tay rộng lớn của hắn áp lên sau gáy Hứa Diên, như muốn ngăn cô bỏ chạy.Thật ra hắn không cần phải làm thế, Hứa Diên sẽ không trốn.Cô quá rõ vào thời điểm nào, trong hoàn cảnh nào thì nên có phản ứng ra sao.Những lời vừa rồi nghe như mang theo giận dữ, kỳ thực cũng chỉ là một màn diễn.Hắn đã vạch trần thân phận của mình, cô tất nhiên phải tỏ ra có chút phản ứng mới hợp tình hợp lý, chỉ là phải khống chế đúng mức.Nụ hôn của hắn rơi xuống.Khác hẳn với cái chạm môi đầy dịu dàng trên trán mà Tạ Tư Chỉ từng trao, nụ hôn của Tạ Doanh Triều mang theo sự chiếm đoạt cuồng liệt, ập đến như bão tố.Hắn vuốt ve, hôn mút, nghịch ngợm đôi môi hồng của cô.Hơi thở của người đàn ông xâm chiếm môi lưỡi cô, hai tháng kìm nén bấy lâu bỗng được giải tỏa, khiến Hứa Diên đau đến thắt lòng.Cô không thể thở, bị khóa chặt trong vòng tay hắn, mũi ngập tràn mùi hương lạ.Cô nhớ lại những giấc mơ như bị chìm dưới nước mấy tháng qua.Trong mơ, cô cũng từng cảm thấy ngột ngạt như thế này.Bàn tay cô đặt trên chiếc áo sơ mi của Tạ Doanh Triều, phía dưới là đường nét cơ bắp rõ ràng của hắn.Cô cảm nhận được cơ thể hắn trở nên cứng cỏi, hơi thở cũng nóng rực hơn.Ngay khi cô tưởng rằng nụ hôn này chỉ là món khai vị, còn cơn bão lớn hơn vẫn đang chờ phía sau, Tạ Doanh Triều đột ngột thả cô ra.Hắn cúi xuống chăm chú nhìn đôi môi ửng đỏ vì nụ hôn sâu của cô, ánh mắt chứa đầy dục vọng.Đầu ngón tay hắn chạm lên đôi môi, lau đi vệt ướt rồi khẽ nhào nặn lúc nhẹ lúc mạnh."
Em đang đỏ mặt kìa."
Giọng hắn trầm thấp: "Có phải đang xấu hổ không?"
Hứa Diên thở dốc, ngực nhấp nhô: "Chỉ là thiếu oxy thôi."
Hắn mỉm cười: "Hy vọng nụ hôn này không khiến em cảm thấy quá tệ.
Ngày mai anh phải sang nước F bàn chuyện kinh doanh.
Trước khi đi có thể ăn sáng cùng anh không?"
Cô gái ngạc nhiên nhìn hắn, dường như không dám tin đêm nay cuối cùng chẳng xảy ra gì cả."
Anh sẽ đưa em về."
Tạ Doanh Triều chỉ mỉm cười.Hắn đưa Hứa Diên về lại căn lầu nhỏ, nhìn bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa.Quản gia Đinh khẽ nói: "Thưa ngài, người Ôn gia muốn gặp ngài trao đổi một chút."
"Về đơn hàng khai thác năng lượng ở nước K và chuyện bữa tiệc tối hôm nay.
Họ nói có thể nhượng bộ thêm về phần phân chia lợi nhuận."
"Cướp mất đơn hàng mà còn dùng hôn ước làm điều kiện trao đổi, lâu lắm rồi chưa ai dám uy hiếp tôi."
Ánh mắt Tạ Doanh Triều lạnh lùng, nét dịu dàng trước đó biến mất, một tia sáng băng giá lóe lên trong đôi mắt hắn: "Không có sự hợp tác của Tạ gia, họ khó mà hoàn thành đơn hàng.
Dùng mọi thủ đoạn để giành được đơn nhưng lại thất bại, phía mafia ở nước K sẽ đối xử thế nào với Ôn gia?"
Quản gia Đinh suy nghĩ một lát: "Ôn gia giờ chỉ còn là vỏ bọc, nếu không hoàn thành đơn hàng đúng thời hạn, họ có thể sẽ bị nhắm tới."
Gió đêm lạnh buốt, sương rơi nặng hạt.
Trên cổ áo vest của Tạ Doanh Triều dính một vệt bụi không biết bị gió cuốn từ đâu đến.Hắn rút chiếc khăn tay trắng, hờ hững phủi sạch vết bẩn trên vải: "Vậy thì để họ chết cũng được."
Quản gia Đinh cẩn trọng hỏi: "Đêm nay ngài không muốn cô Hứa Diên ở bên cạnh sao?"
Tạ Doanh Triều ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại nơi ô cửa sáng đèn trên tầng hai.Hắn khẽ chạm ngón tay lên môi mình.Trên môi hắn vẫn còn vương lại chút hương vị và cảm giác mềm mại của thiếu nữ, ngọt ngào đúng như hắn tưởng tượng.Hai tháng trời chơi trò nhập vai, ngày nào Tạ Doanh Triều cũng phải kiềm nén.
Ngày mai hắn còn phải bay sang nước F.Chỉ cần nghĩ đến vòng eo mảnh mai, làn da trơn láng và chiếc cổ thon gầy của cô, trong người hắn lại dâng lên một thứ kích động khó tả.
Nhưng đêm nay không được.Cảm giác đó quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn sợ mình sẽ không kìm được.Một người mềm yếu, mong manh như cánh diều bằng giấy kia ... hắn lo chỉ cần bản thân buông thả sẽ lỡ tay hủy hoại cô mất."
Không cần."
Đôi mắt hắn ánh lên một tia u tối: "Ngày tháng vẫn còn dài."...Hứa Diên không ăn gì ở buổi tiệc, Lệ Hoa đã chuẩn bị cho cô một bát cháo trái cây ngọt.Cô nhìn chăm chú những mảnh trái cây trong bát, suy tư mơ màng.Rất nhiều chuyện tối nay cô vẫn cần thời gian để tiêu hóa, đồng thời suy nghĩ bước tiếp theo phải làm gì."
Thật không ngờ, ông chủ lại nói ra những lời như vậy ngay tại bữa tiệc."
"Nhưng thế này thì cô Ôn chắc tức điên lên mất thôi, cô ta luôn muốn trở thành nữ chủ nhân của Tạ gia mà."
"Nghe nói cô ta còn rất nổi bật ở Học viện Flaxman, may mà cô chỉ cần ở trong trang viên là sẽ không phải đối mặt với bất cứ sự trả thù nào từ Ôn gia."
Lệ Hoa vừa dọn dẹp phòng, vừa tự nói một mình.Cô ấy đã quen với sự im lặng của Hứa Diên, biết cô sẽ không trả lời, coi như chỉ nói để Hứa Diên nghe thôi."
Học viện Flaxman."
Hứa Diên lặp lại cái tên đó."
Đúng vậy."
Lệ Hoa đáp: "Những gia tộc quyền quý ở nước H đều thích gửi con cái vào học ở học viện này.
Đó là nơi bồi dưỡng ra những nhân tài tuyệt vời, nhiều người còn phải chen chân mới được nhận vào.
Chỉ vài ngày nữa là năm học mới bắt đầu, nghe nói cậu chủ nhỏ cũng sẽ tới đó học."
"Ở đó có tự do hơn không?"
Lệ Hoa thoáng giật mình, rồi nói: "Tuy là đại học nhưng Flaxman quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ tuyển ít sinh viên, học ở đó cũng không hề dễ dàng đâu."
Cô ấy hiểu nhầm ý của Hứa Diên, nhưng Hứa Diên không giải thích.Ngày trước cô chủ động theo Tạ Đạc rời khỏi Thanh Mộc Bang, chính là để có được nhiều tự do hơn.Chỉ khi bước vào một thế giới rộng lớn hơn cô mới có cơ hội trốn thoát.Như Tạ Tư Chỉ từng nói, trang viên này là quái vật ăn thịt người.
Sớm muộn gì cô cũng phải tìm cách rời đi.Lệ Hoa dọn xong phòng rồi về chỗ ở.Hứa Diên cầm bát cháo lên, bỗng thấy một mẩu giấy gấp gọn dưới đáy bát.Cô mở ra, nhìn thấy những dòng chữ viết tay thanh thoát trên đó: [Năm giờ sáng mai, xe của anh sẽ đỗ ở cổng bên hông khu trang viên nửa tiếng.
Em tìm cách ra ngoài, anh sẽ đưa em đi.]Tim Hứa Diên đập loạn nhịp, không kiểm soát được.Bùi Tễ Ngôn.Người có thể viết mẩu giấy này chắc chắn chỉ có Bùi Tễ Ngôn.Cô gấp giấy lại, xé vụn và nhấn xuống bồn cầu.Năm giờ sáng mai, trước cổng trang viên.Lúc ấy, không có nhiều người hầu thức dậy.Tối nay Tạ Doanh Triều vừa ôm cô tại bữa tiệc và thổ lộ tình cảm.
Với địa vị hiện tại của cô, nếu giả vờ đi dạo ra cổng bên hông trang viên hẳn không khó.Chỉ cần nghĩ đến hai chữ "rời đi", Hứa Diên không kìm nổi sự háo hức dâng lên trong lòng.Liệu cô thật sự có thể rời khỏi nơi này chăng?Không còn phải lo sợ, không còn phải cẩn trọng, không còn phải dò xét hay chiều theo sở thích của Tạ Doanh Triều nữa.Hứa Diên tắt đèn, nằm trên giường, trong lòng phân tích tính khả thi của kế hoạch.Cả đêm cô vẫn tỉnh táo, chỉ đến sau nửa đêm cơn buồn ngủ mới ập đến.Cô ngủ thiếp đi, mơ màng nghe thấy tiếng người bước vào phòng.Cô tưởng mình đang mơ, cho đến khi một đôi tay siết chặt cổ cô, cô mới hoàn toàn tỉnh giấc.Có người đã lẻn vào phòng cô, định bóp cổ giết cô.Hứa Diên mở to mắt.Người đó đeo khẩu trang đen và đội mũ, không thể nhận ra gương mặt.
Chỉ biết đôi tay rắn chắc rất khỏe, chắc hẳn là đàn ông.Cô vùng vẫy cấu vào tay và cổ hắn, cố gắng khiến người đàn ông buông tay.Nhưng sức cô quá yếu, dẫu đã dùng hết lực vẫn không thoát khỏi cảm giác nghẹt thở đến gần chết.Trong cận kề cái chết, bàn tay siết cổ cô bỗng buông ra.Hứa Diên sấp mặt xuống giường, ho sặc sụa.Lúc này trong phòng xuất hiện một người khác, đang vật lộn với kẻ định giết cô.Khi Hứa Diên tỉnh lại hoàn toàn, cô nhìn thấy kẻ giết người lấy một con dao găm ra, mạnh mẽ đâm trúng vai Tạ Tư Chỉ.Tạ Tư Chỉ rên lên vì đau, theo phản xạ buông tay ra, kẻ đó rút dao phá cửa chạy ra ngoài."
Tạ Tư Chỉ..."
Máu từ vai hắn tuôn ra ào ạt.Hứa Diên loạng choạng bước xuống giường, quỳ bên cạnh thiếu niên, vội giật áo hắn ra.
Nhìn thấy vết thương chỉ ở vai chứ không động đến động mạch, cô mới thở phào."
Tôi đi tìm người giúp."
Cô vừa định đứng lên kêu cứu Tạ Tư Chỉ đã kéo chặt tay cô lại."
Đừng..."
"Anh đang chảy máu."
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi."
"Thế này mà là vết thương nhỏ sao?"
"Hứa Diên."
Giọng thiếu dịu dàng: "Em nghe tôi, đừng gọi người vội.
Trong tủ có hộp thuốc, đi lấy ra đi."
Hứa Diên đứng im, trong căn phòng tối om, dường như cô đang suy nghĩ xem đề nghị của hắn có khả thi không."
Tôi đang chảy máu, nếu em không giúp, tôi sẽ chết mất."
Trong bóng tối, giọng hắn vang lên một cách yếu ớt.Cuối cùng, Hứa Diên không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp.Cô tìm được hộp thuốc, theo hướng dẫn của Tạ Tư Chỉ, tiến hành khử trùng và cầm máu cho vết thương của hắn.Tạ Tư Chỉ dùng cánh tay không bị thương bật đèn đầu giường.Hắn vuốt ve cần cổ mảnh mai của Hứa Diên, nơi vừa bị siết đỏ lên một vệt: "Tối nay tôi chẳng thể ngủ yên, nên qua đây xem em một chút."
Hứa Diên vừa dán băng cho hắn vừa hỏi: "Anh biết người đó là ai không?"
"Đại khái biết."
Tạ Tư Chỉ trả lời: "Sau tối nay, người hận em nhất mà lại có khả năng đột nhập vào trang viên của Tạ gia ... tôi đoán chỉ có thể là người của Ôn gia thôi.
Trong mắt họ, sự tồn tại của em cản trở việc liên hôn với Tạ gia.
Nên chỉ cần em chết họ sẽ còn cơ hội."
"Tại sao không cho tôi gọi người giúp?"
Tạ Tư Chỉ bỗng cười, đưa ngón tay gạt nhẹ đầu mũi cô: "Em ngốc à?"
Cử chỉ này khá thân mật, Hứa Diên không né chỉ đỏ mặt, nhưng dưới ánh đèn vàng ấm áp không thấy rõ lắm."
Ngày mai Tạ Doanh Triều sẽ đi nước F, điều đó tốt cho em.
Nếu làm phiền hắn, có thể hắn sẽ điều tra rõ sự thật cho em, nhưng đồng nghĩa với việc hắn sẽ trì hoãn chuyến đi.
Hắn ở lại thêm một ngày, nguy hiểm cho em lại tăng thêm một phần.
Tôi lo cho em thôi."
"Hơn nữa, chuyện tôi xuất hiện trong phòng em giữa đêm khuya này, giải thích với hắn sao đây?"
Hắn nói với giọng cực kỳ nhẹ nhàng: "Vết thương của tôi không sao, mai ra ngoài tìm bác sĩ xử lý một chút là được."
Hứa Diên nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."
"Nhưng có một việc phải nhờ em giúp."
Tạ Tư Chỉ vịn mép giường đứng lên từ thảm trải sàn: "Vết thương đau quá, tạm thời không có sức rời đi, tôi mượn giường của em nghỉ một chút."
Nói xong, hắn tựa lên giường của Hứa Diên.Lúc này, đã là 4 giờ 30 sáng.Trên mẩu giấy của Bùi Tễ Ngôn ghi rõ, hắn sẽ đỗ xe ở cổng bên hông khu vườn lúc năm giờ, đợi cô nửa tiếng.Hứa Diên nắm chặt các đầu ngón tay, nhìn thiếu niên trước mặt.Trên mặt hắn bị vấy vài giọt máu, máu thấm ra làm áo sơ mi ướt sũng.
Hắn nhắm chặt mắt, trông rất mệt mỏi.
Đôi lông mày thỉnh thoảng nhíu lại khiến người ta không khỏi nghĩ rằng hắn đang rất đau đớn.Hứa Diên không cãi lại hắn nữa.Tạ Tư Chỉ dường như đã ngủ thiếp đi.Cô khẽ phủ lên người hắn một tấm chăn mỏng, động tác nhẹ nhàng.
Nhưng hắn tỉnh dậy, nắm lấy cổ tay cô.Vừa mở mắt, trong đôi mắt hắn ánh lên một tia lạnh lùng đến tê người.Khi nhận ra người đứng trước mặt là ai, hắn lại nở một nụ cười đẹp đến mê hoặc."
Không đi à?"
"Cái gì?"
Hứa Diên thót tim, nhưng cố tỏ ra không hiểu."
Từ đây ra cổng bên hông ít nhất phải mất hai mươi phút."
Tạ Tư Chỉ liếc đồng hồ: "Bốn giờ năm mươi, em nên đi rồi."
Hứa Diên mím môi.Sau một lúc im lặng, cô hỏi: "Anh biết à?"
"Bùi Tễ Ngôn cố gắng mua chuộc người hầu trong trang viên, nhưng người hầu không dám phản bội trang viên.
Nếu Tạ Doanh Triều biết, họ nhất định phải chết."
"Người hầu định báo lên Tạ Doanh Triều thì bị tôi chặn lại, mẩu giấy cũng là tôi giúp hắn đặt dưới đáy bát."
Thiếu niên cười, nụ cười nhợt nhạt nhưng tươi sáng.Hứa Diên hơi sửng sốt: "Anh không định ngăn tôi rời đi sao?"
"Tại sao phải ngăn lại?"
"Tại chúng ta đã có thỏa thuận.
Anh đã giúp tôi nhưng tôi vẫn chưa giúp anh thực hiện ước nguyện của mình."
"Em nói cái đó à."
Tạ Tư Chỉ nhướn mày một cách lười biếng: "Mẹ tôi chết trên giường của Tạ Doanh Triều.
Tôi ước có thể tự tay giết chết hắn, nhưng tôi biết điều đó gần như không thể.
Hứa Diên, lúc trước tôi nói nhờ em giúp tôi đối phó Tạ Doanh Triều, cũng chỉ là nói suông mà thôi."
"Có những việc còn khó hơn lên trời, tôi không muốn em dính vào cái bùn lầy đó."
Hứa Diên không nghe rõ những lời sau cùng, tất cả chú ý dồn vào một câu: "Mẹ tôi chết trên giường của Tạ Doanh Triều."
Đêm đó khi đặt ra lời hẹn với hắn, cô chỉ biết Tạ Tư Chỉ căm ghét Tạ Doanh Triều, chưa từng hỏi lý do sâu xa.Dù sao, miễn là hắn có thể giúp cô sống sót thì họ là đồng minh.
Những điều không nên hỏi, cô không bao giờ thọc mũi vào.Tạ Tư Chỉ tỏ vẻ thờ ơ nhưng vì mất máu mà sắc mặt tái nhợt.Những hàng mi đen nhẹ rung: "Hắn tưởng tôi không biết."
"Tôi là con ngoài giá thú, cha của Tạ Doanh Triều không hề muốn thừa nhận tôi."
Hắn bình thản kể ra như đang kể chuyện của người khác, lạnh lùng đến mức không một chút cảm xúc.Hắn gọi người đó là "cha của Tạ Doanh Triều", chứ không phải cha tôi.Chỉ từ vài chi tiết nhỏ, Hứa Diên đã cảm nhận được hận ý trong lòng thiếu niên."
Mẹ tôi mang thai tôi khi vẫn còn là trẻ vị thành niên, bà bị người đàn ông đó bỏ rơi.
Vì quyết tâm sinh tôi mà bà bị người nhà cắt đứt quan hệ và đuổi ra khỏi nhà."
"Những năm đó, chúng tôi sống khổ cực.
Bà ấy còn không thể tự nuôi nổi bản thân nói gì đến nuôi tôi, nên một thời gian dài tôi phải lang thang trên phố."
"
Sau này người đàn ông đó chết, Tạ Doanh Triều trở thành người đứng đầu Tạ gia, mẹ tôi lại một lần nữa tìm đến trang viên."
"Hôm đó là một ngày mưa u ám.
Tôi sốt cao đến gần chết.
Bà không có tiền thuê bác sĩ."
Tạ Tư Chỉ ngửa đầu nhìn lên những đường chạm trổ trên trần nhà: "Bà quỳ ngoài cổng trang viên, cầu xin Tạ Doanh Triều cho tôi vào, chỉ cần cho tôi bước vào một mình thôi."
"Hôm đó, Tạ Doanh Triều rất nhân từ.
Hắn đưa chúng tôi vào trang viên, tìm bác sĩ để chữa trị cho tôi."
"Nếu không phải sau này tôi nghe thấy những âm thanh vào ban đêm, tôi gần như đã nghĩ rằng hắn thật lòng muốn làm một người anh tốt."
Tạ Tư Chỉ không miêu tả đó là âm thanh gì, nhưng dễ ràng nhận ra được.Tạ Tư Chỉ nhắm mắt lại, rồi mở ra, ánh mắt u tối đã biến mất, nở nụ cười nhìn Hứa Diên: "Đã năm giờ mười phút rồi."
"Tại sao?"
"Sao tối nay em cứ hỏi mãi vậy?"
"Vì tôi không hiểu."
Hứa Diên nhìn thẳng vào thiếu niên: "Tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?"
"Chẳng phải đã giải thích rồi sao?"
Tạ Tư Chỉ khẽ động người làm vết thương bị kéo ra, đôi mày đẹp nhíu chặt.Hắn chọn một tư thế tương đối thoải mái để tựa vào: "Người nhạy cảm với hận thù, liệu có thể vô cảm với tình yêu sao?
Năm đó tôi suýt chết đói, em đã cho tôi một chai sữa nóng.
Tôi luôn nhớ những người đối tốt với mình.
Nếu việc rời khỏi trang viên có thể mang lại niềm vui cho em, thì cứ đi, đi đâu cũng được."
"Tôi đi rồi anh sẽ thế nào?"
Thảm trải sàn trong phòng cô đã thấm đầy máu, mà Tạ Tư Chỉ lại còn bị thương nặng thế này.Đến sáng, khi ngồi vào bàn ăn sáng, Tạ Doanh Triều nhất định sẽ phát hiện cô biến mất.Mà Tạ Tư Chỉ khó thoát liên quan.Thật khó mà tưởng tượng được nếu biết sự biến mất của cô có dính dáng đến Tạ Tư Chỉ, thì Tạ Doanh Triều sẽ đối xử với hắn thế nào."
Dù sao tôi cũng là em ruột hắn, trong người có nửa phần máu giống hệt hắn, hắn còn có thể làm gì tôi được?
Nhiều nhất cũng chỉ là một trận roi."
Tạ Tư Chỉ khẽ cười: "Tôi quen rồi."
Kim đồng hồ chỉ đúng năm giờ mười lăm.Cho dù bây giờ có rời đi, cô cũng phải chạy hết sức mới kịp.Nếu còn chần chừ thì thật sự sẽ không kịp nữa.Nghĩ đến thế giới bên ngoài, nghĩ đến hai chữ tự do, Hứa Diên thay giày bệt quay người bước về phía cửa.Thiếu niên phía sau yên lặng đến lạ thường, có lẽ vì mệt mỏi, cũng có lẽ vì đau đớn.Dù sao đi nữa, hắn không phát ra tiếng động nào, yên lặng đến mức như một thiên thần rơi xuống vực sâu, hoàn toàn bị màn đêm nuốt chửng.Hứa Diên đặt tay lên tay nắm cửa, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể ấn xuống.Cô quay lại, nhìn thấy Tạ Tư Chỉ đang nhìn mình.Vết thương trước đó cô đã cẩn thận băng bó, vậy mà giờ không hiểu sao lại rách ra.Máu chảy dọc xương bả vai, len vào khe áo sơ mi, ánh mắt hắn vừa yếu ớt vừa tàn tạ, như một chú chó con bị bỏ rơi trong mưa, toàn thân ướt sũng.Hứa Diên trở lại bên giường."
Năm giờ hai mươi rồi, em không còn nhiều thời gian nữa đâu."
Hắn nhắc nhở cô."
Tôi biết."
Hứa Diên cầm lấy hộp thuốc, tìm băng gạc và lại bắt đầu băng bó cho hắn."
Nếu bỏ lỡ hôm nay, có thể sẽ không còn cơ hội nữa."
"Tôi biết mà."
"Em thật sự không đi à?
Vì tôi sao?"
"Đừng nói nữa."
Giọng Hứa Diên khẽ khàng: "Anh càng nói thì máu chảy càng nhanh."
"Chảy máu với việc tôi nói chuyện thì có liên quan gì đâu?"
Ngực Tạ Tư Chỉ khẽ phập phồng, hắn nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ phác họa từng đường nét trên gương mặt thiếu nữ."
Là tôi không muốn nghe, được không?"
Ngón tay Hứa Diên đã nhuốm đầy máu hắn, nhưng động tác vẫn đều đặn, cẩn trọng xử lý vết thương: "Nếu anh còn sức nói nữa, tôi sẽ đi thật đấy."
Tạ Tư Chỉ im lặng một thoáng, rồi lại mở miệng: "Chỉ thêm một câu thôi."
Hắn khẽ mỉm cười: "Hứa Diên, tôi sẽ bảo vệ em."
Ngón tay Hứa Diên khựng lại."
Tôi sẽ dùng mọi thứ trong khả năng của mình để bảo vệ em."
Hắn nhấn từng chữ một: "Dù phải hiến cả mạng sống cũng không tiếc."
Dưới ánh đèn mờ ảo, giọng hắn kéo dài như một lời thề cổ xưa đầy thành kính, chạm đến trái tim cô.Nhưng Hứa Diên mơ hồ cảm nhận, đó chỉ như một câu thần chú thì thầm trong cơn mê man vì mất máu của hắn, hư ảo và khó nắm bắt.