[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,156
- 0
- 0
Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du
Chương 20: Tôi chỉ mong Bồ Tát sẽ phù hộ anh, cầu cho anh bình an cả đời.
Chương 20: Tôi chỉ mong Bồ Tát sẽ phù hộ anh, cầu cho anh bình an cả đời.
Đi thật xa khỏi đó, tâm trạng Hứa Diên mới dần bình ổn.Trên đường, có vài người đàn ông muốn bắt chuyện mời cô khiêu vũ nhưng cô đều khéo léo từ chối.Cô rời khỏi khu vực bữa tiệc, đứng một mình bên hồ nước tự nhiên của học viện, ngắm trăng sáng phản chiếu dưới mặt hồ.Trong sự yên tĩnh bốn bề, Hứa Diên theo thói quen bắt đầu tự suy ngẫm.Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nói những lời nặng nề với bất kỳ ai.Ấy vậy mà vừa rồi, cô không chỉ lạnh nhạt mỉa mai Tạ Tư Chỉ mà còn đá hắn một cước.Cô không tài nào lý giải nổi sao mình lại có thứ cảm xúc dữ dội với hắn đến thế, cũng không thể hiểu chỉ cần đối diện hắn thì tính khí mình lại thay đổi như vậy.
Nhưng nói cho cùng đó đều là điều không tốt.
Dù xét từ sự giáo dục gia đình mà cô nhận được hay những phép tắc xã giao cơ bản, thì vừa rồi cô đã làm một chuyện cực kỳ tồi tệ."
Không vào dự tiệc khiêu vũ sao?"
Hứa Diên quay đầu lại, là Bùi Tễ Ngôn.
Cô lại đưa mắt nhìn quanh một vòng.Bùi Tễ Ngôn nói: "Trước khi tới đây anh đã kiểm tra rồi, không có ai cả."
Hứa Diên khẽ cười tỏ vẻ áy náy.Cô giống như một con nai trong rừng bị thợ săn ngắm đến.
Dù thợ săn đã rời đi, cô vẫn lo lắng có bầy chó săn theo dõi.
Ngay cả khi chỉ cúi xuống uống nước bên suối cùng đồng loại, cô cũng phải dè chừng thận trọng.
Thật đáng thương biết bao.Đêm nay trăng sáng vằng vặc, mặt hồ tĩnh lặng phản chiếu ánh trăng, gợn sóng lấp lánh như dát vàng.Bùi Tễ Ngôn đứng bên cạnh cô: "Có giống hồ ở trường cũ không?"
Trong ngôi trường cấp ba họ từng học cũng có một hồ nước như vậy.Trong giờ nghỉ giải lao của tiết tự học buổi tối Hứa Diên thường ra đó đi dạo, vừa thư giãn đầu óc vừa cho đôi mắt nghỉ ngơi.Bên bờ hồ có một cây liễu mấy chục năm tuổi.
Cành liễu rất dài và rậm rạp, rủ xuống tạo bóng râm mát mẻ nhưng hầu như chẳng có ai lui tới nơi này.Cô thích ngồi yên lặng dưới tán liễu ấy và gần như lần nào cũng bắt gặp Bùi Tễ Ngôn.Giống như đêm nay, họ thường ngồi cạnh nhau trên ghế dài bên hồ, cùng ngắm cảnh đêm một lát, trò chuyện vài câu rồi lại trở về.Hứa Diên nói: "Tôi nhớ anh cũng thích ngắm ánh trăng trong hồ."
"Anh đến đó để đợi em.
Nói ra thì hơi giống kẻ bám đuôi nhưng sự thật là anh đã để ý đến em từ lâu, biết em hay đi dạo dưới gốc liễu."
Hứa Diên khẽ ngẩn ngơ: "Tôi còn nhớ có mấy lần tôi bỏ bữa tối, mà tình cờ anh lại mang theo sandwich."
Bùi Tễ Ngôn cười nhẹ: "Đâu phải tình cờ."
Ánh mắt Hứa Diên chạm vào mắt hắn trong vài giây, rồi cô cũng bật cười.Bùi Tễ Ngôn là một người rất tốt.
Ở bên hắn, cô có thể tạm thời quên đi những gì đã xảy ra trong nửa năm qua.Khiến cô thoáng ngỡ như thế giới này vẫn còn là thế giới trước kia, những ngày tháng này vẫn là những ngày tháng xưa cũ."
Trước khi chuyển trường, anh học ở đâu vậy?"
Bùi Tễ Ngôn đọc tên một ngôi trường tư thục danh tiếng.Hứa Diên lại hỏi: "Thế đột ngột chuyển trường như vậy, ba mẹ anh không thắc mắc sao?"
"Có chứ."
Bùi Tễ Ngôn bước lên phía trước một bước.Gió đêm nổi lên, Bùi Tễ Ngôn đứng đúng vị trí khéo léo che cho Hứa Diên khỏi cơn gió lạnh: "Nhưng đây là bí mật của anh, họ không biết."
Cô không nhận ra hàm ý trong động tác nhỏ ấy, chỉ khẽ cúi đầu mỉm cười."
Mỗi lần gặp em, anh đều thấy áy náy."
Ánh mắt Bùi Tễ Ngôn dừng trên gương mặt cô, ánh sao vỡ vụn trong mắt khiến hắn nhuộm vẻ u sầu."
Anh biết nếu không cẩn thận sẽ gây phiền phức cho em.
Nhưng anh không kìm được, lúc nào cũng muốn gặp em thôi."
Hứa Diên hiểu sự áy náy của hắn đến từ đâu.Bởi vì hắn không thể đưa cô rời khỏi vũng lầy mang tên Tạ gia.Bùi gia làm ăn chính đáng, còn Tạ gia thì khó nói...Những ngày ở trang viên, Hứa Diên lờ mờ nghe được hình như Tạ gia còn dính líu đến buôn bán vũ khí ở nước ngoài.Người làm kinh doanh như Bùi gia tuyệt đối không muốn dây vào.Huống hồ, cha của Bùi Tễ Ngôn vốn chẳng có mấy thiện cảm với Hứa Diên.Vì cô mà Bùi Tễ Ngôn liên hệ với Thanh Mộc Bang, kết quả bị giam lỏng mấy tháng.Không phải ai sinh ra cũng sớm thành thục như đám người nhà họ Tạ, Bùi Tễ Ngôn vẫn chưa có đôi cánh vững vàng.
Hắn thực sự chưa thể làm được gì.Hứa Diên dịu giọng: "Anh không cần..."
"Anh biết em định bảo anh không cần tự trách."
Bùi Tễ Ngôn đoán được cô muốn nói gì: "Cũng đừng nói rằng đây là chuyện của em, vốn chẳng liên quan gì đến anh.
Thời gian qua anh đã nghĩ rất nhiều cách nhưng cuối cùng đều là vô ích.
Là bạn mà chẳng giúp gì được cho em, anh thấy xấu hổ."
"Anh đã nói chúng ta là bạn."
Hứa Diên mỉm cười, giọng đầy dịu dàng: "Có được tấm lòng này của anh, tôi đã rất cảm kích rồi."
Bùi Tễ Ngôn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô bằng ánh mắt trong veo.Hắn im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi: "Em... có thích Tạ Tư Chỉ không?"
Hứa Diên ngỡ mình nghe lầm: "Anh muốn hỏi Tạ Doanh Triều sao?"
Bùi Tễ Ngôn đáp: "Không, là Tạ Tư Chỉ.
Vừa nãy trong vũ hội, anh thấy em đá hắn."
Hứa Diên hiểu ra rồi.Bùi Tễ Ngôn quá hiểu cô, nếu cô chỉ lễ phép đối xử với người khác thì cũng chẳng có gì lạ.Nhưng việc cô ra tay đá người thì quả thật rất khác thường.
Bởi cô vốn dĩ không phải là người vô lễ hay kiêu căng.Hứa Viên cụp mi mắt, trầm ngâm suy nghĩ."
Em không muốn trả lời cũng không sao."
"Không phải vậy, tôi chỉ đang nghĩ nên trả lời anh thế nào."
Hứa Diên khẽ lắc đầu, giọng bình thản: "Thực ra, bây giờ tôi không còn coi mình là một con người nữa."
Bùi Tễ Ngôn sững sờ, khó hiểu nhìn cô.Hứa Diên chậm rãi nói: "Tôi thường ép mình tưởng tượng bản thân là một món đồ hoặc bất kỳ thứ gì không có linh hồn.
Chỉ có như vậy tôi mới có thể bình thản chấp nhận mọi trải nghiệm trong cuộc sống, mới có thể gạt bỏ những cảm xúc dư thừa để tiếp tục tồn tại."
"Chỉ cần sống được là đủ rồi."
"Đặt cạnh sinh mệnh hay tự do, thì những thứ như 'thích' hay 'tình cảm' không còn quan trọng nữa.
Tôi cũng chưa từng suy nghĩ nhiều về nó."
Bùi Tễ Ngôn khẽ lặp lại: "Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thích một ai sao?"
"Điều đó quá tốn sức ...
Hơn nữa" Hứa Diên khẽ dừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu tôi thật sự suy nghĩ đến tình cảm của mình, e rằng sẽ không thể giữ nổi bình thản để chấp nhận mọi chuyện.
Khi đó tôi sẽ rất khổ sở.
Cho nên, câu hỏi của anh không phải tôi không muốn trả lời mà là không thể trả lời."
Bùi Tễ Ngôn cười khổ: "Anh hiểu rồi."...Cuối thu, lớp vẽ tranh sơn dầu tổ chức buổi vẽ phong cảnh ngoài trời.Học viện Flaxman chuẩn bị ba chiếc xe lớn kèm theo cả chục vệ sĩ hộ tống nhóm sinh viên suốt dọc đường.Địa điểm đi thực tế là một ngọn núi ở ngoại ô Thương Thành.Mỗi độ thu về, khắp núi đồi đều rực rỡ sắc đỏ của lá phong.Những tán cây xanh xung quanh vẫn um tùm, từng mảng màu va chạm nhau mạnh mẽ, mang lại cảm giác tươi mới đầy ấn tượng.Hứa Diên dựng giá vẽ, chuẩn bị pha màu.Tạ Tư Chỉ vác giá vẽ của mình đến bên cạnh cô, hiển nhiên là muốn chọn cùng một góc nhìn với cô.Cô chẳng thèm để ý đến hắn, thậm chí còn không buồn liếc mắt.Hắn cứ lượn lờ bên cạnh rồi thẳng chân hất đổ bảng màu của cô xuống đất.Hắn thật biết cách chọc người khác nổi nóng, Hứa Diên tức giận: "Anh ấu trĩ vừa thôi?"
Cái trò này chỉ mấy cậu nhóc tám tuổi ở tiểu học mới làm, thích kéo tóc con gái để gây chú ý.Còn Tạ Tư Chỉ thì rõ ràng đã không còn là đứa trẻ tám tuổi nữa.Tạ Tư Chỉ: "Để ý đến tôi đi."
"Nếu em không để ý, tôi sẽ tiếp tục đá, coi như trả lại cú đá hôm đó cho em."
Hứa Diên biết hắn hoàn toàn có thể làm thật, cũng không muốn dây dưa vô ích.Cô giống như một con cá muối bướng bỉnh.
Hắn bảo cô để ý thì cô sẽ để ý, nhưng để ý một cách hờ hững chẳng chút thành ý."
Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ, anh ăn sáng chưa?"
Tạ Tư Chỉ nghẹn lời: "..."
"À, Ian đã về nước K rồi.
Nếu biết em ghét cậu ta như vậy, hôm đó tôi đã chẳng để cậu ta xuất hiện trước mặt em."
Quá là giỏi né tránh trọng tâm.
Thứ cô để ý đâu phải Ian.Nhưng Hứa Diên không định vạch trần, chỉ thong thả hỏi tiếp: "Thế anh ăn trưa chưa?
Ăn món gì vậy?"
"Hứa Diên!"
"Anh làm phiền đến tôi rồi."
Cô quay đầu, đôi mắt trong veo sắc lạnh trừng hắn: "Không thể đợi tôi vẽ xong rồi hãy ồn ào sao?"
Tạ Tư Chỉ không làm gì được cô.Bảng màu của cô bị hắn đá đổ, hắn bèn đưa bảng của mình cho cô.
Hứa Diên cũng không khách khí mà nhận lấy.Gió thu se lạnh xen chút ấm áp, thổi bay mấy chiếc lá phong đỏ trên đầu.Hôm nay Hứa Diên mặc quần jeans màu xanh nhạt, bên trong là áo thun màu be, bên ngoài khoác thêm chiếc cardigan đen mỏng.
Tóc dài được cô vấn lên bằng một cây trâm gỗ, vài lọn tóc lòa xòa bên tai.
Cô ngồi dưới gió thu chuyên chú vẽ tranh, dáng vẻ dịu dàng mà yên tĩnh.Thân hình Hứa Diên mảnh mai nhưng không gầy gò, chỗ nên thon thì thon như eo, lưng chẳng hạn.Đường cong ở ngực và hông lại đầy đặn, trông rất đẹp.
Cần cổ mảnh dài khiến người ta dễ liên tưởng đến thiên nga.
Tóm lại cô có một vóc dáng cân đối và xinh đẹp.Trên nền cỏ trải tấm thảm dã ngoại cùng vài món đồ họ mang theo.Tạ Tư Chỉ chẳng định vẽ gì, chỉ gối đầu lên tay nằm xuống đó, ngước nhìn bầu trời thu xanh ngắt.Rừng núi yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thổi và tiếng đầu bút cô khẽ cọ lên toan vẽ.Một mùi hương thoang thoảng trong không khí, không rõ là mùi hoa dại trên núi hay là mùi hương trên người cô.Tạ Tư Chỉ nằm như thế rồi thiếp đi.Trong mơ, hắn trở về tuổi thơ.Khác với hiện thực, trong giấc mơ ấy, hắn không phải lang thang ngoài phố, không còn chịu những ngày bụng đói cồn cào, cũng không còn cảnh giữa đêm đứng chân trần ngoài cửa phòng Tạ Doanh Triều, nghe thấy giọng nói van nài yếu ớt, đứt quãng, khàn khàn của mẹ mình.Trong mơ, hắn giống như bao đứa trẻ bình thường khác trên thế gian, mặc quần áo sạch sẽ, lớn lên trong một gia đình ấm áp.Sáng sớm, hắn đeo cặp đi học, đúng lúc cô bé hàng xóm cũng bước ra.Cô bé đẹp hơn cả tinh linh trong truyện cổ tích, mặc váy công chúa trắng tinh.
Nhìn thấy hắn, cô bèn lấy một chai sữa nóng từ trong cặp ra đưa cho hắn.Giấc mơ ấy kéo dài thật lâu.
Khi Tạ Tư Chỉ tỉnh lại đã là giữa trưa.Hứa Diên buông cọ xuống giữa chừng, đi sang một bên rửa tay: "Trên lưng chừng núi có một ngôi chùa, có thể đến đó ăn cơm chay, anh có đi không?"
Tạ Tư Chỉ lười nhác theo sau lưng cô.Dọc đường, ánh mắt hắn luôn dán chặt vào bóng dáng ấy.Một đám mây trắng tinh trôi lơ lửng giữa đường chân trời, mềm mại đến nỗi chỉ cần chạm vào liền tan vỡ.Nhưng chính những đám mây mềm mại ấy lại có thể che lấp ánh mặt trời gay gắt, rải xuống mặt đất những mảng bóng râm dịu dàng.Mấy sợi tóc tơ bên tai cô bị gió thổi tung, quệt qua gương mặt trắng mịn, kiêu ngạo phất phơ.Rõ ràng chỉ là gió thổi, nhưng Tạ Tư Chỉ lại thấy trong lòng ngứa ngáy, như thể lọn tóc ấy xuyên qua xương thịt mà quấn chặt lấy tim hắn.Hắn đưa tay vào túi định châm một điếu thuốc, nhưng gió đang thổi ngược chiều khói sẽ bay về phía cô.Do dự vài giây, cuối cùng hắn từ bỏ ý định.Họ đến chùa.Ngôi chùa không lớn nằm xa khu dân cư, nhưng lại là nơi duy nhất để sinh viên dừng chân nghỉ ngơi.Học viện Flaxman hào phóng, phong tỏa cả con đường lên núi để học sinh không bị quấy rầy, thành ra hôm nay quanh chùa chỉ có bọn họ.Nhóm sinh viên ai nấy đều xuất thân giàu có, vốn chẳng định ăn cơm chay ở chùa.Người thì chuẩn bị sẵn hộp cơm ngon lành, người thì gọi quản gia, tài xế vượt mấy chục cây số mang đồ ăn lên tận nơi.Tạ Tư Chỉ mở lời: "Cô hầu gái bên cạnh em..."
"Cô ấy tên Lệ Hoa."
"Gọi gì cũng thế thôi.
Cô ta không chuẩn bị cơm cho em à?"
"Có nhưng tôi không định ăn."
Hắn còn định hỏi vì sao, ngẩng đầu đã thấy mấy sinh viên đứng ngay cổng chùa, cãi vã với các nhà sư."
Tại sao lại không cho chúng tôi vào?"
"Thứ các vị cầm trong tay không thể mang vào chùa."
Cô gái đi đầu xách trên tay chiếc pizza hải sản vừa được bảo mẫu mang tới, còn nóng hôi hổi.Những người theo sau cũng mang toàn đồ ăn mặn.
Theo quy định, tuyệt đối không được đem những thứ này vào chùa.Nhà sư vẫn giữ thái độ nhã nhặn: "Các vị có thể dùng cơm ở ngoài rồi hãy vào trong nghỉ ngơi."
"Ông là cái thá gì mà dám bắt tôi ngồi ngoài ăn cơm?
Ông có biết bố tôi là ai không?
Nếu còn dám cản, cẩn thận tôi bảo ông ấy gọi một cuộc điện thoại là có thể san bằng cái chùa rách nát này đấy!"
Nhà sư hơi nhíu mày.Lúc này Hứa Diên bước đến trước cửa nhận lấy ba nén hương, nhàn nhạt nói: "Ngẩng đầu ba thước có thần linh.
Bạn học này, họa từ miệng mà ra, lời không thể nói bừa."
"Còn cô là cái thá gì mà dám xen vào?"
Cô gái ngạo mạn trừng mắt."
Trong nhận thức của sâu bọ, chỉ có sâu bọ.
Trong nhận thức của rác rưởi, chỉ có rác rưởi."
Khi ở trong nhận thức của đồ vật, xung quanh mới toàn là đồ vật.
Còn việc tôn trọng người khác là phép lịch sự cơ bản nhất mà chỉ con người mới có thể hiểu được."
Nghe đến đây, Tạ Tư Chỉ đứng bên cạnh khẽ bật cười.Hứa Diên không bao giờ nói tục, nhưng cô có cách nói châm chọc vòng vo, chẳng cần mắng mỏ cũng khiến người nghe như bị chửi.Khoảnh khắc ấy, Tạ Tư Chỉ bỗng thấy có chút đồng cảm với cô gái ngạo mạn kia.Bởi trên thế giới này, người có thể chọc giận Hứa Diên buộc cô phải nói lời cay nghiệt vốn chẳng nhiều.
Cô ta lại vừa khéo nằm trong số ít ấy, vừa hay có thể cùng hắn chia sẻ sự cô đơn."
Cô..."
Cô gái kia còn định cãi lại thì Hứa Diên đã cầm ba nén hương đi thẳng vào chùa.Cô gái tức giận muốn đuổi theo tranh luận nhưng bị bạn kéo lại: "Đừng gây sự với cô ta, đó là Hứa Diên."
Cô gái nghẹn họng, hằn học nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh đã rời đi: "Thì ra là món đồ chơi của Tạ gia.
Cô ta tưởng dựa hơi Tạ Doanh Triều là có thể giễu cợt tôi chắc?
Cái gì mà "ngẩng đầu ba thước có thần linh".
Loại đàn bà hèn hạ chỉ biết sống trên giường đàn ông như cô ta mà Bồ Tát cũng để cho vào, thì cớ gì tôi lại không được vào?"...Ngôi chùa rất nhỏ, không có nơi thắp hương riêng biệt.Hứa Diên châm hương bằng ngọn nến trước chính điện, rồi nhẹ tay quạt tắt lửa ở đầu hương.Cô đứng thẳng trong sân, cúi mình lạy ba lạy, sau đó cắm hương vào lư hương trước tượng Phật.Tạ Tư Chỉ khoanh tay nhìn cô: "Em tin Phật à?"
"Không hẳn."
"Vậy sao còn bái?"
"Đến nhà người ta làm khách, chẳng lẽ không chào chủ nhà mà đã ngồi xuống ăn cơm sao?"
Đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ sáng trong, khẽ nhìn hắn: "Anh không ăn cơm chay à?"
Tạ Tư Chỉ: "Ai bảo?
Tôi đói sắp chết rồi đây."
"Vậy thì ra cổng lấy hương."
"..."
Nếu là ngày thường, Tạ Tư Chỉ tuyệt đối không để phụ nữ dắt mũi.Nhưng bây giờ hắn luôn tự nhắc nhở mình là Hứa Diên đang giận, thế nên phải ngoan ngoãn, phải nghe lời làm theo.Hắn ra ngoài xin hương rồi quay lại bắt chước theo động tác của Hứa Diên.
Dáng vẻ chẳng mấy thành tâm nhưng cũng coi như đủ lễ.Cơm chay trong trai đường đã chuẩn bị xong, có cơm trắng, bí đỏ xào, rau cải xào dầu, thêm canh đậu phụ.
Tất cả đều để trong mấy bát nhôm lớn, ai ăn thì tự múc, không quan trọng ít nhiều.Hứa Diên lấy một chút rau cùng ít đậu phụ cho mình.Tạ Tư Chỉ ngồi đối diện cô.
Ngoài họ ra trong phòng chỉ còn mấy nhà sư.Qua khung cửa sổ gỗ mộc mạc, có thể nhìn thấy vườn rau các nhà sư tự tay trồng.Giàn dưa leo đã khô héo, trên đất vẫn còn một luống cải xanh non.Xa xa là rừng phong đỏ rực, lác đác mấy giá vẽ của sinh viên dựng ở lưng chừng núi.Nắng ấm, vườn rau, lá phong, khung cửa sổ cũ kỹ.Trong gió lẫn hương hoa dại, còn có cả bóng dáng cô gái ngồi lặng lẽ trước mặt, thong thả dùng bữa.Trong đôi mắt Tạ Tư Chỉ phản chiếu lại cảnh sắc ấy.
Có một khoảnh khắc, hắn chợt thấy bầu trời xanh biếc và thế giới dưới chân mình có một vẻ đẹp tự nhiên dịu dàng mà hắn chưa từng thấy trước đây."
Hứa Diên..."
"Suỵt."
Cô gái ngắt lời: "Các sư phụ lúc ăn cơm đều không nói chuyện."
Tạ Tư Chỉ cụp mắt, dùng đầu đũa khẽ chọc vào miếng bí đỏ vàng óng trong bát, không biết đang nghĩ gì.Hứa Diên ăn rất nhanh, rửa sạch bát đũa ở bể nước rồi rời đi.Hắn không đi theo nữa.
Chỉ nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một mình ngẩn ngơ rất lâu....Buổi chiều, Hứa Diên lại lên đỉnh núi tiếp tục vẽ.Tạ Tư Chỉ ngồi mãi ở trong chùa, đến tận hoàng hôn mới lên.Tranh trên giá vẽ của cô đã hoàn thành.Hắn đứng trước bức họa, nhìn những tán phong đỏ rực như lửa, màu sắc chói chang mà nét bút lại nhuốm nỗi buồn thê lương.Hứa Diên đang rửa tay bên suối, khẽ gọi: "Tạ Tư Chỉ, anh lại đây."
Giọng điệu đều đều như đang gọi chó con, khiến người nghe hơi khó chịu.Tai hắn khẽ động, ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn bước từng bước chậm rãi đi tới.Hứa Diên vẩy khô giọt nước trên tay.
Cô nắm lấy cổ tay Tạ Tư Chỉ, đẩy chuỗi hạt trầm hương từ tay mình sang đeo cho hắn.Chuỗi hạt ấy màu sậm, vân gỗ lẫn lộn, vài hạt còn có vết nứt nhỏ, chất lượng chẳng có gì quý giá.Tạ Tư Chỉ cúi đầu nhìn."
Tôi xin chuỗi hạt này trong chùa.
Tuy chẳng phải hạt tốt nhưng sư phụ đã khai quang, nói có thể hộ thân."
"Cái gì?"
Tạ Tư Chỉ tưởng mình nghe nhầm."
Dạo này tôi hay mất ngủ.
Đêm nào cũng tự mình suy nghĩ vì sao lại đối xử với anh tệ như vậy."
"Ban đầu tôi cứ nghĩ là lỗi của anh, giờ thì hiểu rồi."
"Tôi gay gắt với anh không phải vì nghĩ anh xấu xa.
Ngược lại..."
"Trong lòng tôi, Tạ Tư Chỉ là một người rất tốt.
Tốt đến mức tôi thấy những bóng tối kia không nên chạm vào anh, không nên vấy bẩn anh.
Thế nên không phải tôi giận anh mà là đang thấy tiếc cho anh."
"Nhưng như anh từng nói, mỗi người đều có những trải nghiệm khác nhau.
Chẳng ai có thể thật sự thấu hiểu trọn vẹn người khác, còn việc cố gắng thay đổi một ai đó cũng chẳng phải là lựa chọn sáng suốt."
"Vậy nên chuyện của anh tôi sẽ không hỏi thêm nữa."
Vẻ dịu dàng trên gương mặt Hứa Viên còn mềm mại hơn cả ngọn gió thu nơi núi rừng: "Tôi chỉ mong Bồ Tát sẽ phù hộ anh."
Giọng Tạ Tư Chỉ khẽ khàn đi: "Ngày nào cũng có nhiều người cầu xin Bồ Tát như vậy, ai cũng muốn được che chở, liệu Bồ Tát có lo xuể không?"
"Đương nhiên là lo được."
Hứa Diên khẽ cười: "Hôm nay là sinh nhật tôi, mà điều ước sinh nhật thì rất quý giá, Bồ Tát nhất định sẽ nhận lời."
"Em đã cầu nguyện điều gì?"
"Cầu cho anh bình an cả đời."
Tạ Tư Chỉ lặng đi.
Hắn đứng trong gió thu trên đỉnh núi, không nói thêm lời nào."
Trong lòng tôi, Tạ Tư Chỉ là một người rất tốt."
"Tôi chỉ mong Bồ Tát sẽ phù hộ anh."
"Cầu cho anh bình an cả đời."
Giọng nói của thiếu nữ lặp đi lặp lại bên tai, như một đóa hồng mềm mại.Thế nhưng trong cảm nhận của hắn, đó chẳng phải dư vị của tình ý nồng nàn, cũng chẳng vấn vương hương hoa hồng dịu ngát.Mà giống như những chiếc gai nhọn của hoa hồng, tàn nhẫn và không báo trước đâm thẳng vào tim hắn.Cô ngây thơ và thuần khiết, đặt trọn niềm tin vào hắn.
Nhưng cô nào hay biết dưới lớp da thịt này rốt cuộc đang che giấu một linh hồn thế nào.Nếu một ngày nào đó cô biết được sự thật thì sẽ ra sao?Tạ Tư Chỉ khép đôi mắt sâu thẳm.
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy tim mình bị đâm đau nhói.Ở nơi không ai nhìn thấy, trái tim hắn bị rạch từng đường, dường như sắp rỉ ra từng giọt máu đen đặc.