Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 180



Trên chè sương sáo rưới nước đường đỏ đã được ướp lạnh, đặc sánh, nước đường màu nâu đen lan tỏa từ những mảnh chè sương sáo vỡ ra, trông đẹp mắt hấp dẫn, nhìn qua đã thấy thơm ngọt đậm đà.

Tạ Tuân múc một thìa, chè sương sáo run rẩy trên thìa, đưa vào miệng chưa kịp nhai đã tan ra, hóa thành nước lạnh giá trong miệng, mềm mại thanh ngọt.

Nước đường đỏ thơm ngọt đậm đà, kèm theo vị đắng nhẹ nhàng sảng khoái, trên chè sương sáo rắc thêm những miếng sơn trà thái nhỏ, nho khô, lạc giã nhỏ, sơn trà chua ngọt, nho khô dai dai, lạc giã nhỏ thơm giòn, kết hợp hoàn hảo với vị mát dịu của chè sương sáo, cơn nóng bức trong người lập tức tiêu tan, tinh thần sảng khoái.

Hina

Đối với Tạ Tuân, bữa ăn chính đáng phải là cơm gạo mới đúng, nên bát chè sương sáo này hắn ăn vào mà không hề thấy nặng bụng, coi như là thức uống giải nhiệt.

Khương Thư Yểu hỏi với dụng ý không tốt: "Mùi vị thế nào?"

"Rất ngon, thanh ngọt giải khát."

"Vậy từ nay mỗi tối ăn một bát giải nhiệt nhé?"

Tạ Tuân vui vẻ gật đầu: "Ừ ừ."

Khương Thư Yểu lại đẩy bánh phở nguội về phía hắn: "Thử món này xem."

Tạ Tuân nhìn bánh phở nguội, không phải cơm cũng chẳng phải mì, vậy thì không thể tính là đồ ăn đêm được, chỉ có thể coi là đồ ăn vặt.

Thế nên hắn không chút do dự cầm đũa lên ăn ngon lành.

Bánh phở nguội có màu trắng ngà trong suốt, ăn kèm với nước tỏi, dầu ớt, đường, giấm và các gia vị khác, ở giữa xếp một lớp dưa chuột thái sợi xanh mướt và giá đỗ xanh trắng xen kẽ, dầu ớt đỏ tươi bóng bẩy, hạt vừng trắng rõ ràng từng hạt một, bề ngoài bắt mắt, tỏa ra mùi thơm cay chua.

185

Vừa mới ăn một bát chè sương sáo, vị ngọt thanh mát khiến dạ dày dễ chịu hơn nhiều, cơn nóng bức tan biến, cảm giác thèm ăn lại đến.

Tạ Tuân trộn đều bánh phở nguội, gắp một miếng cho vào miệng.

Bánh phở nguội trơn mềm, bề mặt hơi dính dính, mỏng và mềm mại, có một loại độ dai rất mềm.

Dầu ớt không quá cay, có một mùi thơm đặc biệt, đậm đà lâu tan, sau khi thêm đường vào còn có vị ngọt thanh lưu luyến, hòa quyện cùng với mùi thơm đậm đà của giấm, tạo nên hương vị cay trong chua, chua trong tươi mát.

Dưa chuột thái sợi thanh mát giải ngấy, giá đỗ giòn tan, nhai có chút vị ngọt, cùng với bánh phở nguội vào miệng, mềm mại thơm ngon, chua cay sảng khoái.

Một bát bánh phở nguội quá ít, Tạ Tuân ba bốn miếng đã ăn sạch, vẫn chưa đã thèm, lại ăn thêm một bát chè sương sáo mới thôi.

Khương Thư Yểu hài lòng nhìn hắn ăn xong, thầm nghĩ hắn cũng dễ nuôi quá, việc lôi kéo hắn đi vào con đường ăn đêm không hề khó khăn gì.

Sau khi cảm thán xong, Khương Thư Yểu nhìn dáng vẻ ăn uống đẹp mắt của hắn mà suy nghĩ vẩn vơ. Nếu họ có thể cứ ở bên nhau như thế này mãi, dường như việc sống một đời an nhàn cũng không phải là điều khó tưởng tượng.

Tạ Tuân cũng cảm thấy những ngày tháng như thế này thật tuyệt vời, ngay cả những đêm hè oi bức khó chịu mà hắn ghét nhất cũng trở nên thú vị hơn.

Khương Thư Yểu ngồi trên ghế dài phe phẩy quạt, chẳng mấy chốc đã thấy tay mỏi, đang định bỏ quạt xuống thì Tạ Tuân tự nhiên đón lấy.

Hắn quạt cho nàng với động tác nhẹ nhàng, nhịp nhàng: "Giờ Thìn ngày mai ta có thể mang bánh phở nguội đi làm không?"

"Được, trong bếp nhỏ còn nhiều lắm, ăn thỏa thích." Khương Thư Yểu nheo mắt thoải mái, tận hưởng làn gió mát lướt qua mặt.

"Vậy còn mì lạnh?" Tạ Tuân hỏi.

"Cũng còn, nếu chàng ăn được hết thì cứ mang đi hết, đừng để lãng phí."

Câu trả lời của hắn không cần phải đoán: "Không sao, ăn không hết có thể chia cho đồng liêu của ta."

Bạch Chỉ đứng ở xa xa nhìn, suýt nữa đã rơi nước mắt vì xúc động.

Phu thê yêu thương nhau chắc là như thế này rồi, không biết tiểu thư và cô gia đang nói lời âu yếm hay đang tâm sự với nhau, chỉ nhìn thôi đã khiến lòng người ngọt ngào như có mật.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 181



Nàng ấy lập tức quay về phòng viết một bức thư, định ngày mai sẽ gửi đến Tướng Dương Bá phủ, phu nhân xem xong chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Hai người nói chuyện về đồ ăn xong thì im lặng một lúc, bầu không khí cũng không hề gượng gạo, có một sự yên bình an tâm.

Tạ Tuân đổi tay quạt cho nàng, đột nhiên nhớ đến Chu thị, hỏi: "À, thương tích của nhị tẩu thế nào rồi?"

"Chắc là không nặng lắm, hôm nay đã đòi xuống giường đi lại rồi."

Tạ Tuân "ồ" một tiếng, rồi lại im lặng.

Hắn không nhắc thì thôi, vừa nhắc Khương Thư Yểu lại nhớ đến những suy nghĩ rối bời như tơ vò, ngẩng đầu nhìn Tạ Tuân.

Hắn ngồi thẳng lưng nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Khương Thư Yểu chỉ cần nhìn một cái là biết hắn đang thất thần.

Sự tương phản vừa đáng yêu vừa buồn cười này khiến lòng nàng thả lỏng, đột nhiên hỏi ra điều thắc mắc trong lòng: "Chàng có biết chuyện của nhị tẩu không?"

Tạ Tuân hoàn hồn, cúi đầu nhìn nàng: "Chuyện gì?"

Khương Thư Yểu kể lại chuyện Chu thị gây rối ở Thọ Ninh Đường hôm đó.

Tạ Tuân vốn chẳng để tâm đến chuyện nội trạch, lại càng không ai dám bàn tán trước mặt hắn, nên đây là lần đầu hắn nghe được chuyện này. Nghe được nửa chừng, hắn đã nhíu chặt mày.

Khương Thư Yểu nói xong, trong lòng bất an, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt hắn.

"Thật là..." Hắn thở dài, không đưa ra nhiều nhận xét.

Qua vài giây, hắn bỗng cúi đầu nhìn chăm chú vào Khương Thư Yểu: "Vậy có phải vì chuyện này mà nàng thương xót nhị tẩu không?"

Khương Thư Yểu sửng sốt: "Ta nấu cơm cho tẩu ấy là để báo đáp ân cứu mạng."

186

Hina

Có lẽ là vì đêm nay gió mát trăng thanh thích hợp tâm sự, hoặc có lẽ là vì dáng vẻ Khương Thư Yểu xõa tóc nằm trên ghế dài quá đỗi thư thái, Tạ Tuân do dự hồi lâu rồi vẫn nói: "Ta có thể cảm nhận được từ lời nói của nàng sự thương xót đối với nhị tẩu và sự bất mãn đối với nhị ca."

Có lẽ vì Tạ Tuân ít nói, lại hiếm khi bộc lộ cảm xúc, nên dù hắn là một tài tử danh tiếng, Khương Thư Yểu vẫn luôn cho rằng hắn hơi chậm chạp trong việc nhìn thấu lòng người.

Hắn vạch trần suy nghĩ của nàng một cách trực tiếp như vậy, nàng cảm thấy hơi ngượng ngùng, hơi lo lắng vì sợ hắn nhìn thấu nhiều tâm tư hơn nữa.

Tạ Tuân lại dừng lại ở đây, chỉ bình thản nói: "Nàng không phải là nhị tẩu, ta cũng không phải là nhị ca."

Một câu nói đơn giản, khiến Khương Thư Yểu trằn trọc suốt đêm không ngủ được, cứ cảm thấy không giống như lời hắn thường nói.

Nghe như lời tình tự, như lời hứa hẹn, lại như một câu nói bình thường nhất.

Nàng tâm trạng phức tạp, những suy nghĩ vốn đã rối bời giờ lại càng rối hơn bởi câu nói ấy của hắn, đành phải mắng Tạ Tuân một trận cho hả giận.

Ăn nhiều như vậy mà không bịt được miệng hắn, yên phận làm một cái máy nếm thức ăn vô tình và máy dọn đồ thừa không tốt sao, sao lại phải nói những lời khiến người ta xao xuyến như vậy.

*

Chu thị thấy Khương Thư Yểu thỉnh thoảng lại thất thần, không nhịn được tò mò, hỏi: "Muội làm sao vậy?"

Khương Thư Yểu hoàn hồn, xoa xoa mặt: "Không sao cả, chỉ là cảm thấy trong lòng hơi rối, không lý giải được."

Chu thị không giống Từ thị, không phải là người hay khuyên bảo, vừa ăn cơm ngon lành vừa nói: "Vậy thì đừng quan tâm nữa, dù sao cũng sẽ có kết quả, cứ để mặc tự nhiên là được, có những chuyện càng cố gắng thì càng không có kết quả tốt."

Nàng ấy xúc sạch cơm, sảng khoái lau miệng: "Ta đã hiểu ra rồi, trời lớn đất lớn, món ngon lớn nhất."

Khương Thư Yểu bị nàng ấy chọc cười, hóa ra Chu thị không cay nghiệt lại đáng yêu như vậy.

Nàng "à" một tiếng, nhớ ra chuyện chính: "À phải rồi, hôm nay là sinh thần của A Chiêu và A Diệu, muội định tối nay nấu một bữa cơm mừng cho chúng, nhị tẩu có đến không?"

Chu thị vốn không hòa thuận với đại phòng, trợn mắt nhìn nàng: "Ta đến làm gì?" Nàng ấy chẳng nói chuyện với Tạ Chiêu Tạ Diệu mấy.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 182



"Mừng sinh thần đương nhiên là càng đông người càng náo nhiệt." Khương Thư Yểu đã nói với Từ thị về đề xuất của mình, Từ thị đồng ý cho hai đứa trẻ đến, nhưng không nói mình có đến hay không.

Nên bây giờ sinh thần của hai đứa trẻ chỉ có ba người họ cùng nhau, Khương Thư Yểu cảm thấy thiếu đi chút nghi thức.

Chu thị lắc đầu điên cuồng: "Dù muốn náo nhiệt cũng không thể để ta đến góp vui được, đại tẩu không ưa ta, ta cũng chẳng ưa tẩu ấy, ta không đến đâu, chỉ tổ làm người ta khó chịu."

"Chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản thôi mà, vui vẻ một chút, hai đứa nhỏ quá coi trọng quy củ, từ nhỏ chưa được chơi đùa thoải mái, muội chỉ muốn nhân dịp sinh thần hôm nay cho chúng vui vẻ một chút."

Chu thị lầm bầm: "Trẻ con mừng sinh thần làm gì? Sáng sớm ăn một bát mì trường thọ là được rồi."

Khương Thư Yểu thấy nàng ấy không muốn, cũng không ép buộc nữa.

Khoảng đầu giờ Dậu, hai đứa trẻ sinh đôi đã chạy đến sân của Khương Thư Yểu.

Hôm nay là sinh thần của chúng, tiên sinh đặc biệt cho nghỉ sớm, hai đứa nhớ đến chuyện Khương Thư Yểu nói sẽ mừng sinh thần cho chúng, một hơi chạy đến mà không nghỉ.

Từ thị rất nghiêm khắc với chúng, nên chúng chưa từng trải qua cảm giác mừng sinh thần đàng hoàng, rất mong đợi, đôi mắt đen láy sáng long lanh nhìn Khương Thư Yểu, giống như muốn nàng lập tức biến ra một trò ảo thuật.

Khương Thư Yểu bảo chúng ngồi xuống bên bàn, rồi quay về nhà bếp nhỏ lấy bánh, trang trí hoa, dùng mứt ép thành hình, tạm coi như là một chiếc bánh sinh thần.

187

Nàng bưng bánh đi về, nhìn thấy những người ngồi bên bàn thì đột nhiên dừng bước.

Chu thị và Từ thị mỗi người ngồi một bên bàn, trừng mắt nhìn nhau, cả hai đều đang cố nén tính khí, không khí xung quanh thoang thoảng một mùi thuốc s.ú.n.g nhạt.

Thấy Khương Thư Yểu trở về, hai người đồng loạt quay đầu, lại lộ ra ánh mắt sắc như d.a.o giống hệt nhau.

Hina

Sự bất bình, sự oán trách đó, chỉ thiếu nước khắc mấy chữ to "Không phải muội chỉ mời mỗi ta sao?!" lên mặt nữa thôi.

Khương Thư Yểu: ...

Ai có thể nói cho nàng biết cảm giác déjà vu về một tu la tràng quái dị này là sao không?

Khương Thư Yểu bước tới đặt bánh xuống, ngượng ngùng nói: "Đại tẩu, nhị tẩu."

Chu thị không đợi nàng hỏi vì sao mình chọn đến Thính Trúc Viện tham gia cùng họ, vội vàng nói trước: "Ta chỉ nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi, muội đã thành tâm mời ta, nên ta đến vậy." Tuy miệng nói thế, trong lòng lại vạn phần hối hận không nên nhất thời bướng bỉnh mà từ chối quá nhanh.

Lời này rõ ràng nói với Khương Thư Yểu, ánh mắt lại rơi vào mặt Từ thị, bốn chữ "thành tâm mời gọi" cắn rất nặng.

Từ thị nghe vậy mỉm cười dịu dàng, tiếp lời nàng ấy nói với Khương Thư Yểu: "Ta vội vàng xử lý xong công việc, cố ý chạy đến đây, bởi muội nói hy vọng đông người náo nhiệt một chút."

Thái độ của nàng ấy vô cùng ôn nhu chu đáo, đổi lấy ánh mắt cảm động của Khương Thư Yểu.

Xì —

Chu thị hít một hơi, thất sách rồi. Nàng ấy bị vẻ mặt dịu dàng của Từ thị làm cho tức đến mắt tối sầm, thật muốn tát vài cái vào mặt bản thân vừa rồi, sao lại cứ phải cứng miệng chứ.

Khương Thư Yểu chẳng để ý đến sự gượng gạo của nàng ấy, lần lượt chào hỏi hai huynh đệ sinh đôi, đẩy bánh đến trước mặt họ.

"Đây là bánh sinh thần, hai đứa cùng cắt nhé." Vì sợ họ nghĩ thổi nến không tốt lành, Khương Thư Yểu không cắm nến: "Nhớ nhắm mắt ước nguyện trước khi cắt."

Nghe có vẻ kỳ quặc, Từ thị và Chu thị còn đang suy nghĩ đây là phong tục nơi nào, Tạ Chiêu đã hào hứng chạy đến bên cạnh Khương Thư Yểu: "Nếu con ước nguyện thì có thể thành hiện thực không?"

Khương Thư Yểu "ừ" một tiếng, cười ha ha nói: "Tâm thành ắt linh, hơn nữa hôm nay là sinh thần của con, có lẽ ông trời sẽ chiếu cố con một chút."

Tạ Chiêu vội vàng gật đầu: "Được được được." Quay sang nói với Tạ Diệu: "Tứ đệ, chúng ta cùng ước nguyện nào."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 183



Tạ Diệu gật đầu, nhắm mắt lại thầm niệm điều ước.

Tạ Chiêu chắp tay ngước mặt nhìn trời, nhắm mắt lẩm bẩm một tràng dài.

"Được rồi, con ước xong rồi, con hy vọng từ nay về sau sinh thần mỗi năm đều được qua cùng tam thúc mẫu." Nó mở mắt, kéo tay áo Khương Thư Yểu lặp lại một lần nữa bằng giọng to.

Khương Thư Yểu sững sờ, một là điều ước đâu có nói ra như vậy, hai là điều ước của nó thật sự ngoài dự đoán của nàng.

Tạ Diệu lại bổ sung nhỏ nhẹ: "Còn có mẫu thân, nhị thúc mẫu nữa."

Nói xong, nó dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Khương Thư Yểu, chờ đợi nàng trả lời.

Ba người lớn có mặt đều bị làm cho tan chảy.

Trong lòng Khương Thư Yểu chua xót mềm nhũn, vừa buồn cười vừa xúc động nói: "Được. Nhưng khi các con lớn lên sẽ không muốn qua cùng chúng ta nữa đâu."

Tạ Chiêu được hứa hẹn, nhảy nhót về chỗ ngồi, hớn hở phản bác: "Mới không phải vậy."

Khương Thư Yểu bị câu nói trẻ con của nó chọc cười, bảo họ mau cắt bánh.

Tuy chỉ có năm người, nhưng lại có cảm giác ấm áp náo nhiệt, Chu thị đã lâu không trải qua cảm giác này, ngồi trên ghế không quen mà xoay xoay người.

Nàng ngẩng đầu nhìn Từ thị, phát hiện Từ thị đã cởi bỏ chiếc mặt nạ ôn nhu đoan trang bất biến trên mặt, lộ ra ánh mắt biết ơn và nụ cười tự nhiên.

Chu thị ở chung với nàng ấy nhiều năm, vẫn là lần đầu thấy nàng ấy bộc lộ chân tình như vậy, bỗng có chút cảm khái.

Nàng ấy nhìn về phía Khương Thư Yểu, Khương Thư Yểu vừa vặn chia xong một miếng bánh đặt vào đĩa của nàng ấy.

188

"Nhị tẩu nếm thử đi, đây là lần đầu tẩu nếm đấy." Nàng cười nói.

Nụ cười của nàng như ánh nắng ấm áp mùa đông dịu dàng, Chu thị không hiểu sao khóe mắt cay cay, chớp mắt xua đi sự ẩm ướt mơ hồ.

"Phần của đại tẩu." Khương Thư Yểu tiếp tục chia bánh cho Từ thị.

"Đa tạ." Từ thị nói, lần đầu tiên nói ra lời trong lòng: "Lần trước ăn bánh muội làm, đến giờ vẫn nhớ mãi." Nói ra rồi thấy thoải mái hơn nhiều, đúng vậy, nàng ấy chính là thèm đồ ngọt Khương Thư Yểu làm.

Hina

Chu thị đang chìm đắm trong cảm động vì lòng tốt, nghe vậy động đậy tai, giả vờ vô tình nói: "Trước đây hai người đã thân thiết đến mức tặng đồ ăn rồi sao."

"Không tính là thân thiết, ta cũng chỉ là dày mặt mà hưởng lợi thôi." Nàng ấy liếc nhìn Khương Thư Yểu, dịu dàng bổ sung: "Đệ muội là người tính tình hiền lành, rất dễ ở chung."

Ánh mắt Chu thị và Từ thị giao nhau trên không trung, mắt hơi nheo lại.

"Đúng vậy, nếu không thì sao muội ấy lại sẵn lòng xuống bếp cho ta, cùng ta dùng bữa trưa chứ? Ta luôn cảm thấy trong lòng áy náy khó yên, không xứng với sự chăm sóc này của muội ấy."

Từ thị nhướng nửa bên mày, cũng hơi nheo mắt lại, như thể chỉ là làm sâu thêm nụ cười trên mặt.

Khương Thư Yểu vừa chia xong bánh cho mọi người ngẩng đầu lên, phát hiện bầu không khí kỳ quái lạ lùng.

Nàng nhìn hai người đang nhìn nhau chăm chú, ánh mắt các nàng chạm nhau còn như có tia lửa điện b.ắ.n ra, cẩn thận ngẫm lại, như còn ẩn chứa sát khí.

"Khụ." Nàng vội cúi đầu, ngoan ngoãn cắm cúi ăn bánh như hai huynh đệ sinh đôi.

Những người ngồi đây đều không ăn nhiều, ăn hết bánh đã no được nửa bụng.

Tạ Chiêu còn muốn ăn nữa, bị Khương Thư Yểu ngăn lại: "Còn có món ngon nữa, để bụng đấy."

Tạ Chiêu lập tức phấn chấn: "Món ngon gì vậy! Đã từng ăn chưa ạ?"

"Tất nhiên là chưa." Khương Thư Yểu đứng dậy: "Ta đi xem đã xong chưa."

Nàng vừa đi, Tạ Chiêu vội vàng đuổi theo, Tạ Diệu chậm nửa nhịp, cũng đi theo, để lại Từ thị và Chu thị trợn mắt nhìn nhau.

Chu thị chịu không nổi trước, chống gậy đứng dậy, khập khiễng đi theo.

Từ thị thấy vậy cũng đuổi theo luôn.

Thế là biến thành bốn người đứng thành một hàng, vây quanh xem Khương Thư Yểu chỉ huy trù nương nướng vịt.

Mở cửa lò hình vòm, lót gỗ ăn quả bên dưới, có thể dùng làm lò nướng vịt.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 184



Nướng vịt treo lò dùng lửa trực tiếp, gỗ ăn quả khi đốt không khói, lửa dưới đáy mạnh, treo vịt lên móc sắt, cần xoay vị trí vịt liên tục để đảm bảo nhiệt độ đều, khá thử thách sự kiên nhẫn và kỹ thuật, nên Khương Thư Yểu đặc biệt nhờ trù nương có sức khỏe tốt giúp đỡ.

Gỗ ăn quả cháy ngọn lửa sáng, trong lò một màu cam đỏ, da vịt được nướng bóng loáng phản chiếu ánh sáng. Vịt béo mềm, lớp mỡ dưới da dày, bị lửa trực tiếp nướng khiến mỡ tan chảy, dầu mỡ "tí tách tí tách" rơi xuống, mùi thơm lan tỏa, không khí tràn ngập mùi thơm nồng nàn của thịt nướng.

"Gần được rồi." Khương Thư Yểu lên tiếng.

Trù nương gật đầu, rút cây sào, lấy vịt ra khỏi lò, đặt lên tấm ván gỗ lớn bên cạnh.

Vịt vừa ra lò, màu đỏ thẫm, lớp da ngoài như đọng một lớp mật ong, lấp lánh ánh dầu trong suốt.

Khương Thư Yểu bảo nha hoàn bưng đồ ăn kèm qua, với sự giúp đỡ của trù nương lấy ra cây nĩa ba chĩa, giữ chặt một đầu vịt bắt đầu dùng d.a.o thái vịt quay.

Tay nàng nhanh nhẹn, trong ánh d.a.o lấp lánh, vịt quay đỏ tươi bóng loáng biến thành từng miếng mỏng như lá đinh hương, xếp ngay ngắn trên đĩa sứ trắng.

Thịt vịt mềm mại, da vịt màu cam đỏ mỏng manh, bám chặt vào thịt trắng, từng đĩa từng đĩa vẽ nên những đường nét đỏ tươi, nhìn khiến người ta thèm thuồng.

Khương Thư Yểu thái xong vịt quay, mọi người trở lại bàn ăn, các nha hoàn lần lượt bày biện các món ăn kèm: bánh tráng sen mỏng mềm, hành trắng thái sợi, tương ngọt đặc sánh đựng trong chén sứ nhỏ, dưa chuột, củ cải thái que và nhiều thứ khác.

Hina

189

Sau khi bày biện xong, nha hoàn lại bưng chậu đến hầu chủ nhân rửa tay, Chu thị và Từ thị không hiểu, Khương Thư Yểu giải thích: "Món này phải dùng tay bốc ăn mới đã."

Sau khi mọi người rửa tay xong, Tạ Chiêu đã nóng lòng không đợi được nữa, nhìn vịt quay ch** n**c miếng: "Có thể ăn chưa ạ?"

"Dĩ nhiên."

Lời vừa dứt, nó đã đưa tay lấy một miếng vịt quay bỏ vào miệng.

Da vịt quay thơm giòn mỏng, thịt lại mềm mại mọng nước, lớp mỡ dưới da vịt dày, phần mỡ dính liền với da vịt được nướng đến độ mềm béo ngậy, vừa chạm răng đã tan trong miệng, dầu vịt tỏa ra bốn phía, so với thịt lợn có thêm một phần hương vị đậm đà nồng nàn.

Một miếng nhỏ có cả phần béo, phần nạc, có cả da, đưa vào miệng không cần nhai mạnh, không cần chấm thêm nước chấm, từ từ thưởng thức, để hương vị thơm ngon của thịt vịt lan tỏa trong miệng, thơm ngon béo ngậy, mùi thơm của dầu mỡ thấm vào từng tấc môi răng, trong vị béo ngậy còn có mùi thơm nhẹ nhàng của gỗ ăn quả.

Khương Thư Yểu cười nói: "Ăn như vậy sẽ ngấy đó, phải dùng bánh tráng sen cuốn lại mà ăn."

Nàng nhặt một miếng bánh tráng sen, bánh được nướng mềm mỏng mịn màng, tỏa ra mùi thơm nhẹ của bột, phết lên tương ngọt, thêm vào ba bốn miếng thịt vịt, bỏ thêm hành trắng, rồi cuốn bánh tráng sen lại, lớp vỏ bánh mỏng mềm hoàn toàn không thể bọc kín thịt vịt phồng lên.

Tạ Chiêu đón lấy, cuốn bánh nàng làm hơi to, nó phải há miệng thật to mới có thể nhét hết vào.

Há miệng, đẩy phần đuôi cuốn bánh tráng sen, từ từ đưa vào miệng, vừa đẩy vừa nhai.

Tương ngọt làm tăng thêm hương vị, khiến vịt quay thêm phần mặn ngọt tươi ngon, sau khi cắn vỡ lớp vỏ bánh mỏng mềm, vịt quay bên ngoài giòn bên trong mềm mại cùng với đoạn hành trắng ngọt giòn tạo nên cảm giác phong phú trong miệng, trong mùi thơm béo ngậy của dầu mỡ xen lẫn mùi thơm tươi mát ngọt nhẹ của hành.

"Ngon quá." Nó che miệng, khen ngợi không rõ lời.

Từ thị không thích ăn đồ dầu mỡ tanh, chỉ tưởng Tạ Chiêu ham ăn nên khen quá lời, cho đến khi tự mình cuốn một phần bỏ vào miệng, mới hiểu ra hóa ra mùi thơm của thịt và dầu mỡ cũng có thể ngon đến thế.

Thịt vịt da giòn thịt mềm, béo mà không ngấy, mùi thơm của bột, mùi thơm của tương, mùi thơm của hành đều được dùng để làm nổi bật vị thơm giòn đậm đà của vịt quay.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 185



Vịt quay bằng lò sáng phải đổ nước vào bụng vịt, lửa lò vừa nướng, hơi nước làm phồng bụng vịt lên, như vậy vịt sẽ không bị mất nước mà khô, thịt nướng ra mềm mại tròn đầy, nước thịt đầy ắp.

Nàng ấy cuốn ít thịt vịt, vẫn bị vị ngon của thịt vịt làm kinh ngạc, huống chi những người khác cuốn mấy miếng thịt vịt nhét vào miệng.

Chu thị không giống Từ thị, sau khi ăn một miếng vịt quay liền hoàn toàn vứt bỏ tư thế ăn uống đoan trang, dù sao cũng đã dùng tay rồi, còn để ý làm gì nữa.

Nàng ấy và Tạ Chiêu cùng nhau ăn ngấu nghiến, hận không thể nhét được sáu bảy miếng vịt quay vào trong chiếc bánh to bằng bàn tay.

Đổ nước vào bụng vịt không chỉ có thể giữ được nước thịt tươi mềm của vịt, mà còn có thể dùng hơi nước để căng da vịt ra, làm cho da vịt căng mỏng, vừa nướng bằng lửa trực tiếp, dầu vịt tràn ra, làm cho da vịt giòn rụm lại thơm, đây chính là tinh hoa của vịt quay.

Tạ Diệu rất thích da vịt, chuyên chọn những miếng vịt quay ít thịt để ăn, da vịt giòn rụm, dầu mỡ hoàn toàn thấm vào lớp da vịt mỏng manh, rõ ràng giòn tan mỏng manh nhưng lại mang theo sức đàn hồi mềm mại, mỗi lần cắn một miếng đều có thể cắn ra dầu từ lớp da mỏng.

Hai đứa nhỏ cùng Chu thị ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ bóng loáng, ngay cả Từ thị vốn kiềm chế cũng không nhịn được, ăn đến hơi no.

Hina

Sau khi mấy người ăn xong không muốn cử động, đành nghỉ ngơi một lúc trong viện của Khương Thư Yểu, ngồi sát bên nhau cùng ngắm hoàng hôn.

190

Mặt trời lặn về phía tây, ánh hồng tràn ngập bầu trời, rực rỡ lộng lẫy, màu cam đỏ tím đỏ hòa quyện vào nhau, rải xuống một mảng ánh hồng ấm áp mềm mại, vạn vật đều khoác lên mình một vầng hào quang dịu dàng.

Từ thị ngồi bên phải Khương Thư Yểu, hai đứa trẻ im lặng dựa vào hai người các nàng ngắm hoàng hôn, nàng ấy bị sự yên bình nhàn nhã này lan tỏa, nghiêng đầu nói với Khương Thư Yểu dịu dàng: "Đệ muội, cảm ơn muội."

Khương Thư Yểu thu hồi ánh mắt ngắm cảnh, không hiểu quay đầu nhìn nàng ấy.

"Hôm nay A Chiêu và A Diệu rất vui vẻ, trước đây ta chưa từng dụng tâm như vậy với sinh thần của chúng." Nàng ấy xoa xoa đầu đứa trẻ, do dự một chút, vẫn nói ra lời trong lòng: "Ta cũng vui vẻ như vậy, cảm ơn muội."

Khương Thư Yểu nhìn vẻ mặt đầy biết ơn của Từ thị, trong lòng mềm nhũn, xúc động nói: "Đại tẩu..."

Chưa kịp nói gì, Chu thị đột nhiên lên tiếng tiếp lời: "Ta cũng vậy. Từ khi ta gả về Tạ Quốc Công phủ, đây là lần đầu tiên cảm nhận được hóa ra bữa tối cũng có thể ấm áp như vậy, thật muốn hoàng hôn này tan chậm một chút."

Khương Thư Yểu chua xót trong lòng, đặt tay lên mu bàn tay Chu thị.

Chu thị mỉm cười với nàng, vẻ mặt dịu dàng, không còn che giấu bản thân cô đơn nữa, nghiêm túc nói: "Cảm ơn muội."

Khương Thư Yểu vội nói không cần, nhìn nàng ấy đầy thương xót.

Từ thị bị cướp lời ở phía sau, vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt như ngọn đuốc rơi xuống mặt Chu thị, như đang nói "Muội cứ giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi."

Chu thị cướp được sự chú ý của Khương Thư Yểu, khóe miệng nở nụ cười chiến thắng, ánh mắt vượt qua Khương Thư Yểu rơi xuống mặt Từ thị: Ta đúng là đang giả vờ đấy, tẩu làm gì được ta?

Hai người ánh mắt giao chiến trên không trung, Khương Thư Yểu hoàn toàn không hay biết gì cảm thấy sau lưng lạnh lẽo khó hiểu.

Mùi thơm của vịt quay vẫn chưa tan, Tạ Tuân ngửi mùi mong đợi bước vào sân, rồi sững sờ.

Ánh chiều tà rực rỡ, nhuộm cảnh vật trong sân một màu ấm áp, Khương Thư Yểu ngồi ở chính giữa, trước đầu gối là những đứa trẻ đáng yêu, một bên là mỹ nhân anh khí diễm lệ, một bên là mỹ nhân ôn nhu đại phương.

Hắn chớp chớp mắt, lặng lẽ lùi ra khỏi cổng sân, ngẩng đầu nhìn lại tên sân.

Đúng là Thính Trúc Viện không sai.

Vậy bức tranh "thê thiếp bên cạnh, trẻ nhỏ quấn quýt" này là sao???
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 186



Hắn bước vào sân, phá vỡ sự yên bình tĩnh lặng đang âm ỉ dòng chảy ngầm này.

Từ thị và Chu thị còn đang so găng bằng ánh mắt, đột nhiên cảm thấy có khách không mời mà đến xông vào, đồng thời ném ánh mắt về phía đó.

Tạ Tuân mặc quan bào rực rỡ, dáng người thẳng tắp, phong thái tuấn lãng, bước trên ánh chiều tà đến gần quả thực là nam nhân tuyệt sắc độc nhất vô nhị trên đời.

Trên mặt các nàng vẫn mang nụ cười, nhưng ánh mắt còn sắc bén hơn lúc nãy vài phần.

Giờ này về làm gì, thật chẳng đúng lúc chút nào!

Tạ Tuân như không hay biết, đáp lại bằng nụ cười tương tự, cung kính nói: "Đại tẩu, nhị tẩu." Nhìn có vẻ không có gì không đúng, nhưng Chu thị và Từ thị đều cảm nhận được sự không vui của hắn.

"Tam đệ." Hai người gật đầu, không có ý định rời đi.

Không khí từ đây chìm vào tĩnh lặng.

Ánh chiều tà rực rỡ muôn trượng, hoàng hôn lộng lẫy, Khương Thư Yểu đang đắm chìm trong bầu không khí yên bình của năm tháng bỗng rùng mình.

Lại nữa rồi, cái cảm giác kỳ quái như đang ở giữa một cuộc chiến lại xuất hiện, cảm giác khó hiểu này rốt cuộc là sao chứ!

Sau khi Từ thị và Chu thị rời đi, Khương Thư Yểu cho người bưng phần vịt quay còn lại ra.

Tạ Tuân thay quan phục trở về, thấy vịt quay trên bàn, tâm trạng ấm áp hẳn lên: "Đây là cố ý để lại cho ta sao?"

Khương Thư Yểu do dự một chút, ngượng ngùng gật đầu: "Ừm." Ban đầu nàng định để lại cho Tạ Tuân cả một con, kết quả mấy người họ không kìm được cơn thèm, ăn chỉ còn lại chưa đến nửa con.

191

Tạ Tuân nghe nàng xác nhận, lặng lẽ thở phào.

Rồi hắn khẽ sững người, không đúng, sao lại căng thẳng thế này chứ?

Gạt bỏ sự nghi hoặc trong lòng, Tạ Tuân nhanh chóng giải quyết hết vịt quay, ngay cả bánh tráng sen cũng chấm sạch hết nước sốt.

Theo thói quen hằng ngày của hắn, sau khi dùng xong bữa tối sẽ đến thư phòng đọc sách một lúc, đến lúc nên nghỉ ngơi mới đến Đông sương phòng ngủ.

Nhưng hôm nay hắn làm trái thường, không đến thư phòng đọc sách, mà đi theo Khương Thư Yểu đến bếp loanh quanh.

Khương Thư Yểu bận rộn chuẩn bị thức ăn cho ngày mai, không để ý đến hắn.

Hắn khẽ ho một tiếng: "Gần đây nàng thường xuyên ở cùng đại tẩu nhị tẩu sao?"

"Cũng bình thường thôi, sao vậy?" Khương Thư Yểu tay không ngừng.

Hina

"Ừm, không có gì, chỉ hỏi thôi." Tạ Tuân nói không rõ ràng.

Khương Thư Yểu không để tâm, tiếp tục công việc.

Tạ Tuân im lặng nhìn, đột nhiên lại lên tiếng: "Đại tẩu thường xuyên đưa con đến đây sao?"

Khương Thư Yểu dừng việc đang làm, lau tay, nhíu mày nhìn hắn: "Đâu có, sao chàng lại hỏi vậy?" Kỳ kỳ quái quái.

Tạ Tuân cũng không hiểu sao mình lại hỏi điều này, không tự nhiên nói: "Không có gì, chỉ là thấy nàng thường ngày buồn tẻ trong viện, đi lại nhiều với tẩu tẩu cũng tốt." Vừa chân thành vừa có chút miễn cưỡng.

"Đương nhiên." Khương Thư Yểu thu dọn xong nguyên liệu cần dùng ngày mai, xoay người ra khỏi nhà bếp nhỏ, vừa đi vừa nói: "Đặc biệt là nhị tẩu, nhị tẩu... chàng biết đấy, tẩu ấy có ơn cứu mạng với ta, hơn nữa hoàn cảnh bản thân cũng khiến ta thương xót, ta luôn muốn ở bên cạnh tẩu ấy nhiều hơn, an ủi tẩu ấy."

Tạ Tuân đi theo sau nàng, lặng lẽ lắng nghe.

Đây là lần đầu tiên nàng đem chuyện nhị phòng ra nói nghiêm túc trước mặt Tạ Tuân: "Nói thật, bên nhị phòng khá là phiền lòng. Ta nghĩ nếu nhị tẩu ở cùng ta có thể quên đi lo lắng, vui vẻ thưởng thức món ngon thì còn gì bằng, đây chẳng phải là chân lý của ẩm thực sao?"

Bàn luận về ca ca hắn trước mặt Tạ Tuân luôn không hay, Khương Thư Yểu nói xong cảm thấy hơi ngượng, không nói thêm nữa.

Tạ Tuân nhìn theo nàng vào Đông sương phòng, đứng trong sân một lúc, lặng lẽ suy nghĩ.

Dù Khương Thư Yểu không thổ lộ tâm sự với hắn, hắn cũng có thể hiểu được nỗi lo trong lòng nàng. Nghĩ đến chuyện nhị ca của hắn mù quáng trong chuyện thê thiếp, hắn không nhịn được mà thở dài.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 187



Có chuyện nhị phòng làm gương, nàng dù do dự né tránh thế nào cũng là đúng, hắn nhất định phải cố gắng chứng minh với nàng rằng mình không phải cùng loại người với nhị ca mới được.

Cũng không biết con đường phía trước còn bao nhiêu khó khăn, bản thân có thể làm được không.

Tạ Tuân vừa suy nghĩ vừa dạo bước dưới ánh trăng, bất giác đi đến Khúc Thủy Đình, ngẩng đầu lên, quả nhiên lại thấy hai vị ca ca của mình.

Nhưng hôm nay họ không đánh cờ, mà đang thưởng trăng uống rượu.

Bây giờ vẫn chưa qua giờ Tuất, hai người đã say mèm, gục trên bàn nửa tỉnh nửa mê.

Hai vị ca ca của hắn, hắn biết rõ, ngày mai không phải ngày nghỉ, hai người lại uống rượu say sưa không kiềm chế, e rằng có tâm sự khó giải mới đúng.

Ánh mắt hắn rơi xuống Tạ Lang đang nhíu chặt mày, miệng lẩm bẩm không rõ, rồi nhìn sang Tạ Lý đang ngáy o o bên cạnh, chắc hẳn là đại ca đang cùng nhị ca uống rượu giải sầu ở đây.

Hắn đang định xoay người bỏ đi, bỗng nghe thấy một tiếng "Bịch——" vang lên.

Tạ Lang đang say rượu, không nằm vững, thân hình nghiêng một cái ngã từ bàn đá xuống, ngã "chắc nịch" xuống đất.

Mặt đất lạnh cứng, Tạ Lang đau đến mức hít một hơi, nhưng vẫn chưa tỉnh rượu, lăn lộn vài cái trên mặt đất không lật dậy được, đành nằm luôn trên đất.

Tạ Tuân dừng bước.

Ca ca của hắn ngã xuống đất rồi, làm sao hắn có thể đứng nhìn được.

Bước chân hắn lộ vẻ vội vàng, bước lớn tiến đến trước mặt Tạ Lang. Ca ca nhà mình nằm trên đất, mặt đầy đau đớn. Có vẻ như ngã không nhẹ, qua lâu như vậy vẫn còn đau.

192

Tuy là mùa hè, nhưng mặt đất vẫn lạnh, nằm như vậy không tốt đâu, phải để y mau chóng đứng dậy.

Vì vậy Tạ Tuân mang vẻ mặt lo lắng, vội vàng... giơ chân phải lên đá đá vào chân Tạ Lang.

Ủa, không phản ứng.

Tạ Tuân khoanh tay sau lưng, đổi sang chân trái dùng mũi chân đá đá vào cánh tay hắn.

Vẫn không phản ứng, sao lại say đến mức này.

Hắn thở dài u uất, khoanh tay sau lưng bỏ đi.

Ở gần Khúc Thủy Đình gặp một nha hoàn đi ngang qua, hắn gọi lại: "Ngươi đến đại phòng một chuyến, nói với đại phu nhân đại gia ngủ ở Khúc Thủy Đình rồi, bảo nàng phái người đến đưa đại gia về, kẻo bị lạnh."

Nha hoàn vâng dạ, vội vàng đi về phía đại phòng.

Còn nhị ca, trong viện của y lộn xộn cũng không biết bảo nha hoàn đi tìm ai, chi bằng đợi đại tẩu phái người đến tìm đại ca thì tiện đường mang y về luôn, dù sao cũng phải phái người đi gọi người, để y nằm trên đất thêm một lúc.

Tạ Tuân dạo xong trở về, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Tối đến cùng Khương Thư Yểu nghỉ ngơi, giọng điệu cũng thoải mái hơn không ít, trò chuyện với nàng: "Gần đây bên nhạc mẫu thế nào?"

Khương Thư Yểu rất hứng thú với chủ đề này: "Mẹ nói định mở thêm vài tiệm ăn ở các bến thuyền khác, rồi chuẩn bị mở thêm vài tiệm trong phường, ta thấy ý của mẹ là muốn làm lớn tiệm ăn đấy."

"Thế thì tốt, chỉ mở một tiệm ăn quá lãng phí công thức và cách làm của nàng."

Khương Thư Yểu thở dài: "Cũng không biết những tiệm ăn này sẽ làm thành thế nào."

Tạ Tuân nói: "Nếu nàng tò mò, chúng ta đi xem thử không phải được rồi sao."

Khương Thư Yểu chống đầu nhìn hắn: "Thật sao?"

Hina

"Đương nhiên là thật." Tạ Tuân bị dáng vẻ của nàng chọc cười: "Nàng muốn làm gì ta đều sẽ đi cùng."

Khương Thư Yểu hơi ngẩn người.

Trong phòng ánh sáng mờ tối, Tạ Tuân không nhìn rõ vẻ mặt nàng: "Về sau nàng có ý tưởng hay suy nghĩ gì đều có thể nói với ta, ta đã hứa sẽ chăm sóc nàng chu đáo, tất không thất hứa."

Khương Thư Yểu ở một mức độ nào đó có điểm chung với Chu thị khi mới gả về, Tạ Tuân nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của Tạ Lang và Chu thị, bổ sung: "Đừng quá e dè trước mặt ta, làm việc gì cũng rụt rè, ta... không muốn thấy nàng trở thành như nhị tẩu."

Hắn nói xong hồi lâu không nghe Khương Thư Yểu đáp lại, đang tưởng nàng sẽ không trả lời nữa, nàng bỗng ghé sát lại.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 188



Khương Thư Yểu chăm chú nhìn vào mắt hắn, khẽ nói: "Tạ Bá Uyên, chàng phải nói được làm được đấy."

Hơi thở ấm áp của nàng phả vào mặt hắn, khiến nửa bên má hắn tê dại trong chốc lát, đầu óc trống rỗng, hồi lâu mới thốt ra được một chữ "Được".

Vừa dứt lời, bên ngoài cửa bỗng có tiếng động phá tan bầu không khí mờ ảo giữa hai người.

"Tiểu thư, không hay rồi, tứ thiếu gia đau bụng, bên đại phòng mời đại phu, kinh động cả lão phu nhân."

Khương Thư Yểu giật mình, vội vàng ngồi bật dậy trên giường.

Tạ Tuân cũng hoảng hốt, vội vàng đứng dậy khoác áo ngoài, mở cửa cho Bạch Chỉ vào.

Bạch Chỉ kể sơ qua sự việc.

Tạ Diệu vốn thể yếu, ban đêm nôn hai lần là chuyện lớn, Khương Thư Yểu và Tạ Tuân lo lắng vội vàng đến đại phòng.

Khi đến đại phòng, lão phu nhân cũng có mặt, đang nghiêm mặt quở trách Từ thị.

Thấy Khương Thư Yểu đến, bà ấy lập tức chuyển hướng sang nàng, dù sao Tạ Diệu cũng đau bụng ở chỗ nàng.

Vừa mới bắt đầu, đại phu đã bước ra.

Lão phu nhân lập tức im lặng, lo lắng nhìn về phía đại phu.

"Chỉ là ăn không tiêu hóa thôi, chắc là bữa tối ăn hơi nhiều dầu mỡ, tiểu công tử khó chịu trong bụng, nôn ra là sẽ khỏe thôi."

Như vậy chỉ là hư kinh một trận, mọi người đều thở phào.

193

Nhưng lão phu nhân đã đến, việc này cũng không thể vì Tạ Diệu không sao mà bỏ qua.

Lão phu nhân hỏi kỹ về bữa tối của Tạ Diệu, rồi không hài lòng nói: "Da vịt béo ngậy, thân thể A Diệu không tốt, sao có thể ăn nhiều?"

Từ thị cố gắng biện hộ: "Thân thể A Diệu đã khá hơn nhiều rồi, hơn nữa hiếm khi nào nó có khẩu vị tốt như vậy, con thấy nó ăn vui vẻ—"

Lão phu nhân bực bội ngắt lời: "Thôi đi, tìm nhiều lý do làm gì."

Từ thị đành cúi đầu nói: "Tức phụ biết lỗi rồi."

"Nó là con của con, bệnh tật khó chịu thì con cũng đau lòng, ta già rồi nói nhiều cũng vô ích, còn con—" Lão phu nhân đưa mắt nhìn Khương Thư Yểu: "Ta vì việc này phạt con, con nhận hay không?"

Khương Thư Yểu chưa kịp mở miệng, Tạ Tuân đã chuẩn bị lên tiếng biện hộ cho nàng: "Mẹ..."

Vừa nói được một chữ, đã thấy Từ thị liên tục ra hiệu bằng mắt cho hắn.

Ban đầu lão phu nhân cũng chỉ định phạt nhẹ thôi, dù sao Khương Thư Yểu cũng có trách nhiệm. Nhưng nếu Tạ Tuân lên tiếng giúp đỡ, lão phu nhân chưa chắc đã chỉ phạt nhẹ là xong.

Hina

"Con xin nhận phạt." Khương Thư Yểu lên tiếng, nàng lo lắng cho Tạ Diệu, trong lòng áy náy khó chịu: "Phạt gì con cũng nhận." Việc này quả thật là do nàng sơ suất.

Lão phu nhân thấy vẻ mặt lo lắng gấp gáp của nàng không giống giả vờ, liền dịu giọng: "Việc này do ăn uống mà ra, vậy đóng cửa nhà bếp nhỏ của con mười ngày đi."

Đánh rắn đánh đúng bảy tấc, đối với Khương Thư Yểu mà nói quả thật là một hình phạt.

Nàng gật đầu: "Vâng."

"Sáng mai ta sẽ phái người đến." Lão phu nhân tuổi đã cao, xáo trộn một hồi cũng mệt rồi, không muốn nói nhiều: "Được rồi, con vào xem A Diệu đi."

Bà ấy vừa nói xong, Khương Thư Yểu liền lập tức chui vào phòng trong, Tạ Tuân định đi theo, bị lão phu nhân chặn lại.

Vừa rồi thấy Tạ Tuân cùng Khương Thư Yểu vào cửa, bà ấy đã thấy kỳ lạ, giờ lại thấy hắn nghe hình phạt mà vẻ mặt ủ rũ, một dáng vẻ đau lòng khó chịu, càng thêm không vui: "Ta phạt nàng ta, con không vui?"

Tạ Tuân nhìn lão phu nhân, thật là không biết nói gì.

Đóng cửa nhà bếp nhỏ có ảnh hưởng gì đến Khương Thư Yểu chứ, gần đây giờ Ngọ nàng luôn dùng bữa ở nhị phòng, đến nhị phòng nấu ăn là được rồi.

Hắn thì khác, bữa trưa của hắn có thể coi như đổ sông đổ biển rồi, thậm chí bữa tối cũng phải ăn lại đồ nhà bếp lớn nấu.

Nói là phạt Khương thị, chi bằng nói là hành hạ hắn - đứa con trai này thì đúng hơn.

Hắn buồn bực nói: "Mẹ mau về ngủ đi, con vào xem A Diệu trước đây."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 189



Để lại lão phu nhân đứng tại chỗ không hiểu ra sao.

*

Sáng sớm, lão phu nhân chưa kịp sai người đến niêm phong nhà bếp, Khương Thư Yểu đã làm xong bữa trưa cuối cùng cho Tạ Tuân mang đi.

Tạ Tuân xách hộp cơm đến Đông cung, sắc mặt không vui.

Vết bầm tím trên trán hắn đã tan đi, chỉ còn lại một vết mờ nhạt, kèm theo vẻ mặt lạnh lùng hôm nay, không khỏi khiến mọi người đoán già đoán non.

Đến giờ ăn, Tạ Tuân mở hộp cơm chuẩn bị dùng bữa.

Có lẽ vì đây là bữa trưa cuối cùng gần đây, Khương Thư Yểu đặc biệt làm cho hắn một bát lớn, lượng một bữa có thể đủ cho hai bữa.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tạ Tuân càng thêm u oán, khiến sắc mặt càng lạnh hơn, dọa cho xung quanh một vòng bàn không ai dám ngồi.

Lâm Thành như thường lệ lại gần, chưa kịp đoán xem hôm nay sẽ có món ngon gì, Tạ Tuân đã mở nắp ra, một mùi thơm chua cay nồng nặc tỏa ra.

Trong hộp cơm đựng một bát sứ lớn, thành bát trắng nổi bật với màu súp nâu trong suốt, tương phản màu sắc vô cùng chói mắt.

Trong bát sứ đầy ắp bột sắn dây, trên rắc đậu phộng vụn, hành lá, sợi gà, bột sắn dây đen sì làm nổi bật những miếng ớt đỏ thái nhỏ, nước súp lõng bõng, nhìn đã thấy mát lạnh.

Khương Thư Yểu xử lý hết số ớt mà Lâm thị sai người mang đến, lại muốn thử vị ớt, hôm nay đặc biệt làm bột sắn dây chua cay, bên trong vừa có ớt đỏ thái hạt lựu, vừa cho cả ớt ngâm, khiến bột sắn dây có mùi thơm chua đặc trưng của ớt ngâm, ngửi đã thấy sảng khoái tỉnh táo.

194

Tạ Tuân thấy lượng nhiều, liền chia cho Lâm Thành nửa bát.

Chia xong, hai người không hẹn mà cùng cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Bột sắn dây mượt mà, ngâm trong nước súp lạnh càng làm tăng độ trơn, đũa gắp lên cứ trượt đi. Còn mát hơn bún, không dính răng không nhớt, mềm mại lại có chút giòn.

Nước súp thanh mát, không bám dính vào bột sắn dây, khiến khi ăn có cảm giác nước súp lõng bõng đặc biệt, bột sắn dây mềm mịn kết hợp hoàn hảo với nước súp chua cay không ngừng nhỏ giọt trượt đi, ăn mãi ăn mãi sẽ không nhịn được mà hút một hơi dài.

Vừa đưa vào miệng, một vị chua cay mạnh mẽ lập tức tràn ngập khoang miệng, vừa có vị chua của giấm lâu năm, vừa có vị chua của ớt ngâm, kèm theo vị cay nồng, từ đầu lưỡi đến cuống họng đều tê tê râm ran, chua sảng khoái đến nỗi nước miếng tuôn trào như suối.

Lạ thay vị chua cay này không đậm đặc nặng nề, mà là vị chua cay mát lạnh sảng khoái, vừa k*ch th*ch vị giác vừa giải ngấy.

Mềm mịn sảng khoái, thơm ngon chua cay, ăn một miếng rồi không thể dừng lại, vị chua cay bá đạo khiến người ta không thể cưỡng lại.

Hút sột soạt ăn mấy miếng, vị cay tê dần dần lan tỏa trên đầu lưỡi, Tạ Tuân tiện tay cầm chén trà bên cạnh đổ vào miệng.

Trà còn nóng, trong thoáng chốc cảm giác cay trên đầu lưỡi tăng lên gấp bội, Tạ Tuân vội vàng đặt chén trà xuống, nhưng cảm giác cay trên đầu lưỡi vẫn không tan đi, vô cùng dữ dội, cay đến nỗi trán hắn toát mồ hôi, mắt ngấn lệ.

Ban đầu chỉ có một người nhìn thấy, rồi người này chọc người kia, cả căn phòng đều thấy dáng vẻ Tạ Tuân đang cố nén nước mắt.

Vết tím trên trán, vẻ ủ rũ khi lên trực... kết hợp lại, đủ để tưởng tượng ra một câu chuyện đáng tiếc.

Bọn hắn nghĩ vậy, đưa mắt nhìn về phía Lâm Thành.

Hina

Là huynh đệ tốt, chắc hẳn Lâm Thành sẽ biết Tạ Tuân đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Thành đang bị mọi người chú ý đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe mắt bỗng trượt xuống một dòng lệ nóng "tách" một tiếng rơi xuống bàn.

Mọi người: ?!

Nam nhi có lệ không dễ rơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Bọn họ xúm lại an ủi, Lâm Thành lau đi nước mắt bị cay ra, xì xì thở hổn hển: "Các huynh đang nói gì vậy?"

Với tâm lý không thể chỉ mình ta bị cay khóc, Tạ Tuân nói: "Bột sắn dây này rất ngon, các huynh có muốn nếm thử một miếng không?"
 
Back
Top Bottom