Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 140



Tạ Tuân bưng hai bát mì lên, chọn một góc vừa đủ chỗ cho hai người ngồi với nửa chiếc bàn nhỏ.

144

Sợi mì khô nóng mảnh mai, vàng óng, sốt vừng bóng như dầu, củ cải thái hạt lựu màu cam đỏ tươi sáng, hành lá xanh mướt, khuấy nhẹ một chút, sốt vừng hòa quyện vào sợi mì, mùi thơm nồng ấm của vừng dần dần tỏa ra.

Mì đã qua nước lạnh, trơn mượt, dai và dẻo, sốt vừng bọc lấy sợi mì, một miếng vào miệng là đầy hương vị vừng, đậm đà thơm ngon, hậu vị kéo dài, vị đắng nhẹ của vừng rang chín được thay thế bởi nước sốt của mì khô nóng, thơm ngon cay nhẹ, ngọt thanh.

Mỗi miếng đều nhai ra được hương vị của sốt vừng, nước sốt đặc sệt hơi dính, nhưng sợi mì lại trơn mượt sảng khoái, củ cải ngọt thanh, đậu que hơi chua, rau ăn kèm giòn tan tươi mát, không hề ngấy chút nào.

Mì khô nóng không thể ăn quá nhanh, phải đợi mùi thơm ngọt ngào ấy lưu lại trong miệng không tan, chỉ muốn nhai chậm rãi trong miệng, thưởng thức từ từ.

Nhưng bát mì này lại quá ngon, vị cay thơm ngon, mặn ngọt sảng khoái, mỗi miếng đều có thể nếm được nước sốt vừng đậm đà, hương vị đậm đà khiến người ta có cảm giác đơn giản mà thực tế, rất thỏa mãn, chỉ muốn ăn ngấu nghiến.

Tạ Tuân nhanh chóng ăn hết một bát mì khô nóng, Khương Thư Yểu gọi cùng khẩu phần với hắn, thực sự không thể ăn hết, thấy vậy hỏi: "Có thể chia chàng một nửa không?" Nói xong lại sợ Tạ Tuân chê nàng ăn thừa, dù sao đây là thời cổ đại, nơi mà gắp thức ăn còn phải dùng đũa chung, Tạ Tuân lại càng là công tử thanh cao như gió mát trăng trong.

Vị công tử đang ăn như gió cuốn ở bến tàu là Tạ Tuân nghe vậy phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, "soạt" một cái đẩy bát về phía nàng.

Khương Thư Yểu: ...

Nàng gạt cho Tạ Tuân nửa bát, Tạ Tuân tiếp tục cúi đầu ăn điên cuồng.

Khiến trù nương đang nghỉ ngơi bên cạnh lén cười: "Chàng thư sinh này thật dễ nuôi." Nhìn cái khẩu phần này, nhà tiểu cô nương chắc là đại hộ trong thị trấn rồi, nhưng chàng thư sinh này đẹp như vậy, có tốn nhiều tiền nuôi hắn cũng đáng.

Khương Thư Yểu, ái nữ của Lâm gia giàu có nhất thiên hạ, chống cằm nhìn Tạ Tuân ăn sạch bách bát mì, lòng đầy mãn nguyện.

Hina

Tạ Tuân rất muốn cạo sạch sốt vừng trên đũa và bên cạnh bát, nhưng vì Khương Thư Yểu có mặt, đành phải cố nén lại.

Ăn no rồi lại không hiểu sao có chút oán giận, nói: "Trước đây nàng chưa từng làm loại mì này trong phủ." Giọng điệu bình thản như thể chỉ đang trò chuyện thông thường.

"Những món ta chưa làm còn nhiều lắm, sau này sẽ làm từ từ." Khương Thư Yểu đáp.

Được rồi, Tạ Tuân tự an ủi, hắn là người sẽ sống cả đời với Khương thị, cần gì phải so đo những chuyện vụn vặt này.

Khương Thư Yểu vừa định đứng dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ đám đông.

Nhìn kỹ lại, người xinh đẹp rực rỡ phong thái đoan trang kia không phải là Lâm thị thì còn ai vào đây.

Kể từ khi xuyên không đến đây, nàng thấy Lâm thị luôn là một nữ nhân bề ngoài nóng nảy bộc trực nhưng nội tâm trống rỗng vô vọng, chưa từng thấy bà có dáng vẻ như bây giờ, mày mắt sáng ngời, tràn đầy sức sống, như đóa mẫu đơn khô héo bỗng nở rộ sau một đêm.

Bà hùng hổ bước vào tiệm ăn, ôm bụng bầu, tiếng cười vang vọng, nói với quản sự: "Không tệ, không tệ, con gái ta quả là có bản lĩnh, loại tiệm ăn này, thiên hạ chỉ có Lâm gia ta mới có thể mở được."

Quản sự đương nhiên phải nịnh bợ.

"Được rồi, ta chỉ đến xem một chút thôi, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, mọi người đều làm rất tốt, nhưng không thể vì thế mà lơ là." Lâm thị nói một tràng quy củ, rồi lần lượt kiểm tra từng quầy ăn, hỏi han về doanh thu.

Khương Thư Yểu bị vị Lâm thị hoàn toàn xa lạ này làm cho kinh ngạc, đợi đến khi bà đi càng lúc càng gần, mới chợt tỉnh ngộ, "bộp" một cái đập tiền xuống bàn, kéo Tạ Tuân nhanh chóng lẩn tránh.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 141



145

Nàng chỉ mới đề xuất ý tưởng mở cửa hàng đã khiến Lâm thị đau lòng tức giận, nếu bị bà thấy nàng trà trộn vào đám nam nhân hôi hám này ăn cơm, lại còn dẫn theo Tạ Tuân, chẳng phải Lâm thị sẽ vung đao đuổi g.i.ế.c nàng sao.

Tạ Tuân cũng nghĩ đến điều này, sợ nhạc mẫu nổi giận, hai người phối hợp ăn ý lặng lẽ rút lui, vừa mới ra khỏi tầm mắt của Lâm thị, liền đụng phải một đám người cũng đang lén lút như họ.

Lâm Thành đã tụ tập đủ sáu vị đồng liêu đang cẩn thận trốn tránh Tạ Tuân: ...

Tạ Tuân không ngờ sẽ gặp họ ở đây, nghi hoặc hỏi: "Các huynh không phải đi cưỡi ngựa ở ngoại ô sao, sao tất cả đều đến bến thuyền vậy?"

"Ừm..." Mọi người im lặng.

"Còn nữa, bộ y phục này của các huynh là sao vậy?" Bảy người lại mặc áo vải bông dài cùng kiểu, ngay cả màu sắc cũng giống nhau, bản thân màu sắc không hề nổi bật nhưng khi tụ tập lại thành một hàng dài, trông như bảy huynh đệ sinh bảy đi dạo phố, càng không nổi bật thì càng nổi bật.

Lâm Thành nuốt một ngụm m.á.u già trong cổ họng, cứng nhắc nói dối: "Hì hì, đây là y phục chuyên dùng để cưỡi ngựa của chúng ta, giống như đá cầu phải mặc cùng một màu vậy, đồng phục, đồng phục."

Tạ Tuân nhìn bộ y phục xấu xí mà kín đáo trên người Lâm Thành, im lặng một lúc, vô cùng nghiêm túc nói: "Lời hứa trước đây ta đồng ý tổ đội cưỡi ngựa với huynh, từ nay quên đi."

Khương Thư Yểu vốn tưởng sau khi đi dạo một vòng lần này, nàng lại phải nằm ở Tạ quốc công phủ một thời gian dài, nào ngờ chỉ vài ngày sau, đang thỉnh an ở Thọ Ninh đường, lão phu nhân đột nhiên nhắc đến chuyện tết Đoan Ngọ sắp tới.

Tết Đoan Ngọ kế thừa từ thời thượng cổ, là ngày tế lễ rồng cát tường, kinh thành sẽ tổ chức đua thuyền rồng, ngày này dân chúng đều chạy đến bên sông xem náo nhiệt, ngay cả thiên tử cũng sẽ ra khỏi cung để xem cuộc đua, người thắng cuộc sẽ được thưởng.

Khương Thư Yểu nghe mà hai mắt sáng rực, náo nhiệt như vậy, nghe qua đã thấy rất thú vị.

Ngay cả Chu thị vốn thường ngày hay châm chọc cũng lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, cảm thán thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chớp mắt lại một năm nữa trôi qua.

Tạ quốc công phủ tất nhiên sẽ không chen chúc với dân thường bên bờ sông để xem náo nhiệt, chọn vị trí ở tửu lâu cũng phải chọn loại tốt nhất. Lão phu nhân và Từ thị bàn bạc về những việc liên quan, Từ thị liên tục đáp ứng.

Chu thị ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, còn Khương Thư Yểu nghe những sắp xếp nhàm chán này thì ngồi không yên, một động một tĩnh, sự đối lập rõ ràng, lão phu nhân rất nhanh đã để mắt đến nàng.

Khương Thư Yểu lập tức cúi đầu giả vờ khiêm nhường.

Lão phu nhân vốn luôn nghiêm khắc, Khương Thư Yểu tưởng bà ấy lại sắp mở miệng quở trách mình, nào ngờ bà ấy lại hỏi: "Gần đây tam tức phụ đã làm những gì?"

Khương Thư Yểu cứ ở trong viện của mình mày mò món ăn, lão phu nhân tự nhiên sẽ không quản giáo quá nhiều, còn chuyện nàng và Tạ Tuân ra ngoài, Từ thị cũng đã giúp che giấu, nên bên lão phu nhân không nghe được gì nhiều.

Vì vậy trong mắt lão phu nhân, Khương Thư Yểu sau khi gả đến rất ngoan ngoãn, không hay ra ngoài chơi đùa nghịch ngợm như trước đây, luôn ngoan ngoãn ở trong viện, quả thật như đã thu liễm tính tình vậy.

Khương Thư Yểu cứng đầu cứng cổ đáp: "Bình thường chỉ ở trong phòng xem sách, thêu thùa, thỉnh thoảng nghiên cứu vài món ăn."

Hina

Lão phu nhân hài lòng gật đầu: "Không tệ, đúng là phải xem nhiều sách, tĩnh tâm dưỡng tính."

Đây coi như là lời khen miệng dành cho nàng, Khương Thư Yểu mơ hồ không hiểu, vừa ra khỏi Thọ Ninh đường được vài bước, Chu thị đã đuổi theo nàng.

Nàng ta cười gượng nói: "Đệ muội, mấy ngày trước không phải muội đã cùng tam đệ đi chơi một chuyến sao?"

"Hả?" Khương Thư Yểu sững sờ, nhìn về phía Chu thị.

Chu thị một lòng muốn tranh quyền với Từ thị, Tạ quốc công phủ không ít lần sắp xếp tai mắt của mình, chuyện Từ thị giúp Khương Thư Yểu che giấu nàng ta tự nhiên biết rõ.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 142



Chu thị này, bất kể ai đánh giá cũng sẽ nói một câu tính tình không tốt, chỉ từ chuyện nàng ta và Từ thị đã đối đầu nhiều năm cũng có thể thấy được một hai.

Khương Thư Yểu nghe giọng điệu châm chọc của nàng ta, tưởng nàng ta muốn uy h.i.ế.p hoặc đe dọa, không ngờ nàng ta chỉ hỏi một câu: "Có phải tam đệ chủ động dẫn muội ra ngoài không?"

Khương Thư Yểu không rõ nàng ta muốn làm gì, không trả lời.

Chu thị nhìn nàng hai lần, hơi nhíu mày, giọng điệu không giống như thường ngày sắc bén, tự nói: "Hóa ra thật sự là vậy."

Nói xong câu này, nàng ta hừ lạnh một tiếng với Khương Thư Yểu, rồi hùng hổ bỏ đi.

Khương Thư Yểu hoang mang, đúng lúc Từ thị cũng ra, nàng liền kể lại chuyện vừa rồi cho Từ thị nghe.

Hina

Từ thị hơi ngạc nhiên: "Nàng ta không nói sẽ báo cho lão phu nhân sao?"

"Không có."

Từ thị trầm ngâm một lúc, nói: "Vậy chắc không sao đâu, người này chỉ là tính tình xấu, bản tính không xấu."

Khương Thư Yểu yên tâm, cùng đường với Từ thị, hỏi vài chuyện về tết Đoan Ngọ rồi trở về Thính Trúc viện.

Thời cổ đại không có lịch, nàng tùy ý sống qua ngày, nhất thời cũng quên mất tết Đoan Ngọ sắp đến.

Nàng hoài niệm một lúc, gạt bỏ những suy nghĩ rối ren, xua tan nỗi buồn, vén tay áo chuẩn bị làm việc.

Dù sao đi nữa, tết Đoan Ngọ không thể thiếu bánh ú.

Không chỉ đậu hũ có phân biệt ngọt mặn, bánh ú cũng vậy. Bánh ú ngọt có nhân đậu đỏ, nhân chà là, nhân hoa hồng, nhân hạt dưa, v.v.; bánh ú mặn có nhân thịt heo, nhân giăm bông, nhân lòng đỏ trứng thịt, v.v., mỗi vùng có khẩu vị khác nhau, loại bánh rất đa dạng.

Dù thế nào, các bước làm cũng gần giống nhau, ngâm gạo nếp, rửa lá gói, gói bánh, những quy trình này không thể thiếu, quá trình không phức tạp lắm, nhưng mất khá nhiều thời gian.

Còn vài ngày nữa mới đến tết Đoan Ngọ, Khương Thư Yểu không vội, từ từ chuẩn bị nguyên liệu cho nhiều loại nhân bánh. Đến một ngày trước tết Đoan Ngọ, đun sôi lá gói, đợi đến khi lá chuyển màu sẫm rồi dùng nước lạnh rửa sạch, cuối cùng gói nhân bánh thật chặt. Những bước này trông rất mới lạ, các tiểu nha hoàn trong viện đều chạy đến phụ giúp.

Gói bánh ú cũng không khó, lòng bàn tay đỡ ba bốn lá đã chỉnh tề và trải phẳng, cho gạo nếp đã ngâm vào, đặt hai ba quả chà là, sau đó từ từ gói lá dài lại, dùng cỏ bồ kết buộc thật chặt, một cái bánh ú đã được làm xong.

Nàng gói bánh nhân đậu đỏ, nhân lòng đỏ trứng, nhân thịt heo và nhân chà là, đều là những loại nhân phổ biến nhất.

Sau khi gói xong một đống bánh ú có góc cạnh, chia thành từng mẻ cho vào nồi nấu nhỏ lửa, chẳng mấy chốc, hương thơm của lá gói đã tỏa khắp cả viện.

Có lẽ vì sắp đến tết Đoan Ngọ, Từ thị hơi bận rộn, không có thời gian trông chừng hai đứa nhỏ, ngày hôm trước chúng đã chạy đến viện của Khương Thư Yểu xem nàng gói bánh ú, hôm nay lại hăng hái chạy đến, chuẩn bị ăn bánh ú.

Chúng đến đúng lúc, bánh ú ngọt Khương Thư Yểu thử nghiệm vừa mới ra nồi.

Đợi đến khi bánh ú hơi nguội, Khương Thư Yểu đưa cho mỗi đứa một cái, dặn dò: "Gạo nếp khó tiêu, không được ăn quá nhiều."

Tạ Chiêu có vẻ tiếc nuối, nhưng thấy bánh ú to, đủ cho nó ăn, lại nở nụ cười.

Vỏ ngoài của lá gói hơi mát, bên trong vẫn còn nóng, từng lớp từng lớp bóc lá gói ra, bên trong hơi dính, xé lớp lá cuối cùng dính chặt vào gạo nếp, hơi nóng pha lẫn mùi thơm ngọt ngào bỗng tràn ra.

Gạo nếp trắng ngần trong suốt, hình dáng chặt chẽ góc cạnh, tỏa hương thơm.

Tạ Chiêu cắn một miếng lớn, gạo nếp dính vào nhau, hơi dính răng, cắn vào bên trong nhiệt độ hơi nóng miệng.

147

Gạo nếp đầy đặn vừa có mùi thơm của gạo, vừa có hương thơm của lá gói, bên trong nhân đậu đỏ rất ngọt và mềm, mịn màng đặc quánh, vừa vào miệng đã tan, vị ngọt đậm đà, hòa quyện vào gạo nếp dính dính sền sệt, khi nhai có một vị ngọt thanh mát.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 143



Bánh ú vừa ra nồi là ngon nhất, Tạ Chiêu thổi phù phù, hai ba miếng đã ăn hết một nửa nhỏ. Khương Thư Yểu tất nhiên bảo nó nhai kỹ rồi mới nuốt. Tạ Chiêu bề ngoài vâng lời, nhưng tốc độ không giảm, khuôn mặt bầu bĩnh dính đầy hạt gạo nếp, vô cùng buồn cười đáng yêu.

Tạ Diệu văn tĩnh ưu nhã hơn những người khác thì nhiều, không biết tìm đâu ra một chiếc ghế cao, leo lên ngồi, thưởng thức bánh ú từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ.

Khương Thư Yểu nhìn Tạ Chiêu ăn ngấu nghiến, lại nhìn Tạ Diệu ăn ưu nhã, cảm thấy nếu kết hợp cách ăn của chúng lại, sẽ thành cách ăn của Tạ Tuân tam thúc chúng.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, vừa nghĩ đến đây, Tạ Tuân đã xuất hiện ở cửa bếp.

"Sao hôm nay chàng tan làm sớm vậy?"

Tạ Tuân bước vào, thuận miệng đáp: "Không phải ngày mai là tết Đoan Ngọ sao, dù sao cũng không có việc gì, mọi người đều tan sớm."

Rồi hắn nôn nóng hỏi: "Làm món gì vậy?"

Hắn quét mắt nhìn đĩa bánh ú: "Giác thử?"

Khương Thư Yểu vừa giúp Tạ Chiêu lau những hạt gạo nếp dính trên mặt, vừa nói: "Bánh ú."

Hina

"Ừm." Tạ Tuân gật đầu, vì có hai đứa cháu ở đây nên không tiện chủ động đề nghị nếm thử.

Hắn đứng sang một bên, chắp tay sau lưng, đợi Khương Thư Yểu mời mình thưởng thức bánh ú, ai ngờ nàng chỉ lo giúp Tạ Chiêu lau mặt, hoàn toàn không để ý đến hắn.

Tạ Tuân đứng yên lặng tại chỗ chờ đợi, đợi đến khi Khương Thư Yểu lau xong mặt cho Tạ Chiêu, hắn nghĩ nàng cuối cùng cũng sẽ nhớ ra có hắn ở đây chứ, nào ngờ nàng lại quay sang quan tâm Tạ Diệu: "Vị ngon không? Đừng vội, ăn ít thôi, có thể ăn nhiều nhân đậu đỏ, còn có nhân chà là nữa, cũng có thể nếm thử."

Nàng quay người lấy cho Tạ Diệu một cái bánh ú nhân chà là, bóc ra cho nó, gắp một đũa gạo nếp cùng với chà là đút cho nó, Tạ Diệu ngọt ngào nói lời cảm ơn.

Tạ Tuân bị bỏ quên, nhìn cảnh tượng ấm áp này, muốn ngắt lời cũng không được, đứng yên cũng không xong.

Khương Thư Yểu đút xong cho Tạ Diệu, quay người lại thấy Tạ Tuân đứng chôn chân ở đó, vô cùng ngạc nhiên: "Chàng đứng đây làm gì, có chuyện gì sao?"

Tạ Tuân: ... Cảm giác bị b.ắ.n trúng tim này là sao vậy?

Ánh mắt hắn quét qua hai đứa cháu vẫn thường ngày yêu quý nhất, thầm nghĩ, sau này hắn nhất định phải đợi lâu hơn nữa mới sinh con... Không đúng, sinh con? Sinh con gì chứ, sinh con với Khương thị? Khoan đã, sinh, sinh con với Khương thị... Sao hắn lại nghĩ đến những chuyện này chứ!

Mặt hắn "vụt" một cái đỏ lên, hơi nóng dồn l*n đ*nh đầu, cũng không muốn thèm thuồng nữa, di chuyển bước chân định bỏ chạy.

Nào ngờ lúc này Khương Thư Yểu lại nhớ ra hắn, gọi hắn lại: "Nếm thử bánh ú không?"

Tạ Tuân dừng lại, đắn đo vài giây, vẫn quay lại, giả vờ bình tĩnh nói: "Ừm, vậy nếm thử đi."

Trông như hoàn toàn không thèm thuồng chút nào.

Khương Thư Yểu hỏi: "Ngọt hay mặn?"

Tạ Tuân rất muốn nói "cả hai", nhưng có hai cái bóng đèn to đùng ở đây, hắn không muốn mất mặt, chỉ có thể nói lấp lửng: "Tùy ý."

Thở dài, thật không thoải mái, vẫn là ở riêng với Khương thị là tốt nhất.

Khương Thư Yểu chọn cho hắn một vị, nói: "Xem thử thích vị nào."

Tạ Tuân nhận lấy đĩa, theo hai đứa nhỏ đứng thành một hàng trước bàn gỗ dài.

Ưu nhã bóc lá bánh ra, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Tạ Tuân nhìn cách ăn của hai đứa cháu, cảm thấy ôm bánh ú gặm thật là trẻ con, nên chọn dùng đũa gắp bánh ú ăn.

Đây là bánh ú nhân trứng muối thịt, gắp ra gạo nếp trắng tinh mềm mại trơn mượt, nhân bên trong lộ ra, lòng đỏ trứng đỏ au dày dặn, vàng óng ánh, dường như có một lớp dầu đỏ trong suốt thơm ngon được hấp ra, thấm vào gạo nếp trắng như tuyết.

148

Xung quanh lòng đỏ trứng là thịt ba chỉ mềm mại, ngửi thấy mùi thơm mặn ngọt.

Thông thường những người thích ăn bánh ú ngọt khó có thể chịu được vị vừa ngọt vừa mặn của bánh ú mặn, nhưng Tạ Tuân không có phản ứng gì lớn, miễn là ăn ngon, vị gì hắn cũng được.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 144



Thịt ba chỉ như bị nấu tan ra, mỡ thấm hết vào gạo nếp, hương thơm bị lớp gạo nếp bên ngoài khóa chặt.

Mùi thơm của thịt và gạo hòa quyện vào nhau, béo mà không ngấy, thơm ngon mà thanh nhẹ.

Lòng đỏ trứng có vị mịn màng, mặn thơm đậm đà, cùng với hương thơm của lá gói lấn át mùi dầu mỡ, vừa làm tăng hương vị cho gạo nếp vừa giảm bớt độ ngấy, càng thêm tươi ngon mặn ngọt.

Sau khi ăn xong một cái bánh ú, Tạ Tuân đã từ bỏ vẻ ưu nhã và kiềm chế, trực tiếp dùng tay bốc bánh ú ăn cùng với hai đứa cháu nhỏ.

Khương Thư Yểu đã dặn dò Tạ Chiêu Tạ Diệu phải nhai chậm nuốt chậm, hơn nữa chỉ được ăn một cái, không được tham lam, nên bọn chúng ăn đặc biệt cẩn thận tỉ mỉ, rất là tiếc nuối.

Tạ Tuân thì khác, hắn muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Hina

Cắn vào bánh ú nhân đậu đỏ, đậu đỏ ngọt và mịn màng, lại có mùi thơm ngọt nhẹ của đậu đỏ, ăn xong cả miệng còn thơm.

Lại ăn bánh ú nhân chà là, lớp gạo nếp bên ngoài hơi nhạt, chỉ có mùi thơm nhẹ, cho đến khi cắn vào chà là bên trong.

Chà là cực kỳ mềm nhũn, vỏ chỉ cần chạm nhẹ là vỡ ra, rồi nước chà là thơm ngọt bung ra trong miệng, lập tức thay thế mùi thơm nhạt ban đầu.

Lá cọ quá dài, Tạ Tuân sợ dính vào áo, phải vươn cổ cẩn thận ăn, cái này tiếp cái kia, hoàn toàn không thể dừng lại.

"Được rồi, ăn nhiều quá sẽ đầy bụng." Khương Thư Yểu quản cả nhỏ lẫn lớn.

Tạ Tuân ngoan ngoãn dừng lại, khi đặt bánh ú xuống, lá gói quét qua má, ngứa ngứa, hắn muốn dùng ngón tay chạm vào, nhưng tay lại dính nhớp, chỉ có thể dừng lại giữa không trung.

Hắn đang định dùng tay áo chùi, đột nhiên cảm thấy một cảm giác mềm mại trên mặt.

Khương Thư Yểu dùng khăn lau mặt cho hắn, bất đắc dĩ nói: "Người lớn rồi, sao còn giống như A Chiêu vậy, ăn dính cả lên mặt."

Tạ Tuân toàn thân cứng đờ không dám động đậy, để mặc nàng lau mặt, yếu ớt nói: "Không phải, không phải ăn dính lên đâu, là vô ý chạm vào thôi."

Khương Thư Yểu thu lại khăn, quay về bên bếp lò vớt bánh ú.

Tạ Tuân ngốc nghếch đứng tại chỗ, nơi được nàng lau qua vừa nóng vừa tê, khiến hắn luống cuống, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Sắc đỏ dần dần lan lên gò má trắng như ngọc của hắn, màu sắc dần dần đậm hơn, cuối cùng đỏ đến mức như sắp chảy m.á.u vậy.

Dọa Tạ Chiêu đến mức không kịp để ý tay mình dính nhớp, mạnh mẽ kéo vạt áo hắn, giọng đầy kinh hoàng: "Tam thúc, thúc làm sao vậy! Mặt bị bỏng à?!"

Tết Đoan Ngọ, khi mọi người trong Tạ quốc công phủ đến bên sông, dân chúng đã vây quanh bờ sông ba lớp trong ba lớp ngoài. Khương Thư Yểu theo Từ thị xuống xe ngựa vào tửu lâu, vừa mới bước vào được vài bước, đã bị người gọi lại, quay đầu nhìn lại hóa ra là Tạ Tuân.

Tạ Tuân phải tham gia đua thuyền, đã đến đây sớm để chuẩn bị, không cùng đi với họ. Lúc này hắn đột nhiên chạy đến tửu lâu hơi xa điểm xuất phát, Khương Thư Yểu tưởng có chuyện gì gấp, vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tạ Tuân khác với thường ngày, hôm nay chỉnh trang rất tinh thần, trang phục thi đấu rực rỡ, tôn lên khuôn mặt trắng như ngọc, thần thái rạng rỡ, ngay cả gương mặt thường ngày lạnh lùng xa cách cũng nhuốm vẻ tươi trẻ hoạt bát, trông giống như chàng thiếu niên nào đó không thích thi thư chỉ thích phi ngựa rong ruổi.

"Lát nữa ta phải tham gia đua thuyền." Khương Thư Yểu gật đầu, đợi nghe tiếp. Nào ngờ Tạ Tuân chạy xa như vậy chỉ để nói điều này, hắn bổ sung: "Nhớ màu trang phục thi đấu của ta."

149

Thời gian sắp không kịp nữa, hắn bỏ lại câu đó, xoay người liền biến mất vào đám đông.

"Ơ!" Khương Thư Yểu hoang mang, vội vàng gọi hắn lại, nhưng Tạ Tuân như cá gặp nước, chớp mắt đã biến mất, nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng rực rỡ của hắn trong biển người càng lúc càng xa.

Khương Thư Yểu bất lực, lẩm bẩm: "Chỉ để nói hai câu này thôi sao."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 145



Tiếng bước chân của Từ thị vang lên từ cầu thang lầu hai: "Tam đệ muội, có chuyện gì vậy?" Nàng ấy đi lên lầu hai mới quay đầu lại phát hiện Khương Thư Yểu đã biến mất.

"Không có gì." Khương Thư Yểu vội vàng xách váy đuổi theo.

Vừa lên lầu, ở góc lại có người gọi nàng: "Tạ phu nhân."

Nàng quay đầu lại, thấy Cát Thanh Thư đang nhìn mình với vẻ vui mừng.

"Các cô cũng ở đây à." Nàng ấy tự nhiên bước tới hành lễ với Từ thị, rồi nắm lấy cổ tay Khương Thư Yểu: "Thật trùng hợp quá." Dường như có rất nhiều điều muốn nói với nàng.

Từ thị thấy vậy liền nói: "Hai người cứ nói chuyện đi, ta vào trước đây."

Sau khi nàng ấy đi, Cát Thanh Thư nôn nóng nói: "Mấy ngày trước tiệm ăn Lâm gia khai trương, ta sai hạ nhân đi xem, họ báo lại tiệm ăn đông nghịt người, làm ăn phát đạt, cách xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm."

Khương Thư Yểu cười nói: "Cô sai hạ nhân đi ủng hộ à?"

Cát Thanh Thư thẳng thắn nói: "Không tính là ủng hộ đâu, ta thèm ăn, cố ý bảo hạ nhân mua về cho ta một ít."

Giọng điệu của nàng ấy bình thản, nghe kỹ có chút oán trách: "Nhưng tửu lâu lại không bán bánh hamburger."

Khương Thư Yểu giải thích: "Ta nghĩ bánh hamburger vẫn chưa thích hợp lắm, nên đổi sang bán một số món ăn khác, nhưng sau này chắc chắn sẽ bán. Tất nhiên, vẫn phải xem mẫu thân ta sắp xếp thế nào, những chuyện kinh doanh này ta cũng không hiểu lắm."

Cát Thanh Thư tiếc nuối thở dài, lại tiếp tục thúc giục: "Không biết khi nào mới có thể mở một tiệm ở kinh thành nhỉ? Lần trước hạ nhân mua bánh kẹp thịt về cho ta, mang về phủ đã nguội lạnh rồi."

Khương Thư Yểu nhìn Cát Thanh Thư với khuôn mặt siêu phàm thoát tục tiên khí phiêu phiêu mà than phiền không được ăn đồ nóng, không nhịn được cười, nói với nàng ấy: "Hôm nay ta có mang theo ít bánh ú, cô có muốn ăn thử không?"

Tuy không biết bánh ú trong miệng nàng là gì, Cát Thanh Thư vẫn không chút do dự gật đầu.

Khương Thư Yểu đưa tay ra, Bạch Chỉ lập tức đưa hộp thức ăn tới.

Hôm nay phải đi chơi cả ngày, Khương Thư Yểu nghĩ đến việc mang theo vài cái bánh ú, khi dùng bữa nhờ tiểu nhị tửu lâu hấp nóng lại, dù sao thiếu bánh ú thì bữa trưa ngày Đoan Ngọ cũng không trọn vẹn.

Nha hoàn của Cát Thanh Thư vừa hay mang theo hộp đựng bánh, Khương Thư Yểu liền trực tiếp bỏ vài cái bánh ú vào trong: "Có vị mặn có vị ngọt, hấp nóng lại là có thể ăn ngay."

Hina

Cát Thanh Thư cảm ơn, lúc này mới nhớ ra mời Khương Thư Yểu vào phòng trò chuyện, dù sao hai người đứng ngoài này cũng không thích hợp lắm.

Cát Thanh Thư xinh đẹp lại thích ăn ngon, Khương Thư Yểu cũng có chuyện để nói với nàng ấy, đang định gật đầu đồng ý, bỗng từ xa truyền đến một hồi tiếng trống dồn dập.

Khương Thư Yểu giật mình, vẻ mặt nghi hoặc, Cát Thanh Thư giải thích cho nàng: "Đua thuyền rồng sắp bắt đầu rồi."

Vừa dứt lời, Khương Thư Yểu liền vội vàng nói: "Xin lỗi, lát nữa ta sẽ đến tìm cô, ta phải đi xem đua thuyền rồng đây." Nói xong vội vã chạy đi.

Cát Thanh Thư đứng tại chỗ, thở dài một tiếng, lạnh lùng nói: "Đua thuyền rồng có gì hay mà xem, ồn c.h.ế.t đi được."

"Tiểu thư, phu quân của Tạ phu nhân phải đua thuyền rồng, nàng ấy đương nhiên phải vội vàng đi xem rồi."

Cát Thanh Thư oán giận thở dài: "Thôi vậy, thôi vậy."

Khi Khương Thư Yểu chạy về phòng, Tạ Bội đã đứng bên cửa sổ hò hét, nàng vội vàng chạy tới, liền thấy thuyền rồng vốn còn xếp hàng ngay ngắn ở điểm xuất phát, chớp mắt đã trượt ra một đoạn dài trên mặt sông.

Vì trải nghiệm đau thương lần trước, Lâm Thành nhìn thấy y phục màu tối là đau đầu, lần này làm đồng phục rất rực rỡ, đỏ đến chói mắt, đặc biệt nổi bật trên mặt sông.

Khương Thư Yểu vừa nhìn đã nhận ra thuyền rồng của Tạ Tuân, một chiếc thuyền đỏ rực bỏ xa những chiếc khác một đoạn dài, xa xa đã phóng lên phía trước.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 146



"Đội của tam ca xem ra sẽ đoạt giải nhất!" Tạ Bội hào hứng nói.

"Thắng có thưởng không?" Khương Thư Yểu hỏi.

"Đương nhiên, thánh nhân đích thân ban thưởng, đôi khi hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương cũng sẽ thưởng nữa đấy." Nàng ta hớn hở nói, nói xong mới nhận ra mình đang nói chuyện với Khương Thư Yểu, giọng ngập ngừng, ngượng ngùng quay đầu đi.

Khương Thư Yểu không để ý đến nàng ta, chăm chú xem cuộc đua, rồi lại nhìn đội của Tạ Tuân lấp lánh lên đài diện thánh.

Đây là lần đầu Lâm Thành đua thuyền rồng thắng cuộc, khi lên đài căng thẳng đến mức tay chân luống cuống, nhìn những người bên cạnh, hầu hết đều giống như hắn ta, trừ Tạ Tuân.

Thấy Tạ Tuân không ngừng quay đầu nhìn về phía xa, hắn ta nghi hoặc hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"

Tạ Tuân "ừm" một tiếng, không trả lời.

Ánh mắt hắn rơi vào Khương Thư Yểu đang co ro thành một điểm nhỏ bên cửa sổ tửu lâu, mím môi, không biết nàng có nhìn thấy mình không.

Hoàng đế tuổi đã cao, thích nhất là xem những thiếu niên đầy sức sống, thấy họ lên đài, ban thưởng không hề tiếc rẻ.

Lâm Thành hào hứng vô cùng, Tạ Tuân thì không có cảm giác gì lớn, trong đám người nổi bật vì vẻ điềm tĩnh.

Ánh mắt của Lâm quý phi rơi vào người hắn, đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay thần thiếp xem mà thật sảng khoái, tuy hoàng thượng đã ban thưởng, nhưng thần thiếp cũng muốn thưởng thêm một chút."

"Hoàng thượng thưởng các ngươi, vậy bản cung sẽ thưởng cho gia quyến của các ngươi vậy." Bà ấy vẫy tay, thái giám vội vàng bước lên trao phần thưởng.

Phần thưởng của quý phi sẽ không quá quý giá, chỉ là góp vui thôi, Tạ Tuân nhận lấy phần thưởng, cùng mọi người tạ ơn.

Xuống khỏi đài cao, mọi người đồng loạt nôn nóng xem phần thưởng, mỗi người một khác, nhưng phần của Tạ Tuân đặc biệt nổi bật. Một cây trâm vàng hoa sen đôi tinh xảo nằm trong hộp trang sức, lấp lánh rực rỡ. Lúc này mọi người mới nhớ ra Tạ Tuân cưới ngoại tôn nữ của Lâm quý phi, thấy hoa sen đôi trên cây trâm, ai nấy đều hò hét trêu chọc. Tạ Tuân mặt không biểu cảm đậy nắp hộp lại, vành tai lén lút ửng hồng. Vốn định tặng phần thưởng này cho Khương thị, giờ nhìn hoa sen đôi trên cây trâm, làm sao hắn có thể ra tay được?

Hina

Mọi người thấy Tạ Tuân không có phản ứng gì, cảm thấy chán nản, tản đi bốn phía, chỉ còn lại một mình Lâm Thành vẫn đứng bên cạnh hắn. Hắn ta ho một tiếng, giả vờ vô tình nhắc đến: "Các phủ đều đến đây, ta tiện thể đi bái kiến lão phu nhân một chút."

Lần trước tuy đã đến tiệm ăn Lâm gia ăn thỏa thích, nhưng đụng phải nhiều đồng liêu, lại còn bị Tạ Tuân bắt gặp, hắn ta dù mặt dày đến mấy cũng không đeo mặt nổi, nên chỉ đi có một lần, rồi không đi nữa. Giờ nghĩ đến Khương Thư Yểu cũng ở đây, hắn ta bắt đầu nao nức.

Một là muốn thân thiết với tẩu tử, hỏi xem nàng có ý định mở tiệm trong kinh thành không, hoặc tạo mối quan hệ tốt, để tiện lần sau đến Tạ quốc công phủ ăn ké; hai là hắn ta luôn cảm thấy người tinh thông ẩm thực như Khương thị, hôm nay chắc sẽ không ra phố mua bánh làm đồ ăn vặt như các phủ khác, biết đâu có món ăn mới mẻ gì chăng.

Nghĩ vậy, cảm thấy vừa nãy đua thuyền rồng hết sức, tiêu hao không ít sức lực, giờ bụng đói meo, đói cồn cào.

Tạ Tuân không nghĩ nhiều, dẫn Lâm Thành đi về phía tửu lâu nơi Tạ quốc công phủ đang ở.

Sau khi Khương Thư Yểu cho Cát Thanh Thư bánh ú, số bánh ú còn lại không nhiều, gọi hạ nhân mượn bếp tửu lâu hấp nóng, vừa hay mang lên cùng bữa trưa.

151

Tiểu nhị vừa lui xuống, Tạ Tuân đã về, phía sau còn theo một Lâm Thành. Hắn ta vào phòng cung kính hành lễ với lão phu nhân, ánh mắt cứ liếc về phía bàn. Hắn ta vốn giỏi làm vui lòng người già, lão phu nhân thấy hắn ta là vui vẻ.

Lâm Thành vừa trả lời lão phu nhân, vừa lục lọi từng đĩa thức ăn trên bàn, cái này không phải, cái kia không phải... Ánh mắt hắn ta dừng lại trên bánh ú. Cái này trông mới lạ.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 147



Tạ Tuân mắt tinh, nhanh chóng nhận ra vẻ mặt tâm không tại yên của Lâm Thành, nhìn về phía bánh ú theo ánh mắt hắn ta. Hay lắm, hắn biết ngay Lâm Thành đâu có nhớ mẹ hắn đến thế, vội vã đến giờ ăn không về nhà ăn cơm, chạy đến đây bái kiến.

Hắn đi qua, hỏi Khương Thư Yểu: "Đây là cho ta sao?"

"Ừm." Khương Thư Yểu đáp: "Để lại một cái cho ta, bốn cái còn lại đều là của chàng. Vốn còn nhiều hơn, nhưng ta đã cho Cát tiểu thư vài cái, nên chỉ còn lại chừng này."

Bánh ú là đồ ăn Khương Thư Yểu mang đến, người trong Tạ quốc công phủ dù tò mò thèm thuồng cũng không tiện lấy, trên đĩa sứ trắng bày năm cái bánh ú nóng hổi, thơm ngon thanh mát.

Tạ Tuân gật đầu, cầm bốn cái bánh ú nóng bỏng tay kéo Lâm Thành ra khỏi phòng. Mắt Lâm Thành sáng rực, vừa ra khỏi phòng đã nhìn chằm chằm vào bánh ú hỏi: "Vị gì vậy? Ngon không?"

Tạ Tuân nói: "Không biết, ta nếm thử xem."

Gọn gàng bóc bánh ú ra, hơi nóng thơm ngọt tức thì tỏa ra. Gạo nếp được nắn thành hình góc cạnh, trắng ngần óng ánh, bên trong có nhân đậu đỏ màu nâu đỏ mịn màng ẩn hiện muốn chảy ra từ gạo nếp, lá gói thơm mát, đậu đỏ ngọt đậm, Lâm Thành ngửi thấy đã thèm ch** n**c miếng.

Tạ Tuân từ tốn cắn một miếng, gạo nếp mềm dẻo kéo ra vài sợi ngọt dính, khi nhai phát ra tiếng dính nhẹ.

"Ừm, vị ngọt, ngon." Hắn ăn hết một cái, tiểu tư nhận lấy lá gói, Tạ Tuân lại bắt đầu bóc cái thứ hai.

"Cái này là vị mặn, lòng đỏ trứng mặn thơm mịn màng, dầu đỏ thấm vào gạo, thịt mềm mại, tan trong gạo. Ngon."

Lại ăn hết một cái. Lâm Thành sốt ruột, đang nghĩ cách gợi ý Tạ Tuân cho mình một cái thì Tạ Tuân đột nhiên nói: "Tiếc là quá ít không đủ ta ăn, đáng lẽ nên có phần của huynh, chỉ là huynh cũng nghe rồi đó, phu nhân nhà ta đã tặng người khác rồi."

Trong đầu Lâm Thành lập tức hiện lên cảnh mình nhai bánh ú dẻo quẹo, vô cùng đau lòng. Hắn ta hoàn toàn bị vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Tuân lừa, không ngờ Tạ Tuân có bốn cái bánh ú trong tay, dù không đủ ăn cũng nên chia cho mình một cái chứ, mình một cái cũng không có.

Hắn ta nhìn Tạ Tuân ăn bánh ú mà thèm thuồng, mũi bỗng ngửi thấy mùi thơm, quay đầu nhìn, thấy tiểu nhị bưng một đĩa bánh ú đi qua bên cạnh, gõ cửa một căn phòng không xa.

"Bánh ú của ta." Lâm Thành đau lòng kêu khẽ.

Cát Thanh Thư vừa bái kiến ngoại tổ mẫu xong trở về phòng đi ngang qua, tình cờ nghe được câu này, nhìn bánh ú trên tay tiểu nhị ở xa, lại nhìn Lâm Thành, nàng ấy vốn ít lời đột nhiên lên tiếng: "Là của ta."

Lâm Thành không ngờ bên cạnh lại bay đến một người, giật mình. Hắn ta chớp chớp mắt nhìn Cát Thanh Thư, Cát Thanh Thư mắt đầy vẻ lạnh lùng, liếc nhìn hắn ta, giọng điệu lạnh lẽo: "Là bánh ú của ta."

Rồi váy không động đậy, dáng vẻ đoan trang bước đi.

Lâm Thành bị dọa một cách khó hiểu: ?

Quá oan ức, hu hu.

Hoàng hôn buông xuống, mọi người lần lượt tản đi, một ngày náo nhiệt mới miễn cưỡng kết thúc. Khương Thư Yểu cùng Từ thị và Tạ Bội đi chung một cỗ xe ngựa về phủ, trong xe vẫn im lặng như thường lệ, không ai nói gì.

Đi được nửa đường, xe ngựa bỗng lắc mạnh, bánh xe không biết bị vướng vào thứ gì, không thể di chuyển được nữa. Chuyện xe ngựa hỏng không hiếm, ba người trong xe lần lượt xuống xe, chờ đợi xa phu kiểm tra bánh xe.

Hina

Tạ Tuân cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe, thấy vậy cũng xuống ngựa chờ đợi cùng họ.

152

Lúc này phong cảnh đẹp tuyệt, ánh chiều tà như lửa cháy khắp chân trời, bên hồ thỉnh thoảng có cơn gió mát thổi qua, mang theo làn hơi nước trong lành.

Khương Thư Yểu đứng bên hồ chờ đợi, dáng người uyển chuyển, hòa cùng ánh chiều tà tạo nên một bức tranh diễm lệ dịu dàng.

Tạ Tuân nhớ đến việc tặng trâm vàng, muốn tiến lên, lại không hiểu sao nhút nhát. Cây trâm vàng hoa sen đôi giấu trong tay áo nóng bỏng, Khương Thư Yểu quay đầu ánh mắt chạm nhau, hắn lập tức quay đầu né tránh.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 148



Khương Thư Yểu không để ý đến phản ứng của Tạ Tuân, tiếp tục ngắm cảnh xung quanh. Nàng đang ngắm cảnh, cũng có người đang ngắm nàng.

Tạ Tuân đấu tranh một hồi, đang định tiến lên thì bên cạnh Khương Thư Yểu đột nhiên xuất hiện một nam tử phong độ tuấn lãng, mở miệng gọi Khương Thư Yểu một tiếng.

Nàng quay đầu lại, hai người không biết nói gì, Khương Thư Yểu bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ.

Tạ Tuân đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, tay bỗng siết chặt thành nắm đấm.

Tạ Bội từ bên xe đi tới, thấy cảnh này, nghĩ đến tiếng tăm ngày xưa của Khương Thư Yểu, kinh ngạc nhìn nàng, rồi lại nhìn tam ca của mình: "Tam ca, huynh cứ nhìn như vậy sao?"

Tạ Tuân lúc này mới chợt tỉnh ngộ, nhưng Khương Thư Yểu đã nói chuyện xong với đối phương, có vẻ hai người không quá thân thiết, chào hỏi xong nam tử kia liền rời đi.

Hắn cất hộp trâm vừa lấy ra về, bước nhanh lên phía trước.

Tạ Tuân vốn thích lạnh mặt, Khương Thư Yểu không phát hiện có gì khác thường.

Nhìn cảnh vừa rồi, ai cũng sẽ không thoải mái, Tạ Tuân lặng lẽ đứng bên cạnh chờ giải thích, Khương Thư Yểu lại chẳng có phản ứng gì, đang vui vẻ lắm.

Người vừa rồi là tiểu cữu cữu khác phòng của Lâm gia, quan hệ với Lâm thị không tệ, thấy Khương Thư Yểu liền tiến lên chào hỏi vài câu, tiện miệng nhắc đến gần đây tâm trạng Lâm thị rất tốt, cả ngày bận rộn với việc kinh doanh tửu lâu, chuẩn bị làm lớn làm tốt, nhìn cái thế đó giống như trở về cảnh tượng Lâm gia nhị tiểu thư khiến các phe phái kinh ngạc khi nắm quyền năm xưa.

Khương Thư Yểu nhớ nhung nhất vẫn là Lâm thị, nghe y nói vậy, tất nhiên vô cùng vui mừng.

Tạ Tuân thấy vẻ vui mừng trên mặt nàng, trong lòng càng không thoải mái.

Hắn đương nhiên tin Khương Thư Yểu không phải loại người trăng hoa, nhưng những trò nghịch ngợm ngày xưa không thể giả được, ai biết đây có phải là một trong những bông hoa dại bên ngoài không.

Sự tương tác của hắn và Khương Thư Yểu đã sai từ lúc bắt đầu, giờ phu thê không giống phu thê, bằng hữu cũng chẳng giống bằng hữu, nhiều lắm cũng chỉ tính là một mình hắn nồng nhiệt, ngay cả danh nghĩa phu thê cũng chỉ là cái vỏ rỗng.

Lòng hắn vừa chua xót vừa thắt lại, nếu ban đầu nàng vừa qua cửa hắn đã đối xử tốt với nàng, cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh này.

Xe ngựa đã sửa xong, Khương Thư Yểu thậm chí không chào hỏi hắn, lướt qua bên cạnh, đi thẳng về phía xe ngựa.

Lòng Tạ Tuân càng thêm chua xót, lấy hộp trâm ra nhìn, cảm thấy hoa văn chạm trổ trên hộp trâm biến hóa phập phồng tạo thành bốn chữ lớn "tự mình đa tình".

Hắn nghĩ đến dáng vẻ người vừa rồi, thân hình cao ráo, sinh ra tuấn mỹ phong lưu - tệ quá, liệu có đẹp trai hơn hắn không?

Hina

Chuông báo động trong lòng Tạ Tuân reo vang.

Hắn bực bội cất hộp trâm về, trong sự mơ hồ bỗng chợt tỉnh ngộ.

Phải rồi, Khương thị không thông văn chương, tất nhiên sẽ không ngưỡng mộ tài văn của hắn; quyền thế của Tương Dương Bá phủ không kém Tạ quốc công phủ là mấy, nàng là cô nương được nuông chiều trong lồng son, cũng sẽ không tham lam địa vị của hắn; tính tình càng không cần nói nhiều, trước khi hai người thành thân nàng hoàn toàn không hiểu tính cách của hắn... Vậy chỉ còn lại vẻ ngoài của hắn thôi sao?

Nhưng từ khi nàng gả đến, nàng chưa từng lộ ra chút ý tứ coi trọng vẻ ngoài của hắn, ngày xưa nàng còn có thể trêu chọc nam tử đến mức khiến người ta rơi xuống nước, nhưng đối với hắn lại hoàn toàn không có sóng gió gì!

153

"Bộp!" Hộp trâm rơi xuống đất, trâm vàng va vào tường, phát ra tiếng vang giòn tan.

Tạ Tuân sớm không khai ngộ muộn không khai ngộ, lại cố tình nhận ra tâm ý của mình vào lúc này, chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã bị sự thật vừa nhận ra đập cho một cú đau điếng.

Khương Thư Yểu nghe tiểu cữu cữu khác phòng nói Lâm thị làm ăn hăng say, bản thân cũng phấn chấn vui mừng, hận không thể lập tức đổ hết những công thức nấu ăn trong đầu ra, vừa về đến viện đã chui vào bếp nấu nướng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 149



Tuy nói Khương Thư Yểu đã được người ta nhắc nhở không cần cố tình chọn nguyên liệu rẻ tiền để nấu ăn, nhưng nàng vẫn có ám ảnh về việc tận dụng triệt để nguyên liệu.

Ví dụ như heo, người ta thường chỉ ăn thịt heo, nhưng thực ra cả con heo đều là báu vật.

Ngoài móng giò thường thấy, còn có lòng già, cật heo và các nội tạng khác cũng có thể chế biến thành món ngon.

Mạnh mẽ hơn một chút, óc heo cũng có thể nướng để ăn, rắc gia vị hành lá lên, vừa cay vừa thơm, mềm mại mịn màng, vào miệng liền tan.

Tạ Tuân buồn bực trong lòng, theo xe ngựa hồi phủ nhưng không về Thính Trúc viện ngay, mà đi dạo một vòng ở ngoại viện.

Dù tản bộ thế nào cũng không giải quyết được nỗi phiền muộn của hắn, trong lòng rối như tơ vò, cảm xúc lẫn lộn, nghĩ không thông cũng không lý ra được mối manh, cuối cùng vẫn lê bước về Thính Trúc viện.

Vừa bước vào viện, mùi thơm tràn ngập.

Càng như vậy, nỗi buồn bực trong lòng hắn càng sâu.

Những điều tốt đẹp ấm áp ngày thường chưa từng thưởng thức kỹ, đến lúc lo được lo mất mới cảm thấy vô cùng quý giá.

Hắn theo thói quen ngửi mùi thơm đi về phía nhà bếp nhỏ, đến cửa mới đột ngột dừng lại.

Khi chưa lý ra được suy nghĩ, hắn luôn cảm thấy không có can đảm gặp Khương Thư Yểu.

Con mèo nhỏ màu cam đang ngồi canh ngoài cửa bỗng bị một bóng đen khổng lồ che mất ánh sáng, ngẩng đầu nhìn Tạ Tuân, "meo" kêu một tiếng để thị uy.

Tạ Tuân ngồi xuống, chạm nhẹ vào đầu con mèo nhỏ, thở dài nói: "Ngươi cũng không dám gặp nàng sao?"

"Meo~"

"Rốt cuộc ta nên làm thế nào đây, nghĩ không thông lý không ra, trong lòng vừa chua xót vừa đắng cay, giữa lo được lo mất lại hiểu mình như vậy thật đáng đời."

"Meo!"

Loài người hai chân có bệnh!

Con mèo nhỏ màu cam nhanh chóng chạy mất.

Khương Thư Yểu từ nhà bếp nhỏ bước ra, thấy Tạ Tuân ngồi xổm bên cửa, giật mình kinh hãi: "Chàng làm gì thế?"

Tạ Tuân đứng dậy nhường đường, Khương Thư Yểu chẳng nói lời nào đã bỏ đi.

Nhìn bóng lưng nàng, Tạ Tuân chợt nhớ đến vẻ mặt giận dữ kinh ngạc của Tạ Bội khi thấy Khương Thư Yểu trò chuyện cùng nam nhân, hệt như hắn nên nổi giận với Khương Thư Yểu vậy.

Hắn có nên nổi giận không?

Theo lẽ thường mà nói, đúng là nên như thế, bất kể Khương thị có tình ý với hắn hay không, nàng vẫn là thê tử hắn cưới về theo đúng lễ nghi.

Tạ Tuân ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, ừm, chuyện nổi giận tạm gác lại, dùng bữa mới là điều quan trọng, phải không?

Hắn đuổi theo, nha hoàn đã bày biện thức ăn xong xuôi.

Khương Thư Yểu làm món xào, không thích hợp cho bữa tối lắm, nhưng Tạ Tuân đã quen với thói quen nấu nướng tùy hứng của nàng, vén áo ngồi xuống, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn chuẩn bị dùng bữa.

"Đây là món gì vậy?" Hắn nhìn nguyên liệu trong đĩa, thắc mắc hỏi.

154

Khương Thư Yểu giới thiệu: "Thận hoa, yêu hoa bạo xào."

Món ăn như tên gọi, thận heo cắt lát quả thật như hoa, xào cùng mộc nhĩ, hành đoạn, măng thái, thêm một lớp dầu ớt, sắc thái tươi đỏ, bày biện khéo léo.

"Chàng nếm thử xem mùi vị thế nào, ta nghĩ không thể chỉ xào thịt heo, các bộ phận khác của heo cũng phải dùng đến, như vậy mới không lãng phí."

Tạ Tuân gắp một miếng yêu hoa, bề mặt mềm mịn, nhưng không phải loại mềm mà rất mềm, yêu hoa có một sự dai dẻo dày dặn.

Yêu hoa vừa ra khỏi chảo còn hơi nóng, vào miệng trước tiên nếm được lớp nước xốt thơm ngon cay nhẹ bên ngoài, yêu hoa có vị tươi mềm, có một sự giòn nhẹ khi nhai, hương vị đậm đà, trơn mượt không ngấy.

Nàng xử lý nguyên liệu rất tốt, mùi hôi tanh vốn có của thận heo hoàn toàn không còn, chỉ còn một mùi thơm đậm đà, đây là hương vị độc đáo của thận heo, nuốt vào bụng rồi mà mùi thơm của món mặn vẫn còn, rất đưa cơm.

Hina

Tạ Tuân ăn vài miếng cơm trắng, lại gắp vài miếng đồ ăn kèm, ngay cả mộc nhĩ và măng thái cũng nhiễm mùi thơm đặc trưng của thịt, bọc trong lớp nước xốt mỏng, ngay cả cơm trắng cũng trở nên thơm ngon.
 
Back
Top Bottom