Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 670: Nên làm như vậy!



- Vù.

Phi kiếm vừa đi đã quay về, bồng bềnh bên cạnh Phương Nguyên, yên lặng bất động.

Mà tu sĩ xông vào trong trăm trượng đó thì đứng ngây ra tại chỗ, ra sức dùng tay ôm yết hầu của mình.

Sau một lúc, trong cổ họng có máu phun ra, một cái đầu lăn xuống đất.

Rầm...

Chung quanh bỗng nhiên im lặng, tất cả tiếng mắng chửi đều nuốt lại vào trong bụng.

Một số người vừa rồi đã bước vào trong phạm vi trăm trượng, cũng vội vàng lui lại, chén nhau tới người ngã ngựa đổ.

- Đừng có lắm lời làm phiền tới ta!

Phương Nguyên cho tới lúc này, mới lạnh lùng nhìn về phía xung quanh, nói:

- Đây là ân oán của ta và Kim gia!

- Kim gia một ngày không cho ta lôi pháp, ta sẽ một ngày không để bọn họ sống yên...

- Ngày đầu tiên, ta kéo đổ một kim trụ, ngày hôm sau kéo đổ hai cây, ngày thứ ba thì kéo đổ ba cây...

Những lời này của hắn giống như là thông điệp cuối cùng, lạnh lùng truyền khắp nơi.

Các tu sĩ nghe thấy vậy, lập tức hốt hoảng, thế vẫn chưa xong à?

Vừa rồi đập đổ một cây kim trụ, đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, thiên không phía đông dường như đã thấp hơn rất nhiều.

Nếu lại đánh sập thêm hai cây, có quỷ mới biết sẽ phát sinh chuyện gì?

- Ngươi đủ rồi...

Nhưng cũng đúng vào lúc này, ngoài Bát Hoang Sơn, lại thấy một mảng mây trôi bốc hơi, mấy đạo thân ảnh lộ ra, bao gồm cả Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương ở bên trong, còn có mấy vị thiên kiêu lúc trước vẫn trốn trong chỗ tối âm thầm quan sát, lại không thực sự xuất thủ với Phương Nguyên, lúc này đều đã không nhịn được, sắc mặt có chút âm trầm thậm chí là nghĩ mà sợ nhìn Phương Nguyên...

- Trong bí cảnh này có bao nhiêu người, ngươi kéo đổ mười hai kim trụ, là muốn hại chết tất cả mọi người à?

Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương vẻ mặt tức giận, hướng về phía Phương Nguyên mà quát lên.

Mấy thiên kiêu khác, sắc mặt cũng đều có chút ngưng trọng, ánh mắt nhìn Phương Nguyên vô cùng bất thiện.

Bất kể là như thế nào, cách làm kéo đổ mười hai kim trụ của Phương Nguyên đều rất ác độc, một khi không ổn, tất cả mọi người đều phải chết!

- Hại chết mọi người?

Mà Phương Nguyên nghe thấy những lời này, lại không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, nói:

- Nếu không muốn chết, vậy sao không rời khỏi bí cảnh đi?

Tô Văn Hương lập tức á khẩu không nói được gì, sắc mặt cũng có chút xấu hổ...

... Không phải vì giết ngươi lấy phần thưởng của Kim Lão Thái Quân thì ai muốn ở lại đây chứ!

... Có quỷ mới biết bí cảnh sau khi bị sập bao nhiêu kim trụ thì sụp đổ!

- Đó đều là người muốn mạng của ta...

Mà lúc này, trong mắt Phương Nguyên cũng nổi lên hàn ý, cười lạnh nói:

- Vậy hại chết thì có làm sao?

Tô Văn Hương giận dữ:

- Ngươi.

Nàng ta bỗng nhiên cảm thấy miệng của Thiên Đạo Trúc Cơ này cũng rất lợi hại, nói không lại hắn.

Hơn nữa người ta có vẻ như cũng không phải đang cường từ đoạt lí, quả thật là chiếm đạo lý...

- Lúc này đi thì vẫn còn kịp!

Phương Nguyên cuối cùng nói hai câu như vậy, rồi nhắm hai mắt lại, âm thầm dưỡng tức.

Nói cũng đã nói đến nước này rồi, tất nhiên không cần phải nói thêm nữa.

- Giết hắn, nhất định phải giết hắn, người này tâm tính quá ngoan tuyệt, chuyện gì dám làm!

Mà ở ngoài Bát Hoang Sơn, không biết có bao nhiêu người cúi đầu hô to, hung hăng nhìn Phương Nguyên.

Nhưng người phụ họa cũng không ít, lại không ai dám bước vào trong Bát Hoang Sơn trăm trượng.

Bất kể sát ý trong lòng có đậm tới mấy, lúc này lại không có ai muốn làm chim đầu đàn cả.

Cho dù là ba vị Kim Đan được Kim gia bí mật ra lệnh tiếng vào, lúc này cũng lòng đầy áp lực, đã thương lượng rất nhiều biện pháp, nhưng lại không ai nắm chắc, trong nhất thời, không ngờ là lâm vào thế cục giằng co.

Hiển nhiên thời gian cứ từng giây trôi qua, thực sự phải chờ tới lúc lại kéo sập hai cây kim trụ à?

- Ha ha, chư vị tiền bối, đồng đạo, các ngươi vẫn để mặc thằng ôn này ngông cuồng à?

Mà lúc này, đã có người đứng dậy, nhẹ lay động chiết phiến, một thân áo bào trắng, là công tử Thôi Vân Hải của Thôi gia.

- Thôi công tử có chỉ bảo gì?

Người ngoài thấy hắn, sắc mặt đều âm tình bất định, có người cười lạnh nói một tiếng.

Thôi Vân Hải này thực lực không tính là nhất lưu, nhưng gia thế lại lợi hại, cũng coi như là một đặc thù trong bí cảnh này.

- Rất đơn giản, liên thủ thôi!

Thôi Vân Hải cũng hơi cười lạnh, nói:

- Kẻ này sở trường về trận thuật, chiếm trước tiên cơ khắp nơi, khiến người không vây được hắn, nhưng biết trận thuật cũng không chỉ có một mình hắn, theo ý ta, chúng ta chỉ là trận thế quá loạn, đều mạnh ai nấy đánh, cho nên mới để hắn thừa sơ hở, hiện giờ chỉ cần bày binh bố trận, tiến thối có trật tự, mấy vị thiên kiêu lại ở bên cạnh kiềm chế, các đại môn phái đè ép không gian, lo gì không bắt được hắn?

Mọi người nghe thấy Thôi Vân Hải nói cũng có lý, liền đều cúi đầu trầm tư, thầm tính toán trong lòng.

Có người hỏi:

- Vậy thù lao giết kẻ này.

- Những lời này của Thôi gia công tử cuối cùng cũng chỉ ra chỗ mấu chốt!

Người Chung quanh liên tiếp đáp ứng, không ngờ là không ai có dị nghị gì.

Ngay cả những tiểu thiên kiêu tự giữ thân phận, không tham dự thảo luận cũng đều như vậy.

Một là sự thật đã chứng minh, mạnh ai nấy chiến, quả thật là không vây được Phương Nguyên.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 671: Thiên kiêu?



Thứ hai ba vị không nói đến ba vị Kim Đan, danh hào của Trung Châu Thôi gia vẫn có thể khiến người ta an tâm.

- Được, vậy theo ý ta bày trận thế.

Trong lòng Thôi Vân Hải vui lắm, lập tức thích thú mười phần, gì mà "tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ", gì mà "bịt đường trước, cắt đầu sau" vân vân… đều chỉ rõ, thế lực tiên môn các phương liền bắt đầu thầm điều động, chiếm địa thế các phương...

- Phương tiểu ca, những người đó giống như lại đang làm cái quỷ gì thế?

Quan Ngạo ôm Toan Nghê ngáp dài, trong lúc vô ý quay đầu nhìn, nhỏ giọng nói với Phương Nguyên.

- Bọn họ đang bày trận!

Mắt Phương Nguyên cũng không buồn mở, thản nhiên đáp lại một câu.

Quan Ngạo nghe vậy, sắc mặt hung ác, cầm đại đao nói:

- Ta đi giết bọn họ!

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Không cần, trận pháp không phải là lý luận suông!

Thời gian lưu chuyển, đã loáng thoáng một ngày trôi qua, lại thấy ngoài Bát Hoang Sơn, sớm đã thay đổi thành bộ dạng khác. Không còn là bộ dạng hỗn loạn lúc trước, ngược lại là bố trí có trật tự, sát khí hừng hực, vây chặt không gian xung quanh Bát Hoang Sơn.

Vô số đạo khí cơ từ xa bắn tới, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, không khí túc sát, chạm cái là nổ ngay...

- Thời gian tới rồi!

Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn về phía nam.

- Xôn xao...

Vừa thấy hắn đứng dậy, ngoài Bát Hoang Sơn lập tức là một mảng đám đông dũng động:

- Hắn đứng dậy rồi!

- Đừng gấp, ai giữ vị trí nấy, nhất định phải vây chết hắn...

- Chết đến nơi rồi, sợ gì hắn?

Những tiếng hô to vang lên, trấn ở bốn phương tám hướng, khí thế hừng hực phóng lên cao.

Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên đã bước ra khỏi ngọn núi của Bát Hoang Sơn, ở trước người hắn, ngoài trăm trượng, trận thế do một đám người dựng lên, tầng tầng lớp lớp, đầu người lố nhố, giống như một bức thường sắt, mấy trăm tu sĩ lòng tin tràn đầy, bày trận thế chờ quân địch.

Mà trong đám người, Thôi Vân Hải khép chiết phiến, ở đáy mắt có tinh quang chớp động:

- Trong bí cảnh thiên kiêu vô số...

- ... Nhưng cuối cùng giết ngươi vẫn là ta!

Suy nghĩ này còn chưa hiện lên hết, hắn liền nhìn thấy, Phương Nguyên bước ra một bước, đồng thời thuận tay tung ra một vật.

Vật đó nhìn thì giống như một hòn đá nhỏ, nhưng lúc rời tay bay ra, không ngờ lập tức không ngừng biến to, trong nháy mắt, liền đã đến trên đỉnh đầu bọn họ, cũng đã biến thành giống như một ngọn núi lớn, kéo theo hung phong vô tận đập xuống.

- Con mẹ nó...

Các tu sĩ xung quanh đều ngây ra một thoáng, ánh mắt hoảng sợ.

Ý chí vừa dâng lên lập tức lại ném ra ngoài chín tầng trời, các tu sĩ hô to một tiếng rồi bỏ chạy.

Trận thế gì, bố trí gì, hoàn toàn mặc kệ.

Có điều chạy rất nhanh, lập tức liền trốn ra mấy trăm trượng, đầu cũng không dám ngoảnh lại, nhưng những người ở giữa trận pháp thì lại bị người chen trái phải, trốn cũng cũng không thể trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn trong không trung, một ngọn núi nguy nga hạ xuống.

Ầm ầm...

Đại địa run rẩy, máy bắn tung tóe!

Trận pháp phòng ngự dày đặc đó lập tức liền bị ngọn núi ra một lỗ hổng.

Mà Phương Nguyên thì phi thân đến, đập Bát Hoang Thạch, người vặn một cái, áo xanh phồng lên, tóm tới Thôi Vân Hải trong đám người.

- Làm cái gì thế?

Lúc nhìn thấy Phương Nguyên đứng dậy, Thôi Vân Hải vốn cũng là lòng tin tràn đầy, lúc này lại trực tiếp trợn tròn mắt.

Hắn vốn định mượn cơ hội đấu trận pháp với Phương Nguyên, cũng để thể hiện ra một chút thủ đoạn của mình.

Không ngờ người ta trực tiếp dùng pháp bảo phá trận, thủ đoạn thô bạo đến cực điểm, hơn nữa cũng tàn nhẫn đến cực điểm.

Ngọn núi đó ép xuống, rốt cuộc chết mất bao nhiêu người.

Trong lòng vừa lo vừa tức, lúc đang muốn há miệng chửi to, lại chợt thấy Phương Nguyên đã đến trước mắt.

Tâm tình vừa lo vừa tức đó lập tức biến thành vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, xoay người bỏ chạy:

- Chư vị thiên kiêu cứu ta...

Theo tiếng kêu to của hắn, phía sau cũng cũng có mấy đạo thân ảnh, vội vàng lao về phía Phương Nguyên, trong đó có hộ đạo lão giả của Thôi gia, có ba vị Kim Đan, có Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương, cũng có mấy vị thiên kiêu khác, bọn họ vốn đều ở phía sau đại trận, thời cơ động, không ngờ Phương Nguyên lại trực tiếp tế ra Bát Hoang Thạch phá đại trận, lao thẳng ra ngoại vi đại trận, phá hỏng tất cả bố trí.

Có điều, nếu hắn trực tiếp xông ra, vậy thì cũng thôi, nhưng hắn không ngờ muốn xoay người tới bắt Thôi gia công tử, lại phạm phải một sai lầm lớn, đám người mình chỉ cần tiến lên cầm chân hắn, sau đó những người khác lại ùa lên, vậy thì có thể vây khốn của hắn!

Chỉ là khi bọn họ vừa nghĩ như vậy, lại không lưu ý thấy, trong mắt Phương Nguyên có một loại cảm xúc bực mình.

Mà ở bên cạnh, thì có mấy đạo thân ảnh đồng thời thi triển thần thông, trong hư không dao động từng trận.

Những người này gần như đều là tất cả nhân vật thiên kiêu hiện giờ tiến vào bí cảnh lần này.

Võ pháp sắc bén, thần thông huyền diệu!

Những người này chỉ có bảy tám người ít ỏi, nhưng vừa ra tay, liền mang đến cho Phương Nguyên áp lực lớn hơn cả ác chiến với mấy trăm người tu hành.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 672: Vậy từ hôm nay trở đi



Bởi vì đối với bọn họ mà nói, cái khác không tính, ít nhất mỗi người đều có thực lực đả thương Phương Nguyên.

Chỉ là lúc này, Phương Nguyên đã rất bực mình.

Lần đầu tiên khi thấy những thiên kiêu này, hắn đã có tâm tư muốn đọ sức với đối phương một phen.

Tựa như kỳ phùng địch thủ, tướng gặp lương tài, luôn muốn thử một chút chất lượng của một thân tu vi của mình.

Nhưng đến hiện giờ, hắn liền đã không còn ý tưởng này!

Bởi vì bất kể là Tô Văn Hương vừa rồi vẫn luôn đang lẩn trốn, không dám chính diện đấu pháp với hắn, hay là Đổng Tô Nhi bị mình quát phá đạo tâm, mất hồn mà đi, hay là các thiên kiêu vẫn trốn trong bóng tối, không nắm được cơ hội thì sống chết không không chịu ra tay đó...

Những người này, đều khiến Phương Nguyên rất không hài lòng!

Ý tứ của không hài lòng chính là rất chướng mắt...

- Ngay cả dũng khí đánh một trận chính diện cũng không có, ai cho các ngươi cảm thấy mình có tư cách khiêu chiến ta?

Trong lòng hắn ôm suy nghĩ này, mặt mày đã trở nên lạnh lùng.

Sau đó hắn âm thầm bấm một pháp ấn, trong mắt hiện lên một tia sương mù xanh xanh:

- Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!

Theo đạo pháp ấn này được thi triển, pháp lực trong cơ thể hắn trong nhất thời sôi trào giống như là nước sôi, khí cơ quanh người dường như lúc này đề ra gấp mấy lần, nếu nói hắn lúc trước, giống như một cái hồ lớn, bình tĩnh không sóng, ám tàng mãnh liệt, như vậy hiện giờ, cái hồ lớn này đột nhiên trở nên sôi trào, đề thăng tất cả lực lượng đến cực điểm, giống như là núi lửa sắp bạo phát!

- Tử Khí Lưu Vân Quyết...

Quát khẽ một tiếng ở trong lòng, tay trái bấm một pháp ấn, chung quanh lập tức xuất hiện một mảng sương tím, trong chốc lát liền tán ra trong hư không, trong phạm vi mấy chục trượng, đều lộ ra một mảng sương mù mờ mịt, mà mượn sự che giấu của sương mù, thân hình hắn cũng dường như trở nên mơ hồ, khí cơ mờ mịt!

- Âm Dương Ngự Thần Quyết...

Đạo thần thông thứ hai được thi triển, phía sau hắn một đạo thần quang hiện lên, xuất hiện một thần tướng cực lớn.

- Tiểu Thanh Mộng Thuật...

Đạo thần thông thứ ba thi triển, ở giữa trán thần tướng sau lưng, một con mắt dọc mở ra, quang lưu chuyển, bao phủ xung quanh.

- Tính chất của mấy đạo thần thông này hoàn toàn khác nhau, hắn sao lại vận chuyển được như ý như vậy?

Mấy vị thiên kiêu chung quanh thấy một màn này, lập tức kinh hãi.

Bọn họ không chỉ là thực lực không tầm thường, làm việc lại cẩn thận, lần này khi vây công tới, liền vẫn lưu ý lôi pháp của Phương Nguyên, nhưng làm sao mà ngờ được, lần này đánh giáp lá cà, Phương Nguyên không ngờ xuất thủ lại hoàn toàn khác với lúc trước, tuy mấy đạo thần thông hắn hiện tại thi triển so với Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thì chưa chắc đã cao minh hơn, chỉ có thể xem như là phạm trù huyền công, nhưng vẫn khiến bọn họ giật nảy mình!

Càng kh*ng b* hơn là thế vẫn chưa hết.

- Ô Tinh Phược Long Liên...

Hắn trầm giọng quát khẽ, một sợi xích sắt đen nhánh rời tay mà ra, vắt ngang trong không trung, được thần tướng cầm trong tay.

- Âm Dương Giảo Phong Đao...

Một đôi đại đao bay lên không trung, một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, trong nháy mắt đã hóa thành mấy trăm đạo ánh đao, dẫn động âm phong đầy trời.

- Huyền Sơn Thiết Môn Thuẫn...

Một tấm thuẫn bài màu đen được Phương Nguyên cầm trong tay trái, chắn ở trước người.

Mà cuối cùng...

Phương Nguyên vốn muốn lấy ra ô che màu đen đó, nhưng nghĩ tới ô này là tà bảo, liền không muốn dùng nữa, lấy ra Ngũ Sắc Bảo Phiến.

Chỉ một chốc Như vậy, người xung quanh quả thực sắp bị dọa tới điên rồi.

- Hắn sao có thể đồng thời điều khiển nhiều pháp bảo như vậy!

- Còn là dưới tình huống thi triển nhiều thần thông như vậy.

Trong mắt các vị thiên kiêu ở đây, điều này quả thực là vượt quá lẽ thường.

Thần thông thì ai cũng biết dùng, nhưng ai có thể đồng thời thi triển nhiều thần thông tính chất hoàn toàn khác nhau như vậy?

Không những không thể thi triển, thậm chí ngay cả tu luyện cũng không thể!

Mà pháp bảo...

Pháp bảo đương nhiên là thứ tốt, nhưng điều khiển pháp bảo cũng cần tâm pháp và pháp lực, ai có thể lập tức tế ra nhiều như vậy?

Đối với tu sĩ Trúc Cơ bình thường mà nói, muốn lấy cũng không thể lấy ra được nhiều như vậy?

- Các ngươi đều có danh thiên kiêu một phương phải không?

Khi bọn họ đang nghĩ tới vấn đề này, thanh âm của Phương Nguyên vang lên:

- Vậy từ hôm nay trở đi, sẽ không còn nữa!

Theo thanh âm vang lên, Phương Nguyên bước nhanh ra ngoài!

Đây đâu phải là bọn họ bao vây người khác, rõ ràng chính là đám người mình bị một mình đối phương bao vây mà.

Tráng hán giáp đen cầm chùy đó bị ánh đao đầy trời xoắn tới, bị băm thành ba bốn khối.

Hộ đạo lão giả của Thôi gia bị quạ đen màu lam đóng băng, sau đó bị Ô Tinh Phược Long Liên xoắn thành mảnh vụn.

Người khác, có người bị thần tướng một quyền đánh bay, có người bị thuẫn sắt đập chết.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 673: Nên làm chuyện của mình rồi.



Vòng vây nhìn thì lạnh lẽo đáng sợ, áp lực cực lớn này cơ hồ trong khoảnh khắc đã tán loạn.

Bảy tám vị thiên kiêu trong chốc lát đã chết một nửa, trọng thương mấy người, chỉ có một người đào tẩu...

Người đào tẩu là Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương, nàng ta vốn tế ra Địa Kiếm công tới Phương Nguyên, lại không ngờ rằng bị thần tướng sau lưng Phương Nguyên tóm được, không ngờ là nắm Địa Kiếm trong tay, ngược chém tới nàng ta, nghênh đón hung uy cuồn cuộn đó, một chốc này Tô Văn Hương cuối cùng vẫn là tâm như đã chết, mượn sự hộ thể của Nhân Kiếm, cứng rắn ăn một đòn, sau đó mượn lực lượng của một kích này mà bay ra ngoài trăm trượng!

Đứng ngoài vòng chiến, nàng ta nhìn sương tím như mây đó, máu tươi hộc ra, nàng ta liền bỗng nhiên làm ra một quyết định.

Xoay người bỏ chạy, Địa Kiếm cũng không cần!

- Có lẽ, một khi bỏ đi, ta sẽ trở thành người thua cuộc trong mắt thế nhân, thậm chí bởi vì ta đã đánh mất Địa Kiếm, ngay cả vị trí Thánh Nữ cũng không giữ được, nhưng đây đều là chuyện về sau, ta còn có một thanh Thiên Kiếm chưa ra, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không hối hận vì không tế ra kiếm này!

- Người khác đều gọi chúng ta là thiên kiêu, tán dương rất nhiều, cũng khiến chúng ta cảm thấy mình thực sự đã thành thiên kiêu...

- Nhưng sự thật là ở trong mắt người Thiên Đạo Trúc Cơ, chúng ta...

- ... Đều là người thường!

Vừa nghĩ như vậy, nàng ta trực tiếp bỏ chạy tới cửa vào ở phía tây nam bí cảnh, từ đầu tới cuối, thủy chung không quay đầu lại!

...

...

- Đây là có chuyện gì thế?

Thôi Vân Hải nhìn thấy Phương Nguyên bị nhiều thiên kiêu như vậy bao vây, vốn tưởng rằng còn có phần thắng, nhưng lại nhìn thấy một màn khiến hắn cả đời cũng khó quên được, hắn nhìn thấy một hồi đồ sát, mây tím lướt qua, sát khí tung hoành, thiên kiêu vẫn lạc như rơm rạ, máu tươi cuồn cuộn như sông dài.

Hắn bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn!

Thân hình bắn lên, hắn bỏ chạy thật nhanh về phía sau, sử ra hết khí lực.

Ở trước mặt hắn, còn có rất nhiều người trong tu hành, hắn muốn chạy trốn vào trong những người này, mượn những người này để che chở cho mình.

Nhưng đang chạy thì hắn lại phát hiện tình hình không đúng không đúng.

Hắn trốn đi đâu người ở nơi đó đều kinh sợ chạy tứ tán, giống như mình là ôn thần vậy.

Sau đó hắn cuối cùng vẫn ngừng lại, ngơ ngác xoay người, liền nhìn thấy Phương Nguyên ở phía sau.

Hắn vẫn luôn đi theo mình!

Điều này khiến một thân pháp lực của hắn buông lỏng, suýt nữa thì từ trong không trung rơi xuống.

Hít một hơi thật sâu, hắn nỗ lực khiến thanh âm của mình trở nên vững vàng:

- Có thể không giết ta không?

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Ngươi vốn không đáng để ta xuất thủ, vì sao cứ muốn nhảy ra?

Trên mặt Thôi Vân Hải lộ ra một loại biểu cảm giống như xấu hổ vì bị khinh rẻ, bỗng nhiên lạnh lùng quát lớn:

- Ngươi có biết ta...

- Bốp!

Phương Nguyên vỗ một chưởng vào trán hắn, đánh hắn bay ra xa.

Sau đó hắn xoay người bước đi:

- Không muốn biết!

Xương đầu Thôi Vân Hải vỡ vụn, thân hình giống như diều đứt dây bay ra ngoài, vừa hay ngã ở dưới chân Bát Hoang Sơn, bên cạnh đại trận, trong đại trận này đã là kín người hết chỗ, Sương Nhi tiểu thư của Kim gia lúc này vất vả lắm mới chen được tới bên cạnh đại trận, nhìn ra phía ngoài, lại nhìn thấy một người nặng nề ngã xuống cách mình không xa, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía mình rồi chậm rãi tan rã.

Nàng ta như bị sét đánh, há há miệng, lại một câu cũng không nói ra được.

Khi ngẩng đầu nhìn về phía xa không, chỉ nhìn thấy Phương Nguyên đang tay áo tung bay, đạp hư không tiến về phía trước.

Nơi đi qua, đám đông như mặt nước tách ra, ai nấy ánh mắt đờ đẫn như gà gỗ!

...

- Lần này được thanh tĩnh rồi!

Phương Nguyên lúc này có thể cảm thấy sự kinh sợ và co quắp của người xung quanh, liền chậm rãi thu lại một thân thần thông và pháp bảo.

Có thể đồng thời thi triển những thần thông này, điều khiển những pháp bảo này, kỳ thật cũng phải mượn dùng công năng của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.

Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, vốn đã có ý bao hàm toàn diện, là một môn truyền thừa cực kỳ lợi hại, có điều Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hắn cũng chỉ là tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ, về sau thì không nghiên cứu thêm, bởi vì pháp này hình như có chỗ không trọn vẹn, không thể tiếp tục được nữa, cũng chính bởi vậy, hiện giờ khi hắn thi triển ra Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cũng sẽ có cực hạn cực hạn rất mạnh, ví dụ như pháp lực tiêu hao thật sự quá nhanh!

Tựa như tuy hắn có thể đồng thời thi triển các lộ thần thông, tế ra các loại pháp bảo, nhưng chỉ có thể chống đỡ được mấy hơi thở.

Đương nhiên, mấy hơi thở này cũng vẫn rất hữu dụng.

Hắn lười chẳng muốn dây dưa với những người đó, liền dứt khoát dùng sự mạnh mẽ trong một thoáng đó trực tiếp đánh bại bọn họ.

- Nên làm chuyện của mình rồi...

Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, pháp lực lờ mờ tuôn ra.

Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên khẽ cau mày, một thân khí cơ vừa đề lên lại chậm rãi thu liễm về.

Đây cũng không phải là hắn buông lỏng cảnh giác, mà là đột nhiên cảm ứng được có chút nguy hiểm, thế là liền theo bản năng thu hồi một thân pháp lực vào trong cơ thể, tùy thời ứng biến, sau đó mới thở hắt ra một hơi, ánh mắt ngưng trọng, dừng người lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 674: Ngươi thì sao?



Hắn nhìn về phía đông, liền thấy trên một mảng bình nguyên phía đông, có một nam tử áo đen đeo kiếm chậm rãi đi tới.

Sau đó lại quay đầu nhìn về phía tây, liền thấy trong không trung phía tây, một thân ảnh áo bào trắng như ẩn như hiện, phất phới mà đến.

Khi hắn nhìn về phía hai người này, đối phương cũng đều có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lại.

Ánh mắt giữa ba người bọn họ va chạm với nhau, trong không trung chợt có một đám mây bị xé nát.

Nam tử áo đen ở phía đông, áo đen giày đen, tóc cũng là một mảng đen xì, khi hắn nhìn tới, loáng thoáng dường như khiến người ta cảm thấy ánh mắt hắn cũng màu đen, đó chắc là do đồng tử của hắn quá hắc ám.

Hắn đi cũng không nhanh, giống như là nhàn nhã dạo bước trong sơn dã, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, dường như mười dặm đường, ở dưới chân hắn thu lại thành một dặm, cứ như vậy nhàn nhã mà bình tĩnh, trong mấy hơi thở, liền đi tới trăm trượng ngoài kim trụ, sau đó thì dừng bước.

Mà nam tử áo trắng từ phía tây đến, lại chân đi giầy đay, hông buộc dây cỏ, cả người lộ ra vô cùng bình thường. Duy chỉ có một thân áo bào trắng đó lại trắng vô cùng, thậm chí là trắng tới có chút chói mắt. Hắn thướt tha giống như là cưỡi gió mà đến, chỉ là rõ ràng đang ở chỗ này, nhưng lại như ẩn như hiện, thân hình nhoáng lên một cái đã liền biến mất trong thiên địa, khi xuất hiện lại thì đã gần thêm mấy trăm trượng.

Loáng thoáng như vậy, hắn cũng đến rất nhanh, ở cách kim trụ trăm trượng thì chậm rãi ngừng lại.

Một đen một trắng, cùng áo xanh của Phương Nguyên mỗi người chiếm một góc, nhìn nhìn.

Giữa ba người đều vẫn giữ cự ly trăm trượng, sau đó nhìn nhau, không làm gì, cũng không nói gì.

...

Chung quanh các tu sĩ đột nhiên cảm giác tâm tình áp lực đến cực điểm.

Có một số người có nhãn quang nhìn thấy một màn này, không nhịn được không nhịn được mà tim co thắt lại, ánh mắt hoảng sợ, hạ thấp giọng kêu lên:

- Sao có thể... Sao có thể như vậy được, vị đến này, người mặc áo bào trắng, chân đi giày đay, chẳng lẽ chính là Trung Châu Thôi gia...

- Là hắn, Thôi gia Đạo Tử Thôi Vân Sơn!

- Trung Châu Đạo Chiến ba năm trước, hắn lực ép người cùng thế hệ, đạt được khôi thủ, ta từng từ xa nhìn hắn một cái.

Chung quanh là một mảng túc sát, không biết bao nhiêu đều hít hơi lạnh.

- Không ngờ, bí cảnh của Kim gia, không ngờ lại có hai vị Thiên Đạo Trúc Cơ tới, như vậy thì náo nhiệt rồi.

- Không đúng... Vị kiếm khách áo đen kia là ai?

Không ai có thể xem nhẹ vị kiếm sĩ áo đen, không nhịn được cảm thấy hoài nghi:

- Hắn dường như cũng không kém gì hai vị Thiên Đạo Trúc Cơ này...

Nhưng người chú ý đến kiếm sĩ áo đen đó không ít, lại ai nấy đều lắc đầu:

- Chưa từng thấy người này...

...

Người xung quanh đều đã thở mạnh cũng không dám, nhưng ở bên cạnh kim trụ, ba người bao gồm cả Phương Nguyên ở bên trong, lại đều vẻ mặt bình thản.

Phương Nguyên quan sát hai người đó mấy lần, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng chắp tay.

Mà đồng thời, vị nam tử áo bào trắng cũng giơ tay lên hành lễ.

Mà vị kiếm sĩ áo đen kia nhẹ nhàng gật đầu với hai người bọn họ.

Này điều này khiến người ta có chút bất ngờ, dưới cục diện túc sát như vậy, ba người không ai nói gì, lại thi lễ với nhau trước.

Thi là chi ngang hàng, trên vẻ mặt cũng đều không có thái độ kiêu ngạo gì.

Sau khi hoàn lễ, Phương Nguyên và kiếm khách mắt đen kia, vẫn không ai nói gì, cũng là vị Thôi gia Đạo Tử kia cười khanh khách, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn ra bốn phương tám hướng, khịt khịt mũi, cười nói:

- Mùi máu tươi nồng nặc quá, chết bao nhiêu người rồi?

- Đại khái là hơn ba trăm người, trong đó một vị hình như là đường đệ của ngươi!

Phương Nguyên nhẹ giọng trả lời, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.

- Không sao cả, đường đệ của ta rất nhiều!

Thôi gia Đạo Tử đó nghe vậy, thản nhiên cười, không để ý lắc đầu, sau đó mới có chút nhíu mày nhìn về phía Phương Nguyên:

- Chỉ là ngươi dùng thân Thiên Đạo Trúc Cơ, không ngờ bắt nạt những người thường này, chẳng lẽ không cảm thấy là tự giảm giá trị con người à?

Phương Nguyên nói:

- Nói ra thì ngươi có thể không tin, là bọn họ đang bắt nạt ta!

Sắc mặt Đạo Tử lộ ra một loại biểu cảm tựa cười mà như không phải cười:

- Một đám phế vật, lấy đâu ra gan mà bắt nạt Thiên Đạo Trúc Cơ?

Phương Nguyên quay đầu nhìn các tu sĩ trốn ở xa xa quan chiến, nói:

- Có thể là bọn họ cảm thấy có nhiều người!

- Quả nhiên là những người này đều có cách nghĩ này!

Thôi gia Đạo Tử nhíu mày, nói:

- Bọn họ thủy chung không rõ, các tụ lại có nhiều tới mấy thì cũng chỉ là một đám phế vật mà thôi!

Phương Nguyên nhìn hắn một cái, không hề lên tiếng trả lời.

Bởi vì lúc này, hắn không ngờ sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, đặc biệt đồng ý với lời nói của Đạo Tử.

Nhưng hắn không thể lại nói như vậy, bởi vì đây là không đúng!

Hắn chỉ hít một hơi thật sâu, kéo dài giọng nói:

- Ta đang có chuyện quan trọng thương nghị với Kim gia, hai vị đến vậy, không biết có gì chỉ bảo?

Hai tu sĩ một đông một tây mà đến, nghe nói thấy lời ấy, cũng nhìn nhau một cái.

Nam tử áo đen đó thản nhiên nói:

- Ngươi chưa có tư cách biết chuyện!

Phương Nguyên không hỏi nữa, mà là quay đầu nhìn về phía Thôi gia Đạo Tử:

- Ngươi thì sao?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 675: Muốn lấy đó làm đòn sát thủ à?



Thôi gia Đạo Tử mỉm cười một tiếng, nói:

- Ta thì đơn giản thôi, là Kim Lão Thái Quân phái ta đến giết ngươi!

Phương Nguyên nghe vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, có chút tò mò:

- Nàng ta bỏ ra giá cao mời ngươi vào bí cảnh để giết ta?

Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử từ bí cảnh bí cảnh nhìn sang bên phải bí cảnh, sau đó gật đầu nói:

- Ba thành!

Phương Nguyên có chút động dung:

- Cao vậy cơ à?

Thôi gia Đạo Tử cười nói:

- Vậy ngươi cho rằng là thế nào, chúng ta chính là người có hi vọng thành tiên mà!

Phương Nguyên nhíu mày, thở dài nói:

- Ta chỉ là không hiểu, nếu nàng ta chịu bỏ ra giá cao như vậy để mời ngươi tới giết ta, vậy vì sao lại không chịu trả thứ nợ ta lại cho ta? Cái ta muốn, rõ ràng chỉ là một quyển lôi pháp thôi mà...

Đạo Tử lắc đầu nói:

- Nói thật, ta cũng không hiểu cái này cho lắm, có lẽ là vì vấn đề mặt mũi?

Dứt lời, lại đoán:

- Sĩ diện của Kim Lão Thái Quân, cái này cũng cao giá đấy!

Phương Nguyên ngẩng đầu lên, nói:

- Vậy ta cũng chỉ có thể bức nàng ta phải vứt bỏ mặt mũi này thôi.

Thôi gia Đạo Tử cười nói:

- Ngươi trước tiên phải đảm bảo mình không chết dưới tay ta đã!

- Ta muốn thử xem!

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói:

- Trên thực tế, đã muốn thử từ lâu rồi!

Nói đến đây, liền không nói gì khác nữa, hai người đều hướng ánh mắt về phía kiếm sĩ áo đen.

Kiếm sĩ áo đen đó lúc này đã ngồi xuống, nói:

- Ta chỉ là không muốn ngươi đánh sập kim trụ thôi, cái khác không liên quan tới ta!

Phương Nguyên và đó Thôi gia Đạo Tử liền đều gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía nhau.

Vị Thôi gia Đạo Tử đó mỉm cười, trên người cũng không có sát khí, cũng không thấy hắn bấm pháp ấn gì, nhưng lại lờ mờ cảm thấy, dường như có khí cơ vô hình từ trên người hắn phóng thích ra, sau đó ở chân trời, một trận cuồng phong ầm ầm thổi tới, giống như là thổi cho tất cả mọi thứ trong thiên địa bay lên, nhưng hắn ở trong cuồng phong này lại yên tĩnh đến cực điểm, ngay cả chéo áo cũng không lay động.

- Hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng không phải mượn lôi lực thành tựu Trúc Cơ!

Phương Nguyên nhìn một màn này, đồng tử hơi co lại.

Thiên Đạo Trúc Cơ, chính là mượn lực lượng của trời xanh ngưng tụ đạo cơ, mà lực lượng của trời xanh này cũng có rất nhiều.

Lôi lực, chỉ một loại trong đó mà thôi.

- Răng rắc.

Khi trong lòng sinh ra suy nghĩ này, Phương Nguyên cũng tâm niệm khẽ động, lập tức chung quanh ngưng tụ ra một mảng lôi hải, mà ở trên lôi hải, dưới chân ngưng tụ ra Lôi Linh Chu Tước, đỡ hắn bay đến trong không trung, quanh người một con thanh lý di động, bơi ở trong hư không, mà sau lưng hắn, thì lại có một gốc Bất Tử Liễu tia chớp vấn vít xuất hiện, từng cành liễu giống như trăm ngàn đạo lôi tiên rủ xuống!

Thân hình hắn như ẩn như hiện trong cuồng phong gào thét, Thôi gia Đạo Tử, nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới, nhất là lúc nhìn thấy Lôi Linh bên cạnh hắn, trong ánh mắt dường như có vài phần ý khen ngợi, sau đó than khẽ:

- Nói thật, ta có chút đồng tình với ngươi!

- Hả?

Phương Nguyên đứng trên lưng Chu Tước, có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Thôi gia Đạo Tử đó nói:

- Chỉ có bản thân chúng ta mới biết kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ là không dễ dàng thế nào, càng mấu chốt là, cho dù là chúng ta kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng chỉ là bắt đầu, tài nguyên, công pháp, đều là vấn đề lớn, ta so với ngươi thì may mắn hơn, năm đó có được sự chỉ điểm của Dịch Lâu tiền bối, ở trong một chỗ quật của Đông Hoàng Sơn, tìm được một luồng hắc phong thượng cổ, kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, sau đó Thôi gia chúng ta bỏ ra một nửa gia tài, cầu tới cho ta một đạo bí pháp Thần cấp, cuối cùng khiến cho con đường này của ta đi được thuận lợi!

- Hiện giờ, Bát Hoang Đại Phong Quyết của ta đã tu thành, chỉ chờ thời cơ đến liền có thể Kết Đan!

- Mà ngươi, lại bị Kim gia áp chế, năm cuốn lôi pháp, chỉ có được bốn, thần thông từ đó mà chưa đại thành, lại phải vẫn lạc nửa đường.

Sắc mặt Phương Nguyên xuống.

Hắn không biết Thôi gia Đạo Tử này nói ra những lời này là để làm dao động đạo tâm của mình, hay là thật sự nghĩ như vậy.

Nhưng hắn lại không muốn nói thêm gì trên đề tài này, chỉ lắc đầu.

Thôi gia Đạo Tử tựa cười mà như không phải cười nói:

- Ngươi chắc còn có một đạo Lôi Linh, vì sao không sử ra?

Phương Nguyên nói:

- Không cần!

- Muốn lấy đó làm đòn sát thủ à?

Thôi gia Đạo Tử đó bật cười nói:

- Chúng ta là Thiên Đạo Trúc Cơ, nếu ngươi tu thành năm đạo Lôi Linh, có lẽ còn có tư cách đánh với ta một trận, nhưng hiện giờ chỉ có bốn đạo Lôi Linh, vậy thì bất kể là như thế nào, kết quả cũng đều...

- Chúng ta kỳ thật cũng không quá giống nhau!

Phương Nguyên cắt ngang lời hắn, ngẩng đầu lên cười một tiếng.

Thôi gia Đạo Tử hơi ngẩn ra:

- Ồ?

- Vậy ta thử xem ngươi là thực sự có thiên phú cao thế nào!

Khi nói ra những lời này, hắn đã nhẹ nhàng quơ quơ ngón tay, lại thấy gió to chung quanh hắn, trong nháy mắt này mạnh hơn gấp mười lần, mà ở đó, không ngờ loáng thoáng ngưng tụ ra bốn loại binh khí, phân biệt là đao, thương, kiếm, kích, đều là toàn thân đen xì, dài chừng ba trượng, giống như thực chất, sau đó Thôi gia Đạo Tử gật đầu, cuồng phong đó bỗng nhiên ùa về phía Phương Nguyên!

Một chốc đó tựa như sông kè vạn dặm một phát trào ra, gió mạnh thổi tới bẻ thành nhổ quốc.

Phương Nguyên trực tiếp liền bị cuồng phong ập tới đó bao phủ ở bên trong, một thân áo xanh bay phất phới.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 676: Các môn các phái chúng ta



Mà ở trước người hắn, cự đao, cự kiếm, cự thương màu đen đó đều xen lẫn trong cuồng phong, chém tới Phương Nguyên.

Mà sau lưng Phương Nguyên, thân hình của Thôi gia Đạo Tử bỗng nhiên xuất hiện, hai tay cầm kích, một kích chém xuống.

- Sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng hết sức, cho nên...

Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười thản nhiên:

- ... Đừng trách ta khi dễ ngươi!

- Trời ạ, đây còn là đấu pháp của cảnh giới Trúc Cơ sao?

Trong không trung, đã là một mảng hỗn loạn...

Bên này cuồng phong tàn sát bừa bãi, gạt trời khuấy đất, bên kia lại là lôi đình sét đánh, rắn điện chạy quanh.

Thôi gia Đạo Tử điều khiển hắc phong, ở trong không trung, như ẩn như hiện, mà bốn binh khí từ hắc phong ngưng tụ ra thì thần uy khó lường, chốc chốc lại hóa thân ngàn vạn, khuấy nát hư không, chốc chốc lại quy về một thể, băng sơn toái địa; Phương Nguyên thì điều khiển ba Lôi Linh, phi thiên độn địa, thế công như cuồng, từ xa nhìn lại, chỉ là khiến cho người ta cảm giác trên trời một nửa là mây đen, một nửa là tia chớp, thần dị khôn kể.

Điều này thậm chí đã vượt quá sự tưởng tượng của người thường đối với đấu pháp giữa Thiên Đạo Trúc Cơ, càng giống như là hai vị đại tu Kim Đan đang đấu pháp.

Thậm chí nghiêm khắc mà nói, có lẽ là đấu pháp Kim Đan bình thường cũng không có thanh thế bực này.

Không biết có bao nhiêu người quan chiến lúc này thậm chí lờ mờ bắt đầu cảm thấy nghĩ mà sợ:

- Lúc ban đầu, chỉ cảm thấy Thiên Đạo Trúc Cơ Kim gia mời đến là bị Kim gia vứt bỏ, coi mọi người đều là kẻ địch, lờ mờ cảm thấy hắn có một loại cảm giác dễ bắt nạt, về sau động rồi, mới phát hiện hung uy của hắn khó lường, thực sự không dễ chọc, nhưng cũng là cho tới hiện tại, mới biết chúng ta vừa rồi phải đối mặt là dạng đối thủ gì....

- Lúc trước khi động thủ với chúng ta, hắn căn bản không thi triển toàn lực.

- Bởi vì chúng ta vẫn chưa đủ để khiến hắn thi triển toàn lực...

Trong lòng bọn họ đều đang run rẩy, cũng không biết có bao nhiêu người thầm sinh ra một loại cảm giác hối hận.

Lúc trước khi ở cảnh giới Luyện Khí, mình vì sao không bỏ thêm mấy phần công phu, cũng đi đến con đường mà thiên kiêu chân chính đi lên này?

- Ha ha, ta vốn biết ngươi là xuất thủ theo lộ số hoang dã, liền may mắn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, thực lực cũng nhất định không mạnh là bao, có điều hiện tại xem ra, cũng là ta sai rồi...

Mà lúc này, trong không trung, Thôi gia Đạo Tử đó chưởng ngự hung phong, điều khiển tứ đại binh khí, sớm đã đấu với Phương Nguyên mấy trăm hiệp, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc, vừa đấu pháp với Phương Nguyên, thanh âm của hắn vừa từ trong cuồng phong vang lên một cách rõ ràng:

- Dưới tình huống truyền thừa không được đầy đủ, ngươi có thể làm đến loại trình độ này, không tồi!!

- Vù!

Khi hắn nói ra những lời này, ba đạo binh khí thương, kiếm, kích đột nhiên xếp thành hình chữ "Phẩm", phân ra trên dưới đánh tới Phương Nguyên, binh khí đó xẹt qua trong hư không, không ngờ xuất hiện từng đạo gợn sóng giống như vết nước, mà Phương Nguyên thấy vậy cũng không dám lơ là, Lôi Linh Chu Tước, Thanh Sắc Lôi Lý, Lôi Linh Bất Tử Liễu đều thôi động tới cực điểm, nghênh đón về phía hắn.

Ầm ầm ầm!

Hai móng của Lôi Linh Chu Tước chộp tới cây hung thương giống như hắc long đó, Thanh Sắc Lôi Lý bằng không nhảy lên, lôi điện chung quanh không ngờ giống như là vằn nước, quấn lấy thanh cự kiếm màu đen đó, mà Bất Tử Liễu thì ngàn vạn cành liễu đồng thời vươn ra, cuốn lấy thanh trường kích đó, nghênh đón cuồng phong vô tận trong hư không, hung hăng kéo chúng xuống dưới.

Nhưng trong nháy mắt Lôi Linh tiếp xúc với chúng, trên mấy đạo binh khí đó cũng trào ra một loại khí tức màu đen, mỗi một dòng dường như đều mang theo một loại lực lượng trầm trọng như núi, không ngờ lại kháng cự lực lượng của Lôi Linh, giằng co lực lượng ngang nhau.

Nhưng lúc này, Thôi gia Đạo Tử lại phá lên cười:

- Nhưng so với ta, ngươi quả thật vẫn kém mấy phần hỏa hậu!

"Rầm" một tiếng, hắn xuất hiện ở Phương Nguyên Phương Nguyên, hai tay nắm hờ, chém xuống dưới.

Lúc này hắn cách Phương Nguyên ít nhất cũng có khoảng ba mươi trượng, nhưng từ xa chém hờ như vậy, tương ứng với cái này thì là trên đỉnh đầu hắn, kiện binh khí cuồng đao cuối cùng đó bên trên hắc khí vấn vít, ít nhất cũng biến to ra hơn gấp mười lần, quả thực giống như một triền núi, vắt ngang trong hư không, theo động tác của hắn hung hăng chém về phía đỉnh đầu Phương Nguyên, dường như muốn chém nát cả hư không chung quanh.

- Hừ...

Nghênh đón một đao này, Phương Nguyên cũng chỉ có thể sắc mặt trầm xuống, trong lúc cấp thiết bứt ra lui về phía sau.

- Ha ha ha.

Theo hắn phải bất đắc dĩ bứt ra như vậy, khí thế của tam đại Lôi Linh cũng yếu đi, trở nên ảm đạm hơn không ít.

Lúc này các tu sĩ vây xem đã thối lui đến ngoài ba trăm trượng thấy thế đều đồng thanh hô "Hay"!

- Quả nhiên không hổ là Thôi gia Đạo Tử, thần thông vô địch!

- Chứ sao, Thôi gia Đạo Tử chính là từng đoạt khôi thủ Trung Châu Đạo Chiếnđó!

Trong tiếng trầm trồ khen ngợi giống như là từng trận cuộn sóng ở chung quanh, sâu trong đám người, cũng có hai người đang quan chiến.

Không phải người lạ, chính là Khương gia công tử, thiên kiêu thích ăn mặc như ăn mày, cùng với nữ tử mặc váy đen lai lịch không rõ đó.

Hai người bọn họ rõ ràng đều có thực lực không tồi, nhưng từ lúc trận đại loạn này bắt đầu đến bây giờ, thủy chung chưa từng xuất thủ.

Đến lúc này, cũng chỉ là là vui sướng hài lòng quan chiến mà thôi, thỉnh thoảng còn nói mấy câu thương tiếc.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 677: Kiếm ra rồng ngâm, sát khí tăng vọt!



- Ta vốn rất xem trọng vị lão huynh này, nhưng hiện tại xem ra vẫn có chút miễn cưỡng...

Nữ tử áo đen nhìn thấy Phương Nguyên rơi vào hạ phong, thở dài nói:

- Xuất thân hoang dã khác với loại người được vô số đại tu bỏ ra huyết để bồi dưỡng như Thôi gia Đạo Tử, một người thần thông không được đầy đủ, tu vi cũng không đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, đây kỳ thật đều là nhược điểm của hắn, có điều giao thủ với Trúc Cơ bình thường, vẫn không lộ ra, nhưng lúc này giao thủ với Thiên Đạo Trúc Cơ, liền sức lực không đủ.

Khương gia Khất Nhi ngoáy lỗ mũi, nói:

- Cũng chưa chắc, ta đã âm thầm hỏi thăm qua rồi, hắn chắc là đã tu luyện thành bốn đạo Lôi Linh, chỉ không biết vì sao, còn có một đạo Lôi Linh thủy chung không thấy hắn thi triển, chẳng lẽ còn để lại hậu thủ gì?

- Lưu lại hậu thủ?

Nữ tử áo đen tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn một cái, nói:

- Ngươi không thể không biết lúc đấu pháp giữa người ở cảnh giới này, lưu lại hậu thủ căn bản chính là một loại hành vi muốn chết à? Một khi để lại hậu thủ, tâm ý tất nhiên không kiên định, ngược lại sẽ bị đối thủ từng bước chiếm lấy tiên cơ, cuối cùng ưu thế sẽ hoàn toàn biến mất, có hậu thủ gì cũng không thi triển được. Không thấy vị Tô Thánh Nữ của Thủy Nguyệt Giáo kia à, nàng ta chính là quá thông minh, luôn muốn để lại Thiên Kiếm dùng vào thời điểm mấu chốt, nhưng kết quả thì sao, lại căn bản không có cơ hội thi triển...

Khương gia Khất Nhi đó đưa tay bôi bôi lên người tu sĩ ở bên cạnh, nói:

- Đạo lý thì là đạo lý này, có điều ta vẫn không thích, nếu không lưu lại hậu thủ thì lấy gì ra mà khiến đối thủ phải kinh ngạc? Làm mất mặt cũng không vui... Đương nhiên, vị lão huynh này có lẽ cũng không phải thật sự không còn đường đi, ta thấy hắn hiện tại đấu pháp với Thôi gia Đạo Tử, lại giống như đang thử xem thần thông thủ đoạn của mình là thế nào?

Nữ tử áo đen nghe vậy cũng hơi ngẩn ra:

- Ngươi cảm thấy hắn còn có thủ đoạn gì?

Khương gia Khất Nhi liếc xéo nàng ta một cái, cười nói:

- Ngươi đã quên hắn vừa rồi trảm sát Liễu Tử Việt thế nào à?

Nữ tử áo đen nghe vậy, trong lòng cũng khẽ động, dường như nghĩ tới gì đó.

...

- Lão huynh, còn cần thiết phải đấu nữa không?

Mà lúc này trong không trung, Thôi gia Đạo Tử chiếm tiên cơ, lại càng chiến càng hung hoành, một thân thần thông thi triển đến cực hạn, các loại thủ đoạn thần diệu đều dùng ra hết, đã áp chế cho Phương Nguyên chỉ có thể dựa vào ba đạo Lôi Linh mà né trái đỡ phải, rất là cật lực!

Chỉ có điều, ngoài miệng hắn nói rất nhẹ, nhưng trong lòng lại đã lờ mờ có chút bất mãn.

Từ lúc ban đầu đấu pháp, hắn liền đã phát hiện, thần thông của Phương Nguyên quả thật giống như hắn dự đoán, so với mình thì yếu hơn một bậc, bởi vậy, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã quyết định phải trong ba mươi chiêu kết thúc chiến đấu, nhưng không ngờ là, hắn đúng như ước nguyện chiếm được thượng phong, nhưng Phương Nguyên mỗi khi tới lúc hung hiểm, luôn luôn có diệu chiêu, vừa hay hóa giải được thế công của hắn.

Điều này cũng dẫn tới, tuy hắn chiến thượng phong, nhưng lại không thể thực sự trảm sát được Phương Nguyên.

Hắn vẫn luôn là người cẩn thận, cũng không chuẩn bị để Phương Nguyên kéo dài nữa.

Theo một câu nhẹ nhàng giống như là có chút trêu chọc đó được nói ra, lực lượng thần thông của hắn trong chốc lát lại tăng vọt.

Trên đỉnh đầu, một luồng hắc phong nhẹ nhàng bay ra, gia trì lên trên bốn đạo binh khí.

Sau đó chỉ thấy bốn đạo binh khí đó đồng thời hung phong đại thịnh, lực lượng mạnh mẽ hơn mấy lần, ầm ầm đâm về phía Phương Nguyên.

Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên vẫn bị hắn đè xuống hạ phong, cũng thở dài một hơi, trải qua một phen đại chiến này, hắn đối với sự nắm giữ ba đạo Lôi Linh của bản thân cơ hồ đã tinh diệu thấu đáo, điều này thật sự là còn hữu dụng hơn so với mình đóng cửa tham ngộ ba năm!

Quan trọng nhất là, hắn cũng biết thời cơ tới rồi!

Mắt thấy Đạo Tử từ trên cao trấn áp về phía mình!

Trong mắt hắn hiện lên một tia lãnh ý, đồng thời trong lòng bỗng nhiên có một tiếng rồng ngâm vang lên...

Kiếm ra rồng ngâm, sát khí tăng vọt!

Bốp một tiếng, trong tay hắn đã có thêm một thanh kiếm vàng rực.

Chính là Địa Kiếm vừa rồi đoạt được từ trong tay Tô Văn Hương, lúc này bị hắn dùng làm bảo kiếm bình thường cầm ở trong tay.

Chung quanh bắt đầu có khí tức hung ác điên cuồng vô tận vấn vít trên thanh kiếm này.

Mà mang theo loại kiếm ý này, Phương Nguyên bay ngược lên trời, một kiếm chém về phía Thôi gia Đạo Tử.

- Bốp!

Cũng lúc này, kiếm sĩ áo đen vẫn ngồi xếp bằng ở ngoài trăm trượng nhắm mắt dưỡng thần, tuy cách một phương chiến trường này rất gần, nhưng dường như lại hoàn toàn không có hứng thú với trận đại chiến giữa Phương Nguyên và Thôi gia lại bỗng nhiên mở đôi mắt đen xì của hắn ra.

- Kiếm đạo này sao lại quen thuộc như vậy...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 678: Khi nói đến đây



Một đạo kiếm quang, theo gió bay lên, mang theo một loại ý cảnh cô tuyệt, chém thẳng tới trước mặt Thôi gia Đạo Tử, trong một thoáng này, ngay cả ánh mắt của Đạo Tử đó cũng trở nên lạnh lùng, sau đó quanh người cuồng phong gào thét, che lấp thân hình hắn, cơ hồ cùng lúc đó, kiếm quang của Phương Nguyên cũng đi xượt qua vai hắn, lướt ra mấy chục trượng, sau đó quay lại, ngưng thần nhìn chỗ vừa chém qua.

Một kiếm đó của hắn chém qua, Thôi gia Đạo Tử lại biến mất.

Tâm tình các tu sĩ chung quanh cũng theo đó mà trải qua một phen lên xuống rất mạnh.

Lúc cảm thấy kiếm ý của Phương Nguyên, ai nấy đều tâm thần chấn động kịch liệt, kiếm đạo cô tuyệt đó cơ hồ khiến bọn họ không thể tin được là một vị tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ thi triển ra, đây đã là cảnh giới kiếm ý đại thành rồi chăng?

Tu sĩ Kim Đan như Liễu Tử Việt, cũng chỉ là trình độ đụng đến ngưỡng cửa kiếm ý mà thôi, vậy mà đã khiến hắn có đủ tự tin tự xưng là Thiên Lai Thành đệ nhất kiếm, hơn nữa đối với danh hiệu này, ngay cả mười vị lão tổ tu vi mạnh mẽ của Kim gia cũng đều không phản đối, nói cách khác, tạo nghệ của hắn trên kiếm đạo quả thật là đã khiến mười vị lão tổ Kim Đan của Kim gia cũng phải mặc cảm.

Nhưng hiện giờ thì sao?

Thiên Đạo Trúc Cơ áo xanh này mới bao nhiêu tuổi, không ngờ có thể đạt tới cảnh giới kiếm ý đại thành rồi?

Có điều, theo sự ứng đối của Đạo Tử lại khiến trong lòng bọn họ bình tĩnh lại.

- Ngươi không biết cho dù là tu sĩ Kim Đan, cũng không thể dễ dàng tỏa định khí cơ của ta như vậy à?

Thôi gia Đạo Tử tránh thoát một kiếm này, thanh âm lại vang lên ở ngoài mười trượng bên trái Phương Nguyên, Phương Nguyên quay đầu lại nhìn, liền thấy Thôi gia Đạo Tử nhẹ nhàng vung tay áo, gạt ra một mảng sương mù dày đặc bên cạnh, thân hình lạnh lùng thong dong, dường như chưa từng động đậy!

Xa xa các tu sĩ quan chiến nhìn thấy một màn này, trong lòng đã khâm phục đến cực điểm.

Những người có chút nhỏ tuổi đều hận không thể hò hét cổ vũ cho vị Thôi gia Đạo Tử này.

Xem ra, Thiên Đạo Trúc Cơ đều có thủ đoạn của mình, cho dù kiếm đạo của người áo xanh đó có mạnh tới mấy, vẫn không thể đả thương tới Thôi gia Đạo Tử.

- Lại muốn phá đạo tâm của ta?

Phương Nguyên cúi đầu nhìn nhìn trong tay trong tay, lại ngẩng đầu nói với Thôi gia Đạo Tử:

- Ngươi sao không để lộ ra cánh tay trái của mình đi.

Thôi gia Đạo Tử nghe vậy, lại có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Hắn vừa rồi một mực thong dong ung dung, tay trái chắp đằng sau, bộ dạng lạnh lùng, nhưng lúc này, bị Phương Nguyên nói toạc ra, liền bất đắc dĩ lắc đầu, giơ cánh tay trái lên, lại chỉ thấy trong tay áo trái của hắn không ngờ rách ra một lỗ hổng, bên trên có một tia máu đỏ sẫm chảy ra, ánh lên áo bào trắng của hắn, giống như hoa mai, từ xa nhìn lại, lộ ra vẻ vô cùng chói mắt.

Mọi người chung quanh vừa kích động, đột nhiên liền lại cảm thấy áp lực.

Thì ra một kiếm đó của Phương Nguyên áo xanh này vẫn đả thương được Thôi gia Đạo Tử.

Thân hình Thôi gia Đạo Tử biến hóa, vô ảnh vô triệu, nhìn thì cả người đều giống như không chân thực, kiếm đạo cũng vậy, võ pháp cũng thế, tất nhiên là rất khó làm hắn bị thương, nhưng hiện giờ nhìn thì, biến hóa thân pháp của hắn vẫn chưa đủ nhanh, hay là nói, một kiếm đó của Phương Nguyên quá nhanh, trước khi thân hình của Thôi gia Đạo Tử biến hóa đến một phương vị khác, một kiếm đó đã đả thương đến hắn rồi...

Thôi gia Đạo Tử lúc trước che giấu vết thương của mình, đương nhiên không phải vì mặt mũi gì cả.

Hắn vốn là là muốn tạo cho Phương Nguyên một loại ấn tượng kiếm đạo không thể đả thương đến mình, nhưng hắn vẫn thất bại!

Phương Nguyên rất có lòng tin đối với kiếm đạo của mình!

- Kiện áo bào trắng trên người ngươi là một bảo y phẩm chất không thấp

Phương Nguyên nhìn một đóa hoa mai đó, thản nhiên mở miệng:

- Nếu không, một kiếm này của ta ít nhất cũng chặt đứt một cánh tay của ngươi rồi!

Thôi gia Đạo Tử từ chối cho ý kiến, cười nói:

- Vậy thì sao, hiện tại ta đã có chuẩn bị rồi!

- Cái này không liên quan gì tới ngươi có chuẩn bị hay không!

Phương Nguyên nói:

- Ta chỉ là thông qua lần này để chứng minh được, ngươi quả nhiên chỉ là một Thiên Đạo Trúc Cơ bình thường!

Thôi gia Đạo Tử nghe vậy cũng ngẩn ra, tựa cười mà như không phải cười nói:

- Thiên Đạo Trúc Cơ còn có bình thường với không bình thường à?

Phương Nguyên gật đầu, chỉ về phía đám tu sĩ đang vây xem, nói:

- Bọn họ lúc trước là nghĩ ta như vậy, cho rằng ta là Thiên Đạo Trúc Cơ, thần thông nhất định tu luyện không tồi, nhưng võ pháp cận thân nhất định sẽ không quá mạnh, cho nên còn an bài mấy vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan áp chế tu vi của mình, tiến vào dùng võ pháp giết ta, nhưng ta lại khiến bọn họ phải thất vọng, ta cũng từ bỏ ra công phu trên kiếm đạo!

Khi nói đến đây, hắn nhìn Thôi gia Đạo Tử, nghiêm túc nói:

- Ngươi quả thực cũng vậy, chỉ giỏi thần thông!

Nhưng Phương Nguyên nhìnvậy, chỉ khẽ lắc đầu, nói:

- Lần này ngươi sai rồi, ta không phải đang làm loạn đạo tâm của ngươi, mà là đang nói thật!

Vù!

Khi hắn nói xong những lời này, thân hình đã vươn ra, kiếm quang trong tay bộc phát ra một đoàn quang ảnh chói mắt, lướt thẳng về phía Thôi gia Đạo Tử.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 679: - Thiên Đạo Trúc Cơ đều là như vậy à?



Ba đạo Lôi Linh bên cạnh đồng dạng cũng không thu hồi, tung hoành hư không, xé cuồng phong chung quanh thành từng mảnh, mở ra cho hắn một con đường rộng mênh mông, cầm kiếm dịch thân, tiến thẳng đánh thẳng, vô cùng đơn giản đâm về phía Thôi gia Đạo Tử.

Mà Thôi gia Đạo Tử bỗng nhiên lại cười lạnh, đột nhiên trường thương ở tay trái vươn ra, giống như hóa thành chín long ảnh, dày đặc phủ xuống đầu Phương Nguyên, một cây trường thương không ngờ lại sử ra uy năng tiếp cận thần thông, lại kéo theo gió thổi chung quanh, lại mạnh mẽ đến cực điểm, mà hắc kích ở tay phải thì rung động kịch liệt, trong loáng thoáng khuấy ra mảng lớn quang mang màu đen.

Hắn trái thương phải kích, không ngờ đồng thời sử ra hai lộ võ pháp khác nhau, hơn nữa đều huyền diệu đến cực điểm!

- Ngươi cho rằng người từng học võ pháp chỉ có mình ngươi thôi à?

Điều khiển này một kích một thương, Thôi gia Đạo Tử cười lạnh:

- Huyền Thiên Cửu Long Thương Thuật của Cửu Long Môn và Lăng Hư Kích Pháp của Thái Hợp Môn, đều là võ pháp Huyền cấp thượng phẩm, ta cũng đều dụng tâm mà học, hơn nữa đã sớm đạt tới đại thành đại thành...

Khi nói đến đây, một thân khí thế của hắn đã cường thịnh đến cực điểm, lại nghiền ép về phía Phương Nguyên.

- Thiên Đạo Trúc Cơ đều là như vậy à?

- Không chỉ thần thông cường đại, hơn nữa ai nấy võ pháp cũng đều xuất thần nhập hóa như vậy?

Chung quanh không ít tu sĩ sở trường về võ pháp nhìn thấy một màn này, cũng đều có chút hoa mắt.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên đã cầm kiếm xông lên, chân hư không, đột nhiên kiếm thế rung một cái, ra sức đánh về phía trước, một kiếm vô cùng đơn giản đó không ngờ dã đánh tan chín long ảnh của Thôi gia Đạo Tử, sau đó thân hình lại nhanh chóng lắc lư.

Chỉ một cái lắc lư này, Thôi gia Đạo Tử đã trong lòng cả kinh, hắc kích sau lưng như độc long, từ bên cạnh người hắn chuyển tới.

Phương Nguyên nghiêng đầu, một thầm súc đại thế đó liền xượt qua đầu hắn.

Sau đó Phương Nguyên lộ ra một nụ cười lạnh, kiếm quang vô cùng đơn giản, lại đặc biệt nhanh, đâm chéo tới giữa trán Thôi gia Đạo Tử.

- Bốp...

Thôi gia Đạo Tử biến sắc, bỗng nhiên song chưởng rung lên, trên đỉnh đầu một đạo hắc khí bốc ra.

Thân hình hắn đột nhiên trở nên mơ hồ, sau đó ở phía sau ngoài ba mươi trượng, lại xuất hiện lại, ánh mắt lạnh lùng.

Phương Nguyên lật tay cầm kiếm, chậm rãi bước về phía hắn, thản nhiên nói:

- Từ những lời vừa rồi của ngươi cho thấy, ta đã biết võ pháp của ngươi nhiều nhất cũng chỉ là vừa mới nhập môn mà thôi, thần thông thế gian có cao thấp, võ pháp lại không phân cao thấp, chỉ xem người ta dùng như thế nào mà thôi, ngươi dùng là hai võ pháp tối cao của hai đại tiên môn, mà ta chỉ là dùng mấy thức Lôi Đình Phích Lôi Phách Tuyệt Cửu Thiên Kiếm, đã đủ để khắc chế ngươi rồi.

- Lôi Đình Phích Lôi Phách Tuyệt Cửu Thiên Kiếm?

Trong các tu sĩ vây xem chung quanh, không biết có bao nhiêu người biến sắc:

- Nghe thì chính là kiếm pháp rất cao minh...

- Võ pháp chung quy chỉ là đường nhỏ...

Thôi gia Đạo Tử đó lúc này, cũng lộ ra có chút nổi giận, sắc mặt hắn thâm trầm, cũng không nhiều lời nữa, lại càng không vận chuyển kích pháp thương thuật gì, mà là trực tiếp bấm một pháp ấn, sau đó trong hư không xung quanh mờ mờ ảo ảo, đã không biết có bao nhiêu binh khí ngưng kết ra, mỗi một kiện binh khí, đều mang theo một loại khí tức khiến người ta kinh hãi, giấu ở trong cuồng phong, phô thiên cái địa ùa về phía Phương Nguyên.

Lần này lại ra tay, hắn không ngờ đã có thêm một cỗ ý cảnh thô bạo!

- Vậy để ta xem xem, ngươi có thể một kiếm khắc được bách binh này của ta không!

Rầm...

Một phen đấu lại này, tình thế lại có khác biệt lớn.

Trước đây thần thông của Thôi gia Đạo Tử thực sự áp chế Phương Nguyên, bởi vì quả thật đúng như lời hắn nói, truyền thừa thần thông của Phương Nguyên không được đầy đủ, hơn nữa lĩnh ngộ cũng không được thấu triệt như hắn, toàn là ỷ vào các loại cơ biến mới kiên trì được, nhưng cũng không thể chống cự được mà bị hắn đè vào thế hạ phong, nhưng hiện giờ kiếm đạo của Phương Nguyên thi triển ra, lại phối hợp với ba đạo Lôi Linh, trong chốc lát tình thế liền xuất hiện nghịch chuyển ngoài ý liệu.

Kiếm đạo của hắn mang theo một cỗ vị đạo đơn giản đến vụng về, nghiêm túc đến cố chấp.

Cho rằng là vụng về, cho nên lại là đại xảo bất công, mỗi một kiếm đều chỉ đều vào chân thực.

Bởi vì cố chấp, cho nên liên miên không ngừng, khí cơ ngân nga không có chừng mực...

Dưới sự tập kích của kiếm đạo này, Thôi gia Đạo Tử đã ngầm cắn răng, trong hư không không ngừng biến ảo thân hình, đồng thời theo bản năng kéo giãn cự ly với Phương Nguyên, nhưng kiếm của Phương Nguyên thật sự quá nhanh, không ngờ giống như là một sợi tơ kéo lấy hắn, lúc ban đầu hắn là là không ngừng biến hóa thân hình, khiến Phương Nguyên không nắm chuẩn được vị trí của mình, nhưng đến về sau, hắn lại đã không dám tùy tiện hiện thân.

Một khi hiện thân, kiếm của liền lập tức sẽ theo tới.

Nhưng hắn không ngừng biến ảo thân hình, cũng khiến cho hắn ngay cả thi triển thần thông cũng có chút cật lực...

- Chúng ta có nên tiến lên tương trợ không?

Cũng có người nóng lòng muốn thử, cổ động tu sĩ chung quanh.

Nhưng người này rất nhanh liền hứng lấy vô số ánh mắt khinh bỉ:

- Đó chính là Thiên Đạo Trúc Cơ chi chiến, há có thể để ngươi nhúng tay lung tung: Chỉ bằng vào sự kiêu ngạo của bọn họ, chúng ta xuất thủ tương trợ chính là một loại vũ nhục, không chừng ngươi vừa xông lên, Thôi gia Đạo Tử sẽ chém ngươi trước!
 
Back
Top Bottom