Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 520: Lo chuyện bao đồng (1)



Đó là một bộ da người tinh xảo, dung mạo bên trên còn được trang điểm diễm lệ, trâm cài trên đầu còn đầy vẻ cao quý, nhưng thịt bên trong đã bị móc rỗng. Chẳng biết dùng cách gì mà giữ được bộ da người hoàn chỉnh. Ánh mắt bà đờ đẫn, có lẽ nên nói là không có mắt, trong vị trí hốc mắt có hai đốm lửa nhỏ. Theo gió đêm thổi qua, bộ da này vặn vẹo thành một góc độ rất kỳ dị. Bên trong bộ da thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng gọi thăm thẳm, giống như tiếng gió luồn qua những lỗ trên bộ da.

Tiểu hoàng tử cứ thế ngẩng đầu nhìn bộ da người, cả người choáng váng vì sợ.

Y thậm chí quên cả nói, cũng không hét lên, chỉ ngơ ngác nhìn tấm da của mẫu hậu mình đang bay phấp phới theo gió.

Trong hư không, yên tĩnh. "Lữ Phi nói quả nhiên không sai, mẹ con liền tâm..."

"Nếu nói đến ai có thể tìm ra được tiểu điện hạ, thì cũng chỉ có hoàng hậu tâm linh tương thông với ngài thôi..."

Dần dần có mấy giọng nói the thé vang lên, sau đó ở sâu trên bầu trời đêm lập tức xuất hiện mấy ngọn đèn lồng xanh rờn. Ra là mấy âm thị mặc áo đen, trên tay mỗi người đều xách thôi một ngọn đèn lồng, bên trên đèn tỏa ra ánh sáng xanh. Nếu nhìn kỹ thì thấy bên trong mỗi ngọn đèn lồng đều đang chảy ra một sợi tơ như ẩn như hiện, đầu khác của sợi tơ gắn với bộ da người kia.

Bộ da người kia hệt như con rối, bị bọn họ điều khiển hành động.

Mà ở phía sau đám âm thị còn có hơn mười huyền thiết giáp sĩ đang lặng lẽ lướt qua không trung với tốc độ cực mau, bao vây lấy bộ da người và tiểu hoàng tử vào bên trong, đồng thời bắn ánh mắt cảnh giác ra xung quanh tìm kiếm, xem còn có người nào khác không.

"Long Nhi của ta, con ra đây đi..." "Long Nhị, tiên tri chém yêu phi rồi, chúng ta được an toàn rồi..."

Bộ da người kia vẫn đang phát ra giọng nói thăm thẳm, hệt như một oan hồn đang nức nở.

Mà tiểu hoàng tử nhìn thấy bộ da người ấy thì đã ngây dại hoàn toàn.

"Tiểu điện hạ, Lữ Phi nói ngài phản bội bệ hạ, đánh cắp một bảo vật. Thấy ngài bỏ trốn không muốn gặp chúng ta, nên chắc hản lời này là thật. Việc đã đến nước này, ngài cũng không trốn thoát được nữa, hãy giao món bảo vật đó ra, rồi

theo chúng ta trở về..."

Một âm thị trong đó khẽ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Về lại trong cung, ngài vẫn là tiểu điện hạ của Ô Trì Quốc!"

Tiểu hoàng tử vẫn chưa nói gì, dường như không nghe thấy lời tên kia nói.

Âm thị thấy thế chỉ mỉm cười, khế phất tay áo.

Huyền giáp thị vệ ở bên cạnh lập tức chĩa thương thép về phía tiểu hoàng tử, sau đó có một gã âm thị đi đến, giơ tay lần mò trong ngực y. Mãi đến khi tên âm thị kia cho tay vào ngực mình, tiểu hoàng tử mới đột nhiên phản ứng lại, người run

lên một cái. Đám huyền giáp thị vệ ở bên cạnh đưa thương thép về phía trước, đè lên đầu tiểu hoàng tử khiến y phải cúi rạp xuống.

"A..

Tiểu hoàng tử bị mấy cây thương thép nặng trịch đè xuống, không thể nhúc nhích được.

Nhưng trong miệng y lại phát ra một tiếng gầm thét vừa như dã thú vừa như gào khóc, tuyệt vọng mà thê lương, cùng nỗi sợ hãi vô biên.

Sau đó y dốc hết toàn lực để bật thoát ra.

Chỉ dựa vào chút tu vi gần như có thể bỏ qua không tính của tiểu hoàng tử, vậy mà thương thép trong tay thiết giáp vệ sĩ lúc này lại không thể áp chế được y.

"Mau giữ hắn lại."

Âm thị kia nghe thấy tiếng gào thét thê lương của tiểu hoàng tử cũng sợ hết hồn, trong lòng loáng thoáng cảm thấy tiếng gào khóc này còn đáng sợ hơn tiếng quỷ kêu.

Nhưng hắn ta chỉ thoáng hoảng hồn, sau đó phản ứng lại ngay, cười lạnh một tiếng. Đám thiết giáp vệ sĩ cầm thương phía sau tiểu hoàng tử lập tức đổi thế tiến công, có kẻ gác thương lên sườn y, có kẻ vắt thương lên ngang lưng y, có kẻ lại kẹp vào nách y. Các mũi thương đan xen với nhau hệt như một cái khung thép, khóa chặt tiểu hoàng tử vào giữa, mặc kệ y gào thét giấy dụa ra sao cũng không thể nào thoát ra được.

Mẫu hậu y rõ ràng chỉ cách đầu ngón tay y nửa phân, vậy mà nửa phân này y không thể với tới.

Hơn nữa đám vệ sĩ còn dốc toàn lực, kéo ngược y lùi về sau.

"Tiểu điện hạ, ngài là một người thông minh, cần gì phải làm mấy chuyện không thông minh như thế chứ?”

Âm thị dẫn đầu cười nham hiểm một tiếng, chậm rãi đi tới, đè thấp giọng nói: "Nếu ngài ngoan ngoãn ở yên trong cung, thì đã không xảy ra chuyện gì. Hoàng hậu cũng không đến mức phải bị như vậy..."

"Nói cho cùng, vẫn là do ngài nghịch ngợm gây rối, mới hại đến người..."

Vừa nói, hắn ta vừa đưa tay s* s**ng trong ngực tiểu hoàng tử, thấy mặt tiểu hoàng tử chợt đỏ bừng, dường như hắn còn có chút hưng phấn.

"Quá đáng!"

Nhưng đúng vào lúc này, đằng sau âm thị dẫn đầu bỗng vang lên một tiếng than thở xa xôi.

Âm thị kinh hãi vội vàng quay người lại, chỉ thấy giữa hư không có một nam tử trẻ tuổi mặc áo dài xanh, dáng người cao gầy đang đứng chắp tay, vẻ mặt bình thản, nhưng có thể nhìn ra được trong mắt hắn lóe lên chút lạnh lùng.

Vẻ lạnh lùng ấy là chán ghét, khó chịu, thậm chí còn xen chút căm giận.

"Ngươi là ai?"

Âm thị thủ lĩnh giật mình, với tu vi của hắn ta mà lại không biết thanh niên áo xanh này đến từ lúc nào.

"Một người ngoài... không nhìn nổi cách làm của các ngươi!"

Thanh niên áo xanh kia thấp giọng nói, dường như phải ngập ngừng một chút mới xác định được thân phận của bản thân.

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi bước về phía trước.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 521: Lo chuyện bao đồng (2)



"Chuyện của hoàng tộc Ô Trì Quốc mà ngươi cũng dám nhúng tay vào?"

Âm thị thủ lĩnh không dám coi thường thanh niên áo xanh này. Tuy thoạt nhìn hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng âm thị lại âm thầm sinh ra một cảm giác kiêng dè khó diễn tả. Sát khí đã lặng lẽ dâng lên toàn thân, song ngoài mặt âm thị vẫn lạnh lùng quát hỏi.

"Vốn không muốn nhúng tay vào!"

Thanh niên trận sư kia vừa đi vừa nói: "Nhưng việc các ngươi làm thực sự khiến ta nhìn không vừa mắt!"

Đột nhiên đáy mắt hắn hiện lên vẻ tàn khốc: "Cho dù là yêu ma ăn thịt người, cũng không ác độc như các ngươi..."

"Vậy là ngươi muốn tìm chết!"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Âm thị thủ lĩnh thấy Phương Nguyên đã cách mình rất gần, đột nhiên quát khẽ một tiếng, sát khí bốc lên ngùn ngụt, điên cuồng trào về phía Phương Nguyên. Không ngờ hắn ta lại là Trúc Cơ tầng bảy, khi vỗ một chưởng ra, khí đen xung quanh người tuôn ra ào ào như sóng triều, mờ mờ ảo ảo tạo thành hình dạng một cái đầu lâu, miệng nó há ngoác ra, ngoạm về phía Phương Nguyên, hiển nhiên cùng đường tu luyện với Triệu Nô Nhi.

Song không ai ngờ rằng, đúng vào chớp mắt hắn ta đánh ra một chưởng, thân hình thanh niên áo xanh kia đột nhiên lóe lên, biến mất giữa không trung một cách vô cùng kỳ dị. Đến khi hắn xuất hiện một lần nữa, đã đến bên cạnh tiểu hoàng tử bị tám thanh thương thép kìm kẹp giữa không trung. Sau đó hắn phất tay áo một cái, các thiết giáp vệ sĩ chợt hét lên đau đớn, bị lực mạnh từ tay áo hắn hất bay ra ngoài.

Tiểu hoàng tử từ giữa không trung rơi xuống, thanh niên áo xanh khẽ đưa tay ra, giữ lấy bờ vai y, giúp y đứng vững.

"Phương tiên sinh..."

Đến tận lúc này tiểu hoàng tử mới nói được một câu hoàn chỉnh, nước mắt như mưa nhìn về phía Phương Nguyên.

"Đừng sợi" 'Thanh niên áo xanh khẽ vỗ một cái lên vai y, gật đầu như trấn an. "Ngươi chính là trận sư đã g**t ch*t Triệu công công?”

Âm thị thủ lĩnh vừa nghe thấy ba chữ "Phương tiên sinh", nhất thời cả kinh, trong lòng xâu chuỗi toàn bộ tin tức có được từ trước đến nay, lập tức nhận ra thân phận của Phương Nguyên. Lúc trước bọn họ nhận được lệnh của Lữ Phi, đủ loại cao thủ dốc tổ mà ra, vội vàng chạy tới Thập Vạn Man Sơn, chẳng phải là vì chuyện Triệu công công bán bộ Kim Đan và Dạ hộ pháp bị một trận sư thần bí g**t ch*t hay sao?

Vừa nghĩ đến đây, trên mặt âm thị thủ lĩnh tràn đầy sát khí, lao thẳng về phía trước, đồng thời hét lớn: "Giết hắn!"

Theo lệnh của hẳn ta, các thiết giáp vệ sĩ vừa bị đánh bay ra ngoài cùng ba âm thị khác gần như đồng thời tung đòn tấn công. Có người thi triển thần thông quỷ dị, có người lại trực tiếp gọi ra pháp khí âm tà, tất cả đều lao vào vây đánh hai người Phương Nguyên.

Phía sau Phương Nguyên chợt dâng lên ánh lửa. Một đám mây lửa từ dưới vù vù bay lên, chỉ chớp mắt đã chặn trước người Phương Nguyên, đánh văng các loại pháp khí. Trong ánh lửa có thể nhìn thấy rõ một hán tử thân hình cao to, trong tay cầm một thanh đại đao, sức lực mạnh đến thần kỳ, chỉ cần hắn ta vung đao là cưồng phong nổi lên ào ào. Đám thiết giáp vệ sĩ vừa xông đến trước người Phương Nguyên đã bị quét bay tán loạn, không khống chế được thân hình.

"Phương tiểu ca, ta có thể giết người không?"

Hán tử cao lớn đó hai mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm mấy âm thị, trầm giọng quát lên.

Lúc trước bởi vì mỗi lần ra tay hắn ta đều không biết nặng nhẹ, nên đã được dặn là không được giết người. Nhưng vào lúc này, trận sư áo xanh chỉ khế gật đầu một cái, nói: "Giết đi, đám này không phải là người!"

"Được!"

Đáy mắt hán tử cao to đột nhiên lóe lên vẻ vui mừng tàn bạo, cuồng đao vung lên, kết hợp với đám mây lửa, hắn hung hãn chém giết tứ phía.

Đám thiết giáp vệ sĩ và ba âm thị cảnh giới Trúc Cơ khác đối diện với sức mạnh cuồng bạo này đều sợ mất mật, chỉ cảm thấy áp lực đè xuống như biển như núi. Trong lúc nguy cấp bọn họ chỉ có thể gọi pháp khí ra chống đỡ, không còn chút sức đánh trả nào!

"Chỉ dựa vào một trận sư nh nhỏ như ngươi, mà cũng dám lo chuyện bao. đồng?"

Trong mắt âm thị thủ lĩnh lóe lên vẻ oán hận, sát khí dâng lên toàn thân. Hắn †a xòe năm ngón tay để pháp lực điên cuồng tuôn ra, tạo thành một cái đầu quỷ khổng lồ. Áo choàng đỏ tươi cũng được bung ra ngoài hệt như một biển máu ập. xuống, dập tắt đám mây lửa đang lan đến trước mặt hắn ta. Sau đó hắn ta dùng một góc độ kỳ dị vọt về phía Phương Nguyên, điều khiển đầu quỷ nhe răng há miệng cắn xuống!

Âm thị thủ lĩnh nhìn ra được trận sư trẻ tuổi và hán tử cao to kia đều có tu vi không cao. Hai người này cùng lắm là tu sĩ Trúc Cơ cấp thấp mà thôi, nhưng hắn †a cũng không dám quá khinh thường.

Dù sao bọn họ cũng đã biết được nguyên nhân cái chết của Triệu công công Triệu Nô Nhi bán bộ Kim Đan, nên rất kiêng ky vị trận sư này.

Bởi vậy âm thị thủ lĩnh vừa ra tay là dốc toàn lực, muốn ép cho trận sư này. không có thời gian bày trận.

Song đối với trận sư trẻ tuổi này, hiển nhiên không phải ai cũng có tư cách khiến hắn phải bày trận.

Mắt thấy âm thị lao đến gần, ánh mắt hắn chợt lạnh đi, sau đó gập ngón tay b*n r*.

Bên cạnh hắn chợt lóe lên một ánh chớp đỏ, một con chim tước nhỏ bằng nắm tay xuất hiện, đang vỗ hai cánh bé xíu. Nó thoạt nhìn rất thần kỳ, cơ thể giống như được tạo thành từ ngọn lửa, nhưng trên người lại không ngừng lóe ra tia chớp.

"Ngươi..."

Vừa nhìn thấy ánh chớp vụt sáng bên cạnh trận sư trẻ tuổi, âm thị thủ lĩnh chợt biến sắc.

Giọng nói của trận sư kia vang lên vào đúng lúc này: "Ai nói với ngươi ta chỉ là một trận sư?”
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 522: Lực lôi đạo chuyên khắc âm tài



"Vút..."

Con chim tước nho nhỏ bay thẳng về phía âm thị thủ lĩnh, đâm sầm vào đầu lâu màu đen đẳng trước hắn ta.

Cái đầu lâu kia to gần bằng một người, mà chu tước lôi linh lại chỉ nhỏ như nắm tay, kích cỡ hai bên cách nhau quá xa.

Nhưng khi hai bên đụng vào nhau, lại chỉ nghe thấy "uỳnh" một tiếng, đầu lâu bị lôi tước đâm xuyên qua thành một cái lỗ. Sau khi bay xuyên qua, chu tước còn kéo theo một vệt tia lửa điện rất dài, vọt thẳng về phía âm thị thủ lĩnh. Sức mạnh sấm sét đáng sợ trên người nó dọa cho hắn ta hết hồn, mặt trắng bệch như vôi, vội vàng kéo áo dài đỏ ra trước người.

Mỗi âm thị đều có một chiếc áo dài đỏ, nó chính là pháp khí mà âm thị Ô Trì Quốc thường sử dụng, phẩm chất bất phàm, một khi kéo đến trước người thì sẽ giống hệt như một biển máu, trên lớp vải mềm mại ẩn chứa đầy sát khí âm trầm. Ngay cả thần binh lợi khí cũng khó mà phá thủng được nó.

Nhưng khi chu tước lôi linh lướt qua, chiếc áo dài đỏ hệt như giấy Tuyên

Thành đụng phải lửa than, bị đốt ra một lỗ, con chim tước nho nhỏ chui qua không hề gặp trở ngại gì.

"Vút..." Một tia chớp đánh thẳng về phía âm thị! "Thiên Đạo Trúc Cơ..."

Âm thị rặn ra bốn chữ từ trong kẽ răng, hai mắt đỏ sọc như máu, liều mạng giơ tay vỗ một chưởng ra.

Chưởng này đã ngưng tụ pháp lực cả cuộc đời hắn ta.

Nhưng khi chưởng ấy tiếp xúc với con lôi linh của Phương Nguyên, thì cánh tay của âm thị thủ lĩnh cũng không còn, tất cả đều hóa thành tro bụi, bay tán loạn vào trong hư không.

Lực lôi đạo chuyên khắc âm tài

Con chu tước lôi linh của Phương Nguyên tuy không phải là đứng đầu, cũng chưa trưởng thành đến độ có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất của lôi linh hỏa hệ, nhưng dù sao cũng là lực lôi đạo, tương khắc với âm dương tà pháp mà âm thị tu luyện, không phải là thứ mà pháp bảo tà ma cùng sát khí trên người hắn †a có thể chống đỡ được. Chỉ cần hai bên vừa đối mặt đã khiến hẳn ta phải ăn quả đẳng, trong lòng kinh hoàng đến mức khó hình dung nổi.

"Xoetl"

Âm thị thủ lĩnh vừa ôm lấy vết thương trên cánh tay, lùi lại phía sau, vừa gọi đạo phù ra định truyền tin.

Lúc trước Lữ Phi đã có lệnh, chuyện luyện hoàng hậu thành tà linh không thể để các cao thủ khác trong Ô Trì Quốc biết được, tránh mang tiếng xấu. Bởi vậy lúc bọn họ tới đây, các cao thủ khác đều đã bị điều ra khỏi khu vực này, không để người khác nhìn ra mánh khóc...

Nhưng đến lúc này hắn ta không còn để ý được nhiều như thế.

Hắn ta chỉ đành liều mạng gọi cứu viện tới, bắt được trận sư này rồi tính!

Thân là trận sư đã đáng sợ rồi, nhưng điều khủng khiếp hơn là trận sư này lại là Thiên Đạo Trúc Cơ...

Người như vậy, cho dù hắn vừa mới bước vào Trúc Cơ cũng không thể khinh thường được!

"Phụt..."

Trong lòng đã đưa ra quyết định, âm thị thủ lĩnh há miệng phun ra một bãi máu đen. Máu đen lập tức hóa thành sương máu tràn ngập hư không, mùi tanh tưởi bốc lên mang theo khí tức ăn mòn.

Còn bản thân hắn ta thì cắn răng một cái, hóa thành một luồng ánh sáng định bỏ chạy về phương xa.

Phương Nguyên bỗng ngẩng đầu nhìn về phía âm thị thủ lĩnh, nếu lúc này đuổi theo, chắc chắn sẽ bị máu đen cản trở. Nhưng hắn không hề có ý định đuổi theo, chỉ âm thầm bắt một pháp ấn, sau đó pháp lực tuôn ra từ sau lưng hắn. Một thần tướng khổng lồ cao ba trượng lập tức hiển hóa ra, giơ bàn tay rộng lớn về phía trước, xuyên qua màn sương máu đen bắt lấy âm thị thủ lĩnh vừa hóa thành luồng ánh sáng.

Một trong tứ đại truyền thừa của Thanh Dương Tông, Âm Dương Ngự Thần Quyết!

'Thanh Dương Tông là một trong ngũ đại tiên môn của Việt Quốc, đạo pháp truyền thừa đương nhiên là cao hơn tà pháp mà âm thị Ô Trì Quốc tu luyện.

"Ta là tổng quản nội vụ Ô Trì Quốc, ngươi dám giết ta..." Âm thị kinh hoàng, liều mạng gào lên.

Phương Nguyên vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, từ bàn tay to lớn của thần tướng bỗng tuôn ra lực lôi điện, tia lửa lóe lên lách tách xung quanh.

Âm thị kêu lên thảm thiết, từng tấc cơ thể dần hóa thành tro bụi. "Tôn công công..."

Lúc này đám thiết giáp vệ sĩ đã bị Quan Ngạo dùng một đao giết sạch. Với tu vi của ba người kia, lại đối diện với Quan Ngạo trong khoảng cách gần thế này, ai nấy đều cảm thấy áp lực vô biên, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng. Vừa quay người lại lại thấy Tôn công công đã chết, bọn họ không khỏi hoảng hốt, kêu to một tiếng,

muốn bỏ chạy về bốn phương tám hướng. Nhưng Phương Nguyên đã quay sang phía bọn họ, đáy mắt đen kịt một màu.

Ba âm thị nhìn thấy ánh mắt đó, cả người như rơi vào giấc mộng, phản ứng chậm mất nửa nhịp.

Một đạo truyền thừa khác của Thanh Dương Tông: "Tiểu Thanh Mộng Thuật"!

Cũng chỉ với thời gian nửa nhịp như thế, Quan Ngạo đã xông tới, vung đại đao lên, chém ngay một người trong đó thành hai nửa, ngay cả cơ thể cũng bị ngọn lửa trên thanh đạo thiêu rụi thành tro tàn. Hắn ta cũng không ngừng lại, tiếp tục. tung ra một quyền, đầu của một âm thị khác bị một quyền này đấm nát như quả dưa hấu, máu me văng tung tóe lên mặt của tên âm thị thứ ba, khiến gã cả kinh, sực tỉnh lại.

"Aaa.."

Gã bị sự điên cưồng của Quan Ngạo dọa cho hết hồn, xoay người chạy trốn, tung ra sức lực cực hạn, chỉ lướt một cái đã vượt qua trăm trượng.

Nhưng đẳng sau lại chợt vang lên tiếng rít gào, có một con nghê to bằng con bê từ đâu xông tới, hệt như chó hoang, tốc độ vô cùng đáng sợ. Chưa đến thời gian một hơi thở, nó đã đuổi kịp âm thị còn lại, bổ nhào vào lưng gã, móng cào miệng cắn...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 523: Tấm da người quỳ xuống (2)



Âm thị kêu lên thảm thiết, chẳng mấy chốc cả người chỉ còn lại một nửa.

Trận ác chiến bắt đầu trong chớp mắt, rồi lại chớp mắt kết thúc, trước sau không đến thời gian uống cạn một chén trà.

Trên đỉnh núi xa xa, con mèo trắng và hai vị trận sư Thiên Xu Môn đều nhìn về phía này.

Hai vị trận sư kia không biết lai lịch của Phương Nguyên, xem trận ác chiến này mà hai mắt đều trợn tròn.

Còn con mèo trắng chỉ miễn cưỡng gật đầu thôi!

Xử lý xong đám người kia, quang cảnh sạch sẽ hơn vài phần, chỉ còn lại tiểu hoàng tử đang đứng trên pháp khí.

Mà mấy âm thị kia chết đi, bộ da mẫu hậu y cũng mất đi sự điều khiển, phấp phới bay xuống, rơi vào ngực y. Y cứ thế ôm lấy bộ da của mẫu hậu, nước mắt trào ra như mưa, trong miệng phát ra tiếng nức nở như dã thú.

Phương Nguyên chẳng biết nói gì, chỉ im lặng nhìn y. Tiểu hoàng tử tun lên nhè nhẹ, cúi đầu nhìn bộ da người trong lòng mình.

Chẳng biết qua bao lâu, y đột nhiên xoay người lấy một hộp sắt ra.

Trên hộp sắt có hình vẽ bát quái, giống như được đúc bằng sắt, rõ ràng có huyền cơ khác.

Tiểu hoàng tử cầm hộp sắt đưa đến trước mặt Phương Nguyên, nghẹn ngào nói: "Tiên sinh... xin tiên sinh hãy giúp ta..."

Phương Nguyên nghiêm sắc mặt, cúi đầu nhìn hộp sắt kia, hắn biết bên trong nó đựng thứ gì.

Không ngờ tiểu hoàng tử hao tốn rất nhiều tâm sức mới lấy được quốc bảo 'Thất Bảo Lôi Thụ từ trong tổ điện ra, giờ phút này lại cam tâm tình nguyện dâng nó đến trước mặt mình để làm một cuộc trao đổi, nhờ mình ra tay giúp đỡ...

Nhưng đối mặt với bảo bối một trong thập đại thần vật đương thời, Phương Nguyên lại không đưa tay nhận lấy.

Sắc mặt hắn lúc này có chút nghiêm trọng. Sau một hồi im lặng, hắn mới lên tiếng: "Chuyện này ta không giúp ngươi được. Hoàng tộc Ô Trì Quốc có rất nhiều cao thủ, nếu yêu phi kia có thể luyện mẫu hậu ngươi thành quỷ vật, thì chứng tỏ bà ta đã một tay che trời trong Ô Trì Quốc. Ta chỉ có thể giúp ngươi tạm thời né tránh sự truy đuổi, nhân cơ hội này ngươi mau rời khỏi đây. Chắc chắn một nhóm đông cao thủ khác cũng sắp tới đây rồi. Thời gian không còn nhiều lắm đâu!"

Ngẩng đầu nhìn về hư không xa xôi, Phương Nguyên khẽ thở dài một tiếng.

Hắn có thể nhìn ra được hiện giờ trên bầu trời có rất nhiều cao thủ đang lùng sục tứ phía.

Từ điều này, Phương Nguyên cũng có thể đoán ra được một vài chuyện.

Hoàng tộc Ô Trì Quốc Có rất nhiều cao thủ, yêu phi cũng đã điều động họ tới 'Thập Vạn Man Sơn này lùng tìm tung tích của tiểu hoàng tử. Nhưng khi ả quyết định luyện mẫu hậu của tiểu hoàng tử thành quỷ vật để làm mồi nhử, thì những người đó đều bị tạm thời rút về, chắc là vì ả không muốn để những người trung thành với Ô Trì Quốc nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hoàng hậu...

Vừa rồi Phương Nguyên ra tay giúp đỡ tiểu hoàng tử, cũng vì đám âm thị này không phải là cao thủ thực sự của Ô Trì Quốc.

Bọn họ chỉ là đám nô tài do Ô Trì Quốc dùng bí pháp nuôi dưỡng ra mà thôi, đại đa số đều là Đan dược Trúc Cơ, thực lực cũng dựa vào việc tu luyện tà pháp mới có được, không tính là cao thủ chân chính. Mà cũng vì lý do đó nên yêu phi mới dễ dàng thu phục được...

Còn cao thủ Ô Trì Quốc thực sự thì không dễ dàng bán mạng cho yêu phi như thế. Nhưng yêu phi dùng danh nghĩa của thiên tử để sai khiến chư hầu, những người đó không thể không phụng mệnh hành sự. Nếu mấy người Phương Nguyên không nhân cơ hội này rời đi, thì sợ rằng đến lúc các cao thủ đó chạy tới, sẽ không thể đi được nữa.

Phương Nguyên biết thực lực của mình không kém, nhưng còn lâu mới đạt tới trình độ đối đầu được với cả một đất nước.

Bởi vậy hắn từ chối nhận Thất Bảo Lôi Thụ. Giúp tiểu hoàng tử hóa giải một mối nguy, chính là vì hắn nể tình những lời nói cuối cùng kia của y.

Phương Nguyên nhìn ra được, trước khi ra khỏi đại trận, tiểu hoàng tử thật sự cho rằng quốc nạn của Ô Trì Quốc đã được giải quyết, mẫu hậu thực sự đến đón mình. Trong tình huống như vậy, y vẫn xin lỗi Phương Nguyên, đồng thời hứa hẹn sẽ tặng cho hắn một lễ vật, coi như cũng còn có chút lương tâm!

Nhưng việc Phương Nguyên có thể giúp cũng chỉ đến thế mà thôi.

"Tiên sinh... xin tiên sinh hãy giúp ta..."

Tiểu hoàng tử dâng hộp sắt lên trước mặt Phương Nguyên, cố chấp không chịu cất đi, giọng nói run rẩy, dường như phải dốc hết sức lực toàn thân mới ép bản thân bình tĩnh lại, nói mà không khóc ra thành tiếng: "Tiên sinh, bây giờ người có thể giúp được ta chỉ có tiên sinh mà thôi, xin tiên sinh hãy giúp ta..."

Phương Nguyên cau mày, không trả lời.

Đúng lúc ấy, phía xa nổi lên một trận gió lớn.

Tấm da người trong lòng tiểu hoàng tử bỗng bị gió thổi lung lay, rơi ra khỏi ngực y, sau đó trôi nổi giữa không trung, một lần nữa bung ra thành hình người.

Gió thổi qua tấm da tạo thành âm thanh hệt như tiếng khóc.

Mọi người giật nảy mình, nhìn tấm da với ánh mắt nghi ngờ, cho rằng đây lại là tà pháp của yêu phi.

Nhưng đèn lồng mà mấy âm thị dùng để điều khiển tấm da người đều đã bị đánh nát, tấm da người này đã thoát khỏi sự khống chế.

Trong lúc nghi hoặc, mọi người liền thấy tấm da người ấy xoay người lại trên không trung, sau đó chậm rãi quỳ về phía Phương Nguyên!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 524: Dùng sức một người đối đầu với cả một đất nước (1)



Nhìn tấm da người quỳ xuống trước mặt mình, Phương Nguyên ngây người. Giờ phút này, hắn cảm thấy trái tim dường như hơi thắt lại.

Quan Ngạo và hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn cách đó không xa đều không khỏi xúc động, sửng sốt nhìn cảnh tượng ấy.

Ngay cả con mèo trắng kia, lúc này ánh mắt cũng có chút ngạc nhiên. "Mẫu hậu..." Tiếng khóc của tiểu hoàng tử càng thêm run rẩy, vội vàng quỳ xuống theo.

Người phụ nữ này đã chết, bị một loại tà pháp g**t ch*t, gọt thần hồn, luyện thần trí, sau đó nhốt linh hồn của bà vào trong tấm da người, hòng thông qua quan hệ mẹ con giữa bà và tiểu hoàng tử tìm ra tung tích của tiểu hoàng tử đang ẩn nấp trong Thập Vạn Man Sơn. Đây là một mánh khóe cao siêu, trận pháp của Phương Nguyên có ghê gớm đến đâu, nhưng thông qua loại liên hệ này, bà vẫn có thể tìm ra được.

Nhưng âm hồn bị loại tà pháp này luyện hóa thì đương nhiên là không dễ chịu chút nào. Đối với hoàng hậu của Ô Trì Quốc mà nói, cảm thụ giống như bị vạn cây kim thép đâm móc xuyên qua xương tủy, sau đó máu thịt bị thiêu đốt trong dung nham, tấm da thì lại bị đóng băng trong Cửu U vậy...

Điểm mấu chốt nhất là, thần hồn của bà vẫn còn một tia linh tính cuối cùng, bà biết những người kia muốn làm gì.

Bà cũng biết, sau khi chết mình sẽ trở thành công cụ để đám người kia dùng hãm hại con trai mình!

Nhưng bà không thể phản kháng lại, bởi vậy thần hồn của bà vĩnh viễn phải chịu nỗi đau đớn ấy!

Mà trong tình huống như vậy, âm hồn chỉ có một sở nguyện duy nhất, đó chính là giải thoát...

Lúc trước bà vẫn luôn bị đám âm thị xách đèn lồng khống chế, hiện giờ đèn lồng đều đã bị phá hủy, bà cũng được tự do rồi.

Đối với một linh hồn đã chịu mọi khổ sở đau đớn mà thôi, được tiêu tan ngay lập tức mới là điều khiến bà yên lòng nhất.

Nhưng bà lại không tan biến mà tiếp tục chịu đựng nỗi đau đớn ấy, duy trì một luồng thần niệm cuối cùng, quỳ xuống dưới chân Phương Nguyên!

Hoàng hậu đang cầu xin hắn, có lẽ đối với bà mà nói, thậm chí còn không biết mình đang cầu xin điều gì.

Tiểu hoàng tử muốn cầu xin Phương Nguyên báo thù giúp mình, nhưng hắn chỉ đồng ý đưa y rời đi. Nếu người phụ nữ này có linh thiêng, phỏng chừng cũng muốn để tiểu hoàng tử rời đi, lấy an toàn làm trọng. Nhưng bà đã hóa thành u hồn, không còn ý thức suy nghĩ. Bởi vậy bà chỉ có thể hành động dựa vào bản năng, bản năng bà cảm thấy tiểu hoàng tử rất tuyệt vọng, muốn cầu xin người trước mắt này, nên bà cũng quỳ xuống theo.

Khi còn sống bà là hoàng hậu Ô Trì Quốc, cao quý vô hạn, chẳng biết bao. nhiêu đại tu sĩ Kim Đan cũng chỉ ngang hàng với bà mà thôi. Khí chất cao quý ấy đã ăn sâu vào tận xương tủy của bà, vậy mà vào lúc này, bà không hề do dự quỳ xuống trước Phương Nguyên.

Mà quan trọng hơn là bà chính là hoàng hậu của một nước, ngưng kết ra số mệnh của Ô Trì Quốc.

Cuộn thánh chỉ trên người tiểu hoàng tử lúc trước có thể giúp Phương Nguyên áp chế sức mạnh trong lôi thạch, tu luyện thành đạo lôi dẫn thứ nhất trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn. Từ đó có thể thấy được một ý niệm của quốc gia nặng nề đến mức nào, huống hồ là hoàng hậu của Ô Trì Quốc?

Trong biên cảnh Ô Trì Quốc, ngoại trừ trời đất, không ai dám nhận một quỳ của hoàng hậu như bà.

Theo một lạy của bà, dường như toàn bộ vùng đất rộng lớn của Ô Trì Quốc cũng âm thầm rung lên.

Một niềm tin tuy vô hình nhưng mãnh liệt, đang chậm rãi tràn về phía Phương Nguyên.

Hắn giơ tay lên, dường như loáng thoáng nhìn thấy ở phía chân trời xa xa, mây khói khi tụ khi tan.

Trong lòng hắn cũng từ từ cân nhắc, cảm thấy đưa ra quyết định vào lúc này là một việc rất khó khăn.

Bất kể là con mèo trắng, Quan Ngạo, hay là hai vị trận sư già, cùng con nghê đang ăn sạch tên âm thị ở cách đó không xa kia, giờ phút này đều ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên. Cả trời đất đều chìm trong yên lặng, tựa như đang chờ đợi câu trả lời của hắn...

"Đã cảnh cáo bản thân vô số lần đừng xen vào việc của người khác, lấy tu hành làm trọng..."

Phương Nguyên thầm than một tiếng trong lòng: không nỡt"

Nhưng, chung quy vẫn là

Cảm nhận mạch nước ngầm bắt đầu phun trào mãnh liệt trong lòng, hắn thấp giọng nói với tấm da người: "Ta đồng ý với bài"

Giọng nói rất bình thản, nhưng lại rất kiên định.

Sau khi Phương Nguyên nói ra câu đó, trên lãnh địa rộng lớn của Ô Trì Quốc có một sức mạnh nào đó khó phát hiện ra đang tràn về phía hắn hệt như thủy triều, phù trợ cho hẳn. Đây là thứ sức mạnh vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Phương Nguyên, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ rằng sau khi mình đồng ý, thần thức dường như đã ngưng luyện thêm rất nhiều, mạnh mẽ vô biên.

Trong những người có mặt ở đó, chỉ có con mèo trắng là ngẩng đầu lên vào giờ phút này. Nó có thể nhìn thấy thứ sức mạnh kia giống như mây khói đang tụ tập lại từ

bốn phương tám hướng, quấn quanh người Phương Nguyên.

Thân hình hắn bình thường cảm thấy mảnh mai yếu ớt trong bộ áo dài xanh, thì nay lại trở nên sừng sững như núi.

Ánh mắt con mèo trắng hơi thay đổi, có chút hài lòng. Nó biết đây là sức mạnh phù trợ đến từ số kiếp của một quốc gia.

'Thứ mà nam tử áo xanh trước mắt này thiếu, chẳng phải chính là thứ sức. mạnh ấy hay sao?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 525: Dùng sức một người đối đầu với cả một đất nước (2)



"Đa tạ tiên sinh..."

Tiểu hoàng tử nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, trên mặt giàn dụa nước mắt, nhưng ánh mắt lại toát ra tia hi vọng.

'Tấm da người kia cũng lờ mờ hiện ra vẻ vui mừng. Sau khi nghe Phương Nguyên đồng ý, tia linh tính cuối cùng trong tấm da cũng từ từ biến mất, tấm lưng gắng gượng thẳng lên để quỳ trước Phương Nguyên cũng chậm rãi sụp xuống...

Tiểu hoàng tử vội vàng ôm lấy bà, tấm da người trở nên mềm nhữn, y nhất thời gào khóc.

"Khóc đủ chưa?”

Giờ phút này, tâm niệm của Phương Nguyên đã định, nét mặt lại trở nên bình thản.

Hắn lẳng lặng nhìn tiểu hoàng tử, đợi y khóc một lúc, để trút hết mọi đau thương trong lòng ra, sau đó lạnh lùng lên tiếng cắt ngang y, dùng một đạo pháp lực nâng y lên, bay xuống khe núi, đồng thời chậm rãi nói: "Sau này ngươi còn rất nhiều thời giand dể khóc, giờ... chuẩn bị làm việc đi!"

Tiểu hoàng tử hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu mờ mịt nhìn Phương Nguyên, rồi gật mạnh đầu,

"Bây giờ ngươi dùng lời lẽ ngắn gọn nhất, tóm lược toàn bộ thế lực trong Ô Trì Quốc cho ta biết!"

Xuống dưới dất, Phương Nguyên ngồi đối diện với tiểu hoàng tử, hỏi y. "... Vâng!"

Trong đôi mắt đỏ hoe của tiểu hoàng tử một lần nữa ánh lên chút thần thái. Tuy tâm trạng y vẫn còn mê man, nhưng không dám hỏi nhiều, mà chỉ ngoan ngoãn lên tiếng trả lời nhanh: "Trong Ô Trì Quốc ta có rất nhiều cao thủ, nhưng đều lấy phụ hoàng làm đầu. Ai là người đứng đầu Ô Trì Quốc thì họ sẽ cống hiến sức lực cho người đó. Thực lực yêu phi cùng lắm là Trúc Cơ, tuy đáng sợ nhưng bản thân ả ta thực ra..."

Nghe y nói, Phương Nguyên giơ tay phải ra, vô thức vẽ xuống mặt đất. Tiểu hoàng tử không hiểu, hơi ngừng lại một chút. Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi nói tiếp đi!"

Tiểu hoàng tử lại vội vàng nói, từ cách phân phối lực lượng của Ô Trì Quốc, đến các mắt xích tương ứng trong đó, miêu tả giản lược một lần.

Lúc trước y và Phương Nguyên cùng nhau chạy trốn, khi ở Hỏa Vân Lĩnh cũng đã thảo luận mấy hôm, bản thân y cũng đã nói rất nhiều cho Phương Nguyên biết. Hiện giờ y chỉ đem những khả năng mà đầu óc gắng hết sức nghĩ ra được cùng một vài chuyện khá quan trọng nói hết cho Phương Nguyên biết.

Tay phải Phương Nguyên vẫn không ngừng vẽ viết lung tung dưới đất, thoạt nhìn có vẻ loạn cào cào, không rõ quy tắc trình tự.

"Hai người kia đang làm gì vậy?"

Hai trận sư già của Thiên Xu Môn ở cách đó không xa liếc mắt nhìn nhau, đều có vẻ nghỉ ngờ.

Nhưng cũng may, việc này không tốn nhiều thời gian lắm, chỉ một lát là Phương Nguyên đã có kết quả. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt khá nghiêm túc, thấp giọng nói với tiểu hoàng tử: "Ta có thể giúp ngươi, nhưng ta sẽ không thay ngươi đối phó yêu phi!"

Tiểu hoàng tử sửng sốt, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.

Ngay cả hai vị trận sư kia cũng ngây người, họ nhìn ra được, Phương Nguyên không phải là người nói mà không giữ lời. Rõ ràng vừa rồi hắn đã đồng ý trước tàn linh của hoàng hậu rằng sẽ giúp đỡ tiểu hoàng tử, chẳng lẽ chỉ chớp mắt đã định nuốt lời rồi?"

"Việc ta có thể giúp ngươi, chính là phục quốc!"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Song, Phương Nguyên không phải là kẻ thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói: "Nếu vậy thíi ngươi có thể tự mình báo thù!"

"Ý của tiên sinh là..." Tiểu hoàng tử ngây ra, nét mặt mờ mịt dần trở nên sáng tỏ. Phương Nguyên biết y đã đoán ra dụng ý của mình.

Hai vị trận sư kia trợn tròn mắt đứng tại chỗ, nghĩ thầm hai người này đang nói gì đó?

Phương Nguyên cũng không rề rà thêm nữa, bước nhanh đến trước mặt con mèo trắng, nói: "Bạch huynh, ta có việc muốn nhờ huynh..."

Mèo trắng lười biếng nhìn hắn, ánh mắt còn lộ vẻ trêu tức. Nó liếc đôi mắt đen kịt lại mang theo chút gian xảo xuống bình hồ lô đang dắt ở hông Phương Nguyên, ý tứ rất rõ ràng, nhờ nó giúp đỡ thì phải lấy thủy mạch chỉ linh ra đổi.

Phương Nguyên mỉm cười, chỉ vào con nghê sau lưng mèo trắng: "Không phải nhờ huynh, ta muốn nhờ nó giúp đỡ..."

Mèo trắng vốn không hứng thú lắm, nhưng nghe hắn nói thế thì lập tức phấn chấn hẳn lên.

"Gào...

Con nghê nghe vậy lập tức nổi giận: Ngươi đã giết chủ nhân cũ của ta, còn muốn tìm ta giúp đỡ?"

"Meo meo...

Mèo trắng bỗng quay đầu lại kêu hai tiếng về phía con nghê. Con nghê nhất thời im bặt, bất đắc dĩ phủ phục xuống: Giờ chủ nhân đã lên tiếng rồi, ngươi cứ nói đi!"

"Sau này ta muốn ngươi đưa tiểu hoàng tử quay về cung..."

Phương Nguyên thấp giọng nói, không chỉ nói cho mình con nghê nghe, mà nói cho cả tiểu hoàng tử nghe nữa.

"Ngươi chỉ cần làm mỗi việc đó thôi, có thể thành công hay không thì phải xem vào bản lĩnh của chính ngươi..." Phương Nguyên quay đầy nhìn tiểu hoàng tử, nói bằng giọng chân thành.

"Tiên sinh, trong cung cao thủ như mây, ta..."

Tiểu hoàng tử nghe vậy, vừa kích động, vừa sợ hãi, nhất thời không dám đồng

"Ta sẽ giải quyết việc đó!"

Phương Nguyên thấp giọng nói, sau đó đưa tay ra: "Đưa Thất Bảo Lôi Thụ cho tai"

Tiểu hoàng tử không chút do dự đưa hộp sắt trong tay cho Phương Nguyên!

Sau đó Phương Nguyên cầm lấy hộp sắt, nói với hai vị trận sư của Thiên Xu Môn: "Xem ra ta quả nhiên có duyên với Thiên Xu Môn!"

Hai vị trận sư đã biết Phương Nguyên muốn làm gì, trên gương mặt già nua hiện lên vẻ kinh hãi, giọng nói cũng run rẩy theo: "Ngươi... muốn dùng sức của một người đối đầu với cả một đất nước sao?"

Phương Nguyên mỉm cười với họ: "Có phải rất thú vị không?”
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 526: Binh chia hai lối (1)



"Cục"

"Cục"

"Cục"

Một đám cao thủ Ô Trì Quốc phản ứng cực nhanh, gần như cùng lúc có vài vị âm thị đang ở đó bị giết thì bọn họ đã nhận được tin tức mà chạy tới. Cũng có vô số cao thủ canh phòng bốn phía, đề phòng có người chạy mất.

Lúc trước Lữ Phi trong cung đã ra lệnh, bảo bọn họ cho dù làm thế nào cũng phải tìm được tiểu hoàng tử. Chỉ là tiểu hoàng tử trốn kỹ, bọn họ cũng chỉ biết y ở trong núi chứ không biết cụ thể ở chỗ nào. Hiện giờ khó khăn lắm mới lấy được chút manh mối, nào có ai dám làm hỏng chuyện chứ?

"Âm phi có lệnh, tiểu điện hạ ở trong phạm vi mười dặm này, cho dù là đào. sâu ba thước cũng phải tìm ra bọn họ!"

Thống lĩnh thị vệ Ô Trì Quốc có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mang một thân sát khí giống như Dạ hộ pháp, làm việc lão luyện, mạnh mẽ vang dội, rất có cách thức, vừa tới nơi là lớn tiếng hét lên bố trí giáp sĩ canh gác.

Không phải Ô Trì Quốc không có cao thủ cảnh giới Kim Đan, mà bởi vì tu sĩ cảnh giới Kim Đan ít nhất cũng là người trấn thủ một phương, thuộc loại rường cột nước nhà. Chỉ là Lữ Phi thì còn chưa thể điều động được tới bọn họ, chỉ có thể mượn ý chỉ của bệ hạ, lệnh cho bọn họ phong tỏa ở ngoài Thập Van Man Sơn.

"Vu..."

Nhưng khi bọn họ khó khăn lắm mới bố trí xong phòng thủ, thì một luồng ngân quang đột nhiên phóng lên cao, lao thẳng về phía đông.

Lưồng ngân quang kia bay rất nhanh, nhưng thống lĩnh Ô Trì Quốc vẫn liếc mắt là nhận ra, ngân quang kia là một ngân toa, trên đó có ngồi bốn người. Một người khống chế ngân toa mặc áo bào xanh, cảnh giới Trúc Cơ, một người khác là cự hán dáng người khôi ngô tới cực điểm, cuối cùng là hai vị lão giả một tóc đen một tóc bạc. Tuy rằng ngân toa bay rất nhanh, nhưng bên trong không hề nhìn thấy bóng dáng tiểu hoàng tử!

"Lữ Phi có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện ra vào khu vực này, nếu không giết không cần hỏi!"

Thống lĩnh Ô Trì Quốc kia thấy vậy lớn tiếng hét: "Bắt bọn họ lại!"

"Dạ!"

Mấy người tu hành trên không trung nghe vậy, đồn dập bao vây lại, tế lên các loại pháp bảo đánh về phía ngân toa.

Nhưng không ai ngờ, ngân toa kia đi cực nhanh, vòng vây của bọn họ còn chưa vây kín, nên không thể ngăn cản, để nhóm kia xông ra ngoài. Ngân toa đã lướt qua bọn họ bay thẳng về phía cực đông, pháp khí cũng đập vào khoảng không, nhưng lại không thương tổn được nhóm người kia.

"Phân ra một nhóm người, đuổi theo!"

'Thống lĩnh kia thấy vậy thì trầm giọng quát: "Đồng thời gửi tin cho phía Đông, để bọn họ ngăn đám người kia lại!"

Những người khác nghe vậy, lập tức lĩnh mệnh thi hành.

Trong lòng vị thống lĩnh vô cùng rõ ràng, Lữ Phi muốn chính là tiểu điện hạ, còn là nghiêm lệnh. Mặc dù mấy người kia Lữ Phi cũng có nhắc tới, cũng là người phải giết, nhưng tầm quan trọng của đám người đó vẫn thua xa tiểu hoàng tử.

Bởi vậy lúc này, gã cũng chỉ phân ra một nhóm người đuổi giết theo mà thôi.

Còn những người khác vẫn phải thủ tại chỗ này, tìm được tiểu hoàng tử trước đã rồi tính.

"Vu..."

Luồng ngân quang trên không trung kia bay cực nhanh, quả thực kiêu ngạo, không hề che dấu sự hiện hữu của mình, lại giống như đang vội vàng thoát thân không quan tâm tới việc che giấu gì nữa. Trong tình huống như vậy, ngân toa thoát ra rất nhanh, không tới nửa canh giờ đã bay xa mấy trăm dặm, nhưng đúng vào lúc này, phía trước lại đông nghẹt, những người nhận được tin tức đã sớm cản ở nơi này...

"Lập tức chịu trói, chớ tìm đường chết!"

Một mảng mây đen dày đặc đen kịt vắt ngang hư không hơn nghìn trượng, trong đó có thể thấy được hắc giáp hộ vệ khí thế uy nghiêm đáng sợ, giống như một bức tường sắt, cắt hư không này thành hai đoạn.

Đến lúc này, Ô Trì Quốc mới cho thấy một góc sức mạnh của mình, tự như đom đóm sánh với trăng sao.

Chỉ trong thời gian ngắn mà có thể tập hợp nhiều người tu hành chặn đường như vậy, một người sao có thể chống cự lại?

"Muốn bắt ta, các ngươi có bản lĩnh này sao?"

Nhưng Phương Nguyên ở trên ngân toa thấy bức tường sắt này thì lại cất tiếng cười lạnh, ngân toa không những không giảm tốc, ngược lại còn tăng nhanh lao thẳng về phía bức tường sắt, giống như phát điên, muốn đâm thẳng qua những người này để tiến lên!

"Hừ, đó là cảnh giới Kim Đan, đừng tưởng dễ đi qua như vậy..."

Mà thống lĩnh trên bức tường sắt kia thì cười lạnh một tiếng, quát chúng hộ vệ chuẩn bị ra tay.

Nhưng thời điểm luồng ngân quang kia sắp sửa tông vào mảng mây đen đông nghìn nghịt, thì trên tay trận sư áo bào xanh trên ngân toa đột nhiên xuất hiện một hộp sắt nhỏ, ánh mắt lạnh lùng. Tay hắn nhanh chóng điểm vài chỗ trên hộp sắt, mở ra một tầng cấm chế, sau đó rót pháp lực vào, hộp sắt con này lại nở rộ giống như hoa sen, sau đó lộ ra một luồng điện quang!

"Tách tách tách..." Từ trong hộp sắt con kia bay ra một cái cây nhỏ.

Cái cây nhỏ kia chỉ cao chừng ba thước, nhưng lại mọc đầy lôi điện, còn có từng tia lôi điện chói mắt quấn quanh.

"Cái đó là..."

Thống lĩnh cầm đầu thấy cái cây nhỏ kia, lập tức lắp bắp hoảng sợ, vội vàng lui lại phía sau.

Nhưng đã không còn kịp rồi, trận sư áo bào xanh kia đột nhiên vươn tay cầm lấy cây nhỏ kia, những tia chớp lớn bằng đầu ngón tay từ trên cây kia bay lên không trung. Trời cao giống như đáp lại, đột nhiên có một màn lôi điện đánh xuống!

Từng tia chớp đáng sợ thô to như thắt lưng người, không dưới mười tia!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 527: Binh chia hai lõi (2)



Gần như là trong khoảnh khắc, mảng mây đen kia đã bị hơn mười tia chớp. này bổ vào.

Điện quang đáng sợ chạy trong mây đen, tất cả mọi người loạn thành một đám.

"Trời ạ, đây là cái quỷ gì thế?” "Đây là tu sĩ Trúc Cơ thiên đạo sao?" "Không đúng, đây là thần thông của đại tu Kim Đan mới đúng..."

Mảng mây đen thoạt nhìn như bức tường sắt kia tưởng chừng không thể phá vỡ, nhưng chỉ trong giây lát đã loạn cào cào, cũng không biết có bao nhiêu người hóa thành tro bụi, càng không biết có bao nhiêu người bị lôi điện bổ tới trọng thương. Những người may mắn còn sống lúc này đã không còn chút chiến ý nào, đều thu đao, cất pháp khí, dùng hết toàn bộ sức mạnh chạy trốn về phía sau...

"Quan Ngạo, đi!"

Lúc này, sắc mặt trận sư áo bào xanh đã có chút tái nhợt, vội vàng thu cây lôi điện kia vào, giống như nếu để cho cái cây này tùy ý phóng thích thần uy, thì hắn cũng không khống chế nổi nữa. Nhưng cũng trong chớp mắt này, hẳn lại hét lớn một tiếng, sau đó thi triển một đạo huyền pháp, trên đỉnh đầu có thanh khí dao động, sau đó hóa thành một thần tướng to lớn, đứng thẳng trong hư không.

Tiếp đó, tay phải của thần tướng này vươn ra ngoài, ở trong lòng bàn tay kia có một cự hán đang đứng.

Cự hán kia chính là Quan Ngạo, hắn ta nắm một thanh đại đao, rít gào một tiếng, hung hăng chém đại đao về phía trước. Khó có thể hình dung được sức mạnh trong một đao này, giống như hỏa diễm màu đỏ cháy tràn ra cả không trung, trong đó còn bao hàm cả đao kình khiến người khác hoảng sợ. Đao phong thổi quét tới, tất cả giáp sĩ chặn đường đều bị đao ý kh*ng b* này chém thành mảnh nhỏ ngay tức khắc...

"Rắc..." Bức tường sắt màu đen kia cư nhiên bị một đao này chém thành hai nửa.

Mà ngân tọa kia thì trực tiếp xông ra ngoài từ chỗ gãy này, chạy trốn về phía Xa Xa.

"Trận sư lại có bản lĩnh như vậy?”

Qua một lúc lâu sau, thống lĩnh Ô Trì Quốc dẫn người chặn đường mới kịp phản ứng lại. Hiện giờ gã vẫn còn đagn sợ hãi, một thân bảo giáp đã bị đánh tới cháy sém, vừa rồi còn có một đạo thiên lôi suýt nữa bổ vào đầu gã, cũng may gã nhanh nhẹn né tránh mới thoát được một kiếp. Hiện giờ nhìn trận sư trên ngân toa đi xa, gã chỉ cảm thấy trái tim nặng trĩu, quát khế: "Nhanh chóng bẩm cho Lữ Phi biết!"

Nói đi nói lại thì trong lòng gã vẫn còn có chút may mắn.

May mà tiểu hoàng tử không chạy đi với người này, nếu không đó chính là tội nặng nhất của bọn họ.

May mà người Lữ Phi muốn tìm là tiểu hoàng tử chứ không phải trận sư đã chạy thoát kia.

Tuy rằng lúc này bọn họ đã để trận sư chạy thoát, nhưng bên ngoài còn có bát đại trấn thủ, cũng không sợ hắn có thể chạy ra khỏi Ô Trì Quốc. Mà mục đích

của bọn họ vẫn là bao vây khu vực này, tránh để tiểu điện hạ trộm chạy ra ngoài...

Chỉ là gã không ngờ tới, phản ứng của trong cung lại không giống như trong tưởng tượng của gã...

"Trong tay tên kia thật sự cầm một gốc lôi thụ?"

Ở phương tây xa xôi, một luồng linh quang bay nhanh phá không mà tới, dừng lại trước mặt thống lĩnh kia. Linh quang tán đi, lại hóa thành một người đàn ông mặc đồ đen, đám thống lĩnh thấy người này thì vội vàng cúi đầu hành lễ. Người này chính là nội thị bên người Lữ Phi, địa vị còn ở trên cả Triệu Nô Nhi - Triệu công công đã nửa bước Kim Đan. Đây chính là tâm phúc của Lữ Phi, thấy gã như thấy Lữ Phi.

"Quả thực là như vậy, gốc lôi thụ kia rất thần dị, các huynh đệ không kịp phòng bị nên mới để hắn chạy thoát, nhưng mà..."

Thống lĩnh này đáp trả, còn muốn giải thích đôi lời.

Lại không ngờ rằng, âm thị kia vừa nghe thấy vậy sắc mặt lập tức tái mét, quát lên: "Vậy các ngươi còn chờ ở chỗ này làm gì, sao không đuổi theo?"

Thống lĩnh kia hoang mang: "Nhiệm vụ của ty chức là bao vây khu vực này..."

Âm thị kia trực tiếp cắt ngang lời gã, lớn tiếng kêu lên: "Lữ Phi có lệnh, lôi thụ kia chính là quốc bảo của Ô Trì Quốc, bị trận sư kia chiếm đoạt từ trong tay tiểu điện hạ. Lập tức lệnh tất cả mọi người đuổi theo giết trận sư kia, không lấy lại được lôi thụ, các ngươi cũng đừng mong sống sót!”

"Dạ..." Thống lĩnh kia kinh hãi, vội vàng nhận lệnh.

Cùng lúc đó, tại trên một ngọn núi rất lớn, hơn mười vị thống lĩnh cũng nhận được truyền tin, đều vội vàng thay đổi phương hướng chạy đi.

Mà bát đại trấn thủ biên cương Ô Trì Quốc sau khi nhận được thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ Ô Trì Quốc, đều mở đại trận phòng hộ biên cương ra, toàn bộ Ô Trì Quốc giới nghiêm khẩn cấp, giống như bị một cái lồng lớn chụp xuống, ai cũng đừng mong chạy thoát!

Từng đám từng đám cao thủ đuổi theo phương hướng mà trận sư kia chạy trốn, sát cơ như sóng triều gào thét.

Sau đó không biết qua bao lâu, trong một sơn cốc của Thập Vạn Man Sơn, sau khi có một tiếng thú rống trâm trầm vang lên, một con Toan Nghê cõng theo một đứa nhỏ mặc áo vàng trên lưng vọt ra, sau khi nhìn chung quanh thì quay đầu chạy trốn về phía tây.

Đứa nhỏ ngồi trên lưng Toan Nghê khế mím môi, ánh mắt có vẻ cực kỳ kiên nghị.

Y tin tưởng, có dị thú Toan Nghê một đêm đi được ba ngàn dặm giúp đỡ, còn có Phương tiên sinh tự mình sắp xếp, y nhất định có thể thành công, chỉ là trong lòng y có chút không yên: "... Phương tiên sinh, nguơi thực sự có thể một người địch một nước?"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 528: Đến đây đi! (1)



Mượn lực của Thất Bảo Lôi thụ, Phương Nguyên xông qua vòng vây trên Thập Vạn Man Sơn, nếu tiếp tục đi theo hướng này thì chỉ thêm chừng ba nghìn dặm nữa là có thể rời khỏi địa vực của Ô Trì Quốc. Có điều hắn cũng biết, nếu mình cứ thế phóng ra ngoài, nhất định sẽ vấp phải ngăn trở của lực lượng trấn thủ biên cương Ô Trì Quốc. Tiểu hoàng tử đã giảng giải tỉ mỉ cặn kẽ hiện trạng của Ô Trì Quốc, hắn cũng đã nắm rõ hoàn toàn lực lượng của Ô Trì Quốc này, biết rằng nơi đây, ngoại trừ Hoàng đế ra thì kẻ mạnh nhất chính là bát đại tướng thủ và tứ phương phiên trấn...

Chưa nói đến đám lão quái tứ phương phiên trấn, chỉ nói đám bát đại tướng thủ kia, đều là một đám thân kinh bách chiến, tu vi thâm hậu, bọn họ nắm trọng binh trong tay, phân bố trấn thủ tại tám phương vị ở biên cương Ô Trì Quốc, tạo thành tám thế lực lớn ở tám phương, khi có thánh chỉ của đế vương ban xuống, họ sẽ lập tức đóng cửa biên cương, ngăn cách trong ngoài, bất luận Phương Nguyên muốn chạy về phương hướng nào để rời khỏi Ô Trì Quốc đều không phải một chuyện dễ dàng.

Bởi vậy, Phương Nguyên không có dự định chạy thoát khỏi đây.

Xông qua vòng vây, chạy trốn được một lát thì phía sau đã nổi sát khí dày đặc, nửa bầu trời đều đã bị nhuộm đen, ùn ùn kéo về phía khu vực có mặt Phương Nguyên như bóng đêm sầm sập tới, tâm tình của hẳn càng lúc càng nặng nề, nhưng vào lúc này chỉ có thể gạt bỏ mọi loại cảm xúc tiêu cực, kiệt lực giữ cho. mình thật bình tĩnh, lòng âm thầm duyệt lại một lượt từ đầu đến cuối kế hoạch của mình...

Hắn biết, nếu mình đã nhận lời làm chuyện này rồi thì phải dốc toàn lực làm cho tốt!

Nếu không, chính là vạn kiếp bất phục. “Đi thôi.”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Hắn phán đoán và quyết định phương hướng, sau đó nhẹ nhàng bấm một pháp ấn, quay người phóng về hướng bắc.

Khi pháp ấn của hắn bốc lên, quanh thân Phương Nguyên đột nhiên xuất hiện làn sương tím mỏng manh, làn sương tím này bao phủ toàn bộ ngân toa vào bên trong, ngăn cách tất cả khí cơ và thần niệm, khiến nó như một u linh trong hư không, lẻn nhanh ra ngoài.

Phương hướng hắn muốn đi, chính là Thiên Xu Môn.

Đó là tông môn của hai lão trận sư tóc đen và tóc bạc, ở một góc của Thập 'Vạn Man Sơn, chếch về hướng đông của Ô Trì Quốc, cùng hoàng cung Ô Trì Quốc †ạo thành hai khu kiến trúc một đông một tây, có thể nói là hai nơi đứng ở hai cực, khu vực rộng nhất, muốn vượt qua khoảng cách xa xôi này, dù là tu sĩ có cảnh giới Kim Đan thì cũng phải mất ba, bốn ngày mới đuổi theo kịp.

“Gã trận sư kia đâu rồi?” “Bệ hạ có lệnh, dù đào ba thước đất cũng phải lôi gã trận sư kia ra.”

“Mau lên, các cao thủ trong cung đều đã đổ ra tìm, ngay cả Lữ phi cũng đích thân đến, tuyệt đối không được để hản trốn thoát.”

Sau khi Phương Nguyên che đậy khí cơ và chạy về phương bắc, chưa đầy thời gian uống cạn chung trà, từ phương tây xa xa đã có người đuổi tới nơi Phương Nguyên chuyển hướng. Trước đây Phương Nguyên không che dấu bản thân, tất cả mọi người đều có thể bắt được khí cơ của hắn, nhưng khi đuổi tới nơi này lại chợt phát hiện khí cơ của Phương Nguyên đã biến mất, song đám người này không hề kinh hoảng, chỉ canh phòng càng thêm nghiêm ngặt, dò tìm từng bước từng bước.

Dù sao đây cũng không phải khu vực tvmn, không dễ dấu người.

Điểm then chốt hơn nữa là, cao thủ Ô Trì Quốc đồng loạt xuất quân, gã trận sư kia dù lợi hại đến đâu thì cũng làm sao lừa dối qua mắt tất cả được?

Có bát đại tướng thủ bảo vệ tám phương, gã trận sư này đã như cá trong

Bên trong lãnh thổ Ô Trì Quốc, từng đội từng đội cao thủ vèo vèo phi tới, như thiên la địa võng, lùng kiếm khắp nơi.

“Các hộ về từ phương đông tới nói không thấy có người ngang qua, trận sư kia nhất định đã chuyển hướng, đi phương nam hoặc phương bắc...”

“Phương bắc có Thần Thủy Tông, nửa canh giờ trước, hộ sơn thần thú của bọn họ nghe thấy có người bay ngang qua bầu trời nơi đó...”

“Một canh giờ trước, lão tổ Kim Kiếm Môn có nhìn thấy trên không trung có vệt ngân quang xẹt qua, hướng về phương bắc, có mây tía che đậy...”

Sau đó, rất nhanh đã có hàng loạt tin tức hội tụ đến tay các vị thống lĩnh của Ô Trì Quốc, trên đường trốn chạy, tuy Phương Nguyên đã rất cẩn thận nhưng dù hắn cẩn thận đến cỡ nào chăng nữa cũng sẽ không thể đạt tới trình độ không để lại bất kì khí tức gì, trong Ô Trì Quốc, cao thủ nhiều như mây, nhân tài dị sĩ ùn ùn, thông qua khí cơ sót lại, không khó gì để truy ra phương hướng chạy trốn của hắn, cứ thế thong thả lần theo tìm kiếm thì việc tóm được hẳn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Phương tiểu tiên sinh, trong địa phận Ô Trì Quốc này, chúng ta trốn không thoát nổi đâu.”

Có điều Phương Nguyên cũng không nghĩ mình có thể giấu được lâu, chỉ tăng hết tốc độ, cố gắng chạy tới khu vực phụ cận núi Định Đỉnh của Thiên Xu Môn, hắn đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên núi Định Đỉnh ẩn hiện trong lớp mây. mù, lòng thoáng bình tâm trở lại.

Giữa cả một quần thể núi non đồ sộ, ngọn núi này trông như một chiếc vạc khổng lồ đặt trên đỉnh núi, địa thế cực kì hiểm trở, dưới hẹp mà trên rộng, vách núi gần như dựng đứng, không có đường lên núi, chỉ có bên vách đá phía đông và phía tây có thả mấy chiếc thang mây, thõng xuống thành đường lên núi. Trừ lối này, chỉ có thể dựa vào người tu hành bay vút một đường lên thẳng đỉnh núi, có thể nói là một nơi cực kì nguy hiểm.

Lại thêm một nỗi, trên sườn núi mây mù bao phủ, khúc khuỷu che kín, thoạt nhìn không có gì lạ, nhưng dưới mắt quan sát của một trận sư như Phương Nguyên, hắn có thể phát hiện ra, ẩn dưới sự bình thản không có gì lạ ấy là những cấm chế cực kì đáng sợ ẩn giấu khắp nơi, khiến chính hắn cũng không dám khinh thường.

Ngân toa bay thẳng lên núi, Phương Nguyên càng nhìn càng thích, thầm nghĩ, hai vị trận sư già kia tuy bình thường hay ba hoa chích chòe nhưng trong chuyện này lại không hề khoa trương nhiều, vốn liếng của Thiên Xu Môn này ở đạo trận thuật thực sự còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của mình nữa.

“Phương tiểu tiên sinh, đại trận hộ sơn này là tâm huyết của Thiên Xu Môn bọn ta tích lũy mấy nghìn năm, cũng đủ ngươi dùng rồi nhỉ?”
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 529: Đến đây đi! (2)



Hai vị trận sư già quan sát sắc mặt Phương Nguyên rồi ha hả cười nói.

Phương Nguyên gật đầu, thấp giọng khế nói: “Các ngươi không sợ ta thất bại trong chuyện này sẽ liên lụy đến Thiên Xu Môn sao?”

Lão trận sư tóc bạc nói: “Nếu như thất bại thì bọn ta sẽ nói là bị ngươi ép

buộc. Phương Nguyên nghe vậy thì hơi sững người, lòng thoáng cảm khái.

“Phương tiểu tiên sinh, việc làm của yêu phi, hai chúng ta cũng đã chứng kiến, trong lòng có oán giận, có thể giúp một chút thì dĩ nhiên sẽ giúp cho được, đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn chúng ta cùng tất cả tài nguyên bày binh bố trận, ngươi cứ thoải mái lấy mà dùng, bất kể ngươi muốn làm gì, dựa vào thiên phú trong đạo trận pháp, chúng ta đều tin tưởng chắc chắn ngươi sẽ nắm được phần thắng không nhỏ, có điều, trước khi làm việc, chúng ta có một yêu cầu...”

Lão trận sư tóc đen cười cười, bắt đầu nghiêm túc nói. Phương Nguyên cũng nghiêm nghị đáp lời: “Mời nói đi.” Lão trận sư tóc đen lại bảo: “Lên núi rồi ngươi sẽ biết.”

Ngân toa xông thẳng lên, ngừng lại trước tổ điện ở sườn núi Định Đỉnh, xung quanh đã có không ít đệ tử Thiên Xu Môn vọt ra, thấy hai vị lão trận sư từ trên ngân toa xuống, lập tức kêu lên: “Sư tôn, sư thúc, hai người đã về rồi...”

Hai vị lão trận sư chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói: “Mấy nghi thức bên ngoài thôi miễn đi, mau lấy đến cho ta một nén hương tới đây.”

Các đệ tử Thiên Xu Môn ngây người, có kẻ lanh lợi vội chạy đi lấy hương tới.

Sau đó, lão trận sư tóc đen quay sang nói với Phương Nguyên: “Ta chỉ cầu ngươi, trước khi đi làm sự việc kia thì tới thắp nén hương cho tổ sư Thiên Xu Môn bọn ta.”

Phương Nguyên không ngờ yêu cầu của lão lại là như thế, cũng thoáng giật mình, chợt hiểu ra.

Hắn không nói nhiều, nhận lấy nén hương kia, cung kính vào điện, thi cổ lễ, cắm nén hương vào trong đỉnh.

Lão trận sư tóc đen thấy thế, bèn thong thả ngâm nga: “Dâng hương trước mặt tổ sư rồi, ngươi đã thành người của Thiên Xu Môn bọn ta, ha ha, như thế, sau này ngươi có thể danh chính ngôn thuận dùng tất cả tài nguyên của Thiên Xu Môn chúng ta, trên dưới Thiên Xu Môn cũng có thể mặc ngươi điều khiển...”

Lão trận sư tóc bạc cũng lên tiếng phụ họa: “Các đồ nhi, mau chào sư thúc tổ đi.”

Các đệ tử Thiên Xu Môn xung quanh đã choáng váng hoa mắt, thầm nghĩ, sao đệ tử không chiêu vào được mà lại thành mời về một vị sư thúc tổ thế này? Nhưng thấy vẻ mặt hai vị lão tổ cực kì thành khẩn, bọn họ đành phải ngây ngô hành lễ với thanh niên áo xanh kia, miệng thưa: “Sư thúc tổ!”

“Hình như bị sập bẫy rồi...”

Phương Nguyên dở khóc dở cười, trước đó hắn mới chỉ đồng ý tới xem một chút, đâu có nhận lời gia nhập Thiên Xu Môn đâu nhỉ.

Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng đành gật đầu, sau đó thở ra một hơi dài, thầm nghĩ: “Thôi, việc đã đến nước này thì cứ thuận theo nó khắc đâu vào

đấy: Việc mình muốn làm, vốn không thể thiếu sự giúp đỡ của Thiên Xu Môn được.

Mà hai vị lão trận sư này khi biết chuyện mình cần làm đã không hề từ chối, đó đúng là một việc cực kì trượng nghĩa.

Cũng vào lúc này, lão trận sư tóc đen đưa ra một ngọc giản, bên trong là trận đồ của đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn.

Đây chính là tuyệt bí của Thiên Xu Môn, nhưng trước khi Phương Nguyên tới nơi này, bọn họ đã đồng ý cho hắn xem rồi.

Phương Nguyên nhận trận đồ, ngưng thần quan sát, tỉ mỉ thôi diễn. Vào lúc này, hai vị lão trận sư đang điều động toàn bộ đệ tử tới, chia làm tám tiểu đội, đi chuẩn bị những vật phẩm bố trận, sau đó chờ Phương Nguyên điều khiển.

“Thang mây cạnh núi, hãy chặt bỏ toàn bộ đi, để bọn chúng muốn lên núi chỉ có thể phi hành mà lên.”

“Phi Tuyết Ngưng Quang trận ngoài cùng, hãy đi gia cố, đẩy lực lượng của nó lên cao nhất."

“Tầng thứ hai, Cửu Cửu Kim Kiếm trận, lại thêm một trận, có thể dùng trận ngoài giấu trận trong, trong ngoài ăn khớp.”

“Bốn trận trước núi giảm đi một trận, ba trận kia hợp lại làm một, thành Cự: Thạch trận.”

“Ba trận sau núi tách thành bảy trận, lại bố trí thêm ba trận nữa.” “Một trận cuối cùng, triệt hết cả đi, để ta tự mình tới bố trận...”

Ngưng thần tìm hiểu trận đồ một lát, sau đó Phương Nguyên nhắm hai mắt, vội vàng thì triển thuật Thiên Diễn, nhanh chóng thuộc nằm lòng tất cả các bố trí của các trận pháp, sau đó nhanh nhẹn nói ra phương hướng sửa chữa củng cố, đồng thời tay trái thường thường cầm cả nắm linh tinh lên, hấp thu linh khí trong đó, bổ túc cho bản thân, tay phải thì viết viết vẽ vẽ lại từng đạo trận đồ ra, giao cho hai vị trận sư.

Chính hắn cũng biết rằng, đây là việc to gan nhất mà mình từng làm từ khi bước vào đường tu hành đến nay, bởi vậy muốn dốc kiệt lực để hoàn thành.

Thuật Thiên Diễn gần như đã được hắn vận dụng đến cực hạn.

Hai vị lão trận sư kia cũng hết sức ngưng trọng và nhanh nhẹn truyền đạt từng đạo mệnh lệnh xuống phía dưới.

Các đệ tử Thiên Xu Môn tuy còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng thấy hai vị lão tổ nghiêm nghị như vậy cũng không dám lề mề, bọn họ đều tinh thông trận thuật chi đạo, tuy tu vi không cao nhưng khi bố trí pháp trận đều hết sức quen thuộc, cẩn thận tỉ mỉ.

Cứ thế, chưa đến một ngày, Phương Nguyên đã cải tạo xong đại trận hộ sơn của núi Định Đỉnh, đến lúc này, Phương Nguyên mới đứng dậy, nhanh nhẹn đi quan sát từ trước núi đến sau núi, tất cả mọi vị trí trong đại trận đều được hắn kiểm tra một phen, xác định không có chỗ sai sót rồi bèn cất bước đi l*n đ*nh núi Định Đỉnh, bày ra một tụ linh trận, sau đó khoanh chân ngồi vào giữa trận này.

Tay hắn lại cầm ra chiếc hộp sắt nhỏ kia, chậm rãi mở.

Sau đó, bàn tay đặt lên Thất Bảo Lôi thụ, lập tức một đạo lôi quang xông thẳng lên trời.

Giờ khắc này, sắc mặt của Phương Nguyên được lôi quang chiếu rọi, trông thật vô cùng kiên nghị, hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, thấp giọng nói: “Đến đây đi!"
 
Back
Top