Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 540: Dù sao vẫn phải lấy tu hành làm trọng (1)



Nhưng trong lúc Lữ phi đang nhíu mày suy nghĩ, âm thị đứng bên cạnh đột nhiên vội vàng bước tới.

Hắn đang bưng một chiếc ngọc phù truyền âm trên tay, rõ ràng là vừa mới nhận được. Nếu là ngọc phù bình thường, sau khi âm thị biết được nội dung sẽ bỏ sang một bên, chuyển lời tới Lữ phi là được, nhưng ngọc phù này lại được đưa tới đây, có thể thấy nó vô cùng quan trọng, hắn không dám xử lý một cách tùy tiện!

“Ù2”

Người ngồi bên trong ngọc liễn cảm thấy nao nao, bèn đưa một đạo pháp lực. ra ngoài thăm dò, cuốn ngọc phù vào bên trong.

Một lúc lâu sau, ả mới chậm rãi thở dài một hơi: “Hóa ra... Các ngươi định làm như vậy!”

Vẻ mặt của âm thị có chút kinh hoảng, hắn nhỏ giọng nói chuyện này... Nên báo ngay cho điện hạ biết...”

Nương nương,

Ở bên trong ngọc liễn, hai đôi mắt nhìn thẳng về phía Định Đỉnh Sơn.

Hiển nhiên đại trận hộ sơn kia đã lung lay trong mưa gió, có thể bị phá tan bất cứ lúc nào, thứ mà ả muốn, rất nhanh có thể cầm ở trong tay. Lữ Phi chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó ả lạnh nhạt nói: “Chẳng qua chỉ là đứa nhỏ nghịch ngợm mà thôi, sao có thể coi là thật được. Đợi bệ hạ làm xong mọi việc, ta sẽ đích thân nói chuyện này với người. Chỉ cần bệ hạ khôi phục tinh thần, những người này có thể †ạo ra sóng gió gì chứ?”

“Vâng...”

Âm thị nghe vậy, cũng chỉ có thể lui ra, cố đè nén sự lo lắng ở trong lòng.

Mà người ngồi ở bên trong ngọc liễn lại đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt giống như đã nhìn thấu đại trận hộ sơn ở Định Đỉnh Sơn, trông thấy được khuôn mặt của vị trận sư kia, ả bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: “Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, đây đúng thật là tác phong của ngươi...”

“Có điều trong lòng ngươi thật sự không hề nghĩ tới, cho rằng bản thân có thể chịu đựng được lực lượng của cao thủ cảnh giới Kim Đan sao?”

"Ta muốn các ngươi làm giúp ta một việc lớn!"

Cách đây bốn hôm, Phương Nguyên cầm theo Thất Bảo Lôi Thụ chạy trốn tới Định Đỉnh Sơn, dẫn dắt tất cả sự chú ý từ trên xuống dưới Ô Trì Quốc. Nhờ đó, tiểu hoàng tử của Ô Trì Quốc lại dễ dàng thoát thân. Phần lớn lực lượng lúc trước theo dõi y đều đã đuổi theo Phương Nguyên. Lúc đến nơi này, y đã cưỡi con nghê kia thoát ra khỏi Man Sơn, nơi đầu tiên đến chính là Hỏa Vân Lĩnh.

Môn chủ Hỏa Vân Lĩnh là Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão thấy tiểu hoàng tử, đương nhiên là rất kinh hãi. Bởi vì ngay cả họ cũng có thể mơ hồ đoán ra được việc tiểu hoàng tử xuất hành vào thời điểm này là không đơn giản. Từ sau khi trận sư kia g**t ch*t Triệu công công từ trong cung tới, sau đó dẫn theo tiểu hoàng tử rời đi, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã có mấy nhóm cao thủ chạy tới Man Sơn, rõ ràng Ô Trì Quốc đã xảy ra biến động bất ngờ!

Mà trong tình huống như thế, Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão đều đã chuẩn bị xong việc bỏ núi chạy trốn.

'Thế mà tiểu hoàng tử lại đột nhiên xuất hiện, khiến họ vô cùng lo sợ, không biết đây là phúc hay họa.

"Chuyện này, tất nhiên là có chút hung hiểm, nhưng nhất định sẽ báo đáp các ngươi hậu hĩnh..."

Tiểu hoàng nghiêm túc nhìn Hứa Thanh Doanh, một lát sau lại thêm một câu: "Ngoài ra, Phương tiên sinh cũng dặn rằng nếu lúc ta đến tìm mà trong lòng các ngươi có chút do dự, thì bảo các ngươi suy nghĩ một chút về câu mà hắn đã từng nói với các ngươi trước kia!"

"Câu nói?" Hứa Thanh Doanh hơi ngây ra, trong lòng lập tức run lên.

Nàng nhớ ngày đầu tiên Phương Nguyên tới Hỏa Vân Lĩnh đã nói với mình rằng: "Ta không phải là một người thích khiến người khác phải chịu thua thiệt!"

Đổi một cách nói khác thì chính là: Nghe lời ta sẽ không bị thiệt!

Lý trưởng lão nghe đến đó muốn nói lại thôi, lão muốn khuyên Hứa Thanh Doanh đừng nên nhảy vào vũng nước đục liên quan đến hoàng tộc. Nhưng Hứa Thanh Doanh lại nở nụ cười, khẽ khom người về phía tiểu hoàng tử, nói với giọng lanh lảnh: "Có chuyện gì có thể cống hiến sức lực, xin tiểu hoàng tử cứ nói cho biết!"

"Lập tức triệu tập các cao thủ, chạy tới kinh đô Ô Trì Quốc, sau đó tất cả nghe theo hiệu lệnh của taI"

Tiểu hoàng tử nói rất dứt khoát, sau đó cắn rách ngón tay, xé vạt áo ra, viết một chỉ lệnh bằng máu, giao cho Hứa Thanh Doanh.

Xong việc, y lại trèo lên con nghê, chạy về phía Cự Giao Môn.

Lúc đến Cự Giao Môn, y đi tìm đám tỳ thiếp từng bảo vệ mình kia. Thực ra do mẫu hậu lo lắng cho sự an nguy của y, nên đã điều đám tỳ thiếp này từ Linh Lung Tông ra bảo vệ y. Họ vô cùng trung thành và tận tâm với tiểu hoàng tử, chỉ là thực lực hơi yếu chút. Mà tông chủ của Linh Lung Tông thấy sau khi yêu phi xuất hiện liền một tay che trời, cũng không dám đắc tội quá lớn với ả, chỉ đành phái ra cao thủ có tu vi không cao để tương trợ.

Nhưng lần này tiểu hoàng tử lại trực tiếp viết một bức huyết thư, sai người đưa cho đại trưởng lão của Linh Lung Tông.

Sau khi làm xong mọi việc, y quay về kinh đô Ô Trì Quốc.

Đến kinh đô, tiểu hoàng tử đi thẳng tới một thế gia vinh hiển của Ô Trì Quốc. Thế gia này họ Mạnh, gia chủ là Mạnh thái sư đương triều, tuy tu hành không thành công, nhưng là nhân vật quan trọng xử lý chính sự, và quan trọng hơn là mẫu thân của tiểu hoàng tử cũng họ Mạnh.

Mạnh gia hoàng đô, chính là gia tộc xuất thân của mẫu hậu y.

Sau khi vào Mạnh gia, tiểu hoàng tử đi thẳng đến thư phòng của gia chủ Mạnh gia, thái sư Ô Trì Quốc.

Vào thư phòng, y trực tiếp quỳ xuống, không nói lời nào, chỉ lấy ra một vật... Đó là tấm da của mẫu hậu y!

Mạnh thái sư Ô Trì Quốc nhìn thấy tấm da người này, đường đường là tu sĩtu vi Trúc Cơ lại từ trên ghế ngã xuống.

Sắc mặt của ông thay đổi liên tục, lúc thì lạnh lùng, lúc thì phẫn hận, lúc thì sợ hãi...

Đến cuối, ông lau mạnh nước mắt trên mặt, trầm giọng nói: "Tiểu hoàng tử muốn làm gì?”

Tiểu hoàng tử ngẩng đầu lên, cắn răng nói: "Ngài biết ta muốn làm gì mà!"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 541: Dù sao vẫn phải lấy tu hành làm trọng (2)



Sắc mặt Mạnh thái sư cũng biến đổi, không rõ tâm trạng, lát sau ông mới lên tiếng: "Ta đã nghe nói đến chuyện ở Định Đỉnh Sơn, cũng biết Lữ Phi hạ lệnh điều toàn bộ cao thủ trong cung đến đó. Ngay cả phụ hoàng ngài cũng đã đến Định Đỉnh Sơn. Ta cũng từng suy đoán liệu đó phải là người do tiểu hoàng tử tìm đến để giúp bày cục hay không. Nhưng vô dụng, cao thủ trong Ô Trì Quốc nhiều như mây, phụ hoàng ngài còn có tu vi thâm hậu. Một trận sư nho nhỏ liệu có thể giúp được gì cho ngài?"

Tiểu hoàng tử ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Ai bảo tiên sinh muốn giúp ta?"

Y nhìn thẳng vào mắt Mạnh thái sư: "Ngay từ đầu tiên sinh đã nói rất rõ rằng ngài ấy không giúp được ta, chỉ có tự ta giúp chính mình. Hiện giờ ngài ấy coi mình làm mồi nhử, cầm chân những người đó ở Định Đỉnh Sơn, là đã tạo ra một cơ hội để ta tự giúp mình!"

Mạnh thái sư do dự: "Ngài..."

Sắc mặt tiểu hoàng tử vô cùng kiên định, gương mặt non nón dưới ánh nến chiếu rọi lại hiện ra các đường viền sắc nét, y nói với giọng thật nhỏ: "Tiên sinh nói rất đúng, so với việc ta nhờ ngài ấy cứu, thì chẳng thà tự ta cứu mình. Chỉ khi nào ta đoạt được ngai vị, mới có thể hạ chiếu lệnh cho phiên trấn tứ phương và tám vị đại tướng ra tay chém yêu phi. Từ đó thật sự giải được tai kiếp này cho Ô Trì Quốc!"

Mạnh thái sư nghe vậy, hỏi với sắc mặt nặng nề: "Đứng trước ba đại Kim Đan, tiên sinh của ngài... liệu có thể chống đỡ được bao lâu?"

Tiểu hoàng tử nghe thấy mấy chữ "ba đại Kim Đan", cũng biến sắc. Qua một lát, y chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Ta tin vào td!"

Mạnh thái sư im lặng, rõ ràng là ông không tin!

Tiểu hoàng tử bỗng nở nụ cười, nhìn cữu công của mình, nói: "Điểm mấu chốt là, ta vừa trở về thành đô đã tìm ngay cữu công ngài để đóng cửa mật đàm, còn mang theo mẫu hậu của ta... Ngài có thể giúp ta, cũng có thể không giúp ta, nhưng ngài tốt nhất hãy nghĩ cho kỹ, sau khi ta rời khỏi đây, ngài có thể phủi sạch được mối liên quan này không?"

Ánh mắt của Mạnh thái sư bỗng nghiêm túc hẳn lên.

Sáng sớm hôm sau, tiểu hoàng tử theo Mạnh thái sư hồi cung, nói là nhận lệnh của Lữ Phi, tự nguyện hồi cung tiếp nhận cấm túc. Lúc này trong cung trống trải không người, các cao thủ đều không có ở đây, không bị ai nghỉ ngờ. Lúc đi đến điện Chính Đức, tiểu hoàng tử đột nhiên hô lên một tiếng, các cao thủ của Hỏa Vân Lĩnh, Cự Giao Môn và Linh Lung Tông lẫn trong tùy tùng của Mạnh thái sư đồng loạt xuất hiện, nhanh chóng giết sạch thuộc hạ bên cạnh Lữ Phi, khống chế hoàng cung.

Sau đó, dưới sự bảo hộ của các tiên môn, tiểu hoàng tử lập chiếu xưng đế, tiến hành tế cung tế tổ.

Thời gian tế tổ cần ba ngày!

Lúc này, ba đại Kim Đan đã bay lên giữa không trung, đối diện với đại trận lơ lửng trên Định Đỉnh Sơn, triển khai sự trấn áp mãnh liệt!

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uy lực to lớn khó mà diễn tả nổi làm lay động cả Định Đỉnh Sơn.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Phương Nguyên âm thầm cắn răng, lấy ra trận kỳ cuối cùng, ánh mắt hắn cũng rất nghiêm túc: "Nên tu hành rồi!"

"VútI" Trận kỳ cuối cùng vòng quanh hắn hai vòng, rồi khẽ bay vút ra ngoài, vừa vặn

cắm đúng vào vị trí cách hắn ba trượng. Đó là một mắt trận của tụ linh trận do Phương Nguyên tự mình bày ra, cũng là cốt lõi của toàn bộ đại trận.

Làm xong mọi việc, hắn mở nắp hồ lô ra!

Bên trong hồ lô tản ra hơi nước mỏng manh, cảm giác này giống như đang đứng đối diện với một hồ nước. Nước trong hồ gợn sóng lăn tăn.

Linh quang chọt lóe lên, một con cá chép đen nhảy ra ngoài. Người nó tỏa ra linh quang chói lòa, định xuyên qua hư không bay đi.

"Còn muốn chạy?”

Phương Nguyên giơ tay lên, viết một chữ "Cấm' lên không trung, rồi chỉ về phía người con cá chép đen.

Ngay lập tức có từng đạo trận quang từ dưới mặt đất tuôn ra, bao quanh người con cá chép đen. Từ trên trời nhìn xuống có thể thấy được trận quang này. có hình dạng tương tự với chữ "Cấm" mà Phương Nguyên vừa viết ra. Còn con cá chép đen lại bị trận quang vây vào giữa, thân hình đang nhanh nhẹn nhất thời bị ảnh hưởng. Cả người nó dường như nặng thêm gấp mấy chục lần, không ngừng vùng vẫy trong không trung...

Nhưng trận pháp này chỉ nhốt nó được một chớp mắt. Nó chỉ giùng giằng trong trận một chút rồi lại nhanh chóng ngóc đầu lên như muốn trốn ra ngoài.

'Thoạt nhìn chỉ là một con cá chép đen hình dáng xấu xí, nhưng trên người lại tản ra linh khí đồi dào khó mà tưởng tượng nổi. Với tu vi Trúc Cơ tầng hai của Phương Nguyên, lại không thể hoàn toàn trấn áp được nó, thậm chí còn có cảm giác bị nó ép lại. Bình thường nếu không phải dựa vào chiếc hồ lô vỏ xanh trấn áp nó, thì thủy mạch chỉ linh này quả nhiên là thích đi thì đi, cấm trận bình thường không thể nào giữ được nó!

Chỉ có điều nó vừa định chạy, thì đại trận xung quanh chợt tuôn ra một luồng sức mạnh bá đạo đè nén xuống. Uy lực của cấm trận lập tức mạnh hơn rất nhiều, kéo thẳng nó xuống và cố định ở một chỗ!

Đây là đại trận cuối cùng.

Sức mạnh từ bên ngoài núi đánh vào đại trận, khoảng ba thành bị di chuyển lên Định Đỉnh Sơn, hai thành khác bị đại trận đỡ lấy hóa thành vô hình, một nửa còn lại đều nương theo đại trận trấp áp lên người thủy mạch chỉ linh!

"Ha ha..."

Phương Nguyên bật cười hai tiếng, thấp giọng nói với ba vị Kim Đan trên không trung: "Đa tạ đã hộ pháp!"

Sau đó hắn tập trung tinh thần nhìn về con cá chép xanh, trong lòng thâm than: "Thiên thời địa lợi đều đủ cả, nên tu luyện đạo lôi dẫn thứ ba thôi!"

Những người khác đều chỉ phán đoán từ thế cục, cho rằng hắn không thể chống đỡ được bao lâu trước những đòn tấn công của ba đại cao thủ Kim Đan. Mà sự thực cũng đúng là như thế, hắn mượn đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn, bày bố trận pháp, tuy uy lực không tệ, nhưng đối đầu với ba vị Kim Đan sợ rằng vẫn không thấm vào đâu. Nhưng điều mà người khác không biết là đối với Phương Nguyên, ngay từ đầu hắn đã không định nhờ đại trận đón đỡ sức mạnh của ba vị Kim Đan rồi!

Hắn nghĩ rằng phải mượn sức lực của mấy tu sĩ Kim Đan này để hoàn thành tu luyện của mình!

Dù sao tu hành mới là việc quan trọng nhất!

Tuy nói thế này đúng là không biết xấu hổ, nhưng mạo hiểm một phen khốc. liệt như vậy, nếu chỉ vì người khác...

... Thì hơi thiệt!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 542: Bảo ấn quốc gia (1)



Đối với việc nên lợi dụng thủy tướng chỉ linh này để tu luyện thành thủy tướng lôi linh của mình như thế nào, Phương Nguyên cũng đã sớm dùng thuật thiên diễn để thôi diễn ra, nhưng kết quả thì không được vừa lòng cho lắm. Bởi vì một điều rất đơn giản rằng muốn lấy được càng nhiều thì cần phải nỗ lực càng nhiều.

Thủy tướng chỉ linh vốn là thần vật hội tụ tinh hoa thủy mạch của trời đất mà thành, nếu tu luyện thành lôi linh, uy lực kia đương nhiên là mạnh mẽ đến mức đáng sợ, nhưng thần vật cỡ này nếu muốn luyện hóa lại không phải là chuyện đơn giản. Một mình Phương Nguyên căn bản không thể làm được, trừ phi là tìm mấy cao thủ cảnh giới Kim Đan tới trợ giúp mình hành công, áp chế thủy tướng chỉ linh này, để mình từ từ luyện hóa.

Nhưng hiện giờ hắn đã rời khỏi tông môn, không thể nào tìm được trưởng bối canh giữ giúp mình, những người khác lại không tin được.

Vì vậy, ngay từ khi còn rất sớm, trong lòng Phương Nguyên đã xuất hiện một ý tưởng to gan...

Nếu không tìm được người tin cẩn, chẳng thà tìm mấy người không đáng tin!

Sau đó tiểu hoàng tử lại xảy ra việc như thế, Phương Nguyên nhanh chóng nghĩ thông suốt, dứt khoát gộp hai chuyện lại thành một để xử lý!

Lần này đi dến Định Đỉnh Sơn, hắn tập trung thôi diễn đại trận, liền suy xét cả vấn đề kia vào trong đó.

Nếu Ô Trì Quốc không phái cao thủ Kim Đan tới đây, thì Phương Nguyên chẳng cần phảu sợ, còn nếu Ô Trì Quốc phái cao thủ Kim Đan đếnm, thì hắn sẽ chẳng ngần ngại sử dụng lực lượng của đối phương. Thế là hắn lập tức thiết kế ra một tụ linh trận biến chủng. Lúc cao thủ cảnh giới Kim Đan của Ô Trì Quốc tấn công, đã dẫn sức mạnh của họ tới để áp chế năng lượng của thủy tướng chỉ linh, mượn nó để hành công!

Dưới sự dẫn dắt của trận pháp, mấy vị cao thủ Kim Đan không khác gì đang làm hộ pháp hành công cho Phương Nguyên!

Mà sức mạnh của thủy tướng chỉ linh mới đủ để chống đỡ được lực lượng từ mấy vị cao thủ Kim Đan kia!

Cứ thế, tuy rằng đang ở trong hoàn cảnh vô cùng hung hiểm, nhưng điều kiện để hắn tu luyện thủy tướng lôi linh cũng đã tề tụ đủ.

Định Đỉnh Sơn của Thiên Xu Môn vốn là nơi đạo uẩn thâm hậu, linh khí dày đặc, lại có mấy cao thủ cảnh giới Kim Đan giúp mình trấn áp thủy tướng chỉ linh, mà điều mấu chốt hơn là, hiện giờ trên tay hắn lại còn có tài nguyên lôi đạo hiếm có khó tìm trên thế gian!

Tiên môn đạo uẩn, cao thủ Kim Đan, Thất Bảo Lôi Thụ...

... Đều đủ cải

"Quả nhiên trời không tuyệt đường của người..."

Phương Nguyên thấp giọng than: "... Xem ra gan cũng hơi nhiều 'mỡi"

Nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, trong lòng hắn cũng có chút tự hào...

Đương nhiên bây giờ cũng không phải là lúc tự khen mình, thời gian cấp bách, Phương Nguyên mắt thấy thủy tướng chỉ linh bị áp chế, lập tức ngồi xếp bằng, chậm rãi hành công. Thất Bảo Lôi Thụ trong người đã lấy ra ngoài, sau đó hắn trầm ngâm một lát, giơ tay trái ra, một tia sét chói mắt từ Thất Bảo Lôi Thụ tuôn ra, xuyên qua cơ thể hắn, sau đó từ tay phải hắn ấn xuống thủy mạch chỉ linh!

Dùng lực lượng của ba đại Kim Đan áp chế cùng luyện hóa sức mạnh của

Thất Bảo Lôi Thụ, hắn muốn đem thủy mạch chỉ linh kia hóa thành lôi linh của mình!

Uỳnh! Uỳnh!

Lực lượng mạnh mẽ của ba đại cao thủ Kim Đan gần như có thể san bằng địa thế của Định Đỉnh Sơn, nhưng lúc này nhờ sự bảo hộ của trận quang, tuy Định Đỉnh Sơn nhìn có vẻ vô cùng thê thảm, nhưng vẫn chống đỡ được tiếp. Trong mắt mọi người, gồm cả vị trận sư Lăng Quang có trình độ vượt xa người khác kia, đều cho rằng chuyện này đã vượt quá lẽ thường, không phù hợp với logic!

Đại trận hộ sơn Thiên Xu Môn này, cho dù cao siêu đến đâu cũng không thể chống đỡ được lâu như vậy...

Từ lúc hai vị cao thủ Kim Đan kia ra tay, đại trận dường như có thể bị công phá bất cứ lúc nào, đến khi quốc chủ Ô Trì Quốc cũng nhúng tay vào, đại trận vẫn có vẻ sẽ bị sụp đổ ngay lập tức, lại qua hồi lâu, đám huyền giáp vệ không dám khoanh tay đứng nhìn khi quốc chủ còn phải tấn công, liền liều mạng đánh tới. Nhưng điều khiến người ta cạn lời chính là đại trận này vẫn chỉ là có khả năng bị công phá mà thôi...

Giống như một con chó đuổi theo đuôi của mình, dường như có thể bắt được bất cứ lúc nào, nhưng sự thực là không thể đuổi kịp!

Mà đại trận rách nát này luôn ở mang đến cho người ta cảm giá nó sắp vỡ tan đến nơi, nhưng lại vẫn cứ chống trọi được...

"Một ngày trôi qua rồi, ngay cả một đại trận hộ sơn của tiên môn nho nhỏ cũng không phá nổi sao?"

Lúc này, Lữ Phi nhu mì ở trong ngọc liễn dưới Định Đỉnh Sơn cũng bắt đầu có chút sốt ruột.

Mắt thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút một, nhưng đại trận kia chỉ rung lắc chứ không đổ, kiên nhẫn của nàng ta cũng đến cực hạn Nếu thực sự là người kia, thì làm sao hắn có bản lĩnh đến mức này. Ngay cả ba vị Kim Đan cũng không phá nổi trận pháp do hắn bày ra?"

Tuy thoạt nhìn đại trận bên ngoài vẫn luôn trong trạng thái có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng trong lòng nàng ta đã không nhịn được nữa rồi...

Nàng ta hiểu rõ hơn ai hết về đạo lý đêm dài lắm mộng.

Đây cũng là nguyên nhân mà bất kể thế nào Lữ Phi cũng muốn nhanh chóng lấy được Thất Bảo Lôi Thụ!

Vì Thất Bảo Lôi Thụ này, mà nàng ta đã kéo toàn bộ nhân thủ của mình ở trong cung tới đây, thậm chí lực lượng của quốc chủ Ô Trì Quốc cũng được điều động tới. Việc này khiến trong cung bây giờ trống không, cũng mang đến cơ hội cho tiểu hoàng tử mà nàng ta vẫn không coi vào mắt kia làm ra chuyện ngỗ nghịch cỡ này. Theo lý mà nói, nàng ta chỉ cần định thần lại, sắp xếp qua loa một chút là có thể đánh tan thủ đoạn của thằng nhóc kia.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 543: Bảo ấn quốc gia (2)



Nhưng nàng ta không làm vậy, bởi vì nàng ta vốn chẳng ham hố gì địa vị và sự tôn sùng đến từ Ô Trì Quốc!

Nàng ta chỉ muốn Thất Bảo Lôi Thụ mà thôi!

Hiện giờ Thất Bảo Lôi Thụ đang ở ngay trước mắt, lấy nó dễ như trở bàn tay, nàng làm sao mà phân tâm đi xử lý việc khác được...

Nhưng điều nàng ta không ngờ tới nhất chính là, lôi thụ nhìn có vẻ như đã trong tầm tay rồi, lại không thể lấy được...

Từ khi huyền giáp vệ Ô Trì Quốc vây công Định Đỉnh Sơn, ước chừng đã qua sáu ngày!

Trong sáu ngày này có thể xảy ra rất nhiều chuyện!

Ngay cả nàng ta cũng không biết nếu còn tiếp tục như thế, thì sẽ xảy ra chuyện gì!

"Hết cách, phải động đến thủ đoạn thật sự thôi..."

Nàng ta khẽ lẩm bẩm, khẽ lau son trên khóe miệng mình, trên ngón tay cái lập tức đỏ thẫm.

Sau đó, nàng ta lạnh mắt, dùng ngón tay cái điểm một chấm lên giữa trán, sau đó ánh mắt xuyên qua rèm che của ngọc liễn, nhìn thằng về phía quốc chủ Ô Trì Quốc đang ở trên trời Định Đỉnh Sơn. Giữa trán nàng ta dường như có chút linh quang lóe lên rồi biến mất...

"Ba người chúng ta hợp sức lại, chẳng lế ngay cả một đại trận hộ sơn của tiên môn nhỏ bé này cũng không phá nổi sao?"

Cùng lúc đó, quốc chủ Ô Trì Quốc giữa không trung đang chau mày, đột nhiên trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt, quát to một tiếng, giống như thẹn quá hóa giận, tiếng quát vang vọng khắp bốn phương, khiến cỏ cây dưới đất cũng phải rung soàn soạt.

"Bệ hạ?"

Hai Kim Đan thấy quốc chủ Ô Trì Quốc nổi giận, cũng ngây ra, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

"Hay là hai người các ngươi vừa rồi không dốc toàn lực?"

Đôi mắt quốc chủ Ô Trì Quốc đỏ sọc, nhìn chòng chọc vào hai cao thủ Kim Đan.

Hai vị Kim Đan kia sửng sốt, trên mặt đều mang vẻ nén giận.

"Ha ha, ta không cần các ngươi nữa, tự ta cũng có thể phá được trận này!"

Đúng lúc ấy, quốc chủ Ô Trì Quốc lại phá lên cười, lắc người một cái, lần thứ hai xông lên cao, phất tay áo nhìn về phía chân núi Định Đỉnh Sơn, khẽ quát: 'Ái phi chớ vội, trầm sẽ thi triển thần thông chân chính, phá hủy trận này!"

Theo tiếng quát này của ông ta, pháp lực cũng điên cuồng dâng trào trong người, ngay cả hoàng bào cũng phồng to lên, như bị gió thổi căng. Trong pháp lực có một tia ánh sáng màu kim nhạt chảy ra, từ từ hội tụ lại trước người ông ta, tạo thành một bảo ấn khổng lồ như ẩn như hiện, trên bảo ấn có thể loáng thoáng thấy được bốn chữ "Vâng theo mệnh trời”.

Uỳnh...

Bảo ấn vữa xuất hiện giữa không trung, lập tức có từng tầng hoàng uy tỏa ra, xé nát phong vân.

Ngay cả trời đất dường như cũng tối tăm đi vài phần.

"Thứ gì đây?"

Lúc này Phương Nguyên trong đại trận cũng chợt có cảm ứng. Hắn đang đến thời điểm mấu chốt luyện hóa mạch, chỉ thiếu chút nữa là có thể thành công, lại không ngờ rằng, bên ngoài núi lại truyền đến một loại sức mạnh khiến hắn tự dưng hãi hùng.

Cảm giác nguy hiểm này khiến trong lòng hắn dâng lên nỗi lo lắng vô biên...

Còn chống đỡ được không?

Mà trong tình huống thế này, hắn cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lập tức từ bỏ việc luyện hóa thủy mạch chỉ linh, vội vàng rời trận trốn đi, hoặc là liều mạng bất chấp tất cả, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục luyện hóa thủy mạch chỉ linh, hoặc là giống như một vài người bị dọa sợ hết hồi, vừa luôn miệng hét ầm lên, vừa không trốn thoát được, cuối cùng chẳng làm được gì, vẫn bị đánh chết...

Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi lựa chọn cách thứ hai!

Hai mắt hẳn tập trung lại, tiếp tục bước luyện hóa cuối cùng!

Bởi vì trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, lúc này căn bản là trốn không thoát!

Hiện giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào đại trận mà mình đã dày công bố trí!

Phương Nguyên nghiêm mặt lại, nhìn về phía thủy mạch chỉ linh vẫn đang giấy dụa, năm ngón tay xòe ra, rút năng lượng của Thất Bảo Lôi Thụ đến cực hạn, một đoàn sét chói mắt điên cuồng vọt tới thủy mạch chỉ linh, bọc chặt lấy con cá chép

đen vào bên trong!

Trong lòng hắn khẽ quát: "Mất bao nhiêu thời gian như thế, nếu là cá thật thì cũng phải chín rồi, ngươi còn định gắng gượng đến bao giờ?"

"Đó là... Ô Trì Quốc Vận?"

Mà lúc này ở ngoài đại trận, hai đại cao thủ Kim Đan thấy cảnh tượng ấy, nhất thời kinh hãi, sắc mặt thay đổi hẳn.

Họ không ngờ rằng, quốc chủ lại điên cuồng như thế, ngay cả bí thuật tổn hại căn cơ như thế mà cũng thi triển ra.

Bí thuật này không chỉ làm tổn hại căn cơ của bản thân quốc chủ, mà còn bao. gồm cả hoàng uy của Ô Trì Quốc, vị tiên tri đến từ dịch lâu lúc trước đã từng khen ngợi phương pháp tu luyện này của Ô Trì Quốc, nhưng cũng nói rằng bí thuật ấy một khi thi triển, chắc chắn là hậu họa khôn cùng...

Quốc chủ lại không chút nghĩ ngợi thi triển ngay phương pháp này, chẳng lẽ phát điên thật rồi sao?

"Phá cho ta..."

Nhưng còn không đợi họ ngăn cản, bảo ấn khổng lồ đã đè thẳng xuống Định Đỉnh Sơn.

Âm ầm... Hư không dường như cũng bị đập vỡ nát!

Đây chỉ là một bảo ấn vô hình, nhưng dường như còn nặng hơn toàn bộ Định Đỉnh Sơn gấp vô số lần.

Không cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần bảo ấn này hạ xuống, e rằng Định Đỉnh Sơn cũng sẽ bị san phẳng.

Đại trận gì, trận sư gì, ở dưới đòn đánh mạnh mẽ này cũng sẽ tan tành thành mây khói...

Nhưng điều khiến người ta không nghĩ tới chính là, đúng vào lúc bảo ấn đang đáp xuống Định Đỉnh Sơn với thế tiến công mãnh liệt, đột nhiên trong tầng trận quang giữa núi lại có một nữ tử như ẩn như hiện bay ra, nàng giơ hai tay lên, đỡ lấy bảo ấn kia...

"Đó là... hoàng hậu?”

Nhìn thấy bóng dáng nhàn nhạt đó, hai đại Kim Đan của Ô Trì Quốc và đám huyền giáp vệ đồng thời cả kinh.

Nhiều hơn ngạc nhiên, là tâm trạng phức tạp nảy sinh trong lòng họ!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 544: Lôi Linh đã thành (1)



Trong Ô Trì Quốc, ngoại trừ một vài người, những người khác thậm chí còn không hề biết tin Hoàng Hậu đã chết, bởi vì Lữ phi làm việc này rất bí mật, hơn nữa bệ hạ còn che giấu giúp ả, thế nên mọi người chỉ biết Hoàng Hậu mất tích mấy ngày, cũng không biết người đã đi đâu. Bây giờ nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Hậu xuất hiện ở Định Đỉnh Sơn, bọn họ lập tức đoán ra được một loại khả năng, tâm tình không khỏi trở nên phức tạp!

Ngay cả Phương Nguyên cũng như vậy, hắn không ngờ vào giờ phút này, người giúp mình lại là Hoàng Hậu.

Phương Nguyên cũng biết, đó cũng không phải là Hoàng Hậu thật sự, chỉ là một người nào đó được Hoàng Hậu gia trì khí vận của chính bà ấy lên trên người, lúc này mượn bóng dáng của Hoàng Hậu bao phủ Định Đỉnh Sơn, sau đó giúp mình đỡ được một đòn vô cùng kh*ng b* đến từ chính quốc chủ...

Dường như vận mệnh đã định trước rằng, trận chiến tranh giành khí vận quốc gia này sẽ vô cùng chấn động.

Khó có thể hình dung ra tâm trạng hiện tại của hai vị Kim Đan và đám huyền giáp vệ Ô Trì Quốc!

Đối với bọn họ, cảnh tượng trước mặt thật sự đã đem lại ảnh hưởng quá lớn, càng khiến cảm xúc trong lòng bọn họ dao động!

Ngay cả quốc chủ của Ô Trì Quốc, lúc nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta cũng hơi giật mình, phản ứng trở nên chậm chạp.

Nhưng cũng vào lúc này, bên trong ngọc liễn ở dưới chân núi, Lữ phi nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.

Sắc mặt của quốc chủ Ô Trì Quốc trở nên hung ác, ánh sáng vàng trên người vô cùng mãnh liệt, bảo ấn vẫn tiếp tục đánh xuống bên dưới. Sức mạnh tới từ bóng dáng của Hoàng Hậu yếu hơn bảo ấn kia rất nhiều, chỉ chống đỡ được một chút, bảo ấn không hoàn chỉnh kia đã xuyên qua thân thể của bà, đánh xuống Định Đỉnh Sơn.

Nhưng cho dù thế nào sức mạnh của bảo ấn cũng đã tiêu tán đi rất nhiều. Lúc nó đánh xuống Định Đỉnh Sơn, chỉ thấy bụi mù bay tứ tung, vọt tới tận phía chân trời, trận quang bị tàn phá gào thét không ngừng, giống như một chiếc túi rách nát, rất nhiều đá ở trên núi không ngừng lăn xuống bên dưới, nhìn qua vô cùng hỗn độn, thê lương. Chẳng qua không một ai nghĩ tới, chính tại giờ phút này, giữa đám bụi mù, chợt có một tia sét đánh thẳng lên trời.

Đám người đứng xung quanh Định Đỉnh Sơn đều trông thấy giữa không trung xuất hiện một vầng sáng.

Thứ đó thế nhưng là một con cá cả người lập lòe lôi quang, nó chậm rãi bơi qua bơi lại ở giữa hư không...

Chẳng qua con Lôi Ngư này vừa xuất hiện, nó bèn lượn vòng bốn phía, thanh trừ sức mạnh còn sót lại của bảo ấn, bảo vệ Định Đỉnh Sơn.

Nếu không đừng nói là đại trận ở trên núi, ngay cả Định Đỉnh Sơn ít nhất cũng sẽ sụp mất một nửa!

“Đó là... Lôi Linh?” Những người còn lại của Ô Trì Quốc đều chìm trong sự mê mang.

€ó điều hai đại Kim Đan kia rất nhanh đã chú ý tới sự bất phàm của Lôi Linh, thậm chí trong lòng bọn họ còn nhớ lại một vài chuyện cũ.

Ở trên thế gian này, về việc tu hành và tìm hiểu sức mạnh của lôi đạo, phải nói là cực kỳ đa dạng, nhiều vô số kể.

Nhưng mỗi một đạo truyền thừa lại có những đặc điểm riêng.

Ô Trì Quốc có tài nguyên lôi đạo, nhưng lại không có truyền thừa lôi đạo, đây quả thực là một việc vô cùng kỳ lạ. Nhưng hoàng tộc Ô Trì Quốc cũng không phải không hề nỗ lực, tổ tiên của hoàng tộc Ô Trì Quốc đã từng có người theo đuổi loại truyền thừa này, không những thế còn thành công. Nhưng đến cuối cùng, cũng không biết lý do vì sao, đạo truyền thừa kia lại không được lưu truyền cho tới hiện tại, và vị lão tổ ấy cũng đi ẩn cư!

Cũng bởi vì chuyện này, mối quan hệ giữa vị lão tổ ấy và hoàng tộc Ô Trì Quốc cũng trở nên không mấy vui vẻ.

Hiện giờ thế hệ trẻ của tộc nhân Ô Trì Quốc gần như đã quên mất vị lão tổ kia, nhưng hai vị Kim Đan này lại không hề xa lạ gì.

Hiện tại bọn họ vừa nhìn thấy Lôi Ngư xuất hiện, thấp thoáng cảm thấy nó thế nhưng có hơi giống thần thông của vị lão tổ đã ẩn cư của Ô Trì Quốc!

Điều này khiến cho bọn họ vô cùng cả kinh, trong lòng đã có chút rối loạn!

“Chẳng lẽ hắn ... Đang tu luyện thần thông?”

Mà cùng lúc đó, bên trong ngọc liễn dưới chân núi Định Đỉnh Sơn, vị quý nhân kia cũng nhìn thấy con Lôi Linh này, sắc mặt của ả hơi biến đổi, thậm chí còn có chút hâm mộ. Dựa vào ánh mắt của Lữ phi, tất nhiên có thể nhìn ra được sự lợi hại của con Lôi Linh này, ả cũng mơ hồ đoán ra được một vài chuyện, bao gồm lý do vì sao tên trận sư kia nhất định phải ôm Thất Bảo Lôi Thụ trốn ở bên trong đại trận, và hắn muốn lợi dụng Lôi Thụ này để làm gì!

“Ngươi và ta đều muốn chạy trên con đường này, không nghĩ tới ngươi vậy mà còn nhanh hơn ta một bước...”

Mà tại thời điểm nghĩ rõ ràng thấu đáo vấn đề này, sắc mặt của ả cũng dần dần trở nên khó coi đến cực điểm, thậm chí là càng nghĩ càng giận, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Vừa làm rối tung chuyện của ta, lại vừa không làm cản trở tiến độ tu luyện của bản thân, làm sao có thể để ngươi chiếm hết chỗ hời ở trong thiên hạ này được chứ?”

Oán hận nghĩ tới đây, Lữ phi một lần nữa lau đi một chút đỏ sẫm nơi khóe miệng, bôi lên giữa trán.

Mà vào lúc này, quốc chủ của Ô Trì Quốc đang đứng ở giữa không trung cũng hơi ngẩn người, ông ta khẽ chau mày. Tất nhiên quốc chủ của Ô Trì Quốc cũng nhìn ra được con Lôi Ngư kia có chút tương tự với truyền thừa mà thúc phụ của ông ta phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới cầu tới được, thậm chí chúng còn là nhất mạch.

Đồng thời quốc chủ của Ô Trì Quốc cũng đoán ra được tên trận sư này ắt hẳn có chút nhân quả với hoàng tộc của Ô Trì Quốc, cộng thêm việc khí vận của Ô Trì Quốc với bóng dáng của Hoàng Hậu hiện thân đỡ lấy bảo ấn của ông ta, điều này cũng khiến trái tim của ông ta chấn động, cảm giác áy náy không ngừng dâng trào ở trong lòng. Vì thế quốc chủ của Ô Trì Quốc chỉ yên lặng đứng ở giữa không trung hồi lâu.

Chẳng qua tại thời điểm người ở trong ngọc liễn bôi son lên giữa trán, trong lòng ông ta đột nhiên lại cảm thấy bực bội, ánh mắt trở nên có chút lạnh lùng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 545: Lôi Linh đã thành (2)



“Ngươi thế nhưng dùng quốc bảo của Ô Trì Quốc ta để tu luyện...”

Ông ta đột nhiên nhìn về phía tàn trận ở Định Đỉnh Sơn, quát lớn một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi không sợ có mạng để tu luyện, nhưng không có mạng để dùng nó sao?”

Trong tiếng hét lớn, quốc chủ của Ô Trì Quốc bay vọt lên trời, hung ác đánh một chưởng xuống bên dưới.

Vừa rồi đại trận hộ sơn của Định Đỉnh Sơn đã chịu một đòn của bảo ấn, tuy rằng được Hoàng Hậu đỡ một phần lớn, cũng được Lôi Linh thanh trừ một vài phần, nhưng vẫn còn một phần đánh xuống núi, khiến cho đại trận hộ sơn ở trên núi trở nên có chút rách nát. Lần này nó không chỉ có vẻ như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, mà là thật sự đến gần bờ vực sụp đổ, chỉ là tồn tại một cách miễn cưỡng mà thôi!

Một chưởng này của quốc chủ Ô Trì Quốc đánh xuống bên dưới, không chỉ riêng đại trận này, sợ là người ở bên trong trận cũng sẽ bị đánh chết tươi.

“Bệ hạ...”

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên bên cạnh có hai bóng dáng lóe lên, khó khăn lắm mới cản lại một chưởng này của quốc chủ Ô Trì Quốc, bọn họ không ai khác chính là hai vị cao thủ Kim Đan. Hai người vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Trận sư ở trong núi này được linh hồn của Hoàng Hậu che chở, hơn nữa hình như hẳn còn tu luyện chiêu số nhất mạch của Thái Hoa chân nhân, nói vậy cũng có chút quan hệ với Ô Trì Quốc ta. Bệ hạ đừng giết người nọ, cứ hỏi hắn trước xem sao đã..."

“Hoàng Hậu?”

Bên trong ngọc liễn dưới chân núi, một giọng nói chứa đầy sự chế nhạo vang

lên.

Ánh mắt của quốc chủ Ô Trì Quốc lập tức trở nên lạnh lùng, ông ta lạnh giọng quát: “Nhắc tới người phụ nữ không biết điều kia làm gì, các ngươi cũng dám cản ta?"

Dứt lời, hai tay của ông ta vung lên, đánh bay hai vị Kim Đan kia, ngay sau đó lại muốn vọt tới Định Đỉnh Sơn.

“Đại công cáo thành...”

Mà ở lúc này, bên trong đại trận rách nát ở Định Đỉnh Sơn, Phương Nguyên chậm rãi thở phào một hơi, hắn âm thầm tạo Pháp ấn, Lôi Linh đang linh hoạt bơi lội ở giữa không trung cũng chậm rãi thu nhỏ lại, đi tới trước người hắn. Chỉ thấy bộ dáng của con Lôi Linh này vẫn không khác gì một con cá chép xanh, cả người lóe lên ánh chớp, trông có vẻ vô cùng thần bí. Dựa theo suy nghĩ của Phương Nguyên, nó biến lớn biến nhỏ, luồn qua trái rồi rế sang phải, rất dễ điều khiển.

Thủy Tương Lôi Linh, tu luyện thành công!

Nói đúng ra thì, Thủy Tương Lôi Linh này vốn nên có hình dạng của Huyền Vũ, có điều thủy mạch chỉ linh mà Phương Nguyên dùng để làm lôi dẫn quá mạnh mẽ, lại luyện thành bộ dáng của một con cá chép xanh. Chẳng qua đây cũng chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi, quan trọng nhất chính là - về mặt bản chất, nó vẫn là Lôi Linh của mình!

Hiện giờ trong Tứ Tương Lôi Linh, hắn đã có Chu Tước, Lôi Ngư, còn có Ma Ấn Kiếm đang nuôi dưỡng, chỉ còn thiếu Đông Phương Mộc Tương Lôi Linh mà thôi.

Đương nhiên, còn có cả Thổ Tương Lôi Linh cuối cùng!

Nhưng Thổ Tương Lôi Linh lại là nhân tố quyết định để kết đan, thuộc về một tầng cảnh giới cao hơn, tạm thời không cần nhắc tới nó.

Mà sau khi làm xong mấy chuyện này, Phương Nguyên cũng lập tức thu công, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài ngọn núi.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Ánh mắt ngưng lại, hắn lẩm bẩm nói: "Vẫn chưa tới sao?” Thời gian mà Phương Nguyên giao hẹn với tiểu hoàng tử cũng gần tới rồi.

Trước đây hắn đã đồng ý với tiểu hoàng tử, sẽ thay y thu hút sự chú ý của toàn thể Ô Trì Quốc, kéo dài bảy ngày. Mà trong vòng bảy ngày này, tiểu hoàng tử có thể đi làm mấy việc mà y muốn làm, sau đó lại mượn sức mạnh của tiểu hoàng tử để giải vây giúp bản thân.

Nói một cách đơn giản, tuy rằng lúc trước Phương Nguyên đồng ý sẽ giúp tiểu hoàng tử, nhưng hắn cũng chỉ cho y một vài lời khuyên mà thôi!

Hắn cũng không định đi giải quyết vấn đề của Ô Trì Quốc!

Phương Nguyên chỉ tới Thiên Xu Môn, tập trung tu hành một thời gian, dùng chính mình làm mồi nhử.

Người thật sự có thể giải quyết vấn đề lớn của Ô Trì Quốc chỉ có thể là chính bản thân tiểu hoàng tử.

Đương nhiên, Phương Nguyên không thể xác định tiểu hoàng tử có thật sự giải quyết được vấn đề này hay không, thế nên hắn cũng đã chuẩn bị một đường lui cho mình. Hiện tại thời gian giao hẹn đã đến, nếu tiểu hoàng tử vẫn không ra tay, như vậy Phương Nguyên sẽ dùng biện pháp của mình để rời khỏi Định Đỉnh Sơn này.

“Đó là Thất Bảo Lôi Thụ của Ô Trì Quốc ta, mau trả lại cho ta”

Lúc này ở bên ngoài, phía trên Định Đỉnh Sơn, quốc chủ của Ô Trì Quốc như điên như ma đẩy lui hai vị Kim Đan, một lần nữa thúc giục pháp lực toàn thân, mạnh mế đánh về phía đỉnh núi. Kim đan chói lòa không khác gì mặt trời chiếu sáng cả một khu vực, mà dưới thế công vô cùng khủng khiếp này, trận quang lung lay sắp bị phá vỡ ở Định Đỉnh Sơn trông có vẻ như không chịu nổi một đòn, cả ngọn núi chuẩn bị sụp đổ dưới một chưởng này!

“Chậm đã...”

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên phía đằng xa truyền tới một tiếng hét lớn, chỉ thấy ở phía cực Tây, một lưồng ánh sáng đỏ giống như tia chớp lao nhanh tới đây, người còn chưa tới, giọng nói đã vang lên từ đằng xa: “Tân đế có chỉ, trên dưới Ô Trì Quốc lập tức rời khỏi Định Đỉnh Sơn!”

“Gì cơ?”

Vừa nghe thấy hai chữ “Tân đế”, sắc mặt của đám người dưới chân núi Định Đỉnh Sơn thay đổi rõ rệt, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

Giữa không trung, quốc chủ của Ô Trì Quốc đang chuẩn bị ra tay cũng đột nhiên quay đầu lại, hung ác nhìn về phía Tây.

Mà ở bên trong ngọc liễn dưới chân núi, vị quý nhân kia thì lại hừ lạnh một tiếng.

Nơi chân trời phía tây, cuối cùng bóng dáng màu đỏ tựa mây kia cũng đã bay. tới gần. Chỉ thấy người tới là một lão già mặc áo bào cổ, sắc mặt tái nhợt, cầm một cuộn thánh chỉ trong tay. Lúc ông đến gần, pháp lực vẫn còn quẩn quanh khắp toàn thân, mãi một lúc sau mới có thể đè ép xuống, có thể thấy được suốt cả chặng đường ông đã cấp bách như thế nào. Sau khi đứng nghiêm một lúc lâu, lão già mặc áo bào cổ mới chậm rãi hành lễ với quốc chủ của Ô Trì Quốc.

“Lúc nãy ngươi nói gì vậy?”
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 546: Một hồi đánh cược (1)



Quốc chủ của Ô Trì Quốc chậm rãi nhìn về phía ông, giọng nói trầm thấp, hỏi với vẻ thâm trầm.

Lão già mặc áo bào cổ kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Tân hoàng có chỉ, trên dưới Ô Trì Quốc lập tức rời khỏi Định Đỉnh Sơn, trận sư ở. trong núi chính là đồ đệ của Hoàng Thúc Tổ Quân Thái Hoa, cũng là đế sư của tân hoàng, kẻ nào dám đả thương hẳn, sẽ bị xử tội tru di cửu tộc!”

“Xôn xao..."

Mọi người xung quanh đều nghe rất rõ những lời này, trong lòng bọn họ càng thêm cả kinh.

Quốc chủ của Ô Trì Quốc cũng thay đổi sắc mặt, ông ta nở một nụ cười lạnh: “Xưng đế? Chỉ dựa vào thăng nhãi kia?”

“Ba ngày trước Điện hạ đã nhập tế cung, cầu nguyện cho vận mệnh của Ô Trì Quốc, lại nhận được sự chúc phúc của tiên hoàng các triều đại trước, ngồi lên đế vị"

Lão già mặc áo bào cổ kia chậm rãi nói một câu, sau đó trực tiếp ném thánh chỉ ở trong tay lên giữa không trung.

Ở giữa không trung, cuộn thánh chỉ kia đột nhiên mở ra, ánh sáng vàng bên trên vô cùng chói mắt, chữ to hiện ra: Hoàng uy đánh bại tứ phương.

Đám người xung quanh Định Đỉnh Sơn thấy thế, tất cả đều hoảng sợ cực kỳ. Điện hạ thế nhưng thật sự ngồi lên đế vị?

Nhìn vào thánh chỉ kia, có thể thấy y đã nhận được sự gia trì của vận mệnh quốc gia, không thể nào là giả được, nhưng điều quan trọng nhất là...

.. Quốc chủ của Ô Trì Quốc vẫn còn sống sờ sờ ở đây mà!

Trong giới tu hành, tuy rằng cũng có truyền thống lấy quốc lập đạo, nhưng vẫn có sự khác biệt với hoàng thất phàm tục, không phải chỉ cần binh hùng tướng mạnh, uy áp một phương là có thể bố cáo thiên hạ, lên ngôi xưng đế. Ở Ô Trì Quốc, qua bao đời nay luôn có truyền thống, tân hoàng lên ngồi thì phải vào tế cung của Ô Trì Quốc, cầu phúc cho quốc vận. Ba ngày sau, nếu được tiên hoàng các đời tán thành, ban xuống phúc duyên, thì quốc vận được tăng cường, chính thức đăng cơ xưng đế. Đến lúc này, tân hoàng mới xem như có danh phận, có thể điều khiển văn võ bá quan, quan sát thiên hạ.

Đế vương đăng cơ các đời nay, thường là lão hoàng tọa hóa, tân hoàng đưa vào tổ điện, sau đó mới hồi cung tế quốc, rồi đăng cơ làm đế. Dù sao, chỉ cần lão hoàng còn trên đời, thì tân hoàng gần như không có cơ hội có thể yên ổn ngây ngốc trong tế cung ba ngày!

Nhưng hiện giờ lại xuất hiện tình cảnh ai cũng không ngờ tới.

Tiểu hoàng tử cư nhiên có thể vào được tế cung, hơn nữa còn thực sự nhận được chúc phúc của tổ tiên!

Nói cách khác, Ô Trì Quốc hiện giờ có hai vị quốc chủ.

"Đây là phản nghịch mài!”

Quốc chủ Ô Trì Quốc nghe được lời này, nhìn về phía đạo thánh chỉ giữa không trung, sắc mặt chỉ còn lại vẻ thâm trầm, giống như có lửa giận khó mà nói thành lời. Sau một hồi lâu, ông ta mới nặng nề lên tiếng: "Con thỏ nhỏ chết bầm

kia, sống thật phiền toái..."

"Đây không phải là phản nghịch!"

Lão già mặc cổ bào nghe vậy, đáy mắt chợt lóe tinh quang, nhưng vẫn duy trì bộ dạng cung kính trầm giọng nói: "Theo lý thuyết, lão hoàng còn trên đời, tân đế không có khả năng nhận được chúc phúc của tổ tiên các đời tại tế cung. Tiểu hoàng tử có thể thành công, là bởi vì y lập thề độc trước mặt các vị tiên hoàng, bản thân một lòng vì nước, mà không phải là mơ ước ngôi vị hoàng đế, lại càng không nguyện ý có xung đột vũ trang giữa hai cha con, làm yếu quốc thế..."

"Không muốn xung đột vũ trang với ta? Y cũng xứng nói những lời này?”

Quốc chủ Ô Trì Quốc nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, lạnh giọng nở nụ cười nói.

Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, ông ta đã nổi sát ý đối với con trai ruột của mình.

Mà vị lão già mặc cổ bào kia thì lại làm như không thấy, chỉ thản nhiên nói: "Tân hoàng chẳng những đã lập thề độc trước mặt tiên hoàng các đời, còn đồng ý hứa hẹn trước mặt chúng ta. Y nói bản thân vô tình ngỗ nghịch phạm phải tội lớn, nhưng là do lo lắng bệ hạ bị yêu phi mị hoặc, tổn hại vận mệnh quốc gia. Bởi vậy, chỉ cần bệ hạ có thể chém chết yêu phi, chứng nhận tâm sáng, thì y tự nguyện quỳ phục trước mặt bệ hạ, tùy ý người trách phạt..."

Mọi người chung quanh, cho dù là hai vị cao thủ Kim Đan, hay là một đám thống lĩnh Huyền Giáp Vệ, thậm chí cả mấy âm thị khi nghe được lời này, đều trầm mặc. Bảo sao tiểu hoàng tử có thể được quốc vận ở tế cung gia trì, bởi vì y không chỉ đơn giản là đoạt vị.

Xét theo một khía cạnh nào đó, y đang buộc tội cha của mình với tiên hoàng các đời.

Như vậy chẳng khác nào, trước chiếm danh phận, sau đó hung hăng đâm cha mình một dao...

"Mị hoặc... Ha ha ha..!"

Quốc chủ Ô Trì Quốc nghe xong lời này cũng phải bật cười thành tiếng: "Các ngươi thấy bộ dạng ta giống như trúng yêu pháp sao?"

Nghe xong lời này, hai vị Kim Đan, kể cả lão già mặc cổ bào kia, đều trầm mặc.

Đơn giản mà nói, ông ta không giống như bị yêu pháp mê hoặc, nhưng lại có vẻ vô cùng hoa mắt ù tail

"Có lẽ bệ hạ không bị yêu pháp mê hoặc, nhưng lời nói của tiểu điện hạ cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý..."

Không biết qua bao lâu, lão già mặc cổ bào kia bỗng nhiên nặng nề lên tiếng, ngay lập tức không khí chung quanh trở nên đè nén.

Ngay cả hai vị Kim Đan bên cạnh quốc chủ Ô Trì Quốc cũng trong một chốc này mà mang vẻ mặt ngưng trọng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 547: Một hồi đánh cược (2)



Nhưng lão già đối mặt với quốc chủ Ô Trì Quốc thì lại không quá để ý, bởi vì bản thân lão già này chính là người đứng đầu tứ đại phiên trấn của Ô Trì Quốc. Nếu dựa theo quy của của tiên môn bình thường, quốc chủ Ô Trì Quốc là tông chủ tiên môn, còn lão già mặc cổ bào thì có thể coi là đại trưởng lão. Sở dĩ lão có thể nói ra những lời này, đương nhiên cũng đại biểu ý kiến của phần đông người Ô Trì Quốc!

Ý kiến này đương nhiên rất rõ ràng!

Trong Ô Trì Quốc, cho dù là ai cũng không có cách nào xác định vị quốc chủ Ô Trì Quốc này có bị yêu pháp mê hoặc hay không.

Nhưng có một điểm bọn họ chắc chắn!

Đó chính là điều trong thánh chỉ của tiểu hoàng tử: "Thanh quân trắc, giết yêu phi!"

"Các ngươi, muốn ép ta chém ái phi?"

Mà vào lúc này, quốc chủ Ô Trì Quốc thấy mọi người không nói lời nào, trên mặt đã hiện lên vẻ tức giận.

Ánh mắt ông ta chậm rãi quét về phía lão già mặc cổ bào kia, sau đó lại nhìn về phía hai vị Kim Đan bên cạnh mình.

"Các ngươi... Muốn ép ta chém ái phi?"

Ông ta lại hỏi một lần nữa, trong giọng nói dường như ẩn chứa một ngọn núi lửa sắp bộc phát.

Nhưng vào lúc này, vị lão già mặc cổ bào và hai vị Kim Đan khác đều giữ vững trầm mặc.

Rất rõ ràng, đây chính là thái độ của bọn họ! "Thật sự là không thú vị..."

Cùng vào lúc này, trong ngọc liễn dưới chân núi, người đẹp vẫn nghe bên này nói chuyện dần dần thay đổi sắc mặt.

"Làm gì phải phiền toái như vậy chứ?"

Nàng nhẹ nhàng nâng ngón tay có sơn màu đỏ sẫm kia lên, nhấn vào ấn đường của mình, sau đó nhẹ nhàng thở dài nói: "Bệ hạ, chẳng lẽ những thần tử này, ai ai cũng có thể ép người được sao?”

"Ha ha, đúng, các ngươi cho mình là cái gì vậy, dám tới ép ta?”

Lúc này, tên không Định Đỉnh Sơn, quốc chủ Ô Trì Quốc kia càng nghĩ càng giận, trên mặt tràn đầy vẻ bực tức đột nhiên quát khẽ: "Ngô là quốc chủ Ô Trì Quốc, kế thừa quốc vận, chấp chưởng thiên hạ, đám thần tử dưới trướng các ngươi cư nhiên cũng dám tới ép ta?"

"Bệ hạ bớt giận..."

Vài vị Kim Đan trước mặt quốc chủ Ô Trì Quốc đồng thời cả kinh, thấp giọng nhắc nhở.

"Trẫm là vua một nước, các ngươi lại muốn ép trẫm giết nữ nhân của mình?"

Cơn tức của quốc chủ Ô Trì Quốc càng ngày càng thịnh: "Nếu ngay cả một nữ nhân cũng không bảo vệ nổi, thì hoàng đế như trẫm làm được gì?"

Ánh mắt lão già mặc cổ bào đã trở nên phức tạp, trầm giọng nói: "Bệ hạ, ngài..."

"Lão già kia, ngươi dám phản ta?”

Quốc chủ Ô Trì Quốc đột nhiên rít gào một tiếng, song chưởng rung lên, pháp lực gào thét, năm ngón tay mở rộng túm về phía lão già.

"Bệ hạ, đắc tội...

Mà thấy tình cảnh này, lão già mặc cổ bào kia hoảng sợ, phất tay áo một cái, toàn thân giống như biến thành một mảnh mây đỏ, vội vàng lui về phía sau. Nhưng quốc chủ Ô Trì Quốc ra tay trong cơn giận dữ, thực lực tăng mạnh đáng sợ, một tay một trảo hiện lên một long ảnh màu vàng, lay động lao về phía trước.

Lão già mặc cổ bào đương nhiên không kịp tránh đi, chỉ có thể tập hợp một thân pháp lực, đón đỡ một đòn này.

"Phốc..."

Sắc mặt lão già mặc cổ bào biến hóa, một ngụm máu tươi dâng lên, nhưng ánh mắt lão vào lúc này lại trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

"Bệ hạ, quả nhiên đã điên rồi... Lão cưỡng chế khí huyết dâng trào trong cơ thể, lập tức vung tay áo lên. Âm ầm!

Đạo thánh chỉ trong không trung lại chợt lóe kim quang, một hàng chữ lớn xuất hiện trong hư không.

"Thái thượng hoàng đã mắc tâm bệnh, nếu không chém yêu phi kia thì tạm giam lỏng, từ từ điều trị..."

'Thấy được mấy chữ to này, ngay cả hai vị Kim Đan một già một trả kia cũng thay đổi sắc mặt.

Bọn họ biết, thánh chỉ này là để cho bọn họ xem.

Điện hạ, hoặc nói là quốc chủ mới của Ô Trì Quốc đang ép hai người bọn họ đưa ra lựa chọn!

Trong đầu bọn họ hiện lên cảnh, quốc chủ Ô Trì Quốc hiện tại không tiếc tổn hại quốc vận cũng muốn phá vỡ đại trận, cùng cảnh tưởng tàn linh của hoàng hậu hiện ra trên núi, tay nâng ấn quốc bảo. Một chút do dự còn sót lại trong lòng bọn họ rốt cuộc biến mất, đồng thời lựa chọn ra tay!

Rầm! Rầm! Rầm!

Một trận ác chiến giữa bốn vị Kim Đan nổ ra, cứ như vậy đánh nhau trên không Định Đỉnh Sơn.

Không ngờ, thực lực của vị quốc chủ Ô Trì Quốc này lại kh*ng b* như vậy, lấy một địch ba mà không rơi vào thế hạ phong. Mà ba vị Kim Đan kia cũng dốc hết toàn lực, lại chỉ có thể kéo chiến trường này về phía hư không cách đó không xa, tránh cho trận ác chiến này lan tới Huyền Giáp Vệ mà thôi!

Nhưng nếu muốn bắt được vị quốc chủ Ô Trì Quốc này, thì lại hoàn toàn không được!

"Hừ"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Thấy tình cảnh như vậy, người trong ngọc liễn rốt cuộc không kiềm chế được nữa. Rõ ràng là thế cục tốt, rõ ràng bản thân đã sắp lấy được quốc bảo của Ô Trì Quốc này, rõ ràng là dưới sự nỗ lực tiếp cận trong hai năm của ả vị quốc chủ Ô Trì Quốc kia cũng đã dần dân buông xuống chấp niệm, đồng ý đưa thất bảo lôi thụ cho ả. Nhưng ai có thể ngờ được, một khắc cuối cùng này lại xảy ra chuyện như vậy!

Thời gian bảy ngày này, mỗi khi ả cảm thấy thất bảo lôi thụ ở trước mặt, bản thân chỉ cần duỗi tay ra là có thể lấy được, thế nhưng lại không thể lấy được!

Việc đã tới nước này, ả sao có thể không hiểu rõ, đây là một ván cược mà người trên đỉnh núi kia đặt ra với ả.

Bản thân luôn luôn cược có thể lấy được thất bảo lôi thụ kia trong mấy ngày này.

Nhưng trận sư kia cũng cược, ả không lấy được... Nhìn lại cục diện, hình như là ả từ thượng phong rơi xuống hạ phong?

Người trong ngọc liễn nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng may, tất cả còn chưa kết thúc...

"Nương nương, ngài..."

Âm thị bên cạnh ngọc liễn nghe được tiếng thở dài này vội vàng lại gần, nhỏ giọng hỏi ý.

thời nhìn thấy bộ dáng đối phương.

"... Lại là ngươi?”

"... Quả nhiên là ngươi!"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 548: Ma ngẫu truyền thừa (1)



Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Phương Nguyên biết kế hoạch của mình và tiểu hoàng tử hẳn đã thành công, ngay lúc hắn đang suy nghĩ xem mình nên rời khỏi đây hay là tiếp tục ở lại chỗ này quan sát thêm một lát thì, đột nhiên hắn cảm nhận được một luồng khí cơ không tầm thường, điều này khiến hắn cảnh giác, ánh mắt lướt nhanh tìm kiếm, thấy được một bóng áo xanh xách kiếm bay tới, phá tan trận thế bốn phía còn sót lại.

Dù trận thế này đã bị bảo ấn của quốc chủ Ô Trì Quốc đánh tan quá nửa, chỉ còn lại chút trận quang gắng gượng chống đỡ, nhưng người kia có thể dùng một kiếm chém tan thì quả là cực kì đáng sợ, Phương Nguyên lập tức quay đầu nhìn sang, đối diện với ánh mắt người kia.

Sau đó, một gương mặt lộ ra ý cười nhẹ, một gương mặt tràn đầy kinh ngạc. Người bị ngạc nhiên đến sững sờ chính là Phương Nguyên.

Bởi hắn đoán được kẻ này chính là yêu phi mà tiểu hoàng tử nói đến, nhưng lại không ngờ rằng ả còn là người quen cũ của mình.

Bạn cùng trường ở thành Thái Nhạc, đệ tử Bách Hoa Gốc, Lữ Tâm Dao. “Quả nhiên đúng là ngươi..."

Không đợi Phương Nguyên thốt ra điều nghi hoặc trong lòng, ả mỹ nhân kia, hoặc gọi thẳng là Lữ Tâm Dao, cũng chăm chú nhìn Phương Nguyên, sau đó hơi mỉm cười, nói: “Từ lúc mới nghe được giọng ngươi, ta đã cảm thấy quen tai, xem ra ta không nghe nhầm.” Nói đoạn, ả quan sát Phương Nguyên từ trên xuống dưới một lượt, khẽ lắc đầu nói: “Có điều, đã ba năm không gặp mà ngươi mới đạt tu vi Trúc Cơ trung cảnh, tiến bộ không nhiều lắm nhỉ”

Bị ả liếc nhìn một cái đã xem thấu tu vi, lòng Phương Nguyên trầm hẳn xuống.

Hắn vốn chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng thứ hai, nhưng vừa luyện thành Thủy Tướng Lôi Linh, tu vi cũng tăng mạnh một đợt, nay đã tới Trúc Cơ tầng thứ năm rồi, có thể nói là tốc độ tăng lên cực mạnh, thế gian hiếm thấy, đây cũng chính là ưu điểm mà Thủy Tướng Lôi Linh mang đến, chỉ có điều, nay tu vi của hắn vừa mới tăng lên, cảnh giới còn chưa ổn, vậy mà đã bị Lữ Tâm Dao nhìn qua một cái liền nhận ra rồi?

Ngước nhìn Lữ Tâm Dao, thấy ả mặc một bộ đồ màu xanh, trông cực kì quý phái, vóc dáng thon mảnh, gương mặt trắng ngần mà đôi môi đỏ như máu, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt sáng rực, bàn tay nho nhỏ với năm ngón thon dài nắm thanh kiếm, thoạt nhìn như đang chơi trò chơi, nhưng từ thân hình mảnh dẻ của ả ta, Phương Nguyên lại cảm nhận được một khí tức sâu như vực thảm, hùng hồn như đại dương...

Tu vi của ả ta nay đã lên đến cảnh giới nào?

Khi còn ở trong hồ Ma Tức, tu vi của ả cùng lắm mới chỉ đến cảnh giới Luyện Khí mà thôi, sao nay lại tiến cảnh nhanh như thế?

Điều này thậm chí còn khiến trong lòng Phương Nguyên cảm thấy không. phục.

Tu vi của mình, theo lí mà nói, lẽ ra nên là người tiến bộ nhanh nhất trong đám đệ tử cùng thế hệ mới đúng, vì sao ả ta còn tiến cảnh nhanh hơn cả mình?

“Sao ngươi lại ở đây?”

Cố gắng đè ép nỗi kinh ngạc và nghỉ hoặc trong lòng xuống, Phương Nguyên bình tĩnh lạnh nhạt hỏi.

Lữ Tâm Dao đánh giá Phương Nguyên một lát, dường như bắt được ánh nhìn kinh ngạc của hắn khi mình nhìn thấu tu vi hắn, ả có vẻ hơi đắc ý, khe khế cười nói: “Việt Quốc chỉ là một hồ nước nho nhỏ mà thôi, sao nuôi ra con cá lớn, đương nhiên ta phải rời khỏi đó, cũng như ngươi vậy, chẳng phải ngươi cũng chạy khỏi địa phương chật hẹp kia, tới Bá Hạ Châu này trộm bảo vật đó sao?”

Đương nhiên Phương Nguyên sẽ không nói cho ả ta biết, nếu không phải bị ép. buộc bất đắc dĩ, có lẽ hắn đang làm một trưởng lão ở Thanh Dương Tông đấy...

Quảng những tạp niệm trong lòng qua một bên, hắn chăm chú nhìn về phía Lữ 'Tâm Dao: “Chẳng phải ngươi... đã bị luyện thành khôi lỗi rồi sao?”

Trước đây, khi mọi người cùng nhau tham dự thí luyện ở hồ Ma Tức của Việt Quốc, sau này Lữ Tâm Dao cùng Viên Nhai xông vào lãnh địa của ma ngẫu độ kiếp, Viên Nhai nhận được truyền thừa, lại luyện Lữ Tâm Dao thành khôi lỗi, sau đó, Viên Nhai bị Phương Nguyên g**t ch*t, Lữ Tâm Dao cũng mất tích từ đó...

Nhưng điều khiến Phương Nguyên không hiểu được là, rõ ràng ả ta đã bị luyện thành khôi lỗi rồi, thì nay sao có thể yên lành mà đứng đây?

“Chuyện quá khứ thật thật giả giả thế nào, ai có thể nói rõ?”

Lữ Tâm Dao chỉ khe khế cười một tiếng, đáy mắt lóe một tia đắc ý và giảo hoạt.

Có thể nhìn ra được, vấn đề mà Phương Nguyên vừa mới hỏi ra làm ả ta vô cùng thỏa mãn.

Phương Nguyên chỉ yên lặng nhìn ả, trong đầu lóe lên cảnh tượng ác chiến cùng Viên Nhai ở hồ Ma Tức ngày đó, cùng với việc Lữ Tâm Dao biến mất sau này, thậm chí bao gồm cả những việc phát sinh ở Ô Trì Quốc mà hắn nghe được từ tiểu hoàng tử, từng tia sáng lóe lên như tiếng sét trong đầu hắn, chiếu rọi các sự việc đáng ngờ và những dấu hiệu, hắn đột nhiên nói: “Thì ra, kẻ nhận được truyền thừa của ma ngẫu độ kiếp là...

Lữ Tâm Dao hiển nhiên không ngờ được hắn lại thông minh nhanh nhạy cỡ này, ả ta thoáng sững người, sau đó cười nói: “Thẳng thắn mà nói, ta còn phải cảm tạ ngươi đấy...”

Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn ả, không nói một lời.

Lữ Tâm Dao nói tiếp: “Nếu không phải trước đó ngươi chủ động bỏ qua truyền thừa này thì đại cơ duyên cỡ đó sao có thể rơi xuống đầu ta được?”

Nói đoạn, ả lại nở nụ cười: “Có điều, tuy đã chiếm được đại cơ duyên cỡ này nhưng cũng không tiện nói ra... Vì dù ta thực sự không coi các ngươi ra gì nhưng ngũ đại tiên môn của Việt Quốc dầu gì cũng có vài nhân vật lợi hại, phía trên lại còn có Tiên Minh, khi đó ta nhát gan, đương nhiên không dám để người khác biết chuyện này, cho nên, Tiểu Viên sư huynh đáng thương của ta liền thành...

Nói đoạn, hắn như vừa bừng tỉnh: “Tựa nhu quốc chủ Ô Trì Quốc lúc này vậy?”

Đầu óc Phương Nguyên suy tính rất nhanh, hắn nhớ lại cảm giác là lạ khi nghe tiểu hoàng tử nói về chuyện của phụ hoàng y trước đây.

Ô Trì Quốc lấy quốc nhập đạo nhưng dẫu sao cũng không phải một quốc gia phàm tục, trong con mắt của người tu hành, e rằng chẳng có khái niệm trung quân như nhất gì đâu, nếu vị quốc chủ Ô Trì Quốc này thực sự bị người ta dùng yêu pháp khống chế thì đám đại thần kia sao chịu khoanh tay ngồi yên, mặc người điều khiển?

Chỉ e han ho đã sớm làm ầm lên. đan quốc chủ xuống khỏi naai vàng rồi
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 549: Ma ngẫu truyền thừa (2)



Nhưng đám đại thần này lại mặc yêu phi tùy ý gây họa, không một ai dám nhúng tay can thiệp, điều này nói rõ một điểm, bọn họ không cảm thấy quốc chủ Ô Trì Quốc bị người dùng yêu pháp khống chế, hoặc có thể nói là, bọn họ không hề phát hiện quốc chủ của mình có dấu hiệu nào cho thấy đang bị người khác. khống chế, giống như trước đây Phương Nguyên nghe tiểu hoàng tử kể chuyện trong cung, hắn cũng không quá tin lời y, chỉ cho rằng có lẽ đây là mấy trò tranh sủng thường thấy trong hậu cung mà thôi.

“Cho nên ta mới nói phải cảm tạ ngươi đó...”

Lữ Tâm Dao nhìn vẻ mặt Phương Nguyên, có vẻ ả càng thêm đắc ý hơn. Ả nhẹ giọng cười nói: “Không tiếp thụ truyền thừa của tiên ngẫu, ngươi căn bản không thể biết được đó là một thế giới ra sao, đó chính là sức mạnh của tiên đạo, là thứ còn cao hơn cả thuật pháp, thậm chí còn cao hơn cả thần thông...”

Nói đến đó, ả ha ha cười lớn: “Đừng tưởng rằng ta đã dùng yêu pháp khống chế bọn họ, bất kể là vị Tiểu Viên sư huynh trước đây hay vị hoàng đế bệ hạ bây giờ, bọn họ làm như vậy đều vì chính bọn họ cũng nghĩ như vậy, hoặc cho là như vậy, đây vốn chính là ý nghĩ nảy sinh trong lòng bọn họ, vậy thì sao có thể có dấu vết bị người khác khống chế được, sao có thể bị người ta nhìn ra?”

Sắc mặt Phương Nguyên dần dần lạnh xuống, hắn thậm chí bắt đầu cảm thấy quả là đáng sợ.

Một người bị khống chế, lại hoàn toàn không hề có dấu vết gì, thậm chí, chính bản thân cũng không biết được...

Bọn họ làm bao chuyện do người khác điều khiển, lại cứ cho rằng đó là ý nghĩ của chính mình, còn tìm ra những lí do cho hành vi của mình.

Đây là loại thủ đoạn gì chứ? “Trước đây, ngươi thật sự không nên bỏ qua truyền thừa này...”

Lữ Tâm Dao hưng phấn nói tiếp, dường như trong ba năm này, ả ta vẫn luôn cảm thấy may mắn và vui vẻ nhưng lại không tìm được ai để cùng chia sẻ niềm vui này, nghẹn ở trong lòng khó chịu muốn chết, hôm nay gặp được Phương Nguyên, rốt cuộc cũng tìm được người để nói ra: “Đó là một loại sức mạnh chí cao vô thượng, ta nay chỉ mới tìm hiểu được chút ít râu ria bên ngoài mà đã có thể cảm nhận được loại sức mạnh như nắm hết thảy trong tay này, dù đối thủ của ta là tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh, ... À, Nguyên Anh thì ta chưa thử, sau này có dịp sẽ thử xem sao... Tóm lại, bọn họ trong mắt ta, tất cả đều chỉ là những thứ công cụ mà thôi...”

“Kẻ bị khống chế sẽ vĩnh viễn không biết mình đã bị khống chế sao?” Phương Nguyên nhìn Lữ Tâm Dao, sắc mặt càng ngày càng trở nên phức tạp.

Vừa nói chuyện, đầu óc hắn vừa lóe lên giấc mộng mình từng trải qua lúc còn ở hồ Ma Tức, nghĩ đến các loại quỷ dị trong giấc mộng kia, sắc mặt hắn càng thêm lạnh lẽo: “Nhưng ngươi làm sao có thể biết, những ý tưởng của ngươi bây giờ chính là của ngươi?”

“Ngươi... Lảm nhảm nhiều quá rồi đó.”

Lữ Tâm Dao nghe hắn nói vậy, sắc mặt đột nhiên lạnh buốt, hệt như vừa bị chọc trúng chỗ cấm kị.

Ả ta không muốn tiếp tục đề tài này, ánh mắt biến đổi, hạ giọng nói: “Đưa Thất Bảo Lôi Thụ ra đây.

Phương Nguyên nhìn Thất Bảo Lôi thụ bên cạnh mình, vừa rồi khi mình luyện hóa thủy mạch chỉ linh thì đã rút ra một lực lôi điện rất lớn từ lôi thụ này, nhưng kì diệu làm sao, một cái cây nhỏ bé như vậy, mất đi lượng lớn lôi điện đến thế mà hiện vẫn lóng lánh lôi quang, lực lượng ẩn chứa bên trong dường như chưa giảm bao nhiêu, điều này cho thấy nó thực sự cực kì thần dị phi phàm. Hắn ngẩng đầu nhìn Lữ Tâm Dao, sắc mặt ả có vẻ đã giận tái đi rồi. Phương Nguyên chậm rãi lắc đầu, nói: “Cái cây này, ngươi không lấy được.”

Một tia tàn khốc thoáng lóe lên trên gương mặt Lữ Tâm Dao, ả khế nói: “Ngươi có biết, vì buội cây Thất Bảo Lôi thụ này, ta đã bố trí sắp đặt mọi chuyện bao lâu không? Ngươi có biết, ta hao hết tâm cơ, liều lĩnh làm một việc hung hiểm cực kì như thực hiện khống chế đầu óc một vị tu sĩ Kim Đan, đều là vì ngươi không?”

“Ta ư?

Phương Nguyên lập tức ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: "Việc này thì có liên quan gì đến tal”

“Hừi”

Lữ Tâm Dao cười lạnh, nói: “Khi còn ở trong hồ Ma Tức, ta đã định lấy huyết nhục của tất cả các ngươi để hiến tế, vậy thì có thể lập tức kết thành Huyết Đan, nhưng cuối cùng ngươi lại làm hỏng kế hoạch của ta, không chỉ g**t ch*t Viên Nhai mà còn hủy hoại tiên ngẫu độ kiếp, đồng thời cũng làm hại căn cơ của ta không được ổn định, không thể không sớm ngày xuất thế, rơi vào đường cùng, ta đành mạo hiểm trà trộn vào Ô Trì Quốc, tìm kiếm Thất Bảo Lôi thụ của bọn họ để bổ túc căn cơ.”

“Mà hôm nay, đại sự của ta sắp thành, chỉ thiếu một chút, ngươi lại định tới quấy nhiễu ta?”

Phương Nguyên trầm mặc một lát, nói: “Ta không biết kế hoạch của ngươi là gì, nhưng Thất Bảo Lôi thụ này, ta tuyệt sẽ không để nó rơi vào tay ngươi.”

Lữ Tâm Dao lạnh lẽo nở nụ cười, ma ý toàn thân đều kích động lên: “Ngươi cứ thích xen vào việc của người khác đến thế ư?”

“Vốn ta cũng không muốn dính vào.”

Phương Nguyên thành thật trả lời ả: “Nhưng sự kiện kia, ngươi làm vậy là quá đáng rồi.”

Lữ Tâm Dao tất nhiên cũng biết hắn đang nói tới chuyện gì, nghe thế chỉ cười nhạt một tiếng: “Vào thời điểm mấu chốt, dĩ nhiên cũng phải dùng đến những thủ đoạn bất thường chút, nữ nhân kia cũng nên đi chết đi rồi, năm lần bảy lượt đến gây chuyện ta còn chưa nói, lại dám đánh nát đạo chấp niệm cuối cùng mà ta khó khăn lắm mới cấy vào nội tâm lão hoàng đế già kia, lão đã đồng ý vào hoàng lăng lấy Thất Bảo Lôi thụ cho ra rồi, ả còn dám xúi giục con trai mình đi trộm lôi thụ, suýt thì làm ta thành công cốc, ngươi cũng là một người chỉ một lòng muốn tu hành, ngươi nghĩ xem, vào lúc này ta dùng chút thủ đoạn liệu có quá đáng lắm không?”

“Một lòng tu hành không có gì sai, nhưng chẳng lẽ vì thế mà cái gì cũng không thèm để tâm?”

“Quả thực chúng ta không thù không oán, còn từng cùng trường, nhưng xem ra đúng là vẫn không cùng một đường.”

Lúc này Phương Nguyên lại khoát tay, nắm Thất Bảo Lôi thụ trong tay mình.

Ánh mắt Lữ Tâm Dao lập tức ngưng đọng lại, cơn giận dữ từ từ dâng lên, ả hỏi khẽ: “Vì sao?”

Phương Nguyên trầm mặc một chốc mới đáp: “Nếu dùng một câu châm ngôn để nói, thì chính là... Chính tà không thể đứng chung?”
 
Back
Top