Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 400: Ngoài Sáng Yếu Thế, Ngầm Giở Trò Quỷ (1)



"Đệ tử Thanh Dương tông chạy trốn rồi sao?"

Bên trong khách điện Thanh Dương tông, Cam Long Kiếm mặc một chiếc áo bào rộng đang dựa lưng vào Toan Nghê Thú, vẻ mặt tỏ ra hết sức lười biếng.

Mà trước người hắn lại có một người nữ tử mặc áo bào màu vàng, chính là đại đệ tử chân truyền của Long Ngâm phong Thanh Dương tông, tên là Mạc Yên Nhiên. Nàng thấp giọng thở dài, nói: "Đúng vậy! Chắc hẳn ngài cũng đã biết, trước đó không lâu Ma Tức hồ xây ra hỗn loạn, rất nhiều ma vật đều chạy ra. Đệ tử tiên môn ta đương nhiên phải đi ra xung quanh trừ ma, những ma vật kia phần lớn đều đã bị gi ết chết, cũng có một phần bị bắt về nhốt vào địa lao, chuẩn bị quan sát tập tính bọn chúng để dễ nghiên cứu đối sách, thật không ngờ tối hôm những ma vật này lại làm loạn. . ."

Cam Long Kiếm tựa như cười mà không cười lắng nghe nàng nói, trong mắt hiện ra vẻ trào phúng.

Ngược lại vị đại đệ tử chân truyền họ Mạc này lại hết sức điềm tĩnh, nói chuyện từ đầu đến đuôi hợp tình hợp lý, không lợt một giọt nước.

"Được rồi, đừng bịa chuyện kể lể nữa!"

Cam Long Kiếm nghe nàng giải thích nhiều như vậy, dường như đã mất hứng thú nghe nàng nói tiếp, không nhịn được khoát tay áo, cười nói: "Ta cũng đã sớm đoán được sẽ có một màn như thế này, các tiền bối Thanh Dương tông biên soạn chuyện xưa cũng thật tài tình đó. Nhưng ta không quan tâm đ ến những thứ này, ta chỉ quan tâm một chuyện, người trong địa lao của Thanh Dương tông các ngươi chạy mất, giờ phải làm như thế nào? Còn có cả pháp bảo bị hẳn đánh cắp. . ."

"Việc này không liên quan đến chúng ta nha..."

Nữ đệ tử họ Mạc ra vẻ ngạc nhiên, rồi lại tỏ ra vô tội nói: "Hết thảy mọi thứ từ động phủ đến chỗ tu hành của tên phản đồ Thanh Dương tông kia, nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì cứ lục soát hết là được, Thanh Dương tông chúng ta nhất định sẽ không ngăn cản, còn có thể phái người giúp đỡ ngươi tìm kiếm nữa kìa..."

"A, vậy nếu không tìm thấy thì như thế nào?"

Cam Long Kiếm nghe được câu nói qua loa đại khái này, nở nụ cười lạnh, nói thẳng: "Tông chủ Thanh Dương tông ở nơi nào, ta muốn bái kiến. . ."

Nữ đệ tử Thanh Dương tông mặc áo bào màu vàng, Mạc Yên Nhiên mang theo vẻ áy náy nở nụ cười nói: "Tông chủ bế quan... "

Cam Long Kiếm nao nao, cười lạnh nói: "Vậy Thái Thạch trưởng lão phụ trách giới luật ở đâu?”

Mạc Yên Nhiên tiếc nuối nói: "Thái Thạch trưởng lão đột nhiên nhiễm phong hàn, ngã bệnh. . . ”

Sắc mặt Cam Long Kiếm đã hơi xanh lại: "Tần trưởng lão..."

Mạc Yên Nhiên tỏ ra đồng cảm nói: "Tần trưởng lão nói hẳn không muốn gặp ngươi!"

"Chuyện này. . ."

Cam Long Kiếm ngẩn người, trên mặt ngược lại lộ ra cụ cười lạnh, khẽ vô vỗ đầu Toan Nghê Thú, thở dài: “Quả nhiên đều là một đám lão hồ ly mà, ta cũng coi như đã tính toán cặn kế trước sau, nhưng lại không tính tới da mặt những lão gia hỏa này dày như vậy. Xem ra mặc dù bọn hẳn khách khí với ta, nhưng khách khí thật ra là đối với tiên môn sau lưng ta, còn ta thì không hề để vào mắt đi..."

Hãn vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn về phía nữ đệ tử mặc áo bào màu vàng Mạc Yên Nhiên.

Mạc Yên Nhiên không đợi hẳn mở miệng, tiện thể hong thả, không tiến!"

Tên chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nao nao, trên mặt lại hiện ra ý cười, nói: "Đa tạ!"

Ra khỏi khách điện, Cam Long Kiếm cùng Toan Nghê Thú sánh vai bước lên mây, chậm rãi rời khỏi Âm Sơn tông.

Chỉ thấy trên dưới Thanh Dương tông lúc này đều là hoàn toàn tĩnh mịch, ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Lúc hẳn đến, không khí long trọng giống như toàn tông không thể ra nghênh tiếp hết được mà tiếc nuối vậy, vậy mà thời điểm hắn rời đi, ngay cả một người đưa tiễn cũng không có, điều này cũng khiến cho hẳn đánh giá được thái độ của Thanh Dương tông. Nhưng Cam Long Kiếm chậm rãi bước trên mây, nét mặt vốn sa sầm lại chuyển thành nụ cười lạnh.

Trong đáy mắt hắn hiện ra vẻ trào phúng sâu sắc.

"Ngoài sáng thì tỏ ra yếu thế, trong bóng tối lại giở trò quỷ sao?”
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 401: Ngoài Sáng Yếu Thế, Ngầm Giở Trò Quỷ (2)



"Sao còn để cho người ta chạy trốn? Nếu như tên đệ tử Thanh Dương kia đi về hướng Nguyên Phong quốc, mục đích tất nhiên là muốn mượn đại trận truyền tổng trên Vấn Đạo sơn của Nguyên Phong quốc rời đi, một khi hắn một mạch chạy trốn được tới Trung Châu, thì ta biết đi nơi nào tìm hắn đòi kiện pháp bảo kia chứ?"

Tên thiếu niên tiểu nô kia vội nói: "Công tử bớt giận, nếu thích khách Cửu U cung đã tiếp nhận vụ mua bán này, thì không đạt mục đích sẽ tuyệt đối không bỏ qua, cho dù phải truy sát đến Trung Châu chắc hắn cũng sẽ không bỏ qua tên đệ tử Thanh Dương tông kia. Huống chỉ vừa rồi bọn hẳn truyền tin về nói, hiện tại vẫn đang bám theo tên đệ tử Thanh Dương tông kia, cũng chưa chắc sẽ không bắt được hắn, mong công tử kiên nhẫn đợi thêm một lát.

"A, giết một tên tu sĩ Trúc Cơ tốn 3000 linh tỉnh, ta muốn bảo đảm bọn hẳn có thể đưa tên đệ tử Thanh Dương tông kia nguyên vẹn đến trước mặt ta, nên liền xuất ra hơn 20 vạn linh tinh, không phải là để bảo đảm ổn thỏa hay sao? Vậy mà bọn chúng vẫn để hắn chạy trốn..."

Cam Long Kiếm thấp giọng nói, ánh mắt lấp lóe: "Nếu như thật sự để cho tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy thoát, vậy chẳng phải là lấy giỏ trúc mà múc nước sao?"

Tiểu nô kia nao nao, thấp giọng nói: "Công tử vẫn chưa tìm được pháp bảo kia?"

Cam Long Kiếm chậm rãi lắc đầu, nói: "Ngay cả căn lầu nhỏ của tên đệ tử Thanh Dương tông kia đã cũng đã lật khắp, nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì, trên người hẳn ta đã soát qua cũng không có, chắc là đã được hân giấu ở một nơi nào đó, nhất định phải sưu hồn mới được..."

Tiểu nô kia nao nao, nói: "Vậy có khi nào... bị Thanh Dương tông nuốt riêng không?"

Cam Long Kiếm lắc đầu, nói: "Thanh Dương tông không có lá gan lớn như vậy, huống hồ bọn hắn cũng không biết tầm quan trọng của món pháp bảo kia Bằng không mà nói, tên đệ tử Thanh Dương tông này chỉ sợ đã sớm bị bọn hẳn âm thầm giế t chết, rồi xóa sạch hết thảy dấu vết, căn bản sẽ không chờ ta tìm tới cửa. Nhìn phản ứng hiện tại của bọn hẳn liền biết, trước đó quả thực bọn hẳn không biết chút nào đối với chuyện này!"

Tên tiểu nô kia cũng không nhịn được nhíu mày: "Thế nhưng mà công tử, ngươi cũng không biết hình dáng pháp bảo kia sao?

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

Cam Long Kiếm cười lạnh, nói: "Coi như không biết, chắc chắn ta cũng có thể nhận ra được!"

Nói rồi, hẳn lại thở dài một hơi, nói: "Sư tôn từng thầm nhắc nhở ta về nhỉ tử của lão súc sinh Nam Hoang Yêu Vương kia cặn kẽ, không được mười phần thì cũng có tám phần. Cho dù con khi da bạc kia là do ái thiếp của hắn sinh ra, thì cũng có thế được bao nhiêu phân lượng chứ? Ta còn nghe nói, sau khi con khi kia trộm pháp bảo của hẳn rời khỏi Nam Hoang, rong cơn tức giận lão súc sinh kia ngay cả ái thiếp cũng đều nuốt gọn, không có chút thể diện nào!"

"Loại yêu vật này, ngươi nói đến phụ tử tình thâm gì đó chẳng phải là chuyện tiếu lâm sao?"

"Chỉ sợ nhỉ tử bảo bối kia bị người giết ở ngay trước mặt hẳn, hắn cũng sẽ không để ý, huống chỉ tên. nhĩ tử này còn phản bội hắn?"

"Nếu như sư tôn đoán không lãm, món pháp bảo bị trộm kia chắc chắn không phải phàm phẩm!"

"Có thể khiến cho Nam Hoang Yêu Vương coi trọng như vậy, nói không chừng còn là một kiện pháp bảo Thần giai trong truyền thuyết..."

Nói đến đây Cam Long Kiếm chợt ngẩng đầu lên, rong ánh mắt hiện lên vẻ khốc liệt: "Tuyệt không thể để tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy trốn tới Trung Châu. Truyền tin cho thích khách Cửu U cung, ta không cần biết bọn hẳn ẩn giấu bao nhiêu thích khách tại Việt quốc, lại có bao nhiêu Câu Điệp Sứ chủ cờ, nhưng bọn hẳn nhất định phải bắt tên đệ tử Thanh Dương tông kia lại trước khi hẳn chạy khỏi Việt quốc cho ta.

"Mời được hai vị Câu Điệp Sứ sao?"

Tiểu nô kia lại tỏ ra lưỡng lự, cười khổ nói: "Điều này không hợp quy củ của Cửu U cung đi. . "

Cam Long Kiếm lạnh lùng nói: "Bọn hắn không bắt được người trước cũng đã là phá hư quy củ của mình, hiện tại ta chỉ muốn đòi người, ai sẽ dị nghị chứ? Đừng nói là hai vị Câu Điệp Sứ gì đó, cho dù là ba vị ta cũng muốn, nhưng nhất định phải bắt được người!”

Tiểu nô kia nghe vậy cũng không dám nói nữa, vội vàng đi truyền tin.

Hồi lâu sau, hẳn tỏ ra mừng rỡ trở về, nói: "Phòng thu chỉ Cửu U cung nói, bọn hẳn cho rằng công tử nói có lý, đúng là công tử đã nói muốn thích khách Cửu U cung đưa người tới trước, do đó tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy thoát là khuyết điểm của bọn hắn. Cho nên bọn hắn đáp ứng điều kiện của công tử, tất cả thích khách trong Việt quốc đều sẽ được điều tới làm chuyện này, đồng thời còn không lấy tiền!"

Cam Long Kiếm nghe lời này, tâm trạng mới thoáng thả lồ ng một chút, khẽ gật đầu: "Cửu U cung vẫn còn có quy củ!"

Nói rồi, hẳn vươn người đứng dậy, lãnh đạm nói: "Nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng bọn hắn, chúng ta cũng đuổi theo đi!"

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 402: Một Đường Đi, Một Đường Chiến (1)



“Bất kể thế nào thì chúng ta cũng phải đưa ngươi rời khỏi Việt Quốc..."

Đám người Phương Nguyên sau khi trải qua một phen đại chiến tiếp tục vội vàng chạy về phía trước.

Hai vị chấp sự và một đám đệ tử Thanh Dương tông đang chiến đấu với thích khách Cửu U cung. Bọn hắn hao tổn không ít, còn có nhiều người đã mất mạng, nhưng đám thích khách Cửu U cung này cũng coi như bị bọn hẳn phân tán ra, nên đám người Phương Nguyên cũng có thêm được một chút thời gian đi đường.

Có điều khi đi về phía trước, mọi người đều hiểu được một chuyện trong lòng, chuyến đi đường ắt hắn sẽ không hề nhẹ nhàng một chút nào...

Thích khách Cửu U cung, một khi để mắt tới người nào thì sẽ như giòi trong xương, không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua.

Hơn nữa nhìn bộ dạng của bọn hẳn giống như đã đoán được mục đích của đám người Phương Nguyên, dọc theo con đường này, cũng không biết sẽ có bao nhiêu thích khách cản đường nữa. Cũng chính vì nguyên nhân đây, sau khi giết tản một nhóm thích khách đẳng sau, những đệ tử Thanh Dương tông còn sống sót cũng không có tản đi, mà tiếp tục một đường tùy hành, có người đánh yếm trợ cho đám người Phương Nguyên, nhiễu loạn khí cơ của kẻ theo dõi, có người tùy thời chuẩn bị động thủ.

Thế nhưng đến lúc này, Phương Nguyên cũng đã cảm thấy khó chịu dị thường,

Hắn không ngờ rằng, vì mình đào vong lần này, lại có nhiều người như vậy vì hẳn mà mất mạng

Hắn từ trước đến nay độc thân lai văng đã thành quen, không muốn có quá nhiều quan hệ với người khác, cũng không muốn tiếp nhận quá nhiều nhân quả của người khác.

Người khác lạnh đạm với hắn, hẳn cũng không thèm để ý.

Bởi vì hắn quen sống một mình, nội tâm cường đại, sự lãnh đạm của người khác không thể làm tổn thương đến hẳn!

Nhưng người khác đối xử quá tốt với hẳn, hắn trái lại lại cảm thấy không được tự tại!

Hắn không thích thiếu nợ người khác, thế nhưng hiện tại hắn cảm thấy mình đã thiếu nợ rất nhiều người mà mình còn không quen biết!

Hắn nhìn thấy rất nhiều đệ tử Thanh Dương tông vì hộ tống hẳn mà chết dưới kiếm của thích khách Cửu U cung, tư vị này. .

"Tông chủ đã cho ba người chúng ta một khẩu dụ, đó là coi ngươi như truyền nhân của tông chủ nhất mạch, hộ tống ngươi rời khỏi Việt quốc!"

Một trong hai vị lão chấp sự kia phảng phất nhìn ra suy nghĩ của Phương Nguyên: "Cũng chính vì nguyên nhân này nên chúng ta mới dám tế lên Hộ Đạo Phù, triệu hoán Thanh Dương đệ tử đến đây hộ pháp. Vào ngàn năm trước, vì hộ tống truyền nhân của tông chủ nhất mạch chạy trốn khỏi sự truy sát của yêu ma, ngay cả Đại trưởng lão Thanh Dương tông cũng đã chết dưới nanh vuốt của yêu ma, bây giờ chúng ta vì hộ tống ngươi mà hi sinh chút người này thì có đáng là gì?"

“Đáng là gì?"

Phương Nguyên lập tức cười khổ.

Hắn không ngờ rằng mình có hưởng thụ tư cách đãi ngộ này, hẳn còn chưa bái nhập vào tông chủ nhất mạch.

Lùi lại một bước, dù cho có bái xong đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ là đệ tử ký danh, không tính là truyền nhân chân chính của tông chủ.

Nhưng bây giờ, những người này vẫn cứ làm như thế!

Ba vị lão chấp sự thì lại không nghĩ nhiều như vậy. Bọn hẳn chỉ là vì một khẩu dụ của tông chủ mà đã sử dụng hết thảy phương pháp có thể dùng để hoàn thành mục tiêu đưa mình rời khỏi Việt quốc. Chỉ là những chuyện này lại làm cho nội tâm Phương Nguyên bị dày vò..

Mệnh của các ngươi cũng rất đáng tiền, sao phải vứt bỏ vì ta chứ?

Một đường đi, một đường chiến!

Đi ba ngàn dặm về phía đông, khi đang nghỉ ngơi trên Dược Đỉnh sơn, thích khách Cứu U tiến đến, hai bên lại huyết chiến một trận.

Lại chiến lại đi, khi đến Tiểu Thanh Hà, thích khách Cửu U ẩn th@n dưới mặt nước, phục kích đám người Thanh Dương tông, khiến cho bọn hẳn tử thương thảm trọng.

Lại đi được hai ngàn dặm, khi đi đến vùng Bạch Nô lĩnh, một lượng lớn thích khách Cửu U chạy đến, đệ tử Thanh Dương tông tử thương thật nhiều, thậm chí có một vị chấp sự bị thích khách độc chết, chỉ còn lại một vị chấp sự mang theo Phương Nguyên giết ra khỏi trùng vây, tiếp tục bỏ chạy về phía Lạc Hà...

Đệ tử Thanh Dương tông được triệu tập đến lần thứ nhất đã sớm không đủ người.

Bởi vậy lão chấp sự sau khi mang theo Phương Nguyên trốn thoát đã triệu tập lần thứ hai, sau đó là lần thứ ba.

Mỗi một lăn tế lên Hộ Đạo Phù, đều sẽ có những đệ tử Thanh Dương tông khác nhau chạy đến.

Bọn hắn thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt Phương Nguyên, nhưng lại đều không nói hai lời, chỉ xông tới hộ tống Phương Nguyên chạy ra phía ngoài.

"Đi về phía trước ba trăm dặm thì sẽ ra khỏi phạm vi Việt quốc, nơi đó chính là lãnh địa của Nguyên Phong quốc. Nguyên Phong quốc là tu hành đại quốc, quy củ sâm nghiêm, thích khách Cửu U cung nhất định sẽ không dám quá mức điên cuồng ở nơi đó. Hơn nữa Nguyên Phong quốc cũng có người của Tiên Minh trú đóng, ngươi có thể thông qua người của Tiên Minh để tiếp cận Vân Đài, sau đó dùng Tiên Minh công đức để khai mở đại trận truyền tống.

Lão chấp sự trầm giọng nói với Phương Nguyên:

"Ba trăm dặm cuối cùng này chính là cửa ải cuối cùng!"

Nghe lão chấp sự nói thể, Phương Nguyên cũng biết lời này có đạo lý, nhưng nội tâm thì lại chìm xuống: "Ba trăm dặm cuối cùng này, chúng ta có thể vượt qua sao?"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 403: Một Đường Đi, Một Đường Chiến (2)



"Rõ ràng chỉ là một tên đệ tử cảnh giới Luyện Khí, bình thường tối đa cũng chỉ là 1000 linh tỉnh, bây giờ thu 5000 đã là kiếm lời lớn. Thật không ngờ mục tiêu thế mà lại khó giết như vậy, chẳng những không kiếm được bao nhiêu, ngược lại phải bồi thêm không ít nhân. thủ..."

Một đạo Thanh Phiên bay ra từ trong mây đen, một tiếng cười lạnh trầm thấp theo đó vang lên.

"Cửu U cung làm ăn buôn bán quá nhiều, sớm muộn gì cũng phải có lúc ngã chống vó..."

Lão chấp sự gặp được Thanh Phiên, liền biết suy đoán của mình quả nhiên là thật, nhưng hắn chỉ nở một nụ cười lạnh.

Bọn hẳn biết được của ba tầm quan trọng trăm dặm cuối cùng này, Thích khách Cửu U cung tất nhiên không thể nào không biết. Bọn hẳn muốn vượt qua, thế nhưng Thích khách Cửu U cung sẽ không để bọn hắn vượt qua. Chắc hẳn khi hẳn triệu tập đệ tử Thanh Dương tông chuẩn bị nhất cổ tác khí xông qua một đoạn đường cuối cùng này thì Thích khách Cửu U cung cũng đã nghĩ hết biện pháp để triệu tập tất cá thích.

khách trong cảnh nội Việt quốc, chuẩn bị đánh nhau một trận với phe mình rồi!

“Bắng vào nhiêu đây bản lĩnh của Thanh Dương tông các ngươi, sợ là không có tư cách làm cho Cửu U cung bị ngã ngựa..."

Khi hẳn đang nói chuyện, một đạo Thanh Phiên khác từ trong mây đen bay ra.

"Tên Câu Điệp Sứ thứ hai..."

Ánh mắt của lão chấp sự lạnh đi mấy phần, tâm can chợt bốc lên hàn ý.

Câu Điệp Sứ là người chấp chưởng Thanh Kỳ, lãnh đạo thích khách Cửu U cung. Bọn hẳn không còn là sát thủ bình thường, mà có cảnh giới Trúc Cơ, là đại thích khách nắm giữ Cửu U bí pháp. Loại người này đi đến bất kỳ địa phương nào thì cũng đều là một cái tồn tại đáng sợ. Trước đó chỉ có một vị Câu Điệp Sứ mà đã khiến cho bọn hắn nửa bước khó đi, bây giờ lại xuất hiện đạo Thanh Phiên thứ hai, điều này cũng có ý nghĩa rằng vị Câu Điệp Sứ thứ hai đã chạy tới. .

Thế nhưng bọn hẳn có hơi không rõ ràng cho lầm Việt quốc xuất hiện một vị Câu Điệp Sứ đã là rất khó rồi. Bây giờ vị thứ hai này là từ đâu tới đây?

"Cửu U cung lời hứa ngàn vàng, nói ngươi canh ba chết, lưu ngươi đến canh năm thì chính là lỗi của chúng ta. Có điều cũng may là Cam công tử muốn người sống, cho nên cũng không tính là đập chiêu bài. Nhưng hai người chúng ta dùng bí pháp truyền tống đến đây, cần phải nhanh nhanh hoàn thành lần mua bán này mới được!"

Thế nhưng ngay khi ý nghĩ này dâng lên trong đầu lão chấp sự, lại có một giọng nói vang lên.

Lần này lại là vang lên sau lưng hẳn!

Hân đột nhiên quay đầu, sau đó liền nhìn thấy mặt Thanh Phiên thứ ba

Việc này khiến hô hấp của hẳn dừng lại một chút, hắn không ngờ răng lại có vị Câu Điệp Sứ thứ ba xuất hiện!

Trong Việt quốc nho nhỏ này, thế mà có tới ba vị Câu Điệp Sứ tụ tập...

Lực lượng này, e rằng đã đủ ám sát một vị trưởng lão tiên môn nào đó rồi.

"Lát nữa chúng ta sẽ sáng tạo cơ hội cho ngươi, hãy tự mình trốn đi!"

Lão chấp sự không nhiều lời nữa . Hắn quay đầu nhìn sang Phương Nguyên, thấp giọng nói.

Phương Nguyên không trả lời hẳn, bởi vì lão chấp sự cũng không có ý muốn hỏi hắn.

Lão chấp sự chỉ là đơn thuần nói cho hắn biết chuyện này mà thôi!

"Thanh Dương đệ tử, có yêu tà Cửu U làm loạn, giế t chết không tha!"

Vị lão chấp sự kia không nói thêm gì nữa. Hẳn đột nhiên đề cao giọng nói, bỗng quát lên một tiếng chói tai!

"Rầm rầm.. "

Khi một tiếng quát này của hắn vang lên, đám độ tử Thanh Dương tông xung quanh đều tế lên đủ loại pháp bảo, liều mạng đánh về phía trước. Thích khách Cửu U cung cũng kêu to một tiếng, nhao nhao đuổi kịp, nhưng rất rõ ràng, bọn hẳn đã ăn thua thiệt khi liều mạng với đệ tử Thanh Dương tông trước đó, lần này đã có kinh nghiệm hơn. Ba vị Câu Điệp Sứ kia đồng thời thét dài, ba đạo Thanh Phiên đã nhất phi trùng thiên.

Khi tới giữa không trung, ba đạo Thanh Phiên kia đụng vào nhau, nhất thời ô quang tán dật ra.

Trời đất vốn đang trong thời điểm hoàng hôn huy hoàng lại chợt biến thành nửa đêm. Cả thiên địa đều bị che đậy, đưa tay không thấy năm đầu ngón tay.

Ba vị Câu Điệp Sứ xuất thủ, không phải để liều mạng với đệ tử Thanh Dương tông, vì việc thích khách Cửu U cung nhất không am hiểu chính là liều mạng. Ba người bọn họ đến đây cùng nhau, chính là vì thi triển một đạo bí thuật chỉ có Hồng Phiên Câu Điệp Sứ mới có thể thí triển được. .

Cửu U bí pháp thức thứ tư: Dạ Bố!

Không biết có bao nhiêu đệ tử Thanh Dương tông bị phiến bóng đêm kia bao phủ, đều vô thanh vô tức hạ xuống đất.

Phiến bóng đêm kia, thế mà giống như là Quỷ Môn quan!

Nhưng trong một khoảng không khác, trên trời vẫn còn tung bay đạo Thanh Dương Hộ Đạo Phù kia!

Có đạo phù kia in dấu ở đó, xung quanh vẫn có vô số đệ tử Thanh Dương tông để xuống hết thảy mọi việc trên tay để chạy tới trợ trận!

Lúc này lão chấp sự không xuất thú, hắn cũng không để cho Phương Nguyên xuất thú.

Hắn chỉ đứng đó quan sát, muốn tìm ra một con đường thích hợp để đưa Phương Nguyên rời khỏi nơi này.

Bởi vậy, chỉ có những đệ tử Thanh Dương tông chạy tới kia mới ra tay đánh nhau. Tu vi của bọn hắn đều cũng không cao, số lượng tu sĩ Trúc Cơ vô cùng ít ỏi, bởi vì cũng chỉ có những đệ tử Thanh Dương tông tu vi không cao này mới chọn lựa rời khỏi tiên môn, ẩn vào hồng trần...

Có khả năng không phải tất cả đệ tử Thanh Dương tông đều tới đây.

Có thể có đệ tử Thanh Dương tông nhìn thấy Hộ Đạo Phù này, nhưng lại giả vờ làm không nhìn thấy.

Cũng có thể có người chạy đến, phát hiện thế cục hiểm trở nên đã lặng lẽ rời đi...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 404: Chết Có Đáng Giá Hay Không (1)



Phương Nguyên đã hơn ba năm không gặp vị ân sư thụ nghiệp cho mình tại Tiên Tử đường này. Trong lòng hắn cũng một mực có một suy nghĩ, rằng mình cũng nên về cố hương để bái phỏng vị ân sư này một chút. Nhưng hắn lại không ngờ rằng, không cần mình đến bái phỏng ân sư, trong tình cảnh này, hẳn vậy mà lại nhìn thấy Chu tiên sinh. Mắt thấy lão đầu kia không chút nghĩ ngợi phóng đi vào màn đêm đáng sợ kia, Phương Nguyên lập tức cảm thấy kinh hãi.

“Chu tiên sinh..."

Hắn kêu to, muốn đi lên ngăn cản ân sư.

Hắn biết tu vi của Chu tiên sinh cũng không cao, nếu như vọt vào đó thì nhất định sẽ mất mạng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Lão chấp sự vô cùng kinh hãi, vội vàng xoay tay bắt lấy bả vai Phương Nguyên.

"Không thể tiếp tục như vậy nữa, bọn hắn đều sẽ chết đấy. . "

Phương Nguyên kêu lớn, dùng cả một thân pháp lực đế giãy dụa.

Nếu như bọn hắn không chết thì làm sao ngươi có đường sống được?"

Khuôn mặt của lão chấp sự cũng hiện lên một vòng phẫn nộ. Lúc này hẳn đã dùng hết toàn lực để hung hăng chế trụ Phương Nguyên.

"Vì sinh lộ của một mình ta, làm vậy có đáng giá hay không?"

Phương Nguyên đã hoàn toàn không còn lạnh nhạt như bình thường nữa, hắn ngưng trọng kêu lớn: "Ta biết tông chủ bảo các ngươi nhất định phải đưa ta rời đi, thế nhưng các ngươi có từng nghĩ tới chuyện làm như vậy có đáng giá hay không? Ta đáng giá để các ngươi tốn đại giới lớn như vậy để bảo vệ ư? Trên dọc đường đã chết không biết bao nhiêu người .. Ta thậm chí còn không quen biết bọn hắn, vậy thì sao ta đáng để bọn hắn vì ta mà chịu chết như vậy được?"

"Tông chủ nếu đã phân phó như thế, vậy thì hắn sẽ có đạo lý của hắn!"

Đối mặt với Phương Nguyên đang gào thét, lão chấp sự chỉ trầm giọng nói: "Ngươi không nên cân nhắc những việc này!

"Tông chủ cũng không nhất định đúng!"

Phương Nguyên gầm thét, một thân Huyền Hoàng khí bốc lên, thanh khí chợt quanh quẩn quanh người hắn.

Bàn tay của lão chấp sự thế mà đều bị một thân pháp lực này của hẳn đánh văng, không thể chế trụ được hắn nữa.

Phương Nguyên tránh thoát khỏi bàn tay của lão chấp sự, lập tức vút đi mấy chục trượng, nhanh chóng vọt tới bên người Chu tiên sinh. Hẳn một tay bắt lấy cánh tay của Chu tiên sinh, sau đó trở tay hoành kiếm trước ngực. Chỉ nghe một trận "Rầm rầm" vang lên, vô số kiếm quang gào thét bay đến nhưng đều bị một kiếm của Phương Nguyên ngăn lại. Sau đó hẳn kéo lấy Chu tiên sinh, thân hình giống như quỷ mị, chỉ trong nháy mắt đã lui lại hơn mười trượng.

"Là ngươi?"

Mãi đến lúc này, Chu tiên sinh mới quay đầu lại nhìn, sau đó hắn liền nao nao, thần sắc có hơi kinh hỉ.

“Tiên sinh, đệ tử sao dám để tiên sinh vì ta mà mạo hiểm?"

Phương Nguyên nhìn thấy vẻ mặt của Chu tiên sinh, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, tâm tình giống như bị cự thạch ngàn cân đề lên.

"Tốt, tốt, tốt..."

Chu tiên sinh không kịp nghe hết những gì Phương Nguyên nói. Lúc hắn nhìn thấy Phương Nguyên thì bỗng nhiên có một vị lão chấp sự vội vã chạy đến, che chở cho Phương Nguyên, hẳn liền minh bạch đây là đang có chuyện gì xảy ra. Từng tầng từng tầng nếp nhăn trên khuôn mặt chợt giãn ra, hẳn ha ha cười nói: "Ta cũng không ngờ rằng, lần này thanh phù hoành không, triệu tập chúng đệ tử, thì ra là vì che chở ngươi, tốt, tốt, như vậy thật là tốt.

Nói xong, hắn chợt thở dài: "Trước đó không lâu †a vừa nhận được tin, nói Thanh Dương tông không muốn đối đầu với Nam Hoang Yêu Vương và Âm Sơn tông, bị ép phải đưa ngươi vào tử lao. Khi đó ta còn tức giận không ngớt, hận không thể lập tức xông vào tiên môn để hỏi cho rõ. Trên đường đi gặp phải Thanh Dương Phù, ta liền chạy sang đây để xem xét... Thì ra là vì đưa ngươi rời đi, tốt, tất tốt, xem ra lão phu không cần phải đi một chuyến đến Thanh Dương tông rồi!"

"Tiểu Phương Nguyên chớ sợ, xem vi sư giúp ngươi mở ra một con đường máu..."

Lão nhân này nói xong, thế mà đột nhiên xách ra một thanh trường kiếm, muốn lại một lăn nữa lướt đi che chở cho Phương Nguyên!

"Ta không phải có ý này..."

Phương Nguyên vừa sợ vừa bất đắc dĩ, hắn vội vàng kéo Chu tiên sinh lại, muốn để cho bản thân xông về phía trước. Thế nhưng đột nhiên có một sợi Khốn Tiên Tác từ sau lưng hắn bay tới, quấn lên trên người hẳn, vòng qua vòng lại mấy vòng, gắt gao trói hắn khiến cho tay chân hắn không thể động đậy. .

Lão chấp sự kia, thế mà thừa dịp hẳn không chú ý, đã trực tiếp trói hắn lại.

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Mau buông ta ra...."

Phương Nguyên bi phẫn kêu to, tâm can nổi nóng. tới cực điểm, ánh mắt khi hắn nhìn qua lão chấp sự tràn đầy vẻ không cam lòng.

Ngay cả Chu tiên sinh cũng có hơi khó hiểu nhìn qua lão chấp sự.

Lão chấp sự kia chỉ lãnh lãnh đạm đạm nói rằng: "Tông chủ làm đúng hay không đúng thì phải nhìn xem trong tương lai, liệu ngươi có làm được những gì hắn chờ mong hay không. Nếu ngươi thật sự có lòng, thì đừng để cho nhiều người như vậy chết vô ích, cũng đừng quên rằng từng có nhiều người như vậy vì ngươi mà chết, hãy khiến cho cái chết của bọn hẳn có giá trị một chút!

"Thế nhưng ta..."
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 405: Chết Có Đáng Giá Hay Không (2)



Đúng vào lúc này, một vị Câu Điệp Sứ Cửu U cung thấy thời cơ đã chín muồi, liền đột nhiên hạ lệnh một tiếng.

Thuận theo mệnh lệnh này của hẳn, lập tức có không biết bao nhiêu thích khách Cửu U cung mãnh liệt xông về phía Phương Nguyên.

Hơn nữa màn đêm giống như vô biên vô tận kia cũng chậm rãi bao phủ tới.

"Hộ giá!"

Trong đám đệ tử Thanh Dương tông có người ngưng trọng hét lớn, liều mạng quay đầu lại, chạy đến che chở Phương Nguyên.

Thế nhưng khi đối mặt với thích khách Cửu U cung, bọn hắn quả thực giống như là nến tàn trong gió vậy, chỉ trong nháy mắt liền chia năm xẻ bảy. Có một số người chết mà cũng không biết mình chết như thế nào. Khi vùng hắc ám kia quét tới đón đầu Phương Nguyên, bọn hắn đều vô lực ngăn cản, gần như chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Nguyên bị bắt lại.

"Ngươi đi đi, hãy cố tự mình chạy trốn..."

Vị lão chấp sự kia vào lúc này chợt thở ra một hơi thật dài.

Hãn thu hồi Khốn Tiên Tác trên người Phương Nguyên, sau đó tay áo hân phồng lên, trên đỉnh đầu hắn chợt xuất hiện một đạo bạch quang lờ mờ xông thẳng vân tiêu. Khi đạo bạch quang này xuất hiện, nhục thể của hẳn thế mà bắt đầu vỡ toang ra, khí tức. đáng sợ cũng theo đó mà bốc lên...

“Hắn muốn. .."

Phương Nguyên bỗng nhiên biết được mục đích của lão chấp sự này, trái tim hắn nhịn không được mà nhảy lên một cái.

“Tự hủy đạo cơ để phá bí pháp của ta sao?”

Giọng nói của một vị Câu Điệp Sứ Cửu U cung lạnh lùng vang lên giữa không trung: "Vô dụng thôi!"

Lời này rất thực tế, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ!

Thích khách Cửu U cung thỉ triển bí thuật mạnh như thế, e rằng dù có một vị tu sĩ Trúc Cơ liều mạng thì cũng vô dụng.

Nhưng dù là vô dụng, nhưng hắn làm gì còn biện pháp nào khác cơ chứ?

'Đây đã là phương pháp cuối cùng mà vị lão chấp sự kia có thể làm được. ...

Nếu như có thể làm gì đó che chở Phương Nguyên chạy trốn thì tất nhiên là hắn sẽ làm, thế nhưng nếu như không thể làm được, vậy thì cứ bảo vệ càng xa càng tốt đi...

Oanh!

Toàn thân lão chấp sự bỗng nhiên dấy lên ánh lửa mãnh liệt, bốc cao lên đến mấy chục trượng, giống như đã biến thành một tên hỏa nhân cự đại đỉnh thiên lập địa, lực lớn vô cùng. Nó hung hăng công kích màn đêm bên kia, vô biên dã hỏa đốt tẫn thương khung. .

Trong lúc đó, Chu tiên sinh nhìn thấy xung quanh đã không còn người nào thì đành phải dắt theo Phương Nguyên vội vàng thối lui về phía sau.

Vị lão chấp sự kia tiến hành lăn liều mạng sau cùng, nhưng hắn cũng không chèo chống được bao lâu dưới bí pháp của Cửu U cung. Hỏa nhân to lớn kia dùng nắm đấm nện vào trong màn đêm, nhưng không đem lại bất kỳ tác dụng gì. Màn đêm kia xé không nát, nện không trúng, thế nhưng lại có uy thế lớn lao, sinh sinh bao lấy hỏa nhân, dập tất từng chút từng chút hỏa diễm một, sau đó tiếp tục xông vẽ phía trước, bao phủ tới chỗ của Phương Nguyên. .

"Đồ nhi ngoan, có vi sư ở phía trước, ai cũng không thể thương tốn được ngươi. . "

Chu tiên sinh không chút nghĩ ngợi liền ngăn ở trước người Phương Nguyên. Hẳn nhấc lên trường kiếm, dùng sức chém về phía trước.

Một kiếm này, quả nhiên không có uy lực gì....

Nhưng chuyện ngoài dự liệu đã xảy ra, một mảnh tăm tối kia lại bỗng nhiên bị xé mở một lỗ hổng cực lớn!

Tất cả mọi người đều giật mình.

Hồi ác đấu này bỗng nhiên tĩnh mịch trong giây lát, sau đó vô số ánh mắt đều ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Giữa không trung, một thân ảnh khô gầy thấp bé đột ngột xuất hiện ở phía trên màn đêm, khuôn mặt hẳn bị che lại bởi một cái mũ rộng vành cự đại.

Hắn chính là kẻ đã phá vỡ màn đêm bao thiên phủ địa kia, cũng là người ngăn trở màn đêm bao trùm lấy Phương Nguyên.

"Kẻ nào?"

Sau một chốc lát yên tĩnh, Thích khách Cửu U.

cung là phe phản ứng lại trước.

Trong sự kinh hãi của mọi người, ba đạo Thanh Phiên đồng thời rung động, vờn quanh trái phải, gấp gáp đánh về phía bóng đen kia

Cùng lúc đó, ở phía dưới bọn hẳn, vô số gào thét kiếm quang cùng nhau cải biến phương hướng, tất cả đều phóng về phía bóng đen kia. Đám độc trùng phiêu phù giữa không trung giống như mây đen kia cũng che phủ cả bầu trời, tất cả đều vọt tới trước người hắn...

Rất rõ ràng, thích khách Cửu U cung ý thức được. sự đáng sợ của người này nên quyết định tiêu diệt hẳn trước,

"Kiếm Vũ!"

"U Vân!”

"Độn Không!”

"Dạ Bố!"

Thích khách Cửu U cung tứ đại bí pháp, gần như đồng thời tuôn về phía người bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung kia.

"Quá huyết tinh!”

Bóng đen xuất hiện giữa không trung kia cúi đầu đánh giá mảnh chiến trường này, sau đó hắn hít vào.

một hơi trầm thấp, khe khẽ lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Thích khách Cửu U cung trước kia xem việc giết người giống như nghệ thuật, từ khi nào lại trở nên th ô tục như thế này?

Khi hắn nói đến đây, tứ đại bí pháp kia đã ập đến trước người hắn.

Hắn thấy thế thì thở dài một tiếng, sau đó hai đột nhiên kết ấn, mở miệng đọc lên một đoạn âm tiết thật dài.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 406: Chứng Minh Bọn Hắn Đáng Giá (1)



Đối mặt với Cửu U bí pháp, cả đám người Thanh Dương tông đều gần như đã tuyệt vọng, bởi vì đó là loại lực lượng mà bình thường ngay cá nghĩ bọn hẳn cũng không muốn nghĩ tới. Cửu U thích khách danh chấn thiên hạ chính là vì bọn hẳn có phần thực lực này, những bí pháp kia đã không phải là thứ mà đạo pháp của đệ tử Thanh Dương tông bình thường tu hành có thể địch nổi. Đối diện với đám thích khách quỷ dị mà không sợ chết này, trừ khi bọn hắn có đầy đủ thực lực, cường ngạnh lấy cảnh giới để nghiền ép, bằng không mà nói, bọn hắn căn bản không biết nên chiến đấu như thế nào, nên đối kháng như thế nào....

Nhưng càng không thể ngờ chính là, trong lúc nguy cấp như vậy lại sinh ra dị biến bực này!

Bóng người kia, tới vô cùng đột ngột.

Lúc đầu còn có người tưởng là đệ tử Thanh Dương tông được Hộ Đạo Phù gọi tới, nhưng đợi đến khi người kia vừa ra tay, bọn hắn liền biết ngay rằng mình đã nghĩ sai. Đối phương tuyệt đối không phải là đệ tử Thanh Dương tông, mà lại là người trong nhất mạch Cửu U thích khách.

Càng đáng sợ hơn chính là bản lãnh của hắn rõ ràng còn cao hơn cả những thích khách kia.

Mà vào lúc này, đám Cứu U thích khách lãnh khốc vô tình kia lại đang tỏ ra hoảng sợ còn hơn cả những đệ tử Thanh Dương tông.

"Tại sao Việt quốc lại có thể có Cửu U thích khách khác ở đây?"

"Chưa kết Kim Đan, lại có thể một mình thi triển Niểu Đề chỉ thuật, ngươi là..."

Bọn hẳn còn chưa nói hết, đã không hẹn mà cùng làm ra cùng một lựa chọn, đồng thời bỏ chạy về ba hướng khác nhau.

Bọn hẳn rõ ràng không phải ngu ngốc, có phán đoán riêng của chính mình, biết bóng đen này không thể cứng rắn đối địch.

"Từ khi nào trong Cửu U cung lại quy định có thể đào tẩu vậy?"

Đạo hắc ảnh kia lại trầm giọng thở dài, sau đó cũng sải bước đi theo.

Ba đạo Thanh Phiên kia cũng đồng thời bay về ba phương hướng, hơn nữa còn bay cực nhanh.

Thế nhưng người kia lại là càng nhanh hơn, thân hình hẳn nhoáng một cái đã biến thành một cái bóng đen trực tiếp biến mất giữa thiên địa, lúc xuất hiện lại đã thình lình ở ngay bên trái một đạo Thanh Phiên. Hắn vung trảo đánh tới Thanh Phiên kia, chỉ nghe được một tiếng 'Xoạt' vang lên, đạo Thanh Phiên kia theo tiếng kêu liền nổ tung, thế thưng lại không có gì trong đó, mà lúc này ở phía sau hẳn lại có một kiếm đâm thẳng tới sau ót.

“Xùy!"

Bóng đen kia cũng không quay đầu lại, chỉ đưa tay phải về phía sau.

Trong lòng bàn tay của hẳn có một đạo kiếm quang quỷ dị, đâm thẳng vào vùng hư không phía sau mình.

“Sụtt..."

Thân hình một nam tử mặc áo bào đỏ hiển lộ ra, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nối, máu tươi từ khóe miệng trào ra.

Hân cùng người kia đều thi triển Độn Không chỉ thuật, nhưng người kia rõ ràng là kỹ cao hơn hắn một bậc.

Thế nhưng bóng đen kia lại không ngừng lại chút nào, sau khi giết vị Câu Điệp Sứ này xong, liền lập tức đuổi theo một đạo Thanh Phiên khác.

Đạo Thanh Phiên kia biết mình hiển nhiên là chạy không thoát, đột nhiên liền từ giữa không trung nhoáng một cái, triệu tập độc trùng vừa rồi tản mát từ bốn phương tám hướng lại, trông lít nha lít nhít như một đám mây đen vọt thẳng tới bóng đen kia. Đối mặt với vô số độc trùng vừa nhỏ bé vừa đáng sợ này, cho dù tu vi có cao hơn cũng phải tê dại cả da đầu. Thế nhưng bóng đen kia trông thấy độc trùng bay tới, vậy mà lại bật cười lên.

"Hítttt..."

Đột nhiên hẳn hút thật mạnh một hơi, tựa như khí thôn sơn hà.

Vô tận độc trùng kia liền bị cái hút này của hắn cưỡng ép hút tới, trông tựa như là đang phun ra nuốt vào một đám khói đen vậy, vậy mà nuốt toàn bộ độc trùng vào trong bụng không sót một con. Đệ tử Thanh Dương tông ở chung quanh đều sửng sốt, toàn thân vã mồ hôi hột. .

"Ngươi là Cửu U thích khách, ngươi đến tột cùng là ai.."

Tên Câu Điệp Sứ triệu hoán đám mây độc trùng tới kia rõ rằng cũng bị dọa sợ, hắn lập tức xác định được hai chuyện.

Một là, cái bóng đen này tất nhiên cũng là Cửu U thích khách, bởi vì bí thuật của Cửu U thích khách có lẽ có khả năng bị truyền ra ngoài, nhưng có một ít bí pháp chỉ có Cửu U thích khách mới có thể luyện thành được. Dù gì thì người bình thường mà nuốt độc trùng vào trong người chỉ có một kết cục, đó chính là bị độc trùng ăn sạch huyết nhục không còn sót lại chút gì, chỉ có Cửu U thích khách trải qua huấn luyện bí pháp khắc nghiệt nhất, mới có thể nuốt độc trùng vào mà không bị độc trùng phản phệ. Bóng đen trước mắt này không những đã từng tu luyện qua ở Cửu U cung, mà nhất định cũng không phải người tăm thường!

Nhưng hắn lại không nghĩ ra người này là ai...

Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Bản lĩnh của người này nhất định còn cao hơn Câu Điệp Sứ điều khiển Thanh Phiên, thậm chí còn cao hơn Vô Thường Sứ điều khiển Xích Phiên.

Nhưng đám nhân vật này không có ai không phải là trưởng lão Cửu U cung, làm sao có khả năng bọn hẳn lại đến tương trợ Thanh Dương tông chứ?

“Thân là thích khách, không thể nói quá nhiều!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 407: Chứng Minh Bọn Hắn Đáng Giá (2)



Đến tận lúc này, trong sân chỉ còn lại một tên Câu Điệp Sứ sau cùng, hẳn lâm vào hiểm cảnh nhưng không muốn chạy trốn nữa, cũng biết mình có trốn cũng không thoát, nên ngược lại nhanh chóng hiện hình, rồi vội vã phóng một đạo linh quang lên trời, truyền tin tức đi!

Mà bản thân hẳn lại quay về đối mặt với bóng đen kia, đồng thời hét lớn.

"Chính là ngươi..."

Mọi người cho ngươi rằng ngươi đã trốn vào Trung Châu, không nghĩ tới ngươi vẫn luôn ở Việt..."

Hắn còn chưa dứt lời, liền đột nhiên khựng lại.

Đạo hắc ảnh kia đã áp sát đến, hai chỉ nhập lại làm kiếm đâm thẳng vào cổ họng của hắn!

Sau đó nhẹ nhàng xoắn một phát, tên Câu Điệp Sứ kia liền hóa thành một đám huyết vụ!

"Ngươi biết rõ chết trong tay ta là xong hết mọi chuyện, vì sao còn muốn liều chết mật báo hại ta chứ?"

Bóng đen kia thấp giọng thở dài, chậm rãi co năm ngón tay lại.

Đạo kia linh quang đã bay đi được mấy trăm trượng, mắt thấy sắp biến mất, nhưng theo năm ngón tay của hãn co lại, màn đêm phía chân trời phía trước chợt rung rinh, đạo linh quang truyền tin kia đụng lên màn đen này vậy mà không bay tới được nữa, chậm rãi bay lui lại...

Dần đần bay đến trong tay bóng đen kia, bị hắn nhẹ nhàng bóp nát!

"Cũng may trước khi xuất thủ đã bày ra Dạ Bố, nếu không sau này mơ tưởng lại an bình.

Hắn thấp giọng than thở, dường như cảm thấy có chút may mắn.

Mảnh chiến trường đẫm máu này, ngoài ý muốn yên tĩnh trở lại.

Không ai nghĩ tới sẽ kết thúc như vậy, cũng không biết bóng đen kia đến tột cùng là ai, lại vì sao muốn xuất thủ tương trợ, nhưng những đệ tử Thanh Dương tông còn sống sót thì đều tập trung lại bên cạnh Phương Nguyên bảo vệ phải trái, tỏ ra cảnh giác nhìn bóng đen kia.

"Con đường phía trước đã dọn dẹp sạch sẽ, ngươi có thể tiếp tục đi rồi!"

Đạo hắc ảnh kia chậm rãi vừa quay đầu lại, thanh âm trầm thấp nói ra.

"Ngươi. .. Ngươi đến tột cùng là ai?"

Phương Nguyên từ giữa vòng đệ tử Thanh Dương tông đi ra, nhìn tới bóng lưng người kia, thấp giọng hỏi.

"Điều này không quan trọng. . “

Người kia nhẹ nhàng khoát tay áo, thấp giọng trả lời.

Phương Nguyên hơi dừng lại, lại hỏi tiếp: "Tờ giấy lúc trước kia, là ngươi gửi cho ta sao?"

“Lúc ấy thời gian cấp bách, chỉ có thể gửi giấy, không nghĩ tới vẫn không giúp ngươi tránh được trận đại phiền toái này..."

Bóng đen kia bất đắc dĩ thở dài, tựa hồ có chút tiếc nuối.

Phương Nguyên cau mày, thấp giọng nói: "Ngươi đến tột cùng là..."

"Ta chỉ là một kẻ lãng tử lưu lạc thiên nhai, không nơi nương tựa, chỉ muốn tìm kiếm một bến đỗ yên bình..."

Thanh âm đối phương nghe rất tang thương, chậm rãi thở dài.

Phương Nguyên nhịn không được, nói: "Tôn huynh, có thể nói đơn giản một chút hay không?”

Bóng đen kia lập tức ngẩn người, ngẩng đầu lên vô thức nói: "Làm thế nào ngươi biết là ta?"

Hắn vừa ngẩng đầu lên, phía dưới chiếc mũ rộng vành liền hiện ra một khuôn mặt gầy gò, tràn đầy vẻ kinh ngạc, hai con mắt không lớn quay tròn đảo tới đảo lui, tỏ ra xấu hổ không thôi. Đây không phải là Tôn quản sự mỗi ngày đều lải nhải dông dài, mỗi ngày đều rủ Phương Nguyên nhậu nhẹt thì là ai chứ?

Phương Nguyên cau mày nói: "Chiếc mũ rộng vành ngươi mang chẳng phải lúc nhổ cỏ ở Tạp Vụ Giám đã từng đội hay sao?"

Tôn quản sự ngẩn người, vội tháo mũ rộng vành xuống xem xét rồi tỏ ra bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, nói: "Lúc đến quá gấp, chỉ tiện tay quơ đại một cái!" Dường như là thân phận đã bị Phương Nguyên nhìn thấu, nên hẳn lại lập tức lại nhải không ngậm được miệng, nói: “Lúc đầu ta cũng không muốn ra tay đâu, chỉ là chợt thấy có bí lệnh của Cửu U cung triệu tập tất cả thích khách, nên mới biết ngươi đang gặp phiền phức lớn, lúc này mới chạy tới..."

"Ai, lần này vừa ra tay là xong luôn, những ngày sống dễ chịu liền chấm dứt, Cửu U cung nhất định sẽ tra được ta..."

Phương Nguyên vội vàng đưa tay ra hiệu Tôn quản sự ngừng lại một chút, cúi đầu suy ngẫm nửa ngày, mới nói: "Vì sao ngươi lại là Cửu U..

Tôn quản sự bất đắc dĩ nói: "Ai mà không có quá khứ riêng chứ!"

Phương Nguyên: ”..."

Hân chỉ cảm thấy một bụng tràn đầy nghỉ hoặc muốn hỏi thăm rõ ràng, nhưng Chu tiên sinh ở bên cạnh lúc này đã đạp trên phi kiếm bay tới, nhìn Tôn quản sự một chút, lại vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên, nói: "Thời gian không còn nhiều lảm, có lời gì để sau này hãy nói, chân truyền Âm Sơn tông sắp đuổi tới rồi. . ”

Tôn quản sự cũng vội vàng nói: "Đúng đúng, để sau này lại hỏi đi, có muốn ta lại tiễn ngươi hay không?"

Phương Nguyên gật đầu nói: "Muốn!"

Tôn quản sự lập tức ngẩn người, nói: "Ta chỉ nói lời khách sáo thôi mà..."

Phương Nguyên thì không nói thêm lời, chỉ thở một hơi thật dài rồi nhìn về hướng Chu tiên sinh. Vị tọa sư ở Tiên Tử đường của mình này, lúc này phía trên áo bào tro đã dính đầy máu tươi, vừa rồi trong lúc hỗn loạn hẳn cũng bị Cửu U thích khách chém một kiếm. Mà những đệ tử Thanh Dương tông khác hắn cũng không nhận ra, nhưng trên thân từng người đều mang thương thương tích, thậm chí có người còn nguy hiểm đến tính mạng, nhìn thê thảm đến cực điểm.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 408: Trời Sinh Tuyệt Mạch (1)



"Đây chính là bảo bối ngươi muốn cho ta xem sao?”

Cam Long Kiếm nhìn một nam một nữ trong kho ông mày nhịn không được nhíu lại.

Hai người bên trong kia, nam thì khôi ngô cao lớn, thân khoác thiết giáp trông rất là hung hãn, nữ thì nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, làn da trắng như tuyết, thuộc về kiểu người khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã nhịn không được tim đập thình thịch, vừa gặp đã yêu. Hai người này tựa hồ vừa mới tỉnh lại không lâu, thấy mình bị nhốt ở đây, nam nhân kia liền liều tính mạng đập lên tường, vậy mà lực lớn vô cùng, khiến kho củi lắc lư không thôi.

Chỉ có điều kho củi này dù sao cũng hiện ra đầy cấm chế, dưới pháp lực thôi động, sao hẳn có khả năng mở ra được chứ?

Cam Long Kiếm nhịn không được nhíu mày, tỏ ra khó hiểu nhìn về phía tên tiểu nô kia.

“Công tử cẩn thận quan sát nữ oa kia một chút đi..."

Tiểu nô nở nụ cười, như kiểu đang muốn hiến vật quý vậy.

Cam Long Kiếm nghe vậy, liền phát ra một đạo thần thức quét qua người tiểu nữ hài kia, hẳn lập tức kinh hãi vội đẩy cửa kho củi bước nhanh vào. Nam tử khôi ngô kia thấy hẳn tiến đến lập tức đập tới một quyền, nhưng Cam Long Kiếm chỉ hơi nghiêng người một chút, đẩy lên ngực hẳn một cái, nam tử khôi ngô liền bịch bịch lui về phía sau mấy bước, dựa lưng vào tường không thể động đậy.

Bên trong cái đẩy kia của Cam Long Kiếm đã phong bế toàn bộ pháp lực, khí huyết của hẳn, động cũng không thể động.

Tiếp đó Cam Long Kiếm đưa ra ngón giữa và ngón trỏ tay phải áp lên trán nữ hài nhỉ kia, rồi lại lập lại động tác ở sau lưng, mấy đại huyệt ở dưới bụng của nàng. Theo quá trình thăm dò, sắc mặt hắn dần dần trở nên ngưng trọng, kinh ngạc nói: "Lại là người trời sinh tuyệt mạch sao?"

Tiểu nô cười gật đầu nói: 'Đúng, mà lại là trời sinh tuyệt mạch đã trưởng thành đến mức này!"

Cam Long Kiếm càng nhìn càng kinh ngạc, bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng tiểu nộ, nói: "Ngươi không động tới nàng chứ?"

"Ta làm sao dám?”

Tiểu nô kia vội nói: "Tiểu nô lúc ấy phụng mệnh công tử trông coi ở ngoài núi để liên lạc với Cửu U, thích khách, đợi sau khi Toan Nghê truyền âm báo phương hướng tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy trốn, ta liền thông tri cho đám Cửu U thích khách đuổi theo. Nhưng trong lúc chuẩn bị rời đi, lại vừa khéo gặp được đôi huynh muội này ngoài núi. Đừng nhìn vậy mà tưởng hai người này không có bản lãnh gì, chúng lại đang đi giúp tên đệ tử Thanh Dương tông kia đào tẩu đó, vì vậy ta liền bất bọn hắn lại, nói không chừng đến lúc cần thiết tốt xấu gì cũng có thể uy h**p tên đệ tử Thanh Dương tông kia bó tay chịu trói..."

"Hắc hắc. .. Công tử đừng mắng ta, mới đầu thấy nữ hài nhi này đáng yêu, ta thật sự là có một chút mà tâm tư, nhưng rất nhanh liền phát hiện nàng lại là hạt giống tốt trời sinh tuyệt mạch, biết tiềm lực nàng không tăm thường như vậy ta nào còn dám động vào nàng chứ?"

Cam Long Kiếm quay đầu, lạnh lùng nhìn tiểu nô kia một chút, nói: "Lần sau lại làm chuyện như vậy, ta liền một kiếm chém ngươi!"

Tên tiểu nô sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vội nói: "Không dám, về sau không dám..."

Cam Long Kiếm lại đánh giá nữ hài kia một phen, tựa như đang đánh giá kỳ trân dị bảo vậy, lẩm bẩm: "Quả thực là một hạt giống không tệ, trời sinh tuyệt mạch vốn đã hiếm lạ, mà có thể sống lâu đã ít càng thêm ít, đã trưởng thành giống như nàng lại càng hiếm thấy cực điểm, nếu như có thể đưa nàng đi tu luyện đạo truyền thừa kia của Âm Sơn tông ta, chẳng phải chính là được trời ưu ái, tiền đồ vô lượng sao?"

Nói rồi hắn lại chau mày: "Có điều ngươi bắt nàng, thì cũng thôi đi, sao còn bất cả tên nam nhân này đến làm cái gì?"

Tiểu nô kia vội nói: 'Nam nhân này dáng người khôi ngô, trời sinh thần lực, nếu như luyện Thiết Giáp khôi lỗi thì...."

"Tầm bậy!"

Cam Long Kiếm dạy dỗ một câu, nói: "Âm Sơn tông chúng ta đã sớm không còn luyện tà thuật cấp độ kia nữa, ngay cả tông chủ cũng đã hạ lệnh rõ ràng cấm chỉ đệ tử tu hành tà thuật cấp độ kia để tránh ảnh hưởng tên tuổi, vậy mà ngươi vẫn còn trông ngóng, những thứ này sao? Lại nói, tu vĩ trên thân người này vận hành là Thanh Dương tông nhất mạch, hơn phân nửa chính là đệ tử Thanh Dương tông, ngươi bắt hắn Giáp khôi lỗi không phải vô cớ sinh chuyện.

"Ừm...."

Tiểu nô kia bị giáo huấn lần nữa lần nữa, liền thành thành thật thật không dám nói tiếp.

"Mang theo nữ oa nhi này đi!"

Cam Long Kiểm cũng không nhiều lời, chỉ lạnh nhạt phân phó một câu.

Tên tiểu nô kia đại hí, đang định tiến lên dắt nữ. oa nhỉ da thịt trắng như tuyết kia đi, nhưng vừa mới đưa tay ra chỉ nghe “Vụt một tiếng, một quả đấm to lớn đã đập tới, chính là tên nam tử to như gấu kia đang huy quyền đánh tới. Hắn vừa mới bị Cam Long Kiếm dùng thuật pháp định trụ, không ngờ dưới cơn thịnh nộ vậy mà thoát khỏi cấm chế, lảo đảo bước lên che nữ oa nhi lại.

"Chậc chậc, man lực như vậy thật là đáng sợ..."
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 409: Trời Sinh Tuyệt Mạch (2)



"Ta muốn đi!"

Nhưng cũng chính vào lúc này, tiểu nữ hài trông như búp bê sau lưng của hẳn kia bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng.

Không khí trong nháy mắt tựa như đọng lại, nam tử khôi ngô kia khiếp sợ quay đầu: "Tiểu muội, ngươi đang nói cái gì vậy?"

Tiểu nữ hài trông như búp bê khẽ nhíu đôi mày. nhỏ, tựa như không kiên nhẫn được: "Ta nói ta muốn đi!"

Cam Long Kiểm nghe lời này ngược lại cảm thấy nao nao, sau đó hắn cười cười, cũng không vội vã xuất thủ.

"Tiểu muội. .. Ngươi không thể đi cùng bọn hắn..."

Nam tử khôi ngô kia kinh ngạc không hiểu, tỏ ra khó có thể tin nhìn xem tiểu nữ hài, gấp khuyên nhủ.

"Ngươi không nghe thấy bọn hắn nói sao?"

Tiểu nữ hài nhỉ lạnh nhạt, từ phía sau hắn đi tới nói: "Ta có thể tu hành, cũng có thể được sống tiếp!"

“Ngươi. ."

Nam tử khôi ngô kia rõ ràng còn muốn cản nàng lại, nhưng năm ngón tay Cam Long Kiếm khẽ nhúc nhích, liền lần nữa cố định hẳn tại chỗ.

Hắn chỉ có thể tỏ ra tràn đầy phẫn nộ, nhưng lại bất lực nhìn tiểu nữ hài vòng qua hắn đi tới bên cạnhCam Long Kiếm. Tên tiểu nô kia định tới dắt tay nàng lại bị nàng cau mày vòng qua, sau đó nhẹ nhàng đưa tay kéo góc áo Cam Long Kiếm. Trên trán nam tử khôi ngô hiện ra gân xanh, dùng hết toàn lực trầm thấp rống lên: "Tiểu muội. .. Bọn hẳn..... Bọn hắn là người xấu đó..."

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Tiểu nữ hài trông như búp bê kia quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vậy mà dần dần hiện lên vẻ lạnh lùng, chế giễu: "Ca ca, ngươi mãi mãi vẫn cứ ngu như vậy, vị sư huynh tốt kia của ngươi cũng không để ý đến ngươi chút nào liền bỏ đi đó thôi... ”

"Tiểu muội. .. Ngươi đừng đi mà.

Nam tử kia liều mạng gào thét lên, đột nhiên bước ra một bước.

Cấm chế Cam Long Kiếm thiết lập ở trên người hắn, vậy mà lần thứ hai bị hẳn giấy dụa buông lỏng.

“Ha ha, đôi huynh muội này ngược lại là vô cùng thú vị...”

Cam Long Kiếm lạnh lùng nhìn một màn này khẽ cười một tiếng, năm ngón tay xòe ra, trên đầu ngón tay lại xuất hiện linh quang nhàn nhạt, sau đó điểm mấy cái thật nhanh lên trần nam tử kia, kéo ra mấy đạo linh quang. Nam tử kia nhất thời ngây ngốc đứng bất động tại chỗ, thần sắc trên mặt cực kỳ cổ quái, sau đó Cam Long Kiếm tay áo phất một cái, thở dài một hơi nói: "Đi thôi!"

Hắn mang theo nữ hài cùng tiểu nô tuấn tú rời khỏi kho củi, phi thân bước lên mây, lao thắng vẽ hướng đông.

"Tiểu nữ hài kia lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi không giết ca ca ta sao?"

Cam Long Kiếm thản nhiên nói: "Không, ta chỉ khiến cho hắn quên đi một số việc mà thôi!"

Tiểu nữ hài kia khẽ “A” một tiếng, nói: "Về sau đừng nói cho người khác, ta có một người ca ca như vậy!"

Cam Long Kiếm cùng tiểu nô kia liếc nhau một cái, đầy mắt đều tỏ ra ngạc nhiên.

Mà tiểu nữ hài kia lại không nói thêm gì nữa, chỉ có cái đầu nhỏ là nhẹ nhàng tựa vào ngực Cam Long Kiếm.

"Công tử lần này ra mặt lại phát hiện ra nữ oa này, đợi thêm Cửu U cung đưa tên đệ tử Thanh Dương tông đệ kia tới, chúng ta xem như kiếm lợi lớn. Sau khi trở lại tiên môn, hai cái đại công gộp lại, công tử lại được thêm một khoản lớn trên Công Đức Bộ..."

Tên tiểu nô tuấn tú nhìn nữ hài nhĩ kia, lại nhìn Cam Long Kiếm một chút, tỏ ra rất là đắc ý.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back