Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 360: Thiên khai (2)



“Ah ah, mau mau, mau trợ giúp Phương Nguyên sư huynh một tay!”

Tới lúc này, những đệ tử tiên môn khác cũng đều phản ứng lại, mau chóng đánh ra pháp lực!

Trong lúc nhất thời, phía dưới lưu quang như mưa, tất cả đều vọt mạnh về phía Phương Nguyên.

Bách Hoa cốc, Huyền Kiếm tông, Thú Linh tông, Thượng Thanh sơn, Thanh Dương tông...

Mấy trăm đệ tử, tất cả đều đánh ra pháp lực của mình!

Mà tất cả pháp lực của bọn hắn đều tràn vào. trong cơ thể Phương Nguyên, sáp nhập vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!

Trong này thậm chí còn có một đạo pháp lực có màu tím nhạt, nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ rất khó thấy. Nhưng nếu tỉ mỉ cảm ứng sẽ phát hiện, độ ngưng luyện, độ bền dẻo của đạo pháp lực này vượt rất xa tất cả đệ tử tiên môn khác, thậm chí vượt qua cả Phương Nguyên!

Đó là một đạo pháp lực do Lạc Phi Linh đánh ra!

"Oanh" "Oanh" "Oanh!"

Mà Phương Nguyên hứng lấy nhiều pháp lực như vậy, khí tức cũng được tăng lên một bậc.

Một thân Huyền Hoàng Chỉ Khí trước đó chỉ mới vừa chuyển hóa thành thanh khí, còn chưa thuần túy như vậy, hiện tại nó lại tỉnh thuần tới cực điểm, đã có màu xanh thẫm. Đây là một loại màu sắc sau khi bao trùm tất cả lại lăn nữa trở về màu xanh thẫm tinh thuần, tựa như trên bầu trời bao hàm vô số màu sắc Nhưng liếc mắt tới, lại chỉ khiến người cảm thấy bầu trời trong tới không thể trong hơn!

"Đến lúc rồi.."

Tại khoảnh khắc này, Phương Nguyên cũng thở, phào một hơi thật dài, cười khẽ

Thật ra ban nãy hẳn không cần mượn pháp lực của ngũ đại đệ tử tiên môn, chỉ có điều hắn muốn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tới cảnh giới cao nhất. Thay vì đợi sau khi chuyện thành lại nghĩ biện pháp nhận được dấu ấn pháp lực của ngũ đại tiên môn, không bằng mượn cơ hội này để thu được tất cả. Vì vậy hắn mới vươn tay mượn pháp lực. Mà ngũ đại đệ tử tiên môn cũng tuyệt không keo kiệt mà cho hắn, khiến một thân Huyền Hoàng khí của hẳn thật sự đạt đến cực hạn!

Một thân tu vi đã đạt tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong.

Cách Trúc Cơ chỉ còn nửa bước, tự hồ như chỉ cần hắn nguyện ý, hẳn có thể vượt qua bất cứ lúc nào!

"Cho tới bây giờ ngươi còn phải mượn lực lượng của những con kiến hôi kia, ngươi không cảm thấy quá muộn..."

Tiểu Viên sư huynh lại ngày càng điên cuồng, phá lên cười: ". Xem ra cuối cùng ngươi cũng vẫn không, bằng ta!"

"Ai..."

Phương Nguyên chỉ thở dài, không nói một lời, trực tiếp cất bước tiến về phía hư không.

Dường như cánh sen đỏ đầy trời không thể tạo. thành bất kỳ uy h**p gì với hẳn, hắn chỉ vung vẩy hai tay áo, tất cả cánh sen đỏ như lâm vào trong vũng bùn, không thể động đậy. Sau đó hẳn lại vọt thẳng lên, tránh thoát tất cả cánh sen đỏ, đi tới trước mặt Tiểu Viên sư huynh. Hai mắt hắn bình tĩnh thản nhiên, nếu nói trên mặt hắn có biểu cảm gì, thì đó chỉ là đồng tình!

"Sao có thể như vậy...”

"Sao có thể như vậy... Sao Phương Nguyên ngươi..."

Tiểu Viên sư huynh kinh hoảng tới cực điểm, liều mạng kêu to, nặng nề huy quyền ra.

Ở trên đỉnh đầu hắn, ma vân tụ tán, dường như có một sợi ý chí khác đang gào lớn, kêu to...

Nhưng Phương Nguyên lại không quan tâm nhiều, chỉ phất tay đánh Tiểu Viên sư huynh một chưởng, sau đó tay phải hắn như điện, trực tiếp bóp chặt cổ của đối phương. Hệt như người lớn bắt nạt tiểu hài, hắn tàn nhẫn dùng sức, trắng trợn đập Tiểu Viên sư huynh từ giữa không trung xuống tới mặt đất

Oanh!

Tiểu Viên sư huynh trực tiếp bị quăng trên mặt đất, đập ra một cái hố to!

Thiên địa vì đó mà run rẩy, mà tượng bùn có thể trấn trụ Ma Tức hồ kia cũng run rẩy theo.

Ma tức hắc ám đáng sợ ngưng tụ đến cũng theo đó mà run rẩy một cái.

"Điều đó là không có khả năng...”

Khí cơ trên người Viên Nhai đã bắt đầu tiêu tán, nhưng hắn vẫn khàn giọng rống to: "Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết không thế cường đại như vậy..."

“Đến bây giờ ngươi còn không rõ sao?"

Phương Nguyên từ trên cao nhìn xuống Tiểu Viên sư huynh: "Không phải Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể cường đại hơn Liên Hoa Thần Điển, mà là ta mạnh hơn ngươi. Tựa như ngươi vẫn luôn bị ta ép một đầu, không phải là vì ta muốn làm khó ngươi, mà là vì ngươi cứ nhất định phải so sánh với ta mà thôi..."

Lúc này mặt Tiểu Viên sư huynh đã đỏ bừng, dường như hẳn có vô số lời nói muốn nói, chỉ có điều nói không nên lời.

Mà Phương Nguyên lại nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, bổ sung thêm một câu: "Nghe xong những lời ngươi mới vừa nói, ta lại có chút đồng tình với ngươi!"

Tiểu Viên sư huynh bỗng trợn to mắt nhìn hắn, vừa khiếp sợ lại vừa không giải thích được.

Dường như Phương Nguyên biết trong lòng hắn đang nghĩ như thế nào, bình tĩnh nói: "Cho nên ta muốn giúp ngươi giải thoát!"

Sau đó lòng bàn tay hắn đột nhiên dùng sức, một thân pháp lực rót thẳng vào, trực tiếp xoắn vỡ cổ Tiểu Viên sư huynh.

"Kiếp sau, ngươi không nên tiếp tục sinh cùng thời với ta, chúc ngươi may mắn!

...

...

"Rắc" "Rắc "

Ngay khoảnh khắc cổ Tiểu Viên sư huynh bị xoắn nát, cách đó không xa, trên người Độ Kiếp Nê Ngẫu bỗng nhiên nứt ra mấy vết rạn!

Chỉ là mấy vết rạn thoạt nhìn rất tầm thường, lại dẫn phát biến hóa kinh thiên!

Trong Ma Tức hồ vốn bị ma vân bao phú, đột nhiên cuồng phong gào thét. Mắt trần cũng có thể thấy được, không biết có bao nhiêu ma tức hắc ám điên cưỡng lan tràn ra phía ngoài, ma vân vô tận phóng thẳng cửu tiêu, đám ma vật ở bên ngoài sơn cốc cảng đột nhiên phát ra tiếng rống giận vô tận, sau đó ầm ầm nố tung. Chúng không quan tâm tới thứ gì khác, chỉ buồn bực quay đầu xông ra phía ngoài, không biết tới nơi nào.

"Đã có chuyện gì xảy ra?"

Có đệ tử tiên môn kinh hoảng kêu lớn lên.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 361: Ma tức hắc ám tiêu tán



Tiên Minh tuần tra sứ hung tợn trợn mắt nhìn Cổ Mặc trưởng lão Thanh Dương tông, đáy mắt gần như xuất hiện sát khí. Nhưng tại thời điểm này, hân cũng không có biện pháp làm gì bọn hẳn. Hắn vô cùng táo bạo mà liên tục đi vài bước, trái tim bỗng nảy sinh ác độc, quát lên:“ĐM! Thả ta đi vào, ta liều mạng bị ma tức hắc ám hủ thực cũng muốn xử nha đầu kia... Cứu đệ tử tiên môn ra...”

“Bá..."

Mặt mũi mọi người trắng bệch!

Người không biết nội tình gần như đều ngơ ngác nhìn tuần tra sứ!

Trong Ma Tức hồ chỉ có ngũ đại tiên môn Việt Quốc, một đám đệ tử Luyện Khí cảnh giới, ngay cả Trúc Cơ cũng không có. Có thể nói bọn hẳn còn không thể sánh bằng hạt bụi trên áo vị tuần tra sứ này. Thế nhưng vị tuần tra sứ này lại muốn vì bọn hắn mà xông vào trong Ma Tức hồ.

Rốt cuộc người này phải cần cao thượng tới mức nào mới có thể làm như thế!

Chẳng qua, cho dù hắn muốn đi, những người khác cũng không dám cho hẳn đi vào chịu chế

Trong lúc nhất thời, bầu không khí tuyệt vọng bao phủ mọi người.

"Ai..."

Tại thời điểm này, trái tim Cổ Mặc trưởng lão cũng tuyệt vọng vô cùng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ma Tức hồ.

“A?"

Đột nhiên hân lại ngẩng đầu liếc một cái, lập tức ngây dại.

“Thế nào, Cổ Mặc lão đệ, lẽ nào ngươi có cách?”

Tuần tra sứ kia đang tức giận không cách nào phát tiết, nghe được tiếng la của Cổ Mặc trưởng lão, hắn lập tức kinh hãi quay đầu lại

Chẳng qua, thuận theo tầm mắt của Cổ Mặc trưởng lão vừa nhìn, cả người hẳn cũng lập tức ngây dại.

Sau đó tất cả mọi người ở đây đều ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phương hướng Ma Tức hồ...

Lúc này, nhìn vẽ phía Ma Tức hồ xa xa có thể thấy, đó là một đáy hồ lớn thâm thúy không đáy, sâu kín đung đưa, thậm chí còn có thể nhìn thấy ma tức trên mặt hồ như nước bắt đầu cuộn trào. Nhưng tại thời điểm này lại có một màn kỳ dị xuất hiện. Hồ nước này lại có thể lan tràn ra phía ngoài, hệt như nước sông chảy ngược, vô cùng kỳ dị...

"Đó là..."

Thấy cảnh ấy, dù là trưởng lão tiên môn cũng tốt, chấp sự cũng được, trận sư cũng thế, mọi người mở to hai mắt nhìn.

"Ma tức đảo lưu.."

"Là cấm chế của Ma Tức hồ đang biến mất..."

Rất nhanh, tất cả mọi người đều kinh hãi. Có người không nhịn được muốn đẳng vân bay qua kiểm tra, nhưng rất nhanh đã bị người kéo lại. Hiện tại ma tức hắc ám đang tắn ra, là thời điểm đáng sợ, nếu bọn hẳn vọt tới tất sẽ bị ma tức hắc ám trước mặt trùng kích, thậm chí có thể trực tiếp làm bẩn đan quang, đọa hóa thành ma. Lúc này, đương nhiên chỉ có thể đứng từ thật xa yên lặng theo dõi kỳ biến!

Theo lưỡng ma tức hắc ám thứ nhất tán dật, càng ngày càng nhiều ma tức hắc ám phiêu tán ra ngoài

Từ xa nhìn lại, hệt như trên mặt đất có một ngọn núi lửa đang phun trào!

Mảng lớn mảng lớn ma tức hắc ám tuôn lên thiên không, sau đó bị gió thổi về tứ phương. Bởi vì ma tức hắc ám quá mức nồng nặc, ngay cả mặt trời cũng bị chặn, khiến thiên địa như tối đi vài phần. Có một số ma tức hắc ám trực tiếp tràn ra tứ phương, tới chỗ nào không biết. Có ma tức trực tiếp ẩn nấp trong núi gần đó, rất nhanh đã có tiếng rống to như tiếng thú hưng phấn...

"Ma tức hắc ám tán dật..."

Có người không nhịn được run giọng kêu lớn lên: "Sợ rằng yêu ma Việt Quốc sẽ thoáng cái mà nhiều gấp mười mấy lần..."

"Dù sao chuyện này vẫn có thể khống chế..."

Còn có người chỉ nhìn phương hướng ma tức hắc ám: "Không biết những đệ tử kia..."

Bọn hắn cứng rắn kiềm chế cảm giác sốt ruột trong lòng, gắt gao nhẫn nại. Đợi mãi mấy canh giờ sau, ma tức hắc ám trong Ma Tức hồ mới tiêu tán gần hết. Thắng đến lúc này, bọn hán mới vội vàng bắt đầu đẳng vân chạy về phía Ma Tức hồ. Ma Tức hồ vốn người lạ chớ gần, hiện tại đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại mảng lớn núi hoang và u cốc. Tình cảnh này lộ ra dưới ánh mặt trời có vẻ trắng bệch lại dữ tợn. Những trưởng lão có thực lực gần như chỉ cần điều động thần thức đã có thể tra xét ngàn dặm...

Cũng chính vì vậy, rất nhanh bọn hắn đã định ra phương hướng, cấp tốc vọt về phía một sơn cốc.

"Ở nơi này..."

“Trời ạ, bọn hẳn đều ở tại nơi đó..."

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 362: Đại Nạn Không Chết, Tất Có Hậu Phúc (1)



Chỉ cần nghe thấy tất cả các đệ tử tiên môn kể lại vài câu, hẳn đã biết đại khái rằng Phương Nguyên có vai trò rất quan trọng trong chuyện này. Hắn nhìn về Ma Tức hồ đã biến thành những vết nứt nẻ xấu xí, lạ nhìn từng đệ tử tiên môn bị trọng thương bộ dáng thê thảm, trọng điểm là nhìn người nữ đệ tử đang chống nạng xen lẫn trong hàng ngũ đệ tử Thanh Dương tông cười đùa kia, trong lòng của hẳn dần đần đã có đáp án.

"Phương Nguyên..."

Trước khi cưỡi mây bay đi, hắn bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía đám người, thần sắc uy nghiêm.

Nghe thấy tiếng gọi, trưởng lão các đại tiên môn đều đồng thời khẽ giật mình, tiếng nghị luận cũng nhỏ đi nhiều, mọi sự chú ý đều đổ đồn về phía hắn. Mà tông chủ Thanh Dương tông thì cùng mấy vị trưởng lão liếc nhau một cái, khẽ gật đầu, sau đó Vân trưởng lão đang ở bên cạnh Phương Nguyên liền dẫn hẳn đi tới trước mặt tuần tra tiên sứ, khẽ giới thiệu thân phận tuần tra sứ, lệnh cho Phương Nguyên hành lễ.

"Lễ nghi phiền phức thì miễn đi!"

Tuần tra sứ phất phất tay, ra hiệu không cần phải phiền phức, chỉ có ánh mắt là lướt nhìn trên dưới Phương Nguyên đánh giá vài lần.

Tiếng nghị luận chung quanh đã hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người đều tập trung nghe tuần tra sứ nói.

“Ha ha, tiểu tử ngươi vậy mà lại nhổ đi thứ trấn áp Ma Tức hồ, khiến cho ma tức tắn mát, lá gan cũng không nhỏ a.."

Tuần tra sứ lẳng lặng đánh giá Phương Nguyên hồi lâu, mới khẽ nói ra.

Trong lòng trưởng lão các đại tiên môn đều run lên, nhất là mấy vị trưởng lão cùng tông chủ Thanh Dương tông, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc. Đến tận lúc này, bọn hắn vẫn không biết rốt cục Phương Nguyên làm sao làm được chuyện này. Độ Kiếp Tiên Ngẫu kia có lực lượng Tiên Đạo gia trì, đủ để định trụ càn khôn, cho dù là chính bản thân bọn hẳn, e là cũng không có cách nào lay chuyển, ai có thể ngờ một đệ tử cảnh giới Luyện Khí như Phương Nguyên lại làm được chứ?

Cụ thể hắn làm sao làm được, dĩ nhiên sau đó phải hỏi tường tận một phen. Song bất kể nói như thế nào, thì chuyện này hắn cũng đã làm rồi, chỉ là không biết Tiên Minh sẽ xứ lý như thế nào!

Phương Nguyên nghe vậy chỉ thi lễ một cái, cũng không mở miệng.

Trải qua trận kịch biến trong Ma Tức hồ, hắn cũng coi như hiểu được đại khái nguyên do, biết rằng lúc này có nói gì cũng vô dụng, không bằng chỉ lắng lặng lắng nghe.

"Ma Tức hồ bị hủy, ma tức Hắc Ám tản mát ra ngoài, không biết sẽ khiến cho Việt quốc sinh ra bao nhiêu yêu ma, cũng không biết có thể trấn áp những ma tức Hắc Ám kia lại lần nữa hay không. Đứa nhỏ nhà ngươi, bất kể nói như thế nào, trận tai họa này ngươi quấy ra cũng không nhỏ đâu!"

Vị tuần tra sứ kia nhìn Phương Nguyên, lời nói rất nghiêm khắc, sắc mặt cũng hơi âm trầm.

Có điều, ngay khi đệ tử các đại tiên môn đều cảm thấy nặng nề trong lòng, Lạc Phi Linh cũng nhíu mày, bỗng nhiên tuần tra sứ lại hít sâu một hơi, nói: "Tuy nhiên, Ma Tức hồ dị biến, đồng môn gặp nạn, ngươi gặp nguy không loạn, có thể hóa giải trận tai nạn này, cũng lập nên được một đại công. Trước đó bản tọa từng hứa hẹn, ai có thể hóa giải trận tai nạn này, bản tọa sẽ điền cho hắn một vạn công đức lên sách công. đức của Tiên Minh. . "

"Soạt soạt soạt"

Nghe được lời này, không biết có bao nhiêu người, đều chợt quay đầu nhìn về phía tuần tra sứ.

"Khục..."

Vẻ mặt tuần tra sứ hơi mất tự nhiên, ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Chỉ tiếc, mặc dù ngươi lập công lớn, nhưng cũng gây ra đại hoạ..."

Đám người nghe vậy, đều lập tức đoán được mấy phần, vẻ mặt lại trở nên có chút thờ ơ.

Một vạn công đức thực sự quá dọa người, sao có thể tùy tiên cho một tên đệ tử tiên môn cảnh giới Luyện Khí chứ?

"Vậy là không cho sao?”

Thế nhưng chính vào lúc này, Lạc Phi Linh đang trong đám người bỗng nhiên bu môi nói ra một câu

Thanh âm của nàng không lớn không nhỏ, vừa đủ để vị tuần tra sứ kia nghe được, sắc mặt hắn trở nên hơi xấu hổ.

Ho nhẹ một tiếng, vờ như không nghe thấy câu nói của Lạc Phi Linh, hẳn tiếp tục duy trì vẻ uy nghiêm, lại nhìn về phía Phương Nguyên nói: ”.... Thưởng đương nhiên phải thưởng, nhưng phạt thì cũng phải phạt, bản tọa giữ lời, sẽ điền 3000 công đức lên sách công đức của Tiên Minh cho ngươi..."

Bất kể là trưởng lão các hay các đệ tử tiên môn ở chung quanh, sau khi nghe vậy đều thầm cảm thán.

3000 công đức mặc dù không ít, nhưng dù sao cũng bị trừ mất 7000 công đức, ngẫm lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng

Nhưng đối với bọn hắn mà nói, trong lòng lại dễ dàng tiếp nhận hơn nhiều.

Dù sao nếu thật sự cho Phương Nguyên những một vạn công đức, thì mặt mũi tất cả các trưởng lão phải để vào đâu chứ?

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 363: Đại Nạn Không Chết, Tất Có Hậu Phúc (2)



Tiên Minh là tồn tại bực nào chứ, đó chính là những thế lực lớn đỉnh tiêm nhất giới tu hành, kết thành liên minh để đối kháng đại kiếp, có thể nói là địa vị áp đảo phía trên các đại tiên môn trên thế gian, quyền cao chức trọng, hết sức trọng yếu. Không biết có bao nhiêu nhân tài đỉnh tiêm bên trong các đại tiên môn, đều muốn vót nhọn cả đầu để chui vào Tiên Minh chì vì mưu cầu một vị trí chấp sự bình thường, còn vị trí tuần du sứ, lại càng đủ để ngồi ngang hàng với tông chủ các đại tiên môn!

Mặc dù vị tuần tra sứ này chỉ là thuận miệng hứa hẹn, nhưng cũng đủ khiến cho tất cả mọi người kinh hãi.

"Đa tạ tiên sứ dìu dắt!"

Phương Nguyên trầm giọng tạ ơn, những lễ nghi này đương nhiên không thể thiếu.

"Thôi, bản tọa còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy trận đại hội Thăng Tiên này của các ngươi nữa!"

Nói rồi, vị tuần tra sứ kia tay áo phất một cái, một đám mây liền xuất hiện, mang theo các vị Trận sư, cưỡi gió bay đi!

"Tông chủ, lần đại hội Thăng Tiên này. . ”

Sau khi tiễn tuần tra sứ rời đi, liền có một trưởng lão Thú Linh tông nhìn về phía tông chủ của mình, tỏ ý thăm dò.

Những người khác trong lòng cũng đang cân nhắc vấn đề này. Lúc đầu, đại hội Thăng Tiên mười năm một lần chính là một trận tiên yến, được cử hành sau khi đệ tử các đại tiên môn hoàn thành thí luyện, phàm là những đệ tử thông qua được thí luyện, đều có thể tham gia đại hội. Điều này đại biểu cho những đệ tử tiên môn này đã chịu đựng được khảo nghiệm, bất kể là trong tương lai bọn hẳn có thể Trúc Cơ hay không, cũng đều trở thành một tử đệ Tiên gia hợp cách!

Chỉ có điêu, lần thí luyện này xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên hiển nhiên có người còn đang do dự, không biết có nên tiến hành tiếp hay không!

"Dĩ nhiên là phải tiếp tục tiến hành!”

Tông chủ Thú Linh tông nghe vậy, lại lạnh giọng cười nói: "Chẳng những phải tiến hành, mà còn phải làm cho hoành tráng hơn một chút... ”

"Lời ấy cũng không tệ!”

Trần Huyền Ngang, tông chủ Thanh Dương tông cùng những người khác đều gật đầu đồng ý.

Xem ra, trong lòng bọn họ, đều có một cái chủ ý giống nhau.

Lập tức, nhân mã các tiên môn đều cưỡi mây bay lên Ngũ Tiên cung, nơi tổ chức đại hội Thăng Tiên suốt bao năm qua. Chúng đệ tử tiên môn đều tranh thủ người thì chữa thương, người thì ghi chép lại kinh nghiệm trải qua chuyến này. Mà trưởng lão cùng tông chủ các đại tiên môn thì đều tập trung cùng nhau, thương lượng hồi lâu, dường như đang thương nghị thống nhất chuyện gì đó, sau hồi lâu, khi tới Ngũ Tiên cung cũng vừa có kết quả.

"Lần thí luyện này, do Ma Tức hồ có dị động, nên khác với trước đây, ma vật chưa được diệt sạch toàn bộ, hiện tại đều đã phân tán tứ phương, các đại tiên môn đều đã phái ra nhân thủ đi tiêu diệt, không đến mức để cho chúng làm hại nhân gian. Thế nhưng chiếu theo quy củ trước đây, bởi vì vẫn còn ma vật tồn tại, nên chỉ e đệ tử ngũ đại tiên môn không có bất kỳ một ai hoàn thành thí luyện.

Trông thấy vô số đệ tử tiên môn đều tỏ ra lo lắng, trưởng lão các tiên môn đều nhỏ giọng nhận định tình hình.

Mà đệ tử các tiên môn nghe vậy, dĩ nhiên trong lòng có chút nặng nề.

Trước đó, bọn hẳn đều cầu cho còn sống sót là tốt rồi, nhưng hiện tại đã sống sót được, hiển nhiên vẫn hi vọng được ban thưởng càng nhiều càng tốt. Nếu ngũ đại tiên môn thật sự thiếu theo lệ cũ trước kia để bình phán, như vậy quả thật là bọn hắn đều xem như thí luyện thất bại!

Kết quả này tuy phù hợp đạo lý, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy không cam lòng.

Nhưng cũng may, trưởng lão kia nói xong câu đó, bất chợt liền dừng lại, cười nói: "Tuy nhiên, những lão gia hỏa chúng ta thương lượng một phen, cũng hiểu được nếu quyết định như vậy, e là trong lòng các ngươi cũng sẽ không vui vẻ gì. Bởi vậy chúng ta quyết định sửa lại quy củ, các ngươi đã trải qua lần dị biến này, người người đều đã trải qua vô tận sát phạt, có thể nói là dục huyết phấn chiến, nên đương nhiên chúng ta cũng không thể quá vô tình, chúng ta quyết định, lần thí luyện này, mỗi một để tử dù còn sống hay đã chết, đều xem như thông qua được thí luyện!"

Chúng đệ tử nghe vậy đều giật mình ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Mà trưởng lão kia lại tiếp tục nói: "Ngũ đại tiên môn, mỗi một vị chân truyền còn sống sót, đều sẽ đạt được cơ hội Trúc Cơ một lần!"

Nghe lời này, tất cả chân truyền các đại tiên môn cũng đều ngẩng đầu tỏ ra ngạc nhiên.

"Không chỉ có như vậy..."

Thanh âm trưởng lão kia hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói: 'Do đệ tử chân truyền lần này vẫn lạc không ít, nên chúng ta còn muốn lựa chọn mười người có công lao lớn nhất trong số các đệ tử bình thường, ban thưởng cho danh hiệu đệ tử chân truyền, cũng ban cho cơ hội Trúc Cơ..."

"Woah...."
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 364: Ngũ Đại Tiên Môn, Nghĩa Bạc Vân Thiên (1)



"Ngươi nói cái gì?"

Trong không khí hân hoan vui mừng, bỗng nhiên nghe thấy chân truyền của Thượng Thanh sơn nói một câu như vậy, tất cả trưởng lão đều khẽ giật mình.

Mà chân truyền của Thượng Thanh sơn kia lại mặt không đối sắc, tiếp tục nói: "Chư vị trưởng lão xin hãy nghe ta nói đã, lúc trước ở trong Ma Tức hồ, chúng ta từng gặp được một con ma vật khủng bổ, vô cùng hung ác điên cuồng, càng đáng sợ hơn là, chân truyền ngũ đại tiên môn đều xuất chiến cũng không giết được nó, suýt nữa khiến cho chúng ta toàn quân bị diệt. Vào lúc đó, chúng ta liền định ra một cái ước định, nếu ai có thể g**t ch*t Ma Ưng, chúng ta sẽ cam tâm tình nguyện tôn hẳn là đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn. Sau đó vào thời điểm nguy cấp, sư đệ Phương Nguyên của Thanh Dương tông bay lên trời xuất ra một kiếm, g**t ch*t Ma Ưng.

Hắn thuật lại chuyện này một lần, sau đó trầm giọng nói: "Trận chiến đó, chúng ta tâm phục khẩu phục, tự nguyện tôn Phương Nguyên sư đệ làm đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn, việc này nghe ra có vẻ buồn cười, song lại là ván cược trong thời khắc sinh tử của chúng ta, mong rằng các vị trưởng lão thành toàn...

Không sai, ta cũng đang có ý này!

“Đây chính là một ván cược nhỏ chúng ta âm thầm đánh cược với nhau, chỉ mong cược thua sẽ được thực hiện!”

Nghe hắn nói vậy, Tiêu Phục Linh của Bách Hoa cốc cùng đệ tử chân truyền các đại tiên môn khác đều đứng dậy.

"Cái gì?"

Danh hiệu đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn?

Trưởng lão các đại tiên môn nghe lời ấy, lập tức nôn nao, vẻ mặt đều tỏ ra phức tạp.

Ngược lại, mấy vị trưởng lão Thanh Dương tông liếc nhau một cái, đáy mắt đều lộ ra vẻ vui mừng,

Ở địa vị bọn hắn, đương nhiên sẽ không quá để vào mắt danh hiệu của một đệ tử chân truyền, nhưng mấu chốt là, bọn hẳn cũng hiểu được, cái danh hiệu đệ nhất chân truyền này thực sự quá hiếm có. Những đệ tử hàng tiểu bối trong giới tu hành này, mỗi một người đều là đỉnh tiêm từ trong số đông đảo chúng sinh lựa chọn ra, cũng đều tâm cao khí ngạo, khó khăn đến cỡ nào mới có thể xuất hiện một người, tài nghệ trấn áp quần hùng chứ? Lui một bước mà nói, dù là xuất hiện, thì mấy đại tiên môn khác cũng sẽ không thừa nhận, nếu không chẳng phải là tự nâng uy phong của người khác hay sao?

Hiện tại, các đại tiên môn đều có mấy đại đệ tử chân truyền được xem như bảo bối, những người này đều là tồn tại nhất tuyệt trên đời. Nhưng cho dù là bọn hắn, từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai đạt được cái danh hiệu này, thậm chí ngay cả tiếp cận cũng chưa từng có. Bởi vì ngươi nói mình là đệ nhất nhân, ai có thể chứng minh? Chẳng lẽ phải dựa vào đấu pháp để quyết định? Thế nhưng mà các đại chân truyền đều có bản lĩnh áp đáy hòm của chính mình, bình thường luận bản thì khó phân cao thấp, nhưng nếu thật sự phải phân thắng bại, e là phải lấy mạng ra liều thì mới có thể biết được, nhưng tiên môn nào lại nỡ làm vậy chứ?

Đây cũng chính là chỗ khiến trưởng lão mấy đại tiên môn đều cảm thấy kinh ngạc, chân truyền các đại tiên môn lúc này, lại đồng thời đề cử vị đệ tử Thanh Dương tông kia?

Đối với các vị trưởng lão mà nói, đây dĩ nhiên không phải điều bọn hắn muốn nhìn thấy.

Song khi thấy bộ dáng nghiêm túc của đệ tử chân truyền nhà mình, thậm chí là của tất cả đệ tử tiên môn, bọn hắn lại không tiện cự tuyệt.

Đáp ứng, bằng với khi không lại tiện nghỉ cho tên đệ tử Thanh Dương tông kia, không đáp ứng, e là đệ tử tiên môn nhà mình sẽ cảm thấy thất vọng.

Bởi nếu như vậy, chẳng khác gì lời hứa của bọn hắn không chút đáng tiền!

Mà vào lúc này, trưởng lão cùng tông chủ Thanh Dương tông thì lại tạm thời duy tì trầm mặc, không vội lên tiếng.

Phương Nguyên vốn lập được đại công, vậy mà còn đạt được một danh hiệu như vậy, khiến cho bọn hắn cũng cảm thấy kinh hỉ ngoài ý muốn.

"Việc này, chúng ta sẽ xem xét, nhưng trước mắt các ngươi cứ nghỉ ngơi một ngày, đợi ngày mai tham dự tiên yến đi!"

Qua thật lâu sau, mới có một vị trưởng lão Thượng Thanh sơn khẽ gật đâu một cái, nói.

Hắn không nói đáp ứng, cũng không nói không đáp ứng, rõ ràng là trong lòng vẫn còn muốn cân nhắc một phen.

"Đệ tử tuân mệnh!”

Mấy vị chân truyền khác đáp lời, rồi đều lui về phía sau đám người.

Có điều lúc lui về, lại đều vô tình hay cố ý nhìn Phương Nguyên một chút, cái nhìn kia thâm ý sâu sắc, rõ ràng là muốn nói cho Phương Nguyên biết, bọn hắn đều nghiêm túc đối với trận cược kia. Hiện tại ở trước mặt người khác, ngay cả trước mặt tất cả trưởng lão nói ra, chính là để chứng minh cho lời hứa kia, mặc dù đây là vì cho Phương Nguyên danh hiệu đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn, nhưng cũng chứng minh cho sự kiêu ngạo của chính bọn hắn.

Các đệ tử đại tiên môn quả thực cần nghỉ ngơi thật tốt, nhưng tất cả trưởng lão tiên môn, lại nhất định không nghỉ ngơi được.

Thí luyện Ma Tức hồ đã qua, nhưng trong đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, còn cần bọn hẳn cẩn thận tra hỏi rõ ràng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 365: Ngũ Đại Tiên Môn, Nghĩa Bạc Vân Thiên (2)



Hồng Đan trưởng lão là người đầu tiên không kìm nén được, vỗ bàn cái ầm: "Vì tính mệnh đệ tử Thanh Dương tông bọn hẳn, mà không thèm để ý đến tính mệnh đệ tử mấy đại tiên môn chúng ta hay sao? Thanh Dương tông này, thật đúng là dạy dỗ ra một tên hảo đồ đệ vô tình vô nghĩa mà..."

Các đệ tử khác thấy Hồng Đan trưởng lão tức giận, sắc mặt đều lập tức tỏ ra hơi lo sợ.

Lúc này bọn hẳn đều đã biết, đệ tử nhập thất của Hồng Đan trưởng lão, Lữ Tâm Dao đã mất tích trong Ma Tức hồ sau đại biến, sống không thấy người, chết không thấy xác, nhưng hơn phân nửa đã gặp chuyện không may. Lại thêm nghe nói trước đó khi chúng đệ tử nhìn thấy nàng, nàng lại đang ở cùng một chỗ với tên Viên Nhai đã đọa hóa kia, chuyện này khiến trong lòng Hồng Đan trưởng lão bực bội không thôi, không có chỗ nào phát tiết.

Hiện tại lại nghe được chuyện này, ai biết nàng có thể nổi giận lên, làm khó dễ với vị đệ tử Thanh Dương tông kia hay không?

"Ý của Hồng Đan sư muội là..."

Có người cười khổ, nhìn về phía Hồng Đan trưởng lão.

Hồng Đan trưởng lão sắc mặt lạnh lẽo, quát: "Việc này không thể cứ cho qua như vậy được, phải nói cho rõ ràng với Thanh Dương tông!”

"Ha ha, ngươi muốn nói chuyện gì đây?"

Nhưng chính vào lúc này, cốc chủ Bách Hoa cốc.

Văn Hương chân nhân lại cười khổ một tiếng, nói: đệ tử Thanh Dương tông này có thể làm ra chuyện như vậy, dĩ nhiên là rất lớn mật, cũng đủ thông minh, thế nhưng trên tay chúng ta cũng không có chứng cứ gì chứng minh là do bọn hắn làm cả... Càng quan trọng hơn là, Bát Hoang Vân Đài bọn hắn phá hủy, vốn đã từng bị người giở trò, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa biết được, nhưng hơn phân nửa là có nguyên nhân sâu xa. Tiên Minh đã đáp ứng đi thăm dò, chúng ta cũng chỉ có thế chờ đợi, chẳng lẽ ngươi còn muốn qua Tiên Minh, đích thân đi tra xét chuyện này hay sao?"

Hồng Đan trưởng lão nghe lời này, lập tức nao núng: "Cốc chủ Văn Hương, ngươi đây là có ý gì?"

Văn Hương chân nhân lắc đầu, nói: "Đệ tử Thanh Dương tông gặp nạn, đến cầu viện Bách Hoa cốc, nhưng đệ tử Bách Hoa cốc chúng ta không muốn mạo hiểm, định thờ ơ lạnh nhạt làm qua loa, kết quả là bị người ta làm nổ mất Bát Hoang Vân Đài, không có đường lui, loại chuyện bị buộc phải tiến đến Thanh Dương tông cứu viện... ngươi cảm thấy một khi nói chân tướng ra ngoài, thì mặt mũi chúng ta để đâu?"

Tất cả trưởng lão Bách Hoa cốc cùng đám chân truyền Tiêu Phục Linh, đều lập tức giật mình.

Các nàng đã hiểu ra câu nói ý ở ngoài lời của Văn Hương chân nhân...

"Cho nên, việc này rốt cuộc cũng đừng nói ra..."

Văn Hương chân nhân khe khẽ thở dài, sắc mặt ngược lại dân dân trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói: "Đám người Phục Linh các nàng làm không sai, như đã là cứu viện, vậy lúc nói với ngoại nhân, chỉ nên nói là đệ tử Bách Hoa cốc ta nghe tin đồng đạo Thanh Dương tông gặp nạn, chủ động hủy Bát Hoang Vân Đài với quyết tâm đập rồi dìm thuyền hủy đi đường lui, cùng đệ tử Thanh Dương tông cùng tiến cùng lui không liên quan chút gì với người bên ngoài!"

"Chuyện này..."

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, thật lâu không nói nên lời.

Chỉ có điều, qua hồi lâu, mấy vị trưởng lão ngược lại đều nặng nề khẽ gật đầu, nói: "Không sai, đây mới là sự thật"

"Thế nhưng mà...."

Duy chỉ có Hồng Đan trưởng lão có chút không phục: "Chuyện này cứ cho qua như vậy hay sao?"

Văn Hương chân nhân thản nhiên nói: "Vậy liền nhìn xem Thanh Dương tông có thái độ gì?"

Không chỉ Bách Hoa cốc đang tiến hành thảo luận chuyện này, mấy đại tiên môn khác cũng giống như vậy.

Mà kết quả bọn hắn thảo luận, cuối cùng vậy mà nhất trí lạ thường

Cũng vào lúc này, đám người Vân trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão của Thanh Dương tông cũng đang thương lượng. Nhưng chỉ nói mấy câu, Vân trưởng lão liền sai người đi chuẩn bị hậu lễ, lại bỏ thêm tài nguyên vào tất cả phần trù bị, chuẩn bị ngày mai đưa qua cho tứ đại tiên môn. Chân truyền Mạnh Hoàn Chân của Long Ngâm phong đang cùng đi với mấy vị trưởng lão lại tỏ ra không hiểu: "Mấy đại tiên môn cũng không có chứng cứ xác thực, chúng ta không cần bồi thường đi?"

Vân trưởng lão cười lắc đầu, nói: "Ai nói đây là bồi thường?”

Hắn thở thật dài một hơi, đứng lên nói: "Sự tình lần này, rõ ràng chính là đệ tử Thanh Dương tông chúng ta gặp dị biến trước tiên, sau đó đã điều người đi cầu viện tứ đại tiên môn. Mà tứ đại tiên môn nghĩa bạc vân thiên, để tỏ rõ lòng quyết tâm đã tự hủy đi đường lui của mình, tập hợp lại một chỗ với các ngươi, ngũ đại tiên môn đồng tâm hiệp lực, lúc này mới vượt qua gian nan, đối kháng được trường đại kiếp nạn này. Trong quá trình này tuy có chút may mắn, nhưng càng nhiều hơn chính là do quyết tâm cộng đồng đối kháng kẻ thù của mọi người. Chúng ta chuẩn bị những hậu lễ này, không phải bồi thường, mà là để cảm tạ nghĩa cử hiệp nghĩa của tứ đại tiên môn đệ tử!”

Mạnh Hoàn Chân nghe vậy liền ngây người, sau lâu, mới khom người nói: "Đệ tử thụ giáo!"

Cổ Mặc trưởng lão cũng cười khổ nói: "Kế từ đó, ngũ đại tiên môn Việt quốc, e là sẽ danh truyền vạn dặm đi!"

Vân trưởng lão nói: "Vốn là chuyện tốt đối với tất cả mọi người, tiếng tăm truyền xa thì như thế nào?"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 366: Đệ Nhất Chân Truyền (1)



"Kỳ Thăng Tiên Hội trước, người đoạt quán quân của diễn võ là..."

Thắng Tiên đại hội mười năm một lần của ngũ đại tiên môn Việt quốc vẫn được cử hành, giống như không có gì khác những năm trước.

Nếu muốn nói có điểm khác thì vẫn có, điểm làm cho người khác chú ý nhất chính là biến hóa trong diễn võ luận bàn của Thăng Tiên đại hội.

Dĩ vãng, mỗi khi diễn ra Thăng Tiên đại hội, những người nổi bật trong tiên môn sẽ diễn võ đọ sức, luận bàn thuật pháp, điều này đã thành lệ cũ. Hơn nữa mỗi một lần đại hội diễn võ này, thường thường cũng sẽ có một số đệ tử thiên kiêu xuất hiện. Những người này thường là mặt mũi của tiên môn, là tiểu thiên kiêu được mọi người trong Việt quốc tương truyền, cũng là nhân vật truyền kỳ được các đệ tử trong các đại tiên môn tôn kính..

Có điều lần này lại có điểm khác biệt, diễn võ lăn này mặc dù không bị hủy bỏ, nhưng cũng không xê xích gì nhiều. Gần như không có bất kỳ chân truyền tiên môn nào hạ tràng, ngược lại chỉ có một số đệ tử bình thường hạ tràng chiến đấu, chỉ là có ít còn hơn không mà thôi...

Bởi vì ngôi vị thủ lĩnh đã được chọn ra.

Trong dĩ vãng, diễn võ rất khó sinh ra danh hiệu đệ nhất chân truyền. Luận bàn đọ sức cũng chỉ đến điểm là dừng, nhiều nhất cũng chỉ là các trưởng lão tiên môn bình ra đệ nhất thuật pháp, đệ nhất võ pháp, đệ nhất kiếm đạo mà thôi, còn đệ nhất chân truyền chân chính thì không ai đoạt được!

Nhưng lần này lại khác, ngũ đại tiên môn nhất trí lạ thường, trực tiếp ban cho Phương Nguyên danh hiệu đệ nhất chân truyền của ngũ đại tiên môn!

Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn nữa chính là, tất cả đệ tử tiên môn thế mà không có một người nào phản đối, có thể nói là hiếm thấy đến cực điểm!

Đương nhiên, khi các trưởng lão tiên môn nói ra việc này trong Thăng Tiên đại hội thì cũng vô tình hay hữu ý chỉ ra một chút, danh hiệu này là đệ nhất chân truyền, nhưng chỉ là đệ nhất chân truyền dưới Trúc Cơ. Bọn hắn còn nhân dịp động viên Phương Nguyên nên học hỏi các đại đệ tử chân truyền khác, cố gắng tu hành để sớm ngày sóng vai với những người kia. Đây cũng là đang tận lực giữ gìn mặt mũi cho những đại đệ tử chân truyền. Đương nhiên, đây đều là việc nhỏ, gần như không có người nào chú ý tới, tất cả mọi người chỉ biết rằng, sau gần mấy trăm năm, Việt quốc rốt cuộc đã cho ra đời đệ nhất chân truyền!

Người trong giới tu hành cầu lợi, nhưng càng trọng danh hơn!

Không có cách nào hình dung được, thanh danh và địa vị của Phương Nguyên sẽ tăng lên đến mức nào sau chuyện này!

Thậm chí có người còn đang suy đoán, địa vị Thanh Dương tông có lẽ sẽ thuận theo việc đệ nhất chân truyền xuất hiện mà lại đề cao thêm một bậc.

Về phần bản thân Phương Nguyên, hẳn đã sớm lọt vào pháp nhãn của các trưởng lão đại tiên môn. Hết thảy những gì hắn làm trong Ma Tức hồ, bây giờ đã bị người ta biết hết. Tất nhiên có người thưởng thức, cũng có người phẫn hận, tỉ như Bách Hoa cốc. Tiểu thiên tài Viên Nhai bọn hẳn tận lực bồi dưỡng ba năm này bị Phương Nguyên g**t ch*t trước mặt trước mặt tất cả mọi người, thù này không thể bảo là không lớn. Nhưng bọn hắn lại đều lạ thường nhất trí, không hề đề cập tới việc này...

"Thiên địa đại biến, ma tức dị động, khiến cho tiên đồ thí luyện nhiều lần gặp nguy hiểm. Nhưng đệ tử ngũ tông Việt quốc ta nhớ kỹ sự dạy bảo của tiên môn, đại nghĩa làm đầu. Tại thời khắc ma tức dị biến, Thanh Dương gặp nạn, bọn hắn tự hủy đường lui, đập rồi dìm thuyền, thề cùng đệ tử Thanh Dương chống đỡ đại kiếp..."

Khi Thăng Tiên đại hội chính thức khai mạc, một phong tiên giản do ngũ đại tiên môn tông chủ liên thú đề bút cũng được gửi tới cho Tiên Minh.

Trên tiên giản này ghi chép cặn kẽ hết thảy kinh lịch và lựa chọn trong Ma Tức hồ của đệ tử ngũ đại tiên môn Việt quốc. Việc này cũng xem như ngũ đại tiên môn Việt quốc cho Tiên Minh một câu trả lời thỏa đáng. Nguyên nhân Ma Tức hồ dị biến tất nhiên nên do Tiên Minh thăm dò, ngũ đại tiên môn chỉ là tường thuật hết thảy kinh lịch của các đệ tử mà thôi. Đương nhiên, những kinh lịch này là thật hay là giả thì cũng không trọng yếu!

Trọng yếu là, tất cả những kinh lịch này, chẳng những sẽ được đưa về Tiên Minh, mà sẽ còn truyền khắp Vân Châu, thậm chí là Cửu Châu!

Ngũ đại tiên môn Việt quốc, nhất định sẽ danh chấn tứ phương!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 367: Đệ Nhất Chân Truyền (2)



Cũng có thế nói cách nàng hành sử là trách nhiệm của đệ tử chân truyền, nhưng dù sao cũng cần một lần chính danh cho nàng ta. Phương Nguyên cũng không muốn có người nào đó cản trở, nên đã lên tiếng cầu xin các trưởng lão thay cho nàng...

Hắn hiện tại là đại hồng nhân, công lao cực lớn, các trưởng lão tất nhiên cũng không dám lơ là hẳn.

Bởi vậy rất nhanh sau đó, danh hiệu chân truyền của quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba đã được định đoạt, cơ hội Trúc Cơ cũng ổn thỏa nằm trong lòng bàn tay!

Khi tin tức này truyền tới tai quả ớt nhỏ, buổi tối hôm ấy, nàng đã tới bái phỏng Phương Nguyên một lần. Cũng không vì chuyện gì khác, lúc trước khi ở rong Ma Tức hồ, sau khi Phương Nguyên xuất thủ tàn nhẫn với đệ tử Thần Tiêu phong, nàng và Phương Nguyên trong lúc vô hình đã có một tăng ngăn cách. Mặc dù nàng cũng biết Phương Nguyên làm việc gọn ghẽ, khiến cho nàng không thể chỉ trích, nhưng tầng cách ngăn này thì lại rất khó tiêu trừ!

Trong tình cảnh đó, nếu như Phương Nguyên chủ động xin lỗi nàng, sau đó nói chuyện một phen, có lẽ sẽ có thể tiêu trừ tầng ngăn cách này.

Nhưng Phương Nguyên rõ ràng sẽ không làm vậy!

Nàng giống như cũng ý thức được điểm này, sau khi ngồi được một hồi, nàng bình tĩnh mở miệng nói: "Ban đầu khi nhìn thấy ngươi ở Linh Dược Giám, ta từng nghĩ răng ngươi có lẽ sẽ không vĩnh viễn là một tên tạp dịch. Nhưng ta cũng không ngờ rằng ngươi không chỉ thoát ly khỏi thân phận tạp dịch mà còn vươn cao hơn nữa. Ta từng truyền cho ngươi Kiếm Đạo, nhưng lúc truyền kiếm cũng không nghiêm túc. Ta từng truyền cho ngươi thuật pháp, nhưng cũng chỉ là sao chép tâm pháp cho ngươi. Ngươi cũng đã trả nợ. cho ta vô số lần, ngược lại ta hiện tại còn bắt đầu thiếu nợ ngươi..."

“Tiên đồ mênh mông, không có ai không thiếu không nợ!"

Phương Nguyên trả lời rất chân thành, cũng rất bình tĩnh: "Nếu nói nhân quả, thì cũng chỉ là nhân quá giữa hai ta tiêu tan mà thôi!”

Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba ngẩng đầu nhìn hẳn, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nàng vẫn đứng lên, nói: "Vẫn phải cám ơn ngươi!"

Nói xong, hai người lại không nói gì, nàng đứng một hồi thì muốn rời khỏi.

"Lăng sư tỷ..."

Phương Nguyên cũng trầm mặc một lát rồi gọi nàng lại, cười nói: "Trong lúc rảnh rỗi có thể tới tìm ta đánh cờ!"

Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba nở một nụ cười, mắng: "Chỉ có đồ đần mới tới tìm ngươi đánh cờ..."

Nhưng trước khi đi, nàng lại thở dài một tiếng, nói: 'Có điều chắc chắn ta sẽ còn đến tìm ngươi..."

Đưa tiễn Lăng Hồng Ba xong, Phương Nguyên lại làm chuyện thứ hai.

Hân phái người mời Nhiếp Hồng Cô tới, sau đó mở ra hết túi trữ vật này đến túi trữ vật khác đặt ở trước mặt nàng. Bên trong chúng đều chứa đầy linh dược, thậm chí ngay cả bảo dược cũng có hơn bốn năm gốc. Mặc dù xét vẽ số lượng thì kém hơn thu hoạch của đại tiên môn một chút, nhưng số lượng và phẩm chất bảo dược thì lại không thua kém bọn hắn, thậm chí còn càng mạnh hơn một chút. Những linh dược này đều là do Phương Nguyên và Lạc Phi Linh hái được trong sơn cốc thần bí kia, cũng là Phương Nguyên tài nguyên phong phú nhất trong tay!

"Tuyển đi!”

Phương Nguyên dứt khoát nói với Nhiếp Hồng Cô:

"Lúc trước khi mời ngươi tiến vào Ma Tức hồ, ta đã từng đã đáp ứng sẽ chữa trị khuôn mặt cho ngươi. Có điều chắc hẳn lúc đó ngươi cũng biết, lời này vốn có hơi hư ảo. Ta có thể giúp ngươi nghiên cứu một số đan phương, cùng nhau nghiên cứu thảo luận một phen, có điều đó không phải là sự tình có thể giải quyết trong thời gian ngắn. Bây giờ chúng ta đã kết thúc thí luyện, điều ta có thể làm bây giờ là để cho ngươi thỏa thích chọn lựa linh dược và bảo dược ở chỗ này, cần bao. nhiêu thì cầm bấy nhiêu, nếu như cần ta giúp ngươi nghiên cứu đan phương, vậy ta..."

"Ha ha, không cần phải nói!”

Nhiếp Hồng Cô khàn giọng cười một tiếng, đôi mắt của nàng tại quét tới quét lui các loại linh dược bảo dược kia, cuối cùng lại cười lạnh, nói: "Những kẻ như ngươi chỉ biết gia tăng tu vi, làm gì biết đan pháp gì chứ. Trông cậy vào các ngươi giúp ta nghiên cứu, còn không bằng để ta tự suy nghĩ. Những bảo dược này cũng không tệ, ta sẽ cầm đi hai gốc, cũng coi như là thù lao ngươi đưa cho ta, hai chúng ta coi như không thiếu nợ nhau nữa..."

Phương Nguyên cũng không ngờ rằng nàng lại hào phóng như vậy, điều này làm hân có hơi nao nao.

"Có điều ta còn muốn nhờ một việc..."

Nhiếp Hồng Gô tùy ý chọn hai gốc bảo dược, sau đó bỗng nhìn qua Phương Nguyên cười một tiếng.

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói: "Nhiếp sư tỷ cứ nói!"

Nhiếp Hồng Cô nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng cúi người nhìn về phía Phương Nguyên, giọng nói bỗng nhiên biến đổi, thế mà trở nên vô cùng kiều mị, giống như có thế làm rụng rời xương cốt của người ta. Nàng cười ha hả, nói:"Phương Nguyên tiểu sư đệ, ngươi cũng đã biết, ta từng là đệ nhất mỹ nhân tiên môn đúng. không?"

Thân thể Phương Nguyên lập tức cứng đờ, một hồi lâu sau mới nói: "Giọng nói của ngươi..."

Nhiếp Hồng Cô cười nói: "Ta bị hủy dung, chứ không bị hủy cuống họng, giọng nói trước kia chỉ là bởi vì ta muốn nói như vậy!"

Phương Nguyên nghe nàng nói thế thì liền trầm mặc, không dám hó hé một tiếng nào.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 368: Say Mèm Ba Ngày (1)



Đưa tiễn xong Nhiếp Hồng Cô, còn lại an bài liên quan tới hai người Quan Ngạo và Hậu Quỷ Nhi liền đơn giản hơn nhiều.

Quan Ngạo găn đây vô cùng bận bịu. Trong lần Ma Tức hồ thí luyện này, hắn đã luyện hóa một gốc Già Lam Thảo, tu vi đột nhiên tăng mạnh, cộng thêm hẳn trời sinh thần lực, tu vi cũng đã đột phá ngưỡng cửa từ Luyện Khí tầng sáu đến tầng bảy. Có thể nói, kẻ vốn là con rơi của tiên môn như hẳn, bây giờ cũng đã lọt vào ầm mắt của các trưởng bối trong tiên môn. Tứ phong ngũ viện Thanh Dương tông đều biểu lộ ý tứ muốn lại một lần nữa thu hắn làm môn đồ, hảo hảo dạy dỗ hẳn, có điều Quan Ngạo chỉ một mực muốn lưu lại Tiểu Trúc phong để tu hành.

Khi hẳn nói ra những lời này, thậm chí không căn Phương Nguyên phải gật đầu, Vân trưởng lão đã bật cười ha hả mà đáp ứng

Có thể tưởng tượng được, lần trở về này, e rằng hắn cũng sẽ không thiếu tài nguyên nữa, quả thực là rất khác so với trước kia.

Đương nhiên, trừ việc đó ra, Phương Nguyên cũng đã chuẩn bị một phần tài nguyên phong phú cho hắn.

Đương nhiên, hẳn sẽ tự mình hưởng dụng phần tài nguyên này, hay là tiếp tục tiêu hao trên người muội muội hẳn, thì đó lại là sự tình của hắn.

Hậu Quỷ Nhi thì lại càng khác người. Trong số mấy vị viện binh mà Phương Nguyên tìm đến, người khác bình thường đều đàm luận điều kiện thật tốt, duy chỉ có tên này không có.

Hắn bị Phương Nguyên sinh sinh kéo tới, cho nên Phương Nguyên cũng không cần thực hiện cam kết gì với hẳn, nhiều nhất là cho hẳn một chút tài nguyên, để hẳn lưu lại Tiểu Trúc phong tu hành là được. Đương nhiên, hiện tại hẳn cũng có sự tình bận rộn của mình, nghe nói từ khi rời khỏi Ma Tức hồ, hẳn đã không còn nhìn chằm chằm các sư muội sư tỷ, mà hãng ngày chăm chăm cản đường Lạc Phi Linh, chờ xem nàng sẽ làm gì mình...

Có người trong lúc vô tình nhìn thấy, trên tay tên sấu hầu tử này giống như nhiều hơn một bức tranh, mỗi ngày hẳn đều ngơ ngác ngây người nhìn xem bức chân dung này!

Theo lời người nhìn thấy nói, bức họa kia vẽ một nữ tử... khá là xấu!

"Lục sư huynh, lúc trước ta đã từng đáp ứng nhường cơ hội Trúc Cơ này cho ngươi, bây giờ cũng nên thực hiện!"

Người cuối cùng Phương Nguyên mời tới chính là Lục Thanh Quan.

Vị đệ tử mù mắt xuất thân từ Phù Đạo viện này, kỳ thật có tạo nghệ cực cao trong thôi diễn đạo thuật.

Lần này ở trong Ma Tức hồ, hắn cũng giúp Phương Nguyên không ít việc. Lúc trước những người khác đều không biết Phương Nguyên rốt cuộc dùng điều kiện gì để đả động hắn. Kỳ thực cũng rất đơn giản, đó chính là một cơ hội để Trúc Cơ.

Lục Thanh Quan đã mù hai mắt, nếu như muốn chữa tốt hai mắt thì chỉ có Trúc Cơ mới lành lại được.

Nhưng sau khi hắn mù hai mắt, thực lực bị ảnh hưởng thật nhiều, nếu chỉ dựa vào bản thân hắn, có lẽ cả đời cũng không thể nào tích lũy đủ công đức cần thiết để đổi lấy một viên Trúc Cơ Đan trong tiên môn! Bởi vậy, lúc ấy Phương Nguyên đã nói với hắn rằng, nếu hắn chịu đi vào Ma Tức hồ với mình một lần, mình sẽ nhường cơ hội Trúc Cơ của mình cho hắn.

Đương nhiên, tiền đề là Phương Nguyên phải thuận lợi dẫn theo đám đệ tử Tiểu Trúc phong thông qua hồi thí luyện này...

"Cái đó thì không cần!”

Lục Thanh Quan biểu hiện mười phần lạnh nhạt với chuyện này. Hắn nhẹ nhàng phất phất tay, nhẹ cười nói: "Trong Ma Tức hồ lần này, ta cũng làm được chút chuyện, tất cả đều được đồng môn nhìn thấy. Lần này tiên môn sẽ lựa chọn hơn mười người trong số những đệ tử bình thường của ngũ đại tiên môn để ban cho cơ hội Trúc Cơ. Đã có trưởng lão tới nói cho ta biết, trong số hơn mười người này có tên của ta, nên không cần lãng phí cơ hội này của Phương Nguyên sư huynh nữa. Hiện tại ta cũng cảm ứng được, tu vi của ngươi cũng đã đạt đến Luyện Khí đỉnh phong, có lẽ cũng cần dùng tới!"

"Thì ra là thế, vậy thì xin chúc mừng..."

Phương Nguyên nghe xong cũng cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, sau đó liền nói lời cảm tạ với Lục Thanh Quan.

Hai người lại nói thêm mấy câu, đều nhạt toẹt như nước, chạm đến là thôi, nhưng phần giao tình này dù sao vẫn đã kết liễu rồi.

"Sự tình đến bây giờ, những lời hứa trước khi thí luyện, xem như đều đã bồi thường xong đi?"

Sau khi đưa tiễn Lục Thanh Quan, Phương Nguyên mới thật dài thở một hơi, tính toán một phen, cũng không thấy có điểm sơ hở nào nữa.

Đệ tử Tiểu Trúc phong thông qua thí luyện, không chỉ thu hoạch được đại lượng tài nguyên, mà số người sống sót thậm chí còn nhiều hơn những phong khá cũng chứng minh được thực lực của mình trong hồi luyện này, cũng chứng minh rằng mình có tư cách để tự thành một phong. Đây cũng là những gì lúc đầu Phương Nguyên hứa với bọn hắn, còn đám người Nhiếp Hồng Cô, Lục Thanh Quan, cũng thực hiện được tâm nguyện, nhận được như yêu cầu.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 369: Say Mèm Ba Ngày (2)



"Tỉ như nói, lão thái gia trong nhà đệ tử Tiểu Trúc phong Ngô Thanh, kỳ thực chính là một người như thế

Tiểu thế gia như thế này, kỳ thực vẫn còn có rất nhiều, đều là phụ thuộc của các đại tiên môn, hoặc có thể nói là bàng chỉ của các thế lực!

Đương nhiên, Trúc Cơ mang tới nhiều chỗ tốt như thế, nhưng Trúc Cơ nhưng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Có rất nhiều phương pháp để Trúc Cơ, trong đó đơn giản nhất chính là phục dụng Trúc Cơ Đan. Đây là một loại bảo đan tập hợp các loại bảo dược và vô số loại linh dược để luyện chế ra, sau khi ăn vào có thể giúp cho người ta luyện hóa một thân pháp lực, cuối cùng kết thành đạo cơ!

Đây là đạo cơ đơn giản nhất, được mọi người gọi là "Đan Đạo Trúc Cơ", không ổn định nhất, tiềm lực cũng nhỏ.

Có điều đại đa số đệ tử tiên môn thông thường đều liều mạng góp nhặt công đức để đối lấy một viên Trúc Cơ Đan này trong tiên môn. Vẽ phần có thể Trúc Cơ thành công hay không, sau khi Trúc Cơ còn lại bao nhiêu tiềm lực thì là vấn đề của sau này...

'Vượt hơn phương pháp dùng Trúc Cơ Đan thì có pháp môn mượn nhờ Địa Mạch chỉ khí để Trúc Cơ. Địa mạch có Ngũ Hành chỉ khí, có thể giúp cho người ta luyện hóa một thân pháp lực, kết thành đạo cơ. Đạo cơ này được người người gọi là "Ngũ Hành Trúc Cơ", phẩm chất do mức độ nồng đậm của Ngũ Hành địa khí quyết định. Chân truyền ngũ đại tiên môn tham dự thí luyện, chính là vì cầu cơ hội Trúc Cơ này, đây cũng là phương pháp mà lại đa số người tu hành dùng để Trúc Cơ.

Phương pháp Trúc Cơ này, phẩm chất đạo cơ đều dựa vào mức độ nồng đậm của địa khí, nên giữa người với người có khác biệt cực lớn!

Ngoài ra còn có một loại pháp môn, được mọi người gọi là "Thiên Đạo Trúc Cơ"!

Muốn kết thành loại đạo cơ này, không thể mượn nhờ đồ vật trên nhân gian, mà phải mượn nhờ lực lượng của trời cao.

Trong đó một loại thường thấy nhất, đó chính là... thiên lôi!

Mượn nhờ thiên lôi phạt thể, luyện hóa một thân pháp lực, kết thành đạo cơ, đây chính là Thiên Đạo "Trúc Cơ!"

Đương nhiên, bất kể là Đan Đạo Trúc Cơ hay là Ngũ Hành Trúc Cơ thì cũng không thể bảo đảm cho một tên đệ tử tiên môn Trúc Cơ thành công.

Dù sao Trúc Cơ cũng là đại sự, cũng cần có cơ duyên nhất định.

Cho nên, bất kể là tiên môn hay đệ tử tiên môn khi nói đến việc này, thì cũng chí nói là một cơ hội Trúc Cơ mà thôi.

Mượn nhờ cơ hội này, Trúc Cơ thành công, đương nhiên tất cả đều vui vẻ.

Nếu như thất bại, đó cũng là do bản thân xui xẻo!

Trong lần Ma Tức hồ thí luyện này, Phương Nguyên nhận được một cơ hội Ngũ Hành Trúc Cơ. Chờ hẳn chuẩn bị thỏa đáng xong là có thể tiến vào Vân Phù sơn do ngũ đại tiên môn cùng nhau nắm giữ, mượn Ngũ Hành địa khí, Trúc Cơ một lăn!

Cơ hội này, tất nhiên là dị thường khó có được, có điều đối với Phương Nguyên mà nói thì lại thật sự không cần đến.

Từ khi bước lên con đường tu hành, hẳn chưa từng vì chuyện Trúc Cơ này mà phát sầu.

Hắn biết chỉ cần mình tu luyện tốt Huyền Hoàng.

Nhất Khí Quyết thì tiên môn sẽ bất chấp mọi giá để nghĩ ra biện pháp giúp mình Trúc Cơ thành công. Cho nên ngay từ đầu, hắn dự định đem cơ hội Trúc Cơ lăn này nhường cho Lục Thanh Quan, thế nhưng bản thân Lục Thanh Quan không chịu thua kém, thông qua công lao lập được trong Ma Tức hồ để đổi lấy một cơ hội Trúc Cơ. Cho nên danh ngạch quý giá trên tay Phương Nguyên lại quy về nguyên chủ.

'Vậy thì cứ giữ lại đi!"

Phương Nguyên cũng không nghĩ nhiều, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, thực sự không cần thì cầm đi bán lấy tiền thôi!

Mọi việc xử lý thỏa đáng xong, trận Thăng Tiên đại hội này tất nhiên là phi thường náo nhiệt. Đệ tử mới vừa trốn thoát ra khỏi Ma Tức hồ đều uống say mèm ba ngày, chúc mừng mình đại nạn không chết. Chúng đệ tử tiên môn từng kề vai chiến đấu trong Ma Tức hồ, ai có gút mắc trong lòng thì đều thừa cơ hội này báo thù, còn mấy lão bằng hữu thì đương nhiên là muốn chuốc nhau tới chết, ai nằm xuống trước thì người đó là chó...

Đối với người mình thấy ngứa mắt, không chuốc cho hắn uống thành chó thì không bỏ qua!
 
Back
Top