Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 290: Tứ Đại Chân Truyền (2)



Một đám chân truyền nghị luận, người cười lạnh cũng có, người cười nhạt cũng có, người tranh luận cũng có.

Thế nhưng sau khi tranh chấp một trận, tuy ngôn từ kịch liệt, nghĩa chánh ngôn từ, lại vẫn không thể tranh ra một kết quả xác định. Ngược lại vị đệ tử chân truyền Thượng Thanh sơn kia thấy Phương Nguyên không mở miệng nói chuyện nữa lại trực tiếp lắc đầu, nhảy tới một vấn đề khác: "Chư vị chân truyền, chúng ta đều đại biểu cho tiên môn của mình mà đến, thương nghị chuyện cứu viện đồng đạo Thanh Dương tông. Mà chuyện bồi thường bực này dù quan trọng, nhưng vẫn có thể đợi ngày sau lại thương nghị. Lúc này, chuyện Đơn mỗ quan tâm nhất chính là nếu có cứu viện, vậy chúng ta nên xuất binh vào lúc nào?"

Nói đến đây, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Phương Nguyên.

Tuy trong lòng Phương Nguyên đang thầm suy đoán phản ứng của bọn hắn, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh nói: "Đương nhiên là càng nhanh càng tốt!"

Advertisement

"Ha ha, càng nhanh càng tốt, lẽ nào chúng ta không cần chuẩn bị, cứ như vậy đi vào chịu chết sao?"

Chân truyền Thú Linh tông nghe xong lời ấy lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt bất thiện.

"Quả thế..."

Advertisement

Trong lòng Phương Nguyên đã có chút phiền muộn. Hắn đè nén mất kiên nhẫn trong lòng, nói: "Ngoại trừ ma vật, đáng sợ nhất chính là Hắc Ám Ma Phong. Chẳng qua vào lúc ta cùng với Lạc sư muội của bổn tông xông ra ngoài, đã thấy Hắc Ám Ma Phong bắt đầu ngừng lại, lúc này đã có thể xuất binh. Chỉ có điều chúng ta cần đại đội nhân mã đi trước, nếu không, sợ rằng rất khó có thể ứng đối với đám ma vật này. Quan trọng hơn là vào lúc Hắc Ám Ma Phong bắt đầu ngừng, chắc chắn ma vật này sẽ bắt đầu đánh Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông ta, thực sự không biết bọn hắn còn có thể kiên trì bao lâu..."

"A, mạng của đệ tử Thanh Dương tông các người là mạng, còn mạng của đệ tử Thú Linh tông chúng ta không phải là mạng sao?"

"Hắc Ám Ma Phong kia còn chưa hoàn toàn ngừng hẳn, lúc này mạo muội xông vào, nếu ma phong tái khởi, chúng ta phải làm thế nào?"

Vừa nghe lời ấy, chúng chân truyền tiên môn lại tranh chấp. Đệ tử họ Đơn của Thượng Thanh sơn càng nhìn về phía Phương Nguyên nói: "Chúng ta đều lo lắng cho tính mệnh của đồng đạo Thanh Dương tông, thế nhưng việc cầu viện tuyệt không thể mạo muội tiến hành, nếu không không những không cứu được Thanh Dương tông, ngược lại còn góp cả mạng của chúng đệ tử Thượng Thanh sơn chúng ta vào. Phương Nguyên sư huynh, trước khi ma phong chưa ngừng hẳn, chúng ta tuyệt không thể đi!"

"Đúng..."

Huyền y chân truyền Huyền Kiếm tông lưng đeo hộp kiếm cũng lạnh lùng nói: "Nếu không thể xác định Hắc Ám Ma Phong đã ngừng, chúng ta không đi cứu viện cũng là đương nhiên!"

Tới lúc này, Phương Nguyên đã triệt để thấy rõ, hắn ngậm miệng lại không lên tiếng nữa.

Trước khi đi cứu viện, hắn cũng đã từng nghĩ đến tứ đại tiên môn sẽ không tình nguyện, nhưng ngại vì Tiên Môn Minh Ước, hắn cũng đã dự liệu được bọn họ sẽ không bàng quan đứng nhìn. Hơn nữa trước khi ra ngoài, mấy đại chân truyền Thanh Dương tông cũng đã từng thương lượng, muốn đảm bảo lực độ cứu viện của mấy đại tiên môn, Thanh Dương tông nhất định phải có đủ thành ý. Bởi vậy thậm chí bọn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng phải từ bỏ toàn bộ tài nguyên để đổi lấy chúng tiên môn xuất thủ.

Nhưng hiển nhiên, chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Bốn vị chân truyền này nói là cẩn thận cũng tốt, nói là tìm cớ cũng được, bọn hắn đưa ra rất nhiều vấn đề khó có thể ứng đối!

Tỷ như Thú Linh tông nói, nếu lúc này Thanh Dương tông chia hết toàn bộ tài nguyên bọn họ thu hoạch được trong đợt thí luyện lần này cho các tiên môn, vậy đến cùng phải phân phối như thế nào? Tứ đại tiên môn chia đều sao? Nhưng tứ đại tiên môn vốn không có nhân số cố định, thực lực cũng không giống nhau. Tiên môn vốn ít người, lực lượng yếu lại vẫn được chia phần như nhau, như vậy há các tiên môn nhiều người, lực lượng cường đại có thể đồng ý?

Vậy cuối cùng dựa theo số người tử trận để phân chia sao?

Vậy lại càng buồn cười, thực lực nhỏ yếu bị mất mạng, không có nghĩa bọn hắn đã mang tới tác dụng tương ứng!

Lại tỷ như số người tới trước cứu viện...

Lẽ nào tứ đại tiên môn phải xuất động hết tất cả nhân thủ tới cứu viện sao?

Ngộ nhỡ vì chuyến đi này mà làm trễ nãi thí luyện, cuối cùng toàn bộ tiên môn đều bị phán là thí luyện thất bại, vậy cơ hội Trúc Cơ của đám chân truyền bọn họ phải làm thế nào đây? Nếu Thanh Dương tông có thể đồng ý cung cấp cho tất cả đám người bọn họ mỗi người một cơ hội Trúc Cơ, như vậy đương nhiên bọn họ sẽ nghĩa bất dung từ. Thế nhưng Thanh Dương tông sẽ đồng ý sao? Cho dù Phương Nguyên có đại biểu Thanh Dương tông đồng ý chuyện này, nhưng hắn có tư cách đó sao?

...

...

Hết vấn đề này tới vấn đề khác, Phương Nguyên chỉ rất nghiêm túc lắng nghe, cũng không trả lời.

Hắn có thể nhìn ra được, phía sau mỗi một vấn đề của chư đại chân truyền tiên môn đều đại biểu cho một thái độ cự tuyệt.

Chuyện này cũng có thể hiểu được, không ai nguyện ý mạo hiểm tính mạng để đi cứu viện Thanh Dương tông. Dù sao nói đi cũng phải nói lại, nếu đệ tử đời này của Thanh Dương tông diệt tuyệt hoàn toàn, ngược lại còn có thể tính là chuyện tốt đối với tứ đại tiên môn. Như vậy, thế hệ bọn hắn trưởng thành cũng sẽ giảm đi rất nhiều áp lực, thậm chí sau khi về tới tiên môn bọn hắn còn có thể âm thầm ăn mừng...

Chỉ có điều, đứng trước danh tiếng của tiên môn, bọn hắn không dám cự tuyệt.

Bởi vậy bọn hắn nhất định sẽ đồng ý cứu viện, thế nhưng sau khi đồng ý lại có vô số vấn đề!

Mà thông qua những vấn đề này cũng dần khiến Phương Nguyên nghĩ tới rất nhiều vấn đề khác...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 291: Lãng Phí Thời Gian (1)



"Ban nãy ta đã đại biểu cho Thượng Thanh sơn nói rõ, ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, đồng đạo Thanh Dương tông phải đối mặt với hiểm cảnh, tứ đại tiên môn chúng ta sao có thể không cứu? Nhưng chúng ta cũng không thể không cân nhắc tới khả năng cứu viện thất bại. Hiện tại thời gian còn lại đã không nhiều lắm, chỉ bảy ngày nữa là thí luyện kết thúc. Thế nhưng Hắc Ám Ma Phong vẫn chưa ngừng, ai cũng không biết nó còn có thể kéo dài bao lâu. Cho dù ngày mai chúng ta xuất phát ngay, nhưng trong vòng ba ngày, liệu chúng ta có khả năng gi ết chết toàn bộ ma vật, đi tới Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông không?"

Hiện tại, chân truyền Thượng Thanh sơn Đơn Giang Bạch đã cân nhắc đến một vấn đề mới: "Cho dù có thể giết đến được, thế nhưng đến lúc đó, ai có thể bảo đảm Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông còn an nhiên không tổn hao gì? Nếu Vân Đài đã bị hủy, chúng ta nhất định phải trở về ngay, nói không chừng chỉ một hồi như vậy cũng đủ làm trễ nãi thật lâu, thậm chí sẽ làm lỡ thời gian chúng ta rời khỏi Ma Tức hồ. Kết quả này quá đáng sợ. Cho nên ta lại cảm thấy, nhất định phải có thời gian hạn định, nếu như cứu viện, chúng ta phải lấy mấy ngày làm hạn định, tới thời hạn nhất định phải rút về!"

"Vấn đề ngươi nói cũng có lý..."

Hồng Báo của Thú Linh tông cười lạnh nói: "Ta chỉ có một vấn đề, hiện tại Hắc Ám Ma Phong còn đang thổi mạnh, liệu ngày mai Thượng Thanh sơn các ngươi dám xuất binh sao? Ha ha, nếu ngươi không sợ bị Hắc Ám Ma Phong quét tới toàn quân bị diệt, vậy thì tùy ngươi. Nhưng mỗi một mạng của đệ tử Thú Linh tông chúng ta đều đáng giá vạn kim, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ. Cho dù có cứu viện cũng phải chờ tới lúc bảo đảm được an nguy của bản thân rồi lại nói tiếp!"

"Ha ha, Thú Linh tông các ngươi vốn cách xa lãnh địa Thanh Dương tông nhất, nếu các ngươi muốn đợi quan sát thêm ba ngày sau đó mới hành động, sợ rằng các ngươi còn chưa chạy tới lãnh địa Thanh Dương tông đã phải quay đầu trở về. Như vậy cũng có thể coi là cứu viện sao?"

Advertisement

Đệ tử Kiếm Tông Huyền Tạ Trường Lưu lưng đeo hộp kiếm lạnh giọng cười nói, ánh mắt bất thiện.

"Thình thịch!"

Chân truyền Thú Linh tông Hồng báo lại vỗ mạnh lên bàn, quát lạnh nói: "Vậy ngươi cảm thấy nên thế nào?"

Tạ Trường Lưu cười lạnh nói: "Trước hết để đệ tử Thú Linh tông cho ngươi chạy tới lãnh địa của Huyền Kiếm tông chúng ta, sau đó cùng xuất thủ cứu viện!"

Advertisement

Đệ tử Thú Linh tông kia quát lạnh: "Dựa vào cái gì? Cho dù muốn tập kết một chỗ cũng nên là tứ đại tiên môn cùng tập kết..."

"Ha ha, tập kết tới cùng một chỗ, ta cũng không có ý kiến gì, vậy các ngươi đều đến lãnh địa của Bách Hoa cốc chúng ta đi!"

Tiểu Viên sư huynh lạnh lùng cười cười, chen miệng.

"Dựa vào cái gì mà chúng ta phải tới Bách Hoa cốc, Thượng Thanh sơn chúng ta mới là nơi cách Thanh Dương tông gần nhất đúng không?"

Mấy người lập tức tranh giành rùm beng. Sau cùng, đột nhiên cả đám nhìn về phía Phương Nguyên: "Đệ tử Thanh Dương, ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"

Lúc này Phương Nguyên đang suy nghĩ xuất thần, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, vậy mà nhất thời lại có thể không có phản ứng.

Mấy chân truyền tiên môn thấy vậy lập tức nở nụ cười lạnh, chân truyền Thú Linh tông giận nhất, cười lạnh nói: "Khá lắm đại đệ tử chân truyền Thanh Dương tông, chúng ta đều đang lo lắng thay tánh mạng đồng môn các ngươi, ngươi lại ở chỗ này suy nghĩ viễn vong, vậy chúng ta còn phải thảo luận cái gì?" Nói xong hắn vỗ bàn một cái, đứng dậy rời đi: "Vừa lúc gia gia đang khát, Viên Nhai, lấy Bách Hoa Tửu của Bách Hoa cốc các ngươi đến đây cho ta!"

Mấy vị chân truyền tiên môn khác tuy chưa rời đi, nhưng cũng đều cười như không cười nhìn Phương Nguyên.

"Ai, xem ra, chân truyền Thanh Dương tông cũng không hơn gì thế này..."

"Ha ha, cũng không thể nói như vậy. Phương Nguyên sư đệ có thể giết ra từ trong hiểm cảnh trùng trùng, vốn đã mỏi mệt không chịu nổi. Lại thêm hắn lo lắng quá mức, lúc này hắn có cảm thấy hơi mệt một chút cũng không có gì khó hiểu. Chúng ta ngại gì không chờ hắn một lát, đợi lát nữa lại thảo luận thêm?"

Nói xong, vài người đứng lên, lại có thể thực sự đường ai nấy đi.

"Phương Nguyên sư huynh, ngươi bị sao vậy?"

Đúng lúc này, Lữ Tâm Dao không nhịn được mà nhìn về phía Phương Nguyên, có chút giận trách nhìn hắn.

"Chúng ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian như vậy!"

Mà Phương Nguyên lại như mãi đến lúc này mới hồi phục thần trí, bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng.

Mấy chân truyền đại tiên môn nghe vậy đều ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mỗi người đều khác. Có cười lạnh, có bất đắc dĩ, có nghi ngờ, nhưng có một điểm giống nhau là, ở chỗ sâu trong đáy mắt bọn hắn lại hiện lên một vòng châm chọc...

"Phương Nguyên sư huynh, chúng ta chỉ đang thương nghị việc chuẩn bị và kế hoạch cứu viện, sao có thể nói là lãng phí thời gian?"

Chân truyền Thượng Thanh sơn phe phẩy chiết phiến, cười khẽ nói.

"Ha ha..."

Phương Nguyên chỉ cười cười, cũng không trả lời.

"Họ Phương, thái độ này của ngươi là thế nào, ngươi đại biểu cho Thanh Dương tông đến đây cầu viện, lẽ nào chúng ta chỉ thương lượng một chút liền..."

Chân truyền Thú Linh tông Hồng Báo lại bày ra vẻ mặt bất thiện, mở miệng chỉ trích.

"Câm miệng!"

Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, Phương Nguyên đã đột nhiên xoay người hét lớn. Mặt hắn nghiêm lại, giữa hai đầu lông mày đã có sát khí nảy sinh.

Đón lấy ánh mắt như hóa thành thực chất của hắn, ngay cả chân truyền Thú Linh tông cũng không nhịn được mà thầm nghiêm nghị. Hắn lui về sau một bước, một thân pháp lực vô thức nhấc lên, thậm chí ngay cả đầu lông mày cũng nhảy dựng lên, như đối mặt với dã thú đang tức giận...

Mấy vị chân truyền khác cũng đều kinh hãi, dường như bọn hắn không nghĩ tới Phương Nguyên đột nhiên nổi nóng, vẻ mặt đều ngưng lại.

"Hôm nay Phương Nguyên ta thay mặt Thanh Dương tông đi cầu viện binh, chư vị mang tới cho ta đủ loại cảm giác, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ tới có một ngày..."

Hắn vừa nói, vừa lạnh lùng quét mắt nhìn mặt chư vị chân truyền tiên môn: "Mùi vị này cũng sẽ đảo ngược tới trên người các ngươi?"

Nói xong lời này, hắn chắp tay thi lễ với chung quanh, sau đó hắn lại có thể xoay người, đầu cũng không quay lại rời đi.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 292: Lãng Phí Thời Gian (2)



"Hắn lại có thể rời đi như vậy?"

Không nghĩ tới trong cơn tức giận, Phương Nguyên lại có thể rời đi thật, chân truyền các đại tiên môn cũng phải qua hồi lâu sau mới kịp phản ứng.

Phản ứng đầu tiên của bọn hắn là đều có chút tức giận, về sau bọn hắn lại càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười. Bọn hắn không biết vì sao Phương Nguyên lại rời đi, thoạt nhìn dường như hắn không chịu nổi sự chê cười và vắng vẻ của mọi người, trong cơn tức giận mới rời đi. Thế nhưng ngay lúc này, ngay cục diện này, thật ra cho dù đổi lại ai tới cũng đều biết đạo lý phải chịu nhục, đây cũng là một trong những mục chân truyền bọn hắn phải học tập.

Chỉ có điều xem ra chân truyền Thanh Dương tông này chưa từng học bài học ấy, nói đi liền đi.

Đương nhiên, đó cũng chỉ là chuyện của Thanh Dương tông, ngược lại bọn hắn cũng không có gì phải vội vã.

Advertisement

"Ha ha, cái gì mà thiên kiêu hàng đầu trong số đệ tử đồng lứa, cũng không hơn gì thế này..."

"Hắn muốn đi thì cứ để cho hắn đi là được rồi, chuyện này ngay cả hắn cũng không vội, chẳng lẽ còn cần chúng ta vội thay hắn sao?"

"Không sai, ngay cả đệ tử Thanh Dương tông cũng không đặt tính mệnh của đồng môn trong lòng, chúng ta cần gì phải cứu viện? Ai có thể trách đến trên đầu chúng ta?"

Mấy vị chân truyền cười nói, sau đó lại muốn hẹn nhau đi uống rượu, liên tục thúc giục Tiểu Viên sư huynh lấy Bách Hoa Tửu ra.

Advertisement

"Vậy Tiểu Viên sư huynh theo mấy vị sư huynh đi nghỉ ngơi, ta đi xem người nhỏ mọn kia một chút..."

Ngay cả Lữ Tâm Dao lúc này cũng bày ra vẻ cười khổ, có chút bất đắc dĩ nói một tiếng.

"Ha ha, Tâm Dao sư muội vất vả, người bậc này, ta thực sự không muốn giao tiếp với hắn..."

"Tâm Dao sư muội, nếu hắn có thể xin lỗi chúng ta cẩn thận, chúng ta cũng không phải không thể tha thứ. Nhưng nếu hắn còn như vậy, vậy coi như xong đi!"

Mấy vị chân truyền kia cười lớn, đều theo Tiểu Viên sư huynh đi uống rượu.

Trước khi Tiểu Viên sư huynh rời đi còn đưa mắt liếc qua Lữ Tâm Dao, Lữ Tâm Dao cũng bất đắc dĩ than thở một tiếng, khoát khoát tay.

Thấy những người kia rời đi, Lữ Tâm Dao vội vã xuống núi. Vừa đi tới trong trướng của bản thân mình, nàng đã thấy Phương Nguyên đang ngồi một mình trong trướng, không nói một lời. Mà vị nữ đệ tử họ Lạc của Thanh Dương tông kia lại chẳng biết đã đi đâu, trong trướng chỉ có một mình hắn.

Nghe được tiếng bước chân của Lữ Tâm Dao, Phương Nguyên cũng không nói chuyện, chỉ bình tĩnh ngồi ở đó như không nhìn thấy nàng.

"Phương Nguyên sư huynh, ngươi cảm thấy mình rất oan ức sao?"

Lữ Tâm Dao nhìn Phương Nguyên, một hồi lâu sau nàng mới nhíu mày, nhẹ nhàng mở miệng.

Phương Nguyên ngẩng đầu lên nhìn nàng, khẽ lắc đầu, nói: "Đương nhiên không!"

Lữ Tâm Dao lập tức cười lạnh một tiếng, nói: "Không?"

Nàng nâng cằm lên, ánh mắt như vô cùng thất vọng nhìn Phương Nguyên, tựa hồ đang chờ Phương Nguyên nói gì.

Nàng chờ một hồi, rốt cục cũng lại bỏ qua.

Phương Nguyên không hề giống như có gì muốn nói, dường như hắn có thể im lặng như vậy mãi.

Nhưng nàng lại không im lặng nổi nữa. Nàng nhìn Phương Nguyên, khóe miệng bỗng lộ ra một nụ cười lạnh không dễ dàng phát giác.

Vẻ mặt này nàng ở từng bày ra ở trước mặt rất nhiều người, cho dù là Kỳ Khiếu Phong hay là Chu Thanh Việt, thậm chí là đám tiểu thiên kiêu Tiên Tử đường, duy chỉ có ở trước mặt Phương Nguyên là không. Co điều hiện tại, rốt cục nàng vẫn phải lộ ra, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Phương Nguyên sư huynh, ta cũng không biết ta nên nói ngươi như thế nào, nam nhi đại trượng phu, co được giãn được mới là hào kiệt, chịu nhục được mới có thể xưng là anh hùng. Người giống như ngươi, rõ ràng là tới đây cầu người lại không thể chịu nổi một chút uất ức, ngươi như thế sao có thể trông cậy vào tương lai có thể thành đại sự gì?"

Phương Nguyên hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, một hồi lâu sau hắn mới khẽ cười nói: "Hiện tại cũng không phải ta đang làm việc lớn gì, ta chỉ dựa vào quy củ của tiên môn để tới cầu viện binh mà thôi. Không phải nói ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi sao, đi cầu viện sao có thể xem là việc lớn?"

"Nhưng đối với ngươi, lần cầu viện này lại là việc lớn!"

Lữ Tâm Dao cười lạnh nói: "Nếu ngươi thật lòng muốn cứu đồng môn Thanh Dương tông, đừng nói uất ức, cho dù có phải quỳ xuống thì thế nào?"

Phương Nguyên giật mình, cười nói: "Đang đứng yên lành, vì sao có thể nói quỳ liền quỳ?"

"Ngươi..."

Lữ Tâm Dao nhất thời chán nản, ánh mắt nhìn Phương Nguyên đã nhiều thêm chút khinh miệt. Nhưng Phương Nguyên không ngẩng đầu, thần sắc này của nàng cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Trong miệng nàng lại nhẹ nhàng thở dài, giọng nói cũng chậm lại: "Mà thôi mà thôi, nhiều năm không gặp như vậy, tính tình quật cường này của ngươi ta cũng không muốn nhiều lời nữa. Chỉ có điều nếu ngươi còn muốn tiếp tục như vậy, lẽ nào ngươi định mặc kệ đồng môn Thanh Dương tông? Ngươi là đồng môn với ta mười năm, ta thực sự không nhìn nổi bộ dáng này của ngươi, hay là ta bày ngươi một kế đi!"

Phương Nguyên nghe xong, ngược lại có chút hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn nàng: "Kế gì?"

Lữ Tâm Dao cười nhẹ nói: "Hiện tại tứ đại tiên môn ngươi tranh ta cướp, ai cũng không muốn xuất binh trước, ai cũng không muốn chịu thiệt thòi. Chính vì bọn hắn đều có tâm tư này, cho nên mới càng tranh càng loạn, càng tranh càng không có kết quả. Chẳng qua tương ứng, nếu có một tiên môn bỗng nhiên lui về phía sau một bước, giảm yêu cầu tới mức thấp nhất, vậy mấy đại tiên môn còn lại cũng không tiện tranh cãi quá ác..."

Nói đến chỗ này, nàng nhìn Phương Nguyên, nhẹ giọng cười một tiếng nói: "Dù sao các đại tiên môn vẫn cần mặt mũi!"

"Ngươi lại muốn giở trò quỷ gì?"

Trong lòng Phương Nguyên có chút nghi ngờ, nhưng hơi chần chờ một chút, hắn vẫn gật đầu: "Lời này cũng có chút đạo lý!"

Quả thật, nếu như vào lúc tứ đại tiên môn đều đang liều mạng muốn mò được lợi ích từ Thanh Dương tông, kiếm cớ kéo dài thời gian xuất binh, đột nhiên có một tiên môn bỏ qua tất cả lợi ích, đại nghĩa lẫm nhiên mà đứng ra làm gương. Vậy những tiên môn khác tất cũng không dám quá mức!

Bởi nếu như vậy, tương lai truyền ra ngoài, danh tiếng của bọn hắn sẽ rất khó nghe.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 293: Mỗi Người Đều Có Mục Đích Riêng Phải Đạt Được (1)



Lữ Tâm Dao cười cười, nói: "Ta cùng tu hành với Tiểu Viên sư huynh, giao tình không cạn, hắn cũng vẫn nghe ta khuyên bảo. Trong chuyện này, ta có thể khuyên hắn một chút, nếu như hắn đồng ý, chắc hẳn Phương Nguyên sư huynh cũng giảm đi rất nhiều áp lực, việc này cũng coi như thành hơn phân nửa!"

Trong lòng Phương Nguyên lại càng nghi ngờ sâu hơn, qua hồi lâu hắn mới cười nói: "Vậy Lữ sư muội cứ thử xem đi, nếu được ngược lại cũng là chuyện tốt!"

"Còn chưa nhất định đâu, ta cũng chỉ có thể tận hết sức lực khuyên hắn một chút, cụ thể còn phải xem hai người các ngươi bàn như thế nào!"

Lữ Tâm Dao nở nụ cười, khoát khoát tay nói: "Ngươi lại ngồi đây thêm một chút, ta đi gọi hắn đến!"

Advertisement

Nói xong, nàng lắc mình rời khỏi cung trướng, mà Phương Nguyên lại chỉ ngồi trong cung trướng chờ, khe khẽ thở dài.

"Quần ma loạn vũ, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được..."

Hắn cười khổ. Thật ra cũng không phải hắn rất tin tưởng Lữ Tâm Dao, ngược lại hắn chỉ có chút hiếu kỳ không biết trong hồ lô của nàng chứa thứ gì.

Trong lòng xuất hiện mấy ý niệm, hắn vô thức nhìn chung quanh một chút, nhưng không thấy bóng dáng Lạc Phi Linh. Cũng không biết nha đầu ngốc này lại chạy đi đâu rồi. Điều này cũng khiến đáy lòng hắn có chút bất đắc dĩ. Mặc dù mình phiền chán những thứ này, nhưng tính mạng của mấy trăm đệ tử Thanh Dương tông đều nằm trên lưng mình, nha đầu ngốc kia lại không thể dựa vào được, vậy nếu mình không đứng ra chu toàn với những người này, lại còn biện pháp nào đâu?

Advertisement

"Phương Nguyên sư huynh thật bản lĩnh, có thể thuyết phục Tâm Dao sư muội tới tìm ta, dù ta muốn không đồng ý cũng không được!"

Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài cung trướng đã có một bóng người xuất hiện trước mặt Phương Nguyên, chính là Tiểu Viên sư huynh của Bách Hoa cốc.

Trên mặt hắn hiện lên ý cười, vươn người đi vào, cười nói: "Người sáng mắt không nói tiếng lóng, chúng ta cũng không vòng vo. Thật ra ta cũng không thích mấy việc tranh chấp lộn xộn này. Trong mắt ta, tài nguyên và … đều không có tác dụng gì, ngược lại chỉ cần ta tu hành chăm chỉ, tiên môn sẽ không thiếu hụt gì của ta. Mà cho dù Thanh Dương tông có cho Bách Hoa cốc nhiều tài nguyên hơn nữa cũng không liên quan gì tới ta!"

Phương Nguyên cũng không nghĩ tới hắn lại sảng khoái như vậy, hơi ngẩn ra, sau đó nhỏ giọng nói: "Vậy Viên sư huynh ngươi..."

Tiểu Viên sư huynh cười một tiếng, nói: "Lát nữa khi tiếp tục thương nghị với bọn hắn, Bách Hoa cốc ta có thể là người đầu tiên đứng ra, nói chỉ lấy một thành tài nguyên của Thanh Dương tông, coi như bồi thường cho đệ tử Bách Hoa cốc ta. Ngoài một thành này ra chúng ta không mảy may lấy. Hơn nữa đều là người trong tu hành, tính mệnh của đệ tử Thanh Dương tông không thể trễ nải mảy may, trong vòng ba ngày đệ tử Bách Hoa cốc ta tất sẽ tập kết xuất binh!"

"Còn có chuyện tốt bực này?"

Phương Nguyên nghe xong lời ấy, phản ứng đầu tiên chính là không tin, nhưng vẫn khách khí nói: "Nếu thật như vậy, chúng ta vô cùng cảm kích!"

"Ha ha, ngươi chớ vội cảm ơn ta..."

Tiểu Viên sư huynh nghe vậy lại nở nụ cười, nói: "Tuy ta có thể giúp ngươi, nhưng ta cũng có điều kiện của mình!"

Phương Nguyên lập tức nâng cao tinh thần, thầm nghĩ rốt cục cũng đi vào chính đề.

Chẳng qua trong lòng nghĩ vậy, nhưng sắc mặt vẫn có vẻ rất bình tĩnh, rất nghiêm túc nhìn Tiểu Viên sư huynh.

Tiểu Viên sư huynh cũng đang nhìn hắn, qua hồi lâu mới khoan thai nói: "Phương Nguyên sư huynh, trước đây ta thấy ngươi một người một kiếm giết ra từ trong đại triều ma vật, nói thật, ta cảm thấy bản lĩnh của ngươi quả thật không kém. Nhưng ta vẫn không phục ngươi lắm. Hiện tại ta chỉ muốn luận bàn với ngươi một phen, xem kết quả là đầu bảng Tiên Bảng ngươi có bản lĩnh, hay là đầu bảng Tiên Bảng ta danh xứng với thực..."

Phương Nguyên nghe xong lời này lập tức nhớ tới chuyện hắn đã buộc mình phải đấu pháp lúc mới gặp. Im lặng một hồi lâu sau, Phương Nguyên trịnh trọng gật đầu nói: "Ta có thể đồng ý với ngươi, đợi sau khi chuyện này chấm dứt, ta sẽ đánh thoả thích với ngươi một trận!"

"Đánh thoả thích một trận... Tốt, rất tốt!"

Tiểu Viên sư huynh kia đáp ứng xong, giữa hai đầu mày tựa như có vài phần thỏa mãn.

Chẳng qua sau khi nói vài tiếng "tốt" xong, hắn lại có chút do dự. Sau khi dừng lại một hồi hắn mới nói tiếp: "Có điều chỉ đánh một trận như thế còn chưa đủ tận hứng. Ta còn có một yêu cầu quá đáng… Ha ha, Phương Nguyên sư huynh, ta nghe nói ở Thanh Dương tông ngươi tu luyện một truyền thừa đã bị đứt đoạn ngàn năm, gọi là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đúng không? Ta rất muốn biết uy lực của pháp quyết này..."

Lông mày Phương Nguyên hơi nhíu lại: "Lúc ta đánh với ngươi một trận tự nhiên sẽ thi triển pháp quyết này!"

Tiểu Viên sư huynh lắc đầu, thản nhiên nói: "Không phải hiểu rõ như vậy, ta hy vọng có thể thấy càng nhiều hơn..."

Hắn ngừng lại một chút, sau đó nói khẽ: "Tỷ như tâm pháp hành công của pháp quyết này, cùng với tâm đắc tu luyện của Phương Nguyên sư huynh..."

"Bá!"

Sắc mặt Phương Nguyên từ từ thay đổi. Một hồi lâu sau hắn mới từ từ mở miệng: "Thì ra ngươi muốn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!"

Tiểu Viên sư huynh cười khẽ nói: "Phương Nguyên sư huynh hà tất phải tức giận. Người trong tu hành, trao đổi tâm đắc tu luyện vốn là một chuyện tao nhã. Ngàn năm trước, không phải Thanh Dương tông các ngươi cũng có một vị kiếm si lấy Tam Nguyên Ngự Kiếm Quyết của Thanh Dương tông đổi lấy bí pháp kiếm đạo của Huyền Kiếm tông sao? Hiện tại chẳng qua chúng ta chỉ noi theo chuyện xưa của tiền nhân mà thôi. Ngươi đưa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cho ta, ta cũng sẽ tặng lại ngươi Liên Hoa Kiếm Trận!"

Phương Nguyên yên lặng xuống, không thèm nhắc lại.

20231227040355-tamlinh247.jpg

 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 294: Mỗi Người Đều Có Mục Đích Riêng Phải Đạt Được (2)



Chuyện Phương Nguyên tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cũng không tính là bí mật gì, bởi vì đối với chuyện chuyện tu hành, trừ khi Thanh Dương tông định lưu lại Phương Nguyên cả đời trong tiên môn, không để cho hắn gặp ai hết, nếu không kiểu gì cũng sẽ bị người ta phát hiện ra. Bởi vậy đối với chuyện này hắn cũng không tận lực giấu diếm, chỉ có điều, dù sao Phương Nguyên cũng chỉ mới bắt đầu tu luyện pháp quyết này không lâu, đạt tới có chút thành tựu cũng là chuyện mới chỉ một tháng trước, ngay cả đệ tử Thanh Dương tông cũng rất ít người biết đạo truyền thừa này, huống chi Bách Hoa cốc xa Thanh Dương tông hơn vạn dặm chứ?

Nhưng căn cứ theo lời Tiểu Viên sư huynh vừa nói, chẳng những hắn biết mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, mà còn biết mình đã tu luyện đạo pháp này đến cảnh giới thứ nhất, cho nên mới muốn có được tâm pháp, cũng muốn tâm đắc tu luyện của mình, có thể nói là nhắm trúng chỗ hiểm của hắn...

Bản thân mình chưa từng hành tẩu ra bên ngoài tiên môn qua, ai có khả năng hiểu rõ mình như vậy?

Đương nhiên sẽ là một người luôn chú ý đến mình, đồng thời cũng có người quen bên trong Thanh Dương tông...

Advertisement

Ngay từ thời điểm phục yêu tại Thái Nhạc thành, Phương Nguyên đã biết vị đồng môn kia luôn chú ý tới mình.

Chỉ có điều, ngay cả hắn c*̃ng không nghĩ tới, nàng lại chú ý đến mức độ này...

"Phương Nguyên sư huynh, không biết ý của ngươi như nào?"

Tên Tiểu Viên sư huynh kia vẫn còn đang hờ hững cười, nói khẽ: "Nói trước, ta cũng không thèm Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết gì đó, chỉ muốn nhìn xem xem nó có chỗ huyền ảo nào hay không thôi, hơn nữa ta cũng sẽ không để ngươi phải chịu thiệt thòi, sẽ đổi bí pháp với ngươi..."

Advertisement

"Đương nhiên...!"

Nói đến đây, hắn lại bỗng nhiên vỗ nhẹ tay, cười nói: "... Chuyện này chúng ta đều sẽ giữ bí mật, không để ngoại nhân biết được!"

"Không phải ta đang lo lắng sau khi cho ngươi Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sẽ bị ai biết được, sẽ mang lại cho ta bao nhiêu phiền phức..."

Đến tận lúc này, Phương Nguyên mới bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Viên sư huynh, khẽ nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, hi vọng ngươi thành thật trả lời ta, nếu ta tặng pháp quyết này cho ngươi, ngươi có cam đoan dốc hết toàn lực Bách Hoa cốc, cứu đồng môn Thanh Dương tông ta không?"

Tên Tiểu Viên sư huynh kia, dường như không nghĩ tới vấn đề này.

Hắn thoáng khẽ giật mình, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, hồi lâu sau mới nói: "Ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực!"

"Ta hiểu rồi!"

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, cũng không cần phải nhiều lời nữa, mà tên Tiểu Viên sư huynh kia c*̃ng trầm mặc một chút, sau đó rời khỏi cung trướng.

"Phương Nguyên sư huynh, ngươi nói chuyện với Tiểu Viên sư huynh sao rồi?"

Chẳng biết lúc nào, Lữ Tâm Dao đã trở lại cung trướng, vẻ mặt tỏ ra hết sức lo lắng.

Phương Nguyên lúc này đã bình tĩnh lại, dường như trong lòng đã có chủ ý, ánh mắt hờ hững nhìn Lữ Tâm Dao, nói: "Lữ sư muội tới thật đúng lúc, ngược lại có thể giúp ta truyền lời cho Tiểu Viên sư huynh một câu rằng, lời hắn nói, ta không thể đồng ý..."

Lữ Tâm Dao nghe vậy lập tức ngẩn người, cảm thấy ánh mắt Phương Nguyên có chút cổ quái, quá thấu triệt.

Nhưng sau đó, trên mặt của nàng liền lộ ra vẻ thất vọng, nhẹ nhàng hít một sâu một hơi, thản nhiên nói: "Phương Nguyên sư huynh, ta không biết Tiểu Viên sư huynh nói với ngươi chuyện gì, yêu cầu cái gì, chẳng qua là ta cảm thấy, tính mạng của đồng môn Thanh Dương tông lúc này đã sắp đến phút cuối c*̀ng, cần phải gấp rút cứu viện. Trong lúc then chốt này, ngươi chịu chút ủy khuất thì đã làm sao? Cần phải biết, hiện tại ngươi đã không phải là đứa trẻ chăn trâu năm xưa, mà đã tu hành mấy năm ở tiên môn, chẳng lẽ ngay cả một chút khí phách nam nhi đại trượng phu cũng không học được hay sao?"

Phương Nguyên nghe nàng nói, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt cổ quái nhìn nàng.

Mà Lữ Tâm Dao thì đón nhận ánh mắt của hắn, sắc mặt hơi lạnh lẽo kèm chút cao ngạo nhìn lại.

"Rõ ràng là tầm mắt của chính ngươi quá nhỏ bé, không nhìn thấy đại khí phách của Phương Nguyên sư huynh nhà ta mới đúng..."

Trung lúc hắn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào cho có khí thế, chợt một thanh âm tỏ ra không vui từ sau lưng Lữ Tâm Dao vang lên: "Phương Nguyên sư huynh vốn là Phượng Hoàng sẽ bay lên chín tầng trời, ngươi lại để hắn cúi đầu đi đoạt gạo gà rừng, có buồn cười hay không?"

"Lời này ngược lại cũng có chút êm tai..."

Phương Nguyên hết sức hài lòng, quay đầu nhìn sang, liền thấy Lạc Phi Linh xuất hiện ở cửa ra vào cung trướng.

Cũng không biết nàng đi tản bộ ở nơi nào trở về, lúc này trên thân vẫn còn vương một chút sương đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hơi ướt vì sương đêm, trông lại có một vẻ đẹp riêng. Lúc này tựa như nàng đã nghe được có người nói xấu Phương Nguyên, trong lòng không vui, hếch cằm đi tới.

"Ngươi biết cái gì..."

Lữ Tâm Dao đang nói đến điểm quan trọng lại bị người đánh gãy, dĩ nhiên tâm tình có chút không vui, đang định quay đầu lại răn dạy.

Nhưng vừa quay đầu, chạm vào ánh mắt của Lạc Phi Linh, không hiểu sao trong lòng chợt giật thót một cái.

Đột nhiên nàng cảm thấy, trên thân thể của nữ đệ tử mà lúc bình thường nàng nhìn cũng không thèm nhìn lâu một chút này, vậy mà lại toát ra một loại khí chất thanh lãnh không nói nên lời. Đây tuyệt đối không phải là khí chất mà một nữ đệ tử phổ thông có thể có được, đôi mắt trong vắt kia, không hiểu tại sao vậy mà lại khiến cho nàng sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm, khiến tâm thần nàng nhất thời bị thất thủ, lời vừa định nói ra cũng nuốt lại vào trong bụng.

Thoáng lấy lại bình tĩnh, nàng mới khôi phục lại vẻ thong dong, ánh mắt mang theo vẻ hồ nghi quan sát Lạc Phi Linh một hồi, trong lòng suy đoán đủ điều, chỉ là bất kể thế nào cũng không thể nói ra được lời định nói lúc đầu nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên một chút, thản nhiên nói: "Xem ra Phương Nguyên sư huynh quả nhiên có một thân khí phách ngông cuồng, nhưng ta hy vọng ngươi vẫn còn biết mình đang làm gì a!"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 295: Còn Một Biện Pháp (1)



Nói rồi, nàng quay người đi thẳng ra ngoài trướng.

Lúc đi tới bên cạnh Lạc Phi Linh đang đứng ở cửa ra vào cung trướng, nàng không tự chủ được liền nghiêng người lách ra ngoài cửa.

"Nha đầu kia đến tột cùng là như thế nào vậy?"

Đi trên triền núi bên ngoài cung trướng, trong lòng nàng vẫn còn chưa hết kinh ngạc, thậm chí vẫn còn cảm giác hơi phập phồng lo sợ, nghĩ thầm trong lòng: "Một nha đầu lúc vừa gặp ta chỉ cho rằng là một người bình thường không thể bình thường hơn, không nghĩ tới vậy mà nhìn lầm người rồi, về sau cũng phải lưu tâm một chút mới được..."

"Ha ha, Tâm Dao sư muội, nếu ta đoán không lầm, vị đồng môn kia của ngươi..."

Advertisement

Trong màn đêm bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, Lữ Tâm Dao ngẩng đầu nhìn tới, liền thấy Tiểu Viên sư huynh từ sau một cây đại thụ vòng ra, trên mặt mang theo một nụ cười hờ hững nói: "Có lẽ vẫn cự tuyệt đi?"

"A, tử đệ thủa hàn môn, nói chung cũng chỉ đến như vậy!"

Lữ Tâm Dao cười lạnh một tiếng, nói: "Bản lĩnh không có bao nhiêu, nhưng tính kiêu ngạo lại không thấp, vừa rồi ta đi qua, vốn định khích bác hắn vài câu, không ngờ hắn lại rất bảo thủ. Như vậy cũng tốt, vậy thì cứ chờ thêm đi, dù sao cũng không phải là chúng ta kéo dài thời gian, ta cũng muốn xem thử, chờ tới lúc cuối cùng, hắn có thật sự có quyết đoán trơ mắt nhìn đệ tử Thanh Dương tông chết hết hay không!"

Tiểu Viên sư huynh thở dài: "Nếu hắn thật sự dám ương ngạnh như vậy, tên này cũng liền phế đi, Thanh Dương tông không chứa được hắn!"

Advertisement

Trên mặt Lữ Tâm Dao hiện ra nụ cười lạnh, nói: "Chúng ta chờ cho những tiên môn khác muốn nhắc tới điều kiện gì thì nhắc, nhưng điều kiện của Bách Hoa cốc chúng ta, nhất định phải thêm Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này. Ha ha, tên đệ tử hàn môn này ta hiểu rõ, ta tuyệt không tin trong thời gian ngắn ngủi ba năm, hắn có bản lĩnh từ tạp dịch leo đến vị trí đại đệ tử chân truyền, nhất định là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mang tới chỗ tốt. Hơn nữa trước đó ta đã nhìn qua, một thân pháp lực của hắn quả thực không cạn, huyền công như vậy, hơn hẳn vô số tài nguyên..."

Tiểu Viên sư huynh cười lạnh một tiếng: "Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cái gì chứ, chưa hẳn thắng được Liên Hoa Thần Điển của Bách Hoa cốc chúng ta!"

Lữ Tâm Dao nghe vậy, lập tức cười khổ một tiếng, nói: "Tên ngu ngốc nhà ngươi, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết kia cũng không phải cho chính chúng ta tu luyện, mà cần phải giao cho tiên môn, lấy được đạo bí pháp truyền thừa này của Thanh Dương tông, bất kể đến tột cùng nó có bao nhiêu uy lực, đều có tác dụng lớn đối với Bách Hoa cốc chúng ta, mà một khi lập xuống công lao này... thì vị trí đại đệ tử chân truyền của nhất mạch Phượng Hoàng Đài còn chạy đi đâu được chứ?"

"Nếu là như vậy... thì nhất định ta c*̃ng sẽ nhường cơ hội Trúc Cơ lần này cho Tâm Dao sư muội ngươi!"

Tiểu Viên sư huynh c*̃ng cười theo, chỉ có điều trong ánh mắt, dù sao vẫn tỏ ra khinh thường.

"Hai người này đều muốn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!"

Mà cùng lúc đó, trong cung trướng, Phương Nguyên c*̃ng đang day day đuôi lông mày, khẽ than với Lạc Phi Linh: "Ta không đáp ứng!"

Lạc Phi Linh nghe vậy lập tức mở to hai mắt nhìn: "Đương nhiên không thể đáp ứng, bí truyền của tiên môn, há có thể tuỳ tiện cho người. Cho dù là vì cứu trợ đồng môn, nhưng nếu tặng cho người khác, nhất định tiên môn sẽ không tha thứ cho ngươi, về sau sẽ rất nhiều rắc rối đó..."

"Kỳ thật đó cũng không phải là chuyện phiền toái nhất!"

Phương Nguyên cười khổ nói: "Phiền phức chính là cho dù ta đáp ứng tất cả điều kiện của bọn hắn, cũng chưa chắc bọn hắn sẽ thực tình cứu viện..."

"Vừa rồi nghe bọn hắn nghị luận một hồi, ta cũng coi như hiểu rõ rồi. Những người này a, đoán chừng đều có ý nghĩ xuất công không xuất lực, nếu như ta đoán không lầm mà nói, sau khi ta như đáp ứng điều kiện của bọn hắn, xác thực bọn hắn sẽ xuất binh, nhưng đến thời điểm cứu viện chính thức, mỗi tên gặp được một con ma vật liền đánh đến nửa ngày, thậm chí còn cố ý bị một ít thương vong, đến khi hết thời gian lập tức liền thu binh, kể từ đó, ai cũng không thể chỉ trích bọn hắn, dù sao bọn hắn đã dùng hết toàn lực, chỉ là ma vật quá mạnh mà thôi!"

Lạc Phi Linh nghe vậy liền ngẩn người: "Nói cách khác, bọn hắn cứu viện, nhất định sẽ thất bại sao?"

"Đâu chỉ là thất bại thôi đâu..."

Trên mặt Phương Nguyên hiện ra vẻ đùa cợt, thản nhiên nói: "Đồng môn Thanh Dương cuối cùng sẽ chết, mà ta lại đại biểu Thanh Dương tông đáp ứng bọn hắn nhiều điều kiện như vậy, thậm chí bọn hắn còn sẽ bắt ta ký huyết khế. Đến lúc đó, cho dù cứu viện thất bại, đệ tử Thanh Dương tông chết sạch, nhưng huyết khế này vẫn còn, Thanh Dương tông vẫn thiếu nợ bọn hắn, nếu như bọn hắn đến đòi, ngươi nói Thanh Dương tông có thể không trả được sao?"

"Đó... Đó không phải ném đá xuống giếng sao?"

Ngay cả Lạc Phi Linh c*̃ng sợ ngây người: "Ta vốn nghĩ bọn hắn vô sỉ, nhưng không nghĩ tới lại vô sỉ như vậy!"

"Chuyện thường tình của con người mà thôi!"

Phương Nguyên chỉ lạnh nhạt nói một câu, vẻ mặt ngược lại vẫn bình tĩnh, tựa hồ đang lo lắng gì đó.

Một lát sau, Lạc Phi Linh mới thận trọng nói: "Phương Nguyên sư huynh, nếu như việc này thật sự không thành công..."

"Việc này đương nhiên sẽ không thành công..."

Phương Nguyên khe khẽ thở dài, nói: "Cho nên ta c*̃ng không cầu viện nữa, dùng biện pháp khác giải quyết vấn đề đi!"

Lạc Phi Linh lập tức ngẩn người: "Biện pháp gì?"

Phương Nguyên không trả lời thẳng, chỉ là nhẹ giọng nói: "Ta cần một kiện pháp bảo phi hành, địa đồ, cùng..."

Hắn vẫn chưa nói hết, đã thấy Lạc Phi Linh ngơ ngác mở ra một cái túi càn khôn trong tay. Chỉ mới lướt nhìn vào bên trong, Phương Nguyên liền lập tức trợn tròn mắt, đồ vật trong này, vậy mà tất cả mọi thứ hắn cần đều có, thậm chí so với suy nghĩ của hắn còn nhiều hơn.

Hắn lập tức nhìn Lạc Phi Linh như gặp quỷ vậy: "Ngươi lấy được từ nơi nào?"

Lạc Phi Linh ngây ngốc nói: "Lúc ngươi cãi nhau với bọn hắn, ta liền đi tới chỗ đệ tử Bách Hoa cốc trộm..."

Phương Nguyên mắt trợn tròn: "Ngươi cũng nghĩ đến biện pháp này sao?"

Lạc Phi Linh có chút xấu hổ cười cười, nhỏ giọng nói: "Ta... ngay từ đầu đã có ý này!"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 296: Còn Một Biện Pháp (2)



"Mau mau... Ma vật bắt đầu tiến đánh Bát Hoang Vân Đài rồi..."

Lúc này, trong lãnh địa Thanh Dương tông ma vụ bao phủ, chung quanh Bát Hoang Vân Đài, theo Hắc Ám Ma Phong ngừng lại, càng ngày càng có nhiều ma vật phát giác ra sự tồn tại của Bát Hoang Vân Đài, c*̃ng ý thức được sự bất thường ở Vân Đài, thậm chí có một số ma vật khướu giác linh mẫn, ngửi ra được khí tức người sống bên trong. Vậy là, càng ngày càng có nhiều ma vật bắt đầu lao về phía Bát Hoang Vân Đài, lúc đầu là một con, dần dần là một đám, đến cuối cùng thình lình tạo thành một mảng lớn vô số ma vật liên tục xông tới!

Ầm! Ầm! Ầm!

Có vô số ma v*t t* l*n cũng lao đến, vung vẩy binh khí trong tay, đập xuống Bát Hoang Vân Đài.

Tại thời điểm Bát Hoang Vân Đài nhận công kích, cũng tự động hiện ra đại trận phòng ngự do linh quang mờ mờ hóa thành, ngăn lại đủ loại ma vật đang tập kích ở bên ngoài. Nhưng theo ma vật liên tiếp công kích, linh quang của đại trận cũng đang không ngừng chớp lóe!

Advertisement

"Không còn cách nào, cứ ngồi ở đây chỉ có một con đường chết, tuy Bát Hoang Vân Đài có tác dụng phòng ngự, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai nghĩ tới Bát Hoang Vân Đài lại sẽ chống cự cùng lúc nhiều ma vật như vậy. Cứ theo đà này, lúc đại trận bị đánh phá, chúng ta chỉ có một con đường chết!"

Vu Tình, một đệ tử chân truyền của Tử Vân phong ở lại thủ vệ rất nhanh đưa ra quyết định: "Đệ tử Tử Vân phong chuẩn bị, lập tức ra ngoài trùng sát một phen, tận khả năng tiêu diệt những con ma vật thân thể to lớn có thể hình thành uy h**p đối với đại trận, giảm bớt gánh nặng cho đại trận. Đệ tử Ngự Thần phong ít người, tập trung cùng đệ tử Tử Vân phong cùng hành động, Mạnh sư huynh, ngươi dẫn theo đệ tử Long Ngâm phong cùng Thần Tiêu phong, ở phụ cận Vân Đài tiếp ứng chúng ta..."

Mạnh Hoàn Chân, đệ tử Long Ngâm phong gật đầu, cất cao giọng nói: "Các ngươi trùng sát thời gian là một nén hương, sau đó lui về, đổi lại chúng ta!"

Chúng đệ tử thương nghị thỏa đáng, liền chuẩn bị xông ra ngoài.

Advertisement

Thế nhưng vào lúc này, đệ tử Tiểu Trúc phong đã đứng ngồi không yên, tất cả đều xông tới: "Chư vị sư huynh sư tỷ, vì sao không an bài chúng ta xuất chiến, chẳng lẽ bởi vì thực lực đệ tử Tiểu Trúc phong ta hơi thấp một chút, nên phải ở bên trong làm rùa đen rút đầu hay sao?"

Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân thấy chúng đệ tử Tiểu Trúc phong tỏ ra phẫn nộ, hai người đều trầm mặc một hồi.

"Để cho các ngươi ở lại bên trong, không phải là bởi vì thực lực các ngươi hơi thấp một chút..."

Vu Tình thấp giọng nói: "Phương Nguyên sư đệ bất chấp nguy hiểm tính mạng ra ngoài cầu viện, đây là hắn đánh đổi thay cho Tiểu Trúc phong các ngươi!"

Đệ tử Tiểu Trúc phong nghe vậy lập tức đều tỏ ra sửng sốt, nhưng rất nhanh lại có người kêu lên: "Tử Vân phong, Long Ngâm phong, Ngự Thần phong các ngươi cũng đều có người mạo hiểm ra ngoài cầu viện, vì sao các ngươi cũng phải ra ngoài trùng sát, chẳng lẽ không giống nhau sao?"

"Chúng ta ra ngoài trùng sát..."

Vu Tình nghe vậy, ngược lại cười lạnh một tiếng: "Đó đúng là bởi vì thực lực chúng ta mạnh hơn một chút!"

Nói rồi, nàng không quản chúng đệ tử Tiểu Trúc phong xúc động phẫn nộ nữa, hét lớn một tiếng, liền phi thân trùng sát ra ngoài.

Trước khi rời khỏi Bát Hoang Vân Đài, nàng cùng Mạnh Hoàn Chân liếc nhau một cái, tâm tình cả hai đều có chút nặng nề.

Hiện tại, đã đến thời điểm liều mạng...

Nhưng cho dù là liều mạng, cũng chỉ là tận khả năng trì hoãn tốc độ Bát Hoang Vân Đài bị đánh phá thêm một lúc mà thôi...

Mà kết quả sau cùng, cũng không nằm trong tay bọn hắn!

"Không biết viện binh có thể tới hay không, nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời..."

...

...

"Lâm vào đường cùng, cuối cùng vẫn phải dùng biện pháp này..."

Lúc này ở bên ngoài cung trướng Bách Hoa cốc, Phương Nguyên chậm rãi bước đi trong bóng đêm.

Sắc mặt của hắn liên tục thay đổi, lúc thì lạnh lẽo cứng rắn, lúc thì do dự.

Đối với một người từ trước đến nay đều cực kỳ kiên định chủ ý là hắn mà nói, đây là lần đầu tiên hắn xoắn xuýt như vậy.

Nhưng bất kể như thế nào, theo hắn từng bước một đi thẳng về phía trước, cuối cùng sắc mặt vẫn dần dần trở nên kiên định.

Có lẽ có ít chuyện là sai, nhưng hắn nhất định phải làm.

Trong đầu hắn lóe lên bóng dáng chư vị đồng môn Thanh Dương tông, cuối cùng c*̃ng đưa ra quyết định, đã không còn tạp niệm lung tung...

"Vù..."

Hắn tế ra một kiện pháp bảo phi hành, đó là một đôi Lưu Vân Song Dực tựa như cánh ưng, mỗi một cọng lông đều do thép đúc thành, ở trong màn đêm lóe ra ánh sáng xanh biếc lạnh lẽo. Đây vốn chính là một loại pháp bảo các đệ tử Luyện Khí thường xuyên dùng, tốc độ nhanh nhất, cũng không biết Lạc Phi Linh trộm được ở đâu, nhưng có một điều chắc chắn chính là, nha đầu này vô cùng có con mắt chọn đồ!

"Vì đồng môn Thanh Dương tông, cho dù thật sự có tội nghiệt gì, Phương Nguyên ta một mình gánh vác là được!"

Phương Nguyên rốt cục thở ra một hơi dài, đồng thời kết ra một cái pháp ấn, cặp Lưu Vân Song Dực lập tức gắn lên sau lưng của hắn, sau đó theo một thân Huyền Hoàng chi khí của hắn rót vào, cuồng phong thoáng chốc lên nổi lên vù vù, tụ lại ở đầu cánh. Phương Nguyên lập tức bay vút lên, phát ra tiếng xé gió chói tai, thân hình tựa như một tia sáng đen, trong chốc lát đã vọt vào trong màn đêm vô tận.

Lúc này ở một hướng khác, c*̃ng có một đạo hồng quang trốn vào trong màn đêm, đó chính là Lạc Phi Linh.

Bên trong Bách Hoa cốc vẫn rất yên tĩnh, còn không ai phát hiện ra hai người bọn họ đã không còn ở trong cung trướng.

Pháp lực không giữ lại chút nào, tốc độ tăng lên tới cực hạn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 297: Rượu Mời Không Uống Muốn Uống Rượu Phạt (1)



Thiết Dực phía sau Phương Nguyên phát ra tiếng xe gió, đẩy thân hình hắn nhanh chóng bay lượn lên không trung tựa như một đạo thiểm điện!

Nếu không phải ma tức Hắc Ám ở bên trong lãnh địa Bách Hoa cốc này đã mỏng manh đến mức độ nhất định, vô số ma vật cũng đều chạy tới lãnh địa Thanh Dương tông, Phương Nguyên sẽ tuyệt đối không dám khống chế món pháp bảo này bay điên cuồng như vậy. Nhưng bây giờ hắn đã không còn nỗi lo lắng này nữa, dù sao bên trong lãnh địa Bách Hoa cốc này cũng chẳng khác ngoại giới là bao, cũng có thể thỏa thích tăng lên tốc độ!

Dưới tình huống này, rất nhanh hắn liền bay tới một chỗ, đó là một bệ đá đen nhánh, đường kính chừng 99 trượng, im ắng tọa lạc phía trên một tòa núi thấp, bên ngoài khắc rõ vô số phù văn phong cách tang thương mà cổ xưa. Lúc Phương Nguyên tới gần bệ đá, những phù văn kia lập tức liền lóe lên một loại lực lượng cường đại mà vô hình, ngăn cách hắn ở bên ngoài bệ đá.

"Bát Hoang Vân Đài, mở ra!"

Advertisement

Phương Nguyên tế ra một đạo trận kỳ màu tím, chậm rãi tung bay ở xung quanh thân thể hắn.

Phía trên trận kỳ hiện ra ánh sáng mờ mờ, lực lượng vô hình trên đại trận lập tức biến mất, Phương Nguyên nhẹ nhàng tiến nhập vào bên trong bệ đá, sau đó hắn đánh giá xung quanh, thôi diễn một chút, rồi nhẹ nhàng cất bước đi về một hướng.

Nơi này chính là Bát Hoang Vân Đài bên trong lãnh địa Bách Hoa cốc, cũng là cửa truyền tống đệ tử Bách Hoa cốc rời khỏi.

Những Vân Đài này đều là công trình có từ hai ngàn năm trước, do tiền bối các đại tiên môn ở Việt quốc hao tốn vô số tinh lực cùng tài nguyên mới xây dựng nên, ý nghĩa trọng đại. Nó có thể truyền tống đệ tử các đại tiên môn rời đi sau khi kết thúc thí luyện, cũng có tác dụng nhất định có thể bảo vệ bọn hắn khi gặp phải nguy hiểm, nếu không có lượng lớn ma vật đồng thời tiến công, thì Vân Đài này có thể phòng ngự vững chắc!

Advertisement

Vân Đài này có đại trận thủ hộ, không một ai có thể tuỳ tiện tiến vào.

Tuy nhiên trước khi nhập Ma Tức hồ, Phương Nguyên cùng với những đại đệ tử chân truyền các tiên môn khác đều được ban cho một đạo lệnh kỳ màu tím, có thể tự do tiến vào bên trong Bát Hoang Vân Đài này. Mục đích là để lúc cần thiết, bọn hắn sẽ đưa các đệ tử tiến nhập vào trong Vân Đài tị nạn!

Mà hiện tại, Phương Nguyên đang dùng lệnh kỳ này tiến nhập vào bên trong Vân Đài của Bách Hoa cốc.

Bên trong Bát Hoang Vân Đài này trống rỗng, yên tĩnh, không thấy được nửa bóng người, dù sao đệ tử Bách Hoa cốc lúc này đều đang bận rộn phân tán tại các nơi bên trong lãnh địa, điên cuồng thu gom linh dược. Chưa tới thời điểm thí luyện kết thúc, lại không gặp phải uy h**p trí mạng gì, đương nhiên là sẽ không có ai vào lúc này lại chạy lạch bạch tới Bát Hoang Vân Đài này để tị nạn cả...

Mà Phương Nguyên thì yên tâm ở bên trong Vân Đài suy tính nửa ngày, tìm được một mắt trận tương đối yếu kém trong nội bộ đại trận, sau đó dán một đạo phù triện lên đó. Sau một chút do dự, hắn liền dứt khoát lấy ra thêm vài chồng phù triện dán lên đó...

Dù sao Lạc Phi Linh chuẩn bị đồ vật cho hắn rất nhiều, c*̃ng không dùng hết!

Làm xong hết thảy, Phương Nguyên liền phi thân rời khỏi Vân Đài, thân hình phóng lên không, lại lần nữa bay về một phương hướng khác.

Lần này hắn bay thẳng về hướng lãnh địa Thú Linh tông.

Thú Linh tông cách Bách Hoa cốc không gần, lúc bình thường ít nhất cũng phải mất hai ba ngày đường, nhưng lúc này trời yên biển lặng không có nguy hiểm gì, Phương Nguyên có thể mượn pháp bảo phi hành dùng tốc độ lớn nhất bay đi, nên đương nhiên thời gian sẽ rút ngắn lại rất nhiều. Chỉ không đến hai canh giờ, hắn đã tiến vào lãnh địa Thú Linh tông, sau đó hắn cẩn thận bay lượn trên không trung, tránh đi hết thảy mọi ánh mắt. Cũng may nơi này hoang vắng, tất cả mọi người lại đều đang bận rộn thu thập linh dược, căn bản không chú ý đến thân ảnh như u linh của hắn...

Mà từ địa đồ hắn trộm được, rất nhanh hắn đã thôi diễn ra vị trí Bát Hoang Vân của Đài Thú Linh tông.

Thế là hắn liền nhanh chóng bay tới, lặp lại hành động ở Vân Đài vừa rồi, sau đó lại lần nữa phi thân rời đi.

Thân hình dừng lại giữa không trung, hắn tính toán thời gian, không sai biệt lắm đã đến thời gian ước định cùng Lạc Phi Linh...

Hắn hít một hơi thật sâu, cúi người nhìn lại. Dưới mặt đất, cách khoảng bốn, năm dặm có một đám vị đệ tử Thú Linh tông đang nghỉ ngơi, trông bọn hắn có vẻ thu hoạch tương đối khá, uống rượu ăn thịt, lớn tiếng đàm tiếu, ánh lửa chiếu sáng ngời lên mặt của bọn hắn...

Nhìn không khí vui vẻ của bọn hắn ở nơi này, nào có chút cảm giác lo lắng cho tính mạng đệ tử Thanh Dương tông đang như ngàn cân treo sợi tóc chứ?

Đối với bọn hắn mà nói, thu thập của cải, sau đó bình an rời khỏi Ma Tức hồ mới là kết quả tốt nhất!

Về phần đệ tử Thanh Dương tông, sống hay chết đâu có liên quan gì tới ta?

Đối với hết thảy điều này, Phương Nguyên vô cùng lý giải!

Chỉ là, lý giải thì lý giải, nhưng hắn không đồng ý...

Trong đầu của hắn chậm rãi hiện lên hình ảnh Tiểu Kiều sư muội, quả ớt nhỏ, Quan đồ đần cùng đám sư đệ sư muội ở Tiểu Trúc phong, sau đó trong lòng dần dần dâng lên một loại cảm giác cực kì không cam lòng, hắn thật sự có thể trơ mắt nhìn những người này chịu chết sao?

... Tuyệt đối không thể!

Theo ý nghĩ này hiện lên, tâm thần Phương Nguyên dần dần trở nên kiên định, lạnh lẽo.

Hắn thở ra một hơi dài, sau đó đột nhiên kết lên một cái pháp ấn!

"Ăn nói khép nép xin các ngươi cứu viện, các ngươi không chịu, vậy thì ta không xin nữa..."

Đáy mắt hắn giờ khắc này lóe lên vẻ hung dữ: "... Con mẹ nó chứ, đánh nổ Bát Hoang Vân Đài của các ngươi, buộc các ngươi cứu!"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 298: Rượu Mời Không Uống Muốn Uống Rượu Phạt (2)



Từ lúc nghe đệ tử tứ đại tiên môn cãi nhau, Phương Nguyên đã hiểu rõ một đạo lý...

Đó chính là, muốn tứ đại tiên môn xuất toàn lực cứu viện chỉ có một biện pháp, đó chính là hủy diệt đường lui của bọn hắn!

Ma Tức hồ và bên ngoài sinh tử lưỡng trọng thiên, trừ phi tu hành đến cảnh giới cực độ cao thâm mới có thể trực tiếp xé mở vách ngăn này. Nếu không, bọn hắn chỉ có thể dựa vào truyền tống đại trận phía ngoài để truyền tống vào, sau đó lại đợi khi thí luyện kết thúc, thông qua năm tòa Bát Hoang Vân Đài truyền tống trận đã được lưu lại trong Ma Tức hồ trước đó để rời khỏi. Khi bọn hắn truyền tống vào còn có các vị trưởng lão ở bên ngoài xác định vị trí giúp bọn hắn, truyền tống đến khu vực được chỉ định. Nhưng ở bên trong Ma Tức hồ, bọn hắn chỉ có thể tập trung đến truyền tống Bát Hoang Vân Đài...

Có thể nói, Bát Hoang Vân Đài chính là đường lui của tứ đại tiên môn, là m*nh c*n của bọn hắn!

Mà sở dĩ tứ đại tiên môn không muốn thực sự ra tay cứu viện Thanh Dương tông, cũng là vì bọn hắn không muốn liều mạng, hơn nữa bọn hắn cũng không có lý do gì phải liều mạng. Bởi bọn hắn rất rõ ràng, bọn hắn có linh dược đầy đất có thể hái, lại có thể dễ dàng hoàn thành thí luyện. Đợi khi thời gian thí luyện sắp kết thúc, bọn hắn trực tiếp đi tới Bát Hoang Vân Đài, an ổn chờ khi truyền tống ra khỏi Ma Tức hồ là được...

Advertisement

Mọi thứ đều như đã được sắp xếp xong xuôi, thoải mái vô cùng, vì sao phải liều mạng?

Cho nên cuối cùng Phương Nguyên quyết định hủy diệt Bát Hoang Vân Đài của bọn hắn!

Kể từ đó, trước mặt bọn hắn chỉ còn lại một lối ra duy nhất, đó chính là Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông!

Hiện tại, bọn hắn đã có lý do để liều mạng!

Advertisement

Đương nhiên, phương pháp duy nhất này vô cùng hao tổn âm đức, cũng vô cùng tàn nhẫn!

Một khi làm như vậy, đồng nghĩa với hắn đã đẩy tứ đại tiên môn vào tuyệt lộ...

Cho nên ngay từ đầu Phương Nguyên thực sự muốn dựa vào tình đồng môn để giao lưu với tứ đại tiên môn, nhận được viện trợ từ bọn hắn.

Đây cũng là nguyên nhân ngay từ đầu hắn đã hạ thấp tư thái khi đối mặt với tứ đại chân truyền.

Thẳng đến khi hắn phát hiện mục đích thực sự của tứ đại tiên môn là muốn thông qua hắn để ký vô số khế ước, mò được đủ lợi ích từ Thanh Dương tông. Sau đó khi tới cứu viện, bọn hắn cũng chỉ giả vờ giả vịt, sẽ không xuất lực thực sự, suy nghĩ này mới bị loại bỏ hoàn toàn!

Cũng vào lúc đó, trong lòng Phương Nguyên mới dâng lên ý tưởng điên cuồng như vậy...

Đương nhiên Lạc Phi Linh không giống hắn, từ lúc mới bắt đầu nha đầu này đã quyết định sử dụng biện pháp ấy...

Cũng mãi tới khi Phương Nguyên biết được nàng có ý nghĩ này hắn mới hiểu, vì sao sau khi nàng tới Bách Hoa cốc vẫn luôn biểu hiện ra vẻ không để ý tới. Bởi vì nha đầu này đã sớm dự liệu được phản ứng của tứ đại tiên môn, cho nên ngay từ đầu nàng đã chuẩn bị sử dụng phương pháp này. Mà vừa lúc, lực chú ý của những người đó đều tập trung lên trên người Phương Nguyên, trực tiếp xem nhẹ nàng...

Oanh! Oanh!

Trơ mắt nhìn tòa Bát Hoang Vân Đài nằm trong lãnh địa Thú Linh tông đột nhiên bốc lên hỏa quang kinh thiên ngay trước mặt mình, đạo đạo linh lực liên tiếp bị nghiền nát, sau đó bản thân Vân Đài cũng nổi lên vô số mảnh vỡ, sóng triều hắc ám vọt thẳng lên trời, trong lòng Phương Nguyên nặng nề thở dài. Không thể nào trực tiếp sử dụng Bạo Viêm Phù để nổ nát Bát Hoang Vân Đài, chẳng qua Phương Nguyên có thể thôi diễn ra quy luật vận chuyển bên trong đại trận Bát Hoang Vân Đài, sau đó lấy Bạo Viêm Phù phá hủy một khâu của đại trận, khiến trận lực của nó tự động phản phệ, hoàn toàn hủy diệt...

Chuyện này cũng giống với Bát Hoang Vân Đài tự dùng lực lượng của mình để hủy diệt bản thân.

Cho dù Bát Hoang Vân Đài có kiên cố ổn định hơn nữa, có thể chống đỡ nhiều ma vật hơn nữa, nhưng nếu hủy diệt từ bên trong cũng thật dễ dàng tới không thể dễ dàng hơn!

"Lần này phiền phức lớn..."

Trước khi làm tâm tình hắn có chút nặng nề, sau khi làm xong, Phương Nguyên lại cảm thấy hơi buông lỏng, bất đắc dĩ cười khổ.

"Bất kể có thể cứu viện được hay không, tứ đại tiên môn đều sẽ tìm ra liều mạng..."

"Phương pháp giải quyết duy nhất chính là... Chạy trốn thật xa, đánh chết cũng không thừa nhận!"

Trong lòng nghĩ vậy, sau đó Phương Nguyên phóng thẳng về phía lãnh địa Huyền Kiếm tông, phi nhanh tới chỗ đã hẹn trước với Lạc Phi Linh.

...

...

"Cái gì? Không thấy hai đệ tử Thanh Dương tông kia nữa?"

Ngay lúc Phương Nguyên nổ rớt Bát Hoang Vân Đài, trong lãnh địa Bách Hoa cốc vẫn là một mảnh tường hòa. Đám chân truyền tiên môn vừa rời đi với Tiểu Viên sư huynh cũng đã uống rượu tận hứng, thoạt nhìn tâm tình không tệ. Bọn hắn không chỉ thưởng thức được tiên nhưỡng Bách Hoa cốc tỉ mỉ sản xuất, còn đạt thành một số hiệp nghị trong lúc uống rượu, sau đó bọn hắn mới từ từ đi ra ngoài, chuẩn bị kéo vị đệ tử Thanh Dương tông kia qua, tranh thủ thêm vài thứ tốt. Nhưng cũng đúng vào lúc này, bọn hắn chợt nghe được một tin tức khiến bọn hắn có chút ngoài ý muốn!

"Đây chính là Ma Tức hồ, dù bọn hắn muốn đi cũng có thể đi tới nơi nào?"

Chợt nghe được tin tức này, chân truyền mấy đại tiên môn đều hơi kinh ngạc, nhất thời không cách nào nghĩ thông.

"Chẳng lẽ bọn hắn bị mấy lời nói của chúng ta làm đau lòng, một mình chạy về đồng sinh cộng tử với đồng môn Thanh Dương tông?"

Đệ tử chân truyền Thượng Thanh sơn kinh ngạc suy đoán, sau đó lại cảm thấy khả năng này hơi thấp.

"Hừ, quan tâm gì hắn đi đâu?"

20231229032621-tamlinh247.jpg

 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 299: Lập Tức Cứu Viện (1)



Vị đệ tử Huyền Kiếm tông lưng đeo kiếm hộp thản nhiên nói: "Có lẽ Thú Linh tông các ngươi đưa ra điều kiện quá cao, hù hắn chạy mất!"

Nghe xong lời này, sắc mặt Lữ Tâm Dao và Tiểu Viên sư huynh đều trầm đi vài phần.

"Cao thì thế nào?"

Hồng Báo của Thú Linh tông lại nở nụ cười lạnh, lười biếng nói: "Chuyện này vốn là một người nguyện ý đánh một người nguyện ý bị đánh, hắn không đồng ý, Thú Linh tông chúng ta sẽ không ra tay. Lẽ nào hắn còn có thể gác đao lên cổ chúng ta buộc chúng ta phải tới cứu viện hay sao?"

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Lời còn chưa rơi, bỗng nhiên từ xa xa truyền tới tiếng nổ tung. Ở phía đông nam có hỏa quang xông thẳng lên trời.

Advertisement

"Có chuyện gì vậy?"

Mấy vị chân truyền lập tức kinh hãi, bước nhanh l3n đỉnh núi, từ xa xa nhìn lại: "Có người đấu pháp sao?"

"Không giống như đang đấu pháp, giống như Bạo Viêm Phù..."

"Chung quanh nơi này ngay cả ma vật cũng không còn, sử dụng Bạo Viêm Phù làm gì?"

Advertisement

Trong vô số tiếng suy đoán, Lữ Tâm Dao bỗng nghĩ tới một khả năng, sắc mặt lập tức biến đổi: "Không thể nào?"

Qua không bao lâu, ngay lúc mấy vị chân truyền đều đang thương lượng xem có cần phải bay qua kiểm tra tình huống một chút không, đột nhiên trong hư không đạo đạo linh quang lưu chuyển, ngọc phù truyền tin của bọn hắn đều nhận được vài đạo thần niệm. Sau khi xem xong, sắc mặt tất cả chân truyền đều lập tức trở nên tái nhợt, quả thực như gặp quỷ. Đám người nhìn nhau, đều có thể nhìn ra gương mặt như lạc hồn của đối phương!

"Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn bị nổ tung..."

"Này... Đến cùng đã có chuyện quái gì xảy ra?"

Trong lòng Lữ Tâm Dao máy động, một hồi lâu sau mới hơi gian nan mở miệng: "... Hắn đã gác đao lên trên cổ chúng ta!"

...

...

Không được một nén hương, tứ đại tiên môn đã loạn tung tùng phèo.

Lúc đầu bọn hắn đang khoái lạc, vui mừng thu thập linh dược của bọn hắn trong Ma Tức hồ. Vừa nghe được tin tức này, bọn hắn trực tiếp ngu ra, ném linh dược trong tay phóng thẳng về phía Bát Hoang Vân Đài. Sau đó từng bước từng bước, ngơ ngác sững sờ nhìn Vân Đài chỉ còn khói đen bốc lên. Tâm cảnh phảng phất như chỉ nháy mắt đã trải qua biến đổi nghiên trời lệch đất, có chút tuyệt vọng quanh quẩn trong lòng...

"Này... Đây chính là phương pháp hắn buộc chúng ta đi cứu viện sao?"

Ở phụ cận Bát Hoang Vân Đài của Bách Hoa cốc, chúng đệ tử tiên môn, tứ đại chân truyền đều đã đến, đều ngây ngốc nhìn một vùng phế tích trước mắt.

Lúc này, Tiêu sư tỷ - đệ tử chân truyền lớn tuổi nhất - đã phẫn nộ vô cùng, bỗng nhiên hung tợn nhìn về phía Tiểu Viên sư huynh và Lữ Tâm Dao, lớn tiếng hét lên: "Ta đã nói các ngươi phải suy nghĩ tới mặt mũi tiên môn, tuy muốn lấy chút bồi thường cũng không thể ép bọn hắn tới đường cùng! Đến cùng ngươi đã đề ra ý kiến quá đáng gì, lại có thể khiến hai người kia làm ra chuyện điên cuồng bực này?"

"Chúng ta... Chúng ta cũng không nói gì..."

Vẻ mặt Lữ Tâm Dao và Tiểu Viên sư huynh đều hơi tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng.

"Tiêu sư tỷ, chuyện này cũng không thể trách Tâm Ngọc và Viên Nhai. Nói vậy, hẳn hai đệ tử Thanh Dương tông kia cũng đã dự liệu được vào thời điểm tứ đại tiên môn cứu viện sẽ không quá tận tâm, cho nên mới dùng phương pháp này, buộc chúng ta không thể không đi cứu viện?"

Một vị chân truyền Bách Hoa cốc khác thở dài, nhỏ giọng nói: "Vấn đề là hiện tại chúng ta nên làm như thế nào đây?"

Lúc này, đệ tử Bách Hoa cốc bên cạnh đã sớm nghe rõ chân tướng sự tình, mỗi người đều lòng đầy căm phẫn, đã sớm bị đốt lên lửa giận, sôi nổi kêu lớn: "Mau mau mau, mau đi tróc nã hai tên đệ tử Thanh Dương tông to gan lớn mật kia. Bọn hắn dám làm ra chuyện điên cuồng bực này, vốn là tử địch của Bách Hoa cốc chúng ta, nhất định phải bắt được bọn hắn, chém thành muôn mảnh mới có thể tiêu tan cơn hận này..."

"Đúng, nhất định phải bắt hai người bọn hắn lại, nếu không Bách Hoa cốc ta còn mặt mũi nào mà tồn tại nữa?"

Trong vô số tiếng rống to, Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc bỗng lạnh lùng nhìn về phía Lữ Tâm Dao và Tiểu Viên sư huynh, âm trầm nói: "Giữa Tứ đại Vân Đài cách nhau cũng không gần, muốn hủy diệt Vân Đài cũng không phải chuyện dễ, sao hai người bọn hắn có thể làm được?"

Sắc mặt Lữ Tâm Dao lập tức có chút tái nhợt, ngừng lại một chút nàng mới thấp giọng nói: "Ban nãy ta đã điều tra rõ ràng, hai người bọn hắn thừa dịp chúng ta nghị sự với chân truyền tam đại tiên môn, đã đánh ngất đệ tử Bách Hoa cốc chúng ta, trộm đi vài món pháp bảo lợi hại. Sau đó bọn hắn cũng trộm đi không ít Bạo Viêm Phù chúng ta định dùng để đối phó với ma vật. Việc này vốn nên phát giác trước thời hạn, nhưng lúc đó chúng ta vội vàng..."

"Nói cách khác, bọn hắn không chỉ hủy đi Bát Hoang Vân Đài, ngay cả thứ được dùng để hủy diệt Bát Hoang Vân Đài cũng đều bắt nguồn từ Bách Hoa cốc?"

Tiêu sư tỷ giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Tâm Dao và Tiểu Viên sư huynh: "Nếu như vậy, vậy giao cho hai người các ngươi đi bắt bọn hắn trở lại đi. Nếu để bọn hắn dễ dàng chạy thoát trở về, ta xem các ngươi còn mặt mũi nào ở lại Bách Hoa cốc!"

Lữ Tâm Dao nghe vậy nhất thời có chút giật mình, mà Tiểu Viên sư huynh lại căm hận nói: "Tốt, ta nhất định sẽ bắt hắn trở lại!"

"Tiêu sư tỷ, chúng ta... phải làm gì đây?"

Những đệ tử tiên môn khác nghe vậy đều ngẩn ngơ, qua hồi lâu sau mới có người hỏi nhỏ.

"Làm sao bây giờ?"

Tiêu sư tỷ kia bỗng nhiên quát chói tai: "Toàn bộ đệ tử Bách Hoa cốc lập tức tập kết, đan dược phù bảo pháp khí mang theo hết thảy, không tiếc bất cứ giá nào, bất kể tất cả tổn thất, toàn lực đi giúp Thanh Dương tông ngăn địch. Ai dám có nửa phần lười biếng, trừng phạt theo môn quy!"

Chúng đệ tử Bách Hoa cốc nghe được lời này, ngơ ngác một trận: "Chúng ta... không đợi tam đại tiên môn khác tới cùng thương nghị sao?"

"Cứu viện là cứu viện, thương nghị cái gì?"

Tiêu sư tỷ kia oán hận nói: "Thanh Dương tông ngàn cân treo sợi tóc, nào còn có thời gian để lãng phí?"
 
Back
Top