Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 270: Đạo Nguyên Thủ Tâm (1)



"Xong..."

Ngay cả Phương Nguyên, sau khi bị Hắc Ám Ma Triều cuốn vào cũng không nhịn được lòng sinh tuyệt vọng: "Thật sự phải chết sao?"

Bị cuốn vào trong Hắc Ám Ma Triều, cuồng phong tàn phá bừa bãi, loạn lưu khuấy động, người ở trong đó, tựa như là cuốn vào sóng lớn, không thể động đậy, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, không biết thân ở nơi nào, lại càng không biết đi về nơi nào. Càng kinh khủng hơn chính là, trong Hắc Ám Ma Triều này, Hắc Ám ma tức quá mức nồng đậm, một khi bị Hắc Ám ma tức bực này bao phủ, bình thường đều sẽ lập tức bị dập tắt tâm thần, đọa hóa nhập ma, lúc này Phương Nguyên c*̃ng cảm nhận được loại ma ý tuôn ra trong tâm kia, tựa như là từng con côn trùng muốn tiến vào trong đầu mình vậy.

Đây căn bản là tình huống khiến cho người ta vô cùng tuyệt vọng...

Quả thật giống như đưa một ngọn đèn dầu vào trong cuồng phong vậy, trong nháy mắt sẽ bị dập tắt không thể nghi ngờ.

Linh quang của Linh Quang Phù trên đỉnh đầu Phương Nguyên đã sớm bị cuốn vào trong Hắc Ám ma tức, trong nháy mắt đã hoàn toàn bị dập tắt.

Advertisement

Phương Nguyên biết đây là một loại tuyệt địa, bởi vậy ngoại trừ chửi ầm lên mấy tiếng ra, c*̃ng không có biện pháp nào, tựa như thấy được đại đao của đao phủ đang chém xuống cổ của mình vậy, dù có làm bất kỳ điều gì để cứu vãn, cũng đã không còn kịp rồi...

Nhưng sau hồi lâu hắn mắng, hắn đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.

Lúc này xác thực hắn đã bị Hắc Ám ma tức bao phủ, đủ loại ma niệm cũng tựa như côn trùng quỷ dị chui vào nhục thể của hắn, chui vào trong tâm thần của hắn, khiến cho hắn lúc nào cũng muốn phát cuồng gào thét, khát máu, nhưng sau thời gian mấy tức đã trôi qua, vậy mà hắn cũng không thật sự bị đọa hóa, mặc dù toàn thân đã đến giới hạn phát cuồng, nhưng hết lần này tới lần khác một điểm linh thức cuối cùng vẫn tồn tại...

Tựa như một ngọn đèn dầu đã gần tắt ngấm, hết lần này tới lần khác vẫn còn một điểm sáng cuối cùng, không chịu tán đi.

Advertisement

"Phù duy đạo, thiện thải thả thành."

(Dịch nghĩa: Chỉ có đạo là khéo sinh và tác thành vạn vật.)

Sau khi ý thức được vấn đề, Phương Nguyên lập tức phát hiện ra, tại chỗ sâu trong đầu của hắn đang có một loại âm thanh tụng kinh trầm hùng trang nghiêm chậm rãi vang lên, như có như không, cẩn thận lắng nghe thì không nghe rõ, nhưng lúc không chú ý lắng nghe lại có cảm giác thanh âm tụng kinh kia lúc nào cũng tồn tại, cứ vang vọng trong đầu của hắn, tựa như là thần chung trong cổ mộ, lắng sâu vào trong lòng...

Loại cảm giác này, đúng là thứ lúc trước khi hắn lần đầu tiên đạt được “Đạo Nguyên Chân Giải” cảm nhận được!

Cũng chính loại cảm giác này xuất hiện, khiến cho tâm thần hắn vậy mà vẫn còn duy trì được một sợi linh thức cuối cùng, chưa từng dập tắt!

Nhưng sợi linh thức này, thực sự quá nhỏ yếu.

Yếu đến mức lúc nào cũng có thể biến mất không thấy gì nữa...

Một sợi linh thức nhỏ yếu, đối kháng với Hắc Ám ma tức vô biên vô tận, tựa như sâu kiến đối kháng với Thương Thiên...

Vào lúc này, có lẽ đối kháng là chuyện thật buồn cười, từ bỏ mới là sáng suốt...

Thế nhưng...

"Không, ta không thể chết, sao ta có thể chết được?"

"Ta mười năm khổ đọc, mắt thấy rốt cục cũng có chút hi vọng quật khởi, sao có thể chết ở trong thí luyện chi địa như vậy chứ?"

"Tựa như một bài thơ mới viết một nửa, một bức tranh mới vẽ được nửa quấn, ta há có thể buông bút ra?"

Trong nội tâm Phương Nguyên dâng lên cảm giác không cam lòng.

"Cho dù là phải chết, ta cũng muốn chống cự đến khoảnh khắc hồn phi phách tán..."

Ôm ý nghĩ này, hắn cắn chặt hàm răng, đồng thời cũng tụng niệm lên “Đạo Nguyên Chân Giải”.

Hắn đang tìm kiếm thanh âm tụng kinh ở sâu trong đầu kia, tụng niệm “Đạo Nguyên Chân Giải”, bảo trụ sợ linh thức còn sót lại.

“Thượng sĩ văn đạo, cần nhi hành chi; trung sĩ văn đạo, nhược tồn nhược vong; hạ sĩ văn đạo, đại tiếu chi.”

“Bất tiếu, bất túc dĩ vi đạo.”

“Cố kiến ngôn hữu chi: minh đạo nhược muội,tiến đạo nhược thối, di đạo nhược loại; thượng đức nhược cốc, đại bạch nhược nhục, quảng đức nhược bất túc, kiến đức nhược thâu; chất đức nhược du.”

“Đại phương vô ngung, đại khí vãn thành, đại âm hi thanh; đại tượng vô hình, đạo ẩn vô danh.”

"..."

Thanh âm bình tĩnh mà trang nghiêm vang lên quanh quẩn trong tâm hắn, giao hoà cùng với thanh âm tụng kinh mơ hồ trong đầu hắn kia.

Trước đây, hắn đã từng dùng “Đạo Nguyên Chân Giải” đối kháng với ma ấn Huyết Hải Huyễn Tượng, mà hiện tại, hắn lại dùng “Đạo Nguyên Chân Giải” để đối kháng với ma niệm vô biên vô tận này, loại phương pháp này chỉ có hắn mới có thể sử dụng, bởi vì bản thân “Đạo Nguyên Chân Giải” cũng không có năng lực đối kháng ma niệm, Phương Nguyên có thể đối kháng đó là bởi vì trong quá trình trưởng thành, hắn đã đầu nhập quá nhiều tâm huyết vào “Đạo Nguyên Chân Giải”!

“Đạo Nguyên Chân Giải”, ở mức độ nào đó, chính là đạo tâm của hắn!

"Meo..."

Mà vào lúc này, phía dưới Hắc Ám Ma Triều đang quét qua, con mèo trắng kia c*̃ng đang đứng ở trên mỏm đá xanh, bộ lông màu trắng đều dựng đứng lên như thép nguội, nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên đang bị vô tận ma phong bao phủ cuốn về phương xa kia. Xung quanh nó, ma khí mãnh liệt, hôn thiên ám địa, nhưng nó lại không để ý chút nào, chỉ duỗi cổ hướng về phiến mây đen, thanh âm khàn khàn gào lên.

“Thường không, để chiêm nghiệm chỗ uyên áo của Đạo; Thường có, để chiêm nghiệm chỗ vi tế của Đạo.”

"Hai cái đó cùng một mà khác tên. Cùng gọi là huyền".

"Huyền diệu khó giải thích. Chúng diệu chi môn (Cửa vào vi diệu)".
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 271: Đạo Nguyên Thủ Tâm (2)



Bên trong Hắc Ám Ma Triều, thanh âm tụng kinh của Phương Nguyên càng ngày càng xa dần, cuối cùng dần dần bị cuồng phong bao phủ.

Con mèo trắng bỗng nhiên cũng ngừng tiếng kêu, trong mắt nó vậy mà chảy ra hai hàng nước mắt...

Trong một sát na đó, Hắc Ám Ma Phong giữa thiên địa trong nháy mắt dường như cũng nhỏ đi rất nhiều!

Thời điểm Hắc Ám Ma Triều đánh tới, khắp thiên địa đều hỗn loạn, nóng nảy, ma khí mãnh liệt tới cực điểm.

Nhưng sau khi Hắc Ám Ma Triều qua đi, thì hết thảy đều lắng xuống hơn rất nhiều.

Ngay cả Hắc Ám Ma Phong lúc nào cũng tàn phá bừa bãi trước đó, tựa hồ cũng giảm bớt, yếu đi rất nhiều.

Advertisement

Loại Hắc Ám Ma Triều này, do vô số Hắc Ám Ma Phong cường đại hội tụ lại với nhau, quét qua đại địa tựa như trời long đất lở, ở trong Ma Tức hồ này, lực lượng của nó là vô địch, nhưng lại cũng yếu ớt, nó có thể phá hủy hết thảy, lại cũng không thể tồn tại thời gian quá lâu...

Bản thân nó quá cường đại, bởi vậy cũng sẽ tán loạn rất nhanh...

Mà Phương Nguyên cũng không biết bản thân ở bên trong ma tức này trôi dạt bao lâu.

Nhưng có lẽ là hắn vô cùng may mắn, vẫn không bị xé nát, Hắc Ám ma tức quỷ dị, cũng không đọa hóa tinh thần của hắn!

Bởi vậy, hắn cứ mãi dập dềnh trôi đi như vậy, cho đến khi rơi xuống đất!

Advertisement

Cuồng phong mãnh liệt khuấy động, cơ hồ làm hại hắn hoàn toàn mất đi thính lực kia, theo thời gian trôi qua dần biến mất.

Loại lực lượng khiến hắn bay loạn tứ phía, thân bất do kỷ, cũng đã biến mất.

Hắn nằm trên mặt đất chắc chắn, yên tĩnh tựa như là về tới nguyên điểm của thế giới này vậy!

Nằm trên mặt đất nằm hồi lâu, Phương Nguyên mới dần dần cảm thấy tri giác cùng thính giác của mình dần dần hồi phục, tiếng tụng kinh một mực kéo dài trong lòng hắn kia c*̃ng dần dần lắng xuống, thần trí c*̃ng dần thanh tỉnh, chỉ là thân thể cứng ngắc, lại cảm thấy một tia khí lực c*̃ng không có, chỉ đành nằm thẳng đơ trên mặt đất, bất động thật lâu, chỉ có thể nhìn thấy một góc trời ở trước mắt mà thôi...

"Ta bị cuốn vào bên trong Hắc Ám Ma Triều vậy mà lại chưa chết, cũng không bị đọa hóa..."

"Thậm chí ngay cả trọng thương đều không có..."

Ngay cả bản thân Phương Nguyên cũng hơi kinh ngạc tự lẩm bẩm: "Nếu lúc ra ngoài nói chuyện này với người khác, có lẽ đều cho rằng ta đang khoác lác đi?"

Hắn chợt cảm thấy thật may mắn, thậm chí cũng không dám tưởng tượng mình lại may mắn như vậy, nhưng khi thử đứng dậy mấy lần không được, liền cảm thấy mình cũng không may mắn như vậy, hắn cười khổ: "Ở trong Hắc Ám Ma Triều quá lâu, mặc dù ma tức không thể ăn mòn thần của ta trí, nhưng lại ngấm suốt toàn thân ta, cho nên hiện tại ta không thể đề pháp lực lên nổi, một chút khí lực trên người cũng không có..."

Hắn quá rõ ràng, một mình không thể động đậy ở bên trong Ma Tức hồ hung hiểm vạn phần này nguy hiểm cỡ nào...

Lỡ như có một con ma vật mò tới, thì biết đối phó thế nào?

Trong lúc còn chưa nghĩ xong, bên cạnh hắn liền vang lên một loạt thanh âm loạt xoạt.

Phương Nguyên nhất thời cảm thấy rất bất đắc dĩ: "Xem ra vẫn là phải chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi..."

"Vụt..."

Một cái đuôi đen sì đập tới trước mặt Phương Nguyên, vì lúc này Phương Nguyên chỉ có thể nằm cứng đơ, đầu cũng không thể cựa quậy được chút nào, nên căn bản không thấy rõ toàn bộ thân thể ma vật kia, chỉ có thể thông qua hình dáng cái đuôi phán đoán ra đây dường như là loại ma vật cùng loại với thằn lằn, chắc hẳn là do khí tức sinh linh trên người mình hấp dẫn tới, đầu lưỡi nó thò ra thụt vào phát ra tiếng "sụt sụt".

"Aiiii, chết trong bụng ma vật còn không bằng chết ở trong Hắc Ám Ma Triều, càng nhanh chóng thống khoái hơn một chút..."

Phương Nguyên lâm vào tuyệt vọng, thực sự dở khóc dở cười.

Đạo tâm của hắn vừa mới trải qua một phen tẩy luyện ở trong Hắc Ám Ma Triều, có thể nói là thông thấu tới cực điểm, hắn còn đang nghĩ tới cảm giác "sớm nghe đạo, chiều cũng có thể chết", nhưng ai ngờ, lão thiên thế mà cho là thật, thật sự để cho mình vừa mới sáng tỏ đạo tâm, đã phải trực tiếp chịu chết?

"Trò đùa này hơi lớn a..."

Sát mặt truyền đến mùi ma tức hôi thối, ma vật kia vậy mà đang ngửi ngửi mặt của hắn.

Dường như khí tức sinh linh trên người Phương Nguyên lúc này tương đối mỏng, nó c*̃ng đang phán đoán xem khối thịt này có ăn ngon hay không...

Điều này lập tức khiến Phương Nguyên hiện lên suy nghĩ, hi vọng ma vật này xem mình là tử vật, bỏ qua cho mình...

Nhưng rất nhanh hy vọng này c*̃ng trở thành tuyệt vọng.

Chung quanh vang lên tiếng rầm rầm rung động, không biết lại có bao nhiêu ma vật từ bốn phương tám hướng bò tới, như muốn khối thịt là hắn này, mà ma vật cách mình gần nhất kia, c*̃ng lo lắng kẻ khác đoạt mất, rốt cục không còn kén ăn nữa, "ngoác" một tiếng, cái miệng há to cắn xuống đầu Phương Nguyên, theo hướng ánh mắt của hắn cũng có thể thấy được cả cuống họng của nó...

"Ai..."

Phương Nguyên thầm thở dài, chỉ có thể bình tĩnh chịu chết...

Giờ này khắc này, ngay cả một chút không gian để biểu lộ phản kháng hắn cũng không có...

Nhưng ngay khi trước mặt Phương Nguyên toàn là một màu huyết hồng, sắp bị ma vật kia nuốt vào, chợt nghe được một tiếng "xoẹt" vang lên, sau đó xung quanh hoàn toàn đại loạn, tiếng bắp thịt bị chém rách không ngừng bên tai, tiếp theo cái miệng to như chậu máu trước mắt Phương Nguyên đột nhiên biến mất, chỉ thấy một đạo hồng quang lượn vòng trên không trung, hồng quang kia bao khoả bên trong một thanh tiểu đao xinh đẹp đang nhanh chóng xoay tròn, trên thân đao thỉnh thoảng có hồng quang b ắn ra, ma vật chung quanh bị hồng quang quét trúng liền lần lượt rầm rầm ngã xuống đất liên tiếp, trong khoảnh khắc đã chết sạch sẽ.

"Đây là..."

Phương Nguyên thầm kinh hãi, tiếp theo liền thấy thanh tiểu đao kia bay trở về.

Sau đó trước mặt của hắn xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, hai con mắt đen láy trong suốt đang tò mò đánh giá hắn.

"Vậy mà nàng vẫn còn sống?"

Phương Nguyên lập tức ngẩn người, không ngăn được cảm giác vui sướng trong lòng.

Sau đó hắn liền nghe được âm thanh than thở tiếc hận của nữ hài kia vang lên: "Vị đồng môn này, vậy mà chết rất an tường a..."
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 272: Đạo Nguyên Thủ Tâm (3)



"Ta chết cái đầu ngươi..."

Trong lòng Phương Nguyên không nhịn được chửi ầm lên một trận, nghĩ thầm hiện tại tuy thân thể mình bị ma tức hắc ám tập kích, thân thể cứng đờ, thoạt nhìn đúng là sinh cơ rất yếu. Nhưng mình còn đang sống khỏe re đây, nếu nhìn kỹ một chút nhất định có thể phân biệt được. Nhưng vì sao nha đầu này lại chẳng chịu dùng thần thức điều tra một chút, đã dễ dàng cho rằng mình chết rồi?

Mắt thấy tay nàng đã duỗi tới, dường như muốn khép cặp mắt đang mở trừng trừng của mình, Phương Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt một trận. Hắn dùng hết tất cả sức mạnh còn sót lại trong cơ thể, nháy mắt một cái...

"Xác chết vùng dậy?"

Advertisement

Nàng kia thấy được Phương Nguyên đang chớp mắt, dường như cũng bị dọa sợ hết hồn, vội vàng lấy thần thức dò xét một phen. Sau đó nàng lại thở phào nhẹ nhõm lẩm bẩm: "Thì ra còn một chút sinh cơ tồn tại, chỉ có điều vì sao hắn không nhúc nhích? Chẳng lẽ trúng độc gì đó?"

Nói xong nàng lại dùng mũi chân đá nhẹ Phương Nguyên hai cái, dường như đang muốn thử xem hắn có thể đáp lại hay không.

Trong lòng Phương Nguyên cạn lời, nghĩ thầm nếu ta có thể nói, còn cần chờ tới bây giờ sao?

Advertisement

Hắn cũng rất bất đắc dĩ, không nghĩ tới bản thân mình lại đụng phải người này.

Quả thật hắn còn nhớ rõ nữ tử này, chính là một vị nữ đệ tử Tử Vân phong, tên là "Lạc Phi Linh". Mặc dù nàng không phải chân truyền nhưng đệ tử chân truyền Tử Vân phong Vu Tình lại rất coi trọng nàng. Nàng cũng là một trong số những người ra ngoài cầu viện, chẳng qua nàng đi về phương hướng khác với Phương Nguyên. Phương Nguyên cũng không nghĩ tới sau khi hắn bị hắc ám ma triều cuốn bay một vòng như thế, lại có thể đụng phải nàng...

Chẳng qua nghĩ đến điểm này, trong lòng hắn cũng mơ hồ có chút trầm xuống.

Lần này ra ngoài cầu viện, trên nguyên tắc là đều tự cầu sinh, mục đích chủ yếu chính là truyền tin đệ tử Thanh Dương tông gặp nguy hiểm ra ngoài. Bởi vậy bọn hắn mới chia làm mấy đường, tránh trường hợp toàn quân bị diệt. Mà tương ứng với, đám đệ tử ra ngoài cầu viện như bọn hắn cũng có một nguyên tắc, không tiếc hết thảy bảo vệ tánh mạng mình. Vì không để mình bị liên lụy, cho dù thấy đồng môn gặp phải nguy hiểm tính mạng cũng có thể không quan tâm...

Tại thời điểm này, đương nhiên hắn cũng không nhịn được có chút bận tâm, sợ nữ đệ tử họ Lạc này sẽ bám chắc nguyên tắc ấy mà bỏ mặc bản thân hắn!

Tuy hắn cũng biết, cho dù nữ đệ tử họ Lạc này có bỏ mình lại rời đi, hắn cũng chẳng trách gì nàng.

Chỉ là d*c vọng cầu sinh tác quái, khiến hắn hy vọng nàng có thể cứu bản thân mình.

"Ai, thân thể cứng ngắc, sinh cơ yếu ớt, cứu cũng không cách nào cứu được..."

Vị nữ đệ tử họ Lạc kia cũng đang cau mày dò xét thương thế của Phương Nguyên, có chút do dự. Nhưng cũng may, nàng cũng không hề có ý bỏ mặc Phương Nguyên ở đây. Dường như ngay cả nảy sinh suy nghĩ này trong đầu cũng không có, nàng chỉ cau mày suy nghĩ một chút, sau đó cúi người túm lấy cánh tay Phương Nguyên vác hắn lên vai, lẩm bẩm: "Đi tìm một nơi an toàn cho ngươi nằm trước!"

Thân thể nàng hơi gầy, Phương Nguyên cao lớn hơn nàng rất nhiều, hiện tại bị nàng vác trên vai, hai chân hắn kéo trên mặt đất. Thế nhưng nha đầu kia lại không hề phát hiện, cứ như vậy một đường kéo hắn đi. Mãi cho đến lúc này, Phương Nguyên mới phát hiện dường như trên thân thể nàng còn có vết thương, trong lúc đi đường nàng cũng không dám dùng sức.

"Tạm thời ở chỗ này cố chịu một chút đi!"

Khập khễnh khiêng Phương Nguyên tới phía sau thạch nhai chắn gió, nàng mới đặt Phương Nguyên xuống. Sau đó lấy một thanh tiểu đao màu đỏ ra, ném thẳng lên trên vách đá kia. Tiểu đao lập tức hóa thành tia sáng đỏ bay ra, sắc bén vô song, rất nhanh đã gọt ra một hang động trên vách đá. Chỉ có điều nha đầu kia cũng không quá thông minh, vậy mà nàng lại có thể đứng ở dưới vách đá, bị bụi bặm rơi xuống dính đầy người.

Làm xong những chuyện này nàng mới vỗ vỗ bụi đất trên người, phi phi hai tiếng, sau đó khiêng Phương Nguyên vào sơn động. Sau khi đặt hắn dựa vào tường, nàng mới ngồi xổm bên cạnh Phương Nguyên cẩn thận tra xét một phen, có chút bất đắc dĩ nhỏ giọng than thở: "Vì sao Phương đại sư huynh lại biến thành bộ dạng này? Ban nãy ta vì chạy trối chết, ngay cả túi càn khôn cũng bị mất, thật không thể giúp ngươi được. Ta để ngươi lại trong sơn động này, nếu ngươi có thể tự chữa thì nhanh chóng dưỡng thương, nếu thương thế không thể tốt lên được, vậy tốt xấu gì cũng có một phần mộ, không phải sao?"

"Này... Cân nhắc thật rất chu toàn..."

Phương Nguyên thực sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ là trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Lúc đầu hắn còn có lòng cảm kích với nữ hài tử này, mà hiện tại hắn lại bị lời của nàng làm cho có chút dở khóc dở cười.

"Chúc ngươi may mắn, Phương Nguyên sư huynh..."

Lạc Phi Linh lại dời một tảng đá lớn tới ngăn ở cửa động giúp Phương Nguyên, bảo đảm Phương Nguyên không bị ma vật ăn hết. Sau đó nàng mới xoay người chui vào trong ma khí hắc ám vô biên ngoài động, rất nhanh tiếng bước chân đã biến mất, thạch động hoàn toàn yên tĩnh lại.

"Cũng chúc ngươi may mắn!"

Trong lòng Phương Nguyên thầm than một tiếng, vô cùng cảm kích hành động của nữ đệ tử này.

Trong lòng hắn thầm nghĩ vậy, sau đó rất nhanh hắn đã điều chỉnh lại hơi thở tâm tình, nhắm mắt, âm thầm vận chuyển huyền công.

Ban nãy khi hắn bị hắc ám ma triều cuồn cuộn cuốn lên, không biết đã bay bao xa. Trong quá trình này, hắn bị thương cũng không nặng, thậm chí còn không tính là bị thương. Chỉ là khi hắc ám ma triều cuốn bay hắn lên, toàn bộ thân thể hắn đều bị ma tức hắc ám xâm nhập, cho dù là kinh mạch hay là thân thể đều thấm đầy ma tức hắc ám. Vì vậy mới khiến thân thể hắn cứng ngắc, hoàn toàn không bị khống chế, không khác gì một người bị đông cứng!

Mà muốn giải quyết tình cảnh này cũng rất đơn giản, đó chính là chậm rãi điều động pháp lực, xua đuổi ma tức hắc ám trong cơ thể.

Quá trình này cũng không phức tạp, chỉ có điều hơi lâu!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 273: Huyền Hoàng Nhất Khí Luyện Ma Tức (1)



Ban nãy khi ở bên ngoài, đối mặt với nguy cơ có thể bị ma vật ăn tươi bất cứ lúc nào, cho dù Phương Nguyên có muốn xua đuổi ma tức hắc ám cũng không có sức lực ấy. Hiện tại tốt xấu gì hắn cũng có được một hoàn cảnh tương đối an toàn, thế là hắn lập tức vận chuyển huyền công, nỗ lực tập trung một chút pháp lực còn tồn tại trong cơ thể lại...

Toàn lực vận chuyển pháp lực còn thừa lại, đánh đuổi ma tức hắc ám ra ngoài, như vậy hắn đã có thể khôi phục như thường!

Ngay từ đầu phương pháp này là phương pháp khó khăn nhất, bởi vì vào lúc này, cho dù là thân thể hay kinh mạch hắn đều tràn ngập ma tức hắc ám vô biên vô tận, ngay cả pháp lực cũng không còn thừa lại bao nhiêu. Lấy pháp lực yếu ớt nhất xua đuổi ma tức hắc ám khổng lồ trong cơ thể, đương nhiên cũng cật lực dị thường. Chẳng qua theo pháp lực của hắn dần dần vận chuyển, ma tức hắc ám bị đuổi ra ngoài cũng càng ngày càng nhiều, pháp lực dần dần mạnh mẽ hơn, tốc độ vận chuyển cũng nhanh hơn!

Đối với chuyện này, trong lòng Phương Nguyên hiểu rõ, cũng hết sức bình tĩnh trấn định, từ từ điều tức vận chuyển pháp lực.

Một tia một đám pháp lực chậm rãi dạo chơi.

Mỗi khi dạo chơi được một phân lại có một tia hắc khí bay ra từ trong thân thể hắn, có vẻ hơi quỷ dị.

Advertisement

Chẳng qua mỗi lần đuổi ra được một tia hắc khí, nhục thể của hắn lại càng linh hoạt hơn một phần...

Dần dần, thân thể cứng ngắc của Phương Nguyên đã chậm rãi khôi phục, quyền khống chế thân thể cũng lại trở về trong tay mình.

Chỉ có điều ngay lúc Phương Nguyên đuổi hơn phân nửa ma tức hắc ám trong thân thể ra ngoài, dự định nhất cổ tác khí, triệt để khu trừ sạch sẽ bọn chúng, hắn chợt phát hiện một vấn đề. Sắc mặt hắn lập tức trở nên quỷ dị vô cùng, thậm chí là có chút kinh hoảng...

"Không đúng... vì sao đám ma tức hắc ám này lại không thể xua đuổi được?"

Advertisement

Trong lòng hắn có chút rối loạn, nhưng rất nhanh hắn lại bình tĩnh lại, tiếp tục hành công.

Nhưng rất nhanh hắn đã có thể xác định, đây không phải ảo giác của mình, một phần ma tức hắc ám cuối cùng này thật không cách nào xua đuổi được.

Hiện tại trong thân thể hắn còn tồn tại số ít ma tức hắc ám, đều được giấu ở chỗ sâu nhất trong kinh mạch. Theo lý thuyết, chỉ cần Huyền Hoàng khí đi qua, ma tức hắc ám sẽ bị bức ra ngoài, tiêu tán bên ngoài thân thể. Nhưng vào thời điểm này Phương Nguyên lại kinh ngạc phát hiện, vậy mà bản thân mình không cách nào xua đuổi ma tức hắc ám này được. Một chút ma tức hắc ám còn lại như thể giòi trong xương, gắt gao bám chặt vào chỗ sâu trong kinh mạch của hắn, đuổi thế nào cũng không xong.

Kinh khủng hơn là sau khi Phương Nguyên gặp phải cảnh như thế, hắn cổ động Huyền Hoàng khí, ý đồ muốn bức chúng nó ra khỏi thân thể. Nhưng chút ma tức hắc ám kia lại có thể thuận thế leo lên trên Huyền Hoàng khí, loáng thoáng còn hiển lộ ra dấu hiệu muốn dung hợp lại với Huyền Hoàng nhất mạch...

"Gặp quỷ..."

Đáy lòng Phương Nguyên kinh hoảng tới khó có thể hình dung.

Hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết vốn bao hàm tính toàn diện đặc biệt, có thể nói, phần lớn linh khí sát khí trên thế gian đều có khả năng bị hắn luyện hóa. Chuyện này cũng không kỳ quái. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ hiện tại thứ hắn sắp phải luyện hóa là ma tức hắc ám...

Là ma tức hắc ám quỷ dị nhất trên thế gian!

Nếu như ngay cả thứ đồ chơi bực này hắn cũng có thể luyện hóa được, tan vào trong pháp lực của mình, lúc đó liệu có hậu quả gì không?

Cũng chính vì phát hiện ra vấn đề này, trên trán Phương Nguyên mới nhanh chóng túa đầy một lớp mồ hôi lạnh.

Hiện tại hắn đã không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng hết toàn lực tinh luyện Huyền Hoàng khí của bản thân mình...

Hắn hy vọng hắn có thể đề thăng Huyền Hoàng khí tới trình độ chí tinh chí thuần, sau đó thoát khỏi ma tức hắc ám kia. Lúc này hắn thà lưu lại ma tức hắc ám trong người, chờ khi rời khỏi Ma Tức hồ lại xử lý nó, cũng không muốn khiến đám ma tức hắc ám này tan vào trong Huyền Hoàng khí của bản thân mình. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ sau khi trong đầu hắn dâng lên ý nghĩ này, tất cả đã muộn, ma tức hắc ám kia đã hoàn toàn biến mất không thấy.

Trong cơ thể Phương Nguyên trống rỗng, không còn có một chút bóng dáng của ma tức hắc ám.

Chỉ có điều Phương Nguyên biết, ma tức hắc ám kia cũng không bị hắn đuổi ra ngoài, mà hoàn toàn dung hòa làm một với Huyền Hoàng khí của mình.

Hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới lại có kết quả như vậy.

Toàn bộ thân thể đều đã ngẩn ra, trong pháp lực của mình lại có được ma tức hắc ám, thế này là thế nào?

Sau này nó sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào với mình?

Đối với những câu hỏi này, hắn không hề biết đáp án, chỉ cảm thấy từng trận tuyệt vọng, còn có từng trận mê man...

"A, sao ngươi lại khóc rồi?"

Cũng ngay lúc Phương Nguyên đang ngẩn ra, đột nhiên hắn nghe được một giọng nói, giọng nói đột ngột hù hắn kinh hãi. Hắn vội vàng mở mắt vừa nhìn, lập tức thấy được trước mặt cách mình không tới một quyền, có một cái đầu nhỏ đang tò mò đánh giá bản thân mình. Lấy lại bình tĩnh, Phương Nguyên mới phát hiện đây là Lạc Phi Linh vừa chạy ra ngoài lúc này. Không biết nàng đã trở về từ lúc nào, vậy mà bản thân mình lại không hề phát hiện.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Hắn vừa sợ vừa tức, vừa giận.

"Ban nãy ta đã thấy hết!"

Lạc Phi Linh nói một cách rất chắc chắn: "Rõ ràng vừa rồi ngươi đã sắp khóc..."

"Nói hươu nói vượn!"

Phương Nguyên chắc chắn ban nãy bản thân mình có chút uể oải thật, nhưng tuyệt đối không khóc. Chỉ có điều lúc này hắn cũng không muốn giải thích thêm gì. Chuyện này càng không thể để người khác biết, bởi vậy hắn chỉ hơi kinh ngạc nhìn Lạc Phi Linh: "Sao ngươi lại trở lại rồi?"

"Ta bị lạc đường..."

Lúc này đến phiên Lạc Phi Linh bất đắc dĩ, vẻ mặt cầu xin trả lời.

"Này..."

Phương Nguyên có chút thở dài bất đắc dĩ nói: "Cầu viện cũng có thể lạc đường, nên khóc là chúng đồng môn Thanh Dương tông chúng ta mới đúng..."
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 274: Huyền Hoàng Nhất Khí Luyện Ma Tức (2)



"Ta có cách nào chứ, địa phương quỷ quái này nhìn hướng nào cũng đều như nhau..."

Lạc Phi Linh tỏ vẻ rất ủy khuất, rồi chợt nhớ tới gì đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ oán hận, hết sức ảo não nói ra: "Đều do con tặc miêu đáng giận kia, nếu không phải vì nó, ta cũng sẽ không xém bị cuốn vào trong Hắc Ám Ma Triều, sau đó phải đào mệnh đến mất cả một chiếc giày, túi càn khôn c*̃ng mất, không thể tìm lại được phương hướng trước đó...”

"Mèo?"

Phương Nguyên lập tức ngẩn người, hơi kinh ngạc nhìn Lạc Phi Linh.

"Đúng vậy a, một con mèo trắng béo béo mập mập!"

Lạc Phi Linh nhẹ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hôm qua ta gặp phải trên đường, cứ quấn lấy ta như quỷ vậy, hơn nữa hễ nó vừa xuất hiện bên cạnh ta là sẽ luôn luôn có một vài chuyện là quái dị xảy ra, rất phiền phức. Ta cảm thấy chắc chắn con mèo này có vấn đề, đang định bắt nó lại, không ngờ con mèo này dã tính vô cùng, ta vừa giẫm lên cái đuôi của nó, nó liền quay đầu lại cắn lên chân ta một cái, bây giờ vẫn còn đau nè..."

Advertisement

"Chuyện này..."

Phương Nguyên nghe Lạc Phi Linh nói, vẻ mặt lập tức kinh ngạc: "Thì ra ngươi cũng gặp phải..."

Hắn lập tức nhớ tới con mèo màu trắng chính mình gặp trước đó kia, trong lòng hết sức kinh ngạc.

Cẩn thận hỏi lại vài câu, hắn mới khẳng định được, con mèo trắng Lạc Phi Linh gặp phải kia, giống con mình gặp như đúc.

Xem ra con mèo kia nhất định có vấn đề!

Advertisement

Lại nói, mặc dù con mèo kia trông rất bình thường, thế nhưng một con mèo bình thường lại xuất hiện ở bên trong Ma Tức hồ hung hiểm trùng điệp, thì lại trở thành một chuyện hết sức quỷ dị, nhất là, sau khi mình gặp con mèo kia, ngay lập tức liền gặp phải Hắc Ám Ma Triều hung hiểm vạn phần, suýt nữa ném đi mạng nhỏ, Lạc Phi Linh sau khi gặp nó cũng nhiều lần gặp nạn, chuyện này chứng tỏ điều gì.

"Chẳng lẽ nói, những chuyện nguy hiểm quỷ dị kia, đều là do con mèo này đưa tới?"

Phương Nguyên cảm thấy mơ hồ không rõ.

Bởi vì lúc ấy hắn nhớ rất rõ ràng, Hắc Ám Ma Triều hình thành cũng không phải là do pháp lực con người hay yêu ma thu hút tới, lúc ấy con mèo kia nhìn mình c*̃ng không làm cái gì, dường như nó chỉ dự liệu được Hắc Ám Ma Triều tiến đến sớm hơn so với mình mà thôi!

Chuyện quỷ dị phát sinh trên người mình, cũng chỉ có một lần gặp Hắc Ám Ma Triều như vậy, qua thì cũng đã qua rồi.

Nhưng nghe Lạc Phi Linh nói, mới biết được chuyện nàng gặp phải có khác biệt lớn, con mèo kia dường như đi theo nàng rất lâu, nàng cũng gặp phải nguy hiểm liên tục, tuy nhiên nàng đều nhẹ nhõm tránh khỏi, đến cuối cùng, nàng tức giận, con mèo kia c*̃ng tức giận, sau đó nàng liền lập bẫy muốn bắt con mèo kia, con mèo kia c*̃ng dứt khoát đích thân ra trận, trực tiếp cắn nàng một phát liền bỏ chạy...

" Thương thế trên chân ngươi nào?"

Vẻ mặt Phương Nguyên có chút ngưng trọng hỏi.

"Thương thế ngược lại là không có vấn đề gì, cũng không giống như bị trúng độc..."

Lạc Phi Linh tỏ ra đau khổ nói: "Chỉ là hơi đau!"

Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, nói: "Ngươi cởi giày tất ra, ta xem giúp ngươi!"

Lạc Phi Linh hơi chút do dự, hiển nhiên có chút ngượng ngùng, nhưng thấy vẻ mặt bình thản không khiến cho người ta hiểu lầm của Phương Nguyên, liền cúi đầu cởi giày, đưa cái chân nhỏ trắng nõn đến trước mặt Phương Nguyên. Phương Nguyên cầm mắt cá chân của nàng, cẩn thận quan sát một hồi, thấy ở gót chân phải có một loạt dấu răng nhỏ, xem ra vết cắn xác thực không nhẹ.

Có điều mặc dù vết thương rất sâu, nhưng chỉ hơi sưng tấy một chút, cũng không có dấu hiệu trúng độc, Phương Nguyên lập tức nhíu mày.

Lạc Phi Linh nhịp nhịp đầu ngón chân, cười nói: "Chân của ta có đẹp không?"

Sắc mặt Phương Nguyên lập tức hơi đen lại, bóp nhẹ lên vết thương một cái, Lạc Phi Linh đau đến nhe răng, nhếch miệng kêu: "Đau đau đau..."

"Vết thương bị cắn bình thường chỉ cần không độc, cũng sẽ không đau như vậy, con mèo này nhất định có điều cổ quái!"

Phương Nguyên sức thuốc lên vết thương của nàng, nói: "Nhưng xem ra, hẳn là sẽ không chuyển biến xấu, theo dõi thêm một chút nữa đi!"

Lạc Phi Linh cúi đầu đi giày lại, nghe vậy cũng có chút đắc ý: "Nó cũng không tốt hơn gì, một cước kia của ta c*̃ng rất ác độc!"

"Àiiii..."

Phương Nguyên nghe vậy liền tắt tiếng, không biết nên nói thế nào.

Suy nghĩ một hồi, thấy chuyện này trước tiên chỉ có thể bỏ qua một bên, trầm giọng nói: "Trong Ma Tức hồ này hung hiểm vạn phần, sự tình quỷ dị có vô số, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra, chỉ có thể cẩn thận hơn gấp bội, trước mắt chuyện quan trọng nhất của chúng ta vẫn là ra ngoài cầu viện, thương thế của ta c*̃ng sắp khỏi rồi, ngươi tạm chờ ta một lát đi, đợi sau khi ta hành công hoàn tất chúng ta sẽ cùng giết ra khỏi địa phương quỷ quái này..."

"Ngươi có biện pháp phân rõ phương hướng sao?"

Lạc Phi Linh nghe vậy ánh mắt liền sáng lên, tiến tới trước mặt Phương Nguyên hỏi.

"Hiện tại ta cũng không biết đang ở chỗ nào, lát nữa lại thương lượng sau đi!"

Phương Nguyên lắc đầu, chỉ có thể than khẽ.

Lạc đường trong Ma Tức hồ, đúng là vấn đề lớn, nếu như ở bên ngoài, phương pháp phân biệt phương hướng có rất nhiều: quan sát sao trời, quan sát núi non cây cối... nhưng nơi này lại không thấy ánh mặt trời, âm phong rít gào, bốn phương tám hướng đều như nhau, thực sự khó phân biệt.

"Vậy được rồi..."

Lạc Phi Linh nghe vậy bất đắc dĩ thở dài đáp ứng, Phương Nguyên c*̃ng lập tức nhắm mắt lại chuẩn bị hành công.

"Vừa rồi còn thấy ngươi không thể động đậy, vậy mà mới qua một lúc thương thế của ngươi đã tốt lên rồi?"

Còn chưa ổn định tâm thần, bỗng nhiên Lạc Phi Linh lại hiếu kỳ mà hỏi.

"Phù... Trước hết để cho ta an tĩnh một lúc!"

Phương Nguyên vô lực khoát tay áo, thở dài một tiếng.

"Ừm!"

Lạc Phi Linh đàng hoàng trở về ngồi trong góc, lấy ra hồ lô rượu, bỗng nhiên lại cười một tiếng, đắc ý nói: "Cũng may vừa rồi mặc dù mất đi túi càn khôn, nhưng vẫn bảo vệ được hồ lô rượu, nếu không chẳng phải là đã lãng phí mất hồ lô rượu ngon này rồi sao?"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 275: Con Đường Mông Lung (1)



Đang chuẩn bị hành công, Phương Nguyên nhịn không được chỉ thẳng ra cửa hang nói: "Ngươi... Đi ra ngoài chờ ta!"

"Tại sao vậy?"

Lạc Phi Linh lập tức rầu rĩ không vui, hết sức không phục nhìn Phương Nguyên.

"Bởi vì ngươi nói nhiều quá!"

Phương Nguyên lời ít mà ý nhiều trả lời, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

"Hừ..."

Lạc Phi Linh quơ quơ quả đấm về phía hắn, rồi ôm hồ lô rượu ra khỏi động.

Advertisement

Bên tai rốt cục được thanh tĩnh, Phương Nguyên thở phào một hơi, lần nữa thầm vận huyền công, liền phát hiện kết quả cũng không có gì khác biệt so với lúc trước, một bộ phận ma tức Hắc Ám cuối cùng quả thực không còn thấy nữa, đã bị một thân Huyền Hoàng chi khí của mình luyện hóa, triệt để hòa thành một thể, khó phân biệt lẫn nhau. Trước đó, một thân Huyền Hoàng chi khí này của hắn vốn là trong sạch đến cực điểm, thuần túy đến cực điểm, mà bây giờ, theo bộ phận ma tức Hắc Ám kia dung hòa, lại ẩn ẩn nhiều hơn một lớp màu sắc quỷ dị khó mà hình dung, tựa như là một tầng sương mù ẩn ẩn bao lại vậy!

"Pháp lực vận chuyển, ngược lại cũng không có vấn đề..."

Phương Nguyên xoè tay ra, lòng bàn tay có một sợi Huyền Hoàng chi khí lưu chuyển bất định, hắn cẩn thận quan sát.

"Thi triển pháp thuật, c*̃ng không có vấn đề gì..."

Một lát sau đằng sau, hắn đã xác định được, mặc dù mình luyện hóa đạo ma tức Hắc Ám kia, nhưng hiện tại xem ra, ít nhất thì pháp lực của mình cũng không bị ảnh hưởng, thậm chí nghĩ nghĩ lại, tu vi còn tăng lên không ít. Nhưng bất kể như thế nào, ma tức Hắc Ám này vẫn ảnh hưởng đến pháp lực của mình, so với lúc trước, tính chất đã ẩn ẩn có chỗ khác biệt, chỉ là không biết còn có tai họa ngầm gì không thôi!

Advertisement

"Chuyện cho tới lúc này, cũng chỉ có thể tới đâu hay tới đó..."

Phương Nguyên thầm nghĩ: "Sau khi ra ngoài, lại dùng Đạo Nguyên Chân Giải thôi diễn một phen, xem xem có phương pháp giải quyết hay không!"

Sau khi xác định rõ, rốt cục Phương Nguyên c*̃ng khẽ thở dài, chậm rãi đứng lên.

"Vừa rồi ta đã nghĩ ra viện pháp phân biệt phương hướng..."

Thấy Phương Nguyên ra khỏi hang đá, Lạc Phi Linh lập tức đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng nói.

Phương Nguyên vốn đang đau đầu suy nghĩ vấn đề này, lập tức hơi kinh ngạc nhìn nàng: "Biện pháp gì?"

"Bốc thăm!"

Lạc Phi Linh nghiêm túc nói: "Cầm đại thứ gì trên mặt đất quay tròn, chỉ tới đâu liền đi hướng đó!"

Phương Nguyên lập tức hết nói nổi, lắc đầu nói: "Phương pháp này rất tốt... Nhưng đợi đến cuối cùng mới dùng đi!"

Nói rồi, hắn c*̃ng ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy ma vụ trùng điệp khắp nơi, thực sự khó phân biệt đông tây nam bắc, phương pháp phân biệt phương hướng sử dụng ở bên ngoài, trong này hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào. Mới vừa rồi Phương Nguyên còn đang nghĩ, có thể mượn Hắc Ám Ma Phong để phân rõ phương hướng, bởi vì trước đó hắn để ý thấy, thời điểm trận thiên tai Ma Tức hồ này vừa xuất hiện, phần lớn Hắc Ám Ma Phong thổi từ nam qua bắc, thế nhưng đến hiện tại sau khi Hắc Ám Ma Triều đi qua, liền thấy ngay cả Hắc Ám Ma Phong tàn phá bừa bãi kia cũng lắng xuống rất nhiều...

Hiện tại hiển nhiên vẫn còn một ít Hắc Ám Ma Phong, nhưng hầu hết là thổi tán loạn, không có quy luật.

Lúc này, bọn hắn cũng chỉ có thể thận trọng cân nhắc, nếu không một khi đi lầm đường, liền không biết sẽ làm trễ nải bao nhiêu thời gian...

"Vừa rồi ta đã thử qua tất cả biện pháp, thực sự không phân rõ được phương hướng a..."

Lạc Phi Linh nhịn không được thở dài: "Ta cảm thấy biện pháp tốt nhất lúc này, chính là bốc thăm!"

Nói rồi, nàng quang tiểu đao màu đỏ lên không trung, tiểu đao lập tức quay tròn, lúc rơi xuống mặt đất vẫn còn xoay một lúc mới ngừng lại, sau đó Lạc Phi Linh lập tức chỉ về phương hướng mũi đao chỉ tới, nói: "Thấy chưa, hướng kia chắc chắn là đúng!"

"Hay là đi thử một chút đi!"

Phương Nguyên cúi đầu nghĩ một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, trong lòng đã có chủ ý, bàn tay trái mở ra, Huyền Hoàng chi khí hiển hiện ra trong lòng bàn tay, nhỏ bé như tơ, tựa như một đầu long ảnh mờ nhạt đang bay múa, mà hắn thì khép hờ hai mắt, cảm ứng gì đó.

"Ngươi đang làm cái gì đó?"

Nữ đệ tử họ Lạc kia ngơ ngác nhìn Phương Nguyên, hết sức không hiểu.

"Đây là một pháp môn nho nhỏ ta xem được trong một cuốn điển tịch cũ..."

Phương Nguyên thấy nàng nghi vấn, khẽ nói: "Đông Nam Tây Bắc Trung, đều có thuộc tính Ngũ Hành. Mặc dù trong Ma Tức hồ này không thấy ánh mặt trời, nhưng nếu dùng pháp lực cảm ứng, vẫn có thể phát giác một chút biến hoá trong đó. Chẳng hạn như, Bính Đinh Hỏa ở phương nam, ta dùng pháp lực cảm ứng, nếu một trong bốn phương truyền đến khí tức Dương Viêm, thì đó chính là hướng nam, Nhâm Quý Thủy ở Phương bắc, nếu truyền đến một chút thủy khí chính là hướng bắc..."

"Vậy cũng được sao?"

Nữ đệ tử họ Lạc kia tỏ ra kinh hãi, có chút bán tín bán nghi hỏi.

"Đọc nhiều sách một chút sẽ rất tốt!"

Phương Nguyên cảm ứng một hồi, cảm thấy đã xác định được, liền quay đầu nhìn Lạc Phi Linh hỏi: "Vừa rồi ngươi đi theo hướng tây cầu viện phải không?"

Lạc Phi Linh khẽ gật đầu: "Phải, ngay từ đầu là chạy hướng tây, về sau không biết hướng nào là hướng tây..."

"Nơi đó chính là hướng tây, đi theo ta!"

Phương Nguyên tỏ ra chắc chắn chỉ về một hướng, nhìn Lạc Phi Linh khẽ gật đầu, sau đó quay người đi về phía trước.

"Thật sự lợi hại như vậy?"

Lạc Phi Linh kinh ngạc nhìn Phương Nguyên, chợt nhớ tới điều gì đó, cười nói: "Đây không phải là hướng ta vừa chọn hay sao?"

Phương Nguyên bước nhanh ở phía trước, vẻ mặt có chút xấu hổ, lạnh lùng nói: "Ngươi là đoán mò, có thể giống nhau sao?"

...

...

"Meo..."

Trong lúc hai người Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh tiến về phía tây, phía sau bọn hắn, con mèo trắng kia lại xuất hiện ở trên sườn núi.

Nó nhìn tới Phương Nguyên, trong ánh mắt xuất hiện một chút mê mang, nhưng khi nhìn đến Lạc Phi Linh, vẻ mê mang lập tức biến thành hận ý thật sâu, nó kêu lên một tiếng trầm thấp, sau đó nhanh chóng lặng lẽ nhảy xuống dốc núi, tiến nhập vào màn đêm vô tận...

Có điều, trong lúc nó nhảy xuống dốc núi, rõ ràng có thể nhìn ra được, cái đuôi của nó hơi biến dạng, ngoe nguẩy cũng không linh hoạt.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 276: Con Đường Mông Lung (2)



Hắc Ám Ma Triều qua đi, ma vật trong vùng này rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Đây cũng là chuyện trong dự liệu, đối với đủ loại ma vật trong Ma Tức hồ này mà nói, Hắc Ám Ma Triều, chính là ma tức Hắc Ám đậm đặc hơn gấp mười lần, thậm chí chỉ cần được dư ba Hắc Ám Ma Triều quét qua, đối với lực lượng của bọn chúng cũng đều có chỗ gia tăng. Đây tựa như là người tu hành gặp được Hồng Mông Tử Khí trong truyền thuyết vậy, được loại tiên khí này quét trúng, chỉ cần nhục thân không bị xé rách, thì tu vi tăng lên đơn giản chính là chuyện đương nhiên. Loại Hắc Ám Ma Triều này, đối sinh linh tới nói là tử kiếp, nhưng đối với ma vật tới nói chính là thiên đại tạo hóa!

Mà điều này c*̃ng khiến cho Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh vấp phải càng nhiều hung hiểm trên con đường cầu sinh này.

Ra ngoài cầu viện, vốn là một mình xông ra ngoài, để tránh toàn quân bị diệt, nhưng đến lúc này, hai người Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh cũng không ai nói về chuyện tách ra mà đi, vô ý thức liền đi chung với nhau, mà Phương Nguyên c*̃ng không định trở lại hướng cũ mình đã đi, hắn cũng không biết mình bị Hắc Ám Ma Triều cuốn đi bao xa, lúc này chỉ có thể tiến lên theo con đường của Lạc Phi Linh.

Advertisement

"Chân ngươi bị thương, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến hành động, nhưng nếu chúng ta muốn vượt qua, tốc độ cũng tuyệt đối không thể quá chậm, cho nên ráng chịu chút đi, theo sát ta, không cần ngươi ra tay đối phó ma vật, bảo vệ tốt bản thân là được!"

Phương Nguyên nắm ma ấn kiếm đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại dặn dò Lạc Phi Linh.

"Ừm, tạ ơn Phương đại sư huynh..."

Advertisement

Lạc Phi Linh liên tục gật đầu như gà mổ thóc, lúc này chân phải nàng hành động vẫn còn có chút không linh hoạt, trong tay cầm một nhánh cây không biết từ nơi nào chặt tới, chống đi xiêu xiêu vẹo vẹo, thành thành thật thật đi theo sau lưng Phương Nguyên, một tấc cũng không rời!

"Đi!"

Phương Nguyên bước dài ra ngoài, thần kinh căng thẳng tới cực điểm, trên đoạn đường hắn đi qua này, thỉnh thoảng lại có ma vật từ những nơi không thể lường trước được nhào ra, nhưng đều bị hắn sớm phát giác, khi thì né tránh, khi thì đánh chết, thân hình hắn cùng Lạc Phi Linh phiêu hốt nhanh chóng bên trong đám ma vật, có thể trốn thì trốn, có thể tránh thì tránh, nếu thật gặp được tình huống khó có thể ứng phó, thì trực tiếp giế t chết.

Lúc này chân của Lạc Phi Linh không tiện, đương nhiên tốc độ cũng sẽ không quá nhanh, thân pháp c*̃ng bị ảnh hưởng lớn, tại bên trong Ma Tức hồ ma vật hoành hành này bị thiệt lớn, thế nhưng nha đầu này rất thông minh, bám chặt Phương Nguyên, dựa vào hắn giúp mình chống được phần lớn ma vật trùng kích, nếu bất chợt Phương Nguyên nhất thời sơ hở, tiểu đao màu đỏ trong tay liền bay ra ngoài, chém giết ma vật dễ như trở bàn tay.

Điều này cũng làm cho Phương Nguyên có chút để mắt, chỉ cảm thấy tiểu đao màu đỏ kia dường như là vật phi phàm, ngay cả mình nhất thời c*̃ng không nhìn ra phẩm cấp của nó, không chỉ uy lực kinh người, mà nha đầu này điều khiển cũng rất thuận lợi, tuyệt không phải trong thời gian ngắn có thể đạt tới!

"Đám ma vật đáng giận này, chẳng nhẽ đều tập trung đến lãnh địa Thanh Dương tông chúng ta hết hay sao vậy?"

Trên đường đi, cũng không biết đã gặp bao nhiêu ma vật, hành trình của Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh hề không nhẹ nhõm.

Hiện tại Hắc Ám Ma Phong tàn phá bừa bãi khắp nơi đã ít dần, nhưng ma vật bọn hắn lại gặp phải càng ngày càng nhiều, nói là mười bước một giết, trăm bước một trận chiến c*̃ng không khoa trương, nhìn bao quát toàn cảnh, chỉ thấy khắp nơi đều là u ảnh di động và vô số ánh mắt quỷ dị mà tham lam!

Vào lúc này, muốn dựa vào thanh kiếm trong tay cứng rắn giết ra ngoài, gần như không có khả năng.

Có điều, c*̃ng may là Phương Nguyên tu luyện Tử Khí Lưu Vân Quyết, pháp môn này huyền ảo, thần uy khó lường, ngoài Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết ra, thì đây là pháp môn được người ta ca tụng là một trong tứ đại huyền công đứng đầu Thanh Dương tông từ trước đến nay, nó không chỉ có một ít hiệu quả khắc chế đối với pháp bảo, mà còn có thể giúp người ẩn nấp khí cơ, lúc này Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh cũng đang dựa vào sự thần hiệu của huyền công này, mới có thể gian nan từng bước một xông về phía trước...

Vừa đi đường, vừa trùng sát, thời gian thời gian một ngày thoáng chốc trôi qua...

Bọn hắn không biết đã trải qua bao nhiêu lần bị ma vật truy sát, cuồng phong xâm nhập, nhưng chung quanh vậy mà vẫn còn ma khí tung hoành, tựa như Quỷ Vực.

"Hình như... vẫn còn rất xa đi?"

Dù chỉ đi theo sau lưng Phương Nguyên, tiếp nhận áp lực nhỏ hơn, song Lạc Phi Linh cũng không nhịn được hỏi.

Dọc theo con đường này nàng xuất thủ không nhiều, nhưng phải toàn lực đi theo Phương Nguyên, còn phải thay Phương Nguyên quan sát động tĩnh của ma vật vật, rất không dễ dàng, trải qua một ngày như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng đã tràn đầy mồ hôi, sắc mặt hơi tái nhợt lại.

"Hẳn là sắp rồi.."

Tâm tình Phương Nguyên cũng cực kỳ nặng nề, lau mồ hôi một cái, thấp giọng nói ra: " Tốc độ chúng ta kỳ thật đã không chậm, c*̃ng rõ ràng có thể cảm giác được ma tức Hắc Ám ở tại vị trí này không còn nồng đậm như trước, có thể thấy được phương hướng chúng ta không sai, chỉ là, lúc này e rằng toàn bộ ma vật trong Ma Tức hồ đều kéo về nơi này, cũng khiến cho chúng ta đi tới càng thêm khó khăn, con đường phía trước cũng không dễ đi...

"Vậy ngươi... Còn chịu đựng được không?"

Lạc Phi Linh lo lắng nhìn Phương Nguyên, ngập ngừng hỏi.

Dọc theo con đường này, nàng chỉ ngẫu nhiên mới xuất thủ một lần, chém giết ma vật lọt lưới, đại bộ phận tinh lực đều chú ý tới việc đi đường cùng đối kháng với ma tức Hắc Ám, dù vậy cũng cảm giác thấy pháp lực tiêu hao rất nhiều, thì càng không cần phải nói tới Phương Nguyên liên tục chém giết ma vật...

"Ta không có vấn đề gì, có điều, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi một hồi trước đã..."
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 277: Mười Bước Một Giết, Trăm Bước Một Trận Chiến (1)



Sắc mặt Phương Nguyên lúc này cũng có chút tái nhợt, tóc mai ở hai bên đều bị mồ hôi bết lại, lồ ng ngực nhấp nhô gấp gáp, cho dù hắn có Huyền Hoàng chi khí vô cùng cô đọng, nhưng dưới sự tiêu hao liên tục với cường độ cao như vậy cũng cảm thấy cơ thể mệt mỏi, khả năng một mạch xông ra là không lớn, chỉ có thể tạm thời tìm một nơi tương đối an toàn th* d*c một lát, khôi phục lại pháp lực rồi nói sau!

Có điều, ở trong Ma Tức hồ này, muốn thông qua đả tọa thổ nạp khôi phục nguyên khí là không thể nào.

Hiện tại ma tức Hắc Ám xung quanh bọn hắn mặc dù so với trước đó mỏng hơn một chút, nhưng vẫn mười phần đáng sợ, nếu như tĩnh tọa thổ nạp ngược lại sẽ càng dễ dẫn tới bản thân bị ma tức Hắc Ám xâm nhập, bởi vậy chỉ có thể dựa vào một ít đan dược khôi phục nguyên khí, có điều dùng đan dược bổ sung pháp lực mà nói, cần phải có thời gian nhất định để luyện hóa, nhưng lúc này bọn hắn căn bản không có nhiều thời gian như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.

"Ngươi không sao chứ?"

Lạc Phi Linh trộm nhìn Phương Nguyên hỏi.

Lúc này sau lưng Phương Nguyên đã thấm ướt mồ hôi, nhưng vẫn ngồi thẳng tắp, ánh mắt cảnh giác quan sát bốn phía.

Nghe Lạc Phi Linh hỏi, Phương Nguyên cũng chỉ nhẹ nhàng khoát tay, không nói gì thêm.

Lúc này bọn hắn tựa vào một mảnh nham thạch phía sau, trên đỉnh đầu, ma vân dày đặc, cách đó không xa ma vật chạy qua chạy lại, càng khiến cho người ta dâng lên cảm giác kh ủng bố từ đáy lòng. Đoạn đường này Lạc Phi Linh đuổi theo Phương Nguyên cũng mệt không kém, lúc này trên khuôn mặt nhỏ c*̃ng vô cùng tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy Phương Nguyên như vậy lại thấp thỏm không yên, cứ thỉnh thoảng lại phải nhìn xem Phương Nguyên có còn ở đó hay không.

"Ngươi sợ sao?"

Phương Nguyên biết nàng đang nhìn mình, sau khi nghỉ ngơi một hồi, liền nhịn không được khẽ hỏi.

Advertisement

"Hử?"

Lạc Phi Linh hơi kinh ngạc, cười nói: "Làm gì có, gan của ta lớn vô cùng..."

"Đùng..."

Một khối đất từ bên cạnh chợt bong ra, nàng kinh hãi lập tức nhảy qua một bên.

Thấy Phương Nguyên đang kinh ngạc nhìn mình, nàng lập tức hơi đỏ mặt, lúng túng nói: "Được rồi, cũng hơi sợ, kỳ thật ta... trước đó ta đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, ta cho rằng càng cách xa nơi có ma tức Hắc Ám nồng đậm nhất thì sẽ càng an toàn, không ngờ càng tiến gần ra ngoài ma vật càng nhiều, ngược lại là càng thêm hung hiểm..."

Phương Nguyên thở hổn hển mấy hơi, khẽ nói: "Điều này chứng tỏ phương hướng chúng ta đi không sai, bởi vì càng tiến gần ra bên ngoài, ma tức Hắc Ám càng mỏng, ma vật ở bên ngoài sẽ đua nhau tiến vào nơi có ma tức Hắc Ám dày đặc hơn, bởi vậy chúng ta mới đối đầu chính diện với chúng!

"A, vậy tiếp theo có phải sẽ càng nguy hiểm hơn hay không?"

Lạc Phi Linh nghe Phương Nguyên nói vậy, lập tức lo lắng nhìn chung quanh.

Phương Nguyên khẽ lắc đầu, kỳ thật hắn có một suy đoán rất đáng sợ, nhưng không muốn làm cho Lạc Phi Linh bị dọa sợ.

"Nếu như... Ta nói là nếu như..."

Lạc Phi Linh quan sát sắc mặt Phương Nguyên, tựa hồ do dự thật lâu mới thấp giọng nói: "Nếu như lát nữa gặp phải nguy hiểm, ngươi cảm thấy không bảo vệ được ta, muốn bỏ ta mà đi, vậy thì cứ đi đi thôi, mặc dù chắc chắn ta sẽ rất thương tâm, nhưng ta..."

"Đùng..."

Bên người nàng bỗng rớt xuống một khối đất đá, lập tức dọa cho nàng giật bắn.

Phát hiện chỉ là mảng đất đá bị vách đá chấn động rơi xuống, nàng mới lúng túng nở nụ cười.

Nhưng Phương Nguyên làm như không có thấy được sự lúng túng của nàng, sắc mặt nghiêm túc, nghếch tai nghe ngóng.

Lạc Phi Linh c*̃ng ngẩn người, lúc này mới ý thức được gì đó, chỉ thấy mặt đất chung quanh đang không ngừng rung rinh, khối đất đá kia chính là bị chấn động bực này rơi xuống, nàng vội vàng đứng dậy, nhìn về phía trước, thình lình thấy được phía trước bụi đất mù mịt, một đám lớn ma vật khó mà hình dung nổi đang chạy hết tốc lực tới, số lượng vô tận, tựa như cuồng triều ập tới!

"Kia là..."

Lạc Phi Linh run rẩy nói.

Phương Nguyên c*̃ng khẽ thở hắt ra: "Đây chính là đoàn ma vật từ chỗ xa nhất bị thu hút tới, bọn chúng từ bốn phương tám hướng đuổi theo ma tức Hắc Ám biến hóa chạy tới, vừa lúc hội tụ lại cùng một chỗ, tạo thành triều cường ma vật, ta cũng không biết số lượng bọn chúng nhiều bao nhiêu, nhưng ta biết, nếu như chúng ta có thể từ trong đó giết ra ngoài, thì sẽ an toàn..."

"Thế nhưng... Có thể giết ra ngoài sao?"

Lạc Phi Linh ngơ ngác nhìn ma triều như một đám mây đen hạ xuống mặt đất kia, giọng nói hơi lạc đi.

"Vừa rồi ngươi nói thật chứ?"

Phương Nguyên bỗng nhiên nhìn về phía nàng cười cười, nói: "Cho dù ta quăng ngươi ra ngoài, ngươi cũng sẽ không trách ta?"

Lạc Phi Linh lập tức biến sắc: "Đương nhiên là giả, ngươi dám quăng ta ra, chắc chắn ta sẽ hận ngươi chết đi được..."

"Ha ha..."

Phương Nguyên lúc này tỏ ra thoải mái, nói: "Cho dù ta không quăng ngươi, quãng đường tiếp theo ngươi c*̃ng không theo kịp!"

Vẻ mặt Lạc Phi Linh lập tức trở nên hoảng sợ, nhìn về phía một mảng đen kịt từ phía nam đang kéo tới kia, nàng biết Phương Nguyên nói thật, những ma vật kia quá nhiều, đơn giản là như thủy triều, chân nàng thì đang đau dữ dội, thân pháp không tiện, tốc độ c*̃ng không tăng lên nổi, căn bản không có khả năng theo kịp Phương Nguyên, Phương Nguyên không cần quăng nàng, chỉ cần giữ nguyên tốc độ xông tới như trước cũng có thể bỏ rơi nàng.

Trông thấy ánh mắt hoảng sợ thấp thỏm của nàng, Phương Nguyên thở dài một hơi, xoay người lại, đưa lưng về phía Lạc Phi Linh.

"Cho nên chỉ có một biện pháp, lên đây đi, ta cõng ngươi!"

"Ngươi..."

Nghe lời này, nhất thời Lạc Phi Linh lấy làm kinh hãi, ánh mắt trở nên phức tạp nhìn Phương Nguyên.

"Chu tiên sinh trước kia nói với ta, có thù không báo uổng là trượng phu, có ân không báo uổng làm người!"

Phương Nguyên thanh âm rất bình tĩnh, c*̃ng rất thản nhiên: "Hôm qua ngươi đã cứu ta một mạng, cho nên bất kể như thế nào ta cũng sẽ không bỏ ngươi!"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 278: Mười Bước Một Giết, Trăm Bước Một Trận Chiến (2)



Đối mặt với mảng lớn ma vật triều cường đen nghịt kia, nếu như Phương Nguyên rời đi, tự nhiên là cách làm thông minh nhất.

Thế nhưng Phương Nguyên vẫn không chút do dự quyết định, muốn cõng Lạc Phi Linh đi cùng.

Phía sau lưng Phương Nguyên, Lạc Phi Linh đang choáng váng đứng đó.

Nhưng Phương Nguyên không giải thích gì nhiều, chỉ lẳng lặng chờ nàng.

Sau một lát do dự, Lạc Phi Linh c*̃ng không còn khách khí, khẽ cắn môi một cái, sau đó leo lên lưng Phương Nguyên.

Cảm thấy trên lưng thêm ra một thân thể nhẹ nhàng yếu đuối như không có xương, Phương Nguyên thở hắt ra một hơi.

Advertisement

"Ôm chặt!"

Hắn chỉ nói hai chữ như vậy, rồi bước nhanh chân vọt đi.

Phía trước hắn, mảng lớn ma vật theo ma tức Hắc Ám lưu động mà chạy tới kia đang vọt tới như thủy triều, nhìn qua cơ hồ có thể thấy được đủ loại ma vật. Thực lực những ma vật này đương nhiên sẽ không quá mạnh, trên thực tế, bên trong có rất nhiều ma vật trông giống như Hắc Phong Khô Lâu, một con thì thực lực không mạnh, sau khi hội tụ thành bầy mới có thể tạo thành uy h**p đối với đệ tử tiên môn...

Thế nhưng số lượng lại rất nhiều!

Nhiều đến mức khiến cho người ta chỉ nhìn thấy thôi đã cảm thấy run rẩy trong lòng!

Advertisement

Không ai biết được, muốn từ trong mảng ma vật này giết ra ngoài cần thời gian bao lâu, cần hi vọng bao lớn!

Nhất là lúc này Phương Nguyên đang trong tình huống gần như nỏ mạnh hết đà, hy vọng càng trở nên xa vời!

Nhưng sau khi cõng Lạc Phi Linh lên lưng, Phương Nguyên cũng không nói câu nào, chỉ hít sâu một hơi, nhanh chân vọt ra.

Thần kinh hắn lúc này kéo căng, dư lực xuất ra hết, ngay cả mặt đất cũng bị hắn dậm đà tạo thành một cái hố.

Sau đó, thân hình của hắn phóng thẳng tắp về phía mảng lớn ma vật đối diện kia, không có một chút do dự cùng chần chờ.

Ầm ầm...

Đám ma vật đang phi nước đại đuổi theo ma tức Hắc Ám kia lúc này c*̃ng đã phát hiện ra Phương Nguyên đang vọt về phía chúng, thậm chí không cần cảm nhận khí tức sinh linh trên người hắn, trong tình huống tất cả ma vật đều đang chạy về hướng ma tức Hắc Ám, rất dễ trông thấy Phương Nguyên chạy ngược hướng ma tức đang vọt về phía bọn chúng, theo bản năng chúng cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền lao về hướng Phương Nguyên!

"Aiii, lẽ ra trước kia không nên bốc đồng như vậy..."

Nhìn tới mảng lớn ma vật đen nghịt kia, ngay cả người không tim không phổi như Lạc Phi Linh cũng không nhịn được biến sắc, cảm thấy hối hận vì quyết định rất lâu trước đó của mình, sau đó nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Phương Nguyên đang cõng mình xông về phía ma vật, tay trái nàng dùng sức ôm cổ của hắn chặt hơn một chút nữa, sau đó tay phải kết pháp quyết, chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.

"Đã đến được tận đây, sống chết có số, ta chỉ có thể dùng hết khí lực cuối cùng mà thôi..."

Hiển nhiên khoảng cách ma vật càng ngày càng gần, Phương Nguyên chợt thầm gầm lên trong lòng.

"Giết!"

Ma Ấn Kiếm trong tay hắn vào lúc này c*̃ng nằm ngang trước ngực.

Vòng yêu ấn trên thân kiếm kia vào lúc này hiện ra vô cùng rõ ràng, lại cực kỳ quỷ dị.

"Gràooo..."

Một con Ma Lang to như con bê con ở phía trước nhất, khi xông tới cách Phương Nguyên chừng mười trượng, đột nhiên rống to một tiếng vọt lên không trung, lợi trảo hung hăng vồ xuống Phương Nguyên, Ma Diễm trên người nó vào lúc này tựa như ngửi được mùi khí tức sinh linh mà trở nên hưng phấn vậy, không ngờ từ trong thể nội bùng phát ra ngọn lửa đen kịt, khiến cho nó trông giống như một đám mây đen...

Nhưng cũng trong sát na đó, Phương Nguyên vẫn lao tới với khí thế không đổi, thân hình không dao động, một kiếm chém ra ngoài.

Thần kinh của hắn kéo căng tới cực điểm, Kiếm Đạo c*̃ng phát huy vô cùng tinh tế, một kiếm này trông đơn giản đến cực điểm, nhưng cũng nhanh đến cực điểm, kiếm quang vừa lóe lên, hắn đã vọt qua Ma Lang, tiếp tục xông về mảng lớn ma vật phía sau nó...

Ầm ầm...

Kiếm quang kia tựa hồ trở nên mạnh hơn, cuốn thẳng về phía trước, biến vô số ma vật thành bột mịn, phiêu tán biến mất...

Mà con Ma Lang kia, thân hình đã sớm cứng ngắc, ngay cả Ma Diễm trên người nó cũng dập tắt.

"Bành "

Nó khựng lại một lúc mới ngã xuống, vậy mà bị chẻ thành hai nửa.

Trong sát na còn lơ lửng giữa không trung kia, sinh mệnh lực của nó tựa như đã biến mất hoàn toàn, ngay cả sức vùng vẫy giãy chết cũng không có.

Mà cùng lúc đó, ma ấn trên thân Phương Nguyên trong nháy mắt sáng lên một loại quang mang quỷ dị.

Đáy mắt Phương Nguyên, tựa hồ c*̃ng thêm ra một vòng huyết sắc nhàn nhạt.

"Gào gào gào"...

Theo sát sau lưng Ma Lang, ba, bốn con ma vật c*̃ng chen chúc lao về phía Phương Nguyên, cơ hồ không cho phép hắn có chút thời gian th* d*c, ngay tại thời khắc lực mới đã hết, lực cũ chưa sinh, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy đau đầu, thế nhưng Phương Nguyên lúc này lại như biến thành người khác, lực lượng của hắn vậy mà như vô cùng vô tận, thậm chí so với thời điểm chém giết Ma Lang còn mạnh hơn mấy lần...

Ngay sát na mấy con ma vật kia vọt tới, hắn liền đảo kiếm quay lại.

Trong sát na đó, kiếm quang trở nên yêu dị khó tả, lực lượng tăng vọt, cường hoành vô biên, tạo cho người ta một loại cảm giác run rẩy từ trong tâm!

Ba, bốn con ma vật kia, ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, đã trực tiếp bị kiếm quang của hắn xé thành mảnh nhỏ.

Sau đó, quang mang trên thân kiếm của Phương Nguyên càng thêm yêu dị, huyết sắc trong đáy mắt hắn cũng càng nồng.

Dường như hắn cũng không cần nghỉ ngơi cùng phản ứng gì, tiếp tục vọt tới, kiếm thế cuồng mãnh, thế không thể đỡ.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 279: Chỉ Cần Có Thể Sống Sót (1)



"Đây là..."

Ngay cả Lạc Phi Linh đang nằm trên lưng Phương Nguyên lúc này cũng lấy làm kinh hãi.

Nàng cảm nhận được trên thân Phương Nguyên lúc này đang dâng trào lên một loại lực lượng cường hoành mãnh liệt, lại có chút yêu dị.

Chính loại lực lượng này, khiến cho Phương Nguyên vừa rồi đã gần như nỏ mạnh hết đà, lúc này một thân lực lượng lại liên tiếp tăng vọt, tựa như vô cùng vô tận vậy, lực cũ chưa hết, lực mới đã sinh, tuần hoàn qua lại, vô cùng vô tận...

"Thanh kiếm kia... chẳng lẽ là..."

Ánh mắt của nàng lập tức nhìn về phía Ma Ấn Kiếm trong tay Phương Nguyên, sắc mặt trở nên hoảng sợ.

Advertisement

Nhưng bất kể trong lòng đang nghĩ gì, nàng cũng không nói một lời, chỉ áp thật chặt trên lưng Phương Nguyên.

"Thủ đoạn Ma Đạo, sau khi dùng xong tất có hậu hoạn, nhưng lúc này cũng đành bất chấp..."

Trong lòng Phương Nguyên cũng vô cùng hiểu rõ, trong nháy mắt hắn lại vọt vào trong đám ma vật, đại khai sát giới, từng bước một xông ra ngoài, trong nháy mắt đã có bảy, tám con ma vật mất mạng dưới tay của hắn. Lúc này trước người hắn là một con Bạch Cốt Cự Tượng thân hình cao tới ba trượng đang hung hăng đạp xuống người hắn, nếu như lúc bình thường gặp phải con Ma Tượng này, Phương Nguyên cũng phải đối đãi vô cùng nghiêm túc, nhưng lúc này hắn đã giết đỏ cả mắt, không có chút ý nghĩ trốn tránh nào, tay trái lập tức kết ấn, đánh mạnh lên chân con cự tượng đang đạp xuống!

Ầm!

Hai chân hắn ngập xuống đất, thế nhưng cái chân đang đạp mạnh xuống của con cự tượng cũng bị hắn đỡ lại.

Advertisement

Sau đó thân hình hắn xông thẳng lên trời, thi triển Phi Thiên Kiếm thế, kiếm quang tăng vọt, hung hăng đâm vào đầu con cự tượng kia.

"Ầm ầm..."

Con cự tượng ngã xuống, bụi đất dâng lên bốn phía, đè chết rất nhiều con ma vật khác không kịp tránh thoát.

Mà Phương Nguyên thì thuận theo kiếm thế, hung hăng xông tới trước, kiếm quang ma ấn kiếm trong tay lúc này sáng đến cực điểm...

Lực lượng trong cơ thể hắn vào lúc này cũng đã cường hoành tới cực điểm!

Thậm chí ngay cả một thân tu vi của hắn, cũng có biến hóa rõ ràng, khí cơ càng ngày càng thịnh...

"Giết giết giết giết giết..."

"Giết như cắt cỏ dại..."

"Máu chảy thành biển..."

"Đầu như nở hoa..."

Trong miệng hắn cũng hét lên những lời trầm hùng như lúc Quan Ngạo phát cuồng.

Từng bước một, từ trong đám ma vật xông qua.

Một kiếm lại một kiếm, chém giết không biết bao nhiêu ma vật...

Vào lúc này, mỗi một kiếm chém ra, đều sẽ có một cỗ lực lượng mãnh liệt đáng sợ tràn vào thể nội Phương Nguyên.

Loại lực lượng này, đều bị Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi tiếp nhận, hóa thành lực lượng của bản thân, sau đó hắn lại vận chuyển loại lực lượng này, tiếp tục chém giết, tuần hoàn qua lại, ngay cả một thân tu vi của hắn, cũng đã không kìm nén được nhanh chóng tăng lên!

Tiến vào Ma Tức hồ, trải qua liên tiếp sự tình, tu vi Phương Nguyên, vốn đã từ Luyện Khí tầng bảy đệ giai chậm rãi tăng lên tới Luyện Khí tầng bảy cao giai, mà vào lúc này, có nhiều lực lượng như vậy gia nhập, càng khiến cho tu vi đột phá cực hạn, vậy mà trực tiếp tăng lên đến Luyện Khí tầng tám, hơn nữa còn đang dùng một loại tốc độ điên cuồng không ngừng tăng lên...

Luyện Khí tầng tám trung giai... Luyện Khí tầng tám thượng giai... Luyện Khí tầng tám đỉnh phong...

Ngay khi Phương Nguyên khó khăn lắm rốt cục cũng đột phá tới cảnh giới Luyện Khí tầng tám đỉnh phong, pháp lực của hắn đột nhiên xuất hiện một loại biến hóa!

"Vút!"

Phương Nguyên chém một kiếm về phía trước, vô số ma vật trực tiếp bị chém đứt.

c*̃ng đúng lúc này, Lạc Phi Linh đang nằm trên lưng Phương Nguyên liên trông thấy, pháp lực vốn có màu xanh tinh khiết như da trời của Phương Nguyên, theo ma vật chết dưới kiếm của hắn ngày càng nhiều, thình lình có thêm một vòng huyết sắc yêu dị, tựa như bị nhiễm máu người vậy...

"Ngươi... Ngươi điên rồi sao?"

Ngay cả Lạc Phi Linh, khi cảm ứng được pháp lực trong thể nội Phương Nguyên có biến hóa đáng sợ, cũng đỏ mắt kinh hãi.

Mà lúc này, vẻ mặt Phương Nguyên lại rất bình tĩnh, một kiếm lại một kiếm chém về phía trước, giết ra ngoài!

Ma Ấn Kiếm, huyết tế chi lực!

Lúc này hắn đã không có lựa chọn nào khác, tiếp nhận lực lượng huyết tế của Ma Ấn Kiếm!

Sau khi hắn phát hiện ra chỗ quỷ dị của Ma Ấn Kiếm, vẫn luôn tận lực tránh sử dụng Ma Ấn Kiếm giết người, bất kể là ma vật hay sinh linh, hắn đều tận khả năng tránh không sử dụng Ma Ấn Kiếm lấy mạng đối phương, bởi vì một khi lấy mạng liền sẽ có huyết tế chi lực từ trên Ma Ấn Kiếm tràn vào cơ thể của mình, mặc dù sẽ mang đến cho mình lực lượng mạnh mẽ, nhưng cũng có rất nhiều hậu hoạn...

Nhưng lúc này, hắn lại chủ động tiếp nhận loại lực lượng huyết tế này!

Bởi vì hắn đã không còn biện pháp nào khác!

Lúc này hắn đã nỏ mạnh hết đà, pháp lực dù có cô đọng đến đâu cũng sắp tiêu hao không còn một mảnh, ngoại trừ tiếp nhận lực lượng huyết tế khiến cho mình có được lực lượng chém giết không ngừng ra, hắn đã không còn bất kỳ một biện pháp nào để có thể giết ra mảng ma vật này...

Tiếp nhận huyết tế chi lực, có lẽ sau đó sẽ có phiền phức!

Không tiếp nhận, lập tức hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Trước kia Phương Nguyên không tiếp nhận loại huyết tế chi lực này, là bởi vì hắn muốn theo chính đạo, không muốn tiếp nhận bí pháp tà môn!

Nhưng lúc này...

Phương Nguyên lạnh lùng quát to trong lòng: "Dẹp mẹ nó đi, chỉ cần có thể sống sót, con đường nào cũng là chính đạo!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back