Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 965: Trong tối kiếm lợi, ngoài sáng đoạt danh (1)



Đây là đang đề phòng Tiên Minh tìm tới cửa, chắc hẳn bọn họ cũng không nỡ trực tiếp đưa tà thi này cho Việt Hoàng, nếu ta đoán không sai, nơi này lúc trước nhất định còn có một người khác!

Nói xong lại chậm rãi lắc đầu:

- Trước đây lúc chúng ta xem hồ sơ về giới tu hành Việt Quốc, liền cảm thấy trong Việt vương đình này có một cao thủ giỏi chơi đùa lòng người, lại nghĩ tới kế sách vừa rồi bọn họ bố trí cho ngươi, nhìn thì vô sỉ không biết xấu hổ, nhưng lại tinh diệu như vậy, nói không chừng chính là có người trốn trong bóng tối âm thầm điều khiển Việt Hoàng, chỉ không biết rốt cuộc là vị cao nhân nào!

Lý Hồng Kiêu nói:

- Hắn ngay cả tà thi cũng ném lại nơi này, nhất định đã đi tới ngay cả bóng cũng không còn!

Nghĩ tới có người dưới sự chú ý của nhiều ngươi như vậy mà có thể lặng lẽ rời khỏi Việt vương đình, trong lòng Phương Nguyên cũng trầm xuống mấy phần, sau khi hơi dừng lại một chút, thản nhiên nói:

- Tuy ta không biết người đó là ai, nhưng cũng đoán được là từ đâu tới.

Không khí trong sân trở nên hơi âm lãnh, Lý Hồng Kiêu cảm nhận được sát khí trên người Phương Nguyên, khẽ nhíu mày.

- Phương Nguyên sư huynh, Phương Nguyên sư huynh, mau đến xem..

Cũng đúng vào lúc này, sâu trong hoàng cung, chợt có người gọi to, lộ ra có chút hoảng sợ.

Thân hình Phương Nguyên khẽ động, bay tới, sau đó cũng hơi biến sắc.

Lại thấy lúc này đang có bảy tám vị Thanh Dương đệ tử đứng trong một kẽ nứt dưới lòng đất ở hậu viện hoàng cung Việt Quốc.

Vừa đến gần, liền cảm thấy mùi máu gay mũi, thần thức quét qua khe nứt, lại hơi biến sắc.

Chỉ thấy trong khư nứt đó, rõ ràng là từng đống tàn thi, tử trạng thê thảm, giống là bị người ta lăng trì, có người bị hút khô máu, có người bị cắt thành mấy đoạn, còn có một số người thì không ngờ bày thành các loại hình dạng, giống như tác phẩm tranh, mang theo ý cảnh tàn khốc, từ trên những khuôn mặt vặn vẹo của tàn thi có thể tưởng tượng được bộ dạng thống khổ bọn họ phải chịu lúc trước.

- Tiểu công chúa đừng nhìn, đây nhất định là hài cốt nuôi dưỡng tà thi, không sai được!

Thôi công công chỉ tới nhìn một cái, liền có tính toán trong lòng, lấy một chiếc khăn tay màu trắng, bịt kín miệng mũi.

- Tộc... Tộc thúc...

Lúc này đang có nhiều Thanh Dương đệ tử hơn chạy tới, nhìn thấy thảm trạng này, đều biến sắc, bỗng nhiên có một Thanh Dương đệ tử, chính là đệ tử Vương Côn của gia tộc tu chân theo Phương Nguyên tới, khi ánh mắt đảo qua một khối tàn thi, đột nhiên kêu lên đau đớn, quỳ xuống đất, muốn vươn tay ra, lại không dám, cả người cơ hồ là sụp đổ, nhìn tàn thi đó khóc rống lên.

- Đại ca...

Lại có một vị đệ tử của Bách Thú Tông chạy tới, ánh mắt hoảng sợ tìm trong đống tàn thi hồi lâu, cuối cùng vẫn nhìn thấy cảnh mà hắn lo lắng, lập tức nước mắt rơi như mưa, hai gối quỳ xuống đất, khóc lóc bi thương vạn phần.

Mà tiếng khóc này lại lập tức dẫn tới nhiều người hơn vừa kinh vừa sợ nhìn những tàn thi này.

Trong mấy năm nay, giới tu hành Việt Quốc đại loạn, người chết vô số, mất tích còn nhiều hơn, thân phận của những tàn thi này không cần nói cũng biết.

Phương Nguyên nhìn thấy một màn này, ánh mắt lạnh dần, một lúc sau, hắn không nói câu nào, xoay người rời khỏi.

- Ngươi muốn đối phó Âm Sơn Tông?

Lý Hồng Kiêu đã nhận ra cảm xúc của Phương Nguyên, chậm rãi đi theo.

Thần sắc Phương Nguyên vẫn bình tĩnh một cách thần kỳ, chỉ thản nhiên nói:

- Việt vương đình dù sao cũng chỉ là rối gỗ!

Lý Hồng Kiêu khẽ nhíu mày:

- Âm Sơn Tông dù sao cũng khác với Việt vương đình, Việt vương đình mới quật khởi gần đây, phần lớn chỉ là một đám ô hợp, căn cơ quá nhỏ bé, bởi vậy Thôi công công vận dụng một số ám tử Vân Châu, tra rõ hành động của bọn họ, đặt tới trước mặt Tiên Minh, chính là tà phái mười phần, có thể tùy ý vê nặn, mà Âm Sơn Tông lại truyền thừa lâu đời, nội tình rất sâu, làm việc cũng cẩn thận, nhược điểm lưu lại không nhiều lắm, hơn nữa tùy thời có thể chối bay chối biến, ngươi có biện pháp gì để đối phó bọn họ?

- Ta không có biện pháp gì hay cả...

Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:

- Cứ trực tiếp tìm tới cửa là được!

Truyền thuyết nó vốn là một tiên môn tam lưu luyện thi, gần như là tà phái, cho tới khi yêu ma ngàn năm trước thừa dịp loạn xâm nhập Vân Châu, mấy đại tiên môn như Thanh Dương Tông dẫn môn nhân nghênh chiến, thực lực tổn hao nhiều, Âm Sơn Tông lại cấu kết với yêu ma, ngược lại thừa cơ nổi lên.

Trong ngàn năm về sau, Vân Châu bất kể là bách tính phàm tục, hay là đệ tử tiên môn, đều hận yêu ma tới thấu xương, huyết cừu khó quên, nhưng Âm Sơn Tông qua lại rất thân với yêu ma, xưng huynh gọi đệ, càng tích tụ được nhiều lực lượng.

Mà đây cũng là nguyên do sau ngàn năm, Âm Sơn Tông đã khác hẳn khi xưa.

Mặc dù vì một số nguyên nhân, cảnh nội Vân Châu cũng không có bao nhiêu thanh âm công nhận Âm Sơn Tông là đệ nhất đại tiên môn Vân Châu, thường thường đều là Âm Sơn Tông tự xưng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 966: Trong tối kiếm lợi, ngoài sáng đoạt danh (2)



Nhưng thực lực của nó sờ sờ ra đó, cho dù không ai thừa nhận, nó cũng quả thật là cường đại.

Việt Quốc Ngũ Tông, cho dù gộp lại cũng chưa chắc là đối thủ của Âm Sơn Tông.

Hơn nữa, không tới một tháng trước, trong đạo chiến cuối cùng của đại khảo lục đạo Trung Châu Vấn Đạo Sơn, yêu ma Nam Hoang Thành hóa thân thành Huyết Sứ Giả, họa loạn đạo chiến, chọc cho Tiên Minh tức giận, nghiêm tra việc này, tuy đến hiện giờ, vẫn chưa có kết quả, nhưng quan hệ của Tiên Minh và Yêu vực vẫn lập tức trở nên khẩn trương, mà tiên môn có quan hệ gần với yêu ma, ai nấy đều cảm thấy bất an.

Mà lúc này, Âm Sơn Tông phản ứng cũng cực nhanh, lập tức chặt đứt tất cả qua lại với yêu ma, nhún mình tự thủ, đóng cửa không ra, cũng chính bởi vậy, lửa giận của Tiên Minh thậm chí không thể đốt tới trên người bọn họ.

Đối mặt với đại đạo thống như vậy, sao có thể giống như đối phó với Việt vương đình?

Thấy Phương Nguyên dường như ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, Lý Hồng Kiêu dường như có chút bất đắc dĩ.

Thở dài mấy tiếng, nàng ta vẫn không nhịn được lại khuyên nhủ:

- Hay là tạm thời thu lại tâm tư tìm tới Âm Sơn Tông đi, ngươi có thể đối phó Việt vương đình, Tiên Minh không ngăn cản, đó là bởi vì Việt vương đình làm việc quả thật để lại rất nhiều nhược điểm, nhưng Âm Sơn Tông lại khác, trong bọn họ có cao nhân, có thể ảnh hưởng đến quyết định nào đó của Tiên Minh, ngươi nghĩ xem, chuyện Huyết Sứ Giả lần này ầm ĩ như vậy, Âm Sơn Tông lại không bị liên lụy là bao, chẳng lẽ vẫn chưa đủ chứng tỏ một số vấn đề à?

Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngây ra:

- Trong Tiên Minh có người của Âm Sơn Tông?

Lý Hồng Kiêu nói:

- Tông chủ đời trước của Âm Sơn Tông rất có dã tâm, chiêu số hắn đi lại khác với đại bộ phận tiên môn, từ sau khi biết ân oán của ngươi và Âm Sơn Tông, ta cũng không phải chưa tra một số chuyện của Âm Sơn Tông, lúc đầu cảm thấy Âm Sơn Tông bình thường vô kỳ, lập nghiệp từ tà lộ, cấu kết yêu ma, nội tình không sâu, nhưng về sau lại phát hiện bọn họ rất có thủ đoạn, mấy năm qua, tuy Âm Sơn Tông không xuất hiện nhân tài gì, nhưng bọn họ lại một mực nỗ lực đưa đệ tử nhà mình vào trong Tiên Minh để bồi dưỡng.

- Đưa vào trong Tiên Minh?

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, thực sự lắp bắp kinh hãi.

Kỳ thật hắn cũng biết Tiên Minh cứ cách một đoạn thời gian sẽ tuyển nhận một số đệ tử trẻ tuổi từ các đại tiên môn thiên hạ, thậm chí là tà môn và yêu ma để mình sử dụng, chỉ là vô cùng nghiêm khắc, người muốn vào Tiên Minh rất nhiều, nhưng người có thể tiến vào Tiên Minh lại cực ít, càng mấu chốt hơn là, có rất nhiều tiên môn không qua được đạo khảm đó, ngược lại không hy vọng đệ tử mà nhà mình vất vả bồi dưỡng lại tiến vào Tiên Minh.

Trước đây khi ở Thanh Dương Tông, tông chủ từng cố ý muốn thu Phương nguyên vào tông chủ nhất mạch, bồi dưỡng thật tốt, lúc ấy Thanh Dương Tông có người đề xuất dị nghị, cho rằng Phương Nguyên lúc ấy đã được Tiên Minh Tuần Giám Sứ coi trọng, vạn nhất vất vả bồi dưỡng rồi Phương Nguyên lại tiến vào Tiên Minh, như vậy giống như chui vào biển sâu, có thể từ nay về sau sẽ không thấy nữa, một phen tâm huyết cũng theo đó mà trôi theo dòng nước!

Bởi vậy, Phương Nguyên cũng không ngờ, Âm Sơn Tông lại đi theo con đường ngược lại.

Lý Hồng Kiêu thản nhiên nói:

- Kỳ thật các đại đạo thống đều sẽ vừa bồi dưỡng Đạo Tử chân truyền truyền thừa hương khói nhà mình, vừa đưa một số nhân tài vào Tiên Minh, chuẩn bị cả hai tay, có điều Âm Sơn Tông khác với người khác, không bồi dưỡng ra nhân tài, lại dùng hết tâm tư đưa vào trong Tiên Minh, có điều đưa tới đều là một số huyết mạch của tông chủ nhất mạch mà thôi, phía trước phía sau đưa tới không ít, nhưng cũng đều như đá chìm đáy biển, không hề có động tĩnh, có điều nghe nói bắt đầu từ mấy năm trước, cũng có một người đứng vững được trong Tiên Minh...

- Là ai?

Phương Nguyên nhíu mày, có chút quan tâm.

- Không rõ...

Lý Hồng Kiêu lắc đầu nói:

- Cho dù là Cửu Trùng Thiên chúng ta cũng không thể dễ dàng dò la được một số bí mật trong Tiên Minh.

Phương Nguyên gật đầu, tỏ vẻ lý giải đối với điều này.

Lý Hồng Kiêu nói:

- Có điều, theo ta được biết địa vị của người này trong Tiên Minh không thấp, nếu tuyên dương ra, danh đầu đệ nhất đại tiên môn Vân Châu của Âm Sơn Tông đã sớm được tọa thực, nhưng không chỉ là người đó không có danh khí, Âm Sơn Tông cũng luôn giữ bí mật về người này, thà để người khác cười họ không có người nối nghiệp, đây có lẽ cũng tính là đặc điểm nhất quán của những người được Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng, xử sự nhún nhường, không hấp dẫn ánh mắt người khác, chỉ muốn âm thầm thủ lợi!

Phương Nguyên gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ nhíu mày suy tư.

- Vậy ngươi hiện tại chuẩn bị làm thế nào?

Phương Nguyên bỗng nhiên cười cười, nói:

- Không phải nói trực tiếp tìm tới cửa à?

- Trời ạ, sa trước kia ta không phát hiện ngươi cố chấp như vậy?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 967: Nợ thì phải trả (1)



Lý Hồng Kiêu tức tới bật cười:

- Chuyện của giới tu hành Việt Quốc, ngươi không đổ lên đầu họ được đâu!

Phương Nguyên nhìn ra Lý Hồng Kiêu đã có chút tức giận, cũng cười cười, nói:

- Lần này không phải vì giới tu hành Việt Quốc!

Lý Hồng Kiêu kinh ngạc nói

- Vậy thì vì gì?

Phương Nguyên nói:

- Vì bản thân ta, đây là thù riêng giữa ta và Âm Sơn Tông!

Lý Hồng Kiêu bất đắc dĩ quay đầu đi:

- Có gì khác nhau à?

- Có chứ!

Phương Nguyên nói:

- Giống như đệ tử Âm Sơn Tông mà ngươi nói, có lẽ hắn là chú ý tới ẩn hình biệt tích, âm thầm thủ lợi, nhưng ta lại theo đuổi đường đường chính chính, ngoài sáng đoạt danh. Cũng nhờ ngươi vừa nói, mới khiến ta nghĩ ra phương pháp!

Lý Hồng Kiêu kinh ngạc nói:

- Ngươi muốn làm như thế nào?

Phương Nguyên cười nói:

- Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi!

Lý Hồng Kiêu còn muốn hỏi, nhưng Phương Nguyên cũng đã bỏ đi, khiến nàng ta tức tới giậm chân bình bịch.

- Điện hạ, việc gì phải sốt ruột như vậy, Phương Nguyên tiểu tiên sinh đã nói như vậy, tất nhiên có chủ ý của hắn!

Thôi công công không biết từ khi nào đi tới bên cạnh Lý Hồng Kiêu, cười dài khuyên nhủ.

Lý Hồng Kiêu thở phì phì nói:

- Vậy hắn không nói cho ta biết là cố ý cười ta ngu à?

Thôi công công cười nói:

- Phương Nguyên tiểu tiên sinh khác với công chúa, hắn là từ tầng dưới lên, nhìn chuyện tất nhiên cũng khác với ngài, cho nên thứ hắn có thể nghĩ đến, ngài lại không nghĩ đến, đây không phải bởi vì ngài dốt, mà là kinh lịch khác nhau mà thôi!

Lý Hồng Kiêu vậy , chỉ có thể nổi giận nói:

- Vậy ta muốn nhìn xem trong hồ lô của hắn bán thuốc gì?

Bên Việt vương đình hiện giờ chính là rối như tơ vò, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể xử lý xong, Phương Nguyên không ở thêm, nói chuyện xong với Lý Hồng Kiêu liền trực tiếp trở về tiên môn, trên đường đi gặp không ít người từ ngũ đại tiên môn tới, từ xa nghe nói tin tức Việt Hoàng bị bắn chết, tất nhiên lại là một mảng hân hoan, Việt Hoàng bị diệt, chính là lại khích lệ sĩ khí của ngũ đại tiên môn.

Mắt thấy chuyện Việt vương đình đã xong, bọn họ cũng không vội đi tới, dứt khoát vây quanh Phương Nguyên quay về Thanh Dương Tông.

- Ha ha, Phương tiểu hữu một tên tru Việt Hoàng, thần thông quảng đại, đã định trước là danh dương thiên hạ...

- Trung Châu Đạo Chiến, cách giờ mới có một tháng, thần thông của Phương tiểu hữu lại tinh tiến rồi.

- Một tên đó kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, thần uy khó lường, chẳng lẽ chính là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn danh chấn thiên hạ của Phương tiểu hữu à?

- Tiếc thay, lão phu chỉ chậm một bước, liền không được thấy một tên kinh diễm này.

- Ha ha, không trách Lữ lão, chỉ trách Việt Hoàng đó không chịu nổi một kích...

- ...

Phương Nguyên được mọi người vây quanh chạy về Thanh Dương Tông, lại lập tức được sứ giả của các đạo thống trong tiên môn nghênh đón, nhất thời tiếng bàn tán không dứt bên tai, những sứ giả này đều là hạng người có địa vị cực cao trong các đại đạo thống, nắm giữ trọng quyền, vi cũng kinh người, nhưng lúc này, ai nấy đều hạ thấp tư thái, đủ loại lời ca ngợi được trút ra.

Ngay cả hơn hai mươi người đi theo Phương Nguyên tới Việt vương đình, lúc này cũng thành nhân vật anh hùng được các đệ tử Thanh Dương Tông và các vị gia chủ chấp sự của gia tộc tu chân vây quanh, vừa về liền đều quấn lấy hỏi thăm quá trình cụ thể của trận chiến này.

Trước đó, còn có rất nhiều Thanh Dương đệ tử cho rằng trận chiến này sẽ rất hung hiểm, nào ngờ lại kết thúc nhanh như vậy?

Trong lòng thật sự là vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, quả thực có chút không lý giải được thực lực hiện giờ của Phương Nguyên.

Chỉ là đối với tiếng hoan hô như nước trên dưới tiên môn, trên mặt Phương Nguyên lại không có nhiều vẻ hưng phấn, sau khi chào hỏi người tới chúc mừng, liền cáo tội với mọi người, sau đó cùng đám người Thanh Dương tông chủ, Vân trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão tới Thanh Dương chủ điện.

Ước chừng sau nửa canh giờ, cũng không biết bọn họ thương nghị gì.

Khi cửa điện mở ra, có thể thấy được sắc mặt đám người Thanh Dương tông chủ có chút trầm trọng phức tạp, vẻ mặt Phương Nguyên thì vẫn bình tĩnh.

- Mời sứ giả các phương tới đây!

Tiểu Kiều sư muội đứng ở ngoài điện, khi Phương Nguyên vừa về núi, tông chủ biết Phương Nguyên rời khỏi đã lâu, không quen với tình hình gần đây của tiên môn, sai tiểu Kiều sư muội giúp hắn xử lý công việc, tiểu Kiều sư muội cũng vô cùng tận thức tận trách, một tấc cũng không rời.

Hơn nữa ở lại không ngờ phần lớn là một số sứ giả tiên môn nội tình thâm hậu.

Càng thần kỳ hơn là, trong mấy ngày sau đại điển, vẫn có thêm sứ giả tiên môn lục tục kéo tới, trên danh nghĩa đều là bái phỏng lục đạo khôi thủ, chúc mừng hắn tấn thăng Thanh Dương trưởng lão, đối với các đệ tử Thanh Dương Tông mà nói, tất nhiên càng cảm thấy hưng phấn hơn, lúc này người đến bái phỏng tiên môn càng nhiều, càng chửng tỏ danh hào lục đạo khôi thủ này đáng giá, đối với bọn họ mà nói cũng càng có lợi.

Có điều dưới sự náo nhiệt ngoài mặt, tông chủ và mấy vị trưởng lão của Thanh Dương Tông đã sớm cảm thấy có chút không thích hợp.

Bọn họ lúc đầu chỉ cho rằng những đạo thống và thế gia tiên môn này chính là tới vì danh đầu, tiềm lực của Phương Nguyên cùng với lời mời của Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa mà đến.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 968: Nợ thì phải trả (2)



Nhưng tới về sau, lại dần dần cảm thấy, nhân tố của hai người này tất nhiên là có, nhưng e là cũng không thể thỉnh động được nhiều đại nhân vật như vậy, chỉ sợ sứ giả của những đạo thống này chắc còn mang theo một số mục đích riêng.

Cho tới khi Phương Nguyên và bọn họ nói chuyện một lần, cuối cùng cũng minh bạch vấn đề.

- Phương Nguyên tiểu hữu triệu kiến, không biết có gì phân phó...

- Ha ha, lão phu đã tới mấy ngày, cuối cùng cũng được thấy hình dáng của lục đạo khôi thủ.

- Phương Nguyên tiểu hữu dũng mãnh đoạt lục đạo khôi thủ, thật đáng mừng, thiếu niên anh hùng, gia chủ Ngô gia ta đặc biệt bảo ta tới tặng lễ.

Rất nhanh, chư vị sứ giả tiên môn đều tới Truyền Công Điện ở Phi Vân Sơn.

Đến lúc này, mới có thể nhìn thấy diện mạo chân thực của các sứ giả đại đạo thống, đại tiên môn này.

Có tư cách vào điện gặp mặt Phương Nguyên, có khoảng mấy chục người, mà bởi vì trong điện không đủ chỗ, bởi vậy sứ giả các phương ở dưới núi chờ đợi tin tức cũng có mấy trăm người.

Mà người vào trong Truyền Công Điện, tu vi cơ hồ đều ở Kim Đan hậu kỳ, còn có có một số người khí tức đáng sợ, dường như sắp chạm tới cánh cửa Nguyên Anh, chẳng trách Thanh Dương tông chủ và chư vị trưởng lão, càng tiếp đãi càng cảm thấy trong lòng không chắc, không nói thế lực sau lưng những người này, chỉ là thực lực của bản thân bọn họ đã đủ để diệt Thanh Dương Tông mấy chục lần rồi.

- Phương mỗ là vãn bối, làm phiền đại giá của chư vị tiền bối, thật sự hổ thẹn không dám nhận...

Phương Nguyên thấy người đã tới đủ, liền cung kính thi lễ với mọi người, sau đó nói:

- Hôm nay mời chư vị tiền bối tới, thật sự là bởi vì vãn bối có một việc muốn tuyên bố với người trong thiên hạ, muốn mời chư vị tiền bối làm chứng, giúp ta biểu thị công khai!

- Ồ?

Sứ giả của các đại tiên môn nghe vậy, đều hơi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nhau.

Rất nhanh, liền có người cười nói:

- Phương trưởng lão cứ nói đừng ngại, nếu là chính sự, chúng ta tất nhiên nghĩa bất dung từ!

Sau đó, liền nổi lên những tiếng phụ họa, những sứ giả này bất kể đến từ phương nào, đều lộ ra vẻ vô cùng khách khí.

- Kỳ thật cũng rất đơn giản, chỉ là vãn bối đưa ra một lời hứa trước ở đây thôi.

Phương Nguyên cầm lấy quyển trục trong tay, nói:

- Bên trong quyển trục này ghi lại thần pháp Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn mà năm đó ta tới Ô Trì Quốc cầu pháp, bái phỏng Thái Hoa Chân Nhân có được, vãn bối lúc trước ở Thiên Lai Thành Thông Thiên khi giao thủ với Kim gia từng hứa, ta khinh thường ý niệm bảo thủ giữ vật quý của Kim gia, thế gian nếu có người thành tâm hướng tới ta mà cầu pháp, ta sẽ truyền thụ!

Nghe thấy mấy chữ Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, các tu sĩ đều cả kinh, đồng loạt nhìn về phía quyển trục trong tay Phương Nguyên.

Không biết bao nhiêu người, lúc này ánh mắt đều trở nên có chút lấp lánh.

Trầm mặc hồi lâu, có người không nhịn được hỏi:

- Vậy lời nói lúc trước của Phương tiểu hữu, hiện giờ... còn được tính không?

- Đương nhiên có tính!

Nghênh đón vô số ánh mắt vừa lo lắng lại vừa hưng phấn, Phương Nguyên bình tĩnh trả lời, sau đó ánh mắt lộ ra có chút lạnh lùng:

- Pháp này Phương mỗ vốn là định để lại trong Thanh Dương đại điện cho mọi người cùng xem, chỉ có điều trước khi vãn bối truyền pháp, còn có yêu cầu...

Vừa nghe hai chữ "Yêu cầu", những tiếng động ầm ĩ lập tức lắng xuống, không khí có chút ngưng trọng.

Có người không nhịn được nói:

- Phương Nguyên trưởng lão, ngươi chịu truyền, chính là đáng quý, tiên môn chúng ta há lại là người không biết lễ số như vậy, quy củ pháp không tùy tiện truyền là tổ tiên lưu lại, chúng ta kế thừa di trạch của tiên tổ, tự nhiên phải giữ quy củ của tiên tổ, Trung Châu Nam Cung nhất tộc ta nguyện dâng ra mười đạo huyền pháp cao cấp, ba vạn lượng linh tinh, mười kiện pháp bảo, để đổi lấy một đạo lôi pháp trên tay ngươi.

- Ồ..

Trong đại điện truyền công này, bao gồm cả đám người trưởng lão, không nhịn được đều động dung.

Nhưng thế vẫn chưa kết thúc, lại có một người lên tiếng:

- Không sai, thần pháp có giá trị của thần pháp, không ai nghĩ tới có thể tay không lấy đi, Phương Nguyên tiểu hữu, Lôi Châu U Nhạn Môn ta nguyện lấy ba trăm viên bảo đan, một gốc thần dược đổi lôi pháp của ngươi!

- U Châu Thất Giới Đạo ta nguyện lấy một quyển kiếm kinh thượng cổ, đổi Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn...

- ...

- Nhưng đã nói truyền pháp sẽ không nhận một xu.

Các tu sĩ chung quanh nghe vậy, lập tức ai nấy sắc mặt kinh nghi bất định.

Bọn họ vốn là vì Phương Nguyên từng nói muốn truyền pháp mới tới, mà truyền pháp này nào mà thực sự đơn giản như vậy, nói là thành tâm cầu pháp thì truyền, nhưng đây nhất định là hư ngôn, bởi vậy ai nấy đều chuẩn bị sẵn lễ vật, căn bản không cầu Phương Nguyên sẽ truyền pháp miễn phí như lúc trước nói, chỉ cần mình có thể đổi được, nhưng nào ngờ, hắn lại thật sự không nhận một xu?

Mà đám Tần trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão của Thanh Dương Tông nghe thấy những lời này, biểu cảm lập tức có chút phức tạp.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 969: Một tay che trời



Trong lòng, khó tránh khỏi dâng lên một loại đau xót.

Đây dù sao cũng là một đạo thần pháp, nếu lưu lại trong Thanh Dương Tông, vậy sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích?

Cho dù bán ra bên ngoài, cũng sẽ bán được bao nhiêu chân kim bạch ngân.

Ai ngờ, tên bại gia tử Phương Nguyên này cứ như vậy đáp ứng muốn tặng miễn phí?

Lúc này, cũng là Thanh Dương tông chủ cùng với Vân trưởng lão, tuy cũng cười khổ, nhưng thần sắc vẫn coi là bình tĩnh.

Nhất là, sâu trong thần sắc bình tĩnh đó dường như còn mang theo vẻ thổn thức.

Thanh Dương tông chủ thấp giọng cười khổ, nói với Vân trưởng lão,

- Có nhớ tới một người không?

- Có!

Vân trưởng lão thấp giọng nói:

- Chưa bao giờ coi bí pháp là bí pháp, rất nhiều năm trước cũng có một người...

Thanh Dương tông chủ nói:

- Nhưng hai người này vẫn có chút khác nhau..

...

- Phương Nguyên tiểu tiên sư, vậy ý của ngươi là..

Trong những tiếng xôn xao, vẫn là trưởng lão của Trung Châu Nam Cung gia thấp giọng nói một câu, người xung quanh nghe vậy đều im lặng.

- Ý tứ của Phương mỗ rất đơn giản...

Nghênh đón vô số ánh mắt vừa lo lắng lại vừa hưng phấn, Phương Nguyên bình tĩnh trả lời, sau đó ánh mắt lộ ra có chút lạnh lùng:

- Pháp này Phương mỗ vốn là định để lại trong Thanh Dương đại điện cho mọi người cùng xem, nhưng vãn bối nguyện truyền pháp cho thế nhân, nhưng thế nhân...

- ... Có nguyện theo ta cùng trảm yêu trừ ma không?

Lời ấy vừa được hỏi, các tu sĩ chung quanh lập tức ngẩn ngơ, không khí lộ ra có chút áp lực.

- Phương Nguyên tiểu tiên sư, vậy ý của ngươi là...

Lúc này, vẫn là đại trưởng lão của Trung Châu Nam Cung gia trầm giọng mở miệng hỏi một câu.

Chung quanh liền trở nên im lặng, vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên.

- Thần pháp tất nhiên là sẽ truyền, hơn nữa sẽ không nhận một xu, nhưng lúc truyền pháp, Phương mỗ cũng phải xem phẩm tính thế nào, hiện giờ chư vị đường xa mà đến, ý ở cầu pháp, Phương mỗ cũng không giả bộ hồ đồ, thần pháp chính ở chỗ này, nhưng truyền cũng chỉ truyền cho người có lý niệm tương hợp với Phương mỗ!

Phương Nguyên chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói:

- Vân Châu Âm Sơn Tông, một tay che trời, họa loạn Vân Châu, sáu năm trước, Phương mỗ vẫn chỉ là một Thanh Dương tiểu đồ, thấy có yêu ma làm loạn ở Thái Nhạc Thành, cùng các đồng môn cầm kiếm g**t ch*t, yêu ma không lên tiếng, Âm Sơn Tông lại sai chân truyền điều tra dò hỏi, cuối cùng tìm tới cửa, bức tiên môn bắt ta, may có sư môn che chở, Âm Sơn Tông lại âm thầm sai Cửu U Cung, ven đường đuổi giết, vô số đồng môn tử thương, mới xem như bảo vệ được cái mạng nhỏ này của Phương mỗ.

Nói đến đây, hai mắt Phương Nguyên đã trở nên lạnh lùng, nói:

- Hiện giờ Phương mỗ cuối cùng cũng trở về, không nghĩ gì khác, chỉ muốn đến sơn môn Âm Sơn Tông hỏi một chút, lúc trước Phương mỗ giữa đường gặp yêu ma, cầm kiếm giết hắn, chẳng lẽ là sai à?

Những lời này khiến mọi người kinh hãi, Thanh Dương Tông trên dưới đều biến sắc.

Mà các trưởng lão và sứ giả chung quanh nghe vậy, đều hơi nghiêm lại, lòng đầy căm phẫn.

- Ầm!

Đại trưởng lão Trung Châu Nam Cung gia vỗ mạnh một chưởng, quát:

- Đã sớm nghe nói Âm Sơn Tông có qua lại với yêu ma, lại không biết đã sa vào làm chó săn cho yêu ma, nghe thấy chuyện bất bình này, lão phu không thể nhịn được, Phương tiểu hữu, lão phu cùng đi với ngươi!

- Không sai, thị phi trắng đen, sao có thể đảo lộn, tới Âm Sơn Tông để hỏi cho rõ ràng!

- Yêu nô như vậy, cũng xứng làm người?

Có hắn đi đầu, các đại tiên môn khác cũng đều lửa giận ngút trời, hét lớn.

Nhất thời trong cả điện, sát khí nghi ngút.

Mà lúc này, Phương Nguyên không hề dong dài, trực tiếp đi ra ngoài điện, trong mắt đầy sát khí.

Trong lòng, một cỗ khí bực bội đâm trái gái phải, thốt lên:

- Âm Sơn Tông các ngươi quả thật là bản lĩnh thông thiên, kết giao với yêu ma sâu như vậy, thông đồng làm việc sấu, sau việc Trung Châu xuất hiện Huyết Sứ Giả, lại vẫn có thể dọn sạch đầu đuôi, khiến cho lửa giận của Tiên Minh không trút được xuống đầu, việc Việt Quốc lại nhẹ nhàng đẩy ra một lá chắn liền chối bỏ sạch sẽ.

- Chỉ có điều, các ngươi có thể né được Tiên Minh, né được chuyện Việt Quốc ngũ đại tiên môn, nhưng hiện giờ, con kiến sáu năm trước suýt nữa bị các ngươi một cước giẫm chết mang theo một bụng thù riêng đốt tới, chuyện này, các ngươi còn tránh được không?

- Đã nợ thì luôn phải trả!

Một kiếm ra khỏi Thanh Dương Tông, sát khí bức Âm Sơn...

Phương Nguyên bảo Quan Ngạo lái pháp chu, bay lên trời cao, trực tiếp ầm ầm phá tan tầng mây, tới thẳng Âm Sơn Tông.

Sau lưng hắn là pháp chu do các đại tiên môn điều khiển, vội vàng đuổi theo, đó quả thực là có tới mấy trăm chiếc pháp chu, đều là bảo vật của các đại đạo thống, phẩm chất không thấp, tiên uy cuồn cuộn, cứ như vậy cùng bay lên không, giống như mây đen áp đỉnh, đông nghìn nghịt một mảng, che phủ cả nửa bầu trời.

Lúc này, còn có rất nhiều đệ tử Thanh Dương Tông và trưởng lão chấp sự tứ đại tiên môn vẫn chưa rõ tình hình.

Chỉ là bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một màn như vậy, lập tức cả kinh không nói ra lời.

- Sứ giả của các đại tiên môn không ngờ thật sự cam tâm để hắn sử dụng à?

Mà ở hậu sơn Thanh Dương Tông, Lý Hồng Kiêu đang nhàn tọa trong lương đình thấy một màn này, cũng có chút trố mắt đứng nhìn.

Thôi công công ở bên cạnh bật cười:

- Dù sao vị Phương Nguyên tiểu tiên sinh này chính là lấy ra một đạo thần pháp...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 970: Khuấy phong vân, phát động đại thế (1)



Lý Hồng Kiêu nhíu mày:

- Một đạo thần pháp, đáng để bọn họ làm tới mức này sao?

Thôi công công cười nói:

- Tiểu chủ tử khác với bọn họ, tất nhiên không lý giải được suy nghĩ của những đạo thống này, Cửu Trùng Thiên chúng ta chưa từng có ai phải lo lắng về truyền thừa công pháp, nhưng những đạo thống này lại khác, thần pháp chính là m*nh c*n của bọn họ, không sợ hậu thế không xuất hiện nhân tài, cũng không sợ không kiếm được tài nguyên, sợ nhất chính là có nhân tài lại không biết bồi dưỡng như thế nào...

Dứt lời lại thở dài một tiếng:

- Ngài chưa thấy một đạo thần pháp thích hợp được truyền thừa ở những thế gia hạ cấp của Trung Châu là được tranh cướp thế nào đâu, nhớ tới Trung Châu Vạn Linh Thôi gia đó cũng chút danh tiếng, nhưng lúc trước gia chủ Thôi gia vì đổi lấy một đạo thần pháp thích hợp cho tôn nhi của họ, một hơi đưa ra một nửa gia nghiệp, cho dù là như vậy, Thôi gia vẫn cảm thấy là buôn bán có lời!

- Huống chi, Phương Nguyên tiểu tiên sinh chắc cũng đã sớm nhìn ra ý đồ đến của những đạo thống này, hắn ở Việt vương đình một tên bắn chết Việt Hoàng, chỉ sợ cũng có ý muốn triển lộ uy lực thần thông, hiện giờ những đạo thống này phát hiện uy lực của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn còn ở trên suy đoán của bọn họ, trong lòng càng ngứa ngáy, mắt thấy có khả năng không tốn một xu mà có được thần thông này, vậy có chuyện gì mà không làm được?

Chậm rãi nói xong, đáy mắt Thôi công công cũng lộ ra vẻ tán thưởng.

- Ta quả thật không ngờ một đạo thần pháp lại có thể khiến người ta điên cuồng như vậy...

Lý Hồng Kiêu nhíu mày, nói:

- Đây không phải là cho một số đệ tử không nên thân tu hành à, lúc trước ả hồ ly trong cung hiến ngôn cho phụ hoàng ta, không cho ta tu hành tiên pháp, trước tiên bắt đầu từ thần pháp, ta đến bây giờ vẫn nhớ kỹ hận này!

Thôi công công nghe Lý Hồng Kiêu thuận miệng nói ra những bí mật này, chỉ ở bên cạnh cười cười, không đáp lời.

Lý Hồng Kiêu nhìn từng chiếc pháp chu bay lên không, giống như đại quân ùa về phía tây, lại trầm ngâm một hồi, nói:

- Có điều với phương pháp này của hắn, chỉ sợ những tiên môn này chưa chắc đã thực sự tận tâm tận lực giúp hắn đối phó Âm Sơn Tông!

Thôi công công lúc này mới nói:

- Điện hạ nói không sai, những tiên môn này cũng không phải ngốc, bảo bọn họ đánh trống reo hò trợ uy thì được, nhưng bảo bọn họ thực sự xuất lực đối phó Âm Sơn Tông, vậy là không thực tế, có điều vị Phương Nguyên tiểu tiên sinh này e là cũng không phải thực sự muốn các đại tiên môn giúp hắn xuất lực, hiện giờ hắn đã khuấy đảo phong vân, phát động đại thế, mục đích cũng đạt được rồi.

Lý Hồng Kiêu nghe vậy, trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên bật cười, nói:

- Đi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt!

Thôi công công hơi ngây ra, cười nói:

- Tiểu công chúa, ngài đừng quá xung động, Cửu Trùng Thiên chúng ta cũng có quy củ của Cửu Trùng Thiên, ngài lần này ra ngoài, con kiến như Việt vương đình, b*p ch*t thì bóp, nhưng đạo thống như Âm Sơn Tông, ít giao tiếp với bọn họ thì tốt hơn, bằng không tương lai bị người hữu tâm nghe thấy, truyền về tai Tiên Hoàng, vậy ít nhiều cũng phiền...

- Được rồi, được rồi, đừng dong dài nữa!

Mặt Lý Hồng Kiêu ửng đỏ, lộ ra có chút hưng phấn, nói:

- Ta chỉ là đi theo chơi chút thôi, họ tách gì được ta.

Vừa nói vừa ném ra lệnh bài màu đen.

Không bao lâu sau, trong cảnh nội Thanh Dương Tông, mấy trăm thần vệ giáp đen của Cửu Trùng Thiên đều bay lên trời, hướng thẳng về phía tây.

...

- Mau mau mau, ngũ đại tiên môn chúng ta cũng phải đuổi theo.

Mà ở cảnh nội Thanh Dương Tông, trưởng lão, tông chủ của các đại tiên môn thấy một màn này, lập tức cảm thấy trong lòng kích động, sau đó đều lái pháp chu, một đường đi theo, ý thì tất nhiên cũng muốn bảo hộ Phương Nguyên, chỉ có điều, đến lúc này, thế cục đã không phải là ngũ đại tiên môn có thể nắm giữ, trong một mảng pháp chu đó, ngũ đại tiên môn không chen được tới trước mặt Phương Nguyên.

- Tiểu nhi này rốt cuộc muốn làm gì?

Trơ mắt nhìn Phương Nguyên diệt Việt vương đình, trong lòng Tiên Minh Tuần Giám Sứ vốn đã nghẹn một cục tức, cực kỳ bất mãn, lại không ngờ rằng chưa xong phong ba này lại tới phong ba khác, Phương Nguyên không ngờ lại muốn làm ra trận trượng lớn như vậy, bức thẳng tới Âm Sơn Tông.

Hắn lập tức vừa sợ vừa giận, vừa muốn đuổi theo ngăn cản.

- Tuần Giám Sứ đại nhân, việc gì phải nôn nóng như vậy, đến nói chuyện với tiểu công chúa nhà ta đã?

Nhưng thân hình của Thôi công công lại nhẹ nhàng xuất hiện, cản đường hắn, không thể không cố nhịn mà tới bái kiến Lý Hồng Kiêu.

...

...

- Trời ạ, sao lại có nhiều người như vậy bay về hướng tây, Tiên Minh sắp khai chiến với Yêu vực à?

- Chính xác trăm phần trăm, ngươi không thấy nhiều đạo thống Trung Châu như vậy đều xuất động à?

Đủ loại lời đồn vang lên, các đại tiên môn ven đường cũng lập tức trở nên rối ren, vội vàng dẫn theo đệ tử nhà mình, có pháp chu thì cưỡi pháp chu, người ngay cả pháp chu cũng không có một chiếc thì trực tiếp ngự kiếm đằng vân, vội vàng chạy theo.

- Chuyện tốt như vậy há có thể thiếu chúng ta?

- Mau, mau, mau, thà rằng cứ tin là có, còn hơn tin là không?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 971: Khuấy phong vân, phát động đại thế (2)



Ngoài ra, còn có rất nhiều người truyền tin cho tiên môn hữu hảo:

- Nơi này có người tặng không thần pháp, mau tới đi.

Mà trong loạn tượng này, cũng có một số tiên môn và đạo thống, nghe người ta nói những người này chính là tới Âm Sơn Tông, lập tức kích động không thôi, trực tiếp đằng đằng sát khí dẫn theo nhân mã tiên môn, thét dài:

- Trời cao thương xót, Âm Sơn Tông ỷ thế yêu ma, khinh tông môn ta, ta ẩn nhẫn khổ sở, không làm gì được ngươi, nhưng mà nay, cuối cùng vẫn có người tìm tới ngươi, chúng ta cũng đi theo!

- Đi thôi, thừa cơ giết vào Âm Sơn Tông, báo thù cho tiên sư.

- Đi nào, chạy tới Âm Sơn Tông mà đục nước béo cò thôi.

- ...

Gió to thổi mạnh, trời tối đất đen, không biết kinh động bao nhiêu thiên nhân thần, khuấy động một vực.

Toàn bộ Vân Châu, hiện giờ đều bị cuốn theo.

Thậm chí ngay cả một số lão quái vật đã sớm thoái ẩn, từ lâu không xuất thế cũng bị động tĩnh này kinh động, ai nấy trốn trong bóng tối, mặt đầy vẻ kinh ngạc:

- Âm Sơn Tông dù sao cũng là địa đầu xà một phương, căn cơ vững chắc, làm việc sạch sẽ, ngay cả Tiên Minh cũng không làm gì được nó, Thanh Dương tiểu nhi này dẫn theo một đám ô hợp l* m*ng mà tới như vậy, chẳng lẽ không sợ mũi dính đầy tro à?

...

Mà gióng trống khua chiêng, động tĩnh lớn như vậy, các thám báo của Âm Sơn Tông dày đặc ở ven đường cùng với những gia tộc tu chân trung thành tất nhiên cũng không thể không bị kinh động, nếu Phương Nguyên một mình mà tới, e là ám sát cũng gặp phải vài lần, nhưng hiện giờ lại không ai dám ngăn cản, chỉ bay nhanh tới Âm Sơn Tông báo tin, đợi cho khi Phương Nguyên tới trước Âm Sơn Tông, đối phương đã nghiêm trận chờ đợi.

Sơn môn của Âm Sơn Tông, tên là Tam Thiên Lý Âm Sơn.

Nơi này đã tiếp cận ranh giới Vân Châu và Yêu vực, vốn là một nơi âm u quỷ dị, yêu ma thường lui tới, tuyệt đối không tính là phong thuỷ bảo địa, có điều sau khi Âm Sơn Tông dời núi tới đây, qua mấy đời tận tâm chuẩn bị, cũng khiến cho nơi này có chút tiên ý, chung quanh có tứ đại tiên thành bảo vệ, tu sĩ lui tới, bản thân Âm Sơn Tông thì giống như một con hung thú thượng cổ, bàn cứ trên Âm Sơn.

Phương Nguyên tới trước sơn môn Âm Sơn Tông, lại thấy phía trước có hai ngọn núi màu đen cao ngất trong mây, giống như một cánh cửa, giữa ngọn núi lại tụ sương mù màu đen dày đặc, bên trong có thể mờ mờ ảo ảo nhìn thấy trận quang lấp lánh, thủ vệ sâm nghiêm, liền dừng lại.

Sứ giả của các đại tiên môn Theo Phương Nguyên mà đến, cùng với các môn phái lớn nhỏ về sau gia nhập vào Vân Châu cũng đều chậm rãi ngừng lại, lúc này nhìn qua, có thể thấy được nhân số đã đạt tới trình độ kinh người, kéo dài không dưới mấy trăm dặm!

- Ha ha, Âm Sơn Tông ta hà đức hà năng, không ngờ lại đáng để có nhiều khách quý đến vậy, thực khiến tông ta trên dưới mặt mày rạng rỡ!

Có thể nhìn thấy, nghênh đón nhiều người như vậy, trong sơn môn Âm Sơn Tông, cũng điều động nhân mã, hơi có chút bối rối.

Có điều rất nhanh, sự bối rối này cũng được bình phục, một lão giả áo đen tóc trắng từ trong đại trận hiện thân, thản nhiên nhìn các tu sĩ xông tới sơn môn, mặt không đổi sắc, cười cười thi lễ.

- Ta đã tới đây rồi, các ngươi cũng không cần phải giả vờ giả vịt!

Phương Nguyên từ trong pháp chu đi ra, đứng ở đầu thuyền, ánh mắt bình tĩnh nhìn tới.

- Ngươi chính là Thanh Dương thiên kiêu, lục đạo khôi thủ trong truyền thuyết à?

Lão giả áo đen đó nhìn Phương Nguyên một cái, ánh mắt cũng có chút cả kinh, chậm rãi híp lại, thản nhiên nói:

- Ngươi không thủ tiên môn nhà mình, đến Âm Sơn Tông ta làm gì, năm năm trước, có lẽ tông ta có chút thù cũ với Thanh Dương Tông các ngươi, nhưng qua sự điều giải của Tiên Minh, chúng ta đã không truy cứu, chẳng lẽ hiện giờ ngươi có được chút tạo hóa lại muốn tới Âm Sơn Tông ta vấn tội à?

Khi hắn nói những lời này, khí độ bất phàm, rất ung dung bình tĩnh, rõ ràng là có lòng tin đối với chuyện của giới tu hành Việt Quốc.

Hắn tin đầu đuôi đã được xử lý sạch sẽ, Phương Nguyên không làm gì được bọn họ.

- Ta không phải vì chuyện của giới tu hành Việt Quốc mà đến!

Nhưng Phương Nguyên nghe hắn nói vậy, lại chỉ tiến lên một bước, thản nhiên nói:

- Hôm nay Phương mỗ đến, chỉ muốn hỏi Âm Sơn Tông các ngươi một câu, sáu năm trước, ta ở Thái Nhạc Thành diệt yêu trừ ma, kết quả qua nửa năm, lại có chân truyền của Âm Sơn Tông các ngươi tìm tới ta, ép tiên môn phải giao ta ra, hắn rốt cuộc là phụng lệnh ai, chẳng lẽ ta cầm kiếm vệ đạo, hàng yêu trừ ma là sai à?

- Ngươi...

Lão giả áo đen đó nghe thấy những lời này, không nhịn được mà nhíu mày.

Thậm chí còn có chút bực mình, dường như không ngờ Phương Nguyên gióng trống khua chiêng tìm tới cửa lại muốn hỏi một câu như vậy.

Thầm cười lạnh, lại không dám lơ là, hơi trầm ngâm rồi cười lạnh nói:

- Không ngờ chối bỏ sạch sẽ như vậy à?

Phương Nguyên nhíu mày, không lập tức lên tiếng.

Mà lúc này, Quan Ngạo ở bên cạnh đã giận tím mặt, tiến lên quát:

- Ngươi đánh rắm...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 972: Đại quân tiếp cận, phá vỡ sơn môn (1)



Phương Nguyên lập tức nhíu mày, nói:

- Không được nói những lời như vậy!

Quan Ngạo quay đầu nhìn hắn, nói nhỏ:

- Ờ!

Sau đó Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía lão giả áo đen, thấy hắn mặt mày hòa khí, nhưng lại giở ra thái độ vô lại, trong lòng cũng có chút tức giận, lại nói:

- Trực tiếp chém hắn là được rồi!

Quan Ngạo hơi ngẩn ra, lập tức mừng rỡ, mím môi lại, trực tiếp một đao chém về phía lão giả áo đen đó.

- Gì thế?

Một đao bất thình lình của Quan Ngạo cực kỳ đáng sợ, đao kình như gió, nộ diễm cuồn cuộn, trong phạm vi mười dặm cũng có thể thấy được.

Mà lão giả áo đen vốn chính là hạng người năng ngôn thiện biện mà Âm Sơn Tông vội vàng chọn ra, bảo hắn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng ai ngờ đối phương lại không phân rõ phải trái như vậy, trực tiếp chém tới một đao, hắn năng ngôn thiện biện nhưng tu vi lại không được tốt lắm, nghênh đón một đao này của Quan Ngạo, trực tiếp bị dọa cho mất hồn, xoay người chạy vào trong sơn môn.

- Sao lại trực tiếp động thủ?

Cũng không chỉ lão giả áo đen được Âm Sơn Tông cử ra, cho dù là tu sĩ của các đại đạo thống ở bên cạnh Phương Nguyên cũng sững sờ, bọn họ đi theo tới đây, chính là vì thần pháp của Phương Nguyên, cũng không định thực sự động thủ, thầm nghĩ loại chuyện này chẳng qua là cùng tới đòi công đạo, ép cho Âm Sơn Tông phải cúi đầu mà thôi, Âm Sơn Tông cũng không phải Việt vương đình, nào có đạo lý trực tiếp vừa tới đã động thủ!

Điều này khiến những người đi trước có chút ngơ ngác nhìn nhau, vô cùng khó xử.

Ai có thể ngờ được, một đao này của Quan Ngạo chém ra, các tu sĩ phía sau cũng đều nhìn rõ, biết phía trước đã động thủ, trong lòng lập tức mừng như điên, có một số người vẫn chưa biết phát sinh chuyện gì, liền la to, như ong vỡ tổ ùa tới.

Đối với bọn họ mà nói, mình ở phía sau, phất cờ hò reo, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi là được, dù sao phía trước cũng có người gánh cho rồi.

Mà đối với đệ tử thủ sơn của Âm Sơn Tông mà nói, nhìn thấy đại quân áp cảnh như vậy, tâm thần liền sợ hãi, lại thấy một đao đó của Quan Ngạo đến rất kh*ng b*, dọa cho trưởng lão nhà mình ngã vào trong đại trận, sau đó còn chưa hồi thần, lại nghe bên ngoài là những tiếng kêu đánh kêu giết, dọa cho bọn họ không dám do dự, lập tức thôi động đại trận, từng đạo ô quang b*n r* phía ngoài.

Mà đây thông thường đều là đặc điểm của hộ sơn đại trận ở ngoại vi nhất sơn môn, đại trận ngoại vi nhất vốn không chỉ thành thật chờ người khác tới đánh, đều là công phòng một thể, vừa thôi động, những pháp chu ở trước nhất đều bị vạ lây.

- Âm Sơn Tông bá đạo lắm...

- Yêu ma to gan, trực tiếp muốn giết người à?

Trên mấy pháp chu phía trước, các tu sĩ không kịp đề phòng, liền bị trận quang bao phủ, lập tức cực kỳ hoảng sợ, có người vội vàng thôi động đại trận phòng ngự bên trên pháp chu, nhưng cũng có một số người khách khí hơn, trực tiếp tế ra các loại pháp bảo.

Người phía sau nhìn thấy phía trước đã thật sự động thủ, cũng đều vội vàng chen về phía trước, đẩy người khác tiến lên.

Bất đắc dĩ nhất là pháp chu của mấy đạo thống Trung Châu bên cạnh pháp chu của Phương Nguyên, bọn họ cũng không ngờ, chỉ chớp mắt một cái đã thực sự đánh nhau rồi, quay đầu thấy Phương Nguyên vẻ mặt âm trầm, liền nuốt lại những lời định nói.

- Thôi, bất luận là như thế nào, trước tiên cứ lấy được thần pháp đã rồi tính.

Đối với đám người bọn họ mà nói, thật đúng là không để Âm Sơn Tông vào mắt.

Nếu nói có kiêng kị, đó cũng chỉ là nếu lo khai chiến với Âm Sơn Tông, sẽ khiến Tiên Minh tìm tới mà thôi, nhưng hiện giờ thấy đại thế đã lên, bọn họ cho dù không muốn xông lên cũng không được, dù sao có việc thì Phương Nguyên gánh, cứ đánh trước đã rồi tính.

Ầm ầm ầm

Phương Nguyên lúc này không nói năng gì, tay áo rung lên, tế ra mười tôn Huyết Sát Thú Tôn.

Ầm ầm!

Huyết Sát Thú Tôn này dùng để phá hộ sơn đại trận hạch tâm nhất của Âm Sơn thì chắc không có hiệu quả lớn, nhưng đại trận ngoại vi nhất thì lại không tính là gì, vừa bay ra liền đón gió biến to, hóa thành mười tượng hung thú, trấn áp đại trận ngoại vi Âm Sơn Tông, lập tức khiến cho đại trận này vỡ tan, các đệ tử đều bại lộ.

Nháy mắt, đệ tử ở ngoại vi Âm Sơn Tông đã tử thương một đống.

Cũng đúng lúc này, một số người thực sự có cừu oán với Âm Sơn Tông, hoặc là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng đã chen lên tới phía trước, vừa thấy trên mặt đất đã có không ít thi thể, lập tức mặt đầy vui mừng tìm người mà chém giết.

Loạn tượng đã nổi lên, không thể thu được.

Người đi theo Phương Nguyên nhân số rất đông, thực lực cũng mạnh, quả thực khó có thể tưởng tượng, Âm Sơn Tông há có thể sánh bằng, mọi người theo trận trượng mà đến, vốn đã lòng tin tràn đầy, có một cỗ ý tứ đánh rắn giập đầu, chỉ sợ người ở phía trước không chịu đánh thật, lúc này thấy Âm Sơn Tông không ngờ thật sự thành chó rơi xuống nước, thế là đánh càng hăng hơn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 973: Đại quân tiếp cận, phá vỡ sơn môn (2)



Mà thấy một màn này, Phương Nguyên cũng yên tâm, tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay.

- Cuồng đồ lớn mật, cả gan công đánh sơn môn, tội ác tày trời...

Phản ứng của Âm Sơn Tông cũng coi như cực nhanh, một đám đệ tử phòng ngự ở ngoại vi vừa bị đánh tan, liền nghe trong hư không vang lên rất nhiều tiếng hét lớn, có mấy vị trưởng lão chấp sự cấp tốc bay tới, thi triển pháp bảo, quét qua hư không, đánh tới Phương Nguyên trên mạn thuyền!

- Hừ, Âm Sơn Tông khẩu khí lớn thật!

Nhưng Phương Nguyên nghênh đón những công kích đó, căn bản không thèm để ý.

Trên pháp chu bên cạnh, đại trưởng lão của Nam Cung gia, cùng với mấy vị đại trưởng lão thực lực mạnh mẽ khác thấy thế, hừ lạnh một tiếng, tay áo cuốn tới, dựa vào một thân tu vi của bọn họ, mấy trưởng lão xông tới trước người Phương Nguyên tất nhiên là không chịu nổi một kích, ai nấy bị pháp lực phản phệ, b*n r* rất xa, lúc rơi xuống đất thì sắc mặt đã là một mảng lụi bại.

Có điều trưởng lão của mấy đại đạo thống lúc động thủ cũng rất có chừng mực, thực sự không định đả thương tới bọn họ, chỉ là vấn đề ở chỗ, hiện giờ thế cục rất rối loạn, mấy người này vừa rơi xuống đất, còn chưa đứng dậy, đã bị vô số người chung quanh bao vây.

Thấy một màn này, mấy vị trưởng lão đó cũng thấp giọng thở dài, thầm nghĩ mấy người này chẳng thà trực tiếp giết đi cho xong.

Từng đám người giết vào Âm Sơn Tông, có người đục nước béo cò, cũng có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nhưng thực lực chỉnh thể không nghi ngờ gì nữa mạnh hơn đệ tử thủ hộ ngoại vi Âm Sơn Tông rất nhiều.

Cơ hồ là trong khoảnh khắc, đã khiến phòng ngự ở ngoại vi Âm Sơn Tông rối loạn.

Có một số người nhanh chân, lúc này đã xông tới trước phòng ngự nội môn, nhưng vừa thấy phòng ngự bên trong khá là sâm nghiêm, mà người theo kịp phía sau mà lại không có mấy, liền hùng hùng hổ hổ chạy về.

- Dừng tay...

Cũng đúng lúc này, trong không trung xa xa, bỗng nhiên vang lên mấy tiếng hét lớn.

Mấy thanh âm đó đều pháp lực hùng hồn, tinh thâm khó lường, một tiếng quát này, chấn động sơn cốc, chấn cho đất đá trên vách núi cũng rơi xuống, lại khiến cho các tu sĩ chung quanh vừa ầm ĩ vui vẻ trong lòng lại cả kinh, tiếng động lớn cũng bớt đi nhiều.

Ngẩng đầu nhìn, liền thấy mấy trưởng lão mặc áo đen, tay áo bào rộng thùng thình lăng không mà đến, mỗi một người đều khí tức ngân nga, chắc hẳn thân phận không thấp, vừa tới gần liền đứng lại trong không trung, giương mắt nhìn, chỉ thấy sơn môn đã bị phá vỡ, tiên bi tổ sư gia tự viết tay cũng bị đánh nát, một đám đệ tử ngoại vi hoặc chết hoặc bị thương, trong lòng cũng sinh ra nộ khí vô tận.

Cầm đầu là một nam tử trung niên mặc áo lam, hắn khống chế mấy người bên cạnh, bản thân cũng kiềm nén lửa giận, chắp tay với các tu sĩ, trầm giọng nói:

- Chư vị đồng đạo, không biết Âm Sơn Tông ta đã làm ra chuyện ác gì mà chọc cho các ngươi phải đánh tới cửa?

- Âm Sơn Tông cấu kết yêu ma, làm nhiều việc ác, còn hỏi chúng ta đã làm gì à?

- Không sai, ác giả ác báo, Âm Sơn Tông cũng đến lúc trả nợ rồi...

- ...

Nghe nam tử trung niên này hỏi vậy, không đợi Phương Nguyên trả lời, đã có không ít người mắng to.

Nam tử trung niên đó trong tình thế lộn xộn này tất nhiên cũng không thể trả lời.

Ánh mắt nghiêm lại, nhìn thẳng về phía Phương Nguyên, quát khẽ:

- Vị này chính là Phương Nguyên tiểu hữu phải không, năm năm trước, chuyện ngươi giết chân truyền của Âm Sơn Tông ta, chúng ta cũng nhịn rồi, nghe ngươi gióng trống khua chiêng, cổ động các tu sĩ tìm tới cửa, Âm Sơn Tông ta cũng chỉ phái người ra nói chuyện tử tế với ngươi, lễ số đã làm rất tốt, vì sao ngươi còn vô lễ như vậy, khinh Âm Sơn Tông ta thế sao?

- Ngươi nói các ngươi nín nhịn à?

Phương Nguyên cũng ánh mắt lạnh lùng, tiến lên một bước, quát:

- Ta nói các ngươi bình thường có cấu kết với Nam Hoang Thành, chắc các ngươi sẽ không nhận, ngay cả Tiên Minh cũng giấu diếm được, nhưng năm năm trước đệ tử của Âm Sơn Tông ngươi phụng lệnh yêu ma vào Thanh Dương tìm ta, có phải là giả không?

Nam tử trung niên áo lam nghe thấy vậy, mặt hơi trầm xuống, sau đó nói:

- Quả thực là có việc này, nhưng Âm Sơn Tông ta sau khi Nam Hoang Thành Huyết Sứ Giả đại náo Trung Châu, đã nghiêm cấm môn hạ đệ tử lui tới với yêu ma, lại bởi vậy mà tra ra một số việc, Cam Long Kiếm đó đích xác từng cấu kết với yêu ma, hiện giờ đã bị tông chủ tông ta hạ lệnh xóa bỏ tất cả danh phận, trục xuất khỏi môn phái rồi.

Nói đến đây, lại dường như có chút bi thống, vái xung quanh, thở dài:

Mục đích tất nhiên là muốn đánh tan khí thế của đạo thống.

Chỉ cần làm tan rã ý chí của các tu sĩ, chỉ dựa vào một mình Phương Nguyên, Âm Sơn Tông bọn họ sao phải để vào mắt?

Có điều bọn họ không ngờ là, trưởng lão và sứ giả của những đạo thống này ai nấy đều đa mưu túc trí, nào có phải hạng đơn giản?

Nghe hắn nói vậy, ai nấy nghiêm nghị bất động, sắc mặt không thay đổi, thậm chí còn có người cười ra tiếng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 974: Hồ thuyết bát đạo ai mà không biết (1)



- ... Chúng ta quả thật có nhận lợi ích, không có lợi thì ai thèm đến chứ?

- Đúng vậy, chúng ta bằng vào bản sự mà nhận lợi ích, Âm Sơn Tông các ngươi chỉ trích được à?

- Có bản lĩnh thì ngươi cũng đưa ra lợi ích đi.

Trong những tiếng thì thầm to nhỏ, ở phia sau lại có người kêu to:

- Phía trước sao lại bất động, không phải nói nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?

Thấy các tu sĩ chung quanh phản đối, dường như chỉ muốn thấy Âm Sơn Tông bị chê cười, nhưng cũng khiến cho mấy vị trưởng lão của Âm Sơn Tông sắc mặt càng khó coi, bọn họ cho tới hiện tại vẫn không rõ Phương Nguyên làm thế nào để thuyết phục nhiều người như vậy cùng tới tìm Âm Sơn Tông gây phiền, nhưng bất kể là như thế nào, người cũng quá nhiều, đã nhiều tới mức một tiên môn như Âm Sơn Tông cũng khó có thể ngăn cản, điều này cũng khiến bọn họ vừa sợ vừa giận, nhưng trong lòng cũng căng thẳng, không dám nói lung tung.

- Chư vị đồng đạo minh giám...

Lúc này, lão già áo đen lúc trước canh giữ ở ngoài sơn môn thấy đã có chỗ dựa, liền đánh bạo đứng dậy, mặt đầy ai oán nói:

- Các ngươi bị Thanh Dương tiểu đồ này mê hoặc, đến Âm Sơn Tông ta gây sự, cũng là mang lòng hiệp nghĩa, chúng ta lý giải, nhưng chư vị đồng đạo cũng phải cẩn thận, chớ có bị hắn lừa bịp, tiểu nhi họ Cam đó vốn là khí đồ của Âm Sơn ta, hắn bị yêu ma làm mờ mắt, rốt cuộc đã tới Việt Quốc làm những gì, cho dù là Âm Sơn Tông ta cũng không biết, hiện giờ ngươi tìm tới cửa thì biết phải làm sao?

Hắn nhún mình như vậy, cũng khiến cho tiếng động lớn chung quanh dần dần yếu đi.

Đại tông môn như Âm Sơn Tông không ngờ lại bày ra loại diễn xuất này, dường như bọn họ biết sau khi Âm Sơn Tông qua lại với yêu ma, căn bản không thể chối bỏ sạch sẽ, cho dù nói Âm Sơn Tông không qua lại với yêu ma, cũng không có ai chịu tin, bởi vậy liền dứt khoát bám lấy chết không đối chứng, đẩy tất cả mọi chuyện lên người người chết, xem da mặt ai dày hơn.

Phương Nguyên lúc này thấp giọng lên tiếng:

- Đã đến nước này, các ngươi còn không muốn thừa nhận chuyện cấu kết với yêu ma à?

Nghe thấy hai chữ "Yêu ma", lão giả áo đen đó biến sắc, khi hắn nhìn về phía các tu sĩ chung quanh, sắc mặt đã mang theo vẻ cầu xin, nhưng khi nhìn về phía Phương Nguyên, lại cố ý bày ra bộ dạng phẫn uất, quở trách:

- Vị Phương Nguyên tiểu hữu này, ngươi không có bằng chứng, tại sao lại cứ nói hưu nói vượn, đó rõ ràng là một khí đồ của Âm Sơn Tông ta gây nên, mọi người đều thấy, nhưng ngươi trong tối ngoài sáng, cứ lấy chuyện một người gây ra đổ lên đầu cả Âm Sơn Tông ta, đây là tâm tư gì, cứ muốn dồn Âm Sơn Tông ta vào chỗ bất nhân à?

Phương Nguyên nghe vậy lạnh lùng nói:

- Nếu đúng là hành vi cá nhân của đệ tử Âm Sơn Tông, hắn chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, sao có thể điều động thích khách Cửu U Cung, sao có thể khiến cho nhiều yêu ma cùng vào Việt Quốc, tàn sát chúng ta khắp nơi?

- Ài, Cửu U thích khách là trước đó đã mời tới rồi, cái đó tính làm gì?

Lão giả áo đen đó thở dài một tiếng, nhìn Phương Nguyên, trong biểu cảm thậm chí còn lộ ra vẻ trào phúng:

- Về phần yêu ma, dù sao hiện giờ cũng đã thời quá cảnh thiên, tất nhiên mặc ngươi nói sao thì nói, ngươi sao không nói luôn là hắn cấu kết với Yêu Vương đi?

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Vậy các ngươi thực sự muốn đùn đẩy tới cùng?

Lão giả áo đen nói:

- Không có bằng chứng, tùy miệng nói bậy là đáng giận nhất, Phương Nguyên tiểu hữu sao không tới Yêu vực tìm chút chứng cớ? Nếu ngươi thực sự chứng minh được Âm Sơn Tông ta có cấu kết với yêu ma, liên thủ hại ngươi, vậy lão phu không còn gì để nói?

Nghe thấy những lời này, trưởng lão của các đạo thống Trung Châu theo Phương Nguyên đến cũng không nhịn được mà nhíu mày.

Phương pháp xử sự của Âm Sơn Tông đã rất rõ ràng, chính là đùn đẩy sạch sẽ.

Mà nếu Phương Nguyên không nói được gì, vậy đám người bọn họ cũng chính xác là đến không công.

Cũng là mấy vị trưởng lão Âm Sơn Tông có chút tán thưởng nhìn lão giả áo đen, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là thuật nghiệp có chuyên công, lão nhân này tu vi bình thường, nhưng luận về ăn nói, lại mạnh hơn đám người mình rất nhiều, hiện giờ hắn đục nước béo cò, đảo loạn sự việc, chỉ cần ổn định được những người tu hành theo Phương Nguyên mà đến, vậy về sau cũng chỉ là cãi lộn mà thôi, không cần lo lắng.

- Cũng được, các ngươi đã nói đệ tử họ Cam đó một mình cấu kết với yêu ma, như vậy người khác thì sao? Lúc trước Âm Sơn Tông ít nhất có bốn vị chân truyền vào Việt Quốc, đi theo còn có sáu vị Yêu Tướng, lúc ấy bọn họ đều bị một vị tiền bối trảm sát, trước khi chết cũng khai ra chính là làm theo lệnh tông môn, chuyện này các ngươi giải thích như thế nào?

- Nếu một vị chân truyền cấu kết yêu ma, tiên môn các ngươi không biết thì cũng thôi, kết quả bốn vị chân truyền đều cấu kết với yêu ma, nếu Âm Sơn Tông các ngươi vẫn không biết, chẳng lẽ mắt tông chủ trưởng lão thượng tầng của Âm Sơn Tông đều mù cả à?

- ...

Nghe Phương Nguyên nói vậy, tất cả mọi người lập tức xôn xao.
 
Back
Top Bottom