Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 945: Tu sĩ cho vực (1)



- Không sai, đại nạn đã qua, không nghĩ tới báo ơn, lại muốn truy cứu chúng ta à, tiểu bối này thạt quá đáng.

Từng tiếng quát khẽ vang lên, cũng dẫn theo tiếng hoài nghi như nước sôi, nộ khí cũng nhiều hơn so với vừa rồi.

Mà trong chủ điện tranh cãi ầm ĩ, lại khiến cho những đệ tử phản tông ở bên ngoài ai nấy đều lớn gan hơn, có người nhân lúc ồn ào, lập tức cất tiếng oán trách, la hét ầm ĩ, gió mượn thế lửa, lập tức trở nên náo nhiệt hơn nhiều!

- Phương Nguyên tiểu bối ở đâu, mau mau gọi hắn vào, lão phu tự mình hỏi hắn!

- Chúng ta dù sao cũng đều là trưởng bối từng giúp đỡ hắn, đang nghị sự ở đây mà hắn lại bỏ đi là sao?

- ...

- ...

Nghe trong chủ điện đã có người không ngừng hét lớn, muốn gọi mình tới, trong lòng Phương Nguyên cũng trở nên lạnh lùng cứng rắn.

Hắn ngưng tụ mây trôi, liền muốn phi thân tới, nhưng cũng đúng vào lúc này, bỗng quay đầu nhìn ra ngoài núi.

Chỉ thấy lúc này ngoài sơn môn của Thanh Dương Tông, không ngờ lại có mấy chiếc pháp chu lái tới, những pháp chu đó rất quý giá tinh xảo, hiển nhiên lai lịch không nhỏ, còn chưa lái tới chỗ sơn môn, liền nghe pháp chu pháp chu đã có người kêu lớn:

- Nghe nói Trung Châu Vấn Đạo Sơn lục đạo khôi Phương tiên sinh về núi, tông chủ Bạch Trạch Quốc Thiên Thủy Tông ta đặc biệt sai sứ giả tới bái phỏng, mong Phương tiên sinh rời việc gặp một chút.

- Bạch Trạch Quốc Thiên Thủy Tông?

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, hơi ngẩn ra, cũng nhớ tới, sơn mình về núi, ở nửa đường từng gặp tu sĩ của Bạch Trạch Quốc, còn hàn huyên với và bọn họ một phen, lại không ngờ, lúc này mới không quá mấy ngày, bọn họ đã phái sứ giả tới.

Mà nghe thấy những lời này, trong chủ điện, tứ đại tiên môn đang cãi nhau không ngừng, thanh âm cũng hơi dừng lại một chút.

Sau đó liền nhìn thấy, đám người Thanh Dương tông chủ và trưởng lão của tứ đại tiên môn đều từ trong đại điện đi ra, trên mặt cũng có chút kinh ngạc, rất rõ ràng, bọn họ thân là tu sĩ Việt Quốc, tuy ở cạnh Bạch Trạch Quốc, nhưng cự ly cũng không gần, không ngờ bọn họ lại phái sứ giả tới, có điều bất kể là như thế nào, Bạch Trạch Quốc Thiên Thủy Tông cũng là thế lực tiên môn không thua gì bọn họ, tất nhiên cũng không dám mất lễ số.

- Hắc Thủy Sơn đặc biệt sai sứ giả tới gặp Phương Nguyên Phương tiên sinh.

- Cháu ruột của Phi Diễm Thành Trịnh lão tiên sinh, thành chủ Phí Diễm Thành, đặc biệt chuẩn bị chút lễ mọn, tới bái phỏng Phương Nguyên Phương tiên sinh.

Những pháp chu đó nối gót mà tới, liền có tiếng xướng lễ không ngừng vang lên.

Lúc nghe nói ba đại tông phái của Bạch Trạch Quốc đều có sứ giả tới, đám người Thanh Dương tông chủ và trưởng lão của tứ đại tiên môn đã không dám chậm trễ, lại không dám cãi nhau nữa, không thể ở trước mặt sứ giả nước khác để người ta nhìn thấy tu sĩ Việt Quốc cãi cọ chứ?

Trong chớp mắt liền đều khôi phục bộ dạng ung dung lạnh lùng, cùng nhau đến sơn môn nghênh đón.

Mà lúc này, Phương Nguyên cũng từ trên đỉnh núi xuống, nếu những đồng đạo Bạch Trạch Quốc ngẫu nhiên gặp được trên đường về này đã tới bái phỏng, hắn tất nhiên cũng không thể tránh mà không gặp, ở sơn môn thấy tông chủ và đám người trưởng lão của tứ đại tiên môn khác, sắc mặt mọi người khó tránh khỏi có chút xấu hổ, không biết tiếng cãi nhau vừa rồi của mình có bị Phương Nguyên nghe thấy hay không, nhưng lúc này cũng không tiện phân biện gì.

Chỉ có điều, việc đã đến nước này, bọn họ cũng đành bất lực, chỉ muốn ứng phó sứ giả của nước láng giềng trước rồi tính.

- Ha ha, Phương Nguyên tiên sinh, mạo muội tới chơi, mong chớ trách tội.

Đến chỗ sơn môn, từ xa thấy Phương Nguyên đi tới, mấy vị tu sĩ trên pháp chu đều chắp tay từ xa, cười to đi tới, dẫn đầu chính là Ngô đạo nhân đã gặp trên đường, hắn cười nói:

- Sau khi chúng ta về núi, nói tới chuyện từng gặp ngươi trên đường, tông chủ liền nhất định bắt chúng ta tới bái phỏng, lãnh giáo một chút, chúng ta cũng nghĩ chuyện ngươi đoạt lục đạo khôi thủ là chuyện mừng, liền tự tác chủ trương, mời mấy đồng đạo tiên môn đến chúc mừng ngươi một chút, đừng trách đừng trách!

- Các vị tiền bối nói quá lời rồi, vãn bối vô cùng cảm kích...

Phương Nguyên giờ mới hiểu vì sao bọn họ bỗng nhiên lại tới, cười cười đi tới nghênh đón, giới thiệu Thanh Dương tông chủ.

- Ha ha, tông chủ đại tài, Thanh Dương Tông có thể bồi dưỡng ra đệ tử thiên kiêu bực này, thật sự là khiến chúng ta hâm mộ muốn chết.

Mấy vị sứ giả của Bạch Trạch Quốc đều vô cùng khách khí, thấy Thanh Dương tông chủ cũng vô cùng kính cẩn.

Một màn này lọt vào trong mắt các trưởng lão của tứ đại tiên môn, ai nấy đều sắc mặt có chút khó coi, thầm nghĩ ba đại đạo thống của Bạch Trạch Quốc này luận về nội tình thì còn cao hơn cả Việt Quốc ngũ đại tiên môn, không ngờ thấy Thanh Dương tông chủ, lại khách khí như vậy.

- ...

Còn chưa nghênh đón sứ giả của ba tông này vào núi, liền bỗng nghe thấy xa xa có tiếng xướng lễ vang lên, sau đó chỉ thấy mấy chiếc pháp chu từ trong mây chậm rãi lái tới, luận về độ nặng của thân thuyền và đồ trang trí của pháp chu, đều hơn ba tông phái của Bạch Trạch Quốc mấy phần.

- Gì thế?

Bất kể là người liên quan trên dưới Thanh Dương Tông, hay là trưởng lão của tứ đại tiên môn, nghe thấy những lời này đều lập tức biến sắc.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 946: Tu sĩ cho vực (2)



Lan Tiên Phủ Đệ, Kim Vệ Quốc dùng nước lập đạo, Sơn Bắc Thiên Nam Tông này không ngờ đều là Vân Châu đại phái, nhất là Sơn Bắc Thiên Nam Tông, trên trình độ nào đó, đây kỳ thật đã là một tồn tại có thể đối chọi với Âm Sơn Tông, nếu phân chia tiên môn Vân Châu ra làm trên dưới ba đẳng, Việt Quốc Ngũ Tông chỉ có thể đợi goi là tam đẳng, mà Thiên Nam Tông này lại là tồn tại nhất đẳng.

- Không ngờ ngay cả quái vật lớn bực này cũng tới.

Trưởng lão của Tứ đại tiên môn đang mỉm cười hàn huyên với sứ giả của Bạch Trạch Quốc tam tông, nhưng lúc này cũng đã không dám đi lên.

Cũng là Phương Nguyên, lúc này không nhịn được mà nhìn về phía Ngô đạo nhân.

Bạch Trạch Quốc tam tông, hắn còn biết được một chút, nhưng đối với Lan Tiên Phủ Đệ này, lại quả thật chưa từng gặp mặt.

Nhất là sứ giả của hơn mười tiểu tiên môn theo Lan Tiên Phủ Đệ và Thiên Nam Tông cùng tới, đó lại càng là nghe cũng chưa từng nghe qua bao giờ.

Ngô đạo nhân nói:

- Lan Tiên Phủ Đệ là chúng ta mời, Thiên Nam Tông thì không biết, có lẽ là từ nơi khác nghe nói tới tin tức!

Phương Nguyên gật đầu, đã có khách quý tới cửa, tất nhiên phải đi tiếp đãi cho tốt.

- Sứ giả của Thương Vân Quốc Phiếu Miểu Tông tới bái phỏng.

- Sứ giả của Khê Bắc Vân Tiều Sơn tới bái phỏng..

- Người của Ngũ Kê Lĩnh Phục Ma Tán tới bái phỏng...

- ...

- ...

Lúc này sứ giả từ bên ngoài tới vẫn càng lúc càng nhiều, từng chiếc pháp chu liên tiếp hạ xuống trước sơn môn, chỉ vì bên trong sơn môn, đã không dễ tìm được không gian để đỗ pháp chu, nhìn những sứ giả thân phận cao thấp khác nhau lại đều vẻ mặt tươi cười vào sơn môn, sắc mặt đám trưởng lão của Việt Quốc tứ đại tiên môn đã có chút cổ quái, nhìn nhau, biểu cảm trầm trọng.

- Thanh Dương Phương Nguyên này có thiên kiêu tới thế nào thì cũng chỉ là cảnh giới Kim Đan, sao lại có nhân mạch bực này?

Ở trong lòng bọn họ, đã cảm thấy có chút không thích hợp.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, bỗng nghe mấy tiếngtiếng xướng lễ truyền tới:

- Trung Châu Bắc Từ Đạo, sai sứ tới bái phỏng Thanh Dương!

- Trung Châu Ly Thủy Mạnh gia, sai sứ tới bái phỏng Thanh Dương.

- Trung Châu Ly Quan Tông, sai sứ tới bái phỏng Thanh Dương lục đạo khôi thủ...

- ...

Nghe thấy những tiếng xướng lễ này, tiếng nghị luận hàn huyên của các tu sĩ trong sân lập tức thấp xuống, ai nấy đều hoảng sợ.

- Trung Châu... Không ngờ ngay cả đạo thống Trung Châu cũng tới rồi?

- Trời ạ, sao lại ngay cả đạo thống Trung Châu cũng đường xa sai sứ tới?

Lần này, kinh ngạc đã không chỉ là Thanh Dương Tông và trưởng lão của Việt Quốc tứ đại tiên môn, ngay cả Phương Nguyên cũng cảm thấy kinh ngạc.

Trong lòng thầm nghĩ:

- Bạch Trạch Quốc và Lan Tiên Phủ Đệ thì cũng thôi, dù sao có mấy vị đạo hữu của Bạch Trạch Quốc mời, nhưng đạo thống Trung Châu nếu có sứ giả tới, cũng có thể lý giải, nhưng bọn họ sao lại khéo như vậy, cố tình tới vào lúc này?

Trong lòng buồn bực, nhưng cũng đành phải cùng Thanh Dương tông chủ đi lên nghênh đón.

Mà đến lúc này, đám người trưởng lão và tông chủ của tứ đại tiên môn đó thì trong lòng lại sợ hãi, ngay cả đến gần cũng không dám, đối với mấy tiên môn Vân Châu này mà nói, tu sĩ Trung Châu, đó đều là có tiếng cao không thể với, cho dù là một tiên môn nhỏ của Trung Châu, đến Vân Châu, cũng sẽ được người ta xem trọng, ai có thể ngờ được, hiện giờ lập tức tới nhiều như vậy?

- Thanh Dương Phương Nguyên, dù sao vẫn chỉ là một tiểu bối, sao lại được nhiều đạo thống Trung Châu...

Hồng Đan trưởng lão của Bách Hoa Cốc đa mặt đầngươi vẻ do dự, nói chuyện cũng có chút ngừng ngắc.

Có điều câu hỏi này của nàng ta, lại không ai có thể trả lời, ngược lại đều biểu hiện ra vẻ kinh hoàng.

Mắt thấy Phương Nguyên đã cùng Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang đi ra nghênh đón, nói chuyện với sứ giả của các đạo thống Trung Châu, bọn họ cơ hồ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, dường như bị một loại cảm giác không chân thực bao phủ, tất cả trực giác đều bị phủ định.

- Hắn... Chẳng lẽ thực sự đã có sức ảnh hưởng bực này, ngay cả đạo thống Trung Châu cũng coi trọng hắn như vậy?

...

Trưởng lão hay là tông chủ của Tứ đại tiên môn đều lờ mờ cảm thấy, đám người mình dường như có chút coi thường sức ảnh hưởng của lục đạo khôi thủ Phương Nguyên này rồi, chỉ là, không chờ bọn họ thích ứng được với sự kinh hoàng này, lại có người tới...

Trong không trung xa xa, một tòa tiên liễn tinh xảo hoa mỹ ngự phong mà đến, chung quanh có mấy chục nữ hầu, trước sau có mấy trăm vị thần vệ mặc giáp đen, khí cơ lạnh lùng đứng hầu, tiên phong phần phật, hoàng uy ngưng trọng, nơi đi qua, các tu sĩ đều căng thẳng, không dám cao giọng nói cười ầm ĩ, ngay cả những pháp chu của đạo thống Trung Châu cũng đều dạt sang hai bên, nhường ra một con đường lớn, để tiên liễn đó chậm rãi bay tới.

Không ai ngờ được người cuối cùng đến Thanh Dương Tông xem lễ lại là công chúa của hoàng tộc Cửu Trùng Thiên!

Tiên môn Vân Châu là tồn tại gì?

Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên là tồn tại gì?

Đây căn bản là tồn tại hoàn toàn không cùng một thế giới, đó chính là quái vật lớn chiếm một châu, địa vị cao cả, thậm chí còn trên cả những thế gia cổ của Trung Châu, chỉ có sáu đại thánh địa khác mới có thể cùng ngồi cùng ăn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 947: Quân tử khi chi dĩ phương (1)



Đừng nói là tứ đại tiên môn của Việt Quốc, cho dù là Âm Sơn Tông được gọi là đệ nhất đạo thống Vân Châu, ở trước mặt Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên, có thể hoàn toàn không tính là gì.

Tên đệ tử của Thanh Dương Tông này lấy đâu ra bản sự mà ngay cả Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên cũng coi trọng hắn như vậy?

Phải biết rằng tu sĩ Tử Đan có hiếm lạ tới mấy, nhưng các châu mỗi một đời đều có mấy người, nhất là ở nơi hưng thịnh như Trung Châu, lại chỉ được tính là nhân tài nhất lưu, mà đường đường là công chúa của Cửu Trùng Thiên, lại chỉ có ít ỏi mấy người, Phương Nguyên hiện giờ tất nhiên không phải người thường, có thể nổi danh ở đại khảo, thực sự rất kinh diễm, nhưng cái danh lục đạo khôi thủ này của hắn nghe thì cũng dễ nghe đó, nhưng đối với Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên đạo uẩn thâm hậu, nhân tài vô số mà nói, cũng chỉ có thể xem như là một nhân tài không tệ lắm mà thôi.

Công chúa của Cửu Trùng Thiên vì sao lại coi trọng ngươi như vậy?

... Bởi vì ngươi đẹp trai à?

Rất khó hình dung vào lúc này có bao nhiêu niệm đầu nổi lên trong lòng các tu sĩ.

Lại có vô số người, nhìn ngọc liễn đó chậm rãi lái tới trước sơn môn của Thanh Dương Tông, bị hoàng uy vô tận đó chấn nhiếp, trong vô thức hai chân như nhũn ra, run run rẩy rẩy, vội vàng quỳ xuống, giống như phàm nhân gặp ngọc liễn của hoàng đế vậy.

- Cái này...

Ngay cả Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang cũng rõ ràng có chút run run.

Hắn mở to hai mắt, âm thầm kéo tay áo Phương Nguyên, thấp giọng nói:

- Chơi lớn thế?

Phương Nguyên lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói:

- Ta cũng không ngờ nàng ta lại đến!

- Cứ ra nghênh đón đã rồi tính...

Tông chủ Trần Huyền Ngang thầm hít sâu mấy hơi, duy trì sự bình tĩnh của mình, chợt nhớ tới một chuyện, nói:

- Sau khi gặp nàng ta, ta có cần quỳ xuống không?

Phương Nguyên thở dài, nói:

- Có chút bộ dạng của tông chủ đi được không?

- Người ta dù sao cũng là công chúa của hoàng tộc Cửu Trùng Thiên...

Tông chủ Trần Huyền Ngang quả thực sắp nghẹn lời rồi, thấy Phương Nguyên đã đi lên phía trước, mới vội vàng đi theo.

- Công chúa giá lâm, Thanh Dương Tông không bày án đón chào, thật là thất lễ, vạn mong công chúa kim thể an khang, tiên đạo vĩnh tiến...

Không thể không nói, Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang vẫn có mấy phần phong độ, trong quá trình bước về phía trước mấy bước, đã cường hành áp chế sự sợ hãi trong lòng, cùng Phương Nguyên đi tới trước ngọc liễn của Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa, thâm hít sâu một hơi, thong dong thi lễ, sau đó thấp giọng vấn an, trong thanh âm tuy khó tránh khỏi có chút kích động, nhưng tốt xấu vẫn coi như có phong phạm của người đứng đầu một tông.

- Tiền bối không cần đa lễ!

Trong ngọc liễn đó, thanh âm của Lý Hồng Kiêu thản nhiên vang lên, lúc nói chuyện với tông chủ Thanh Dương Tông này, không ngờ là dùng giọng điệu vãn bối, cười khẽ, nói:

- Bản cung và môn đồ quý tông kết bạn ở Vấn Đạo Sơn, tính tình hợp ý, coi là hảo hữu, chỉ vì bản cung nhàn du khắp nơi, ngẫu nhiên đi ngang qua Vân Châu, liền nổi lên hứng thú tới thăm bạn, có chỗ nào mạo muội, cũng mong tông chủ bao dung!

Thanh Dương tông chủ vội nói:

- Điện hạ sao lại nói vậy, kim thân giá lâm, bỉ tông cỏ cây cũng rạng rỡ hơn!

Nói xong, thấy rèm ngọc liễn đã vén lên, vội vàng đẩy Phương Nguyên một cái:

- Đi đỡ đi.

Ánh mắt Phương Nguyên lập tức có chút kinh ngạc:

- Ta? Đi đỡ nàng ta?

Tông chủ quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, giống như Phương Nguyên không đi đỡ nàng ta thì sẽ ăn thịt Phương Nguyên vậy.

Mà vào lúc này, chỉ thấy Lý Hồng Kiêu từ trong ngọc liễn đi ra, mặc cung bào màu đỏ, một thân quý khí, hoàng uy vô hạn, mặt như hoa đào, khiến hơn ngàn tu sĩ chung quanh không ai dám mở mắt nhìn, lúc này đang cười dài nhìn về phía Phương Nguyên, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, bồng bềnh trong không trung, âm thị bên cạnh lại không tới đỡ, chỉ cười tủm tỉm quan sát Phương Nguyên.

Trong lòng Phương Nguyên quả thực là bất đắc dĩ, thật sự bị ánh mắt của người xung quanh nhìn cho có chút không tự nhiên.

Còn không tới đỡ, e là không biết sẽ có bao nhiêu người nhảy ra mắng to hắn không biết lễ số...

Hắn đành phải đi lên phía trước, đỡ lấy tay phải của Lý Hồng Kiêu, dẫn nàng ta từ trên ngọc liễn đi xuống, thấp giọng nói:

- Sao ngươi lại tới đây?

Lý Hồng Kiêu tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn một cái, nói:

- Bản cung muốn đi đâu thì đi đó, ngươi quản được ta à?

- Ở xa tới là khách, tất nhiên không thể nhốt ngươi ở ngoài cửa!

Phương Nguyên bất đắc dĩ nói:

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài ngọc liễn, ở trước sơn môn của Thanh Dương Tông, Lý Hồng Kiêu mặt mày tươi cười, nhìn ra chung quanh, lại thấy chung quanh lập tức có vô số người đã quỳ xuống vái, giống như núi gào biển động, trong đó không chỉ có một số sứ giả Trung Châu đã biết Cửu Trùng Thiên, thậm chí còn bao gồm một số tu sĩ Vân Châu chưa từng có giao tiếp với Cửu Trùng Thiên, có thể thấy được hoàng uy của Cửu Trùng Thiên thịnh tới cỡ nào.

Nếu không phải Phương Nguyên nhìn Thanh Dương tông chủ một cái, e là hắn cũng muốn quỳ một gối xuống rồi.

- Chư vị xin chớ đa lễ, đi tới nơi này, bản cung cũng chỉ là bạn tốt của Phương Nguyên mà thôi.

Lý Hồng Kiêu cũng biểu hiện ra bộ dạng vô cùng giản dị, nhẹ giọng cười nói, liền phất tay bảo mọi người đứng dậy, sau đó dưới sự nâng đỡ của Phương Nguyên.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 948: Quân tử khi chi dĩ phương (2)



Dưới sự dẫn đường của Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang, chậm rãi đằng vân bay tới trong sơn môn, các tu sĩ chung quanh đều dõi mắt nhìn, cho tới khi Lý Hồng Kiêu đã tiến vào sơn môn của Thanh Dương Tông, bay đến trên chủ phong, lúc này mới ầm một tiếng, đồng loạt ùa vào.

Tới trên chủ điện của Thanh Dương tông, tất nhiên là một bộ dạng khác hẳn.

Lý Hồng Kiêu tất nhiên ngồi ở thủ vị, sau đó chính là sứ giả của các đại đạo thống Trung Châu, cùng với sứ giả của một số đại tiên môn Vân Châu, chủ điện của Thanh Dương tông không gian không nhỏ, nhưng cũng rõ ràng chưa từng đồng thời nhiều đại nhân vật như vậy tới, chư vị trưởng lão, chấp sự, lập tức đều trở nên bận rộn, đặt chỗ ngồi, để ngọc án, bận tíu tít một hồi, cuối cùng mới mời tân khách ngồi xuống.

Mà cho dù là lúc này, vẫn có sứ giả của rất nhiều tiểu tiên môn chưa ngồi xuống, nếu có thì cũng chỉ được một cái bồ đoàn, mà đám trưởng lão của Việt Quốc tứ đại tiên môn, lúc này thì bị chen ra sau cùng, ngay cả muốn bồ đoàn cũng không nói ra được.

Cũng là Thanh Dương tông chủ nhìn thấy, đứng dậy mời họ tới, ngồi xuống đối diện Lý Hồng Kiêu.

Đến lúc này, đối diện là Cửu Trùng Thiên công chúa, bên cạnh là trưởng lão hoặc là hạng chân truyền của các đại đạo thống Trung Châu, mà trưởng lão của mấy đại tiên môn Vân Châu thậm chí còn ở sau lưng mình, trong lòng mấy vị trưởng lão của tứ đại tiên môn này cũng vừa kinh hỉ vừa sợ hãi!

Kinh hỉ là có thể cùng ngồi cùng ăn với những đại nhân vật này, thực sự là vinh quang cực lớn, tương lai truyền ra ngoài, cũng cũng là một chuyện có lợi ích cực lớn đối với thanh danh, mặt múi, mà sợ hãi là bọn họ đến lúc này, trong lòng đã thật sự xác định dc một sự kiện, đối với vị Thanh Dương đệ tử Phương Nguyên mà bọn họ cảm thấy đã không coi thường hắn, thực tế lại là vẫn coi thường.

Có lẽ hắn hiện giờ quả thật vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, là một hy vọng, chứ không phải lực lượng định càn khôn.

Nhưng chỉ bằng vào sức ảnh hưởng và nhân mạch này, hắn tuyệt đối đáng để tứ đại tiên môn tận lực nâng đỡ.

Mọi người ngồi xuống, uống trà, nói chuyện.

Qua một lúc, mắt thấy đã tới giờ, Thanh Dương tông chủ liền dẫn Phương Nguyên tới trước hương án trước điện, chủ trì lễ tấn thăng, Lý Hồng Kiêu cùng sứ giả các đạo thống Trung Châu xem lễ, lúc kết thúc buổi lễ, lập tức lại là một mảng tiếng hoan hô vang vọng trong núi.

Đến lúc này, tất nhiên không có ai còn dám oán hận, cũng không có ai dám đề xuất ý kiến gì.

Đối với Phương Nguyên lúc này, hoặc nói là đối với Thanh Dương Tông lúc này, trong lòng các tu sĩ quả thực chỉ có một niệm đầu.

Chỉ là lễ tấn thăng của một vị trưởng lão, lại có nhiều đại nhân vật như vậy tới xem lễ, đây là loại phong quang cỡ nào?

Mà sau chuyện này, Thanh Dương Tông không cần làm gì khác, chỉ cần trao đổi, lui tới với những tông môn và đạo thống tới xem lễ, đã chính là nhân mạch khó có thể tưởng tượng rồi, Việt Quốc nho nhỏ, lại há có thể vây khốn được hắn? Cho dù là không làm gì, chỉ cứ như vậy vững vàng vượt qua mấy năm, Thanh Dương Tông sẽ lại cất cánh bay lên, đạt tới độ cao mà Âm Sơn Tông phải nhìn thẳng.

- Bản cung mệt rồi, xuống nghỉ ngơi trước!

Sau khi xem lễ, Lý Hồng Kiêu cười khẽ lên tiếng, xem ra cứ một mực phải gồng mình, nàng ta cũng mệt mỏi rồi.

Mà Thanh Dương Tông tất nhiên cũng không dám có nửa phần chậm trễ, vội vàng sai Phương Nguyên đưa nàng ta đến hậu sơn đến hậu sơn nghỉ ngơi, hiện giờ lại đã sớm quét dọn ra động phủ phong thuỷ tốt nhất, linh khí dồi dào nhất, bố trí tinh xảo như hoa, chỉ chờ Lý Hồng Kiêu tới ở.

Hơn nữa nói trắng ra là, loại thân phận như Lý Hồng Kiêu, cứ ngồi ở đây, Thanh Dương Tông cũng không tiện tiếp đãi người khác.

Sứ giả các phương cũng đều tôn quý đến cực điểm, cần phải nhất nhất tiếp đãi thích hợp.

Nghĩ tới điểm này, Phương Nguyên cũng cùng Lý Hồng Kiêu đến động phủ ở hậu sơn, mà tông chủ Thanh Dương Tông và Vân trưởng lão, cùng với Thái Thạch trưởng lão vừa ra khỏi trận phủ, cùng với các vị trưởng lão, chấp sự địa vị cao một chút, thậm chí ngay cả trưởng lão của tứ đại tiên môn cũng không chút do dự góp chút công sức, đều trở nên rối ren, tiếp đãi sứ giả các phương, phụng trà thiết yến thiết yến, an bài động phủ, không có một ai dám chậm trễ.

Nhiều sứ giả như vậy cùng tới, Thanh Dương Tông trước đây còn là một mảng loạn tượng, hiện tại lại biến thành trật tự an nhiên một cách thần kỳ, đệ tử của tứ đại tiên môn đều đang ân cần bận rộn, hoàn toàn không còn vẻ bất mãn oán hận lúc trước, còn chịu khó hơn cả đệ tử Thanh Dương Tông, mà những đệ tử phản tông của Thanh Dương Tông lúc trước còn hò hét đòi quay tiên môn, thậm chí oán hận khắp nơi, cũng đều lặng lẽ không một tiếng động lưu luyến rời khỏi từ hậu sơn.

Mấy vấn đề này, tựa hồ là thật sự cứ vậy hóa thành vô hình.

Chỉ là Phương Nguyên lại không nhịn được mà nhớ tới lời Tần trưởng lão nói, trong lòng hơi có chút trầm xuống.

... Nếu trong đây, thật sự còn có rất nhiều người từng lập hạ công lao cho sơn môn thì sao, cứ vậy lãng quên à?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 949: Lễ vật của Lý Hồng Kiêu (1)



Mình lần này là trở về báo ân, tất nhiên không muốn bị người ta chiếm tiện nghi, nhưng lại càng không muốn ủy khuất cho bọn họ.

- Ài, một lòng nhiệt huyết hồi báo sơn môn, không ngờ lần này về lại phát hiện phức tạp hơn so với trong tưởng tượng một vạn lần, vừa không muốn để bị một số kẻ xấu thừa cơ, lại không muốn để người nên báo ân bị ủy khuất, ngươi hiện tại có phải là rất loạn không?

Cũng đúng lúc này, phía sau có một thanh âm vang lên, là Lý Hồng Kiêu đã đổi sang một thân tiên bào bình thường, từ trong động phủ đi ra, nàng ta cười dài, có chút giống như đắc ý nhìn Phương Nguyên, dường như sớm đã được nghe nói về khốn cảnh mà đối với Phương Nguyên gặp phải hiện giờ.

Nghĩ tới Lý Hồng Kiêu thần thông quảng đại, mời nhiều tu sĩ Trung Châu tới đây, thậm chí còn đặc biệt chọn ngày mình làm lễ tấn thăng mà tới, lại nắm rõ vấn đề mà Thanh Dương Tông, thậm chí là Việt Quốc ngũ đại tiên môn đang gặp phải như lòng bàn tay, cũng không hề cảm thấy kỳ quái, Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:

- Lòng người so với thần thông còn phức tạp hơn, ta quả thật là không rõ, chẳng lẽ ngươi có thể à?

Khi nói ra những lời này, thực sự cũng ôm mấy phần hy vọng.

Nếu Lý Hồng Kiêu thực sự có bản lĩnh này, có thể giải quyết chuyện này, như vậy hắn cũng không ngại cúi người thỉnh giáo.

- Ta đường đường chính là Cửu Trùng Thiên công chúa, sao lại biết xử lý mấy tục sự phiền phức này?

Nằm ngoài dự đoán, Lý Hồng Kiêu thuận miệng một câu phủ nhận.

Trong lòng Phương Nguyên cũng lập tức càng bất đắc dĩ hơn, liền quay đầu đi không nói nữa.

Có điều cũng đúng lúc này, Lý Hồng Kiêu bỗng nhiên cười nói:

- Quân tử chính là khi chi dĩ phương, ngươi là quân tử, tất nhiên không hiểu, ta là Cửu Trùng Thiên công chúa,tất nhiên cũng học những thủ đoạn xấu xa này, nhưng bên cạnh ta, lại không thiếu người am hiểu đạo này...

Nói xong, liền thuận miệng gọi một tiếng:

- Thôi công công.

Phía sau một cây đại thụ Cách đó không xa, vị nội thị phụng dưỡng Lý Hồng Kiêu kia cung kính nói:

- Có lão nô!

Lý Hồng Kiêu cười nhạt, nói:

- Ngươi là quân tử à?

Nội thị áo lam dáng người mập mạp đó cười tới thịt trên mặt nhíu cả lại, nói:

- Lão nô không phải là quân tử, lão nô là tiểu nhân trong tiểu nhân, lúc trước chính bởi vì lão nô ở trong cung tráo trở lật lọng, bàn lộng thị phi, cho nên mới khiến Tiên Hoàng giận dữ, giáng chức lão nô tới bên cạnh tiểu công chúa làm tùy tùng, lúc nào cùng tiểu công chúa học xong quy củ thì lúc đó mới có thể trở về.

- Hiện tại ngươi không cần học quy củ vội, dùng chút thủ đoạn cũ đi!

Lý Hồng Kiêu cười nói:

- Đám hề nhảy nhót của Thanh Dương Tông, cho ngươi thời gian ba ngày có xử lý được không?

Lão nô đó lại lập tức bật cười, nói:

- Trong Cửu Trọng Thiên Cung chúng ta động chút là điều động trên dưới mấy vạn người, mạch nước ngầm mãnh liệt, người gặp chuyện đùn đẩy nhiều vô số, người thấy phiền hăm hở tiến lên lại không có mấy, bởi vậy mỗi lần tìm công tội thưởng phạt, mới cần dùng tới mấy ngày thời gian để nhất nhất tra rõ, Phương Nguyên cũng được coi là tinh tường, nhưng Thanh Dương Tông gặp phải chút chuyện nhỏ này, việc gì phải cần tới thời gian ba ngày.

- Cho lão nô thời gian một ngày là được rồi...

Đúng là tấc có sở đoản, thước có sở trường

Phương Nguyên không ngờ, nan đề mà ngay cả hắn cũng cảm thấy khốn nhiễu, ở trong tay vị lão nô dung mạo bình thường bên cạnh Lý Hồng Kiêu này, không ngờ lại biến thành chuyện đơn giản như vậy.

Vị lão nô này sau khi được Phương Nguyên đồng ý, liền lập tức dẫn theo mấy vị âm thị khác, cùng với thị tỳ bên cạnh Lý Hồng Kiêu, đi vào Thanh Dương Tông ghi chép đại sự tiểu sự trong núi cùng với đại điện tính công đức của các đệ tử, chỉ mất không đến nửa canh giờ, trên tay liền có ba tập hồ sơ cực dày, coi như làm tài liệu tham khảo.

Rồi sau đó, lại có người trực tiếp ly khai tiên môn, chắc là đi đâu đó thu thập tình báo.

Thanh Dương tông chủ biết được có một vị đại nhân vật như vậy phối hợp với Thanh Dương Tông xử lý nội vụ, cũng kinh hãi, có điều sau khi phát hiện những người này chỉ là kiểm kê công lao, xử lý rối loạn chứ không phải muốn tiếp quản tất cả sự vụ của Thanh Dương Tông, liền cũng nửa tin nửa ngờ sai người phối hợp, thế là sự vụ rất nhanh liền càng trở nên thuận lợi, các gia tộc tu chân, đệ tử phản tông đều được mời về.

Rồi tới về sau, lão nô ở nghe xong các đệ tử khóc lóc kể lể, liền dùng danh nghĩa của Phương Nguyên, định ra ba tiêu chuẩn, một là lại được nhận vào sơn môn, ba thưởng dầy nặng, một là tạm vào môn tường, chịu tội lập công, cuối cùng thì là tội không thể tha, giao cho Thanh Dương Tông xử lý.

Sau khi nói xong, lại hỏi các đệ tử và gia tộc tu chân, xem có ai muốn nói lại không.

Cho tới khi các đệ tử đều thề thốt, nói mình tuyệt không nói dối, lão nô này mới lấy ra mấy tập hồ sơ thật dày, cùng với một số tình báo mà thị tỳ và Thần Vệ Quân của Cửu Trùng Thiên vừa ly khai tiên môn từ bên ngoài chuyển về, nhất nhất đối ứng.

- Vị này là đệ tử của Thanh Dương Thần Tiêu Phong phải không, ngươi họ Lưu?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 950: Lễ vật của Lý Hồng Kiêu (2)



- Ha ha, ta thấy ngươi nói là mình vì có yêu nhân lấy tính danh của tộc nhân ngươi ra uy h**p, bức ngươi không thể không rời khỏi tiên môn, về sau ngươi mặc dù thân không ở tiên môn, lại một lòng suy nghĩ cho tiên môn, lúc nào cũng chú ý tới tiên môn, còn từng âm thầm trừ yêu nhân...

- Nhưng tin tức chúng ta có được, sao lại là Lưu gia các ngươi từ ba tháng trước khi ngươi rời tông, đã dời cả tộc tới Việt Quốc, bọn họ lấy ai ra mà uy h**p ngươi? Hơn nữa ngươi nói lúc nào cũng chú ý tới tiên môn, cái này cũng không giả, tháng chạp ba năm trước, có sư huynh đệ đồng môn của ngươi ra ngoài làm việc công, bị yêu nhân phục kích, trước khi chết còn liều mạng giết được một yêu nhân, thế lại thành công lao của ngươi à?

- Vị Tôn lão thái công của Lạc Thủy này, ngươi nói nhà mình tuy triệu hồi con cháu, nhưng lại một mực âm thầm ra sức cho Thanh Dương Tông, vậy chúng ta muốn hỏi ngươi, Lạc Thủy Tôn gia các ngươi có sinh ý qua lại với Việt vương đình là thế nào, cửa hàng Đan Các đó có phải là của nhà các ngươi không?

- Mạc tiên tử, sau khi ngươi rời khỏi sơn môn, liền chạy tới Long Hương trốn ba năm, vậy thì âm thầm ra sức thế nào được?

- Thái Hợp tiên tử, ngươi cũng rất thành thật, nói thẳng là sợ chết, ở bên ngoài tránh mấy năm, là đi hay ở thì phải xem quyết định của Thanh Dương Tông...

- Trương tiểu tiên sư, tuy ngươi nói không nhiều lắm, nhưng ngươi đúng là sau khi rời núi, vẫn ra sức cho tiên môn, sinh ý của Thanh Dương Tông ở phía nam bị người ta chèn ép, chấp sự đóng ở nơi đó bị người ta đả thương, sau đó được người thần bí cứu, chuyện này chắc chính là ngươi làm rồi, có điều xem ra lão thái công nhà ngươi là thực sự không biết ngươi làm những chuyện này, hắn vẫn một lòng sẵn sàng góp sức cho Việt vương đình.

- Lý lão gia tử, xin nhận một vái của chúng ta, ngài thân ở ngoài tiên môn, lại một lòng giúp Thanh Dương tích trữ vật tư, lập hạ công lao vô số, chỉ là lại bị người trong sơn môn Thanh Dương Tông trả đũa, ngược lại vu khống ngài góp sức cho yêu ma, quả thực chính là tội không thể tha...

- ...

- ...

Nghe thấy lời nói của âm thị này,các đệ tử tiên môn hoặc kinh hãi hoặc giận dữ, hoặc mừng quá mà khóc, tất nhiên cũng có một số người thề thốt phủ nhận, có một số người thẹn quá hóa giận, nói mình lập được nhiều công lao như vậy, tiên môn không nên đối đãi với mình như phạm nhân, nhưng âm thị này lại chẳng thèm bận tâm, chỉ ghi lại kết quả cuối cùng, sau đó thống nhất giao cho Thanh Dương Tông, tự có Giới Luật Đường quyết định.

Phương Nguyên ở ven cốc nhìn một hồi, trong lòng cũng minh bạch, lão nô này kỳ thật chính là nắm giữ rất nhiều tin tức của Việt Quốc, có một số thậm chí là cực kỳ bí mật, thông qua mấy tin tức này để đối chiếu với lời nói của các đệ tử, có một số việc tất nhiên là nhìn cái rõ ngay.

Hơn nữa lão nô này ánh mắt tàn nhẫn, tâm tư tinh tế, kín đáo như kim, cho dù có một số tình báo không đủ, hắn cũng nhất châm kiến huyết, nhìn thấu chân ngôn giả ý, ép hỏi vài câu liền có được chân tướng, khi xử lý tất nhiên sẽ chính xác hơn.

Mà ở ngoài sơn cốc quan khán một lúc, trong lòng hắn cũng thực sự có chút lửa giận.

Lòng người khó lường.

Trong nhiều người như vậy, tất nhiên quả thật có một số người chịu oan khuất, mặc dù thân bất do kỷ, lại vẫn trong lòng có tiên môn, nhưng phần lớn lại đều là nói năng bậy bạ, chỉ là thừa cơ đến nhận công lao, còn có một số, thậm chí là đang âm thầm bán đứng tiên môn.

Điều này thật sự khiến Phương Nguyên khó có thể lý giải.

Kỳ thật là người thì đều sợ chết, Phương Nguyên minh bạch, bởi vậy từ sau khi hắn trở về, liền vẫn cố nén không phát biểu ý kiến gì, cho dù là một số người vào lúc nguy nan rời bỏ sơn môn, hắn cũng không định nói gì, cho dù là tiên môn cho phép bọn họ trở về, lập công chuộc tội, cũng là chuyện hắn có thể chấp nhận, nhưng khiến hắn thống hận là có một số người thậm chí còn thừa cơ bỏ đá xuống giếng đối với tiên môn.

Những người này sao còn gan mà về tiên môn, còn trâng tráo tự cho mình là công thần?

...

...

- Bái kiến Phương trưởng lão...

Sau lưng Phương Nguyên, có một đội đệ tử bước nhanh tới, người cầm đầu vừa nhìn thấy Phương Nguyên liền khom mình hành lễ.

Người đó thân hình cao to, mặc áo choàng màu đen, chính là đệ tử Giới Luật Viện Thiết Sơn Tôn, vị Thôi công công kia dù sao cũng là người của Cửu Trùng Thiên, bởi vậy chỉ phụ trách chỉnh lý sự việc, nhưng người xử lý cuối cùng vẫn phải do đệ tử của Thanh Dương Tông Giới Luật Viện đi làm.

- Ngươi đi đi, chắc hẳn có rất nhiều chuyện đang chờ Giới Luật Viện các ngươi đến xử lý...

Tâm tình Phương Nguyên không tốt, qua một lúc, mới nhìn về phía sơn cốc, lắc đầu, nói khẽ.

- Đệ tử tuân mệnh!

Thiết Sơn Tôn lại khom người thi lễ.

Hắn nhìn Phương Nguyên, không lập tức rời khỏi, dường như cũng nhớ tới một số chuyện trước kia, sắc mặt có chút thổn thức.

- Sau chuyện, ngươi lại hỏi một lần nữa, chớ có để người tốt bị oan uổng.

Thiết Sơn Tôn cuối cùng bật cười, nói:

- Trưởng lão có thể tin ta à!

...

Thiết Sơn Tôn phụng mệnh mà đi, lại không thiếu được một trường phong ba, đối với những người ruồng bỏ tông môn lúc nguy nan, thậm chí là âm thầm góp sức cho Việt vương đình.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 951: Kiếm chỉ Việt vương đình (1)



Hiện giờ lại trở về ý đồ lừa dối qua cửa, Phương Nguyên tất nhiên không có lòng đồng tình gì cả, nhưng sau khi xem qua những hồ sơ đó, trong lòng vẫn rât không thoải mái,đứng trên đỉnh núi, trong lòng thực sự tích trữ một cỗ ấm ức.

- Phương tiên sinh, chúng ta cũng không nuốt lời, một ngày thời gian cũng chưa tới đã xử lý xong rồi!

Thôi công công dáng vẻ bừng bừng, mặc áo xanh chậm rãi từ trong sơn cốc đi ra, trong lòng ôm ba tập hồ sơ thật dày, Phương Nguyên còn nhớ, vừa rồi lúc hắn phán định những đệ tử đó chân ngôn giả ý, chính là thỉnh thoảng lại đối chiếu với nội dung trên hồ sơ.

Trong những đệ tử tiên môn và gia tộc tu chân đó, cũng có không ít người bị hồ sơ đó uy h**p, không dám nói dối nữa.

- Tiền bối vất vả rồi!

Phương Nguyên thở dài, thi lễ với âm thị để tỏ lòng biết ơn.

- Là công chúa phân phó, lão nô nào dám kể công?

Âm thị đó thấy Phương Nguyên quả thật khách khí với hắn, trên khuôn mặt mập mạp cũng lộ ra nụ cười hài lòng, đôi mắt nhỏ híp tất nhiên cũng nhìn ra trong lòng Phương Nguyên đang không vui, cười nói:

- Kỳ thật Phương tiên sinh cũng không cần quá thất vọng, những đệ tử tiên môn này kỳ thật cũng là người đáng thương, sau một phen biện tra, lão nô cũng cảm thấy, trong Việt vương đình này khẳng định có có cao nhân, hắn châm ngòi ly gián, c**ng b*c dụ dỗ, cổ động lời đồn, từng bước lập bẫy, chẳng trách liên minh của Việt Quốc ngũ đại tiên môn lại dễ dàng bị tan rã từ trong ra ngoài như vậy, vị cao nhân đó là dùng thủ đoạn tranh đấu trong cung, người trong giới tu hành lại há có thể đối phó được?

- Thủ đoạn trong cung à?

Phương Nguyên nhìn về phía bắc, đó là phương hướng chỗ Việt vương đình.

- Lão nô ngươi lại lắm miệng rồi?

Cách đó không xa vang lên một tiếng cười lạnh, là Lý Hồng Kiêu chậm rãi đi tới.

- Phương tiên sinh tuổi tác không lớn, lại là quân tử ngay thật, lão nô sao dám bàn lộng thị phi ở trước mặt hắn?

Thôi công công đó vội vàng hành lễ, dâng hồ sơ trong lòng cho Lý Hồng Kiêu, sau đó khom người lui xuống.

- Sao, ta giúp ngươi giải quyết lớn như vậy lớn như vậy, ngươi vẫn không vui à?

Lý Hồng Kiêu cười dài nhìn Phương Nguyên, nhìn bộ dạng đó, dường như có chút đắc ý.

Phương Nguyên qua một lúc, mới thở dài một tiếng, nói:

- Lòng người khó dò!

- Lòng người vốn là như vậy, là ngươi nghĩ quá đơn giản mà thôi!

Lý Hồng Kiêu nhẹ giọng cười, thuận miệng nói một câu, sau đó lại nói:

- Chuyện của Thanh Dương Tông kỳ thật rất đơn giản, đều có dấu vết để lần theo, chỉ cần nắm giữ đủ tin tức, tất nhiên có thể nhất nhất phân biệt rõ ràng, trải qua chuyện này, tứ đại tiên môn đó tất nhiên cũng sẽ minh bạch một số việc, chuyện của tiên môn bọn họ, để chính bọn họ đi xử lý là được, đến lúc đó, Việt Quốc ngũ đại tiên môn sẽ lại thực sự bền chắc như thép, có sóng gió gì cũng có thể chống đỡ được, ngươi cũng có thể không ngại với tâm, tiếp tục đi cầu con đường tu hành của ngươi.

Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngẩn ra, nhìn Lý Hồng Kiêu một cái.

Trong lòng hắn muốn chính là như vậy, cũng không ngờ Lý Hồng Kiêu lại cũng nhìn ra.

Lý Hồng Kiêu nhìn có chút đắc ý, cười nói:

- Bước tiếp theo định làm gì?

Hơi dừng lại một chút, Phương Nguyên cũng không giấu diếm, thản nhiên nói:

- Ta lần này trở về, chính là muốn trả ơn báo thù, tuy trả ơn so với trong tưởng tượng của ta thì phiền hơn, nhưng cuối cùng vẫn được giải quyết, chuyện trọng yếu nhất tiếp theo tất nhiên là bắt đầu báo thù...

- Ngươi báo thù thế nào?

Lý Hồng Kiêu thuận theo ánh mắt hắn, nhìnvề phương bắc, cười nói:

- Việt vương đình hiện giờ chính là đạo thống được Tiên Minh thừa nhận!

Phương Nguyên nghe vậy, không trả lời, chỉ ánh mắt lạnh lùng, sát ý nổi lên.

Hắn cũng biết Tiên Minh dĩ hòa vi quý, không muốn giữa các đại tiên môn có nội đấu, Việt vương đình này nếu có được sự thừa nhận của Tiên Minh, vậy thì trong vô hình được Tiên Minh bảo hộ, nhưng Việt vương đình dù sao cũng làm nhiều chuyện như vậy, mình mình há có thể cứ vậy mà quên đi?

- Mạo muội khinh xuất, khó tránh khỏi rất không khôn ngoan.

Lý Hồng Kiêu nhìn thấy ánh mắt của hắn, liền đã đoán được gì đó, lạnh lùng cười, vỗ hồ sơ trong lòng lên ngực Phương Nguyên, nói:

- Những cái này đều là một số tin tức trước khi ta đến Thanh Dương Tông đã sai Thôi công công đi thu thấp, tuy thời gian hơi gấp, nhưng vận dụng một số ám vệ của Cửu Trùng Thiên chúng ta ở Vân Châu, cũng nắm giữ được đại bộ phận thủ đoạn và hướng đi của Việt vương đình mấy năm gần đây, bên trong cũng bao gồm thích khách Cửu U Cung mà bọn họ điều động, thậm chí là chứng cớ cấu kết với yêu ma, dùng nó để phân biệt công tội trong các đệ tử Thanh Dương Tông, thật sự là lãng phí, bổn ý ta thu thập những thứ này, chính là để tiện cho ngươi trút giận!

- Tuy ngươi là lục đạo khôi thủ, nhưng cũng phải có chỗ không bằng ta chứ!

Cửu Trùng Thiên thần thông, ở các nơi đều có thế lực thế lực ngầm, cũng có thể móc nối quan hệ với rất nhiều thế lực mà người thường không biết, bọn họ muốn thu thập tình báo hoặc là tin tức gì, bất kể tốc độ hay là trình độ chính xác, tất nhiên đều hơn xa tưởng tượng của người thường, chỉ có điều, Phương Nguyên lại không phải là kinh ngạc với những điều mà Lý Hồng Kiêu có thể làm được này, mà là nàng ta không ngờ lại giúp mình làm những việc này.

Nhìn sắc mặt có chút đắc ý của Lý Hồng Kiêu, Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói:

- Cám ơn!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 952: Kiếm chỉ Việt vương đình (2)



Lý Hồng Kiêu mỉm cười, nói:

- Chút chuyện nhỏ này mà phải nói cám ơn, vậy ngươi đã cứu mạng ta, ta chẳng phải là...

Ý thức được không quá đúng, liền dừng lại đúng lúc, sau đó chút không vui nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên cũng không ý thức được biến hóa tâm cảnh của nàng ta, lúc này đã cúi đầu đọc hồ sơ, chỉ đọc lướt qua một cái, trong lòng liền đã có tính toán, khép hồ sơ lại, nói khẽ:

- Nếu là như vầy, vậy thì đơn giản hơn!

Lập tức, liền đi thẳng tới chủ phong của Thanh Dương Tông, Lý Hồng Kiêu biết có trò hay để xem rồi, liền cũng đi theo hắn, hai người cưỡi tường vân, lướt đi trong núi, trên các đỉnh núi chung quanh, bất luận là sứ giả từ ngoài đến bái sơn, hay là chấp sự trưởng lão đệ tử của Thanh Dương Tông, đều thi lễ từ xa, sau đó nhìn hai người bọn họ sóng vai mà đi, trong nhất thời trong lòng lại cũng có chút cảm giác khác thường.

Tiểu Lạt Tiêu Lăng Hồng Ba đang ở Linh Chu Phong kiểm kê linh dược, ngẩng đầu nhìn, tức giận dánh đổ linh dược trong tay.

Còn dùng sức giẫm mạnh.

Mà tiểu Kiều sư muội trong tay đang cầm một cái khay, vốn là tới tìm Phương Nguyên, lại nhìn thấy bóng lưng Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu đằng vân mà đi, muốn gọi hắn lại, nhưng chung quy vẫn không lấy nổi dũng khí này, một lúc sau, lại chỉ cười tự giễu, xoay người rời khỏi.

Về phần một đám đệ tử và chấp sự của khác của sơn môn thì trong lòng lại kinh hãi.

- Hai người này... Không thể nào...

- Chẳng lẽ lục đạo khôi thủ nhà chúng ta cũng có khả năng trở thành Phò mã gia của Cửu Trùng Thiên à?

- Ha ha, các ngươi đừng nói lung tung, ta tin bọn họ là quan hệ bằng hữu thuần khiết!

- ...

- ...

Mà ở trên chủ phong, Thanh Dương tông chủ nhìn thấy hai người này dắt tay nhau mà đến, cũng lập tức kinh hãi, ánh mắt từ trên mặt Phương Nguyên chuyển tới trên mặt Lý Hồng Kiêu, bộ dạng muốn hỏi lại không dám hỏi, Phương Nguyên cũng coi như không thấy biểu cảm này của hắn, chỉ đặt hồ sơ trong tay lên bàn, nói khẽ:

- Hiện giờ đại cục đã định, tới lúc tới Việt vương đình một chuyến rồi.

Thanh Dương tông chủ kinh hãi, chưa kịp xem kỹ hồ sơ đó đã vội vàng thấp giọng khuyên nhủ:

- Ngươi vừa trở về, còn nhiều thời gian, việc gì phải nóng lòng nhất thời? Huống hồ hiện giờ sứ giả của các đại tiên môn đạo thống vẫn ở trong núi đi, bọn họ lại là vì ngươi mà tới, ít nhiều gì cũng phải chiêu đãi bọn họ mấy ngày, chờ sau khi tiễn họ đi rồi lại bàn bạc kỹ hơn có phải là tốt không?

- Ta lần này trở về chỉ có ba tháng thời gian, còn có rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian để kéo dài!

Phương Nguyên nói xong, nhìn ra ngoài cửa điện, trầm mặc một hồi, lại nói:

- Huống hồ những khách quý tới đây, kỳ thật trong lòng cũng đều có một số ý đồ, chỉ có điều là bọn họ chưa nói thẳng ra, ta vẫn cứ xử lý chuyện của mình trước thì tốt hơn!

Thanh Dương tông chủ không nhịn được lại nhíu mày.

Thân là Thanh Dương tông chủ, hắn tất nhiên không muốn để Phương Nguyên lúc này đi lấy thân mạo hiểm, giống như suy nghĩ trong lòng tứ đại tiên môn lúc trước, hắn chỉ mong sau khi Phương Nguyên kết thành Nguyên Anh, mới tới đối mặt với việc này, nếu không một khi có sơ xuất sẽ hối hận không thôi.

Có điều, hắn lúc này cũng nhìn ra tâm ý của Phương Nguyên đã định, nên cũng không tiện nói nhiều.

Tốt xấu gì cũng có quyết đoán, chỉ hơi cân nhắc liền vỗ nhẹ lên bàn:

- Được, ngươi đã quyết định chủ ý, vậy ta giờ truyền tin cho tông chủ của tứ đại tiên môn, mọi người điều động cao thủ, hợp binh một chỗ, chọn ngày hoàng đạo, phát binh Việt vương đình!

Nhìn bộ dạng chiến ý hừng hực của tông chủ, Phương Nguyên không nhịn được mỉm cười một tiếng.

- Nếu thực sự gióng trống khua chiêng tập kết nhân mã của ngũ đại tiên môn, thế không phải thành trực tiếp khai chiến à?

Hắn cười cười đứng lên, nói:

- Tiên Minh sẽ không ngồi yên mà nhìn trường hợp này xuất hiện đâu!

Thanh Dương tông chủ lập tức hơi ngẩn ra:

- Vậy phải như thế nào?

Phương Nguyên nói:

- Ta dẫn mấy người tới Việt vương đình một chuyến là được!

Thanh Dương tông chủ nghe vậy lại ngẩn ra, lập tức từ chối:

- Đừng hòng, không thể làm ra chuyện dùng thân mạo hiểm như vậy được!

Lý Hồng Kiêu lúc này ở bên cạnh lắng nghe, đã không nhịn được mà che miệng cười.

Phương Nguyên cũng có chút dở khóc dở cười, ngừng lại một chút, mới nói:

- Tông chủ không muốn nhìn một chút kết quả tu hành của ta mấy năm qua à?

Thanh Dương tông chủ nghe ra ẩn ý trong lời nói này, vẻ mặt trở nên có chút do dự.

- Là Phương Nguyên trưởng lão, tuyên bố đạo chiếu lệnh đầu tiên!

- Mười vạn công đức...

- Trời ạ, chỉ là một đạo chiếu lệnh như vậy, người nhận không ngờ sẽ có mười vạn công đức...

Mọi người vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, có người đi xem nội dung trong chiếu lệnh đó, sau đó ai nấy vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 953: Tìm tới Việt Hoàng, giết hắn (1)



- Thanh Dương Phương Nguyên bố chiếu: Việt vương đình thừa cơ mà nổi lên, khinh tông phái ta, hại đồng môn ta, đoạt linh mạch ta, cấu kết với yêu ma, trái với thiên đạo, Thanh Dương môn đồ chúng ta, ẩn nhẫn mấy năm, nhớ tới thù xưa và những đồng môn bị tàn sát, trong lòng cực kỳ đau thương...

- Chuyện là do Phương Nguyên mà ra, cũng nên do Phương Nguyên cởi bỏ!

- Hôm nay ta vừa về núi, tất nhiên phải kiếm chỉ Việt vương đình, phân rõ đục trong.

- Thanh Dương đệ tử, phàm là người có huyết cừu, lòng mang tức giận, có nguyện theo ta cùng đi hỏi rõ ràng Việt Hoàng không?

Lời nói trong chiếu lệnh rất đơn giản, rõ ràng là Phương Nguyên thuận tay viết ra, nhưng nội dung bên trong lại khiến mọi người kinh hãi.

- Phương trưởng lão thật quyết đoán, không ngờ muốn trực tiếp tìm tới Việt vương đình à?

- Trời ạ, chẳng lẽ hắn không sợ bị Việt vương đình giữ lại sao?

- Trực tiếp tìm tới hang ổ của Việt Hoàng sao?

Trong nhất thời, ai nấy đều thấp giọng nghị luận, sắc mặt âm tình bất định, hiện giờ ẩn nhẫn mấy năm, cuối cùng cũng theo sự trở về của Phương Nguyên mà thế cục cũng tốt lên, nhớ tới trong mấy năm nay bị Việt vương đình ức h**p, gần như là đi vào tuyệt lộ, trong lòng các đệ tử tất nhiên không thể không có bi thống cừu hận, chỉ là vừa nghĩ tới Phương Nguyên không ngờ muốn trực tiếp cầm kiếm tới Việt vương đình, trong lòng lại vẫn cảm thấy có chút không tự tin, thấp thỏm không thôi...

- Nghĩ tới Việt vương đình tuy mới quật khởi chỉ mấy năm, nhưng Việt Hoàng này lại là một vị đại tu Kim Đan thần bí, nghe nói vốn là ra bên ngoài cầu tiên, về sau dưới sự ủng hộ của Âm Sơn Tông, mới trở về đoạt vương vị, thực lực đáng sợ, hơn nữa trong hoàng cung của hắn, mời chào vô số cao thủ, lại có các loại đại trận, vô số Thần Vệ Quân phòng thủ, cũng có rất nhiều thủ đoạn cấm chế Âm Sơn Tông thậm chí là yêu ma giúp hắn bố trí, thực lực của Phương trưởng lão tất nhiên không tầm thường, nhưng nếu trực tiếp xông vào hang ổ của đối phương, vậy thì liệu có được mấy phần thắng?

- Đúng vậy, nếu ngũ đại tiên môn liên hợp xuất binh thì còn có phần thắng, nhưng l* m*ng tìm tới cửa như vậy...

- Phương trưởng lão thực lực kinh người, tất nhiên không ngại, nhưng nếu đến Việt vương đình, hắn cũng không thể chiếu cố chúng ta được chu toàn.

Trong nhất thời các loại tiếng nghị luận nổi lên, lại nhất thời không ai dám tiếp nhận phù này.

- Hừ, thúc tổ của ta ba năm trước bị người của Việt vương đình trảm sát, huyết hải thâm cừu tới nay vẫn chưa báo, hôm nay khó khăn lắm Phương trưởng lão mới trở về, muốn tới Việt vương đình hỏi cho rõ ràng, ta cho dù là vứt bỏ tính mạng, cũng phải đi theo Phương trưởng lão, báo huyết hận cho thúc gia ta!

Nhưng cũng rất nhanh, liền có một vị đệ tử cảnh giới Trúc Cơ đứng dậy, ánh mắt quyết tuyệt, thấp giọng quát khẽ.

- Ta nhịn Việt vương đình đã lâu rồi, tin rằng Phương trưởng lão nhất định có thể dẫn chúng ta đi đòi lại một cái công đạo.

Lại có người nhảy ra, tiếp nhận nhiệm vụ trong phù chiếu.

- Phương trưởng lão sẽ không làm việc không nắm chắc, đây là cơ hội lập công dựng nghiệp, làm sao có thể bỏ qua?

Sau khi Phương Nguyên tuyên bố chiếu lệnh, liền về tới tiểu lâu ở Tiểu Trúc Phong, tuy lần này đã trở lại, tiên môn chuẩn bị một tòa động phủ rộng rãi ở hậu sơn cho hắn, nhưng hắn lại không tới, vẫn ở trong tiểu lâu này, sau khi trở về, liền nói một tiếng với Quan Ngạo đang ôm Toan Nghê ngủ gà ngủ gật, vừa thấy mình trở về thì lập tức cầm sách lên giả vờ như đang đọc.

Quan Ngạo lập tức mừng rỡ, nhảy lên cao ba trượng, chạy về thay giáp trụ.

Mà Phương Nguyên thì lấy pháp kiếm của tiên môn, ngồi bên trong tiểu lâu, vừa đọc hồ sơ vừa chờ.

Hắn chỉ chờ khoảng một canh giờ, đệ tử tiên môn từ ngoài tiểu lâu chạy tới càng lúc càng nhiều.

Long Ngâm Chân Truyền Mạnh Hoàn Chân rất nhanh liền chạy tới, ngồi xuống ngoài tiểu lâu, lẳng lặng chờ đợi.

Tiểu Kiều sư muội sớm đã tới rồi, chủ động cầm danh sách, giúp Phương Nguyên kiểm kê nhân số.

Rồi sau đó, Lục Thanh Quan của Trúc Trượng Mang Hài đến, đứng chờ ngoài tiểu lâu.

Đám người Vương Côn, Thái Hợp Chân Khó khăn lắm mới được nhận về tiên môn, muốn lập công chuộc tội cũng tới.

Thần Tiêu Phong chân truyền Nghiêm Cơ đến.

Niếp Hồng Cô trên mặt che vải đen, trong phạm vi ba trượng không ai dám tới gần rất bất ngờ cũng tới.

...

Chỉ trong nửa canh giờ, trong sân đã có hai mươi ba mươi người, lại đều là người nổi bật trong lứa trẻ tuổi chiếm đa số.

Sau một tiếng đồng hồ, Phương Nguyên từ trong tiểu lâu đi ra, ánh mắt nhìn lướt qua mặt các đệ tử.

Hắn rất hài lòng, cười cười, giơ pháp kiếm của tiên môn lên, thản nhiên nói:

- Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi đòi lại công đạo!

- Thanh Dương Tông sao lại đột nhiên triệu tập nhân mã?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 954: Tìm tới Việt Hoàng, giết hắn (2)



Trong ngoài Thanh Dương Tông lúc này, đang có rất nhiều sứ giả của các đại tiên môn tụ tập, những người này có thể được chọn là sứ giả, thay mặt tiên môn của mình tới bái phỏng, tất nhiên bất kể là tu vi hay là năng lực xử sự đều rất mạnh. Lúc này lại dưới một mảng náo nhiệt, lờ mờ phát giác Thanh Dương Tông có dấu vết điều động đệ tử, trong lòng đều cảm thấy có chút cổ quái, khi đang thầm nháy mắt cho nhau, chợt nghe ở phương hướng Tiểu Trúc Phong có tiên ý dao động, sau đó vô số linh quang phá không bay lên, dừng một chút trong không trung, sau đó thì lao thẳng tới hướng bắc!

- Dẫn đầu chính là lục đạo khôi thủ?

Mọi người từ trong những điểm linh quang đó phân biệt ra khí tức của Phương Nguyên, trong lòng đều rất hiếu kỳ.

Mà đám trưởng lão của tứ đại tiên môn, trong lòng lại cả kinh, đều nhao nhao hỏi Thanh Dương tông chủ:

- Phương trưởng lão đi đâu thế?

Thanh Dương tông chủ cười khổ, thở dài một tiếng:

- Hắn đi tới Việt vương đình!

Các tu sĩ nghe thấy những lời này, lập tức kinh hãi:

- Sao lại cấp bách như vậy?

Lần này, toàn bộ Thanh Dương Tông trên núi dưới núi đều lập tức trở nên náo nhiệt.

Phương Nguyên đi gấp, hơn nữa chỉ dẫn theo hai mươi ba mươi đệ tử trẻ tuổi, quần áo nhẹ ra trận, mà vừa rồi để người ta phát hiện người điều động nhân mã vốn chính là Thái Thạch trưởng lão, hắn lúc này đang cùng Vân trưởng lão vẫn chưa điều động nhân mã xong.

Nhưng thấy Phương Nguyên đã đi rồi, liền cũng chẳng bận tâm nữa, lập tức vội vàng đi theo...

Đây là tông chủ phân phó, tuy Phương Nguyên không cần, nhưng hắn vẫn lo lắng cho Phương Nguyên.

Có hai vị trưởng lão này đi theo bên cạnh, cũng tiện tùy thời phòng bị, bảo hộ.

Mà trưởng lão, thậm chí là tông chủ của tứ đại tiên môn khác, nghe thấy những lời này, cũng đều rối ren không thôi, lập tức truyền tin cho tông chủ, vội vàng sai tiên môn phái người tới Việt vương đình, một là để chiếu cố Phương Nguyên, hai là xem có mang tới được công dụng gì không.

Trải qua chuyện đại điển tấn thăng của Phương Nguyên, bọn họ đều đã quyết định, liên minh của ngũ đại tiên môn đã trở thành đại sự hàng đầu của bọn họ, lúc này, nếu Phương Nguyên muốn chạy tới Việt vương đình, bọn họ tất nhiên cũng không thể vắng mặt!

- Ha ha, lục đạo khôi thủ chắc hẳn muốn đại triển thần uy, chúng ta không bằng cũng đi xem nhé?

Trong các sứ giả, cũng có người nổi hứng thú, cười ha ha, vội vàng sai người độn kiếm, chạy theo Phương Nguyên.

...

- Phương Nguyên đạo hữu, hãy nghe ta nói một lời.

Bay ra khỏi Thanh Dương Tông, Phương Nguyên liền nhắm thẳng hướng bắc mà đi, lại chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng quát khẽ.

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, ngừng lại, ngẩng đầu nhìn, liền thấy một đám mây ở phía trước tản ra, để lộ một nam tử trung niên mặt trắng không râu mặc áo tím, nhìn bào phục này, chính là Tiên Minh Tuần Giám Sứ, Phương Nguyên cũng từng gặp hắn, lúc trước sau Ma Tức Thí Luyện, người từng đáp ứng sau khi Phương Nguyên đạt tới cảnh giới Kim Đan, sẽ tiến cử hắn vào Tiên Minh làm một vị Tuần Du Sứ cũng chính là hắn.

Lại vốn là có nhiều đại tiên môn sai sứ tới Thanh Dương Tông, chuyện rất ầm ĩ, Tiên Minh lại biết mâu thuẫn giữa Việt vương đình, Âm Sơn Tông và Việt Quốc ngũ đại tiên môn, nghĩ tới Phương Nguyên đã trở lại, có thể sẽ có một số phiền phức, cho nên sớm đã thủ ở đây.

- Tuần Giám Sứ đại nhân, có gì chỉ giáo?

Phương Nguyên nhìn thấy hắn, khẽ nhíu mày, khách khí thi lễ.

Vị Tuần Giám Sứ đó sắc mặt ngưng trọng, bước nhanh tới bên cạnh Phương Nguyên, trầm giọng nói:

- Bổn tọa phụng mệnh trấn thủ Vân Châu, trách nhiệm hàng đầu chính là ngăn ngừa các môn các phái vì thù riêng mà đánh nhau, vô duyên vô cớ tiêu hao lực lượng tiên môn, ngươi lần này từ Trung Châu trở về, thế tới rào rạt, bổn tọa nghĩ dù sao ngươi cũng vẫn còn trẻ tuổi khí thịnh, sợ ngươi gặp chuyện không may, muốn tìm ngươi nói chuyện, không ngờ ngươi hiện tại đã...

- Việt vương đình thế lớn, năm năm thời gian khí thế bức nhân, Tuần Giám Sứ lúc này lại muốn khuyên ta dĩ hòa vi quý à?

Phương Nguyên nhíu mày, trực tiếp cắt ngang lời hắn.

Tuần Giám Sứ đó hơi biến sắc, dường như có chút không vui, nhưng vẫn áp chế nộ khí, thấp giọng nói:

- Bổn tọa cũng biết mâu thuẫn của các ngươi rất sâu, nếu âm thầm so chiêu, âm thầm đấu pháp, bổn tọa cũng lười chẳng muốn quản ngươi, nhưng ngươi phải có chừng mực, chớ có làm ầm ĩ.

Từ trong lời nói của Tuần Giám Sứ này, Phương Nguyên nghe ra có ý tứ cảnh cáo, sắc mặt lập tức hơi biến đổi.

- Ha ha, thế nào gọi là ầm ĩ.

Cũng đúng vào lúc này, trong không trung, bỗng nhiên vang lên thanh âm thản nhiên của Lý Hồng Kiêu.

Lý Hồng Kiêu lúc này ngồi trên ngọc liễn, bày ra tư thái công chúa, cười nói:

- Tuần Giám Sứ tự có trách nhiệm của Tuần Giám Sứ, chúng ta cũng lý giải, chỉ có điều, đạo thống bình thường tất nhiên phải che chở, nhưng Việt vương đình cấu kết với tà phái Cửu U Cung, ám sát Thanh Dương trưởng lão, họa loạn một vực, thậm chí âm thầm cấu kết yêu ma, rõ ràng là tà phái mười phần, lại há có thể đối đãi theo lẽ thường?

Dứt lời, nàng ta hơi dừng lại một chút, cúi đầu nhìn về phía Tuần Giám Sứ, cười nói:

- Càng mấu chốt hơn là bản cung biết được, giữa Việt vương đình này và Tuần Giám Sứ, dường như cũng có chút qua lại, việc này, không biết là lớn hay nhỏ.
 
Back
Top Bottom