Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 935: Tử Đăng một chiếu ba trăm dặm (2)



Bọn họ để lại mệnh đăng trong tiên môn, cũng chỉ là đại biểu cho một sự tán thành, thừa nhận mình là một thành viên trong tiên môn, chứ không có nghĩa là tiên môn có thể chế ước bọn họ, mà hoàn toàn ngược lại.

Bọn họ để Tử Trản Mệnh Đăng ở trong tiên môn, còn đại biểu thân phận của bọn họ là chí cao vô thượng, có thể thông qua mệnh đăng, đạt được một bộ phận quyền khống chế hộ sơn đại trận của tiên môn.

Loại Tử Trản Mệnh Đăng này ở trong Thanh Dương Tông tổng cộng có năm ngọn, đại biểu cho ngũ đại trưởng lão ngoài tông chủ.

Nhưng năm ngọn mệnh đăng này hiện giờ đã chỉ còn lại ba ngọn, trong đó Huống trưởng lão bị người ta trảm sát ngoài tiên môn, mà Tiêu trưởng lão vừa về tới tiên môn, liền yêu cầu lấy đi mệnh đăng của mình, điều này đại biểu cho hắn đã chính thức quyết liệt với tiên môn, không còn quan hệ gì.

Phương Nguyên lần này trở về, tất nhiên phải châm mệnh đăng của mình.

Đây là một loại lễ pháp, hoặc là một loại trở về trong quy tắc!

Nhưng hắn cũng không ngờ, tông chủ lại muốn hắn châm Tử Đăng...

Châm Tử Đăng, cũng đại biểu cho thân phận của hắn từ nay về sau sẽ ngang ngửa với Vân trưởng lão, Tần trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão, thậm chí trên thân phận và địa vị, chính là cùng ngồi cùng ăn với tông chủ, tông chủ đối với hắn chỉ có thể điều động, không thể ra lệnh, tương tự với khách khanh.

Hơn nữa, Tử Đăng được châm lên, vậy ngay cả một bộ phận quyền khống chế của hộ sơn đại trận cũng đã tới tay Phương Nguyên.

Quyết định này, bên trong ẩn chứa rất nhiều tín nhiệm, thậm chí là mong đợi.

Cũng khiến cho Phương Nguyên hơi ngây ra một thoáng, không lập tức tiếp nhận.

Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang nhìn ra tâm tư của Phương Nguyên, lại thấp giọng cười nói:

- Trong khoảng thời gian ngươi rời núi du lịch, tiên môn quả thật gặp phải một chút vấn đề nhỏ, tiên quang ảm đạm, bóng ma bao phủ, các loại kỹ xảo quỷ vực nhiều không đếm xuể, đệ tử trên dưới lòng người hoang mang, đám lão hủ chúng ta không có sức hồi thiên, có lẽ chính là cần một ngọn đèn mới, đến chiếu sáng sơn môn u ám này!

- Một khi đã như vậy, đệ tử từ chối thì bất kính!

Phương Nguyên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang, liền cười cười gật đầu.

Hắn minh bạch sự lo lắng của tông chủ, cùng với sự hứa hẹn đối với mình.

Quả thật, tông chủ bảo hắn châm Tử Đăng, một mặt đại biểu cho tiếp nhận đối với sự trở về của hắn, một mặt cũng đại biểu cho sự cam đoan của tông môn đối với hắn, Thanh Dương Tông không định chế ước hắn trên một trình độ nào đó, mà là cấp cho hắn tín nhiệm đầy đủ, cùng với không gian lớn nhất.

Hắn và Thanh Dương tông chủ, dù sao cũng không có nhiều tiếp xúc, trên trình độ thân thiết thì thậm chí còn không bằng Vân trưởng lão.

Có điều, từ lúc trước tông chủ thả mình, lại cho tới bây giờ bảo mình châm Tử Đăng, cũng khiến cho mình hiểu hắn thêm mấy phần.

Đây đúng là một người thông minh đến cực hạn, cũng nắm giữ chừng mực đến cực hạn.

Thế là Phương Nguyên liền không khách khí nữa, nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, điểm lên trên Tử Trản đó.

Một đạo thanh khí lượn lờ tỏa ra, chui vào trong Tử Trản.

Một lúc sau, một ánh lửa xuất hiện trên ngọn đèn.

Ánh lửa như hạt đậu, tỏa ra tử ý lấp lánh, chậm rãi chiếu sáng toàn bộ đại điện.

Rồi sau đó, theo một luồng thanh khí đó của Phương Nguyên dần dần dung hợp với Tử Trản, ánh đèn như hạt đậu đó cũng càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn, cho đến khi từ trên nóc điện tán phát ra, giống như từng đạo lợi kiếm, hướng thẳng tới không trung, xua đi mây đen dày nặng.

Sau đó, vào lúc này, tông chủ phẩy nhẹ tay áo một cái.

Ngọn Tử Đăng đó liền bay đến trên kệ ở phía sau, hạ xuống ô cao nhất.

Ở đó, chỉ có ba ngọn đèn giống với ngọn này, đều tỏa ra hỏa quang tim tím, có điều ngọn đèn này của Phương Nguyên, trẻ tuổi khí thịnh, hơn nữa là vừa châm, hào quang tỏa ra bốn phía, che lấp cả bốn ngọn đèn đó, hơn nữa tử ý trên ngọn đèn này thông qua pháp trận huyền diệu nào đó, trực tiếp ảnh hưởng đến hộ sơn đại trận chung quanh Thanh Dương Tông, dẫn động sự biến hóa của trận quang vô tận.

Trong không trung, trận quang hơi hơi lộ ra tăm tối, lúc này cũng sáng lên.

Sau đó dần dần truyền ra, loại sáng ngời này càng lúc càng rộng, chiếu sáng toàn bộ hộ sơn đại trận, vừa chiếu liền tỏa ra ba trăm dặm!

...

- Tử Đăng... Có Tử Đăng sáng lên rồi.

- Khổ thủ mấy năm, những ngày tháng ăn bữa hôm lo bữa mai cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi à?

Có người ở trong tiên môn, cắn răng phòng thủ, trong những năm tháng lòng người hoang mang này thủy chung vẫn chờ đợi một ngày kết thúc, tín niệm thủy chung không hề thả lỏng, cũng không nhịn được mà xúc động trong lòng:

- Tông chủ bảo hắn châm mệnh đăng, lại mượn lực lượng đại trận chiếu rọi tứ phương, đây là muốn biểu thị công khai với thiên hạ rằng hắn đã trở về, biểu thị công khai Thanh Dương Tông chúng ta cuối cùng cũng có thể không cần ẩn nhẫn chờ đợi như hiện giờ nữa à?

- Hắn... Hắn châm mệnh đăng, liền đại biểu cho hắn đã trở về...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 936: Tình thế đã khác (1)



Cũng có đệ tử quỳ gối trước núi, cầu tiên môn thả bọn họ rời đi, lúc này lại lúng ta lúng túng ngẩng đầu lên:

- Mà chúng ta...

- ... Lại phải rời đi vào lúc này à?

- Thanh Dương Tông vì sao lại tử quang sáng rực, chẳng lẽ là có đại thủ bút gì à?

Có gia tộc tu chân ở ngoài tiên môn, nhưng cũng nhất thời âm thầm quan sát Thanh Dương Tông, nhìn thấy quang mang này, liền biến sắc.

- Thanh Dương Tông là có đại động tác gì sao?

Chỗ xa hơn, ngoài hộ sơn đại trận, lại có rất nhiều người trốn trong bóng tối, trong lòng đều trầm xuống.

...

- Còn thiếu một cỗ tử kình.

Theo một luồng thanh khí đó hóa vào trong đèn, Phương Nguyên cũng cảm thấy mình và hộ sơn đại trận của Thanh Dương Tông có liên hệ nào đó, có thể thông qua đại trận này, cảm ứng được mọi thứ trong phạm vi hộ sơn đại trận bao phủ, thậm chí là một số biến hóa bên ngoài, trên trình độ nào đó mà nói, đến lúc này, hắn liền có một bộ phận quyền khống chế đối với hộ sơn đại trận, có thể coi hộ sơn đại trận này là hai mắt của mình.

Thông qua đại trận này, hắn tất nhiên có thể cảm nhận được sự mừng quá mà khóc của vô số đệ tử Thanh Dương Tông, cùng với sự hốt hoảng kinh ngạc của một số người vốn định rời núi, lại có thể cảm nhận được một số thám tử vẫn đang ẩn mình trong bóng tối ở chung quanh, nhìn trộm Thanh Dương Tông.

Thầm cân nhắc trong lòng, hắn liền có quyết nghị.

- Đệ tử hôm nay về núi, châm mệnh đăng, nếu không có chút nghi thức tế lễ, vậy há có thể tận hứng?

Khi nói đến đây, hắn quay người, bước tới ngoài điện.

Lúc này ngoài đại điện, đám người tiểu trưởng lão, chấp sự của tiên môn đang vây quanh nhìn thấy Phương Nguyên đi ra, ai nấy đều vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nhưng lại không biết nên mở lời, xưng hồ như thế nào, chỉ vội vàng tránh ra một con đường.

Phương Nguyên chắp tay, thi lễ với bọn họ, sau đó liền một bước bước lên hư không.

Các tu sĩ đều có chút kinh ngạc, không biết hắn muốn làm gì, vội vàng cũng nhảy tới trong không trung theo, từ xa mà nhìn.

Trên chín tầng trời, dưới sự chiếu rọi của một vầng trăng sáng, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ đó đột nhiên lóe lên, phi thân vào trong một đám mây dày nặng, đám mây này vốn ẩn trong hư không, rất khó phát hiện, nhưng dưới sự chiếu rọi của trận quang hộ sơn đại trận của Thanh Dương Tông, lại không thể che giấu, bóng người đó trực tiếp xông vào, một giây tiếp theo liền từ trong đám mây đó bay ra.

Rồi sau đó, trong mây bỗng nhiên có một cái bóng mặc áo đen, đầu và thân mỗi thứ một nơi, từ trong mây bay thẳng xuống.

- Vù...

Mà bóng xanh đó lại một khắc cũng không ngừng, hắn phi thân bay chung quanh, nhanh như thiểm điện.

Trong khoảnh khắc, hắn từ trong tầng mây chui vào trên đỉnh núi bên cạnh, lại từ trên đỉnh núi, bay vào trong rừng sâu, lại từ trong rừng sâu, lướt tới trong yêu cốc, lại bay tới sau vách núi, thân hình nhanh chóng di chuyển, nhanh như tia chớp.

Mỗi khi đến một nơi, đều chỉ lướt nhanh qua một cái, sau đó lại lao tới chỗ khác.

Sau đó khi hắn vừa rời khỏi, ở những nơi đó hoặc nhiều hoặc ít đều có mấy cỗ thi thể rơi ra.

Các tu sĩ Thanh Dương Tông nhìn thấy một màn này, đều đã nghẹn lời.

Bọn họ tất nhiên biết đây là gì.

Đó là tất cả người nằm vùng mà tất cả các thế lực đối lập với Thanh Dương Tông bố trí chung quanh Thanh Dương Tông, bọn họ ẩn náu ở xung quanh, lúc nào cũng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thanh Dương Tông, cũng chính là vì sự tồn tại của những người này, khiến cho Thanh Dương Tông trên dưới lúc nào cũng bị vây trong một loại không khí khẩn trương mà khủng hoảng, chỉ là những người này che giấu quá sâu, lại rất phân tán, không ai làm gì được họ, dần dà cũng thành quen rồi.

Sau đó Phương Nguyên lúc này xuất thủ, giết sạch tất cả bọn họ.

Ầm!

Nhiều nhất cũng chỉ trong thời gian nửa chén trà nhỏ, Phương Nguyên đã chạy một vòng xung quanh Thanh Dương Tông, sau đó thân hình hắn đột nhiên dừng lại giữa không trung, chân đập mây, chậm rãi đi xuống chủ điện, phía sau có vô số người mai phục đã chết rơi xuống.

Lúc này trong Thanh Dương Tông, có vô số ánh mắt tập trung đến trên người hắn, chỉ thấy hắn áo xanh như tẩy, không nhiễm một hạt bụi.

Mà sau đó, hộ sơn đại trận vẫn mơ hồ di động trong không trung, đã duy trì liên tục mấy năm, cũng từ từ co rút lại. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua, Thanh Dương Tông thu lại hộ sơn đại trận, để lộ sơn môn của mình dưới thương khung, mà ngẩng đầu nhìn trên đỉnh đầu, tinh không và ánh trăng giống như trong nháy mắt trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, trong lòng các đệ tử của Thanh Dương Tông cũng run lên.

Mấy năm qua, cho dù là một mực mở ra hộ sơn đại trận, cần tiêu hao tài nguyên nhiều hơn so với bình thường mấy lần, Thanh Dương Tông cũng vẫn không thu hồi, để đảm bảo sẽ không xuất hiện sơ suất, Thái Thạch trưởng lão chấp chưởng Giới Luật Ti của Thanh Dương Tông, thậm chí một năm trước tự mình tiến vào trận phủ bế quan, để tiện nắm giữ đại trận một cách kỹ càng, để tránh một khi không cẩn thận, bị người ta thừa cơ.

Dù sao có một tầng hộ sơn đại trận như vậy tồn tại, các đệ tử Thanh Dương Tông trong lòng còn có thể thả lỏng một chút.

Có điều, hiện giờ theo Phương Nguyên trở về, cũng xuất hiện một màn khiến người ta không ngờ tới.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 937: Tình thế đã khác (2)



Hộ sơn đại trận đã thu lại, trong lòng các đệ tử, ngược lại có thêm mấy phần tự tin.

Nếu nói Phương Nguyên vừa trở về, dẫn phát sự bất ngờ và khẩn trương trong lòng các đệ tử, như vậy khoảnh khắc tin tức hắn đoạt được danh hiệu lục đạo khôi thủ truyền ra, đồng thời châm Tử Trản Mệnh Đăng, chính là khiến các đệ tử trong lòng có thêm mấy phần hi vọng, có thêm mấy phần chờ mong...

Nhưng nếu chỉ là như vậy thì vẫn không đủ, vẫn thiếu một cỗ tử kình, vẫn chưa thể hoàn toàn xua đi ám ảnh trong lòng bọn họ!

Cho nên, Phương Nguyên liền dứt khoát xuất thủ!

Một hơi trừ bỏ toàn bộ người nằm vùng chung quanh Thanh Dương Tông!

Đây là cho những người âm thầm rình mò đó một cảnh cáo:

- Ta đã trở về!

Cũng để cho các đệ tử Thanh Dương Tông thấy:

- Ta không phải chỉ là hư danh!

...

- Phương Nguyên sư huynh... Hắn thật sự đã trở lại...

- Trời ạ, cuối cùng cũng chịu đựng tới ngày cuối rồi.

- Thực lực bực này của Phương sư huynh, cho dù là mấy vị đại trưởng lão và tông chủ, cũng...

Theo đại trận được thu lại, bầu trời đêm rõ ràng mà sáng sủa lộ ra, các đệ tử Thanh Dương Tông mới giật mình phục hồi tinh thần, cũng không biết là bắt đầu từ ai, đột nhiên tiếng hoan hô vang lên một mảng, các đệ tử Thanh Dương Tông đều hoan hô, sự sợ hãi trong lòng kéo dài mấy năm năm nay, dường như cũng theo cái chết của những người mai phục đó mà tan đi, so với mây đen trên trời tan đi còn triệt để hơn, sạch sẽ hơn.

Cũng theo đó cũng sinh ra một loại xung động mãnh liệt mà hưng phấn nào đó.

...

- Tên này, mấy năm trước vẫn còn học kiếm từ ta, hiện tại đã có bản sự bực này rồi à?

Trên nóc Ngọc Phong Nhai Linh Dược Giám, Tiểu Lạt Tiêu Lăng Hồng Ba ôm hai chân, đứng từ xa nhìn bóng của Phương Nguyên chợt lóe lên trên chủ phong, chậm rãi cúi đầu xuống, nhất là khi dư quang ở khóe mắt nhìn thấy tiểu Kiều sư muội ở trên núi đi theo phía sau Phương Nguyên, trong lòng lại có chút phức tạp, cảm thấy mình cũng nên tới nói chuyện một chút, nhưng lại có thêm một tầng ngăn cách.

- Phương Nguyên sư đệ, hoặc có thể nói hiện tại nên gọi hắn là Phương Nguyên trưởng lão rồi.

Lục Thanh Quan đứng dưới dòng suối ở Tiểu Trúc Phong, đứng xa xa nhìn Phương Nguyên, thở dài một tiếng, lẩm bẩm:

- Trước kia không nhìn thấy hắn, hiện giờ cuối cùngcũng lại thấy mặt trời, thực sự cảm thấy hắn giống như trong tưởng tượng của ta, quả thật là bộ dạng bình thường...

- Quả nhiên tâm chí và thủ đoạn như hắn mới có thể đi đến độ cao này à?

Đệ tử chân truyền Thần Tiêu Phong Nghiêm Cơ cười khổ một tiếng, thần sắc cảm khái.

- Phi Linh sư tỷ không cùng hắn trở về sao?

Sườn tây tiên môn, trên một vách núi bên cạnh Tiểu Trúc Phong, Hậu Quỷ Nhi gầy yếu như khỉ, khô quắt đáng khinh vẫn ngồi ở đó, nhìn vô số nữ đệ tử dưới núi hoan hô vui mừng, b* ng*c nhấp nhô, lại thủy chung không thể tìm được vẻ thỏa mãn trước kia, cũng càng nhìn càng cảm thấy trong lòng mất mát, đành phải lặng lẽ nói thầm:

- Lúc trước các ngươi đi cùng nhau, hiện giờ sao không cùng trở về?

Qua một lúc, mới mất mát nói:

- Nàng ta còn đáp ứng ta nói chuyện cưới xin mà...

...

- Tiểu bối này đã có tu vi như vậy rồi.

- Trên đời này, quả nhiên vẫn có thiên tài tồn tại...

Mà trên rất nhiều ngọn núi hoặc là trong động phủ, cũng có một số tu sĩ lớn tuổi, đang nhẹ giọng cảm thán.

- Lúc rời núi vẫn còn là thiếu niên non nớt, hiện giờ trở về, lại đã trở thành đại nhân vật cao không thể với thế này rồi à?

Rất khó nói rõ, trong lòng những tu sĩ đã lớn thêm tuổi trong mấy năm nay là vui mừng nhiều hơn hay là hiu quạnh nhiều hơn.

...

- Thì ra là thế, thì ra là thế...

Mà Tử Vân Phong Tiêu trưởng lão, lúc này cũng lặng lẽ xuống chủ phong, giương mắt nhìn, chỉ đầy một bụng chua xót.

Vốn một ngày này, chư vị trưởng lão và chấp sự cùng thủ ở trước chủ phong, chính là vì hắn đã trở lại, nhưng hiện giờ, lại không ai để ý tới hắn nữa, mặc hắn xuống núi, cũng không thấy có mấy ai chú ý tới mình, điều này lại khiến cho trong lòng hắn chua xót khôn kể, lại loáng thoáng minh bạch vấn đề nào đó, cả người dường như bị chém một đao, lảo đảo lắc lư, giống như tùy thời đều có thể ngã xuống.

- Chẳng trách những người đó lại đột nhiên tạo cho mình áp lực lớn như vậy, bức mình phải thu hồi mệnh đăng...

Hắn ngẩng đầu lên, có chút thất thần nhìn xung quanh, tạp niệm lộn xộn.

Nếu tông chủ có thể biết trước tiểu nhi này đã nổi danh ở Trung Châu, đoạt danh hiệu lục đạo khôi thủ, như vậy Âm Sơn Tông, thậm chí là Việt vương đình, cũng không thể không nhận được tin. Bọn họ chắc đều đã đoán được Việt Quốc sắp nổi sóng gió, vào thời khắc cuối cùng này gây cho mình áp lực lớn như vậy, chẳng lẽ vì muốn mình gây thêm loạn cho Thanh Dương Tông?

- Chẳng lẽ là hắn cảm thấy, ta không đáng để giữ lại sao?

- ... Hay là hắn chỉ mong ta bỏ đi?

- ...

Tiêu trưởng lão thất hồn lạc phách, chậm rãi đi tới trước vách núi Tử Vân Phong, nơi này có gần trăm đệ tử mặc quần áo khác nhau đang chờ, có một số người là chấp sự đi theo hắn mấy chục năm, làm việc đắc lực, cũng có đệ tử chân truyền hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, còn có rất nhiều đệ tử tinh anh mà Tử Vân Phong nhiều năm khổ tâm bồi dưỡng ra, ai nấy đều sắc mặt phức tạp nhìn hắn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 938: Tiên môn loạn tượng (1)



Trong nửa năm này, gia tộc, thân trưởng phía sau những đệ tử này không biết có bao nhiêu người tới tìm hắn đã ở bên ngoài một mình tu hành tránh họa, hy vọng hắn có thể ra mặt, niệm tình thầy trò, trở về dẫn những đệ tử này rời núi.

Có thể nói, hắn lần này trở về, trừ áp lực lớn bên ngoài ra, sự khẩn cầu của những người này cũng là một bộ phận nguyên nhân.

Mà sau khi hắn quyết định động thân, đệ tử Tử Vân Phong lại nhiều thêm mấy lần.

Những người này đều đang nhìn trông mong, vô cùng đáng thương, chờ hắn về núi, đòi lại mệnh đăng, dẫn bọn họ thoát ly khổ hải.

- Đi thôi, mệnh đăng của các ngươi đều đã ở trong tay ta...

Tiêu trưởng lão xuất thần một lúc, mới miễn cưỡng đi tới, có chút mỏi mệt cười cười, nói với những chấp sự và đệ tử đó.

Nhưng lời này vừa được nói ra, không khí chung quanh đột nhiên trở nên rất áp lực.

Những chấp sự hay là đệ tử đó ai nấy đều sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, thậm chí có chút hoảng sợ, ánh mắt nhìn Tiêu trưởng lão, dường như có chút thất vọng, có chút khẩn trương, cũng có người thậm chí dường như còn phẫn nộ.

- Tiểu Trúc Phong Phương sư huynh cuối cùng hôm nay cũng về núi, chúng ta lại phải rời khỏi vào lúc này sao?

Không biết qua bao lâu, phía sau đám đệ tử đó, bỗng nhiên có người tức giận bất bình nói một câu.

Cũng là một câu này, lập tức dẫn phát vô số tiếng nghị luận khe khẽ.

- Đúng vậy, mắt thấy những ngày khó khăn sắp trôi qua, chúng ta lại phải đi vào lúc này sao?

- Vậy thì không khỏi quá không công bằng...

- Đúng vậy, quá không công bằng, khi phải chịu tội thì chúng ta cũng chịu, khi chia xẻ vinh quang thì lại muốn chúng ta đi?

Những tiếng nghị luận đó càng lúc càng nhiều, thanh âm cũng càng lúc càng lớn.

Bên trong mang theo rất nhiều ý vị căm giận bất công, cũng xen lẫn rất nhiều vẻ không cam lòng.

Tiêu trưởng lão nghe thấy những lời này, hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên.

Nghênh đón ánh mắt hắn, trong đám đệ tử kia, tiếng nghị luận thấp đi rất nhiều, có rất nhiều ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng vẫn có một số vẫn nhìn thẳng tới, bên trong thậm chí có chút phẫn nộ, cũng không biết là bắt đầu từ người nào, bỗng nhiên có người quỳ xuống, khóc rống lên:

- Sư tôn, lúc này bảo chúng ta đi thì làm sao mà cam tâm được, xin sư tôn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!

- Đúng vậy, chuyện rời khỏi Thanh Dương Tông, vốn là lệnh của gia tộc, trong lòng ta vẫn một mực không đồng ý.

- Tuy ta là đệ tử Tử Vân Phong, nhưng trước giờ không nghĩ tới rời khỏi Thanh Dương Tông, sư tôn vì sao lại cầm mệnh đăng của ta về!

- Đúng vậy, nếu ta hiện tại trở về, lão thái gia sẽ chặt chân ta mất...

- ...

Nghe thấy những lời này, Tiêu trưởng lão biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn vẫn không nói gì.

Hắn chỉ nhìn về phía một người đứng trước nhất trong nhóm người này, người đó là đệ tử chân truyền một tay hắn dạy ra, Tiêu trưởng lão nhìn vẻ mặt có chút thấp thỏm của đệ tử chân truyền đó, qua một lúc mới nói mới nói:

- Xung Thiện, ngươi thấy thế nào?

Sắc mặt đệ tử chân truyền đó trở nên có chút tái nhợt, trong lòng hắn cố xốc lên dũng khí, đột nhiên quỳ xuống.

- Đệ tử.. Cũng muốn ở lại sơn môn, cầu sư tôn ngài...

Nói đến đây, hắn hơi do dự một chút, vẫn nói ra:

- Đặt lại mệnh đăng của chúng ta về đi.

Tiêu trưởng lão nhìn bọn họ, trong lòng chậm rãi trầm xuống.

- Ha ha...

Không biết bao lâu, cả người hắn lảo đảo, đột nhiên bật cười.

Trong tiếng cười mang theo ý vị đùa cợt và châm chọc vô tận, giống như phát điên rồi.

Đang cười, không ngờ lại phun ra một búng máu.

Ngày đầu tiên hắn về tới tiên môn, thể hiện ra thực lực của mình, mà ngày hôm sau, liền vận chuyển các loại tài nguyên mình mang về theo từ trên pháp chu xuống, nhất nhất kiểm kê đưa vào kho, lần này lại thực sự khiến Thanh Dương Tông trên dưới đều sợ tới ngây người.

Kỳ thật mấy năm trước, Ô Trì Quốc cũng từng vận về một phần vật tư, chỉ là phần vật tư đó tuy giá trị không thấp, nhưng dù sao vẫn không đủ để khiến Thanh Dương Tông kinh động, nhất là đống vật tư đó sau khi vào cảnh nội Việt Quốc, cũng bị Việt vương đình và một số thuộc hạ của yêu ma vây bắt chặn đường, cuối cùng đưa đến được Thanh Dương Tông, kỳ thật đã không còn lại quá nhiều!

Nhưng lần này lại khác, vận về đều là vật tư được Phương Nguyên tỉ mỉ lựa chọn ở Trung Châu.

Tất cả vật tư, đại thể có thể chia làm ba loại, trong đó phẩm chất cao nhất chính là thần dược, bảo dược, cùng với một số mẫu phôi tiên khoáng cực kỳ khan hiếm, những thứ này hoặc đến từ tiểu hoàng tử Ô Trì Quốc lúc trước cung phụng cho hắn, hoặc là đến từ Thông Thiên Bí Cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, nhất là những bảo vật được xếp vào trong Bảo Lục lấy được từ trong Thông Thiên Bí Cảnh, lúc ấy Kim Lão Thái Quân chỉ tung ra hai loại, liền dẫn động tu sĩ cao thủ ở Phách Hạ Châu thèm khát, cam tâm để mặc cho nàng ta sử dụng, có thể thấy được giá trị cao tới cỡ nào.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 939: Tiên môn loạn tượng (2)



Mà loại thứ hai chính là linh đan bảo phù, tài nguyên tu hành và ngăn địch mà Phương Nguyên dùng giá cả thích hợp nhất thu mua được từ trong Đan Các, Trận Các, Phù Viện dưới trướng Tiên Minh và những cửa hiệu khí đạo lâu đời như Luyện Phong Hào.

Hắn có danh hiệu lục đạo khôi thủ, những Đan Các Trận Các đó cũng đều có lòng kết giao với hắn.

Bởi vậy tuy hắn lúc ấy không phải bỏ ra quá nhiều tiền, nhưng thứ mua được tới tay đều là những thứ có phẩm chất cực cao.

Còn một loại cuối cùng, chính là một số tài nguyên cơ bản, tuy giá trị không cao, ở Trung Châu cũng không được tính là vật hiếm lạ, nhưng những tài nguyên ở Trung Châu chỉ có thê coi là bình thường này, đặt tới Vân Châu xa xôi, vốn chính là thứ vô cùng quý giá.

...

- Trời ạ, Bát Hoang Thạch, Nguyệt Tinh Thảo, Bích Nhan Châu..

- Đây đều là những bảo dược thần vật hàng đầu, Bát Hoang Thạch đó có thể luyện thành pháp bảo lợi hại, Nguyệt Tinh Thảo lại có thể khiến người chết sống lại, chính là bảo dược hàng đầu, mà Bích Nhan Châu càng là có thể gặp chứ không thể cầu, hắn không ngờ một phát mang về nhiều như vậy?

- Thế đã hết đâu, còn có Cửu Chuyển Bồi Nguyên Đan mà đan sư Trung Châu luyện chế, đó chính là bảo đan điều dưỡng đạo cơ cho tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, có thể khiến bọn họ nắm chắc Kết Đan nhiều hơn, thậm chí là bảo đan thượng đẳng đề thăng đan phẩm lúc Kết Đan, mỗi một viên đặt tới giới tu hành Việt Quốc chúng ta, đều đủ để dẫn phát một hồi mưa máu gió tanh, hắn lại một phát mang về mấy trăm viên, quả thật là hào khí.

- Ngươi không thấy những Dưỡng Tinh Tán thượng phẩm đó à, đó là linh dược tốt nhất để bồi dưỡng đệ tử cảnh giới Luyện Khí, nghe nói chỉ có một số đại tiên môn, đạo thống đứng đầu mới nỡ để cho đệ tử cảnh giới Luyện Khí phục dụng, toàn bộ Vân Châu, chỉ có Âm Sơn Tông là trong truyền thuyết có thứ tốt bực này, hơn nữa mỗi lần phân cho đệ tử, còn đều là cấp nhỏ giọt, không ngờ lại trực tiếp mangvề gần ngàn cân?

...

- Lúc kiểm kê bảo vật vào kho, Phương Nguyên không lộ diện, chỉ bảo tiểu Kiều sư muội cầm theo danh sách đi giao nhận.

Cũng chính bởi vậy, hắn không nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của các đệ tử Thanh Dương Tông lúc vây xem.

Theo một số lão tu sĩ kiến thức rộng rãi đang trố mắt đứng nhìn, nhất nhất giới thiệu tất cả tài nguyên, các đệ tử Thanh Dương Tông đang đứng xem đều sợ hãi, nhìn từng đống vật tư đó, trong lòng sinh ra một loại cảm giác không chân thực.

Nếu hình dung một cách đơn giản, vậy đó chính là vật tư Phương Nguyên mang về, không chỉ có thể khiến chư vị trưởng lão mỗi người tay cầm một kiện pháp bảo lợi hại, củng cố tu vi, còn có thể khiến thực lực của đệ tử cảnh giới Trúc Cơ tăng thêm một bậc, sinh ra rất nhiều hy vọng Kết Đan; Quan trọng hơn là có Dưỡng Tinh Tán thượng phẩm đó, các đệ tử cảnh giới Luyện Khí đời này của Thanh Dương Tông thực lực sợ là không chỉ đề thăng trên ba thành?

Trên trình độ nào đó, đây đã là tài nguyên quý giá có thể ảnh hưởng đến căn cơ của Thanh Dương Tông.

Tuy Phương Nguyên cảm thấy đây chỉ là vật ngoài thân, không quá coi trọng, nhưng không thể không nói, ở trong mắt rất nhiều đệ tử Thanh Dương Tông, theo những tài nguyên này được chuyển vào kho, còn khiến người ta khiếp sợ hơn là thực lực của bản thân Phương Nguyên.

Ngay cả một số chấp sự của Thanh Dương Tông cũng không nhịn được có chút đau lòng, âm thầm nghị luận:

- Tiên môn lần này thiệt to rồi.

- Đúng vậy, tông chủ hỏi hắn cầm theo gì về, hắn chỉ nói là thuận tay mua được một số vật tư, bởi vậy tông chủ và Vân trưởng lão liền không bí mật giao nhận, mà là cho phép các đệ tử quan khán, cũng là có ý bơm hơi cho các đệ tử, nhưng không ngờ, những vật tư hắn nói là thuận tay mua về không ngờ lại là những vật quý trọng tới như vậy, một phát đều để người ta thấy hết.

- Ha ha, ai cũng nói tiền không được để lộ ra, nhưng Thanh Dương Tông chúng ta lần này lại lộ ra hết.

Ngoài cười khổ bất đắc dĩ ra, cũng có người thở dài:

- Lộ ra cũng tốt, cũng nên để người ta biết Thanh Dương Tông nay đã hơn xưa...

Người ở liên minh đối kháng, lên án công khai Thanh Dương Tông không để ý tới sống chết của đệ tử, nước mắt dài ngắn cầm lại mệnh đăng của đệ tử nhà mình.

Tất cả mọi người lúc này đều chạy về.

Gọi con gọi cháu, tán tu hơi có danh tiếng thường ngày sống an nhàn sung sướng trong gia tộc tu chân, khẩn cầu tiên môn lại thu nhận đệ tử, từng đống từng đống chạy về, khiến sơn môn Thanh Dương Tông chật như nêm cối, có người mặt đầy vẻ hối hận, đấm ngực khóc lớn, nói mình chưa bao giờ có nửa phần tâm ý thật sự ruồng bỏ sư môn, hiện giờ chạy về sơn môn, chính là muốn tận hết sức lực để vì sư môn quật khởi.

Có người hao hết tâm tư tìm kiếm chấp sự hoặc là trưởng lão tiên môn cầu tình, chỉ nói hài tử nhà mình tuy bị gọi về, nhưng vẫn một ngày cũng không quên tiên môn, không biết bao nhiêu lần khi tiên môn gặp nguy cơ, cam chịu mạo hiểm, âm thầm xuất thủ giúp tiên môn...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 940: Muốn tới thì tới muốn đi thì đi (1)



Cũng có người trực tiếp ở trước sơn môn đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc nhà mình, mắng to lão tổ tông hoặc là cha mẹ trưởng bối nhà mình.

- Nếu không phải các ngươi lúc trước bức, ta sao lại rời khỏi lúc tiên môn gặp nguy cấp?

...

Vô cùng náo nhiệt, trò hề nhiều vô biên.

Các chấp sự và trưởng lão Thanh Dương Tông đã bận tới đứt tay đứt chân, cũng cảm thấy nguy cơ này so với trước kia còn khó ứng phó hơn.

Mà lúc này, Phương Nguyên thì mọi sự đều không để ý tới, hắn đối với loại chuyện này, vốn cũng không để bụng, quan trọng hơn là, hắn vừa trở về, tất nhiên có chuyện trọng yếu hơn phải làm, hắn hiện giờ, đang ở trong động phủ của Tần trưởng lão, sau khi kiên nhẫn chẩn đoán thương thế cho Tần trưởng lão, liền từ trong bảo dược mình mang về chọn mấy món, cũng tự tay mở lò luyện đan cho hắn.

- Ngươi quả thật không cần mời tới mấy vị đan sư mấy vị à?

Tần trưởng lão ngồi trên giường, nhìn Phương Nguyên sửa sang lại bảo vật, không nhịn được hỏi một câu.

Lúc trước khi mình đưa tiểu nhi này rời khỏi, hắn còn chưa giỏi đan dược, hiện giờ trở lại, liền đội lên một danh đầu Đại Đan Sư, điều này khiến hắn thủy chung cảm thấy có chút không chân thực, cũng không phải lo lắng Phương Nguyên hại hắn, mà là có chút xót ruột cho những bảo dược hàng đầu đó.

- Ta thấy thủ pháp luyện đan này của ngươi có chút cổ quái, Nguyệt Hoa Thảo thực sự có thể dùng như vậy à?

Hắn nhìn cả nửa ngày, lại không nhịn được nói một câu, thật sự có chút lo lắng.

- Yên tâm đi, ăn vào không chết người đâu.

Phương Nguyên đưa đan dược đã luyện thành tới trước mặt Tần trưởng lão, thản nhiên nói:

- Nội thương của ngươi rất nặng, lại bị ngươi dùng một thân pháp lực áp chế, chống đỡ nửa năm, nếu dùng đan phương bình thường, chỉ sợ cho dù trị được nội thương, một thân tu vi cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn, có điều ta dùng chính là một đạo cổ phương trong đan thư mà Tiên Minh ban thưởng, có thể bảo đảm chữa khỏi nội thương chữa khỏi, mà không ảnh hưởng tới tu vi!

Nói đến đây, lại cười khẽ:

- Có lẽ còn có thể khiến tu vi của ngươi tiến thêm một bậc!

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh mà tự tin của Phương Nguyên, Tần trưởng lão thở dài một tiếng, nhận lấy đan dược, trong lòng luôn cảm thấy có chút phức tạp.

- Quả nhiên là đại kiếp buông xuống, quái thai xuất thế à?

Trong lòng lại cười khổ:

- Lúc này mới qua năm năm, Tiên Miêu gầy yếu mà ngây thơ, thiếu niên sinh tử chỉ ở trong một ý niệm của các trưởng lão tiên môn, bất kể trên tu vi hay là kiến thức, đều đã vượt xa mình.

Sau khi ăn vào đan dược, hắn nín thở một lát, chỉ cảm thấy có một loại dược tính ôn hòa chậm rãi tan ra.

Cũng khiến cho ngực mình giống như cởi bỏ được một khối đá to.

Tần trưởng lão tất nhiên cũng hiểu được đây là hiện tượng bắt đúng bệnh, trong lòng không nhịn được lại thở dài.

Do dự một lúc, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Phương Nguyên nói:

- Lúc trước khi đưa ngươi rời khỏi, lão phu kỳ thật không tin ngươi sẽ trở về!

- Ngươi lúc ấy nhìn cũng không sai.

Phương Nguyên thu thập lò đan, thuận miệng cười cười, nói:

- Khi đó ngươi nói ta chỉ muốn tu hành một mình, ai cũng không tin, cũng là đúng, kỳ thật ta cũng bắt đầu từ lúc ngươi thả ta đi, mới quyết định nhất định phải trở về.

- Đúng vậy, quả thực vẫn là tông chủ nhìn người chuẩn hơn.

Tần trưởng lão hơi xuất thần, một lúc sau mới thở dài một tiếng, sau đó lại cười khổ nói:

- Có điều ngươi lần này trở về, loạn tượng của Việt Quốc cũng nổi lên, ngươi nghe thử ngoài sơn môn lúc này đi, đã loạn thành một đống, lúc trước vì ngươi mà có vô số người muốn đi, hiện giờ vì ngươi mà lại có vô số người muốn về, chỉ không biết đối mặt với nhiều người như vậy, nhiều thủ đoạn như vậy, trong lòng ngươi có tính toán gì?

- Ta lần này trở về, chính là muốn báo ân báo thù!

Phương Nguyên hơi chau mày, sau đó mới nói:

- Cho nên cái ta nghĩ cũng rất đơn giản, đối với ta, người có ơn nghĩa với tiên môn, nếu không thể báo đáp thật tốt, trong lòng ta sẽ áy náy, nhưng những người nghĩa này, nếu bị bọn họ chiếm đi tiện nghi, trong long ta cũng không thoải mái!

- Cho nên ngươi mới nói, để người muốn đi thì đi, để người muốn tới thì tới?

Tần trưởng lão dài thở dài một tiếng, nói:

- Trong tiên môn, không chỉ là tu hành, cũng có rất nhiều việc linh tinh, thị phi điên đảo, không thể vơ đũa cả nắm, tựa như Tiêu trưởng lão, hắn kỳ thật cũng không có gì sai cả, chỉ là tính cách lãnh đạm, không thích phân tranh thế tục, nhưng lần này, lại rơi vào kết cục đạo tâm vỡ tan, tu vi giảm mạnh, cho dù là lão phu, kỳ thật cũng có chút không đành lòng...

Phương Nguyên đã xem thu thập xong lò đan, nghe Tần trưởng lão nói vậy, mãi lâu sau không trả lời.

Hiện giờ hắn đã trở lại được ba ngày, cũng biết đại khái chuyện đã xảy ra trong giới tu hành Việt Quốc năm năm nay, lại không tiện đánh giá, mà đối với loạn tượng mà Tần trưởng lão nói, trong lòng ngươi minh bạch, nhưng nghĩ kỹ lại thì chỉ cảm thấy đau đầu.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 941: Muốn tới thì tới muốn đi thì đi (2)



Nghĩ chắc hắn cũng không phải một người ngu dốt, một viên đan dược đặt trước mặt hắn, chỉ cần thời gian mấy hơi thở liền có thể phân rõ biến hóa tương sinh tương khắc của mấy trăm loại linh dược bảo dược bên trong, một đạo thần thông đặt trước mặt hắn, cũng chỉ nghiên cứu một hai liền có thể nắm rõ đủ loại pháp môn và chỗ biến hóa bên trong, nhưng một đống lộn xộn này trong tiên môn thì làm sao phân rõ được?

- Hờ hững xuất trần, không để ý tới tục sự, đương nhiên là đúng!

Xoay người đi ra ngoài động phủ, trầm mặc một hồi, Phương Nguyên mới nhìn Tần trưởng lão nói:

- Nhưng đây cũng chỉ là đối với cá nhân hắn mà nói thì không sai thôi, đối với toàn bộ tiên môn mà nói thì lại sai mười phần.

- Tai vạ đến nơi, chỉ muốn hờ hững xuất trần, không để ý tới thế tục, vốn chính là một loại sai, còn là một loại sai vô cùng đáng giận, hắn đã không lo lắng cho tiên môn, vậy tiên môn để hắn rời khỏi, cũng không có vấn đề gì, bằng không chỉ nuôi hắn, cung cấp cho hắn, cứ mặc cho hắn xuất trần như vậy, trừ đối với chính hắn ra thì còn có chút lợi ích nào cho ai?

Tần trưởng lão nghe vậy, trầm mặc một lúc, cũng không có ý phản bác, chỉ chậm rãi đưa hắn ra ngoài.

- Phương trưởng lão, lúc phong danh đã đến, tông chủ mời ngươi tới.

Ở bên ngoài động phủ, đã có tiểu Kiều sư muội dẫn theo hai vị đồng nhi đang chờ, trong tay cầm một cái khay.

Trong khay đặt một bộ tử bào (áo tím), một chiếc đạo quan, một thanh pháp kiếm.

Đây quả thật là tới mời Phương Nguyên đi tiếp nhận đại điển phong vị, khi vừa về núi, Phương Nguyên châm Tử Trản Mệnh Đăng, đã đại biểu cho hắn có thân phận đại trưởng lão, nhưng thân phận này vẫn cần trải qua một hồi điển lễ, phong danh chính thân, chiếu cáo thiên hạ mới được.

- Không phải là thời gian vẫn chưa tới sao?

Phương Nguyên khẽ nhíu mày, nhìn đồng nhi đó nói.

Đồng nhi đó nói:

- Sứ giả và trưởng lão của Tứ đại tiên môn đều tới rồi, đang chờ ngài, tông chủ bảo ngài tới chào hỏi!

- Ta biết rồi!

Phương Nguyên gật đầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tần trưởng lão, nói:

- Trong mấy năm này tứ đại tiên môn có từng xuất lực không?

- Tất nhiên có xuất lực!

Tần trưởng lão gật đầu, nói:

- Có thể chống đỡ được mấy năm đầu, toàn là nhờ có ngũ đại tiên môn liên minh, các môn các phái, đều phải trả giá cực đắt, chỉ có điều về sau, Việt vương đình thuận thế quật khởi, áp lực gia tăng, lại lời đồn nổi lên bốn phía, liên minh của ngũ đại tiên môn cũng chỉ còn trên danh nghĩa, đều mạnh ai nấy lo, nhất là mấy năm gần đây, nội bộ của bản thân họ cũng đã loạn.

Nói xong lại thở dài buồn bã:

- Bấm tay mà tính, có một số trưởng lão trong tiên môn, không chịu được áp lực, âm thầm kết giao với Việt vương đình, có người chỉ lo thân mình, cầu phiền phức đừng tìm tới cửa, lại có một số người đi lại với Việt vương đình, trả đũa Thanh Dương Tông, mà đây vẫn chỉ là những gì nhìn thấy ở bên ngoài, thảo luận sâu hơn thì muốn nói cũng khó mà nói hết!

Nói đến cuối cùng, hắn cũng lộ ra có chút cảm khái, thản nhiên nói:

- Lòng người khó đoán, rất nhiều chuyện cũng khó nói!

- Quả thật là khó nói.

Phương Nguyên gật đầu, nói:

- Ai cũng nói báo thù khó, nhưng đôi khi, báo ơn còn khó hơn là báo thù.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng nếu sứ giả của tứ đại tiên môn đã tới, tất nhiên cũng không thể không gặp, Phương Nguyên vung tay áo, cuốn hai đồng nhi đó lên, trực tiếp đằng vân chạy tới Thanh Dương chủ điện, đến trước chủ điện, chỉ thấy nơi này đã náo nhiệt phi phàm.

Tứ đại tiên môn tin tức linh thông, ngay ngày hôm sau khi Phương Nguyên trở về, liền đã có sứ giả tới.

Mà đến ngày đại điển tấn thăng, trưởng lão, thậm chí là tông chủ của các tiên môn đều chạy tới.

Nếu luận tử tế, tứ đại tiên môn này cũng đều có ơn với đối với Phương Nguyên, hắn tất nhiên cũng không thể tránh mà không gặp.

...

- Ha ha, Phương Nguyên tiểu hữu cuối cùng cũng tới rồi...

Có điều trong lòng thì cảm thấy có chút phức tạp.

Đối với những người này, hắn quả thật là lòng mang cảm kích, lúc trước những người này không phải là sư trưởng của Thanh Dương Tông, chỉ tiếc tài hắn, liền dốc hết sức bảo vệ hắn, đối kháng Âm Sơn Tông, đưa hắn rời núi, quả thật là tình chân ý thiết, ngay cả Tần trưởng lão trước đây cũng nói, nếu không có ngũ đại tiên môn liên minh, Thanh Dương Tông cũng không thể chống đỡ được tới giờ, chỉ có điều về sau, chuyện sinh biến, lại có thêm rất nhiều biến số khó có thể nói ra.

Mà điều này cũng không tiện nhất nhất phân rõ.

Sau khi ngồi xuống, Phương Nguyên ít nói kiệm lời, cũng không ảnh hưởng tới hứng thú của mọi người, Thanh Dương tông chủ nhắc tới việc Phương Nguyên đoạt giải nhất trong đại khảo lục đạo, cũng dẫn Quan Ngạo ra, dẫn tiến với mọi người.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 942: Khóc lóc minh (1)



Lại thấy người của tứ đại tiên môn hứng thú cực cao, tiếng cười không ngừng, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ vui mừng, nói đến về sau, liền cũng dẫn ra những chuyện dày vò trong mấy năm nay.

Như vậy liền vang lên những tiếng cùng chung mối thù, tông chủ Thú Linh Tông không nhịn được vỗ bàn đứng lên, cười lạnh nói:

- Mấy năm nay Việt vương đình làm việc càng lúc càng quá đáng, một năm trước phong tỏa cả Xích Tinh Viên của Thú Linh Tông ta ở phía bắc Việt Quốc, đó vốn là mạch máu mà Thú Linh Tông ta trồng linh dược nuôi thú, bọn họ làm như vậy, cơ hồ khiến cho Thú Linh Tông ta ngay cả thuốc để nuôi thú cũng không có, trong mấy ngàn ấu thú, còn sống không tới ba thành, thật sự đáng giận đến cực điểm, ác độc đến cực điểm, không thể nhịn được nữa!

Nói xong quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng nói:

- Cũng may hiện giờ Phương trưởng lão đã về núi, những ngày tháng vất vả của Thú Linh Tông ta cuối cùng cũng kết thúc, chỉ mong chúng ta chúng ta lại liên thủ, trước tiên tiêu diệt Việt vương đình đáng giận đó rồi tính.

- Không sai, Bách Hoa cốc chúng ta các đời đào tạo linh đan để kiếm về tài nguyên, nhưng Việt vương đình quật khởi, lại phong tra tất cả các Đan Các của Bách Hoa cốc ta, lấy đi linh đan, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, tổn thất đâu chỉ hàng vạn, hiện giờ Phương tiểu hữu thành tài trở về, Bách Hoa cốc ta nén giận mấy năm, cũng đến lúc phát tiết rồi, mong sớm diệt được Việt vương đình, đòi lại những gì Âm Sơn Tông đã cướp đi.

Cốc chủ Bách Hoa cốc cũng đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ.

Trường tài Huyền Kiếm Tông cũng vỗ bàn quát:

- Hừ, thù Phụng Kiếm trưởng lão của tông ta chết thảm, há có thể quên được.

Rồi tới về sau, Thượng Thanh Sơn trưởng lão cũng quát lạnh, nói ra việc đệ tử chân truyền nhà mình bị giết một cách vô tội, oán giận vô cùng, rồi sau đó liên tục mở máy hát, các loại nỗi khổ đều được kể ra, cũng khiến cho người trong đại điện ai nấy mặt đỏ tai hồng, cừu hận xộc lên não, hận không thể lập tức liền kết minh phát binh, cường công Việt vương đình, trảm sát Việt Hoàng, rồi bức Âm Sơn Tông phải cúi đầu nhận tội mới cam tâm...

- Ha ha, kỳ thật nói những cái này, cũng không có tác dụng gì!

Trong những tiếng nghị luận kịch liệt, Bách Hoa Cốc Hồng Đan trưởng lão bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, có chút khinh thường lên tiếng.

- Ý tứ của Hồng Đan trưởng lão là?

Nghe thấy Hồng Đan trưởng lão nói câu đó, không khí trong sân lập tức hơi lộ ra có chút áp lực, qua một lúc, trưởng lão của Bách Thú Tông mới hỏi.

Cho dù là Phương Nguyên, ánh mắt cũng hơi đờ đẫn, nhìn về phía vị Hồng Đan trưởng lão của Bách Hoa Cốc này.

Hồng Đan trưởng lão đó cười lạnh một tiếng, nói:

- Việt vương đình hiện giờ đã thành khí, dùng nước lập đạo, chiếu cáo tứ phương, thậm chí còn có được sự thừa nhận của Tiên Minh, chúng ta chẳng lẽ cứ kêu gào là thực sự có thể nhổ tận gốc được hoàng tộc Việt Quốc à?

Nghe thấy những lời này của nàng ta, sắc mặt mọi người đều lộ ra có chút phức tạp.

Hồng Đan trưởng lão lúc này cũng nhìn Phương Nguyên, nói:

- Thanh Dương Phương tiểu hữu kinh tài tuyệt diễm, tu thành Tử Đan, đoạt lục đạo khôi thủ trở về, thực sự là tiền đồ vô lượng, đó là chúng ta còn xa mới bằng, chỉ có điều, hắn vẫn quá trẻ tuổi, hiện giờ hắn dù sao vẫn chưa phải là lão tổ Nguyên Anh, mọi người đừng quá làm khó hắn, kế hiện tại, vẫn là cân nhắc trước mắt cho thỏa đáng!

Các tu sĩ của Tứ đại tiên môn nghe vậy, cũng đều hơi ngẩn ra, không khí rõ ràng lạnh nhạt đi nhiều.

Bọn họ kêu đánh kêu giết đối với Việt vương đình, tất nhiên cũng không phải thật sự muốn giết tới, ý tứ kêu khổ nhiều hơn cừu hận.

Lời Hồng Đan trưởng lão nói, tuy hơi khó nghe một chút, nhưng cũng thiết thực đánh vào tâm khảm bọn họ.

Bọn họ không khinh thường Phương Nguyên, biết người thanh niên này bất kể là tu vi hay là địa vị, đều đã thực sự cao hơn bọn họ, tiền đồ lại vô hạn, nhưng Việt vương đình hiện giờ dù sao cũng là một đạo thống được Tiên Minh thừa nhận, Âm Sơn Tông lại là quái vật lớn bàn cứ Vân Châu, Phương Nguyên hiện giờ chỉ là Kim Đan, cho dù thành tựu lão tổ Nguyên Anh, lại há có thể thực sự dao động tới căn cơ của người ta?

- Ha ha, chư vị đồng tu cũng không cần phải lo lắng!

- Việc Tìm Việt vương đình đòi lại công đạo, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, có điều lần này đệ tử Thanh Dương ta về núi, đã chuẩn bị mấy đạo hậu lễ, chỉ nguyện biểu đạt một phần vạn kính ý trong lòng, xin chư vị đồng đạo vui lòng nhận cho.

Phương Nguyên nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Thanh Dương tông chủ một cái.

Hắn tất nhiên không chuẩn bị hậu lễ gì cả, chỉ gom tất cả tài nguyên mà mình lúc ấy có thể thu thập vận về, lại không ngờ tứ đại tiên môn đến nhanh như vậy, chưa kịp chuẩn bị gì, nhưng tông chủ đã nói như vậy, vậy khẳng định là có chuẩn bị, xem ra một đống tài nguyên mà mình cầm về, hiện giờ tiên môn chắc đã chia làm năm phần cho hắn.

Mà từ trong lời nói của hắn, cũng có thể nghe ra ý tứ của Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 943: Khóc lóc minh (2)



Đối với Thanh Dương Tông mà nói, cũng kỳ thật là không muốn bắt hắn hiện tại phải đối kháng với Việt vương đình hoặc là Âm Sơn Tông.

Thanh Dương Tông khó khăn lắm mới xuất hiện một Tiên Miêu tri ân báo đáp, lại tiền đồ vô lượng như vậy, thành tựu tương lai của Phương Nguyên cũng quyết định độ cao của Thanh Dương Tông, bọn họ tất nhiên là quý trọng cơ hội lần này hơn cả tứ đại tiên môn, không muốn Phương Nguyên hiện giờ phải đi mạo hiểm!

Nói trắng ra là, trong lòng bọn họ, cho rằng Phương Nguyên lúc này là đại biểu cho hy vọng, chứ không phải có lực lượng một kiếm định càn khôn.

- Ồ?

Nghe Thanh Dương tông chủ nói vậy, tứ đại tiên môn đều ngẩn ra, không khí cũng hòa hoãn lại, sau đó cười nói:

- Thủ chính tru tà vốn là chuyện chúng ta phải làm,việc gì phải nói tới bồi thường, chỉ cần trút được ngụm ác khí trong lòng ta là được rồi.

Khi nói, đồng nhi bên cạnh dâng lên danh mục quà tặng, liền đều nhận lấy đọc kỹ.

Phương Nguyên nhìn đến đây, lại cảm thấy trong lòng hơi bực mình, cáo lỗi với mọi người, về thay đổi y bào rồi tính.

Trưởng lão của các môn đều đang bận xem danh mục quà tặng, liền gật đầu đáp ứng.

Khi đi tới dưới chủ phong, lại thấy nơi này cũng là một mảng náo nhiệt.

Lúc này ngoài sơn môn, có không ít đệ tử đã ra khỏi sơn môn đang quỳ gối, khẩn cầu tiên môn một lần nữa thu nhận mình, mà ở dưới chủ phong, cũng có rất nhiều người có chút quan hệ, có chút bối cảnh, đều chạy tới, vây thành một đống, cầu được tông chủ tiếp kiến.

Phương Nguyên bước xuống núi, liền nhìn thấy trong một đám tu sĩ vây quanh dưới núi, cũng có không ít người quen, ví dụ như Vương Côn, Thái Hợp Chân từng giao thủ khi hắn đoạt vị trí đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc Phong, hiện giờ bọn họ đều dưới sự vây quanh của tộc nhân trong nhà, chen chân đứng hai bên đường, nhìn thấy Phương Nguyên từ trong đám người đi qua, ánh mắt có chút nóng bỏng mà kích động nhìn về phía hắn.

- Phương Nguyên sư huynh...

Mới vừa đi chưa được vài bước, liền có một nam tử mặc áo vàng xông tới, quỳ gối trước mặt Phương Nguyên, khóc nói:

- Năm năm trước ta còn từng đi theo Phương Nguyên sư huynh vào Ma Tức Hồ thí luyện, kề vai chiến đấu, không ngờ về sau Phương Nguyên sư huynh lại ly khai tiên môn, cách năm năm mới gặp lại, sư đệ ta thấy Phương Nguyên sư huynh phong mạo như xưa, cũng an lòng.

- Ngươi đứng lên đi!

Phương Nguyên đỡ hắn đứng lên, nhìn kỹ lại, quả thật là bạn cũ, liền thở dài:

- Ngươi hiện giờ sống thế nào.

Nam tử đó nghe vậy, khóc rống lên:

- Sư đệ ta ba năm trước ra ngoài làm việc công, kết quả bị yêu nhân đánh cho trọng thương, không thể không trở về nhà nghỉ ngơi, tu vi giảm mạnh, hiện giờ nghe nói Phương Nguyên sư huynh trở về tới gặp lại, lại không được Thanh Dương thu nhận.

- Cái này...

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, đã không nhịn được mà nhíu mày.

Nam tử mặc áo vàng đó nắm chặt tay Phương Nguyên, khóc nói:

- Cầu Phương Nguyên sư huynh làm chủ, cho phép ta lại được vào tiên môn...

- Xin Phương Nguyên sư huynh làm chủ...

Bắt đầu từ nam tử này, lại có vô số người đều xúm tới, có người khóc rống, có người cầu xin, có người kêu oan.

Phương Nguyên nhất thời trong lòng trầm trọng, đứng thẳng dậy.

Giương mắt nhìn lại, đầu người lúc nhúc, bên trong xen lẫn rất nhiều khuôn mặt quen thuộc hoặc xa lạ.

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi... Còn nhớ ta không?

Lúc này, lại có một thanh âm vang lên, Phương Nguyên quay đầu lại nhìn, hơi ngẩn ra.

Có một nữ tử son phấn hơi đậm, mắt ngân ngấn còn, ở cách đó không xa ngơ ngẩn nhìn hắn, lại không phải là người lạ, chính là Ngô Thanh.

Phương Nguyên nói:

- Ngươi cũng rời khỏi tiên môn à?

Trên mặt Ngô Thanh lập tức rơi lệ, giậm chân nói:

- Ta vốn không muốn đi, nhưng lão thái gia nhà ta qua đời...

Chung quanh lại vang lên một đống thanh âm:

- Phương Nguyên sư huynh, ta cũng là bị gia tộc bức bách...

- Phương Nguyên sư huynh, huynh đệ phụ mẫu ta đều bị uy h**p, ta có thể lựa chọn thế nào đây?

- ...

- ...

Những tiếng khóc lóc kể lể này cuối cùng vẫn khiến cho Phương Nguyên có chút bực mình, ánh mắt hắn chậm rãi nhìn xung quanh, từ trong đám người đi ra, chung quanh người tuy nhiều, lại tất nhiên không nắm được chéo áo của hắn, sau đó Phương Nguyên quay đầu nhìn những người này, sau khi khẽ nhíu mày, liền nói:

- Chuyện của các ngươi, tiên môn tự có người xử lý, cho dù là ta cũng không tiện nhiều lời!

Dứt lời, không hề dừng lại, châm đạp tường vân, phi thân mà đi.

Sau lưng truyền đến những tiếng kêu tuyệt vọng:

- Phương Nguyên sư huynh...

Đi tới một tòa cô phong, Phương Nguyên hạ xuống, từ trên cao nhìn xuống bách thái trong núi.

Tiểu Kiều sư muội lặng lẽ đi lên theo, lại không dám tới gần, chỉ đứng từ xa nhìn hắn.

Từ vị trí này của Phương Nguyên, có thể nhìn thấy biểu cảm của các đệ tử đó, cũng có thể nghe thấy một số nghị luận của bọn họ, chỉ thấy trong sân ai nấy đều bi thương, cuối cùng dần dần hóa thành bất mãn, oán giận, sau đó thì hóa thành lửa giận đầy bụng.

- A, loại bảo vật Nguyệt Hoa Châu này, vì sao Huyền Kiếm Tông và Thượng Thanh Sơn có mà Thú Linh Tông ta lại không được?

Mà lúc này, chỉ nghe một tiếng cười lạnh vang lên trong chủ điện, cũng truyền ra thanh âm có người cãi nhau.

Lờ mờ có thể phân biệt ra, người lên tiếng chính là Bách Cuồng trưởng lão của Thú Linh Tông.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 944: Báo thù dễ báo ơn khó (1)



Hắn trước nay luôn to giọng, lúc này lại thêm mấy phần nộ khí, đang ầm ĩ nói:

- Đừng có nói với lão phu cái gì mà để sau rồi bàn bạc lại, Việt vương đình đã thừa cơ quật khởi, chiếm hết tài nguyên, chúng ta cho dù có thể đoạt lại một số thứ trước đây, lại há có thể bù đắp được tổn thất mấy năm qua?

- Ha ha, Phương Nguyên tiểu hữu là có tiền đồ, nổi danh ở Trung Châu, nhân xưng lục đạo khôi thủ, nhưng chỉ có hư danh thì có tác dụng gì, muốn tới khi hắn thực sự trưởng thành, có thể địch nổi Việt vương đình và Âm Sơn Tông, vậy phải đợi tới khi nào?

Lại có một thanh âm lạnh lùng bật cười, nghe như là Hồng Đan trưởng lão của Bách Hoa Cốc:

- Hắn hiện tại, nhiều nhất chỉ là mượn thế của Tiên Minh, khiến hai phương này không dám tùy tiện động thủ với hắn mà thôi, nhưng Bách Hoa Cốc chúng ta mấy năm qua, vì bảo vệ Thanh Dương Tông ngươi, lại thực sự phải trả giá không ít, Thanh Dương tông chủ chỉ dùng một chút đồ này để đuổi chúng ta đi, không khỏi quá coi khinh người ta rồi.

- Không sai, lúc trước Việt Quốc Ngũ Tông chúng ta đồng lòng bảo vệ hắn, hiện giờ chỉ đổi lấy một chút kết quả này thôi sao?

- Thanh Dương tông chủ, Thanh Dương Tông các ngươi bồi dưỡng ra hy vọng tương lai, lại để tứ đại tiên môn chúng ta ở chỗ nào?

Nghe thấy những lời này, Phương Nguyên Phương Nguyên đã hơi biến đổi, có chút không vui.

Lần này hắn là mang lòng báo ơn trở về, lại không ngờ rằng, báo ơn có đôi khi lại khó hơn cả báo thù.

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi chớ có quá buồn bực!

Dường như cảm ứng được vẻ không vui trên người Phương Nguyên, tiểu Kiều sư muội lặng lẽ đi tới phía sau Phương Nguyên, ngồi xuống bên cạnh một tảng đá, thấp giọng nói:

- Những đệ tử tiên môn đó, còn cả người của tứ đại tiên môn này, kỳ thật cũng đều đang sợ hãi.

- Sợ hãi?

Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía tiểu Kiều sư muội.

Tiểu Kiều sư muội cười cười bất đắc dĩ, nói:

- Đúng vậy, là đang sợ hãi, bởi vì trong thời gian năm năm này, vẫn còn giữ vững, chỉ có một số lão bối ý chí kiên định trong ngũ đại tiên môn mà thôi, nhưng các đệ tử phía dưới lại ai có chí nấy rồi!

- Chính xác mà nói, ngũ đại tiên môn cũng không làm được kết minh như trước đây, thậm chí còn có không ít người dưới sự c**ng b*c dụ dỗ của Âm Sơn Tông, đã âm thầm cấu kết với Việt vương đình, phản đối chuyện Thanh Dương Tông phản công, nếu lúc này đối đãi nghiêm túc, chỉ sợ mỗi một tiên môn đều có mấy trụ cột không sạch sẽ, thậm chí còn có rất nhiều hạng người tội không thể tha!

- Việc này thực sự lật ra, ngươi lần này trở về, vậy cũng không phải là tìm bọn họ báo ơn, mà là tìm bọn họ báo thù.

Nói đến đây, nàng ta khẽ thở dài, nói:

- Hiện giờ ngươi đã trở lại, bọn họ sợ ngươi tới tính sổ sau chuyện, tất nhiên trước tiên phải quấy nước cho đục đã, vả lại, thời gian kéo dài lâu, bọn họ cũng lo lắng một số chuyện sẽ bị lộ ra ngoài, sẽ trở mặt thành thù với Thanh Dương Tông, nếu không tốt thì ai đi đường nấy, địa vị tương lai của Thanh Dương Tông có cao tới đâu, cũng không liên quan tới họ, cho nên, bọn họ hiện giờ lại muốn nhân lúc thế cục chưa rõ, đương nhiên là lấy thêm chút nào hay chút nấy, dù sao thứ đã đưa ra rồi, ngươi cũng không tiện lấy lại phải không?

Nghe tiểu Kiều sư muội nói vậy, Phương Nguyên cũng hơi ngẩn ra, sau đó bật cười.

Cũng không ngờ, tiểu Kiều sư muội hiện giờ lại có kiến thức như vậy, gần như không mưu mà hợp với Tần trưởng lão.

Sự thật cũng quả thật là vậy, tứ đại tiên môn hiện giờ, tranh cãi càng ầm ĩ, khí diễm càng mãnh liệt, càng đại biểu cho trong lòng bọn họ đang chột dạ.

Bọn họ đang sợ hãi, sợ Phương Nguyên sẽ tìm họ đòi nợ cũ, sợ một số bê bối lộ ra ngoài.

Cho dù việc này lộ ra ngoài, Phương Nguyên không tìm bọn họ báo thù, nhưng cũng sẽ coi như là người qua đường, như vậy tất cả những gì mà bọn họ lúc trước cược trên người Phương Nguyên, cũng liền tan thành mây khói, chẳng thà lúc này, cứ vớt một chút lợi ích đã rồi tính!

Nói đến cùng, vẫn là vì Phương Nguyên ở trong cảm nhận của bọn họ không mạnh như vậy.

Hắn chỉ là tiền đồ vô lượng chứ không phải là lực lượng vô song.

Nếu Phương Nguyên biểu hiện ra lực lượng có thể trực tiếp tiêu diệt Việt vương đình, chính diện đối kháng Âm Sơn Tông, như vậy cái mà họ làm lúc này, có thể chính là hoặc giết hoặc bắt những người cấu kết với Việt vương đình, âm thầm gây bất lợi cho Thanh Dương Tông trong môn, quét sạch tất cả yêu quái quỷ quái, sau đó mang theo môn nhân đệ tử sạch sẽ nhất, tín niệm mạnh nhất cùng Thanh Dương Tông bay cao.

Nhưng nếu làm như vậy, đối với bọn họ mà nói, cũng là tổn hao thực lực.

Cho nên bọn họ dưới cân nhắc kỹ càng, vẫn là trước tiên quấy nước cho đục, bảo vệ những môn nhân đệ tử đó, chuyện tương lai thì để tương lai tính.

Nói cách khác, bọn họ cảm thấy Phương Nguyên vẫn chưa cường đại đến trình độ quan trọng hơn những môn nhân đệ tử đó.

- Ta không muốn người từng vì ta mà gánh vác áp lực phải chịu ủy khuất.

- Ài...

Phương Nguyên thở dài một tiếng, chậm rãi đứng lên, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.

Lúc này, chỉ nghe trong chủ điện, lại có thanh âm to hơn, giống như càng cãi càng hăng.

- Lại muốn nhắc tới cái gì chuyện giữa Tông Bặc trưởng lão và Việt vương đình, ha ha, trong năm năm này, trên người các ngươi chẳng lẽ đều sạch sẽ à? Thú Linh Tông chúng ta Phương Nguyên Phương Nguyên tiểu hữu, tận hết tâm lực trách nhiệm, hắn dù thế nào cũng chỉ là một tiểu bối, chúng ta tận hết trách nhiệm nên tận rồi, chẳng lẽ hắn trở lại thì không bồi hoàn gì à, lại hoài nghi chúng ta trước là đạo lý làm sao?
 
Back
Top Bottom