Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 815: Đại khảo kiếm đạo sắp đến (1)



Phương Nguyên bất đắc dĩ, vỗ vỗ tay, cười nói:

- Vậy cứ ở đây đi, ta đi đọc sách!

Tôn quản sự lười biếng phất phất tay, bỗng nhiên lại gọi Phương Nguyên lại:

Ngưoi chac chan se không tham gia kiếm đạo lần này đung không?

- Chắc chan ...

Phương Nguyên có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Tôn quản sự, nói:

- Đúng rồi, sao ngươi lại quan tâm tới vấn đề này như vậy?

Tôn quản sự nói:

Bên ngoài vẫn đang cá ngươi liệu có tham gia đại khảo thứ năm không, ta chuẩn bị đặt cược ...

Phương Nguyên:

-...

Tôn quản sự trợn mắt:

- Ta phải tự kiếm chút tiền riêng chứ, không được à?

- Nào nào nào, đặt đi đặt đi, tỷ lệ đặt người áo xanh đó tham gia đại khảo kiếm đạo là một ăn hai, đặt hắn tham gia kiếm khảo còn có thể vào top 10 là một ăn chín, đặt hắn có thể tiến vào tam giáp là một ăn năm mươi, đặt hắn có thể đoạt được khôi thủ kiếm đạo là một ăn một trăm ...

Chung quanh Vấn Đạo Sơn, sớm đã là một mảng náo nhiệt, đại khảo lục đạo vốn là một hồi trang trọng nghiêm túc, kết quả vì một hắc mã Phương Nguyên này giết ra, đồng thời liên tục đoạt được tứ đạo khôi thủ ... Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, đại khảo khí đạo, khôi thủ quả thật không phải là Phương Nguyên, hơn nữa lúc ấy Chủ Khí Sư phụ trách luyện khí cũng không phải hắn, nhưng mọi người lại nhất trí đặt danh đầu đại khảo khí đạo này lên người hắn, Luyện Phong Hào không ngờ cũng vẫn giữ thái độ ngầm thừa nhận ... Chung quanh cũng lập tức trở nên náo nhiệt, lúc ban đầu còn chỉ là có mấy tiểu đả tiểu nháo, tụ lại đặt cược, kết quả người tham dự càng lúc càng nhiều, không ngờ lập tức mở ra mấy đường khẩu lớn, náo nhiệt vô cùng!

Các đường khẩu, đều có người sai vặt khoác lụa hồng, khua chiêng gõ trống để hấp dẫn người đánh cược.

Mặc dù vào lúc cuối đại khảo khí đạo, rất nhiều người đều nhìn ra nhục thân của Phương Nguyên yếu ớt, mà nhục thân yếu ớt, vậy thì cũng thường thường là đại biểu cho võ pháp sẽ không thể cao được, nhưng vẫn có vô số người đều đặt hắn sẽ tham dự đại khảo kiếm đạo, nguyên nhân không ngoài gì khác, dù sao hắn đã liên tục tham gia bốn cuộc thi, hơn nữa đều đoạt được khôi thủ, đây đã là kết quả rất khó khiến người ta tin được, náo nhiệt thêm một phen thì có làm sao?

Bởi vậy, trong mười thành người, có chín thành đặt hắn sẽ tham dự đại khảo kiếm đạo.

Mà trong chín thành người này lại có một nửa đặt hắn sẽ tiến vào top 10!

Có điều đặt hắn tiến vào được tam giáp, hoặc là cướp lấy khôi thủ kiếm đạo lại thật sự không nhiều lắm!

Dù sao cũng là người đả thiết mà mệt tới thoát lực, còn có thể hy vọng hắn trên kiếm đạo có tu vi cao thâm bao nhiêu?

.. Ha ha!

Chung quanh Vấn Đạo Sơn, cuối cùng vẫn trở nên náo nhiệt.

Tuy đại khảo lục đạo đã bắt đầu được hơn nửa tháng, nhưng người tới xem thi lại thủy chung tăng vài cấp bậc, trừ đại khảo trận đạo ngày đầu tiên, bởi vì có nghi thức tế lễ mở đầu đại khảo lục đạo, bởi vậy có rất nhiều đại nhân vật tới ra, mấy cuộc thi sau, cũng không tụ tập được quá nhiều người, xét đến cùng, vẫn là đại khảo mấy đạo trận, đan, phù, khí, ở trong mắt rất nhiều người, chỉ xem như là cửa ngách, bởi vậy cho dù là quan tâm tới kết quả, cũng nhiều nhất là phái một số trưởng lão, chấp sự đến xem.

Thực sự mà nói, nhân số xem thi có thể luôn duy trì ở một số lượng là có công lao của Phương Nguyên, nếu không phải hắn liên tục đoạt giải nhất, sáng tạo ra một truyền kỳ, hấp dẫn càng lúc càng nhiều người đến xem thi, số lượng tu sĩ này còn ít hơn!

Mà võ đạo, lại vốn chính là một phân loại vô cùng quan trọng trong tu hành.

Không biết có bao nhiêu đại tu tu vi thông thiên, cho dù là thần thông cái thế, nhưng cũng thích sử dụng binh khí, càng am hiểu sử dụng binh khí, phong đầu sử dụng binh khí ngược lại sẽ vượt qua cả một thân thần thông, còn có rất nhiều người vứt bỏ thần thông, dốc lòng vào võ pháp ...

Quan trọng hơn là, tục truyền khi chống đỡ đại kiếp, các loại hung hiểm vô số, trong đo cung co rat nhiều hiểm canh là se làm suy yeu thần uy thuat pháp của người tu hành một cách nghiêm trọng, bởi vậy Tiên Minh, cũng luôn ủng hộ tu hành võ pháp, hơn nữa Ma Biên trong truyền thuyết, tục truyền cũng có một đạo tiên quân hung ác điên cuồng, đặc điểm của bọn họ chính là triệt để từ bỏ thần thông, chỉ một lòng tu luyện võ pháp sát trận ...

Các đại tiên môn, thế gia, đạo thống đều có người chuyên tu võ pháp, bởi vậy đại khảo kiếm đạo này càng hấp dẫn sự chú ý của người ta hơn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 816: Đại khảo kiếm đạo sắp đến (2)



Đều là đại khảo lục đạo, nhưng đại khảo kiếm đạo, trong vô hình đã cao hơn bốn đạo trước rất nhiều ...

- Cừ thật, không chỉ Tuần Giám Sứ trong Tiên Minh tới ước chừng sáu vị, các thế gia cổ, đạo thống nhất lưu, đều có nhân vật thực quyền tới, ngươi nhìn trên trời kìa, bên trong mấy tòa tiên đài cao nhất, đang ngồi một số đại nhân vật giậm chân một cái là kinh thiên động địa!

- Đúng vậy, bảy tám đại tiên môn chung quanh, thậm chí ngay cả tông chủ và đạo chủ của bọn họ cũng tự mình tới, mà một số đạo thống tiên môn ở xa hơn, cũng đều phái nhân vật thực quyền tới tham gia, không ngờ còn có thể nhìn thấy bóng dáng của mấy nhân vật thiên kiêu sớm đã thành danh, bọn họ cũng tới nơi này quan chiến, nếu như có thể thành danh trên đại khảo kiếm đạo lần này, thật sự là tiền đồ vô lượng ....

- Ngươi xem ở ngoài cùng phía bắc kìa, trên một tòa tiên đài cao lớn nhất đó, đang bay chính là kiếm phiên (cờ kiếm) của Tuyết Nguyên Tẩy Kiếm Trì, đó chính là một trong thất đại thánh địa, chỉ là toàn bộ tiên đài đều bị kiếm vụ bao phủ, cũng không biết rốt cuộc là đại nhân vật nào tới.

- Các tu sĩ của Xích Thủy Đan Khê tới rồi ...

Luc mọi người ở đay vừa sợ hai lại vừa hâm mộ nhìn đệ tử Tẩy Kiếm Trì này, đột nhiên không biết là ai hô một tiếng, sự chú ý của các tu sĩ trong sân vù một tiếng bay đi, không còn một ai chú ý tới các đại tiên môn, đạo thống mà là đồng thời đều nhìn về phía không trung xa xa.

Mà cho dù là trên tiên đài của những đại đạo thống này, cũng có rất nhiều ánh mắt cùng họ nhìn tới.

Trong không trung xa xa, một đám đan sư đang cười nói cưỡi mây mà tới, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía một người ở chính giữa các đan sư.

Trong các đan sư của Xích Thủy Đan Khê đó có một đan sư mặc áo xanh!

Hắn là khôi thủ của bốn cuộc thi trận, đan, phù, khí!

- Hắn cuối cùng cũng tới rồi, ta còn tưởng rằng hắn sẽ không lộ diện ở đại khảo kiếm đạo.

- Tứ đạo khôi thủ, đại khảo lục đạo lần này, đã định trước là hắn nổi danh nhất, kỳ tài thiên kiêu!

- Nói không sai, chắc lần này, trừ khôi thủ đạo chiến cuối cùng ra, không ai có thể kinh người hơn hắn.

- Không biết hắn lần này rốt cuộc có tham gia đại khảo kiếm đạo hay không.

- Nhất định là có, người cũng tới rồi, chẳng lẽ còn có thể bỏ qua?

Trong những tiếng nghị luận, các đan sư của Xích Thủy Đan Khê đã bước lên trên một tiên đài.

Tuy chung quanh đã người đông nghìn nghịt, nhưng tất nhiên là đã có chỗ xem thi của mình, chính là ở một phương gần với chỗ diễn ra đại khảo kiếm đạo nhất, đặt song song với tiên đài của Tiên Minh, Tẩy Kiếm Trì, cùng với mấy đại tiên môn nhất lưu.

Tuy Xích Thủy Đan Khê chỉ là một đan viện dưới trướng Lang Gia Các, không được coi là đại tiên mon nhat luu, tham chí con khong phai la mot tien mon hoàn chỉnh, nhưng vị trí của bọn họ được an bài ở chỗ này, lại không có ai đề xuất dị nghị, các đại nhân vật của các tiên môn xung quanh cũng đều ném tới ánh mắt hàm súc mà thân thiết, mà trong những ánh mắt này, các đan sư cũng vẫn khí độ trầm ổn, tiêu sái tự nhiên, nhẹ nhàng chắp tay với người xung quanh.

Nhất là khi nhìn thấy vị trí tiên đài của mấy đạo Bị Khảo Ti khác còn không tốt bằng mình, nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn.

Xích Thủy Đan Khê hiện giờ, chính là có thanh danh vang nhất trong sáu đạo Bị Khảo Ti.

Nguyên nhân rất đơn giản, ai bảo Bị Khảo Ti khác không nuôi ra được một tứ đạo khôi thủ chứ?

- Ha ha, Phương tiểu hữu, ngồi chỗ này đi!

Đi tới tiên đài, chư vị đan sư đều mỉm cười khiêm tốn, nhường Phương Nguyên ngồi trước nhất.

Mà khi hắn không đi giành, ngược lại nhường một số đan sư tuổi tác hơi lớn ngồi đằng trước, chư vị đan sư này quả thực là quý mến hắn tới tận xương cốt, một người thanh niên bối cảnh thần bí, bản lĩnh lại lớn, thanh danh còn không ai có thể sánh bằng, không ngờ ở trước mặt mình vẫn tự coi là vãn bối, thanh niên tốt như vậy, ở trong giới tu hành thực lực vi tôn này, chính là có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.

- Hả?

Phương Nguyên ngồi xuống dưới sự chú ý của mọi người, chuẩn bị xem thi. Vô số ánh mắt chung quanh đều nhìn về phía hắn, hắn vẫn duy trì tâm cảnh vững vàng, không bị ngoại vật ảnh hưởng.

Nhưng cũng là sau khi hắn vừa ngồi vào chỗ của mình, trong lòng bỗng nhiên hơi khẽ động, trực giác cảm thấy, dường như có hai ánh mắt nhìn hắn, hắn là tu vi Tử Đan, cảm ứng thần thức cũng linh mẫn dị thường, lập tức phát hiện ra sự khác lạ của ánh mắt này.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 817: Ngươi quả nhiên vẫn tới



Ánh mắt này khác với ánh mắt tò mò hoặc là khâm phục của người khác, dường như lờ mờ có địch ý, khiến hắn rất không thoải mái.

Mà trong nháy mắt nhận ra hai ánh mắt này, hắn cũng lập tức quay đầu nhìn!

Ánh mắt từ bên trái truyền đến, cách chỗ hắn không xa, chỉ là vừa nhìn một cái, thần sắc hắn liền trở nên lạnh lùng.

Ánh mắt đó đến từ tiên đài chỗ Tẩy Kiếm Trì!

Nhưng hắn rất nhanh lại quay đầu đi, lại thấy ánh mắt còn lại truyền đến từ chỗ mà các tiên môn nhị lưu tụ tập, nơi đó mơ hồ cũng có thể nhìn thấy một tiên đài, chỉ là có yêu vụ che lấp, khiến hắn không phân biệt được rõ rốt cuộc là ai ở trên đài!

- Tẩy Kiếm Trì thì cũng thôi, trên tiên đài mờ mịt đó lại là ai thế?

Tâm thần Phương Nguyên hơi trầm xuống, nghĩ, lại có chút nghĩ không ra.

- Ngươi quả nhiên vẫn tới.

Cũng vào lúc này, Phương Nguyên chợt nghe thấy một thanh âm thản nhiên vang lên, cắt ngang suy tư của hắn.

Quay đầu nhìn, liền thấy trên một tòa tiên đài ngay cạnh tiên đài của Xích Thủy Đan Khê, sương tím mờ mịt, bị gió thổi qua, để lộ một nữ tử mặc áo đỏ, sắc mặt mang theo lãnh ý, không phải Lý Hồng Kiêu thì là ai?

Cũng không ngờ nàng ta ở ngay trên tiên đài cạnh mình, đành phải thở dài, nói:

- Ta chỉ là tới xem thôi.

Sắc mặt Lý Hồng Kiêu lập tức trở nên lạnh lùng:

- Ngươi chắc chứ?

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Chắc!

Trên mặt Lý Hồng Kiêu hiện lên vẻ giận dữ:

- Khi ta muốn đoạt khôi thủ, ngươi liên tục nhảy ra quấy rối, kết quả lần này, ta vừa đặt ba ngàn linh tinh là ngươi sẽ tham gia đại khảo kiếm đạo, ngươi lại vẻ mặt đứng đắn nói với ta rằng mình sẽ không tham gia thi?

Phương Nguyên lập tức ngây ra:

- Cái này...

Trong những tiếng nghị luận, người tới xem thi của các đại thế gia, tiên môn, đều đã ngồi vào chỗ của mình, chờ đợi đại khảo kiếm đạo bắt đầu.

Sau đó, cho dù là các lộ tán tu, tu sĩ của môn phái nhỏ đều tự tìm chỗ quan chiến thích hợp ngồi xuống, lại chỉ thấy chung quanh Vấn Đạo Sơn quả thực chính là người đông nghìn nghịt, khắp nơi đều có thể thấy được tường vân lượn lờ, linh quang mờ mịt, có thể nói là náo nhiệt đến cực điểm.

Mà dưới các tiên đài thì có một tòa kiếm đài cực lớn, toàn bộ kiếm đài có phạm vi chừng trăm trượng, được lát từ cẩm thạch, ở trên dưới, bốn phương tám hướng bình đài này đều có vô số cấm chế và đại trận xoay quanh, phòng ngự nghiêm ngặt, thậm chí có thể so với hộ sơn đại trận của tiểu tiên môn, đây giống như là sợ người tranh đấu trên bình đài không thu được tay, làm bị thương tới người xem thi ở chung quanh.

Mà thấy người quan chiến của các phương đều đã ngồi xuống, trên vùng trời bình đài này, trên tiên đài chỗ Tiên Minh, liền có một vị lão giả mặc áo đen đứng dậy, một thân khí cơ của hắn rất là thâm trầm, nhìn thì vô cùng ôn hòa, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện cả người hắn giống như một thanh kiếm sắc ẩn ở trong vỏ kiếm, bằng không tiến về phía trước mấy bước, đi tới trên vùng trời kiếm đài.

- Thời gian đã tới, vậy bắt đầu thôi!

Lão già áo đen nói chuyện rất ngắn gọn rõ ràng, chỉ phất tay áo một cái rồi thản nhiên nói một câu.

Mà người xem thi ở chung quanh rất nhiều, tiếng nghị luận vẫn rào rào như sóng, nhưng theo hắn vừa mở miệng, thanh âm lại lập tức thấp xuống.

Vô số ánh mắt đều nhìn về phía vị lão già áo đen này, lẳng lặng chờ hắn lên tiếng.

Mà lão già áo đen này cũng chỉ chậm rãi nhìn mọi người một vòng, liền lãnh đạm cười nói:

- Đại khảo kiếm đạo lần này, do lão phu đến làm chủ khảo, vậy thì sẽ theo quy củ của ta, lão phu một đời tu kiếm, thích đơn giản rõ ràng, ghét nhất là lễ nghi phiền phức, cho nên ta chỉ lập ra mấy quy củ, chỉ cần các ngươi không phạm phải quy củ của ta, như vậy lão phu sẽ mặc kệ, mặc cho các ngươi thể hiện!

- Điều thứ nhất, chính là quy củ đặc biệt đơn giản, cái chú trọng chính là xem tạo nghệ võ đạo của các ngươi như thế nào, bởi vậy không có nhiều quy củ, người muốn đoạt danh đại khảo kiếm đạo, chính là đi lên trên đài, ai có thể ở lại tới cuối cùng, người đó chính là người thắng, lại bởi vì đại khảo kiếm đạo của chúng ta, không có phong hào gì, cho nên ở trên đài sau cùng, nhiều nhất chỉ có thể lưu lại mười người, đây chính là top 10 kiếm đạo!

- ...

Lão già áo đen đó quả nhiên nói rất đơn giản, các tu sĩ chung quanh lại nghe mà tâm tình phức tạp.

Tuy quy củ của lão nhân này rất tùy hứng, nhưng thật đúng là không ai dám phản bác hắn.

Dù sao người ta là từ Ma Biên trở về, lịch luyện nhiều năm, có tư cách lên tiếng ở đại khảo kiếm đạo này nhất.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 818: Ngươi sao vẫn chưa xuống? (2)



Mà lão già áo đen đó cũng không cho người khác cơ hội phản bác hắn, nói xong quy củ, liền nhẹ nhàng phất tay áo, nói:

- Quy củ của ta đã nói xong rồi, các ngươi đã nhớ hay chưa thì ta cũng không bận tâm, đừng làm trái quy củ của ta là được, người chuẩn bị tham gia đại khảo kiếm đạo lên đi, chờ bên cạnh kiếm đài, đưng có giở phong phạm cao nhân đột nhiên lên đài gì hết, lão phu ghét nhất là cái đó ...

Âm ầm!

Theo tiếng hô này của hắn, phía dưới thí võ đài, có linh quang chậm rãi lấp lánh, lộ ra một lỗ hổng.

Mà tâm thần các tu sĩ thì từ từ trở nên khẩn trương, đưa mắt nhìn bốn phía, muốn xem có những ai lên đài.

- Tới rồi ...

Cũng đúng vào lúc này, trong đám người vây xem ở phía đông nam, đang chậm rai tranh ra một con đường, chỉ thấy một nam tử ao đen thân hình cao lớn, xách một cái búa lớn giống như là ma bàn chậm rãi từ đường nhỏ lát đá cuội đi ra, thân pháp của hắn nhìn thì rất nhẹ nhàng, nhưng bước chân thì lại nặng, đường nhỏ lát đá cuội không ngờ bị hắn giẫm ra từng cái hố nhỏ, trên người tỏa ra sát khí, vẻ mặt bức người.

- Tần Sơn Quân, người này là Tần Sơn Quân, không ngờ hắn lại tới tới tham gia đại khảo kiếm đạo.

Người nhìn thấy nam tử áo đen đó, lập tức mừng ro, cả kinh kêu lên:

Han chính la Đạo Tu cua Trung Chau Nam Truc Loc Son, muoi nam trước đa thành tựu Kim Đan, thiên tư trác tuyệt, căn cốt cực tốt, chỉ vừa kết Kim Đan không lâu, liền gặp một vị ma đầu Kim Đan trung cấp, thua dưới tay hắn, bị đánh cho trọng thương, về sau vứt bỏ thần thông, tinh tu võ đạo, ba năm sau lại khiêu chiến ma đầu đó, lại một búa chém ma đầu đó thành hai mảnh, rồi tới về sau, trực tiếp ở trong núi bế quan, tu luyện bí pháp võ đạo trong truyền thuyết, không ngờ hiện giờ lại xuất quan rồi.

Các tu sĩ nghe vậy, cũng đều ngạc nhiên.

Tuy đã đoán được, đại khảo kiếm đạo này có lẽ sẽ có một số mãnh nhân tới, lại không ngờ rằng lại mạnh tới như vậy!

Tần Sơn Quân áo đen đó trước khi bước tới kiếm đai, liền ngồi khoanh chân, không lập tức lên đài, mà là đang đợi.

Tiếng nghị luận của các tu sĩ chung quanh vẫn chưa dứt, liền bỗng nhiên nhìn thấy ở phía đông nam, lại có một nam tử áo trắng bọc trong sương vàng lướt tới, cũng nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh kiếm đài, mở chiết phiến, nhẹ nhàng phe phẩy, mỉm cười với người xung quanh.

- Không ngờ là đại âm nhân này.

Chung quanh, người nhận ra nam tử cầm quạt này cũng không ít, đều biến sắc, theo bản năng thụt đầu lại.

- Người nay được xung la vo phap tu luyen ra uy luc than thong, son chủ Tieu Việt Sơn, tuy Tiểu Việt Sơn ở phía tây Phách Hạ, chỉ có thể xem như là nhị lưu, nhưng ngay cả tiên môn nhất lưu cũng không muốn tùy tiện trêu chọc hắn, người này âm hiểm độc ác, một thanh chiết phiến so với nói là binh khí, chẳng thà nói là pháp bảo cơ quan, thủ đoạn đầy rẫy, từng có bốn vị cao thủ Xích Đan liên thủ vây công, lại đều bị một mình hắn giết sạch.

Kinh hãi trong lòng còn chưa vơi, lại thấy một vị nam tử mặc áo đen, kéo một cây thiết thương to như trứng ngỗng, mặt không biểu tình đi vào trong sân, mũi thương ma sát với mặt đất b*n r* tia lửa, khiến người ta trong lòng nặng nề.

- Triệu Huyền Tước, thiên kiêu thương đạo, cũng thành danh đã lâu, kẻ này cũng là một hung nhân, nghe nói khi sinh ra, liền có thần thương từ chân trời bay tới, hạ xuống trước người hắn, mà hắn cũng am hiểu võ đạo, trong một đường tu hành, trước giờ chưa từng có ai đỡ được hắn ba hiệp, có danh đầu là vô địch trong cùng cấp, kỳ thật hắn vốn đã sớm nên xuất thế hành tẩu, chỉ là lúc đại khảo kiếm đạo kỳ trước, người này vẫn đang bế quan, tu luyện thương thuật, lúc xuất quan, đại khảo đã kết thúc, hắn từng âm thầm tìm khôi thủ đại khảo kiếm đạo kỳ đó luận bàn, không ngờ còn giành chiến thắng ...

Theo từng ngưoi tham dự đại khao kiem đạo vao san, ngưoi xem thi tam thần cũng không khỏi trở nên kích động.

Không ngờ phát hiện, cao thủ đến tham gia đại khảo kiếm đạo lần này còn nhiều hơn so với tưởng tượng của mình, ngay cả một số thiên kiêu rất có thanh danh, cũng tới bảy tám người, trong những người khác, cũng có rất nhiều nhân vật thần bí khí cơ đáng sợ, nhưng không ai nhận ra, trong đó có mấy người, nhìn thì một thân khí cơ không ngờ đã đạt tới Kim Đan trung cấp, trên trình độ nào đó, đã có chút không phù hợp với quy củ khảo hạch.

Bình thường mà nói cao thủ Kim Đan trung cấp, thường thường đều đã từng tham gia khảo hạch, cho dù không tham gia, bởi vì tu vi qua rồi, cũng yêu quý thanh danh, rất ít sẽ đến tranh phong với tiểu bối, nếu không, cho dù đoạt khôi, trên mặt cũng chẳng vẻ vang gì?

Nhưng lần này lại xuất hiện không ít, mà Tiên Minh không ngờ cũng không có ý ngăn cản!

Có điều những người này đi tới trước kiếm đài, lại đều dừng lại, không lập tức lên đài, mọi người cũng lý giải ý đồ của họ, nếu đại khảo kiếm đạo này không quy định thời gian, như vậy người lên đài càng sớm,bị khiêu chiến tất nhiên sẽ càng nhiều.

Trước tiên ở dưới kiếm đài, xem thực lực của người khác như thế nào, cũng rất có ích cho việc đoạt được thứ tự tốt về sau.

- Người áo xanh này không phải thật sự không tham gia đại khảo kiếm đạo chứ?

Mà lúc các tu sĩ đang nhao nhao nghị luận, bỗng nhiên trong trời cao phía bắc, trên tiên đài thuộc về phe Tẩy Kiếm Trì, tiên vụ lượn lờ bị người ta nhẹ nhàng gạt ra, một vị kiếm sĩ trẻ tuổi mặc áo đen, lại đầy đầu tóc trắng, nhưng nhìn bộ dạng thì dường như chỉ khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt xung quanh, sau đó cất bước, mặt không biểu tình từ trên đài nhẹ nhàng đi xuống.

Hắn không thi triển thần thông đằng vân, cũng không mượn dùng pháp bảo nào khống chế thân hình của mình, cứ như vậy mà thẳng tắp hạ xuống.

- Âm!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 819: Đệ tử Tẩy Kiếm Trì (1)



Mặt đất bị hắn giẫm ra một hố to, hắn lại hồn nhiên vô sự, chậm rãi từ trong hố đi ra, khoanh tay đứng trước kiếm đài.

Trước kiếm đài đó, các vị tu sĩ chuẩn bị tham gia kiếm khảo, vốn đều vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, khí cơ kiềm chế lẫn nhau.

Cho dù người ngoài liếc qua một cái, cũng có thể nhận thấy trong bọn họ, ai nấy đều có lòng tranh cờng hao thắng rat mạnh.

Nhưng khi vị kiếm khách áo đen tóc trắng này đi tới trước kiếm đài, mọi người lại đều theo bản năng mà trong lòng trầm xuống, người ở gần hắn đều tự động lùi ra hai bước, dường như trên người hắn có khí trường nào đó khiến người ta không dám tiếp cận.

Trong mấy trăm người, chỉ có vài người dám quay đầu nhìn hắn một cái, người khác ở trước mặt hắn thì lại ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

- Tẩy Kiếm Trì à?

Mọi người xem thi nhìn thấy người thanh niên này, trong lòng đều hơi kinh hãi, ngay cả tiếng nghị luận ở xung quanh cũng giống như trong nháy mắt hạ thấp xuống nhiều, có người lén nhìn người thanh niên đó, thấp giọng hỏi:

- Lần này đến là kiếm sĩ cấp một nào thế?

Có người ngưng thần nói:

- Nhìn kiếm bào của hắn, chắc là Hắc Bào Kiếm Đồ, chỉ không biết là xếp thứ mấy ...

- Xếp thứ mấy thì quan trọng lắm à?

Cũng có người cười khổ thở dài:

- Các khóa trước, chỉ cần có đệ tử Tẩy Kiếm Trì tham dự đại khảo kiếm đạo, như vậy tất nhiên chính là bọn họ đoạt khôi, đám người Tần Sơn Quân, Triệu Huyền Tước xui xẻo rồi, ài, thực lực của bọn họ, nếu đặt ở trong các đại khảo kỳ trước, đó đều là có hy vọng đoạt được khôi thủ, nhưng lần này lại gặp phải đệ tử của Tẩy Kiếm Trì, định trước là vô vọng là giải nhất rồi.

Trong lúc đang nghị luận, các tu sĩ liền nhìn thấy, vị thanh niên của Tẩy Kiếm Trì kia sau khi đi tới bên cạnh kiếm đài, không dừng lại, mà là trực tiếp bước lên kiếm đài, trong lòng lập tức thắt lại, thầm nghĩ quả nhiên không hổ là đệ tử Tẩy Kiếm Trì, tự tin lớn như vậy.

Có điều chuyện khiến bọn họ bất ngờ vẫn còn ở phía sau.

Vị thanh niên đó sau khi bước lên kiếm đài, lại nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu, nhìn về phía Xích Thủy Đan Khê.

Hoặc là nói, trực tiếp nhìn về phía Phương Nguyên.

Sau đó, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười, thản nhiên nói:

- Ngươi sao vẫn chưa xuống?

Vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì này, ngươi muốn trực tiếp công khai khiêu chiến vị tứ đạo khôi kia ư?

Theo đại khảo Kiếm Đạo bắt đầu, trên kiếm đài lại xuất hiện một màn ngoài dự đoán của mọi người. Chẳng ai ngờ rằng, đệ tử Tẩy Kiếm Trì, người có lá gan đầu tiên lên đài, cũng là người có hi vọng nhất đoạt khôi thủ, chuyện thứ nhất muốn làm lại chính là công khai khiêu chiến vị tứ đạo khôi vừa rồi.

- Chẳng lẽ trước đây bọn hắn sớm đã quen biết, có thù cũ?

- Hay là vị tứ đạo khôi này thanh danh quá thịnh, khiến cho tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia bất mãn?

Trong lòng vô số người đều đang âm thầm suy đoán, cùng lúc đó, bỗng chốc lại có thêm vô số anh mắt hướng về phía Tiên Đài nơi Xích Thủy Đan Khê, trên thực tế, dù không có chuyện đệ tử Tẩy Kiếm Trì khiêu chiến, chúng nhân cũng đã rất quan tâm tới vấn đề này ...

Người áo xanh đã đoạt tứ khôi, liệu có sẽ tiếp tục tham dự đại khảo Kiếm Đạo?

Rốt cuộc, chúng nhân đều đặt cược không ít tiền ...

Chẳng qua khiến người không nghĩ tới chính là, trên Tiên Đài Xích Thủy Đan Khê, thật lâu vẫn không thấy có âm thanh truyền ra.

Phương Nguyên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngồi im như pho tượng, không hề có ý xuống đài, cũng không mở miệng nói chuyện.

Tuy không chỉ mặt gọi tên, nhưng người người đều biết đệ tử Tẩy Kiếm Trì đang nói chuyện với hắn, chính hắn lại hay rồi, làm như không nghe thấy được.

Hư không vắng lặng, chẳng biết qua bao lâu, tiếng nghị luận của mọi người mới khe khẽ vang lên.

- Chẳng lẽ hắn thật không có ý tham gia đại khảo Kiếm Đạo?

- Chắc vậy, bằng không lý nào bị người công nhiên khiêu khích ngay trước mặt mà vẫn đứng im bất động như thế ...

Có người nhìn lên Kiếm Đài, lại nhìn lên Tiên Đài, cười lạnh nói:

- Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì này vốn cũng là quá phận, Tẩy Kiếm Trì bọn hắn hội tụ anh tài Kiếm Đạo thiên hạ, ai có năng lực tranh phong với bọn hắn? Trong khi áo bào xanh kia là tứ đạo khôi thủ Trận, Phù, Đan, Khí, rõ ràng không sở trường vũ pháp, khiêu chiến người ta, thắng cũng chẳng vẻ vang gì!

- Đúng vậy, tứ đạo khôi thủ đã là khoáng thế kỳ tài, cần gì phải cùng người tranh giành cái hư danh Kiếm Đạo đó?

- Rốt cuộc, trên đời này không có người tu hành nào là hoàn mỹ!

Trong tiếng nghị luận xôn xao, cũng có người thở dài:

- Đáng tiếc, lão phu đã đặt cược linh tinh rồi ...

Ở dưới một mái hiên khác cũng trên Tiên Đài, nơi lần trước khiến cho trong lòng Phương Nguyên sinh ra cảm ứng cũng đang có người nhẹ giọng nói chuyện:

- Thiếu chủ, tin tức ngài được đến trước đây không sai, xem ra đệ tử Tẩy Kiếm Trì rất không vừa mắt với hắn, muốn kích hắn đánh một trận, đáng tiếc hắn tâm địa sắt đá, quyết không chịu tham chiến, bằng không, ngược lại là ...

- Ha ha, thế cũng đơn giản, hắn không tham gia, ép buộc hắn tham gia chẳng phải là được?

Một tiếng nói khác nhàn nhạt vang lên, tựa hồ rất là không để ý.

- Thiếu chủ, ý ngài là ...

Người quan chiến ở chung quanh bắt đầu tập trung lực chú ý lên những người tham gia khảo thí khác.

- Đệ tử Tẩy Kiếm Trì là người đầu tiên đăng đài, những người khác thì sao?

Có người đảo mắt nhìn xung quanh Kiếm Đài, thấp giọng nghị luận:

- Chẳng lẽ không ai có gan làm người thứ hai lên đài?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 820



Chương 820 Đệ tử Tẩy Kiếm Trì (2)

Ở chung quanh Kiếm Đài, chúng nhân người tu hành đều là nhìn quanh trái phải, đây đó không biết nên lựa chọn thế nào.

- Ha ha, đều cảm thấy càng muộn lên đài càng tốt ư?

Đúng lúc này, vị Tiểu Việt sơn chủ kia nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, cười nói:

- Các ngươi đều sai rồi, trên Kiếm Đài này chỉ có mười vị trí, nói cách khác, mọi người phải tranh giành mười vị trí đó, lên đài trước liền có vị trí, không cần tranh đoạt liền có thể lưu lại, nhưng lên đài sau, lại phải đánh bại người đi lên trước đó mới có thể lưu lại, lưu lại rồi lập tức vẫn sẽ bị những người kế tiếp khiêu chiến, bởi vậy, lần đại khảo Kiếm Đạo này khác với trước kia, lên đài càng sớm, ngược lại càng có lợi ...

Hắn vừa nói vừa nhẹ giọng cười cười, cất bước hướng lên trên Kiếm Đài.

Người ở chung quanh nghe vậy, tức thì đối mắt nhìn nhau, không biết lời người này nói là thật, hay chỉ là nhiễu loạn tâm chí người khác.

Chẳng qua, ngay khi Tiểu Việt sơn chủ chuẩn bị đăng đài, bên cạnh chợt có bóng đen lóe lên, một nam tử giáp đỏ khoác áo choàng đen, tay cầm trường thương cũng nhảy lên Kiếm Đài, đi tới vị trí đối diện với vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia, trường thương ôm trong tay, lạnh lùng đứng ở chỗ đó, như là đang chờ người khác tiến lên khiêu chiến, chính là thiên kiêu Võ Đạo Triệu Huyền Tước.

- Người này ... Cướp trước ta một bước a?

Tiểu Việt sơn chủ ngẩn ngơ, cười cười đành chịu, đi tới đứng một vị trí khác.

Hiện tại trên đài đã có ba người, mười vị trí chỉ còn lại bảy, khiến cho tu sĩ chung quanh thoáng ngẩn ngơ.

Tiếp sau, càng nhiều thân ảnh vọt lên đài, ai nấy chen nhau tìm vị trí, ngược lại dẫn lên một hồi rối loạn, qua hồi lâu, cảnh tượng lộn xộn trên đài mới dần yên tĩnh lại, mỗi người đoạt lấy một vị trí cho riêng mình, sau đó coi chừng nhìn xuống dưới đài.

Chính vao luc nay, bên dưới chợt có người chỉ lên trên đai kêu:

- Các ngươi mau nhìn, thừa một người ...

Lúc này, những người trên đài mới nhìn quanh trái phải, phát hiện trên đài nhiều thêm một người, mười vị trí giống như được đo lường từ trước, không ai quá gần ai, cũng không ai quá xa ai, chỉ có vị trí cuối cùng nhất bên phải là có hai người đứng sát gần nhau, ánh mắt chúng nhân lập tức đồng loạt nhìn sang hai người bọn họ, khiến thần sắc hai người không khỏi có chút lúng túng.

- Bá!

Một người trong đó phản ứng nhanh nhất, trực tiếp rút ra hai thanh loan đao sau lưng, chém thẳng tới một người khác.

Người còn lại cũng không cam yếu thế, gầm nhẹ một tiếng, tay cầm một đạo roi thép màu xanh đen, xoay lên giữa không trung, hư không hiện ra từng đạo vòng xoáy, xung thẳng người tay cầm song đao kia, binh khí đụng vào nhau, phát ra tiếng bạo vang "ông ông".

Bá ...

Hai người còn chưa phân ra thắng bại, người chung quanh đều nhìn sang bên này, nhưng chính lúc đó, dưới đài lại chợt có người vọt lên, chưởng lực hùng hồn như núi, trùng trùng đánh trên lưng một người trên đài, người đó mới chiếm được vị trí, tâm thần thoáng phân tán, không ngờ họa từ trời rớt xuống, một búng máu tươi phun ra, cả người ngã xuống.

Chỉ thoáng chốc, đã thấy người dưới đài nhao nhao xông lên như châu chấu, vô số người bắt đầu giao thủ với nhau.

Lần này lên đài trước đã không chiếm được ưu thế gì, bởi vì bên đài hiện nay đã loạn, giống như một mảnh gió xoáy, không ngừng có người ngã xuống, đồng thời không ngừng có người vọt lên, trong nhất thời, Kiếm Đài phạm vi trăm trượng bỗng chốc trở nên có chút chen chúc, khắp nơi đều là hỗn chiến, kình phong kiếm quang gào thét, tràn ngập cả một phương kiếm đài ...

Trong một mảnh hỗn chiến đó, lập tức hiển lộ ra sự khác biệt cao thấp trong đám đông.

Oanh long!

Vị thiên kiêu tên gọi Tần Sơn Quân kia vung lên cự phủ, khí thế hung ác kinh người, thân hình hoành xung đâm thẳng, đánh bay từng mảnh từng mảnh người xuống khỏi kiếm đài, trực tiếp giết cho đám đông chung quanh người ngã ngựa lật, đi đến đâu, không ai dám chính diện chống lại ...

Tiểu Việt sơn chủ du tẩu thân hình, lướt qua bên người một vị tu sĩ thiếu chút nữa thì ngã xuống đài, miệng thấp giọng nói gì đó bên tai đối phương, đối phương nghe xong, lập tức biến sắc, không ngừng gật đầu, sau đó xông giết theo sau. Tiếp đó hắn lại y cách làm theo, chẳng mấy chốc đã tụ tập hơn mười người, hình thành một phương thế lực cường hoành, tứ xứ xông giết trên đài.

Vị Triệu Huyền Tước tay cầm thương sắt kia thì lại kéo lê trường thương, ánh mắt quét nhìn bốn phía, rất nhanh liền phát hiện một vị đang một mình đấu bốn người khác, lại vẫn dư dả có thừa, trên mặt tức thì lộ ra ý cười lạnh lùng, đột nhiên phi thân mà tới, quyết đấu với vị cường giả kia, chưa qua ba hiệp, vị cường giả kia đã bị hắn một thương quét xuống đài, sau đó hắn lần nữa dời bước, vọt tới một vị cường giả khác.

Trong cảnh hỗn loạn, chúng nhân đã đánh loạn thành một đoàn.

Chỉ duy có vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia là ngồi ngay ngắn bất động, phạm vi ba trượng quanh hắn rõ ràng cũng không có người tới gần.

- Trời ạ! Sao lại đấu kịch liệt thế này?

- Mau nhìn mau nhìn, thấy máu ...

- Ai ui, tiểu thiên kiêu Ngô gia bị người chém rụng một cánh tay ...

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Thế vì sao ngươi lại không đi?

Lý Hồng Kiêu cười nhạt một tiếng, nói:

- Ta dù sao cũng là cô nương thục nữ yểu điệu, đánh đánh giết giết thế thì ra thể thống gì?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 821: Bức bách như thế (1)



Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói:

- Cũng có lý!

Lý Hồng Kiêu cười nói:

- Ngươi quen biết vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia?

Phương Nguyên không trả lời, sau nửa ngày mới khe khẽ lắc đầu.

Lý Hồng Kiêu nói tiếp:

- Thế sao hắn cứ một mực coi chừng ngươi ?! Như thể đang chờ ngươi nhập trường!

Phương Nguyên không tiếp tục mở miệng mà ngẩng đầu nhìn lên Kiếm Đài, sau đó lông mày thoáng cau lại.

Hắn tự nhiên cũng phát giác ra được, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia sau khi đi lên Kiếm Đài thì mãi vẫn chưa ra tay, cũng không có người dám đi trêu chọc hắn, cứ thế lẳng lặng ngồi ở kia, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn sang Tiên Đài Xích Thủy Đan Khê, trong ánh mắt như có kiếm phong khe khẽ vạch qua ...

Không chỉ hắn, trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, từ bên trong kiếm vụ, tựa hồ cũng có người đang nhìn mình chẳm chằm ...

- Bọn hắn đều đang chờ ta ra tay?

Phương Nguyên suy tư trong lòng:

- Nói như vậy, bọn hắn đã sớm nhận ra ta, chẳng qua, nếu bọn họ thật sự coi ta thuộc loại Yêu Ma, vì sao không trực tiếp đến đây tìm, mà lại chờ ta chủ động ra ay?

- Rốt cục Tiên Minh và bọn họ đã nói cái gì?

Vừa nghĩ, lại bất động thanh sắc nhìn thoáng qua phương Tiên Đài bị sương mù màu xanh che phủ:

- Nơi đó cũng có người nhìn ta, ánh mắt đó khiến ta rất không thoải mái, dường như không mang ý tốt, bọn hắn là ai?

Đại khảo Kiếm Đạo vốn đã khiến người rất mong đợi, kết quả cuối cùng của vòng khảo thí này quả nhiên cũng không khiến người thất vọng.

Đại chiến triển khai kịch liệt và náo nhiệt vượt ngoài tưởng tượng của tất cả mọi người, suốt cả ban ngày, bốn năm canh giờ đi qua, đại chiến trên Kiếm Đài vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống. Đã có mấy trăm người bị thương, bị đánh xuống đài, mà dưới tình huống như thế, vẫn cứ có không ít người tụ tập xung quanh Kiếm Đài, chuẩn bị tìm cơ hội lên đài chiến một trận!

Trong tình cảnh ấy, chư vị cao thủ trên Kiếm Đài rốt cuộc bắt đầu triển lộ tài năng!

- Oanh ..

Tần Sơn Quân vung vẫy cự phủ, một đạo sóng khí có thể thấy bằng mắt thường khuếch tán ra, quét bay mấy chục người trong phạm vi bốn năm trượng bên cạnh hắn xuống đài, không biết bao nhiêu người thịt nát xương tan, không ngừng kêu thảm, trong khi hắn cứ thế một thân khí thế hung ác, xách búa đứng sừng sững trên đài.

Bị một thân sát khí của hắn bức lui, chúng nhân liều mạng chen lui ra sau, thà rằng đụng lên binh khí người khác, chứ không dám lại gần nửa bước!

Tiểu Việt sơn chủ thì lại dẫn theo một nhóm người, ước chừng nhiều đến vài chục, đi qua đâu, gần như không ai là đối thủ của bọn hắn, từng người từng người bị bọn hắn liên thủ vây công, oanh xuống dưới đài, trong đó có không ít tu sĩ thực lực rất mạnh, lại bởi song quyền nan địch tứ thủ mà bị đánh xuống, trong lòng rất là không phục, ai nấy ồn ào huyên náo, căm tức nhìn lên Kiếm Đài.

Nếu hắn cứ một mực liên thủ với người như vậy, há chẳng phải sẽ nhẹ nhàng đi đến cuối cùng?

Rất nhiều người trong lòng không phục, tố cáo với lão tu chủ khảo, thế nhưng lão tu lại chỉ lạnh lùng cười cười, không chút để ý.

Nhưng khiến người không tưởng tượng được chính là, sau một vòng lại một vòng quét ngang toàn trường, số lượng người trên đài vẫn còn lại không ít, xem ra vẫn sẽ có một trường ác đấu tiếp diễn. Chợt thấy Tiểu Việt sơn chủ đột nhiên cười lạnh, xoay người lại, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng mở ra, lập tức liền có bốn mươi năm mươi thanh phi đao mỏng mà sắc bén cắt vỡ hư không, sau khi đánh ra, thoáng chốc liền bao phủ đám người tùy tùng đi theo hắn ...

Đám người tu hành đi theo han kia vốn cũng không ngốc, biết rõ kết thành liên minh với Tiểu Việt sơn chủ chỉ là tạm thời đảm bảo cho mình không bị rớt đài thôi, chứ sớm muộn gì cũng phải trở mặt đấu một trận, bởi vậy trong nội tâm thật ra vẫn luôn một mực đề phòng Tiểu Việt sơn chủ, lại không ngờ rằng, hiện tại còn chưa đi đến sau cùng, hắn lại đã ra tay với đám người bọn mình, trong lòng ai nấy đều vừa sợ vừa giận, đồng thời kêu hét phản kháng.

Nhưng phi đao ác độc dị thường, được pháp lực gia trì nhanh như thiểm điện, góc độ ra tay càng là xảo trá sắc bén, bọn hắn rõ ràng ngăn cản không được, trên ngực, trên yết hầu dồn dập trúng đao, thấp giọng gào thét, tựa như vải rách, trực tiếp bị ném xuống từ trên Kiếm Đài ...

- Hặc hặc ...

Tiểu Việt sơn chủ tay cầm quạt xếp, tiêu sái đứng ở trên đài cất tiếng cười to.

Ngay bên cạnh cách hắn không xa, Triệu Huyền Tước tay cầm thiết thương, một mình ác đấu ba vị cao thủ, ba người kia đều là tu sĩ Xích Đan, tu vi tiệm cận Kim Đan cảnh, vũ pháp tàn nhẫn trầm ổn, chính là cao thủ đỉnh cấp trong nhóm người tham gia khảo thí, nhưng hắn bằng vào một người một thương, ngăn trở ba người này, chẳng ngờ lại không hề rơi xuống hạ phong, chưa được mấy hiệp đã gầm nhẹ một tiếng, đánh lật một người trong đó.

Hai người còn lại khẽ giật mình, cấp thiết muốn đi lên đoạt công, lại bị Triệu Huyền Tước tung người đá lăn đi ra.

Cùng lúc đó, một tên mập mạp mặt xanh tay cầm song chùy ...

Một nữ tử trung niên thô tráng, trên thân quấn lấy thiết liên (xích sắt) thô ráp như cánh tay, đầu dây xích treo một chiếc móc câu màu vàng ...

Một lão đầu gầy còm lưng vác theo ba đoạn thiết thương ...

Từng cao thủ lần lượt thoát vỏ mà ra, vững vàng chiếm giữ mười vị trí trên Kiếm Đài, như thể đang tuyên cáo thân phận và địa vị mười thứ hạng đầu của bọn hắn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 822: Mới đầu khi vừa lên đài



Chứng kiến chư vị cao thủ một thân khí thế hung ác này, người có ý tham gia kiếm khảo dưới đài tuy còn không ít, nhưng rõ ràng đều bị dọa sợ, không dám tiếp tục lên đài khiêu chiến, trong vô hình, ẩn ẩn như thể hoàn toàn bị bọn hắn ép chặt khí thế!

Chúng tu sĩ quan chiến ở chung quanh thấy cảnh này, trong lòng c*̃ng ẩn ẩn hiểu ra.

Mười thứ hạng đầu, sợ là đã được xác định...

Mười người trên đài hiện tại này, mỗi một vị đều là cảnh giới Kim Đan, Đan phẩm đều từ Bạch Đan trở lên, thậm chí có ba bốn người Đan phẩm là Kim Đan, chính là tu sĩ trung giai, thậm chí cao giai, chỉ luận vũ pháp mà nói, sợ rằng cũng không nắm chắc tất thắng bọn họ!

Chỉ mới là mười thứ hạng đầu đại khảo Kiếm Đạo mà thôi, vậy nhưng đã xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, quả thực rất hiếm thấy.

Lúc này, còn ai dám bước lên gây sự với bọn hắn?

Người chuẩn bị tham gia đại khảo Kiếm Đạo rõ ràng còn chưa đăng trường toàn bộ, nhưng khảo hạch lại cứ thế tắc nghẽn mà dừng...

- Chẳng lẽ cứ thế liền kết thúc khảo thí mười thứ hạng đầu, chuẩn bị quyết ra tiền tam giáp (ba thứ hạng đầu)?

Chúng tu xem khảo thí ở chung quanh bắt đầu xì xào bàn tán , ánh mắt vụng trộm nhìn về phía lão tu áo đen.

Rất rõ ràng, mười thứ hạng đầu cứ vậy được xác định, bước tiếp theo tự nhiên liền muốn quyết ra tiền tam giáp, bằng không, chẳng lẽ cứ đứng mãi trên đài.

Giữa trời, vị lão tu áo đen kia cũng đang hứng trí bừng bừng quan sát hiện trường, mặt đầy ý cười.

Lão gia hỏa này có vẻ rất mãn ý với quy tắc mà mình đã định xuống vừa rồi.

Mắt thấy bốn bề vắng lặng, thật lâu mà dưới kiếm đài vẫn không thấy có người dám bước lên, hắn liền giơ cao tay áo.

Tựa hồ đang chuẩn bị bắt đầu khảo hạch quyết ra tiền tam giáp...

Nhưng chính lúc này, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì tóc trắng một mực xếp bằng trên đài, từ đầu đến cuối đều không xuất kiếm chợt chậm rãi đứng dậy, chúng nhân thấy hắn có động tác, chú ý lực không khỏi tập trung qua, tiếng nghị luận cũng theo đó trầm xuống.

Nguyên suốt một ngày, trên đài chém giết đến máu chảy thành sông, hắn đều không động đậy, lúc này lại muốn làm gì?

Giữa một mảnh kinh ngạc, bọn họ thấy đệ tử Tẩy Kiếm Trì đi tới trước mặt một người bên cạnh, nói:

- Đi xuống!

Người bên cạnh hắn là một vị nam tử vóc dáng hùng tráng, thân mặc Huyền Giáp, có kẻ nhận ra thân phận người này, chính là thủ đồ chân truyền c*̉a một phương đại tiên môn tên là Huyền Giáp Tông, thanh danh cực thịnh, theo đánh giá c*̉a đám đông bên dưới, người cược hắn có thể tiến vào tiền tam giáp không phải là số ít. Thực lực mạnh mẽ, tự nhiên tâm tính cũng cao, chợt nghe đệ tử Tẩy Kiếm Trì nói vậy, hắn lập tức hơi ngớ:

- Ngươi nói cái gì?

Đệ tử Tẩy Kiếm Trì thản nhiên nói:

- Ta bảo ngươi đi xuống, nhường ra vị trí...

Tu sĩ Huyền Giáp kia thoáng sửng sờ, lập tức mặt đầy nộ khí, quát:

- Dù ngươi có là đệ tử Tẩy Kiếm Trì,...

Hắn còn chưa dứt lời, đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã đột nhiên giơ tay lên!

Trong ngực hắn một mực ôm lấy thanh kiếm vỏ đen, mặt trên khảm đầy đường vân trắng, lúc này, hắn không rút kiếm ra khỏi vỏ, mà cứ vậy mang theo vỏ kiếm, đột nhiên đánh tới phía trước, tu sĩ Huyền Giáp cả kinh, song quyền giơ lên, vung sức chống đỡ, nhưng khắc sau, vỏ kiếm đã trực tiếp đánh lên cánh tay hắn, sau đó liền nghe được hai tiếng “rặc rặc” giòn vang, tí giáp (giáp che tay) trực tiếp nổ tung, tiếp sau hai cánh tay cũng bị đánh nát, cánh tay ập ngược ra sau, đụng vào lồng ngực, xương ngực theo đó c*̃ng nổ tung...

Phốc...

Một búng máu tươi phun ra, cả người hắn như diều đứt dây ngã xuống đài...

Xôn xao...

Chứng kiến cảnh tượng ngoài dự liệu đó, không biết bao nhiêu tu sĩ bị dọa cho chết đứng, ánh mắt sợ hãi.

Hiện tại mười thứ hạng đầu đã quyết ra, trận chiến tiền tam giáp còn chưa bắt đầu, sao tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì này lại làm vậy?

Rõ ràng vừa nãy lúc nên ra tay hắn lại một mực không ra tay, vì sao giờ lại bất ngờ xuống tay ác độc như thế?

Ngay khi bọn hắn đang sợ hãi trong lòng, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia đã cho bọn hắn biết đáp án.

Hắn đánh rớt tu sĩ Huyền Giáp xuống đài, sau đó thu kiếm lại, ngẩng đầu hướng về Xích Thủy Đan Khê Tiên Đài, thản nhiên nói:

- Ta đợi ngươi một ngày, nay c*̃ng đã giúp ngươi giành lấy vị trí, ngươi nên lên đài đi thôi...

Tùy theo ánh mắt hắn nhìn qua, tâm tư chúng nhân oanh một tiếng loạn lên.

Bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, thì ra hắn đánh rớt tu sĩ Huyền Giáp là để khiêu chiến vị tứ đạo khôi thủ kia...

Mới đầu khi vừa lên đài, hắn đã từng hướng Phương Nguyên phát ra khiêu chiến, Phương Nguyên không ứng, hắn liền cũng không nói gì thêm, nhưng không ngờ, nay mười thứ hạng đầu đã quyết ra, hắn lại lần nữa khiêu chiến Phương Nguyên, chờ đối phương lên đài...

Ở trên Tiên Đài, Phương Nguyên cũng bị vô số ánh mắt nhìn lại.

Người chung quanh không nghi ngờ đều đang chờ hắn đưa ra ứng đối, đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã làm đến bước này rồi, hắn tựa hồ không tiện tiếp tục trầm mặc nữa, đổi thành bất cứ người nào, vào lúc này, sợ rằng đều không thể tiếp tục làm như không thấy?

Lúc này, Phương Nguyên lặng lẽ cúi đầu, trong lòng cũng đang suy tư.

Hắn có thể cảm nhận được chung quanh truyền đến vô số ánh mắt, có nghi hoặc, có đồng tình, thậm chí còn có chút thương xót, hoặc là hả hê.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 823: Hung phong vô địch (1)



Chẳng qua, quan trọng hơn chính là, hắn cảm nhận được cái trong đó có hai đạo ánh mắt khiến sâu trong lòng hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, khẽ ngước đầu nhìn sang, phát hiện hai ánh mắt có một phương đến từ Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, một phương đến từ đài sương mù.

- Rốt cục bọn họ có tính toán gì?

Hắn âm thầm nghĩ trong lòng, sắc mặt thoáng hiện vẻ ngưng trọng.

- Phương tiểu hữu ...

Tử Tiêu động chủ ở bên cạnh Phương Nguyên cũng đã nhận ra không đúng, thoáng quan tâm nhìn về phía Phương Nguyên.

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, vẫn cứ mặt không biểu tình ngồi trên Tiên Đài.

- Không ngờ giỏi nhịn vậy, người ta đã khi lang đen như thế rồi ma vẫn không xuống trường?

Trong tiếng nghị luận, Lý Hồng Kiêu trên Tiên Đài bên cạnh cũng hơi khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn.

Bên người nàng, một vị giáp sĩ đen thấp giọng nói:

- Tiểu công chúa, trong đại khảo Khí Đạo lần này, hắn chẳng qua là đánh sắt mấy canh giờ thôi, không ngờ đã mệt đến thoát lực, xem ra tu vi và thực lực đều không mấy cao minh. Giờ đệ tử Tẩy Kiếm Trì khiêu kích như vậy mà hắn cũng không chịu xuống trường khảo thí, ngược lại chứng tỏ hắn khả năng thật không phải người chúng ta muốn điều tra ...

- Ta vốn cũng không để ở trong lòng, nhưng giờ lại có chút tò mò ...

Lý Hồng Kiêu lãnh đạm trả lời, lẩm bẩm nói:

Nếu that chỉ la mot ten khong thong vu phap, co gì Tay Kiem Trì lại nham đen hắn?

Giáp sĩ kia hơi ngớ, thấp giọng nói:

- Vậy thuộc hạ đi tra kỹ lại xem ...

Lý Hồng Kiêu nói:

- Đi đi, về sau loại chuyện nhỏ nhặt thế này đừng tới phiền ta!

- Ha ha, xem ra Kiều sư đệ không làm gì được hắn ...

Ở một hướng khác, trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, một nam tử trên thân khoác áo lông cừu trắng, lười biếng tựa bên bàn ngọc, nhìn tư thế liền biết người này rất hiểu hưởng thụ, tay bưng chén rượu, song lại không uống, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Người ta đánh chết không xuống trường a ...

Ngồi bên cạnh hắn là hai vị lão giả áo đen thân hình cao ngất, một người trong đó nghe xong lời ấy, chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên nói:

- Trừ ma vệ đạo vốn là điều thế hệ chúng ta nên làm, với loại Ma Thai như này, trực tiếp rút kiếm chém chết là được, cần gì phải tốn nhiều miệng lưỡi?

Nam tử thân khoác áo lông cáo lại khẽ lắc đầu, nói:

- Kiếm Chấp, ngươi có biết vì sao cả đời mình chỉ là áo đen, mà không có cơ hội khoác lên áo trắng không?

Dứt lời, trên mặt thoáng chớp qua một tia ý cười ranh mãnh, nói:

- Ngươi có từng nghĩ qua không, vì sao mot nam truoc, luc Le sư đệ về tới Tẩy Kiếm Trì, lập tức liền bị giam trong Kiếm Ngục, đóng cửa hối lỗi?

Nghe lời này của hắn, hai vị lão giả áo đen đều trầm mặt xuống, không đáp lời, chỉ có ánh mắt là nhìn về phía hắn.

Nam tử áo trắng cười nói:

- Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, không quản là Tẩy Kiếm Trì muốn giết người nào, Ma cũng tốt, Tiên cũng tốt, đều phải đường đường chính chính, có quy có củ, đương sơ bởi phát hiện Lệ sư đệ đi đường Kiếm Ma, liền lập tức không để ý nhiệm vụ Tiên Minh, ra tay ngay với hắn, kết quả thân bại danh liệt, nhiệm vụ cũng hủy, đương nhiên phải bị nhốt vào trong Kiếm Ngục, học lại quy củ!

Sắc mặt hai vị lão giả áo đen càng thêm khó coi mấy phần.

Người bên trái lạnh lùng nói:

Người tu hành Kiếm Đạo, một kiếm phá vạn pháp, chẳng lẽ quy củ đều không dám chém phá?

- Quy củ tự nhiên là có thể chém phá!

Nam tử áo trắng nhẹ giọng cười cười, nói:

- Nhưng đầu tiên phải học được tuân thủ quy củ, mới có thể chém phá quy củ, nếu ngay từ đầu lúc mới học kiếm đã không tuân thủ quy củ, vậy là không hiểu chuyện, chứ không phải cái gì mà một kiếm phá vạn pháp ...

Hai vị lão giả áo đen liếc nhau một cái, liền cũng không tiếp tục tranh cãi chuyện này với hắn.

Song rõ ràng, trong lòng vẫn có chút không phục.

Thân là người tu hành Kiếm Đạo, không ai là không tâm ý kiên định, tâm cao khí ngạo, nếu bọn họ dễ dàng bị người khác dùng đạo lý thuyết phục như thế, vậy thì đã không lấy được thành tựu Kiếm Đạo như hôm nay, càng không tư cách khoác lên thân chiếc áo đen kia!

Phương Nguyên đạo hữu, ta đã chờ ngươi đến cái mức này rồi, vậy mà ngươi vẫn không chịu xuống đây chỉ giáo?

Trên Tiên Đai, tên đe tử Tẩy Kiem Trì kia thậm chí đã gọi thẳng tên Phương Nguyên ...

Phương Nguyên lại vẫn cứ ngồi yên trên đài, chỉ là sắc mặt càng lúc càng khó

coi.

Nhưng ma ngưoi mot muc co đau rut co khong ra cung không giải quyết được vấn đề ...

Tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì ánh mắt bình tĩnh nhìn về hướng vị trí Phương Nguyên, tiếng nói to rõ, mang theo một tia bá đạo không dung người khác hoài nghi:

- Chẳng lẽ ngươi không từng nghĩ, đợi sau khi chuyện ở đây chấm dứt, ta sẽ đích thân tìm đến nhà ngươi tính sổ ...

Xôn xao ...

Có người nhìn không thuận mắt, thấp giọng thở dài:

- Người ta là tứ đạo khôi thủ, vốn đã chú định dương danh thế gian, vậy mà tên kiếm đồ áo đen đó còn cứ phải ép người ta tham gia kiếm khảo, vạn nhất bị đánh thảm bại, chẳng phải thanh danh đều mất hết?

Lại có người hừ lạnh nói:

- Dù hắn không tham gia, thanh danh cũng đã mất sạch, đường đường tứ đạo khôi thủ, bị người khiêu chiến nửa ngày mà vẫn không dám đi xuống ứng chiến, vô luận thế nào đều khiến người tìm được chê trách, nói không chừng cả tư cách khôi thủ bốn đạo Đan - Trận - Phù - Khí đều bị biếm thành không đáng một đồng!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 824: Hung phong vô địch (2)



- Đan Trận Khí Phù, bất luận là loại nào, trong tu hành giới rốt cục đều lấy lực lượng làm đầu, tuy hắn là tứ đạo khôi thủ, nhưng lúc kiếm khảo, bị người nhiều lần khiêu khích, lại một mực không dám đăng trường, liền đã chú định thành là kẻ nhát gan sợ chuyện. Ài, Tẩy Kiếm Trì này cũng thật là, bọn hắn lấy Kiếm Đạo chí tôn, vì sao cứ phải khăng khăng làm khó dễ một vị tu sĩ trẻ tuổi tinh thông bàng môn như vậy?

- Ha ha, chẳng phải xưa nay Tẩy Kiếm Trì vẫn luôn bá đạo?

Rất nhanh liền có người tiếp lời, lạnh giọng cười nói:

- Cuồng đồ Kiếm Đạo hai ngàn năm trước, hiện nay chính là kiếm chủ Tẩy Kiếm Trì, lúc trẻ tuổi chẳng phải cũng cược đấu với cao thủ Võ Đạo thiên hạ, cuối cùng một kiếm áp quần hùng, sau đó đưa Kiếm Đạo vốn thuộc về một hệ trong Võ Đạo vượt lên áp đảo cả Võ Đạo, khiến cho đại khảo Võ Đạo từ đó biến thành đại bảo Kiếm Đạo như bây giờ mà mọi người vẫn biết?

Đến sau cùng, ngược lại dần dần bắt đầu có người đồng tình với Phương Nguyên.

Ở một khía cạnh nào đó, người tu hành tu luyện Đan - Trận - Phù - Khí, so với tu sĩ tinh nghiên Kiếm Đạo võ pháp và thần thông vốn là đã có chút khác biệt.

Tựa như ở Thanh Dương tông, những người giỏi nhất đều sẽ tiến vào Ngũ phong, lấy tu hành làm chủ, số còn dư lại mới sẽ chọn vào bốn viện, tinh tu Đan - Trận - Phù - Khí, như thể người lấy tu hành làm chủ, trời sinh sẽ cao hơn một bậc vậy. Tu sĩ tinh tu tứ đạo Đan - Trận - Phù - Khí há lại không có điểm khúc mắc trong lòng?

Hiện nay liền cung là như thế, Phương Nguyên thân là tứ đạo khôi thủ Đan, Trận, Phù, Khí, trong tiềm thức tự nhiên cũng được tu sĩ tinh tu bốn đạo này coi là người nhà, bình thường bọn hắn trêu chọc vài câu thì không sao, nhưng thấy vị tứ đạo khôi thủ này lại bị một tên học kiếm bức bách như thế, rõ ràng là người chỉ biết luyện đan vẽ bùa, lại phải cứ ép người ta lên đài cầm kiếm đi liều mạng, trong lòng tự nhiên có chút không vui ...

- Người ta học Trận học Đan học Khí học Phù, ngươi thì lại học Kiếm, tại sao cứ phải bức người ta so đấu với ngươi?

- Đúng vậy, có bản lĩnh thì ngươi so đấu Trận pháp Đan thuật xem nào ...

- Ha ha, miệng luon mồm bat người ta đi lên, có bản lĩnh ngươi đi xuống thử xem ..

Tiếng mỉa mai chung quanh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng vang dội. Đương nhiên, thanh danh Tẩy Kiếm Trì vẫn là quá thịnh, những người lên tiếng mỉa mai kia đều là núp trong đám đông, sợ bị phát hiện, số lượng cũng không phải rất nhiều, lại đủ khiến người ta nghe được rõ ràng!

- Hừ ...

Ở trên Kiếm Đài, đệ tử Tẩy Kiếm Trì nghe được mấy lời này, sắc mặt tức thì khẽ biến, lạnh lùng nhìn lướt qua toàn trường, thẳng đến hù cho đám đông chung quanh lặng ngắt như tờ, sau đó hắn mới bước ra trước một bước, thấp giọng quát nói:

- Đủ rồi, Phương Nguyên, chuyen chính ngươi đã làm trong lòng ngươi rõ ràng, Lệ sư đệ bởi vì bị ngươi khinh miệt, đến nay còn bị nhốt trong Kiếm Ngục bên. Ta tuân thủ Kiếm Luật, sẽ không âm thầm tìm ngươi gây chuyện, vì vậy mới đứng trên Kiếm Đài này chờ đợi chiến một trận với ngươi. Chẳng lẽ ngươi thực sự nhát gan đến vậy, không dám đi lên?

Bá!

Chúng nhân tại trường nghe được lời ấy, trong lòng không khỏi cả kinh, nghi hoặc nhìn sang Phương Nguyên.

Khắc này Phương Nguyên cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, đang định mở miệng nói chuyện ...

Đúng lúc đó, đột nhiên một tiếng rống to ngắt lời hắn.

Tiếng rống như sấm, tựa hồ ẩn chứa lực lượng khó có thể hình dung, oanh rầm rầm truyền ra, chấn cho vô số người trong lòng run lên, hồn phi phách tán, lập tức quay đầu nhìn về phía tiếng gào rống giận truyền ra, tức thì ngẩn ngơ ...

Trong tầm mắt bọn hắn, một tráng hán thân hình cao lớn, người như tháp sắt chính đang gào thét vọt vào khảo trường.

Phía trước người ấy còn có hai đạo bóng đen đang cuống cuồng tháo chạy như chó nhà có tang ...

- Quan Ngạo sư huynh?

Phương Nguyên vừa thấy tráng hán tựa tháp sắp, trong lòng tức thì cả kinh.

Lúc này Quan Ngạo chang phải đang bế quan trong tiểu viện, bị Tôn Quản Sự giữ lấy ư?

Sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

Bị hắn đuổi giết là ai?

Phương Nguyên một bụng đầy nghi hoặc, nhất là thấy được trên thân Quan Ngạo rõ ràng dính đầy máu tươi, xem ra đã bị trọng thương, thần tình rất là nóng nảy, giống như đã mất đi lý trí, lập tức sắc mặt đại biến, đứng bật dậy ...

Trên Kiếm Đài, chín đại cao thủ vốn đều đã chiếm lấy một vị trí cho riêng mình, đang chờ bước quyết ra tiền tam giáp kế tiếp. Bọn hắn đã dùng thực lực chứng minh bản than có thể lưu ở trên đài, rat nhiều người chuẩn bị tham gia khảo thí dưới kiếm đài đều không dám bước lên.

Duy nhất còn mang theo chút nhân tố không xác định chính là vị tứ đạo khôi thủ một mực bị đệ tử Tẩy Kiếm Trì khiêu khích, lại không ngờ rằng, vị tứ đạo khôi thủ kia còn chưa lên đài, bỗng đột nhiên có mấy người xông tới, thoáng nhìn liền nhận ra ba người này tuyệt đối không phải tới tham gia đại khảo Kiếm Đạo, mà càng giống như là tới quấy rối, trong lòng không khỏi trầm xuống, ánh mắt lập tức đảo qua ...

- Ma đầu kia muốn giết người, cầu các tiền bối cứu mạng ...

Hai người áo đen đã bị dọa cho sợ mất mật, khẩu âm quái dị, vừa lên đài liền mở miệng cầu khẩn, hoàn toàn không có nửa phần chiến ý, một bên kêu to, một bên cấp tốc lẻn đến sau lưng Tần Sơn Quân, bộ dáng như là chim sợ cành cong.
 
Back
Top Bottom