Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 805: Đại tổng quản (1)



Lúc này, tâm thần hắn cũng lờ mờ trở nên căng thẳng.

Tính tình hắn lạnh lùng, không muốn để ý tới các loại chuyện loạn thất bát tao, nhưng trên đời này có chuyện của mấy người mà hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, vị Tôn sư huynh gầy như khỉ ở trước mắt này chính là một trong số đó, chuyện của hắn chính là chuyện của mình!

- Ài, cái này nói ra thì dài lắm ...

Tôn quản sự than thở, đưa chén trà cho Phương Nguyên, ý bảo hắn rót thêm chén nữa, sau đó cười khổ nói:

- Phương sư đệ, ngươi còn nhớ lúc trước trong thế giới tàn phá đó, ta nhặt được không ít mảnh vỡ pháp bảo chứ?

Phương Nguyên gật đầu, trong lòng khẽ động.

Lúc ấy trong thế giới tan phá kia, Quan Ngạo va Ton quản sự đều có thu hoạch, Quan Ngạo nhặt được một số hạt giống về, hiện giờ đã bắt đầu mọc rễ, mà Tôn quản sự thì nhặt được rất nhiều tàn phiến pháp bảo, cũng không biết là chất liệu gì, nhưng chắc cũng hiếm thấy ...

Tôn quản sự thở dài một tiếng, nói:

- Lúc ấy ta ở Long Miên Sơn Mạch tách ra với ngươi, liền muốn đi tìm một chỗ làm quản sự, có điều, tùy thân mang theo nhiều sắt vụn như vậy cũng vướng víu, liền muốn tìm một chỗ bán chúng đi, cũng tiện kiếm ít tiền, nhưng không ngờ, vừa tìm người nghiệm chứng một chút chỗ sắt vụn đó, không ngờ rất bất ngờ, đều là một số thiên ngoại tiên kim có giá trị cực cao.

Nói xong, cũng có chút mặt mày hớn hở, vỗ đùi cười nói:

- Chỗ tiền tài này thực sự là ngay cả ta cũng không ngờ, ta là muốn mượn cái này kiếm một mớ, không chừng còn có thể trực tiếp về hưu, có điều thiên ngoại tiên kim đó tiên môn nhỏ, môn phái nhỏ bình thường thì không mua nổi, mua cũng vô dụng, thế là ta liền tìm được một đạo thống chuyên tu thuật luyện bảo, tên là Luyện Phong Hào, bọn họ là biết hàng nhất, tất nhiên cũng ra giá tốt nhất, hai bên đã bàn xong là mười hai linh tinh đổi một lạng tiên kim, ta liền cầm theo hơn trăm tiên kim tới nơi đã hẹn trước chờ bọn họ, không ngờ bọn họ lại không mang theo linh tinh, hơn nữa thấy ta lẻ loi một mình, không ngờ muốn nuốt không tiên thiết của ta.

Phương Nguyên lắp bắp kinh hãi, theo bản năng nói:

- Ngươi sao lại chịu thiệt như vậy?

Loại hoạt động y thế hiep nguoi đen an đen ở trong giới tu hành là rất nhiều, nếu Tôn quản sự người mang trọng bảo, bị người ta nhằm vào thì cũng không có gì phải ngạc nhiên, có điều ngạc nhiên là với một thân bản lĩnh và sự khôn khéo của Tôn quản sự, không có đạo lý nào lại dễ dàng gặp nạn như vậy?

- Đúng vậy!

Tôn quản sự nghe vậy cũng vỗ đùi nói:

- Ta cũng không phải là chim non mới vào giang hồ, sao có thể chịu thiệt?

Nói xong cười lạnh một tiếng, nói:

- Vừa gặp mặt những người đó, ta liền biết bọn họ không có hảo ý, thế là liền động thủ trước, đánh cho những kẻ muốn nuốt không tiên thiết này của ta một trận, ép bọn họ phải giao ra linh tinh thì mới có thể chuộc người, hơn nữa phải là nhiều gấp ba bảng giá đã ra, Luyện Phong Hào này cũng không cam lòng, thế là phái một tiểu nương bì cảnh giới Kim Đan tới đối phó ta ...

- Cảnh giới Kim Đan?

Phương Nguyên nghe vậy hơi ngẩn ra, quan sát kỹ càng Tôn quản sự một cái.

Từ sau chuyện Thông Thiên Bí Cảnh ở Thiên Lai Thành, Phương Nguyên vẫn hoai nghi, tu vi của Ton quản sự chắc không chỉ là ở Kim Đan.

Nghĩ một chút, hắn chậm rãi nói:

- Cảnh giới Kim Đan cũng không đối phó ngươi dễ dàng như vậy được đúng không?

- Đúng vậy!

Tôn quản sự kích động nói:

- Kim Đan thì giỏi lắm à? Ta và tiểu nương bì đó đại chiến ba trăm hiệp, cũng bắt luôn cả nàng ta!

Nói xong lại cười lạnh một tiếng:

- Quay về thẩm vấn một hồi, phát hiện tiểu nương bì này thì ra là thiếu chưởng quỹ của Luyện Phong Hào, lần này, ta không khách khí với bọn họ, liền bức họ phải bỏ ra linh tinh gấp mười lần để chuộc, nhưng không ngờ, tiểu nương bì này thực lực không mạnh, nhưng lại âm thầm nuôi một con hung mãng (con trăn), nửa đêm nửa hôm, lặng lẽ không một tiếng động từ trong lòng đất chui ra, gây nên một mảng đại loạn ...

Phương Nguyên hơi ngấn ra:

- Nếu là cự mãng cấp bậc hung thú, ngươi càng không đến mức ...

- Đúng vậy!

Tôn quản sự vay tay, làm ra động tác một đao chém xuống:

- Hung mãng đó thì tính là gì, bị ta một đao làm thịt!

Phương Nguyên đã có chút bất đắc dĩ, thở dài nói:

- Vậy Sau đó thì sao?

- Sau đó thì sao?

- Sau đó thì xui xẻo to rồi ...

Tôn quản sự vừa nói vừa thở dài, bộ dạng nghĩ lại mà sợ:

- Ngươi chắc không biết, ngày hôm sau vừa tỉnh lại, ta liền choáng váng, quả thực là xấu hổ chết người, tiểu nương bì đó chiếm tiện nghi của ta, không ngờ còn được lý không tha người, giống như phát điên, lấy đao ra chém ta, lúc ấy nàng ta lẻ loi, quần áo cũng không mặc ... Ngươi có biết cảnh tượng đó dọa người thế nào không?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 806: Đại tổng quản (2)



Kinh lịch quỷ dị này khiến Phương Nguyên nghe mà choáng váng:

- Ngươi bị nàng ta đả thương?

Tôn quản sự lắc đầu, nói:

- Không, ta theo nàng ta về Luyện Phong Hào, hiện tại ta là đại tổng quản của Luyện Phong Hào ...

- Ăc ...

Phương Nguyên tốn một phen tinh thần mới làm rõ được sự vòng vèo trong đây, đành phải nói:

- Chúc mừng chúc mừng ...

- Ha ha, sư huynh ta bản sự vô hạn, thế có tính là gì?

Tôn quản sự ha ha ha ha, nhưng lại mặt ủ mày ê nói:

- Kỳ thật, cũng không phải chuyện tốt gì, tất cả tiên kim của sư huynh ta đều phải mang ra đền, ngay cả bản thân ta cũng phải đền cho họ, tiểu nương bì này còn không cảm kích, nói ta mà dám nói chuyện đó ra ngoài, liền thiến ta!

- Thôi ... Dù sao cũng phải từ từ sẽ đến!

Phương Nguyên đành phải khuyên một câu, thầm nghĩ trong lòng, xem ra mình phải chuẩn bị một phần quà mừng rồi.

Đến lúc này mới nghĩ tới, vội nói:

- Đúng rồi, Tôn sư huynh, ngươi muốn ta giúp làm việc gì?

Tôn quản sự vỗ đùi, nói:

- Nếu không thì sao lại nói là phiền, không phải vẫn là chuyện của tiểu nương bì kia à.

Nói đến đây, sắc mặt mới trở nên có chút ngưng trọng, nói:

Đại khảo lục đạo lần này, Luyện Phong Hào bọn họ cũng báo danh, hơn nữa quyết chí phải đoạt giải nhất, nhưng Luyện Phong Hào này trước kia cũng thanh danh vang dội, chính là tiên môn luyện khí nhất lưu của Trung Châu, lúc đó, chỉ là khôi thủ đại khảo khí đạo bọn họ cũng chưa chắc đã để vào mắt, nhưng hiện giờ, cha của tiểu nương bì này mấy năm trước đã chết, lại có không ít trưởng lão ra đi, hiện tại thực lực của Luyện Phong Hào đang ở vào lúc yếu nhất, căn bản không nắm chắc đoạt được giải nhất.

Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngần ra:

- Luyện bảo thì ta không hiểu, làm sao mà giúp ngươi được?

Tôn quản sự cười cười xua tay, nói:

- Cho nên ta kỳ thật cũng không phải tới tìm ngươi, là tìm tên ngốc đó!

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, đã có chút hồ đồ, nhíu mày nhìn về phía hắn.

- Đúng vậy ...

Tôn quản sự cười nói:

- Ngươi cứ nghe ta nói đã, Luyện Phong Hào này tuy thanh thế và nội tình đã xa không bằng trước, nhưng căn cơ lại dày, tổ tiên của tiểu nương bì này có một loại bí pháp luyện bảo, nếu dùng ở đại khảo khí đạo này cướp lấy khôi thủ là không nói chơi, chỉ là vấn đề ở chỗ, bí pháp đó tuy nàng ta biết, nhưng lại không thi triển được, bởi vì trong bí pháp đó chỗ khó nhất chính là rèn sắt ...

Bí thuat ren sắt tổ truyền của Luyện Phong Hào bọn họ, đó là cần phải có người tay cầm chùy nặng vạn cân mà tổ sư gia của Luyện Phong Hào đả tạo, dựa vào chùy pháp nào đó, liên tục không ngừng rèn trên mười canh giờ, đó không phải là người bình thường có thể thừa nhận, tiểu nương bì vốn bảo ta làm, nhưng ta không am hiểu cái này, xách lên cũng hết hơi rồi, nàng ta còn mắng ta vô dụng, ta tức quá nói lại mấy câu, nàng ta lại cầm đao chém ta, ta chạy ra, cũng vừa hay nghe nói tới tin tức về ngươi, thế là ta liền lập tức nghĩ tới tên ngốc Quan Ngạo này ...

Nói xong liền trở nên có chút hưng phấn, cười nói:

Với than the đo của han, không đa thiet thì đung là lãng phí!

Cho tới lúc này, Phương Nguyên cuối cùng mới minh bạch ý đồ đến của Tôn quản sự, trên mặt dần dần lộ ra vẻ ngượng nghịu.

Nếu thực sự muốn tìm người có loại thiên phú dị bẩm để rèn sắt, Quan Ngạo quả thật là vạn dặm mới tìm được một ...

Nhưng mấu chốt là ...

Giơ tay lên chỉ vào trong phòng đan, hắn cười khổ nói:

- Ngươi tới không khỏi quá không khéo rồi, Quan Ngạo sư huynh đã bế quan mấy ngày rồi!

- Bế quan?

Tôn quản sự nghe vậy không nhịn được mà kinh hãi:

- Lúc nào mới ra?

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết han khi nào thì xuất quan, nhưng chắc han là trong thời gian thời gian này là không ra được, hơn nữa hắn lần này bế quan, không thể coi thường, liên quan đến con đường tu hành cả đời của hắn, bất kể là như thế nào, ta cũng không thể quấy rầy hắn!

Tôn quản sự lập tức mặc như đưa đám, ngồi trên mặt đất than thở, vẻ mặt mất mát.

Phương Nguyên thấy mà cũng có chút không đành lòng, trầm mặc một lúc, nói:

- Hay là để ta thử xem?

-Nếu là ngươi ...

Tôn quản sự nghe thấy Phương Nguyên nói vậy, liền cũng hơi ngẩn ra, sau đó đi một vòng xung quanh Phương Nguyên, nhìn từ trên xuống dưới, còn vươn tay ra nhéo nhéo cánh tay của Phương Nguyên, có chút hoài nghi nói:

Nhưng Tôn quản sự dù sao cũng khác với người ngoài!

Không nói đen khi làm chấp sự ở Thanh Dương Tông, hắn âm thầm chiếu cố mình đủ thứ, chỉ là khi ở cảnh giới Vân Châu, bị thích khách của Cửu U Cung ám sát, cùng với ở trong Thông Thiên Bí Cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, hắn thay mình chống đỡ công kích của Hắc Đồng Kiếm Khách đến từ Tẩy Kiếm Trì, thế cũng coi như là đã hai lần cứu mạng mình, chỉ nói tới giao tình này, mình sao có thể không giúp hắn?

Hơn nữa Phương Nguyên nói giúp là cũng đã cân nhắc nghiêm túc.

Hắn đã nghe rõ lời nói của Tôn quản sự, chuyện luyện khí, không cần mình phụ trách, Luyện Phong Hào tự có cao nhân.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 807: Thiên Kích Chùy (1)



Hiện tại cần chỉ là một người thân khỏe sức lớn, dùng bí pháp nào đó vung đại chùy, giúp rèn sắt mà thôi, mình đương nhiên không phải loại người có thiên phú dị bẩm, thần lực vô biên như Quan Ngạo, nhưng mình dù sao cũng là tu sĩ Tử Đan, cường độ và thể lực nhục thân cũng hơn xa người thường.

Cũng chính bởi vậy, hắn mới đề xuất ý kiến để mình đi thử một lần.

Tôn quản sự cũng nghe hiểu ý tứ của hắn, sau khi cân nhắc một lúc, liền gật đầu nói:

- Vậy đi thôi!

Phương Nguyên hơi ngây ra:

- Đi đâu?

Tôn quản sự đã đứng lên đi ra phía ngoài, kinh ngạc quay đầu nói:

Tìm tiểu nương bì đó!

Phương Nguyên thở dài, thay quần áo, đi theo Tôn quản sự.

Đối với tiểu nương bì đó, trong lòng cũng có chút chờ mong ...

Hai người rời khỏi Xích Thủy Đan Khê, Tôn quản sự cưỡi mây, cùng Phương Nguyên bay tới phía đông nam, ước chừng hơn nửa canh giờ, liền tới trong một mảng sơn cốc, lại thấy nơi này đông một đống, tây một đám, tụ tập không ít nhân mã, lập hành cung, dựng lều trại, nhân mã qua lại, náo nhiệt phi phàm, lại đều là nơi đặt chân của một số môn phái luyện bảo tới tham gia đại khảo khí đạo.

Đại khảo khí đạo khác với khảo hạch mấy đạo khác, khảo hạch các đạo khác thường thường đều lấy cá nhân làm chủ, thanh danh thi ra cũng là của bản thân, nhưng khảo hạch khí đạo này thì lại khác, luyện bảo thuật, căn bản không phải chuyện một người có thể làm được, bởi vậy cho dù là đại sư luyện bảo lợi hại tới mấy, cũng đều cần một đám học đồ và trợ thủ, phải cùng nhau luyện bảo thì mới tiện hơn.

Bởi vậy trong giới tu hành, những Luyện Bảo Đại Sư đó cũng thường thường đều là đại biểu cho một đội nhân mã, vậy tất nhiên phải có danh hào, cho nên đại bộ phận Luyện Bảo Đại Sư đều không phải là dùng cá nhân để nổi tiếng, mà là dùng truyền thừa nào đó để nổi tiếng, đương nhiên, trong những người này, tất nhiên cũng có một số người nổi tiếng, bản thân mình đã đại biểu cho tạo nghệ cực cao, có điều cho dù là như vậy, cũng đều có rất nhiều bang thủ.

Chính bởi vì đặc điểm này, cho nên cho dù là trường hợp như đại khảo lục đạo, lúc tham gia khảo hạch, cũng thường thường đều là một vị Luyện Bảo Đại Sư, dẫn theo bốn bang thủ cùng ra trận, mà lúc báo danh vào thi, cũng phần lớn là dùng tên của tập thể để tham dự khảo hạch.

Như vậy, tên tuổi có được chính là sở hữu của đạo thống, tiên môn, thế gia.

Mà điều này cũng khiến cho ý nghĩa của đại khảo khí đạo không giống như mấy cuộc thi khác, mấy cuộc thi khác, đều là mang đến một số cơ hội hoặc là phần thưởng, thanh danh cho cá nhân, nhưng đại khảo khí đạo này thường thường sẽ quyết định sự lên xuống và suy vinh của một phương đạo thống, đạo lý tất nhiên rất đơn giản, danh khí lớn, sinh ý cũng lớn, sinh ý lớn thì tài nguyên nhiều, có thể nói là một khảo hạch thực tế nhất trong lục đạo.

Luyện Phong Hào mà Tôn quản sự dẫn Phương Nguyên đến là một khu doanh trướng chiếm phạm vi trăm trượng ở góc tây nam của vùng sơn cốc này, có thể thấy được thế lực không nhỏ, mà trên đường đi, Phương Nguyên cũng nghe Tôn quản sự giới thiệu một chút, Luyện Phong Hào này cũng từng là một đạo thống luyện bảo cực kỳ huy hoàng, pháp bảo từng lưu truyền trong giới tu hành, có ba thành đều là Luyện Phong Hào đả tạo, có thể nói là bàng nhiên cự vật.

Chỉ có điều, sau khi lão lâu chủ của Luyện Phong Hào dùng thân tuẫn kiếm, Luyện Phong Hào này giống như quần long vô thủ, lại bắt đầu suy tàn, rất nhiều cao thủ luyện bảo đều đã trốn đi, sinh ý cũng bị đoạt đi rất nhiều, hiện giờ chỉ còn một vị thiếu chưởng quỹ chống đỡ đơn độc một mình.

Tuy lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Luyện Phong Hào này vẫn là đạo thống luyện bảo nổi danh trong giới tu hành, nhưng cũng đã lưu lạc đến cảnh giới nhị lưu, kém xa những đại đạo thống luyện bảo nhất lưu, thậm chí có thể nói, vẫn còn đang tiếp tục suy tàn, cho nên, vị thiếu lâu chủ kia, cũng chính là tiểu nương bì trong miệng Tôn quản sự, mới muốn lập chí cướp lấy khôi thủ trong đại khảo khí đạo lần này.

Nàng ta đã coi đại khảo này là cơ hội duy nhất để cứu vớt Luyện Phong Hào!

- Nơi này bận rộn như vậy, ngươi còn có mặt mũi mà chạy ra ngoài dạo chơi, tổng quản này có phải là không muốn làm nữa không?

Vừa đi vào doanh trướng, Phương Nguyên liền nghe thấy tiếng quát mắng tức giận ở bên trong, sau đó liền thấy một nữ tử thanh tú một mặc váy nâu, dáng người thon dài thanh tú chống nạnh nhìn tới, chỉ vao Tôn quản sự mà há miệng chửi to, tính tình mạnh mẽ này quả thật là không hợp với vẻ mặt thanh lệ của nàng ta.

- Một tổng quản không nhận được một xu còn phải ra ngoài tiêu tiền, tưởng ta muốn làm lắm chắc?

Tôn quản sự đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Ta không phải ra ngoài chơi bời, ta là đi tìm bang thủ cho ngươi ... Ngươi không phải nói muốn đoạt giải nhất thì chỉ có thể dùng bí pháp tổ tiên các ngươi truyền xuống sao ...

- Tìm bang thủ?

Nữ tử đo liec xeo Phương Nguyen mot cai, nộ khí tren mat lại cang đam, trên tay cũng càng dùng sức hơn:

- Ta đã nói với ngươi rồi, bí pháp đó cần có người vung Thiên Kích Chùy, rèn liên tục mười canh giờ, e là chỉ có Nguyên Anh mới có lực lượng này, ngươi phải đi tìm một Nguyên Anh tới đả thiết cho ta chứ, sao lại đi tìm con mọt sách gầy còm này tới thì giúp được gì? Ngươi còn nói nữa à?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 808: Được rồi!



Tôn quản sự gấp tới giậm chân bình bịch:

- Đây chính là Tử Đan đó...

Nữ tử đó cả kinh, nhìn Phương Nguyên một cái, trên tay lại dùng thêm sức:

- Ngươi cho rằng ta không phân biệt được Tạp Đan và Tử Đan à?

- Ài...

Phương Nguyên thấy thảm trạng này của Tôn quản sự, cũng không nhịn được mà nhíu mày.

Nhưng người ta liếc mắt đưa tình với nhau, mình cũng không tiện tới ngăn cản, liền đảo mắt, lại nhìn thấy ở chính giữa doanh trướng đặt một hòm đồng cực lớn, nắp hòm nửa đậy bên trên, bên trong có một thanh đại chùy dài hơn trượng, cán chùa màu đen, giống như từ huyền thiết đúc thành, bên trên khắc long văn, mà chùy thì chế từ tử kim, giống như là cối xay, lấp lánh ánh sáng lạnh, lẳng lặng nằm trong hòm đồng.

Hắn quan sát một chút, liền lững thững đi tới, một tay cầm đại chùy, xách lên, sắc mặt cũng lập tức hơi đổi.

- Nặng thế!

Đại chùy này đầu không nhỏ, nhưng ở trong giới tu hành, binh khí kỳ môn là nhiều tới đếm không hết, đại chùy bực này cũng không tính là kỳ lạ.

Dù sao, nhục thân của người tu hành cường đại, lực lượng cũng lớn, binh khí tám trăm cân một ngàn cũng không tính là đặc biệt, nhưng không ngờ đại chùy này lại không đơn giản như bề ngoài, nhìn qua thì bộ dạng cũng chỉ là hai ba ngàn cân, nhưng Phương Nguyên vừa xách lên, sau khi nâng thử, lại phát hiện thanh đại chùy này cực kỳ nặng, sợ là không dưới hơn một vạn cân.

- Trời ạ...

Nhưng cũng vào lúc Phương Nguyên đang cau mày tính thử trọng lượng của đại chùy này, mấy người trong doanh trướng lại lập tức trợn tròn mắt.

Thiên Kích Đại Chùy tổ tiên Luyện Phong Hào truyền xuống, không ngờ lại bị con mọt sách này một tay xách lên?

Còn vung vẩy lên xuống, áng thử trọng lượng một cách thoải mái như vậy sao?

- Khí lực thực sự lớn vậy à?

Nữ tử váy nâu kia thấy vậy cũng hơi kinh hãi, buông lỗ tai Tôn quản sự ra, xoay người ôm quyền với Phương Nguyên, nói:

- Vừa rồi nhìn nhầm, tiểu nữ tử Từ Kiều Kiều, là thiếu chưởng quỹ của Luyện Phong Hào, không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào?

- Kiều Kiều?

Phương Nguyên nhìn lỗ tai đã biến hình của Tôn quản sự, thầm nghĩ cái này thực sự là chẳng dính dáng gì tới hai chữ kiều kiều cả.

Nhưng trên mặt cũng chỉ đành cười nói:

- Không dám, ta tên Phương Nguyên, vị này là sư huynh của ta!

- Phương Nguyên?

Trong doanh trướng này còn có mấy vị lão giả mặc ám xáo, giống như là trưởng lão chấp sự, nghe thấy tên của Phương Nguyên, lại lập tức hơi ngẩn ra, nghĩ lại một chút, đột nhiên vẻ mặt kinh hãi, có chút không thể tin nổi nhìn về phía Phương Nguyên, một người trong đó đã không nhịn được mà bước lên trước vài bước, khiếp sợ nói:

- Tam đạo khôi trận, đan, phù được thịnh truyền mấy ngày nay, chẳng lẽ chính là... Chính là ngươi?

Phương Nguyên chỉ gật đầu, không trả lời.

Nhưng như vậy không nghi ngờ gì nữa cũng là ngầm thừa nhận, mấy vị lão giả áo xám đó lập tức hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn Phương Nguyên đã thay đổi.

Rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này, thanh danh của Phương Nguyên đã lớn đến có chút dọa người.

Từ Kiều Kiều đó nghe vậy, cũng có chút kinh ngạc nhìn Tôn quản sự:

- Ngươi thật sự có một sư đệ lợi hại như vậy à?

Tôn quản sự ôm lỗ tai của mình, lạnh lùng cười:

- Tưởng ta lúc trước là nói đùa với ngươi à?

- Cút ra đi dung luyện tiên kim đi!

Từ Kiều Kiều trực tiếp chống nạnh chỉ một cái, một chút mặt mũi cũng không cho.

- Được rồi!

Tôn quản sự đáp ứng thống khoái, cười ha ha với các trưởng lão đang vẻ mặt kích động nhìn Phương Nguyên, sau đó ra ngoài làm việc.

Mà Từ Kiều Kiều thì vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Phương Nguyên, nói:

- Ta không biết hắn đã nói với ngươi chưa, ta chuẩn bị dùng bí pháp tổ truyền của Luyện Phong Hào để luyện bảo, đoạt chức khôi thủ đại khảo khí đạo này, nhưng cái khác thì dễ nói, truyền thừa mấy ngàn năm của Luyện Phong Hào ta, đạo luyện bảo tự nhận là không thua người khác, nhưng chỉ có quá trình rèn này là cần phải có người cầm Thiên Kích Chùy, trong lúc ta luyện bảo, dựa theo Bát Phong Chùy Pháp tổ truyền của ta, liên tục không ngừng rèn mười canh giờ, lực lượng cần dùng trong lúc này quả thực là khó có thể hình dung, cũng có rất nhiều biến hóa...

Phương Nguyên khẽ nhíu mày, nói:

- Chùy pháp tổ truyền của ngươi tổng cộng có bao nhiêu biến hóa?

Từ Kiều Kiều hơi trầm ngâm, nói:

- Đại Bát Phong Chùy Pháp, tổng cộng có một trăm lẻ tám thức!

- Vậy ta an tâm rồi!

Phương Nguyên nghe vậy cũng gật đầu, nói:

- Lúc trước Tôn sư huynh là muốn tìm Quan Ngạo sư huynh hỗ trợ, nhưng hiện tại xem ra, quả thật là thích hợp với ta hơn, nếu là lực lượng thì có thể là Quan Ngạo sư huynh mạnh hơn một chút, có thể học tập chùy pháp, nhưng ta thì lại học nhanh hơn một chút.

Từ Kiều Kiều nghe vậy sắc mặt hơi nghiêm lại, nhướn mày nói:

Dưới Vấn Đạo Sơn đã dựng một tòa đài cao kiểu cầu thang, từ trên xuống dưới, tổng cộng có chín bậc.

Mỗi một bậc, đều có mười tiên đài nhỏ, bên trên bày những vật như ao suối, lò lửa, còn có khối sắt to, nặng ba trăm cân.

Bên trên cùng của đài cao, chính là chỗ của người chủ khảo, chư vị Giám Bảo Sư đứng hai bên, hai bên mỗi đài đều có một người đứng.

Mà chung quanh thì có rất nhiều người tu hành đến từ các tiên môn, dù sao pháp bảo là thứ mà các đại tiên môn đều cần, ý nghĩa phi phàm, cũng dẫn tới không ít đại nhân vật đến xem thi, có điều khiến người ta không ngờ là, những tán tu quan chiến đó không ngờ cũng tới rất nhiều.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 809: Đại khảo khí đạo (1)



Vốn khí đạo cũng không khác lắm với phù đạo, đều ít được ít lưu ý, đại khảo các kỳ trước, thật sự không hấp dẫn được rất nhiều người, nhưng lần này thì lại khác hẳn, không biết có bao nhiêu từ sáng sớm đã chờ ở nơi này, hơn nữa còn hứng trí bừng bừng, vừa chờ vừa nghị luận.

Chỉ có điều, nội dung nghị luận lại không nằm ngoài dự đoán mọi người.

- Các ngươi nói xem, lần này tam đạo khôi trận, đan, phù liệu có đến không?

Có người vừa nói, vừa không ngừng xoay người nhìn xung quanh.

- Khí đạo khác với trận, đan, phù đạo, hắn chắc sẽ không tới đâu?

- Chưa chắc, hắn đã một hơi đoạt tam đạo khôi, ai biết khí đạo này liệu có thể cũng sẽ mang tới cho người ta một kinh hỉ hay không?

- Trời ạ, nếu thế thì không phải là kinh hỉ, nếu thực sự có người có thể đoạt được khôi thủ bốn đạo, vậy thì là kinh hãi rồi?

- Luc trước khi han đoạt được tam đạo khôi, có ai có thể nghĩ tới lại xuất hiện loại kỳ tài này không?

Chung quanh tiên đài, các loại tiếng nghị luận đã lên lên xuống xuống.

Biết sao được, liên tục đoạt được tam đạo khôi, đã khiến cho thanh danh của Phương Nguyên đại thịnh, thậm chí còn trào ra một đám người hâm mộ.

Tuy phân tích lý tính thì cũng có rất nhiều người đều cảm thấy khí đạo là ngoài chú ý nội tình, còn phải chú ý bối cảnh và thực lực, bởi vậy rất khó xuất hiện hắc mã, nhưng vẫn không nén được tò mò trong lòng, từ sáng sớm đã tới đây chờ ...

Dù sao bọn họ đã bất ngo hai lần rồi, ai có thể cam đoan kinh hỉ lần thứ ba sẽ không xuất hiện?

Cũng không chỉ là những người vây xem này, thậm chí là một số người tu hành đức cao vọng trọng cũng lòng mang nhung nhớ.

Hiện giờ, theo thanh danh của Phương Nguyên đại thịnh, người suy đoán lai lịch của hắn cũng xuất hiện rất nhiều.

Đã có rất nhiều người, đều coi han là truyền nhân của đại đạo thống nào đó thậm chí là đại truyền thừa cấp bậc thánh địa vào thế gian hành tẩu, cũng có rất nhiều người, đều coi hắn là Tiên Miêu mà Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng, nhưng bất kể là loại nào, bọn họ đều tin, nếu người này thừa thế mà lên, vậy thì sẽ còn tới tiếp, hoặc là kiếm khảo, đạo chiến về sau, kiểu gì cũng lại thấy hắn!

Vào lúc mọi người chung quanh đều đang lòng đầy chờ mong, theo ba tiếng pháo vang lên, liền thấy chư vị Luyện Bảo Đại Sư bắt đầu lục tục vào sân.

Phía sau mỗi vị Luyện Bảo Sư của mỗi phương đều có ba vị trợ thủ, tổng cộng là bốn người, đi đầu chính là tông phái luyện bảo của Nam Hải Luyện Dương Tông, sau đó chính là thế gia luyện bảo Quan Châu Trưởng Tôn gia, tiên môn U Châu Linh Lung Các, tiên phường Trung Châu Luyện Phong Hào vân vân ...

Ánh mắt mọi người đều vừa nôn nóng vừa chờ mong nhìn quét một lần, lại rất là tiếc nuối, Luyện Bảo Sư trước sau bước lên tiên đài, tổng cộng có hơn chín mươi người, nhưng liên tục nhìn mấy lần, lại không có phát hiện trong hơn chín mười người này có tam đạo khôi mặc áo xanh kia.

- Dù sao cũng không có ai là toàn năng cả.

- Ha ha, là kỳ vọng của chúng ta quá cao, có thể đoạt tam đạo khôi đã là rất lợi hại rồi, sao có thể kỳ vọng xa vời?

Các tu sĩ xem thi trong lòng cũng xuất hiện có chút mất mát.

Trong lòng bọn họ nghĩ rằng, người áo xanh đã đoạt tam đạo khôi, cũng nên tiếp tục tới đây đọ sức một phen mới đúng.

Phát hiện Phương Nguyên không xuất hiện ở trên đài, cũng khiến rất nhiều người hứng thú rã rời, cũng mất hứng thú đối với kết quả đại khảo khí đạo này, bắt đầu cân nhắc xem nên rời đi hay là tiếp tục ở lại xem, có điều, cũng đúng vào lúc này, trên tiên đài, bỗng nhiên xuất hiện một chuyện dị thường, một vị Khí Sư phụ trách giám thị, tay chắp sau lưng, đi tới trước lò của Luyện Phong Hào, thấp giọng nói gì đó.

Các tu sĩ lúc này mới ý thức được, Luyện Bảo Sư của Luyện Phong Hào chính là một nữ tử mặc váy nâu, dáng người dài nhỏ, dáng người gầy yếu như vậy, có khác biệt rất lớn với những Luyện Bảo Sư khác, mà sau lưng nàng ta thì có ba người đang đứng, hai lão tu áá xám, chắc chính là trưởng lão của Luyện Phong Hào, một người còn lại thì trên mặt lại đeo mặt nạ vỏ cây mặt khóc, trong tay xách một thanh đại chùy.

- Vị đạo hữu này, trong lúc thi không được che đầu che mặt, cởi mặt nạ xuống đi!

Vị bang thủ đeo mặt nạ hơi do dự, thấp giọng nói:

- Đeo hay không đeo mặt nạ thì có ảnh hưởng gì à?

Vị giám thị đó cười nói:

- Đại khảo khí đạo, cũng có quy củ, cùng một đạo thống, có thể ghi danh nhiều lần, phàm là người từng tham gia khí khảo, lại không thể vào sân nữa, ngươi đeo mặt nạ, ta làm sao biết ngươi có phải từng tham gia rồi hay không?

- Là tam đạo khôi đó, hắn không ngờ đã ở trên đài rồi ...

- Trời ạ, hắn quả nhiên không cam lòng, đến đoạt cả khôi thủ của đại khảo khí đạo này.

Các tu sĩ ở bốn phương tám hướng khi nhìn thấy dung mạo của Phương Nguyên, lập tức kinh hãi, lập tức chính là một trận sóng âm giống như núi gào biển động, cũng giống như là nhìn thấy cảnh tượng không thể nào đó, hoặc như là suy đoán nào đó trong lòng được chứng thực mà mừng như điên!

Cũng là Phương Nguyên, bị nhiều ánh mắt như vậy chú ý, lại hơi có chút không được tự nhiên.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 810: Đại khảo khí đạo (2)



Trong lòng thầm nghĩ, mình chỉ là tới hỗ trợ đả thiết, cho dù đoạt được khôi thủ, đó cũng không phải là của mình ...

Đương nhiên, hắn cũng đã nói qua với Từ Kiều Kiều, nếu Luyện Phong Hào đoạt được khôi thủ, tất cả lợi ích khác mình tất cả đều không lấy, nhưng cơ hội vào Lang Gia Các đọc sách ba tháng thì phải tặng cho mình, mà Từ Kiều Kiều cũng thống khoái đáp ứng.

Đại khảo khí đạo không giống với các đại khảo khác, đọc sách ba tháng gì đó, còn xa mới hữu dụng bằng những phần thưởng thực tế.

- Ha ha, thì ra là ngươi, sớm biết là như vậy, cũng không bảo ngươi cởi mặt nạ làm gì.

Vị giám thị khí đạo đó thấy là Phương Nguyên, cũng ngẩn ra, lập tức bật cười, chắp tay sau lưng đi về chỗ.

- Sao không nói sớm ...

Trong lòng Phương Nguyên cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể than khẽ một tiếng, ngưng thần bình phục tâm tình.

- Lần đại khảo khí đạo này quy tắc rất đơn giản, chư vị tham gia thi, đều dùng mẻ kim loại ba trăm cân ở cạnh lò, mở lò đúc luyện, thi triển thủ đoạn, luyện chế một thanh phi kiếm cấp chín, người có phẩm chất kiếm cao thì thắng, thời gian là một ngày đêm, quá hạn sẽ bị hủy bỏ, bắt đầu đi ...

Vị chủ khảo khí đạo đó cũng là một vị Đại Khí Sư, lại có đặc điểm dứt khoát thực tế của Khí Sư, hét lớn một tiếng, liền tuyên bố bắt đầu.

Cuộc thi này ngay cả hương cũng không cần dùng.

Bắt đầu từ giờ Thìn Hôm nay, kết thúc vào giờ Thìn ngày mai, đúng một ngày đêm.

- Mở lò, rèn sắt!

Lâu chủ Luyện Phong Hào Từ Kiều Kiều, nhìn thì yểu điệu, nhưng lại là một vị lão thủ luyện khí, mạnh mẽ vang dội, lại không hề hoảng loạn, ra lệnh một tiếng, hai vị lão tu ở phía sau nàng ta liền tiến lên kiểm tra chất lượng của mẻ kim loại ba trăm cân đó, sau đó thì báo tạp chất, lượng kim loại bên trong cho nàng ta, nàng ta thì nhanh chóng thôi diễn ra cách luyện, sau đó mở lò, bỏ mẻ kim loại vào.

Lúc này, lại chưa tới lượt Phương Nguyên ra tay, chỉ tay cầm đại chùy, lẳng lặng đứng chờ ở bên cạnh.

Trong lòng, nhớ lại Bát Phong Chùy Pháp vừa bỏ thời gian một ngày ra học.

Chùy pháp này tuy huyền diệu, nhưng kỳ thật chỉ xem như là một loại võ pháp đơn giản, đối với hắn mà nói, vấn đề không lớn.

Có điều, lần này dù sao cũng là vì giúp Tôn quản sự, cho nên hắn vẫn rất nghiêm túc.

- Chuẩn bị tốt chưa?

Lắng lặng chờ chừng nửa canh giờ, Từ Kiều Kiều đã luyện được nửa mẻ kim loại, đat lên tren huyền thiết cham, quay đau nhìn về phía Phương Nguyên, Phương Nguyên Phương Nguyên liền gật đầu, tay cầm cự chùy, chậm rãi tiến về phía trước, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.

- Một chùy đã đánh xuống thì không được dừng, nếu không sẽ không luyện ra được Long Tức Thiết mà ta cần.

Từ Kiều Kiều dường như vẫn có chút lo lắng, lại không nhịn được dặn một câu.

- Ta sẽ tận lực!

Phương Nguyên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, liền song chưởng vận chuyển pháp lực, hung hăng vung chùy đập xuống.

-Âm!

Thiên Kích Chùy đó vốn đã nặng hơn vạn cân, sau khi vung lên, lại giống như ác long muốn phá không mà đi, lại bị thần lực ở hai tay của hắn khống chế chặt chẽ, dựa theo pháp môn trong Đại Bát Phong Chùy Pháp, thu lực ba phần, đập vào trên khối thép tôi đó.

- Keng!

Tia lửa văng khắp nơi, b*n r* xung quanh.

Mà như thế vẫn chưa hết, Phương Nguyên lại vung chùy đánh tiếp.

Đại khảo luyện khí, kỳ thật cũng không có gì hay mà xem, trừ thủ pháp khác nhau trên mấy điểm mấu chốt ra, còn lại thì đều là đại đồng tiểu dị, chỉ là leng keng đa thiết đuc hình ma thoi, nhat là thanh đại chuy trong tay Phương Nguyên tuy nặng vạn cân, nhưng ở trong mắt người ngoài, lại cũng cảm thấy chỉ hai ba ngàn cân, căn bản không biết thực tế vung đại chùy này cần lực đạo lớn cỡ nào.

Mà điều này cũng là quyết định quá trình vung chùy luyện sắt này, không hề có chỗ nào kinh diễm cả.

Có điều, có chút kỳ quái là, quá trình khảo hạch buồn tẻ như vậy, người tu hành lại đều xem say sưa, ai nấy vây quanh đài, cắn hạt dưa uống trà, còn có mang ra đồ ăn rượu ngon, không có một ai rời đi.

Không chỉ là như vậy, thậm chí còn có một số người vốn không tới hiện giờ lại chạy tới.

Người xem thi, không ngờ càng lúc càng nhiều, ai nấy hưng phấn không thôi, nhìn Phương Nguyên rèn sắt trên đài cao, trong lòng đều đang chờ mong, không biết hắn sẽ thi triển diệu pháp gì đó để lại một phát nổi tiếng, tâm tình đó quả thực là còn bồi hồi hơn là xem kịch.

Nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn họ lại không nhịn được mà lộ ra biểu cảm cổ quái.

- Keng keng keng ...

- Vị tam đạo khôi này chẳng lẽ chính là tới đây để đả thiết?

Trong mắt người ngoài, động tác lúc này của Phương Nguyên thật sự rất nhàm chán!

Bọn họ nhưng không biết sức nặng của Thiên Kích Chùy trong tay Phương Nguyên, chỉ nhìn thấy hắn tay cầm đại chùy, từng nhát từng nhát đập xuống, quả thực là đơn giản đến khiến người ta chán ngấy, theo thời gian trôi qua, ngay cả tâm tư xem náo nhiệt cũng phai nhạt, thậm chí có người đã ngáp rồi.

Nếu không phải Phương Nguyên trước đây là tam đạo khôi, biểu hiện thật sự quá kinh diễm, ở trong lòng mọi người, cũng vốn đã mang theo vầng sáng thần bí, bởi vậy bất kể là làm gì cũng không dám khinh thường, lúc này chỉ sợ sớm đã có người hô lên không hay rồi.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 811: Đánh ra thần thiết (1)



Nhưng đối với Phương Nguyên mà nói, nhiệm vụ nhìn thì đơn giản buồn tẻ này thực sự không phải là có thể làm được một cách dễ dàng, hắn mỗi lần đập xuống, lực lượng tiêu hao đều gấp mười lần so với suy đoán của người ngoài, càng mấu chốt là, hắn còn phải tùy thời điều chỉnh lực đạo, nắm chắc tiết tấu, thần kinh căng thẳng, liền khiến cho tiêu hao thể lực và thần niệm của Phương Nguyên gia tăng mấy lần.

Từng nhát từng nhát, mỗi một nhát đều mang theo sự gian nan khó có thể hình dung!

Khi hắn đánh tới ba canh giờ, khối thép tôi dưới chuy cơ hồ đã bị ren ra tất cả tạp chất, trở nên vô cùng tinh thuần, mà đến lúc này, hai vị trưởng lão của Luyện Phong Hào liền bắt đầu bỏ thêm một số tài liệu khác vào bên trong.

Những thứ này nhìn qua thì đều rất bình thường, ví dụ như kim tinh, ngân tủy, còn có một số linh dịch, thậm chí còn có một số than gỗ, mà sau khi bỏ thêm những thứ này, chùy pháp của Phương Nguyên liền phải yêu cầu nhanh hơn, vững hơn, tâm thần cũng càng căng thẳng hơn, nghiêm khắc khống chế sự lên xuống của mỗi một chùy, từng chút từng chút, rèn những thứ này vào trong thép tôi.

Lại qua một canh giờ, bọn họ bắt đầu bỏ thêm một số máu đã trải qua bí pháp luyện chế.

Lại qua một canh giờ, bọn họ lại ở chung quanh bày ra một tụ linh trận, dẫn linh khí khổng lồ tới.

Lại qua một canh giờ, bọn họ bắt đầu dùng linh dịch tôi vào nước lạnh ...

Vốn là một mẻ kim loại, thậm chí nói là một khối quặng sắt, nhưng sau khi được Phương Nguyen khong ngung ren, cung với su gia trì va điều chỉnh của chư vị luyện bảo nhân của Luyện Phong Hào, không ngờ đã dần dần biến thành rực rỡ, lúc ban đầu, trở nên năm màu lấp lánh, đến cuối cùng thì lại thành một loại màu đen tuyền thâm trầm, rồi đến cuối cùng, bên trên hắc thiết đó thậm chí xuất hiện từng đạo huyết văn, lấp lánh ánh sáng yêu dị ...

Từ buổi sáng đến giữa trưa mặt trời chói chang, rồi lại đến hoàng hôn.

Từ hoàng hôn lại đến đêm khuya.

Lại từ đêm khuya cho tới phái đông xuất hiện mặt trời ...

Cho dù là tu sĩ xem thi ở chung quanh, cũng không đã có bao nhiêu người đã rời khỏi, sau đó lại quay về, nhưng Phương Nguyên vẫn đang lặp lại một việc, đó chính là nhấc đại chùy lên hạ đại chùy xuống, lực đạo tinh chuẩn, không sai lệch mảy may đánh lên trên huyền thiết đó.

- Một bước cuối cùng ...

Thời gian đã trôi qua chín canh giờ, khối huyền thiết đó cũng đã biến thành một thứ giống như có sinh mệnh của mình, theo đại chùy lên xuống, không ngừng co rút lại, nuốt nhả đại lượng linh khí, màu sắc trình ra tồn tại trắng đen quỷ dị, mà đến lúc này, sắc mặt của Từ Kiều Kiều cũng trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm huyền thiết đó một lúc, bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng, đứng trước huyền thiết.

Phương Nguyên lúc này đã đầu đầy mồ hôi, áo xanh ướt đẫm, nhưng tay cầm chùy vẫn ổn định trước sau như một.

Hắn gật đầu với Từ Kiều Kiều, tỏ ý không sao.

Từ Kiều Kiều cũng nhìn hắn một cái với thần sắc phức tạp, dường như có chút áy náy, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, ngưng thần nhìn khối huyền thiết đó, sau đó hai tay cầm hương, vẻ mặt thành kính, sau khi Phương Nguyên gõ xuống một chùy, nàng ta liền vái khối huyền thiết đó một cái.

Sau đó, Phương Nguyên lại gõ xuống một chùy, nàng ta lại vái huyền thiết một cái ...

Cứ một chùy một vái!

Quy luật vái của nàng ta dường như lờ mờ xuất hiện liên hệ vi diệu nào đó với tiết tấu hạ chùy của Phương Nguyên.

Một màn quỷ dị này cũng lập tức dẫn tới sự kinh ngạc của người xung quanh.

Lúc này trên đài cao luyện bảo, người luyện bảo của các đại đạo thống khác, sớm đã bắt đầu bước tiếp theo, có người đã bắt đầu đả tạo phôi kiếm, thậm chí có người đã bắt đầu khắc pháp trận trên thân kiếm, tiếp cận đúc kiếm thành công, lại chỉ có một nhà Luyện Phong Hào, hiện giờ sắt cũng chưa đánh xong, càng không cần phải nói tới là đúc kiếm, điều này cũng lập tức khiến cho Luyện Phong Hào lộ ra có chút không giống người thường!

- Vị Từ chưởng quỹ của Luyện Phong Hào kia rốt cuộc là đang làm gì thế?

Người ngoài nghề tất nhiên nhìn không hiểu hành động của Từ Kiều Kiều, chỉ cảm thấy rất quỷ dị, đều ngơ ngác nhìn nhau, thấp giọng nghị luận.

Nhưng một số người trong nghề nhìn thấy thì lại không nhịn được mà động dung:

- Cái mà Luyện Phong Hào dùng chẳng lẽ là phương pháp luyện bảo thời thượng cổ.

- Keng keng ...

Trong ánh mắt chăm chú của vô số người, Phương Nguyên hoàn toàn không phát giác, chỉ tập trung sự chú ý tới trên tiết tấu đập chùy của mình, sự mệt mỏi và rã rời của nhục thân, đều bị hắn cường hành dồn ép xuống, cơ hồ không coi nhục thân của mình là của mình, chỉ dùng lực khống chế cường đại, khiến cho mỗi một chùy mình đánh xuống đều nghiêm khắc dựa theo lực đạo được quy định trong Đại Bát Phong Chùy Pháp.

Mà lúc này, một đường Đại Bát Phong Chùy Pháp của Phương Nguyên cũng đã gần sử xong, bắt đầu một chùy cuối cùng.

Hắn hít sâu một hơi, lại thở ra từ từ, sau đó giơ lên hai tay cơ hồ đã tê dại, nặng nề hạ xuống, lúc tiếp xúc tới khối huyền thiết đó, nháy mắt liền thu hồi bảy thành bảy lực đạo, chỉ nhẹ nhàng điểm nhẹ lên trên huyền thiết.

Từ Kiều Kiều, lúc này cũng vái lần cuối, nằm trước lò, không ngẩng đầu!

Chung quanh đều lặng ngắt, tất cả mọi người ngừng hô hấp, lẳng lặng nhìn khối huyền thiết đó.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 812: Tứ đạo khôi



- Bốp...

Khối huyền thiết đó sau khi im lặng mấy giây, bỗng nhiên thần quang tăng vọt.

Giống như có lực lượng thần tính nào đó, từ trong huyền thiết bừng lên, xộc thẳng tới chân trời, sau đó lực trường bí mật nào đó khoách tán ra bốn phương tám hướng, dẫn tới pháp kiếm của vô số người chung quanh đó rung ong ong, giống như là sinh ra ý kính sợ gì đó, mà theo sát sau đó là màu sắc của khối huyền thiết đó liền thay đổi, không ngờ biến thành một loại màu trong trắng có đỏ.

Loại màu sắc này hơi sáng, óng ánh bập bùng, giống như có thần linh đang bay múa vòng quanh khối huyền thiết đó.

- Oa...

Nhìn thấy một màn này, bất kể là người tham gia thi hay là tu sĩ vây xem, hay là Khí Sư chủ khảo chung quanh đều lập tức mắt trợn tròn, người hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm khối huyền thiết đó, môi run run:

- Thần thiết?

Bọn họ cuối cùng cũng biết Luyện Phong Hào lần này vì sao lại bỏ ra nhiều thời gian như vậy để luyện sắt.

Cũng cuối cùng minh bạch Từ chưởng quỹ của Luyện Phong Hào vì sao lại tay cầm hương vái khối huyền thiết này.

Bọn họ không ngờ là đang luyện chế thần thiết!

Đại khảo khí đạo cung cấp đều là mẻ kim loại thông thường nhất, bởi vậy cơ hồ mỗi một người tham gia thi, trước tiên đều phải luyện mẻ kim loại này thành huyền thiết rồi sau đó mới dùng để đúc kiếm, nhưng Luyện Phong Hào chơi lớn nhất, bọn họ không chỉ là luyện thành huyền thiết, lại luyện huyền thiết này thành thần thiết, đến cuối cùng mới đúc kiếm, vậy thì còn ai có thể đọ được với họ?

Có thể nói, lần đại khảo khí đạo, vào nháy mắt Luyện Phong Hào luyện ra thần thiết đã kết thúc rồi!

Chung quanh vang lên vô số tiếng kinh hô, tiếng nghị luận, giống như đàn ong vỡ òa, lập tức lan ra.

Mà lúc này, Phương Nguyên cũng buông cự chùy, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.

Lúc này, hắn không ngờ cảm thấy có chút chóng mắt, giống như trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới đều đảo lộn.

- Mình đây là thoát lực à?

Trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút cười khổ:

- Đường đường là tu sĩ Tử Đan, không ngờ lại thoát lực?

Vừa mang suy nghĩ này vừa không kìm được mà ngã ra sau.

Chỉ có điều, Luyện Phong Hào rõ ràng đã sớm có chuẩn bị, một trưởng lão phía sau hắn sớm đã tới gần, nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, sau đó chỉ thấy Từ Kiều Kiều quan sát khối thần thiết đó, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía hắn, nói:

- Phương tiên sinh, ngươi hôm nay hao hết khí lực, giúp Luyện Phong Hào ta thành tựu thần thiết, đã định trước là nổi danh tứ vực, ơn này Luyện Phong Hào trọn đời không quên, vạn kiếp tất báo!

Nói xong, nàng ta và một vị trưởng lão khác trên đài đứng dậy, cung cung kính kính thi lễ với Phương Nguyên.

- Có gì đâu, đều là người nhà mà...

Phương Nguyên cố xốc lại tinh thần, xua tay muốn cười một cái, lại phát hiện hai má cũng có chút đau mỏi.

- Cái này...

Từ Kiều Kiều nghe thấy hai chữ người nhà, sắc mặt có chút bực tức, nhưng lại không nói ra được những lời nặng nề với Phương Nguyên, đành phải nói:

- Trước tiên đỡ Phương tiên sinh xuống nghỉ ngơi đã!

Luyện khí vẫn chưa kết thúc, nàng ta tất nhiên phải tiếp tục chế phôi kiếm, khắc phù văn.

Có điều Phương Nguyên đã không kiên trì được nữa, hắn thực sự đã không còn khí lực để tiếp tục đứng ở đây.

Mà thấy Phương Nguyên được một vị trưởng lão đỡ xuống đài, trong lòng tu sĩ quan chiến chung quanh lại đầy phức tạp, có không nhịn được thở dài:

- Chỉ là đả thiết mười canh giờ, không ngờ lại mệt tới suýt ngất, nhục thân của vị áo xanh này có chút yếu ớt...

Cũng có người rất thấu hiểu nói:

- Ngươi xem hắn là khôi thủ ba đạo trận, đan, phù, có thể thấy được là thông minh tuyệt đỉnh, lại bỏ ra công phu lớn như vậy ở các đạo, nhưng đã khổ công trên những học thức này, vậy trên tu hành tất nhiên là khó tránh khỏi phân tâm, không thể đi được quá xa, chỉ là thấy hắn thông minh như vậy, lại chỉ rơi vào tu vi Tạp Đan, liền có thể nhìn ra được, đây là chuyện trong dự kiến...

- Nhưng nếu nhục thân của hắn yếu ớt như vậy, còn có thể tham gia đại khảo kiếm đạo sao?

- Ha ha, hắn còn cần tham gia đại khảo kiếm đạo à?

Có người trầm giọng thở dài:

- Thần thiết vừa thành, hắn đã định trước là tứ đạo khôi (người đứng đầu bốn cuộc thi) rồi...

- Tứ đạo khôi...

Người chung quanh nghe thấy xưng hô này, lập tức liên tục gật đầu:

- Đúng đúng đúng, đây đã là tứ đạo khôi rồi.

Cũng có người nghe vậy, mặt lộ vẻ do dự:

- Đúng đúng đúng, lời này có lý.

- Ài, thiên tài chính là thiên tài, chỉ là rèn sắt, không ngờ cũng có thể rèn ra một khối thần thiết.

Tay cầm Bát Phong Đại Chùy, liên tục rèn sắt mười canh giờ, thể lực và pháp lực mà Phương Nguyên tiêu hao là khó có thể hình dung.

Sau khi về tới Xích Thủy Đan Khê, hắn liền không nói hai lời, đi vào tĩnh thất, ăn vào mấy viên đan dược tẩm bổ nhục thân, sau đó cầm đồ mà Luyện Phong Hào đưa tới chậm rãi luyện hóa, như vậy, sau một ngày thời gian trôi qua, hắn mở mắt, đã trở nên thần hoàn khí túc, tinh thần phấn chấn, thậm chí ngay cả tu vi cũng lờ mờ có đề thăng, pháp lực tinh thuần hơn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 813: Thanh danh chính là bùa hộ mệnh (1)



Từ điều này cũng có thể nhìn ra, Thiên Kích Chùy rèn sắt này, quả thật gian nan, nhưng cũng coi như là một phen tôi luyện.

Thở phào một hơi, hắn đứng lên, thầm nghĩ:

- Đại Bát Phong Chùy Pháp này tuy là phương pháp rèn sắt, nhưng cái khéo của vận chuyển lực lượng, cái mạnh của dùng chùy lại cũng rất đặc biệt, nếu có được sự cho phép của Luyện Phong Hào, truyền nó cho Quan Ngạo, cũng là có thể coi là hổ mọc thêm cánh.

- Phương Nguyên sư đệ, ngươi tỉnh chưa?

Đẩy cửa tĩnh thất, liền thấy trong tiểu viện, Tôn quản sự bắt chéo chân ngồi dưới tàng cây, người dựa trên bụng Toan Nghê, đối diện thì là Bạch Miêu đang nắm sấp, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ, bên trên bày mấy món rau xanh, một đĩa thịt đầu heo, một bầu rượu và một cái chén, hai cái bát, đang vui tươi hớn hở ngâm nga một tiểu khúc, nhìn thấy Phương Nguyên đi ra, liền cười hì hì vẫy tay với hắn.

Không ngo ngay cả Bạch Mieu cung toi tiep han uong rượu, nhan duyen của Tôn sư huynh đúng là ...

Phương Nguyên cũng cảm khái một tiếng, ngồi xuống một bên bàn, nói:

- Có kết quả thi chưa?

Tôn quản sự nghe vậy lập tức cười tít cả mắt, nói:

Nha khac luyen co tot toi may cung chỉ la dung huyen thiet luyen kiếm, nhưng Luyện Phong Hào chúng ta lại trực tiếp dùng thần thiết luyện kiếm, cao thấp trong đây còn cần phải nói à? Ha ha, Luyện Phong Hào đứng nhất là không có gì bất ngờ, định trước là sẽ dương danh thiên hạ, tiểu nương bì đó lần này đã không có gì mà không hài lòng, bình thường nhỏ nhen như vậy, lúc này lại đưa tới rất nhiều thứ tốt, thậm chí thần đan dưỡng khí mà cha nàng ta lưu lại đều sai người đưa tới ...

Phương Nguyên nghe vậy cũng ngẩn ra:

- Đâu đâu?

Tôn quản sự nói:

- Ta lại bảo họ cầm về rồi, khách khí với huynh đệ nhà ta làm gì?

Phương Nguyên nghe vậy không khỏi ngẩn ra, cười khổ.

Có điều cũng đúng như Tôn quản sự nói, hắn lần này giúp Luyện Phong Hào, đúng là không phải vì thần đan dưỡng khí hoặc là lợi ích gì khác, một là chuyện của Tôn quản sự mình thực sự không thể bỏ mặc, thứ hai là cơ hội vào Lang Gia Các đọc sách ba tháng, Luyện Phong Hào cũng đáp ứng cho mình, mình hiện giờ đã có cả một năm có thể vào Lang Gia Các, hài lòng lắm rồi.

- Phương sư đệ, ngươi uy phong lắm.

Tôn quản sự lấy một cái chén uống rượu cho Phương Nguyên, rót rượu cho hắn, cười nói:

- Tuy là Luyện Phong Hào đoạt giải nhất, nhưng cũng không biết vì sao, ngoại giới lại đều tính cái danh khôi thủ lên đầu ngươi, khắp nơi đều đang loan truyền ngươi là tứ đạo khôi, e là một số đại tu Kim Đan đứng đầu, thanh danh cũng không vang dội bằng ngươi, chỉ cần ngươi rời khỏi Xích Thủy Đan Khê, chính là đại danh nhân một phương.

Phương Nguyên nghe vậy, trầm mặc một lúc, nói:

- Chuyện trong dự kiến thôi!

Tôn quản sự cười cười nhìn hắn, bỗng nhiên nói:

- Thanh danh lớn như vậy, ngươi không lo lắng à?

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn Tôn quản sự, nói:

- Ngươi ám chỉ gì thế?

Tôn quản sự thấp giọng thở dài:

- Đừng quên thanh danh của ngươi lớn rồi sẽ không giấu được nữa, lúc trước dù sao cũng là từ Thanh Dương Tông trốn ra, hơn nữa ngươi từng giết đệ tử chân truyền của Âm Sơn Tông, còn từng giết tiểu thế tử của Nam Hoang Thành, phần thù hận này bọn họ không thể dễ dàng bỏ qua, trước đây ngươi ẩn thân khắp thiên hạ, bọn họ muốn tìm cũng không dễ tìm được, nhưng hiện giờ thanh danh của ngươi vừa lên, chỉ sợ bọn họ rất nhanh sẽ tới tìm, ngươi đã chuẩn bị đối mặt với hành động trả thù của bọn họ chưa?

Phương Nguyên bưng chén rượu, một lúc vẫn chưa uống, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

- Kỳ thật đây là kết quả mà ta muốn?

Tôn quản sự hơi ngẩn ra, cũng bưng chén rượu, cười nói:

- Nói thử xem nào!

Phương Nguyên một ngụm uống cạn rượu trong chén, thản nhiên nói:

- Lúc không có tiếng tăm, bọn họ không tìm thấy ta, lại dám giết ta, sau khi nổi danh, bọn họ có thể tìm được ta, lại chua chắc đã dám giet ta, trải qua chuyện của Thiên Lai Thành Kim gia, ta cũng đã hiểu biết một chút về quy củ Tiên Minh, Tiên Minh này không phải là vật trang trí, ngoài sáng vẫn có sức ước thúc rất lớn, thanh danh của ta càng vang dội, vậy thì càng có thể mượn pháp tắc này để hộ thân, Âm Sơn Tông và Nam Hoang Thành có hận tới mấy, có quy củ của Tiên Minh, bọn họ cũng sẽ có kiêng kị, không dám trắng trợn như vậy nữa!

Dứt lời, hơi dừng lại một chút, nói:

- Mà như vậy, ta sẽ không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa, có thể về Thanh Dương Tông ...

Tôn quản sự quay đầu nhìn hắn, nói:

- Muốn về à?

Phương Nguyên cười cười:

- Lúc ấy tông chủ lệnh cho ta ra ngoài du lịch, chưa kết Kim Đan thì không thể về núi, hiện giờ ta đã kết đan rồi.

Hắn cũng lộ ra một thoáng xuất thần, một lúc sau mới bấu một miếng thịt heo bỏ vào miệng, cười nói:

- Hai chúng ta lúc ban đầu là vận mệnh giống nhau, đều là bị người ta dọa cho thảm như chó nhà có tang, chạy trốn khắp nơi, ta đã dần dần quen rồi, trong lòng cũng không muốn tranh đùa gì cả, ngươi thì khác ta, kiên cường đoạt tới một lá bùa hộ mệnh như vậy cho mình, ài, xem ra ta cũng nên cân nhắc một chút, cứ chạy trốn khắp nơi như vậy, không thể cứ mãi bắt vợ con phải sống những ngày đầu giường đặt gần lò sưởi như vậy.

Phương Nguyên nghe vậy hơi ngẩn ra:

- Tôn sư huynh định làm gì?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 814: Thanh danh chính là bùa hộ mệnh (2)



Tôn quản sự cười khẽ, nói:

- Hay là ta làm ra một đại sự, kiếm chút thanh danh nhỉ?

Phương Nguyên nghe vậy hơi ngưng thần, nghiêm túc nói:

Neu nguoi thuc su muon đoi khang với Cửu U Cung, đừng quen gọi ta trợ trận!

Hai người nhìn nhau một cái, đồng thời bật cười, nâng chén cụng ly, uống cạn.

Bạch Miêu nhìn thấy bộ dạng của hai người bọn họ, khinh thường khò khè một tiếng, l**m ngụm rượu, lại rúc đầu về.

- Đã muốn đoạt danh, vậy thì phải đoạt cho triệt để!

Tôn quản sự giống như bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cười nói với vẻ thần

bí:

- Ngươi đã là tứ đạo khôi, đoạt chức khôi thủ kiếm đạo chắc hẳn cũng là chuyện nhỏ nhỉ?

Phương Nguyên nhíu mày, nói:

- Một vị tiền bối của Tiên Minh đã cảnh cáo ta chớ có tới tham gia đại khảo kiếm đạo, ta đã bỏ cuộc rồi!

- Không cho ngươi tham gia?

Tôn quản sự cau mày, cân nhắc một phen, nói:

- Xem ra Tiên Minh cũng là thật lòng muốn che chở cho ngươi ....

Phương Nguyên nhìn Tôn quản sự, nói:

- Ngươi có phải đã đoán được gì rồi không?

Tôn quản sự cười nói:

Đại khảo lục đạo, vốn là Tiên Minh và Lang Gia Các tổ chức để lựa chọn người có tài, đối với bọn họ mà nói, chỉ sợ người tới tham gia đại khảo không nhiều, nào có đạo lý khuyên người khác không tham gia? Không cho ngươi tham gia đại khảo kiếm đạo, vậy rất rõ ràng, chính bởi vì tạo nghệ kiếm đạo của ngươi, trong lòng bọn họ đã có biết rõ, không cần ngươi phải chạy một chuyến như vậy, sau đó quan trọng hơn chắc là sau khi ngươi tham gia đại khảo kiếm đạo, có khả năng sẽ dẫn tới một số phiền phức mà ngay cả bọn họ cũng không tiện giải quyết!

Phương Nguyên nói:

- Cái này có liên quan tới việc đệ tử Tẩy Kiếm Trì nói kiếm đạo của ta là tà ma chi đạo à?

Tôn quản sự gật đầu, cười nói:

Tat nhien la vay roi, đỉnh cao cua kiem đạo thien hạ la Tẩy Kiem Trì ở cánh đồng tuyết cực bắc, bọn họ tích lũy mấy trăm năm, thanh danh rất thịnh, nội tình lại sâu, khó có thể hình dung được, nếu bọn họ nói ngươi là tà ma ngoại đạo, vậy ngươi chính là tà ma ngoại đạo, ngay cả cơ hội biện giải cũng không có, ha ha, năm đó vị kiếm si kia của Thanh Dương Tông là thành Kiếm Ma như thế nào, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi à?

Nhớ tới chủ nhân của Vô Khuyết Kiếm Đạo mình được truyền thừa lại, Phương Nguyên nhíu mày, sau khi trầm mặc một lúc, hắn mới nhẹ giọng nói:

- Kỳ thật, ta vẫn luôn nghĩ không thông, kiếm đạo của ta vốn là kiếm đường đường chính chính, bọn họ vì sao lại mắng ta là tà ma?

Tôn quản sự nói:

Ta cũng không hiểu, nhưng Tẩy Kiếm Trì tất nhiên đã từng thấy kiếm đạo kế thừa từ một mạch với ngươi!

Phương Nguyên gật đầu, Tôn quản sự nói cũng giống như hắn nghĩ.

Chuyện này kỳ thật không khó đoán ra, vị kiếm si kia của Thanh Dương Tông, nghe nói sau khi vào Ma Môn, liền tắt tiếng biệt tích, rất nhiều người đều nói hắn đã chết rồi, nhưng từ việc lúc trước đệ tử Tẩy Kiếm Trì đó mắng kiếm đạo của mình là yêu tà chi đạo liền có thể nhìn ra được, hoặc vị Kiếm Ma kia chưa chết, hoặc chính là hắn ở trong Ma Môn, để lại một thân truyền thừa kiếm đạo của mình.

Tóm lại, khẳng định có người có kiếm đạo giống như mình, dẫn tới sự kiêng kị của Tẩy Kiếm Trì!

Nếu không, kiếm đạo hiện giờ của mình tuy không thể nói là quá yếu, nhưng đối với loại quái vật lớn như Tẩy Kiếm Trì mà nói, thực sự vẫn chưa tính là gì, căn bản không hình thành được bất kỳ uy h**p gì, cung không đến nỗi dẫn tới bọn họ vừa thấy kiếm đạo của mình liền vội vàng muốn giết!

- Tiên Minh không cho ngươi tham dự đại khảo kiếm đạo, chắc hẳn cũng là để bảo vệ cho ngươi, hiện giờ tu vi của ngươi chưa thành, nếu thực sự bị Tẩy Kiếm Trì nhắm vào, chắc kết cục cũng không ổn, quan trọng hơn là kiếm sĩ áo đen lúc trước ở Thông Thiên Bí Cảnh muốn giết ngươi vẫn chưa chết, chắc hẳn Tẩy Kiếm Trì hiện giờ cũng đã biết tới một tồn tại như ngươi, mà nếu Tiên Minh nói ngươi đừng tham gia đại khảo kiếm đạo, vậy chứng tỏ bất kể là Tẩy Kiếm Trì có biết về sự tồn tại của của ngươi hay không, chỉ cần ngươi không ở trước mặt người khác lộ ra kiếm đạo thì có thể không lo.

- Từ đó suy ra, Tiên Minh nhất định đã âm thầm đạt thành hiệp nghị nào đó với Tẩy Kiếm Trì, khiến bọn họ buông tha ngươi ...

Phương Nguyên nghe Tôn quản sự nói vậy cũng hơi gật đầu, vấn đề này hắn cũng từng nghĩ qua, chắc chính là đạo lý này.

Tôn quản sự dứt lời, lại cười cười nhìn về phía Phương Nguyên:

- Vậy còn ngươi? Thực sự sẽ không định tham gia chứ?

Phương Nguyên cười nói:

- Tôn sư huynh không vội về à?

Hắn nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Tôn quản sự.

Từ sau khi đưa mình về, Tôn quản sự vẫn ở lại Xích Thủy Đan Khê giúp mình hộ pháp, hiện giờ mình đã xuất quan, cũng có chút tò mò sao Tôn quản sự không vội về với tiểu nương bì của hắn, kết quả Tôn quản sự nghe thấy những lời này, lại duỗi lưng, nói:

- Ta chẳng muốn trở về, tiểu nương bì đó chỉ biết sai ta làm việc, phải biết rằng lão Tôn ta chính là số làm quản sự trời sinh, tới đâu cũng đều là sai người khác làm việc, nhưng đến Luyện Phong Hào này làm tổng quản, quả thực là so với tạp dịch còn không bằng ...
 
Back
Top Bottom