Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 745: Một Đường Đồng Hành (2)



Mặc dù đi trong núi sâu không dễ dàng đối với phàm nhân, có rắn độc mãnh thú, bụi gai nấm độc, nhưng có người tu hành giúp đỡ lại khác, Toan Nghê vui vẻ chạy ngang, chỗ nó đi qua quần thu tránh đường, không dám ra mặt làm người bị thương.

Mà Quan Ngạo thì cầm đao lớn trong tay, chém cây mở đường, mạnh mẽ tạo ra một con đường rộng rãi trong núi sâu.

Phương Nguyên không nhúng tay vào chuyện này, hắn ôm mèo trắng leo lên xe ngựa của Tử Tiêu động chủ.

Không thể không nói, Tử Tiêu động chủ đúng là biết hưởng thụ, chiếc xe ngựa kia, ở bên ngoài đã thấy lớn gấp ba lần xe ngựa bình thường, không gian bên trong càng rộng rãi hơn, lớn khoảng bảy, tám trượng, sang trọng tinh xảo, có bình phong ngăn cách vài không hian, bên trong có lò luyện đan, giá sách, thậm chí còn có cả rượu ngon, giống như một cung điện thu nhỏ.

Phương Nguyên chỉ âm thầm đánh giá một vòng, lập tức biết được, nếu không có ba vạn lương linh tinh, sợ là không thể nào làm ra được xe ngựa thế này.

Lần này Tử Tiêu động chủ đi đến Vấn Đạo Sơn ở Trung Châu, là vì lời hẹn với Tiên Minh, hỗ trợ quản lý làm giám khảo sáu vòng thi đan dược được tổ chức vào ba, bốn tháng sau, vì vậy hắn cũng không gấp gáp, nhân tiện hộ tống những người dân trong bộ lạc đi qua rừng sâu hiểm ác, hắn đi theo chầm chậm, mà Phương Nguyên thì thoải mái ngồi trên xe ngựa, trong lòng cũng cực kỳ thoả mãn, vừa nghĩ đến chuyện có thể thỉnh giáo đan pháp của Tử Tiêu động chủ bất cứ lúc nào, mà trên xe còn có rất nhiều thư tịch, tâm trạng cũng càng vui sướng hơn.

- Ha ha, Phương tiểu hữu không cần khách khí, những điển tịch đan đạo này đều là do lão phu sưu tầm trong lúc rảnh rỗi, nếu ngươi muốn đọc thì cứ đọc thoải mái, nếu có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi lão phu, chúng ta gặp nhau là duyên phận, lão phu sẽ không giấu giếm!

Tử Tiêu động chủ nhìn thấy Phương Nguyên vừa lên xe ngựa đã nhìn chằm chẳm điển tịch trên kệ sách, hắn cười ha ha, hào phóng nói.

- Cung kính không bằng tuân mệnh!

Phương Nguyên cười trả lời, nhờ tiểu đồng của Tử Tiêu động chủ đưa một bồn nước đến đây, hắn rửa sạch tay, sau đó mới lật xem điển tịch.

Thấy hắn yêu sách, cũng kính sách, trong lòng Tử Tiêu động chủ càng vui sướng.

Bây giờ đúng là càng xem càng cảm thấy thuận mắt, mặc dù tiểu bối tạp đan có thành tựu không cao, nhưng được cái tính tình làm cho người khác yêu thích.

Sơn mạch Long Miên cực kỳ bao la, người tu hành muốn đi qua ngọn núi này cũng cần hơn nửa tháng, mà đối với người dân trong bộ lạc, nếu muốn đi qua ngọn núi này, sợ rằng sẽ mất một năm, cũng may là bọn họ không cần phải đi qua hết ngọn núi, chỉ cần đi về phía trước, đến khi nào gặp nhiều người tu hành tụ tập, có nơi ở thì có thể dừng chân.

Chỉ cách một ngọn núi, nhưng thái độ của Trung Châu và Hoàng Châu đối xử với người dân lại khác biệt, trung là khởi nguyên của tu chân, tiên đạo hưng thịnh, có truyền thừa từ lâu đời, từ trước đến nay xem phàm nhân như cá và nước, người tu hành không được xem tính mạng dân thường như giun dế, có người nói là vì thật lâu trước đây, có một người tu hành g**t ch*t phàm nhân mà phải đền mạng.

Tất nhiên những chuyện như vậy không thường xảy ra, nhưng giữa người tu hành và bách tính bình thường đều thân thiện với nhau, mặc dù không có luật pháp quy định nghiêm ngặt, nhưng phong tục của cả Trung Châu đều như vậy, nếu có người tu hành diễu võ dương oai trước mặt phàm nhân, cho dù thần thông có huyền diệu, cũng mất sạch mặt mũi, bị những người tu hành khác cười nhạo, cho rằng kẻ đó không có bản tính của người bản địa.

Vì vậy, sau khi người của bộ lạc đi vào địa giới Trung Châu, người của Ôn Bộ Hoàng Châu sẽ không dám làm bừa.

Cộng thêm có Toan Nghê của Quan Ngạo giúp đỡ, mấy bộ lạc kia cũng di chuyển nhanh hơn rất nhiều, chỉ mất hơn một tháng đã đi đến ranh giới, đến lúc đó thì bọn họ sẽ chia ra mỗi người một ngả, mà đoạn đường này, vừa vặn giúp cho Phương Nguyên có thể nghiên cứu đan thuật.

Mấy ngày trước, mặc dù nhìn Tử Tiêu động chủ mỉm cười, nhưng thực tế vẫn luôn duy trì cảnh giác, Phương Nguyên biết hắn đang lo lắng đám người Ôn Bộ Cửu Trùng Thiên sẽ chạy đến đây làm loạn, trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nói rõ ràng, cứ để hắn tiếp tục lo lắng đi ...

Cứ như vậy, qua bảy, tám ngày sau, vị Tử Tiêu động chủ dần yên tâm lại, thậm chí còn thêm vài phần tự kiêu.

- Có vẻ lão phu còn có mấy phần uy nghiêm, chấn nhiếp được nhân mã Ôn Bộ Cửu Trùng Thiên, phải uống một chén lớn mới được!

Phương Nguyên thả sách xuống, cười nói.

- Được!

Một canh giờ sau, Tử Tiêu động chủ xoa xoa mồ hôi trán, nói.

- Phương tiểu hữu, ngươi tiếp tục đọc đan kinh, để cho ta nghĩ lại ...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 746: Tử Tiêu động chủ



Tử Tiêu động chủ ở Đông Hải cũng được xem là danh chấn bốn phương, từ trước đến giờ có khẩu hiệu "Một đan tốt, hai rượu ngon, ba giỏi cờ", nhưng bây giờ hắn đang suy nghĩ có nên bỏ chữ giỏi cờ đi không, bởi vì kỳ đạo của người kia, đúng là không nói đạo lý mà ...

Một người trẻ tuổi luôn miệng nói hiểu sơ sơ cờ đạo, sao lại thắng hắn mười ván cơ luôn chứ?

Càng đánh càng thua, cũng càng muốn thắng, sau ba canh giờ, người tự nhận giỏi cờ như hắn lại kêu Phương Nguyên đánh cờ tiếp.

Sau đó hắn lại phất tay một cái cho Phương Nguyên đi đọc sách.

Lần thứ nhất rồi lại lần hai, ba ngày trôi qua, hắn đã cất bàn cờ đi.

- Người tuổi trẻ, vẫn nên xem sự nghiệp làm đầu!

Tử Tiêu động chủ nghiêm túc nói.

- Bây giờ ngươi đọc đan kinh đến đâu rồi?

- Tiền bối dạy phải!

Phương Nguyên cười trả lời.

- Điển tịch đan đạo của tiền bối, vãn bối đã đọc hơn nửa!

- Đọc hơn nửa?

Tử Tiêu động chủ hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn chiếc bàn đầy điển tịch kia, sau đó ra vẻ của tiền bối, nói.

- Đọc sách tối ky nhất là ham nhiều, ngươi đã qua cái tuổi kia, đáng lẽ phải hiểu rõ điều này mới đúng, đống điển tịch kia đều là đạo lý cao thâm của đan đạo, ngươi lại đọc như ăn tươi nuốt sống, như vậy là không được ...

Phương Nguyên chỉ cười, trả lời.

- Vãn bối chỉ là cố gắng hết sức, nhưng vẫn có vài chỗ khó hiểu!

- Ô?

Tử Tiêu động chủ nói.

- Vậy sao ngươi không nhờ lão phu giải đáp thắc mắc?

Phương Nguyên cười nói.

- Mấy ngày đầu, ta thấy tâm trạng tiền bối không yên, nên không dám quấy rầy, còn mấy ngày sau, tiền bối đánh xong cờ thì tâm trạng cũng không tốt, ta cũng không dám hỏi, bây giờ đã tích góp được nhiều vấn đề, nên muốn chờ lúc tiền bối rảnh rỗi để hỏi!

Tử Tiêu động chủ bị hắn nói cho mặt đỏ lên, nói.

- Ngươi chú ý nhiều như vậy làm gì? Cứ hỏi đi!

Phương Nguyên chỉ cươi cười, hỏi ra vài vấn đề mình còn chưa hiểu.

- Tiền bối, trên đan kinh có viết, luyện chế tam chuyển bảo đan, cần thay lửa chín lần, là vì sợ tổn thương dược lý, nên không thể dùng lửa to, nhưng tạp chất bên trong đan lại khó loại bỏ, cần dùng lửa to để rèn luyện, vậy nên ...

- Đã đọc cuốn tam chuyển bảo đan?

Tử Tiêu động chủ nghe vậy thì hơi kinh ngạc, nhưng vẫn hắng giọng một cái, tận tâm giải thích.

Tinh tế giảng giải những dược liệu nào thường xuyên dùng, cách phân biệt Văn Vũ Hỏa, Âm Dương Hỏa, Tam Muội Hỏa, dạy cho Phương Nguyên nổi lòng tôn kính, Phương Nguyên cung kính rót trà cho hắn, lúc này Tử Tiêu động chủ mới tìm lại được sự tự tin, thoa mãn thở một hơi.

- Ngươi còn phải học rất nhiều, đi đi!

Cuối cùng hắn phất tay một cái, để Phương Nguyên tự học tiếp, còn mình cầm đuôi chim chơi với mèo trắng để giải buồn.

Phương Nguyên hơi lo lắng liếc mắt nhìn hắn, muốn khuyên cái gì, nhưng cuối cùng vẫn thôi.

Tuế nguyệt như thoi đưa, thời gian cứ bình tĩnh như vậy trôi qua, bây giờ Phương Nguyên đã một lòng một dạ tiến vào trong đan đạo, sau khi nghiên cứu mấy ngày, hắn mới dần dần hiểu rõ, đan đạo này còn huyền ảo hơn mình tưởng tượng rất nhiều, từ rèn đúc, điều chỉnh lò luyện đan, đến các loại hỏa chủng biến hóa, lại tới canh giờ, khí trời, phong thuỷ ... các loại nhân tố ảnh hưởng tới chất lượng đan, mỗi một phương diện đều có rất nhiều học vấn ...

Mà từ lúc bắt đầu, nếu hắn gặp phải vấn đề gì, đều dốc lòng hỏi thăm Tử Tiêu động chủ, lúc mới bắt đầu Tử Tiêu động chủ còn thuận miệng giải đáp, giải thích nghi hoặc, đến sau này, những vấn đề mà hắn quan tâm, ngay cả Tử Tiêu động chủ cũng không giải thích được, hắn do dự một lúc rồi mới nói cho Phương Nguyên, nhưng sau khi nói, lại nhịn không được thở ngắn thở dài ...

- Ta vốn chỉ nghĩ ở trên đường đi, thuận miệng chỉ cho hắn vài bí quyết đan pháp, để cho hắn ít nhất cũng có thành tựu Đan sư, cũng có thể sống yên ổn trong giới tu hành, không ngờ rằng tiểu tử này lại có thiên phú về đan đạo đến vậy, học quá nhanh, vấn đề hỏi ra càng ngày càng cao thâm, bất giác ta đã truyền cho hắn rất nhiều bí mật ...

Trong lòng Tử Tiêu động chủ cũng có chút bất đắc dĩ, những thứ này là bí mật không truyền ra ngoài, ngay cả trên điển tịch cũng không ghi lại, cũng là pháp môn độc đạo mà đại đan sư như hắn tích lũy cả đời, nói ra thì đau lòng, mà không nói thì phụ lòng cầu học của Phương Nguyên!

Mà Phương Nguyên cũng nhìn ra ý nghĩ của Tử Tiêu động chủ, tâm trạng hơi băn khoan, đôi lúc hắn mở miệng hỏi vài câu, muốn đàm luận với Tử Tiêu động chủ về thần thông pháp thuật, kiếm kinh võ đạo, cũng đưa sở học của mình truyền thụ một ít cho Tử Tiêu động chủ, nhưng không ngờ rằng lúc Tử Tiêu động chủ đụng đến vấn đề này, lập tức mở miệng đổi đề tài, không cho hắn cơ hội đàm luận.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 747: Đan Đạo Phụ Lục Ty (1)



Vài lần như vậy, trong lòng hắn cũng có chút bất đắc dĩ.

Cũng không biết Tử Tiêu động chủ đang nghĩ.

- Học đan thì thôi, tiểu tử này còn muốn học cả thần thông của ta?

- ... Không có cửa!

Qua ngọn núi, đám người đi chậm rãi lại, khoảng nửa tháng sau, người dân trong bộ lạc đã đi qua khu vực hiểm ác nhất ở trung tâm sơn mạch Long Miên, có bộ lạc đã đi đến gần Trung Châu, lần này, Phương Nguyên không đi cùng bọn họ nữa.

Đất đai trên sơn mạch Long Miên bao la, có thể nuôi nổi mấy ngàn vạn sinh linh, việc phân chia tài nguyên không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu tiếp tục đi về phía Bắc, thành trì thôn xóm lệ thuộc vào Trung Châu càng nhiều hơn, đến lúc đó, người ta sẽ nghĩ mấy bộ lạc này đến cướp đoạt địa bàn của bọn họ, có lẽ còn bắt tay tấn công mấy bộ lạc vừa đến, đến lúc đó sợ là sẽ loạn lạc, mà bây giờ, bọn họ ở lại nơi đây là vừa vặn, mặc dù phải xây dựng bộ lạc lại từ đầu, hơi khổ cực một chút, nhưng có thể tránh được nhiều phiền phức trong tương lai.

Có thể hoan thanh nhanh chong tat nhiên là nhờ Quan Ngạo cực khổ mở đường hơn nửa tháng trời, hắn chém giết Yêu Thú, săn thú làm thức ăn, có lúc đi đường gặp khó khăn, hắn còn dùng thần thông đưa người dân đi qua, tiết kiệm rất nhiều thời gian, nếu như không nhờ hắn giúp đỡ, thời gian để những bộ lạc kia đi đến đây sẽ bị kéo dài gấp mấy lần, di chuyển người cả một bộ lạc, sẽ chết và bị thương rất nhiều, nói không chừng người có thể sống sót đến đây còn chưa được nổi một phần ba.

- Đa tạ sơn thần đại lão gia mở đường ...

- Đa tạ sơn thần nhị lão gia hộ tống ...

- Đa tạ sơn thần tam lão gia cứu mạng ...

Đến lúc sắp chia tay, một đám người bộ lạc quỳ xuống lạy, khấu đầu cám ơn mấy vị sơn thần.

- Ha ha, chuyện nhỏ!

Quan Ngạo tạm biệt mọi người trong bộ lạc, trong lúc sắp đi, hắn còn giúp người trong bộ lạc chặt cây cháy hoang dã, đào núi đập đá, tạo ra một nơi thích hợp để dựng thôn xóm, xong xuoi mới cuoi Toan Nghe bay len trời, đi đến chỗ đám người Phương Nguyên đang chờ trong không gian.

Trong nửa tháng này hắn rất vất vả, đúng là còn khổ hơn so với trận đại chiến liên tục trong hai tháng, nhưng đến bây giờ, trên mặt hắn không hiện lên chút mệt mỏi nào, ngược lại còn tràn đầy sức sống, tu vi mơ hồ có đột phá.

- Chuyện này là vì trước đây hắn chỉ dùng man lực đánh với mình, đấu pháp kiểu lấy thịt đè người, ngược lại mất đi sự tinh vi, vì vậy dù có pháp lực cao hơn, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có dấu hiệu đột phá, bây giờ di chuyển người trong một bộ lạc, cần phải bảo vệ cẩn thận, việc khống chế pháp lực cũng dần dần đột phá một tầng ràng buộc, ngược lại có dấu hiệu kết đan.

Phương Nguyên tinh tế đánh giá Quan Ngạo, trong lòng ngược lại cũng dần dần hiểu ra.

Nhìn dáng vẻ này, hắn cảm thán duyên phận đúng là kỳ diệu, Quan Ngạo đi theo hắn bước ra thiên hạ, đương nhiên hắn phải phụ trách với Quan Ngạo, nhưng việc dạy một người tu hành không phải chuyện đơn giản, muốn đột phá Trúc Cơ, hóa Kim đan, cần phải tinh luyện pháp lực trên người trở nên thật tinh diệu mới được, nhưng Quan Ngạo có tính tình như thế, dạy hắn dời núi thì dễ, dạy hắn thêu hoa thì làm sao hắn học?

Vì vậy, ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ Quan Ngạo có thể kết đan nhanh đến vậy, lại không ngờ Quan Ngạo lại tự tìm ra được con đường cho chính mình.

- Đến Trung Châu, sắp xếp xong mọi chuyện, ta sẽ luyện đan giúp ngươi đột phá cảnh giới!

Phương Nguyên cười nói với Quan Ngạo.

Phương Nguyên kết đan là chuyện hắn đã tích lũy lâu dài, có thể nói là nước chảy thành sông, thuận lý thành chương, nhưng Quan Ngạo muốn kết đan còn cần chuẩn bị nhiều thứ hơn, người bình thường kết đan, ví dụ như Phương Nguyên thì cần cảnh giới đến cải thiện thể phách, càng ngày càng mạnh, nhưng Quan Ngạo thì khác, han kết đan là từng bước mở ra lực lượng hung cuồng vô hạn ở nơi sâu xa trong huyết mạch ...

Vì lẽ đó, đối với hắn thì làm sao kết đan không quan trọng, quan trọng là Kết Đan.

Phương Nguyên cười khổ nói.

- Vị sư huynh này của ta trời sinh thần lực, bá đạo vô biên, một đường võ pháp, thật sự ta chưa từng thấy ai khác được trời cao chiếu cố như hắn, đúng là giống với thiên phú thần thông mà mọi người thường nhắc đến, nhưng hắn lại không hề có biểu hiện gì khác thường, ta cũng không dám chắc chắn, dù sao cũng chỉ có hai huynh đệ chúng ta nương tựa lẫn nhau, đi được đến đâu thì hay đến đó!

Chuyen khac thưong chac chan co nguyen nhan, co sức mạnh hơn người cũng là việc hiếm có rồi.

Tử Tiêu động chủ lắc đầu cười nói.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 748: Đan Đạo Phụ Lục Ty (2)



Người có thiên phú thần thông cũng không tính là quá hiếm thấy, nghe đồn, kiếp nạn càng đến gần, mầm Tiên như vậy xuất hiện càng nhiều, sợ là bây giờ sẽ có một nhóm quái thai nhanh chóng quật khởi, nhưng người có thiên phú thần thông có trăm ngàn loại, không phải ai cũng tỏ ra mình có thiên phú với việc tu hành, điều này không miễn cưỡng được!

Phương Nguyên gật đầu đồng ý, cũng biết Tử Tiêu động chủ nói có lý.

Tử Tiêu động chủ dứt lời, hắn đánh giá Quan Ngạo một lát, bỗng nhiên nói.

- Nói tới chỗ này, ngược lại lão phu cũng lắm miệng một câu, sư huynh đệ hai người các ngươi bây giờ không còn Tiên Môn, là tán tu không có chỗ cố định sao?

Trên con đường này, Phương Nguyên và Tử Tiêu động chủ đã nói qua việc này, mọi chuyện bị Phương Nguyên nhẹ nhàng giấu đi.

Bây giờ thấy hắn lại hỏi, Phương Nguyên gật đầu, nói.

- Có Tiên Môn cũng không trở về được, có khác gì với tán tu đâu?

Tử Tiêu động chủ hơi trầm ngâm, cười nói.

- Phương tiểu hữu, Quan tiểu hữu, trên con đường này, nhưng chuyện sư huynh đệ các ngươi làm, lão phu đều xem ở trong mắt, Quan tiểu hữu là người hiệp phong nghĩa cốt, bảo vệ người dân, lão phu hổ thẹn không bằng, mà Phương tiểu hữu lại luận đan, chơi cờ với lão phu trên đường ...

Dừng lại một chút, hắn trực tiếp nói.

- Cũng làm cho lão phu thưởng thức, bây giờ Trung Châu đã ở ngay phía trước, sợ là ngày chúng ta chia xa sắp đến, có một câu không biết có nên nói hay không?

Phương Nguyên nghe vậy, vội nói.

- Tiền bối cứ nói tự nhiên!

Tử Tiêu động chủ cười nói.

- Vậy ta cũng không khách khí với các ngươi, nếu như hai người các ngươi đến Trung Châu, vẫn đi lung tung không có mục đích, tìm cơ duyên khắp mọi nơi, không bằng lão phu đứng ra, giới thiệu các ngươi đi ra, các ngươi cảm thấy thế nào?

- Giới thiệu chúng ta?

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng thấy hơi kỳ lạ, cười nói.

- Ý của tiền bối là?

Tử Tiêu động chủ nói.

- Bây giờ cuộc thi sáu đạo sắp đến, các môn các viện đều đã đến Vấn Đạo Sơn, không biết có bao nhiêu chuyện phải xử lý, có lẽ đây là lúc Tiên Minh cần dùng người, nếu hai huynh đệ các ngươi không chê, ở Phụ Lục Ty, ta có mấy vị bạn cũ, có thể đề cử các ngươi vào đó giúp đỡ, đối với ngươi mà nói, có thể tham nghiên đan pháp ở nơi đó, đợi đến lúc cuộc thi bắt đầu, cũng có thể tham gia, ít nhất cũng có được tên tuổi ở Đan Sư, điều này có lợi rất lớn đối với hai huynh đệ các ngươi!

Nói xong lời này, hắn dùng ánh mắt chân thành nhìn Phương Nguyên, hắn biết trong hai sư huynh đệ, Phương Nguyên mới là người quyết định.

Đề nghị lần này của hắn, cũng phải đắn đo suy nghĩ kỹ rồi mới nói ra, không phải chuyện nhỏ.

Đại khảo sáu đạo Tiên Minh là chuyện lớn cỡ nào, người nào muốn tham gia cũng phải bị điều tra nghiêm ngặt, tránh việc có tà ma lẫn vào, vì vậy hắn đã dùng hơn một tháng nay quan sát bản tính hai người, cuối cùng mới mở lời.

Vì vậy lúc đưa ra những lời này, ngược lại hắn cũng có ý tốt.

Trong mắt hắn, đôi huynh đệ vô tình gặp mặt kia, một người là tu sĩ tạp đan, một người có thiên phú dị bẩm, nhưng đầu óc lại hơi ngốc nghếch, vì vậy có đi lại trong giới tu hành cũng rất khó khăn, mấy ngày trước, hắn và Phương Nguyên diễn luyện đan pháp, hắn bảo Phương Nguyên lấy chút linh tinh ra, nhưng Phương Nguyên lại đỏ mặt, chỉ lấy ra mười lạng linh tinh, có thể thấy được hia người đã quẫn bách đến cùng cực, đúng là còn không bằng cả tu sĩ Trúc Cơ ...

Mình đề cử bọn họ vào Phụ Lục Ty, xem như giúp đỡ hai huynh đệ bọn họ một

lần!

Đương nhiên, cho dù vị Tử Tiêu động chủ nghĩ thế nào đi nữa, đại khái cũng không nghĩ ra đôi sư huynh đệ thật ra cũng rất giàu có ...

Không nói những thứ khác, chỉ riêng việc sau khi đại nao Thành Thiên Lai bí cảnh Thông Thiên, những pháp bảo, linh dược, bảo dược, không biết nhiều bao nhiêu, nếu đưa hết mọi thứ trên người ra, không biết sẽ doạ người đến mức nào, nhưng duy nhất lại không có nhiều linh tinh, bởi vì linh tinh trên người Phương Nguyên đã tiêu hao sạch sẽ trong lúc thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết trong thế giới đổ nát kia, chỉ còn lại chút ít cặn bã còn sót lại!

- Cuộc thi sáu đạo kỳ trước là do Tiên Minh và Lang Gia Các cùng nhau tổ chức, Lang Gia Các là một trong bảy đại thánh địa, được xưng là tàng thư các số một thế giới, đan, pháp, trận, khí, phù, sử, các loại điển tịch đều có hết, cũng chỉ có thế lực co noi tình lớn nhu bon họ moi co thể tổ chức nổi cuoc thi cho cả thiên hạ thế này, nếu ngươi vào trong Phụ Lục Ty, giúp bọn họ chuẩn bị khảo hạch đan đạo, vừa van học hỏi thêm nhiều điều, chuẩn bị thi lấy danh Đan Sư!

Phương Nguyên nghe xong, trái tim đập thình thịch, nhưng không phải chỉ vì có thể tăng cấp đan đạo ...

Đối với hắn mà nói, mặc dù đan đạo thu vị, nhưng quan trọng nhất là vẫn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!

Để tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đến "Biến cực hạn", vốn dĩ hắn nên tìm hiểu càng nhiều pháp thuật thần thông hơn, hắn không cần những pháp thuật cao siêu, không cần chất lượng, chỉ muốn có số lượng càng nhiều càng tốt.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 749: Rèn luyện ở hạ viện! (1)



Mà nói đến nơi thu thập và cất giữ thần thông pháp thuật trên thế gian này, có nơi nào hơn được thánh địa Lang Gia Các chứ?

Nhẹ thở một hơi, Phương Nguyên nghiêm túc nói.

- Làm phiền tiền bối lâu như vậy, ân tình hôm nay, sau này Phương Nguyên chắc chắn sẽ báo đáp!

Lời nói muốn báo đáp phát ra từ tận đáy lòng, thật lòng thật dạ.

- Ha ha, không cần khách khí như thế ...

Tử Tiêu động chủ thấy dáng vẻ nghiêm túc kia của Phương Nguyên, hắn cảm thấy thú vị, cười nói.

- Lão phu giúp ngươi là vì tấm lòng ngươi lương thiện, dốc lòng học tập, tính tình hợp với lão phu, vì thế đừng nói đến chuyện báo đáp hay không báo đáp, làm vậy là xem thường lão phu rồi!

Phương Nguyên cũng nở nụ cười, không nói thêm gì nữa.

Tiểu đồng ở ngoài xe khởi động hoa mai bảo lộc, xe ngựa trốn vào trong hư không, tốc độ nhanh hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Trung Châu hùng vĩ từ từ hiện ra trước mắt Phương Nguyên ...

Trung Châu phồn hoa, quê hương của Tam Thiên Đạo.

Mặc dù đều được ghi tên vào trong Cửu Châu, nhưng Trung Châu lại khác biệt so với những châu khác, đầu tiên là diện tích, phía bắc Trung Châu giáp U Châu, Phong Châu, phía tây giáp Bá Hạ, ngồi ôm Đông Hải, diện tích đủ bao phủ ba châu khác, địa vực vô hạn, rộng rãi bao la.

Tiếp theo là thực lực, Trung Châu có vô số Tiên Môn, thậm chí có thể nói hơn phân nửa truyền thừa thế gia viễn cổ đều ở Trung Châu, mà gốc gác Tiên Môn trên đại lục có ba phần mười ở trong Trung Châu, vì vậy, đây cũng là lời giải thích cho câu nói "Cao Nhân Trung Châu ra thiên hạ", đương nhiên, lời đó cũng có phần phóng đại, nhưng đúng là Trung Châu sinh ra rất nhiều cường giả, dù không phải ở Trung Châu, thì cũng có quan hệ với Trung Châu.

Bảy thánh địa trên thế gian thì càng không phải nói.

Trong bảy thánh địa, có ba thánh địa lớn nằm trong Trung Châu.

Cũng vì nguyên nhân này, Trung Châu được xem là người tu hành chính thống trong thiên hạ, là quốc gia thôi diễn Tiên Pháp đến cực hạn, tu sĩ trong thiên hạ, bao gồm cả Ma Chủng phía Tây, và đám người kiếm khách cánh đồng tuyết cực bắc, đều xem đi du lịch qua Trung Châu làm tự hào, bất kể ai, cất bước lên thiên hạ mà chưa đặt chân lên Trung Châu, vậy thì không tính là đi vạn dặm đường.

Cũng vì truyền thống này nên Phương Nguyên mới đi đến Trung Châu một chuyến.

Lúc trước, hắn rời khỏi Thanh Dương Tông là vì nghe theo mệnh lệnh của tông chủ, đi du lịch trong thiên hạ, không ngờ lại đến Trung Châu, đây mà là du lịch cái gì?

Lúc rời khỏi Việt Quốc đến Vân Châu, vốn dĩ hắn muốn đi đến Trung Châu đầu tiên, thuận tiện tìm kiếm tạo hóa, nối tiếp con đường tu hành, nhưng tiếc là bị hoãn lại nhiều lần, đến bây giờ đã kết Tử Đan rồi mới đến nơi ...

Sau khi tạm biệt bách tính trong bộ lạc, xe ngựa bay ngang trời về phía Bắc, chỉ dùng ba, bốn ngày thôi đã vào địa giới Trung Châu.

Vén rèm lên nhìn về phía bên ngoài, đã thấy tiên phong mọc như rừng, không biết ẩn giấu đi bao nhiêu thế ngoại cao nhân đang tu tâm dưỡng tính, bình nguyên rộng rãi, không biết có bao nhiêu thành trì phồn hoa, từng làn gió tiên lướt nhẹ qua mặt, giống như có đạo uẩn vô biên, mây khói cuộn trào trong hư không, đúng do Tiên khí ngưng tụ thành, biến hóa vô biên.

- Trung Châu tổng cộng chia thành năm vực, lần này chúng ta đi vào khu vực trung tâm Vấn Đạo Sơn, ha ha, vì lần đại khảo sáu đạo lần này, các cao nhân từ bốn phương tám hướng cũng chạy đến theo ước hẹn với Tiên Minh, chỉ sợ bây giờ trong Vấn Đạo Sơn cao thủ như mây, tàng long ngọa hổ, Phương tiểu hữu, sau khi ngươi đến Vấn Đạo Sơn cần phải cẩn thận, suy nghĩ nhiều một chút, đừng làm việc l* m*ng!

Tử Tiêu động chủ vào Trung Châu, cảm thấy tinh thần sảng khoái, cười ha hả

nói.

Phương Nguyên nghe xong, gật đầu đồng ý.

Mấy vị Tuần Du Sứ cười nói.

- Chúng ta chờ thì không sao, chỉ sợ mấy người bạn cũ kia của ngươi thấy sẽ muốn phạt ngươi!

Phương Nguyên đi theo bên người Tử Tiêu động chủ, nhìn thấy mấy vị Tuần Du Sứ kia đều có cảnh giới Kim Đan, một người Kim Đan cấp thấp, hai vị Kim Đan trung giai, đan phẩm cũng không yếu, người kém cỏi nhất cũng là đan phẩm màu trắng, tinh khiết vô ngần, mạnh hơn với Tử Tiêu động chủ không ít, mà hai vị khác, là đan phẩm màu vàng, chỉ đứng sau tử đan mà thôi.

Điều này làm cho hắn phải nhìn lại Tiên Minh lần nữa, Tuần Du Sứ thứ tự thấp nhất trong Tiên Minh mà đã là người nổi bật trong đám người tu hành rồi, nếu gặp người cao phẩm hơn nữa thì sao? Lúc còn ở Việt Quốc, vị Tuần Giám Sứ phụ trách trấn thủ Việt Quốc nói với hắn, đợi sau khi Phương Nguyên kết đan thì quay lại tìm hắn, sẽ bảo đảm cho Phương Nguyên một vị trí Tuần Du Sứ.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 750: Rèn luyện ở hạ viện! (2)



Lời hứa hẹn này cũng không nhẹ.

- Hai vị này là?

Ngay khi Phương Nguyên đánh giá Tuần Du Sứ, những người kia cũng chú ý đến hắn, mở miệng cười hỏi dò.

Tử Tiêu động chủ cười nói.

- Hai vị này là tiểu hữu mà ta gặp trên đường, bọn họ có tấm lòng nhân hậu, hành động hiệp nghĩa, lão phu và hai người bọn họ vừa gặp mà giống như quen từ lâu, nên cùng nhau đồng hành đến Vấn Đạo Sơn, muốn đề cử bọn họ vào Phụ Lục Ty góp sức một, hai ...

-Ô?

Mấy vị Tuần Du Vứ thấy vậy thì nói

- Người do Nguyễn Sư đề cử, chắc chắn có bản lĩnh, việc này dễ thôi!

Nói xong thì đặc cách mấy người vào núi, đêm hôm ấy, tất nhiên mở tiệc rượu chào mừng, nhưng Phương Nguyên lại không đến, mặc dù trong giới tu hành, chủ yếu phân chia theo tu vi, theo lý thuyết, một Kim Đan như hắn cũng có tư cách ngồi đàm đạo với những người này, nhưng trong mắt bọn họ, hắn chỉ là tu sĩ tạp đan, tuổi tác còn nhỏ, lại là tán tu, tất nhiên những người đó sẽ không xem trọng hắn, mặc dù thuận miệng đặc cách, nhưng Phương Nguyên biết nếu hắn đi thì chỉ là góp cho đủ số lượng mà thôi.

Vì vậy, hắn rất thức thời, giả vờ nói cơ thể không thoải mái, không muốn quấy rầy mọi người.

Mấy vị Tuần Du Sứ cũng không ép buộc, gọi tạp dịch dịch đưa hắn đi nghỉ ngơi.

Tử Tiêu động chủ thấy vậy, cũng thở dài trong lòng, nếu như da mặt Phương Nguyên dày hơn một chút, hắn đã dẫn Phương Nguyên đi làm quen với mấy cao nhân khác, dẫn dắt một chút, nhưng người này lại rút lui, bỏ lỡ cơ hội kia, vậy thôi đành tùy hắn.

Cứ như vậy qua một đêm, ngày thứ hai, Tử Tiêu động chủ nhờ tiểu đồng gọi Phương Nguyên đến, đưa thư tiến cử, để cho han tự mình đến Xích Thủy Đan Khê ngoài ba trăm dặm để báo danh, mặc dù Tử Tiêu động chủ là vì đan khảo trong cuộc thi sáu đạo mới đến đây, lại tiến cử Phương Nguyên vào Phụ Lục Ty thi đan đạo, nhưng một bên là chủ trì cuộc thi, một bên là Phụ Lục, vị trí không hề giống nhau.

Tử Tiêu động chủ còn phải ở đây chờ mấy người bạn cũ, mà Phương Nguyên thì không cần thiết chờ ở đây.

- Đa tạ tiền bối!

Phương Nguyên cảm ơn Tử Tiêu động chủ, cũng không khách khí, đứng dậy dẫn theo Quan Ngạo đi.

Luc han đi tren đuong đen đay đa noi muon bao đap vị Tử Tieu động chủ này, đối phương có lòng tốt hay không, trong lòng hắn nhớ kỹ là được.

Ngày đi đêm nghỉ, ba ngày sau, Phương Nguyên chạy đến khe suối Xích Thủy, hắn thấy phía trên có một toà Tiên Sơn, xung quanh núi cao có một dòng suối nhỏ vờn quanh, vì dưới đáy khe suối có một loại đá màu đỏ, ánh sáng chiếu qua làn nước giống màu chu sa, nên mới có tên Xích Thủy.

Mà ở trên núi này xây dựng mấy toà cung điện lớn, có vô số loại đan viên, ở xa đã ngửi được mùi thơm của đan dược, nơi đây chính là Xích Thủy Đan Khê lệ thuộc Lang Gia Các, mặc dù quy mô và tiếng tăm không đứng đầu thiên hạ, nhưng cũng nhờ cái tên Lang Gia Các, nắm giữ đan đạo chính thống, khảo hạch đan đạo trong cuộc thi sáu đạo là do Xích Thủy Đan Khê phụ trách xử lý.

Đến nơi đây, Phương Nguyên cũng không chần chừ lâu, hắn đưa thư tiến cử lên, chờ đợi triệu kiến.

Sự thực chứng minh, có lẽ tu vi của Tử Tiêu động chủ không ra sao, nhưng trên phương diện đan đạo lại có danh vọng không nhỏ, sau khi hắn đưa thư tiến cử đi, rất nhanh có một nam tử mặc đồ đan sư màu trắng gọi Phương Nguyên đến, hắn tự xưng là chấp sự thượng viện, họ Hứa.

Trong một toà Thiên Điện, sau khi mọi người ngồi xuống, Hứa chấp sự cười nói.

- Nguyễn Sư có danh hào Tiểu Đan Vương Đông Hải, là đại tông sư đan đạo hiếm thấy của chúng ta, ngươi là do hắn tiến cử đến đây, Hứa mỗ cũng không dám chậm trễ, nhưng không biết đan đạo của ngươi mấy phẩm?

Phương Nguyên nghe xong, nói.

- Ta chưa thi đậu Đan Sư, cũng không có phẩm giai!

Hứa chấp sự nghe xong, khẽ cau mày, trầm ngâm nói.

- Cảnh giới của ngươi là Kim Đan, theo lý thuyết phải đi vào thượng viện, nhưng dù sao ngươi cũng mới đen, đầu tiên vào trung viện rèn luyện một thời gian mới ổn thỏa, nhưng vấn đề quan trọng nhất là ngươi lại không phải đan sư ...

Trên đường đi đến đây, Tử Tiêu động chủ từng nói cho hắn nghe về cơ cấu trong Phụ Lục Ty, tổng cộng chia làm thượng viện, trung viện và hạ viện, thượng viện phụ trách việc thu mua linh dược, lò luyện đan, là vị trí rất quan trọng, trung viện chưởng quản điều hành mọi thứ, mà hạ viện chính là nơi phụ trách làm việc.

Mà Phụ Lục Ty này, từ trên xuống dưới sợ rằng phải có hơn ngàn mấy người, mà còn chưa tính tạp dịch, nhưng người chân chính thuộc về Tiên Minh, chỉ mười mấy người mà thôi, những người khác đều là chiêu mộ lâm thời, hoặc là do thế gia Tiên Môn đề cử đưa đến, muốn lập chút công lao trong đại khảo sáu đạo, để có chút hi vọng gia nhập vào Tiên Minh, đương nhiên người càng cấp cao thì có ấn tượng càng nhiều.

Cũng vì nguyên nhân này, danh sách vào thượng viện bị tranh cướp đến vỡ đầu, Phương Nguyên hoàn toàn không nghĩ đến.

Nhưng Tử Tiêu động chủ từng nói với hắn, dựa vào mặt mũi của ông ta, nếu tự tay viết thư đề cử, vậy thì sắp xếp Phương Nguyên vào trung viện cũng không phải là vấn đề, hơn nữa Phương Nguyên vốn là tu sĩ Kim Đan, không thể trộn lẫn với đám người trong hạ viện được ...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 751: Người hiền lành bên trong hạ viện (1)



Mà bây giờ, vị Hứa chấp sự kia giả vờ làm khó dễ, trầm ngâm một lúc, rõ ràng đang ám chỉ gì đó.

Phương Nguyên nhìn một chút thì hiểu ra, hắn nghĩ.

- Cho hắn chút đồ tốt cũng được, chỉ là trong tay ta không có bao nhiêu linh tinh, trong túi càn khôn còn có vài loại pháp bảo và bảo dược, nhưng nếu cho hắn, sẽ dọa hắn sợ mất ...

Trong lúc suy nghĩ, bỗng nhiên bên ngoài có người thông báo muốn gặp mặt, một lúc sau, một tu sĩ Kim Đan mặc hoàng bào, khuôn mặt đau khổ, vừa vào đến cửa đã quỳ chân xuống trước mặt Hứa chấp sự, trên tay ôm một cái hộp, muốn nói rồi lại thôi.

Hứa chấp sự cười nói.

- Đừng gấp gáp, đến Thiên Điện nói chuyện ...

Để tạm cho Phương Nguyên chờ ở đây, sau đó đưa tu sĩ hoàng bào đến Thiên Điện, chờ hắn ngồi xuống, tu sĩ hoàng bào nhanh chóng dâng một cái hộp lên, bên trong có ba hạt châu mờ mịt, linh khí nội liễm, trời sinh phù văn, đúng là thần kỳ.

Hua chấp sự cười tủm tỉm ngang đầu lên, nghe được tu sĩ hoang bao nhỏ giọng cầu xin.

- Xin Hứa chấp sự đừng trách, trước đây là do Lý mỗ không hiểu chuyện, hiếu kính qua loa, nên phải rèn luyện ở hạ viện, nhưng trong hai tháng nay, tại hạ phải chăm sóc lò luyện đan ở hạ viện, còn phải sắp xếp sách thuốc, kiểm số linh dược, không phân biệt được ngày đêm, thật sự quá khổ cực, mong rằng chấp sự khai ân, điều ta đến trung viện đi ...

Hứa chấp sự nghe xong thì cười nhẹ một cái, nói.

- Sao ngươi lại nói như vậy, cứ nói thẳng với ta là được, cần gì những thứ vòng vèo kia chứ? Thôi, ngươi về đó chờ đi, đợi đến lúc trung viện có chỗ trống, ta sẽ đưa ngươi lên!

Bọn họ cố ý đến Thiên điện, nhỏ giọng nói chuyện, vốn tưởng rằng Phương Nguyên không nghe được, nhưng không ngờ tu vi thật sự của Phương Nguyên là Tử Đan, lại có thần thức mạnh mẽ, nghe hết cuộc nói chuyện không sót một chữ này, đặc việc là việc chăm sóc mấy cái lò luyện đan, tìm kiếm sách thuốc, kiểm số linh loại kia đã làm hắn động tâm, nghĩ chẳng phải mình đến Phù Lục Ty chẳng phải là vì những thứ đó sao?

Vốn muốn chọn một pháp bảo không đáng cho hắn, nhưng cuối cùng lại trả

về.

Ngay lúc này, Lý chấp sự dương dương tự đắc quay về, nói với Phương Nguyên.

- Phương đạo hữu suy nghĩ thế nào rồi?

Phương Nguyên bất đắc dĩ hít một hơi, nói.

- Tại hại hiểu rõ ý tốt của Hứa chấp sự, tiếc là trên người tại hạ không có gì đáng giá ...

Sắc mặt của Hứa chấp sự trầm xuống, nhàn nhạt nói.

Ở hạ viện đúng lúc có một chỗ trống, ngươi đi xuống đó rèn luyện một thời gian được không?

Phương Nguyên nghe xong, lập tức cười nói.

Đa tạ Hứa chấp sự!

Nếu như không được làm việc, vậy mình vao Xích Thủy Đan Khê không có chút ý nghĩa nào ...

Ôm ý nghĩ này, Phương Nguyên đi vào hạ viện, phụ trách kiểm tra số lượng và nhập khố đan dược, làm việc giống với Tiểu Lạt Tiêu lúc trước, mà Quan Ngạo cũng đi vào hạ viện giống hắn, làm những việc bốc vác vặt vãnh.

Lúc đầu khi hắn đi đến Xích Thủy Đan Khê, có nhiều người quan tâm đến, dù sao người làm trong hạ viện phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ, mỗi cảnh giới có một bối phận khác nhau, nếu để Kim Đan xử lý những việc vặt vãnh, có vẻ dùng dao giết trâu mổ gà, mặc dù đồng liêu trong hạ viện không nói, nhưng trong lòng cũng biết, chắc là hắn đắc tội ai đó, nên mới phải chen chúc xuống hạ viện.

Nhưng sau khi danh tiếng tu sĩ tạp đan của Phương Nguyên truyền ra ngoài, mọi người cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Trình độ nào đó mà nói, mặc dù tu sĩ tạp đan là Kim Đan, nhưng cũng chẳng mạnh hơn Trúc Cơ được bao nhiêu.

- Buồn cười, chỉ biết làm việc mù quáng, không biết cách đi đường vòng, sao mà thực hiện được chứ?

- Những Kim Đan khác vào hạ viện, không nói đến cái khác, chỉ riêng mặt mũi đã không chịu được rồi, hắn lại làm ra vẻ như không có chuyện gì ...

- Tu sĩ tạp đan, tu hành đường cuối, vốn dĩ không có tư cách đưa ra vẻ của Kim Đan, không nói đến gì khác, cho dù chúng ta kết đan, vậy thì tương lai chắc chắn sẽ vượt xa hắn, vì vậy hắn tỏ vẻ biết điều cũng là dễ hiểu.

Dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan, Phương Nguyên ở trong hạ viện sẽ có người chú ý đến, những lời giải thích vì sao hắn làm việc kỹ lưỡng cũng được truyền ra ngoài, chỉ vài ngày sau, ai ai cũng biết đến hắn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 752: Người hiền lành bên trong hạ viện (2)



Mà chỉ trong mấy ngày hắn đã kiểm kê, nhập khố linh dược phần của mình xong xuôi, sau đó thấy ai nhờ cũng không từ chối, dù việc đó chia cho ai làm, chỉ cần nói với hắn, Phương Nguyên sẽ xử lý nghiêm túc, không hề lươn lẹo lười biếng, vì vậy mọi người bắt đầu đùn đẩy nhiệm vụ lên người hắn.

Mà Phương Nguyên cũng không quan tâm, dù hợp lý hay không, chỉ cần giao cho hắn, hắn sẽ xử lý tốt.

Qua mấy ngày như vậy, hắn đã có danh tiếng người hiền lành nhất hạ viện, công việc giao cho hắn cũng càng ngày càng nhiều, cái gì mà vận chuyển tu sửa lò luyện đan, đo lường trận pháp, càng khổ cực thì dễ đến tay hắn.

Phương Nguyên nhận ra được sự thay đổi này, có thể thấy, mấy kẻ gian xảo đang lén nhận thêm lệnh bài, sau đó đưa lệnh bài cho hắn, cứ như vậy, việc thì hắn làm, nhưng công lao là của bọn họ ...

Nhưng đối với những vấn đề này, hắn không quan tâm, vẫn nhận như cũ.

Tất nhiên Phương Nguyên không thích hành vi đó, thậm chí còn chán ghét, nhưng những kẻ đó tương lai sẽ tự có người dạy dỗ!

Trong số các loại nhiệm vụ, cực khổ nhất chính là kiểm nghiệm đan dược, nhập khố, đo lường lò luyện đan.

Cuộc thi sáu đạo lần này có sự góp mặt của Đan Sư khắp nơi trong thiên hạ, số lượng rất nhiều, nên cũng yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, phải chuẩn bị đầy đủ kỹ càng, mỗi loại linh dược có tên trên điển tịch trong thiên hạ đều phải chuẩn bị một chút, mà nhiều linh dược như thế, cũng cần phải kiểm nghiệm rõ ràng rồi mới đưa vào kho được, nếu như có chút sơ suất, còn phải chịu trách nhiệm nặng nề.

Đối với những người khác, đây đúng là một chuyện cực khổ, linh dược có nhiều chủng loại như thế, muốn phân chia rõ ràng, không để bị sai lầm, phải đọc sách kiểm chứng, phiền phức rất lớn, cũng rất khổ cực, nhưng Phương Nguyên lại muốn những trải nghiệm đó, mượn cơ hội này đọc hết dược lý trên đan điển, cách nhận biết các loại linh dược, mở mang kiến thức.

Mà khác một điểm là đo lường các loại lò luyện đan không giống nhau, trong trường hợp trang nghiêm như cuộc thi sáu đạo, tất nhiên phải công bằng, không thể có lò luyện đan hư hỏng xuất hiện, hay là có độ mạnh yếu khác nhau, ảnh hưởng đến đan phẩm, vì vậy tất cả lò luyện đan sau khi được chế tạo từ Lôi Châu, sẽ dùng pháp thuyền đưa đến Xích Thủy Đan Khê.

Trước đó, bên Lôi Châu đã dùng thần thông nào đó đo lường qua một lần, nhưng đến đây còn cần đo lường lại.

Mà lúc ra lò ở Lôi Châu, chỉ kiểm tra chất lượng, ngoại quan, nhưng đến Xích Thủy Đan Khê, cần đo lường cẩn thận hơn, dùng hai trận Phong Hỏa làm chủ trên lò luyện đan.

Nhưng bien phap đo luờng đung là đơn giản hơn, chính là trực tiếp mở lô luyện một lần đan, sau đó thông quá quá trình này mà phán đoán tiêu chuẩn chất lượng của lò luyện đan ...

Ma điều này cung thoa man nhu cau muon luyen đan của Phương Nguyên.

Mặc dù với thần thức và tu vi hiện nay của hắn, cộng thêm trình độ trận thuật, trên cơ bản thì chỉ xem qua mot lần là đa hiểu tran thế Phong Hỏa trên lò luyện đan, nhưng hắn vẫn mở lô luyện đan, quý trọng cơ hội luyện tập này.

Trong tình huống đó, trình độ đan đạo của hắn tất nhiên sẽ tăng lên cực nhanh.

Sau một tháng, bất kể nắm giữ chất lượng đan dược, hay là thuần thục thủ pháp luyện đan, hắn đều tăng lên trên diện rộng.

Đến lúc này, căn cơ đan đạo của Phương Nguyên đã vô cùng vững chắc, hắn mới bắt đầu thử vận dụng Thiên Diễn Thuật đưa vào khống chế đan đạo.

Thiên Diễn Thuật là một thần thông nghịch thiên, càng dễ dàng thôi diễn đối với các loại biến hoá, nhưng nó cũng không có khả năng tự động thôi diễn, cho dù là trận, kiếm, pháp, đan, cần phải có đủ căn cơ rồi mới thôi diễn được.

- Con đường đan đạo thật ra là lợi dụng sự thay đổi của dược tính, đan phẩm càng cao, biến hóa càng nhiều, càng lợi dụng dược tính một cách hoàn mỹ, giống như hàng phục ngựa hoang, thống trị sông lớn, nói chung phải làm cho nó theo ý mình, một đan sư lợi hại, chính là việc lợi dụng dược tính càng cao siêu, cuối cùng có thể biến hoa đến chung cực, quay về bản nguyên!

- Đan sư trên thế gian, thứ quan trọng nhất là gì?

- Đan phương!

Trong lòng nghĩ rõ ràng các loại quan hệ, Phương Nguyên bắt đầu thử nghiệm từng bước một.

Tất nhiên lúc đầu hắn không thuần thục, có thể dễ dàng thôi diễn biến hóa của dược tính, nhưng Phương Nguyên lại không rõ ràng với dược tính, hắn cảm thấy mới lạ, đành đi đọc các loại điển tịch, tìm hiểu các loại hình thay đổi của dược tính ...

May mà nơi này là Xích Thủy Đan Khê, may mà Xích Thủy Đan Khê chính là thế lực thuộc Lang Gia Các.

Mặc dù tàng kinh điện của Xích Thủy Đan Khê không phong phú như ở Lang Gia Các, nhưng cũng được xem là rất đầy đủ rồi, đám sách mà Tử Tiêu động chủ gom về cũng không thể sánh bằng, sau khi Phương Nguyên nhét cho người thủ vệ nhìn tàng kinh điện một cây bảo dược.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 753: Tự Cao Tự Đại (1)



Đối phương vô cùng hào phóng cho Phương Nguyên quyền lực có thể tùy ý đọc các loại điển tịch, thậm chí cho phép hắn mượn về đọc một phần.

Bù lại, đan đạo của Phương Nguyên thay đổi tăng nhanh như gió.

Nhưng trong lúc Phương Nguyên tỉ mỉ xem xét lại đan đạo của mình, thì ở Xích Thủy Đan Khê cung xuất hiện sự thay đổi ngoai dự đoan của mọi người ...

.. Không ai làm việc!

Cũng không trách được người khác, trong một tháng qua, bọn họ đã quen với việc có thể trốn thì trốn, giao việc của mình cho Phương Nguyên, mà cái tên người thân thiện nhất trong hạ viện cũng chưa từng làm bọn họ thất vọng, bọn họ đã quen với tháng ngày nhàn rỗi, bỗng nhiên có một ngày phát hiện ra công việc của mình chồng chất như núi không ai xử lý, người nào người nấy đều choáng váng ...

Phương tiền bối, lúc nào mới đưa đến đám linh dược mà Bạch Sơn Quân cần?

Phương tiền bối, Tử Kim Bát Long Lô mới vận chuyển đến đây, ngươi đã đo lường chưa?

Phương tiền bối, ngươi đã dùng Thanh Thủy Phù cho ruộng linh dược số ba chữ Bính chưa?

Từng tiếng giục muốn đẩy Phương Nguyên mở cửa ra, thấy không ai trả lời nên phải chạy đến tận nơi, ở trước cửa tiểu viện của Phương Nguyên càng ngày càng có nhiều người tụ tập, hấp dẫn không ít người đến xem trò vui, chỉ chốc lát đã có mấy chục người, dồn dập nhốn nháo.

Nhưng trong tiểu viện của Phương Nguyên lại hoàn toàn yên tĩnh, không trả lời chút nào.

Mãi đến khi mọi người không nhịn được nữa, muốn trực tiếp đẩy cửa đi vào, cánh cửa khu nhà nhỏ mới mở ra, cơ thể cao to của Quan Ngạo từ trong tiểu viện bước ra, nói với đám tu sĩ ở bên ngoài.

Phương tiểu ca nói, nếu mọi người đã ở đây, vậy thì nói với các ngươi một tiếng, ngoài trừ những việc mà hắn được giao ra, hắn sẽ không làm những việc khác!

Nghe xong lời này, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, yên lặng một lát, rồi sau đó, "Oanh" một tiếng sôi sùng sục.

- Chuyện gì thế này?

- Nói không làm là không làm, ngươi đang đùa chúng ta sao?

- Nếu đã vao Phụ Lục Ty, làm gì có đạo lý ngươi nam chơi hưởng phúc?

Trong lòng đám người này rất bất mãn, đặc biệt là những kẻ bình thường giao rất nhiều việc cho Phương Nguyên, càng hoảng hồn hơn.

Ngày bình thường chơi đã thành thói quen, ai muốn những ngày tiếp theo sẽ mệt gần chết chứ, đặc biệt là mấy ngày nay đã dồn nhiều việc chưa xử lý xong, muốn làm hết cũng không dễ, quan trọng nhất là, Phương Nguyên là người hiền lành đã khắc sâu vào trong tiềm thức bọn họ, vì thế bọn họ cảm thấy những việc này nên giao cho Phương Nguyên mới đúng, ngươi không làm thì ai làm đây?

Đương nhiên, một nguyên nhân khác đó là dù sao Phương Nguyên cũng chỉ là một tu sĩ tạp đan, không có chút uy nghiêm nào trong lòng bọn họ.

Trái ngược với đám người đang la hét bên ngoài, trong khu nhà nhỏ vẫn yên ắng không có một tiếng động.

Mãi đến khi có người không nhịn được, muốn đẩy cửa đi vào nói chuyện, bên trong khu nhà nhỏ mới vang lên một câu nói.

Câu nói kia chỉ có một chữ.

- Cút!

- Cút!

Chỉ một chữ ngắn gọn từ trong tiểu viện yên tĩnh bay ra, giống như tiếng sấm chấn động lỗ tai mọi người, ngay cả pháp lực trên người cũng không ổn định được dưới một chữ này, trái tim giống như bị người ta bóp mạnh một cái.

Trước cửa tiểu viện vốn dĩ nhao nhao ồn ào, lập tức trở nên yên tĩnh trong phút chốc.

Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía trong tiểu viện.

Giống như đen luc này, bọn họ mới nghĩ đen, bên trong tieu viện kia, là một tu sĩ Kim Đan đấy ...

Dù là tạp đan, cũng là Kim Đan, cao hơn bọn họ một cảnh giới!

Trong khoảng thời gian này, vị Kim Đan kia quá dễ nói chuyện, bọn họ chỉ cần đưa lệnh bài đến, vị Kim Đan này sẽ không khách khí nhận lấy, hơn nữa còn một lòng làm việc, chưa từng quan tâm đến những kẻ chỉ trỏ bên ngoài, làm cho bọn họ quên mất hắn vốn là tu sĩ Kim Đan, bây giờ bị Phương Nguyên quát mắng, bọn họ mới ý thức được sự chênh lệch tu vi.

Hơn nữa, một tiếng quát kia cũng quá mạnh mẽ, làm cho tâm thần của bọn họ chao đảo.

Trong nháy mắt, giống như nhìn thấy một con mãnh thú trước mắt, bọn họ theo bản năng muốn lùi bước.

Ngay cả tu sĩ tạp đan cũng có uy thế cỡ này sao?

Trong lòng bọn họ không nhịn được cảm giác lạnh lẽo, thầm nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải tu sĩ Kim Đan, bởi vậy nên không rõ ràng thực lực của cảnh giới Kim Đan, nên chỉ run lên trong lòng, sau đó chậm rãi khôi phục lại, nếu có tu sĩ Kim Đan ở đây, vậy thì không chỉ giật mình thôi ...

Đi, đúng là quá mất mặt, lại bị một cái tu sĩ tạp đan quát đi ...

Nhưng ở lại tiếp tục làm loạn, dù sao người ta cũng là tu sĩ Kim Đan, nếu tức lên ra tay, bọn họ cũng không đánh lại ..

- Không nghe Phương tiểu ca nói sao?

Bên trong khu nhà nhỏ, Quan Ngạo cũng nhìn không vừa mắt đám người này, hắn lạnh lùng đứng lên, đi về phía trước hai bước, cả người như một ngọn núi đập về phía trước, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy như có một quái v*t t* l*n trong bóng tối bước ra, Quan Ngạo giơ cao nắm đấm, quát lên.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 754: Tự Cao Tự Đại (2)



- Hắn bảo các ngươi cút, vậy thì cút nhanh lên, nếu còn làm phiền hắn, ta đành phải ra tay đánh người ...

Rào ...

Vừa nghe được lời của Quan Ngạo, mọi người lập tức lùi lại mấy bước về sau.

Tên to con kia đúng thật là đáng sợ, chỉ với vóc người cao lớn kia thôi, đã làm cho người ta không dám đánh với hắn, trong một tháng qua, thật lòng mà nói, bọn họ còn sợ Quan Ngạo hơn cả Phương Nguyên nhiều ...

- Đi thì đi ...

Có người bất đắc dĩ nói, sau đó hơi do dự nhìn về phía mọi người chung quanh

Giận đùng đùng tìm đến cửa, lại là người đông thế mạnh, cuối cùng bị một cái câu nói của tu sĩ tạp đan doạ lui, điều này làm cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu trong lòng, giống như mất hết mặt mũi rồi, nếu cứ đi như vậy, đương nhiên là không cam lòng, nhưng vậy cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao theo quy định của hạ viện, những việc kia vốn dĩ sắp xếp cho bọn họ làm.

Chẳng lẽ còn muốn báo người bắt hắn sao?

Hừ, hạ viện Xích Thủy Đan Khê càng ngày càng không có quy củ, đứng ở đây xem kịch hết hay sao?

Trong bầu không khí lúng túng đến cực điểm này, đa số mọi người đều nghĩ muốn rút lui, bỗng nhiên giữa không trung có một tiếng quát vang lên, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thấy ở giữa không trung có một người mặc áo bào tím, đầu tóc đã bạc trắng, cả người hơi mập, trên mặt hiện lên sự uy nghiêm, khó chịu nhìn bốn phía xung quanh.

- A ... Bái kiến Bạch Sơn Quân cư sĩ ...

Người tu hành bên ngoài khu nhà nhỏ nhìn thấy lão giả này, trong lòng đều cảm thấy giật mình, cung kính xoay người quỳ gối xuống, trong một rừng đầu người đen thui, một mình Quan Ngạo to lớn đứng thẳng, cực kỳ dễ thấy.

Người kia chính là một đan sư trong thượng viện, đức cao vongj trọng, tu vi không thấp, ngoài Quan Ngạo ra, ai ai cũng kính nể.

- Hừ, tiểu nhi không biết lễ phép!

Vị đan sư kia nhìn Quan Ngạo, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không vui, nhưng cũng không nói gì, hắn lạnh lùng nhìn đám tu sĩ quỳ lạy trên đất, gào thét.

Ba ngay trước lao phu phan cho cac nguoi nhiem vu chuẩn bị dược liệu luyện chế Thanh Ly Đan, sao đến bây giờ vẫn không thấy tăm hơi? Hạ viện Xích Thủy Đan Khê làm ăn như thế sao?

- Đám dược liệu kia ...

Đám tu sĩ phía dưới nhìn thấy Bạch Sơn Quân cư sĩ nổi giận, lo lắng nhìn nhau.

Có người nhỏ giọng quát lên.

- Là ai nhận lệnh bài của Bạch Sơn Quân lão tiền bối?

Trong đám người bên dưới, có một tu sĩ mặc áo bào xám bỗng nhiên run lên, sắc mặt trắng bệch sợ hãi, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn, hắn vội vàng chỉ về tiểu viện phía sau, kêu lớn.

- Chuyện Bạch tiền bối dặn dò, sao vãn bối dám lơ là, ba ngày trước vãn bối nhận lệnh bài xong đưa cho người trong viện này, không ngờ hắn vẫn chưa đưa đi ..

- A ...

Mọi người xung quanh kinh hãi, quay đầu nhìn về phía trong tiểu viện.

- Thật là to gan!

Bạch Sơn Quân cư sĩ nghe vậy, trong nháy mắt nổi cơn thịnh nộ, nhìn vào trong tiểu viện, quát lên.

Đợt Thanh Ly Đan này của lão phu là dùng để chiêu đãi các tiên trưởng, làm lỡ ngày thành đan, tiểu nhi, ngươi chịu nổi trách nhiệm không?

-Ô?

Trong số tu sĩ quỳ gối trước tiểu viện, có người bắt đầu cười trên sự đau khổ của người khác.

Bọn họ nghĩ thầm, không phải tu sĩ tạp đan kia tỏ vẻ uy phong trước mặt bọn họ sao, gặp phải Bạch Sơn Quân lão tiền bối, thần tiên cũng phải ngã!

Cũng có người dùng ánh mắt không vui nhìn tu sĩ áo xám kia, Bạch Sơn Quân vội vàng muốn có dược liệu, vậy mà ngươi không tự mình đi lấy, để cho người hiền lành kia giúp, bây giờ có chuyện xảy ra thì đùn đẩy trách nhiệm ngay!

Nghe xong lời kia của Bạch Sơn Quân cư sĩ, bên trong nhà nhỏ yên ắng một lúc, sau đó có một luồng linh quang bay ra, tu sĩ áo xám kia vốn dĩ còn đang sợ hãi nhìn biệt viện, trong lòng hơi vui mừng vì mình vu oan giá họa thành công, không ngờ bị luồng linh quang này đánh thẳng lên mặt, hắn hét thảm một tiếng, lăn lộn mấy vòng, đợi bò lên được thì da mặt đã xanh tím, răng cũng rớt vài cái.

Mà luồng linh quang đánh lên mặt hắn lăn xuống đất, hiện lên một lệnh bài màu xanh, còn chưa giải trừ phong ấn

- Trưa hôm qua có một tiểu đồng đưa lệnh bài đến chỗ ta, không nói không rằng, sao ta biết đó là cái gì, cũng chẳng chú ý đến, nếu bây giờ chủ nhân đến rồi, các ngươi nên đi chuẩn bị kỹ càng, đừng quấy rầy ta!

Bên trong khu nhà nhỏ, giọng nói của tu sĩ tạp đan kia vang lên.

Những tu sĩ khác nhìn thấy cảnh này cũng sợ hãi.

- Há?

Nhưng lúc này, vị Bạch Sơn Quân giữa không trung lại quát lên, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía khu nhà nhỏ, trầm giọng nói.

- Tùy tiện ra tay đánh người khác bị thương, thật to gan, tiểu bối nhà ngươi biết đám đán dược kia quan trọng đến mức nào không, ta không quan tâm đám ngu xuẩn hạ viện các ngươi làm gì, nếu lệnh bài ở trong tay ngươi, sao không đưa dược liệu ra?
 
Back
Top Bottom