Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 735: Trấn thủ Cửu Trọng Thiên Ôn Bộ ?



- Đan thuật chú trọng dược lý biến hóa, tương sanh tương khắc, bên trong thật ra cũng có quỹ tích tuần hoàn.

Hắn ý thức được điểm này, trong lòng cũng mơ hồ sinh ra suy nghĩ.

Thiên Diễn Thuật của mình vốn là phương pháp đề cử hết thảy biến hóa, nếu có thể dùng nó thôi diễn công pháp, thôi diễn trận pháp, như vậy ở một trình độ nào đó, có lẽ cũng có thể dùng để thôi diễn dược lý biến hóa, đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, cũng đi thử một chút.

- Ôn khí trên người ngươi đã diệt trừ, dùng thuốc này, bệnh thấp khớp cũng có thể chuyển biến tốt đẹp!

Sau khi chữa xong cho vị bệnh nhân cuối cùng trong bộ lạc thứ ba, Phương Nguyên đứng lên, chuẩn bị đến bộ lạc tiếp theo.

Cách đó không xa, mọi người trong bộ lạc vừa kính vừa sợ vây quanh phía xa xa nhìn hắn, bọn họ không thân cận với vị sơn thần Tam lão gia này giống như Quan Ngạo, đối với Quan Ngạo, bọn họ ban đầu là sợ, sau đó càng xen lẫn càng quen thuộc, cũng có thể uống rượu với nhau, kể vài câu chuyện cười, nhưng vị sơn thần Tam lão gia này ban đầu nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng càng nhìn càng kính sợ.

Rõ ràng thoạt nhìn không uy vũ hùng tráng giống như Đại lão gia.

Giống như tiểu hài tử trong bộ lạc cũng dám trèo lên cổ Quan Ngạo chơi đùa, đứa có lá gan lớn hơn nữa thậm chí dám ôm cổ con nghê Nhị lão gia, nhưng sau khi thấy Phương Nguyên, mọi người thậm chí còn không dám thở mạnh, chờ hắn đi qua mới dám hét lên vui mừng.

- Cảm tạ, cảm tạ sơn thần Tam lão gia.

Nhìn thấy Phương Nguyên sắp rời đi, mọi người trong bộ lạc vội vàng đi tới, nhất tề hạ bái, không dám ngẩng đầu.

- Ha hả, làm sao sợ ta như vậy?

Trong lòng Phương Nguyên cũng thầm nghĩ, có lẽ lúc ban đầu mình chữa bệnh cho người ta, khuôn mặt đã hù dọa bọn họ.

Nhưng chuyện này thật ra cũng không tệ, có thể bớt cho mình không ít phiền toái.

Cho nên chỉ thản nhiên nói một câu, kêu bọn họ nhanh chóng đứng lên, sau đó hai tay chắp sau lưng, chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên ngẩn ra, lại xoay người lại, ngưng thần nhìn về phía không trung.

Đám thôn dân trong bộ lạc thấy Phương Nguyên xoay người, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại lo sợ.

Nhưng lần này, Phương Nguyên không để ý đến bọn họ, chỉ lẳng lặng nhìn không trung tựa hồ không có vật gì, chỉ có vân khí nhàn nhạt.

- Đừng ẩn dấu nữa, ra đi!

Nhìn một hồi, hắn không nhịn được nhíu mày nói.

Bên ngoài ba bốn trượng, một đứa trẻ núp phía sau cối xay lau nước mũi đứng dậy, bộ dạng muốn khóc, vừa định giải thích mình không có trốn, chỉ là núp sau cối xay nhìn lén, nhưng chợt nghe thấy trên không trung truyền xuống một trận cười quái dị.

Đứa trẻ kia và dân chúng bộ lạc đồng thời ngẩng đầu, nhìn mấy sợi vân khí trên không trung, đột nhiên bị cuốn ra, tựa như mở ra một tầng không trung, giữa không trung một giáp sĩ mặc ô giáp hồng linh, có lẽ là một đội tu hành, cầm đầu là một nam tử đeo hồ lô màu đen, cười lạnh, nhìn về phía Phương Nguyên.

- Lúc trước ta còn đang suy nghĩ, vì sao mấy ngày trôi qua, người trong bộ lạc vẫn chưa chết hết, cũng không ngờ ngươi lại nhiều chuyện thò tay vào, hán tử kia, ngươi là ai, cũng dám tới phá hỏng đại sự thử pháp của ta?

- Thử pháp?

Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên không trung:

- Trận ôn dịch này là các ngươi đưa tới sao?

Nam tử đeo hồ lô màu đen cười âm hiểm, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, tựa hồ muốn cho Phương Nguyên nghe thấy rõ ràng hơn, thấp giọng cười nói:

- Đúng vậy, bổn tọa chính là muốn thử xem bảo bối ta luyện ra có thể có bao nhiêu tác dụng, bao lâu mới có thể diệt sạch đám lưu dân ẩn thân trong thâm sơn, ngươi là dã chủng từ nơi nào chui ra, lại ỷ vào đan pháp thô thiển, phá hư đại sự của ta?

- Bá.

Không ngờ người này lại chính miệng thừa nhận, tuyệt đối không có nửa phần kiêng kỵ, sắc mặt Phương Nguyên khẽ biến đổi, trong nháy mắt sinh ra tức giận, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng hắn, lạnh giọng nói:

- Lấy người luyện ôn, ngươi không sợ bị hủy đạo hạnh sao?

Nam tử kia bộ dạng không thèm để ý, ngược lại cảm thấy vẻ tức giận trên mặt Phương Nguyên có chút buồn cười, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:

- Tiểu nhi, nơi đây là lãnh địa Hoàng Châu ta, dân trong vực, chính là hoàng nô, bổn tọa thân là trấn thủ Cửu Trọng Thiên Ôn Bộ , dùng bọn họ thử một chút pháp bảo thì thế nào, đều là tại ngươi, phá hư đại sự của Ôn Bộ ta, có biết phạm tội gì không?

Bất luận là châu địa gì, cũng sẽ có mấy chục tiên môn và đạo thống khác nhau, nhưng Hoàng Châu thì khác, Hoàng Châu lớn như thế, địa vực rộng lớn, xếp thứ ba trong Cửu Châu, lại chỉ tồn tại một đạo thống khổng lồ.

Đó chính là hoàng triều Cửu Trọng Thiên!

Là một quái vật lớn lấp quốc lập đạo, là một trong bảy đại Thánh Địa của giới tu hành!

Truyền thuyết ở thời kỳ thượng cổ, khi đại kiếp mới vừa phủ xuống, người tu hành thế gian nếm trải đủ mọi khổ ai của đại kiếp, vì có thể bình an vượt qua đại kiếp, liền có người muốn tập trung lực lượng của mọi người, trăm năm chinh chiến.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 736: Tử Tiêu động chủ (1)



Cuối cùng có người thống nhất tất cả đạo thống và thế gia, tiên môn, quyền lực chí cao vô thượng, người ta gọi là Tiên Hoàng, trong sử tịch, dằng dặc mấy vạn năm, đó là tồn tại duy nhất từng nhất thống thiên hạ!

Nhưng chỉ tiếc, kết quả cuối cùng lại không như ý nguyện, sau khi hoàng triều quật khởi, không những không thể chống đỡ đại kiếp, ngược lại bởi vì đủ loại nguyên nhân, dẫn đến vô lực chống đở đại kiếp, Thiên Nguyên lớn như thế, suýt nữa trực tiếp bị huỷ diệt, cho nên hoàng triều khổng lồ kia rất nhanh sụp đổ.

Bởi vì trong thời kỳ đó, thế gian gặp nạn trước đó chưa từng có, vì vậy hậu nhân đều gọi là "Vương triều hắc ám".

Hoàng triều Cửu Trọng Thiên của Hoàng Châu, tục truyền chính là hậu duệ của Tiên Hoàng khi đó.

Dĩ nhiên, cũng chỉ có loại tồn tại này, mới có quyết đoán lớn như vậy, lấy một châu làm lãnh địa, lấy chữ "Hoàng" đặt tên châu.

Hoàng triều Cửu Trọng Thiên từ trước đến giờ đều quy củ sâm nghiêm nhất, hành sự bá đạo nhất, tu sĩ mạo muội xông vào lãnh địa Hoàng Châu thường đều trực tiếp bị đại khai sát giới, cho nên mặc dù sơn vực này chỉ nằm giữa Hoàng Châu và Trung Châu, không nói rõ rút cuộc thuộc về phương nào, nhưng rất nhiều người tu hành đều không muốn đặt chân đến hung hiểm này, để tránh không cẩn thận trêu chọc vào Hoàng Châu.

Phương Nguyên trước đây cũng không muốn trêu chọc Hoàng Châu, không ngờ lại gặp phải Ôn Bộ bọn họ thử pháp.

Hơn nữa, lại lấy người ra thử pháp

Lấy người luyện bệnh dịch, có khác gì yêu ma đâu?

Mà yêu ma ...

Phương Nguyên thản nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía giữa không trung.

- Bắt hắn lại trước đã, làm bệnh nô thử bệnh!

Cùng lúc đó, trấn thủ Ôn Bộ giữa không trung cũng miễn cưỡng hạ lệnh, vừa rồi hắn bị Phương Nguyên khám phá ra hành tung, có chút ngoài ý muốn, nhưng cẩn thận quan sát một hồi lâu, lại chỉ xác định thực lực của Phương Nguyên không mạnh, dù sao khí cơ toan thân hắn mặc dù giống như Kim Đan, nhưng trên người lại có loại ý cảnh màu xanh mơ hồ, như vậy có thể tính toán, Đan sư vừa nhúng tay vào có lẽ là đan phẩm màu xanh.

Đan phẩm màu xanh ở cảnh giới Kim Đan, từ trước đến giờ chỉ coi là tạp đan, thật sự không đáng để hắn đặt trong mắt.

Ùng ùng!

Theo tiếng ra lệnh của hắn, phía sau hắn, lập tức có bốn năm giáp sĩ thân mặc giáp đỏ, cỡi phi mã màu đen đi tới, người nào cũng cầm một cây trường thương hắc khí lượn lờ, ùng ùng đáp xuống, như một mảnh mây đen lao thẳng xuống dưới.

Chỉ là mấy ky giáp binh, tu vi toàn thân cũng là tu sĩ cao cấp tứ mạch Trúc Cơ.

Kình phong phần phật, thổi bay áo bào xanh của Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên vẫn chắp tay đứng ở đó, không nhúc nhích.

Tam lao gia can thận.

Dân chúng bộ lạc chung quanh đều cho rằng Phương Nguyên sợ choáng váng, có người thất thanh kêu lên.

Nhưng khi mấy ky giáp sĩ khó khăn vọt tới trước người Phương Nguyên, từ nơi xa bỗng nhiên vang lên một tiếng hổ gầm, sau đó nhìn thấy một mảnh hỏa vân ùng ùng cuốn tới, một mảnh hoa vân kia rõ ràng bọc một cự hán cao gấp đôi người thường, trong tay cầm ra một thanh đại đao, từ xa dùng sức, quăng đại đao về phía này, đại đao bay lộn, tựa như máy xay gió.

- Không hay rồi.

Mấy kỵ binh giáp kinh hãi kêu to, không kịp né tránh, trực tiếp bị đại đao kia đụng phải, trong chốc lát, bốn năm giáp sĩ rối rít vứt ngựa mà chạy, khó khăn tránh thoát, nhưng mấy con phi mã tránh né không kịp, bị chia năm xẻ bảy.

- Xôn xao.

Máu tươi bắn lên hư không, mấy vị tu sĩ kinh sợ đến sắc mặt trắng bệch.

- Sơn thần Đại lão gia tới rồi.

Dân chúng trong bộ lạc nhìn thấy, lập tức nhất tề hoan hô.

Ngay cả Ôn tướng giữa không trung cũng nhướng mày, nhìn về phía xa, sau đó khóe mắt lại quét qua Phương Nguyên lúc này vẫn đứng trên mặt đất, cũng không động đậy, thầm nghĩ:

Một đao kia của hắn cũng khiến đám giáp sĩ vây công sợ hết hồn, đồng thời quay đầu nhìn lại, liền thấy hắn bước nhanh chạy tới, hoa vân bên cạnh tàn sát bừa bãi, cuồn cuộn, trong nháy mắt đã đến trước người Phương Nguyên, tức giận không thôi, bên cạnh giống như dâng lên một biển lửa, bàn tay mở ra, đại đao lại chuyển tới, "Ba" một tiếng lọt vào trong tay hắn, chắn trước người hắn, hung hăng lay động.

Hiện giờ hắn đã phục dụng đủ loại linh tài bảo dược, quả thực khó có thể tính ra, nhất là lúc ở trong bí cảnh Kim gia của Thiên Lai Thành, lại càng ăn đủ loại bảo dược, pháp lực toàn thân cũng như nước đẩy thuyền lên, hôm nay đã là tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, thoạt nhìn bất cứ lúc nào cũng có thể phá cảnh, pháp lực cuồng bạo mãnh liệt kích động, trong mắt mọi người, quả thực còn đáng sợ hơn Kim Đan tu sĩ.

Trấn thủ Ôn Bộ giữa không trung nhìn thấy màn này, liền xác định hắn chính là điểm dựa của Phương Nguyên.

Hắn cũng không biết Phương Nguyên thật ra là Tử Đan, chỉ bởi vì hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, khí cơ màu xanh quanh quẩn trong thức hải, che khuất Tử Đan, vì vậy khí cơ toàn thân mới nhìn như tạp đan màu xanh.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 737: Tử Tiêu động chủ (2)



Chẳng qua trong lòng cảm thấy, dựa vào khí cơ của cự hán này mạnh hơn tu sĩ tạp đan rất nhiều, lại nhìn người trong bộ lạc, rõ ràng càng tín nhiệm tráng hán này.

- Ngươi là ai?

Ngưng thần đánh giá Quan Ngạo mấy lần, hắn không để ý tới Phương Nguyên nữa, lãnh đạm mở miệng nói với Quan Ngạo.

- Ngươi quan tâm ta là ai làm gì?

Quan Ngạo cầm đại đao trong tay, lạnh lùng quát hỏi, căn bản khinh thường để ý đến hắn.

- Hừ!

Ánh mắt trấn thủ Ôn Bộ lạnh lùng, lạnh giọng nói:

- Vậy ngươi đã biết xuất thủ với Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên sẽ có hậu quả ra sao chưa?

Quan Ngạo lắc đầu:

- Không biết!

Trấn thủ Ôn Bộ nhất thời mất mặt, vung tay lên nói với người bên cạnh:

- Cùng bắt lại!

- Dạ!

Phía sau hắn mấy chục kỵ giáp sĩ, lập tức cùng kêu lên đáp ứng, vội vàng bắn lên phi mã, vọt thẳng tới hướng Quan Ngạo phía dưới, trong lúc nhất thời hư không hừng hực, sát khí chọc trời, những giáp sĩ này vừa rồi nhìn thấy Quan Ngạo xuất thủ hung mãnh, dĩ nhiên trong lòng người nào cũng không dám xem thường hắn, vừa vọt ra, liền đồng thời thôi động trường thương trong tay, trong chốc lát, lại tràn ngập hắc vụ, muốn che khuất bầu trời.

Trấn thủ Ôn Bộ giữa không trung, cầm hồ lô màu đen lên, tay ấn vào nút chai.

Hiển nhiên một trận chém giết sắp sửa triển khai, dân chúng trong bộ lạc cũng bị hù dọa sắc mặt đại biến, có mấy người gan lớn đã cầm sẵn đinh ba và sài đao trong tay, chuẩn bị hành cộng:

- Có cần giúp sơn thần Đại lão gia đánh một trận không?

- Sơn thần Tam lão gia hình như không tính toán động thủ.

- Ai da, Tam lão gia làm nghề y, thân hình lại gầy yếu, chắc chắn sẽ không đánh nhau.

- Từ từ hãy động thủ.

Nhưng trong một thoáng này, đột nhiên từ phía đông truyền đến một tiếng quát, sau đó, nhìn thấy một đạo linh quang phi tới, lại là một thanh phi kiếm dài ba thước, trên thân kiếm, bọc một mảnh bạch quang, trong chốc lát bay đến giữa Quan Ngạo và đám giáp sĩ kia, không trung chấn động, bạch quang đã phát ra, mạnh mẽ tách Quan Ngạo và đám giáp sĩ đang chuẩn bị xuất thủ.

- Sao?

Phương Nguyên đứng phía dưới và Ôn tướng giữa không trung, đồng thời nhìn về phía đông.

Chỉ thấy ở ngoài mấy dặm, giữa không trung, rõ ràng có một cỗ xe ngựa cao lớn ùng ùng chạy tới

Vật kéo xe ngựa lại là hai con hươu sao thân thể cao lớn như ngựa, bốn vó đạp phong, như giẫm trên đất bằng, nơi nào đi qua, tiên phong đung đưa, mây bay sương tan, không lâu sau đã đi đến hư không, chậm rãi dừng lại giữa không trung.

- Ha ha, chư vị đạo hữu, có chuyện gì mà động thủ vậy?

Theo một thanh âm trong sáng vang lên, cửa xe đẩy ra, từ bên trong đi ra một vị nam tử trung niên áo bào tung bay, khí độ không tầm thường, bên cạnh là hai vị đồng nhi áo xanh tóc trái đào tuấn tú phụng dưỡng hai bên, sau khi xuống xe ngựa, tay áo vung lên, một đạo phi kiếm liền ông ông kêu lên, hoá nhỏ, bay vào trong tay áo của hắn.

- Kim Đan trung kỳ?

Phương Nguyên nhìn thấy người này, hơi ngẩn ra, cũng phát hiện tu vi của người này cao hơn Trấn thủ Ôn Bộ một bậc, hơn nữa nhìn pháp lực trên thân phi kiếm, sợ rằng ít nhất cũng là đan phẩm màu trắng, ở trong Kim Đan đã coi như không tệ.

Hơn nữa lúc này hươu sao kéo xe ngựa cũng rõ ràng là dị thú, phẩm chất xe ngựa lại càng không tầm thường, tựa như là một món pháp bảo.

Nhìn từ cai nay phan đoan, có thể nhìn ra lai lịch của người đến không tầm thường.

- Ta và Phương tiểu ca ở chỗ này chữa bệnh cho người ta, bọn họ không biết từ nơi nào đến, lại muốn bắt chúng ta!

Phương Nguyên và Trấn thủ Ôn Bộ cũng không có lập tức mở miệng, chỉ là Quan Ngạo tức giận bất bình, ồn ào nói.

- A?

Nam tử trung niên kia nghe vậy, hơi ngẩn ra, nhìn Phương Nguyên đánh giá, sau đó nhìn về phía Trấn thủ Ôn Bộ hung uy đung đưa giữa không trung, cười nói:

- Lão phu động chủ tiểu động thiên Tử Tiêu Đông Hải, Nguyễn Thiên, từ xa nhìn thấy ôn khí ngất trời, đặc biệt tới tìm hiểu xem rút cuộc xảy ra chuyện gì, nếu hai vị tiểu hữu này chữa bệnh cho dân chúng, vậy là chuyện tốt, không biết vị đạo hữu này vì sao lại như vậy?

- Tiểu động thiên Tử Tiêu?

Ôn tướng nghe thấy tên người này, trong lòng nhất thời khẽ động, sắc mặt âm lãnh vài phần, vừa rồi lại nhìn thấy người này phi kiếm, biết đan phẩm của hắn không tầm thường, nên cũng không dám khinh thường, miễn cưỡng thi lễ, cười lạnh nói:

Ánh mắt Trấn thủ Ôn Bộ run lên, nói:

- Ngọn núi này vốn thuộc Hoàng Châu, tại sao lại nói là vượt giới?

Tử Tiêu động chủ cũng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Trung Châu và Hoàng Châu, lấy Long Miên Sơn là biên giới, nơi này nằm ở Sơn Âm, còn gần Trung Châu hơn, chính là Tiên Hoàng tới đây, sợ rằng cũng không dám nói nơi đây thuộc về Hoàng Châu, một Trấn thủ nhỏ bé như ngươi, dựa vào cái gì mà dám cuồng ngôn?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 738: Thái độ đi học (1)



Sắc mặt Trấn thủ Ôn Bộ âm trầm mấy phần, thản nhiên nói:

- Vậy xem dáng dấp ngươi cũng chuẩn bị nhúng tay vào?

Tử Tiêu động chủ nhìn thoáng qua hắn, nói:

- Lão phu lâu rồi không động đậy tay chân với người khác, nhưng lần này, lão phu vốn đi vấn đạo tiên bang tiên minh chuyện chuẩn bị kỳ thi lục đạo cuối năm, cũng vừa luc hỏi mấy vị lao hữu trong tiên minh, Trấn thủ Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên Hoàng Châu, không đàng hoàng ở lại Hoàng Châu, lại chạy đến lãnh địa Trung Châu bắt người luyện ôn, chuyện này, bọn họ nên xử lý như thế nào!

- Ngươi.

Trấn thủ Ôn Bộ không nhịn được mặt liền biến sắc.

Hắn cũng không ngờ Tử Tiêu động chủ lại chụp mũ cho mình tội danh như vậy, nơi này rút cuộc thuộc Hoàng Châu hay Trung Châu, hắn cũng không rõ ràng, nhưng nếu chọc vào tiên minh, tới Hoàng Châu hỏi tội, dưới áp lực phía trên, bản thân hắn chắc chắn không gánh chịu được, mấu chốt hơn chính là, Tử Tiêu động chủ rõ ràng là tu vi Kim Đan trung kỳ, hắn cũng không có mười phần nắm chắc có thể đánh thắng.

Nếu thật sự động thủ, có thể giết hắn ở chỗ này còn dễ nói, nếu để hắn chạy thoát, vậy thì thật sự phiền toái.

- Ha ha, vị đạo hữu này, lão phu nói chuyện có chút thẳng thắn, ngươi cũng chớ tức giận!

Tử Tiêu động chủ cũng nhìn thấu sắc mặt do dự của Trấn thủ Ôn Bộ, cả cười một tiếng, nói chuyện khách khí, cũng chắp tay nói:

- Lão phu còn phải chạy tới Trung Châu, nghĩ đến ngươi cũng có việc công trong người, cần gì phải tự nhiên đâm ngang? Oai phong của Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên, lão phu cũng có nghe thấy, Ôn kỳ mở ra, sinh linh vạn dặm tuyệt tích, thần thông đáng sợ, lão phu thật sự không dám lãnh giáo!

Vừa nói, lại chỉ về phía Quan Ngạo và Phương Nguyên ở dưới nói:

Hai vị tiểu hữu này, cũng là một mảnh thiện ý, mới ra tay chữa bệnh cho dân chúng, cũng không phải cố ý chọc giận tiên uy của Cửu Trọng Thiên, không bằng nể mặt lão phu, để hai người bọn họ một con đường sống thì thế nào?

Những lời này cũng cất giấu ẩn ý, đầu tiên là nói ra chỗ lợi hại của Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên, tỏ vẻ mình biết thủ đoạn của các ngươi, có gấp bội cẩn thận, lại nói mình không dám lãnh giáo, chính là nói nếu đấu sẽ lấy bảo vệ tính mạng làm chủ, nhất định sẽ chạy đi tố cáo, nhưng câu nào cũng là khen tặng, mạnh mẽ cưỡng ép Trấn thủ Ôn Bộ, có chút không dễ quyết định chuyện này

Thoáng trầm ngâm, trong lòng hắn cũng có chú ý, thản nhiên nói:

- Danh tiếng Tử Tiêu tiểu động thiên Đông Hải, bổn tọa cũng có nghe qua, sau này chỉ sợ cũng có không ít giao tế, hôm nay coi như cùng kết thiện duyên, chẳng qua hai tiểu nhi kia không biết trời cao đất rộng.

Ánh mắt quét qua hai người Phương Nguyên và Quan Ngạo, thanh âm lạnh lùng:

- Ha ha, lần sau muốn học người hành hiệp cứu người thì nhớ mở to mắt!

Dứt lời, vung tay lên:

- Cáo từ!

Nói đi là đi, bộ hạ của hắn cũng thu những bộ phận bị chặt đứt của mấy con ngựa, quây quần rời đi.

- Đi thật sao?

Hai tay Phương Nguyên cầm đao, sắc mặt có chút không hiểu.

Vừa rồi cuộc nói chuyện giữa Tử Tiêu động chủ và Trấn thủ Ôn Bộ, hắn hoàn toàn không nghe hiểu.

- Ha ha, hai vị tiểu hữu hữu lễ rồi.

Tử Tiêu động chủ lúc này cũng từ trên đụn mây rơi xuống, cười chắp tay nói với Quan Ngạo và Phương Nguyên:

- Lão phu cũng trên đường đi qua đây, nhìn thấy nơi này ôn khí ngất trời, biết nhất định sẽ có tai hoạ, liền tới đây xem, cũng không nghĩ tới, hai vị tiểu hữu đã chữa khỏi trận ôn dịch này, cũng giúp ta bớt đi một phen tay chân, nhân tâm thiện ý, không biết tiên sơn nơi nào?

Quan Ngạo gãi gãi đầu, sau đó nhìn Phương Nguyên.

Vừa rồi đa tạ tien sinh đua truong kiem tương trợ!

Phương Nguyên tiến lên phía trước, chắp tay nói với Tử Tiêu động chủ:

- Hai người chúng ta chẳng qua là tán tu đi lại trong thiên hạ, tình cờ gặp phải chuyện này, ngồi nhìn dân chúng chết dần trong bệnh dịch, chỉ lo trị bệnh cứu người, cũng không nghĩ lại chọc vào nhân mã của Cửu Trọng Thiên.

- Ha ha, nếu là đồng đạo, trường kiếm chấp ngôn cũng là chuyện bình thường, cần gì cám ơn ta?

Tử Tiêu động chủ khoát tay áo, hai tay chắp sau lưng, đi một vòng trong bộ lạc, đánh giá mấy lần, cười nói:

Cửu Trọng Thiên bắt người luyện ôn, cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ngươi có thể hiểu được loại yêu tà ôn khí này, cũng hiếm có, chữa trị như thế nào?

- Cũng là tu sĩ lòng mang nhân tâm, lão phu cứu không nhầm người, ngươi lấy đan dược luyện ra cho ta đánh giá!

Trong tay Phương Nguyên vẫn còn lại hai viên đan dược, liền lấy một viên cho hắn.

Động chủ tiểu động thiên Tử Tiêu cầm đan dược trong tay, cẩn thận đánh giá, lại chà xát chút ít bột đan, cười nói:

- Phương thuốc chính là đúng bệnh, dùng thuốc cũng xảo diệu, nhưng đan phẩm không cao, bat luan la thủ đoạn dung hoa hay la thoi hoa dược tính cung còn thiếu chút ít hỏa hầu, đồng nhi học đan ở chỗ ta không quá ba năm, sợ là cũng luyện ra được, người trẻ tuổi, còn cần dụng công!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 739: Thái độ đi học (2)



Hắn cũng không nhìn ra tu vi Tử Đan của Phương Nguyên, chỉ xem hắn là một tạp đan tu sĩ, trong lòng thật ra cũng không quá mức để ý, chỉ xem Phương Nguyên là một tán tu bình thường, cộng thêm trình độ của hắn đối với đan đạo quả thật không cạn, vì vậy liền ra vẻ trưởng giả bình phán.

- Ba năm mới luyện được sao.

Trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ, liền khom người thụ giáo, nói:

- Tiền bối nói rất đúng!

- Ha ha, tiểu bối này đúng biết lễ phép, ngươi hãy dẫn ta đi một vòng đi!

Vị động chủ Nguyễn Tập Thư của Tử Tiêu Tiểu Động Thiên có tình tình ngay thẳng, hắn thấy Phương Nguyên lễ phép, lời nói cung kính, nên tâm tình không tệ, hơn nữa hắn vì muốn chữa ôn dịch nên đến đây, nhìn thấy dịch bệnh trong mấy bộ lạc khác còn chưa chữa tận gốc, nên cũng không khách khí bảo Phương nguyên dẫn đường, đi theo Phương Nguyên nhìn tình hình dịch bệnh trong từng bộ lạc, hắn bắt chéo hai tay, nhìn Phương Nguyên chữa bệnh cho bách tính trong bộ lạc thế nào.

Phương Nguyên cũng không cố ý làm ra vẻ, vừa nãy hắn chữa thế này, bây giờ tiếp tục cứu chữa như vậy, Tử Tiêu động chủ bên cạnh nhìn thì cảm thấy thú vị, hắn thuận miệng dạy bảo vài câu, chỗ thuốc này không được, bên kia còn chưa đủ loại, chỉ ra được không ít thiếu sót.

Phương Nguyên cũng không tức giận, hắn thật lòng lắng nghe, khiêm tốn nghe dạy bảo.

Đi thêm vài vòng, cảm giác thái độ của Tử Tiêu Động Chủ đối với hắn tốt hơn trước rất nhiều, vừa nhìn, vừa thuận miệng giải thích cho Phương Nguyên vài câu về bí quyết luyện đan, phương pháp chữa trị ôn dịch, xem Phương Nguyên thành vãn bối của mình mà dạy bảo.

- Đa tạ tiền bối đã dạy, vãn bối cực kỳ cảm kích!

Đối với chuyện này, trong lòng Phương Nguyên rất biết ơn, mặc dù vị Tử Tiêu động chủ này luôn làm dáng vẻ ông cụ non, nhưng cũng không có cách nào, mặc dù hắn không cố ý giấu diếm, nhưng trong thức hải hắn tràn ngập khói xanh, nếu người có tu vi không cao thì không thể nào nhìn thấu hắn là đan phẩm chí cao được, hơn nữa tuổi tác của Phương Nguyên không lớn, bị người ta xem là vãn bối cũng không có gì lạ.

Nhưng nếu thật lòng mà nói, vị Tử Tiêu động chủ này đối xử với hắn đúng là không tệ, dù sao một tán tu tạp đan, không là gì hết trong mắt Động Thiên Chủ, cộng thêm sở trường của Tử Tiêu động chủ lại là đan pháp, là đại đan sư vang danh gần xa, địa vị cao hơn, nên nhưng đan tu tạp đan đúng là không lọt vào mắt hắn được.

Bây giờ hắn bỏ qua ngạo khí, mở miệng dạy bảo Phương Nguyên vài câu, thật ra là vì nhìn hành động của Phương Nguyên làm cho những bộ lạc này mà thôi, hắn cảm nhận được sự lương thiện của Phương Nguyên, nên mới mở miệng mấy lần, nói đi nói lại vẫn có ý dạy dỗ thôi.

Nhưng nghe những ý kiến của hắn, Phương Nguyên thật sự có cảm giác hiểu ra, kiến thức về đan đạo của vị Tử Tiêu động chủ này đúng là không tầm thường, làm cho hắn có thể học được nhiều thứ, vì thế Phương Nguyên cũng không quan tâm đến thái độ của Tử Tiêu động chủ, dù sao hắn tuổi còn nhỏ, bị xem là vãn bối cũng không sao, nếu thật sự nói ra đan phẩm chân chính của mình, ngược lại có thể bị nghi ngờ nữa.

Nhìn thấy Phương Nguyên khiêm tốn học tập, người cũng thông minh, dù nhiều bí quyết mình không nói rõ, nhưng chỉ nói sơ qua thì hắn đã hiểu, có thể nói là học một biết mười, vị Tử Tiêu động chủ cảm thấy rất vui vẻ, thưởng thức Phương Nguyên, nên cũng dốc lòng dạy bảo nhiều hơn.

Hai người, một người muốn dạy, một người muốn học, một người nghiêm khắc, một người kính cẩn, nhìn qua rất hài hòa.

Ôn dịch đã được khống chế, chỉ còn lại chút khí dịch còn sót lại trong bộ lạc, đây không còn là vấn đề lớn nữa, lại có thêm một vị đại đan sư tinh thông đan đạo, chữa bệnh càng nhanh hơn, có rất nhiều loại bệnh, vị Tử Tiêu động chủ này chỉ nhìn sơ qua một lượt đã biết rõ bênh, không cần dùng cả đan dược, tiện tay đưa ra vài cây dược thảo thì đã có thể chữa lành, tốc độ nhanh chóng.

Chỉ trong hai, ba canh giờ đã đi hết toàn bộ mấy bộ lạc, thời gian xem bệnh ít, phần lớn là hai người cùng đàm luận về đan đạo, nói đến hưng phấn, rất nhiều bí quyết nhỏ độc đạo cũng đưa ra nói luôn.

Đợi đến lúc chữa xong bệnh cho bộ lạc cuối cùng, vị Tử Tiêu động chủ phi thân bước lên mây, bay đến giữa không trung, ở xa xa đã có thể nhìn ra được giữa không trung tràn ngập khói đen, hắn than.

Phương Nguyên nghe xong, lông mày nhíu lại, nói.

- Tiền bối, Cửu Trùng Thiên vẫn luôn bắt người luyện ôn như vậy sao?

Nguyễn Tập Thư thở dài một tiếng, nói.

- Cửu Trùng Thiên có hoàng quyền kiên cố, cao cao tại thượng, bên dưới có bốn bộ, Ôn, Binh, Pháp, Đấu, tự xưng vô địch, Ôn Bộ, chính là dùng ôn khí, bọn chúng luyện ôn khí, ngay cả người tu hành cũng không thể chống lại được, cực kỳ lợi hại, yêu pháp loại này bình thường đều dùng cơ thể người làm vật chứa, nếu không bắt người luyện, sao có thể đối phó được với người chứ?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 740: Cầm Kiếm Giết Chết Mà Thôi (1)



Nói xong, hắn cười khổ một tiếng, nói tiếp.

Lần này chắc là bọn họ lại làm ra đồ gì đó hại người nữa rồi, nên mới tìm người thử nghiệm, còn chưa dùng hết uy lực, nếu thật sự đưa thứ đó ra, đừng nói là cứu người, chúng ta muốn chạy cũng không chạy nổi!

Xin lång nghe!

Sắc mặt Phương Nguyên lạnh lẽo, nhưng hắn không nói gì, chỉ chắp tay với Nguyễn Tập Thư.

- Nếu đã cứu người, vậy thì cứu hết mình đi!

Nguyễn Tập Thư cũng không chú ý đến sắc mặt của Phương Nguyên thay đổi, hắn quay đầu nhìn về phía bộ lạc, nói.

Mặc dù đã trừ hết ôn dịch, nhueng không biết Ôn Bộ của Cửu Trùng Thiên sẽ đến đây lúc nào, nếu chúng ta rời khỏi đây, mà hắn vẫn quay lại, có lẽ tính mạng của bách tính trong bộ lạc cũng khó mà giữ nổi, ngay cả ngươi cũng nên cẩn thận, sợ người Ôn Bộ sẽ đến tìm ngươi đấy!

Phương Nguyên nghe Nguyễn Tập Thư nói thì cảm thấy có lý, hắn gật đầu,

nói.

- Vậy theo tiền bối thì phải giải quyết thế nào?

Nguyễn Tập Thư suy nghĩ một chút, nói.

Kêu người trong bộ lạc đi về phía Bắc, càng đi đến gần Trung Châu cành tốt, dù thế lực Cửu Trùng Thiên Hoàng Châu lớn đến đâu, cũng không dám đi Trung Châu bắt người luyện ôn, nói đến thiên hạ này, Trung Châu là nơi duy nhất có thể làm cho bọn họ phải kiêng kỵ!

- Rời đi?

Phương Nguyên nghe xong hơi ngẩn người ra, ngược lại cũng cảm thấy có lý, hắn gật đầu nói.

- Ta kêu người đi nói với bọn họ!

Dứt lời, hắn đưa vị đại đan sư này đi xuống, tự mình uống một chén trà trong đình, sau đó cho Quan Ngạo đi thông báo với người trong bộ lạc, Phương Nguyên còn nghĩ sẽ có người không muốn rời bỏ quê hương, nếu nói trắng ra thì càng thêm phiền phức, hắn dứt khoát nói với Quan Ngạo.

- Không cần nói sự thật cho bọn họ biết, chỉ nói nơi đây có ôn thần làm loạn, nếu không đi, chắc chắn sẽ tai ương ngập đầu!

Quan Ngạo nghe xong, nhếch miệng nở nụ cười, lập tức rời đi.

Không lâu lắm, mấy tế tự và người già trong bộ lạc đều tập trung lại, bàn bạc về việc di chuyển, mọi chuyện xảy ra rất thuận lợi, vốn dĩ mấy bộ lạc vừa trải qua nạn ôn dịch, may nhờ Quan Ngạo mời Phương Nguyên đến đây, mới có thể bảo vệ được huyết mạch, bây giờ đối với Phương Nguyên thì không nói, nhưng sự kính ngưỡng của bọn họ đối với Quan Ngạo như nước sông cuồn cuộn, có thể nói là tôn thờ như thần linh.

Có thể nói, bây giờ Quan Ngạo bảo bọn họ dâng vợ mình lên, sợ rằng bọn họ cũng sẽ đồng ý.

Cộng thêm việc Quan Ngạo nói rất dọa người, cái gì mà nếu không đi thì chắc chắn sẽ gặp tai ương, ngay cả hắn cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây, những bách tính bộ lạc kia sao có thể không sợ, ngay cả sơn thần còn muốn chạy, huống chi là bọn họ?

Chỉ trong nửa canh giờ đã sắp xếp xong xuôi, người trong bộ lạc thu thập đồ đạc, dắt heo, làm thịt dê, chuẩn bị lên đường.

Vị đại đan sư kia vốn nghĩ rằng, nếu muốn bách tính phàm tục rời khỏi quê hương đời đời kiếp kiếp không phải là chuyện dễ dàng, đoán là sẽ gặp phiền phức to, không ngờ rằng Phương Nguyên lại giải quyết nhanh chóng, chỉ dùng một câu nói đã giải quyết xong, điều này làm cho hắn phải đánh giá lại Phương Nguyên lần nữa, thêm nửa ngày trời đàm luận đan đạo với nhau, vị đại đan sư kia có tâm trạng không tệ, hắn cười nói.

- Ngươi chuẩn bị đi đâu?

Phương Nguyên hơi trầm ngâm, sau đó cười nói.

- Thật không dám giấu giếm, vãn bối chuẩn bị đi du lịch đến Trung Châu một thời gian!

Tử Tiêu động chủ nghe xong, đôi mắt sáng ngời, cười nói.

- Đúng là trùng hợp, tiểu bối, nếu ngươi không ngại thì đi cùng với lão phu luôn? Trên đường đi, chúng ta có thể đánh cờ luận đan, để cho quãng đường đỡ tẻ nhạt ...

- Đi cùng nhau?

Phương Nguyên hơi ngẩn người ra, không ngờ hắn sẽ mời mình.

Tử Tiêu động chủ thấy vậy thì cười nói.

- Phương tiểu hữu, ngươi đừng trách Lão phu nói thang, ta thấy đan phẩm của không cao, sợ là không đi được xa trên con đường tu hành, nhưng ở trên đan đạo, ngươi lại có thiên phú không tệ, chỉ là ngươi không có cao nhân chỉ dạy, nên không có thành tựu cao, bây giờ lão phu gặp được ngươi ở đây, cũng được xem là có duyên, đi cùng ngươi một đoạn đường, chỉ cho ngươi mấy phần về đan đạo, cũng xem như tặng ngươi một món quà vậy!

- Chỉ là tiền bối khiêm tốn thôi!

Phương Nguyên biết Tử Tiêu động chủ nói thật, mặc dù tu vi của hắn không yếu, nhưng đan phẩm lại không được tốt, lúc sử dụng thần thông cũng không tinh vi, nhưng ngoài miệng hắn không thể nói thẳng ra được, hắn vẫn khen một câu, sau đó hơi trầm nói.

- Ở ngoài 800 dặm phía Bắc, vãn bối còn có một động phủ, nếu phải đi, vãn bối phải về thu dọn đồ đạc đã!

Tử Tiêu động chủ cười nói.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 741: Cầm Kiếm Giết Chết Mà Thôi (2)



- Ngươi tự mình đi là được, Lão phu ở đây chờ ngươi, ngày mai chúng ta xuất phát!

Phương Nguyên cảm ơn hắn, sau đó phi người lên trên mây, chậm rãi bay ra khỏi bộ lạc, liên tục bay về Phương Bắc, đợi đến lúc rời khỏi bộ lạc hơn mười dặm, sắc mặt của hắn cũng chậm rãi lạnh xuống, bỗng nhiên hắn quay đầu, nhanh như chớp bay về phía Nam!

Chỉ trong chốc lát, trên khuôn mặt bình tĩnh của hắn hiện lên một tia sát ý!

Sau khi Phương Nguyên kết thành Tử Đan, đây là lần đầu tiên hắn dùng toàn lực phi độn,

Tốc độ kia giống như tia chớp, nhanh gấp ba lần bình thường, xung quanh người hắn có một làn sương mù mịt mờ bao bọc, xuyên qua hư không, lúc ẩn lúc hiện, giống như quỷ mị bay về một phương.

Trước đây han đã có chuẩn bị, dùng một tia Huyền Hoàng Khí lặng yên bám vào trên người bọn chúng, bây giờ một tia Huyền Hoàng Khí giống như bó đuốc lớn trong đêm đen, giúp cho Phương Nguyên dễ dàng tìm ra vị trí của đối phương.

Rất nhanh, hắn nhìn thấy một ngọn núi đen dữ tợn ở xa xa, dựng thẳng như răng nanh, khói đen tràn ngập, xung quanh núi có bày đại trận, bên trong thấp thoáng có mấy hành cung, uy nghiêm đáng sợ, xung quanh trăm dặm không nghe được tiếng chim hót, cũng không thấy dấu chân thú hoang.

Phương Nguyên đi xuống đám mây ở biên giới ngọn núi, tay áo hắn bay bay, đi thẳng đến cửa lớn hành cung.

Lúc này, trong hành cung lớn nhất trong đại trận, Tống Kỳ Si trấn thủ Ôn Bộ Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên đang ôm một hồ lô màu đen lớn, lười biếng ngồi trên ghế thái sư cao nhất.

Ở xung quanh có hơn mười vị giáp sĩ mặc giáp đen, có hai người mặc áo bào xám, trên người có một lớn bụi bẩn bao bọc, một trưởng lão bẩn thỉu đã già, mặt đầy vết chân chim, người còn lại thì có dáng người thấp bé, tóc xám trắng, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng thì giống như một tiểu cô nương bảy, tám tuổi mà thôi.

Luồng ôn khí này được Cát Lão Tiên Nhân, người đứng đầu Ôn Bộ quan tâm, chuyện rất quan trọng, không thể bỏ dở việc thi pháp được, trong phạm vi vạn dặm quanh đây chỉ có mấy bộ lạc, vừa rồi chúng ta dùng Hủ Cốt Điểu quan sát thất bọn chúng đã bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị đi đến bên Trung Châu, chẳng lẽ chúng ta thả bọn chúng đi như vậy?

Người mở miệng là tiểu cô nương mặc áo bào xám bên trái trấn thủ Ôn Bộ.

Người trấn thủ Ôn Bộ nghe xong, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng, nói.

Hai tên tán tu không biết trời cao đat dày, dám cứu người Ôn Bộ chúng ta thi pháp, còn g**t ch*t vài vật cưỡi giáp sĩ chúng ta, muốn đi dễ dàng như vậy sao được?

Nói xong, ánh mắt hắn càng lạnh lẽo, nói nhỏ.

Nói trắng ra, mấy bộ lạc kia không đáng bận tâm chút nào, sơn mạch Long Miên rộng lớn mênh mông, trải dài mấy trăm ngàn dặm, có thể dễ dàng tìm được bộ lạc thay thế bọn chúng, nhưng nếu tin tức này truyền ra bên ngoài, sau đó người người học theo, chạy đến Trung Châu, lúc đó mới thật sự phiền phức!

Ông lão áo xám bên phải nghe xong, sắc mặt hơi đẹp hơn chút, cười nói.

- Không biết Tống tướng quân có tính toán gì không?

- Ôn Bộ Cửu Trùng Thiên chúng ta, sao có thể tha cho kẻ dám xúc phạm được?

Trấn thủ Ôn Bộ nghe xong, cười lạnh, nói.

- Hai tên tán tu không đáng nhắc đến, thậm chí là lão già đến từ Đông Hải kia, ta cũng không để vào mắt, ta chỉ sợ lão già Đông Hải kia nhìn thấy tình hình không đúng thì bỏ chạy mất, đến Tiên Minh ở Trung Châu nói hươu nói vượn thôi!

Nói xong, hắn trầm ngâm rồi nói tiếp.

- Bây giờ không nên đánh rắn động cỏ, luyện thêm vài con Hủ Cốt Điều theo dõi bọn chúng, sau đó tìm cơ hội tạo cạm bẫy, một lần bắt được luôn, vừa vặn, giai đoạn thứ hai của ôn khí cần dùng người tu hành để thi pháp.

- Tướng quân anh minh!

Người ở chung quanh nghe thấy, đều cười to khen ngợi.

Sau đó, vị trấn thủ Ôn Bộ kia tiếp tục dặn dò.

- Hai vị trưởng lão hãy bày mưu tính kế, những người khác đi ra ngoài thăm dò trước, tìm thêm mấy bộ lạc luyện ôn, nếu tìm được thì ghi chép lại cẩn thận, để giao lại cho Cát Lão Tiên Nhân, để cho ngài xem xét.

- Vâng ...

Mấy vị giáp sĩ áo đen nghe vậy, đều gật đầu đồng ý.

Nhưng lúc đám người sắp rời đi, bỗng nhiên nghe được một tiếng nổ thật lớn, giống như động đất, ngay cả hành cung cũng bị run theo, mọi người trong cung đều thay đổi sắc mặt, nhìn nhau, không biết có chuyện gì xảy ra ...

Tướng quân, không ổn, có người đánh vỡ đại trận bên ngoài, xông vào hành cung!

Ngay lúc này, người phòng thủ mặt mũi đầy kinh hoàng vọt đến, vội vã chạy vào bẩm báo.

- Kẻ nào có lá gan này?

- Ngươi đến đây làm gì?

Nam tử áo xanh vẫn tiếp tục bước lên, nhàn nhạt nói.

- Hàng yêu trừ ma!

- Cái này ...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 742: Thu Dọn Ít Đồ (1)



Người trấn thủ Ôn Bộ và mọi người xung quanh đều ngan ra, trong lòng nổi lên cảm giác hoang đường khó có thể tin nổi, giống như nghe được một chuyện cười hoang đường vậy, có rất nhiều người ngẩn người xong thì nhịn không được cười to ...

Bọn họ là người Ôn Bộ Cửu Trùng Thiên, lại có người đến tìm bọn họ để hàng yêu trừ ma?

Hơn nữa còn là một tu sĩ tạp đan?

- Lúc trước nể mặt lão già ở Đông Hải, ta mới tha cho ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại chủ động tìm đến tận cửa ...

Người trấn thủ Ôn Bộ xua tay, bất đắc dĩ cười nói.

- Muốn chết cũng không cần gấp như vậy đâu, bắt hắn lại!

Vừa dứt lời, xung quanh có mười mấy binh giáp áo đen nhịn không nổi cưỡi ngựa chạy đến, trong tay cầm trường thương có khói đen quấn quanh, hét to một tiếng, khói đen trên người bốc lên cao, bọn họ từ trên trời giáng xuống như thần tiên hạ phàm, bay thẳng đến tu sĩ áo bào xanh phía dưới, thoạt nhìn như kẻ kia sẽ không chịu nổi một kích.

Mà người trấn thủ Ôn Bộ kia và hai tu sĩ áo xám bên cạnh cũng không hề quan tâm đến kết quả, bọn họ nhìn xung quanh xem có cao thủ ẩn núp gần hắn hai không, nếu không, một đan tu tạp đan sao có lá gan chạy đến đại doanh Ôn Bộ chứ?

Nhưng chỉ một lát, sắc mặt bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.

Tu sĩ áo xanh đi thẳng về phía trước, đón đánh mười mấy kỵ giáp sĩ, sắc mặt hắn không hề thay đổi, không vội vàng, bước chân vẫn bình thản không nhanh không chậm, đồng thời hắn vung tay áo lên!

Xoẹt một tiếng, một đạo thanh có cương khí mờ mịt quét ra.

Một luồng cương khí kia giống như một làn gió bình thường, chỉ là trong đó có điện quang mơ hồ như rắn bò, từ trái qua phải, sau đó hơi đảo lại, nhưng giáp sĩ áo đen kh*ng b*, khí thế hùng hổ kia run lên từ tận đáy lòng, trên mặt cứng đờ, giống như bị lấy mất sự sống trong cơ thể, biến thành điêu khắc rồi.

- Phốc phốc phốc phốc ...

Không quá nửa hơi thở, bng nhiên người tiếp theo bị nổ tung lên.

Cả người lẫn ngựa, ngay cả áo giáp đen trên người và thương có sương mù màu đen quấn quanh thân, tất cả đều bị nổ tung.

Mảnh hư không trước hành cung bị mưa máu và khói đen bao phủ trong chớp mắt.

Mà tu sĩ áo bào xanh kia thì đi ra từ trong mưa máu và khói đen, trên người không dính chút bụi, trên mặt cũng rất bình tĩnh, giống như chưa làm gì cả, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt nhìn thẳng vào người trấn thủ Ôn Bộ.

- Sao có thể chứ?

Kẻ trấn thủ Ôn Bộ kinh hãi, con ngươi muốn nhảy ra khỏi tròng mắt.

Một tu sĩ tạp đan sao có khả năng đánh ra thần thông bực này?

Cảnh tượng này làm cho cả người hắn cứng lại trong nháy mắt, sau đó hét ầm lên, phẫn nộ rống to.

- Giết hắn.

Âm ầm ầm ...

Bên ngoài hành cung, bầu không khí khinh thường từ trên cao nhìn xuống đã biến thành như ong vỡ tổ trong nháy mắt, bọn chúng lạnh cả người, sau đó đều cố gắng dùng pháp lực hoặc pháp bảo trên người, tạo thành ánh sáng hung ác phóng lên trời, giống như mấy con rắn độc táp về phía Phương Nguyên, hai mươi kỵ giáp sĩ xung quanh cũng kết thành đại trận vọt đến.

Mà trong tình thế nguy hiểm này, khuôn mặt Phương Nguyên vẫn không hề có cảm xúc, hắn nhẹ nhàng đánh ra một luồng pháp lực.

Trong thức hải, Tử Đan xoay tròn ...

Trong khoảnh khắc đó, khí cơ trên người hắn bay vọt lên như thủy triều.

Giống như không có giới hạn!

- Bùm!

Trong đại trận tối om và ánh sáng pháp bảo đầy trời, hắn chậm rãi bước đến, đánh ra một chưởng.

Ào ào ào ...

Kỵ binh áo đen kết thành trận bị một chưởng vỗ nát, sau đó từng bóng người lay động, từng người một bị đánh nổ, màu máu bắn tung tóe như pháo hoa, tạo thành từng chùm trên không trung, trước khi chết cũng không có cơ hội kêu thảm.

Ba vị thống lĩnh của kỵ binh áo đen đã có tu vi nửa bước Kim Đan, nhưng vừa mới tế pháp bảo lên giữa không trung, chưa kịp thả ra thần uy, đã bị một tay áo lớn phất qua, thần uy trên pháp bảo bị cuốn ngược, trực tiếp phản chủ, làm cho sắc mặt ba vị thống lĩnh quái lạ, cả người cứng đờ, thất khiếu chảy ra máu tươi, cuối cùng thần hồn cũng không còn.

Trong khoảnh khắc đó, mấy chục kỵ binh áo đen đã chết trong tay hắn.

Nhưng trên mặt Phương Nguyên lại không có biểu tình, vô cùng bình tĩnh.

Gặp người giết người, thấy ma giết ma!

Yêu ma ăn người, chỉ là ăn từng người, nhưng dùng người sống luyện ôn, chính là g**t ch*t vô số.

Những kẻ này, còn đáng chết hơn cả yêu ma!

Từ đầu đã có ý diệt ma, vậy nên lúc ra tay không hề lưu tình.

- Ngươi là ai? Muốn làm gì?

Người trấn thủ Ôn Bộ nhìn thấy cảnh đó, bây giờ han tin rằng Phương Nguyên chỉ là một tu sĩ tạp đan, đặc biệt là lúc Phương Nguyên ra tay, hắn cảm nhận được tia pháp lực nặng nề như núi lúc ẩn lúc hiện, hắn sợ suýt vỡ mật, vừa rống to, vừa vỗ lên ngực một cái, một phi kiếm màu đen bay nhanh như sao băng, đánh đến chỗ bóng người trên không trung.

- Vèo!

Tên trấn thủ Ôn Bộ kia nghe xong lời của Phương Nguyên, đúng là muốn nôn ra máu.

Nhìn thấy Phương Nguyên có thực lực mạnh mẽ như vậy, trong lòng hắn đã chắc chắn rằng Phương Nguyên là người do kẻ địch Cửu Trùng Thiên phái đến đây
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 743: Thu Dọn Ít Đồ (2)



Nói không chừng hắn đã theo dõi mình trong thời gian rất lâu, bây giờ mới giết đến cửa, vì sao lại có người nhìn cham cham mình chứ? Hơn nữa dựa vào địa vị bá chủ của Cửu Trùng Thiên, có ai dám làm đối thủ của Cửu Trùng Thiên đây?

Nhưng cũng vì nghĩ như thế, làm cho hắn nghĩ đến một trường hợp dở khóc dở cười khác ...

Lúc đối phương nói ra câu kia, sắc mặt bình thản, ánh mắt bằng phẳng, hơn nữa, đến lúc này hắn không cần thiết phải nói dối gì nữa, nói cách khác, người trước mắt này thật sự xem hắn là yêu tà nên đến trừ hại?

Chuyện này đúng thật là hoang đường ...

Ôn Bộ Cửu Trùng Thiên đứng đầu một phương, ngạo thị bát hoang, lại bị một phàm nhân giết đến tận cửa?

- Ngươi ... ngươi không biết mình đang làm gì đâu?

Người trấn thủ Ôn Bộ vừa giận vừa sợ, hai mắt đỏ ngầu lên, cuồng loạn hét lớn, hắn nhanh chóng cắn nát đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu đen, đồng thời tay phải đánh ra một pháp ấn kỳ lạ, phi kiếm màu đen bị Phương Nguyên chặn lại kia lập tức tỏa ra khói đen uy nghiêm đáng sợ, nó dường như muốn sống lại, xoay người như rắn độc, cắn về phía cổ Phương Nguyên.

- Hủ Cốt Thần Long, đi ra ...

Cùng lúc đó, sau lưng Phương Nguyên vang lên một tiếng quát khẽ, mặt đất rung lên ầm ầm, cuối cũng bị phá nát, ba con cự mãng to như cối xay gió, dài mười mấy trượng chui ra khỏi mặt đất, đáng sợ hơn là trên người mấy con cự mãng kia đã mục nát, lộ ra xương trắng uy nghiêm đáng sợ, mùi hôi thối bốc lên, uốn lượn trên ba phía, gào thét giết về phía Phương Nguyên.

Trong lúc đó, trên đầu một con cự mãng sau lưng Phương Nguyên, có một ông lão mặc áo bào xám lặng yên không tiếng động xuất hiện, trong tay hắn cầm một lá cờ nhỏ đỏ như máu, trên lá cờ có ánh sáng máu lượn lờ, hắn thôi động lá cờ, ánh sáng kia tràn ngập ra.

Gió lạnh gào thét, hoàn toàn đại loạn.

Khói đen tanh hôi cuồn cuộn tràn ngập, gần như che khuất bóng người Phương Nguyên.

Những thứ này công kích cả trước cả sau, nhưng sắc mặt Phương Nguyên vẫn không thay đổi, thậm chí hắn còn chẳng di chuyển, chỉ nhíu mày lại.

Một lúc sau, bỗng nhiên trên người Phương Nguyên có một luồng sương mù màu xanh bốc lên, phi kiếm màu đen mà người trấn thủ Ôn Bộ tế ra bị hắn kẹp lại kia mới là thứ độc ác nhất, nhìn qua không đáng chú ý, nhưng thực tế đó là bản mệnh phi kiếm dùng tà pháp tế luyện mấy chục năm, nhưng không chờ nó bạo phát hung uy, một làn sương mù màu xanh đã xoay quanh, quấn lên thanh kiếm kia

Sau đó, Phương Nguyên trở tay cầm kiếm, chém ra một kiếm ra xung quanh!

- Bá ...

Một ánh kiếm màu đen không có gì lạ lóe qua hư không, Hủ Cốt Thần Long nhìn qua rất kh*ng b* kia dừng lại trong không trung, sau đó, bị cắt đôi thành từng đoạn, cuối cùng chậm rãi hóa thành sương mù màu đen, tiêu tán trong không trung ...

Mà ông lão áo xám đứng trên đầu cự mãng, cầm cờ huyết hồng trong tay, vốn dĩ đã bức ra ánh sáng màu máu trên cờ ra, muốn quấn về phía Phương Nguyên, nhưng lại bị kiếm khí đáng sợ xung kích, huyết quang kia bị bắn lại trên người hắn, làm cho lão già kia hét lên một tiếng kinh sợ, cả người nhanh chóng lùi về sau, nhưng chưa lùi được vài bước, ánh sáng màu máu đã quấn lên người hắn, cơ thể hắn bắt đầu mục nát, hóa thành một bãi máu ...

Ánh sáng máu kia đúng là rất đáng sợ, lần này, ngay cả thân thể hay thần hồn cũng bị luyện hóa luôn.

- Luyện ra cái tà pháp đó, có tác dụng gì sao?

Phương Nguyên cầm phi kiếm màu đen trong tay, nhẹ nhàng run lên, kiếm khí rung động, đánh bay khói đen xung quanh.

Hắn thích sự sạch sẽ, không muốn những khí tức ô uế kia bám lên áo choàng ...

- Bản mệnh phi kiếm của ta, sao lại như vậy ...

Người trấn thủ Ôn Bộ nhìn thấy cảnh này, dưới đáy mắt hiện lên sự tuyệt vọng, hắn không thể nào nghĩ ra được, vì sao bản mệnh phi kiếm tương hệ với mình lại bị người khác tùy tiện cầm trong tay, dùng làm binh khí cho mình, còn tâm thần của hắn thì bị ngăn cách hoàn toàn.

Còn sương mù màu xanh bọc quanh phi kiếm kia nữa, rõ ràng là giống như ánh sáng của tu sĩ tạp đan, sao lại có uy lực bực này?

- Ta liều mạng với ngươi ...

Mặc dù không nghĩ ra vì sao đối phương có thể khống chế được phi kiếm của hắn, nhưng người trấn thủ Ôn Bộ chắc chắn một chuyện, hắn không có thực lực để đánh nhau chính diện với Phương Nguyên, vì vậy, lúc hắn nhìn Phương Nguyên cầm bản mệnh phi kiếm của hắn sử dụng, thì đã quyết tâm trong lòng rồi, hắn mở nắm hồ lô màu đen ra, trong lòng nghĩ rằng dù có hao tổn tu vi cũng phải kéo Phương Nguyên chôn cùng.

Nắp hồ lô mở ra, bên trong thẩm thấu ra ánh sáng nào đó ...

Cho đến giây phút này, hắn mới cảm nhận được trên cổ họng mình ướt nhẹp.

Hóa ra lúc tu sĩ áo bào xanh đến gần, đã thuận tay chém đứt cổ họng của hắn ...

Nhưng chỉ mỗi cổ họng thôi sao?

Bỗng nhiên hắn cảm thấy sau gáy mình cũng lạnh ...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 744: Một Đường Đồng Hành (1)



Vừa ý thức được vấn đề này thì, người trấn thủ Ôn Bộ đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trong tầm mắt xuất hiện thân thể đang cầm đao của mình.

Trên cơ thể đó, đã không có đầu.

- Hắn chém lúc nào vậy?

Dù đầu bị chem đứng, tu sĩ Kim Đan vẫn co ý thức hoan chính, người tran thủ Ôn Bộ cũng như vậy, lần đầu tiên hắn nghĩ ra vấn đề, cuối cùng mới có ý thức đi ra, trên đầu lâu bay ra một ánh sáng kim quang, nhanh chóng bỏ trốn về phía chân trời, đó là thần hồn của hắn, hn phải trốn về bẩm báo cho Cát Lão Tiên Nhân biết chuyện ở đây.

Nhưng tia kim quang kia còn chưa chạy được xa, đã bị một bàn tay bóp chặt.

Von dĩ không thể bắt được than hồn, đau pháp của tu sĩ Kim Đan lợi hại ở chỗ này, cho dù mình có thực lực mạnh, chém g**t ch*t đối thủ, cũng khó ngăn cản được thần hồn trốn thoát, bởi vì thần hồn là thứ vô định, rất khó phát hiện, cũng rất khó bắt lại, thậm chí, cho dù tu vi cao hơn đối phương ba bốn giai, muốn bắt thần hồn của tu sĩ Kim Đan cấp thấp cũng không thể được.

Trừ phi đã bày ra trận pháp, hoặc có pháp bảo lợi hại, mới có khả năng làm được.

Nhưng một luồng khí tức mờ mịt trên bàn tay kia lại tràn ngập ý chí trời đất, điều này làm cho thần hồn người trấn thủ Ôn Bộ muốn chạy cũng không chạy được, bị hắn bắt lại dễ như ăn bánh.

- Tu sĩ Tử Đan sao?

- Chắc chắn là tu sĩ Tử Đan!

- Nếu không phải là tu sĩ Tử Đan, sao có thể bắt được thần hồn của mình ...

Thần hồn của người trấn thủ Ôn Bộ giãy dụa trong tay Phương Nguyên, tỏa ra một luồng thần niệm.

- Đại Tiên tha mạng.

Thân thể ta đã bị ngươi chém đầu, lẽ nào ngay cả thần hồn cũng bị chém?

- Xin đại tiên ban cho ta một cơ hội được đầu thai chuyển thế?

...

Phương Nguyên cảm nhận được thần niệm kia, hắn nhíu mày nói.

- Dùng người luyện ôn, tội không thể tha!

Dứt lời, bàn tay dùng sức, trực tiếp bóp nát cái thần hồn kia.

- Vì sao?

Trước khi tiêu tan, suy nghĩ duy nhất của thần hồn kia.

- Không có thù oán sống chết, sao không cho ta một cơ hội luân hồi?

- Trốn ...

- Nhanh đi ... Người trấn thủ bị giết, chạy mau ...

Trong lúc này, trong đại doanh Ôn Bộ, mọi người đều sợ mất mật, nhanh chóng chạy trốn khắp nơi.

- Trừ ma phải trừ tận gốc, tránh hậu hoạn về sau!

Phương Nguyên nhìn xuống phía dưới, áo bào xanh phất lên, hắn bay ra.

Thân pháp của hắn nhanh như điện, được một làn khói xanh bao phủ, bay ra khắp nơi, nhưng binh giáp áo đen kia bị hắn đuổi đến nơi, chém giết hết, sau đó quay về bên trong đại doanh, đi khắp mọi ngóc ngách, nhìn thấy rất nhiều kiều cơ thị thiếp, đầu bếp tạp dịch, đám người đó chạy trốn khắp nơi như người mất hồn, hắn cầm kiếm lên giết hết tất cả.

Mãi đến cuối cùng, khi đại doanh không còn bất kỳ vật sống nào, hắn mới đi đến trước hành cung.

Ngay trước hành cung, hồ lô màu đen kia còn nam trên đất, Phương Nguyên nhìn nó, trong lòng suy nghĩ nên xử lý thứ này thế nào.

Nhưng ngay lúc này, trong lòng han sinh ra cảm ứng, xoay người bay lên.

Đi đến sau hành cung, phất tay áo tách một lớp cỏ dại ra, nhìn thấy trong đó có một cô bé tóc xám trắng như cỏ khô, mặc áo xám trắng rụt vào trong, cả người nàng run lên, sợ hãi nhìn Phương Nguyên, khóc ròng nói.

- Đại ca ca, Đại ca ca, đừng giết ta ...

Mặc dù đang gào khóc như thế, nhưng bàn tay giấu sau lưng đã lặng lẽ nắm chặt một cái sát đồng.

Nhưng Phương Nguyên lại phất tay áo lên, cơ thể cô bé kia cứng đờ.

Pháp lực mạnh mẽ chấn động xông vào biển ý thức, trực tiếp đánh tan thần hồn.

Ở sau người nàng, sắt đồng màu đen lặng yên rơi xuống đất, một chút pháp lực đã rót vào bên trong.

Ánh mắt nàng cuối cùng dại ra, hình như vẫn không hiểu được.

- Nàng biểu diễn chỗ nào không đúng?

Phương Nguyên lại quay về trước hành cung, nhìn hồ lô đen kia vài lần nữa, biết trong đó có đồ vật cổ quái, nếu không người trấn thủ Ôn Bộ đã không lấy nó ra để liều mạng với hắn, nếu là tà pháp bình thường, trực tiếp đánh nát là được, nhưng nếu hắn đánh nát hồ lô này, sợ đồ vật bên trong sẽ thoát ra ngoài, sợ nó sẽ tai họa nhân gian.

Vì vậy, nghĩ xong xuôi, hắn vung tay áo lên, cất hồ lồ lại, cuối cùng phi người

- Trở về nhanh như vậy?

Phương Nguyên ghìm đám mây xuống, cười nói.

Tùy tiện thu thập ít thứ thôi, đâu mấy bao nhiêu thời gian chứ?

Là do Quan Ngạo có uy vọng quá cao trong mấy bộ lạc, nên người trong bộ lạc không dám kéo dài thời gian, chỉ trong một ngày một đêm, đã thu dọn xong đồ đạc, mấy bà nương kêu gào không nỡ rời khỏi quên hương cũng bị mấy lão tệ tự trong bộ lạc đánh một bạt tai, không dám gào lên nữa, một đoàn người ngựa cõng theo sọt lớn, hô mẹ gọi con, đẩy xe gồng gánh lên đường.
 
Back
Top Bottom