Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,600
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMMlCDZhpKpIBWHvrC8wdIw7VvRg6UlPeLGgj0xIFCrm2RcpU0E80P6A45aVaGK120lmS4gnNm5KnDPr-jsPIy8IAINTFWqfmJOvMwotJ2U8WNwlpTLGVG0WcKoihBKe8FI0a51Y74QbMSB63njR5AA=w215-h322-s-no-gm

Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nhận ra bạn trai mình chính là kẻ phản diện trong tiểu thuyết, tôi quyết định thực hiện đúng vai trò của một nhân vật phụ, mỗi ngày đều làm chuyện ngu ngốc.

Hy vọng cậu ta sẽ móc ví trong túi quần, n/ém tiền cho tôi rồi bảo tôi biến đi.

Kết quả, cậu ta tháo dây thắt lưng. ?
Tôi đâu có bảo cậu ta m.óc cái này ra chứ!!​
 
Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?
Chương 1



Vừa ngồi xuống phòng ký túc.

Tôi đã thấy Tần Khoát, bạn cùng phòng của mình, tiến đến gần với vẻ mặt đầy tò mò:

"Tiểu Ngư, thế nào rồi? Có chuyện gì hot không?"

Lục Dung Xuyên đã theo đuổi tôi ba tháng, hôm nay là ngày lễ tình nhân, cậu ta gọi tôi ra ngoài. Mục đích thì không cần nói cũng rõ.

"Cậu ta tỏ tình với tôi, tôi đồng ý."

Dù tôi nói vậy, nhưng mặt lại chẳng chút vui vẻ.

Vì không lâu trước đó, tôi mới nhận ra một sự thật c/ay đ/ắng.

Bản thân mình chỉ là một nhân vật phụ vô dụng trong câu chuyện của kẻ ph/ản diện Lục Dung Xuyên.

Tôi cũng chỉ là một trong số những người yêu cũ mà cậu ta chơi đùa cho qua ngày.

Chơi chán rồi, cậu ta sẽ cho tôi một khoản tiền chia tay rồi không thương tiếc đ/á ra ngoài.

Tôi chống cằm, suy nghĩ mông lung.

Nếu tôi không nhận thức được điều này, chắc tối nay tôi sẽ vui đến mức không ngủ được.

Lục Dung Xuyên vừa cao vừa đẹp trai, thành tích tốt lại nhiều tiền.

Cậu ta lại thích tôi.

Bạn bè tôi bảo chắc cậu ta chỉ thích vẻ ngoài trông vô hại của tôi ——

"Ngây thơ, non nớt, trong ánh mắt tràn đầy sự ng/ờ ngh/ệch rõ ràng, một kiểu rất dễ l/ừa d/ối."

Bạn tôi t/úm lấy một lọn tóc của tôi:

"Giang Triệu Ngư, loại số không như cậu rất dễ bị d/ụ d/ỗ."

Haiz.

Không có gì ngạc nhiên khi tôi trở thành n/ạn nh/ân đầu tiên trên con đường phong lưu của Lục Dung Xuyên.

Tôi ngẩng đầu hỏi Tần Khoát: "Lão Khoát, cậu nói xem bây giờ tớ đề nghị chia tay với Lục Dung Xuyên có được không?"

Cảm giác xao xuyến đầu đời của tôi đã sớm lặng lẽ biến m/ất.

Tôi h/ối h/ận rồi.

Tôi không muốn đối tượng mối tình đầu của mình là một tên tra công…

Bây giờ chia tay liệu còn kịp không?

"Anh bạn, cậu không đùa đấy chứ?"

Tần Khoát trợn to mắt:

"Vừa mới quen nhau chưa đầy một ngày đã đòi chia tay, cậu không sợ Lục Dung Xuyên ăn sống cậu à? Trước đây có một cậu sinh viên khoa Thể thao cố tình v/a ch/ạm cậu ta trong trận bóng rổ, hôm sau đã bị đ/uổi học rồi, cậu dám tr/êu đ/ùa cậu ta thế sao?"

Tôi nhíu mày, l o lắng thở dài một hơi.

Cũng đúng... Tôi không dám.

Nếu tôi không thể chủ động chia tay, vậy chỉ có thể để Lục Dung Xuyên sớm đ/á tôi mà thôi.

Vả lại, tiền chia tay cậu ta cho còn khá nhiều, một cái vung tay là một chiếc thẻ, đủ để tôi du lịch vòng quanh trái đất hai lần.

Nghĩ đến số tiền đó, tôi lại nhịn vậy.

Mười một giờ rưỡi tối, ký túc xá cúp điện.

Trong bóng tối, chỉ có màn hình điện thoại của tôi phát ra ánh sáng yếu ớt.

Trên màn hình là giao diện trò chuyện của tôi và Lục Dung Xuyên.

Ảnh đại diện của cậu ta là một chú mèo trắng vẽ đơn giản, hoàn toàn trái ngược với khí chất lạnh lùng của cậu ta ngoài đời.

Tin nhắn từ Lục Dung Xuyên:

[Bảo bảo, anh ph/ấn kh/ích đến mức không ngủ được đây nè.]

[Tại sao chúng ta không chung một phòng ký túc, nếu vậy anh có thể ôm em ngủ rồi.]

[Mới xa nhau hai tiếng thôi mà anh đã rất nhớ em.]

[Bảo bảo, tuần sau em dọn ra ngoài ở cùng anh nhé, anh đã tìm được nhà rồi.]

[Em đang làm gì vậy. Bảo bảo, sao không trả lời anh?]

[Anh phải cập nhật WeChat lên phiên bản nào để nhận được tin nhắn từ em đây?]

[Bảo bảo, nói gì đi chứ.]

Tôi mím môi, ki/ềm ch/ế bản thân không trả lời, tắt màn hình điện thoại.

Dù là ai cũng không chịu nổi ch/iến tr/anh lạnh từ đối phương, đúng không?

Biết đâu Lục Dung Xuyên t/ức gi/ận sẽ đ/á tôi sớm thì sao?

Mang theo suy nghĩ nặng nề ấy, tôi ch/ìm vào giấc ngủ.
 
Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?
Chương 2



Sáng hôm sau, cửa ký túc xá bị gõ vang.

Tôi ôm một cuốn sách trong tay, đối diện với khuôn mặt đen sì của Lục Dung Xuyên.

Cậu ta đã sớm có bảng thời gian biểu của tôi, biết rằng tôi sẽ phải ra ngoài đi học vào giờ này.

Không thể tr/ánh được chút nào.

Tôi bị Lục Dung Xuyên l/ôi đi một cách chậm rãi, dọc đường không ai nói gì.

Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã đến gần hồ trong khuôn viên trường.

Tôi cười ngượng ngùng, mở lời phá vỡ sự im lặng: "Chào buổi sáng."

Một sự nặng nề đổ lên vai tôi.

Cậu ta ôm tôi, cánh tay s/iết ch/ặt lại.

Cắ/n răng nói: “Tối qua anh đợi tin nhắn của em cả đêm, em lại ngủ ngon lành."

Nghe vậy, tôi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dung Xuyên.

Mắt cậu ta hơi đỏ, có vài tia m/áu trong mắt, vẻ mặt trông mệt mỏi, không có tinh thần.

Quả thực là một vẻ mặt không ngủ đủ giấc, t/iều /tụy.

Tôi cảm thấy có chút hối lỗi, vội vàng quay mặt đi, cố tình nói: "Quên… quên trả lời rồi."

Lục Dung Xuyên để cằm lên vai tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi khi nói:

"Vậy em nghĩ thế nào rồi?"

"Thế… thế nào?" Tôi gi.ả vờ không hiểu.

Một cảm giác đ/au đ/ớn ở tai bỗng xuất hiện.

Răng của Lục Dung Xuyên vẫn còn nhẹ nhàng c/ắn lên vết c/ắn của tôi.

Cậu ta khẽ cười lạnh: “Sáng tỉnh dậy mà không xem tin nhắn à?"

Giọng điệu có chút ng/uy h/iểm.

Tôi bị cậu ta gi/ữ ch/ặ t, cơ thể hơi c/ứng lại.

Vội vàng b ịa ra một lý do: "Em không muốn ra ngoài ở, phải xin phép với giáo viên, phiền phức lắm, lại còn xa nữa…"

Lời nói đột nhiên dừng lại.

Lục Dung Xuyên cúi xuống, từ tai tôi nhẹ nhàng h ôn lên môi tôi.

"Bảo bảo, sao lại nói mấy câu linh tinh như thế?"

Hơi thở bị kh/uấy động, tầm mắt tôi dần trở nên mơ hồ.

Tôi không thể th/oát khỏi vòng tay của cậu ta, chỉ có thể ngả người ra sau.

Cậu ta dời theo, bàn tay ôm ch/ặ t lấy gáy tôi.

Ánh mắt như mực đen.

"Nghe lời chút.”

"Đừng tr/ốn."

Cậu ta lại h ôn tôi lần nữa.

Lục Dung Xuyên đã m/ua một căn hộ ngoài trường.

Trên ghế sofa, tôi ngồi khoanh chân.

Nhìn cậu ta tất bật chuẩn bị mọi thứ, lo sắp xếp, trang trí.

Ai mà chịu nổi một người chỉ biết ch/ỉ tr ỏ, lại còn chẳng giúp được gì chứ?

Thế là.

Tôi bắt đầu sai bảo cậu ta, yêu cầu này nọ.

Lúc thì bảo cậu ta treo khung ảnh cho ngay ngắn.

Lúc khác lại bảo cậu ta di chuyển chiếc sofa.

Sau khi cậu ta lau sàn nhà xong, tôi lại bảo cậu ta rửa trái cây cho tôi.

Tôi nhặt một quả dâu tây, bỏ vào miệng, lập tức bị chua đến rơi nước mắt.

"Chua quá, em không ăn cái này đâu, anh đi rửa chút nho cho em, nhớ l/ột vỏ nhé."

Một ánh mắt n/óng b/ỏng dán ch/ặt vào mặt tôi.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Cậu ta t/ức gi/ận à?

Làm vậy có hiệu quả thật sao?

Ngay khi tôi nghĩ rằng Lục Dung Xuyên sẽ nổi gi ận thì…

Cậu ta đưa tay về phía tôi, dùng l ưng bàn tay lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt tôi.

"Chua đến vậy sao?"

Ngón cái của cậu ta chạm vào khóe miệng tôi, rồi dùng l/ưỡi l/iế m nhẹ vết nước trái cây vừa lau đi.

"Ừm, đúng là hơi chua."
 
Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?
Chương 3



Tôi ngẩn người nhìn đĩa nho đã được lột vỏ đặt trước mặt.

Cậu ta không tức gi/ận à?

Nhớ lại mấy bài tiểu thuyết tôi đã cố gắng đọc về mấy nhân vật công x/ấu, thụ h/èn.

Trong đó, những tên công x/ấu thường khiến người ta chìm đắm trong sự dịu dàng của mình, nhưng sau khi chán thì sẽ c/ắt đ/ứt qu an hệ một cách đột ngột.

Chắc cậu ta cũng là dạng người như vậy.

Tôi suy nghĩ một lúc, quyết định tiếp tục tìm lý do g/ây s/ự.

Tôi lại bắt đầu s/oi x/ét cách bài trí trong phòng.

"Màu tường này em không thích."

"Cái đèn chùm này quá sáng, không thích."

Tôi đi vào phòng ngủ, nhấc một góc tấm chăn màu đen xám lên.

"Chăn màu này tối quá, không thích."

Rồi tôi cúi người xuống, đưa tay với lấy chiếc gối trên đầu giường:

"Còn cái gối này…"

Lục Dung Xuyên hơi mím môi, lộ ra những chiếc răng nanh s ắc b/én.

"Nhưng anh thích."

Vừa dứt lời.

Tôi bị Lục Dung Xuyên đ/ẩy ng/ã xuống giường.

Cậu ta đè l/ên người tôi, hai chân ch/en vào giữa hai đầu gối tôi.

Không khí bắt đầu trở nên c ăng th/ẳng, n/óng b ỏng.

Trán tôi gần như toát mồ hôi: "Anh đứng lên trước đã…"

Lục Dung Xuyên nhìn tôi, ánh mắt ngày càng tối.

Cậu ta đặt tay lên vai tôi, cảm giác n óng b/ỏng truyền đến qua lớp vải mỏng.

"Bảo bảo, màu chăn này làm làn da em…"

Cậu ta n/uốt khan.

Giọng nói khàn khàn bật ra:

"Trắng hơn."

Tình huống bắt đầu đi sai hướng, tôi có cảm giác mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế này.

Đầu óc tôi bỗng nhiên r/ối l oạn.

Không kịp nghĩ, tôi đưa đầu gối lên đ/ẩy một cái.

Lục Dung Xuyên lập tức thay đổi sắc mặt, ng ã nhào vào người tôi.

Khi cơ thể cậu ta tiếp xúc với tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng từng cơ bắp của cậu ta co lại.

Xong rồi, không biết có xảy ra chuyện lớn không…

Tôi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:

"Lục Dung Xuyên, anh không sao chứ?"

Lục Dung Xuyên đ è lên người tôi, nghe thấy câu hỏi, cậu ta liếc tôi một cái.

Ánh mắt cậu ta đ ỏ ngầu, ngh iến răng ngh/iến lợi:

"Giang Triệu Ngư, em thật là cái đồ…"

Lục Dung Xuyên hiếm khi gọi tên đầy đủ của tôi.

Thông thường cậu ta sẽ gọi tôi là "Tiểu Ngư", sau khi quen nhau thì gọi tôi là "Bảo bảo".

Chắc hẳn giờ cậu ta đang rất t ức giận.

Vậy có phải cậu ta sẽ chia tay với tôi không?

Nhưng tôi lại làm t/ổn th/ương tiểu huynh đệ của cậu ta, liệu cậu ta có th ù h/ằn với tôi không?

Tâm trạng tôi r ối b/ời, không biết là vui hay lo.

Dưới cái nhìn d ữ d/ằn của cậu ta, tôi nhỏ giọng hỏi:

"Anh có định chia tay với em không?"

Bờ môi bỗng nhiên đ/au nh/ói.

Không còn là những nụ h ôn ngọt ngào như trước nữa.

Lúc này, nó giống như một sự c/ắn x é th/ú t/ính.

Môi tôi s/ưng tấy, cảm giác t ê d/ại.

"Giang Triệu Ngư, em dám nhắc đến chia tay với anh."

Mũi chúng tôi chạm nhau, môi tôi bị é/p mở, hơi thở lẫn vào nhau.

Giống như muốn n/uốt s/ống tôi vậy.

"Vậy thì em cứ đợi ch/ế t đi."
 
Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?
Chương 4



Tôi bị b/uộc phải sống cùng Lục Dung Xuyên một thời gian.

Nói thật, Lục Dung Xuyên thực ra là một đối tượng rất tốt.

Có một lần, giữa đêm tôi bỗng nhiên thấy đói, bèn lay cậu ta dậy, nói muốn ăn khuya.

Mà lại là do cậu ta tự tay làm cho tôi.

Cậu ta sẵn lòng mở mắt ngái ngủ, mặc tạp dề vào rồi làm đồ ăn khuya cho tôi ăn.

Trước kia cậu ta không biết nấu ăn.

Có lần tôi ăn đồ giao tận nhà bị đ/au b/ụng, cậu ta không cho tôi gọi đồ ăn bên ngoài nữa.

Cậu ta chưa bao giờ nấu, nhưng lần đó cậu ta phá lệ tự nấu một bữa ăn, kết quả làm tôi ăn mặn đến mức khóc luôn.

Sau đó cậu ta đã chạy đi học với đầu bếp trong nhà một thời gian.

Tủ lạnh trong căn hộ đầy ắp những tấm giấy nhớ dán về kỹ thuật nấu ăn.

Một người vốn chỉ biết sống như một thiếu gia, lại sẵn lòng ph ục vụ tôi như vậy.

Tôi ngày càng không phân biệt được, liệu đây là một ch/iêu tr ò Lục Dung Xuyên dùng để điều khiển lòng người, hay là…

Cậu ta thực sự thích tôi, sẵn lòng vì tôi mà làm tất cả những điều này.

"Bạn trai cậu quản lý cậu ngh/iêm ng/ặt thế à? Anh đây đã mời cậu ba lần mà mãi mới gặp được cậu."

Những suy nghĩ h/ỗn l/oạn trong đầu tôi bị đ/ánh thức.

Tại một góc khuất của quầy b a r.

Bạn thân của tôi, Lăng Băng, đang nhẹ lắc lắc ly r/ượu trong tay, nhìn tôi một cách tò mò.

"Ai ya, cậu mạnh mẽ thế cơ à?"

Lúc này, tôi nhận ra ánh mắt ch/ế gi/ễu của Lăng Băng đang dừng lại ở x/ương quai xanh của tôi.

Chỗ đó còn lưu lại dấu vết chưa tan.

Cũng chỉ có thể tr/ách Lục Dung Xuyên, như một con chó vậy.

Tôi ngại ngùng kéo cổ áo lên:

"Hôm nay tớ tranh thủ lúc Lục Dung Xuyên bận làm thí nghiệm ở trường, l/én l/út chạy tới đây."

"Ai, gặp tớ mà cứ như đang lén lút với gi/an t/ình ấy."

Lăng Băng thở dài với vẻ buồn bã, ngửa đầu uống cạn ly r/ượu.

Tôi cười gượng vài tiếng, nói:

"Không có gì đâu, cậu là anh em của tớ mà."

Rồi tôi chuyển đề tài, hỏi:

"Anh Lăng, cậu sợ nhất là bạn trai làm gì?"

Lăng Băng hình như đã hơi s/ay, tay chống cằm, suy nghĩ một lúc lâu.

Cậu ta kéo dài giọng nói:

"Ngoài b/ạo l/ự c gia đình, c/ắm s/ừng, chắc là… mượn tiền đấy."

Nói đến đây, cậu ta bỗng nhiên òa khóc:

"Trước kia anh đây có yêu một thằng k/eo k/iệt. 520 nó tặng anh một bó hoa làm từ mì cay, bảo anh giống mì cay vậy… anh đi ch/ế t đây."

Lăng Băng đ/ập mạnh xuống bàn, ầm ầm vang dội.

"Sau đó nó còn mượn tớ hai vạn, đến giờ vẫn chưa trả. Đúng là đồ ng/u, tớ nói là mượn tiền của tớ đấy."

Tôi vừa tức cười vừa đ/au đầu, vỗ vỗ vai Lăng Băng.

Sau đó tôi lấy điện thoại ra, do dự một chút rồi nhắn tin cho Lục Dung Xuyên:

[Anh có thể cho em mượn chút tiền không?]

Tôi cố tình viết số tiền lớn.

[Cho em hai mươi vạn là được.]

Chắc Lục Dung Xuyên sẽ nghĩ tôi là một người chỉ quan tâm vật chất.

Khoảng mười phút sau, điện thoại vang lên.

Lục Dung Xuyên nhắn:

[Bảo bảo, nhà em có chuyện gì à?]

[Hay là em bị b/ệ nh?]

[Có chuyện gì thì đừng gi/ấu anh, anh sẽ lo.]

Sau đó là một tin nhắn chuyển khoản.

Tôi đếm dãy số 0 dài trên màn hình, đếm đến mức tôi tự hỏi liệu mình có đếm sai không.

Chuyện này không ổn rồi?

Tôi kéo Lăng Băng lại: "Anh Lăng, cậu giúp tớ đếm xem có bao nhiêu con số 0?"

Lục Dung Xuyên lại gửi một tin nhắn:."Không cần trả, bảo bảo, không đủ thì cứ lấy thêm."

"7 số."

Lăng Băng nhíu mũi lại, rồi lại than thở:

"Vậy là cậu yêu Lục tổng, còn tớ yêu cái tên v ớ vẩn kia, thật là không muốn sống nữa!"
 
Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?
Chương 5



Tính toán thời gian, chắc bài thí nghiệm bên phía Lục Dung Xuyên cũng đã kết thúc.

Tôi cũng nên quay về rồi.

Không thể để Lục Dung Xuyên phát hiện tôi lén cậu ta chạy ra ngoài.

Lăng Băng phất tay với tôi, ra hiệu cứ đi trước, đừng lo cho cậu ấy.

Xuyên qua đám đông tấp nập.

Sắp đến cửa quán bar thì một cánh tay ch/ặn ngang trước mặt tôi.

“Chào cậu, có thể cho mình xin WeChat được không?”

Người chặn tôi lại mặc đồng phục, trên người thoang thoảng mùi nước hoa đặc chế.

Chắc là nhân viên quảng cáo của quán bar.

Có lẽ nhận ra sự lưỡng lự trên mặt tôi, người đàn ông khẽ mỉm cười:

“Tôi không phải đến để mời r/ượ u, chỉ thấy cậu rất đáng yêu, muốn làm quen một chút…”

“Mạo muội hỏi, cậu còn đang đ/ộc thân đúng không?”

Cửa ra bị thân hình cao lớn của người đàn ông ch/ắn hết hơn nửa.

Tôi hơi nhíu mày, còn chưa kịp trả lời.

Một giọng nói trầm thấp quen thuộc, mang theo cơn gi/ận dữ k/ìm nén, vang lên như sấm giữa trời quang.

“Người yêu cậu ấy đây, tránh ra!”

Cánh cửa căn hộ vừa khép lại.

Tôi đã bị Lục Dung Xuyên đ/ẩy mạnh áp lên cánh cửa.

Cậu ta b/óp lấy sau gáy tôi, một tay khác ngang ngược đan ch/ặ t vào kẽ tay tôi.

Những nụ h ôn dày đặc rơi xuống, gần như làm tôi ng/ạt th/ở.

“Giang Triệu Ngư, em giỏi lắm nhỉ? Lén anh chạy đến quán b a r?”

“Anh ở trong phòng thí nghiệm lo lắng đến phát đ/iê n, sợ em gặp chuyện gì lớn.”

“Hóa ra là l/ừa t/iền anh để đi tán tỉnh người mẫu nam sao?”

“Em nói xem, từ bao giờ mà em trở nên h ư h/ỏng như vậy?”

“Anh thật sự h/ậ n ch/ế t em rồi! Giang Triệu Ngư!”

Cảm giác n/óng b/ỏng, ẩm ư ớ t dần lan xuống.

Tôi thở h/ổn h/ển, dùng tay đẩy ng/ực Lục Dung Xuyên:

“Lục Dung Xuyên, chờ đã, nghe em giải thích trước…”

Tôi mặc dù muốn Lục Dung Xuyên sớm chia tay với tôi, nhưng chắc chắn không phải vì lý do này.

Tôi thật sự không ng/oại t/ình!

Lục Dung Xuyên rõ ràng không nghe lọt, càng dán sát lại, h ôn sâu hơn.

Không khí trong phổi tôi sắp bị rút sạch.

Tôi c/ắn răng, trực tiếp c/ắn môi cậu ta đến r/ách.

Mùi m/áu t/anh tràn ngập.

Lục Dung Xuyên lúc này mới hơi lùi lại, l/iế m môi đầy m/áu.

“Sao có thể chịu nổi cái cuộc sống này nữa chứ? Anh thua kém gì những thằng đàn ông ngoài kia?”

Giọng cậu ta đầy c/ăm ph/ẫn, ngh/iến răng ngh iến lợi.

Cổ tôi bị cậu ta s/iết ch/ặt, tư thế này thật sự rất khó chịu:

“Không phải, anh buông em ra trước đã…”

Cậu ta lập tức nổi đóa, đột nhiên lớn tiếng, giọng điệu lộ rõ vẻ ấm ức khó tin:

“Giờ đến chạm vào em, em cũng không muốn nữa à?!”

Tôi ngơ ngác: “Hả?”

Lục Dung Xuyên thấy tôi ngớ người, há miệng không nói, tưởng là b/ắn trúng t/im đen.

Cậu ta tức đến bật cười: “Anh thật sự không thể chịu nổi em nữa.”

Không chịu nổi tôi?

Ý là, muốn chia tay sao?

Hai mắt tôi hơi sáng lên.

Ngay cả cảm giác đ/au nh/ức trên môi cũng bị quên đi.

Tôi nhìn rõ ràng trong túi quần của Lục Dung Xuyên lộ ra một góc ví tiền.

Bên trong có vài chiếc thẻ ngân hàng, chỉ cần cậu ta rút một cái n/ém cho tôi, tôi sẽ có thể sống nửa đời không lo cơm áo.

Chỉ cần cậu ta lấy ví ra…

Tôi chăm chú dõi theo bàn tay Lục Dung Xuyên.

Bàn tay cậu ta hạ xuống.

Đặt lên thắt lưng.

Lướt qua túi quần.

Sau đó…

Kéo thắt lưng ra.

Tôi: ???

Tôi không bảo cậu ta lấy cái này mà!
 
Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?
Chương 6



Chiếc thắt lưng da màu đen cuối cùng trở thành công cụ tr/ó i tay tôi.

Tôi bị Lục Dung Xuyên vác trên vai, mang vào phòng ngủ.

Mỗi bước đi, một món đồ rơi xuống.

Từ cửa vào đến phòng ngủ, trên sàn nhà vương vãi đầy quần áo.

Khi tôi rơi xuống chăn mềm, tôi cố gắng v/ùng v/ẫy, đ á đ/ạp, như một con cá bị mắc cạn không ngừng qu/ẫy.

"Anh có phòng bị em đó, đừng có đ á những thứ không nên đ á nữa."

Cổ chân tôi bị bao ch/ặt lại bởi một vòng tay n/óng b/ỏng.

Lục Dung Xuyên nắm lấy chân tôi, kéo về phía cậu ta.

Lớp vải cuối cùng gần như bị r ơi mất.

Trong lúc h/oảng l/oạn, tôi vội vàng kêu lên:

"Không được rồi!

"Em... em muốn đi vệ sinh!"

"…"

Lục Dung Xuyên như bị mắc kẹt, đứng yên một lúc lâu, mặt mày trống rỗng.

Tôi mím môi, hơi ngượng ngùng.

Vì uống r/ượu ở quán bar rồi lại bị Lục Dung Xuyên làm như thế này.

Giờ tôi thật sự muốn đi vệ sinh, không nói d/ối.

"Được rồi, anh sẽ đi cùng em." Cậu ta kéo tôi dậy.

Lúc này, tôi mới ngớ ra.

Mắt tôi từ từ mở to, không thể tin được:

"Anh nói thật à?"

"Không thì sao?" Lục Dung Xuyên khẽ nhếch môi, đôi mắt đầy hứng thú.

Miệng tôi cũng trở nên không mấy lưu loát:

"Không, không cần đâu, anh buông tay em ra, em tự… tự đi là được."

Cậu ta cười lạnh lẽo: "Không sao đâu, để ông xã giúp em."

?

Trời ơi, cậu ta có phải b/iế n th/ái không?!

Tôi tỉnh dậy, mắt đỏ tấy, trước mắt là một b/ầu ng/ự c tr/ần.

L inh h/ồn tôi trống rỗng một hồi lâu.

May quá… suýt nữa thì mất k/iểm s/oát.

Lục Dung Xuyên khi phát đ/iê n quả thật rất đ/áng s ợ.

Lý trí của cậu ta chỉ được lấy lại khi tôi khóc lên một tiếng.

Chẳng mấy chốc, Lục Dung Xuyên cũng tỉnh dậy.

"Bảo bảo, chào buổi sáng."

Hơi thở nóng hổi, giọng cậu ta còn khàn khàn vì vừa thức dậy.

Tôi muốn ngồi dậy, nhưng cậu ta lại ôm ch/ặt tôi hơn.

Cậu ta vẫn chưa mở mắt hoàn toàn, nhưng đôi môi đã chính x/á/c tìm thấy mục tiêu: "Hô n một cái."

Mọi chuyện đêm qua lại hiện lên rõ ràng trong đầu tôi, đặc biệt là những gì xảy ra trong phòng vệ sinh.

Tôi tức gi/ận đến mức đỏ mặt, cảm xúc x/ấu hổ tràn ngập trong đầu.

Tôi bất ngờ t/át vào mặt cậu ta, đ/ẩy cậu ta ra.

Sau khi t/át xong, tôi lập tức h/ối h/ận.

Giang Triệu Ngư, sao mình lại dám t/át Lục Dung Xuyên chứ.

Mặt Lục Dung Xuyên bị tôi t/át lệch sang một bên.

Đôi mắt cậu ta hạ xuống, không nhìn rõ biểu cảm.

Tôi lo lắng: "Lục..."

Chưa kịp xin lỗi, Lục Dung Xuyên đột ngột ngồi dậy, ánh mắt sáng lên đầy hứng thú.

"Bảo bảo…"

Như một con chó lớn quấn quýt chủ nhân.

Cậu ta nắm tay tôi, đặt lên má mình, ánh mắt sáng lấp lánh:

"Lực tay nhỏ quá, lần sau mạnh thêm chút nữa."

Tôi: "…"

Thật là bất lực.

Đôi khi thật sự muốn b áo c/ảnh sát.
 
Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?
Chương 7



Kế hoạch chia tay tạm thời bị hoãn lại.

Thời gian trôi qua như dòng nước chảy, tuần ôn tập nhanh chóng đến.

Để không bị Lục Dung Xuyên làm phiền trong việc ôn tập, tôi quyết định chuyển về ký túc xá.

Tôi chọn vài bộ đồ để nhét vào ba lô.

Lục Dung Xuyên ngồi bên giường, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay tôi, hơi ấm của cơ thể cậu ta truyền qua làn da đang tiếp xúc.

"Không thể không về sao..." Cậu ta thấp giọng nói.

Tôi lạnh lùng vung tay g/ạt tay cậu ta ra: "Không được."

Không biết từ lúc nào, tôi đã càng lúc càng thoải mái với Lục Dung Xuyên.

Hoàn toàn không giống như lúc trước, khi tôi còn ngại ngùng.

Lục Dung Xuyên giơ ba ngón tay, giọng điệu chân thành:

"Anh nhất định sẽ không làm phiền em, chúng ta học chung, gi/ám s/át lẫn nhau, có được không?"

Đôi mắt hẹp dài của cậu ta hơi mang tính x/âm l/ấn, không cười thì vẻ mặt s/ắc b/én, lạnh lùng.

Lúc này, cậu ta dịu lại, nhìn tôi với ánh mắt chân thành, đầy khát khao và hy vọng.

Tôi không bị d/ao động, chỉ cười nhạt:

"Hôm kia anh cũng nói như vậy, kết quả thì sao?"

Hôm kia, chúng tôi đã hẹn nhau học chung.

Lục Dung Xuyên thì sao, cứ như bị mắc b/ệ nh th/iếu th/ốn da dẻ vậy.

Cứ nắm tay, sờ mặt, rồi h ôn nhau.

Một tiếng trôi qua, tôi chỉ lật được hai trang sách.

Còn sách của cậu ta vẫn dừng lại ở bìa.

Hiệu quả như vậy quá thấp, không thể tiếp tục như vậy được.

Vậy nên tôi quyết định rời khỏi căn hộ.

Lục Dung Xuyên không có lý do gì, tôi lấy lý do học tập, cậu ta không thể can thiệp.

"Tiểu Ngư bảo bối..." Cậu ta còn muốn thuyết phục tôi.

Tôi cũng không chiều theo, trực tiếp m/ắng: "Đợi anh thi r/ớt rồi sẽ ngoan ngoãn."

Lưng tôi áp vào cơ thể n/óng b/ỏng của cậu ta.

Tai tôi bị c/ắn nhẹ, c ọ x/át.

Động tác trên tay tôi dừng lại, lưng tôi bắt đầu có một cảm giác t ê d/ại khó tả.

"Nhưng mà..."

Lục Dung Xuyên vòng tay qua e/o tôi, ghé sát tai thấp giọng:

"Ông xã của em, luôn đứng trong top ba chuyên ngành."

Bầu không khí lãng mạn ngay lập tức tan b/iến.

Ch/ế t tiệt!

Tôi gi/ận d ữ dùng khuỷu tay đẩy cậu ta.

Gh/ét nhất là mấy người gi ả vờ k/iêu c/ăng.

Ngày thi cuối kỳ cuối cùng.

Vừa mới ngồi xuống bàn thi, tôi mới phát hiện thẻ sinh viên của Lục Dung Xuyên lại rơi vào tay tôi.

Giám thị sẽ kiểm tra thẻ, vẫn nên đưa cho cậu ta thì tốt hơn.

Tôi đi theo số phòng thi của Lục Dung Xuyên để tìm.

Nhưng từ xa tôi đã nhìn thấy cậu ta đang vỗ vai một bạn nam tóc xoăn đi cùng hành lang.

Trông có vẻ rất thân thiết.

Lục Dung Xuyên rõ ràng không thích gần gũi với người khác như vậy.

Người này cũng không phải bạn cùng phòng của cậu ta.

Chắc là bạn bè?

Tôi chú ý quan sát cậu bạn tóc xoăn kia.

...Đôi mắt vừa to vừa sáng, miệng nhỏ xinh, cười có hai lúm đồng tiền, trông thật đáng yêu.

Tôi không tự chủ được mà đưa tay lên sờ mặt mình.

Lời nói của mấy người bạn vẫn vang vọng bên tai.

"Ngây thơ dễ bị l/ừa", "Ng/ốc ngh/ếch, trong sáng."

Tôi từ từ nhíu mày lại.

Thẻ sinh viên trong tay suýt chút nữa bị tôi x é t/oạc.

Lục Dung Xuyên quả nhiên là một tên đàn ông t ồ i!

Chuyên đi l/ừa g ạt những cậu bạn ngây thơ!

Còn chưa chia tay mà đã nhìn người khác rồi.

Tôi ngh/iến răng ngh iến lợi nhìn hai người đó trò chuyện vui vẻ.

Lục Dung Xuyên còn giơ tay k/éo tai cậu bạn tóc xoăn.

Cậu bạn tóc xoăn cười cầu xin, nói gì đó, được Lục Dung Xuyên gật đầu rồi mới hài lòng rời đi.

Lục Dung Xuyên quay người lại, vô tình nhìn thấy tôi đang đứng cách đó không xa.

Cậu ta nở nụ cười: "Bảo bảo, sao em lại đến đây? Nhớ anh à?"

Một giây trước còn đang tr/êu đ ùa người khác, giờ lại có thể cười với tôi như vậy.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, n/ém thẻ sinh viên vào người cậu ta:

"Giá mà phẩm hạnh của anh giống như gu thẩm mỹ của anh thì tốt biết mấy."

Nói xong, tôi không thèm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu ta, lập tức bỏ đi.
 
Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?
Chương 8



Sau khi thi xong, Lục Dung Xuyên cầu xin tôi chuyển về sống cùng cậu ta.

Tôi tỏ vẻ đồng ý, nhưng thực ra là về ký túc xá và nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Ngồi trên tàu cao tốc.

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảnh vật nhanh chóng lùi lại, giống như cảnh quay phim đang phát ngược vậy.

Mọi khoảnh khắc bên Lục Dung Xuyên bắt đầu hiện lên trong đầu tôi.

Trong lòng tôi rối bời.

Có chút ngọt ngào, lại có chút l o lắng.

Tất cả hoà vào nhau, lên men và phình ra, cuối cùng biến thành một cảm giác ch/ua x/ót, đầy ắp trong lòng.

Hình như... tôi càng lúc càng thích Lục Dung Xuyên rồi.

Nhưng mà hình ảnh Lục Dung Xuyên thân mật với cậu bạn tóc xoăn ấy vẫn như một cây g/ai nhọn, đ/âm vào t/im tôi, mang lại cảm giác đ/au đ/ớn nh/ức nh ối.

Nếu tôi cứ để mình ch/ìm đắm trong mối qu/an h/ệ này, thì sau khi Lục Dung Xuyên chia tay tôi, tôi chắc chắn sẽ rơi vào c/ơn th èm th/uố c.

Không thể để bản thân thụ động nữa.

Tôi lo lắng nắm lấy phần gáy.

Mở điện thoại, có vài tin nhắn chưa đọc.

[Bảo bối, em đã thu dọn đồ chưa?]

[Mùa hè này anh sẽ đưa em đi du lịch, em muốn đi đâu chơi?]

[Chăm sóc anh đi, Tiểu Ngư bảo bối.]

Tôi đang cân nhắc cách trả lời.

Bỗng nhiên, có một món tiền chuyển đến từ đối diện.

Tay tôi nhanh hơn đầu óc, ngay lập tức nhấn nhận.

Nhận ra sau đó, tôi vội vàng vỗ trán.

Lục Dung Xuyên chắc chắn đã nhận ra tôi c ố ý xem mà không trả lời.

Quả nhiên.

Ngay sau đó, một cuộc gọi video được gửi đến.

Ngón tay tôi dừng trên nút trả lời màu xanh, tôi cuối cùng vẫn không dám ấn.

Lạ thật...

Lục Dung Xuyên không ở bên tôi mà.

Mình sợ gì chứ?

Cuộc gọi video không ai nghe, tự động bị c/ắt.

Ngay lập tức, điện thoại của tôi nhận được tin nhắn dồn dập từ Lục Dung Xuyên:

[Anh đang ở ký túc xá của em.]

[Không để ý em một chút, em đã b ỏ đi rồi phải không?]

[Em mau quay lại đây, Giang Triệu Ngư, tranh thủ khi anh còn kiên nhẫn.]

Chỉ nhìn qua màn hình thôi cũng có thể cảm nhận được khuôn mặt gi/ận dữ của Lục Dung Xuyên.

Tôi bĩu môi.

Cậu ta còn có mặt mũi giận tôi à?

Cảm giác ph/ản kh/áng ngay lập tức trỗi dậy.

Cả người nóng bừng, tôi chuyển hết tiền cậu ta đã cho tôi trước đó lại cho cậu ta.

Tôi:[Chúng ta chia tay đi, cậu đi với người khác đi!]

Tôi không cần số tiền này, cũng không cần tiền chia tay.

Tôi chỉ là một người bị l/ợi d/ụng, cậu ta mới là nhân vật chính tra công.

Tôi không thể giữ nổi.

Chúng ta chia tay một cách yên bình đi.

Mất một lúc, đối diện mới có tin nhắn trả lời.

Lục Dung Xuyên:

[?]

[Ý gì đây, chia tay ngay lập tức?]

[Em đang tr/êu đ/ùa anh à?]

[Mệt mỏi rồi sao? Hay là em có người khác rồi?]

[Em tốt nhất đừng chạy xa, đừng quay lại trường khi kỳ học bắt đầu.]

[Đừng để anh b/ắt được em.]

[Em sẽ h/ối h/ận đấy, Giang Triệu Ngư.]

Tôi cúi đầu, môi mím lại.

Trong ô nhập tin nhắn, mấy dòng chữ liên tiếp được viết rồi xóa đi, cuối cùng bị xóa sạch.

Thôi đi, hỏi cậu ta, cậu ta có thừa nhận không?

Có thể cậu ta còn đổ lỗi cho tôi là vô lý, đ/a ngh i.

Tra công trong tiểu thuyết đều như vậy mà.

Khi về đến nhà, tôi sống trong lo lắng, sợ hãi suốt một tuần.

Không biết Lục Dung Xuyên có trả thù tôi không.

Nhưng từ sau khi Lục Dung Xuyên nói những lời đe dọa đó, cậu ta không còn liên lạc với tôi nữa.

Cửa sổ WeChat của tôi và cậu ta vẫn im lìm.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy có chút buồn bã.

Chắc chỉ là chơi đùa thôi mà.

Biết đâu cậu ta giờ đang theo đuổi cậu trai tóc xoăn kia rồi.

Cậu ta tức gi/ận có lẽ cũng vì tôi là người bỏ cậu ta trước.

Tôi lấy chăn che kín mặt, é/p bản thân ngủ.

Không thể nghĩ nữa.

Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, cảm giác có xu hướng m/ất ngủ.

Khi đầu óc trống rỗng, tôi không thể không nghĩ về Lục Dung Xuyên.

Nghĩ về cậu ta đứng trong bếp với chiếc tạp dề, đang xào đồ ăn.

Nghĩ về nhiệt độ trong lòng bàn tay khi cậu ta nắm tay tôi dưới ánh đêm.

Nghĩ về nụ h ôn cậu ta trao tôi trước khi đi ngủ mỗi ngày...

Tôi vén chăn, đưa tay sờ chiếc điện thoại nằm cạnh gối.

Trong bóng tối, ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại chiếu vào đôi mắt đỏ hoe, khô khốc của tôi.

3:35 sáng.

Thật là, lại m/ất ngủ rồi.

Tôi ngồi dậy, lo lắng nắm lấy tóc mình.

Suy nghĩ một lúc, tôi mở WeChat:

[Anh Lăng, mai cậu có thể đến nhà tớ không? Tớ muốn nói chuyện với cậu.]
 
Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?
Chương 9



Lăng Băng là người bạn thân thiết từ nhỏ của tôi, chúng tôi sống trong cùng một khu chung cư.

Ngoài tìm cậu ấy, tôi không biết còn ai có thể lắng nghe tôi giãi bày nỗi lòng.

Nhưng tôi không kể cho cậu ấy chuyện tôi đã thức tỉnh.

"Chỉ vì chuyện này mà cậu lại có hai quầng thâm mắt to thế này?"

Lăng Băng không chút khách khí nằm xuống giường tôi, liếc tôi một cái.

Tôi xoa mắt, không hiểu sao nhìn biểu cảm của Lăng Băng, tôi thấy như bị kh/inh b ỉ.

"Cậu ngh i ng/ờ anh ta có người khác rồi chia tay, còn trả lại 7 con số 0 anh ta chuyển cho cậu à?"

Tôi: "Ừ."

Lăng Băng lắc đầu: "Không ngờ cậu lại đụng đến tiền."

Cậu ấy cầm điện thoại, mở WeChat, dùng camera quét mặt tôi.

Tôi nghi hoặc: "Cậu làm gì thế?"

Lăng Băng phát ra âm thanh "tít" rồi nói: "Nhận diện thành công, ng/ốc ạ."

Tôi nhíu mày, vô cùng không hài lòng: "Cậu gọi tớ ng/ốc à?"

Cậu ấy lại phát ra tiếng "tít" nữa: "Ng/ốc không biết nói."

Tôi: "..."

B/ực mình quá.

Lăng Băng vắt chéo chân, chậm rãi nói:

"Cậu hoàn toàn tự chu/ốc l ấy thôi.”

"Từ nhỏ cậu đã thế rồi, mỗi khi gặp chuyện, giống như con rùa rụt đầu, hay như quả bầu c/ắt m/iệng.”

"Cậu cứ tự suy nghĩ lung tung, trốn tránh có ích gì chứ?"

Một câu nói khiến tôi tỉnh ngộ.

Nghe vậy, tôi rơi vào suy tư.

Hình như tôi chưa bao giờ tin tưởng Lục Dung Xuyên.

Mỗi ngày bên cậu ta, tôi đều nghĩ xem chúng tôi sẽ chia tay vào lúc nào.

Trong mối qu/an h/ệ này, tôi yêu rất cẩn trọng, trong khi Lục Dung Xuyên thật sự đối tốt với tôi...

Lăng Băng nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc:

"Tớ cảm thấy Lục Dung Xuyên thật sự thích cậu, khi theo đuổi cậu, anh ta đã hỏi thăm rất nhiều bạn bè của chúng ta về cậu.”

"Thực ra anh ta đã thích cậu từ hai năm trước, nhưng tại sao mãi mấy tháng trước mới bắt đầu theo đuổi cậu?”

"Con cá ng/ốc à, không phải ai cũng có gia đình như gia đình cậu đâu.”

"Lục Dung Xuyên lần đầu yêu một người, anh ta lại yêu một người đàn ông, sau khi công khai, anh ta sợ gia đình gây khó dễ cho cậu, nên luôn k/iềm ch ế không dám làm gì.”

"Những bông hoa đào tạp nham xung quanh cậu đều là anh ta đ/iều tr/a rồi c/ắt đ ứt, có anh ta, cậu mới có thể ngây thơ và dễ thương như bây giờ.”

"Cho đến mấy tháng trước, khi cha mẹ anh ta cuối cùng cũng đồng ý, anh ta mới dám theo đuổi cậu."

Lăng Băng nói một hơi dài như s/úng b/ắn đ ạn lạc, khiến tôi ch/oáng v/áng.

Tôi ngập ngừng: "Thì ra có chuyện này à, nhưng anh ta với cậu trai tóc xoăn kia..."

Đột nhiên, có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi hai cái.

Lăng Băng giơ tay cười nói:

"Đứa tóc xoăn cậu nói đấy, có thể là em họ của anh ta đấy?”

"Với sự kiên trì của anh ta dành cho cậu, tớ đoán chắc chỉ là hiểu lầm thôi."

Tôi cúi đầu, ánh mắt rơi xuống chiếc dây chuyền trên ng/ực.

Có một chiếc nhẫn treo trên đó.

Đây là Lục Dung Xuyên tặng cho tôi.

Tôi không muốn đeo vào tay, cậu ta bèn xỏ thành dây chuyền để tôi đeo.

Tôi dùng ngón tay miết chiếc nhẫn.

Những hoa văn lõm khắc ba chữ cái: [LRC].

Cho đến giờ, tôi vẫn chưa tháo sợi dây chuyền này ra.

Những lời của Lăng Băng xua tan mây m/ù đen tối trong lòng tôi.

Phải chăng tôi cũng không thể b/uông b ỏ Lục Dung Xuyên?

Liệu tôi có nên tự tin hơn một chút và tin tưởng cậu ta nhiều hơn không?

Tháng Tám, thời tiết nóng nực khó chịu.

Tối hôm đó, mẹ tôi mời Lăng Băng ở lại nhà ăn cơm.

Lăng Băng nháy mắt với tôi, ra hiệu: "Tớ muốn ăn dưa hấu, Tiểu Ngư."

Vì những đóng góp lớn của Lăng Băng trong chuyện tình cảm của tôi, cậu ấy đã trở thành người như cha nuôi trong lòng tôi.

Tôi ngay lập tức đồng ý, bỏ điện thoại vào túi rồi xuống lầu.

Khi xuống đến cuối lầu, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường, tôi thấy có người đứng dựa vào cửa cầu thang.

Một tia sáng cam yếu ớt lóe lên trong đêm tối, h/ắt ra một lỗ sáng.

Một cảm giác nóng rực quấn quanh cổ tay tôi, tôi từ từ mở to mắt.

Lục Dung Xuyên đang đứng đó, dưới chân cậu ta vương vãi rất nhiều đầu th/uố c.

Cậu ta quay đầu, lòng bàn tay dần dần s/iết ch/ặt lại.

"Đã b/ắt được em rồi."

Nửa tháng không gặp, cậu ta hình như g/ầy đi rất nhiều, quầng thâm quanh mắt còn nặng hơn cả tôi.

"Anh đã nói rồi, đừng để anh b/ắt được em." Giọng Lục Dung Xuyên khàn khàn: "Anh không đồng ý chia tay, chúng ta không thể chia xa."

Cậu ta k/éo tôi đi ra ngoài.

Tôi ngoan ngoãn đi theo cậu ta, trong lòng có ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ thành một chữ: "Ừm."

Lục Dung Xuyên đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi.

Cậu ta hạ mí mắt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tôi, có vẻ nghi ngờ vì sao tôi lại nghe lời đến vậy.

Tôi lấy hết can đảm hỏi: "Cái cậu tóc xoăn mà anh trêu đùa trong hành lang hôm trước là ai vậy?"

Lục Dung Xuyên ngạc nhiên đến mức đơ người: "Cậu ta là em họ anh, Lục Minh Châu."

À.

Hóa ra là em họ.

Tôi ngượng ngùng gãi gãi mặt.

Lục Dung Xuyên nhanh chóng phản ứng lại.

Cậu ta nắm ch/ặt hai vai tôi, nghi/ến ch/ặt răng, g/ằn từng chữ:

"Vậy là vì cậu ta mà em mới đòi chia tay với anh?"

Tôi cảm thấy có lỗi, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt lảng tránh:

"Đêm nay trăng sáng thật đẹp."

Đáp lại tôi là một tiếng cười lạnh nhẹ.

"Giang Triệu Ngư, anh thật sự sắp bị em chơi đến ch/ế t rồi!"
 
Back
Top Bottom