Cả lớp đang im như chùa Bà Đanh.
Như cô đã nói, im lặng không phải vì ngoan, mà là vì ai cũng đang ở chế độ "Tắt tiếng do chưa kịp reset não sau kỳ nghỉ".
Cả lớp ngồi như tượng sáp, mắt đờ đẫn, hồn ai người đấy giữ, có đứa còn ngáp dài, mắt chảy 2 dòng lệ như thể đang dự đám tang của tổng tài "Nghỉ Hè"Thầy ngồi dáng của đại ca lớn nhìn một lượt lớp.
Thầy hơi nheo mắt rồi buông ra một câu tưởng như vô hại, nhưng nó lại là thứ giải phong ấn cho lớp:"Hè rồi cô cậu có được đi du lịch đâu không?"
Đùng một cái, lớp cô như bị bắn pháo sáng.
Một cơn sóng thần mang tên "tám chuyện" tràn vào lớp.
Đứa thì giơ tay lia lịa như đang vẫy taxi, miệng bắn liên thanh:"Em đi Đà Lạt, thầy ơi!"
"Em đi Cần Thơ.
Có cái thằng khỉ nào cướp đồ ghê lắm thầy ạ!"
Cái Ngọc - học sinh chuyên văn đang trầm ngâm nói như thơ buồn đời:"Em ở nhà...nhưng du lịch trong tâm trí!"
Cái Linh ngồi cạnh cô, vừa ăn bánh tráng, tiện tay dúi miếng bánh vào miệng cô vừa thì thào hỏi vọng sang (Thực ra cô nhóc này nghĩ vậy thôi chứ cái giọng của nó đủ to để cả lớp nghe thấy):"Thế còn thầy?
Hè này thầy có đi đâu chơi không ta?"
Thầy lườm nhẹ cái Linh:"Ăn hết bánh tráng xong đi rồi nói"Linh cười hì hì, cố nuốt hết đống bánh tráng trong miệng rồi dúi toàn bộ số còn lại vào tay cô.
Ý bảo "Ăn hộ tao cái"Thầy khẽ nhếch môi cười - nụ cười của một người từng trải, mang ý trêu chọc:"Tôi thì đi đâu được.
Làm giáo viên, lương được ba cái đồng bạc, đi được đâu chứ?"
Một đứa ngồi bàn đầu phàn ứng liền:"Thầy mà nghèo!"
Thầy Hùng chỉnh lại dáng ngồi, bĩu môi, giọng đều đều như thể đã nói câu này cả trăm lần rồi:"Tôi đi dậy hơn mười lăm năm nay.
Lương được có chín triệu bạc"Sau màn phản đối nhẹ nhàng mà đầy tính chất "xoa dịu giáo viên" bằng mấy câu kiểu "tụi em hứa mai sau sẽ góp tiền để đi du lịch cùng thầy" thì lớp lại trở về nguyên bản - ồn ào như cái chợ đầu mối họp lúc 4 giờ sáng.
Đứa thì kể chuyện hè chưa dứt, đứa thì lôi nguyên quả xoài thái ra gặm, tưởng đang picnic chứ không phải ngày tựu trườngThầy Hùng gõ bàn cộp! cộp! vang lên như tiếng gọi linh hồn lũ học trò trở về thực tại"Theo như mọi người biết, năm nay lớp mình có hai bạn mới.
Khỏi giới thiệu, chắc chúng bây cũng tự điều tra info nhau hết rồi.Cả lớp cười khúc khích.
Bọn em mà, học sinh mà đứa nào cũng như FBI.
Có khi FBI cũng phải gọi bằng cụ.
Bạn mới chuyển đến chưa kịp đăng story.
Lớp đã biết nhà ở đâu, ăn gì, thích ai, tông ti họ hàng như thế nàoThầy nhìn quanh, giọng nghiêm lại nhưng miệng vẫn cười nhẹ, như vậy thôi cũng đủ khiến cả lớp tắt nụ cười:"Tôi nhắc trước!
Năm nay liệu vào mà học cho tôi.
Cô cậu lên lớp 9 rồi, phải biết lo lắng."
Thầy Hùng dùng ngón tay gõ cộc cộc lên bàn nói tiếp:"Cái lớp này năm ngoái có rất nhiều vấn đề.
Nhưng năm ngoái tôi chỉ là giáo viên bộ môn.
Năm nay tôi làm giáo viên chủ nhiệm rồi"Cả lớp im được đúng 2 giây.Rồi một tiếng ai đó nhỏ nhẹ nhưng đầy đủ sức công phá:"

Rồi xong"Cả lớp rụp xuống bàn như cây bị tưới nhầm thuốc diệt cỏ.
Ai nấy đều thấy tương lại mờ mịt như bầu trời mùa mưa không thấy cầu vồng, chỉ toàn đề thiSau màn dạo đầu "giao lưu và đe dọa tinh thần", thầy chuyển sang trạng thái buôn chuyện, kể vài câu chuyện vu vơ điển hình mà đời học sinh nào cũng từng nghe kiểu "Hồi tụi tôi khổ lắm, đi học phải đi bộ cả km".
Tuy nghe suốt nhưng phải công nhận là lần nào nghe cũng cuốn thôi rồiMay sao, trường thông báo cho về sớm - như thể nhà trường nghe thấy nỗi khổ của những linh hồn bị gọi dậy sớm sau kỳ nghỉ hai tháng dài lê thêVừa nghe tiếng trống, cả lớp như trúng số.
Một đứa hét lên:"Về lẹ đi bây!
Không thầy giữ lại đấy!"
Và thế là đoàn học sinh nhanh như một cơn lốc vọt ra khỏi lớp để về nhà ôm lấy cái điều hòa thân yêu, để lại một mình thầy Hùng ngồi trong lớp"Lớp này...haiz...hết thuốc chữa"Tối nay là tối cuối cùng được thảnh thơi trước khi núi bài tập ập xuống.
Cô ngồi lọt thỏm trong chiếc giường mềm mại, mặt trắng toát vì lớp mặt nạ dưỡng da, tóc uốn lo tròn như những bánh cam, tay thì lăm lăm cái điện thoại, màn hình sáng đang hiện lên gương mặt của hai đứa bạn thân: Linh và MyĐang nói về mấy drama showbiz gần đây thì tự nhiên Linh bật cười khùng khục, giọng vang như trống chầu:"Này, Khánh mày biết nick Phở Bò của hai đứa học sinh mới chưa?
Cho tụi nó vô nhóm lớp đi!
Thầy bảo kìa!"
Khánh híp mắt thành một đường, cô không tỏ vẻ gì như thể nghe một chuyện cũng chẳng mấy quan trọng.
Cô xoắn xoắn cái mặt nạ trên tay, vứt cái "toẹt" vào thùng rác, chìa tay ra, ngắn gọn nói:"Đưa đây!"
Linh trợn mắt, mặt tỏ vẻ ngây thơ như cún con, lại còn uốn éo như con giun trúng thuốc diệt côn trùng, miệng liến thoắng:"Ơ hay, không biết thì đi tìm đi!.
Hỏi tao chi?
Tao làm sao biết được nick của hai đứa đó chứ!"
Khánh yên lặng ngồi nghe con nhỏ này nói mà bật cười khẽ.
Cô nhếch môi, cười một nụ cười "khinh bỉ", cố tình trêu chọc, nói:"Một là nôn Facebook hai đứa nó ra đây.
Hai là tao sẽ bảo thầy phân công bé My nhà mày làm thư ký lớp.
Nào!
Chọn đê!"
Hừ, nhỏ Linh này, ưu điểm của nó là làm việc nhanh, gọn, chính xác.
Còn nhược điểm á hả?
Là hiếm khi nó làm việc đàng hoàng.
Muốn Linh giúp mình một tay, đó cũng là vấn đề kỹ năng.
Linh thì sao cũng được chứ đụng đến Vy của nó là chạm đúng vẩy ngược rồi.
Cứ hễ lôi My ra là nó ngoan ngoãn như mèo bị búng tai.
Sai đâu đánh đó liềnNghe thế, My - người đang lúi húi chấm thuốc mụn trên mặt chợt ngẩng đầu lên ngơ ngác như vừa đi lạc vào chuyện nhà ai:"Ủa???
Tao có liên quan gì trong vụ này vậy?
Tự nhiên nhắc tên tao"Nghe xong Khánh dọa, Linh giật mình đánh thót, luống ca luống cuống :"Ôi trời đất!
Cho tao xin!
Đừng làm vậy với bé My yếu ớt mà.
Mày nỡ sao?"
"Tao nỡ đó mày tin không?
Mạng sống của nó đang nằm trong tay tao.
Giao tiền chuộc hoặc...."
Nói xong cô làm động tác cắt cổ, nhướng mày ra hiệu về phía LinhMy nhíu mày, nhìn hai người như nhìn hai con dở đang diễn tuồng bắt cóc và cứu nạn nhân qua cái màn hình .
Trong khi nạn nhân là em đây, còn đang ngồi trong nhà tắm chữa mụnHết muốn xem cảnh hai người này diễn khùng diễn điên.
Em out khỏi cuộc gọi, để lại hai nhỏ ngơ ngác nhìn nhau"Thôi ra mess tao gửi cho mày nè"Linh nói xong cũng out khỏi cuộc gọi.
Khánh mỉm cười.
Ýe đạt được mục đích rồi, trời mới biết muốn tìm đúng được info của một người với một đứa lười như cô cực khổ như thế nào.
Có rồi thì đỡ bao việcVừa cầm được nick của hai bạn học sinh mới, Khánh đã làm việc mà ai cũng sẽ làm, đó là stalk.
Hừm ai cũng vậy thôi, đó là phản ứng tự nhiên rồi.
Một người thì cũng tạm gọi là bình thường, có vài story game, âm nhạc, một số bài chia sẻ thú vị.
Nhìn phát biết ngay dạng người tối online sáng offline, sống ảo về đêmNhưng còn người còn lại thì...sạch sẽ.
Thật sự cô chỉ có thể dùng từ "sạch sẽ" để hình dung.
Nhìn cái nick fb mà Khánh còn tưởng mình vừa bấm nhầm vào nick ảo do Mark tạo ra để "test hệ thống": Avatar mặc định thì không nói, nhưng tại sao bạn bè lại ít đến thế, được đúng năm ngón tay, không story, không bài viết, không mô tảThậm chí tên nick còn là "Đoàn Anh".
Cả tên chỉ có mỗi họ và tên thôi hả?.
Nó sạch đến mức Khánh chợt nghĩ: "Cái ví của mình vào cuối tháng có khi cũng không sạch sẽ như này"Đầu tiên là ngạc nhiên, xong cô bật cười khì khì, chụp lại màn hình gửi cho Linh:Chúa tể simp ck: "Ê m, nick của tk Tuấn này.
Trắng phau à.
M nhìn xem, còn sạch hơn tờ giấy A4 nữa!"
Bà hoàng hóng hớt: "Chức lười nhất lớp đã có đối thủ cạnh tranh rồi"Cười lăn lộn.jpgChúa tể simp ck: "Này đéo phải lười nữa.
Chắc này là mất nick hoặc quên mk chắc luôn"Đóng tin nhắn với Linh, Khánh vào lại trang cá nhân sạch sẽ đó, nhấn "Gửi lời mời kết bạn".
Nghĩ bụng "Không biết có được chấp nhận không, có khi nick này bị bỏ hoang cũng nên".
Còn chưa kịp nghĩ xong điện thoại của cô đã gửi thông báoFacebook: Đoàn Anh đã đồng ý lời mời kết bạn của bạnKhánh cầm điện thoại, nhìn số lượng bạn bè của trang cá nhân cậu từ con số 5 nhẩy lên 6.
Cô bầm bẩm: "Nhanh dữ"