Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMsgB-nIGkuAbCnQF2ZBqPCZYGZ51gpLOygtTrp8icjs0j3Ir_BrS2ttBuhLMFxf_ruh6qVoM1dKS4pm2c7Mo5aGVPoYUys8NNUkRkkxIMsmpwA_fLAy7Ji-8Wwqlya5CGyC8WdpPi1EJWifYYXv1MV=w215-h322-s-no-gm

Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Tác giả: Hà Điền Điền
Thể loại: Trọng Sinh, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 何田田

Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Nữ Cường, HE, Cung Đấu, Chữa Lành

Team dịch: Hồng Trần Vô Định

Giới thiệu

Kiếp trước, ta là một ác quan tàn khốc. Sau khi c.h.ế.t, địa phủ phán rằng ta s.á.t nghiệp quá nặng, liền trừng phạt ta kiếp sau làm nữ nhân.

Ta khinh thường mà cười nhạt, lúc đi qua cầu Nại Hà, ta tung một cước hất đổ nồi canh Mạnh Bà, một giọt cũng không uống.

Nhìn dung nhan như hoa như ngọc e thẹn trong gương, ta cười lạnh. Đây mà gọi là trừng phạt sao?

Rồi sau đó, ta tiến cung.

Hoàng thượng: "Mỹ nhân, làm sủng phi không tốt sao? Ngươi chẳng phải là chưởng hình cô cô của Thận Hình Ti sao?"​
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 1: Chương 1



1

Từ nhỏ, cha mẹ đã luôn dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn ta.

Ta rất đẹp, nhưng không thể cười. Một khi ta cười, mọi người liền cảm thấy lạnh thấu xương.

Không còn cách nào khác, kiếp trước ta chỉ cần nở nụ cười, lập tức có người quỳ xuống đất khóc lóc.

Kiếp trước, ta có một ngoại hiệu, gọi là "Tiếu tử nhân".

Không phải vì ta giỏi kể chuyện cười khiến người ta cười đến c.h.ế.t, mà là vì… mỗi lần ta cười, đều sẽ có người phải c.h.ế.t.

Trong mắt ta, không có phân biệt nam nữ, chỉ có người sống và kẻ đã c.h.ế.t.

Thực ra, ta càng thích những kẻ nửa sống nửa c.h.ế.t hơn.

Nhưng ta là người nhân từ, đến cuối cùng, bọn họ đều cầu xin:

"Cầu xin ngươi, hãy để ta c.h.ế.t đi!!!"

Người ta đã cầu xin như vậy, sao có thể không đáp ứng?

Lúc ấy, ta sẽ mỉm cười, tiễn bọn họ một đoạn đường.

Cả đời ta chưa từng lập gia thất, không con không cháu, không thân thích. Hoàng thượng vô cùng tín nhiệm ta, xem ta như thanh đao sắc bén nhất trong tay.

Thế nhưng, trước khi băng hà, hắn ban cho ta một chén rượu độc.

"Hoàng nhi của trẫm muốn làm một vị minh quân, ngươi không thể sống sót."

Ta gật đầu. Một thế hệ có việc của một thế hệ. Ta chẳng qua chỉ là kẻ thuận theo thời thế mà làm chuyện bẩn thỉu.

G.i.ế.t chóc đến chừng mực rồi, kiếp sau quả thực nên xuất hiện một vị minh quân.

Có kẻ đánh giá ta là "Cẩu tận, thỏ tử, phanh" – một con ch.ó săn bị bỏ rơi khi thỏ c.h.ế.t.

Ta gật đầu. Đúng vậy, ta sinh ra đã là ác khuyển.

Chỉ là không ngờ, Địa phủ không để ta xuống mười tám tầng địa ngục, mà lại trừng phạt ta đầu thai thành nữ nhân.

"Thế nào? Làm nữ nhân còn thảm hơn xuống địa ngục sao?"

Ta không nhịn được mà hỏi.

Phán quan không trả lời.

"Nếu làm nữ nhân còn thảm hơn xuống mười tám tầng địa ngục, vậy sao còn phải để nữ nhân tồn tại? G.i.ế.t sạch đi, chỉ chừa lại nam nhân, chẳng phải tiện lợi hơn sao?"

Phán quan nhíu mày:

"Vì sao sát tâm của ngươi lại nặng như vậy?"

Ta cười khẩy.

Sát tâm nặng thì thế nào? Sát tâm không nặng thì được coi là người tốt sao?

Sau khi đầu thai thành nữ nhân, ta cũng không thấy có gì không ổn.

Dẫu rằng từ nhỏ đã bị dạy dỗ rằng cái này không được, cái kia không nên, từng động tác, từng cử chỉ đều bị ràng buộc bởi đủ thứ quy tắc, ta lại không hề cảm thấy phiền chán.

Ngược lại, ta vô cùng hứng thú với cái gọi là quy củ này.

"Những quy củ này rốt cuộc có tác dụng gì? Nếu không tuân theo, hậu quả sẽ ra sao?"

Ta không nhịn được mà hỏi phụ thân.

Kết quả, phụ thân nghiêm khắc trách mắng ta suốt một ngày, bảo ta suy nghĩ linh tinh.

Ta không cãi lại.

Kiếp trước ta là một *khốc lại, đối với pháp luật, điều lệ nắm rõ như lòng bàn tay.

(*khốc lại: quan viên chuyên thi hành pháp luật một cách hà khắc, nghiêm khắc đến tàn nhẫn)

Lúc mới vào nghề, sư phụ đã dạy ta rằng, làm nghề này, nhất định phải nghĩ cho thấu đáo một điều:

Mỗi một điều luật rốt cuộc có tác dụng gì? Nếu không tuân theo, hậu quả sẽ ra sao?

"Nhưng, nghĩ thấu là đủ rồi, chỉ cần bản thân hiểu rõ. Nếu có kẻ khác hỏi, chỉ cần nói rằng luật pháp tự có tác dụng của nó, cứ tuân theo là được, không cần suy nghĩ lung tung."

"Vì sao?"

"Hừ, nếu ai ai cũng có thể hiểu rõ chuyện này, vậy còn cần chúng ta làm gì? Còn cần quan gia làm gì? Còn cần hoàng đế làm gì? Nhớ kỹ, kẻ đặt ra quy củ, chỉ hy vọng người khác tuân theo, chứ không hy vọng người khác hiểu vì sao có quy củ này."

Ta gật đầu.

"Vậy vì sao chúng ta phải hiểu thấu quy củ?"

"Bởi vì chúng ta là đao của người khác, nếu không biết chủ nhân muốn đ.â.m vào đâu, thì chẳng phải là đao vô dụng sao? Cho nên, nhất định phải hiểu!"

Ta lại gật đầu.

Từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy một người, bất kể là nam hay nữ, từng cử chỉ, từng hành động của họ, ta đều âm thầm lập sẵn một tội danh, sao cho phù hợp với thân phận và hành vi của họ.

Thế nhưng, hiện tại ta không phải là thanh đao trong tay phụ thân. Ông sẽ không để ta hiểu được ý nghĩa và tác dụng thực sự của những quy tắc này.

Ta cười nhạt, tìm một cơ hội, chủ động đến trước mặt phụ thân.

"Phụ thân, con là đích nữ, năm nay đã mười tuổi, phía dưới còn có rất nhiều đệ đệ muội muội. Nếu người không dạy con hiểu thấu đáo quy củ, thì làm sao con có thể giúp người quản giáo bọn họ?"

Nghe ta nói vậy, ánh mắt phụ thân thoáng đổi khác.

Nhà ta mới nhập kinh không bao lâu, con đường quan lộ của phụ thân cũng chưa hiển hách. Ông chỉ là một vị Thiếu khanh của Quang Lộc Tự.

Quan không lớn, chỉ là chính ngũ phẩm, nhưng lợi ích thì không nhỏ.

Phụ thân quản lý Trân Tu Ti, Lương Duẫn Ti và Chưởng Hài Ti, lo việc cung cấp trái cây quý, dưa muối, mắm muối giấm trà cùng rượu ngon cho hoàng cung.

Việc không quá cao sang, nhưng bạc đi qua tay thì nhiều vô số.

Thương nhân bốn phương tám hướng đua nhau đến kết giao, gia cảnh nhà ta cũng vì vậy mà dư dả.

Nhưng lại không thể khoe khoang sự giàu có.

Muội muội ruột thịt của ta không hiểu khổ tâm của phụ thân, cứ một lòng muốn khoác lên người xiêm y thêu bướm mảnh mai, lụa là rực rỡ, ra ngoài giao du.

Phụ thân đã quở trách nàng hai lần, thế nhưng nàng vẫn lén lút muốn mặc.

Mẫu thân ta thì lại dung túng nàng hết mực.

Trong lòng phụ thân không vui, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.

Mẫu thân là thê tử từ thuở hàn vi, dù giữa hai người không có bao nhiêu tình cảm ân ái, nhưng phụ thân vẫn dành cho bà đủ sự tôn trọng, không thể nào hạ mặt mà trách cứ bà.

Ông chỉ có thể phạt muội muội.

Muội muội khóc lóc, phụ thân chỉ biết nổi giận quát mắng, nhưng lại không tìm ra cách giải quyết thỏa đáng.

Giờ đây, nghe ta nói như vậy, phụ thân giãn mày, tỏ ra vô cùng tán thưởng.

"Con nói rất đúng. Ngọc Xích đã lớn rồi, thông minh lanh lợi. Làm phụ thân, ta nên dạy con hiểu rõ đạo lý trong đó, con mới có thể làm gương cho hậu bối nhà họ Phương."

Phụ thân gọi ta vào thư phòng.

Thư phòng là nơi quan trọng, ngày thường ngay cả mẫu thân cũng không được đặt chân vào, vậy mà hôm nay phụ thân lại chủ động mời ta vào.

"Ngọc Xích, chỉ có con là biết suy nghĩ. Vì sao nhà họ Phương quy củ lại nghiêm như vậy? Phụ thân hỏi con, nhà ta nhập kinh chưa lâu, cuộc sống thế nào?"

Ta nghiêm túc đáp:

"Bề ngoài, trên không bằng ai, dưới hơn rất nhiều. Thực tế, bên trong lại vô cùng sung túc."

Phụ thân sững sờ.

Hồng Trần Vô Định

Ta không nhịn được, khẽ cười:

"Phụ thân từng nhậm chức Đề cử của Trà Mã Ti ở Thục địa, trong tay *phú khả địch quốc, nhưng không thể lộ ra ngoài. Giờ đây, người vẫn đang nắm giữ một chức vụ béo bở, cũng vẫn không thể lộ ra ánh sáng."

(*phú khả địch quốc: Giàu đến mức có thể so sánh với cả một đất nước)

Phụ thân bị nụ cười của ta làm cho toát mồ hôi lạnh.

"Nữ nhi à, con thực sự là... Khụ khụ... Ngọc Xích, con nói không sai. Chính vì vậy, khi làm quan ở kinh thành, ta nhất định phải cẩn trọng từng bước, không thể phô trương. Con cháu trong nhà, càng phải nghiêm khắc quản thúc."

Ta gật đầu:

"Cho nên, người trong kinh thích xem hí kịch, nhưng nhà họ Phương lại nghiêm cấm nữ quyến tùy tiện đi xem. Nếu không có sự sắp xếp của phụ thân, không có cha huynh đi cùng, thì bất kể ai tự ý vào hí viên, đều sẽ bị nghiêm trị. Dù là nam tử cũng không được tùy tiện lui tới Lê Viên."

Phụ thân vô cùng hài lòng:

"Con có biết vì sao không?"

"Nuông chiều đào hát, vung tiền như rác, rất dễ sa ngã, ganh đua so bì, cuối cùng khiến chuyện xấu truyền khắp thành."

Phụ thân vỗ tay cười lớn:

"Nữ nhi thông minh!"

Ta cũng khẽ cười, phụ thân lại run lên một cái.

"Phụ thân, chi bằng giao hết mọi chuyện cho con đi. Nếu trong nhà có kẻ phóng túng, con nhất định sẽ rèn giũa hắn thành kẻ chỉ biết ngoan ngoãn phục tùng!"

Phụ thân lau mồ hôi:

"Được, được, được!"

"Còn nữa, phụ thân, người tuy có tầm nhìn xa, nhưng quy củ trong nhà đều chỉ là truyền miệng, cho nên khi thực thi khó tránh khỏi lỏng lẻo. Chi bằng người lập thành văn bản, định ra một bộ gia quy rõ ràng. Nữ nhi nguyện thay người quản lý gia pháp."
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 2: Chương 2



2

Ta đã mười sáu tuổi.

Đệ đệ của ta, mỗi khi nhìn thấy ta, không hiểu vì sao hàm trên hàm dưới lại không tự chủ được mà va vào nhau, phát ra tiếng đinh đang run rẩy.

"Phương Ngọc Văn, gần đây ngươi lại làm chuyện gì hoang đường?"

Ta không vội vã, từng bước nhẹ nhàng tiến lại gần, dùng đầu ngón tay nhuộm đỏ bởi hoa phượng tiên bóp lấy cằm hắn.

"Trưởng tỷ, ta… ta thực sự không làm gì cả, không làm gì hết!!"

Ta khẽ cười, móng tay bấm sâu vào da thịt hắn, để lại một vệt m.á.u mờ.

Đầu gối Phương Ngọc Văn mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống đất.

"Nói thật!"

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Ngươi lớn rồi, trưởng tỷ không muốn lột quần ngươi ra đánh roi, nên vẫn phải giữ chút thể diện cho ngươi."

Máu từ vết cào thấm lên đầu ngón tay ta, trong mắt Phương Ngọc Văn đã ứa lệ.

"Trưởng tỷ… gần đây ta chỉ kết giao một người bạn mà thôi..."

"Bạn bè? Hay là huynh đệ kết nghĩa?"

Ta không chút biểu cảm nhìn hắn.

Hắn cúi đầu, không dám mở miệng.

"Giỏi lắm, ta không cho ngươi đùa bỡn nha hoàn, không cho ngươi trầm mê phong nguyệt, vậy nên ngươi không chơi nữ nhân, mà lại đi theo đường khác?"

Ta cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Phương Ngọc Văn, ta đã đề nghị phụ thân đưa Phương Ngọc Thành đến Quốc Tử Giám, trở thành cao đồ của Tế Tửu. Từ nay về sau, con cháu Phương gia chỉ xem trọng văn chương học vấn, không quan tâm đích thứ."

Nước mắt nước mũi Phương Ngọc Văn trào ra, suýt nữa b.ắ.n lên tay ta.

Ta nhíu mày ghét bỏ, thu tay về, mặc hắn quỳ rạp dưới đất.

Ta vốn định đến thỉnh an mẫu thân, ai ngờ lại gặp phải tên đệ đệ xúi quẩy này giữa đường.

Nhưng hóa ra, bên mẫu thân lại càng xui xẻo hơn.

Chưa kịp bước vào nội thất, ta đã nghe thấy muội muội nũng nịu làm mình làm mẩy:

"Mẫu thân, trưởng tỷ đã lớn như vậy mà chưa xuất giá, bằng hữu khuê phòng của nữ nhi đều chê cười nữ nhi rồi! Vì sao phụ thân không mau chóng tìm một mối hôn sự, gả tỷ ấy đi cho xong?"

Ta vén rèm bước vào:

"Gia quy có nói, nữ quyến chỉ được giao du với những tiểu thư nhà thanh chính liêm khiết. Nếu bằng hữu khuê phòng của muội dám bàn tán sau lưng người khác, có thể thấy là không có giáo dưỡng."

Mẫu thân nghe xong, sắc mặt lập tức sa sầm:

"Muội muội con cũng là lo lắng cho con! Lời nó nói cũng có lý, con tuổi này rồi mà vẫn chưa bàn chuyện thành thân, đúng là khiến người khác đàm tiếu! Con—"

Ta nhoẻn miệng cười, mẫu thân đột nhiên cứng họng, không nói tiếp được nữa.

"Mẫu thân đại nhân, phụ thân đã sớm nói với người rằng, chuyện thành thân của con không cần người bận tâm, người chỉ cần nghe theo sự sắp đặt của phụ thân. Sao người cứ mãi không nhớ?"

Mẫu thân tức đến mức giơ tay chỉ vào ta, nhưng lại không thốt nổi một lời.

Muội muội thì không cam lòng, bĩu môi hờn dỗi:

"Trưởng tỷ tính tình như vậy, ai dám cưới?"

Ta nhìn nàng chằm chằm, khóe môi cong lên thành một nụ cười như có như không:

"Muội cứ thoải mái bôi nhọ danh tiếng của ta đi. Ta mà không xuất giá, thì muội cũng đừng mong có thể lấy chồng."

Mặt muội muội lập tức nhăn lại vì tức giận.

"Có nhà nào có trưởng tỷ như tỷ đâu! Tháng trước ta chỉ muốn mua một bộ trâm cài hồng ngọc, tỷ lại sai người đem toàn bộ trâm ngọc trong khố phòng cắm hết lên đầu ta, bắt ta đeo suốt một ngày không được tháo xuống! Cổ ta suýt nữa thì gãy!!"

Ta lạnh lùng cười một tiếng.

"Quận chúa Vân Dương kiêu căng, nói vài câu chế nhạo y phục của muội quá giản dị, muội liền không chịu nổi, nhất quyết tranh cao thấp, vung bạc như nước. Lại quên mất rằng, phụ thân từng dặn dò, hậu bối Phương gia tuyệt đối không được đua đòi khoe giàu bên ngoài. Nếu muội vẫn chưa nhớ được bài học này, vậy thì bữa tối hôm nay miễn đi, chép gia quy năm mươi lần."

Hồng Trần Vô Định

Muội muội trừng mắt, không phục.

Ta liền mỉm cười nhìn nàng:

"Nếu muội không vui, vậy thì quỳ trong từ đường mà chép cũng được."

Mẫu thân khẽ kéo tay áo muội muội, ta quay lưng rời đi, giả vờ như không nghe thấy tiếng khóc nức nở của nàng.

Khóc lóc cái gì chứ?

Vì bọn họ là người thân của ta, nên ta đã phải nương tay gấp bội phần.

Nếu không, ta đã sớm dùng nến đỏ đốt dưới nách muội muội, ép nàng khai ra kẻ nào đứng sau giật dây. Sau đó, từng chiếc từng chiếc răng của nàng sẽ bị gõ rơi xuống đất.

"Phụ thân, chuyện người sắp xếp để con tiến cung, chẳng lẽ đã lộ ra ngoài sao?"

Trong thư phòng, ta cùng phụ thân bàn bạc.

"Nữ nhi sao lại nói vậy?"

"Muội muội nói bằng hữu khuê phòng của nàng đang bàn tán về chuyện con mãi không xuất giá."

"Bằng hữu khuê phòng?"

"Là thứ nữ của Lễ Bộ Thị Lang."

"Làm càn!"

"Con đã thẩm vấn nha hoàn bên cạnh muội muội, biết được rằng nhị tiểu thư của Lễ Bộ Thị Lang gần đây có ý muốn lấy lòng muội muội, vì vậy hai người đột nhiên trở nên thân thiết."

"Đồ ngu xuẩn!"

"Phụ thân, trước khi con vào cung, xin người nhất định phải định hôn sự cho Phương Ngọc Đình, gả nàng đi thật xa, tốt nhất là đưa về quê chờ xuất giá. Còn về đệ đệ Phương Ngọc Văn, đưa hắn vào quân doanh rèn luyện. Thống soái Thần Cơ Doanh từng nhận ân huệ của người, cứ để hắn trông nom Ngọc Văn, mỗi ngày luyện binh thao khổ, miễn không làm hắn c.h.ế.t là được, cho hắn bận đến mức không còn tâm trí gây chuyện. Còn về mẫu thân... bà là chính thê của người..."

Phụ thân nhíu mày.

Ta ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

"Để bà tĩnh dưỡng bệnh, đưa đến trang viên ở ngoại thành, mấy năm nay, người cũng đã nhẫn nhịn đủ rồi."

"Bà ấy là mẫu thân sinh ra con, là chính thê của ta. Nữ nhi, con..."

"Chừa cho bà ấy một mạng, để bà ấy an hưởng vinh hoa phú quý đến cuối đời, đó chính là kết cục tốt nhất rồi."

Ta thản nhiên đáp.

Phụ thân trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 3: Chương 3



Mấy năm nay, ông mưu tính đủ đường, từ một Thiếu khanh Quang Lộc Tự nho nhỏ, nay đã leo lên đến chức Hộ Bộ Thị Lang.

Từ Thiếu khanh Quang Lộc Tự lên Hộ Bộ Thị Lang, khoảng cách lớn đến mức khó tin, vậy mà phụ thân lại từng bước vững vàng, không để ai bắt được sơ hở.

Mẫu thân luôn cho rằng bản thân là thê tử đã theo phụ thân từ thuở hàn vi, nên phụ thân nhất định phải để lại mọi thứ cho con cái của bà.

Hồng Trần Vô Định

Nhưng bà không hiểu một điều – đối với nam nhân, quyền thế và quan lộ mới là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời.

Mẫu thân cứ mãi dung túng cho Phương Ngọc Văn và Phương Ngọc Đình, từ lâu đã chạm vào điều cấm kỵ của phụ thân.

"Nữ nhân luôn nghĩ rằng chuyện cùng nam nhân chung hoạn nạn, sát cánh những ngày gian khổ là điều đáng quý nhất, nhưng lại không biết rằng, nếu nam nhân thật sự để tâm, thì tất nhiên sẽ trân trọng một hai phần. Còn nếu hắn vô tâm, thì ngược lại, hắn sẽ cảm thấy ngươi đã chiếm được một món hời lớn, vì hắn là bậc tài tuấn có thể vươn cao tận mây xanh."

Từ thư phòng phụ thân bước ra, ta hờ hững trò chuyện với nha hoàn thân cận.

Nha hoàn Tiểu Yến theo ta đã nhiều năm, từ lâu đã trở thành tâm phúc của ta.

"Tiểu thư nói đúng lắm! Phu nhân chỉ biết lấy ân tình ngày trước ra để ép buộc lão gia, nhưng lại không biết cách dạy dỗ Nhị thiếu gia và Nhị tiểu thư cho tử tế. Đúng là ngu muội hết chỗ nói!"

Ta lạnh lùng cười khẽ.

Rất nhiều nữ nhân trên đời này thích dùng nước mắt kể lể về những gian khổ thuở ban đầu, rồi hy vọng sau này khi nam nhân phát đạt sẽ báo đáp mình.

Nhưng bọn họ lại quên rằng, ngay cả Hán Cao Tổ Lưu Bang còn có thể g.i.ế.c Hàn Tín, thì có nữ nhân nào chịu đựng được khổ cực bên nam nhân mà công lao so được với Hàn Tín?

"Mẫu thân ta không thể trở thành Lã Hậu, bà ấy không có bản lĩnh tìm bốn vị lão thần bảo hộ đệ đệ ta. Huống chi, muội muội ta lại là một kẻ đầu óc ngu xuẩn. Trước khi ta tiến cung, nhất định phải tống cổ bọn họ đi."

Phương Ngọc Đình và Phương Ngọc Văn là song sinh long phượng, tượng trưng cho phúc khí, nhưng cũng khiến mẫu thân chịu nhiều tổn hại, dẫn đến không thể sinh thêm hài tử.

Mỗi lần đệ đệ và muội muội gây chuyện, bà lại nước mắt lưng tròng mà nhắc đến chuyện này.

"Loại nữ nhân ngu xuẩn như vậy, nếu không phải là mẫu thân ruột của ta, thì đáng ra nên bị cắt lưỡi, nhét đầy phân ngựa vào miệng, vĩnh viễn không thể mở lời!"

3

Ta trời sinh là ác khuyển, đối với tình cảm, tình thân chẳng hề để tâm.

Kiếp trước, phụ mẫu ta qua đời sớm, không có huynh đệ tỷ muội, bản thân ta cô độc một mình, bởi vậy hoàng thượng mới dùng ta thuận tay vừa ý.

Kiếp này, bên cạnh có không ít thân thích, ta chỉ cảm thấy phiền chán.

Năm ta chào đời, phụ thân liền thu nha hoàn bên cạnh mẫu thân làm thông phòng.

Sau khi mẫu thân sinh long phượng thai, thân thể bị tổn hại, phụ thân lại nạp hai vị thiếp.

Có điều, ông cũng không phải hạng người mê nữ sắc, quanh thân chỉ có một chính thê, một thông phòng, hai thiếp thất, vậy mà thôi.

Một quan viên bình thường trong triều cũng có thể có chừng ấy. Nhiều hơn thì thành hoang dâm vô độ, ít hơn lại mất đi thể diện.

Lắm lúc, số lượng nữ nhân bên cạnh nam nhân chính là một dạng thể hiện thực lực, chẳng liên quan gì đến yêu thích hay không.

Hai vị thiếp thất, Triệu di nương sinh một trai một gái, là tam đệ Phương Ngọc Thành và tam muội Phương Ngọc Nghiên.

Liễu di nương cũng sinh một trai một gái, là tứ đệ Phương Ngọc Minh và tứ muội Phương Ngọc Doanh.

Thông phòng Bích Hà lại không có con cái, bao nhiêu năm qua, phụ thân vẫn không nâng nàng lên làm di nương.

Phương Ngọc Văn và Phương Ngọc Đình rất thích sai bảo Bích Hà, bị ta đánh vài lần, cuối cùng cũng nhớ kỹ rằng: nữ nhân của phụ thân, chỉ cần có danh phận, đều phải kính trọng ba phần.

"Rõ ràng chỉ là một thông phòng không có con, mẫu thân sai bảo quen rồi, cớ sao chúng ta vừa gọi một tiếng, trưởng tỷ liền lấy cớ trách phạt?"

Phương Ngọc Văn không phục.

"Đồ ngu! Mẫu thân là chủ mẫu, tất nhiên có quyền dạy dỗ thiếp thất. Nhưng phận làm hậu bối như các ngươi, trong phòng phụ thân dù có là mèo hay chó, cũng phải có chút kiêng nể. Ngay cả đạo lý cỏn con ấy cũng không thông, chẳng lẽ lời phụ thân dạy dỗ đều chui hết vào bụng chó rồi sao?"

Ta nâng tay vung một bạt tai, để lại một dấu vết hồng nhạt trên gò má hắn, khiến hắn ngoan ngoãn câm miệng.

Thực ra, ngay cả phụ thân cũng từng thắc mắc:

"Cái nha hoàn Bích Hà ấy, ta vốn chẳng hề thích, vậy nên bao năm qua chưa từng nâng nàng lên làm thiếp. Nữ nhi, con..."

"Phụ thân, người đã từng nghe nói, hoàng tử trong cung có thể tùy ý vô lễ với phi tần không được sủng ái hay chưa?"

Phụ thân nheo mắt.

Ta khẽ cười lạnh:

"Bích Hà là nữ nhân của người. Bất luận có được sủng ái hay không, cũng phải nể mặt người mà đối đãi với nàng tử tế. Nếu hôm nay người còn sống, bọn chúng có thể khinh rẻ nàng tùy ý, vậy đến ngày nào đó người khuất bóng, chẳng phải ngay cả Triệu di nương, Liễu di nương cũng có thể bị chúng nó chà đạp, sau đó lại tùy tiện đuổi đi?"

Phụ thân chau mày, nhìn nụ cười trên môi ta mà bất giác rùng mình.

"Hơn nữa, Phương gia đã chẳng sạch sẽ trong ngoài, dù Bích Hà biết ít hay nhiều, cũng tất có biết một chút nội tình. Nếu không dứt khoát g.i.ế.c nàng, thì để nàng sống mà quá khổ sở, e rằng đến lúc đó, nàng sẽ tìm người ngoài để tiết lộ mọi chuyện của Phương gia. Khi ấy, phụ thân định làm sao?"

Phụ thân nghe vậy, thân mình khẽ run.

"Nàng ta chỉ là một nữ nhân xuất thân nô tỳ, không nơi nương tựa, chỉ cần cho nàng chút tôn trọng, bảo đảm nàng có cơm ăn, là có thể giữ miệng kín kẽ. Nếu thật sự muốn răn dạy, thì cũng phải để mẫu thân làm. Tiếng xấu hà khắc để mẫu thân gánh, cớ sao lại để kẻ khác nghĩ rằng Phương gia không có lễ giáo, hậu bối vô phép?"
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 4: Chương 4



Phụ thân trầm ngâm, rồi gật đầu.

Từ đó về sau, Phương gia định ra gia quy, hậu bối không được vô lễ với Bích Hà. Hơn nữa, sau khi phụ thân mất, bất luận ai chủ quản Phương gia, cũng phải để nàng dưỡng già đến cuối đời.

Tin tức truyền ra ngoài, ai nấy đều ca tụng phụ thân nhân hậu.

Dẫu cho mẫu thân vẫn không ưa gì Bích Hà, nhưng nói tới nói lui, người đời cũng chỉ trách mẫu thân là chính thê mà không độ lượng.

Chính vì lần này, phụ thân mới thực sự nảy sinh ý định đưa ta vào cung.

Hoàng thượng ba mươi mấy tuổi, đang độ sung mãn, nhưng hoàng hậu lại nằm trên giường bệnh đã nhiều năm.

Cả triều đình có biết bao kẻ muốn đưa nữ nhi vào cung, mong có cơ hội tranh giành vị trí "kế hậu".

Thế nhưng, hoàng thượng lấy lý do hoàng hậu cần an tâm dưỡng bệnh, mà không hề nạp thêm phi tần.

"Hoàng thượng con nối dõi không nhiều, trung cung không con lại không thể quản lý hậu cung. Chuyện nạp phi, mở rộng hậu cung chỉ là sớm muộn mà thôi."

Phụ thân vô cùng chắc chắn, rằng hoàng thượng sớm muộn cũng sẽ gật đầu, tiếp tục nạp phi, hậu cung vẫn sẽ tiếp tục mở rộng.

Cái lý do "vì hoàng hậu mà không tuyển thêm phi tần", chẳng qua là để thiên hạ nhìn vào mà thôi.

Ta cũng nghĩ như vậy. Không phải chỉ là để diễn trò cho thiên hạ nhìn thấy hay sao?

Thiên hạ nhìn đủ rồi, cảm khái rằng hoàng thượng nhân hậu, hoài niệm tình cũ, vậy là đạt được mục đích. Đến thời điểm thích hợp, ngay cả hoàng hậu cũng phải tự mình đứng lên khuyên hoàng thượng nạp phi.

"Chỉ có điều, con cần nhẫn nại chờ đợi. Thánh ý khó đoán, nếu kéo dài quá lâu, e rằng sẽ làm lỡ hôn sự. Phú quý cầu trong hiểm cảnh, con có nguyện mạo hiểm không?"

"Nguyện ý. Cờ đã đặt, không thể hối hận. Nếu hoàng thượng thực sự không muốn thu nạp hậu cung nữa, cùng lắm nữ nhi sau này vào chùa cầu phúc, tuyệt đối không làm ảnh hưởng danh tiếng Phương gia."

Ta nhàn nhạt đáp.

Phụ thân vỗ tay khen ngợi, rồi lại lộ vẻ tiếc nuối.

"Con đúng là nữ trung hào kiệt, đáng tiếc, không phải nam nhi."

Phụ thân thở dài lắc đầu.

Ta lại cười lạnh.

Phụ thân bất giác rùng mình, không biết mình đã nói sai điều gì.

"Con dù là nữ nhi, cũng có thể *quang tông diệu tổ ."

(*quang tông diệu tổ: làm rạng danh tổ tiên, vẻ vang gia tộc)

Phụ thân vội tìm lời chữa lại.

Ta thực ra là cười chính mình.

Kiếp trước ta là nam nhân, thiên sát cô tinh, tay nhuốm huyết tươi, ai ai cũng kiêng kỵ tránh xa.

Đến khi làm nữ nhân, coi như là bị trừng phạt, vậy mà lại ban cho ta một đống thân thích, rồi lại mong ta quang tông diệu tổ?

Thật nực cười!

Trưởng nữ của Lễ Bộ Thị Lang cũng muốn đi con đường giống ta. Nhưng chưa kịp thành công đã vội dọn sạch đối thủ trước.

Hồng Trần Vô Định

Thế nên, thứ nữ của ông ta – Nhị tiểu thư Từ Thúy Liên – chủ động tiếp cận muội muội ta, dụ nàng mắc câu, rồi ngấm ngầm phá hủy danh tiếng của ta.

Một lần nữa, Từ Thúy Liên sai người đưa thiệp mời muội muội ta đi uống trà, ta lập tức sai gia nhân lớn giọng hét thẳng ra ngoài cửa:

"Nhị tiểu thư nhà họ Từ quen thói bàn chuyện nhà người khác. Nhị tiểu thư Phương gia kết giao bất cẩn, đã bị trưởng tỷ răn dạy. Từ nay về sau, nếu không có việc trọng yếu, nữ quyến hai nhà tốt nhất không nên qua lại nữa!"

Nghe nói, đêm hôm đó, Từ Thúy Liên liền bị đưa đến trang viên của nhà họ Từ.

Danh tiếng của nàng bị hủy hoại, mà danh tiếng của ta cũng chẳng tốt đẹp gì hơn. Những kẻ chê cười ta lạnh lùng vô tình, lại càng nhiều.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Phụ thân vỗ tay tán thưởng:

"Nữ nhi, đường vào cung của con nhất định sẽ càng thuận lợi."

"Nhân từ không thể cầm quân, nghĩa khí không thể cầm tài, tình cảm không thể lập nghiệp, lương thiện không thể làm quan."

Nghe nói, khi hoàng hậu còn là thái tử phi, nàng hiền thục ôn nhu, đến khi trở thành hoàng hậu, lại càng nhân từ độ lượng.

Kết quả, chỉ khiến bản thân lâm bệnh triền miên.

"Hoàng thượng nếu tái tuyển mẫu nghi thiên hạ, tất nhiên sẽ chọn người nghiêm túc đoan trang."

Phụ thân suy đoán.

Không lâu sau, hoàng hậu quả nhiên mở tiệc cung yến, mời không ít danh môn khuê tú kinh thành vào cung.

Trong đó có ta, cũng có trưởng nữ nhà Lễ Bộ Thị Lang – Từ Thúy Hoa.

Ta biết nàng ta.

Chúng ta đồng tuổi, mà danh tiếng của nàng ta tốt hơn ta không chỉ một chút.

Trưởng nữ nhà họ Từ, thêu thùa đoan chính, cầm nghệ xuất chúng, thi thư đầy bụng, tính tình ôn nhu đáng yêu.

Ta cười nhạt.

Vô dụng.

Nghe nói, năm xưa hoàng hậu cũng là như vậy.

"Phụ thân, nếu Từ Thúy Hoa nhập cung, tất nhiên sẽ được sủng ái hơn nữ nhi. Khi đó, mong người chớ nóng vội."

Ta bình thản nói.

Trong cung yến, Từ Thúy Hoa dâng lên một khúc cầm ca, hoàng thượng quả nhiên bị thu hút, đích thân đến nơi.

Ta dường như nhìn thấy trên gương mặt tái nhợt của hoàng hậu thấp thoáng nụ cười giễu cợt.

Hoàng thượng chăm chú nhìn Từ Thúy Hoa, trong ánh mắt tràn đầy hứng thú.

Còn trên gương mặt Từ Thúy Hoa, cũng nổi lên hai vệt đỏ ửng.

Thật thú vị.

Ta cười cười, vừa xem kịch, vừa từ tốn thưởng thức vở kịch.

Lúc này, đại tiểu thư nhà Binh Bộ Thượng Thư – Vu Phượng Kiều – bỗng lên tiếng:

"Từ tiểu thư cầm nghệ quả nhiên tuyệt diệu! Nghe nói năm xưa hoàng hậu nương nương cũng từng cầm nghệ vô song. Hôm nay thần nữ cả gan xin hỏi, trong mắt hoàng thượng, tiếng đàn của Từ tiểu thư, có sánh được với cầm âm của hoàng hậu nương nương chăng? Mong hoàng thượng đừng trách thần nữ lỗ m ãng."

Haha! Đúng là một câu hỏi thật ác độc.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 5: Chương 5



4

Sắc mặt Từ Thúy Hoa lúc đỏ lúc trắng.

Nếu hoàng thượng nói nàng ta không bằng hoàng hậu, vậy chẳng khác nào Đông Thi bắt chước Tây Thi mà thành trò cười.

Nếu hoàng thượng nói nàng ta hơn hoàng hậu, thì hoàng hậu vẫn còn sống sờ sờ ra đó, chỉ e rằng hoàng hậu sẽ kéo nàng ta cùng xuống hoàng tuyền.

Từ Thúy Hoa lập tức quỳ xuống dập đầu:

"Thần nữ tư chất kém cỏi, không bằng một phần mười của hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu không lên tiếng, tựa như chuyện này chưa từng xảy ra, thần sắc dửng dưng, chẳng chút để tâm.

Từ Thúy Hoa càng thêm lúng túng.

Bỗng nhiên, hoàng thượng quay sang hỏi ta:

"Phương gia có nữ nhi tên là Ngọc Xích, ai ai cũng nói Phương gia gia quy nghiêm cẩn, có phân nửa công lao là do nàng. Phương Ngọc Xích, nàng thấy tiếng đàn của Từ Thúy Hoa thế nào?"

Ta khẽ cười.

Hoàng thượng nhìn thấy nụ cười của ta, liền cau mày, tay khẽ lắc chén rượu, khiến bề mặt rượu gợn lên một tầng sóng mỏng.

"Thần nữ cho rằng, chỉ cần hoàng thượng thích, dù có là âm thanh bừa bãi hỗn loạn, cũng chính là tiên âm. Còn nếu hoàng thượng không thích, thì dù là tiên âm, cũng chỉ là đàn bừa gảy bậy."

Vừa dứt lời, hoàng thượng bật cười thành tiếng:

"Vậy chẳng phải trẫm thành hôn quân rồi sao?"

Hồng Trần Vô Định

"Cầm nghệ chẳng qua cũng chỉ là một loại tài nghệ tiêu khiển, hoàng thượng muốn nghe ai đàn thì nghe, thích thì thưởng, không thích thì phạt, có gì mà liên quan đến hôn hay không hôn? Nhưng nếu là hoàng hậu nương nương gảy đàn, thì đó chính là phu thê hòa hợp, liên quan gì đến thưởng hay phạt?"

Ta nói xong, liền cúi mình hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu.

Hoàng hậu là chính thê, đàn hay đàn dở, chẳng đến lượt phi tần bình phẩm. Cho dù nàng có đàn dở như đập bông, hoàng thượng cũng phải nể mặt mà nói một câu "rất hay".

Còn Từ Thúy Hoa đàn thế nào, nếu hoàng thượng muốn ngủ với nàng ta, thì dù nàng ta đàn dở như đập bông, cũng chẳng sao cả.

Bởi lẽ, ở trên giường, bận rộn luống cuống là chuyện thường, có ai cần dùng đến đàn đâu?

Ta cảm thấy, Vu Phượng Kiều tuy rằng tâm địa ác độc, nhưng cũng thật nhàm chán.

Hoàng thượng cười lớn.

Hoàng hậu khẽ liếc mắt nhìn ta.

Còn Từ Thúy Hoa và Vu Phượng Kiều thì giận dữ, len lén liếc ta một cái.

Thật thú vị.

Rõ ràng vừa rồi hai người bọn họ còn đang ngầm phá nhau, vậy mà bây giờ lại đổ hết oán hận lên người ta.

Ta giả vờ không thấy.

"Phương Ngọc Xích, nếu trẫm không thích tiếng đàn của Từ Thúy Hoa, nàng nghĩ nên phạt thế nào?"

Ta lại mỉm cười.

Trên yến tiệc, bỗng chốc nổi lên một cơn gió lạnh.

"Hoàng thượng nhân từ rộng lượng, dù không thích cầm nghệ của Từ tiểu thư, cũng sẽ không làm tổn hại thể diện của nàng ấy. Chỉ e rằng hoàng thượng chẳng qua cảm thấy khúc nhạc mà Từ tiểu thư chọn không hợp cảnh mà thôi. Yến tiệc hôm nay vốn là thịnh yến thưởng hoa, vậy mà lại gảy ‘Phượng Cầu Hoàng’, không phải là chẳng hợp tình hợp cảnh sao? Lẽ ra, phải chọn một khúc nhạc có liên quan đến danh hoa mới phải."

Nụ cười trên môi ta càng đậm.

Từ Thúy Hoa bắt đầu run rẩy.

"Danh cầm đại sư Khúc Vi Lan từng sáng tác ‘Thập Nhị Nguyệt Danh Hoa Ngâm’, gồm mười hai khúc nhạc. Không bằng mời Từ Thúy Hoa đàn từng khúc một để hoàng thượng thưởng thức?"

Hoàng thượng nghe xong, lập tức ngửa đầu cười lớn:

"Diệu, diệu, diệu! Rất hợp lý!"

‘Thập Nhị Nguyệt Danh Hoa Ngâm’ gồm mười hai khúc, mỗi khúc đều trác tuyệt, nhưng độ dài không ngắn.

Thông thường, nếu gặp yến tiệc rơi vào tháng nào, người ta chỉ đàn khúc nhạc của tháng ấy.

Hoặc nhiều lắm là chỉ đàn một đoạn.

Mười hai khúc nhạc diễn tấu liền một mạch, chỉ e rằng ngón tay sẽ rã rời.

Từ Thúy Hoa ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn hoàng thượng.

Hoàng thượng không nói một lời.

Nàng ta đành phải tiếp tục đàn.

Đàn đến khúc nhạc tháng ba, cổ tay nàng ta đã run rẩy, đến mức tiếng đàn bắt đầu sai lệch.

Lúc này, hoàng hậu lên tiếng:

"Thôi được rồi, hà tất phải làm khó một tiểu cô nương như vậy?"

Lúc này, hoàng thượng đích thân bước tới trước mặt Từ Thúy Hoa:

"Từ thị ôn nhu hòa nhã, trẫm chỉ là nói đùa vài câu, không ngờ lại khiến nàng chịu ủy khuất. Đều là lỗi của trẫm."

Vừa nói, hoàng thượng vừa đưa tay ra trước mặt nàng.

Mặt Từ Thúy Hoa lại đỏ bừng.

Nàng ta nhìn về phía hoàng hậu, dáng vẻ thẹn thùng e ấp, như thể không biết phải làm gì.

"Trừng phạt hay sủng ái, đều là thiên ân. Từ tiểu thư, chẳng lẽ còn muốn để thánh thượng đỡ ngươi dậy hay sao?"

Tổng quản thái giám bên cạnh hoàng thượng cất giọng giải vây.

Từ Thúy Hoa vội vàng đặt tay lên tay hoàng thượng, đứng dậy.

Hoàng thượng khẽ nâng tay:

"Trở về chỗ ngồi đi."

Từ Thúy Hoa lại cúi lạy hoàng thượng và hoàng hậu, rồi mới trở về chỗ.

Hoàng thượng quay sang hoàng hậu:

"Từ thị dịu dàng đoan trang, có phong thái của hoàng hậu thuở trước."

Hoàng hậu cười mà như không:

"Bệ hạ nói phải."

Sau đó, yến tiệc chẳng còn gì đáng xem nữa.

Ta nhìn đôi má phấn hồng của Từ Thúy Hoa, thầm nghĩ, làn da mịn màng thế này, chắc hẳn thích hợp để bóc xuống.

Sau khi yến tiệc kết thúc, trên đường hồi phủ, xe ngựa của ta bị Từ Thúy Hoa chặn lại.

"Phương Ngọc Xích, ngươi đừng đắc ý quá sớm. Ngươi cay nghiệt chua ngoa, cố ý làm khó ta trên yến tiệc, không ngờ lại khiến hoàng thượng càng thêm thương tiếc ta. Nhờ ngươi, muội muội ta cũng bị trừng phạt nặng nề. Nếu ngươi không vào cung thì thôi, nhưng nếu cùng ta nhập cung, ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không thể trở mình."

"Ồ."

Ta thờ ơ đáp một tiếng, Từ Thúy Hoa sững người.

Ta ra lệnh cho phu xe lập tức rời đi.

Tranh đấu với nữ nhân, là chuyện vô nghĩa nhất trên đời.

Chỉ cần nam nhân cho họ vài phần ôn nhu, họ liền cho rằng đối phương có thể bảo vệ họ cả đời.

Quả thật là quá ngây thơ.

Ta cười nhạt.

Từ Thúy Hoa chẳng đáng để ta bận tâm.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 6: Chương 6



Quả nhiên, không bao lâu sau, ta được triệu nhập cung, phong làm phi.

Còn Từ Thúy Hoa, chỉ là Chiêu nghi.

Ta là Hiền phi, nàng ta chỉ là Từ Chiêu nghi.

Nhìn phong hào của mình, ta muốn tìm một nơi không người mà cười lớn.

Hiền phi? Hoàng thượng rốt cuộc thấy ta có chỗ nào hiền?

Nhưng nghĩ lại, kiếp trước hoàng thượng cũng từng gọi ta là "Hiền khanh", ta khinh!

Chữ "hiền" này, ta thà đổi thành "hàm" còn hơn, m.á.u vốn dĩ đã mang vị mặn.

Ta nhập cung rồi, nhưng mãi vẫn chưa được hoàng thượng thị tẩm.

Ngược lại, Từ Thúy Hoa lại được hoàng thượng sủng hạnh hết lần này đến lần khác.

Rốt cuộc, có một lần hoàng thượng định đến tẩm cung của ta.

Giữa đường, lại bị Từ Thúy Hoa khoác một bộ sa y màu tím nhạt, quyến rũ câu dẫn mà kéo đi mất.

Ta không bận tâm lắm.

Hồng Trần Vô Định

Biết hoàng thượng sẽ không đến, ta liền an tâm ngủ một giấc thật ngon.

Nói thực, kiếp trước ta là nam nhân, đối với chuyện kiếp này phải cùng một nam nhân khác "tạo phúc", ta vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.

Chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy ghê tởm.

Hoàng thượng không đến, ta càng vui vẻ thanh nhàn.

Ngày hôm sau, Từ Thúy Hoa tinh thần phấn chấn, khi đến thỉnh an, còn cố ý dò xét sắc mặt ta.

Ta khẽ cười với nàng một cái.

Sắc mặt Từ Thúy Hoa lập tức tái nhợt, huyết sắc rút sạch.

5

"Ai da, nghe nói hôm qua muội muội Từ lại được hoàng thượng sủng hạnh đấy."

Đây là giọng của Quách Lệ phi.

Nàng ta lớn hơn hoàng thượng một tuổi, từng là cung nữ thân cận hầu hạ hoàng thượng khi còn trẻ.

Cũng có thể xem là một truyền kỳ trong hậu cung.

Dù đã hơn ba mươi, nàng ta vẫn rạng rỡ như hoa, không hề có dấu hiệu già nua.

Nghe nói, mỗi tháng hoàng thượng đều dành ít nhất hai đêm đến tẩm cung của nàng.

Từ Thúy Hoa nghe Quách Lệ phi nói vậy, liền cúi đầu, làm bộ e thẹn, không nói gì.

Quách Lệ phi lại nhìn ta:

"Hiền phi muội muội, nghe nói hôm qua hoàng thượng vốn định đến chỗ muội?"

Ta gật đầu: "Quả thực là vậy."

"Nhưng cuối cùng, lại là Từ muội muội được hưởng thánh ân. Hiền phi muội muội không tức giận sao?"

Ta chậm rãi mở miệng:

"Quách Lệ phi, người là bậc tiền bối trong cung, ta có một điều không rõ, muốn thỉnh giáo. Xin hỏi trong cung có quy định nào nói rằng, sau khi thánh thượng đã định nơi thị tẩm, thì không được phép thay đổi không?"

Quách Lệ phi thoáng sững sờ.

"Hiền phi muội muội nói gì thế… đương nhiên là không có quy định đó."

"Vậy đã rõ. Nếu không có quy củ, thì hoàng thượng muốn thay đổi ý định thế nào là tùy người. Nếu ai có thể nghĩ ra cách khiến hoàng thượng ghé qua cung mình, thì cũng chẳng phạm vào cung quy. Một khi hoàng thượng đã chấp thuận cách làm đó, thì ta có gì phải tức giận?"

Ta điềm nhiên đáp.

Những phi tần khác thì không thể bình tĩnh như ta.

"Như thế này… như thế này, chẳng phải loạn cả rồi sao? Nếu vậy về sau…"

Có người bàng hoàng thốt lên.

Ta khẽ cười lạnh:

"Mỗi người có bản lĩnh riêng, ai thắng thì người đó được sủng ái, ai thua thì cũng không cần đến tìm hoàng hậu nương nương cầu xin. Hoàng hậu nương nương tĩnh dưỡng đã lâu, gần đây mới hồi phục, vừa vặn không cần phải bị những chuyện vặt vãnh này quấy nhiễu."

Hoàng hậu Hạ Cẩm Bình đang nằm nghiêng, nghe ta nói xong, liền nhướng mắt nhìn ta một cái, khóe môi cong lên một nụ cười.

"Hiền phi nói rất có lý."

Nàng ta ngáp một cái, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ đoan trang.

"Bổn cung mệt rồi, các ngươi lui xuống đi."

Nữ quan bên cạnh hoàng hậu khẽ phất tay, ra hiệu cho chúng ta rời đi.

Ta lập tức đứng dậy lui xuống.

Nhưng đúng lúc này, hoàng thượng Tần Duệ lại xuất hiện.

"Hôm nay tiền triều không có việc, trẫm bãi triều sớm, đến thăm hoàng hậu. Các nàng sáng nay đã trò chuyện gì với hoàng hậu?"

Hoàng hậu Hạ Cẩm Bình vốn đang dựa nghiêng, thấy Tần Duệ tới, liền phải nghiêm chỉnh ngồi dậy.

"Hoàng thượng à, lúc nãy Hiền phi muội muội nói những lời thật là…"

Quách Lệ phi nhân cơ hội lên tiếng tố cáo.

Hoàng thượng nhìn ta:

"Hiền phi đã nói gì mà khiến Lệ phi kinh ngạc đến vậy?"

Quách Lệ phi cố tình thở dài:

"Hiền phi muội muội nói rằng, nếu hậu cung không có quy củ nào cấm chuyện tranh giành thánh ân, thì ai có bản lĩnh cướp được hoàng thượng, người đó được sủng ái. Nếu vậy, chẳng phải hậu cung sẽ đại loạn sao? Hoàng thượng, ngài xem, đây là lời gì vậy?"

Nàng ta đảo mắt, quét qua ta và Từ Thúy Hoa, muốn một mũi tên trúng hai con chim, khiến cả ta lẫn nàng ta đều khó chịu.

Nhưng hoàng thượng lại bật cười.

"Hiền phi, có đúng nàng nói vậy không?"

Ta nghiêm túc đáp:

"Khải bẩm bệ hạ, thần thiếp khi còn ở trong phủ, từ nhỏ đã giúp phụ thân quản gia. Không có quy củ thì không thành phép tắc. Gia quy của Phương gia đều có thành văn, ngoài những trường hợp đặc biệt có thể linh hoạt xử lý, những việc khác đều phải thưởng phạt phân minh. Hậu cung ai ai cũng mong được thánh thượng sủng ái, tám tiên vượt biển, mỗi người một cách. Nếu không có quy định ràng buộc, vậy thì chuyện 'giữa đường cướp người' như hôm qua chỉ là chuyện nhỏ.”

“Bệ hạ mỗi ngày đi lại trong cung, có thể nhìn thấy đủ loại phong thái mềm mại uyển chuyển của các nương nương, trăm hoa đua nở, cũng khiến long nhan rạng rỡ, đó chẳng phải là phúc của hậu cung hay sao?"

"Phụt…"

Hoàng hậu không nhịn được mà bật cười.

Còn ta vẫn nghiêm túc như cũ.

Hoàng thượng nhìn thấy hoàng hậu che miệng mỉm cười, thoáng qua một tia hoài niệm.

Nhưng hoàng hậu lập tức lại trở về dáng vẻ uể oải lười nhác.

Hoàng thượng nhìn ta, nở nụ cười đầy hứng thú:

"Sở dĩ phong nàng làm Hiền phi, chính là vì biết nàng có tài quản gia."

Ta quỳ xuống hành lễ:

"Thần thiếp tạ ơn bệ hạ ưu ái."

Tần Duệ thở dài:

"Hiền phi hiền đức, biết trẫm bị cướp đi, mà chẳng có chút ghen tuông nào."

Ta lại nghiêm trang đáp:

"Thân là phi tần, sao có thể sinh lòng đố kỵ? Như vậy chính là lỗi của thần thiếp."
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 7: Chương 7



Tần Duệ nhìn ta mấy lần, như thể muốn nhìn ra điều gì đó.

Ta thầm đảo mắt trong lòng.

Lão tử kiếp trước làm nam nhân, đến c.h.ế.t vẫn là xử nam, nữ nhân còn chẳng thích, chẳng lẽ bây giờ lại thích nam nhân?

Đừng nhìn ta như vậy, ghê tởm muốn chết.

Tần Duệ quay sang nhìn Từ Thúy Hoa, nàng ta cúi đầu e lệ, dáng vẻ như đóa hoa lê run rẩy trong gió, không biết làm sao.

Hắn lại thở dài:

"Là trẫm sai, là trẫm không đúng. Lẽ ra nên đến gặp Hiền phi, lại nửa đường ghé qua chỗ Hoa nhi. Hoa nhi mới nhập cung, vẫn còn non nớt, trẫm đã quá nuông chiều nàng ấy. Vậy đi, từ nay về sau, như lời Hiền phi nói, nếu có ai vì tranh sủng mà giữa đường cướp trẫm đi, nhất định phải nghiêm trị."

Nói xong, hắn đặc biệt liếc nhìn ta.

"Hiền phi, nàng nghĩ nên trừng phạt thế nào?"

Ta thản nhiên đáp:

"Khải bẩm bệ hạ, thần thiếp cho rằng, bất luận là ai dám quấy nhiễu bệ hạ, thì cứ để nàng ta quỳ ngay tại chỗ mình cướp người, vào chính ngọ, quỳ trọn một canh giờ."

Thực ra ta còn muốn nói thêm, tốt nhất là phải đội ba viên gạch xanh lên đầu, mỗi viên dài bảy tấc, dày một tấc rưỡi, đầu gối đặt lên đá vụn cao ba ngón tay.

Hồng Trần Vô Định

Nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là nữ nhân yếu đuối, nếu thật sự quỳ đến hỏng chân, Tần Duệ lại trách ta thì sao?

Nên thôi vậy.

Sắc mặt Từ Thúy Hoa tái nhợt.

"Hoàng thượng…"

Nàng ta không nhịn được, cất giọng yếu ớt.

Tần Duệ ho khẽ một tiếng:

"Hiền phi nói rất đúng, từ nay về sau, cứ theo đó mà thực thi, những chuyện trước đây thì thôi bỏ qua."

Từ Thúy Hoa cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Nhưng ta lại quỳ xuống:

"Bệ hạ, hoàng hậu nương nương mới là chủ nhân của hậu cung, thần thiếp chỉ là nói lên suy nghĩ của riêng mình. Đã liên quan đến cung quy, bệ hạ vẫn nên thương nghị với hoàng hậu nương nương trước rồi hãy quyết định."

Tần Duệ không ngờ ta lại nói vậy, thoáng chút bối rối, nhìn Hạ Cẩm Bình một cái.

Hạ Cẩm Bình chẳng thèm nhìn Tần Duệ, chỉ cười cười nói:

"Ngọc Xích muội muội vừa xinh đẹp, lại biết nói chuyện, ta rất thích. Một lát nữa, muội muội ở lại trò chuyện với ta một chút."

Tần Duệ có hơi khó xử, chỉ nói một câu "quốc sự bận rộn", rồi rời đi.

Quách Lệ phi mặt mày khó chịu, lập tức đứng dậy bỏ đi.

Từ Thúy Hoa liếc ta một cái, như thể bị dọa đến mức rụt đuôi chạy mất.

Hạ Cẩm Bình cười tủm tỉm nhìn ta, hỏi:

"Chỉ phải quỳ thôi sao? Hình phạt này thật vô vị, dường như thiếu đi chút gì đó."

Ta suy nghĩ một chút, nghiêm túc đáp:

"Lẽ ra nên đội ba viên gạch xanh, mỗi viên dài bảy tấc, dày một tấc rưỡi, bên dưới đầu gối trải đá vụn cao ba ngón tay."

Hạ Cẩm Bình nghe xong, suýt chút nữa cười ra nước mắt.

Ta không hiểu, có gì đáng cười chứ?

"Phương Ngọc Xích, ngươi đúng là một nhân tài."

Nàng ta nhìn ta, nói.

"Cung đình này thật vô vị, không ngờ lại có ngươi đến."

Ta cảm thấy nữ nhân này thật thú vị, dường như không giống như lời đồn.

Hạ Cẩm Bình lại nghiêng người nằm xuống.

"Phương Ngọc Xích, ta không sống được bao lâu nữa. Sau này, vị trí Trung Cung này sẽ là của ngươi."

6

Hoàng thượng dường như đã cho ta thể diện rất lớn, nhưng sau đó, hắn vẫn không ngừng sủng hạnh Từ Thúy Hoa.

Tần Duệ không vội vã đến chỗ ta.

Thế nhưng, quyền hỗ trợ hoàng hậu quản lý lục cung lại rơi vào tay ta.

Dĩ nhiên, ta cũng không hoàn toàn nắm đại quyền, mà phải cùng Quách Lệ phi đồng quản lý hậu cung.

Quách Lệ phi nhìn ta cực kỳ không thuận mắt.

Người ta thường nói, nơi nào có nhiều nữ nhân, nơi đó thị phi nhiều.

Thực ra, ở đâu có lợi ích, ở đó có tranh đấu, cứ nhất định gán lên nữ nhân thì thật không công bằng.

Quách Lệ phi đã quen làm mưa làm gió trong hậu cung mấy năm nay.

Hậu cung của Tần Duệ vốn không đông người, hoàng hậu lại lâm bệnh, gần như toàn bộ cung đình đều nằm trong tay nàng ta.

Ta đoán, nữ nhân này hẳn đã từng mơ tưởng đến ngôi hoàng hậu.

Đáng tiếc, Tần Duệ không phải Hán Vũ Đế, mà Quách Lệ phi cũng chẳng phải Vệ Tử Phu.

Xuất thân của nàng ta quá thấp kém, ngay cả vị trí Quý phi, hoàng thượng cũng không chịu ban cho.

Nói đến Quý phi, trong cung vẫn còn một Tào Quý phi, nàng ta là phi tần có nhiều con nhất hậu cung, một hoàng tử, hai công chúa, tiểu công chúa mới chào đời chưa bao lâu.

Dạo gần đây, nàng ta luôn cáo bệnh.

Tiểu Yến, tâm phúc của ta, rất giỏi thu thập tin tức, thì thầm nói:

"Tào Quý phi sau khi sinh con, thân hình béo phì, hồi phục mãi vẫn vô ích, không dám gặp người. Hiện tại mỗi ngày đều uống thuốc điều dưỡng."

Ta thầm cảm thấy có chút thương hại.

Sinh con vốn đã làm tổn hao nhan sắc, thân hình biến dạng, tất nhiên nàng ta sẽ hoảng loạn bất an.

Mà đúng lúc này, hậu cung lại có hai tân nhân nhập cung, dung nhan tựa hoa.

Chỉ e rằng, vì lý do đó, nàng ta mới không muốn lộ diện.

Ta nhếch môi cười nhạt.

Nữ nhân này đúng là ngốc.

Ta và Từ Thúy Hoa chẳng qua chỉ là tiên phong, phía sau còn có Vu Phượng Kiều, nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư, La Vân, nữ nhi của Hồng Lô Tự Khanh, cùng ba mỹ nhân do các chư hầu tiến cống sắp nhập cung.

Vu Phượng Kiều tám chín phần sẽ được phong Quý phi.

La Vân có thể là phi, cũng có thể là Chiêu nghi.

Ba mỹ nhân kia sẽ có vị phần thế nào, còn phải xem tâm tình của Tần Duệ.

Mấy ngày nay, hẳn Quách Lệ phi ngủ không ngon, quầng thâm mắt đậm đến mức dọa người.

Tần Duệ bận rộn hưởng thụ Từ Thúy Hoa, dĩ nhiên không đến chỗ nàng ta.

Còn ta, lại cướp mất một nửa quyền lực của nàng.

"Hiền phi nương nương, đừng tưởng hoàng cung là Phương gia của ngươi, hở một chút liền giở trò quản gia."

"Lệ phi nương nương, phụ thân ta từng dạy bảo, sau khi nhập cung, tuyệt đối không được quá mức quyến luyến nhà mẹ đẻ. Bất luận xuất thân thế nào, đều phải đặt việc hầu hạ hoàng thượng lên hàng đầu."
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 8: Chương 8



Ta thản nhiên đáp.

Nghe thấy hai chữ "xuất thân", Quách Lệ phi nghiến răng nghiến lợi.

Ta từng sai Tiểu Yến điều tra, biết rõ nàng ta hận nhất chính là thân phận của mình.

Nàng ta một mực tin rằng, nếu không phải do xuất thân thấp kém, thì hoàng thượng nhất định đã lập nàng làm hoàng hậu.

Toàn bộ hậu cung đều biết, Quách Lệ phi thật sự nghĩ như vậy.

Mà điều thú vị nhất chính là, chẳng ai thèm bác bỏ hay tranh luận với nàng ta.

Ngay cả hoàng hậu cũng chỉ khẽ cười nhạt, chẳng bao giờ vạch trần trước mặt.

Ta bỗng nhớ đến kiếp trước, hoàng thượng từng nói với ta:

"Nếu ngươi không xuất thân hàn vi, hẳn cũng có thể làm tướng quốc."

Ta nghe xong, mặt đầy cảm kích.

Nhưng khi không có ai, ta tất nhiên hiểu rõ, hoàng thượng chỉ đang nói nhảm.

Loại ác khuyển như ta, chỉ có thể làm chó săn, mơ tưởng đến tể tướng, buồn cười không chịu nổi.

Quách Lệ phi, trừ phi có một người cha làm nhất phẩm đại thần, bằng không, nàng ta nhiều lắm cũng chỉ có thể làm Lệ phi mà thôi.

Hoàng đế vốn là kẻ cô đơn nhất thiên hạ, thế nhưng lại cứ thích cùng người khác diễn trò "tri âm tri kỷ".

Kiếp trước, hoàng đế kia để ta bán mạng, liền vờ như "cực kỳ coi trọng tài hoa" của ta.

Kiếp này, Tần Duệ lừa Quách Lệ phi tận tâm tận lực hầu hạ hắn, lại chẳng ban cho nàng ta một đứa con, chỉ toàn dùng lời hoa mỹ để dỗ nàng ta.

"Nếu không phải vì xuất thân hạn chế, người làm chính thê lẽ ra phải là nàng."

Thật khó cho Quách thị khi lại tin vào câu ấy.

Quá cũ kỹ, chẳng có chút sáng tạo nào.

Thế nhưng, Quách Lệ phi lại tin sái cổ, thậm chí còn cảm thấy tự hào.

Không sinh được con, nàng ta e rằng cũng cho rằng mình mệnh bạc.

Kỳ thực, là Tần Duệ không muốn để nàng ta sinh.

Kiếp trước, ta làm khốc lại, từng tiếp xúc qua đủ loại người.

Có một nam nhân, cuối cùng bị tiểu thiếp của mình tố giác, khiến hắn thân bại danh liệt.

Hắn không oan uổng.

Hắn từng dỗ dành nữ nhân đó tận tâm hầu hạ mình, nhưng sau lưng lại lén bỏ tuyệt tử dược vào thuốc bổ của nàng.

Ta từng hỏi hắn:

"Vì sao lại đối xử với nữ nhân như vậy?"

Hắn cười nhạt:

"Ta đâu thiếu nữ nhân để sinh con."

"Ngươi không biết nữ nhân chỉ muốn có một hài tử để nương tựa hay sao?"

Hắn đáp:

"Ta chỉ quan t@m đến hưởng thụ của mình, sao phải quan t@m đến chỗ dựa của nàng? Hơn nữa, ta cung phụng nàng ăn ngon mặc đẹp, ai ngờ nàng lại vong ân phụ nghĩa. Nữ nhân như thế, làm sao có tư cách sinh con cho ta?"

Quách Lệ phi hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của nam nhân.

Sủng ái chính là độc dược, có khi, Tần Duệ căn bản không để nàng ta vào mắt.

Nàng ta chịu khó hầu hạ, lại có thể chiều chuộng hắn đủ kiểu trên giường, nếu có thai rồi, chẳng phải sẽ làm lỡ dở việc phục vụ hắn sao?

Thế nhưng, năm tháng vô tình, Quách Lệ phi cũng đã già.

Hiện tại, hoàng thượng đang bận hưởng thụ Từ Thúy Hoa.

Buồn cười thay, Quách Lệ phi lại chẳng xem Từ Thúy Hoa ra gì.

Nàng ta chỉ một mực chướng mắt ta.

Ta hỏi nàng ta:

"Lệ phi nương nương, sao lại làm khó thần thiếp? Thánh ân cũng đâu rơi vào người thần thiếp."

Quách Lệ phi hừ một tiếng.

"Hoàng thượng đối với Từ Thúy Hoa chỉ là nhất thời mới lạ. Mấy năm nay, nữ nhân được hoàng thượng cưng chiều không ít, cuối cùng, người mà hoàng thượng tin tưởng nhất vẫn là ta. Ngươi thì khác, hoàng thượng chưa từng chia sẻ quyền lực của ta với ai!"

Nàng ta nhìn ta, trong mắt tràn đầy hận ý.

Ta thật sự rất muốn cười.

Xem ra, hoàng hậu bệnh tình nguy kịch, Tần Duệ cũng đã biết.

Nhưng Quách Lệ phi lại không rõ.

Nàng ta luôn đắc ý vì có thể giẫm lên hoàng hậu, thậm chí còn mong hoàng hậu sớm ngày băng hà.

Nàng ta không hiểu, hoàng hậu cứ nửa sống nửa c.h.ế.t như thế, nàng ta mới có những ngày tháng dễ chịu.

Giờ đây, tuổi nàng ta đã lớn, hoàng thượng chán ngán, lại ghét bỏ nàng ta xuất thân thấp kém, tầm nhìn hạn hẹp, năng lực kém cỏi.

Quách Lệ phi không hiểu rằng, nếu hoàng hậu chết, thì ngày tàn của nàng ta cũng đến.

Giống như kiếp trước, khi hoàng thượng không cần ta nữa, hắn liền xử lý ta gọn ghẽ.

Ta không quan t@m đến khiêu khích của Quách Lệ phi, mỗi ngày chỉ cẩn trọng hoàn thành mọi việc trong tay.

Nếu ai đó làm không tốt, ta sẽ cho hắn một bài học nho nhỏ.

Ban đầu, các nội quan trong cung tìm cách làm khó ta.

Ta cười tủm tỉm, sai một nội quan ăn một bát bánh trôi vừa mới vớt ra khỏi nồi, nhưng đã được nhúng qua nước lạnh.

Sau đó, hắn đau bụng không dứt, suýt chút nữa mất mạng.

Khó khăn lắm mới giữ được tính mạng, từ đó, mỗi lần thấy ta, hắn đều run lẩy bẩy.

Ta sai người nhắn nhủ:

"Nếu ngươi thích, bổn cung còn có thể ban thêm một bát nữa."

Từ đó về sau, không ai dám đối đầu với ta nữa.

Hồng Trần Vô Định

Bánh trôi nhúng qua nước lạnh, bên ngoài nguội nhưng bên trong nóng rực, vừa nuốt xuống, thực quản và dạ dày như bị lửa thiêu.

Ăn nhiều, chắc chắn sẽ mất mạng.

Trước đây, trong lao ngục, nếu muốn g.i.ế.c người mà không để lại dấu vết, lại không tiện hạ độc, người ta thường dùng phương pháp này.

Ăn vài bát, c.h.ế.t không có vết thương, cũng không bị ngân châm phát hiện, chỉ cần báo rằng bị dịch bệnh trong lao là xong.

Trong cung, nữ nhân bình thường chẳng ai biết đến thủ đoạn như thế.

Thế là, dần dần, có kẻ đồn rằng ta tâm địa rắn rết.

Ta giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng hoàng thượng lại truyền ý chỉ, nói rằng buổi tối muốn "giao lưu tình cảm" với ta.

Ta dù thấy ghê tởm, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Đã vào cung, chuyện này vốn là điều không thể tránh được.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 9: Chương 9



7

Biết Tần Duệ sẽ tới, ta liền tắm rửa sạch sẽ, chỉnh trang lại bản thân.

Ta hờ hững để cung nhân ngâm mình trong nước ấm, làn da dần dần ửng hồng.

Họ giúp ta vấn tóc, tỉa tót đôi mày, trang điểm từng chút một.

"Nương nương thật là đẹp."

Cung nữ chải tóc cho ta trầm trồ khen ngợi.

Ta gật đầu, dặn dò Tiểu Yến thưởng cho họ.

Ta trước giờ luôn hào phóng.

Khi Tần Duệ tới, ta khoác một bộ sa y màu phấn lam, vừa nhẹ nhàng thoát tục, vừa diễm lệ mê hoặc, khiến ánh mắt hắn không khỏi đờ ra trong chốc lát.

Kiếp trước, có một quyền thần đã sụp đổ dưới tay ta.

Ta cấu kết với một hoa khôi, dùng nàng ta để hạ gục hắn.

Thực ra, ta vẫn không hiểu, một nam nhân thông minh sắc bén như lang sói, vì sao lại có thể bị nữ nhân dắt mũi đến mức ấy?

Hồng Trần Vô Định

"Bởi vì nàng không yêu ta, nàng chỉ muốn kéo ta xuống bùn."

Quyền thần đó cười khổ.

"Chính vì nàng không yêu ta, nhưng lại luôn dịu dàng, quyến rũ mỉm cười với ta, nên trong lòng ta cứ muốn tranh đấu với nàng, nhất định phải chiếm được trái tim của nàng."

Hoa khôi nghe vậy, bật cười ha hả.

"Tên lòng dạ lang sói này, hại ta cửa nát nhà tan, mà còn vọng tưởng đến chuyện chân tình hay không chân tình. Thật buồn cười. Ta chẳng qua chỉ chiều theo ý hắn, để một ngày nào đó có thể tự tay tiễn hắn lên *đoạn đầu đài."

(*đoạn đầu đài: nơi hành hình, xử c.h.é.m phạm nhân)

Ta cũng cảm thấy rất nực cười.

Từ chuyện đó, ta hiểu ra một đạo lý—

Nữ nhân xinh đẹp, không mang theo chân tình mà chỉ thuận theo sở thích của nam nhân, chính là thứ vũ khí sắc bén nhất.

Vì vậy, ta khẽ nâng mắt, quyến rũ liếc nhìn Tần Duệ một cái, sau đó lại đoan trang hành lễ, nhưng không hề nở nụ cười.

Ta biết, hành động này sẽ khiến hắn mất kiểm soát.

Hạ Cẩm Bình từng nói với ta rằng, ta rất đặc biệt.

"Hiền lương dịu dàng, yêu kiều xinh đẹp, ngoan ngoãn nghe lời, yếu đuối đáng thương – những loại này hoàng thượng đều đã nếm qua. Nhưng dạng như ngươi, hắn vẫn chưa thử qua."

Hạ Cẩm Bình là hiền lương dịu dàng, Quách Lệ phi là diễm lệ quyến rũ.

Tào Quý phi, người sinh ba đứa con, nghe nói rất ngoan ngoãn ngoan hiền.

Còn loại yếu đuối đáng thương, chính là Nhuyễn phi đã chết, người từng sinh hạ nhị hoàng tử rồi qua đời.

Hạ Cẩm Bình từng đánh giá ta là dạng người ‘lạnh lùng kiêu sa’.

"Loại của ngươi rất hiếm thấy. Một hoàng đế, d*c vọng chinh phục không dễ gì được thỏa mãn. Bởi vì nữ nhân trong hậu cung quá dễ bị chinh phục. Hắn không thị tẩm ngươi, không phải vì không có hứng thú, mà là hắn không vội. Hắn muốn từ từ thưởng thức."

Hạ Cẩm Bình nói đầy hứng thú.

Ta nhìn nàng ta, thầm nghĩ, cái gọi là "hiền lương dịu dàng", chẳng qua cũng chỉ là giả vờ mà thôi.

Nhưng chuyện đó không liên quan gì đến ta.

Vào cung rồi, muốn có quyền lực, thì phải lấy sắc hầu người.

Đêm hôm ấy, Tần Duệ muốn dừng cũng không dừng được.

Về phần bị nam nhân ngủ qua…

Cắn răng chịu đựng một chút, cũng không đến nỗi khó chấp nhận.

Dù rằng, cảm giác vẫn có chút kỳ quái.

"Đêm mai trẫm lại đến chỗ nàng."

Ta nhanh nhẹn giúp Tần Duệ mặc y phục, mặt không chút biểu cảm.

Hạ Cẩm Bình từng nói, ta thuộc dạng "dù vô tình cũng khiến người ta rung động".

Càng ít biểu cảm, lại càng hấp dẫn.

Đừng cười.

Một khi cười lên, có khi lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Quách Lệ phi nhìn ta càng lúc càng không thuận mắt.

Mỗi lần ta đến thỉnh an, ánh mắt nàng ta hệt như muốn xé xác ta ra nuốt vào bụng.

Thật nực cười.

Nàng ta đáng ra phải đi tìm Tần Duệ tính sổ mới đúng, trừng mắt với ta thì có ích gì?

Kiếp trước, khi tiễn người khác xuống hoàng tuyền, ta cũng từng nói với họ:

"Người muốn ngươi chết, là hoàng thượng. Oán có đầu, nợ có chủ, đừng hận ta."

Kết quả, xuống Địa phủ rồi, ta lại bị phán sát nghiệp quá nặng.

Đúng là mẹ kiếp…

"Hiền phi muội muội thật là rạng rỡ. Được thánh thượng sủng ái quả nhiên khác biệt."

"Lệ phi nương nương năm đó chắc hẳn còn rạng rỡ hơn."

Ta lười tranh luận.

Quách Lệ phi liền quay sang Từ Thúy Hoa:

"Muội muội vốn là người được hoàng thượng yêu thích nhất, nhưng bây giờ thì…"

Ta chẳng chờ nàng ta nói hết câu, đã thản nhiên đáp:

"Hậu cung nếu không thể mưa móc đều rưới, mà chỉ có một người độc sủng, thì người đó chẳng phải là yêu phi sao? Đắc tội với cả hậu cung, chẳng khác nào Đát Kỷ, cuối cùng cũng bị thiêu sống mà thôi."

Từ Thúy Hoa và Quách Lệ phi lập tức ngậm miệng.

Nhưng ngay tối hôm đó, hoàng thượng lại tiếp tục ngủ lại cung của ta.

Sáng hôm sau, Quách Lệ phi như bắt được nhược điểm, lập tức lên tiếng:

"Hiền phi nương nương, chính ngươi đã nói, nếu một người luôn độc chiếm thánh ân, thì chẳng khác nào yêu phi, nên bị thiêu chết."

Ta chẳng buồn ngẩng đầu:

"Lệ phi nương nương, nghe nói người từng liên tục hầu hạ hoàng thượng suốt mười mấy ngày. Nếu đã phải thiêu, thì cũng nên bắt đầu từ người trước."

Có kẻ nghe xong liền bật cười.

Là Lục Chiêu nghi.

Nghe nói nàng ta từng được sủng ái vô cùng, nhưng về sau lại dần dần chìm vào quên lãng.

Trước kia, nàng ta rất thích cười, có lẽ thuộc dạng hoạt bát đáng yêu.

Nhưng từ khi ta vào cung, ta hầu như chưa từng thấy nàng ta cười.

Quách Lệ phi trừng mắt nhìn ta, ánh mắt như muốn nuốt sống ta.

Ta lại nhẹ nhàng mỉm cười với nàng ta:

"Lệ phi nương nương, thần thiếp có chỗ nào sai, đã có hoàng hậu nương nương dạy bảo. Dù nương nương có là bậc trưởng bối trong cung, cũng không cần lạm quyền. Chẳng lẽ… nương nương có ý định thay thế hoàng hậu?"

Người Quách Lệ phi run lên một cái.

Đúng lúc này, từ ngoài vang lên giọng nói của tổng quản thái giám:

"Hoàng thượng giá đáo!"

Quách Lệ phi lập tức bày ra bộ dạng nước mắt lưng tròng.

Còn ta, vẫn không chút biểu cảm.

Hoàng thượng bước vào, ngồi xuống, vừa thấy mắt Quách Lệ phi đỏ hoe, tất nhiên phải hỏi:

"Lệ phi, sao lại thế này?"
 
Back
Top Bottom