Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 350: Chương 350



Đây quả thật là gánh thì nặng mà đường đi lại xa xôi.

Trước tiên phải để dân chúng được ăn no, trong túi quần có tiền sống qua ngày trước đã, lúc đó người dân bình thường mới có thể dần dần bắt đầu suy nghĩ tới vấn đề giáo dục.

Sau khi gọi gọi video xong, Triệu Hi cuối cùng cũng không thể làm lơ được đôi mắt đỏ tươi chỉ hận không thể khắc đầy tiền đồng của hộ bộ thượng thư Bành Nghị, cả gương mặt hắn viết đầy chữ ta cần tiền.

Làm chuyện gì cũng phải cần tiền, một hộ bộ thượng thư là hắn lại không thể biến ra tiền từ không khí. Nữ đế bệ hạ, người nói xem phải làm thế nào đây?

Thông thường, thời cổ đại, khi triều đình không có tiền, đều sẽ tìm dân chúng đòi tiền.

"Tăng tiền thuế?" Có thần tử nhíu mày nói: "Điều này chỉ e là không thể làm được."

Nữ đế chỉ mới kế vị vào ngày 28 tháng 4 năm ngoái, tới giờ chẳng qua cũng chỉ được 1 năm mà thôi, triều đình mới thành lập vẫn luôn thực hiện chính sách nghỉ ngơi lấy lại sức, bọn họ kiên quyết bảo vệ sông Hoài để sống c.h.ế.t bảo vệ vực thẳm phía nam Trường Giang, vẫn luôn giảm tiền thuế xuống, thái thượng hoàng và thái hậu cũng không ngừng khuyến khích bá tánh trồng trọt, chăn nuôi. Không thể tùy tiện tăng tiền thuế lên được.

Thế nhưng không có tiền cũng không được.

Triệu Hi cười nói: "Thật ra muốn kiếm tiền không thể chỉ dựa vào chút tiền thuế nông nghiệp ít ỏi này của người dân."

Đây là sự hạn chế do thời đại mang tới, cho dù các đại thần ở đây đều là những anh tài được lựa chọn từ khắp thiên hạ đều nghe mà thấy mơ hồ.

Triệu Húc xen mồm, giọng điều thần bí nói: "Thật ra có một quốc gia không bao giờ thu thuế nông nghiệp của dân chúng."

Lý Tương thốt lên: "Sao có thể!"

Các đại thần có mắt sôi nổi phụ họa theo, ánh mắt nghi ngờ.

Không dựa vào tiền thuế do người dân giao nộp, vậy lấy gì để nuôi dưỡng hoàng thất? Lấy gì để nuôi dưỡng toàn bộ triều đình?

Triệu Hi và Triệu Húc liếc nhau, cả hai cùng nhìn nhau cười.

Lúc trước, Triệu Hi cũng không biết tới thuế nông nghiệp, nàng nghe phụ thân Triệu Chí Dân của mình nhắc tới mới biết được, những nông dân làm ruộng kia đều không cần phải nộp thuế nông nghiệp.

Bành Nghị lập tức đứng bật dậy: "Mong bệ hạ giải thích tường tận!"

Bọn họ muốn thu tiền thuế của dân chúng? Tại sao triều Thiên Khải lại bị diệt vong? Tiền thuế ngày càng tăng chính là một trong số các nguyên nhân dẫn tới điều đó! Dân chúng quanh năm suốt tháng chỉ kiếm được chút lương thực, bọn họ không chỉ bị địa chủ bóc lột còn bị triều đình lấy đi, hoàn toàn không thể sống nổi nữa, há lại không nổi dậy tạo phản à?

Cũng may hiện tại thái thượng hoàng và thái hậu đang thúc đẩy mạnh mẽ công việc ở viện nông nghiệp và viện chăn nuôi. Giang Nam vốn là nơi đất đai màu mỡ, trong một năm nay, sản lượng lương thực ở các châu huyện Giang Nam đều tăng cao trước nay chưa từng có, sản lượng khoai lang đỏ, khoai tây, lúa nước, bắp, lúa mạch đều tăng mạnh, người dân quả thực có nghĩ cũng không dám nghĩ tới việc có một ngày mình có thể ăn cơm no nhưng không cần nộp thuế.

Hằng ngày, ngoài phải xử lý tấu chương ra, điều Triệu Hi thích làm nhất là đọc sách, khi bước lên vị trí này, nàng mới biết được tác dụng thần kỳ của việc đọc sách, hiểu biết càng nhiều, nàng cũng không còn gặp phải khó khăn khi trả lời câu hỏi của Bành Nghị nữa.

"Bởi vì quốc gia đó hủy bỏ thuế nông nghiệp, nên sẽ không ảnh hưởng tới nền tảng lập quốc."

Điều này khiến chúng thần càng thêm mơ hồ, sao có thể như thế được?

Triệu Hi: "Dựa vào thuế công thương, chính là thuế thương nghiệp."

"Ý của bệ hạ là muốn tăng thuế thương nghiệp?" Bành Nghị nhíu mày hỏi. Sĩ nông công thương, thương nhân xếp ở hạng cuối cùng, bọn họ quả thật phải nộp tiền thuế không nhỏ, nếu lại tăng thuế có lẽ không ổn lắm nhỉ?

Triệu Hi: "Nhưng nếu bọn họ có thể kiếm càng nhiều tiền thì sao?"

Mọi người như đang suy nghĩ gì đó, Triệu Hi cười rộ lên: "Ta dự định sẽ xây dựng hệ thống mậu dịch trên biển, sau đó xây dựng lại đội hải quân đi tới Tây Dương." Triệu Hi không có thói quen tự xưng mình là "trẫm", các đại thần cũng đã quen với việc nữ đế tiên nữ không để ý tới những nghi thức xã giao này.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 351: Chương 351



Triều Thiên Khải đã có con đường tơ lụa trên biển, tại một cảng lớn ở Lĩnh Nam có thể quy tụ nhiều nhất lên tới 30 vạn thương nhân ngoại quốc, bọn họ tiến hành giao dịch, buôn bán hàng hóa ở đó, những vật phẩm của triều Thiên Khải cũng là Đại Minh hiện tại như lá trà, đồ gốm, tơ lụa đều là những thứ mà bọn họ vô cùng yêu thích.

Đất nước muốn giàu có không thể chỉ dựa vào chút tiền thuế lương thực ít ỏi của nông dân.

Triệu Hi cười sâu xa: "Thứ mà Đại Minh có không chỉ là lá trà, đồ gốm."

"Đúng vậy, thủy tinh!" Lễ bộ thượng thư thốt lên.

Những vật phẩm từ thủy tinh còn hiếm có, đắt đỏ hơn cả đồ sứ, phải biết rằng các cựu thần ở đây đều đã từng mua sản phẩm bằng thủy tinh của các thương nhân Thục Châu, bây giờ bọn họ mới biết thủy tinh là do tiên nhân mang tới, nghe nói vốn chế tạo thấp tới mức khiến người ta giận sôi người.

Công nghệ chế tạo thủy tinh ở Thục Châu đã hoàn thiện, đến bóng đèn còn có thể làm ra được. Rất nhiều châu huyện ở Giang Nam cũng đã xây xưởng thủy tinh, mặc dù hiện tại thủy tinh không đến mức rẻ nhưng cũng không còn cái giá trên trời như lúc trước nữa.

Lễ bộ thượng thư nghĩ tới việc mình nhịn đau tốn mất mấy chục ngàn bạc trắng mua được một chiếc bình thủy tinh, nhưng giá gốc của nó lại chẳng đáng là bao hắn lại cảm thấy đau lòng.

Xuất khẩu thủy tinh sang ngoại vực, kiếm tiền của người ngoại vực!

Tiêu Thính Vân nói: "Nghe đại ca nói những người đi biển đường dài thường sẽ bị bệnh scorbut do thiếu vitamin, mà trái cây, rau dưa lại không thể để ở trên thuyền trong thời gian dài. Trái cây hộp Vân Châu có thể bán với giá tốt."

Hộp đựng Vân Châu được chế tạo từ thủy tinh, lúc mới bắt đầu bọn họ làm thành xoài hộp, dứa hộp để bán cho các thương nhân thế gia có tiền. Dù gì thì thời tiết ở Vân Châu nóng bức, rất nhiều địa phương, cho dù đã dùng băng để bảo quản, trái cây cũng sẽ bị hư khi di chuyển trên đường, nhưng nếu chế biến thành trái cây hộp sẽ có thể bảo quản trong thời gian rất lâu.

Thương nhân Vân Châu kinh doanh mặt hàng này đã kiếm được không ít tiền lời, đồng thời kéo theo sự tăng trưởng của không ít ngành sản xuất ở Vân Châu, ví dụ như ngành sản xuất bình thủy tinh, ngành sản xuất trái cây, ngành sản xuất gia công, vô số người cũng vào công xưởng làm việc.

Chỉ tiếc là Triệu Hi không quá thích đồ hộp, nàng càng thích trái cây tươi mới hơn.

Triệu Hi nhìn Tiêu Thính Vân, ánh mắt nàng sáng lên. Đồ hộp này có lẽ sẽ rất được các thương nhân hàng hải ngoại vực hoan nghênh.

"Chúng ta còn có rất nhiều sản phẩm từ cao su, một chiếc xe đạp chẳng lẽ lại không vớt mấy chục lượng hoàng kim của bọn họ à?" Triệu Húc ăn bắp rang, công phu sư tử ngoạm nói.

Lý Tương nói tiếp: "Vật tư của Đại Minh chúng ta phong phú, tất cả những đồ dùng như muối, đường, còn có dầu hỏa, đèn dầu, giấy Tuyên Thành đều có thể đem bán cho bọn họ."

Muối ăn không còn là thứ đắt đỏ ở Thục Châu từ lâu, muối là vật phẩm thiết yếu của con người, đương nhiên người ngoại vực cũng cần ăn. Mà đường ở bên ngoài cũng vô cùng quý giá, có thể bán ra với giá tốt. Những cây công nghiệp như cây mía được trồng ở Lĩnh Nam, Vân Châu, Nhai Châu đều có thể tinh luyện thành đường.

Khi thương nhân đạt được nhiều lợi ích hơn mong đợi, cho dù tiền thuế cao, bọn họ vẫn có thể kiếm được tiền.

Nhưng phải chú ý một điều rằng, thương nhân đều coi trọng lợi ích, vì ích lợi, cho dù là mạo hiểm tới mức nào, bọn họ cũng đều dám làm, hạn chế hành động của thương nhân cũng là điều cần thiết, bên cạnh đó cần giám sát nghiêm khắc bọn họ!

Nói trắng ra là, bọn họ muốn kiếm tiền của người nước ngoài, có tiền trong tay, chuyện gì cũng đều dễ làm!

Bành Nghị im lặng một lát rồi nói: "Bệ hạ, cách này có thể thực hiện được, nếu những thương nhân ngoại quốc kia muốn tới Đại Minh của chúng ta buôn bán, bọn họ bắt buộc phải tuân theo quy tắc mậu dịch của chúng ta, giá cả nhập khẩu, xuất khẩu đều do chúng ta quyết định."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 352: Chương 352



Triệu Hi gật đầu.

Nhìn chằm chằm địa bàn ruộng đất nhà mình thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?

Muốn kiếm tiền phải chú trọng tới thương nghiệp, nhìn chằm chằm vào túi tiền của người khác! Chỉ cần ngươi có thể mang tiền tới cho Đại Minh chúng ta, ngươi chính là bạn tốt của ta!

Nàng muốn trong túi quần của tất cả bá tánh Đại Minh của nàng đều có tiền, mỗi người đều có tiền khám bệnh, đọc sách!

"Còn hàng hải thì sao?" Lý Tương lại nhìn sang Triệu Hi.

"Thuyền đi biển của Đại Minh chúng ta là thuyền mạnh nhất thiên hạ hiện nay, nhưng thiên hạ này còn có rất nhiều nơi cằn cỗi không thể đi xa bằng đường biển, khi thuyền biển của Đại Minh đi xuống phía nam mậu dịch, chúng ta có thể báo cho bọn họ Đại Minh chúng ta hoan nghênh bọn họ tới buôn bán." Triệu Hi mỉm cười nói.

Một sản phẩm bình thường cũng có thể đổi được vàng bạc, tiền tài từ bên ngoài, điều này có gì không tốt? Những người học lịch sử đều biết rằng, khống chế được chủ quyền trên biển chắc chắn sẽ không có chỗ xấu.

Giao Châu lắp đặt nhiều thuyền biển như vậy, bồi dưỡng nhiều thuỷ quân như vậy, khoảng tiền này không phải để tiêu xài uống phí!

Triệu Hi để đám người hộ bộ thượng thư viết cho nàng một bản tấu chương phân tích cụ thể và tỉ mỉ tình hình hiện tại, hai ngày sau nộp lại cho nàng.

—-

Mỗi triều đại sẽ ban hành một chính sách mới, sau khi triều Thiên Khải diệt vong, một vương triều mới là triều Đại Minh đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Trong 1 năm này, người dân phương nam từ thấp thỏm lo âu tới giờ đã trở nên yên ổn, ngoài thời điểm mùa vụ, bọn họ còn có thể vào công xưởng làm việc kiếm chút bạc nuôi gia đình. Tương lai, đám trẻ trong cũng có hy vọng được vào triều làm quan, bọn họ thật sự tin rằng trời cao thấy được nỗi khó khăn của dân chúng nên mới phái cả nhà tiên nhân hạ phàm cứu người dân khỏi cảnh khổ cực.

Hiện tại dân chúng cảm thấy yên lòng, nhưng những thương nhân ngoại quốc ở khu vực gần cảng biển lại vô cùng bất an.

Triều Thiên Khải kéo dài 500 năm, quay ngược dòng thời gian, các triều đại trước của triều Thiên Khải đều vô cùng nghiêm khắc trong việc quản lý mậu dịch với ngoại vực, lúc nghiêm ngặt nhất, triều Thiên Khải còn thực hiện chế độ cấm buôn bán với người ngoại vực. Ai mà biết được bây giờ Đại Minh sẽ ra chính sách mới gì?

Năm nay, Đại Minh cuối cùng cũng ban hành chi tiết quy tắc mậu dịch với nước ngoài, điều khiến các thương nhân ngoại quốc sợ hãi chính là, Đại Minh vậy mà lại không không chế nghiêm ngặt mậu dịch với người nước ngoài, mà là... vô cùng nhiệt tình hoan nghênh những thương nhân ngoại quốc bọn họ tới Đại Minh buôn bán, chỉ cần bọn họ tuân thủ quy định, các hạng mục giao dịch đều sẽ được tiến hành dưới sự giám sát của triều đình.

Những thứ mà lúc trước bọn họ đều đỏ mắt trông chờ như những sản phẩm từ cao su, thủy tinh đều được phép giao dịch, ngay cả muối ăn cũng nằm trong số đó, tất cả đều được mua bán công khai, hơn nữa Đại Minh còn có chính sách bảo vệ lợi ích của các thương nhân ngoại quốc.

Ngoài ra Đại Minh còn mở rộng các cảng ven biển và thành lập Thị Bạc Ti, hay còn gọi là hải quan.

"Ta, ta không nhìn lầm đấy chứ?" Ở cảng biển lớn nhất Lĩnh Nam, một thương nhân nói tiếng Hán không chuẩn lắp bắp nói.

"Đây là do ta phiên dịch, không hề sai, không hề sai." Một phiên dịch đi cùng một thương nhân đến từ Thiên Trúc ở bên cạnh nói.

Những thương nhân ngoại quốc đều choáng váng, Đại Minh không hạn chế mậu dịch với nước ngoài, bọn họ đã rất cảm tạ rồi, kết quả thái độ của Đại Minh đối với mậu dịch hải ngoại còn tốt hơn nhiều so với vương triều cũ, bọn họ vô cùng nhiệt tình hoan nghênh.

Bản quy tắc chi tiết này được truyền đến các cảng biển lớn vùng duyên hải Đông Nam, vô số thương nhân ngoại quốc vui mừng chạy tới kể cho nhau.

Các thương nhân trong nước cũng thiếu chút nữa cảm động tới ch** n**c mặt, những người xếp hạng cuối cùng trong số sĩ nông công thương như bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có hôm nay...
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 353: Chương 353



Con cháu trong nhà bọn họ có cơ hội làm quan, việc làm ăn của bọn họ cũng có ngày càng mở rộng, mặc dù tiền thuế tăng cao, triều đình khống chế càng thêm nghiêm khắc, nhưng tiền lời của bọn họ cũng được tăng cao. Thần tiên, quả thật là thần tiên nhìn thấy bọn họ phải sống khổ cực nên mới hạ phàm tới giải cứu bọn họ.

Năm thứ hai nữ đế đăng cơ, nền thương nghiệp của Đại Minh giàu mạnh chưa từng có.

Quốc khố đầy ắp, cuối cùng Triệu Hi cũng không cần phải nhìn thấy gương mặt muốn c.h.ế.t của hộ bộ thượng thư Bành Nghị kia nữa.

Quốc khố có tiền, ngày nữ đế đăng cơ được gọi là ngày kỷ niệm, vào ngày đó, triều đình lại tiếp tục giảm thuế ruộng, chuyện lớn như vậy đương nhiên sẽ được đăng trên "Nhật báo Đại Minh", còn được viết ngay trên phần tiêu đề.

Ngày kỷ niệm nữ đế đăng cơ, tất cả bá tánh trên toàn bộ Đại Minh đều được nghỉ một ngày.

Sáng sớm tinh mơ, đã có người dân dậy sớm ra ngoài mua sữa đậu nành, bánh quẩy.

"Lý gia Nhị Lang, sao hôm nay lại tới đây mua sữa đậu nành, bánh quẩy thế?" Chủ quán đồ ăn sáng vừa gói hàng, vừa mỉm cười hỏi hán tử trước mặt.

Lý Nhị Lang ngáp một cái, xấu hổ cười nói: "Hôm qua, lúc nương tử ta chiên trứng gà thì bị thương ở tay nên không tiện nấu cơm sáng, ta liền ra ngoài mua chút đồ về ăn sáng."

Chủ quán đóng gói xong, còn dặn dò hắn: "Bị phỏng sẽ lâu lành, có thể đi bệnh viện kiểm tra rồi mua chút thuốc mỡ, ta nhớ nương tử của ngươi đang có hỉ đúng không? Không biết có thể dùng thuốc đó được không."

Lý Nhị Lang cảm tạ hắn một tiếng, bây giờ đời sống của hắn đã tốt hơn, hiện tại, hắn vừa mới thành hôn, trong túi hai phu thê trẻ cũng có chút bạc, vì vậy hắn mới dám xa xỉ ra bên ngoài mua đồ ăn sáng, nếu là lúc trước, không ăn sáng là chuyện bình thường, không có chuyện tiêu tiền ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Nương tử của hắn thích uống sữa đậu nành, Lý Nhị Lang cầm đồ ăn sáng nóng hôi hổi chuẩn bị về nhà, vừa hay hắn gặp được đứa trẻ bán báo đang hét lớn ở trên đường.

Sáng sớm, trên con đường lát đá xanh, người không quá nhiều.

Có người mua báo xong lập tức đứng ngay trên đường lớn, vô cùng sợ hãi.

Có thư sinh ngạc nhiên hô lớn: "Bệ hạ lại sắp giảm thuế ruộng!"

Lý Nhị Lang nghe được vậy thì vô cùng ngạc nhiên, hắn không khỏi dừng lại, đi về phía đứa trẻ bán báo hỏi: "Trên tờ báo này rốt cuộc viết gì thế?"

Thoạt nhìn, đứa bé kia còn chưa tới 8,9 tuổi, nhưng nó vẫn biết đọc chữ, nó cầm tờ báo lên đọc chi tiết nội dung ở bên trên.

"Nhật báo Đại Minh" vẫn luôn sử dụng văn tường thuật, không cho phép các nhà báo múa bút thành văn, khoe khoang tài viết của mình, không được viết ra những lời mà dân chúng đọc không hiểu, vì thế khi đứa trẻ lớn tiếng đọc ra, người dân ở bên cạnh đều có thể nghe hiểu.

Lý Nhị Lang sợ hãi: "Thật sự lại giảm tiền thuế ruộng à?"

"Trên báo viết như vậy."

Giảm thuế là một chuyện tốt, nếu đổi lại là trước kia, ai mà không vội vàng chạy tới kể cho nhau?

Lý Nhị Lang cầm đồ ăn sáng, hắn có chút lo lắng nói: "Năm trước không phải bệ hạ đã giảm thuế ruộng rồi à? Tại sao năm nay lại giảm tiếp? Triều đình của bệ hạ có đủ cơm ăn no không?"

"Đúng vậy, năm trước giảm, năm nay lại giảm tiếp." Một ông cụ ở bên cạnh gật đầu uống một hớp trà sáng, giọng điệu thành thực: "Trong tay chúng ta có lương thực nên sẽ không bị c.h.ế.t đói, chúng ta biết bệ hạ là tiên nữ, người sợ chúng ta ăn không đủ no, nhưng người cũng đừng để bản thân bị đói. Nghe nói tiền xây học đường, xây bệnh viện của chúng ta, đều do triều đình bỏ ra."

"Chẳng lẽ lại không phải, đại học Giang Nam và bệnh viện đệ nhất Giang Nam đều do triều đình bỏ tiền ra, nếu lại giảm tiền thuế ruộng, không biết liệu có thể tăng thêm gánh nặng cho triều đình hay không?"

Có dân chúng suy đoán nói: "Có lẽ là bởi vì bọn họ là tiên nhân, nên không ăn ngũ cốc chăng?"

"Có lẽ vậy..."

Sáng sớm, một đám người dân dậy sớm nói chuyện phiếm.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 354: Chương 354



Không ít thương nhân ngoại quốc từ bên ngoài tới thấy cảnh này mà vô cùng ngạc nhiên, cảm thán không thôi, lần đầu tiên bọn họ thấy triều đình giảm thuế, dân chúng lại còn lo lắng cho triều đình!

Lệnh của triều đình không thể thay đổi xoành xoạch được, đã nói sẽ giảm tiền thuế ruộng vậy chắc chắn sẽ giảm.

Số "Nhật báo Đại Minh" bản đặc biệt nhân dịp kỷ niệm ngày đăng cơ của nữ đế được người dân trong nước truyền đọc, thậm chí nó còn vượt qua bờ bên kia Trường Giang đi tới nhiều nơi ở phương Bắc. Dù sao khoảng cách cũng gần, cho dù có bị phong tỏa tin tức vẫn có thể biết được đôi chút tình huống ở phía Nam.

"Mẹ nó, đám người thảo nguyên kia đã thu thuế một lần rồi, sao bây giờ bọn chúng lại tới nữa? Đám lính này không biết đếm à?" Trong một nông trang thuộc địa phận Bắc Cảnh, một ông cụ mặc áo ngắn nhìn kho lúa trống rỗng, lau nước mắt sau đó bắt đầu mắng.

Bà cụ ở bên cạnh vội vàng che miệng hắn lại, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ ông không hiểu bọn họ muốn làm gì à? Đừng nói chuyện lung tung." Cho dù thu nhiều thuế cũng được, chỉ cần bọn chúng không cướp cô con dâu bọn họ mới cưới vào nhà là được.

Ông cụ nức nở nói: "Phải đến ngày tháng nào, cuộc sống như vậy mới kết thúc đây?"

"Ta nghe nói nữ đế ở tân triều phía Nam lại giảm thuế ruộng." Bà cụ hâm mộ nói.

Ông cụ vô cùng nghi ngờ: "Vậy cả nhà hoàng đế ở phía đối diện ăn gì?"

Bà cụ nhớ tới lời của thuyết thư tiên sinh liền nói: "Nghe nói là uống gió, hấp thụ linh khí của trời đất."

Cho dù nữ đế của bọn họ ăn ngũ cốc hay là uống gió, dù sao ở phía đối diện cũng tốt hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không bị thu hết đợt thuế này lại đến đợt thuế khác.

"Không biết khi nào người Đại Minh ở phía nam mới đánh tới đây?"

Vô số dân chúng Bắc Cảnh thầm suy đoán trong lòng, ngày ngày bọn họ đều hy vọng nghe được tin tức phía nam đã đánh tới.

Trong đó cũng có không ít các thư sinh Bắc Cảnh từng giây từng phút đều chú ý tới báo chí ở phía nam, trên báo chí còn tuyên bố những chính sách mới đều là chính sách tốt có lợi cho người dân bọn họ, đã vậy, lúc nào bọn họ cũng đều lo lắng nữ đế Đại Minh chỉ muốn yên phận ở một góc, hoàn toàn mặc kệ dân chúng Bắc Cảnh.

Triệu Hi sẽ không cho phép điều này, đám người Triệu Húc, Tiêu Thính Vân cũng sẽ không cho phép.

Hơn 1 năm nay, toàn bộ Đại Minh đều đang chuẩn bị cho việc thu phục Bắc Cảnh, muốn cứu người dân Bắc Cảnh khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng, thề phải đuổi quân thảo nguyên ra khỏi lãnh thổ Bắc Cảnh. Đất của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ giành lấy, không phải đất của bọn họ, bọn họ cũng không cần.

Trước kia, Triệu Húc có một giấc mộng đó chính là trở thành một cảnh sát chính trực nhất, có thể trừ bạo an dân, bây giờ giấc mộng của hắn đã thay đổi, hắn muốn học theo Quán Quân Hầu Phong Lang Cư Tư (Hoắc Khứ Bệnh).

Người Thảo Nguyên không phải đám binh lính của triều Thiên Khải, bọn họ có đội kỵ binh tốt nhất, có kinh nghiệm tác chiến phong phú.

Triệu Húc thở dài: "Không mất 2,3 năm, sẽ không thể thụ phục được Bắc Cảnh."

Nếu có thể, bọn họ cũng muốn học theo Nam Tống, an phận lùi về một góc, làm kinh tế sống yên ổn qua ngày lành, nhưng sao bọn họ có thể làm như thế được? Vô số bá tánh Bắc Cảnh còn đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Rất nhiều tướng sĩ trong quân đội vẫn đang chờ đến ngày khai chiến, ngay cả Sầm Dần tướng quân bọn họ mời tới từ Lĩnh Nam cũng đang háo hức mong chờ Bắc phạt.

Triệu Húc vỗ vào bả vai Tiêu Thính Vân, cười hỏi: "Có lẽ ngươi là người muốn đánh phương bắc nhất nhỉ?"

Tiêu Thính Vân im lặng chỉnh sửa lại quần áo, một lúc lâu sau mới nói: "Đó là nơi ta sinh ra."

Nơi đó vốn là nhà của vô số cựu thần trong triều, khi bọn họ bị bắt phải dời xuống phía nam, bọn họ đều không thể di chuyển phần mộ tổ tiên, nên cả đời này bọn họ chỉ hy vọng có thể trở về tế tổ.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 355: Chương 355



Tiêu Thính Vân và mọi người đều có tình cảm gắn bó với cố hương.

Chuẩn bị hơn 1 năm, cuối cùng cũng tới ngày đại quân xuất chinh, Triệu Hi đứng ở phía trên thành lâu nhìn xuống, các tướng sĩ ùn ùn tiến ra bên ngoài, nhìn ra phía xa, đám người Triệu Húc đang cưỡi ngựa đi ở phía trên cùng.

Nàng đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy rất nhiều lần, nhưng lần này có lẽ sẽ lâu hơn nhiều so với tất cả những lần trước đó. Nàng chưa bao giờ phải rời khỏi nhị ca và hắn lâu tới vậy.

Chỉ thấy người dẫn quân bỗng nhiên nắm chặt dây cương, một tiếng ngựa hí lên, hắn thúc ngựa xoay người chạy về phía thành lâu.

Người nọ mặc một bộ áo giáp dày nặng, hắn bước 2,3 liền đi tới thành lâu đối mặt với nàng, ánh mắt Tiêu Thính Vân nhìn nàng vô cùng nghiêm túc, hắn trịnh trọng nói:

"Triệu Hi, chờ ta trở lại chúng ta sẽ thành thân, có được không?"

Hắn rất ít khi trực tiếp gọi tên nàng, vì thế lần gọi tên này có thể thấy là vô cùng nghiêm túc.

Dựa theo phỏng đoán của mấy người Triệu Húc, nếu có thể thuận lợi thu phục bắc cảnh thì có lẽ sẽ mất khoảng hai ba năm, nếu không thuận lợi thời gian sẽ kéo dài hơn. Dựa theo tuổi thành hôn ở đây, đến lúc đó nàng và Tiêu Thính Vân đều có thể tính là thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình.

Xung quanh truyền đến tiếng cười trêu chọc, thị vệ phía trên thành đều phát ra tiếng cười ý vị thâm trường.

Vành tai Triệu Hi hơi nóng, thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, cũng hiểu được: "Được, đợi ngươi trở về chúng ta liền thành thân."

Tiêu Thính Vân cười dài hai tiếng, nắm tay nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo, nhìn nàng lâu hơn chút, rồi đi nhanh xuống dưới chân thành, cưỡi ngựa đuổi theo đội quân phía trước.

Triệu Hi đứng ở trên thành, nhìn đội quân càng ngày càng xa dần cuối cùng biến thành những con kiến đen nhỏ, lại đứng trên thành một hồi lúc này nàng mới đi xuống.

Từ biệt lâu như vậy không biết bao giờ mới có thể gặp lại, nhưng cũng may là có điện thoại di động, chờ bọn họ mỗi lần đánh thắng một thành trì là có thể gọi rồi.

Vương triều Đại Minh một mực tu thân dưỡng tính ở phía nam đột nhiên phát động công kích về phía bắc, tin tức này đã nhanh chóng truyền khắp các nơi ở Bắc Cảnh, vô số dân chúng kiễng chân chờ mong, kích động đến lệ nóng doanh tròng.

Tới rồi, cuối cùng bọn họ rốt cục cũng đợi được nữ đế ở phía Nam phái binh tới! Họ đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.

Nhìn dân chúng phía nam bắt đầu có cuộc sống bình yên ấm no, bọn họ ai mà không hâm mộ?

Đội quân này của Triệu Húc chiếm được sự ủng hộ mãnh liệt của dân chúng Bắc Cảnh, đi đến đâu dân chúng cũng đón nhận, trong nước cũng có không ít quân khởi nghĩa do dân chúng tổ chức đòi chống lại người thảo nguyên.

Trong lúc nhất thời, chiến sự hừng hực khí thế.

Bọn họ xuất chinh đánh giặc, trong triều nhất định phải bảo đảm việc cung cấp lương thảo và dược phẩm sẽ không xảy ra vấn đề gì, còn cuộc sống của dân chúng vẫn cứ trôi qua như thường.

Vô luận là chiến trường hay là hằng ngày, chữa bệnh đều là quan trọng nhất, người ăn ngũ cốc hoa màu lâu khó tránh khỏi sẽ sinh bệnh.

Một hai năm qua, sau khi lấy kinh đô làm ví dụ liền bắt đầu xây dựng rất nhiều bệnh viện lớn nhỏ, ngự y trong triều Thiên Khải chỉ chuyên cung cấp cho hoàng thất cũng chia ra tiến vào y quán khám bệnh.

Điều này mới đầu cũng có không ít ngự y không chấp nhận được, tuy chức tước của bọn họ không được tính là cao, nhưng tốt xấu gì cũng là quan, ngày thường đều xem bệnh cho hoàng đế cho các nương nương cho đại thần trong triều, vậy mà hôm nay lại phải đi bệnh viện nhậm chức y quán, có lúc còn phải xem bệnh cho những dân chúng bình thường kia, bọn họ đều cảm thấy rất mất giá của bản thân.

"Có cái gì mà đáng để kiêu ngạo? Hiệu trưởng Triệu Ngôn của chúng ta cũng xem bệnh cho dân chúng như thường đấy thôi."

Triệu Ngôn, đây chính là ca ca ruột của nữ đế, nếu xét theo quy củ của triều Thiên Khải mà nói, vị hiệu trưởng Triệu Ngôn này chính là Vương gia, vậy mà người ta vẫn có thể xem bệnh cho dân chúng bình thường đấy thôi, hơn nữa còn vô cùng hiền lành, nghe thế những ngự y này mới im miệng lại.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 356: Chương 356



Sau đó liền thành thói quen, dù sao... Tiền lương trả rất cao, còn không sợ chữa không được bệnh liền bị rụng đầu.

Từ lúc ở Thục Châu khởi xướng giáo dục, Triệu Ngôn đã tuyển rất nhiều y sinh, hiện giờ các trường y xuất hiện ngày càng nhiều, có thể lại bồi dưỡng ra một nhóm đại phu tương lai.

Ở cổ đại, ngoại trừ người đọc sách có cơ hội làm quan có địa vị cao, thì thầy thuốc cứu người địa vị cũng không thấp, cho nên người học y cũng không ít.

Dân chúng nơi này đều rất tôn kính với đại phu hộ sĩ của y quán, đến hiện tại vẫn chưa có tình huống náo loạn nào xảy ra.

Hôm nay Triệu Hi có nhiệm vụ thị sát y quán, bọn họ cải trang rồi mới đi, tiến vào y quán lớn nhất kinh đô Giang Nam liền thấy dòng người đông như mắc cửi, lầu một tất cả đều là bệnh nhân đang đăng ký cùng người nhà bệnh nhân, mọi người xếp hàng đến tận ngoài sảnh, hôm nay mặt trời tuy có chút chói chang, nhưng dân chúng cũng nguyện ý đứng.

Triệu Hi thấy vậy hơi thở dài: "Dân sinh nhiều gian nan."

Nàng mới nói ra miệng, một lão đầu cầm phương thuốc nghe xong liền vô cùng mất hứng: "nữ nhi này, ngươi hiểu không mà nói? Chúng ta có chỗ nào mà nhiều gian nan? Cuộc sống hiện tại của chúng ta đã tốt hơn rất nhiều rồi so với lúc trước, còn có thể được xem bệnh."

Thư ký Đàm Thục Lan phía sau muốn lên tiếng ngăn cản, Triệu Hi lại nháy mắt.

Dân chúng đang xếp hàng một bên cũng xen vào: "Đúng như vậy, trước kia có tiền cũng chưa chắc có thể tìm được đại phu chữa bệnh đâu. Vợ của Hoàng Tam Nhi sát vách nhà chúng ta vì là song thai nên khó sinh, nếu là trước kia thì c.h.ế.t chắc rồi, Hoàng Tam Nhi thương vợ, liền nhờ nhi tử ta lái xe bò đưa đến y quán phụ sản Giang Nam cho đại phu khám thử, trực tiếp sinh mổ lấy con, bây giờ cả ba mẹ con đều vô cùng khỏe mạnh! Hiện tại đang ở cữ ở nhà, cho mẹ chồng nàng chăm sóc đây."

"Đúng vậy, bây giờ y quán còn có khoa phụ sản, có nữ đại phu nữ hộ sĩ." Một nữ bệnh nhận bên cạnh gật đầu đáp.

Còn có một bà lão nói: "Hôm qua ta còn thấy một hán tử phải cấp cứu, được cả một đội ngũ cứu chữa! Cho nên y quán có cái gì mà không tốt?"

Trình độ đại phu trước kia rất thấp, dân chúng dù có tiền đi chữa bệnh cũng không chắc chữa khỏi, hiện giờ y đại phu do y quán chỉ định khám bệnh, tỷ lệ chữa khỏi được nâng cao rất nhiều.

Một đám dân chúng xếp hàng tán gẫu vui vẻ, lão nhân kia còn muốn tiếp tục giáo huấn Triệu Hi, vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Triệu Hi cùng Đàm Thục Lan nữa rồi?

Triệu Hi vừa đi vừa nói: "Thục Lan, ngươi biết đại ca ta vì sao không muốn vị trí kia không?"

Đàm Thục Lan cùng thị vệ đi theo chung quanh vô cùng sợ hãi, ai lại dám bàn đến chuyện ngôi vị hoàng đế?

Triệu Hi biết thư ký sẽ không trả lời, lại nhìn bệnh nhân và người nhà lui tới trong bệnh viện, nhẹ giọng nói: "Bởi vì cảm giác thành tựu, đại ca ta thích cảm giác thành tựu khi có thể cướp người từ trong tay Diêm vương ra, mà ta, cũng thỏa mãn với cảm giác thành tựu khi nhìn thấy dân chúng được sống những ngày tốt đẹp."

Nếu dân chúng có bảo hiểm y tế, Triệu Hi rất nhanh đã nghĩ đến khuôn mặt gào thét của Hộ bộ thượng thư Bành Nghị, đành đè suy nghĩ này xuống.

Vô luận là giáo dục bắt buộc hay là bảo hiểm y tế, hiện tại quốc khố đều không đủ để chống đỡ, con đường đầy gian nan của nữ đế vẫn còn rất dài nha.

Đại ca Triệu Ngôn rất bận, nghe nói vừa có một bệnh nhân từ Kinh Châu đi thuyền tới, nên hắn mới không thể đến gặp nàng được.

Triệu Hi cũng không thèm để ý, sau khi được người khác tiếp đãi liền rời khỏi bệnh viện.

"Bệ hạ, bây giờ chúng ta hồi cung sao?" Thư ký hỏi," Tiếp theo tạm thời không có lịch trình gì."

Vốn tưởng rằng bệ hạ sẽ cùng đại ca nàng ăn cơm, kết quả bởi vì có bệnh nhân cần cấp cứu mà phải hủy bỏ.

Triệu Hi không sao cả cười cười: "Đi dạo khắp nơi đi."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 357: Chương 357



Đám thị vệ trong bóng tối đề cao cảnh giác, chú ý hướng đi bốn phía. Triệu Hi đi dạo trên đường, thỉnh thoảng mua chút đồ lặt vặt, đột nhiên nhìn thấy có rất nhiều dân chúng chạy tới một nơi nào đó, Đàm Thục Lan vội vàng giữ lại một người hỏi thăm.

"Lên tòa, có phụ nhân kia kiện trượng phu của mình lên công đường, ta thật sự chưa từng thấy qua, ta muốn đi xem." Dân chúng bị kéo lại vội nói.

Triệu Hi nhướng mày, ý bảo cùng đi xem, thị vệ trong bóng tối thiếu chút nữa khóc, Nữ Đế của bọn họ thật sự thích đi xem náo nhiệt nha.

Bọn họ chen chúc bên ngoài công đường, nhìn thấy một đôi vợ chồng quỳ gối dưới công đường, hai người tuổi tác cũng không lớn, Triệu Hi đoán chừng cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhìn quần áo đoán gia cảnh cũng không tệ lắm.

"Nghe nói là nam nhân này muốn cưới thêm thiếp, phu nhân của hắn không đồng ý cho nên mới nháo đến quan phủ." Một dân chúng đang hóng hớt bên cạnh nói.

"Nữ nhân này nhà hắn đúng là hổ cái, còn muốn quản nam nhân của mình cưới thêm thiếp?"

Dân chúng nghị luận sôi nổi, nữ nhân kia hiển nhiên cũng nghe được, không cam lòng nói: "Thưa lão gia, lúc trước do nhà ta nghèo đến cơm không có mà ăn y phục cũng không có mà mặc, từ khi nữ đế đăng cơ đến nay cuộc sống ở nhà ta cũng dần được tốt lên. Trước khi ta xuất giá phụ thân ta là một thợ thủ công đồ sứ, vì thế ta cũng ngẫu nhiên học được một chút, cho nên đến xưởng thủy tinh tìm việc làm."

Mọi người nghe nói như thế, lúc này dùng ánh mắt khâm phục nhìn nữ nhân kia.

Phải biết rằng những thương nhân nước ngoài kia đối với sản phẩm lưu ly của Đại Minh bọn họ tương đối yêu thích, dần dần bắt đầu vượt qua đồ sứ một chút. Cho nên nước lên thì thuyền lên, công việc ở xưởng lưu ly vô cùng đáng giá! Mỗi lần xưởng lưu ly tuyển dụng, dân chúng đều chen lấn đến vỡ đầu.

Tiểu phụ nhân kia mỗi tháng có thể kiếm được gần ba lượng bạc, trượng phu làm việc ở xưởng bông một tháng cũng có thể kiếm được nửa lượng bạc, cuộc sống trong nhà cũng dần khá hơn.

Ánh mắt mọi người dần dần thay đổi, thì ra chủ yếu là dựa vào phụ nhân này nuôi gia đình?

Nữ tử ánh mắt rưng rưng, bi phẫn nói: "Ta vất vả nuôi gia đình lại còn phải sinh con dưỡng cái, bây giờ trong nhà ngày một tốt lên, hắn liền muốn lấy bạc ta kiếm được cưới thêm thiếp? Dựa vào cái gì?!"

Trượng phu kia cúi thấp đầu, miệng mắng một câu chanh chua.

Vị quan nhíu mày, cũng có chút cạn lời với hành vi của hán tử này.

Triệu Hi lại nhìn một hồi mới rời đi, tiểu phụ nhân kia cuối cùng cũng không có phần thắng như trong dự đoán, quan lão gia ra lệnh cho hai người trở về, hán tử kia muốn nạp thiếp thì phải được chính thê đồng ý, lại giáo dục nữ tử kia một phen, bắt nàng đọc thêm "nữ đức","nữ huấn".

Dân chúng xem một hồi náo nhiệt, lúc Triệu Hi đi ra ngoài còn có thể nghe được bọn họ đang nghị luận nữ tử kia là một con hổ cái hay ghen tị.

Đàm Thục Lan nhìn thần sắc Triệu Hi không đúng, trấn an nói: "Tiểu thư, Tiêu tướng quân tất nhiên sẽ không như vậy đâu."

Đàm Thục Lan cho rằng Triệu Hi bị xúc động lây liền an ủi, khuyên nhủ! Tiêu tướng quân sao dám nạp thiếp, đây chính là nữ đế. Đến phò mã của công chúa triều Thiên Khải, cũng không có tư cách nạp thiếp.

Triệu Hi cười cười, nàng đương nhiên biết Tiêu Thính Vân sẽ không làm như vậy, hai người lên xe ngựa hồi cung, lúc bốn phía không có người khác mới nhìn về phía Đàm Thục Lan cười hỏi: "Thục Lan, nếu tương lai trượng phu của ngươi muốn nạp thiếp thì ngươi sẽ làm gì?"

Mặt Đàm Thục Lan hơi đỏ lên, trong cuộc thi chung lần trước nàng đứng trong nhóm 100, sau lại được thăng quan đến làm trong văn phòng thư ký của nữ đế, nàng là một người vô cùng kiêu ngạo, hai năm trước đã đính hôn với một thần tử trong triều, không bao lâu nữa cũng sẽ thành thân.

Đàm Thục Lan nghĩ nghĩ, trên mặt có chút khổ sở, nói: "Ta đây cũng không cách nào, chỉ là trong lòng buồn bực khó chịu. Chúng ta đều là thần tử trong triều, cùng cầm quân lương triều đình cho, vì sao hắn có thể nạp thiếp còn ta lại phải tam tòng tứ đức? Hắn có thể nạp thiếp thất, ta đây cũng có thể nạp lang quân chứ?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 358: Chương 358



Đàm Thục Lan càng nghĩ càng tức, sau khi xuống xe gã sai vặt của vị hôn phu tới đưa trà bánh liền bị nàng đuổi về.

Vị đại nhân cũng rất mơ hồ, hắn đã đắc tội với vị hôn thê lúc nào!

Triệu Hi vỗ vỗ bả vai Đàm Thục Lan nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy, rất tốt."

Đàm Thục Lan mặt đỏ lên, ngón tay bất an mà chuyển động khăn tay,"Bệ hạ không cảm thấy ta vi phạm lễ pháp sao?"

Triệu Hi thẳng thắn nói: "Không có."

Trước sự thức tỉnh này, nàng vô cùng vui mừng.

Đàm Thục Lan cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, vị hôn phu kia của nàng lúc xuống triều vui vẻ chạy đến hậu viện nhà nàng, nói cho nàng nghe rất nhiều lời hay ý đẹp, hai người mới làm lành được.

Kết quả bảy tám ngày sau...

Đàm Thục Lan cực lỳ chấn động: "Bệ hạ, nữ công nhân xưởng Lưu Ly... bãi công rồi."

Lúc đó Triệu Hi đang phê duyệt tấu chương, vừa vặn nhìn thấy tấu chương này.

Không ít nữ công nhân của các xưởng lưu ly dẫn đầu đã bãi công vì nhiều lý do, phải biết rằng số sản phẩm lưu ly này đều đang chờ để đưa đến cảng!

Triệu Hi nhìn thấy tấu chương này ngược lại có chút khoái trá, nữ nhân vẫn luôn phụ thuộc, nhưng hiện nay rất nhiều loại máy móc đã xuất hiện, nữ tử trong xưởng cũng có thể đem lại lợi ích cho xã hội, do đó địa vị trong nhà của họ cũng dần cao hơn.

Lúc này, có một bộ phận nữ nhân đã ý thức được.

Lúc trước để có thể cho nữ nhân thi chung đều rất vất vả, nhờ đó ở Thục Châu mới có nhiều nữ công nhân được đi làm kiếm tiền.

Triệu Hi xem đi xem lại tấu chương kia hai ba lần, cảm thán nói: "Nhiều năm như vậy, cũng đợi đươc đến ngày này rồi."

Mùa thu cùng năm, số mới nhất của nhật báo Đại Minh ra mắt.

Tiêu đề trang đầu là: "Nữ nhân có thể gánh vác nửa bầu trời".

Nữ đế chính thức tuyên bố hủy bỏ chế độ nạp thiếp, hoàn thiện chế độ hòa ly, bảo vệ tài sản của nữ nhân, đều được thêm vào trong luật pháp.

Đối với dân chúng bình thường mà nói, có thể cưới được vợ đã là không tệ rồi, hầu hết nam nhân cả đời kỳ thật cũng chỉ có một thê tử, muốn nạp thêm thiếp cũng chỉ là số ít, cho nên lúc đầu dân chúng chỉ nghĩ muốn xem náo nhiệt mà thôi, ai ngờ phần bảo vệ tài sản nữ nhân cũng có liên quan đến bọn họ đâu.

Đại thần trong triều kinh hãi không thôi, dựa vào cái gì a! Kết quả Thái thượng hoàng không phải cũng chỉ có một vợ không có thiếp thất sao? Hiệu trưởng Triệu Ngôn cũng rất ủng hộ. Bọn họ lại tính là cái thá gì? Hơn nữa không thể nạp thiếp... Những vẫn có thể nuôi thiếp bên ngoài mà? Đều không sao cả.

Triệu Hi cũng thấy được, nữ tử bình quyền cho dù ở hiện đại cũng còn chắc đã thực hiện được, nàng chỉ là người dẫn dắt, con đường này còn rất dài.

Tiếp theo nữ đế hạ lệnh, thiêu hủy các loại sách vở như "nữ huấn","nữ giới","nữ tắc" trong nước, cũng ra chiếu thư cấm toàn bộ nam tử nạp thiếp thất , từ nay về sau không cho phép đề cao tư tưởng như thế!

Nữ đế ngầm đồng ý ủng hộ hành động bãi công của nữ công nhân xưởng lưu ly bằng hành động thực tế.

"Loạn rồi, hoàn toàn loạn rồi bệ hạ! Không có loại sách này thì làm sao các phụ nhân học được nghĩa vụ của mình?"

Triệu Hi thảnh thơi ăn táo đỏ Tiêu Thính Vân phái người đưa về, nói: "Từ ái khanh à, hôm nay ta nhận được một phần tấu chương, muốn ta cấm nữ nhân đi ra ngoài làm việc, ngươi cảm thấy thế nào?"

Thần sắc lễ bộ thượng thư đại biến, lúc này giận dữ nói: "Ai lại dám viết cái này dâng lên? Là người nào ra sách lược lệch lạc này?"

Dù cho hắn là chủ quản Lễ bộ cũng biết, bây giờ các công xưởng lớn toàn quốc đang rất thiếu lao động, nếu không phải triều đình ủng hộ chuyện hài đồng đi học, thì các công xưởng lớn chỉ hận không thể trực tiếp tuyển lao động trẻ em. Nếu không cho nữ nhân vào xưởng làm việc thì chẳng phải chuyện lớn sao?

Nếu để Hộ bộ thượng thư Bành Nghị biết, phỏng chừng có thể trực tiếp đánh vào cửa nhà người nọ! Giá trị xã hội mà nữ nhân có thể tạo ra đều là tiền! Ai dám khiến Đại Minh bọn họ không kiếm tiền, đây chính là gây khó dễ cho Hộ bộ thượng thư hắn!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 359: Chương 359



Triệu Hi nghe vậy chậc chậc hai tiếng, tựa như giáo dục học sinh, ân cần dạy dỗ nói: "Từ ái khanh, ngươi vừa muốn ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, nào có đạo lý như vậy?

Từ Quảng là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Triệu Hi.

Trước kia trong nhà dân chúng chủ yếu dựa vào nam nhân làm việc nuôi gia đình, nữ tử phải phụ thuộc vào bọn họ chỉ cần sinh con dưỡng cái là được, nhưng hiện nay lại không phải như vậy, nữ nhân không chỉ sinh con dưỡng cái mà còn có thể tạo giá trị xã hội, vậy mà lại không có địa vị gì? Đổi lại là ngươi thì ngươi có tức không?

Từ Quảng nghẹn lời.

Triệu Hi chống đầu ăn táo đỏ ngọt, cười nói: "Cho nên sách về nữ đức đốt là đúng rồi, ái khanh không cần nhắc lại."

Từ Quảng vẻ mặt đau khổ, nghẹn một hồi lâu mới chắp tay, nói sang chuyện khác: "Muôn tâu bệ hạ, ít ngày nữa ngoại vực sẽ có các đoàn sứ giả tới thăm."

Triệu Hi nhớ rõ chuyện này, thuyền Đại Minh ra nước ngoài năm ngoái đoán chừng cũng sắp trở lại, nàng gật đầu nói: "Vậy việc này giao do ái khanh phụ trách chiêu đãi."

Từ Quảng rất nhanh liền kích động: "Vi thần nhất định toàn lực đốc thúc, nhất định biểu lộ quốc uy của triều ta."...

Đại Minh nằm ở phương nam, cả nước có mạng lưới sông ngòi dày đặc, ngoại trừ trong nước ra sức khơi thông vận chuyển bằng đường thủy, còn có tới chín hãng đóng tàu lớn ở khu vực duyên hải để mở rộng thị trường, mỗi ngày trời còn chưa sáng, bến cảng đã có đầy công nhân đến làm việc.

Đại Minh không chỉ ủng hộ buôn bán với nước ngoài, mà còn có cả chính sách ủng hộ đối với ngư dân ra biển đánh cá, từ khi có kỹ thuật đóng thuyền tiên tiến do tiên nhân mang đến, ngư dân ra biển cũng càng ngày càng bắt được nhiều cá biển.

Hôm nay khác với mọi hôm, có rất nhiều đại quan tới, nghe nói là nữ đế bệ hạ phái tới tiếp đãi thủy thủ về nước.

Mặt trời đỏ ửng như trứng lòng đào thong thả nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng mờ chiếu sáng mặt biển, trong sương mù ngoài xa mơ hồ có thể thấy được từng chiếc thuyền biển khổng lồ.

Lễ bộ thượng thư Từ Quảng cầm kính viễn vọng, nhìn thấy trên boong tàu còn có người đang vẫy tay.

Bọn họ đã nhận được tin tức hôm nay đội thuyền biển này sẽ về nước từ lần đi tiếp tế ở cảng Tuyền Châu.

Đoàn tàu càng tới gần, dân chúng trên bến cảng càng thấy rõ ràng.

"Đại Minh chúng ta lại có thể tạo ra thuyền đi biển lớn như vậy? Quả thực là quái vật khổng lồ." dân chúng khoa tay múa chân bàn tán.

"Đại Minh chúng ta đất rộng của nhiều, cái gì mà không có? Cần gì phải ra biển đi đến những quốc gia man di kia?"

Bọn họ là thiên triều thượng quốc, cho dù muốn buôn bán với nước khác, cũng không nên hạ mình chủ động mới đúng.

"Cha, vì sao mấy chiếc thuyền phía sau lại nhỏ hơn thuyền đằng trước?" có đứa nhỏ cưỡi trên cổ cha mình, tò mò hỏi.

Hán tử trẻ tuổi đỡ con mình cho khỏi ngã, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo nói: "Mấy chiếc thuyền phía sau là của phiên bang man di, không phải của Đại Minh chúng ta."

Nghe nói tàu biển của Đại Minh bọn họ đi dọc theo eo biển Malacca, xa nhất đến tận Sri Lanka, đám tàu nước ngoài phía sau là đi theo họ trở về.

Bàng Vân Hải là huynh đệ của Bàng Vân Hổ, hai huynh đệ đều kiếm ăn trên biển, Bàng Vân Hải là người dẫn đầu chuyến đi lần này.

"Gặp qua Thượng thư đại nhân..."

Từ Quảng nhìn về phía chiếc thuyền lớn kia, vội vàng ngắt lời: "Các ngươi viết thư về, nói là đổi được rất nhiều hoàng kim?"

Bàng Vân Hải nghe vậy, cười càng tươi,"Đúng vậy!"

Từ Quảng: "Mau dẫn chúng ta đi xem."

Từ Quảng dẫn một đám thần tử đi theo Bàng Vân Hải lên thuyền, nhìn thấy vàng bạc đầy cả một thuyền, khó có thể bình tĩnh.

Đám man di nước ngoài kia có nhiều vàng như vậy sao? Những thứ vật dụng đơn giản kia, bọn họ cũng dùng vàng để đổi?

Bàng Vân Hải nói: "Cho dù vật dụng đơn giản ở tại Đại Minh chúng ta, đám người nước ngoài kia cũng không biết cách chế tạo, đương nhiên cũng có thể đầu cơ trục lợi, cho nên bọn họ cầm vàng xếp hàng xin được đổi."
 
Back
Top Bottom